|
18#
Tác giả |
Đăng lúc 23-12-2012 16:49:47
|
Xem tất
Mình viết fic này mừng noel, chúc cả nhà giáng sinh vui vẻ. Mai mình bận thi rồi, nên mình sợ không up được kekeke
Câu chuyện thứ 15 : Only reminds me of you
http://static.mp3.zdn.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin9.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMS8wNy8xNS84LzIvInagaMEODI2ODU4Mjg5MDk4NDRiMWUxODBmMzY5YTFkNmQ5MDMdUngWeBXAzfE9dUngWeBHkgmUsICmVcUIbaBaW5kmUsICyBcUIbaBZSBvInagaMEZiB5WeB3V8TVlNUHwxfDI
Author: Hss2105
Pairing: Joongbo
Ost: [URL= http://mp3.zing.vn/bai-hat/Only- ... -MYMP/ZWZCBIO7.html]Only reminds me of you - MYMP[/URL]
Rating: T
Summary: Cuộc đời họ được gọi là không biết có bên nhau được không?
==================================.====================================
Trong thang máy với chục người, Hwang Bo đang gật gù với cô thư ký về những kế hoạch, những cuộc họp và những buổi kí kết hợp đồng mà cô phải tham gia. Chỉ trong vòng 1 năm rưỡi, cô lại làm việc cật lực hơn bao giờ hết. Có lẽ vì những kỉ niệm về Hyun Joong làm cô có thêm động lực để làm việc. Cô mong rằng cậu vẫn sống tốt và nổi tiếng như ước mơ từ thuở bé của mình. Hừm, nghĩ về phần cô, Hwang Bo à, cô đó, phải mạnh mẽ hơn và chăm chỉ hơn nào.
_” Chị ơi lát nữa 12 giờ phải đi ăn trưa với Tyra Banks của American’s next top model ạ.”- cô thư ký lẽo đẽo chạy theo cô khi cánh cửa thang máy vừa mở ra.
Hwang Bo vừa đi vừa xoa đầu, dạo gần đây cô thấy khó chịu trong người. Chắc do làm việc căng thẳng nên thế. Cô bước vào văn phòng của mình, ngồi xuống. Như một thói quen, cô đưa tay lấy tờ báo được đặt trên bàn. Công ty cô hay cho mọi người xem sản phẩm của chính công ty để tự kiểm duyệt lại những gì đã làm được và những gì không làm được. Hwang Bo lật lật rồi đặt xuống, mở cái laptop ra và đọc tin tức. Chả hiểu sao từ khi tạm biệt Hyun Joong, cô cứ hay vào các trang báo hàn để cập nhật thông tin về cậu lẫn nhóm của cậu.
Cô xem bức hình của Hyun Joong nhảy Lucky Guy cùng nhóm vũ công , cả đoạn clip mà thấy ghen tị lắm luôn nhưng mà biết làm sao được. Cô đã quyết tâm ra khỏi cuộc đời cậu rồi, vả lại giờ cô phải sống vì công việc tiếp thoi.
I see you, beside me
It's only a dream
A vision of what used to be
The laughter, the sorrow
Pictures in time
Fading to memories
Cũng lúc đó, chiếc phi cơ riêng chở SS501 cùng quản lý đến New York để tham gia concert của mình. Hyun Joong vừa lên máy bay đã dùng bịt mắt che lại và ngủ lăn quay. Mấy đứa em của chàng xì xầm và tưởng rằng chàng không nghe được chắc? Thật sự che mắt đi chỉ là một hành động để che mắt mọi người.
Chàng nghĩ về Hwang Bo, suốt một năm và 6 tháng 10 ngày , cậu không thể nào quên được Hwang Bo. Bà chị tưng tửng. HÌ, cậu nghĩ về Hwang Bo với một cảm giác nhớ nhung. Khác với những cảm giác khi cậu đối mặt với các fan nữ, hay những đứa em gái trong công ty. Cậu tự hỏi liệu đó có phải là tình yêu? Người ta hay bảo tình yêu sét đánh, nhưng mà cậu lần đầu gặp bà chị ấy không yêu được, cứ ngượng nghịu vậy mà nghĩ lại cũng phục bản thân. Tỏ tình .
Cậu từng tỏ tình, uh có đấy nhưng mà trong phim cơ mà. Bộ phim đóng với Hye Sun, cậu cũng yêu một người hơn tuổi nhưng mà cậu đã từng cười về vấn đề đó. Trước đây, cậu chưa từng nghĩ rằng yêu một bà chị là tốt nhưng mà cái quan niệm đó của cậu giờ dần thay đổi. Liệu tình yêu chị em có được chấp nhận hay không? Liệu có khả năng sẽ sống tốt bên nhau mãi mãi nếu họ đến được với nhau hay không?
How could I ever let you go
Is it too late to let you know
Sau cuộc gặp gỡ với Tyra để bàn về những mẫu trang phục của các nhà thiết kế trong công ty cô, Hwang Bo đi dạo phố. Cô đi ngang qua những con phố tấp nập, hương thơm thoang thoảng của bánh hot dogs, hay hương thơm của mùi bánh kem từ mấy tiệm cupcake, bánh pháp. Hương cà phê ngào ngạt làm bụng cô lăn tăn, cô thấy đói nhưng đầu cô lại dở chứng. Đau quá!
Đầu óc quay cuồng, Hwang Bo ngã xuống. Mọi nguời gần đó bu tới hỏi han, có người còn la lớn để kêu mọi người đến giúp đỡ. Rồi một người ráng chen vào đám đông. “ I’m a doctor. Let’s me see her.” Và họ tản ra để vị bác sĩ đó ngồi xuống bế cô lên. Cô có thể lờ mờ đoán được chuyện, một người không an tâm nên đã đi theo họ. Khi chắc chắn rằng họ đến bệnh viện, người đó vỗ vai bác sĩ bảo làm tốt nhé rồi đi. Trong tim cô thầm cảm ơn người xa lạ đó, và cô đang từ từ nhắm mắt lại..
Hai ngày sau đó, bác sĩ Eric luôn đến công ty cô để kiểm tra sức khỏe và mời cô đi ăn cơm trưa cùng. Đâu ai ngờ rằng trên đất Mỹ, hai người đồng hương gặp nhau. Bác sĩ Eric nhìn đẹp trai ga lăng và rất là xuất sắc. Và họ đi dự kpop concert cùng nhau ở quảng trường thời đại. Khi Hyun Joong xuất hiện và hát Lucky guy, tim Hwang Bo như ngừng đập. Cậu đang ở đây, ngay trước mặt cô..
Hyun Joong vừa nhảy vừa hát, vừa đi thẳng theo kiểu sân khấu chữ T. Cậu đã thấy được ánh mắt quen thuộc, cậu nhìn chăm chú, đứng im và hát bài hát của mình. Trong loa ở tai, vị quản lý cùng đạo diễn đang la lói om sòm. Cậu mặt kệ, cứ hát, cứ nhìn, có phải chị đấy không Hwang Bo?
Hwang Bo nhận ra rằng Hyun Joong đang thực sự nhìn mình, cô vội lảng tránh và kéo Eric đi..
I tried to run from your side
But each place I hide
It only reminds me of you
When I turn out all the lights
Even the night
It only reminds me of you
_” Em ổn chứ, Hwang Bo?”- Eric.
_” Uhm vâng ạ, em ổn. Em thấy đói tí thôi.”- Hwang Bo.
_” Ghé quán tủ của anh ăn nhé. Món Cari ấn, ok ?”- Eric.
_”Ok”- Hwang Bo.
Họ đâu biết rằng, đằng sau họ, Hyun Joong vừa hát xong đã vội lao xuống chạy đi tìm nhưng không thấy được. Quản lý cùng mấy bảo vệ chạy theo kéo cậu về, Hyun Joong gào lên trong tuyệt vọng.
_” HWANG BOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO”
_” Cái thằng quỷ này.”- Quản lí.
Và khi concert gần kết thúc, Hyun Joong cùng nhảy với nhóm so tài mỗi thành viên. Và rắc.. Hyun Joong được nhanh chóng đưa vào bệnh viện. Cậu đau đớn. Bác sĩ và Hwang Bo chạy đến.
_” Hwang Bo?”- Hyun Joong.
_” Cậu bị đau ở đâu, nói tôi biết nào?”- Bác sĩ Eric.
_” Chân.. Hwang Bo à.”- Hyun Joong nói.
_” Em biết anh bạn này sao?”- Bác sĩ Eric quay qua nhìn Hwang Bo.
_” Chúng em từng hợp tác ở hàn quốc.”- Hwang Bo cười rồi đi ra –“ Em không làm phiền đâu, em ra ngoài nha.”
_” Ok, anh xin lỗi.”- Bác sĩ Eric.
_” Hwang Bo không được đi.”- Hyun Joong gào lên.
_” Sao không?”- Hwang Bo quay lại nheo mắt nhìn cậu.
Và rặc..rặc.
_” Đau quá.”- Hyun Joong gào lên.
_” Chắc phải bó bột rồi.”- bác sĩ Eric nói với cô y tá.
_”Thôi, em đi đây anh.”- Hwang Bo mỉm cười rồi tạm biệt bác sĩ Eric.
_” Ok, mai gặp nhé.”- Bác sĩ Eric –“ 7h ở quán Sushi Mode nha.”
_” Vâng.”
“ Hừm”- suy nghĩ của ai đó, đau đớn mà cũng hóng chuyện không à.
I needed my freedom
That's what I've thought
But I was a fool to believe
My heart lied while you cried
Rivers of tears
But I was too blind to see
_” Ok, để tôi check cậu xem thế nào nào…”- Bác sĩ gõ gõ vào cái chân được bó bột của Hyun Joong.-“ Có vẻ ổn đấy.”
_” Không ổn đâu bác sĩ ơi, đau lắm.”- Hyun Joong.
_” Uống thuốc là xong thôi, không sao. Tạm thời nghỉ ngơi đi nhé.”- Bác sĩ Eric cười rồi quay sang y tá –“ Cô chăm sóc anh bạn này cẩn thận nha, tôi đi chút việc.”
_” Vâng.”
HỪm, thời gian trôi nhanh quá vậy, mới đây đã gần 6 giờ rồi sao? Không được, không cho phép. Hyun Joong chồm dậy và nghiêng người ngã xuống giường.
_” ÂY DA ĐAU QUÁ.”- Hyun Joong.
_” Ấy, anh có sao không?”- cô ý ta chạy tới –“ Bác sĩ ơi, phụ tôi với.”
_” Rồi..rồi”- Eric chạy lại đỡ lấy Hyun Joong lên.- “ Cậu thấy trong người thế nào? Bị đau nữa không?”
_” Đau nhiều chỗ lắm bác sĩ ơi, đau quá bác sĩ ơi.”- Hyun Joong.
Rồi một y tá chạy vào phòng la lên bảo cấp cứu, bác sĩ Eric chạy ra, Hyun Joong có thể nghe thấy bác sĩ Eric vừa gọi cho Hwang Bo bảo rằng hủy cuộc hẹn. Hahaha, Ông trời đã giúp Hyun Joong ta sao? May quá đi, hạnh phúc quá đi. Trời ơi, Hyun Joong ôm lấy cái gối thích thú. Ai đi ngang cũng nhìn cậu và nghĩ rằng anh chàng bị mát.
Hyun Joong nằm xuống thích thú, quản lý với mấy đứa em cũng vừa xuất hiện hỏi thăm rồi đem theo một đống truyện tranh cho cậu. Cậu đang đọc Naruto, tuyệt ấy chứ nhỉ. Khi đám em vừa đi khoảng 10-15 phút, có những tiếng bước chân của đôi cao gót. Hwang Bo xuất hiện và bước đi vào phòng cậu.
_” Ah, chị đến thăm em à?”- Hyun Joong.
_” Cậu phá đám cuộc hẹn của tôi sao?”- Hwang Bo nhìn cậu.
_” Không, ai lại đi phá đám chứ.”- Hyun Joong.
_” Anh Eric bảo rằng cậu tự động ngã xuống nên anh ấy đến trễ và giờ anh ấy không xuất hiện luôn.”- Hwang Bo.
_” Do trời chứ có phải do em đâu.”- Hyun Joong cười nham nhở hô hố hố.
_” Grừ, tên quỷ xứ.”- Hwang Bo chộp cái gối đánh nhẹ vào Hyun Joong.
_” A, á, đau quá đau quá… bớ người ta, giết người kìa.”- Hyun Joong la lên.
_” Suỵt.” – Hwang Bo bịt miệng cậu lại.
Lòng Hyun Joong thấy vui vui lắm cơ, hạnh phúc. Cậu muốn gào lên thích quá.
Everything we've been through before
Now it means so much more
I tried to run from your side
But each place I hide
It only reminds me of you
When I turn out all the light
Even the night
It only reminds me of you
Hwang Bo kéo ghế tới và ngồi xuống cạnh giường của Hyun Joong.
_” Một năm qua, cậu..à uhm, cậu sống tốt chứ?”- Hwang Bo.
_” Chị nói sai rồi, chính xác là một năm 6 tháng và 10 ngày, á không, tính luôn hôm nay là 15 ngày.”- Hyun Joong.
_” Uhm”- Hwang Bo.
Cô cũng vui khi gặp lại cậu, nhưng mà nhìn bộ dạng của cậu, cô đang thực sự cố gắng kìm nén cơn buồn cười của mình đây. Mà sao cậu ta nhớ chính xác thế, đếm từng ngày sao? Hwang Bo nhìn Hyun Joong chăm chú, những cảm giác đang được dâng lên sao?
Hyun Joong nhìn Hwang Bo rồi phì cười.
_” Chị đang đơ ra đấy.”- Hyun Joong.
_” Uhm, nhóc được lắm.”- Hwang Bo.
_” Tôi không còn là nhóc, tôi là thằng đàn ông trưởng thành cơ.”- Hyun Joong nhõng nhẽo.
_”Như con nít mà đòi làm người trưởng thành. Xì.”- Hwang Bo.
_” Đỡ hơn chị, vừa già vừa xấu.”- Hyun Joong nói ra và nhận ra mình đã nói sai..
Hwang Bo chợt lạnh lùng, đứng dậy và bỏ đi.
_” Hwang Bo à, Hwang Bo.”- Hyun Joong la lên nhưng cô đã bỏ đi rồi.
Hwang Bo nghĩ về mình, uh, mình già mình xấu mà. Hwang Bo nhanh chóng leo lên xe. Hyun Joong lén chạy ra với một đôi chân như bay. Thật ra cậu leo lên chiếc xe lao sàn rồi phóng ra, vội đi xuống những bậc thang. Các cô y tá rượt theo nhưng không kịp. Hyun Joong leo lên taxi và bảo chạy theo chiếc xe của Hwang Bo.
Cậu đến nhà của Hwang Bo mà thấy áy náy vô cùng.
_” Hwang Bo à, Hyun Joong xin lỗi mà.”- Hyun Joong gào lên khi thấy Hwang Bo bước ra cửa sổ ở tầng 5 khu chung cư.
Hwang Bo đóng rèm lại nhưng cậu vẫn thấy bóng của cô do ánh đèn. Hyun Joong đứng như trời trồng, trời bắt đầu đổ mưa. Lạnh cóng nhưng không, cậu không đi đâu. Cậu phải gặp Hwang Bo để nói lời xin lỗi cơ.
Only you...
So come back to me
I'm down on my knees
Boy can't you see...
How could I ever let you go
Is it too late to let you know
Suốt gần 1 tiếng, Hyun Joong vẫn gào lên xin lỗi Hwang Bo. Cô có thể nghe thấy tiếng mấy người hàng xóm la lối Hyun Joong. Cô nhẹ nhàng kéo rèm ra, cậu vẫn đứng đó. Trời mưa vẫn không dứt, rồi cậu ngã nhào xuống.
_” Hyun Joong.”- Hwang Bo
Cô đỡ Hyun Joong vào tòa nhà, đi bộ lên từng bậc thang và về căn hộ của mình. Cô đặt anh trên giường, nhẹ nhàng cởi bỏ áo rồi quần cho anh. Cô kiếm trong tủ đồ bộ quần áo định mua cho ba rồi mặc vào cho anh. Cô nhẹ nhàng đắp chăn rồi đưa tay lên trán, chết rồi, sốt ..
Hwang Bo thức cả đêm chăm sóc cho Hyun Joong, cô dùng khăn lau tay, người cho anh. Đắp khăn lên trán rồi khi nó đã nóng, lại ngâm vào nước, vắt nước rồi làm tiếp..cứ thế cứ thế..cô thiếp trên tay anh lúc nào không biết.
Điện thoại rung báo hiệu đã 4 giờ sáng, Hwang Bo vội vàng thức dậy đi ra cửa hàng tiện dụng mua gạo rồi ít thịt và hành với sữa về. Hwang Bo vào bếp nấu nồi cháo thịt rồi pha ly sữa nóng cho Hyun Joong, cô nhìn vào phòng thấy Hyun Joong vẫn mơ màng ngủ. Hwang Bo lấy khăn lau khắp người Hyun Joong, hy vọng anh đỡ sốt hơn. Rồi cơn buồn ngủ lại tới, Hwang Bo thiếp đi lần nữa.
Hyun Joong tỉnh dậy, cậu nhìn đồng hồ. Đã hơn 8 giờ, cậu nhìn bên cạnh Hwang Bo đang ngủ ngon lành, tay cô gác trên giường. Suốt đêm qua Hwang Bo ngủ ngồi như thế sao? Cô sẽ mệt lắm. Hyun Joong nhẹ nhàng đứng dậy, bế Hwang Bo lên giường. Cậu đi ra ngoài và thấy bàn ăn được che lại, cậu tò mò mở ra.
Bát cháo hành cùng thịt và ly sữa đã nguội. Hyun Joong lấy đi hâm và măm măm. Hwang Bo tỉnh dậy, cô bất ngờ khi thấy mình nằm trên giường. Cô chạy ra thấy Hyun Joong đang chiên món gì đó thơm phức.
_” Ah, Yeobo ngủ ngon chứ?”- Hyun Joong quay ra cười.
_” Cái gì ? Yeobo gì ở đây.”- Hwang Bo.
Hyun Joong tắt bếp rồi đi tới với đôi chân cà nhắc, kéo cô ngồi và bàn với cái dĩa trước mặt, phía trên là ly sữa nóng. Cậu nhanh chóng trở lại với cái chảo trên tay rồi múc món ốp la để trên dĩa cho cô.
_” Ốp la mặt trời cho ngày tươi đẹp.”- Hyun joong cười tươi.
_” Làm saoo mà?”- Hwang Bo.
_” À, Seobang thấy trong tủ lạnh có trứng với sữa nên Seobang làm cho Yeobo đó. Yeobo ăn đi.”- Hyun Joong.
_” Hở?”- Hwang Bo bất ngờ trước cách gọi của Hyun Joong.
Eric cùng Hwang Bo đang uống cà phê gần quảng trường. Trên màn hình to ở nơi đó, buổi phỏng vấn giữa MTV và SS501 được chiếu trực tiếp. Hyun Joong và mọi người đang nói chuyện cùng nhau.
_” Bạn em thật thú vị, có vẻ thích em đó.”- Eric.
_” Anh nói sao cơ?”- Hwang Bo –“ Chắc không đâu ạ.”
_” Hừm, nếu không thích sao lại giơ tấm bảng đó?”- Eric nói rồi chỉ tay lên màn hình.
Hwang Bo quay lại, bốn thành viên trong nhóm SS501 giơ mỗi người một tấm bản “ Will..you..marry ..me?” Hyun Joong nói tiếng hàn.
_” HWANG BO À, ANH YÊU EM.”
===============================.======================
Kết thúc buổi phỏng vấn, điện thoại reo lên, mọi người nhìn nhau. Quản lí lấy ra và nói “ CHÚNG TÔI SẼ TỰ lẬP, BÁI BÁI KHÔNG HẸN GẶP LẠI.”
Cả đám em hò reo thích thú, hoan hô.
Lúc này, Hwang Bo đang đỏ mặt chạy về tòa nhà Vogue. Mọi người nhân viên vỗ tay chúc mừng cô, cô ngạc nhiên và thư ký cười ẩn ý mở cửa cho cô vào văn phòng. Kim Hyun Joong đang đứng đó..ý nhầm, cậu quỳ xuống. Hwang Bo bất ngờ đi tới, Hyun Joong nắm lấy tay cô, lấy trong túi chiếc nhẫn bạc.
_” Cưới anh nhé, Hwang Bo?”- Hyun Joong.
Nhân viên ồ lên thích thú. Hwang Bo quay lại nhìn chằm chằm răn đe, họ bụm miệng cười. Cô quay lại rồi nhìn Hyun Joong.
_” Uhm”- Hwang Bo mỉm cười gật đầu, Hyun Joong đeo nhẫn vào ngón áp út rồi đứng dậy bế cô dù chân cậu vẫn đang bị bó bột.
Đằng sau họ, cả đám em SS501 lẫn vị quản lý cùng bác sĩ Eric đang vỗ tay, tất cả nhân viên nữa.
end story 15
|
|