Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Xem: 146440|Trả lời: 341
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Transfic] [Transfic | M] My Celebrity Roommate | huntress | Daragon | Special Chapter

  [Lấy địa chỉ]
Nhảy đến trang chỉ định
#
Đăng lúc 12-12-2012 18:56:49 | Chỉ xem của tác giả Trả lời thưởng |Xem thứ tự |Chế độ đọc
MY CELEBRITY ROOMMATE




Author: Huntress
Translator: Apple team (minhchung/Thảo_Tôm/1821)
Rating: M
Pairing: Daragon couple
Disclaimer : This story is not written by me. This story is written by huntress and is originally posted in Asianfanfics. The author has given me permission to translate the story to Vietnamese. Truyện này không phải do tôi viết. Truyện được viết bởi Huntress và bản gốc được đăng trên Asianfanfics. Tác giả đã cho phép tôi được quyền dịch truyện sang tiểng Việt.
Category: Hài, tình cảm
Link gốc : Asianfanfics



PROLOGUE



Không có bạn trai từ lúc sinh ra – cụm từ này hẳn đã được tạo ra để trêu chọc Sandara Park.


Sandara Park, còn được gọi là Dara, là sinh viên Đại Học Nghệ Thuật. Suốt những năm qua, hẳn là cô ấy đã sống trong hang động.Cô ấy hoàn toàn mù tịt về những xu hướng hiện tại cũng như về nhạc trẻ hay phim ảnh.


Tuy sống ở Seoul nhưng cô ấy không phải như những cô gái bình thường khác mà tình yêu của họ với Kpop là điều không gì có thểso sánh được. Cô ấy không quan tâm đến K-Pop, người nổi tiếng, hay bất cứ thứ gì như thế. Cô cũng biết được vài thứ này nọ do cô có xem TV (mặc dù việc này rất hiếm khi) nhưng cô thực sự không bao giờ để tâm tới họ.


Rain ư? Các cô gái có ý gì khi nói “Mưa rất nóng bỏng”? Từ khi nào mà 'mưa' trở nên 'nóng bỏng'? Và còn những gì nữa với Big Bang? Họ nói rằng Big Bang “rất là ngầu” ư? Những cô gái này có vẻ thích bóp méo những kiến thức khoa học.


Những năm tháng thiếu niên của cô qua đi mà chẳng có gì đáng nói cả.Một từ để diễn tả về cuộc sống của cô ấy - NHÀM CHÁN. Bạn bè của cô đã từ bỏ mọi hy vọng có thể biến cô ấy thành thứ gì đó “BÌNH THƯỜNG”. Cô ấy chỉ là…quá đơn điệu. Không một điểm nào nổi bật. Ý tôi là, nếu như Dara đang ở trong căn phòng, bạn sẽ không nhận ra cô ấy có ở đó trừ khi cô ấy đá vào mông bạn.Các cô gái trong lớp không bao giờ chú ý đến cô. Còn các chàng trai thậm chí không nhìn cô ấy đến lần thứ hai. Cô ấy chỉ phẩy tay về việc đó. Oh, nhưng lòng tự trọng của cô ấy thực sự là một điều gì đó. Nhiều lúc cô ấy còn rất bướng bỉnh.


Cuộc sống của cô ấy như một chuỗi hoạt động cố định.


À, cho đến khi cô ấy đã mở sai một cánh cửa và bước vào cuộc sống của một người nổi tiếng – cuộc sống của Kwon JiYong…



Mục lục:   Chap 1 | Chap 2 | Chap3 | Chap 4 | Chap 5 | Chap 6 | Chap 7 | Chap 8 | Chap 9 | Chap 10 | Chap 11 | Chap 12 | Chap 13 | Chap 14 | Chap 15 | Chap 16 | Chap 17 | Chap 18 | Chap 19 | Chap 20 | Chap 21 | Chap 22 | Chap 23 | Chap 24 | Chap 25 | Chap 26 | Chap 27 | Chap 28 | Chap 29 | Chap 30 | Chap 31 | Chap 32 | Chap 33 | Chap 34 | Chap 35 |Chap 36 | Chap 37 | Chap 38 | Chap 39 | Chap 40 | Chap 41 | Chap 42 | Chap 43 | Chap 44 | Chap 45 - 1 | Chap 45 -2 | Chap 46 - 1 | Chap 46 -2 | Chap 47 -1 | Chap 47 -2 | Chap 48 -1 | Chap 48 - 2 | Chap 49 -1 | Chap 49 -2 | Chap 50 | Chap 51-1 | Chap 51 -2 | Chap 52 -1 | Chap 52 -2 | Chap 53 - 1 | Chap 53 - end | Special Chapter


Notice:

Lịch update ff sẽ được cố định vào các ngày thứ 2, 4 và thứ 7 hàng tuần.

Chúc các bạn vui vẻ
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

341#
Đăng lúc 30-1-2017 23:30:42 Từ di động | Chỉ xem của tác giả
Ak minhchung b có thể rep tn của mk đk k. Càng dấu càng muốn đọc
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

340#
Đăng lúc 30-1-2017 23:29:42 Từ di động | Chỉ xem của tác giả
Bạn nào biết pass của chap 33 k v cho mk vs
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

339#
Đăng lúc 20-7-2014 17:22:20 Từ di động | Chỉ xem của tác giả
minhchung gửi lúc 13-3-2013 04:30 PM
CHAPTER 33 - KWONZILLA's WRATH



Người tham gia viết MCR với ss huntress là martianchild
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

338#
Đăng lúc 8-11-2013 22:23:55 | Chỉ xem của tác giả
Cười đau bụng với cái chap ngoại truyện này =))
nhà cũng có con nít nên em biết con nít quậy cỡ nào
nhưng mà quậy đến mức này thì quả thật là ko còn gì để bàn =))
bố mẹ nó ko phát điên mới là chuyện lạ ấy =))
kết nhất cái đoạn cuối, Da chịu ko nổi đem bán Jong Sil luôn =)) (ờ mà ko biết tại sao lại đặt thằng bé tên này)
mà thằng bé cũng đẳng cấp cơ, ko khóc, ko nháo, mà chỉ khinh khỉnh nằm đó =))

thanks ss Mich vì món quà này, cái pic đẹp quá cơ
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

337#
Đăng lúc 8-11-2013 18:42:29 | Chỉ xem của tác giả
tốt nhất là Chí ghẻ đừng nên đổ lỗi một mình cho chị nhà
Ko phải chỉ một mình chị nhà tạo nên thằng nghịch tử như thế đâu, bố nó cũng góp phần ra sản phẩm cơ mà, sao lại chỉ bảo là thằng bé mang gene của mẹ nên mới thế chứ, bố nó hẳn là cũng phải thế nào đấy nên nó với vầy  =

Đọc mà lăn lộn cười
Khả năng đặc biệt : Có thể đại tiện ở bất kì đâu . =)))

P/S : Cảm ơn chị Mich nhiều vì đã trans chap đặc biệt này ạ

Bình luận

đây là thể loại góp mặt vào công việc "vui chơi ra sản phẩm" nhưng mà lại không muốn chịu trách nhiệm về nó ạ!!! Đúng là một ông bố vô trách nhiệm!!   Đăng lúc 9-11-2013 01:32 PM
khéo anh nhà lại còn hào hứng với công đoạn tạo người hơn cả chị nhà ấy chứ, nh ra sản phẩm rồi thì lại cứ thích đổ thừa =))  Đăng lúc 8-11-2013 06:55 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

336#
 Tác giả| Đăng lúc 8-11-2013 17:25:47 | Chỉ xem của tác giả
MY CELEBRITY ROOMMATE - SPECIAL CHAPTER

ĐỨA TRẺ TỚI TỪ ĐỊA NGỤC



Mừng sinh nhật sớm   (cr as tagged)



Credit: this story is written by Huntress Link

Jiyong’s POV


“BẨN! BỎ XUỐNG NGAY!”, giọng của Dara nổ vang toàn bộ căn nhà khi cô ấy chạy đuổi theo thằng quỷ nhỏ của chúng tôi và cố phét cho nó vài cú vài cái mông trần như nhộng cho biết lễ độ.


Đã 5 năm từ khi chúng tôi kết hôn và sau một tấn những trò drama (những điều tôi thậm chí không muốn nhắc lại), phần lớn công chúng đã khá chấp nhận cái ý tưởng rằng G-Dragon của BigBang đã kết hôn, và đã có một con trai, dù cho để giữ an toàn, tôi không tiết lộ tên vợ con của mình. Có cả mớ mấy cái trò suy diễn ngớ ngẩn được lưu truyền trên internet nhưng tôi không bao giờ thừa nhận hay phủ nhận bất cứ điều gì. Đó chính là đặc điểm về những tin đồn, cứ lờ chúng đi và rồi chúng sẽ tan biến theo thời gian. Tôi vẫn sáng tác ca khúc và sản xuất nhạc như trước, và Big Bang vẫn rất có uy thế. May mắn là các fan giờ cũng đã trưởng thành lên nhiều rồi.


“KWON JOONG SIL! QUAY LẠI ĐÂY!”, tôi đã có thể tưởng tượng mạch máu của Dara đã trồi hết cả lên khi cô ấy cố tóm thằng nhóc con 4 tuổi của chúng tôi lại.


Tôi tựa người vào khung cửa khi nhìn thằng con trai trần như nhộng với một chiếc khăn buộc quanh cổ chạy hết tốc lực vòng quanh phòng khách trong khi la hét đầy thích thú, theo sau là mẹ nó (người có vẻ sắp chết vì mệt) cầm theo quần áo mà cô ấy đang cố bắt nó mặc vào người.


“Con yêu, chúng ta sẽ trễ cho buổi diễn của con mất! Lại đây và mặc đồ vào,” Dara gào lên.


Kwon Joong Sil. Đó là con của chúng tôi. Con quỷ nhỏ mà Dara và tôi đã tạo ra. Thằng bé là thiên tài quỷ quyệt, tôi nói cho bạn biết. Trí thông minh của nó vượt qua ngưỡng mẹ nó có thể quản được. Con trai chúng tôi là vận động viên tranh huy chương trong lĩnh vực gây ra rắc rối – thằng bé là phiên bản nâng cấp Dara ahjumma version 2.0. Tôi có thể đảm bảo là thằng bé có khả năng xóa xổ loài người vào quên lãng nếu có được công cụ trợ giúp thích hợp.


Thằng quỷ con là sinh vật phàm trần duy nhất đã có khả năng phá nát căn hộ của Lee Minho thành nhiều mảnh nhỏ, và nó làm điều đó khi vẫn còn đang quấn bỉm! Minho giờ là hàng xóm của chúng tôi và con trai tôi luôn đảm bảo rằng chú Minho của nó không được sống một ngày nào yên bình cho tới cuối đời. Tôi nhớ khi tất cả chúng tôi (Big Bang, Yu Hee, Bom, Dara và tôi và được nhiên là thằng quỷ Kwon Joong Sil nữa) tập trung lại nhà Minho để ăn mừng giải thưởng mới của anh ta. Minho đang khoe khoang chiến lợi phẩm của anh ta. Không may là, anh ta đã có một sai lầm lớn nhất trần đời là hạ nó xuống – trong tầm với của Joong Sil. Thằng quỷ nhỏ của chúng tôi tóm lấy cái cúp, thè lưỡi ra liếm nó, và không hề hài lòng với cái mùi vị đó, thằng bé bực bội quẳng cái đồ đó ra ngoài cửa sổ. Vẻ mặt của Lee Minho lúc đó là vô giá, hahahahaha. Nước mắt chảy ràn rụa trên mặt anh ta khi anh ta bất lực nhìn thằng quỷ con của chúng tôi vui vẻ vỗ tay với thảm họa mới nhất nó vừa gây ra.


Đương nhiên, không phải lúc nào tôi cũng thấy mấy cái trò nghịch ngợm đó là đáng yêu, đặc biệt khi tôi đối tượng cho những thảm họa đó của nó. Có một lần thằng bé đã tè vào mỗi góc trong nhà chúng tôi và tuyên bố là là lãnh thổ riêng của nó. Đáng yêu, tôi biết vậy. Nhưng khi tôi vào studio của mình và thấy giấy soạn nhạc chìm trong một vũng nước tiểu, thái dương của tôi giật giật và tôi không thể phân biệt được cái đúng cái gì sai nữa. Và rồi…VÀ RỒI tôi thấy một bãi phân lỏng trên thiết bị mới nhất tôi vừa mua!!! OH MY GAHHDD!!! Tôi thề, tôi hẳn đã đánh thằng nhãi con đó tới chết nếu Dara-ahjumma không nhét nó trốn vào tủ quần áo ngay lập tức.


<*thở dài> Với Big Bang, Super Junior, nguyên YG Family nơi Bom đã được kí hợp đồng, Lee Minho và Seo Yu Hee đứng sau lưng nó, thằng nhóc đang được chiều tới hư.


“JIYONG!!!!”, đó là tín hiệu cho tôi, tiếng gọi cầu cứu của Dara. Làm cha mẹ là công việc khó khăn nhất trên thế gian này. Thậm chí không một mẩu nào trong mấy cuốn 101 cách làm Cha mẹ có thể chuẩn bị cho bạn về việc này.


“Joong-ah, lại đây,” tôi nói với giọng nghiêm khắc. Đánh hơi được thấy lựa chọn duy nhất của nó là nghe theo lời tôi hoặc chuẩn bị cho cái mông trần bị đánh đòn, Joong Sil vội chạy về phía tôi và đứng thẳng nhìn tôi với ánh mắt cún con, cái tuyệt chiêu nó học được từ Bom.


“Ẳng!”, thằng bé sủa và giơ một tay lên, như một con cún ngoan. Tôi phải vận hết nội công để không mỉm cười.


“Con trai, bố đã bảo là phải nghe lời mẹ.” Tôi nói.


“Daddy, con có thể xin 10,000 won không ạ?”


“Joong-ah…”


“Ẳng!”


“KWON JOONG SIL!”


“Con xin lỗi,” thằng bé trả lời trong khi vần vò mấy ngón tay.


“Xin lỗi mommy đi,” tôi nói.


“Con xin lỗi mommy,” thằng bé ôm lấy Dara và hôn lên má cô ấy. Đó là một điều khác về thằng quỷ nhỏ của chúng tôi, thằng bé biết rất rõ cách để thoát khỏi bị phạt sau khi gây rối.


Cuối cùng, Dara đã có thể mặc quần áo cho nó và chúng tôi sẵn sàng đi tới trường để vừa kịp với buổi diễn của nó. Lớp học của thằng bé sẽ diễn vở Cô bé quàng khăn đỏ, và đúng như dự đoán, con trai chúng tôi khăng khăng đòi đóng vai con sói.


“Joong-ah, đi vào trang phục trong phòng con và cho vào trong balo đi,” Dara ra lệnh.


“Daddy, con có thể xin 10,000 won không ạ?”


“Không, bố chắc con sẽ chỉ mua mấy đồ linh tinh thôi. Làm theo lời mẹ bảo con đi.”


Joong Sil vội chạy lên tầng để lấy trang phục của nó.


Dara thở dài mệt mỏi khi cô ấy kiểm tra những đồ chúng tôi cần mang theo. Trán cô ấy nhăn lại vì lo lắng khi cô ấy chắc rằng mình không quên thứ gì cả. Vợ tôi vẫn xinh đẹp như trước. Tôi đảo mắt ngắm khuôn mặt cô ấy và suýt cười thành tiếng khi cô ấy đỏ mặt, bắt gặp tôi đang nhìn cô ấy chăm chú.


“Sao vậy?”, cô ấy hỏi.


“Sao cơ?”, tôi hỏi ngược.


“Anh đang nhìn.”


“Em trông quá đáng yêu,” tôi hôn nhanh lên má cô ấy và lùi lại một chút. Tôi mỉm cười và lại ngả tới hôn lên môi cô ấy. Tôi có thể cảm nhận được cô ấy đang mỉm cười khi hôn đáp trả tôi.


“Ahjussi.”


“Hmmmhmmm?”


“Chúng ta sẽ muộn mất,” cô ấy nói giữa những nụ hôn của chúng tôi.


“Một lần nữa thôi,” tôi nài nỉ và lại chiếm lấy môi cô ấy một lần nữa.


“VÀ BỐ MẸ NGHĨ LÀ BỐ MẸ ĐANG LÀM GÌ THẾ?!”, con trai chúng tôi ré lên, tàn nhẫn phá hỏng bầu không khĩ. Dara-ahjumma và tôi nhìn xuống và thấy Joong Sil đang khoanh tay trước ngực, rảo chân đi qua đi lại trước mặt chúng tôi như một sĩ quan, mắt thằng bé nhíu chặt thành đường kẻ chỉ.


“Daddy chỉ hôn mommy thôi mà,” tôi trả lời khi Dara vùi mặt và ngực tôi để nén tiếng cười.


“Tsk tsk tsk, Daddy hôn mommy. Daddy.đang.hôn.mommy,” thằng bé lắc đầu như thể tôi vừa tạo ra oan nghiệt cho nhân loại.


“Cho con 10,000 won và con hứa sẽ giữ miệng về việc này,” thằng bé tỉnh bơ chìa tay ra, cố gắng đe dọa tôi.


“Ahjumma, giờ thì thằng bé đang chơi trò gì đây?”, tôi thì thầm và ôm lấy Dara từ phía sau, tựa cằm lên vai cô ấy khi chúng tôi nhìn ông hoàng drama của chúng tôi đang diễn vở siêu phẩm mới của nó.


“Thằng bé đang xem bộ drama mới của Minho. Hẳn là nó đang bắt chước mấy trò trong phim,” cô ấy trả lời trong khi cười khúc khích.


“Nào, đưa ra đây. Chi tiền đi. 10,000 won, yo!”, thằng bé nhúc nhích mấy cái ngón tay bé xíu của nó.


“Không,” tôi nói trong khi cắn môi để ngăn mình không cười phá lên.


“K-không sao?”, thằng bé lắp bắp, như thể cả thế giới vừa đổ sụp trước mắt nó.


<*KÊU THOẢNG HỐT> Bố, con không thở được! CON KHÔNG THỞ ĐƯỢ!!!”, thằng bé kệch cỡm túm lấy ngực áo và trố mắt nhìn tôi.


“Cho con…<*hít vào>…10,000won…<*thở ra>”, thằng bé nài nỉ, giả bộ sắp tắt thở.


“Không.”


Sau vài cú thở gấp gáp, thằng bé ngã sụp xuống sàn. Thân hình bất động của nó hạ cánh trong một tư thế xác chết hoàn hảo.


Dara và tôi phá lên cười ngặt nghẽo khi chúng tôi bắt đầu đi ra xe, bỏ lại đối thủ tương lai của Minho phía sau.


“Không thể giấu được sự thật nó là con anh. Nó đúng là chúa láu lỉnh,” Dara nói.


“Xin lỗi đi, anh nghĩ gene của em đã hoạt động hết công xuất thì có.”


*****



Jiyong’s POV


Từ khi chúng tôi đăng kí cho Joong Sil đi học mẫu giáo, mỗi ngày một cuộc đánh vật bởi thằng bé luôn phản đối mặc quần áo để tới trường. Rõ ràng là, nó chỉ thoải mái với da thịt của nó và chẳng buồn quan tâm nếu cả thế giới của thấy nó trần như nhộng.


Chưa một lần nào trong những giấc mơ hoang đường nhất của tôi, tôi lại nghĩ rằng việc làm cha mẹ lại khó khăn đến mức này. Nó đòi hỏi nhiều hơn một ounce kiên nhẫn để giữ đầu tôi không bị nổ tung. Thật ra Dara lại đang làm việc này tốt hơn tôi. Điều đó khiến tôi kinh ngạc khi phụ nữ lại biến đổi một khi họ làm mẹ. Cô ấy hoàn toàn rũ bỏ cái tính ahjumma của mình và biến thân thành Super Mom <*hãy chèn sấm và chớp vào đây>


“Ji, máy quay!! MÁY QUAY ĐÂU RỒI?! ÔI CHÚA ƠI, EM QUÊN KHÔNG MANG THEO SAO?!”, giọng của Dara kéo tôi ra khỏi luồn suy nghĩ. Tôi nhìn sang ghế phụ và thấy vợ tôi gần như bò vào trong cái túi xách để tìm cái máy quay cầm tay.


“Babe, nó đây,” tôi lục qua balo của mình và đưa máy quay cho cô ấy. Dara thở phào nhẹ nhõm.


“Bình tĩnh nào, được chứ?”, tôi đưa tay vuốt má cô ấy.


“Đây là buổi diễn đầu tiên của Joong-ah. Em muốn mọi việc phải hoàn hảo,” cô ấy nói.


“Không có gì sẽ được hoàn hảo cả. Anh đã học được điều đó nhờ em rồi,” tôi cười khúc khích trong khi né cú đấm của cô ấy. Tôi tóm lấy cổ tay cô ấy và ngay lập tức hôn nhanh lên môi cô ấy một cái.


“Daddy, bố lại hôn mẹ rồi. Cho con 10,000won,” một giọng trẻ con vang lên từ ghế sau.


“Ồ, con vẫn còn sống hả?”, tôi giỡn, nhận được một cú đấm khác từ Dara.


“Con yêu, ra sau sân khấu đi. Con còn phải thay trang phục diễn nữa,” cô ấy nói.


“Nhưng mẹ ơi! Con không muốn mặc cái đồ diễn đó!”


“Joong-ah…”, tôi cảnh cáo.


“Được rồi ạ…”, thằng bé lẩm bẩm và quay ngoắt đầu ra hướng khác. Aigoo…


Tôi chỉnh lại khẩu trang của mình và đội mũ lên trước khi ra khỏi xe.


Sau một hồi tranh cãi, Dara và tôi ngồi ở hàng ghế giữa, đợi cho buổi diễn bắt đầu. Tôi thầm cầu nguyện rằng thằng quỷ con của tôi không nghĩ ra trò quái đản nào khác để phá hỏng kỉ niệm gia đình này.


Khi ánh đèn mờ đi và buổi diễn bắt đầu, tâm trí tôi mới thả lỏng được. Tôi nắm lấy tay Dara khi tay còn lại cô ấy đang giữ vững máy quay. Cô ấy liếc tôi và mỉm cười.


Mọi việc diễn ra êm thấm. Đám trẻ rất đáng yêu khi chúng cố gắng nhớ được lời thoại của mình. Khi đến lúc con sói xuất hiện, tôi siết tay Dara.


Mọi việc sẽ ổn thôi. Mọi việc sẽ ổn thôi, tôi lẩm nhẩm cầu nguyện trong đầu. Chắc chắn là Joong Sil sẽ không làm gì ngu ngốc đâu, đúng không?


SAI LẦM. Con trai chúng tôi đã chứng minh một lần nữa là nó có thể tìm được những cách mới và hoàn toàn tăng cấp trong việc làm chúng tôi nhục nhã.


“Ôi lạy Chúa,” Dara ré lên trong khi đưa tay che miệng đang há hốc lên.


“Cái gì vậy?” tôi tò mò hỏi.


“Ôi lạy Chúa,” cô ấy nhắc lại với vẻ kinh ngạc và chỉ tay lên sân khấu. Tôi nhìn theo hướng cô ấy chỉ và…


“ÔI CHÚA ƠI!”, tôi ré lên. Đứng ở giữa sân khấu là Joong Sil, trần truồng như cái ngày nó được sinh ra, ngoại trừ cái khăn quàng siêu nhân thằng bé đã tìm cách mang theo được từ trong xe ra.


Ôi lạy Chúa. Làm ơn nói với con rằng đó KHÔNG phải con trai con.


Hoảng loạn dần dâng lên trong người tôi. Những tiếng xì xào ngập trong khan phòng khi con quỷ nhỏ đó tự hào đứng chống tay ở hông, và con chim nhỏ của nó đang đong đưa cho tất cả các khán giả cùng chiêm ngưỡng.


Lòng bàn tay tôi bắt đầu rịn mồ hôi và hơi thở của tôi gấp gáp. Dara thì bị shock điếng người. Cô ấy đờ đẫn ngồi đó trước cái cảnh con trai chúng tôi không mặc gì ngoại trừ cái khăn choàng Superman.


Kwon Joong Sil, cậu và cái mông nhỏ của cậu tốt nhất là ở nguyên đó cho tới khi tôi lên tới nơi!, tôi nghĩ thầm khi định lao về phía sân khấu và tóm thằng con của tôi đi để nó không thể khiến chúng tôi nhục nhã hơn nữa.


RỒI…chuyện đó xảy ra.


Như thể đang trần như nhộng còn chưa tuyệt thế, thằng con trai chẳng-làm-được-gì-hay-ho của tôi bắt đầu rượt đuổi bạn học của nó và tè lên bất kì đứa nhỏ bất hạnh nào trong tầm nước tiểu của nó có thể bắn tới! Tôi còn hơn cả kinh hãi. Cả người tôi hóa đá và ngã sụp lại xuống ghế. Những tiếng la hét tức tối và hoảng sợ vang khắp khán phòng.


Tôi đang đeo một vẻ mặt kinh hoàng và thở hổn hển khi chứng kiến cảnh tượng điên rồ ngay trước mắt mình.


“Thằng nhóc đó là con ai vậy?”


Không đời nào tôi sẽ thừa nhận thằng quỷ con ĐÓ là con trai tôi.


Dara đã muốn chết vì xấu hổ rồi. Tôi, một mặt khác, đang lên những lý do hợp lý để có thể phủ nhận nó là con trai mình.


Tôi đã có thể thấy danh dự của gia đình họ Kwon trượt trên nền dốc thẳng đứng. Vĩnh biệt danh dự.


“DADDY!!! MOMMY!!!”, Joong Sil vui vẻ vẫy tay với chúng tôi. Cả khán phòng quay lại nhìn Dara và tôi – những thủ phạm chịu trách nhiệm với cái việc mang con quỷ con đó đến thế gian này.


CHÚNG.TÔI.TEO.RỒI!


*****



Sandara’s POV


“Ji…”


Tôi xoa xoa bắp tay và ôm lấy anh ấy để ngăn ngọn núi lửa Jiyong không phun trào.


“Ahjussi…”, tôi rì rầm trong khi tựa cằm lên ngực anh ấy và xoa xoa sau lưng anh ấy. Chúng tôi đã an toàn ở trong nhà, tránh xa khỏi vùng zero, nơi con trai chúng tôi bắt nguồn sự hủy diệt. Tôi ngay lập tức cho thằng nhóc quỷ quyệt đó về phòng nó để xoa dịu bố nó trước khi chúng tôi đi nói chuyện cho ra lẽ.


“Đừng giận nữa mà. Joong-ah đã xin lỗi rồi. Anh biết tụi trẻ con là như thế mà,” tôi nói tiếp.


“Anh không hề như vậy khi anh còn là trẻ con. EM có như vậy không?”, anh ấy hỏi với vẻ buộc tội.


“Đương nhiên là không!”, tôi một mực phủ nhận.


Anh ấy thở dài mệt mỏi và cố giãy thoát khỏi cái ôm của tôi để đi tới phòng con trai. Tôi ôm anh ấy lại thật chặt.


“Anh phải bình tĩnh lại trước khi nói chuyện với nó.”


“Không. Thằng nhóc đó phải được dạy cho một bài học,” anh ấy đang đi bước đi nhưng tôi bấu chặt lấy anh ấy.


“Ẳng!”, tôi kêu lên và nhìn anh ấy bằng ánh mắt cún con. Tôi hi vọng cái này sẽ có tác dụng. Nó luôn có tác dụng khi con trai tôi làm vậy.


Một nụ cười dần hiện ở khóe môi anh ấy nhưng anh ấy đang cưỡng lại nó.


“Whheeeee, anh ấy sắp cười rồi kìa,” tôi trêu.


Anh ấy cười khúc khích và bế tôi lên, mang tôi tới ghế sofa và thả người cho cả hai chúng tôi đổ ụp xuống đó. Tôi tựa đầu lên vai anh ấy khi anh ấy nhìn ra phía trước. Tôi ngắm vẻ mặt khi anh anh ấy chìm sâu suy nghĩ. Chồng tôi vẫn đẹp trai như trước. Tôi vẫn không thể tin được là tôi đã kết hôn với anh ấy. Chúng tôi vẫn chung sống như hồi còn ở khu căn hộ cũ. Chỉ là lúc này, con trai chúng tôi là người gây ra các rắc rối.


“Nói lại cho anh một lần nữa tại sao anh lại lấy em?”, anh ấy hỏi.


“Anh nói anh yêu em!”, tôi bĩu môi khi lẩm bẩm mấy lời không đầu không cuối. Anh ấy cười khúc khích và chọc vào trán tôi.


“Àh, phải rồi,” anh ấy gật gù.


“Babe, những trò đùa của nó bắt đầu ra ngoài tầm kiểm soát rồi,” sau đó anh ấy suy nghĩ nói.


“Đó là lý do chúng ta ở đây. Chúng ta sẽ nói chuyện với nó.”


Anh ấy thở dài thượt và đứng dậy. Tôi đoán anh ấy đã đủ bình tĩnh để nói chuyện với con trai vậy nên tôi đi theo sau.


Aigoo, Kwon Joong Sil!


*****



Jiyong’s POV


“Joong-ah…”


Con trai chúng tôi đã bắt đầu khóc lóc thảm thiết trước khi chúng tôi có thể mắng mỏ nó. Dara đang định tới dỗ nó nhưng tôi giữ chặt tay cô ấy lại, không cho làm như vậy. Thằng nhóc này phải nhận ra lỗi sai của mình.


“Con xin lỗi <*hic> Daddy. <*hic> Con sẽ <*hic> không làm như thế nữa. Wahhhh!!!”


“Tại sao con lại làm như thế? Con nghĩ như vậy là ho hay sao, hả?”, tôi hỏi.


“K-không ạ. Nhưng…chú Seungri bảo con làm như vậy khi con gọi điện cho chú ấy. Con xin lỗi Daddy,” thằng nhóc nói xen giữa những tiếng nức nở.


Seungri? Dara và tôi nhìn nhau. Seungri làm cái gì trong chuyện này chứ?


“Con yêu, chú Seungri đã bảo gì con?”, Dara hỏi.


“Nếu con làm hỏng buổi diễn, chú ấy sẽ cho con 10,000won,” thằng bé trả lời. Tôi hít nhanh một hơi vì tức giận.


“CÁI GÌ?!”, Dara và con trai tôi cùng giật nảy lên.


“Ji…”


“Không, Dara. Thằng nhóc thật sự phải bị phạt,” tôi nghiêm khắc nói. Dara đẩy tôi ra ngoài và đóng cửa lại.


“Em sẽ nói chuyện với nó. Anh ở nguyên đây,” cô ấy kiên quyết.


“ĐƯỢC THÔI!”


Tôi ngay lập tức bấm số của Seungri. Thằng nhãi đó nghĩ cái gì chứ?! Arggghhh!!!


“Yeoboseyo? Hyung?”, cậu ta nghe điện thoại chỉ sau một hồi chuông, báo hiệu rõ ràng cảm giác có lỗi của cậu ta.


“LEE SEUNGRI!! Lê cái mông của cậu tới đây!”, tôi hét vào điện thoại và cúp máy.


Sau vài phút, Seungri tới và tôi lôi cậu ta vào trong studio (để không ai có thể nghe thấy tiếng hét thảm thiết cảu cậu ta khi tôi xẻ thịt).


“H-hyung,” cậu ta giơ tay đầu hàng.


“Cậu có biết Joong Sil đã làm gì trong buổi diễn không?!!!”


“Em chỉ đùa thôi. Em không biết nó làm gì cả,” cậu ta lý giải. Tôi sải bước về phía cậu ta và cậu ta lập tức co người lại vì sợ hãi.


“ĐỂ EM GIẢI THÍCH! Làm ơn, đừng giết em,” cậu ta nói.


“Tốt hơn hết phải là một lời giải thích cực kì tuyệt vời, LEE SEUNGRI!”, tôi hét lên.


Cậu ta rúm người lại và bắt đầu kể lể.


“Joong-ah gọi điện cho em khi nó ở sau sân khấu. Thằng bé hỏi xem nó có thể làm gì để em cho nó 10,000won. Thằng bé nói rằng anh không cho nó tiền trừ khi nó nói cho anh biết cần dùng tiền vào việc gì, nhưng nó không muốn nói ra thứ nó muốn mua. Vậy em bảo nó là, em sẽ cho nó tiền. Nhưng con trai anh không chiu. Nó bảo bố nó không muốn nó nhận thứ gì từ người khác. Vậy nên nó muốn tự kiếm tiền. Vậy nên em đùa là nếu nó phá buổi diễn, em sẽ cho nó tiền. Em không biết nó lại đẩy việc đó lên một tầm hoàn toàn khác khi phá hỏng toàn bộ buổi diễn, em thề!! Em chỉ nghĩ là nó sẽ không chịu nói đúng lời thoại hay gì đó. Làm ơn, đừng giết em,” cậu ta giải thích dài dòng.


“Vậy nó muốn cái quái gì với 10,000won? Anh chị đã mua cho nó mọi thứ nó muốn rồi,” tôi thở dài mệt mỏi.


“À, không phải cho nó. Nó nhờ em mua ở tiệm quà tặng gần trường. Em đã gặp Joong Sil ở sau sân khấu sau buổi diễn, và nó đã bọc thứ đó và viết cái gì đó. Nó đưa lại cho em và nhờ em giữ hộ bởi nó vẫn phải chịu phạt với anh trước. Em thật sự không biết nó đã làm gì cho tới khi em đi tới khán phòng và thấy anh và Dara đang xin lỗi hiệu trưởng. Em đã ngay lập tức tẩu thoát sau đó,” Seungri lo lắng cắn móng tay.


“Ji…”, Dara bế con trai chúng tôi đi vào studio.


“Con xin lỗi, Daddy,” thằng bé nói giữa những tiếng nức nở.


“Con biết là con đã sai, đúng không? Bố mẹ vẫn sẽ phạt con. Và con không bao giờ được xin tiền từ ai khác, ngoại trừ mommy và daddy, hiểu chưa?”, tôi nói. Thằng bé khẽ gật đầu và giãy giụa trên tay mẹ nó và vươn tay về phía tôi. Tôi bế nó lên và nó quàng tay quanh cổ tôi. Thằng bé hôn lên má tôi khi vẫn đang khóc hết nước mắt.


“Okay, đủ rồi. Ngày mai, con sẽ xin lỗi các bạn và cô giáo,” tôi nói.


“Vâng, Daddy.”


“Ji, thằng bé nói nó muốn mua cái gì đó, đó là lý do tại sao nó tự kiếm tiền mà Seungri đưa cho nó,” Dara nói.


“Noona, nó đây,” Seungri chìa cái túi giấy ra. Dara mở ra trong khi tôi nhìn, với Joong Sil vẫn trên tay tôi.


Bên trong, là một món quà được bọc nham nhở và một tấm thiếp đính bằng băng dính trong. Chúng tôi nhìn tấm thiếp và cả Dara và tôi cùng lắc đầu mỉm cười. Đó là tranh Joong Sil vẽ gia đình chúng tôi, bao quanh là một hình trái tim lớn. Dara mở gói quà ra, đó là một mô hình có bố, mẹ và một đứa con.


“Aigoo, thằng nhóc này!”, tôi khẽ vỗ lên vai con trai. Tôi quàng tay còn lại qua vai DAra khi chúng tôi âu yếm nhìn thằng quỷ nhỏ chúng tôi đã tạo ra.


*****



Jiyong’s POV


“Bố, cho con đi với! CHO CON ĐI VỚI!!”, con quỷ nhỏ đang ăn vạ khi tôi chuẩn bị đi tới tòa nhà YG.


“Ji, em cũng muốn đi với nữa!!”, Dara tiếp lời.


Aigoo, giống như tôi đang nuôi hai đứa trẻ.


“Arasso, arasso,” tôi đầu hàng đồng ý.


Hai người đó vui vẻ bỏ đi và chuẩn bị đồ đạc. Tôi cần tới YG studio để hoàn tất album mới nhất của Big Bang. Công việc rất khó khăn, và hai người này không giúp nó dễ chịu hơn chút nào cả.


Ngay khi chúng tôi đi vào tòa nhà YG, con quái vật nhỏ kênh kiệu xem xét khắp nơi như thể đây là nhà nó vậy. Thằng bé buôn tay tôi ra và đi trước cả chúng tôi, rõ ràng là thích thú với sự chú ý của các nhân viên trong YG.


“Joong-ah, annyeong!! Omo, cháu cao lên nhiều đấy!”, một vũ công của chúng tôi nói.


“Đừng có khen nó, nó sẽ hư mất,” tôi cảnh cáo cậu ta khi con trai tôi đang ưỡn ngực lên vì tự hào.


Tôi huých Dara khi chúng tôi nhìn con trai đi dọc hành lang về phía studio của YG, liên tiếp dừng bước lại một cách rất kịch để làm hàng với những người chúng tôi gặp trên đường đi. Nó hẳng đang nghĩ nó là vua của cái chốn này.


Tôi quàng tay qua vai Dara khi cô ấy ôm quanh eo tôi. Chúng tôi cùng cười khúc khích trước vẻ lố lăng của con trai mình khi nó tiếp tục gây ấn tượng với các nhân viên của YG.


“Hey, Ji.”


“Hmmmhhhmmm?”


“Em yêu anh,” cô ấy nói.


“Anh yêu em nhiều hơn. Cảm ơn vì đã sinh cho anh cái đồ quỷ con tinh nghịch này,” tôi nói…và hối hận với câu cuối ngay sau đó.


Mười lăm phút sau. Mười lăm phút là tất cả những gì Kwon Joong Sil cần để biến một ngày yên bình thành cơn ác mộng. Nó lấy năng lượng từ chỗ quái nào để luôn khiến tôi phát điên lên chứ?


“Con trai cậu rất đáng yêu,” Hyun Suk hyung nói khi chúng tôi đi về phía studio của Teddy hyung. Chúng tôi đang hoàn tất thu âm cho ca khúc và tôi đã mời Hyun Suk hyung tới nghe thử.


“Đừng bị thằng nhãi đó lừa. Nó có thể thiêu rụi nơi này thành bình địa đấy,” tôi nỏi.


“Ha ha ha, cậu chỉ thích nói quá.”


Man, em ước là như vậy.


“Oh, annyeong haseoyo Sajangnim,” Dara cúi đầu chào YG hyung.


“Dara, Joong-ah đâu rồi? Anh đã bảo em không được rời mắt khỏi nó mà, em biết nó có thể làm gì mà.”


“Aigoo, bình tĩnh nào. Em vừa đi vào nhà vệ sinh một lát. Em để thằng bé lại trong studio của Teddy oppa. Teddy oppa đang trông nó khi anh ấy hoàn tất nốt ca khúc vừa thu âm của các anh,” cô ấy trả lời.


“KHÔNGGGGGG!!!”, cả hai chúng tôi giật bắn người bởi tiếng hét kinh hãi của Hyun Suk hyung khi anh ấy mở cửa ra.


Tôi nghĩ tim tôi đã ngừng đập. Dựa vào phản ứng cửa Hyun Suk hyung, anh ấy đã thấy thứ gì đó rất kinh khủng trong studio của Teddy hyung, nơi con trai tôi đang ở trong đó. Tôi đứng đó, sợ muốn chết. Tôi thậm chí không muốn thò đầu nhìn qua cửa.


“ÔI CHÚA ƠI!!! KHÔNG, JOONG-AH!!”, Dara gào lên, vẫn mọc rễ tại chỗ.


Tôi thu hết can đảm để nhìn vào trong, và điều tôi thấy khiến tôi ước mình được chết ngay tức khắc.


Là thằng bé. CON TRAI TÔI – trần như nhộng nhảy nhót trên máy mix nhạc của Teddy hyung, với một bãi phân lớn trên bàn phím máy tính. Đó là một trong những khả năng của nó, nó có thể đại tiểu tiện ở BẤT KÌ ĐÂU.


Tôi nghĩ nó được sinh ra trên đời để hành hạ tôi. Có một linh hồn quỷ quái trú ngụ bên trong người con trai tôi.


Nó đã hạ gục Teddy hyung, người đang bất lực cố tóm lấy nó. Mỗi khi Teddy hyung tới gần nó, thằng quỷ con lại đe dọa anh ấy bằng một kĩ năng chết người khác – phun nước bọt.


Một chiếc máy tính lớn trong đầu tôi bắt đầu tính toán con số thiệt hại tôi phải chi trả. Điều đó, cộng với cái sự thật rằng Hyun Suk hyun chắc chắn sẽ nướng đít tôi.


Tôi đã muốn khóc cầu xin tha thứ rồi.


“KWON JOONG SIL, XUỐNG ĐÂY NGAY!”, giọng của Dara nổ lớn, khiến tất cả đứng sững lại. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy tức giận đến vậy.


*****



Cuối ngày hôm đó, GD đang lái xe về nhà. Anh đã bảo Dara mang Joong Sil về nhà trước, trong khi anh thu xếp mọi việc với YG.


Thật tuyệt vời khi họ vẫn chưa mất trí và tìm cách giết lẫn nhau sau khi Joong Sil ra đời.


Cái lúc GD đánh xe vào khu phố họ ở, anh biết có điều gì đó kinh khủng đã xảy ra. Có một đám người đang túm tụm trước cổng nhà họ. Anh vội vàng đeo khẩu trang trước khi đỗ xe ở góc phố.


GD ra khỏi xe và đi bộ về phía đám đông để xem xét. Điều anh nhìn thấy khiến anh muốn bốc hỏa.


Ở trước cổng nhà anh là một chiếc hộp lớn, với con trai anh trần như nhộng khinh khỉnh nằm trong đó với một tờ note ghi là:


BÁN – KWON JOONG SIL

SỦA NHƯNG KHÔNG CẮN

VÀO TRONG ĐỂ HỎI THÊM THÔNG TIN



“DARA-AHJUMMA!!!!!!!!”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

335#
Đăng lúc 21-8-2013 09:14:37 | Chỉ xem của tác giả
Aigoooooooooo~~ END đúng ngày đẹp qá ss ạ{:418:}
HAPPY ENDING chúp chiu chiu{:398:}
Từ nay ss ăn non ngủ yên vs MCR và tiếp tục cho công việc trans KTG
ss fighting...Xin chân thành cảm ơn vì fic này ạ{:420:}...
Fic này là fic t3 e kết sau MFR và Sugar đó, còn chờ KTG nữa thôi {:408:}
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

334#
Đăng lúc 18-8-2013 17:32:47 Từ di động | Chỉ xem của tác giả
Ôi hết rồi đấy ạ..
Hey đúng là một happy endding cho tất cả.
Chân thành cảm ơn các ss đã nhiệt tình trans fic.Chúc các ss luôn khoẻ mạnh và thành công trong công việc. :) ;) <3
À cho em hỏi chút ss định đăng fic tiếp ở đâu ạ.Hịa hịa tất cả là tại cái bệnh đãng trí của em.Chẳng nhớ gì cả,ss đừng giận nha.....
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

333#
Đăng lúc 18-8-2013 16:37:22 | Chỉ xem của tác giả
thế là từ giờ chị Mich ăn ngon ngủ yên với MCR rồi nhé!!!

ôi, đọc đoạn cuối cùng mà cứ ngây ngất vì độ lãng mạn của đôi bạn trẻ

không biết phải cmt cái gì nữa vì vẫn đang còn bấn loạn khúc cuối {:447:}

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

332#
 Tác giả| Đăng lúc 18-8-2013 15:13:35 | Chỉ xem của tác giả
Aigoooo... Vậy là MCR cũng đã an toàn đi tới hồi kết. Bản dịch 53 chap kéo dài trong...8 tháng, nghĩ lại thật là kinh khủng


Nói thật thì, bản thân Mich không thích MCR cho lắm. Bởi đã đọc MFR thì đọc tới MCR sẽ thấy rất nhàm và nhảm bởi MCR là fic viết trước, nên ssHuntress viết chưa 'chín', hay lan man rề rà, nhiều lúc ngồi trans mà chỉ muốn Tuy vậy cũng nhờ ủng hộ nhiệt tình của các bạn reader, tới nay thì MCR đã vượt cả lượng view của MFR mất tiêu rồi Lượng comment cũng đông đảo và nhiệt tình hơn rất nhiều (mà tui nghi là do MCR có nhiều M hơn nên mới vậy )


Quả thực là Ji và Da trong MCR không gây được ấn tượng sâu sắc như trong MFR, nên đến giờ phút này, lưu luyến k có nhiều, chỉ thầm nghĩ 'mừng quá hết rồi' Mich thay mặt Apple team cảm ơn các reader nhiệt tình đã đi cùng team tới hết con đường lê thê này. Nhiều lúc vướng công việc bận rộn ngoài đời nên không thể update liền mạch, khiến các bạn phải chờ và hối thúc, về phần này cũng xin lỗi các bạn


Như đã báo trước, MCR cũng sẽ là fic cuối cùng Mich tham gia hoạt động/post tại box fanfic của Kites. Trong thời gian tới, fic của Daragon sẽ vẫn dịch, nhưng cụ thể ở đâu các bạn cũng đã biết rồi, hi vọng vẫn tiếp tục gặp các bạn reader ở nơi 'trú ngụ' mới


Cảm ơn 2ng đẹp PA và Tôm đã vất vả, chúng ta đã thoát khỏi MCR rồi, thiệt là mừng rớt nước mắt Tiếc là Mich k ở gần, 2ng nên mở tiệc ăn mừng vụ này cho hợp lý


Cảm ơn các reader đã tham gia trò chuyện và comment cổ vũ cho 3ng bọn Mich để có thể hoàn thành fic này.


Cảm ơn 2 Mod của box fanfic đã chăm chỉ giúp dọn spam trong thread. Chúc các bạn tiếp tục phát triển box thành công!


18/8/2013, MCR hạ màn


Bình luận

MCR = 1/2 MFR MFR ít comt vì hồi đó nó chưa nổi nhưng vì ss nổi tiếng nên em MCR nổi tiếng lấy hừ hừ  Đăng lúc 18-8-2013 03:40 PM
SS đoán cứ gọi là chuẩn em đồng tình với ss em ko thích fic này vì nó không đặc sắc là mấy lại còn luẩn quẩn nữa em thích MFR hơn  Đăng lúc 18-8-2013 03:39 PM
Chúc mừng ss hạ cánh thành công, chúc mừng MCR kết thúc êm đẹp :D.  Đăng lúc 18-8-2013 03:29 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách