|
Đối diện với vòng vây thiên binh ào ào xô tới như sóng triều, cõi lòng cuồn cuộn của nàng vẫn nhẹ nhàng lặng xuống. Ngao Tĩnh thở dài một tiếng, ôm chặt nàng vào trong lòng, đón lấy Thái Minh Kiếm, gạt binh khí vừa bổ tới đi. Kiếm pháp vẫn biến ảo uyển chuyển kia của y giờ chứa đầy sát khí, đó chính là bản lĩnh thật sự lâu nay y vẫn che giấu.
Nhưng mà, tuy võ nghệ y có cao cường, nhưng cũng khó có thể lấy một địch trăm, khi hai người bị giải đến trước mặt Thượng Đế, y vẫn nắm chặt tay nàng không hề buông ra.
Dao Mẫu hỏi, hối hận hay không hối hận?
Không hối hận.
Sợ hay không sợ?
Không sợ.
Vì thế cả hai bị đày xuống trần gian, nếm trải nỗi khổ của sự chuyển thế luân hồi. Phàm kẻ phạm tội giết chóc, kiếp kiếp đều phải chết oan chết uổng để đền tội. Như vậy thôi thì cũng đành, nhưng đây lại còn muốn bọn họ cả đời hữu duyên vô phận, là vì hết thảy căn nguyên đều từ chữ tình mà ra.
Vậy là, không ngờ đã qua mấy trăm năm.
Nàng đang mơ mơ màng màng thì bị lay tỉnh lại. Vẻ mặt Diêm Quân có chút quái lạ, nói với nàng, tạm thời ngài chưa cần đi, có tiên quân muốn gặp ngài.
Ai? Ai còn nhớ đến một Mai Tiên nho nhỏ như nàng?
Nàng đi theo Diêm Quân, rời khỏi địa phủ lên trời, rồi dần dần đi đến một nơi phồn hoa rực rỡ. Sương khói cuốn quanh, tiên nhạc văng vẳng, mùi hương thơm ngát trôi nổi trong không khí. Những cột bạch ngọc chống trời rất dài, những thiên binh kim giáp trang nghiêm, cái cảnh quen thuộc như vậy, lập tức khiến nàng hồi tưởng lại mấy trăm năm trước, khi mình được Ngao Tĩnh ôm vào lồng ngực bảo vệ, y đạp lên con đường máu bước ra ngoài, chính là bắt đầu từ nơi này.
Ngày trước khi quỳ gối xuống dưới chân Dao Mẫu, nàng một lòng muốn xin gánh chịu toàn bộ tội lỗi. Mấy trăm năm tu hành, nếu có thể cứu lấy Ngao Tĩnh, dù sao đổi mạng là được.
Ngao Tĩnh lại che trước người nàng, nói, việc Sơ Ảnh làm chỉ là vì cứu ta, ta nguyện gánh chịu toàn bộ trách nhiệm.
Tây Vương Mẫu cao cao tại thượng nghe xong, không dằn lòng được thở dài một tiếng. Tình ái sân si, trong mắt bà chẳng qua là một trò chơi nhàm chán. Cách một dải Ngân Hà chẳng phải còn có một đôi Ngưu Lang Chức Nữ.
Thượng Đế lại có chút tò mò. Nàng chỉ là một Mai Hoa Tiên Tử nho nhỏ, lại là hạng nữ lưu, lấy đâu ra dũng khí xông vào thiên cung như vậy…
Nghĩ đến đây, tiếng gọi của Diêm Quân khiến nàng hoàn hồn trở lại, mới nhìn thấy hai vị tiên tử đang tiến đến tiếp đón bọn họ, không ngờ chính là Đổng Song Thành và An Pháp Anh.
Quả thật Dao Mẫu muốn gặp nàng.
Lại một lần nữa quỳ gối dưới chân Dao Mẫu, tâm trạng từ đầu chí cuối vẫn bình tĩnh vững vàng như mấy trăm năm trước. Dao Mẫu hỏi nàng, tám kiếp nhục thai đau khổ, ngươi đã hối hận chưa?
Câu trả lời của nàng vẫn kiên định như ngày ấy: Sơ Ảnh không hối hận.
Không hối hận? Dao Mẫu cười nhìn nàng. Lại cũng không sợ bị phạt luân hồi tiếp chứ?
Nàng lại đáp, sợ!
Dao Mẫu cảm thấy hứng thú, hỏi, sợ cái gì?
Sợ lại liên lụy Ngao Tĩnh cùng phải chịu nỗi khổ luân hồi, xin nương nương tha cho chàng.
Dao Mẫu sửng sốt, dường như có chút kinh ngạc, lẩm bẩm nói: Lời ngươi nói, không ngờ lại không khác gì so với y…
Long Vương tân nhiệm ngồi bên cạnh nở nụ cười, nương nương thua rồi, có gan cá cược phải có gan chịu thua đó.
Cược cái gì? Thua như thế nào? Không ai nói cho nàng hay. Giống như mấy trăm năm cực khổ chẳng qua chỉ là một trò tiêu khiển của những người ở trên cao kia.
Rời khỏi Dao Trì, còn chưa kịp hỏi chuyện Diêm Quân, Diêm Quân đã nói trước. Nương nương trước khi gặp tiên tử đã triệu gặp long tứ hoàng tử, cũng hỏi y có hối hận không, có sợ không. Y nói không hối hận, chỉ là sợ lại liên lụy ngài phải chịu khổ luân hồi.
Bước chân của nàng khựng lại, rưng rưng mà cười.
Hướng về Sinh Trì bên cạnh, Diêm Quân chắp tay đưa tiễn, tiên tử bảo trọng.
Tuy rằng nàng cảm thấy nụ cười của ông ấy có chút kỳ lạ, nhưng không nghĩ nhiều, thả mình vào trong ao. Tới gần đáy của dòng xoáy mới chợt nhớ ra, lúc này đây rõ ràng nàng không uống Mạnh Bà Thang.
Giữa không gian mông lung nghe được giọng nói của Diêm Quân, tiên tử, Long Vương xin tha tội, nương nương cảm động cho mối chân tình của các người, đã đặc xá tội giết chóc cho hai người. Kiếp sau hy vọng hai người bạch đầu giai lão.
“Thế còn sau đó?” Đứa bé cất giọng trẻ con nũng nịu hỏi.
“Sau đó hai người sống một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ mãi từ đó về sau.” Cô gái mỉm cười.
Đứa bé bất mãn bĩu môi, “Chuyện này nghe chẳng hay tí nào, con không hiểu gì hết.” Mấy đứa bé con bên cạnh đều gật đầu.
Cô gái xoa đầu bọn trẻ, “Muốn cô kể chuyện, kể xong lại bảo không thích, đáng đánh!”
Bọn nhỏ oa oa kêu lên, vội vàng chạy loạn đi. Một cô nhóc vẫn im lặng nãy giờ chợt lên tiếng hỏi: “Vậy, tỷ tỷ, sau đó nàng có gặp lại y không?”
Cô gái rút tay về, lắc lắc đầu: “Không, nàng còn chưa gặp lại y. Nhưng nàng biết nhất định y đang tìm nàng. Nhân gian lớn như vậy, nàng phải kiên nhẫn chờ, chờ cho đến khi nào y tìm đến.”
“Chờ kiểu gì? Giống như công chúa ngủ trong rừng chờ hoàng tử ạ?”
Cô nhóc vừa nói vừa phá lên cười.
Cuối cùng bọn trẻ cũng rời khỏi căn phòng nhỏ. Cô gái thu dọn lại những đống bừa bãi, chiếc radio nhỏ đang rè rè cất lên một bài hát đang được yêu thích, ráng chiều đổ bóng những ô vuông cửa sổ lên đống mũ giáp binh khí đã lâu chưa được nhìn thấy ánh mặt trời đang ngổn ngang trên mặt đất.
Bỗng nhiên một giọng nói vang lên: “Xin hỏi thầy Trương có ở đây không?”
Cô gái đứng thẳng dậy. Ngoài cửa có bóng một người đàn ông cao lớn.
“Thầy còn ở Tam Hào Khanh, không về trước bữa tối đâu.”
“Em là học sinh đợt này của thầy à?” Nam sinh cười cười, “Anh là đàn anh của em, thầy Trương bảo anh đến đây giúp một tay.”
Cô gái cũng cười, “Em biết. Em chờ anh rất lâu rồi.”
“Đã bao lâu rồi?” Đôi mắt nam sinh trợn to, có vài phần tính cách trẻ con.
Cô gái nghiêng đầu tính toán, “Cũng phải mấy trăm năm rồi, lâu như tuổi của của cái chiến trường cổ ngoài kia kìa.”
Nam sinh gãi đầu, cười: “Anh làm tiểu sư muội phải chờ lâu quá!”
“Lại đây, em đưa anh đi tìm thầy Trương.” Cô gái chỉ về con đường phía trước.
Nam sinh buông ba lô đi theo ra ngoài.
“Đúng rồi, sư muội, kia có thật là chiến trường cổ thời Tống Mạt không?”
“Đương nhiên là thật. Anh đã nghe chuyện kể về vị tướng quân và danh kỹ kia chưa?”
“Là vị danh kỹ ngàn dặm tìm đầu kia á?”
“Đúng, chính là cô ấy. Thầy Trương nói, chắc chắn chính là chiến dịch lần ấy!”
“Thầy Trương càng già càng giống bán tiên.”
“Ha ha…”
“Hình như anh đã từng gặp em rồi.”
“Đừng trêu em.”
“Không! Là thật mà!”
“Trong mơ à?”
“Đừng cười, hình như không phải chỉ từng gặp em trong mơ, là thật…”
*Câu lan: người làm nghề ca hát thời xưa.
**Cẩm y ngọc thực: cuộc sống sung túc no đủ, mặc gấm vóc lụa là, ăn sơn hào hải vị.
***Trần ai lạc định: bụi trần lắng xuống, mọi thứ đã được định đoạt đâu vào đấy.
****Ngược gió nếu như hiểu ý, xin đừng dễ phá tan: Một câu trong bài thơ Hoa Mai -【梅花】của Thôi Đạo Dung thời Đường.
Nội dung:
【梅花】
数萼初含雪, 孤标画本难.
香中别有韵, 清极不知寒.
横笛和愁听, 斜枝倚病看.
朔风如解意, 容易莫摧残.
Phiên âm:
Sổ ngạc sơ hàm tuyết, cô tiêu họa bản nan.
Hương trung biệt hữu vận, thanh cực bất tri hàn.
Hoành địch hòa sầu thính, tà chi ỷ bệnh khán.
Sóc phong như giải ý, dung dịch mạc tồi tàn.
Giải nghĩa:
Hoa mai chớm nở, trong đài hoa còn ngậm tuyết trắng; cao ngạo, muốn đi vào tranh lại lo lắng khó vẽ cho sinh động.
Trong hương hoa có nét riêng; thanh nhã vô cùng, không biết mùa đông lạnh giá.
Cành hoa mọc ngang chằng chịt; như sầu như bệnh.
Gió bắc nếu như hiểu lòng; xin đừng tàn phá nữa.
Vì năng lực có hạn nên xin phép mọi người cho mình được bỏ qua phần dịch thơ nhé *gãi gãi đầu*
***** Kim Ô và Ngọc Thố: Kim Ô – Mặt trời. Ngọc Thố – Mặt Trăng.
—————————————————-EnD—————————————————— |
|