Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: mozilla199
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Tiểu Thuyết] Malory 05: Nói Lời Yêu Em (Say You Love Me) | Johanna Lindsey

[Lấy địa chỉ]
87#
 Tác giả| Đăng lúc 14-1-2012 21:43:14 | Chỉ xem của tác giả
Chính Molly là người trả lời:

- Ta không để ông ấy nói.

- Đừng tự đánh lừa mình, Molly – hay tôi nên gọi bà là Mẹ? Không ai có thể ngăn Jason Malory làm việc ông ấy cho là đúng.

- Con đang suy nghĩ dựa trên những điều chung chung, Derek, trong khi còn nhiều yếu tố khác có liên quan. Cha con muốn nói sự thực với con, tin ta đi, ông ấy có mà. Thậm chí gần đầy, khi Frances đe dọa tiết lộ sự thực với con trừ khi ông ấy đồng ý với vụ ly dị, ông ấy đã muốn nói với con rồi.

- Frances biết chuyện này?

- Có lẽ vậy, cho dù có Chúa biết làm sao hay khi nào bà ấy phát hiện ra. Nhưng ta đã thuyết phục ông ấy rằng giờ đã quá muộn để thay đổi lại câu chuyện.

- Đó là lý do tại sao cha đồng ý với vụ ly dị ư? – Derek hỏi cha mình – Bởi Frances đã tống tiền cha? Vậy mà con đã nghĩ cha đã độ lượng tới mức trao lại cho bà ấy tự do của mình.

Jason hấp háy mắt trước sự nhạo báng trong giọng nói của Derek. Molly, trái lại, nổi giận:

- Làm sao con dám nói với cha mình theo cách đó – Bà hỏi – Con không biết gì về địa ngục mà ta đã bắt ông ấy trải qua khi bắt ông ấy giữ kín thân thế của mình với con. Con chẳng hiểu chút gì về địa ngục ta đã trải qua khi quyết định rằng đó…đó là điều tốt nhất dành cho con.

- Điều tốt nhất? – Derek nói một cách kỳ cục – Bà từ chối quyền làm mẹ với tôi. Cái quỷ gì khiến cho bà nghĩ đó lại là điều tốt nhất đối với tôi?

- Con có nghĩ ta muốn từ chối không làm một người mẹ với con không? Con là tất cả của ta. Ta yêu con ngay từ lúc ta biết con đã được thụ thai.

- Vậy thì tại sao?

- Derek, lúc đó là hai mươi lăm năm trước. Ta còn trẻ và dốt nát. Ta ăn nói như một con bé nạo ống khói ở London. Ta đã không biết làm cách nào để chứng mình bản thân mình. Ta quá ngu ngốc để biết được rằng điều đó là có thể. Và từ cái ngày cha con quyết định biến con thành người thừa kế chính thức của ông ấy, ta đã kinh hoàng khi nghĩ rằng Hầu tước Haverston tương lai, sẽ thấy hổ thẹn khi biết rằng, nếu mọi người đều biết, rằng mẹ cậu ấy chỉ là một đứa hầu gái người thậm chí không biết đọc biết viết. Con trai ta sẽ là một quý ngài, một thành viên của giới quý tộc. Ta không muốn nó thấy nhục nhã bởi ta, và chắc chắn là con sẽ thấy vậy.

- Cho nên bà cũng tự mình tiên đoán luôn cả cảm giác của tôi phải không? – Derek nói, lắc đầu, rồi anh ném cho cha mình một cái nhìn buộc tội- Và cha để bà ấy thuyết phục mình với những giả thuyết như thế?

Molly lên tiếng trước khi Jason có thể trả lời:

- Ta có thể trở nên rất có sức thuyết phục, và ta cứng rắn tới mức mà con không biết. Nhưng chủ yếu, cha con chiều theo sự nài nỉ của ta chỉ vì ông ấy yêu ta. Và, Derek, con đã phải đối phó với tiếng xấu là con hoang rồi. Ta biết điều đó với con sẽ không dễ dàng, và nó đúng là vậy. Nhưng ít ra ai cũng cho là con có dòng máu quý tộc ở cả hai phía cha và mẹ. Nó sẽ còn tệ hơn nếu ai cũng biết mẹ con là ai.

- Bà vẫn có thể nói với tôi. Bà có thể giấu kín nó với toàn thể phần còn lại của thế giới nếu bà cảm thấy cần làm vậy, nhưng bà đáng lẽ có thể nói cho tôi biết. Tôi có quyền được biết. Và sự thực là, Molly, chắc chắn tôi không cảm thấy xấu hổ khi biết bà là mẹ. Giả thuyết của bà chỉ là giả thuyết mà thôi. Tuy nhiên, cái hiện giờ tôi cảm thấy, là cơn thịnh nộ khi biết bà chưa bao giờ làm mẹ tôi, rằng bà đã ở bên tôi từng ấy năm, biết rằng tôi là con trai của bà, nhưng bà không cho tôi biết gì cả. Bà để tôi nghĩ rằng với tôi bà chẳng là ai hết. Bà để tôi nghĩ rằng mẹ tôi đã chết!

Anh không thể nói tiếp. Anh đã lên tới đỉnh điểm cảm xúc của mình, đặc biệt khi anh thấy những giọt nước mắt long lanh ngấn trên đôi mắt bà. Anh bước ra khỏi phòng, để trào ra những giọt nước mắt của chính mình.

Jason ôm Molly vào vòng tay mình, nghe tiếng nức nở của bà:

- Ôi, Chúa ơi, tôi đã làm gì thế này? – rồi bà bắt đầu òa khóc.

Ông tự hỏi mình cùng một câu hỏi, nhưng tất cả những gì ông có thể nói với bà là:

- Mọi người đều phạm sai lầm khi còn trẻ, Molly. Đây chỉ là một trong những sai lầm của chúng ta. Hãy cho nó thời gian để làm quen với sự thật. Một khi nó nghĩ về chuyện này, thực sự suy nghĩ, nó sẽ nhận ra em đã luôn là một người mẹ đối với nó, rằng em đã ở bên nó để chia sẻ tất cả những nỗi đau và nỗi buồn trong những năm nó trưởng thành, rằng em đã nuôi dưỡng nó và giúp nó trở thành một người đàn ông tốt như vậy.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

86#
 Tác giả| Đăng lúc 14-1-2012 21:42:09 | Chỉ xem của tác giả
Chương 47

Derek cực kỳ giận dữ. Mẹ anh còn sống – và không chỉ còn sống; bà đã sống tất cả những năm qua ngay ở Haverston. Và họ thì thấy chẳng cần phải cho anh biết. Họ đã để anh nghĩ rằng Molly không hơn gì một người hầu. Họ để anh nghĩ rằng mẹ anh đã chết.

Điều đó là không thể tha thứ. Jason đáng ra có thể nói với anh điêu gì khác, rằng bà đã bỏ đi, rằng bà quá xấu hổ khi bị phát hiện ra, rằng bà không muốn làm điều gì cho đứa con bà đã sinh ra. Bất cứ điều gì đều sẽ khiến bụng dạ anh dễ chịu hơn cái ý nghĩ bà đã sống bên anh chừng ấy thời gian mà anh chẳng hề hay.

Anh đi tìm cha mình. Anh cho rằng đầu tiên anh phải cho mình thời gian để bình tĩnh lại đã. Kelsey đã gợi ý như thế, nàng đã cố ngăn anh quay lại Haverston đêm đó. Nhưng anh quá giận dữ để lắng nghe lý do. Và anh càng nghĩ tới nó, anh càng nổi cơn thịnh nộ nhiều hơn. Sẽ không có sự bình tâm nào cả, ít nhất không cho tới khi anh có vài câu giải đáp.

Anh không thấy cha mình trong phòng ông, cũng như bất cứ chỗ nào khác trong phần chính ngôi nhà. Ông phải là không có ở đó – hoặc là ở cùng Molly. Derek ngờ rằng cái thứ hai đúng và đi xuống khu ở của người hầu để tìm hiểu. Anh chẳng cần hỏi phòng nào là của bà. Anh đã ở đó rất nhiều lúc khi anh còn là một đứa trẻ, khi anh bắt đầu có thói quen đem những rắc rối của mình tới kể cho Molly. Và đã thật tự nhiên khi làm thế, khi anh nghĩ về nó lúc này.

Và anh đã đúng. Anh có thể nghe thấy giọng nói của bọn họ trong căn phòng trước khi anh gõ cửa. Rồi nối tiếp là sự yên lặng, điều còn nói lên nhiều thứ hơn.

Molly ra mở cửa, và bà ngạc nhiên thấy rõ.

- Derek! Có phải Kelsey đã nói với cháu là cô muốn nói chuyện với cháu không?

Anh bước vào phòng. Không có dấu hiệu nào của Jason hết, và không có chỗ nào trong căn phòng để một người đàn ông to lớn như vậy ẩn nấp. Nhưng anh đã nghe thấy giọng của cha mình. Anh đã không phải là tưởng tượng ra nó. Anh nhìn vào Molly:

- Không, cô ấy phải nói với cháu chuyện đó sao?

- Ừm, không phải – bà trả lời, cuối cùng chú ý tới chuyện vẻ mặt của anh quá là kiềm chế một cách sít sao, hẳn là có điều gì không ổn.

Một cách rụt rè, bà nói thêm:

- Vậy thì, cháu làm gì ở đây vào lúc muộn thế này, Derek?

Anh không trả lời. Thay vì vậy anh gọi to khắp căn phòng:

- Cha có thể đi ra được rồi đó. Con biết lả cha ở đây mà.

Molly thở hổn hển. Một vài phút dài trôi qua khi Jason quyết định có nên để lộ mình không. Và rồi một phần bức tường mở ra, nhắc cho Derek nhớ tới cánh cửa bị giấu kín ở căn nhà Ashford đầy những nỗi kinh hoàng.

- Thật là tiện lợi làm sao – Derek mỉa mai – Con cho rằng nó dẫn thẳng tới phòng cha? – Anh hỏi cha mình và nhận được một cái gật đầu cụt lủn – Được rồi, điều đó giải thích làm thế nào mà cha có thể xoay sở giấu kín bí mật này lâu đến thế.

- Ta cho rằng con giận dữ vì ta đã tới nói chuyện với con bé? – Jason hỏi.

- Không. Con đáng ra không nên mong muốn rằng cha sẽ không làm phiền cô ấy, nhưng việc cha cảm thấy cần làm vậy chẳng khiến con ngạc nhiên.

- Vậy con giận dữ vì ta đã tới đó để gặp con? – Molly hỏi.

- Không hề.

- Derek, nó rõ như quỷ là con đang giận dữ - Jason chỉ ra.

- Ồ, đúng thế, con đang giận – Derek nói với giọng nói lạnh băng, kiềm chế một cách chặt chẽ - Thực sự thì, không nhớ nổi có bao giờ con giận đến thế này không. Nhưng không phải ngày nào người ta cũng phát hiện ra rằng người mẹ mà mình được kể là đã qua đời – hóa ra lại không!

Jason thở dài, một âm thanh bại trận đầy buồn phiền. Molly trở nên tái nhợt:

- Làm sao con phát hiện ra? – Bà hỏi trong một tiếng thì thầm.

- Kelsey đã để ý thấy sự tương đồng khi bà tới nói chuyện với cô ấy tối nay, và cô ấy không bao giờ biết rằng người ta nói mẹ tôi đã chết. Tôi cho rằng một người ngoài, người không biết ai trong chúng ta trước đây, có thể thấy những nét giống nhau mà những người đã biết chúng ta nhiều năm nay không thấy được.

Và rồi anh nhìn qua chỗ cha mình:

- Tại sao cha lại không nói với con?
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

85#
 Tác giả| Đăng lúc 14-1-2012 21:40:52 | Chỉ xem của tác giả
Kelsey lại đỏ mặt lần nữa, giận dữ. Tuyên bố chết dẫm của Derek rõ ràng đã lan truyền tới nơi ở của những người hầu, nhưng mà…

- Bà và cha anh ấy?

Nàng biết được câu trả lời trước cả khi buột ra câu hỏi:

- Ôi! Tôi xin lỗi. Không cần phải giải thích đâu. Nhưng Derek không có ở đây.

- Nó không ư? Tôi đã thấy nó rời khỏi Haverston. Tôi đã nghĩ chắc chắn là nó tới chỗ cô.

- Và bà cho rằng tôi ở gần đây.

- Tại sao, đúng thế, tôi đã cho là thế.

Kelsey lắc mạnh đầu trong sự sửng sốt. Có phải tất cả mọi đàn ông đều đi du lịch cùng với tình nhân của mình? Hay đó chỉ là hành động thường tình cùa đàn ông nhà Malory?

- Được rồi, nếu anh ấy không ở Haverston, tôi cũng không biết anh ấy ở đâu nữa.

- Vậy là nó ra đi để được ở một mình – Molly nói, vặn vẹo hai bàn tay – Tôi đã lo sợ điều này. Đó là điều nó luôn làm mỗi lúc buồn từ khi còn là đứa trẻ. Nó đi đâu đó một mình đê ủ ê suy ngẫm.

- Nhưng tại sao anh ấy lại buồn? – Kelsey hỏi – Mới đây anh ấy còn điên đầu vì tò mò về chuyện khám phá ra ai là bà, đó là, ai là tình nhân của cha- ừm, tôi có thể tưởng tượng được chuyện anh ấy nhẹ nhõm ra sao khi cuối cùng cũng biết được.

- Đáng lẽ ra nó không được biết, Cô Langton. Nó được cho là không bao giờ phát hiện ra. Nhưng vì nó đã, nên tôi không muốn nó nghĩ xấu về tôi.

Kelsey cau mày, không hoàn toàn hiểu mối bận tâm của người phụ nữ:

- Điều đó sẽ khiến anh ấy có chút đạo đức giả, bà không nghĩ thế sao?

- Không cần thiết – Molly trả lời – Có những yếu tố khác, nhưng nó không quan trọng. Tôi sẽ chờ và nói chuyện với nó vào một ngày khác vậy.

Rồi bà rời đi.

Khi tiếng gõ cửa tiếp theo vang lên, Kelsey không còn mong đợi đó sẽ là Derek nữa. Dù vậy, đó lại là anh, và anh giấu một cánh tay sau lưng. Rối anh chìa ra cho nàng những đóa hoa hồng cực kỳ xinh đẹp. Nàng mỉm cười rạng rỡ trong niềm sung sướng:

- Chúa ơi, anh kiếm những đóa hoa này ở đâu vào lúc này trong năm chứ?

- Anh hái chúng từ nhà kính của cha.

- Ôi, Derek, anh không nên làm vậy.

Anh cười toe toét, kéo nàng vào vòng tay trong một vòng ôm thật chặt.

- Ông ấy sẽ chẳng nhớ nhung chúng đâu, với hàng trăm loài hoa khác nhau mà ông có. Nhưng chắc chắn hôm nay anh có nhớ em.

Kelsey cứng người lại, nhớ về hai người khách của mình:

- Em ngạc nhiên là anh có thời gian làm vậy, ngày hôm nay đầy sự kiện với anh mà.

Anh nhìn xuống nàng một cách cảnh giác:

- Làm sao em biết nó đầy sự kiện?

- Cha anh đã tới đây.

Anh thả nàng ra để lùa một tay vào tóc mình:

- Quỷ tha ma bắt. Ông ấy không làm em buồn phiền chứ, phải không?

- Không, tại sao sự thực là anh đã nói với toàn thể gia đình mình về chuyện chúng ta lại làm em buồn được? Với cha anh thì, ông chỉ cần vài lời cam kết rằng em sẽ không cưới anh mà thôi.

- Khốn khiếp – Derek chửi thề lần nữa, trông khá là giận dữ.

Và trước khi anh kịp tiêu hóa thông tin đó, nàng thêm vào:

- Mẹ anh cũng đã tới đây.

- Mẹ anh!

- Đúng thế, bà ấy lo lắng rằng anh sẽ buồn về những gì anh phát hiện ra tối nay.

- Phát hiện ra ư? Ồ, em đang nói về Molly? Nhưng bà ấy không phải..mẹ….Không! Bà ấy không thể nào. Ông nói là mẹ anh đã chết!

Kelsey tái nhợt khi nghe điều đó:

- Ôi, Derek, em xin lỗi. Em cứ cho rằng anh đã biết mẹ mình là ai, chuyện anh không biết chỉ là bà ấy vẫn là tình nhân của cha anh. Nhưng làm ơn đi, em chỉ đoán thôi mà – và rõ rằng là không chính xác. Bà ấy không nói bà ấy là mẹ anh.

- Không, bà ấy sẽ không nói. Rõ ràng anh đã không bao giờ biết. Nhưng giờ anh hiểu rõ rồi. Bà ấy là mẹ anh. Và chết tiệt là cả hai bọn họ đều giấu diếm anh chuyện này.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

84#
 Tác giả| Đăng lúc 12-1-2012 12:59:43 | Chỉ xem của tác giả
Chương 46

Khi Kelsey mở cánh cửa phòng nàng trong quán trọ. Nàng đang mong chờ Derek, chứ không phải là cha anh. Và chắc chắn đó là cha anh. Jason Malory ngay lập tức tự giới thiệu, không để nàng có chút nghi ngờ nào về việc ông là ai, mà cũng chẳng phải nàng có nghi ngờ. Ông cũng bước vào phòng mà chẳng đợi một lời mời. Nhưng ông làm Kelsey thấy sợ với kích thước to lớn cùng nét mặt khắc nghiệt của mình đến mức nàng không nghĩ tới chuyện nói việc đó ra.

Nàng nhanh chóng nói:

- Derek hiện không có ở đây.

Và hi vọng rằng điều đó sẽ khiến ông đi. Không hề. Và nàng bối rối với sự hiện diện của ông đến độ nàng chỉ nhận ra sau đó sự thực rằng nàng lẽ ra không nên tình nguyện khai ra thông tin đó. Nhưng rõ ràng là ông biết.

- Đúng vậy, ta đã để nó lại tại Haverston – Ông nói – Đã đoán là cô sẽ ở gần đây, với sự say mê cô như nó đã thể hiện và đây là quán trọ gần nhất.

Nàng đỏ mặt khi hỏi:

- Vậy là ngài muốn gặp tôi?

- Đúng thế - Ông nói – Tôi muốn nghe xem cô nghĩ gì về chuyện vô lý này.

- Vâng, vậy chuyện vô lý đó là gì?

- Derek muốn cưới cô.

Kelsey thở hổn hển:

- Anh ấy đã nói với ngài chuyện đó ư?

- Nó nói với cả gia đình như thế.

Kelsey rơi phịch bào cái ghế gần nhất và xoay sở ngồi lại. Liệu cô có thể chết vì xấu hổ không? Chắc chắn cô có cảm giác rằng mình có thể.

- Đáng lẽ anh ấy không nên làm thế - nàng nói gần như là một tiếng thì thầm.

- Ta đồng ý – nhưng tại sao cô nghĩ vậy?

- Bởi vì, như ngài đã nói, chuyện đó là vô lý. Tôi không có ý định cưới anh ấy. Tôi đã nói với anh ấy như thế.

- Đúng vậy, nó cũng đã nói tới chuyện đó. Mối bận tâm của tôi là, cô nghiêm túc tới mức nào trong lời từ chối của mình? Bởi nó sẽ không từ bỏ ý nghĩ đó đâu.

- Nếu đó là tất cả những gì làm ngài lo lắng thì, Ngài Malory, ngài không phải lo nữa đâu. Tôi hiểu được cuộc hôn nhân đó sẽ gây ra tai tiếng thế nào, và tôi không chỉ muốn bảo vệ Derek mà còn cả gia đình tôi nữa.

- Gia đình cô ư? – Ông cau mày – Tôi đã không biết là cô có một gia đình nào đó. Họ là ai?

- Điều đó không quan trọng – Kelsey nói với ông – Chỉ cần ngài biết gia đình tôi là tất cả mọi thứ với tôi là đủ. Tôi lâm vào hoàn cảnh này là do - ừm, điều đó cũng không quan trọng, nhưng tôi đã biết khi tôi làm những chuyện này rằng tôi sẽ không bao giờ còn có thể kết hôn được nữa. Nói vậy là đủ, một vụ tai tiếng kiểu đó sẽ làm hại tới gia đình tôi cũng như gia đình của ngài, và tôi không để ý định để điều đó xảy ra.

Vẻ mặt của Jason giãn ra một cách đáng kể. Thậm chí trông ông còn có chút gì đó hổ thẹn với bản thân.

- Tôi bắt đầu hiểu rồi – ông nói một cách không thân thiện lắm – Tôi xin lỗi là không có giải pháp nào cho vấn đề này. Tôi có cảm giác rằng cô sẽ là một người vợ tuyệt vời dành cho Derek, nếu như nó có thể cưới cô.

- Cám ơn ngài. Nhưng tôi sẽ cố gắng làm anh ấy hạnh phúc mà không cần tới hôn nhân.

Jason thở dài:

- Tôi sẽ không bao giờ muốn tình cảnh của mình lại xảy ra với con trai mình – nhưng tôi thấy vui sướng vì nó có được ô.

Đó là lời khen đáng giá nhất nàng có thể nhận được từ ông. Ông không ở lại để làm cho cả hai bọn họ xấu hổ thêm với những lời mỉa mai. Thực sự, ông nhanh chóng rời đi, có thể bởi vì ông không muốn chạm mặt Derek. Nhưng nàng đoán rằng Derek đã biết, rằng anh ắt hẳn sẽ gặp cha mình trong sảnh, khi một tiếng gõ cửa khác vang lên chỉ sau khi Jason rời đi có vài phút.

Nhưng một lần nữa, chẳng phải là Derek đứng đó, cũng chẳng phải Jason quyết định nói thêm điều gì với nàng. Lần này đó là mẹ Derek. Nhưng ban đầu Kelsey chẳng hề nhận ra, không mãi tới khi nàng có cơ hội nhận thấy một vài sự tương đồng trên nét mặt của họ, làm thế nào mà họ có cùng một cách cười, và người phụ nữ đang lo lắng ra sao.

- Tôi xin lỗi đã làm phiền cô vào lúc muộn màng thế này, Quý cô Langton – người phụ nữ bắt đầu nói.

- Tôi có quen bà không?

- Không, chẳng có lý gì cô lại quen tôi – Người phụ nữ mỉm cười – Tôi là Molly Fletcher, quản gia của Haverston. Tôi chỉ vừa mới nghe chuyện về cô, và Derek vừa mới phát hiện ra chuyện của tôi và cha nó – và, ừm, tôi cần nói chuyện với nó.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

83#
 Tác giả| Đăng lúc 12-1-2012 12:57:21 | Chỉ xem của tác giả
Và anh nhìn Jason chờ nghe lời giải thích:

- Bà ấy trở - trở nên…khá là nhạy cảm trong những kỳ nghỉ. Năm nào cũng vậy.

- Vậy thì quá tệ. Nhưng cứ nói với bà ấy rằng con không bị shock hay gì đó - ừm, con thực ra rất shock đấy. Chẳng bao giờ ngờ đó lại là Molly. Nhưng con thích bà ấy. Chỉ là cần chút làm quen, con cho là thế.

- Tại sao con không quen với cái ý nghĩ đó? – Jason gợi ý, ông suy nghĩ một cách hợp lý – Ta sẽ làm vậy miễn là con quên nó đi hoàn toàn.

Derek cười toe toét, lắc đầu:

- Không thể làm thế được. Đặt cha vào cùng hội cùng thuyền với tất cả bọn con, nhưng người đàn ông không hoàn hảo chỉ là không thể nào kháng cự lại phái đẹp. Con khá là thích điều đó, cứ giết con đi nếu không phải vậy.

- Quỷ tha ma bắt.

Cuộc thảo luận trong phòng khách không hề kết thúc khi Derek và Jason rời đi. Nếu có gì đó đáng nói thì nó còn sôi nổi hơn sau khi Jeremy để lộ ra rằng Derek đã mua Kelsey ở một cuộc đấu giá và mô tả nơi cuộc đấu giá đã được tổ chức.

Reggie đã có một thời gian khó khăn như quỷ để giữ lời hứa của mình với Kelsey, nhưng cô đã giữ được. Tuy nhiên, biết được sự thực, cô hoàn toàn ủng hộ quyết định của Derek và không tranh cãi gì về nó. Chú cô Edward là người to tiếng nhất chống lại nó, nhưng điều đó chẳng đáng ngạc nhiên mấy, bảo thủ như ông ấy.

Dù thế, chuyện hai ông chú trẻ của cô cũng phản đối nó thì thực là đáng giận. Cô biết rõ như quỷ là nếu họ đối mặt với tình huống tương tự như Derek, họ sẽ làm chính xác như thế, mà còn kệ xác búa rìu dư luận nói gì nữa.

- Cô ta có thể là người xinh xắn ngọt ngào nhất, và cũng chẳng có ích gì – Edward nói – Nó có khác nếu chỉ những người trong gia đình biết được sự thực, nhưng tình huống này thì không vậy.

- Cô ấy cũng khá là ngây thơ trong sáng trước khi Derek đặt tay lên cô ấy – Reggie chỉ ra, có thể hơi bị thẳng thừng một chút.

- Ta cho là điều đó cũng chẳng khác gì – Mặt của Edward trở nên đỏ hơn. James thì cười khùng khục. Jeremy đứng dậy, nháy mắt.

- Quỷ thật, chị họ - Thằng nhóc nói – Người lớn cũng có mặt cơ mà.

Lúc đó Reggie cũng đang xấu hổ rồ, nhưng Anthony còn khiển trách cô thêm:

- Con quá lãng mạn rồi, mèo con. Con biết cậu Eddie nói đúng mà. Căn phòng đầy những quý ông chứng kiến Derek mua cô bé sẽ không đi loanh quanh sau này nghe ngóng xem con bé còn ngây thơ hay không, mà cũng chẳng phải là họ quan tâm nữa. Nhưng chắc như quỷ là bọn họ sẽ không tha thứ cho cô ấy đâu. Và nếu cuối cùng Derek lại cưới cô bé, con nghĩ câu chuyện về việc làm thế nào cậu ấy có cô ấy lại không lan xa hơn nữa ư?

- Chắc chắn là ai cũng bàn tới cho xem, ông già – James nói – Có thể kết luận được rằng con bé đó sẽ chẳng bao giờ được giới thượng lưu chấp nhận.

Reggie khịt mũi:

- Gia đình này đã đối đầu với hơn một vụ bê bối rồi, hầu hết trong đó có thể đổ lỗi cho chỉ hai trong số những thành viên của nó được - Cô nhìn thẳng nào Anthony và James khi nói câu này, trước khi thêm vào – Con khó mà nghĩ rằng thêm một vụ nữa lại sẽ làm gia đình ta tan vỡ.

- Sẽ chẳng hại gì tới chúng ta đâu, Regan – James đồng tình, và một lần duy nhất anh em cũng ông không nhảy vào chặn họng ông ngay lập tức vì cách gọi thân mật ông đặt cho Regina – Kelsey mới là người sẽ không thể vượt qua loại scandal đó, và Derek cũng sẽ không. Xã hội sẽ xa lánh cả hai đứa nó. Trong trường hợp của ta và Tony, trong chuyện đó – chúng ta mới là người lảng tránh xã hội, cho nên nó chẳng có vấn đề quỷ quái gì với bọn ta cho dù bọn ta có được chấp nhận hay không. Nhưng Derek không cảm thấy theo cách đó. Nó luôn là một người của xã hội, luôn là vậy. Và nếu Kelsey có chút gì quan tâm tới thằng bé, nó sẽ không tách rời Derek ra khỏi xã hội đâu.

- Anh nói khá nhiều đấy, anh trai – Anthony cười khùng khục, còn James chỉ đơn thuần nhún vai.

Nhưng Reggie thở dài. Derek đã không đề cập tới chuyện Kelsey đã từ chối anh, cho nên cô không thể nói ra sự thực đó được. Và toàn bộ cuộc tranh cãi này dù sao cũng là vô ích, vì Kelsey sẽ không lấy anh cô.

Cho nên cô chặn đứng chủ đề lại bằng cách chỉ ra rằng:

- Con tin rằng Derek đã nói anh ấy muốn cưới Kelsey, chứ không phải cô ấy đã đồng ý lấy anh ấy. Cô ấy có thể đã từ chối, và điều đó sẽ chấm dứt mọi chuyện.

- Từ chối Derek, một mối quan trọng như thế ư? – Edward khịt mũi – Ta chẳng thấy chuyện đó có thể xảy ra, thực sự là không.

- Nó là có thể, Chú Edward – Reggie trả lời – Chú chưa gặp cô ấy, nhưng cô ấy làm con có ấn tượng là một người vô cùng nhạy cảm, và không hề tham lam chút nào. Con cá rằng cô ấy thà là rời bỏ Derek còn hơn là khiến anh ấy bị tổn hại. Và cô ấy biết việc anh ấy bị xã hội chối bỏ là tổn hại.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

82#
 Tác giả| Đăng lúc 12-1-2012 12:55:38 | Chỉ xem của tác giả
Chương 45

Jason đã đi vào thư phòng của ông. Derek theo sau và đóng cửa, hoàn toàn mong đợi rằng đây sẽ là một trong những cuộc thảo luận to tiếng của họ. Và Jason trông giống như những đám mây dông chuẩn bị phun sấm sét, đứng đằng sau bàn làm việc của ông với hai tay chống lên nó. Ông đã kiềm chế khi còn ở trong phòng ăn. Ở đây thì không.

Derek nỗ lực để chặn đứng trước bài diễn văn chỉ trích:

- Cha không thể nói gì làm thay đổi quyết định của con được đâu. Nếu Kelsey đồng ý với con, con sẽ cưới cô ấy ngay.

Điều đó làm thay đổi biểu hiện của Jason một chút:

- Nếu ư? – Ông hỏi một cách đầy hi vọng.

Vẻ mặt của chính Derek trở nên chán nản khi anh thừa nhận:

- Cô ấy đã từ chối con.

- Ôi, ơn Chúa vì ân huệ nhỏ này. Ít ra một trong hai đứa vẫn còn lại chút lý chí.

- Cha đang nói là con đánh mất lý trí bởi vì yêu cô ấy hay sao? – Derek nói một cách cứng nhắc.

Jason lắc đầu:

- Yêu tình nhân của con thì không sao. Chúa biết là ta cũng thế. Thậm chí việc chia sẻ cuộc đời con với cô ấy cũng tốt thôi, nếu con có thể xoay sở việc đó kín đáo-

- Như cha đã làm ư?

- Đúng thế - Jason nói, rồi nhấn mạnh – Nhưng việc kết hôn với cô ta không phải không sao khi mà con có trách nhiệm phải cưới một người trong cùng tầng lớp với con – và con thực sự có trách nhiệm đó đấy, Derek, với tư cách là Hầu tước tương lai của Haverston.

- Con biết những trách nhiệm của mình. Con cũng biết rằng nó sẽ không dễ dàng gì, con đường con đang chọn lựa. Nhưng một vụ bê bối chẳng phải là tận cùng thế giới, Cha à. Con cũng chính là một vụ bê bối, đã là kể từ ngày con được sinh ra. Con đã sống sót cùng nó, con cũng sẽ sống sót qua chuyện này.

Jason thở dài:

- Tại sao lần trước chúng ta nói chuyện con không nói với ta cái chuyện ngu ngốc này?

- Bởi con biết phản ứng của cha sẽ là thế này. Nhưng con sẽ đi theo trái tim mình. Con phải làm thế. Con quá yêu cô ấy để mà không làm vậy. Con sẽ cầu hôn cô ấy, lần nữa, rồi lại lần nữa, cho tới khi nào cô ấy đồng ý. ( Hic, đoạn này phục anh Derek quá, tuy còn trẻ nhưng rất quyết đoán, làm mình nhớ tới anh Valdemar trong “Con hủi” của Helena Minizsek, cũng rất mạnh mẽ khi bảo vệ tình yêu của mình)

Jason lắc đầu:

- Con đang không suy nghĩ kỹ càng về chuyện này, Derek, nhưng ít ra cô bé ấy thì có. Và ta có thể hi vọng rằng cô bé sẽ tiếp tục-

- Jason! – Molly ào vào căn phòng một cách tràn đầy lo lắng và kích động – Em vừa nghe được rằng Derek muốn cưới …tình…- Bà yên lặng, đỏ mặt đầy bối rối khi nhận thấy Derek cũng ở đó – Ôi, làm ơn tha lỗi, em nghĩ anh chỉ có một mình.

Chính những vẻ mặt đỏ lựng làm họ bị lộ, bởi Jason cũng đang mang một cái.

- Chúa tôi, bà ấy là tình nhân của cha? – Derek đoán.

Họ đồng thanh cùng nói “Không”, và với quá nhiều sự nhấn mạnh. Derek chỉ cười, ít ra là không bị gạt:

- Chết tiệt – Anh nói – Chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện đó là bà, Molly.

Rồi anh liếc về phía cha mình, cười nhăn nhở:

- Cha đáng ra nên cưới bà ấy. Con sẽ không phiền việc gọi bà ấy là Mẹ đâu, thực sự thế. Thực ra, bà ấy đối với con còn giống một người mẹ hơn là Frances.

Ngay lúc đó Molly òa khóc và chạy ra khỏi phòng, sập cửa lại sau lưng bà. Derek hấp háy mắt. Anh đã nói cái gì nhỉ?

- Quỷ tha ma bắt – anh lầm bầm với chính mình – Có định làm bà ấy khóc đâu.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

81#
 Tác giả| Đăng lúc 12-1-2012 12:53:46 | Chỉ xem của tác giả
Nicholas cau mày với cô, rồi phá ra cười khi hiểu ra:

- Chúa lòng lành, sao mà em biết được? – và kéo theo vài ánh nhìn tò mò về phía họ.

- Đừng bận tâm – Reggie thì thào – Nhưng em nghĩ anh ấy khá dũng cảm khi phớt lờ những tục lệ thông thường và để trái tim mình dẫn lỗi trong việc này.

- Đúng là em như vậy – Nicholas mìm cười với vợ.

Derek chẳng nghe lời nào trong đó, và anh không nói thêm gì. Anh vẫn đang nhìn cha mình, trông chờ cơn thịnh nộ được lường trước. Nó không nổ ra.

Jason trông tức giận, không nghi ngờ gì chuyện đó, nhưng giọng của ông bình tĩnh khi ông đơn thuần nói:

- Ta cấm chuyện đó.

Và câu nói tạo nên một tràng huyên náo.

- Chúa ơi, Jason, tại sao anh làm thế chứ? – tới từ phía Charlotte.

- Nghe giống như anh ấy biết con bé là ai, đúng không? – James nói với Anthony.

- Nó cũng như em đoán – Anthony đáp lời.

Nhưng Edward đã nghe được điều đó và lặp lại:

- Con bé là ai? Tại sao, ai là con bé chứ?

- Kelsey là em họ của Percival Alden – Georgina thêm vào một cách hữu ích.

- Thực ra thì, George, cô bé ấy chẳng có liên quan gì với Percy cả - James nói với vợ.

- Con nói là, liệu ai có thể nói cho con biết chuyện gì đang diễn ra ở đây không? – Travis nói trong sự bối rối.

- Bản thân ta cũng muốn biết điều đó – Cha cậu nói một cách cộc cằn, lúc này ông đang nhìn về Jason.

- Có thể mọi chuyện sẽ được đánh giá cao hơn, chó con, nếu cháu thêm một chút vô lời tuyên bố của mình – Anthony nói với Derek – Cháu đã đi xa tới thế rồi, cứ nói hết ra cũng chẳng sao cả.

Derek gật đầu cộc lốc:

- Thực sự là Kelsey không phải em họ của Percy, như một vài người trong mọi người cho là thế. Cô ấy là tình nhân của cháu.

- Ôi, chúa ơi – Charlotte nói, và với tới một ngụm rượu.

- Anh họ, có phải anh vừa bị choáng không? – Travis hỏi một cách kỳ dị.

Và Amy nói với anh trai mình:

- Người ta biết là đàn ông có kết hôn với tình nhân của mình, đặc biệt là khi quý cô đó thích hợp với hôn nhân.

- Nhưng trường hợp này thì không thế, bà chị - Jeremy nói với chị họ mình.

Và vào lúc đó Amy nhái giọng của mẹ mình:

- Ôi, chúa ơi.

- Em chẳng thấy chuyện đó có khác biệt gì – Georgina nói – Nếu cậu ấy muốn cưới xin tử tế với cô ấy, thì em sẽ chúc phúc cho cậu ấy.

James đảo mắt trước câu nói đó:

- Em lại suy nghĩ như một người Mỹ nữa rồi, George.

- Anh nên hi vọng là vậy – Warren nói bảo vệ cho em gái mình, nháy mắt với cô.

- Ở chỗ ông bạn thì nó chẳng khiến ai ngạc nhiên cả - Anthony nhận xét – Nhưng ở đây thì chẳng có tác dụng gì.

Warren nhún vai:

- Vậy thì cậu ta cứ lấy cô ấy rồi chuyển tới Mỹ, nơi nó có tác dụng. Cậu ta có thể thích bắt đầu chuyện bứt khỏi mấy cái gông cùm lề thói.

- Nó cũng là một ý tưởng – Derek đồng tình, cười nhăn nhở. Không phải anh sẽ cân nhắc nó, nhưng mà….

- Ta cũng cấm chuyện đó nữa – Jason nói.

- Được rồi, câu đó kết thúc mọi chuyện, phải không nào? – James nói một cách khô khốc, bởi thực sự, nó chẳng giải quyết được chuyện gì.

Edward chỉ ra trong trường hợp có ai đó bỏ lỡ không nghe lời mai mỉa:

- Nó đủ lớn rồi, Jason, nên anh không thể chỉ cấm cản được, dù anh muốn thế nào. Thay vào đó tại sao anh không thử nói chuyện phải trái với nó?

Mím môi, Jason gật đầu cộc lốc, đứng dậy và rời khỏi phòng. Derek thở dài. Đây là phần mà anh chẳng mong chờ chút nào.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

80#
 Tác giả| Đăng lúc 12-1-2012 12:52:04 | Chỉ xem của tác giả
Chương 44

Vào ngày Giáng sinh Derek một lần nữa cầu hôn Kelsey. Anh rời khỏi buổi tụ tập của gia đình sớm để tới với nàng. Anh tiếp rượu cho nàng uống. Anh làm tâm trạng nàng vui lên với hàng tá những món quà nho nhỏ, những thứ ngốc nghếch làm cho nàng cười, như là một cái đê quá cỡ ( thimble: nghe nói cái này là một dụng cụ dùng trong khâu vá, mình cũng không rành lắm), một cái mũ đính với những cọng lông vũ dài ba foot ( gần 1m), những cái lắc chân cho nàng. Anh để dành chiếc nhẫn đính hôn lại sau cùng.

Cơ hội không thể nào hoàn hảo hơn được nữa. Và câu hỏi “ Kelsey, em sẽ bằng lòng lấy anh chứ?” không khiến cho nàng giận. Nàng quay về phía anh và ôm anh. Nàng hôn anh một cách sâu lắng. Nhưng rồi nàng ôm lấy má anh trong đôi bàn tay và nói” Không”.

Mọi chuyện đã được tính đến, lần này anh thực sự không mong chờ nhận được câu trả lời đó, không hơn gì lần đầu tiên. Cho nên anh chẳng hề chuẩn bị để thốt ra lời phản đối nào.

Thực tế, tất cả những gì anh nói ra là:

- Tại sao chứ? Và nếu như em đề cập lần nữa tới một vụ bê bối, anh có thể bóp cổ em đấy.

Nàng mỉm cười với anh:

- Nhưng anh biết là sẽ có mà, một vụ bê bối rất lớn.

- Có phải em vẫn chưa hiểu được là anh chẳng thèm bận tâm cái quỷ gì xem nó có hay không?

- Lúc này anh nói thế, Derek, nhưng còn sau này thì sao? Khi nó thực sự xảy ra? Và còn gia đình anh nữa, những người sẽ bị ảnh hưởng? Em chắc họ sẽ có vài điều để nói về chuyện bị kéo vào kiểu scandal như thế.

Câu nói làm cho anh nảy ra ý nghĩ cần nói ngay cho gia đình anh biết. Cha anh vừa mới có một tuyên bố vĩ đại về chuyện ly hôn của mình. Derek cũng có thể làm tương tự như vậy với kế hoạch kết hôn của anh chứ - để xem gió sẽ thổi theo chiều nào.

Anh quyết định rằng bữa tối Giáng sinh là thời điểm hoàn hảo để thông báo những kế hoạch của mình, với tất cả mọi người tụ tập trong cùng một căn phòng. Ai cũng mang tâm trạng hội hè. Có rất nhiều tiếng cười nổ lên. Nhưng Derek không thể làm thế, không khi chuyện này sẽ phá hỏng ngày vui của ít nhất vài người trong bọn họ.

Nhưng vào ngày kế tiếp anh không còn ngần ngại. Và lại vào lúc ăn tối. Lần này không phải tất cả mọi người đều có mặt. Diana và Clare đã quay về nhà sáng hôm đó cùng chồng bọn họ. Em trai Marshall đã rời đi thăm một người bạn ở khu bên cạnh và vẫn chưa về. Và cô Roslynn thì ở trên gác bận rộn với một Judith rất mè nheo, cô bé vừa mới bị một cơn cảm lạnh. Nhưng mọi chuyện đều ổn. Vắng mặt một vài người cũng chẳng tạo nên nhiều sự khác biệt lắm.

Toàn bộ những người còn lại trong gia đình đều tụ tập, và một lần nữa tâm trạng chung là cực kỳ tuyệt vời. Những người phụ nữ đang thảo luận về những công thức nấu ăn ngày lễ, về trẻ em, và thời trang. James đã chọc ngoáy Warren vài câu, nhưng cậu cháu rể của anh đã cười phá lên vì chúng, và James dường như không quá tức giận. Nicholas và Jeremy đang có một cuộc tranh cãi thân thiện về con ngựa đực giống của Nick, con ngựa đã thua chặng đua vào ngày hôm đó.

Edward và Jason đang thảo luận về một trong những dự án đầu tư mới của Edward. Dường như họ đã làm hòa về vấn đề ly dị - điều mà Derek cho là một dấu hiệu tốt. Một điều tuyệt nữa về gia đình anh là họ không mang nặng mối ác cảm, ít nhất là giữa những người trong gia đình. Đã từng có một ngoại lệ, khi James bị chối bỏ trong mười năm trời đằng đẵng, nhưng thậm chí điều đó cũng đã kết thúc một cách thân tình.

Vậy nên trước khi món tráng miệng được mang ra, Derek đứng lên và nói:

- Nếu con có thể có sự chú ý của mọi người trong chốc lát, con có một số tin tốt để thông báo, hay ít ra thì con cho rằng đó là tin tốt. Một vài người có thể không đồng ý, nhưng mà – anh nhún vai, cho dù anh liếc về phía cuối bàn tới cha anh khi nói thêm – Con đã quyết định kết hôn với Kelsey Langton.

Jason chỉ nhìn anh chằm chằm, quá ngờ vực để mà thốt nên lời. Anthony ho húng hắng. James đảo mắt. Còn Jeremy đang lấy tay che mắt mình lại.

Sau quãng yên lặng của lời tuyên bố đó, Georgina nói:

- Điều đó thật tuyệt vời, Derek. Cô ấy có vẻ như là một cô gái rất tốt.

Và dì Charlotte hỏi:

- Khi nào chúng ta sẽ gặp mặt cô ấy thế, Derek?

Edward, ngồi cách Derek vài ghế, ngả về trước và vỗ vào lưng anh:

- Thật tuyệt, cháu ta. Biết là Jason vẫn sẽ nghiến răng nghiến lợi không bằng lòng cho tới khi cháu ổn định mà.

Amy, cười rạng rỡ với anh qua đầu kia chiếc bàn, nói:

- Tại sao anh không quyết định sớm hơn chút chứ? Chúng ta đáng ra đã có thể tổ chức lễ cưới đôi.

Jeremy đang cười khùng khục và lắc đầu cùng lúc:

- Chẳng muốn ở vào tình thế của anh lúc này đâu, anh họ à.

Nicholas gật đầu đồng tình:

- Cậu ta thực sự biết cách đào cho mình một cái hố sâu, phải không?

Reggie thúc một khuỷu tay vào bên sườn chồng mình và rít lên với anh:

- Đáng ra anh phải lãng mạn thế này hồi chúng ta gặp nhau mới đúng.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

79#
 Tác giả| Đăng lúc 12-1-2012 12:50:54 | Chỉ xem của tác giả
Derek thở dài. Dĩ nhiên, Jason nói đúng, nó thực sự không phải là chuyện của ai khác ngoài chính ông. Derek ước rằng cha anh có cùng cách cảm nhận như vậy về cuộc sống riêng tư của con trai mình, nhưng không may, Jason tự bản thân can thiệp vào những hoạt động riêng tư của Derek ở mức độ - ít nhất là khi Derek không hoàn toàn giữ nó riêng tư. Và hiện giờ anh đang làm đúng như thế.

- Nhân nói về tình nhân, con đang nghĩ cái quái gì vậy hả, mang người tình của con tới ăn tối ở nhà em họ của con hư? – Jason hỏi.

Derek bắn ra khỏi ghế của anh, giận dữ. Quỷ tha ma bắt, anh đã không mong chờ cái gậy quay lại đập vào lưng mình thế này. Anh cảm thấy bị phản bội:

- Ai nói với cha vậy? Chú James? Hay chú Tony?

- Bình tĩnh đi. Con cần phải biết rằng mấy ông em của ta chẳng nói những chuyện ta cần phải biết bao giờ. Dù vậy, ta đã nói chuyện với James. Chú con có nói là con đang có quan hệ với cô gái này, nhưng không nói tại sao lại biết. Và chú con cũng chẳng nói tới bữa tối.

- Vậy làm sao-?

- Ta nghe được từ người đầy tớ của mình, người có quan hệ với hầu gái của Georgina, người đã nghe lỏm James và vợ chú ấy nói chuyện về nó. Và James thậm chí còn chẳng bảo với vợ mình là cô ấy đã ăn tối với tình nhân của con. Như ta biết thì, cô ấy vẫn chưa biết gì. Chính là cái tên của cô gái được đề cập tới, cái mà chính con đã nói ta biết, nếu như con nhớ. Vậy cô ấy là, hay không phải là, em họ của Percy?

Derek chớp mắt. Cha anh rõ ràng đã biết cô ấy là ai, và nó tạo nên một nửa trong số cảm giác khó chịu hiện giờ của anh.

- Cô ấy không phải – Derek đảm bảo với cha mình – Jeremy đã nảy ra ý tưởng đó, khi Reggie bắt gặp tụi con với Kelsey ở trường đua, để che dấu mọi chuyện. Cha thấy đấy, Reggie đã gặp cô ấy trước đó và quyết định nhanh chóng rằng cả hai người là bạn. Jeremy chỉ cố gắng cứu Reggie – cứu tất cả bọn con, thực sự - khỏi sự xấu hổ không dễ chịu chút nào.

- Vậy Reggie làm cái quái gì mà lại đánh bạn với một người phụ nữ như thế?

Derek ngay lập tức thủ thế:

- Có thể vì cô ấy không giống như thế.

Jason thở dài và ngồi xuống sau bàn của ông:

- Chết tiệt, những chuyện này không rối rắm chút nào đâu, con biết ta muốn nói gì mà – ông lầm bầm.

Derek cũng thở dài. Anh đã biết. Nhưng anh vẫn còn có chút nhạy cảm với chuyện gì có dính tới Kelsey. Tình yêu, và những cảm xúc nó khuấy động nên, vẫn còn mới mẻ đối với anh. Cho nên, anh vẫn thấy nó có chút không thoải mái.

Anh ước mình có thể chia sẻ chút với cha mình. Nhưng anh không muốn làm Jason cảnh giác hơn những gì ông đã có bằng cách nói với cha mình rằng anh đã tìm thấy người phụ nữ mình muốn kết hôn. Điều đó sẽ chẳng dẫn tới điều gì tốt hơn.

Vậy nên anh cố gắng giải thích, nói rằng:

- Rắc rối ở chỗ, trông Kelsey giống hệt một quý cô, cô ấy cư xử như một quý cô, cô ấy ăn nói thậm chí cũng giống luôn. Hầu hết thời gian, nó khó khăn như quỷ sử khi phải nhớ rằng cô ấy không phải quý tôc.

- Con chắc là cô ấy không ư?

Đây không phải lần đầu tiên anh bị hỏi câu đó. Và nó vẫn làm anh ngưng lại như trước. Sau hết, cái gì anh thực sự biết về Kelsey ngoài những gì nàng tự mình nói với anh? Nhưng nàng sẽ không nói dối anh, phải không? Không, nàng sẽ không làm thế. Anh khá chắc chắn - ừm, hầu như chắc chắn về chuyện đó.

Nhưng cái cốt lõi ngờ vực làm cho anh thừa nhận:

- Con chỉ biết những gì cô ấy nói với con, không nhiều lắm, nhưng cô ấy không có lý do gì để nói dối con. Và cân nhắc tới chuyện làm thế nào mà con có được cô ấy –

- Đúng đúng, ta cho rằng con đúng. Nhưng con vẫn chưa giải thích tại sao con mang theo cô ấy tới ăn tối ở nhà em họ con. Điều đó là ra ngoài lề thói rồi, con trai.

- Con biết, nhưng Reggie cứ khăng khăng nài nỉ , và rồi, miễn là em ấy vẫn nghĩ rằng Kelsey là em họ của Percy, con không nghĩ nó sẽ có hại gì. Và con đã nói với Reggie rằng Kelsey sẽ trở về quê, cho nên em ấy sẽ không mong chờ tiếp tục tình bạn nữa. Điều đó sẽ là kết cục cho nó, và có hại gì đâu. Và, thực tế, nó cũng là đoạn kết rồi, Reggie đã không gặp cô ấy nữa, cô ấy cũng thế.

Ít nhất không cho tới khi con cưới cô ấy. Nhưng anh chẳng thêm câu đó vào. Và cha anh chưa hoàn toàn nguôi đi. Anh không phải chờ đợi để tìm xem tại sao:

- Con đang trở nên quyến luyến quá nhiều tới cô gái này đấy à?

Derek gần như phá ra cười:

- Cha đang hỏi con điều đó khi mà cha đã giữ một tình nhân – gì cơ? Hơn hai mươi năm ấy hả?

Jason đỏ bừng mặt với hơi nóng:

- Ghi điểm rồi. Chỉ là đừng có làm gì ngốc nghếch ở chỗ nào có dính tới cô bé đó thôi.

Điều gì ngốc nghếch đây? Giống chuyện phải lòng cô ấy và muốn cưới cô ấy hả? Quá muộn rồi cha ơi.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

78#
 Tác giả| Đăng lúc 12-1-2012 12:49:28 | Chỉ xem của tác giả
Chương 43

Đã thành truyền thống của gia tộc Malory khi tụ họp tại Haverston vào dịp lễ Giáng sinh. Derek thường ở lại một hay hai tuần, cũng như hầu hết gia đình. Năm nay anh cũng không có kế hoạch nào khác. Nhưng bởi vì anh sẽ đi khá lâu, anh mang Kelsey theo cùng mình. Dĩ nhiên, không phải mang nàng tới Haverston, cho dù anh mong ước như quỷ sứ là có thể làm thế.

Anh những muốn cho nàng trông thấy ngôi nhà cổ kính nơi anh lớn lên, muốn giới thiệu nàng với toàn thể gia đình, muốn hôn nàng dưới vòng tầm gửi treo trên cửa ra vào phòng khách mỗi kỳ lễ Noel. Chẳng việc gì trong số đó là có thể, cho dù – ít nhất nó không thể nào cho tới khi nàng đồng ý lấy anh, và anh chắc chắn là không hề bỏ cuộc trong vấn đề đó. Anh đơn giản là đang trả giá cho thời gian của mình, chờ đợi một cơ hội lý tưởng để khơi lại chủ đề lần nữa. Anh hi vọng, đó là một nơi nàng sẽ không nổi nóng bất chợt.

Cho nên anh để nàng ở lại một quán trọ dễ thương gần nơi anh có thể trốn đi gặp nàng mỗi ngày. Nhưng anh chẳng thích chuyện đó. Và tâm trạng của anh là cái gì đó bị cụt hứng chỉ vì nó. Anh tự hỏi tại sao Reggie đá vào gót chân anh ngay lúc cô mới tới. Không, cô đã chẳng có thời gian mà để ý tới, rằng anh đang ủ ê suy nghĩ. Bên cạnh đó, đá anh chẳng vì lý do tử tế nào cả và cũng chẳng nói tại sao thì mới đúng là cô – cái con bé tinh quái.

Amy và Warren xuất hiện, vừa trở về từ chuyến đi đám cưới của họ. Cặp đôi mới cưới nhìn rạng ngời hạnh phúc. Điều đó chỉ thêm thắt cho sự khốn khổ của Derek.

Để tự làm mình xao lãng khỏi những vấn đề của chính mình, Derek cố gắng tìm ra xem ai là tình nhân của cha mình trong bấy lâu. Nhưng nó là một chuyện không thể nào. Có quá nhiều người ở Haverston, một nơi lớn như vậy, những người vẫn sống ở đó như anh vẫn có thể nhớ. Nhưng thật khó để mà anh có thể ở một mình, với toàn bộ gia đình trong ngôi nhà.

Dù vậy, anh vẫn xoay sở được, trong ngày thứ ba của mình. Jason dậy sớm, và Derek chỉ vừa mới trở về từ buổi đêm ở cùng Kelsey. Họ gặp nhau trên cầu thang. Derek thì mệt mỏi – thời gian ở cùng Kelsey anh chẳng hề ngủ chút nào – gần như là thốt lên câu hỏi của anh ngay, nhưng nó thì hơi bị thiếu chiến thuật một chút. Thay vào đó anh yêu cầu nói vài lời riêng tư, và đi theo cha mình vào thư phòng.

Trời còn sớm tới mức những tấm màn vẫn còn chưa được kéo lên. Jason làm việc này trong khi Derek ngồi lún xuống một trong những chiếc ghế cạnh bàn của ông. Cuối cùng anh cũng thốt nó ra:

- Ai là tình nhân người mà cha che dấu ở đây bấy nhiêu năm vậy?

Jason ngưng lại giữa đường đi tới bàn mình.

- Xin lỗi con vừa nói gì?

Derek cười toe toét:

- Có thể nói thực là tốt hơn hết, con nghe được từ một nguồn tin đáng tin cậy là tình nhân của cha đã sống tại chính Haverston này với cha. Đó là ai vậy?

- Không phải việc của con – Jason nói một cách cứng rắn – Và nguồn tin nào vậy?

- Frances.

- Cái người phụ nữ chết tiệt đó! – Jason nổ ra – Bà ta đã thề là sẽ không nói cho con.

Derek đã quá mệt mỏi để mà hiểu được ý nghĩa từ nhận xét của cha mình.

- Cha đừng nghĩ bà ấy muốn vậy – anh nói – Con bắt gặp bà ấy đi cùng tình nhân của mình. Và con gần như đã siết cổ ông ta.

Trước câu đó, Jason chớp mắt, rồi cười phá lên. Dù vậy, sau một lúc, ông ho, rồi dịu lại, và hỏi:

- Hắn ta đi rồi chứ?

- Ồ, vâng. Cũng chẳng có tinh thần hào hiệp lắm khi dây vào một thằng cha bé xíu như thế. Dù vậy, con đã chẳng nghĩ nhiều về chuyện đó. Nhưng Frances ngăn con lại khi bà ấy bắt đầu la hét vào mặt con về tình nhân của cha. Con nghĩ là bà ấy thấy cần phải bảo vệ vị thế của mình với cái mẩu tin đó, đổ lỗi cho cha về sự không chung thủy của bà ấy. Bà ấy nói cha chưa bao giờ hoàn thành cuộc hôn nhân. Trời đất, thực là một bất ngờ như quỷ.

Jason đỏ mặt bởi câu nói đó:

- Ta nghĩ là ta đã nói rõ điều đó khi nói với cả gia đình về chuyện ta sẽ ly dị.

- Cha nói bà ấy chưa bao giờ có cuộc hôn nhân thực sự với cha, nhưng con không nghĩ nó lại trái với thông thường. Con muốn nói, tất cả những năm đó, thậm chí không một lần nào ư? Nhưng Frances nói rõ rằng cha chưa bao giờ ngủ một mình tất cả thời gian đó, và dường như là cùng một người. Đó là một khoảng thời gian dài cực kỳ để có quan hệ với một người phụ nữ, ít nhất là khi đó không phải vợ của cha. Bà ấy là ai vậy?

- Ta nhắc lại, không phải việc của con.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách