http://static.mp3.zing.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin3.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?NS9hNy81YTmUsIC5MzU1MDhiOWMxMTFlZjBkYzRiMDgzNmNkMDQwNi5cUIbaBmUsICDN8U29cUIbaBZWRheSBXZSdsWeBCBLWeBm93fE1hWeBmR5IE1vInagaMEWeB3JlIC0gSm9dUngYXRoYW4gRm9yZW18fDE | Ninety miles outside Chicago Can’t stop driving I don’t know why So many questions, I need an answer Two years later you're still on my mind Whatever happened to Amelia Earhart? Who holds the stars up in the sky? Is true love just once in a lifetime? Did the captain of the Titanic cry? Oh, Someday we’ll know If love can move a mountain Someday we’ll know Why the sky is blue Someday we’ll know Why I wasn’t meant for you... |
Đúng như nàng mong muốn, nhà thờ chật cứng người. Khi chúng tôi làm lễ cưới vào ngày 12 tháng Ba năm 1959, trong nhà thờ có hơn hai trăm người tới dự, và ở bên ngoài còn đông hơn. Vì lễ cưới chỉ được báo trước trong một thời gian ngắn như vậy, nên không có thời giờ để chuẩn bị nhiều, và mọi người xuất hiện để khiến ngày hôm đó trở nên đặc biệt nhất có thể, chỉ bằng cách đơn giản là có mặt để ủng hộ chúng tôi. Tôi nhìn thấy tất cả những người tôi biết – cô Garber, Eric, Margaret, Eddie, Sally, Carey, Angela, thậm chí cả Lew và bà cậu ta – và không có lấy một đôi mắt nào không ướt lệ trong nhà thờ khi nhạc lễ cất lên. Mặc dù Jamie rất yếu và đã hai tuần rồi không hề ra khỏi giường, nàng vẫn khăng khăng đòi bố nàng dắt đi giữa hai hàng ghế. “Landon, điều đó rất quan trọng với em,” nàng nói. “Đó là một phần giấc mơ của em, nhớ không?” Mặc dù cho điều đó là không thể, tôi chỉ gật đầu. Tôi không thể không sửng sốt trước đức tin của nàng.
Tôi biết nàng định mặc chiếc váy mà nàng đã mặc ở Nhà hát đêm công diễn vở kịch. Đó là chiếc váy trắng duy nhất có sẵn trong thời gian ngắn ngủi đến thế, mặc dù tôi biết nàng mặc sẽ bị rộng hơn so với trước đây. Trong khi tôi đang băn khoăn không biết Jamie trông như thế nào trong chiếc vày đó thì bố đặt tay lên vai tôi khi chúng tôi đứng trước giáo đoàn.
“Bố tự hào về con, con trai.”
Tôi gật đầu. “Con cũng tự hào về bố.”
Đó là lần đầu tiên tôi nói những lời ấy với ông.
Mẹ tôi ở hàng đầu tiên, chấm khăn tay lên mắt khi bảnWedding March cất lên. Cửa mở ra và tôi nhìn thấy Jamie, ngồi trên xe lăn, cô y tá bên cạnh. Với toàn bộ sức lực còn lại, Jamie run rẩy đứng dậy khi Hegbert đỡ nàng. Rồi Jamie và Hegbert chầm chậm bước giữa hai hàng ghế, trong lúc tất cả mọi người trong nhà thời ngồi yên lặng kinh ngạc. Được nửa đường, Jamie đột nhiên có vẻ mệt mỏi, và họ ngừng lại trong lúc nàng lấy hơi. Mắt nàng nhắm lại, và trong một khoảnh khắc tôi không nghĩ nàng có thể tiếp tục. Tôi biết chỉ mới chưa đến mười hay mười hai giây trôi qua thôi, nhưng tôi có cảm giác như lâu hơn nhiều, cuối cùng nàng khẽ gật đầu. Rồi Jamie và Hegbert tiếp tục bước đi, và tôi thấy trái tim mình trào dâng niềm tự hào.
Tôi nhớ mình đã nghĩ đó là đoạn đường khó khăn nhất đối với bất cứ ai.
Pasta gửi lúc 12-10-2011 10:08
Một câu chuyện buồn
Mình chưa đọc kỹ vì chưa có nhiều thời gian rảnh. mới đọc lư ...
Chào mừng ghé thăm Kites (https://forum.kites.vn/) | Powered by Discuz! X3 |