Author: baechimi
Rating: K+
Characters: Bae Sueji và Kim Jongin.
Disclaimer: Mùa hè là của họ, và họ là của nhau.
Category: Fluff, Slice of life.
Gửi đến những bạn thắc mắc tại sao nhân vật ở đây là Kai và Suzy, hai người vốn chẳng liên quan gì đến nhau.
Tôi thích crackship đấy. Vấn đề không? *cười lớn*
Gửi đến những bạn không còn chút tình cảm với MyungZy nữa.
Tôi cũng thế, vậy nên yên tâm là L chỉ đóng vai trò làm màu trong này thôi.
Gửi đến những bạn không thích đọc fic mình hoặc chỉ thích happy ending theo nghĩa đen.
Tôi không kể chuyện cổ tích, nên mời bấm nút.
Gửi đến những bạn đã luôn ủng hộ và động viên mình.
Mình yêu các bạn. I love you. Je t'aime. Saranghae. Aishite. Wo ai ni. (Yay, mình nói đc 6 thứ tiếng) =))
“Omma?”
“Chẳng phải trước sau gì con cũng sẽ chết sao?” Jongin nói với giọng trống rỗng. “Mẹ thừa biết điều đó mà. Tại sao không để con được hạnh phúc những ngày cuối cùng chứ?”
“Tôi gọi cậu vào đây vì hai lý do.” Jongin giơ hai ngón tay phải trước mặt Sueji, cố gắng nhấn mạnh rõ ràng từng chữ một. “Thứ nhất, người làm vườn và đặc biệt là người ngoài không được quyền bén mảng đến chỗ này. Giới hạn của cậu chỉ là khu vườn đằng trước kia thôi.”
“Mwo?”
“Thứ hai, mẹ tôi rất ghét chuyện người giúp việc trong nhà đưa con cái hay người quen đến đây. Thế nên nếu cậu không muốn mẹ cậu bị đuổi việc thì hãy giữ trật tự và đừng nói bằng giọng oang oang như thế.”
“Nhưng rốt cuộc cậu là ai?” Sueji dài giọng gắt gỏng.
“Nhìn mà không hiểu sao? Tôi là người sống ở đây, là chủ của ngôi nhà này.”
“Omma?”
Jongin mở cánh cửa và Sueji lững thững theo cậu ở phía sau. Mọi chuyện vẫn trông vô cùng suôn sẻ, ngoại trừ một sự cố nhỏ xảy ra ngay sau đó.
“Omma?”
“Tôi bảo muốn đuổi cậu đi hồi nào chứ? Tôi là Kim Jongin. Cậu?”
“Bae Sueji.”
“Sueji? Cái tên tầm thường hệt như vẻ ngoài của cậu.” Jongin nhếch mép.
“Nhưng tại sao cậu lại hỏi tên tôi?”
“Làm bạn với tôi đi. Mỗi ngày cứ tầm giờ này hãy đến đây nói chuyện với tôi, nhớ mang theo cái gì đó ngon ngon nữa. Tôi sẽ không nói lại với mẹ về chuyện hôm nay.”
“Yah, tôi còn phải đi học nữa. Không thể trốn ra khỏi cổng mỗi ngày đâu.”
“Vậy thì hãy ghé qua khi cậu đã tan học. Thống nhất rồi nhé, đừng cãi thêm điều gì nữa.” Jongin nhanh chóng chốt lại trước khi Sueji kịp đưa ra lý do nào nữa để từ chối lời đề nghị đó. Cậu bước lên lầu, mặc kệ cô đang cau mày khó hiểu ở đằng sau.
Một nụ cười rất nhanh thoáng xuất hiện trên đôi môi ngọt ngào của cậu. Jongin không thể nhớ đã bao lâu rồi, cậu mới có thể nhận ra cảm giác thổn thức vì hạnh phúc như thế này.
“Nhạc mà tớ thích…” Jongin vừa nói, vừa lục lục tay trên chiếc kệ để đĩa nhạc, loại đĩa to nghe trong máy loa kèn thời xưa. “Tớ thích bài này nhất.”
“I Will Always Love You?”
“Ừm. Bật nhé.” Jongin cho đĩa vào máy phát nhạc.
Ngày thứ năm.
Đây là lần đầu tiên Jongin thực sự muốn nhốt mình ở trong phòng.
Ngày thứ sáu.
Đây là lần đầu tiên Jongin nói về một cô gái với người anh họ thân thiết, Kim Myungsoo.
Ngày thứ bảy.
Đây là lần đầu tiên Jongin cố gắng xin lỗi một người khác giác, ngoài mẹ của mình.
Ngày thứ tám.
Đây là lần đầu tiên Jongin muốn kéo dài một cuộc gọi điện thoại, kể cả khi ở đầu dây bên kia cúp máy trước.
Ngày thứ chín.
Đây là lần đầu tiên Jongin cảm thấy thích thú khi ngồi nghe một cô gái than thở về chuyện trường lớp.
Ngày thứ mười.
Đây là lần đầu tiên sự yếu đuối của Jongin đã bị một cô gái chứng kiến.
Không có bí mật nào giữa tớ và cậu nữa, được chứ?
Vì vậy, hãy cười, Sueji-ah. Và… hãy tìm một người khác để thay tớ yêu thương cậu. Hãy yêu cậu ta nhiều như cậu đã yêu tớ, được chứ?”
“Cảm ơn em, mùa hè hạnh phúc nhất của tôi.”
Cậu nhất định phải tìm được tớ đấy.
Tạm biệt cậu, mùa hè hạnh phúc nhất của tớ.
Những đường ngang kéo dài trên màn hình. Âm thanh đó tràn vào hai tai Sueji cùng với những tiếng vỡ thành từng mảnh của trái tim. Bàn tay cậu tuột khỏi những ngón tay lạc lõng của cô, rơi hững hờ xuống, buông lỏng.
Mùa hè năm ấy, trái tim cậu đã ngừng đập.
“Cậu cứ khóc thế này mãi thì tớ biết thế nào?”
Sueji giật mình khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Cô ngước lên, nhìn xung quanh, nhưng không thấy một ai ở gần đó cả. Bãi cỏ xanh mênh mông chẳng có ai ngoài cô.
“Jongin? Là cậu đúng không?” Cô thổn thức, giọng nói run lên.
“Ừ, tớ đây. Jongin đẹp trai và lãng mạn của cậu đây.”
Sueji đứng bật dậy, nhìn xung quanh, nhưng chẳng tìm thấy một bóng hình nào, mặc dù giọng nói ấm áp ấy vẫn quấn chặt lấy cô.
“Đừng tìm nữa. Cậu không thể thấy tớ đâu.”
“Cậu có thể thấy tớ sao?” Sueji ngồi phịch xuống, thở dài.
“Có.”
“Từ đâu vậy?”
“Bầu trời.”
Sueji không nói gì nữa. Cô bỗng dưng cảm nhận được cả Jongin đang ngồi sát cạnh mình, cảm giác thật ấm áp và an toàn.
“Đừng khóc nữa. Cậu muốn khiến tớ lo lắng cho cậu đến khi nào đây?”
“Tớ thực sự rất nhớ cậu.”
“Vậy thì càng nên cười, đồ ngốc ạ. Tớ muốn khi nhớ về những ngày của chúng ta, cậu sẽ nhớ đến một mùa hè hạnh phúc nhất trên đời. Vì vậy, hãy cười, Sueji-ah. Và… hãy tìm một người khác để thay tớ yêu thương cậu. Hãy yêu cậu ta nhiều như cậu đã yêu tớ, được chứ?”
“Chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau. Ở một cuộc đời khác.”
“Ừ, tớ sẽ chờ cậu.”
“Cảm ơn cậu, Kim Jongin.”
“Cảm ơn em, mùa hè hạnh phúc nhất của tôi.”
Bacham72 gửi lúc 3-11-2013 11:07
Một chuyện tình cho 16 ngày không thể nói quá ngắn hay quá dài cho một tình yêu đầu ...
“Con không biết mình phải làm gì cả, chỉ là con thấy đau lòng lắm. Cậu ấy và con gặp nhau chỉ mới tuần trước, chúng con chỉ gặp nhau một quãng thời gian ngắn ngủi thôi, nhưng sao con thấy đau lòng quá. Cậu ấy cần có con để sống. Cậu ấy nói muốn gặp con bằng mọi giá. Cậu ấy nói sẽ cố gắng sống đến mùa hè thứ 100 miễn là được nhìn thấy con. Trong khi… con chỉ biết ở đây cầu nguyện. Con chỉ vô tư cáu gắt thất thường với cậu ấy. Chỉ vì con, mà cậu ấy đã suýt chết—”
Sueji vội quệt giọt nước mắt đang lăn ra bằng tay áo đồng phục.
“Cậu ấy nhận ra ngay khi con buồn và chẳng bao giờ chịu bỏ qua nếu chưa nghe lý do. Cậu ấy sẽ lo sốt vó lên nếu con đến muộn vào mỗi buổi chiều. Cậu ấy không bao giờ quên nhắn tin nhắc con đem ô theo vào mỗi buổi sáng. Nhưng cậu ấy bị bệnh nặng như thế mà con chẳng hay biết gì cả. Điều đó khiến con đau lòng lắm. Nhưng con lại chẳng biết làm gì. Người hãy nói xem, con phải làm gì bây giờ?”
Thời gian luôn trôi quá chậm đối với những ai chờ đợi, quá gấp gáp với những ai sợ hãi, dài lê thê với những ai đang phải chịu nỗi đau lòng, quá ngắn ngủi với những ai đang hạnh phúc; nhưng với những ai đang yêu, thời gian là sức mạnh.
Cậu ấy bảo sẽ chờ tôi, và sẽ luôn quan sát tôi từ bầu trời cao rộng kia. Jongin là như vậy, luôn khiến tim tôi ấm áp hơn bao giờ hết.
Tạm biệt anh, mùa hè hạnh phúc nhất của em.
Exotics4ever gửi lúc 28-9-2013 09:31
trùi ui lại fic mới uf ss baechimi . e thích tất cả các fic của ss .
2 pic trên kia đẹp w ...
Chào mừng ghé thăm Kites (https://forum.kites.vn/) | Powered by Discuz! X3 |