|
CHAP 5 :
PART 4 : Anh Yêu Em..........
~~~~~~o0o~~~~~~
Cố nhớ lại những gì đã xảy ra, Hiểu Nhi hét toáng
_Cao Thiên !......
_con sao vậy ?- Lâm gia hốt hoảng khi thấy cô con gái thất thần.
Bà Lâm vừa mới bước vào cửa cũng hoảng loạn buông bỏ túi trái cây mà chạy đến bên cô. Chính Hân Hân và Tiểu Thanh cũng đang lo lắng, gương mặt hai đứa cứ buồn bả suy tư.
_Hiểu Nhi, con sao vậy ?
_anh….Ca…Cao Thiên ?- cô ấp úng không nói thành lời, cảm giác ngự trị trong cô lúc này chỉ còn là nỗi sợ hãi, sợ hãi đến tột độ.
_ do lúc được cứu ra anh ấy quay lưng về phía trước nên xương sống và phấn đầu đã bị chấn thương nhẹ- Hân Hân từ tốn nói
_nhưng bác sĩ bảo không nguy hiểm đến tính mạng, chị cứ yên tâm- thấy được vẻ bồn chồn từ Hiểu Nhi khi Hân Hân chỉ nói một nửa ý, Tiểu Thanh tiếp lời và lấy vội bó hoa hồng vàng cắm lên.
Thở phào nhẹ nhõm một phần, cái cảm giác kia cũng giảm đi một ít. Hiểu Nhi im bật ngã người dựa hẳn vào gối như mất đi linh hồn sau một cơn địa san chấn lớn. Những hình ảnh đã cố nhớ bây giờ lại chợt ùa về, để bao giọt nước mắt cứ theo nhau kéo về.
_anh Cao Thiên đã tỉnh lại- Hiệu Khôi chạy vào hấp tấp nói to
Ánh sáng như đã kéo về sau sự kéo dài của màn đêm tăm tối, hai con bé ôm nhau mừng rỡ, bà Lâm cũng chắp tay vái lại cảm tạ ơn trên. Riêng chỉ có cô vẫn thẫn thờ ngồi đó.
…………….
_con thấy sao ?- Cao phu nhân âu yếm hỏi con trai
_cảm ơn dì, con chỉ thấy cả người như không thể cử động được- Cao Thiên nhăn nhó khi chỉ có thể nằm một chỗ nhưng cố làm như không có gì để mọi người yên tâm.
Có tiếng mở cửa,
_cháu tỉnh lại thật là may mắn !- Lâm lão gia cùng phu nhân đi vào mỉm cười
_dạ, con xin lỗi vì đã làm mọi người phải lo- anh cố quay đầu về phía cửa nói lời hối lỗi cần nói
Kể từ khi ông bà Lâm cùng hai cô bé bước vào, Cao Thiên vẫn cứ cố quan sát, nhìn ngó khắp nơi nhưng chẳng thấy cô đâu chỉ nghe trong câu chuyện của mọi người có nhắc đến cô đã tỉnh lại. Anh cũng suy nghĩ lại sao cô ấy không sang đây thăm mình, chẳng phải anh đã bảo vệ cô nên mới phải như thế này sao. Trên tay anh vẫn đang cầm chặt chú gấu panda pha lê nhỏ nhắn và nghĩ về cô- người con gái thiên định, mà anh tin.
_chúng ta sang thăm con bé tý rồi đi dùng cơm tối !- Chủ tịch Cao đưa mọi người rời khỏi đó, chỉ còn lại an hem Hiệu Phong ở lại.
_sao mình lại ở đây ?- Cao Thiên đợi mọi người đi khuất anh lên tiếng hỏi Hiệu Phong
_là Châu Ngọc, cô ấy vô tình nhìn thấy hai người nên đã đưa vào đây và thông báo cho bác Cao
_Châu Ngọc?- anh bất ngờ khi nghe tên bạn thân nhắc đến cái tên này
_đúng rồi đó anh, là chị ấy đã cứu anh- Hiệu Khôi cũng khẳng định thêm
Họ nhìn về phía nhau như có một điều gì đang muốn che lấp lại.
Tiếng bước chân cứ càng lúc càng gần hơn, sau cánh cửa hé lộ kia là một cô gái…..
_em mới tỉnh lại, sao lại sang đây một mình- Hiệu Phong bước đến đỡ cô em sang ghế sofa đối diện
_mọi người về rồi, em muốn sang đây cảm ơn anh ấy- cô ngồi xuống chầm chập nói
_chỉ vậy thôi sao, hai cái người này đã sắp cưới nhau mà vẫn cứ khó hiểu- Hiệu Khôi càu nhàu trước thái độ cứ dửng dưng của hai anh chị.
_em có muốn làm kỳ đà không, thôi chúng ta cũng nên đi rồi, haha- nói một câu trêu chọc cười sảng khoái, Hiệu Phong bước ra trước Hiệu Khôi cũng lật đật bước theo vẫn không quên để lại một cái nháy mắt ẩn ý.
Không gian này bỗng yên tĩnh, im lặng và chỉ im lặng. Ngoài kia đôi chim non đang hót vang trên cành, hương hoa cũng đang thoai thoải khắp căn phòng. Bây giờ đã là tháng ba ấm áp. Trương Hiểu dời chỗ sang ngồi cạnh giường anh.
_cô là Trương Hiểu, người mà họ vừa nhắc đến sao ?
_anh…?- khó mà diễn tả cảm xúc của cô ngay lúc này, đôi mắt mở to hết mức, mồm thì cứ há hốc cất lên đúng một từ
_cô sao vậy ?- anh nằm đó hương mắt ra cửa sổ chẳng nhìn về cô
Nghe lồng ngực đau quặn lên, đôi mắt chợt mờ dần. Hiểu Nhi cố bắt bản thân tĩnh táo tiếp nhận mọi chuyện, dù có là tòi tệ nhất.
_anh không biết tôi sao ?- chỉ tay vào mình, cô lấp bấp hỏi
_đúng vậy, mọi người vừa kể về cô cho tôi nghe !- cái giọng bình bình như làm cổ họng cô gái này nghẹn thắt lại
Thầm nghĩ “ tạo hóa lại muốn trêu chọc mình đến bao giờ đây ? có phải số phận đã an bày chúng ta cứ phải nhìn nhau như thế này sao ? hay em vốn đã sai ngay từ đầu khi cứ không rõ ràng trong tình cảm của bản thân !”
Bước từng bước sau lời tạm biệt, nhưng thật ra cô đang vội vàng chạy trốn những cảm giác này. Là đúng hay sai ? bản thân cô giờ này cũng không thể phân biệt, mờ hồ, tất cả có chăng chỉ là một giấc mộng. Trở về, cô ngồi bất động trong phòng bệnh, bóng cô cứ chìm dần trong màn đêm yên tĩnh.
…………
Cái vẻ mặt đau khổ, thẫn thờ vừa nãy của Hiểu Nhi làm Cao Thiên cảm thấy mình có lỗi. Có lẽ anh không nên tham gia trò “thử tình” này của Hiệu Khôi.
“_anh có thật đã yêu chị em không?
_nói thật anh cũng không biết ? càng không chắc Hiểu Nhi có dành tình cảm cho anh không?
_em có cách, nếu anh thật lòng thì cứ vờ như đã tạm thời mất đi trí nhớ !
…………..”
Mặt trăng tròn ló dạng trong đêm tối, hé nhẹ cửa cô gái bước vào phòng lặng ngồi bên cạnh chàng trai. Cứ nhìn nhìn mãi vào gương mặt ấy như thể nếu chốp mắt thì anh sẽ ngay lập tức tan biến bỏ lại mình cô. Đưa vội bàn tay chạm nhẹ vào má anh, trán, mũi như để khắc sâu đường nét này vào trí nhớ.
_anh quên đi mọi chuyện có lẽ với chúng ta là một sự giải thoát. Hãy cứ để mình em đau khổ vì trong quá khứ em đã làm tổn thương anh.
Giọt nước mắt bắt đầu dâng lên nơi khóe mắt. Ánh sáng đêm trăng gọi thẳng vào phòng làm cô càng nhìn rõ khuôn mặt quen thuộc này, chạnh lòng cô thì thầm
_có thể anh không phải là Tứ gia của em trong quá khứ và cũng chưa chắc trong hiện tại anh đã yêu em. Em vốn không biết mình có nhầm lẫn anh là bóng dáng chàng ngày trước
Đến lúc này thì bản thân cũng không cầm được dòng lệ này, từng giọt từng giọt lăn dài trên má. Cố không để tiếng nấc làm Cao Thiên tỉnh giấc, ôm chặt miệng cắn chặt môi.
_anh thật rất giống Tứ gia của em ngày trước, thật sự rất rất giống anh có biết không !- nắm chặt tay anh chô dặn lòng mình là sẽ kết thúc trò đùa này sớm nhất có thể.
Đoạn Hiểu Nhi khóc, những giọt nước vô tình rơi xuống tay anh. Mở nhẹ mắt anh thấy cô gái ấy đang ngồi trước mắt mình, gương mặt tuyệt vọng và đau đớn. Không muốn làm cô phải khó xử, anh chỉ biết nằm yên đó lắng nghe bao lời cô nói và tự nhủ trong lòng mình câu trả lời dành cho cô.
“anh không ngờ mình lại giống người em yêu trong quá khứ. Và sự xuất hiện của anh lại khiến em khốn đốn, hoang mang đến vậy. Nhưng anh nhất định sẽ yêu em và mang cho em hạnh phúc, cũng như không để em chỉ xem anh là cái bóng của người kia”
Lâm gia
_Hôm nay cha và Hiệu Phong có tý việc, hai đứa nhớ đến thăm anh chị nghe- tươi cười ông bước ra khỏi nhà.
Hai cô cậu đang xì xầm to nhỏ, không biết mẹ mình đang đứng phía sau và nghe hết cả câu chuyện. Bà chỉ mỉm cười hiền hậu và lắc đầu bỏ vào trong.
“mấy đứa trẻ này quả là có nhiều trò. Dù mình rất muốn Cao Thiên và Hiểu Nhi thành đôi nhưng cũng không thể gây áp lực. Thôi thì đành nhờ mấy đứa trẻ vậy mong là sẽ không có thất vọng”
Trong lúc đó tại bệnh viện,
Hơn bảy tiếng đồng hồ trôi qua chưa hề chợt mắt, anh vẫn mải mê nhìn cô gái đang nằm ngủ quên bên cạnh giường. Khuôn mặt ngây ngô và hiền lành như một nàng công chúa, có lẽ chỉ có những lúc như thế này thì sự âu lo mới không nhấn chìm mọi cảm xúc vui vẻ của cô. Cố với lấy chiếc áo khoác đắp ấm cho Hiểu Nhi, anh cứ lặng lẽ nắm để cô nắm lấy tay mình. Hình như có một luồng hơi ấm đang nhẹ lan tỏa khắp người Cao Thiên, đây là lần đầu tiên sau khi người mẹ của anh ra đi mãi mãi, cái cảm giác này mới lại xuất hiện thêm lần nữa.
_ơ….- cái vuốt tay của anh làm Hiểu Nhi tỉnh giấc với vẻ ngáy ngủ cô vụi vụi mắt
_cô thức rồi sao !
_tôi ngủ quên mất, đã làm phiền anh !- chưa kịp dứt lời, cô đã vội bước đi
Giơ tay như thể muốn níu lấy tình cảm của con tim mình, dùng hết sức có thể anh lao về phía trước mà quên mất vết thương ở lưng.
[Ầm…..phịch ]
_anh có sao không ? sao lại làm vậy ? muốn gì thì phải kêu người khác chứ !- vừa hoảng hốt ô vừa nổi cáu khi quay người nhìn thấy Cao Thiên đang nằm trên mặt đất
_thật lòng anh chỉ muốn……chỉ muốn….- cái giọng nói mạnh mẽ ngày thường giờ đã biến mất
_cuối cùng anh muốn gì ?- nhắn nhó Hiểu Nhi nói
_cũng không có gì !- anh chàng bối rối đưa ngón trỏ tay trái vuốt nhẹ lên cạnh sống mũi mình
Cô gái đỡ anh lên giường bệnh, rồi cũng quay mặt bỏ đi. Nhìn cái dáng bé nhỏ mãnh mai cứ khuất dần anh tự hỏi bản thân sau chẳng thể nói ra ba từ đó “ Anh yêu em”. Sao cứ để cô ấy đi và rồi lại thấy nuối tiếc, đôi chim non ngoài kia đang bên nhau say giấc mơ xuân tàn hạ đến.
_anh đến rồi sao ?- mới bước đến cửa Hiểu Nhi đã thấy Hiệu Phong đang ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa đọc báo.
_ừ, em đi đâu vậy !- anh nhẹ nhàng hỏi
_ơ…..em…..
Thoáng im lặng trong vài giây, Hiệu Phong bật cười đặt cuốn báo trở lại kệ và đi về phía cô em gái
_trước mặt anh em không cần phải che giấu, ngốc ạ !- xoa đầu đứa em đang ngẩn người ra sau câu nói
[Haha………]
_từ đầu anh vốn đã biết hai đứa chỉ là đàn diễn màn kịch cho gia đình an lòng. Anh không thể nói ra đành lẳng lặng theo dõi tụi em.- Hiệu Phong bật cười quả quyết.
_em quên mất anh là Thập Tam A Ca mà- Hiểu Nhi thì thầm nhếch miệng cười
_sao cơ…..?em yên tâm chỉ có anh và Hiệu Khôi nhận ra thôi- thấy cô em xịu mặt đôi mắt cứ lơ đãng, anh chấn an
“làm gì cũng không qua mắt được họ, mình luôn muốn có được người anh trai như vậy. Cũng mong mọi chuyện sẽ chỉ dừng lại tại đây, để không một ai trong chúng ta phải ngậm ngùi đau xót. Hiệu Phong- người anh trai phóng khoáng”
_có phải em sai rồi không ? em vốn không nên đồng ý ?- cô thở dài nói như trách móc chính bản thân mình.
_con tim luôn dẫn chúng ta đi đến bến bờ hạnh phúc dù lúc đầu sẽ lắm thử thách. Hãy tin vào lý lẽ nơi đây- đặt tay lên lồng ngực trái nơi con tim đang đập từng hồi, anh mỉm cười nhẹ nhàng nói.
Một gió nhẹ lướt qua, những chiếc lá vàng rơi rụng đôi chim đang hót say sưa cũng vỗ cánh tung bay lên bầu trời xanh ngắt.
_em đi theo anh- nói rồi, Hiệu Phong đỡ cô đi
………..
_Hiểu Nhi, Hiểu Nhi……….em đừng đi đừng đi !- trong cơn ngủ mê nhưng anh vẫn không ngừng gọi tên cô
[xạc…..xạc…]
Cô gái xinh xắn với chiếc váy trắng mềm mại bước vào ngồi bên cạnh anh. Trong vô thức anh nắm tay tôi cất lên một tiếng nói
_xin em đừng rời xa anh
_ơ….em sẽ mãi bên cạnh anh- nụ cười trên môi thay cho sự vui mừng trong tim, cô cũng khẽ nói
[chụt…chụt]
Chiếc hôn nhẹ nhàng được cô gửi nơi trán anh
_anh yêu em
_em biết và em cũng yêu anh
[két….két….]
Hai con người đã chết đứng ngay lối vào của căn phòng khi tay nghe mắt thấy những yêu thương này. Chỉ lạ một điều thay vì tức giận, khóc than đầm đìa nước mắt thì Trương Hiểu chỉ quay đầu bước chậm ra ngoài, đụng vào cánh cửa. Không một lời nói, không một sự thay đổi trên khuôn mặt, cái chạm lúc nãy cũng không khiến cô cảm thấy đau đớn. Chỉ biết mình như hóa đá, như đang bị chính tình cảm mình truy đuổi……….
Sơ lược chap sau :
Câu nói trong cơn ngủ mê của Cao Thiên đã đi sai đối tượng. Cả hai cô gái đều hiểu lầm khiến mối tình tay ba chính thức bắt đầu hứa hẹn sẽ gay cấn và quyết liệt, đặc biệt khi cả hai đều là mỹ nhân thông minh.
Cao Thiên sẽ làm gì khi Hiệu Phong tường thuận lại hiện trường vừa diễn ra. Hiểu Nhi có đối mặt với tình cảm của bản thân mình. Hôn lễ của họ liệu có suôn sẻ như mong muốn. Anh chàng Cao Ân sẽ bày tỏ tình cảm của mình như thế nào ?
Cuộc chiến trên thương trường cũng đã đang được châm ngòi lửa. |
|