|
Chương 47.1 : Lần đầu nếm yêu thương (Từng nụ hôn)
Editor: Vitbauxinh_cp87
Mạch Sanh Tiêu thấy người đàn ông đã đến trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nghiêng sang bên đã thấy Duật Tôn đứng cách đó không xa.
" Này, cô lúc ấy bị làm sao, nói thế nào thì Nghiêm thiếu cũng thật là nhẫn tâm, lại nỡ dùng phương pháp như vậy làm cho cô xảy thai chứ......" Cô gái vẫn tiếp tục nói lớn, khuôn mặt Mạch Sanh Tiêu đã gần như trắng bệch, đôi môi run rẩy muốn ngăn cô ta đừng nói nữa, nhưng tiếng nói như nghẹn ở cổ.
" Đúng rồi, chuyện này Duật thiếu cũng không biết sao?" Cô ta vẫn còn đang nói, cũng không phát hiện có người đã đứng sau lưng cô ta, còn vài gã bênh cạnh thấy vậy, sắc mặt cũng đã tái mét. Anh chàng kia không biết sống chết hết lần này tới lần khác bàn tay đã muốn chạm vào mặt cô.
Cô gái kia chỉ cảm thấy bả vai bị đau run lên, cô ta vừa muốn nói chuyện, chỉ thấy Duật Tôn đã tới sát vai, nơi gò má thổi qua một hơi thở lạnh lùng, một tay Duật Tôn đã đặt trên vai gã đàn ông.
Đối phương không còn chú ý đến Sanh Tiêu nữa, khuôn mặt nhìn lên hướng Duật Tôn," Duật thiếu......"
Hắn vừa muốn mở miệng, hỏi y muốn làm gì.
Tay trái Duật Tôn đã cầm cổ áo hắn, ngay sau đó một quyền nện ở trên mặt hắn, máu tươi lập tức phụt ra, tung tóe trên chiếc áo trắng của Mạch Sanh Tiêu. Cô sợ hãi kêu lên, chỉ thấy Duật Tôn một quyền tiếp một quyền vung xuống, không bao lâu, gã kia đã không còn khí lực dãy dụa.
Sanh Tiêu sắc mặt sợ hãi, chỉ nghe âm thanh nặng nề phát ra, như đang đấm vào bao cát, mấy người bên cạnh thấy thế, bước lên giữ chặt tay Duật Tôn, sợ xảy ra chuyện không hay," Duật thiếu, mau, bớt giận đi......"
" Tránh ra!" Duật Tôn giương một tay lên, lại một quyền đánh xuống, máu chảy ra tung tóe đã bết trên tóc hắn.
Hai chân Sanh Tiêu như nhũn ra, con mắt Duật Tôn đã nhuộm đỏ, như mắt của loài ma quỷ khát máu. Trên tay y đều là máu, nhưng y cũng không chút nào muốn dừng tay. Mạch Sanh Tiêu tay chân đã lạnh ngắt, mọi người cũng đều không dám khuyên nữa, bỗng chốc căn phòng im lặng như trong ngục tối.
Thẳng đến khi gã đàn ông bị đánh đến mức hấp hối, Duật Tôn lúc này mới buông tay ra, y rút một chân gác trên ghế, thuận tay nâng bình rượu trên bàn trà hướng đỉnh đầu gã đập tới," Tao cảnh cáo mày, muốn chơi người phụ nữ của tao ư, con mẹ nó không đến lượt mày!"
Nửa người gã đổ ập xuống, ngã nhào trên ghế sa lon không nhúc nhích.
Cô nàng lúc trước nói chuyện sợ tới mức gào thét liên tục, tìm cách trốn chạy.
" Đứng lại” Duật Tôn rút ra khăn tay, chậm rãi lau đi vết máu trên tay," Cô vừa mới nói cái gì?"
Cô nàng chỉ cảm thấy sau lưng một hồi mồ hôi lạnh, lòng bàn chân run bắn như giữa trời đông giá rét lại bị người ta ném vào hầm băng, ánh mắt cô nàng liếc qua Mạch Sanh Tiêu, đáy mắt có chút áy náy, nếu như để y biết chuyện Mạch Sanh Tiêu mang thai con của Nghiêm Trạm Thanh, e rằng y sẽ giết chết Sanh Tiêu mất.
" Nói mau!"
Chính là dù không muốn nói ra sự thật thì cô nàng cũng chỉ dám len lén nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế salon, đắn đo lựa chọn, đành phải lựa chọn bảo toàn bản thân thôi," Tôi nói, tôi nói, lúc trước chúng tôi chơi tại Thiên Sắc có gặp gỡ Nghiêm thiếu, lúc ấy cũng nhìn thấy cô ấy…cô ấy…cô ấy đang mang thai......"
Động tác chà lau của Duật Tôn dừng hẳn, mí mắt y rũ xuống, ai cũng đoán không ra trong lòng của y đến tận cùng đang nghĩ cái gì.
Cô nàng vội quýnh lên, càng phát ra âm thanh run run lo lắng," Lúc ấy hai người bọn họ bắt đầu tranh chấp, Nghiêm thiếu nghe tin cô ấy mang thai thì thực sự tức giận, về sau, cô ấy đã bị Nghiêm thiếu đẩy ngã trên mặt đất, lúc ấy cô ấy chảy rất nhiều máu, chúng tôi đều khuyên Nghiêm thiếu mau đưa cô ấy đi bệnh viện, nhưng mà anh ta không nghe, tôi nghĩ, chắc là anh ta không thực sự muốn đứa bé này...... Rất lâu sau, chúng tôi thấy cô ấy chảy máu quá nhiều, sợ sẽ xảy ra phiền toán, huống hồ Nghiêm thiếu không cho chúng tôi trông nom, còn muốn đẩy chúng tôi ra khỏi phòng.
Mạch Sanh Tiêu dường như lại nhớ tới tình cảnh ngày đó, hai chân cô bất giác khép chặt, đôi mắt nhắm nghiền không ngừng run rẩy, mỗi một từ cô gái ấy nói, mỗi một âm thanh, đều giống như một mũi dao nhọn khoét sâu vào trái tim cô, máu chảy đầm đìa.
Không khí bỗng nhiên thay đổi, giống như bị một đôi tay cầm dao chọc thủng!
Sanh Tiêu nhớ tới lời khẩn cầu lúc ấy của Nghiêm Trạm Thanh, Sanh Tiêu, đừng sợ, em cố chịu đựng một chút thôi......
Sẽ không còn ngay thôi.
Cánh mũi cô nổi lên cảm giác sao mà chua xót thế, con mắt đau đớn đến mức không thể mở ra.
Duật Tôn xoay người, Mạch Sanh Tiêu chỉ cảm thấy đỉnh đầu đã bị che khuất, mở to mắt đã thấy Duật Tôn đứng ngay trước mặt mình. Thân ảnh y cao lớn che khuất tất cả ánh sáng, làm cô dường như lọt thỏm vào góc khuất, trên mặt y che dấu một vẻ mặt hung ác nguy hiểm, một loại áp lực vô hình hội tụ thành ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao, hướng trên người Mạch Sanh Tiêu. Không khí xung quanh gần như không thể hít thở nổi, một bên người đàn ông bị đánh không còn biết gì nữa, đằng kia là cô gái đang không ngừng run rẩy.
Sanh Tiêu gồng mình đứng dậy, cô đẩy Duật Tôn ra, chạy vội ra cửa.
Duật Tôn không kịp chuẩn bị, đơn giản bị cô đẩy ngã trên ghế sa lon, đến khi y kịp nhận ra thì Sanh Tiêu đã sớm chạy ra ngoài mất rồi.
Vì cái gì mà cô phải chạy đi chứ?
Tóc Mạch Sanh Tiêu rối tung, hơn nửa mái tóc đã xổ xuống, cô chỉ biết là nếu còn ở lại đó, cô có thể sẽ chết trên tay Duật Tôn, y nhất định vì chuyện cô mang thai con của Nghiêm Trạm Thanh mà......
Sanh Tiêu chạy đến đường lớn bên ngoài Cám Dỗ, vội vẫy xe.
Đợi xe taxi dừng lại, cô vội mở cửa xe, chỉ là người còn chưa chui vào trong thì Duật Tôn đã chạy đến sau lưng nắm lấy cánh tay cô kéo lại, đùi phải y bước qua đem cửa xe đóng lại, ôm theo cả Mạch Sanh Tiêu bước tới quảng trường lớn," Em chạy cái gì? Em chạy cái gì hả!"
Trên người Duật Tôn phảng phất mùi máu tươi chưa kịp lau, mũi chân Mạch Sanh Tiêu vẫn cách mặt đất, hai vai run rẩy, y thấy bộ dáng cô lúc này cũng đoán được có lẽ là chính mình vừa rồi đã dọa đến cô.
Duật Tôn thả cô ngồi xuống một gốc cây bạch quả trên đường, tay y lau mồ hôi trên trán cô, Mạch Sanh Tiêu chỉ cảm giác trên trán nóng hổi như bị bỏng, cô chậm rãi mở mắt ra, đã thấy động mạnh trên cổ y đang nảy thình thịch trước mặt. Duật Tôn lùi lại, tiếng nói cũng đã ôn nhu không ít," Em sợ cái gì chứ?"
Hai vai cô đã mềm rũ, nhưng cũng không biết bản thân đến tột cùng đang sợ cái gì.
Hai tay Duật Tôn ôm lấy khuôn mặt Mạch Sanh Tiêu, có thể cảm giác đươc trong lòng bàn tay y đã lạnh buốt " Có phải Nghiêm Trạm Thanh cho rằng, em mang thai con của tôi?"
Từ trên trán Mạch Sanh Tiêu nhìn xuống, ánh mắt ủy khuất cùng nước mắt đã giấu không được, cô vuốt tóc cũng không có trả lời y.
Cô yêu Nghiêm Trạm Thanh, Duật Tôn biết rõ.
Y càng thêm biết rõ khi đó cô tuyệt vọng cùng sợ hãi ra sao, tay phải Duật Tôn vuốt ve cần cổ của cô," Lúc ấy, chính em cũng biết em không hề mang thai, đúng không?"
Sanh Tiêu nhẹ gật đầu, lúc ấy cô chỉ biết mấy ngày ấy của cô vừa mới qua.
" Vậy vì sao em không nói cho hắn biết?"
Mạch Sanh Tiêu muốn lảng tránh, nhưng y cũng không cho cô cơ hội như vậy, câu hỏi của hắn, chạm đến đúng điểm yếu của cô, làm cô khó có thể chống đỡ," Tôi nghĩ, tôi có nói thì anh ấy cũng sẽ không tin tưởng."
Sanh Tiêu nói xong, mới nhận ra niềm tin giữa bọn họ lúc đó mới mong manh làm sao.
Duật Tôn đứng ở dưới ánh đèn đường, một nửa khuôn được chiếu sáng dưới ánh đèn màu vàng, một nửa mặt khác, nhìn nghiêng cảm giác âm u vô cùng, lông mày y khẽ nhíu lại, nếu Sanh Tiêu thật sự mang thai, con của y, chẳng phải là cứ như vậy mà bị chết ở trong tay nghiêm Trạm Thanh sao?
Trong mắt của y rất nhanh đã hiện lên một tia sát khí, chỉ là y che dấu vô cùng tốt, Mạch Sanh Tiêu chỉ nghĩ chính mình ánh mắt đã nhìn nhầm mà thôi, khi kịp phục hồi tinh thần lại thì sắc mặt y đã hoàn toàn bình thường.
Sự quyết tuyệt khi đó của Nghiêm Trạm Thanh đã trở thành nỗi đau đớn trong lòng Mạch Sanh Tiêu, sự tàn nhẫn của Duật Tôn xem ra còn kém xa cho với hắn.
Y ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trách không được, từ khi trở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng cô không có đi gặp qua Nghiêm Trạm Thanh tới một lần, lá gan hắn ta cũng thật là lớn, cho dù Sanh Tiêu có đứa bé, muốn hoặc không muốn cũng chỉ có thể y định đoạt mà thôi, không tới phiên Nghiêm Trạm Thanh động tay.
Mạch Sanh Tiêu vốn tưởng rằng Duật Tôn sẽ không phân biệt đúng sai mà trừng phạt cô, y kéo tay cô đi đến bãi đỗ xe của Cám Dỗ, Sanh Tiêu yên tĩnh theo sát phía sau, hai bóng người dường như lồng vào nhau.
To be continue...
|
|