Chương 2
Poppy chỉ vừa mới nhận ra dòng máu nóng đang chạy gấp rút trong đôi tai mình và cả cơn đau do vòng ôm kiểm soát chặt cứng của anh ta. Lồng ngực của người đàn ông lạ cứng rắn đằng sau nàng. “Đó là một nhầm lẫn,” nàng cố gắng để nói. “Làm ơn -”
Anh ta ép đầu nàng xa hẳn sang một bên đến khi nàng cảm thấy một sự kìm kẹp độc ác ở các dây thần kinh nối giữa cổ và vai nàng. “Tên cô,” anh ta yêu cầu một cách kiên nhẫn.
“Poppy Hathaway,” nàng thở hổn hển. “Tôi rất xin lỗi. Tôi không có ý -”
“Poppy?” Vòng ôm của anh ta lỏng ra.
“Vâng.” Tại sao anh ta nói tên nàng như thể là anh ta biết nàng vậy? “Có phải anh… anh hẳn là một trong những nhân viên của khách sạn?”
Anh ta lờ đi câu hỏi của nàng. Một bàn tay của anh ta di chuyển nhẹ nhàng trên cánh tay và phía trước của nàng như thể đang tìm kiếm cái gì đó. Trái tim nàng đập những nhịp không thể kiểm soát nổi như cái cánh đang đập của chú chim nhỏ.
“Đừng,” nàng thở gấp giữa những hơi thở đứt đoạn, cong người tránh khỏi những cái chạm của anh ta.
“Tại sao cô lại ở đây?” Anh ta quay nàng lại đối diện với anh ta. Không ai trong những người quen của Poppy lại từng chạm vào nàng quá thân mật như vậy. Họ đã quá gần với đường thông khí trên đầu đến mức nàng có thể nhìn thấy đường nét của nét mặt cứng rắn, khoẻ khoắn và ánh sáng từ đôi mắt sâu thẳm của anh ta. Đấu tranh để giữ hơi thở của mình, Poppy cau mày với con đau buốt ở cổ. Nàng đã đạt được điều đó và cố để làm dịu cơn đau khi nàng nói.
“Tôi đang… Tôi đang đuổi theo con chồn sương, và lò sưởi phòng Mr.Brimley mở ra, và chúng tôi đi qua nó và rồi tôi cố tìm một con đường khác để ra.”
Lời giải thích thật vô nghĩa là vậy mà anh ta lại xem nó hiệu quả. “Một chú chồn sương? Một trong những con thú cưng của em gái cô?”
“Vâng,” nàng nói đầy bối rối. Nàng xoa cổ của mình và nhăn mặt. “Nhưng sao anh biết… chúng ta đã gặp nhau trước đây à? Không, làm ơn đừng chạm vào tôi, tôi… ouch!”
Anh ta đã quay vòng nàng và đặt tay anh ta lên một phía cổ nàng. “Yên lặng nào.” Cái chạm của anh ta chắc chắn và thành thạo như thể anh ta mát xa những dây thần kinh nhạy cảm. “Nếu cô cố chạy trốn khỏi tôi, tôi sẽ chỉ việc bắt cô lại đấy.”
Run run, Poppy chịu đựng sự xoa bóp, những ngón tay khám phá của anh ta và tự hỏi liệu nàng có phải đang không thể ngăn bản thân khỏi việc bị tổn hại bởi một người mất trí không. Anh ta ấn mạnh, làm nảy sinh một cảm giác không phải sự dễ chịu cũng chẳng phải là cơn đau nhưng là một cái gì đó xa lạ là sự kết hợp của cả hai cảm giác đó. Nàng tạo nên một âm thanh đầy lo lắng, vặn vẹo cơ thể một cách vô ích. Trước sự ngạc nhiên của nàng, sự cháy bỏng ở các dây thần kinh bị đau đã giảm, và những múi cơ cứng nhắc trở nên mềm hơn đầy dễ chịu. Nàng giữ yên lặng và để một hơi thở dài thoát ra, đầu nàng nghiêng sang một phía.
“Tốt hơn chứ?” anh ta hỏi, lúc này sử dụng cả hai tay, những ngón tay cái vuốt nhẹ đằng sau cổ nàng, trượt xuống dưới dải vải mềm, thứ giúp trang trí viền cho phần vạt trên có cổ cao của chiếc váy của nàng. Hoàn toàn không được khích lệ, nàng cố bước xa khỏi anh ta, nhưng hai bàn tay anh ta giữ chặt trên vai nàng ngay lập tức. Nàng làm thông cổ họng và cố lấy một tông giọng bình tĩnh, nghiêm nghị. “Thưa ngài, tôi – tôi nên đề nghị ngài đưa tôi ra khỏi đây. Gia đình tôi sẽ cảm tạ ngài. Không câu hỏi nào sẽ được -”
“Dĩ nhiên.” Anh ta từ tốn thả nàng ra. “Không ai từng sử dụng lối đi này mà không có sự cho phép của tôi. Tôi cho rằng bất kì ai khác ở đây thì đều là để làm gì đó xấu xa.”
Những lời bình luận mang một sự tương đồng với một lời xin lỗi, mặc dù là tông giọng của anh ta chẳng hề mang chút hối tiếc nào dù là nhỏ nhất.
“Tôi đồng ý với ngài, tôi không có ý định làm bất cứ gì khác ngoài việc mang con vật khó chịu này quay lại.” Nàng đã cảm giác Dodger đang sột soạt ở gần mép váy của nàng.
Người đàn ông lạ mặt cúi gập người và nhanh chóng nhấc chú chồn sương lên. Giữ chặt phần thịt ở cổ Dodger, anh ta trao nó cho Poppy.
“Cảm ơn anh.” Cơ thể mềm dẻo của chú chồn sương trở nên ủ rũ và dễ dãi trong vòng ôm của Poppy. Như nàng có thể dự đoán được, lá thư đã rời đi rôi. “Dodger, chú mày là tên trộm trời đánh – nó đâu? Chú mày đã làm gì với nó rồi hả?”
“Cô đang tìm kiếm gì thế?”
“Một bức thư,” Poppy nói một cách lo lắng. “Dodger đã lấy trộm nó đi và mang nó đến đây… Nó phải ở nơi nào đó quanh đây.”
“Nó sẽ được tìm thấy sau thôi mà.”
“Nhưng nó rất quan trọng.”
“Rõ ràng là cô có thể sẽ gặp phải nhiều rắc rối để tìm nó đấy. Đi với tôi nào.”
Một cách miễn cưỡng, Poppy lẩm bẩm lời ưng thuận của mình và cho phép anh ta nắm lấy khuỷu tay nàng. “Chúng ta sẽ đi đâu?”
Không có lời đáp lại.
“Tôi mong rằng không ai biết về nó.” Poppy thận trọng nói.
“Tôi chắc chắn là cô sẽ mong thế.”
“Liệu tôi có thể tin vào sự sáng suốt của anh không, huh? Tôi phải tránh xa mọi xì căng đan bằng mọi giá.”
“Những người phụ nữ trẻ ước mong tránh xa xì căng đan thì chỉ nên ở trong dãy phòng khách sạn của họ thôi,” anh ta chỉ ra một cách thiếu hợp tác.
“Tôi đã rất bằng lòng với việc ở trong phòng của mình đấy chứ.” Poppy phản kháng. “Chỉ là bởi vì Dodger mà tôi phải rời khỏi đó thôi. Tôi phải lấy lại bức thư của mình. Và tôi chắc chắn gia đình tôi sẽ đền bù cho anh vì sự cố gắng của anh, nếu anh -”
“Yên lặng nào.”
Anh ta tìm được đường ra khỏi hàng lang tối tăm mà chẳng gặp chút khó khăn nào, cái nắm tay của anh ta trên khuỷu tay nàng nhẹ nhàng nhưng không thể nào lay chuyển được. Họ không đi về phía phòng của Mr.Brimley nhưng thay vào đó là đi theo hướng ngược lại, cho một chặng đường dường như là dài vô tận. Cuối cùng người lạ mặt dừng lại và quay sang một vị trí ở trên tường, và đẩy một cánh cửa mở ra. “Mời vào.”
Chần chừ, Poppy theo sau anh ta vào một căn phòng được chiếu sáng rực, một kiểu phòng khách riêng, với một dãy các cửa sổ theo phong cách của Palladio nhìn ra được đường phố. Một cái bàn gỗ sồi nặng nề chiếm giữ một phía của căn phòng, các giá sách thì nằm trên gần như mỗi inch của không gian tường. Có một hỗn hợp của các mùi hương thật dễ chịu và quen thuộc đến kì lạ trong không khí – sáp nến và giấy da hảo hạng, mực và bụi của sách – nó có mùi giống như phòng làm việc cũ của cha nàng.
Poppy quay lại với người lạ mặt, người vừa bước vào trong căn phòng và rồi đóng cánh cửa bị che giấu lại. Thật khó để tìm ra tuổi của anh ta – anh ta trông như thể mới chỉ chớm 30 tuổi thôi, nhưng lại có một ấn tượng về sự thạo đời dạn dày kinh nghiệm ở anh ta, một cảm giác rằng anh ta đã nhìn thấy đủ điều của cuộc sống để ngừng trở nên ngạc nhiên trước bất cứ điều gì. Anh ta có một mái tóc dày, được cắt tỉa đẹp, đen như màn đêm, và một nước da xanh xao mà trên đó hai hàng lông mày tối đen nổi bật trong sự tương phản rõ rệt. Anh ta đẹp trai như quỷ Lucifer vậy, cặp lông mày rậm, cái mũi thẳng và sắc nét, khuôn miệng buồn và bí ẩn đầy đe doạ. Đường góc cạnh của quai hàm anh ta sắc nét, cương nghị, níu giữ lấy nét mặt nghiêm trang của một người đàn ông – người mà có thể nghĩ rằng mọi thứ, bao gồm cả anh ta là rất quan trọng, xứng đáng được chú ý đến.
Poppy cảm thấy mình đang đỏ bừng lên khi nàng đã nhìn chăm chú vào một cặp mắt khác lạ… một màu xanh lá lạnh lẽo mạnh mẽ với những đường viền tối, được phủ bóng bởi hàng lông my đen rậm dày. Cái nhìn cố định của anh ta như giữ lấy nàng, uống lấy từng chi tiết. Nàng chú ý thấy những bóng tối mờ bên dưới đôi mắt của anh ta, nhưng chúng không thể nào làm hỏng đi vẻ ngoài ưa nhìn với khuôn mặt rắn rỏi của anh ta. Một quý ông hẳn là sẽ đưa ra một vài lời nhận xét lịch sự nào đó, hoặc điều gì đấy làm yên lòng, nhưng người đàn ông xa lạ này thì vẫn giữ im lặng.
Tại sao anh ta nhìn nàng chằm chằm như thế? Anh ta là ai, và anh ta có quyền hành gì ở nơi này?
Nàng phải nói gì đó, bất kì cái gì, để phá vỡ sự căng thẳng này.
“Mùi của những cuốn sách và sáp nến,” nàng bình phẩm một cách vô nghĩa, “… nó nhắc tôi nhớ đến phòng làm việc của cha tôi.”
Người đàn ông bước về phía nàng, và Poppy lùi lại theo phản xạ. Cả hai người họ đều giữ yên lặng. Dường như là những nghi vấn đã trám đầy tất cả không khí xung quanh họ như thể là chúng được viết bằng một loại mực vô hình.
“Tôi tin là cha của cô hẳn đã qua đời khá lâu rồi.” Giọng của anh ta phù hợp với phần còn lại của anh ta, lịch sự, tối tăm, cứng rắn. Anh ta có một ngữ điệu thật thú vị, không hoàn toàn là của người Anh, các nguyên âm đều đều và mở, âm “r” nặng.
Poppy gật đầu bối rối.
“Và mẹ của cô thì ra đi ngay sau đó,” anh ta thêm vào.
“Làm thế nào… làm thế nào mà anh biết được điều đó?”
“Đó là công việc của tôi rằng phải biết càng nhiều về các khách trọ càng tốt.”
Dodger ngọ nguậy trong vòng ôm của nàng. Poppy cúi xuống để thả nó ra. Chú chồn sương nhanh chóng chạy đến chỗ cái ghế đẩu quá cỡ gần nền lò sưởi, và thoải mái chìm sâu vào lớp nhung bọc ghế. Poppy kéo cái nhìn về lại người lạ mặt. Anh ta đang mặc một bộ trang phục màu tối rất đẹp, được may không quá bó theo một cách rất chuyên nghiệp. Trang phục tươm tất, nhưng anh ta chỉ thắt một cái cravat màu đen đơn giản, không có những cái ghim cài trang trí, và cũng chẳng có những hạt nút bằng vàng trên áo sơmi, hay bất kì sự trang trí nào khác tuyên bố rằng anh ta là một quý ông giàu có.
“Anh nói như người Mỹ vậy,” nàng nói.
“Buffalo, New York,” anh ta đáp lời. “Nhưng tôi đã sống ở đây một thời gian rồi.”
“Anh được Mr.Rutledge thuê à?” nàng cẩn thận hỏi.
Chỉ một cái gật đầu là câu trả lời cho nàng.
“Tôi đoán anh là một trong những người quản lí của ông ấy à?”
Khuôn mặt anh ta thật khó dò. “Cái gì đó đại loại vậy.”
Nàng bắt đầu tiến về phía cửa ra vào. “Giờ tôi sẽ để anh với công việc của mình nhé, Mister… ”
“Cô sẽ cần đến một người đi kèm phù hợp để quay về với cô đấy.”
Poppy cân nhắc điều đó. Nàng có nên đề nghị anh ta gọi người đi kèm của nàng không? Không… Miss Markss có thể vẫn đang ngủ. Cô ấy đã có một đêm khó khăn. Miss Markss đôi khi phải chịu những cơn ác mộng, thứ làm cô ấy trở nên mệt mỏi và kiệt sức vào ngày hôm sau. Nó không xảy ra thường xuyên, nhưng khi nó đến, Poppy và Beatrix cố gắng để cô ấy nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt sau đó. Người đàn ông lạ nhìn nàng một lúc lâu. “Tôi có nên cho gọi một người hầu gái để hộ tống cô không?”
Ý định đầu tiên của Poppy là đồng ý. Nhưng nàng không muốn đợi ở đây với anh ta, dù chỉ trong vài phút. Nàng không tin anh ta chút nào cả.
Khi anh ta thấy sự do dự của nàng, miệng anh ta cong lên nhạo báng. “Nếu tôi mà định tấn công cô,” anh ta chỉ ra, “thì tôi hẳn đã làm thế từ nãy đến giờ rồi.”
Màu đỏ trên mặt nàng càng đậm hơn với sự thẳng thừng của anh ta. “Đó là anh nói. Nhưng ngoại trừ tất cả những điều mà tôi biết thì anh có thể là một kẻ tấn công rất từ từ.”
Anh ta nhìn đi chỗ khác một lúc, và khi anh ta nhìn trở lại vào nàng, mắt anh ta sáng lên với sự thích thú. “Cô an toàn, Miss Hathaway.” Giọng của anh ta đầy âm thanh của tiếng cười không biết chán. “Thật đấy. Để tôi cho gọi một người hầu gái.”
Cảm giác vui thích từ sự hài hước làm thay đổi khuôn mặt anh ta, gửi đi sự ấm áp và quyến rũ đến mức làm cho Poppy choáng váng. Nàng cảm thấy trái tim mình bắt đầu bơm một cảm giác gì đó thật mới mẻ và dễ chịu khắp cơ thể nàng. Khi nàng quan sát anh ta đi đến chỗ để rung dây chuông gọi người, Poppy mới nhớ lại vấn đề về bức thư bị thất lạc. “Thưa ngài, trong khi chúng ta đợi, ngài có thể tốt bụng tìm giúp lá thư đã biến mất trong lối hành lang không? Tôi phải lấy lại nó.”
“Tại sao?” anh ta hỏi, quay lại với nàng.
“Những lí do cá nhân thôi,” Poppy nói ngắn gọn.
“Nó là từ một người đàn ông à?”
Nàng cố để gửi đi một cái liếc nhìn khinh miệt như nàng đã từng thấy Miss Markss trao nó cho một quí ông dai dẳng. “Đó không phải là mối bận tâm của ngài.”
“Mọi thứ xảy ra trong khách sạn này là mối bận tâm của tôi.” Anh ta ngừng lại, nghiên cứu nàng. “Nó là từ một người đàn ông, hay là cô sẽ nói gì khác.”
Cau mày, Poppy quay lưng lại phía anh ta. Nàng nhìn gần hơn vào một trong rất nhiều các kệ mà đặt trên đó là những vật dụng thật kì lạ.
Nàng nhận ra một cái ấm đun nước tráng men sang trọng, một con dao lớn đặt trong cái vỏ bao có đính hạt trang trí, các bộ sưu tập các thứ đồ chạm khắc trên đá rất cổ xưa và những bình, lọ bằng sứ, một cái tượng đồng của người Ai Cập, những đồng tiền xu kì lạ của nước ngoài, những cái hộp được làm từ mọi chất liệu có thể, cái gì đó trông như thể một thanh gươm sắt với một con dao đã bị gỉ đỏ.
“Căn phòng này là gì thế?” nàng không thể không hỏi.
“Phòng chứa các vật dụng khác thường của Mr.Rutledge. Ngài ấy sưu tầm rất nhiều thứ trong số các vật dụng, một số khác là quà tặng từ những vị khách nước ngoài. Cứ nhìn ngắm chúng đi nếu cô muốn.”
Poppy rất thích thú, nàng ngẫm nghĩ về một lượng lớn khách nước ngoài trong số những người khách ở trọ trong khách sạn, bao gồm các vị hoàng thân của các nước châu Âu, quý tộc và các thành viên trong những đoàn ngoại giao. Không nghi ngờ gì là những tặng vật khác lạ này đã được trao tặng cho Mr. Rutledge.
Đang nhìn khắp lượt các giá sách, Poppy ngưng lại để xem xét bức tượng một chú ngựa bằng bạc nạm ngọc, những cái móng của chú ngựa trải ra giữa lúc phi nước đại. “Thật đẹp làm sao.”
“Một món quà từ vị thái tử Yizhu của Trung Hoa,” người đàn ông đứng ngay sau nàng nói. “Một con ngựa nổi tiếng.”
Thực sự mê mẩn, Poppy di đầu ngón tay trên lưng của bức tượng. “Bây giờ thì vị hoàng tử đó đã kế vị trở thành Hoàng đế Xianfeng ,” nàng nói. “Một cái tên được đặt theo quy luật thật kì lạ, phải không?”
Tiến đến đứng cạnh nàng, người lạ mặt nhìn sang nàng một cách cảnh giác. “Tại sao cô lại nói vậy?”
“Bởi vì nó nghĩa là ‘sự thịnh vượng khắp nơi’. Và điều đó chắc chắn không thể trong hoàn cảnh như vậy, khi xem xét đến những cuộc nổi loạn trong nước mà ông ta đang phải đối mặt.”
“Tôi sẽ nói rằng những thử thách từ châu Âu thậm chí còn là mối đe doạ lớn hơn với ông ta, vào lúc này.”
“Đúng vậy,” Poppy nói một cách nuối tiếc và nhanh chóng đặt bức tượng trở lại vị trí. “Người ta tự hỏi chủ quyền độc lập của Trung Quốc sẽ kéo dài được bao lâu trước cuộc tấn công bằng vũ lực đó.”
Người đồng hành với nàng đã đứng quá gần đến nỗi mà nàng có thể phát hiện được mùi của vải lanh được là và xà phòng cạo râu. Anh ta chăm chăm nhìn nàng đầy thích thú. “Tôi biết hầu như rất ít phụ nữ có thể bàn luận về chính trị ở vùng Viễn Đông.”
Nàng cảm thấy màu sắc lại đang hiện lên trên gò má mình. “Gia đình tôi có những cuộc nói chuyện hơn cả khác thường bên bàn ăn tối. Ít nhất thì mọi người cũng không khác thường cho đến khi em gái tôi và tôi tham gia vào. Người đi kèm của tôi nói điều đó hoàn toàn ổn khi được thực hiện ở nhà, nhưng cô ấy đã khuyên tôi không nên tỏ ra quá hiểu biết khi tôi ở ngoài xã hội. Điều đó có thể làm những người đàn ông độc thân muốn bỏ đi.
“Vì thế, cô sẽ phải cẩn thận,” anh ta nói nhẹ nhàng, mỉm cười. “Sẽ thật là một điều hổ thẹn nếu một vài lời nhận xét thông minh được buông ra trong một thời điểm sai.”
Poppy cảm thấy nhẹ nhõm khi nàng nghe thấy một tiếng gõ dè dặt vào cánh cửa. Người nữ hầu đã đến sớm hơn là nàng nghĩ. Người lạ mặt bước đến trả lời. Mở cánh cửa với chỉ một khe hở nhỏ, anh ta nói khẽ điều gì đó với người nữ hầu, người khẽ nhún gối chào rồi biến mất.
“Cô ấy đi đâu vậy?” Poppy hỏi, đầy ngạc nhiên và bối rối. “Cô ấy được yêu cầu hộ tống tôi về dãy phòng của tôi mà.”
“Tôi đã bảo cô ta đi lấy một khay trà thôi.”
Poppy nhất thời không nói được gì. “Thưa ngài, tôi không thể uống trà với ngài được.”
“Nó sẽ không lâu đâu mà. Họ sẽ mang nó đến bằng một trong các thang máy dùng để mang đồ ăn.
“Đó không phải vấn đề. Bởi vì cho dù tôi có thời gian thì tôi cũng không thể! Tôi chắc chắn ngài nhận thức đầy đủ việc đó là sai trái về mặt đạo đức đến thế nào.”
“Cũng chỉ sai trái về mặt đạo đức gần bằng việc lén lút chạy qua cả khách sạn mà không được ai hộ tống thôi,” anh ta nhẹ nhàng đồng ý, và nàng quắc mắt giận dữ.
“Tôi đã không lén lút chạy, tôi đang đuổi bắt một con chồn sương.” Nghe ra rằng bản thân mình đang nói ra một câu thật vô nghĩa, nàng cảm thấy các màu sắc lại đang trỗi dậy. Nàng cố gắng có một tông giọng bình tĩnh. “Tình huống đó không phải tất cả là do tôi gây ra. Và tôi sẽ mắc vào … một rắc rối … rất nghiêm trọng nếu tôi không quay trở lại phòng mình sớm. Nếu chúng ta đợi quá lâu, ngài có thể thấy bản thân mình liên quan đến một vụ tai tiếng, điều mà tôi chắc chắn là Mr.Rutledge sẽ không đồng ý đâu.”
“Đúng vậy.”
“Vì thế làm ơn hãy gọi người hầu gái quay lại đi.”
“Quá muộn rồi. Chúng ta sẽ phải đợi cho đến khi cô ta quay lại cùng với trà.”
Poppy buột ra tiếng thở dài. “Đây hẳn là buổi sáng khó khăn nhất.” Nhìn chú chồn sương, nàng thấy một nhúm len mềm và một túm lông ngựa đang bị tung lên trong không khí, và nàng tái nhợt đi vì sốc.
“Không, Dodger!”
“Cái gì vậy?” người đàn ông hỏi, theo phía sau khi Poppy chạy đua theo chú chồn sương bận rộn.
“Cậu chàng đang ăn cái ghế của ngài,” nàng nói cực kì không thoải mái, nhấc con chồn sương lên. “Hay khác đi, là ghế của Mr.Rutledge. Nó đang cố làm một cái tổ cho mình. Tôi rất xin lỗi.” Nàng nhìn chằm chằm vào cái lỗ hổng trống hoác trong lớp đệm bằng nhung sang trọng và dày dặn của cái ghế. “Tôi xin hứa với ngài, gia đình tôi sẽ trả cho sự thiệt hại.”
“Mọi chuyện ổn thôi,” người đàn ông nói. “Có một khoản chi trả hàng tháng từ ngân quỹ của khách sạn để cho những việc sửa chữa mà.”
Ngồi thấp xuống trên những đầu ngón chân của mình – điều mà không hề là một nỗ lực dễ dàng khi mà ai đó đang mang những dải dây buộc áo lót và váy lót được buộc chặt cứng – Poppy nắm lấy những túm len và cố để nhồi chúng trở lại vào cái lỗ hổng. “Nếu cần thiết, tôi sẽ cung cấp một bản viết tay để giải thích mọi chuyện đã xảy ra thế nào. ”
“Thế còn danh tiếng của cô thì sao?” người lạ mặt lịch sự hỏi, vươn xuống để kéo nàng đứng lên.
“Danh tiếng của tôi không là gì khi so với kế sinh nhai của một con người. Ngài có thể bị đuổi việc vì điều này. Không nghi ngờ gì là ngài có một gia đình cần chu cấp – một người vợ và những đứa trẻ – trong khi tôi vẫn có thể tồn tại với sự nhục nhã, ngài có lẽ sẽ không thể tìm được một vị trí mới đâu.”
“Cô thật tốt bụng,” anh ta nói, nhấc chú chồn từ trong vòng ôm giữ của Poppy và đặt nó vào lại cái ghế. “Nhưng tôi không có gia đình. Và tôi không thể bị sa thải.”
“Dodger,” Poppy sốt sắng gọi, khi một nhúm len lại đang bay lên. Rõ ràng là con chồn sương lại đang có một khoảng thời gian tuyệt vời.
“Cái ghế cũng đã bị phá hỏng rồi mà. Cứ để cậu chàng làm tổ trong đó đi.”
Poppy bối rối với việc cho đi dễ dàng của người đàn ông lạ một thứ đồ nội thất đắt tiền của khách sạn cho sự quậy phá của một chú chồn sương. “Ngài,” nàng nói một cách nhấn mạnh, “không giống với những vị quản lý khác ở đây.”
“Cô thì không giống với những phụ nữ trẻ khác.”
Điều đó đã gợi lên một nụ cười mỉa mai ở nàng. “Tôi đã nói như thế rồi.”
Bầu trời đã chuyển sang màu của đồ thiếc. Một cơn mưa nặng hạt đã rơi xuống trên những toà nhà được lát đá nhỏ của con phố, nó nhét đầy những hạt bụi hăng hắc vốn đã bị khuấy đảo bởi các phương tiện qua lại trên đường. Cẩn thận để không bị nhìn thấy từ ngoài phố, Poppy đi đến một phía của cửa sổ và nhìn những người khách bộ hành rảo bước nhanh theo các hướng. Một vài cái ô để mở ra một cách thiếu cẩn thận và họ vẫn tiếp tục bước. Những người bán hàng đông chật con đường đi, cố gắng bán gánh hàng của họ với những tiếng kêu gọi mất kiên nhẫn. Họ bán mọi thứ mà ta có thể tưởng tượng được: những dây hành củ, những cái dây giữ cho trò chơi bên ngoài sân chơi, những ấm trà, những đoá hoa, que diêm, những con chim chiền chiện và chim sơn ca bị giữ trong lồng. Điều cuối cùng thể hiện những vấn đề thường xuyên của nhà Hathaway, đó là Beatrix kiên quyết giải cứu mọi sinh vật sống mà cô nhìn thấy. Rất nhiều các chú chim đã được mua bởi anh rể của họ, Mr.Rohan, và được thả tự do ở điền trang vùng nông thôn của họ. Rohan đã thề rằng cho đến nay thì anh đã mua đến một nửa dân số của loài chim ở vùng Hampshire.
Quay lại từ cửa sổ, Poppy thấy người lạ mặt đang dựa vai lên một trong những giá sách và vòng hai tay trước ngực. Anh ta đang nhìn nàng như thể là đang giải đố về suy nghĩ của nàng. Bất chấp phong thái thư giãn của anh ta, Poppy đã có cảm giác e sợ rằng nếu nàng cố chạy đi khỏi thì anh ta sẽ bắt nàng lại chỉ trong khoảnh khắc.
“Tại sao cô không hứa hôn với ai?” anh ta hỏi một cách thẳng thừng lạ thường. “Cô đã ra mắt xã hội được hai, ba năm rồi đúng không?”
“Ba,” Poppy nói, cảm thấy nhiều hơn là chỉ một chút cảm giác phòng thủ.
“Gia đình của cô là một trong những gia đình giàu có – một gia đình sẽ để cho cô có một khoản hồi môn hào phóng để được cân nhắc đến. Anh trai cô lại là một tử tước – một lợi thế khác. Tại sao cô không kết hôn?”
“Ngài có thường xuyên đặt những câu hỏi riêng tư như vậy cho những người mà ngài mới gặp không?” Poppy hỏi trong sự ngạc nhiên.
“Không thường xuyên. Nhưng tôi thấy cô… thật thú vị.”
Nàng cân nhắc câu hỏi mà anh ta đã đặt ra cho nàng, và nhún vai. “Tôi đã không muốn bất kì một quý ông nào tôi từng gặp trong suốt ba năm qua. Không ai trong số họ có sự hấp dẫn nhỏ nhặt nào cả.”
“Loại đàn ông nào thì sẽ hấp dẫn được cô?”
“Ai đó có thể cùng tôi chia sẻ một cuộc sống bình thường, không ồn ào.”
“Phần lớn những phụ nữ trẻ mơ về sự hứng thú và lãng mạn.” Nàng cười mỉm mỉa mai. “Tôi cho rằng tôi có sự đánh giá cao về tính nhàm chán, ảm đạm.”
“Nhận thức có đến với cô rằng London là một địa điểm sai để tìm một cuộc sống phẳng lặng, bình thường?”
“Dĩ nhiên. Nhưng tôi đang không ở một địa vị để có thể tìm điều đó ở những nơi đúng đắn.” Nàng đáng lẽ đã phải dừng ở đó thôi. Không cần thiết phải có sự giải thích thêm. Nhưng đó là một trong những lỗi của Poppy khi nàng lại thích cuộc nói chuyện, và giống như Dodger đối diện với một ngăn kéo đầy nịt bít tất, nàng không thể ngăn mình chìm đắm vào. “Vấn đề đã bắt đầu khi anh trai tôi, Lord Ramsay, thừa kế tước hiệu.”
Cặp lông mày của người lạ mặt nhướn lên. “Đã có một vấn đề à?”
“Oh, vâng,” Poppy nói chân thành. “Ngài thấy đấy, không ai trong gia đình Hathaway được chuẩn bị cho điều đó cả. Chúng tôi là cháu họ xa của Lord Ramsay đời trước. Tước hiệu chỉ đến với Leo bởi vì đã có một chuỗi những cái chết trong một thời gian. Những người nhà Hathaway chẳng có chút kiến thức nào về những quy tắc ứng xử trong xã hội thượng lưu – chúng tôi chẳng biết gì về những cung cách của tầng lớp trên cả. Chúng tôi đã rất hạnh phúc ở thị trấn Primrose.”
|