|
Chương 7:
Vì quá mệt thêm đói, nên cậu bé trai ngủ quên trong bụi cây. Khi mở mắt ra, thì đã là một ngày mới. Nhìn quanh vẫn không thấy người thân, cậu bé quyết định về nhà tìm.
Không có khinh công như người anh trai, nên phải gần đến trưa thì cậu bé mới về tới nhà. Căn nhà nhỏ đã bị phá hủy, nó không thể tìm thấy một ai, mà chỉ thấy có bốn ngôi mộ được dựng bên với tấm gỗ chưa được khắc tên. Tim nó đập thật mạnh. Nó chạy đến ngôi mộ và dụng một miếng gỗ để đào mộ lên.
Sau một hồi lâu, cuối cùng, nó cũng nhìn thấy được mặt của cha mẹ, dì A Mai, và một em bé sơ sinh. Thế giới của nó trở nên một màu đen. Và nó nhận thức được rằng là từ đây nó đã trở thành một cô nhi. Nó từ từ đấp đất lại trên những ngôi mộ và dùng một miếng đá nhọn để khắc tên của cha mẹ trên miếng gỗ. Cho dì Mai, nó vẽ một đóa hoa mai và cho em bé, nó vẽ hình một con chim nhỏ, mong là em bé có thể bay lên trời.
Cậu bé trai đặt những miếng gỗ lại trên những ngôi mộ, cuối đầu lạy rồi đứng lên suy nghĩ cặn kẽ. Tuy còn nhỏ tuổi nhưng nó rất thông minh. Nó không tìm thấy xác của anh mình, nên đoán là anh chưa chết và đã bỏ đi. Nhưng đi đâu? Sau đó, nó nghĩ đến người đàn ông râu ria, có ánh mắt buồn từ mấy năm trước. Cha nó luôn luôn nhắc đến vị anh hùng này là đến từ phía nam. Cuộn da trên người nó là của người anh hùng này. "Có thể là thúc thúc đã quay lại dẫn anh mình đi." Cậu bé nghĩ, "Nếu mình đi theo hướng nam thì chắc sẽ đuổi kịp họ."
Vốn không biết được hướng nào là nam, nó cứ lần theo chiều tà của mặt trời mà đi, mong là có người tốt bụng sẽ chỉ đường cho mình. Trên đường đi, nó đã sống nhờ trái cây rừng, và đêm về, nhờ những bụi cấy lớn để tránh mưa gió.
Sau ba ngày, nó bước vào một ngôi làng. Ở đó, nó tìm cách hỏi đường những người dân làng, nhưng không có kết quả, vì nó bị câm mà người ở đó không ai biết đọc chữ. Thêm vào, những đứa trẻ khác trong làng đã chọc ghẹo và ném đá vào người nó. Nó sợ quá, đã bỏ chạy vô rừng để lẫn trốn.
Sau kinh nghiệm từ những mấy đứa trẻ trong làng, nó đã sợ và không dám tìm người hỏi thăm nữa. Nó cứ tiếp tục theo hướng trình của mặt trời mà đi. Mỗi lần đi ngang qua một ngôi làng nó đều vội vã mà đi, cố gắng không gây sự chú ý cho mình.
Sau bao ngày, cậu bé tới một thị trấn lớn. Như thường lệ, nó cuối đầu bước nhanh. Gần cổng thị trấn, nó dấp phải và té lên người một người ăn mày, trên mặt đầy những vết cắt và vết bầm. Nghĩ là người này nhất định cũng gặp cùng ngộ như mình, lòng thương cảm trổi lên, cậu bé giúp người đàn ông rách rưới lên. Từ từ, họ đã rời khỏi thị trấn và vào một khu rừng nhỏ gần đó. Họ nghỉ chân bên một con suối nhỏ. Cậu bé xé một mảnh vải từ vạt áo ra và lau sạch vết thương và bụi bẩn cho người ăn mày. Nó thật ngạc nhiên khi nhận ra người ăn mày đó là một người đàn bà cở độ tuổi mẹ của mình.
Khuôn mặt của người phụ nữ này tuy bị nhiều vết thương, nhưng nó vẫn có thể thấy được đó là một tkhuôn mặt đẹp với đôi mắt long lanh nhân hậu. Người phụ nữ trẻ nhìn nó một cách trìu mến, rồi mỉm cười. Nàng vớ tay bắt lấy tay của đứa trẻ và đặt lên mặt mình, thì thầm nhẹ nhàng. Từ giây phút đó, hai tâm hồn lạc lõng đã có chổ nương tựa nhau để mà sống.
Hai người bạn mới cùng nhau tiếp tục hành trình. Người ngoài nhìn vào, thì họ giống như hai mẹ con, nhưng trong thật tế họ như đôi tri kỷ rất thấu hiểu nhau dù là chưa từng nói với nhau lời nào. Cậu bé phát hiện là người phụ nữ trẻ biết chữ, vì vậy, nó đã viết một chữ trên đất, "nam" nàng đọc. Nó gật đầu và chỉ về phía trước và chỉ trở lại chữ nam trên đất. Người phụ nữ gật đầu và lặp đi lặp lại, phía nam. Cô đứng dậy và dẫn nó đi về phía nam.
Một ngày, hai người đi đến một khu rừng rậm đầy hương thơm dày đặc của các loại thảo mộc. Những kỳ hoa và những loại chim quý và bướm lạ bay đầy khắp nơi. Họ nghĩ chân ở dưới một gốc cây sồi lớn. Như thường lệ, cậu bé đi tìm nước uống và thức ăn.
Khi lấy nước và đem trái cây về đến thì nó thấy người phụ nữ đang ngồi lắng nghe một cô bé trẻ khoảng 11-12 tuổi nói chuyện. Cô gái nhỏ nghe tiếng chân bước đến gần, cô ngưng nói và quay qua nhìn. Hai đứa trẻ nhìn nhau chằm chằm thật lâu, sau đó đứa bé gái mỉm cười và lên tiếng chào cậu bé.
Cậu bé cũng mỉm cười rồi lập tức trốn sau lưng người phụ nữ. Cô gái trẻ bảo, "Theo ta." Hai người ngoan ngoãn đi theo cô. Họ bước vào một khu rừng tre, và đi đến một khu vườn cây nhiều hoa anh đào. Sau cùng, cô gái dừng lại và chỉ vao ba căn nhà tranh sát cạnh nhau phía trước. "Đây là nhà của ta."
Cô chạy tới ngôi nhà bên trái, "Bà ngoại," cô gõ cửa kêu lớn. Và tiếp theo, chạy qua căn nhà bên phải, gọi to, "Ông ngoại." Cô dừng lại ở giữa hai căn và hét lớn, "Ông ngoại, bà ngoại. Ra đây coi con đem quà gì đến cho hai vị này."
Hai cánh cửa mở ra, và hai ông bà lão, mỗi người đều có đeo mặt nạ, chạy ra. Bà lão nửa mắng yêu đứa cháu gái, "Như Vũ, ta đã nói con không được ra ngoài một mình mà. Lỡ con bị đi lạc hoặc bị thương thì sao?"
Ông lão nhảy vào biện hộ cho cháu gái, "Ậy, bà già, bà lo lắng nhiều quá. Ai dám hại cháu gái của Mạnh Thần Y và Long Bà Bà chứ? Hơn nữa, Vũ nhi rất rành khu rừng này thì làm sao mà lạc được."
Bà lão liếc mạnh về phía ông lão và định nói gì thêm, thì Như Vũ đã cắt ngang, "Xin lỗi, bà ngoại." Cô gái nhỏ cười ngọt với bà, rồi chỉ qua bên hai người mới đến, "Hãy nhìn xem, con mang về cho bà hai đệ tử mới. Vậy thì hai vị sẽ không phải gây nhau vì con nữa."
Bà lão càu nhàu, "hum, một thằng bé gầy gò và một người đàn bà rách rưới, họ không giống có tư chất để làm đệ tử ta."
Như thường lệ, ông lão bất đồng, "Bà già sai rồi. Cậu bé này tuy nhìn gầy gò, nhưng nhìn nó rất thông minh. Ha-ha...đúng là không tệ chút nào. Cháu ngoan, làm tốt lắm." Ông quay sang khen ngợi cô gái trẻ.
Cô gái trẻ gật đầu, cô khoe khoan, "Con còn biết là người đàn bà này đang bị trúng độc. Con nhìn ra được từ ở rể tóc của cô ta."
Lần này đến phiên bà lão hoan nghênh cháu gái, "Rất tốt, quan sát rất kỷ đó cháu gái, con thiệt là giống ta." Trong chớp mắt, bà lão đã xuất hiện trước mặt người phụ nữ trẻ, và giựt ra một sợi tóc của cô.
Bà lão xem xét sợi tóc và phán, "Ha, ta không những chỉ biết cô gái này bị độc từ tuổi mười ba, mà ta còn biết loại độc này là gì, công dụng của nó, và cách điều trị."
Ông lão không thể cầm lòng, cắt ngang, "À, sao bà không nói luôn là biết nhận ra chất độc này vì nó là độc của bà chế ra, và đã bị đứa đầy tớ trunh thành của bà trộm đi mười một năm về trước?"
Quay sang cậu bé trai, "Cậu bé," ông gọi lại. "Tên ngươi là gì?"
Hai người mới đến nảy giời đứng nhìn cặp vợ chồng già cãi nhau. Rõ ràng là họ rất thương yêu cháu gái, nhưng họ dường như bất đồng ý kiến trên mọi mặt. Thêm vào điều kỳ quặc nữa là họ luôn đeo mặt nạ như sợ người khác sẽ nhận ra mình. Cậu bé bước ra và bắt đầu ra dấu cho ông lão biết là mình không thể nói chuyện.
Ông lão gật đầu, rồi nhẹ nhàng hỏi, "Ngươi không thể nói, à? Đừng lo, ta nhất định sẽ khiến cho ngươi nói được và sẽ trước khi bà già trị hết bệnh cho cô nương này." Ông quay qua vợ thách thức.
Bà lão có thể làm gì ngoài việc chấp nhận sự thách thức ấy?
Như Vũ bước đến cận người phụ nữ và hỏi, "Tỷ tỷ, tỷ tên gì?"
Người phụ nữ lắp bắp, "Người, người ta thường gọi tôi là bà điên." Cô mỉm cười ngây thơ.
Cậu bé viết lên mặt đất cho ông lão, "Vi Bão."
Mắt ông lão bỗng sáng lên, "Ha-ha. Ha-ha. Vi Bão và Nhu Vũ, thật rất trùng họp. Tốt, thế thì chúng ta hãy gọi cô nương này là Sương Sương. Dậy là chúng ta không bao giờ thiếu nước." Hai ông bà lão đồng cười lớn.
Vi Bão cố gắng giải thích là hai người họ phải đi đến phía nam, nhưng ông lão không thèm để ý. "Ngươi nên ở lại đây để vợ ta chữa lành cho bạn ngươi. Và ta cũng sẽ giúp ngươi có thể nói chuyện được."
Cậu bé nhìn người bạn mình, cô đang lặp đi lặp lại tên mới của mình như một đứa trẻ con mới biết nói, và nghĩ, "Tỷ tỷ sẽ chết nếu không được chữa trị. Ta nên ở lại cùng tỷ. Đại ca nhất định sẽ hiểu." Nó quyết định xong gật đầu đồng ý với mọi người.
Như Vũ rất sung sướng. Cô hét lên, "Bây giờ, tôi đã có thêm hai sư đệ sư muội rồi. Hai người phải gọi tôi là sư tỷ."
Vi Bão không có vấn đề gì với điều đó, còn Sương Sương thì không hiểu những gì đang xảy ra. Cô chỉ cần có thể ở gần người bạn trẻ của mình.
Original Story by: GG
Translated by: tulip
|
|