|
CHAPTER 25 - THE AWARDS CEREMONY
Credit: this story is written by Huntress Link
Translator: minhchung
Editor: 1821
Jiyong’s POV
[Chiều thứ 6]
Tôi mở di động ra và…viola! Một bức ảnh tự sướng của cô ấy được đặt làm hình nền, MỘT LẦN NỮA.
Đây là một trò chơi nhỏ của chúng tôi. Mỗi khi cô ấy có cơ hội, Dara sẽ đổi hình nền điện thoại của tôi thành ảnh của cô ấy. Đương nhiên, tôi vẫn luôn đổi nó lại thành hình nền của Big Bang. Nhưng cô ấy không hề dừng cái việc lén lút lấy nó và cài ảnh của cô ấy một lần nữa.
Tôi cười khúc khích một mình khi nghịch nghịch điện thoại trong tay. Gần đây, tôi rất thích trêu chọc cô ấy. Vẻ mặt kinh ngạc của cô ấy đúng là vô giá! Hahahahaha! Chính tôi cũng không biết được tại sao tôi lại cư xử kì quái như vậy; có lẽ nó đã bắt đầu sau vụ tai nạn Lee Jongwan. Tôi đột nhiên trở nên muốn bảo vệ cô ấy (điều cũng không giải thích được tại sao tôi suýt hôn cô ấy, tôi biết!). Chắc hẳn tôi đang chán nản đến cùng cực nên thậm chí cả Dara-ahjumma cũng tác động được đến tôi. Dara-ahjumma đã có tác động đến tôi???? Nahhhhh, chuyện này nghe không phải chút nào.
Aigoooo, chấn chỉnh lại đi Kwon Jiyong. Cô ấy không thể đụng vào, vì Chúa~
Tôi đang xem qua mấy bức ảnh của chúng tôi trong điện thoại của mình thì Yu Hee hiện hình ở bên cạnh tôi. Rồi cô ta tựa đầu lên vai tôi.
“Anh đang làm gì thế!”, Yu Hee nói khi cố nhìn vào điện thoại của tôi.
“Không phải việc của em,” tôi trả lời và dịch người ra xa. Nhưng cô ta đột nhiên xáp lại gần tôi và ôm gọn lấy người tôi. Rồi cô ta hôn lên má tôi, ngay đúng lúc các thành viên của Big Bang bước vào.
“Gwwarrkkkk!!!”, Seungri ngay lập tức quay đi và giả vờ nôn ọe. Daesung tham gia vào hoạt cảnh đó và vỗ lưng Seungri trong khi tạo nét mặt như thể cậu ta cũng muốn nôn tới nơi. Buồn cười đấy, tôi sẽ giết chúng sau đây.
“Ra chỗ khác đi,” Youngbe nói trong khi rùng mình. Sẽ có BA CÁI XÁC của thành viên Big Bang sau đây.
Yu Hee chỉ mỉm cười và ôm chặt hơn nữa.
“Em thật sự cần phải mua cho mình một người bạn,” tôi khó chịu nói trong khi gạt cô ta ra. Rồi cô ta chộp lấy điện thoại của tôi và nhìn mấy bức ảnh tôi đang xem. Thái độ của cô ta chuyển thành khó chịu trong nháy mắt.
“Yah! Chuyện giữa anh và cô nàng phục vụ đó là sao thế hả?”, Yu Hee hét lên như thể cô ta là chủ tôi vậy.
“Đúng vậy Jiyong, chuyện giữa cậu và cô nàng phục vụ đó là sao vậy?”, TOP hyung xen vào trong khi nhếch mép cười, rõ ràng là đang thích thú với trò ngớ ngẩn của anh ấy. Quân số mới – BỐN CÁI XÁC của thành viên Big Bang.
“Ra khỏi đây ngay, đây là phòng thay đồ của nam!”, tôi chỉ về phía cửa và giật lại điện thoại của mình.
Cánh cửa mở ra và quản lý của Yu Hee đi vào, đang tìm kiếm cô ta.
“Yu Hee-ah! Em sẽ muộn buổi lễ trao giải mất, em phải chuẩn bị ngay lập tức. Em biết là em phải đi cùng Jae Hyuk hyung tối nay mà, em đã nhận lời rồi,” quản lý của cô ta nói, có vẻ bực bội.
Yu Hee lao ra khỏi căn phòng sau khi ném cho tôi tia nhìn chết người.
Trong khi đó, TOP hyung đang bận rộn bấm điện thoại.
“Yah! Rắm Nguyên tử!”, anh ấy hào hứng nói ngay khi Rắm Nguyên tử nhấc máy… Rắm Nguyên tử??! Tại sao anh ấy…Làm thế nào anh ấy…Từ lúc nào…
“Đúng thế, tôi đang định báo cho cô chuyện đó; cô để quên vở trong xe tôi. Và đừng có gọi tôi là Eyeshadow nữa!”, hyung ấy liếc tôi một cái và dịch người sang đầu bên kia ghế sofa.
Tôi ngồi trên ghế, đối mặt với anh ấy và giả vở như đang đọc kịch bản của MV trong khi nói thật thì, tôi đang tò mò muốn chết về câu chuyện họ đang chia sẻ. Vậy nên tôi vểnh tai mình lên, giả vờ như không quan tâm nhất có thể.
“Jiyong á? Cậu ta đang ở đây, nghe lén. Giả vờ như không quan tâm nhưng thất bại thảm hại.” Tôi kinh ngạc nhìn lên và TOP hyung đang nhìn thẳng về phía tôi, mỉm cười đắc thắng.
“Không, tôi không đưa vở của cô cho cậu ta đâu. Cô phải tới chỗ tôi lấy nó!”, anh ấy trêu chọc nói. Trán tôi nhăn tít lại khi tôi nhìn anh ấy. Hyung ấy đang cư xử rất KÌ LẠ, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy như vậy và nó khiến tôi thấy ớn lạnh.
“Rắm Nguyên tử, khi nào cô rảnh thì chúng ta đi chơi nhé. Cô vẫn còn nợ tôi vì đã khiến tôi ngủ ở cái nhà trọ gớm ghiếc đó,” tôi nghĩ trán tôi phải tạo đến cả nghìn nếp nhăn rồi. Anh ấy nói vậy là thế quái nào chứ? Dara bắt anh ấy ngủ trong nhà trọ lúc nào vậy? Và cô ấy ở đó cùng anh ấy sao?
Hình ảnh TOP Hyung và Dara ngủ cùng nhau trên một chiếc giường hiện lên trong đầu tôi. Tim tôi như lỡ một nhịp và nhịp thở trở nên gấp gáp. Nghiêm túc đấy? Chuyện gì đang xảy ra với tôi vậy?
“Không, cô phải đến chỗ tôi lấy nó! Bleh!”, cuối cùng anh ấy nói trước khi dập máy.
“Chúc mừng, anh đã thành công trong việc khiến em thấy buồn nôn không chịu được,” tôi không thể ngăn mình mỉa móc.
“Huh? Có cái gì đáng buồn nôn chứ?”, hyung nói với giọng trầm và thản nhiên cố hữu của mình.
“Cô phải đến chỗ tôi lấy nó! Bleh!”, tôi nhại lại với giọng the thé, giả giọng như con gái, trong khi vỗ tay và chớp chớp lông mi. Trẻ con, tôi biết mà. Thậm chí chính tôi còn đang tự hỏi tại sao tôi lại thấy bực dọc.
“Errr, Jiyong. Trò đó quáaaa tởm. Và chỉ là nói chuyện điện thoại thôi mà. Hel-lo?”, anh ấy vặn lại mà không nhìn tôi đến lần thứ hai. Điện thoại của anh ấy báo tin nhắn và anh ấy mở nó để kiểm tra. Một nụ cười hiện trên môi anh ấy khi đọc tin nhắn đó.
“Đó có phải Dara không?”, tôi hỏi, giả vờ như đó chỉ là một cuộc nói chuyện bình thường vô hại. Hyung chỉ mỉm cười với tôi, nhún vai và bỏ đi.
Ngay khi anh ấy bỏ đi, tôi ném cuốn kịch bản MV lên bàn, thứ tạo ra tiếng động ồn ào khi nó rơi thẳng xuống sàn. Tôi thậm chí không buồn nhặt nó lên và ngả đầu xuống ghế sofa trong khi vắt tay lên trán, cố che mắt lại.
Có chuyện gì với tôi chứ?
Và từ khi nào mà TOP hyung và Dara lại thân thiết như vậy? Tại sao vở của Dara lại ở trong xe của hyung ấy? Và anh ấy nói ‘nhà nghỉ’ nghĩa là sao? Thậm chí khi chúng tôi vô tình đụng hyung ấy ở Insadong, tôi đã rất tò mò làm thế nào mà mối quan hệ của họ có thể tiến triển từ chỗ lao-vào-cào-cấu-mỗi-khi-họ-gặp-nhau thành trêu-chọc-nhau-một-cách-thoải-mái-tự-nhiên.
Tôi thở dài nặng nề và vỗ lên đùi mình. Tại sao tôi lại phải bận tâm suy nghĩ về mấy cái chuyện vớ vẩn này chứ?
Seungri: <*ho> Tại sao Jiyong hyung cư xử kì quặc vậy? <*ho>
Youngbae: <*ho> Ghen mà. <*ho>
Daesung: <*ho> Hyung đang yêu! <*ho>
Youngbae: <*ho> SSshhh, cậu ta chưa nhận ra đâu. <*ho>
ÔI THÔI NÀO.
“Đừng có ăn nói vớ vẫn nữa,” tôi uể oải nói khi tôi đứng dậy khỏi ghế và đi theo hyung. Cũng không có gì sai trái khi đi hỏi anh ấy về chuyện đó cả. Tôi nhặt cuốn kịch bản lên để phòng hờ. Chỉ để phòng hờ trường hợp tôi không lấy được can đảm để hỏi anh ấy về Dara, tôi sẽ giả vờ như tôi định bàn về MV với anh ấy.
Tôi tìm thấy TOP hyung đang đứng tựa người lên xe anh ấy, vẫn đang dính chặt lấy cái điện thoại. Vẫn đang đeo cái nụ cười ngớ ngẩn mà tôi muốn xé rách khỏi mặt anh ấy. Anh ấy thấy tôi lại gần, mang theo cuốn kịch bản.
“Giờ thì sao? Cậu sẽ giả vờ hỏi anh về kịch bản MV trong khi thật ra cậu muốn hỏi về Dara phải không?”, anh ấy cười khúc khích nói. Tôi bị bất ngờ. Anh ấy biết đọc suy nghĩ người khác từ lúc nào vậy?
Bộ dạng hoảng hốt của tôi có vẻ còn khiến anh ấy thích thú hơn nữa.
“Jiyong, cậu đáng yêu quá,” anh ấy tiếp tục chọc tôi. Tôi chỉ trợn mắt lên và tựa người lên xe anh ấy trong khi nhìn ngó xung quanh.
“Em chỉ tò mò rằng từ khi nào anh lại thân thiết với bạn chung phòng của em như vậy. Và anh nói ‘nhà nghỉ’ nghĩa là sao? Và làm thế nào mà vở của cô ấy lại ở trong xe anh?”, tôi nói hết trong một hơi, tôi thậm chí còn ngạc nhiên với chính mình.
Yah, Jiyong, bình tĩnh lại đi. Tôi thầm mắng mình.
“Bình thường cô ấy hay làm gì? Hai người thường làm gì khi chỉ có một mình ở căn hộ?”, hyung ấy hỏi, hoàn toàn phớt lờ mọi câu hỏi của tôi.
“Cô ấy làm gì á? Ý của anh là ngoại trừ việc liên tiếp đặt mạng sống của tụi em vào nguy hiểm? Không gì cả, tụi em chỉ ăn và ngủ…ăn và ngủ…”, tôi trả lời, tự hỏi tại sao anh ấy lại hỏi tôi mấy chuyện này.
“Cậu thật sự bám dính lấy cô ấy, phải không?”, anh ấy đột nhiên nói, khiến đầu tôi quay ngoắt sang nhìn anh ấy. TÔI Á????? Bám dính lấy Dara-ahjumma? Ha!
“Duh! Tại sao em phải làm thế? Cô ấy là một thảm họa tức thì! Thiệt tình, cô ấy bị bao quanh bởi sức mạnh Ahjumma. Một ngày sẽ không được gọi là bình thường nếu cô ấy không làm điều gì đó NGU NGỐC!”, tôi bao biện. Hyung nhìn tôi với vẻ hiểu biết, tôi nhìn tránh đi chỗ khác.
“Cứng đầu đấy. Vậy tại sao cậu không để cô ấy đi tìm một căn hộ mới và dọn đi? Chỉ bởi vì cậu là người ở chung với cô ấy, đừng có nghĩ là cậu có lợi thế hơn,” cái-RÌIIIIII??? Anh ấy lại nhìn điện thoại một lần nữa.
“Dara-ahjumma tự chọn ở lại nhà mà, vậy thì sao chứ?! Anh nói có lợi thế hơn là cái quái gì chứ? Hyung, mấy chuyện anh nói chẳng có nghĩa lý GÌ HẾT CẢ. Anh đừng có dại tham dự vào bất kì cuộc phỏng vấn BigBang nào, anh có thể sẽ nói điều gì đó kết thúc luôn sự nghiệp của chúng ta mất. Từ bây giờ, em sẽ đảm bảo rằng mình sẽ xen vào mỗi khi anh định nói,” tôi hoài nghi nói. Chúa ơi! Tôi nghĩ hyung lại quay về với chế-độ-Alien một lần nữa rồi.
“Vậy để anh nói lại bằng từ ngữ đơn giản, dễ hiểu để cái đầu cứng đầu của cậu có thể tiếp thu được…”, giọng anh ấy nhỏ dần.
“Cậu có thích Dara không?”, sau đó TOP hyung hỏi với giọng nghiêm túc. Tôi nhìn anh ấy, kinh hoàng. Anh ấy có nhận ra anh ấy vừa hỏi gì tôi không vậy?
“YAH! Anh thật sự làm em thấy sợ rồi đấy,” tôi trêu chọc nói, cố gắng tránh né câu hỏi đó.
“Cứ trả lời đi,” anh ấy nôn nóng hỏi.
“Tại sao em phải bận tâm trả lời cái câu hỏi dớ dẩn như vậy chứ!”, tôi giả bộ cười chỉ để che giấu…à…sự khó xử. Hyung ném cho tôi cái nhìn cuối cùng, tôi thậm chí không thể hiểu nổi nét mặt của anh ấy.
“Nhớ kĩ, Jiyong, anh chỉ hỏi rằng cậu có thích cô ấy không. Cậu đã không trả lời… Hãy nhớ điều đó trong đầu, man,” anh ấy nói khi đấm khẽ vào vai rồi và bỏ đi.
Tôi chỉ đứng tại đó, thấy bối rối hơn trước. Tôi đã không nên đi theo anh ấy, chó chết! Anh ấy thậm chí không trả lời câu hỏi nào của tôi!
Tôi bắt đầu bước đi nhưng những lời anh ấy nói vẫn lơ lửng trong đầu tôi. Cậu có thích Dara không? Ppffttt, duh. Tôi quyết định gạt câu hỏi đó ra khỏi đầu.
------------------------
Minho’s POV
[Tối thứ 6]
<*im lặng>
<*dế kêu dế kêu>
“Yah!”, mặt Dara hồng ửng lên vì xấu hổ khi tôi nhìn cô ấy chằm chằm.
<*dế kêu dế kêu>
“Thế thôi, tôi thay lại quần áo của mình,” tôi nghe cô ấy nói trước khi quay lưng lại với tôi.
Tôi giữ tay cô ấy để ngăn cô ấy lại. Cô ấy quay lại nhìn tôi với ánh mắt dò hỏi.
“<*nuốt nước bọt> Cô…cô trông đẹp đấy,” là tất cả những gì tôi có thể nói được. Đó, đương nhiên, là nói giảm. Ý của tôi là, tôi luôn biết rằng Dara xinh đẹp nếu cô ấy chịu khó thay đổi phong cách. Nhưng quỷ thần ơi! Tôi không hề biết rằng cô ấy có thể LỘNG LẪY đến thế này!
Tim tôi đang đập điên cuồng khi tôi tiếp tục nhìn cô ấy chằm chằm.
Làn da trắng mịn của cô ấy đang tỏa sáng và kiểu tóc của cô ấy tôn lên khuôn mặt xinh đẹp. Tại sao cô ấy cứ luôn che giấu khuôn mặt mình đằng sau mấy cặp kính gọng dày và mấy kiểu tóc khó trị đấy chứ? Chiếc váy không tay của cô đang thể hiện rõ những đường cong cơ thể. Cô ấy thật sự rất xinh đẹp. Giờ thì tôi cũng không chắc là tôi có muốn đi dự buổi lễ trao giải cùng cô ấy hay không nữa, cô ấy quá tỏa sáng, vậy nên mọi người chắc chắn sẽ phải ngoái đầu lại khi cô ấy bước vào.
Rất nhiều các cô gái đã đề nghị đi cùng tôi tới buổi lễ trao giải nhưng tôi đã từ chối tất cả bọn họ. Đây là đề cử giải thưởng đầu tiên của tôi và nó rất quan trọng đối với tôi, bởi vậy tôi chỉ muốn chia sẻ điều này với người quan trọng trong cuộc đời mình.
Nhưng giờ thì tôi đang nghi ngờ quyết định của mình. Cô nhóc DaRabbit của tôi có thể thu hút sự chú ý của mọi gã đàn ông xung quanh, tôi không thích điều đó. Tôi khoanh tay trước ngực và trề môi khi nghĩ tới đó. Dara đã hiểu sai hành động của tôi.
“Aigooo, anh nói tôi trông đẹp nhưng khuôn mặt anh đang nói ngược lại. Đừng có tung hô khen ngợi khi anh không nghĩ vậy. Nếu anh không thích cái váy này…”, tôi cắt lời cô ấy trước khi cô ấy có thể nói thêm điều gì khác.
“Cô trông rất kinh ngạc, tin tôi đi. Trông rất lộng lẫy,” tôi chân thành nói với cô ấy. Cô ấy mỉm cười với tôi, tôi nghe thấy tim mình kêu thịch một tiếng trong lồng ngực.
“Nhưng tôi không muốn mang cô đến buổi lễ trao giải nữa. Đám đàn ông sẽ lượn lờ xung quanh cô mất,” tôi giả vờ trêu. Cô ấy chỉ nhướng mày lên, rõ ràng là rất thích thú. Sao cô ấy có thể trông vừa DỄ THƯƠNG vừa QUYẾN RŨ cùng một lúc chứ?
“Đúng vậy, anh nên thấy sợ. Nếu tôi thấy Won Bin ở đó, tôi sẽ fangirl như không còn ai trên đời và sẽ bỏ rơi anh,” cô ấy đe dọa tôi trong khi nhếch mép cười và quay lại nhìn gương.
Tôi bước lại về phía cô ấy và ôm cô ấy từ phía sau. Rồi tôi nghịch ngợm cắn lên vai trần của cô ấy. Aigooo, tôi chỉ muốn nhét cô ấy vào trong túi áo và mang cô ấy theo tới mọi nơi.
“Cô còn dám đe dọa tôi sao? Won Bin sunbaenim là diễn viên duy nhất cô biết ngoài tôi, đồ không biết gì về TV!”, tôi cắn vai cô ấy một lần nữa để trừng phạt cô ấy. Cô ấy đánh lên tay tôi và giãy thoát.
“Đừng có cắn tôi nữa, nó có thể để lại dấu vết!”, cô ấy nói trong khi xoa xoa vai. Tôi ngượng nghịu mỉm cười khi tôi thấy một dấu đỏ dần hiện lên nơi tôi cắn cô ấy.
“Cô có thích kết quả của cuộc lột xác này không?”, tôi hỏi.
“Tôi thích nó…RẤT NHIỀU!!! Booyah!”, cô ấy trả lời trong khi đấm lên trời.
“Cô nàng bé nhỏ dễ thương…cô…lại đây nào!”, tôi nói khi tôi đi về phía cô ấy để cắn cô ấy một lần nữa.
--------------------------------
Sandara’s POV
Tôi làm chuyện này cùng một lý do với việc tôi phải đến trường mỗi ngày - - - TÔI KHÔNG CÓ LỰA CHỌN NÀO KHÁC.
Chưa bao giờ tôi từng nghĩ đến việc tham dự sự kiện như thế này. Nhưng Minho rất quan trọng đối với tôi, dù cho hầu hết thời gian tôi chỉ muốn làm thịt anh ta. Tôi nhìn anh ta – ngồi hiên ngang bên cạnh tôi trong chiếc limousine trong khi đeo cái nụ cười mãn nguyện đó bởi anh ta đã có được điều anh ta muốn.
Tôi chuyển ánh nhìn sang hình ảnh phản chiếu của mình qua cửa sổ xe, vẫn chưa thể tin được thứ mà tôi đang nhìn. Những gì Bom luôn nói với tôi là có thật, tôi là một cô nàng nóng bỏng 25 tuổi. Tôi đã nghĩ thân hình tôi trông cũng ổn, tôi thật sự không quan tâm nếu mọi người nghĩ rằng tôi trông giống một ahjumma vì đám quần áo đó rất thoải mải. Nhưng nhìn chính mình hiện giờ khiến tôi phải tự hỏi lúc trước tôi đã nghĩ cái gì trong đầu.
Tôi ngọ nguậy trên phần ghế của mình, sự hoảng loạn bắt đầu bao trùm cả cơ thể thôi khi thấy các chiếc limousine khác đi cùng về một hướng. Tôi lén liếc Minho một lần nữa, người hiện đang cho tôi thấy cái nhếch mép quỷ quái của anh ta.
“Hmph, anh đang thích thú việc này, phải không? Tôi thật sự không muốn đi. Anh nên thấy biết ơn rằng tôi làm chuyện này chỉ vì tôi yêu anh,” tôi nói với vẻ khó chịu khi tôi tiếp tục kiểm tra xem trông tôi có ổn không.
“Omo, cô yêu tôi sao? Vậy giờ cô sẽ là bạn gái của tôi! Hôn tôi nào! Chụt chụt chụt~~,” anh ta phấn khích hét lên khi chỉ vào môi và tạo ra cái thứ tiếng chụt chụt kinh tởm đó trong khi nhích lại gần tôi.
“Yah! Tôi thề, tôi sẽ đấm anh nếu anh không dừng lại. Anh biết tôi không hề có ý như vậy,” tôi hét lại và đẩy mặt anh ta ra. Anh ta chỉ cười lớn và nhéo mũi tôi.
“Cô đừng có cứng đờ như vậy. Hãy cứ thoải mái đi, tôi sẽ ở bên cô suốt quãng thời gian thôi. Và tôi thật sự biết ơn vì cô đã đồng ý làm việc này,” anh ta nói trong khi nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tôi thật sự mừng vì cô đi cùng tôi tối nay. Ngành công nghiệp giải trí rất nghẹt thở, Dara. Tôi thậm chí không biết nên gọi là ai là ‘bạn’ nữa. Đó là cuộc ganh đua cắt cổ lẫn nhau. Khi tôi chuyển vào căn hộ, thực chất là tôi đang bỏ chạy. Tôi chỉ muốn trốn thoát và chấm dứt mọi chuyện. Rồi tôi gặp cô, có lẽ là người đần độn nhất mà tôi được biết tới. Luôn nhìn vào mặt tích cực của mọi việc, không để tâm đến người khác. Đó là khi tôi cho nghiệp diễn một cơ hội khác. Tôi quyết định cứ tận hưởng nó mặc cho thực tế khắc nghiệt của công việc. Và nhìn xem, nơi chúng ta đang đi tới, nơi có Lễ trao giải,” rồi anh ta quay sang nhìn tôi và mỉm cười chân thành. Tôi không thấy bất kì dấu hiệu đùa cợt hay chọc ghẹo nào từ Minho.
“Anh đã vất vả rồi,” tôi nói và siết chặt tay anh ta.
Rồi anh ta cúi thấp đầu…và lại cắn lên vai tôi!!!! AIIIIISSSSSHHHHTTT!!!!
====
Chiếc limousine dừng lại, tôi nghĩ tim tôi cũng ngừng đập theo nó. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, có một đám đông lớn ở lối ra vào, bao gồm fan, nhà báo v.v.
Tôi đã đưa mình vào tình thế gì thế này?
Với cái hình hoảng hốt, tôi túm lấy cánh tay Minho, người đang định mở cửa xe.
“Tôi không nghĩ tôi có thể làm được chuyện này,” tôi nói với giọng khàn khàn, sự hoảng loạn đã xâm chiếm toàn bộ cơ thể tôi rồi. Tôi có thể nhận thấy cả đàn bướm đang mở tiệc trong dạ dày của tôi. Chúa ơi! Tôi sắp nôn vì quá sợ hãi rồi.
Minho vuốt ve tay tôi và nhìn tôi mỉm cười trấn an.
“Yah, DaRabbit mà tôi biết đâu rồi? Nếu cô thấy khó xử, cứ chỉ nhìn một mình tôi thôi. Tôi sẽ luôn ở bên cạnh cô,” anh ta nói. Tôi trấn tĩnh lại được một chút, cảm thấy an tâm rằng anh ta sẽ ở đó. Anh ta mở cửa và bước ra khỏi chiếc limo. Đó là hàng loạt những ánh đèn flash đến lòa của mắt cùng với tiếng la hét đồng thanh của đám fan. Chà, anh ta chắc chắn là rất nổi tiếng.
Rồi anh ta chìa tay ra cho tôi. Tôi ngập ngừng một chút nhưng rồi tôi thấy ánh mắt háo hức của anh ta, tôi hít sâu một hơi và ném tất cả những suy nghĩ của mình đi. Tôi bước ra trong khi bám chặt lấy anh ta và bị lóa cả mắt vì đám đèn flash từ hàng loạt những chiếc máy ảnh. Các phóng viên bắt đầu kéo ào đến chỗ chúng tôi và tạ ơn rằng, đội ngũ nhân viên bảo vệ đã có thể ngăn họ lại.
Minho đưa tay tôi khoác lên cánh tay anh ta. Tôi bấu chặt lấy anh ta như thể mạng sống của tôi phụ thuộc vào điều đó. Chúng tôi bắt đầu bước đi, tôi có thể nghe thấy những tiếng xì xào từ đám đông.
“Cô ấy là ai?”
“Cô ấy là diễn viên, hay người mẫu vậy?”
“Cô ấy quáaa đẹp!”
“Họ trông rất đẹp đôi!”
“Minho-ssi!!! Cô gái lộng lẫy này là ai vậy, bạn gái của anh sao?”, một phóng viên đã có thể lọt vào và đưa câu hỏi, một phóng viên nhiếp ảnh theo sát sau lưng anh ta.
Minho nhìn tôi và mỉm cười – cái kiểu nụ cười nói với tôi rằng anh ta đang tính toán chuyện gì đó không tốt lành gì.
“Không. Thực ra cô ấy là BẠN TRAI của tôi,” anh ta tự hào nói trong khi nhìn thẳng vào máy ảnh. Tôi ngay lập tức nhéo hông anh ta, khiến anh phải co người sang bên kia vì đau đớn.
-------------------------------------
|
|