|
Chapter 8.
Vào lúc chạng vạng, khu Vượng Giác đông nghịt người, hứa hẹn trước một đêm đầy sôi động. Hàng dãy xe hơi nối đuôi nhau đậu sát lề đường, chỉ riêng 1 khu vực ko ai dám đậu, đó là trước cửa vũ trường Star Club. Duy nhất chiếc xe hơi mui trần màu đỏ chễm chệ tại đó, Leila ko nói ko rằng cầm theo cây gậy bóng chày tiến đến đập vỡ tấm kính chắn gió, còi chống trộm hụ lên in ỏi. Ko hề nao núng, Leila phan thêm vài gậy nữa vào đầu xe.
_ Ranh con, muốn chết hả? Xe của Nhất Ca mà cũng dám đập.
_ Nhất Ca là cái thá gì chứ. Bổn cô nương đây ko sợ.
Một tên to con có lẽ là bảo vệ của Star Club hùng hổ lao đến ngăn Leila, nhưng bị cô quất cho 1gậy, ôm đầu lùi lại.
_ Hoá ra là đại tiểu thư của Đường gia đây mà. Màn chào hỏi ấn tượng đó cháu gái.
Người đàn ông tầm thước , nước da hồng hào, và 1 vết sẹo dài từ khóe mắt trái xuống đến tận cằm, vừa bước ra khỏi Star Club. Nhất Ca đã ngoài ngũ tuần nhưng ăn mặc như 1 tên cowboy miền viễn tây, trông thật hợm hĩnh.
_ Ai là cháu gái của ông chứ. Hôm nay , tôi đến đây tìm ông là để tính sổ đó.
_ Chà, khẩu khí lớn thật, đúng là con gái của Đường gia có khác. Nhưng ta đâu có làm gì mà khiến cháu tức giận thế?
_ Dẹp những lời nhảm nhí của ông đi. Lần trước chính ông đã dung túng và tiếp tay cho tên Đầu Trọc đến phá Black Box, báo hại anh Wall của bị thương. Chuyện này ko thể bỏ qua dễ dàng được, ông phải rót trà xin lỗi anh Wall đi.
_ Hahaha, cháu gái đàu vui thật. Ta mà phải tạ lỗi với thằng nhóc đó sao? Chỉ sợ hắn ko có đủ tư cách để nhận thôi.
_ Chết tiệt, chuyện này cha tôi chưa biết. Nếu để ông ấy biết được thì ông chết là cái chắc.
_ Vậy sao? Hình như Đường gia đã qua Thái bàn chuyện làm ăn rồi mà. Cho dù ông ta có ở Hong Kong cũng ko làm gì được ta đâu. Cháu gái xinh đẹp à, cháu ngây thơ quá.
Leila tức giận vung gậy nhưng Nhất Ca đã nhanh tay chụp lấy nó. Leila rút mãi ko ra, trong khi gương mặt nham nhở của Nhất Ca ko ngừng tiến sát cô, Leila bèn nhổ nước bọt vào mặt ông ta. Bị bẽ mặt trước đám đàn em, Nhất Ca điên tiết lên.
_ Con nhãi, hôm nay, ông phải thay cha mày dạy dỗ lại cho mày mới được.
Leila vùng chạy khỏi đó, đám đàn em lập tức truy đuổi sát theo cô. Leila nhanh chân chui vào con hẻm gần đó, ngõ hẻm quanh co, tối om và sâu hút. Nhờ nhỏ con mà Leilà luồn lách dễ dàng, nhưng đám người đó quyết ko buông tha, phải bắt cô cho bằng được. Thấm mệt, các đường ra của con hẻm đều bị bao vây, Leila vội ẩn mình trong đám thùng cạc-tông ở góc tối.
~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~
Sam đang tự pha chế cho mình 1 ly cooktail rượu nhẹ thì điện thoại reo, thấy hiển thị số của Leila, Sam vui vẻ nhấc máy.
_ Leila, tìm tôi có việc à?
_ Mau đến cứu tôi, Nhất Ca đang muốn bắt tôi bằng mọi giá.
_ Xảy ra chuyện gì rồi? Sao như thế được? Cô đang ở đâu?
_ Đừng hỏi nhiều, thoát được rồi mới nói. Tôi đang ở Vượng Giác, hẻm sau Star Club đó. Anh đến ngay đi.
_ Tôi biết rồi, tôi lập tức đến liền, cô ráng chịu thêm 1 lúc nữa đi.
_ Được. Ê, đừng để anh Wall biết được chuyện này đó. Một mình anh tới thôi, nếu ko tôi sẽ…
_ Alô…alô…Leila…!
Đầu dây bên kia mất tín hiệu khi Leila vẫn chưa dứt câu, Sam lo lắng vô cùng. Anh định chạy đi kiếm Wall nagy nhưng sực nhớ đến lới Leila căn dặn. Có lẽ đã đến lúc anh nên làm cho Leila điều gì đó mà ko cần tới Wall rồi, anh phải chứng minh cho Leila thấy anh xứng đáng với lòng tin của cô. Chỉ mất nữa giờ là Sam đã thăm dò được Nhất Ca đang ở tiệm lẩu quen thuộc mà hắn thường hay lui tới, Sam lập tức xông vào 1 mình.
_ Leila, tôi đến cứu cô đây.
Nhất Ca đang ngồi ăn lẩu buộc phải dừng lại vì bị Sam phá đám, Leila ngồi bên cạnh, đã bị trói tay, trông thấy sam liền cựa quậy ko yên như muốn lên tiếng nhưng vì bị bịt miệng nên ko nói được.
_ Nhóc con, gan thật. Dám 1 mình đến đây để cứu người đẹp à?
_ Đừng phí lời nữa, Nhất Ca. Ông muốn sao thì mới chịu thả Leila?
_ Hahaha. Mày ko cò đủ tư cách để bàn chuyện với tao đâu. Về nàh kêu Hàn Tử Tường đến đây, may ra tao còn nể mặt cho 1 chút.
_ Ko có anh Tường ở đây, nhưng tôi vẫn nhất quyết dẫn Leila đi thì sao nào?
_ Mày ngon. Nhưng để ngon như vậy thì phải trả giá đó.
Có hơn chục tên đàn em của Nhất Ca trong phòng đều lăn xả vào Sam, chống cự quyết liệt nhưng 1 thì ko thể chọi 10, Sam trúng ngay 1 thanh sắt vào sau gáy, máu tuôn ướt cả lưng. Cảnh vật bắt đầu quay cuồng, bọn chúng xúm lại hội đồng anh tới tấp, chỉ ít phút là Sam ngất đi trên sàn.
~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~
Cuộc điện thoại bất chợt, đánh thức Wall khỏi giấc ngủ, anh mò mẫm trên đầu giường để trả lời.
_ Ai? Nói đi.
_ Là tao đây, Nhất ca.
_ Ừm, thì sao, có chuyện gì?
_ Tao muốn cho mày nghe thứ này.
_ Anh Wall cứu em!- Tiếng Leila thất thanh ở đầu dây bên kia.
_ Leila!
_ Muốn cứu nó và thằng Sam mau đến quán lẩu gặp tao.
Ko cho Wall có cơ hội nói thêm câu nào, Nhất Ca đã cúp máy. Chưa đầy 10 phút, Wall đã có mặt ở quán lẩu, giờ thì, Sam đang bị buột vào chiếc ghế tựa, máu đã thôi chảy, trông anh yếu lắm. Nhìn thấy Wall, Leila là người vui mừng nhất nhưng đang là con tin, Leila ko manh động, cô vẫn đứng bên cạnh băng vết thương cho Sam trong sự giám sát của mấy tay đàn em.
_ Tới rồi à? Làm việc rất có hiệu quả, hèn gì Đường gia lại tin yêu cậu đến vậy.
_ Leila và Sam đã làm gì đắc tội với ông, Nhất ca? Tôi thay mặt họ xin lỗi ông. Ông là người lớn xin đừng chấp nhất bọn nhỏ chúng tôi ko hiểu chuyện.
_ Một câu xin lỗi là muốn ta bỏ qua hả? Đâu có dễ dàng vậy được. Sau này ta làm sao dạy dỗ được đám đàn em.
_ Hai người này, tôi đưa đi là cái chắc rồi. Ông muốn sao?
_ Đúng là làm đại ca có khác, đàn em gây họa thì mình phải gánh. Ta bắt đầu thích cậu rồi đó.
_ Đừng có phí lời nữa. Tôi phải làm gì để ông bỏ qua cho họ. Ông cứ việc nói, tôi nhất định làm được.
_ Ok, rất là đơn giản. Ăn hết cái lẩu trên bàn trong vòng 5 phút thì ta sẽ để cậu dẫn chúng đi.
Wall nhìn lên bàn, đó là 1 cái lẩu cay Từ Xuyên loại lớn dành cho 10 người ăn. Leila nãy giờ cố nhịn cũng ko chịu nổi buộc phải lên tiếng.
_ Ông điên hả? Làm sao mà ăn được nó trong vòng 5 phút. Rõ ràng là chơi chúng tôi.
_ Phải đó, ta cố tình chơi tụi bây đó. Làm gì được tao?
_ Được, thoả thuận vậy đi.
_ Đừng mà anh Wall.
_ Leila, im đi, để anh lo.
Liela chỉ còn biết im lặng đứng nhìn đầy lo lắng. Wall tiến về cái lẩu trên bàn, bắt đầu cầm đũa.
_ Khoan đã.
Nhất Ca đến bên cái lẩu, ông ta lấy hết tất cả các loại ớt có trên bàn đổ vào nồi lẩu. Nào là ớt tươi, ớt khô, ớt sa tế, cái lẩu đỏ ngầu, sôi lên sùng sục, khói bốc lên chảy cả nước mắt. Tiếp theo là các đĩa hải sản sống đều đổ ụp vào hết, nhưng với thời hạn 5 phút thì Wall phải ăn chúng khi chưa kịp chín tới.
_ Giớ thì được rồi, mời cậu ngon miệng.- Nhất Ca cười lên quái ác.
Wall ko nao núng, anh gấp từng miếng cho vào miệng, càng ăn càng nâng tốc độ lên. Miệng Wall đỏ cả lên, mồ hôi rơi lã chã. Sam và Leila chỉ biết xót xa nhìn mà ko giúp gì được cho anh. Cuối cùng, Wall cũng vừa kịp hoàn thành trong vòng 5 phút, Nhất Ca ko còn gì để nói, dù lòng ấm ức cũng phải để Wall dẫn Sam và Leila đi.
Vừa bước chân khỏi quán lẩu là Wall xà ngay xuống mặt đường mà nôn, vết thương cũ ở bụng còn chưa kéo da non, giờ lại ăn cay quá nhiều và no căng, bao tử của Wall như bị hàng ngàn con kiến cắn xé.. Cố gượng cho đến phút cuối, mặt Wall đỏ lè, tay chân thì nóng hổi. Leila và Sam lo lắng dìu anh ngồi sát vào lề đường.
_ Anh Tường, em xin lỗi. Em ko nên giấu anh mà một mình tới đây. Bây giờ còn báo hại anh ra nông nổi này nữa.
_ Tránh ra đi, anh đúng là vô dụng. Có chút chuyện cũng làm ko xong, uổng công tôi tin anh. Ko có anh Wall thì…
Leila vừa xót Wall, vừa tức giận, và như thông thường, cô trút hết bực tức lên đầu Sam, để bản thân mình dễ chịu hơn, mặc dù hiểu rõ, mọi chuyện là do mình gây ra. Wall muốn cản Leila, nhưng anh chẳng còn hơi sức để lên tiếng nữa, chỉ cần mở miệng là lại sẽ nôn tiếp cho mà xem.
_ Tôi xin lỗi Leila, xin lỗi anh Tường. Là do lỗi của tôi hết.- Sam vô cùng ăn năn.
_ Đừng có lãi nhãi nữa, mau đi mua thuốc bao tử về đây. Ăn cay như vậy dễ bị loét bao tử lắm.
_ Ko cần…hai đứa đưa anh về là được rồi.
Wall cố lên tiếng. Nhờ thế mà Leila ko bận tâm chửi Sam nữa, cô lo lắng dìu Wall đứng lên. Sam vội vã đỡ phụ, dù bị Leila đẩy ra mấy lần nhưng anh vẫn kiên trì đỡ Wall, Leila đành nhượng bộ. Ba con người bước xiêu vẹo trên đường phố Vượng Giác về đêm, khó có ai lý giải được mối quan hệ giữa họ, chỉ biết sợi dây vô tình của số mệnh đã ràng buộc họ với nhau. |
|