|
Năm 2006 tiếp tục là năm đầy vinh quang và cũng nhiều bất ổn đến với Kame, Jin rời khỏi KAT-TUN. Đến hiện giờ nhiều fans vẫn tranh luận với nhau liệu tình bạn (hay cái gì nữa) của Akame liệu có còn sau lần đầu Jin đi Mỹ, hay bây giờ khi Jin đã chính thức rời khỏi KAT-TUN, nhưng chắc chắn không ai phản đối một điều là trước khi Jin đi Mỹ lần thứ nhất mối quan hệ giữa anh và Kame là rất thân thiết, mối quan hệ bắt đầu từ ngày 8.11.1998 cho đến ngày đó, họ đi đâu cũng có nhau, chịu ảnh hưởng rất nhiều phong cách của nhau (và đến bây giờ vẫn vậy). Nên có thể nói đó là người rất quan trọng đối với Kame nên Jin đi Mỹ với lý do củ chuối được đưa ra (còn lý do thực sự của nó là một bí mật có lẽ chẳng bao giờ được bật mí) điều đó chắc chắn ảnh hưởng đến Kame rất nhiều cả về công hay tư. Về tư cách cá nhân, một người bạn gắn bó với bạn gần như 24/24h sau 8 năm bỏ đi bạn sẽ có cảm giác gì, tôi chưa từng trải qua việc này nên cũng không thể biết chính xác cảm xúc của Kame lúc đó, nhưng ai cũng cảm nhận được phần nào nỗi buồn, sự cô đơn và hụt hẫng của Kame lúc đó. Còn về công, Jin và Kame là hai nhân tố quan trọng nhất của KAT-TUN cả về hút fans, giọng hát và KAT-TUN chưa từng tồn tại mà không có hai chữ K và A (News và Kanjani 8 cũng mất một vài thành viên nhưng khác với KAT-TUN họ vẫn giữ được những con bài chủ chốt), khi Jin ra đi mình chữ K phải gánh vác cả thêm chữ A trên vai liệu có quá sức với một người mới 20 tuổi như anh. Lúc đó tôi chưa biết đến anh nhưng lúc tôi biết về khoảng thời gian đó cảm thấy xót xa cho anh vô cùng, anh phải gồng mình lên chống đỡ cho một KAT-TUN không sụp đổ và che đi những điều bất an trong lòng. Chính khoảng thời gian đó anh đã đóng Tatta Hitotsu no Koi, một bộ phim rất hay và buồn. Biên kịch của bộ phim (đây là một biên kịch rất nổi tiếng ở Nhật, người sáng tác ra những phim truyền hình tạo ra những rating kỷ lục và bà cũng đạt được nhiều giải thưởng danh giá qua các phim Aishiteiru to itte kure, Beautiful Life, Long Vacation …) nói rằng bà viết tác phẩm này là dành riêng cho Kame, vì vậy mà Hiroto có cùng độ tuổi với Kame, 20 tuổi. Tatta Hitotsu no Koi tuy có rating không cao lắm nhưng tôi đặc biệt thích phim này (số lần xem chắc phải trên 20 rồi) vì câu chuyện tình buồn và ngọt ngào của nó, vì Hiroto và Nao thực sự rất đẹp đôi, vì âm nhạc trong phim thực sự quá đỉnh (nhạc phim nghe da diết cứ như Titanic ấy), vì khung cảnh trong phim lúc nào cũng u tối, vì những giây phút hạnh phúc ít ỏi của đôi tình nhân trẻ, vì cách liên lạc rất lãng mãn của Hiroto và Nao, hay vì cái kết có hậu dành đôi bạn sau những ngày tháng vất vả, hay vì tình bạn tình cảm gia đình ấm áp trong phim và quan trọng hơn là vì giọng nói trầm buồn, ánh mắt đầy ám ảnh của Hiroto. Hiroto, một người phải gánh trên vai một gánh nặng quá lớn ở độ tuổi đó mà không có ai chia sẻ cùng, thừa kế một công xưởng sắp phá sản sau khi người bố phải tự vẫn để lấy được tiền bảo hiểm duy trì nó, một người mẹ nghiện rượu, một người em không may bị tật nguyềnlà một người luôn sống vì người khác, chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của bản thân mình là nhân vật rất cuốn hút. Xem phim này tôi cảm nhận nỗi buồn, sự bất an của Hiroto cũng như của Kame. Một bộ phim mà dù là fan hay không phải fan của Kame đều nên xem. Theme song của bộ phim Bokura no Machi de do KAT-TUN trình bày (một single hiếm hoi mà KAT-TUN hát ballad, một single không có phần making đính kèm sau making của single “signal” vui nhộn) có hình ảnh và âm nhạc rất phù hợp với bộ phim. Khung cảnh trong PV chọn cảnh chiều tà càng tăng thêm sự cô đơn, buồn bã của bài hát, giọng hát Kame cất lên đầy cảm xúc, đây cũng là PV của KAT-TUN mà tôi thích nhất.
|
|