|
CHƯƠNG I: Tương phùng
Đài Bắc - Một ngày mưa
Tiểu Thi đưa mắt nhìn ra ngoài qua tấm kính lớn. Trời đã nhá nhem tối. Cô quay nhìn đồng hồ trên tường… 5h chiều… Cô khẽ thở nhẹ ra, từ sáng đến giờ mưa dầm dề, nên trời mới tối mau. Cô đi vào trong, khi đi ngang qua phòng ảnh, cô ghé đầu vào nói:
-“ Anh Vũ! Em về trước nhé!”
Cô nhận lại thanh âm sắc gọn:
-“ Ừ!”
Tiểu Thi khẽ nhún vai, như lấy hơi rồi tiếp:
-“ Anh cũng về sớm đi, nghe nói có bão!”
Rồi cũng là:
-“ Ừ!”
Tiểu Thi lại thở ra, khi không biết phải nghĩ thế nào. Bà chủ mà có nhân viên siêng năng thì mừng, nhưng với anh Vũ thì cô không muốn mình bị kiện cáo vì tội bóc lột nhân viên, mặc dù cô cứ nhắc nhở luôn miệng cho giờ về. Thật thế gian này có nhiều điều không thể lý giải.
Mỗi khi anh ấy bắt tay vào việc gì là phải làm cho xong. Anh ấy đã từng nói với cô:
“ Khi mình thấy mình làm được một việc với kết quả mỹ mãn thì lòng sướng không thể tả!”
Phải… cô cũng cảm thấy sướng khi có anh ấy làm việc trong cửa tiệm của mình. Cô lại thở ra khi đi ngang qua phòng ảnh, lại tiếp tục điệp khúc quen thuộc:
-“ Anh Vũ! Nhớ nghỉ sớm nhé!”
Vừa dứt câu thì Tiểu Thi cũng cảm thấy mình dài dòng như người già và còn phiền phức.
-“ Okie, bà chủ!”
Giờ thì cô nhận được cái giọng lên, thật ấm cùng nụ cười rạng ngời của anh Vũ. Mỗi lần anh ấy cười, cô thấy nhẹ lòng, nên cô cười đáp lại, và nghe thêm:
-“ Anh sẽ khóa cửa cẩn thận, okie?”
Tiểu Thi gật đầu xuống một cách miễn cưỡng vì cô biết có nói cũng bằng không. Cô giơ tay lên…
-“ Bye anh!”
-“ Bye bà chủ!”
Tiểu Thi bước nhanh ra cửa để về nhà khi cô thấy mưa càng lúc càng lớn… Lái xe trên đường vắng, cô đưa tay bật radio để nghe tin thời tiết. Tiểu Thi nghe giọng nói từ radio vang lên… Cô dõi mắt trong màn mưa càng lúc càng trắng xóa, chân đạp ga khi nghe thông báo đêm nay có mưa lớn kèm theo gió giật mạnh.
Tiểu Thi lại thở ra… Từ một năm qua, khi nhận anh Vũ vào làm việc ở cửa tiệm cô có thêm thói quen thở ra… kiểu buồn hiu hắt. Ngay từ ngày đầu tiên giáp mặt với anh, nhận lấy đôi mắt to tròn long lanh, gương mặt sáng, dáng cao gầy, môi hồng đỏ là tự dưng trái tim cô đập loạn xạ.
Cô không phải là một phụ nữ dễ dãi. Tình yêu với cô là một lần duy nhất trong đời. Cô mưu cầu hạnh phúc thật sự mãi mãi. Nên đến tuổi 31 này cô vẫn chưa có tình yêu.
Thói quen tự lập từ nhỏ, và rất biết cách chăm sóc bản thân, nên cuộc sống của cô không phụ thuộc vào bất cứ ai. Cha mẹ cũng không có nên cô cũng không phải vướng bận việc chăm sóc báo hiếu.
Chính vì biết có một mình nên cô phải lo đường sự nghiệp cho bản thân. Nói dồn hết sức vào việc cũng không đúng, điều đúng thật sự là cô chưa từng rung động trước một người đàn ông nào cho đến khi gặp anh Vũ…
Tiểu Thi bật cười khanh khách, như một con điên khi chỉ có một mình, hình ảnh xung quanh nhòe nhoẹt không vì mưa mà vì nước trong mắt cô… Từ ngày anh Vũ từ chối tấm chân tình của cô, cô luôn ấm ức vì một điều mà đến tận bây giờ cô không thể nào chấp nhận nó chính xác là vậy…
Anh Vũ không thích phụ nữ, anh ấy chỉ thích đàn ông và tự nhận mình là gay trước mặt cô… không ngại ngùng hay dấu diếm, anh ấy xem cô như người thân, rất thân khi anh ấy cũng chỉ có một mình.
Cay… nhưng không sao cảm thấy đắng. Trái lại cô chỉ cảm thấy đó là nỗi đau thật ngọt ngào. Nhất là những tháng năm cô bên anh, ẩn sau nụ cười rạng ngời đó là đôi mắt to tròn long lanh chỉ chưa đầy uẩn khúc. Cô không nhiều chuyện để hỏi, và anh Vũ cũng không thích ai xâm phạm tự do cá nhân, đời tư của mình.
Thế là cô cứ đoán già đoán non cho kinh nghiệm sống của cô, để chỉ nhận lại thật nhiều khúc mắc. Cô tự nói với lòng:… Không sao, bao nhiêu mình cũng có thể gỡ, để hiểu người mà mình yêu, chỉ cần bên cạnh như thế này là đủ.
Cô mạnh mẽ có chí nam nhi. Nhưng trước Vũ cô lại cảm thấy mọi thứ đều phải biết lùi lại một bước, biết cho qua. Cô sợ… một ngày đến tiệm không còn thấy Vũ…
Khi đó cô sẽ héo khô, như mảnh đất hạn hán lâu năm, đợi cơn mưa rào, mưa không thấm vào lòng đất mình, thì thấm bên cạnh cũng đem lại một làn hơi sương. Cô trở nên yếu đuối, dễ dãi trước Vũ…
Vũ… thật sự đã xâm chiếm trọn trái tim cô. Nhiều đêm cô trằn trọc suy tư, muốn biết người đàn ông nào khiến cho Vũ không thể quên. Cô muốn một lần gặp hắn…
Nếu được cô cũng có thể đấu tay đôi với hắn một cách quang minh chính đại trên võ đài… Tiểu Thi lại bật cười khanh khách với khóe mắt cay cay, sóng mũi nghẹn lại hơi thở khiến cô phải ngước mặt lên hít lấy hít để…
Khoảng không bé nhỏ trong khoan xe hay đứng trước vũ trụ rộng lớn… Cô cũng cảm thấy khó thở mỗi khi nghĩ đến Vũ…
Sao cũng được… Vừa nghĩ Tiểu Thi vừa cho xe chạy xuống tầng hầm khi cô ở chung cư… Cô mở cửa xe bước ra, sải những bước chân tự tin… Là cô biết dấu đi những ước muốn thầm kín chỉ để trải lòng với sự cô đơn…
Tiểu Thi bước vào nhà. Cô thả mình vào ghế bành lớn… lại hít thở tìm chút không khí để thư giản… Cô khép mắt lại… Nếu Vũ là mưa, thì cô cũng cảm nhận được mưa bão trong lòng. Nếu Vũ là không gian rộng lớn, thì cô cũng biết mình sẽ chơi vơi giữa khoảng không bất tận đấy. Tồn tại cùng nhau, thậm chí bên nhau nhưng không bao giờ chạm nhau…
Tiểu Thi đứng dậy uể oải, cô đang viện cớ thời tiết thay đổi khiến cô mệt mỏi, nhưng liền sau đó cô lại nghĩ anh Vũ có mệt mỏi không. Rồi cô bật cười khanh khách, như một con điên. Cô muốn hét lên, cho vơi đi những cảm xúc không thể lý giải…
Tiểu Thi nhìn mình trong gương nơi bồn rửa… Đôi mắi cô thật đỏ và rồi những giọt nước trong mắt khẽ tuôn rơi… Cô khóc… cùng một ngày mưa có gió giật mạnh… làm khuấy đảo tâm hồn và cả trái tim cô…
--
*Reng……… Reng………*
Tiếng chuông điện thoại reo vang lên giữa sự tĩnh lặng. Vũ xoay người đẩy cái ghế mình đang ngồi qua bên phải, nơi có đặt điện thoại bàn, anh nhấc máy và chọn một giọng thật nhẹ:
“ Tiệm áo cưới Forever Love xin nghe!”
Để nhận lấy giọng nói bên kia:
“ Anh Vũ à, em là Túy Văn đây! Sáng mai em có cuộc họp lúc mười giờ rưỡi rồi, vậy anh có thể dời giờ chụp hình lên sớm cho em không?”
Vũ tròn mắt nhưng đáp:
“ Okie, vậy em muốn mấy giờ?”
“ Bảy giờ được không anh?”
Vũ gật đầu mình xuống mặc dù bên kia không thấy:
“ Okie!”
“ Cảm ơn anh!”
“ Không có gì! Khách hàng là Thượng Đế mà!”
Tiếng cười giòn tan của người bên kia đầu dây:
“ Vậy sáng mai gặp nhé!”
“ Okie!”
“ Bye anh!”
“ Bye em!”
Vũ gác ống nghe, anh lại đưa ghế có mình đang ngồi về vị trí cũ… mắt lại chặt vào màn hình vi tính… làm tiếp việc chỉnh sửa ảnh, và nghĩ… Tối nay khỏi về, làm luôn tới sáng…
--
Tiểu Thi lăn qua lăn lại không thể nào ngủ được vì biết Vũ đang ở tiệm, làm tới sáng, anh ấy nghĩ gì hay làm gì cô đều biết rõ, giờ mà mò đến tiệm thì không thể rồi.
Cô chẳng muốn làm ai khó xử kể cả bản thân mình. Tiểu Thi ngước nhìn đồng hồ… 3h45’ sáng… Cô tung mền, co chân trùm kín toàn thân. Biết thế lúc nãy khi Túy Văn gọi cho mình, mình bảo không được cho xong, dù gì mình cũng là chủ, có thể điều hành công việc của Vũ mà…
Tiểu Thi soải người tung mền ra… Nhịn… lùi bước… để người mình yêu thương có con đường mà bước thong dong, để mình có thể dùng hơi tàn lực kiệt bước theo cùng… Tiểu Thi lại thở ra… kiểu buồn hiu hắt.
--
6h sáng Tiểu Thi lao vào cửa tiệm với món ăn sáng nóng hổi trên tay, gọi lớn:
-“ Anh Vũ!”
Gọi để báo thôi chứ cô biết Vũ không bao giờ chạy ra đâu dù có cái kiểu mừng mẹ về chợ… Cô đi thẳng vào phòng ảnh… nhìn đúng vị trí của Vũ… Không thấy. Cô đảo mắt một vòng thì thấy… Trên ghế nệm kê sát tường… Vũ nằm đấy…
Hắn có chiều cao nên cái ghế nệm không thể chứa hắn, bởi thế chân hắn buông thõng xuống sàn cùng một cách tay… gương mặt sáng với đôi mắt nhắm nghiền quay ra, để Tiểu Thi thấy rõ…
Gương mặt đáng để yêu biết dường nào… vậy mà… vậy mà… Cô bước đến thật nhẹ, mặc dù nền có trãi thảm không thể gây tiếng động nào. Đặt món ăn lên bàn, rồi bước tiếp sát bên Vũ…
Tiểu Thi ngồi hụp xuống kiểu xổm, nhìn thẳng vào gương mặt Vũ… bờ viền quanh mắt hơi đỏ, kiểu thức đêm làm việc, bờ môi hơi khô vì ở trong phòng có máy điều hòa suốt, mái tóc mềm cùng những sợi cứ phất phơ dù không có một cơn gió nào.
Thanh tú như hoa là vẻ đẹp của Vũ, trông Vũ có vẻ ngoài rất yếu đuối. Nhưng thật Vũ không yếu đuối chút nào… Này thì đây… tuyệt tác bị lỗi từ một cái chợt mắt của Thượng Đế sao…
Không thể nào… Tiểu Thi đứng dậy, quay đi thở nhẹ ra… Thế đấy, chỉ nên hiểu vậy thôi… Lý giải làm gì cho lòng càng đau đớn. Tiểu Thi đi nhanh ra ngoài mở cửa tiệm.
Cô vươn vai hít không khí lành lạnh của một ngày mưa. Trời vẫn âm u như báo hiệu lại có những cơn mưa nữa… bão là thế đấy. Tiểu Thi quay vào, bước đến quầy tiếp khách làm những công việc thường nhật. Đang cúi xuống lấy đồ trong tủ thì cô nghe tiếng:
-“ Bà chủ, có thuốc nhỏ mắt không, anh thấy khô mắt quá!”
Rất quen thuộc đến độ thân thương. Tiểu Thi đứng thẳng dậy thì cũng là lúc Vũ đã bước đến bên cô. Tự nhiên như người một nhà, Tiểu Thi khẽ nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Vũ rồi thốt lên.
-“ Mắt anh đỏ đỏ, không biết có đau mắt không?”
Nghe thế Vũ đưa tay lên dụi mắt.
-“ Anh cũng thấy nó ngứa ngứa!”
Nhanh chóng Tiểu Thi kéo tay Vũ xuống:
-“ Để em xem kỹ, chứ anh đau mắt thì phải đi bệnh viện!”
Vũ gật đầu đồng thời đưa mặt ra trước, sát tới mặt Tiểu Thi, anh khẽ nghiêng đầu để đón ánh sáng của cái bóng đèn trên quầy trong tiếng nói của Tiểu Thi:
-“ Anh cao quá!”
Vũ nhún vai bật cười nhẹ:
-“ Ai biểu Thi Thi lùn!”
-“ Anh dám nói như thế với em à?”
Tiểu Thi lên giọng, cô rất thích Vũ trêu ghẹo cô, thật nhanh cô bước chân lên cái ghế ngồi ở quầy.
-“ Em cao hơn anh rồi!”
Cô đùa theo. Vũ ngước lên, gương mặt được đón trọn ánh sáng màu vàng, càng làm cho nó sáng thêm, với ngũ quan mỹ miều, trông Vũ thật cuốn hút, khiến trái tim Tiểu Thi lại biết rung động.
Cô nhìn thẳng vào mắt Vũ, đôi mắt dưới đèn sáng nó có màu xám đen, trông chỉ thấy toàn nỗi buồn thầm kín, cô phán gọn:
-“ Mắt anh hơi đỏ thôi, nhưng xong việc của Túy Văn rồi thì em đưa anh đi bác sĩ!”
Vũ háy mắt mỉm cười.
-“ Okie, bà chủ! Anh đói bụng quá!”
Tiểu Thi cảm nhận được sự đáng yêu của Vũ, cô khẽ nhướng mày.
-“ Ủa… em đâu có bổn phận lo từng miếng ăn manh áo cho anh!”
Dứt câu Tiểu Thi xoay người, nói gì thì nói, Tiểu Thi không phải còn nhỏ, cũng chẳng phải là đứa không hiểu chuyện, nhưng trước Vũ cô cảm nhận mình vẫn thích được làm giá con gái, lại còn thích nũng nịu.
Cái xoay người của cô khiến cái ghế xoay theo, mất đà cô té xuống, trong vòng tay của Vũ, cô nghe tiếng Vũ bên tai.
-“ Anh mới cứu em, giờ thì đền đáp, cho anh ăn đi!”
*Ừm hửm…*
Tiếng tằng hắng vang lên khiến Vũ và Tiểu Thi đều quay ra… nhận lấy cái giọng có nữa vui nữa nghiêm nghị như cấp trên của Túy Văn…
-“ Mới sáng sớm hai người đã tình tứ!”
Vũ buông tay cùng Tiểu Thi đứng thẳng lại, Vũ khẽ nhún vai đáp tự nhiên:
-“ Đang dụ bà chủ cho ăn thôi mà!”
Túy Văn bật cười nhìn Tiểu Thi, trong khi đó Tiểu Thi cảm thấy xấu hổ:
-“ Ăn gì sớm thế?”
Túy Văn còn đùa, Vũ bước đến:
-“ Ăn sáng chứ ăn gì? Anh không ăn sao chụp hình cho em được!”
Thật lòng mà nói Tiểu Thi không muốn ai đùa giỡn với Vũ ngoài cô ra, nên cô nói nhanh:
-“ Em để đồ ăn sáng trên bàn làm việc của anh đó!”
Vũ bật cười nhẹ:
-“ Sao nãy anh không thấy ta!”
Vũ quay qua Túy Văn:
-“ Em make-up đi nhé, anh ăn nhanh lắm!”
Rồi quay qua Tiểu Thi, anh hạ giọng làm vẻ mặt như kiểu xúc động:
-“ Cảm ơn Thi Thi!”
Rồi Vũ ra hiệu cho hai người, Vũ đi liền vào trong khi đói hết chịu nỗi. Túy Văn nhìn qua Tiểu Thi:
-“ Ổng hay trêu ghẹo bà quá nhỉ!”
Tiểu Thi bật cười không trả lời trong tiếng tiếp:
-“ Hai người lo xong đám cưới của tui rồi mới tính chuyện hai người đó nhe!”
Tiểu Thi lại bật cười, trong giọng cười có chút nỗi đau…
Bên ngoài qua tấm kính lớn, Jae đã thấy hết mọi thứ bên trong khi anh chỉ đi sau Túy Văn mười bước. Thấy thì thấy hết, nhưng anh lại không nghe được gì. Mà có nghe không thì anh cũng biết rõ suốt đời này anh không thể nào quên hắn… No Min Woo…
Jae đẩy cửa bước vào, Túy Văn quay ra:
-“ Anh ấy đấy!”
Tiểu Thi nhìn khi Túy Văn giới thiệu kiểu thật ngọt ngào. Cô cảm thấy hơi choáng khi thấy sao lại có nhiều đàn ông đẹp xuất hiện quanh cô thế này, điều đáng nói đó là không dành cho cô… Cô bước tới lịch sự khẽ gật đầu khi thấy người đàn ông đó tiến tới chào cô.
-“ Tại Trung hay gọi anh ấy là Jae cũng được!”
Túy Văn lại tiếp, Tiểu Thi đưa tay ra, theo phong cách của đàn ông bởi cô có bản lĩnh đàn ông mà lại.
-“ Chào anh Tại Trung, tôi là Tiểu Thi!”
Jae đưa tay ra đáp lại, cùng cái gật đầu, anh vừa mở miệng thì nghe…
-“ Thi Thi… anh khát quá, mua trà sữa cho anh!”
Tiếng nói vang gần thì cũng là lúc Vũ đã bước ra… Vũ dừng bước, khi trước mặt anh… hắn đứng đó… Thật sự đứng đó. Mắt anh có đỏ, có mờ nhưng anh không thể nào nhầm lẫn, anh tin suốt cả cuộc đời này anh không thể quên hắn… Kim Jae Joong…
|
|