|
CHAPTER 48 - THE COUPLE's FIRST DATE - PART II
Credit: this story is written by Huntress Link
Translator: 1821
Editor: minhchung
SANDARA's POV
“Mình thậm chí còn thấy cả ti của hắn trong cái áo sơ mi đã mở ra kia! Hahahahahaha!!"
Bom và tôi cứ rúc rích cười không kiểm soát được ngay khi chúng tôi thoát ra khỏi nhà hàng. Chúng tôi đang nói về những cuộc hẹn ngày hôm nay của cô ấy, và chúng tôi đã có một khoảng thời gian tuyệt vời với việc lấy họ làm trò đùa, đặc biệt là người hẹn cuối cùng Nam Mung Won. Oh my…tôi đã bị đau bụng vì cười quá nhiều!
Ý tôi là, thôi nào! Gã đó là một tác phẩm nghệ thuật, với bộ trang phục và tất cả những thứ sh!t kia!! Tôi gần như đã rơi vào tình trạng hôn mê sâu khi hắn cứ nói luyên thuyên về bản thân mình. Và thứ kịch bản kia đã vượt lên tất cả! Hắn rõ ràng mang nó theo mình chỉ để khoe khoang! Hãy tưởng tượng những gì hắn sẽ làm nếu nghề nghiệp của hắn là một nữ hộ sinh. Tôi có thể hình dung ra hắn đang kéo một người phụ nữ trong thời kì mang thai và trình diễn toàn bộ quá trình sinh nở trước mặt chúng tôi, trong khi giải thích chi tiết cho chúng tôi! OMO!! Hahahahahaha!
“Cậu thật quá đáng mà!”, Bom đáng vào cánh tay tôi trong khi cười tủm tỉm.
“Mình xin lỗi! Chỉ là mình không thể chịu được!”, nước mắt đã dâng lên trong mắt tôi, aigooo!!!
Chúng tôi đang thở hổn hển thì dừng lại. Sau đó Bom và tôi nhìn nhau chằm chằm và bị lạc trong cơn cười điên dại một lần nữa. WAHAHAHAHAHAHHAA!! Tôi thậm chí không thể chịu được…Làm ơn hãy làm chúng tôi ngưng cười!
Tôi vô tình liếc về phía nhà hàng bên con đường gần đó và gần như bị sặc nước bọt của mình. Bom nhận thấy biểu hiện giật mình của tôi và nhìn theo hướng của tôi, đã quá trễ để ngăn cô ấy lại. Tôi nghe thấy tiếng hít một hơi thật nhanh khi cô ấy đã thấy những gì tôi thấy – bạn trai cũ của cô ấy (người mà cô ấy chỉ vừa chia tay sáng nay) đang hôn một cô gái khác.
Tôi dự đoán rằng có một tình trạng cực kì lộn xộn sẽ diễn ra vào khoảng…ngay bây giờ.
“Bommie, KHÔNGGG!!!”, tôi hét lên khi cô ấy băng qua đường và đi về phía chỗ nhà hàng. Tôi chạy phía sau cô ấy nhưng chết tiệt, cô ấy quá nhanh!
Trước sự kinh hãi của tôi (cũng giống như của mọi người), Bom lao vào người bạn trai cũ của mình và cố gắng xé tứ chi anh ta ra. Sau đó cô ấy leo lên lưng anh ta và bắt đầu kéo tóc anh ta về mọi phía, trong khi tất cả những người khách, bao gồm cả cô gái đi cùng anh ta, chỉ nhìn họ với vẻ mặt shock không thể tả được. Nhiều cặp mắt đang lồi ra, cằm rớt xuống sàn, những tiếng la hét kinh ngạc, đó là phản ứng của mọi người khi chứng kiến cảnh tượng này.
Sự rung chuyển xảy ra sau đó ngay khi Bom cắn vào tai bạn trai cũ của mình. Những tiếng kêu thất thanh lấp đầy nhà hàng.
“Buông tôi ra! Buông tôi ra!”, anh ta bắt đầu xoay vòng vòng trong khi cố gắng thoát khỏi những móng vuốt chết người của Bominator. Tôi đã có thể giúp anh ấy ngay tức thì nếu tôi không quá bận la hét một cách điên rồ với những gì diễn ra trước mắt mình. ÔI CHÚA ƠIIIIIIII!!! Bommie! Làm thế nào mà cậu có thể… Đây là sự MẤT TRÍ!
Mọi thứ cuối cùng trở nên ầm ĩ hơn khi cô gái mà tên bạn trai cũ của Bom đã hôn tham gia vào cuộc vui. Cô gái kia kéo tóc Bommie và tôi đã mất tự chủ ngay lúc đó. Không ai được gây rối với bạn thân của tôi! Mọi thứ trở nên mờ đi. Tôi liên tục đánh vào mặt của con b!tch đó và chúng tôi đều đổ ập xuống đất. Chúng tôi đang lăn trên sàn nhà trong khi cố giành phần thắng trong việc kéo da đầu nhau.
Những bàn tay đang cố gắng tách chúng tôi ra nhưng chúng tôi không thể dừng lại! Tôi không quan tâm nếu tôi trông giống như một con điên ngay bây giờ, tôi sẽ trả thù cho Bom! Con b!tch này!!
Tôi đã ở phía trên cô ta nhưng cô ta tìm được cách đẩy tôi sang một bên. Cả hai chúng tôi đứng dậy. Cô ta nhanh chóng túm lấy cái bình hoa kim loại và ném về phía tôi. Tôi cúi xuống và nó bay trúng vào cái cột gỗ. Thứ đáng sợ đó dội lại và gần như bay vào mặt tôi nhưng tôi lại cúi xuống lần nữa. Sau đó thì nó bay vào bức tường bằng kính.
Một âm thanh đổ vỡ chói tai ập tới và điều tiếp theo tôi biết là, đã không còn bức tường kính nữa và nơi của bức tường đó chỉ còn là đống mảnh vỡ. Để làm câu chuyện này ngắn lại, CHÚNG TÔI XONG ĐỜI RỒI. Cái mông của chúng tôi sắp sửa được nướng cháy trong một tương lai gần – đó là khoảng 2 phút từ bây giờ, xét về tốc độ của nhân viên anh ninh đang chạy đến chúng tôi.
“Gọi cảnh sát đi”, tôi nghe người nào đó nói.
Cảnh sát?! Có vài tin tốt lành ngay lúc này. Tâm trí tôi đã thêu dệt nên một số cảnh tượng kì lạ như là một nhóm của đội SWAT sẵn sàng bắn hạ chúng tôi. Howlllyyyy Shhh!TTT!
[Một lúc sau]
Chúng tôi đã tập trung trong đồn cảnh sát. Tôi đổ mồ hôi đầm đìa ở từng lỗ chân lông trên cơ thể mình. GAHHHDDD!! Hu Hu Hu!!
“Thưa ngài, làm ơn, làm ơn chấp nhận hòa giải việc này.”, tôi nài nỉ người chủ nhà hàng.
“Nếu các người chi trả toàn bộ khoản tiền cho những đồ bị vỡ trong nhà hàng, tôi sẽ sẵn sàng quên đi chuyện này”, ông ta trả lời. Chúng tôi đều đồng ý trả.
“Bao nhiêu?”, chúng tôi hỏi.
"1 600 000 won", ông ta trả lời.
Tử cung của tôi rớt xuống sàn khi nghe đề cập đến số tiền. OMMA!!!!
“Okay”, tôi nghe thấy bản thân mình nói. Bom nhìn tôi và thì thầm, “Chúng ta không có tiền”. Tôi chỉ nhún vai. Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác, đúng không?
Bạn trai cũ của Bom và cô gái kia trả tổng cộng 800 000 won và vội vã lao ra khỏi đồn cảnh sát. Vậy nên chỉ còn lại tôi và Bom.
“Sajangnim, tôi sẽ đi lấy tiền và quay lại đây tức thì”, tôi nói. Tôi để Bom ở lại và hứa sẽ quay về với tiền trong tay. Tôi nhanh chóng về tới căn hộ và lấy số tiền trợ cấp mà Jiyong luôn để lại trong ngăn kéo, thứ mà tôi hứa không bao giờ đụng tới. Tôi phải mượn nó cho tình huống khẩn cấp này và sẽ trả từng chút từng chút sau đó.
Chúng tôi đã giải quyết toàn bộ vấn đề thành công và ra khỏi đồn cảnh sát, trông như những người điên với mái tóc rối bù và tất cả.
“Mình xin lỗi”, Bom ngượng ngùng xin lỗi khi chúng tôi cùng nhau đi bộ chậm rãi, hoàn toàn kiệt quệ sau toàn bộ rắc rối. Tôi mỉm cười và vung tay mình qua vai cô ấy.
“Được rồi”
“<*thở dài> Thêm một gã khác làm tan nát trái tim mình”
“Cậu không yêu anh ta, Bom.”
“Hử?”
“Bạn trai cũ của cậu, cậu không yêu anh ta.”, tôi nói với cô ấy.
“Làm thế nào cậu chắc vậy?”
“Lòng tự trọng của cậu bị tổn thương, đó là vì sao cậu cư xử theo cách như vậy. Nhưng nếu cậu yêu tên đó, sự giận dữ không phải là điều đầu tiên cậu cảm nhận được. Cậu sẽ cảm thấy buồn và đau đớn. Cậu sẽ khóc một khi nhìn thấy anh ta hôn một cô gái khác. Cậu sẽ không thể nhúc nhích hay thậm chí là thở được. Mình hiểu cậu, Bom. Và cậu đã không bị tổn thương khi cậu nhìn thấy tên đó hôn cô gái kia, cậu chỉ giận dữ.”
Cô ấy dừng bước và nhìn tôi chằm chằm
“Cậu là ai và cậu đã làm gì với bạn thân của tôi?”, cô ấy nói trong khi tủm tỉm cười.
"Yah!"
“Dara-ah, cậu đang bắt đầu trở thành một người trần gian đúng nghĩa. Chào mừng đến với hành tinh trái đất”, sau đó cô ấy ôm và hôn vào má tôi.
“Aigoo!!”, tôi lầm bầm và huých khuỷu tay vào cô ấy.
“Việc cậu ở với Jiyong đã phát huy tác dụng rồi.”, cô ấy nói ẩn ý.
"Meh"
Chúng tôi đều đang cười lớn khi chúng tôi tay trong tay đi về phía trạm xe bus. Con quái vật trong người bạn thân lại khiến chúng tôi dính vào rắc rối. Đến tận 800 000 won. Nhưng không sao cả.
“Hey, cậu không phải đi gặp Jiyong sao?”, cô ấy hỏi.
OMO!!!! Tôi gần như đã quên mất!!
_____________________________________________________________
SANDARA's POV
Chân mày Jiyong nhíu chặt lại khi anh ấy nhìn tôi với ánh nhìn dò xét.
"Cái gì?", Tôi hỏi trong khi thở hổn hển. Tôi đã chạy suốt quãng đường đến đây và thành công trong việc đúng giờ. Vậy cái ánh mắt hoang mang đó là sao chứ? Jiyong lặng lẽ bước sang một bên để tôi nhìn vào cái gương treo trên tường đằng sau anh ấy. Tôi nhìn nó và những gì tôi thấy đã làm tôi hoảng hốt. Đường kẻ mắt bị lem, tóc thì lộn xộn, son môi ở khắp khuôn mặt như một chú hề.
“OMG!! Cô là ai?”, tôi rít lên với chính phản chiếu của mình.
Tôi hoàn toàn là một mớ hỗn độn! CHÚA ƠIII!!! Đó là tóc của tôi sao? Nó trông như một cái tổ chim vậy! WAHH!!
<*click>
“Yah!”, tôi đánh vào tay anh ấy và cố túm lấy điện thoại của anh ấy. Anh ấy đã chụp một bức ảnh khác của tôi trong khi tủm tỉm cười. Tôi khá chắc anh ấy sẽ thêm nó vào bộ sưu tập của mình.
Nó là một sở thích nho nhỏ của anh ấy. Chụp hình tôi trong những tình trạng kinh khủng. Anh ấy thậm chí còn rửa những bức ảnh đó ra và đóng khung để làm tôi xấu hổ đến chết. Anh ấy đã có một nơi trưng bày mini trong phòng của chúng tôi để luôn nhắc nhở rằng tôi ngu ngốc nhiều như thế nào. Gahh! Cái người này!
Tôi cố chỉnh đốn lại mình để trông tôi có thể được coi là con người.
“Chuyện gì đã xảy ra với em vậy? Tại sao trông em giốnggiống”
“Giống một mớ thảm hại hoàn toàn sao?”, tôi kết thúc câu nói đó để giúp anh ấy trong nỗ lực tìm kiếm từ ngữ. Anh ấy mỉm cười và nhéo mũi tôi.
“Jiyong, em đã mượn một ít tiền trợ cấp mà anh để bên trong ngăn kéo. Em sẽ trả lại đầy đủ từng chút một”, tôi nói trong khi nghịch vạt áo mình. Sau đó tôi đã kể cho anh ấy về toàn bộ cuộc náo loạn khởi xướng bởi Bom, đó là lý do vì sao tôi kết thúc với việc trông như…ànhư thế này.
“AHJUMMA!”, giọng nói anh ấy bất ngờ lớn lên làm tôi và những người gần chúng tôi nhảy dựng vì sợ hãi.
“Bình tĩnh nào”, tôi nhanh chóng ôm và vuốt ve lưng anh ấy. Anh ấy nổi giận và túm lấy vai tôi.
“Em ổn chứ? Em có bị đau ở đau không?”, giọng anh ấy pha lẫn với sự lo lắng trong khi mắt anh ấy nhìn xung quanh để xem liệu tôi có bị thương, khiến tôi cảm thấy có lỗi với anh ấy hơn.
“Em ổn. Em xin lỗi”
“Em nên như vậy! Anh đã bảo em phải luôn cẩn thận! Nếu có chuyện gì xảy ra với em thì sao? Aigoo, ahjumma này, thiệt tình! Anh sẽ phải làm gì với em đây!”, anh ấy bỏ mũ ra và cào tóc mình trong cơn khó chịu.
“Ahjussi, em ổn. Đừng lo lắng nữa. Chúng ta hãy chơi gì đó vui vẻ đi vì chúng ta đã ở đây”, tôi nắm lấy tay anh ấy và kéo đi. Anh ấy thở dài nặng nề và đưa tay qua ôm lấy vai tôi.
“Em sẽ trả lại tiền khi…”
“Không. Anh đã nói đó là dành cho em”, anh ấy ngắt lời tôi.
“Không, điều này là không đúng. Em không muốn nhận nó.”, tôi kiên quyết nói.
“Chúng ta sẽ tranh cãi về vấn đề này sao?”
“Đúng”, tôi cứng đầu khoanh tay lại và bắt gặp ánh nhìn của anh ấy.
"Ahjumma."
"Ahjussi."
“Một món quà! Đúng. Hãy nghĩ nó như là một món quà bởi vì anh chưa bao giờ tặng em thứ gì cả. Thậm chí là trong ngày sinh nhật của em…”, giọng nói anh ấy nhỏ dần khi đề cập đến sinh nhật của tôi. Tôi biết rằng anh ấy đã nghĩ về những gì Donghae đã làm cho tôi trên sân trượt băng. Anh ấy luôn đổ lỗi cho mình đã không ăn mừng một cách đúng nghĩa với tôi trong khi sự thật, tôi là người có lỗi.
“Arasso, arasso. Nó là quà của anh. Và nó là thứ rất đắt tiền. Em sẽ vui vẻ nhận nó”, tôi hôn lên má anh ấy, nơi đang bị che bởi khẩu trang và tươi cười với anh ấy.
“Vậy cuộc chiến đã kết thúc?”, anh ấy hỏi.
“Đúng vậy, chính thức kết thúc.”, tôi trả lời.
“Tốt.”
“Còn cuộc chiến của chúng ta về sự cố ở Inkigayo?”, tôi hỏi.
“Ồ, nó thì chưa xong đâu. Em vẫn chưa được tha thứ vì đã tham gia vào sai phe và làm trò thân thiết với Lee Donghae”, anh ấy trả lời và bước đi nhanh chóng, để lại tôi phía sau.
“YAH! Em không có làm trò thân thiết với anh ấy! YAH!”
_____________________________________________________________
SANDARA's POV
“Đây là CUỘC HẸN ĐẦU TIÊN của chúng ta sao?”, tôi hỏi hoài nghi.
KHÔNG ĐỜI NÀOOOO!! Điều này khác xa với những gì tôi đã tưởng tượng! WAHHH!! Trước hết, tôi trông giống như là một nhân vật hoạt hình quá khủng khiếp! Trang phục lộn xộn và tất cả những thứ này? Không đời nào! Tôi muốn cuộc hẹn đầu tiên của chúng tôi phải hoàn hảo! Tôi sẽ mặc một chiếc váy hoa dễ thương, mái tóc sáng bóng và tất cả những thứ lấp lánh dễ thương khác!
“Em là người đề nghị có một cuộc hẹn chính thức đầu tiên”, anh ấy vặn lại.
“Đúng! Nhưng không phải như thế này!”, tôi rên rỉ trong khi dậm châm để thêm hiệu ứng.
“Em trông vẫn ổn”
“NÓI DỐI!”
Anh ấy cười khúc khích và ôm lấy tôi từ đằng sau trong khi đẩy tôi về phía chỗ kế tiếp. Ý tôi là, tôi rất thích cuộc hẹn trong công viên giải trí nhưng tôi đã hi vọng nó không như thế này. Anh ấy trông ngầu hơn bao giờ hết, còn tôi trông như vừa bò ra từ địa ngục.
Vẻ ngoài đẹp đẽ là một loại yêu cầu trong kiểu tình huống này, bạn không nghĩ vậy sao? Đây là cuộc hẹn đầu tiên của chúng tôi, mọi người! GAAHH!!! Tôi muốn đập vào đầu anh ấy vì đã không nói với tôi trước! Đồ bạn trai ngu ngốc!
Tôi vẫn đang phàn nàn thì tôi nhìn thấy nơi hai chúng tôi đang hướng đến.
<*HÁ HỐC>
Nhà m-ma sao?
NHÀ MA SAO??!!!
Tôi nhanh chóng lùi bước và đi về hướng khác.
“Không nhanh vậy chứ, ahjumma. Chúng ta sẽ đến ĐÓ”, Jiyong nắm lấy cổ tay và kéo tôi đi.
“Uhm, không. Em không nghĩ vậy”, tôi giãy giụa khỏi nắm tay của anh ấy và bước đi ra xa một cách nhanh chóng. Anh ấy sải chân về phía tôi và tôi bắt đầu tháo chạy một cách đột ngột!
"KYAHHHHHHH!! KHÔNG! Em không muốn đến đó!”, tôi la hét trong khi chạy. Anh ấy đang lại rất gần tôi rồi nên tôi tăng tốc độ của mình ngay cả khi phổi tôi sắp sửa nổ tung. Tôi cần phải trốn thoát!!
“Bắt được em rồi!”, Jiyong vòng tay mình ôm quanh eo tôi và nhấc tôi lên. Tôi hét lên và đá chân để cố thoát.
“AHJUSSI! Dừng lại đi! Không đời nào em sẽ vào đó!”
CHÚA ƠI! Tôi không muốn vào nhà ma! Lần cuối tôi đi, tôi thực sự đã tè ra quần! THỰC SỰ! Tôi không nói dối bạn đâu. Vì lý do quái nào mà tôi sẽ đi vào cái nơi khủng khiếp đó khi mà tôi biết mục tiêu cuối cùng của họ là dọa tôi sợ muốn chết chứ! TÔI.KHÔNG.MUỐN.ĐI.ĐẾN.ĐÓ!
“Babe, đi mà. Hãy làm vì anh”, Jiyong dỗ dành. Tôi lắc đầu một cách mạnh mẽ.
“Anh muốn trải nghiệm điều này với bạn gái của anh.”, anh ấy nói thêm, và tôi chắc là có một cái bĩu môi dễ thương đang dấu đằng sau khẩu trang. AIGOOOOOO.
“ĐƯỢC RỒI! Nhưng tốt hơn là anh phải đảm bảo những con ma và quái vật kia sẽ không lại gần em hoặc không anh sẽ phải kéo một người phụ nữ bất tỉnh ra khỏi cái nhà ma chết tiệt đó.”, tôi cảnh báo anh ấy. Anh ấy gật đầu một cách hớn hở.
Lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi và hơi thở tôi trở nên nặng nhọc khi chúng tôi đứng trước cửa vào. NGÔI NHÀ KINH DỊ - tôi đọc to cái tên. Thật dễ chịu quá mà.
“Đi nào, babe”, Jiyong đan bàn tay anh ấy vào với tôi và cố gắng kéo tôi vào bên trong.
“Em đổi ý rồi. Chúng ta hãy chia tay Jiyong. Tình yêu của em dành cho anh chỉ có thể đến đây,” tôi tuyên bố trong khi chỉ vào vị trí mà tôi đang đứng, nơi cách khoảng một mét với cửa vào của NGÔI NHÀ KINH DỊ.
“Đừng có ngớ ngẩn vậy, thôi nào”
“Không, em đang nghiêm túc. Em sẽ chia tay với anh”, tôi lặp lại trong khi chỉ vào cánh cửa đáng sợ kia với đôi mắt đang lồi ra.
“Thật sao?”, anh ấy hỏi.
“Thật”, tôi trả lời với vẻ thuyết phục. Tôi biết anh ấy sẽ nhượng bộ nếu tôi nói thế.
“Anh sẽ chờ em ở trong. Nếu em không đến, được thôi. Anh sẽ chấp nhận rằng em đã chia tay với anh”, anh ấy tuyên bố và đi thẳng vào trong.
“Đ-đợi đã. Em chỉ đang đùa. Ahjussi…”
WAHHH!! Anh ấy đáng lẽ phải nhượng bộ!! Hu hu hu!!
“Ahjussi!”, tôi hét lên trong khi che lấy miệng mình. Tôi nghe thấy một tiếng hú phát ra từ bên trong. Tôi đã nổi hết da gà khắp toàn thân.
“A-ahjussi!”, tôi la lên lần nữa. Không có câu trả lời.
Ôi cái quái gì đây. Tất nhiên tôi không chia tay với anh ấy rồi, tên ngốc đó! Tôi chỉ cố chỉ ra rằng tôi sợ nhà ma thế nào, đó là vì sao tôi đe dọa anh ấy. Nhưng sự đe dọa của tôi đã phản tác dụng và cắn vào mông tôi. Anh ấy nổi điên rồi sao? Omo! Jiyong, đợi em với!
Tôi đang tăng xông điên cuồng khi tôi bước một bước về phía cái chết của mình.
Sẵn sàng chưa Dara?
<*hít vào>
Không, tôi chưa sẵn sàng! Whh!! Okay, bình tĩnh. Hít thở. Một lần nữa, bắt đầu.
Sẵn sàng…
<*hít vào>
Chuẩn bị…
<*thở ra>
TIẾN LÊN!!!
"KKKKKKYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYAHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Tôi la hét ĐIÊN CUỒNG trong khi chạy vào hành lang ma quái như thể tóc tôi đang cháy! Tôi không thèm quan tâm liệu Jiyong có đằng sau tôi hay không. Những con ma và quái vật không có cơ hội để dọa tôi bởi vì, à…tôi đã tự sợ hãi chết khiếp rồi! Thêm vào đó họ không thể đuổi kịp tốc độ của tôi vì tôi đang phóng vù vù vượt qua họ như là một viên đạn!!
"KKKKKKYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYAHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Toàn bộ nhân viên của ‘ngôi nhà kinh dị’ không biết thứ gì tông vào họ. Ý tôi là, thôi nào, tôi thực sự ĐANG BAY trong khi la hét banh cả phổi! Tôi nghĩ tôi là người đã làm tốt trong việc dọa họ.
"KKKKKKYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYAHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
“BOO!”, một con quái vật chắn đường tôi và tôi đấm thẳng vào hắn! Tôi không cảm thấy bất kì sự hối hận nào cả. Tôi quay lại với trò la hét điên cuồng của mình rất nhanh chóng! Tôi vung tay loạn xạ – đánh vào bất kì con ma nào dám cố ngăn tôi lại!
"KKKKKKYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYAHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Tôi đã đến cửa ra của nhà ma với một tốc độ mà tôi không bao giờ dám thừa nhận. Tôi đang thở hổn hển một cách gấp gáp với một cái vẻ kinh hãi trên mặt mình. Tôi đã sống sót! TÔI ĐÃ SỐNG SÓT!
Tôi không hay biết gì về sự náo động mà tôi đã gây ra cho đến lúc tôi thấy Jiyong đi ra ngoài trong khi cười lăn lộn. Cuối cùng nó đã khiến tôi nghĩ đến – toàn bộ cơn hỗn loạn mà tôi đã tạo nên….
ÔI CHÚA ƠIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII! NHỤC NHÃ! Tôi đã vừa tự làm xấu bản thân mình ở đó! GYAHH!!
Tiếng cười của Jiyong làm mặt tôi đỏ hơn, nếu nó có thể. Lòng tự trọng của tôi tụt dốc liên tục cho đến khi không còn gì nữa. Tất cả những gì tôi muốn bây giờ là mặt đất có thể mở ra và nuốt chửng lấy tôi.
Hãy giết tôi. Hãy giết tôi ngay bây giờ.
Rồi…sau đó…những con ma và quái vật trong nhà ma bắt đầu nhìn trộm qua lối ra, chỉ trỏ vào tôi và cười lớn. WAHHHH!!
‘Đó là cô gái đã hoàn toàn điên loạn.’, tôi có thể nghe thấy những suy nghĩ tập thể của họ trong khi nhìn tôi chằm chằm.
“Shooo!! Đi đi!”, tôi xua tay trong nỗ lực làm cho bọn họ quay trở lại vào bên trong cái nơi điên khùng đó. Một đám đông đã đứng xung quanh chúng tôi khi có tin tức là một kẻ tâm thần, người đã phóng vù vù như ánh sáng từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc và đấm túi bụi vào những con quái vật trong lúc vào đó, đã truyền miệng đến những khu vực gần đó.
Và tên bạn trai ngu ngốc này đã thực sự làm những gì mà một người bạn trai dễ thương sẽ làm – giả vờ rằng anh ấy không biết tôi để cứu bản thân anh ấy khỏi sự xấu hổ. Ngọt ngào, hử? Ai đó sẽ phải ngủ ngoài ghế sofa tối nay.
_____________________________________________________________
“Kiko, em sẽ ở lại Hàn Quốc bao lâu? Quay về Nhật đi, có rất nhiều lời mời hợp tác đang đợi em.”
“Anh làm ơn hãy trì hoãn chúng cho đến khi em trở lại. Em đang lên kế hoạch để ở đây lâu hơn”, Kiko trả lời. Người quản lý của cô lên tiếng phản đối nhưng cuối cùng, yêu cầu của cô đã được chấp thuận. Sau đó cô nhìn vào lịch. Cô đã đến Hàn Quốc sớm hơn dự kiến để đi dạo khắp nơi và làm quen với nơi này. Ngày mà cô và GD thỏa thuận gặp lại đang đến gần.
Cô nhìn vào chiếc nhẫn và những kỉ niệm của cô với GD tràn về trong tâm trí cô.
Big Bang đã bỏ trốn khỏi quản lý của họ để đi chơi xung quanh và đó là lúc họ gặp cô. Cô đang ở một tiệm mì trong khi họ ở bàn kế bên, cãi nhau về cách gọi đồ ăn bởi vì họ vẫn chưa thông thạo tiếng Nhật. Kiko nói chuyện với họ vì cô biết nói tiếng Hàn. Họ dần kết bạn với cô nhưng cô giữ khoảng cách với GD vì sự nổi tiếng về tay chơi của anh khiến cô không có thiện cảm. Bọn họ hoàn toàn trái ngược nhau. Kiko thì dè dặt và suy nghĩ nhiều trước khi nói. GD thì tự do phóng khoáng, bốc đồng và nói bất cứ thứ gì anh muốn.
Anh ấy đã bị thách thức với sự đối xử lạnh nhạt từ Kiko và đã bị cô thu hút. Anh trêu chọc cô rất nhiều và luôn làm cô tức giận. Họ thường đi chơi cùng nhau với những người bạn của họ nhưng hai kẻ này cứ cãi nhau không ngớt mỗi lần. Đến một lần, Big Bang lừa họ, nên GD và Kiko đã đi chơi và không có bạn họ đi cùng. Ngạc nhiên thay, họ đã rất hợp nhau. Họ trò chuyện với nhau hàng giờ và vui vẻ trong khi làm những việc đơn giản.
“Đừng có mà yêu anh, Mizuhara Kiko. Tình yêu không phải là chuyện của G-Dragon”, anh đùa.
“Em nên là người nói với anh điều đó Kwon Jiyong. Đừng có mà yêu em”, cô vặn lại. Và họ cười lớn.
Mối quan hệ của họ chớm nở trong khi Big Bang quảng bá tại Nhật. Họ không phải là một đôi nhưng mọi người đều biết đó chỉ còn là vấn đề thời gian. Buồn thay, Kiko sang sống ở Texas một năm vì vài chuyện của gia đình. Cái đêm trước chuyến bay của Kiko đến US, cô đã làm điều táo bạo và điên rồ nhất trong cả cuộc đời mình. Cô đã ngủ với GD mặc dù cô biết họ không thể ở bên nhau theo cái cách mà mọi việc đang xảy ra.
Cả hai người đều đeo một chiếc nhẫn hẹn ước – họ thỏa thuận là sẽ không liên lạc với nhau trong một năm nhưng sẽ gặp lại ở Hàn Quốc tại một ngày hẹn đặc biệt và bắt đầu lại lần nữa. Giống như đó sẽ là lần đầu tiên họ gặp nhau. Lúc đầu GD đã phản đối, nhưng Kiko không muốn bắt đầu một mối quan hệ ở khoảng cách xa như vậy, nên sẽ tốt hơn nếu họ cứ như vậy.
“Vậy nếu lúc đó em đã có bạn trai thì sao?”, GD hỏi trong khi nhìn chiếc nhẫn.
“Em sẽ không làm thế”, cô trả lời.
“Nếu.”
“Chúng ta đã hứa rằng chúng ta sẽ bắt đầu lại, đúng không? Vậy nếu em đã có bạn trai, sẽ không có gì sai bởi vì em sẽ gặp lại anh như là một người bạn.”, cô nói.
“Một người bạn…”, GD buồn bã nhắc lại.
“Anh có nghĩ anh sẽ có bạn gái trong lúc em ở xa không”, cô cắn môi và chuyển hướng nhìn.
“Anh? Nah.”
“Jiyong, nếu lúc đó anh đã có bạn gái, hãy hứa với em rằng anh sẽ không nói với em và vẫn gặp em”, Kiko nhìn anh với sự van nài.
“Anh sẽ không có bạn gái”, Jiyong hôn lên trán cô.
“Nếu”
“Được thôi. Anh hứa. Anh sẽ không nói với em và anh vẫn sẽ gặp em”
Đó là một tình huống phức tạp. Nhưng Kiko đang hi vọng rằng mọi việc giữa họ sẽ vẫn ổn sau một năm. Họ sẽ bắt đầu lại – gặp nhau như những người bạn và cùng xem mọi điều sẽ đưa họ tới đâu.
Dù sao thì, chiếc nhẫn hẹn ước của họ đã ràng buộc họ lại với nhau – với lời hứa của họ.
|
|