|
Chương 49.1 Gặp nạn
Editor : Run_man
Mạch Sanh Tiêu trợn trừng hai mắt, như đang nhìn vào một người xa lạ chưa bao giờ gặp mặt.
Đôi mắt ướt long lanh trực trào nước, Nghiêm Trạm Thanh bị cô nhìn chằm chằm không dám ngẩng đầu, máy móc lặp lại « Sanh Tiêu, em muốn gọi báo cho Duật Tôn ? »
« Anh muốn mạng của Duật Tôn ? » Cô hỏi.
Nghiêm Trạm Thanh nghe thấy giọng nói của cô lạnh lùng, mặt hắn lộ vẻ không vui, « Em đang lo cho anh ta? »
« Dù thế nào đi nữa, anh cũng không được hại anh ấy. »
" Sanh Tiêu" Nghiêm Trạm Thanh nhét điện thoại của cô vào túi quần hắn, « Anh biết em không yêu anh ta, nếu anh ta chết, em sẽ được tự do, Sanh Tiêu, chẳng lẽ em không muốn như thế hay sao ? »
Cô lặng thinh, vẻ mặt lạnh lùng nghe hắn nói hết.
« Chúng ta như ngày hôm nay, đều do bị Duật Tôn hãm hại. »
Mạch Sanh Tiêu lắc đầu, trái tim trong lồng ngực mệt mỏi nảy nhịp, « Anh hiểu rõ hơn bất kỳ ai rằng hai ta không đủ kiên định, nếu không kể cả là ai đi nữa cũng không chia rẽ được quan hệ của chúng ta, dù anh ấy có chết thì thế nào, Nghiêm Trạm Thanh, anh đã kết hôn rồi, chẳng lẽ còn muốn tôi mang tội là người thứ ba phá hoại gia đình người khác hay sao ? Nói cho cùng thì anh hại anh ấy là vì chuyện chiếc đĩa CD anh ấy dùng để uy hiếp anh? »
Một câu nói của Sanh Tiêu thẳng thắn vô cùng đồng thời cũng khiến Nghiêm Trạm Thanh xanh mặt, « Em cũng biết rõ chuyện chiếc đĩa CD, chẳng lẽ em muốn nhìn thấy anh ta đẩy anh vào chỗ chết ? »
Mạch Sanh Tiêu không giải thích, đầu tiên cô không rõ cũng không muốn tin nội dung của chiếc đĩa CD, đến hôm nay những gì hắn thể hiện khiến cô muốn buông xuôi, không muốn lãng phí thêm thời gian, Sanh Tiêu xoay người định đi.
« Em đi đâu ? »
Một tay cô bị chộp lại, Mạch Sanh Tiêu dùng sức giãy dụa, « Chẳng lẽ việc tôi đi đâu anh còn muốn quản ? »
« Sanh Tiêu, trước ngày mai, em không được đi đâu hết. » năm ngón tay Nghiêm Trạm Thanh bấu chặt, bàn tay phải của hắn chỉ đơn giản vòng lên bả vai của Sanh Tiêu, chớp mắt đã đem cô giam cầm trong ngực.
« Anh thả tôi ra ngay…. »
Tô Nhu đang chờ Nghiêm Trạm Thanh tới đón, vô tình nhìn thấy hắn đang lôi lôi kéo kéo Sanh Tiêu về phía bãi đỗ xe, hai người vừa đi vừa giằng co, nhưng sức của Sanh Tiêu làm sao đấu lại được với Nghiêm Trạm Thanh, đi được nửa đường thì cô buông xuôi mặc cho Nghiêm Trạm Thanh túm lấy kéo đi.
" Trạm Thanh, Trạm Thanh......" Tô Nhu vội vàng đuổi theo, hiển nhiên là Nghiêm Trạm Thanh cũng nghe thấy tiếng gọi nhưng vờ mắt điếc tai ngơ, lấy tay đẩy mạnh Sanh Tiêu vào ghế lái phụ, lạnh lùng rời đi.
Tô Nhu vừa bực vừa hoảng, khom người thở hồng hộc, " Nghiêm...... Trạm Thanh!"
« Anh muốn làm cái gì ? » Mạch Sanh Tiêu muốn mở cửa xe ra, « Thả tôi ra. »
Nghiêm Trạm Thanh không nói một lời, tăng tốc.
Chiếc xe xuyên qua những tán cây rừng trên con đường lớn đi vào một khu chung cư nhỏ, Mạch Sanh Tiêu bị hắn ném ra khỏi xe, vào thang máy, đi lên tầng 9.
Đó là một khu chung cư khoảng hơn bốn trăm mét vuông, ba tòa nhà hai sân lớn, căn nhà Nghiêm Trạm Thanh đưa cô đến là căn nhà khá đẹp trong khu này, đồ đạc bên trong đầy đủ tiện nghi, sự tiện nghi trái ngược với khu vực heo hút hiếm người ở này. Mạch Sanh Tiêu bị Nghiêm Trạm Thanh đẩy mạnh vào phòng ngủ, sau đó liền chốt cửa trong lại.
« Anh có biết anh đang làm gì hay không ? » Việc này có khác gì bắt cóc đâu ?
« Sanh Tiêu, sáng sớm mai, anh sẽ để em về. »
« Nghiêm Trạm Thanh, anh thật sự muốn giết người ? » Mạch Sanh Tiêu suy nghĩ rất đơn giản, cô không ngờ nổi trong một xã hội pháp luật như bây giờ mà mạng người lại rẻ rúng đến thế?
" Không phải anh ta chết thì sớm muộn anh cũng chết trong tay anh ta, Sanh Tiêu, chẳng lẽ em nhẫn tâm nhìn anh phải chết sao ? » Nghiêm Trạm Thanh đi tới gần chiếc giường, tay phải nắm chặt bả vai Sanh Tiêu, cả hai cùng ngã xuống chiếc giường lớn.
Hai tay Mạch Sanh Tiêu vội vàng đẩy ra, chống cự lại bị hắn dùng sức ghim cô vào gần hắn, Nghiêm Trạm Thanh đặt cằm lên trán Sanh Tiêu, đôi mắt chứa đầy sự trống trải mà cô không nhận ra, bắt đầu từ khi nào mà đôi chút động chạm từ hắn cũng khiến cô muốn khước từ ?
Mạch Sanh Tiêu không biết, Nghiêm Trạm Thanh cũng không hay.
" Sanh Tiêu, có phải em yêu anh ta rồi không ? »
Khóe môi Sanh Tiêu khẽ cong lên, muốn thề thốt phủ nhận nhưng không cách nào mở miệng, Nghiêm Trạm Thanh thấy cô không nói lời nào thì cho là đúng, « Em đã quên anh ta đối xử với em thế nào rồi sao? Người như thế, em cũng yêu được ?
« Vậy tôi phải yêu người như thế nào ? »
Vòng tay Nghiêm Trạm Thanh ôm cô hơi nới lỏng, Mạch Sanh Tiêu nhân cơ hội đó dùng sức đẩy hắn ra, vùng chạy được mấy bước thì bị hắn bắt trở về, « Anh ta quan trọng đến như thế hả? Anh không cho em đi ! »
« Vì sao anh vẫn không hiểu? » Hôm nay, dù có phải đơn độc, dù đứng ở một vị trí khác cô cũng sẽ liều mạng mình để báo tin cho y, chỉ vì cô không muốn chứng kiến tại nạn chết người.
« Đúng, anh không hiểu, anh không thể hiểu nổi tại sao em lại làm như vậy ? »
Mạch Sanh Tiêu bị hắn cưỡng chế trên giường không thể động đậy, cô dứt khoát im lặng không nói một lời.
Nghiêm Trạm Thanh thấy cô như vậy thì bình tĩnh lại, một cánh tay khoát lên người cô, Sanh Tiêu thấy thế xoay người quay lưng vào hắn. Động tác của hắn cứng đờ giây lát, rồi lại tiếp tục ôm lấy eo cô.
Mạch Sanh Tiêu chẳng kháng cự, cô nhắm mắt lại, không động đậy.
« Sanh Tiêu, anh ở bên em đây, đừng sợ. »
" Trạm Thanh."
Nghe cô gọi tên, trái tim Nghiêm Trạm Thanh lại nảy tưng tưng như chim sẻ.
“Từ ngày em biết anh, anh đẹp trai lại có điều kiện tốt, em còn ít tuổi nên rất dễ dàng yêu mến anh. Sau này mới biết anh có Tô Nhu rồi, dù anh chỉ xem em như người thay thế Tô Nhu nhưng em cũng cam tâm tình nguyện chịu đựng mấy tháng trời. Em luôn phải tự động viên bản thân rằng, em ở lại bên anh chỉ vì tiền học phí. Khai giảng xong, em đã nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại anh được nữa, lại càng không bao giờ ngờ tới anh nói anh thích em…”
Hai bàn tay Sanh Tiêu cuộn chặt thành nắm đấm đặt ở trước ngực, “Em đã từng thật sự nghĩ rằng, có khi nào may mắn mỉm cười, hai ta sẽ được ở bên nhau, vì sao người khác có thể hạnh phúc, còn em thì không? Em cũng có quyền được hạnh phúc chứ, lại một lần nữa em không thể ngờ được, cha mẹ anh không phải là chướng ngại lớn nhất giữa hai đứa mình, mà rào cản lớn nhất lại là quá khứ của em.
" Sanh Tiêu, em đừng nói nữa."
“Ở Thiên Sắc, anh cho rằng làm em sảy thai là có thể gạt bỏ hết quá khứ của em phải không?” Nói đến đây hai bả vai Sanh Tiêu run lẩy bẩy, “Không thể đâu, vì chuyện của em và Duật Tôn anh luôn đặt trong lòng….”
" Sanh Tiêu......" Nghiêm Trạm Thanh dùng sức kéo Mạch Sanh Tiêu lại, "Chúng ta bắt đầu lại được không?
Quay lại, bắt đầu mới?
Đã qua hết rồi, phải bắt đầu lại như thế nào?
" Trạm Thanh, anh sẽ ly hôn vì em chứ?"
Mạch Sanh Tiêu cảm nhận rõ ràng lồng ngực đang dán sát vào lưng cô cứng ngắc, đám cưới hai nhà Tô Nghiêm, chắc chắn ông Nghiêm sẽ không bao giờ để Nghiêm Trạm Thanh tùy tiện ly hôn, Mạch Sanh Tiêu hiểu điều này hơn ai hết, nhưng vì Nghiêm Trạm Thanh đau đớn, cô còn muốn nỗi đau đó của hắn nhân lên bội lần.
“Anh đừng nói với em là, trừ hôn nhân ra, cái gì anh cũng có thể cho em.”
Sự thật thì đây chính là điều Nghiêm Trạm Thanh muốn nói với cô. Đó là điều duy nhất hắn chắc chắn.
Hai mắt Mạch Sanh Tiêu nhìn trừng trừng ra ngoài cửa sổ, cô lo, Duật Tôn đã xảy ra chuyện.
Nghiêm Trạm Thanh không nhận ra dòng suy nghĩ của cô đã bay tới một nơi khác, dù có đôi khi Duật Tôn độc miệng, ra tay quá đáng nhưng dù thế nào đi chăng nữa Sanh Tiêu cũng không muốn y gặp chuyện chẳng lành, cô biết dù cô có liều mạng thật như đã nói thì có mười cái mạng cô cũng không thoát khỏi Nghiêm Trạm Thanh được, vì vậy Sanh Tiêu yên tĩnh nằm trên giường, cố gắng hít thở đều đều.
" Sanh Tiêu?" Một giờ sau, Nghiêm Trạm Thanh xoay người, thấy Sanh Tiêu đã ngủ say.
Hắn thầm thở dài, thoải mái nghiêng nửa người còn lại trên giường, tay phải ôm lấy eo Sanh Tiêu, rồi chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Mạch Sanh Tiêu mở to hai mắt, rất tỉnh táo, cô giữ nguyên tư thế đó chừng nửa giờ đồng hồ, đến tận khi chắc chắn Nghiêm Trạm Thanh đã ngủ say mới ngưng thở, nhẹ nhàng kéo tay hắn ra, dậy khỏi giường.
Rất lâu rồi Nghiêm Trạm Thanh không được ngủ một giấc thoải mái như vậy, cặp mi dày rậm khẽ rủ xuống, vẻ mặt an tường.
Sanh Tiêu muốn lấy lại di động của cô, nhưng vì sợ sẽ làm Nghiêm Trạm Thanh tỉnh lại nên đành thôi, cô rón rén bước về hướng cửa ra vào. Lúc sắp đi, vẫn lo Nghiêm Trạm Thanh tỉnh lại được nên cô khóa trái cửa phòng.
Chạy thật nhanh ra khỏi khu nhà, sắc trời nhá nhem tối.
Cô mặc lễ phục dự thi, đầu không nhớ nổi số điện thoại của Duật Tôn, nhìn trời thế này chắc sắp sáu giờ tối rồi. Cô nhớ ra Duật Tôn đã hẹn thi xong sẽ tới đón cô, Sanh Tiêu vội vàng bắt một chiếc taxi, đi về hội trường diễn ra cuộc thi.
Đến nơi cô cũng không thấy Duật Tôn, đang đứng lo lắng được một lúc thì thấy chiếc xe hơi của y đang lao vút từ cổng lớn vào.
Mạch Sanh Tiêu vội chặn lại, không đợi y ngừng xe hẳn đã chui vào xe, "Nhanh! »
« Chuyện gì mà sợ thành thế này ? »
« Có người muốn giết anh, thật đấy…. » Mạch Sanh Tiêu vuốt ngực mấy cái, Duật Tôn đánh tay lái, chiếc xe vòng ra đường cái, « Chính tai em nghe được, có lẽ là ngày hôm nay. »
« Ai muốn giết tôi ? »
Hai mắt Sanh Tiêu mở lớn, ánh mắt nhanh chóng quay đi giấu giếm « Em…em chỉ nghe thấy tiếng nói. »
Duật Tôn tập trung lái xe không hỏi thêm nữa, y lấy di động ra đang bấm số gọi thì phát hiện từ kính chiếu hậu mấy chiếc Buick có rèm che đang đuổi theo phía sau. Y để chiếc điện thoại xuống, vội giẫm chân ga phóng vút xe lên phía trước, « Giữ chặt dây an toàn đấy ! »
Mạch Sanh Tiêu vội vàng làm theo, chiếc xe biến thành một con ngựa hoang mất cương, gào rú những âm thanh tê tái đến thấu xương bay nhanh lên phía trước, hai tay Sanh Tiêu nắm chặt lấy dây an toàn, mấy chiếc xe đằng sau vẫn kiên trì đuổi theo không từ bỏ, vì đây là đường quốc lộ cho nên chiếc xe thể thao của Duật Tôn không thể phát huy được ưu điểm, muốn thoát khỏi những chiếc xe này chỉ còn cách chạy lên cao tốc.
Sườn mặt của y tuấn tú mà hung ác nham hiểm, động tác đánh lái thành thạo lão luyện.
Cua một đường xinh đẹp chiếc xe thể thao đã lên được đường cao tốc, chỉ vài giây sau đã kéo ra khoảng cách rất xa với mấy chiếc còn lại.
Mạch Sanh Tiêu thấy thế, trái tim đang treo lủng lẳng cũng hạ xuống, còn thần sắc Duật Tôn có vẻ nghiêm túc, không hề buông lỏng cảnh giác.
Trên khúc đường từ ngoại ô vào, có ba chiếc xe tải chở hàng, một chiếc trước, hai chiếc phía sau.
Duật Tôn nhờ linh tính nhạy bén nhanh chóng phát hiện ra điều lạ lùng, chiếc xe có rèm đen ngay phía trước cũng giảm tốc độ hẳn, có vẻ như đang chờ Duật Tôn đạp ga phóng vọt lên, Sanh Tiêu trông thấy cảnh vật xung quanh thay đổi, những chiếc xe bên cạnh dần biến mất, xe thể thao của Duật Tôn phóng vọt lên trước chiếc xe có rèm che màu đen, Sanh Tiêu sợ hãi hét lên, hai tay dùng sức ôm chặt lấy tay nắm ở cửa xe.
Rầm---
Chiếc xe có rèm che nhanh bị đánh bật ra khỏi làn đường, lộn nhào mấy vòng trên xa lộ, tên lái xe bị bắn ra ngoài cửa sổ xe.
Đánh tay lái, tiếng phanh xe sắc nhọn chói tai như muốn xé rách màng nhĩ, sau đó Duật Tôn lại tăng tốc, thần sắc thong dong, không hề tỏ ra bối rối.
Mấy chiếc xe lại tiếp tục đuổi theo trên cao tốc, đoạn đường đằng trước đã bị mấy chiếc xe tải chắn lại, đối phương hiển nhien là hiểu rõ cách thông thường không thể đối phó với Duật Tôn, ngược chiều lại cũng có ngày càng nhiều chiếc xe ập tới, chẳng mấy chốc xe của hai người bị bao vây xung quanh.
Đầu Sanh Tiêu đã đổ đầy mồ hôi, cô sợ sẽ làm Duật Tôn phân tâm nên cố cắn chặt môi dưới không dám nói một lời.
Đuôi xe bị va chạm, chiếc xe hơi lệch khỏi quỹ đạo, thiếu chút nữa lao ra khỏi thanh chắn bảo vệ bên đường.
Bên cạnh đường chính là vực sâu, chiếc xe tải phía trước giảm tốc độ, mấy chiếc xe phía sau đã đuổi kịp, không ngừng va chạm vào đuôi xa Duật Tôn, Duật Tôn không ngồi yên chờ chết, y dặn Sanh Tiêu ngồi cho chắc xong, lợi dụng lúc khoảng cách giữa hai xe tải giãn ra y lách tay lái xuyên qua.
Mạch Sanh Tiêu cảm giác như cả người nghiêng sang một bên, sợ hãi không ngăn nổi tiếng kêu ra khỏi cổ.
Đúng là tìm được đường sống trong chỗ chết, đến khi ngỡ rằng đã thoát khỏi hiểm nguy thì đuôi xe bị va chạm rất mạnh, xe hơi bị bay ra khỏi tấm chắn bảo vệ đường, Duật Tôn vội vàng phanh xe lại, nhưng nửa thân xe đã lao ra ngoài vách núi!
Mạch Sanh Tiêu thở hổn hển, hai đùi run rẩy không ngừng.
Đối phương thấy vậy, tất nhiên là không bỏ qua, Duật Tôn vừa muốn lùi lại, chiếc xe tải đằng sau đã tăng tốc đâm thẳng vào đuôi xe y, chiếc xe thể thao ngay lập tức rơi xuống vách núi.
Mấy chiếc xe trên xa lộ đều dừng lại vây quanh trước vách núi đó.
Hết chương 49.1
|
|