Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Xem: 91060|Trả lời: 26
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Cổ Đại] Gia Hữu Điêu Thê | Chu Ngọc (Truyện dịch) (DROP)

  [Lấy địa chỉ]
Nhảy đến trang chỉ định
Tác giả
Đăng lúc 2-1-2012 03:45:38 | Xem tất Trả lời thưởng |Xem ngược lại |Chế độ đọc
Gia hữu điêu thê


Tên tác phẩm: Gia hữu điêu thê
Tác giả:Chu Ngọc
Người dịch: Lộng Nguyệt
Độ dài (không bắt buộc): 83 chương
Thể loại: Ngôn tình, giá không lịch sử
Tình trạng sáng tác: Đã hoàn thành

Văn án:


Rồng ra rồng, mà phượng ra phượng.
Nhưng rồng này không rồng nào so được, phượng này cũng không phượng nào sánh được.
Một người là công chúa tiền triều, hiện tại được lựa chọn làm nữ hoàng, vô cùng thần bí, thủ đoạn cao tay.
Một người là nam phi tiền triều, hiện tại là Giám quốc, thế lực sau lưng lớn mạnh, chuyện mới bắt đầu đã có đối thoại nảy lửa, đụng độ hồi hộp.
Là người áp đảo ta, hay ta áp đảo người?
Ngôi vị tối cao ai ngồi, hươu chết về tay ai, cứ đọc xem thì biết...


Lời người dịch:

Trong KST có lẽ cũng nhiều người biết Lộng Nguyệt không phải dịch giả chuyên nghiệp, cũng chưa từng dịch truyện. Lần đầu tiên với Gia hữu điêu thê là cũng bắt nguồn từ hứng thú nhất thời, chọn một tác phẩm ngắn ngắn của tác giả đang được chú ý tại KST nhờ Đạo tình, nếu có điểm nào chưa chuẩn cũng mong mọi người góp ý thêm ^^ Chưa đọc nên cũng không thể nói gì nhiều về nội dung truyện, nhưng tác giả vốn cũng khá nổi tiếng, hi vọng tác phẩm đủ hấp dẫn có thể khiến người đọc theo đến kết cục.

Rate

Số người tham gia 14Sức gió +80 Thu lại Lý do
minjay1608 + 5 Ủng hộ bạn.
Pim + 5 Ủng hộ 1 cái!
thinhmailinh + 5 giờ mới biết chị đào hố dưới n.
loveIU93 + 5 bây h em mới thấy thread này:x
Leebabycutepro + 5 Ủng hộ 1 cái!
gaconlonton + 5 Iu chị :*!
hai2an + 10 Ủng hộ 1 cái!
ngothuyan + 5 Ôi, bây giờ mới phát hiện ra threa.
anglemoon + 5 Ủng hộ 1 cái ^^
seta + 5 Ủng hộ bà bà này ^^
greenrosetq + 10 Ủng hộ
tomatocloud + 5 em chạy vào ủng hộ Lộng bà yêu qu.
Ice_Cube + 5 Ủng hộ bạn dịch truyện
chang_icy + 5 UH ss ạ :x, mới nghe ss GR nói, giờ .

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Sofa
 Tác giả| Đăng lúc 2-1-2012 03:55:31 | Xem tất
Gia hữu điêu thê - Chương 1: Nhà ngục


Sa mạc Hãn Hải có một quốc gia độc lập, tên gọi Thánh Thiên. Quốc gia này từ khi khai quốc tới nay là 733 năm, đứng đầu vương triều phần nhiều đều là nữ hoàng đế. Thánh Thiên vương triều cùng với Ảnh Thúc vương triều nơi đầu Hãn Hải xa xôi có mối quan hệ hợp tác. Hai quốc gia bên rìa lấy đại lục phân cách, mỗi quốc gia thống lĩnh một nửa vùng đất, kinh tế phồn thịnh, quốc thái dân an.

Ấy vậy mà vương triều Thánh Thiên vốn là nơi đồ đánh rơi trên đường không ai nhặt, đêm đi ngủ không cần đóng cửa nay đã không còn phồn hoa an tĩnh nữa. Trải qua hai năm kinh tế biến động, lại thêm cuộc chiến tranh giành ngôi vị hoàng đế khiến cho vương triều Thánh Thiên bị thụt lùi ít nhất 30-40 năm, tất cả đều không còn thấy đâu bóng dáng huy hoàng những ngày cũ nữa.

Nói đến chuyện kinh tế biến động và tranh giành hoàng vị tuy là hai chuyện nhưng cũng có thể nói là một. Bởi nữ hoàng tại vị bất tài, nghe lời xúi giục đi làm chuyện đối đầu với gia đình thế lực bậc nhất Thánh Thiên là Cổ gia. Cổ gia trong tay nắm trọn các thế lực kinh tế Thánh Thiên, nào phải dễ nắn, liền nổi cơn thịnh nộ thề khuynh gia bại sản cũng cùng nữ hoàng liều chết. Vì vậy mới khiến cho nền kinh tế Thánh Thiên một phen hỗn loạn. Mà người khơi mào cho cuộc xung đột này là nữ hoàng lại chẳng có khả năng cứu vãn thế cục, cuối cùng khiến cho Thánh Thiên vương triều giàu có phồn thịnh trở nên ngày một suy tàn.

Biến động khiến cho lê dân Thánh Thiên toàn bộ lâm vào nước sôi lửa bỏng, bốn phương khởi nghĩa nổi dậy, bạo dân làm loạn, châu huyện bị đốt phá, dân chúng không được sống yên ổn. Con cháu hoàng thất vốn đã mưu nhòm ngó ngôi hoàng vị từ lâu nhân cơ hội này mà nổi dậy, trong lúc lửa cháy thêm dầu trời tuyết thêm sương, ép nữ hoàng thoái vị đòi tự mình làm đế, lại dẫn tới thêm một trường mưa gió.

Trong thời khắc quan trọng vương triều Thánh Thiên liêu xiêu muốn ngã, Cổ gia kia lại bất ngờ xuất hiện, hợp tác cùng Cổ Li – nam phi của nữ hoàng, cũng chính là tiểu thúc của Cổ gia thiếu đương gia - làm sáng tỏ âm mưu và dã tâm của kẻ ép nữ hoàng thoái vị, loại bỏ thành kiến, thống nhất ý kiến quan lại và hoàng thất, đồng thời bắt đầu phát chẩn cứu nạn thiên tai, vì vậy mới khiến cho cuộc loạn ở Thánh Thiên vương triều từ từ ổn định, dần dần khôi phục nguyên khí.

Nam phi Cổ Li này khi nữ hoàng còn chưa bị phế là nam phi có địa vị cao nhất trong đám hậu cung. Có thể leo lên tới vị trí đó, từ một Cổ gia vô danh tới vị trí gia tộc đệ nhất Thánh Thiên, mưu kế thủ đoạn không thể nói là không cao thâm. Vì vậy quan lại trong triều trong lúc không biết chọn ai làm hoàng đế kế vị, với thế lực lớn mạnh phía sau Cổ Li, liền tôn Cổ Li làm Thánh Thiên giám quốc, khiến cho y trở thành nam phi hậu cung thứ hai trong lịch sử Thánh Thiên vương triều làm người đứng đầu cai quản thiên hạ.

Cũng may Cổ gia kia không có dã tâm xưng vương xưng bá, mà Cổ Li đó cũng không muốn cả đời phải sống trong hoàng cung, sau khi cùng các quan trong triều chọn ra nữ hoàng mới cho Thánh Thiên vương triều thì lập tức cáo lão về quê, từ nay trở đi trời cao chim tung cánh, biển rộng cá vẫy vùng, cuộc sống quá tiêu dao tự tại.

Ngày 06 tháng 11 năm vương triều Thánh Thiên năm thứ 733, nữ hoàng tân nhiệm  Giá Huyên Thị Thư Mộng đăng cơ hoàng đế, kết thúc một năm Thánh Thiên vương triều vô chủ, đại xá thiên hạ. Dân chúng Thánh Thiên ca tụng công đức, nhảy múa hát ca, khắp nơi tràn ngập không khí vui tươi.

“Mau, bên kia sao vẫn còn chưa chuẩn bị xong. Hôm nay là ngày quan trọng, tiểu tử ngươi nhanh chân lẹ tay, ngàn vạn lần đừng để trễ canh giờ.”

Người trong cung bận rối lên cả đám, ngay cả tiểu thái giám mới nhập cung đầy năm cũng đã muốn làm lớn chỉ bảo.

“Biết rồi biết rồi. Người lớn đừng có giục. Người càng thúc giục tiểu nhân càng hồ đồ, nhìn xem, tốt rồi tốt rồi.”

Tiểu thái giám đầu đầy mồ hôi tay cầm thứ này thứ kia, cùng với một bên lão thái giám đều nhanh chân mà chạy, ngày nữ hoàng đăng cơ, nào có kẻ dám coi thường nửa điểm.

“Lý công công, bên này...”

“Lục công công, điện phía trước...” chỉ thấy đầy hoàng cung nơi nào cũng toàn bóng thái giám vội vã chạy qua chạy lại như thoi. Thánh Thiên tiếp tục là nữ hoàng cai trị, hậu cung dĩ nhiên là nam phi, vì vậy chỉ thấy toàn thái giám mà hiếm thấy bóng nha hoàn.

“Đều đã chuẩn bị tốt cả rồi chứ?”

Trên Dưỡng Tâm điện, một người thân mặc long bào ánh vàng, quay đầu chăm chú ngắm ánh tịch dương ngoài song cửa. Bóng người dưới ánh chiều tà in một vết dài trong điện, vạt áo hắt lên vầng ánh sáng màu đỏ cam khiến nàng thêm phần uy nghiêm, cảm giác thần thánh bất khả xâm phạm.

Sau lưng, một cô gái áo tím khẽ gật đầu, khẽ giọng nói:

“Hoàng thượng, đều đã chuẩn bị tốt cả. Hiện giờ đang ở tẩm cung của người trong lòng đất”

Người mặc long bào chính là Giá Huyên Thư Mộng, ừ một tiếng, rồi bình thản nói:

“Tử Dạng, lúc không có người thì cứ gọi ta là tiểu thư được rồi.”

Cô gái được kêu bằng Tử Dạng mỉm cười gật gật đầu nói: “Dạ biết, tiểu thư, gọi bằng tiểu thư thế này nghe vẫn thân thiết hơn. Tiểu thư, người xem người có phải cứ đi xem rồi hẵng nói. Dù sao giam giữ y như vậy cũng không phải biện pháp. Thế lực sau lưng y quá lớn. Nếu không cẩn thận ngôi vị tiểu thư ngồi không vững, mà chúng vương gia cũng bị sóng gió.”

Bởi vì Tử Dạng từ nhỏ đã đi theo Thư Mộng hoàng đế, bình thường ngoài lúc xử lý chính sự thì ra ngoài để đề phòng tiết lộ thân phận đều gọi bằng tiểu thư, lâu dần thành quen, cách xưng hô công chúa không dùng nữa, đều gọi là tiểu thư.

Thư Mộng nghe lời Tử Dạng nói chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy dưới mũ in hình rồng có hạt châu rủ ngang má là hàng lông mày lá liễu đẹp như tranh vẽ. Phía dưới là cặp mắt thế gian hiếm thấy, đôi mắt trong như ngọc, giống như màu xanh từ biển khơi bát ngát, khiến cho người ta có chết chìm cũng cam tâm tình nguyện; cùng với sống mũi cao, đôi môi mỏng; ngoài vẻ diễm lệ còn mang một khí chất ung dung tự tin.

Thư Mộng trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “Về tẩm cung”

Thời tiết tháng mười âm lịch tuy là không quá lạnh nhưng cũng không phải nóng. Bởi vì tẩm cung của hoàng đế ở sâu trong lòng đất nên có người nóng đến từ đầu tới chân như có nước thấm qua, từ trên trán từng giọt từng giọt mồ hôi không ngừng rơi xuống.

Thư Mộng dẫn theo Tử Dạng phía sau, thong thả mở ra cánh cửa lớn dẫn tới căn phòng trong lòng đất. Nơi này nói là nơi hoàng đế tránh né lúc lâm nguy, không bằng nói là một gian nhà ngục, bên trong treo đầy những dụng cụ tra tấn người. Nhưng mà nhà ngục này không giống những nhà ngục khác, những dụng cụ bắt mắt bên trong không phải dùng để tra khảo tội phạm, mà dùng thỏa mãn cho một sở thích riêng.

Dụng cụ có roi da, roi mềm, nến đốt, đinh thép, ... tính ra cũng phải trên dưới ba bốn chục loại khác nhau. Mà bên cạnh những loại dụng cụ này còn có chai chai lọ lọ to to nhỏ nhỏ khác nhau. Những cái đó vì sao lại có, người sáng suốt nhìn qua đã hiểu.

Thư Mộng liếc mắt nhìn lên người con trai bị trói treo trên cao chính giữa phòng. Chỉ thấy người này hai tay hai bên bị treo lên bởi sợi xích sắt nhỏ, đầu gục xuống trước ngực, tóc dài xuống đến hông rối bù phủ trên thân, che khuất gương mặt. Thân hình không một chút động, rõ ràng là đã bất tỉnh rồi.

Trong thời tiết tháng mười, trên mình y chỉ mặc một chiếc áo lót. Chiếc áo lúc này thấm ướt mồ hôi, dán chặt vào thân mình khiến những đường nét hình thể đẹp đẽ hiển lộ. Mà thân dưới của y không mặc gì, thoáng ẩn hiện màu đồng của da thịt. Nhìn y mồ hôi ướt át, trong ánh nến giữa gian phòng đầy dụng cụ tra tấn, ngược lại lại thấy một nét quyến rũ mê người khó nói.

Translated by Lộng Nguyệt (Lộng_Nguyệ[email protected])

Bình luận

em chỉ ủng hộ chứ không đọc nữa đâu.  Đăng lúc 28-2-2012 11:04 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Ghế gỗ
 Tác giả| Đăng lúc 2-1-2012 04:03:39 | Xem tất
Gia hữu điêu thê - Chương 2: Giam cầm



Thư Mộng hơi nhíu mày, đưa tay đóng cánh cửa lớn, từ từ đi tới phía trước người con trai bị trói. Nàng đưa tay nâng đầu người con trai đang hôn mê lên, chỉ thấy người này dung mạo vô cùng anh tuấn, gương mặt góc cạnh, lông mày thẳng, đôi mắt phượng hơi xếch. Trên hàng mi dài, mồ hôi như những hạt ngọc li ti đang tụ lại thành giọt rơi xuống. Tóc dài ẩm ướt có vài sợi lơ thơ bết trên trán, từng giọt từng giọt mồ hôi chảy xuống bên má. Đồng thời thỉnh thoảng lại thấy có tiếng rên rỉ. Toàn bộ thân hình trong trạng thái này đã tỏa ra vẻ tà mị khôn cùng, nếu mở mắt ra thì không biết sẽ là một nam tử mê hoặc đến độ nào.

Thư Mộng nhìn người con trai trước mắt toàn thân đã mơ hồ đỏ lên thì không khỏi nhíu mày nói: “Thật vô dụng, hoàng đế ta có khi nào nói muốn đối xử với y thế này, thật không biết cái gì là cái gì.”

“Thần còn tưởng thỏ khôn đã chết thì chó săn cũng bị nấu, không ngờ là đã hiểu sai ý tứ của nữ hoàng bệ hạ rồi.”

Một âm thanh khàn khàn bất ngờ vang lên, khiến cho Thư Mộng không khỏi kinh sợ.

Chỉ thấy đôi mắt nhắm chặt từ từ hé mở, ánh mắt lưu chuyển không hề có chút sợ hãi, ngược lại còn toát ra vẻ quyến rũ dụ hoặc. Khóe miệng hơi nhếch lên, cả người toát ra vẻ phong lưu chết người. Con người này không nghi ngờ là cực phẩm trong giới nam nhi.

Thư Mộng chầm chậm buông bàn tay đang đỡ bên hàm y, đối diện nhìn thẳng hồi lâu rồi khẽ mỉm cười nói: “Giám quốc đại nhân, đã khiến ngài chịu oan rồi.”

Người con trai bị trói đó chính là Giám quốc của Thánh Thiên vương triều, là nam nhân của nữ hoàng quyền khuynh thiên hạ trước kia, Cổ Li. Cổ Li nghiêng đầu dựa vào cánh tay bị treo cao của mình, đôi môi khô càng thêm khô. Động tác nguyên là tự nhiên không cố ý này, khi y thực hiện tự dưng lại nảy sinh cảm giác đẹp đẽ; liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh, y không khỏi nở nụ cười gian tà nói: “Đưa thần tới nơi này, không biết nữ hoàng bệ hạ người muốn làm gì?”

Thư Mộng nhìn Cổ Li thân mình đầy mồ hôi, đôi môi khô nứt, mắt liếc nhìn bình ngọc lưu li để bên trên chiếc giường ngọc đen, nhìn ánh sáng phản xạ qua làn nước bên trong liền theo hướng bên giường đi tớii chầm chậm nói: “Giám quốc đại nhân đừng hiểu nhầm, bổn hoàng đối với Giám quốc đại nhân không hề có hứng thú.”

Cổ Li liền a một tiếng, khe khẽ nở một nụ cười nói: "Bệ hạ, người thử nói xem hiện giờ thần đang trong bộ dáng này cùng với một mình người ở chung một chỗ, như vậy vẫn là người với thần không có hứng thú sao?"

Thư Mộng thấy nước trong bình lưu ly khi rót ra hương thơm không gì sánh được, không khỏi uống thử một ngụm thấy đỡ khát, ngoài ra không thấy gì khác liền quay mình đi tới bên Cổ Li. Bắt gặp ánh mắt đầy hàm ý sâu xa của Cổ Li, Thư Mộng nhẹ nhàng cười nói: "Là bổn hoàng không phải với ngươi, bổn hoàng sẽ bù đắp cho ngươi. Nói chuyện hứng thú, hứng thú này không gì so được, bổn hoàng nếu đối với ngươi không có hứng thú, cũng sẽ không bỏ hết tâm tư lưu giữ Giám quốc đại nhân  tại nơi này." Vừa nói vừa nâng chén ngọc tới bên môi Cổ Li.

Cổ Li đã thấy Thư Mộng uống một ngụm liền cũng không từ chối, thoải mái uống một hơi cạn sạch, trong chốc lát cảm giác toàn thân khô nóng cũng tiêu tán.

Cổ Li từ đầu toàn thân vẫn bị trói buộc không thoải mái, lúc này cảm giác đã tốt hơn nhiều, thở ra một hơi. Nhìn thẳng vào mắt Thư Mộng, y nhíu mày nói: "Bệ hạ, đây chính là cách người đãi khách ư?"

Thư Mộng thấy Cổ Li ung dung điềm tĩnh, bản thân bị giam giữ nơi đây nhưng một chút sợ hãi cũng không có, trái lại còn tỏ vẻ vừa lòng giống như y tới đây làm khách vậy, trong lòng không khỏi thầm gật đầu có phần tán thưởng, ưu nhã cười nói: "Thật xin lỗi. Đối đãi với Giám quốc đại nhân thế này đúng là có phần lỗ mãng. Mong là Giám quốc đại nhân không tính toán so đo." Vừa nói vừa tiện tay lấy ra chiếc ghế, đồng thời đưa tay mở khóa còng xích sắt, đỡ cho Cổ Li ngồi trên ghế.

Cổ Li ngồi trên ghế, cử động hai cánh tay tê cứng đến không có cảm giác. Bởi trên người chỉ có áo lót dán chặt vào thân trên nên chỉ có thể vắt chéo chân mà ngồi, cố gắng mới không để lộ ra điểm nhạy cảm. Nhưng hai chân dài đẹp đẽ thì không có chỗ nào có thể tránh không lộ ra cho được. Cổ Li cũng không để ý. Thư Mộng cũng không nói một lời. Y như đang để tâm chuyện khác, ngả ra sau tựa vào lưng ghế, hai mắt khép lại giống như đang nghỉ ngơi.

Thư Mộng thấy Cổ Li cứ tự nhiên như thế ngồi trước mặt nàng, giống như hoàn toàn không để ý tới nàng, không khỏi chầm chậm nở nụ cười nói: "Giám quốc đại nhân thật có phong độ. Bổn hoàng mới nhìn thấy Giám quốc đại nhân một lần thì đã biết là người phi thường, quả nhiên bình tĩnh thâm trầm."

Cổ Li mắt vẫn nhắm, cong môi lên đáp: "Bệ hạ, thần hiện giờ chỉ là một thảo dân, cái gì Giám quốc đại nhân thật không dám nhận. Thần còn tưởng bệ hạ so với thần càng rõ hơn mới phải."

Thư Mộng cười cười không nói. Quả thật, nàng là người rõ nhất. Ngày hôm nay nàng đã tiếp nhận ngọc tỷ và binh phù từ Cổ Li, Cổ Li cũng đã từ chức Giám quốc không ở nơi triều đình nữa. Nhưng lúc bá quan văn võ đều quỳ xin mới khiến nàng càng hiểu rõ hơn, Cổ Li rốt cục nắm giữ quyền lực lớn thế nào, lại có thế lực lớn thế nào. Không thể ngờ tân hoàng đế đã đăng cơ, mà bá quan văn võ vẫn còn quỳ xin cùng y, một người như thế, thật quá nguy hiểm.

Cổ Li thấy Thư Mộng vẫn không nói gì, không khỏi nở nụ cười châm chọc nói: "Nữ hoàng bệ hạ muốn nói cái gì thì nói cái đó, dù có muốn Cổ Li chết cũng không phải không thể nói, không thể làm. Thần làm Giám quốc cũng đã nghĩ đến sẽ có ngày thế này. Chỉ là thần trước giờ cũng không để trong lòng, cho là không người nào mới đăng cơ ngôi vị chưa vững đã muốn động đến thần. Không ngờ thần đã bị bắt xuống đây rồi. Thư Mộng bệ hạ, thần đã quá coi thường người rồi."

Y nói xong liền chầm chậm mở hai con mắt, gương mặt mang một nụ cười giễu cợt nhìn Thư Mộng.

Thư Mộng hơi nhíu mày, bước lên hai bước tiến tới trước mặt Cổ Li nhìn xuống nói từng chữ từng chữ: Công to hơn chủ là đại kị của phép vua tôi. Huống chi Giám quốc có quyền phế lập hoàng đế. Bảo ta không để ý tới ngươi, tuyệt đối không thể nào."

Cổ Li thấy Thư Mộng nói chuyện thẳng thắn, không khỏi khẽ động. Thư Mộng thấy Cổ Li nụ cười ung dung vẻ không quan tâm thì cười cười nói: "Tuy nhiên bổn hoàng trước giờ vẫn chưa từng nghĩ tới chuyện làm hại ngươi. Mặc dù ngươi quyền lực quá lớn, sau lưng lại có Cổ gia thế lực rộng khắp Thánh Thiên vương triều chống đỡ, đối với bổn hoàng không phải điều tốt lành gì."

Cổ Li khẽ động chân mày, lạnh lùng a một tiếng. Thư Mộng không để ý tới sự hiềm nghi của Cổ Li, đưa tay chống thành ghế phía sau gáy Cổ Li, nhìn thẳng vào mắt y mà nói: "Mặc dù ngươi là mối đe dọa lớn nhất của ta, nhưng bổn hoàng cũng không phải kẻ trở mặt vô tình. Hành động và thái độ của ngươi cùng với Cổ gia như thế nào, bổn hoàng đều ghi nhớ trong lòng, ngàn dặm nghênh đón bổn hoàng dù chưa thấy ngươi mấy lần. Nhưng mà bổn hoàng cũng niệm tình ngươi, là ngươi trong lúc Thánh Thiên vương triều nguy nan đã ra mặt, vì Thánh Thiên mà chống đỡ một mảnh trời, vì bổn hoàng mà xây dựng một cơ sở vững chắc. Bổn hoàng có e ngại thế lực của ngươi, cũng sẽ tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với ngươi."

Cổ Li thấy Thư Mộng nói vừa tự tin, vừa chân thành. Mặc dù gặp gỡ không nhiều, nhưng thấy những lời Thư Mộng vừa nói, so độ chân thành tự tin và phong độ khí khái thì nam nhi cũng không bằng, y không khỏi liếc nhìn Thư Mộng một cái vẻ dụ hoặc, ung dung từ tốn nói: "Bệ hạ như vậy là ý gì? Thả thần ra thì không dám, không thả thần cũng không dám. Thật là hai đường đều khó quyết định a."

Translated by Lộng Nguyệt (Lộng_Nguyệ[email protected])
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Tầng
 Tác giả| Đăng lúc 2-1-2012 04:09:51 | Xem tất

Gia hữu điêu thê - Chương 3: Thuốc


Thư Mộng thấy Cổ Li một lời nói ra trúng tim đen, không kinh ngạc không tức giận, ngược lại đưa tay chầm chậm xoa trên môi Cổ Li, bờ môi cong lên nở một nụ cười nói: "Đúng vậy, thật sự rất nhức đầu. Bổn hoàng đã suy nghĩ rất nhiều. Hôm nay thả ngươi đi, ngươi liền như rồng ẩn đáy biển sâu, bổn hoàng có muốn bắt ngươi cũng rất khó khăn. Hôm nay bổn hoàng chỉ trong hoàng cung ra tay mà đã thấy khó như vậy rồi. Nếu không phải hộ vệ của ngươi không được phép theo vào tông miếu, bổn hoàng chưa chắc đã thành công. Có thể thấy thế lực của các ngươi thật lớn mạnh. Bắt được ngươi đã khó khăn vạn phần, mà xử lý mọi việc tiếp theo sao cho êm thấm lại càng khó.
Nếu thả ngươi đi, thiên hạ này của bổn hoàng lúc nào cũng như nâng trong lòng bàn tay, vạn nhất có ngày các ngươi thấy bổn hoàng không thuận mắt mà lật tay thì bổn hoàng không phải là chẳng có sức nào mà chống lại hay sao.
Nếu không thả ngươi, Cổ gia nếu mà hỏi đến thì bổn hoàng làm thế nào trả lời? Hơn nữa người thiên hạ sẽ nói gì, nói bổn hoàng vong ân bội nghĩa, không bằng không chứng giam giữ Giám quốc đại nhân là người có ơn với Thánh Thiên quốc. Như thế, Cổ gia các ngươi không phải chỉ cần giơ tay nói một câu, thiên hạ của bổn hoàng sẽ nguy ngập trùng trùng hay sao.
Nói Cổ gia các ngươi đối với hoàng vị không có hứng thú, bổn hoàng cũng tin. Bổn hoàng nếu mà không tin tưởng thì đã không nhận lời lên làm hoàng đế. Nhưng bên cạnh giường nằm toàn là hổ như vậy, nói bổn hoàng làm sao yên tâm mà ngủ. Hơn nữa thế lực thần tử lớn hơn cả quân vương, không thể tránh được có kẻ nói ra nói vào. Bổn hoàng cũng không muốn có ngày đi vào vết xe đổ của nữ hoàng tiền nhiệm. So với chuyện chờ tới lúc đó làm một kẻ tiểu nhân, không bằng bổn hoàng hiện tại làm tiểu nhân trước. Thánh Thiên vương triều là của họ Giá Huyên. Các ngươi nếu muốn làm gì, bổn hoàng không là hoàng đế thì cũng tùy các ngươi. Nhưng mà bổn hoàng nếu đã ngồi ngôi đế vị Thánh Thiên rồi, thì sẽ không cho phép Thánh Thiên hoàng đế bị thế lực của người ngoài ảnh hưởng."
Thư Mộng nói đến đây thì dừng một lúc, khẽ thở dài một tiếng nói: "Ngươi nói xem, bổn hoàng nên làm gì ngươi bây giờ?"
Cổ Li thấy Thư Mông dáng vẻ trầm tư và khiêu khích nhìn y. Ngón tay nàng xoa xoa trên môi y mang lại một cảm giác ngứa ngáy, đầu lưỡi không đừng được cuốn lấy ngón tay nàng, vừa mút vào vừa đưa mắt nhìn nàng nói: "Người muốn làm thế nào?"
Thư Mộng thấy dáng vẻ này của Cổ Li tự nhiên tà mị đến vô cùng, bản thân mình có hành động khiêu khích y, bị y đáp trả như vậy, ngược lại có cảm giác xuân tình phơi phới khó nói thành lời.
Cổ Li đưa mắt nhìn Thư Mộng mơ hồ nói: "Bệ hạ thân ái của thần, thả không thể thả, giữ không dám giữ, rốt cuộc người muốn để thần nơi đâu hay không? Tại sao người dám để thần phải chờ lâu như vậy?"
Thư Mộng thấy Cổ Li phút chốc toàn thân tỏa ra một vẻ yêu mị, biết là Cổ Li đang cố tình muốn khiêu khích mê hoặc mình, môi không khỏi nở một nụ cười nói: "Cổ Li, ngươi thật là thông minh. Cái gì cũng đều tính toán từ trước được. Hiện tại bên ngoài hộ vệ của ngươi chỗ nào cũng đều đã âm thầm tra xét hết rồi. Còn chưa tìm được ngươi, chỉ e hoàng cung của bổn hoàng ngóc ngách nào cũng đều sẽ bị điều tra kỹ kỹ càng càng. Bổn hoàng thực sự không dám đem ngươi giấu đi. Mà giết ngươi? Không, bổn hoàng tuyệt không nói lời không giữ lời đâu. Huống chi nam nhân cực phẩm thế này thế gian nào có mấy người, giết đi rồi không phải rất đáng tiếc sao."
Thư Mộng vừa nói vừa tay kia chầm chậm vuốt ve trên má Cổ Li, ngón tay gợi gợi trên má y xuống dưới hàm, cúi người ghé bên tai y nói nhỏ: "Ngươi nói, bổn hoàng sao có thể bỏ được."
Cổ Li nghe Thư Mộng nói lời khinh bạc, nghiêng đầu nhìn trong đôi mắt không lộ ra chút nào ý tứ bất chính, không khỏi cười nhẹ. Thư Mộng này thật không đơn giản, y cố tình quyến rũ nàng, không ngờ nàng tâm trí không hề hỗn loạn, liền hé miệng nở nụ cười.
Thư Mộng thấy được nụ cười của Cổ  Li, không khỏi cũng cười theo. Ngón tay trong miệng Cổ  Li cũng không rút ra mà ngược lại theo sát đầu lưỡi Cổ Li, lúc nặng lúc nhẹ kích thích.
Cổ Li thầm nở một nụ cười, tiểu nha đầu này không ngờ lại còn muốn quyến rũ y, thật đúng là múa rìu qua mắt thợ, vung búa trước cửa Lỗ Ban. Chính lúc đang định đáp trả đột nhiên dưới bụng một luồng hơi khô nóng bất ngờ xông lên. Cùng với luồng hơi nóng này là một trận ngứa ngáy không rõ nguyên nhân không thể nói thành lời. Toàn thân lúc này như bị ngàn vạn con kiến cắn xé, mà ngón tay kia trong miệng lại vô cùng ngang ngược, như lửa cháy thêm dầu trời tuyết thêm sương, khơi gợi trong mình dục vọng vô cùng tận; trong lòng không khỏi kinh hãi vung tay giữ lấy tay vịn của ghế tựa muốn tỉnh táo lại.
Thư Mộng thấy Cổ Li trong chớp mắt sắc mặt thay đổi, thân thể căng cứng thì hai mắt không khỏi híp lại nở nụ cười nhạt. Nụ cười chưa dứt, nhìn thấy thân thể ửng hồng của Cổ Li, mắt nàng từ từ dâng lên một làn hơi nước. Bắt gặp ánh mắt ma mị của y, Thư Mộng không khỏi thấy trong lòng nôn nao.
Thư Mộng vẫn còn chưa bước vào mộng cảnh. Trước mặt, Cổ Li toàn thân đã ửng đỏ, thân mình căng cứng tựa trên ghế, đầu ngả ra sau gối vào lưng ghế, đôi môi hé mở phát ra âm thanh rên rỉ ngắt quãng. Ngón tay nàng vẽ vòng trong miệng Cổ Li, một dòng nước theo khóe miệng y chảy ra tạo nên một hình ảnh mê loạn.
Thư Mộng nhíu mày. Cổ Li cố gắng kiểm soát thân thể đang có những biểu hiện đáng xấu hổ, trừng mắt nhìn Thư Mộng nói: "Rốt cục là người đã cho ta uống cái gì?"
Thư Mộng nhìn Cổ Li trước mặt mình, thân thể căng cứng, đôi mắt nhanh chóng lưu chuyển, nhíu mày nói: "Đáng ghét, cả một bọn đều thật vô dụng."
Nàng nguyên chỉ truyền lệnh bắt giữ Cổ Li, cũng không có chỉ dẫn gì nhiều. Không thể ngờ kẻ dưới tưởng nàng muốn tìm người mới vui vẻ, cho là nàng muốn làm gì đó đối với Cổ Li, cuối cùng đem Cổ Li lột quần áo treo tại đó như vậy. Lúc đầu còn tưởng hôn mê vì trúng phải thuốc mê, hiện tại xem ra là thuốc mê còn thêm vào xuân dược (*thuốc kích dục*). Khó trách tại sao lúc mình đi vào nhìn thấy Cổ Li thân mình đầy mồ hôi. Trời lạnh như vậy mà vẫn toát mồ hôi, không phải do tác dụng của thuốc thì còn là cái gì. Thư Mộng hiểu ra vấn đề, không khỏi nhíu mày nhìn Cổ Li đang trong trạng thái bị kích động.
Cổ Li lúc tỉnh lại thì đã biết mình bị trúng xuân dược, ở trong hoàng cung đã bao nhiêu năm như vậy không lẽ còn không biết trúng xuân dược dấu hiệu ra sao. Xuân dược dù nặng nhưng y sớm đã có kháng thể, mặc dù có khó chịu nhưng vẫn không đến nỗi bị mất lí trí. Lúc uống chén nước Thư Mộng đưa cho rồi cũng không hề có bất kỳ cảm giác gì khác lạ, còn tưởng rằng Thư Mộng cho mình uống thuốc giải. Không ngờ chỉ là tạm thời ngăn chặn tác dụng của thuốc, hiện giờ mới lại phát tác, sức thuốc mãnh liệt đến ý chí cũng cơ hồ giữ không được.
Cổ Li thấy bản thân mình chỉ trong chớp mắt đã hoàn toàn không thể khống chế được bản thân, trong lòng vô cùng hoảng sợ. Một mặt muốn kìm chế bản thân, mặt khác lại nhịn không nổi, phát ra  những âm thanh rên rỉ càng lúc càng đậm màu sắc dục; đồng thời bàn tay cũng không thể khống chế, đưa ra nắm lấy Thư Mộng ở trước mặt.
Thư Mộng còn đang hơi nhíu mày, nghĩ xem có cách nào có thể xử lý. Không ngờ Cổ Li tự nhiên đưa tay kéo nàng. Trong lúc không phòng bị bị Cổ Li kéo vào trong vòng tay. Sắc mặt chuyển lạnh lùng, nàng đưa tay nhằm Cổ Li chém xuống. Nhưng Cổ Li sau khi uống phải xuân dược sức lực mạnh mẽ hơn xa bình thường, một lần giãy giụa không thể thoát ra được. Thư Mộng còn chưa kịp dùng sức lần thứ hai, Cổ Li đã nghiêng đầu một cái, hôn lên trên môi nàng.

Translated by Lộng Nguyệt (Lộng_Nguyệ[email protected])
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

5#
 Tác giả| Đăng lúc 2-1-2012 15:04:22 | Xem tất
Kurt gửi lúc 2-1-2012 14:30
Hự, hóng bữa giờ hôm nay đã thấy lên sàn híhí.
Bộ này là bộ kế tiếp của "Gia hữu ...

Gia hữu điêu thê - Chương 4: Vô đề



Thư Mộng chỉ cảm thấy đôi môi chợt nóng, còn chưa kịp phản ứng thì vật trơn trượt đó đã tách hai hàm răng nàng ra, khí thế tiến vào. Không có nhẹ nhàng thương hương tiếc ngọc, không có phong thái khéo léo phong lưu, càng không có một chút dịu dàng; chỉ có cướp đoạt, giống như dã thú cướp đoạt, hoàn toàn là sự kích động đầy bản năng một cách nguyên thủy nhất.

Cổ Li trong lòng cũng biết rõ mình đang làm gì, nhưng muốn ngừng cũng ngừng không được. Muốn kêu lên để Thư Mộng rời xa nhưng liên tiếp không tiếng nào phát ra được. Một bên ý thức vẫn còn nhận thức được rất rõ ràng, nhưng thân thể lại không thể tự mình khống chế, không khỏi sợ hãi trong lòng. Loại xuân dược mạnh đến thế này y thực sự chưa từng gặp qua. Đây không phải do tác động của loại thuốc y bị người ta cho uống lúc đầu, bởi lúc loại thuốc đó phát tác thì y vẫn còn có thể chịu đựng được. Còn bây giờ thì đừng nói đến chịu được, có muốn giảm lực làm nhẹ nhàng một chút cũng làm không được. Nhất định là chén nước Thư Mộng cho y uống lúc sau có vấn đề, loại thuốc này thật quá bá đạo đi.

Thư Mộng chỉ thấy trong chớp mắt đầu lưỡi bị mút đến cảm giác nôn nao, từ đầu lưỡi đến gốc lưỡi đều cảm thấy đau đớn, răng với răng va chạm nhau đã thấy có mùi vị máu tanh, đôi môi đã bắt đầu sưng lên đau đớn. Thư Mông không khỏi giận dữ, đưa tay muốn phá vòng kềm tỏa của Cổ Li, một chưởng đánh xuống bả vai y. Cổ Li bị đau theo bản năng buông lỏng tay ra.

Thư Mộng lập tức thoát ra, còn chưa kịp đứng vững đã thấy Cổ Li muốn nhào lên theo sát. Nàng kêu một tiếng giận dữ nói: “Dám chiếm bổn hoàng tiện nghi, bổn hoàng sẽ cho ngươi biết lợi hại.” Liền giận dữ hướng tới phía Cổ Li, đưa tay nắm lấy khóa còng xích sắt khóa hai tay Cổ Li lại, rồi dùng sức kéo một cái đem Cổ Li treo lên một lần nữa.

Thư Mộng thuận tay nhặt lên một chiếc roi da trong đám dụng cụ tra tấn đặt ở bên cạnh, nhằm vào ngực Cổ Li đánh tới. Chỉ nghe thấy âm thanh quần áo bị xé rách, chiếc áo duy nhất trên người Cổ Li bị một roi này của Thư Mộng xé rách toạc rơi xuống, khiến cho Cổ Li một thân trần trụi phơi ra trước mắt nàng.

Cổ Li thấy cảm giác ấm áp mềm mại mất đi, da thịt lạnh giá cũng khiến cảm giác khô nóng trong mình giảm bớt. Nhưng chỉ ngay sau đó cơ thể lại càng thêm nóng bỏng, không khỏi mạnh mẽ vặn vẹo thân thể, không ngừng rên rỉ khó chịu. Làn roi giận dữ của Thư Mộng chạm vào thân thể mang đến cảm giác đau đớn trên da thịt nhưng lại có thể làm giảm bớt cảm giác khô nóng khó chịu, khiến cho y không khỏi phát ra những âm thanh rên rỉ khoái lạc.

Thư Mộng thấy Cổ Li không những không đau đớn mà ngược lại còn có vẻ thoải mái dễ chịu, không khỏi lạnh lẽo cất tiếng: “Không ngờ lại thích trò chơi này, được, để bổn hoàng cùng ngươi chơi trò chơi này.” Vừa nói vừa vung roi đánh ra 2 roi, khiến Cổ Li càng rên rỉ lớn hơn nữa.

Vun vút tiếng roi quất liên tiếp trong căn phòng dưới lòng đất. Cùng với âm thanh của hình phạt đáng sợ này còn nghe thấy tiếng rên rỉ không ngừng truyền tới. Tiếng rên rỉ khoái lạc khàn khàn nhuốm đầy màu sắc dục, khiến cho ai nghe thấy cũng đều ngứa ngáy.

Thư Mộng thấy chiếc roi da đặc biệt chế tạo vì sở thích này đánh vào trên người Cổ Li khiến cho y rên rỉ càng lúc càng lớn, không khỏi xoay cổ tay đổi hướng roi da đánh vào trên đùi y. Cổ Li trong chớp mắt cảm giác lên đến cực độ khoái lạc, thân thể không thể khống chế căng cứng lên. Toàn thân ưỡn lên hết cỡ ngửa ra sau, mái tóc đen dài buông xuống vẽ nên trong không gian một hình cung tuyệt mỹ; Cổ Li cả đầu ngẩng cao, hai tay thoáng chốc nắm chặt lấy sợi xích trên cổ tay, hai chân đạp trên mặt đất, toàn thân không ngừng run rẩy dữ dội.

Thư Mộng nhìn thấy tất cả trước mắt, tay nắm chặt roi da cũng không tiếp tục đánh nữa, từ từ quay mặt đi đứng ở một bên thở gấp.

Một lúc lâu Cổ Li dừng lại rũ xuống, đầu tựa vào trên cánh tay, không ngừng thở dốc. Trên thân thể trần trụi, từng vệt từng vệt roi đỏ ngang dọc đan xen phủ kín khắp thân thể. Mái tóc đen dài rối bời từng lọn từng lọn phủ trên thân. Mồ hôi ướt đẫm khắp thân thể màu da ửng hồng theo từng lọn tóc chảy xuống thành giọt, chảy trên thân thể gợi cảm chỗ hồng chỗ đen đan xen, khiến cho người ta không thấy cảm giác tàn nhẫn, chỉ thấy vẻ gợi cảm không lời nào tả được cùng với cảm giác ham muốn mê loạn.

Thư Mộng ngừng một lúc lâu mới quay đầu nhìn Cổ Li đang thở dốc, nghiến răng mà rằng: “Vẫn còn chưa đủ?”

Cổ Li dựa đầu trên cánh tay đang bị treo lên cao, liếc mắt nhìn Thư Mộng thấy nàng trong sắc mặt lạnh lùng sắt đá lại có phần hơi xấu hổ ngượng ngùng thì không khỏi cười gian tà, đưa lưỡi chầm chậm liếm lên vết roi đỏ trên cánh tay, hướng Thư Mộng nói: “ Thì ra ngươi cũng thích chơi những trò thế này, xem ra kinh nghiệm cũng phong ...a...”Cổ Li nói còn chưa hết lời, thân thể cả người lại căng cứng, bắt đầu thở dốc.

Thư Mộng nghe Cổ Li nói vậy sắc mặt không khỏi trầm xuống, nhìn Cổ Li thuốc lại bắt đầu phát tác, tiện tay vứt chiếc roi da trong tay xuống. Bản thân chịu thiệt bởi kẻ dưới làm việc không khéo gây ra sai sót,  còn giữ lực đạo không làm thương y, không ngờ đến đổi lại là lời nói khinh khi xúc phạm người khác. Nàng hừ lạnh một tiếng, đưa tay hạ khóa xích sắt còng ở cổ tay Cổ Li xuống. Cổ Li thân thể liền rớt xuống, nặng nề rơi ngồi ngay trên ghế.

Thư Mộng nhìn một cái rồi nhanh tay giật lấy một sợi roi mềm đang bày trên bàn, hai tay cầm hai đầu dùng sức kéo một cái, bước lên trước hai bước tiến về phía Cổ Li đang ngồi trên ghế.

Cổ Li thấy Thư Mộng tiến tới chuẩn bị trói mình không khỏi bắt đầu kịch liệt giãy dụa. Sợi xích sắt trên tay va chạm vào nhau phát ra những âm thanh trong trẻo sắc nét, trong căn phòng tối lờ mờ lại càng tăng thêm mùi vị ham muốn vô tận.

Thư Mộng thấy Cổ Li không ngừng giãy dụa không khỏi nở một nụ cười khinh bỉ. Nói chuyện đùa, Cổ Li không hề biết võ công, trong khi nàng từ nhỏ đã bắt đầu học võ. Tuy rằng không lên được hàng top đầu, so với tuyệt đỉnh cao thủ thì không thể so sánh được, nhưng muốn đối phó với một người con trai hai tay đã bị xích thì không cần phải nói; nhất thời hai tay dùng lực hướng Cổ Li áp xuống.

Mắt thấy Cổ Li mặc dù giãy giụa nhưng cũng sắp bị Thư Mộng trói vào ghế đến nơi, tự nhiên thấy Thư Mộng hai tay dừng lại một chút, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên kinh sợ. Cổ Li trong lúc giãy giụa cảm thấy Thư Mộng ngừng dùng sức, lập tức không cần suy nghĩ mau chóng thoát ra, đưa tay ôm chặt lấy Thư Mộng vào trong lòng, sợi dây xích trên tay quấn vòng qua mình Thư Mộng, giữ chặt lấy nàng trong vòng tay mình.

“Buông bổn hoàng ra ... Ngươi ...thật lớn mật ...Buông ...ra...”

Thư Mộng không hiểu việc gì đã xảy ra, chỉ trong chớp mắt thấy chân tay mềm nhũn, không một chút khí lực. Đồng thời từ bụng dưới dâng lên một làn sóng nóng, lan tỏa ra toàn bộ chân tay mình mẩy. Thân thể đột nhiên nóng lên, cảm thấy miệng khô lưỡi đắng. Bị Cổ Li thân trần mình trụi ôm vào trong ngực, không những không cảm thấy bực mình khó chịu mà ngược lại càng rất muốn gần gũi nương tựa vào y, thân thể không thể kiểm soát áp sát vào người Cổ Li.

“Đây rốt cuộc ...là chuyện gì đây? A...ngươi buông ra ... đừng chạm ...”

Thư Mộng thân mình vặn vẹo kịch liệt, bị dây xích trên tay Cổ Li quấn giữ không thể cử động. Thư Mộng chỉ thấy khó chịu khác thường, trong người thấy có cảm giác quái dị chưa từng có, khó nhịn nổi nữa.

Cổ Li thấy Thư Mộng sắc mặt ửng hồng, trong chớp mắt toàn thân có sự biến đổi rất lớn. Cảm giác được sự thay đổi khác lạ trên thân thể Thư Mộng, y không khỏi ghé bên tai Thư Mộng, vừa thở dốc vừa khàn khàn nói: “Tự tạo nghiệt, không thể sống.” Vừa nói xong thì nhịn không nổi, nắm giữ sau gáy Thư Mộng cúi đầu hôn xuống.

Thư Mộng yếu ớt giãy giụa trong lòng Cổ Li, nghe thấy lời Cổ Li nói bên tai mình, lời nói trầm trầm đó khiến thân thể càng thêm mềm nhũn. Đầu óc mặc dù vẫn tỉnh táo nhưng rõ ràng là không có cách nào chống cự, muốn giãy giụa chống cự nhưng không những không làm y ngừng tay, ngược lại càng tăng thêm hứng thú. Thấy được Cổ Li hôn mình một cách thô bạo, nhưng Thư Mộng cũng không thấy khó chịu, thân thể ngược lại còn không chịu nghe lời đi đón nhận, cả người nằm gọn trong vòng tay Cổ Li.

Translated by Lộng Nguyệt (Lộng_Nguyệ[email protected])

Bình luận

Hihi bà bà.....em ủng hộ chị tới cùng^^  Đăng lúc 2-1-2012 09:51 PM
Tới Z luôn thật đó =))  Đăng lúc 2-1-2012 06:23 PM
Hự, màn SM này chóang quá =)). Vậy k lẽ chap sau 2 a c sẽ tới Z luôn hở ta =)). Đúng là "tự tạo nghiệt, k thể sống" mà :)), uống XD mà k biết, há há.  Đăng lúc 2-1-2012 03:17 PM
Òa, có rồi :((,SM đây rồi :((.Cảm ơn LN nè :X  Đăng lúc 2-1-2012 03:05 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

6#
 Tác giả| Đăng lúc 2-1-2012 18:21:51 | Xem tất
Một số chú thích thêm cho bản dịch:

Hươu chết về tay ai (Lộc tử thùy thủ): Có lẽ muốn nói dựa theo "đuổi hươu ở Trung Nguyên". Thiên hạ là con hươu, người người thi nhau đuổi bắt là ý nói người người ai cũng muốn giành làm bá chủ thiên hạ.


Thỏ khôn chết, chó săn cũng bị nấu: Bắt nguồn từ Sử ký, phần Phạm Lãi (Thiếu Bá). Sau khi Phạm Lãi giúp Việt vương Câu Tiễn lên ngôi thì đã chủ động xin rút lui vì hiểu Câu Tiễn là người không đáng tin:
"Phi điểu tận, lương cung tàng. Giảo thỏ tử, tẩu cẩu phanh. Việt vương vi nhân trường cảnh điểu uế, khả dữ cộng hoạn nạn, bất khả dữ cộng lạc. Tử hà bất khứ?"
Chim bay mất hết, cung tốt được cất đi. Thỏ khôn chết, chó săn bị nấu. Việt vương là người tướng mạo cổ cao, miệng chim, chỉ có thể chung hoạn nạn mà không thể chung vui. Thầy sao còn chưa lui về?

Sau quả thật Việt vương có hành động trở mặt giết hại công thần. Câu nói trên được dùng để ám chỉ các vị quân vương trở mặt lấy oán báo ân, qua cầu rút ván, lợi dụng người xong rồi giết.

Bình luận

Chi mang phần chú thích để dưới mỗi chap đi chị, ng đọc sẽ dễ theo dõi hơn ^^  Đăng lúc 2-1-2012 06:38 PM
em gửi mail cho chị rồi đó ạ, chị check giùm em nha. Những chỗ em bôi đỏ là những chỗ em không rõ nghĩa ^^  Đăng lúc 2-1-2012 06:38 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

7#
 Tác giả| Đăng lúc 3-1-2012 03:37:05 | Xem tất
Gia hữu điêu thê - Chương 5: Mê tình


Thư Mộng trong lòng thầm kêu không xong. Phản ứng khác thường của cơ thể khiến cho đầu óc Thư Mộng – lúc này vẫn còn tương đối tỉnh táo - nhất thời hiểu được, nàng vô tình cũng uống phải loại xuân dược cực mạnh này rồi, nhất định là bình nước trong kia có vấn đề. Thư Mộng trong nháy mắt chỉ nghĩ được chiếc bình đó là chất lỏng trong mật thất này, còn chưa kịp tự trách mình thì thân thể nhanh chóng xao động đã hoàn toàn phá hủy thần trí của nàng, không khỏi không thể khống chế được bắt đầu hôn lại Cổ Li.

Cổ Li vừa hôn Thư Mộng vừa trực tiếp xé mở xiêm áo trên người nàng. Dưới long bào là một thân thể đầy đặn trắng nõn, khiến cho Cổ Li cảm thấy cổ họng căng thẳng cháy khát. Thân thể đẹp đẽ đến vậy y chưa từng thấy qua, làn da mượt mà như tơ làm cho người ta hoàn toàn không thể khống chế được bản thân. Cổ Li hai tay dùng sức bế Thư Mộng lên, cúi đầu xuống ngậm lấy điểm hồng nhô lên xinh đẹp như nụ anh đào, ra sức mút vào.

Thư Mộng chỉ cảm thấy ong một tiếng, cả người đều sợ run, kịch liệt thở hổn hển nói: “Không được, không được.” Hai tay vô lực ôm lấy đầu Cổ Li, muốn buông ra, lại không ý thức ôm lấy càng chặt, toàn bộ cơ thể ngửa ra sau bám vào trên người Cổ Li.

Cổ Li vừa thưởng thức hương vị ngọt ngào trong miệng, vừa đưa một tay phía sau lưng Thư Mộng trượt xuống, sợi xích sắt quấn giữ Thư Mộng theo tay Cổ Li rơi xuống. Tòan thân Thư Mộng ngửa ra sau, lộ ra chiếc cổ thiên nga tuyệt đẹp. Nhìn cảnh tượng phía trước thân Cổ Li như vậy,  dây xích vẫn còn quấn quanh thân thể trắng nõn sáng mịn của Thư Mộng, cùng với áo váy xốc xếch rách tan không che được một tòa thiên nhiên, tự nhiên đẹp đẽ kinh người. Trong chớp mắt làm cho người ta có một cảm giác giống như bị ngược đãi, chà đạp giày xéo một cách khác thường.

Thư Mộng bị xích sắt quấn giữ, hiện tại căn bản không có sức lực để giãy thoát. Cảm giác được tay Cổ Li đang ở trên người mình tàn sát bừa bãi, chẳng những không cảm thấy ngượng ngùng, ngược lại càng muốn gần hơn, gần hơn nữa. Những xao động ban đầu không thể nào bình ổn, không khỏi khó chịu ôm chặt lấy đầu Cổ Li, thân thể không ngừng cọ xát vào y.
Cổ Li chỉ cảm thấy huyết khí dâng tràn, trực tiếp đem thân thể Thư Mộng đỡ lên, vận động thân mình một cách nguyên thủy nhất, hai người quấn chặt lấy nhau.

“A, đau.” Thư Mộng chỉ cảm thấy thân thể trong nháy mắt bị xé rách đau đớn, không khỏi ôm lấy Cổ Li kêu lên.
Cổ Li bất giác có chút kinh ngạc, nhưng tình dục đã che khuất lý trí, không khỏi vừa ôm lấy Thư Mộng lắc lư  vừa khàn khàn cất giọng nói:“Đợi lát nữa sẽ không đau.”

Thư Mộng bị Cổ Li ôm lấy không ngừng vận động, kết hợp với những xao động trong cơ thể, dần dần chuyển biến thành một loại cảm thụ tuyệt không thể tả. Thư Mộng ôm chặt Cổ Li, vô thức rên rỉ. Trong khoảnh khắc đó mọi dáng vẻ tôn nghiêm, phong độ, rụt rè … đều bị ném lên ngoài chín tầng mây. Trầm tĩnh trong dục vọng, hưởng thụ sự kỳ diệu này của cuộc đời con người.

Thư Mộng bị tình dục chinh phục, giữa lúc hoảng hốt cảm giác được Cổ Li ôm lấy nàng tháo bỏ xích sắt, hai người nằm trên chiếc giường ngọc đen, tận cùng phượng đảo loan điên.

Đêm mới bắt đầu, phù dung trướng ấm đêm xuân ngắn, từ đó quân vương chậm thiết triều, (*) e là về mặt này cũng không cần thiết phải kể lại những việc phát sinh làm gì.



“Tiểu thư, tiểu thư, người mau tỉnh lại, người mau tỉnh lại đi.”

Thư Mộng hết sức mệt mỏi, lờ mờ nghe bên tai có thanh âm lo lắng không ngừng thúc giục nàng, cố gắng vạn phần mới miễn cưỡng mở được mắt. Thấy Tử Dạng đang đứng nơi đầu giường nhìn nàng với vẻ mặt lo lắng, không khỏi nói: “Chuyện gì?”
Vừa mở miệng thì thanh âm khàn khàn vô hạn toát ra, căn bản đã không còn trong trẻo như ngày xưa nữa, Thư Mộng không khỏi hơi hơi ngẩn người.

Tử Dạng thấy Thư Mộng đã thanh tỉnh, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại tiếp một hơi nói:“Tiểu thư, nhanh một chút, sắp đến giờ vào triều rồi. Hôm nay là ngày đầu tiên người lâm triều, trăm ngàn lần không thể chậm trễ đâu.”

Thư Mộng vừa nghe Tử Dạng nói như vậy, không khỏi nhíu nhíu mày. Đây là ngày lâm triều đầu tiên của nàng trên cương vị nữ hoàng đế, quả thật không thể tới muộn, lập tức xoay người định rời khỏi giường. Nhưng hai tay kia vẫn còn chưa chống nâng thân mình lên, cánh tay không chút sức lực lại lần nữa nằm xuống ngủ.

Tử Dạng thấy thế nhất thời kinh sợ nói:“Tiểu thư, người làm sao vậy? A... Tiểu thư... Người như là....”. Tử Dạng thấy Thư Mộng yếu ớt nằm xuống ngủ tiếp, không khỏi nhanh chóng kéo cái chăn trên người Thư Mộng ra, định giúp đỡ dậy, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng khiến nàng vạn phần kinh sợ.

Chỉ thấy trên người Thư Mộng nơi nơi đều phủ kín dấu hôn, đặc biệt chỗ kín đáo lại càng rõ, có dấu răng cắn, có dấu kịch liệt mút vào, có dấu ngón tay nắn bóp tạo thành. Đặc biệt trên thân thể trắng nõn và phần dưới thân thể nở rộ màu đỏ đẹp đẽ man dại, phối hợp với màu ngọc đen dịu tạo thành một bộ tranh vẽ đẹp đẽ nhất.

Thư Mộng lúc này mới cảm giác được thân thể đau đớn giống như bị nghiền nát, xương cốt toàn thân đều giống như bị bẻ gẫy rời rồi sau lại mang ghép vào, ngay cả một chút ít khí lực đều không có để dịch chuyển. Lại thấy Tử Dạng vẻ mặt kinh ngạc và đỏ bừng đang nhìn thân thể của mình, không khỏi hơi hơi cúi đầu liếc qua, nhất thời sắc mặt chuyển hồng, nhẹ trách mắng: “Còn không mau che cho ta.”

Tử Dạng thấy thần sắc Thư Mộng vạn phần xấu hổ, hoàn toàn không còn đâu vẻ ung dung tiêu sái trước đây, vội đỏ mặt mang chăn đắp cho Thư Mộng, đồng thời nói:“Tiểu thư, người là cùng ai? Chẳng lẽ là......”

Sắc mặt Thư Mộng nhất thời càng thêm hồng, liếc mắt nhìn về phía Tử Dạng, Tử Dạng thấy Thư Mộng nhìn về phía mình không khỏi cúi đầu không dám hỏi nữa, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra một tia lo lắng.

Sắc mặt Thư Mộng ửng hồng, nhớ tới hết thảy mọi chuyện đêm qua. Vốn là định tự mình đến cùng Cổ Li giao đấu, lại không ngờ rằng bị xuân dược mê hoặc, cùng Cổ Li cũng như vậy bị cho uống xuân dược, trong căn phòng này hết sức quấn quýt triền miên. Bản thân căn bản không hề giống một nữ hoàng, mà giống như một người vợ phóng đãng hơn, vui vẻ phóng túng trên người Cổ Li, cùng y tới đỉnh Vu Sơn mây mưa. (**)

Dần dần nhớ lại rõ ràng những hình ảnh đêm qua, sắc mặt Thư Mộng không khỏi càng hồng. Cổ Li đáng chết kia lại dùng mọi biện pháp ép buộc mình, rất nhiều tư thế lúc này nghĩ đến chỉ làm cho người ta mặt đỏ tim đập. Thư Mộng chưa bao giờ biết mình lại nhiệt tình đến vậy, hoàn toàn không  giống với chính mình, không khỏi vừa thẹn vừa giận. Lập tức không dám nghĩ, cắn răng quét mắt quanh mật thất, không thấy bóng dáng Cổ Li đâu, không khỏi khàn khàn thanh âm nói:“Người đâu?”

Tử Dạng biết Thư Mộng nói đến Cổ Li, lập tức lắc đầu nói: “Không biết, thần còn nghĩ tiểu thư muốn cùng Giám quốc đại nhân thắp đèn đàm luận thâu đêm, cũng không cho người canh giữ ngoài cửa của mật thất. Hôm nay thấy thời gian quả thật không tốt, mới xuống dưới thúc giục tiểu thư, không ngờ......”

Thư Mộng nghe Tử Dạng nói vậy vốn sắc mặt đang đỏ ửng nhất thời trở nên tái nhợt. Cổ Li đáng chết này, mình đã coi thường y rồi, thế lực của y tại hoàng cung này so với mình quả thật không biết lớn hơn bao nhiêu. Bản thân thắng được hắn một lần lại chịu thiệt thòi lớn như vậy, mà hắn lại lặng yên không một tiếng động liền biến mất khỏi tẩm cung của nàng mà không kẻ nào phát giác được. Thật sự là khinh người quá đáng.

Sắc mặt Thư Mộng lập tức trầm xuống, cố gắng chống đỡ ngồi dậy lạnh lùng ra lệnh:“Cổ Li, lần này cũng đừng trách bổn hoàng đối với ngươi không lưu tình nể mặt. Tử Dạng, vào triều, bổn hoàng có việc quan trọng cần tuyên bố.”

Chuyển ngữ từ bản convert của meoconlunar: Kurt
Biên tập: Lộng Nguyệt


Ghi chú:

*phù dung trướng ấm đêm xuân ngắn, từ đó quân vương chậm thiết triều: Câu này lấy ý từ một câu thơ trong bài Trường hận ca (Bạch Cư Dị), nguyên tác:

Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu
Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi
Tòng thử quân vương bất tảo triều

Dịch nghĩa:

Trướng phù dung ấm trải qua đêm xuân
Bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao rồi mới dậy
Từ đấy vua không ra coi chầu sớm nữa
(source: thivien.net)

đại khái chỉ cảnh vua chúa thâu đêm mải mê nữ sắc chốn hậu cung, bỏ bê việc triều chính.

Thư Mộng là nữ hoàng đế, vui vẻ với Cổ Li trong tẩm cung, vậy nên tác giả liên tưởng ^^

** Mây mưa, Vu Sơn: đều là những từ, điển tích chỉ việc nam nữ ân ái giao hợp. Bắt nguồn từ một bài phú của Tống Ngọc. Bạn nào có hứng thú mời google tiếp :)
Cụm từ "phượng đảo loan điên" cũng chỉ chỉ việc đó đó ^^

Bình luận

Đã PM cho chị, hình thức vẫn y như hôm qua em gửi mail ^^  Đăng lúc 3-1-2012 12:10 PM
bây giờ em đang rảnh em sẽ làm luôn, có lẽ tầm 12h em gửi chị ^^  Đăng lúc 3-1-2012 10:27 AM
Nếu em xong chap6 trước 5h chiều nay thì gửi qua pm trên kst cho chị nhé :D cám ơn em  Đăng lúc 3-1-2012 10:17 AM
Dạ đúng rồi chị, meoconlunar - em ấn tượng bạn này là bởi vì hồi trước bạn ấy hay làm truyện tranh bên vnsharing, híhí. Em hy vọng chap nó vẫn ngắn thế này.   Đăng lúc 3-1-2012 10:16 AM
Bản của TTV hình như là của bạn mèo lunar gì đó đúng hem. Em cứ làm tiếp đi, 1 ngày 1 chap là quá tốt rồi, không mong gì hơn ^_^  Đăng lúc 3-1-2012 10:15 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

8#
 Tác giả| Đăng lúc 3-1-2012 16:42:50 | Xem tất
hyeah gửi lúc 3-1-2012 16:37
á há há, bây giờ đọc truyện của bà bà thì qua đây nỳ
Chương 5 hot quá bà bà ạ ...

hả, lần đầu tiên đọc ngôn tình á =))
Bà bà thấy ku Mai hành xử *phóng khoáng* như vậy, còn tưởng là do đọc ngôn tình quá nhiều chứ
Không lẽ là *lần đầu tiên* thật sao :P
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

9#
 Tác giả| Đăng lúc 5-2-2012 23:29:02 | Xem tất
millyapple gửi lúc 29-1-2012 21:37
bà bà iu dấu, khi nàp người trở lại thế

đừng đem con bỏ chợ nhé :(((


Chương 6: Gia phong


“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Cổ thị ấu nam Cổ Li, nay chịu ơn mưa móc đế vương nhận được sự sủng ái của nữ hoàng, niệm thân gia trong sạch, tính tình đoan chính, đặc phong làm quân thị. Khâm thử.”

Đạo thánh chỉ đầu tiên của tân hòang ban bố, lại là phong cho Cổ Li làm nam thị. Bách quan trên kim loan điện nghe được không khỏi lập tức xôn xao, vạn phần kinh sợ nhìn Thư Mộng cao cao tại thượng nhất mực bình tĩnh ngồi trên ngai rồng.

“Bệ hạ, bổn tướng cho rằng này việc này không ổn. Mặc dù Giám quốc đại nhân đã từ quan, nhưng ngài ấy vẫn như trước là biểu tượng cho vương triều Thánh Thiên ta. Để Giám quốc đại nhân nhập hậu cung, việc này vạn lần không thể”. Lão Thừa tướng sau phút kinh sợ lập tức đứng ra, chúng thần trong triều lập tức đều đồng loạt họa theo.

Thư Mộng nhìn xuống vị nguyên lão hai triều, chậm rãi nói: “Thừa tướng cũng biết Cổ Li nay đã mang thân phận thường dân, Như vậy chuyện này có gì là không thể? Huống hồ, bổn hoàng hôm qua đã lâm hạnh cùng y. Nếu không mang nhập hậu cung, Thừa tướng cho rằng bổn hoàng sẽ phải xử trí với y như thế nào?”

Chúng bách quan nghe Thư Mộng nói vậy lại lập tức tranh luận xôn xao. Vị tân hòang đế này vừa đăng cơ đã hướng mũi nhọn nhắm tới Cổ Li, hơn nữa hành động còn nhanh như vậy đã làm  tới luôn rồi. Giám quốc Cổ Li này thế lực và năng lực lớn đến nhường nào, bọn họ quen biết y đã lâu như vậy tất nhiên trong lòng đều biết rõ. Không thể ngờ hai người này nhanh như vậy đã có tình ý với nhau rồi.

Thừa tướng nghe Thư Mộng nói vậy không khỏi liên tục lắc đầu nói: “Không ổn, không ổn. Cho dù không nói đến thân phận Giám quốc của Cổ Li đại nhân, thì ngài ấy cũng là quân phi tiền triều. Chiếu theo luật pháp của Thánh Thiên ta, Cổ Li đại nhân cũng nên được tôn xưng là thái phi, vậy cũng không thể cùng hoàng đế bệ hạ có quan hệ dính líu với nhau được”.

Thư Mộng thản nhiên cười, nói: “Nếu nên là thái phi, vì cớ gì không ở trong hậu cung, ngược lại còn có thể rời khỏi cung mà đi?”

Thừa tướng bị Thư Mộng chỉ một câu đã hỏi đúng vào trọng điểm, trường hợp của Cổ Li là ngoại lệ do tình huống bắt buộc. Vương triều Thánh Thiên khi đó nếu không có Cổ Li ra mặt đảm nhiệm Giám quốc thì quả thật không thể biết được sẽ đi đến đâu. Mà việc rời đi cũng chính là yêu cầu của Cổ Li. Vì đại cục của Thánh Thiên, bọn họ dù cho không muốn đáp ứng cũng phải đáp ứng. Cho nên trong suốt trăm năm thống trị của vương triều đây là ngoại lệ đầu tiên. Nay tân hoàng đế lại mang điểm ấy ra mà nói, thật sự không biết nên trả lời như thế nào cho phải, không khỏi không biết nên nói gì lúc đó.

“Thế này... Xử trí như thế này cũng không chu toàn. Bệ hạ. Cổ Li tuy rằng đã mang thân phận dân thường, nhưng dù sao ngài ấy trước đây cũng là quân phi của vương triều chúng ta, xét địa vị ở Thánh Thiên ta mà nói cũng khá tôn quý. Nay với địa vị quân thị thấp như thế này, cho dù muốn Cổ Li đại nhân nhập hậu cung thì thật sự cũng là ủy khuất cho ngài ấy.” Hữu tướng quân thấy vấn đề Giám quốc này Thừa tướng chống đỡ không nổi, không khỏi góp vào một ý kiến.

Thư Mộng lạnh lùng cười nói:“Quá khứ địa vị cho dù cao nhưng cũng là quá khứ, bổn hoàng hiện tại là hiện tại. Bổn hoàng cho rằng Cổ Li y hiện tại cũng chỉ có khả năng ở địa vị quân thị, vậy nên chỉ có thể làm quân thị, thế nào, bổn hoàng muốn phong người nào làm nam thị của bổn hòang cũng không được quyết định sao? Một khi đã như vậy, hà tất phải lập bổn hoàng làm đế vương, cứ để Cổ Li giám quốc không phải là tốt nhất sao?”

Thư Mộng lời nói lạnh lùng nhìn qua như rất bình thường, kì thực lại cực kỳ sắc bén nghiêm khắc. Chúng đại thần đang xôn xao nghị luận không khỏi đều im lặng nhìn nhau lo lắng.

Thừa tướng – vị nguyên lão năm triều của Thánh Thiên, gia gia của nữ hoàng gia gia tóc râu đều bạc trắng - vốn vẫn chưa mở miệng, lúc này mới mở miệng nhẹ nhàng nói: “Những chuyện này đều là chuyện nội sự của bệ hạ người. Ngôi hậu, đại phi thì cần quần thần thương nghị, còn các vị trí khác, thì bệ hạ cứ làm chủ, không cần bàn bạc với thần.”
Lời này vừa nói ra bách quan không khỏi đều liếc nhau không nói. Tâm tư xoay chuyển rất nhanh đã hiểu được tình huống. Cổ Li này quyền lực quá lớn, thế lực quá mạnh mẽ, không cần biết là y vẫn ở trong cung điện hay là lãng du chốn núi sông , đối với hòang thất mà nói vẫn là một sự đe dọa lớn.

Hơn nữa một người giết cũng không thể giết, giam cũng không thể giam, mà thả cũng không thể thả, xử lý như thế nào cũng đều là vấn đề lớn. Tân hoàng đế hiện tại lại khăng khăng muốn đem người nguy hiểm như vậy vào hậu cung, biến thành người của mình. Thủ đoạn quá tinh vi, đúng là cách tốt nhất để xử lý Cổ Li.

Có phi tử có thế lực lớn mạnh như vậy, thứ nhất có tác dụng trong việc củng cố địa vị của tân hoàng đế một cách tốt nhất; thứ hai là đem y khống chế ở bên trong hoàng cung. Như thế vừa có thể là trợ lực, cũng có thể biến thành một thế lực uy hiếp lớn mạnh, nhưng vậy mới có điểm khiến người e ngại không dám hành động bừa bãi vội vàng, ngôi vị hoàng đế này mới có thể ổn định.

Người có thể làm quan của triều đình, đương nhiên không có cái đầu suy nghĩ chậm chạp, chỉ nghĩ một chút đã hiểu được. Nhưng tân hoàng xét cho đến cùng cũng là thân đơn lực bạc, sao có thể so được với cây lớn rễ sâu như Cổ Li. Đó cũng là nguyên nhân mọi người đều cho rằng chuyện này không ổn. Đắc tội trước mặt tân hoàng đế không ngại, nhưng đắc tội với Cổ Li thì không dám.

Nhưng mà hiện giờ lão Thừa tướng đã nói như vậy, mà thái độ của nữ hoàng lại kiên quyết như thế, bá quan không khỏi đều ngậm miệng không đưa ý kiến phản đối nữa. Lời lão Thừa tướng vừa nói cũng đã rất rõ ràng, đây là chuyện đấu đá giữa Cổ Li cùng nữ hoàng, với mọi người trong triều đều không liên quan. Hơn nữa luật pháp vương triều Thánh Thiên vốn đã quy định, việc sắc phong những vị trí thứ hạng thấp thế này mặc dù đế vương có nói qua cũng không cần phải chờ bọn họ thương nghị. Chuyện thần tiên đánh nhau, bọn họ người trần mắt thịt chả nên đến tham dự, có nhìn thấy thì cũng nhắm mắt coi như không thấy là hay nhất. Có điều Cổ Li này trước đứng đầu hậu cung, rồi tới vị trí trên vạn người quyền khuynh thiên hạ, đến bây giờ tự nhiên lại bị phong cho làm một quân thị nho nhỏ. Chênh lệch lớn như vậy không biết Cổ Li khi biết được sẽ phản ứng như thế nào.

Thư Mộng bình lặng liếc qua quần thần trong đại điện. Những người này có chủ ý gì, trong lòng nàng hiểu rất rõ: hai bên đều không thể đắc tội, chờ xem bên nào thất thế sẽ xun xoe nịnh bợ bên kia, không cần qua bọn họ thương nghị, tất nhiên sẽ không đắc tội với Cổ Li, cho nên lúc này mới ngậm miệng không nói một lời. Thư Mộng không khỏi thầm cười lạnh, như vậy cũng tốt, lúc này nàng cũng chỉ cần bọn họ im lặng là tốt rồi. Giờ bọn họ không quan trọng, chưa cần để mắt tới. Thu phục Cổ Li về dưới trướng mới là việc cấp bách phải làm.

Thư Mộng thấy trên đại điện không còn ai ý kiến gì nữa mới nhẹ nhàng mở miệng nói: “Nếu đã như vậy thì việc này định như vậy đi. Lập tức công bố thiên hạ.”
Tử Dạng  - một trong số các nữ quan đứng bên - lập tức đáp lời: “Tuân chỉ.”

Thư Mộng uhm một tiếng, rồi lại chậm rãi nói: “Phía nam năm nay lũ lụt nghiêm trọng, lại thêm vừa gặp sự biến lớn, tình hình rất nghiêm trọng. Bổn hoàng quyết định sẽ tự thân thị sát. Thời gian này nếu triều chính có việc quan trọng gì thì toàn bộ chiếu theo cách thức xử lý lúc bổn hoàng chưa đăng cơ mà làm.”  

Quần thần nghe Thư Mộng ban bố mệnh lệnh thứ hai xong, liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh đáp dạ. Thư Mộng hơi ngạc nhiên nhìn lướt qua chúng thần, thấy trong mắt người nào người đó đều lộ ý đã hiểu, không khỏi ngầm nở nụ cười giễu cợt. Xem ra trong cung này tai mắt thật sự không ít, tất nhiên đều biết Cổ Li đã rời khỏi hoàng cung, mà Thương Châu - đại bản doanh của Cổ gia chính là ở phía nam của vương triều Thánh Thiên, nàng đi đến đó làm gì ai nấy đều hiểu rõ.

Thư Mộng thấy quần thần đều hiểu thì cũng không nói nhiều. Trước mắt chế phục Cổ Li mới là việc chính. Nếu không chế phục được y, không khiến y thần phục thì ngôi vị hoàng đế này nàng có ngồi cũng như không. Hiện tại việc triều chính bỏ bê cũng không quan trọng, quan trọng là về sau không bỏ bê là được. Dẫu sao có Cổ Ly lưu lại gánh hát này, cho dù Thánh Thiên có hỏng cũng không hỏng đến mức nát bét.

Chuyển ngữ từ bản convert của meoconlunar: Kurt
Biên tập: Lộng Nguyệt

Bình luận

=))) bình thường e đọc truyện toàn mấy a vua tuyển phi giờ được xem cảnh chị nữ đế tuyển zai cho hậu cung. nữ tôn có khác được mở mày mở mặt =))))  Đăng lúc 6-2-2012 05:04 PM
Ngược đời là sao em ^_^  Đăng lúc 6-2-2012 04:28 PM
đọc chap này sao thấy nó ngc đời quá =))) cám ơn sis ^^  Đăng lúc 6-2-2012 04:09 PM
cuối cùng đã thấy Lộng Nguyệt trở lại, truyện hay lắm! Lông Nguyệt cố lên !  Đăng lúc 6-2-2012 12:07 PM
bà bà đã trở lại :D. Đọc lại chap này so lại cái em làm mới thấy em còn dùng nhiều từ cổ quá.  Đăng lúc 6-2-2012 12:24 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

10#
 Tác giả| Đăng lúc 6-2-2012 17:12:37 | Xem tất
To aoi-chan:
Ối chị Thư Mộng này bá đạo lắm. Ép giai nhà lành vào hậu cung, còn set cho vị trí quân thị bé tí.
Bản thân mình bắt trói người ta làm chuyện xxx xong còn chạy theo tìm đến tận nơi đòi xả hận. Thế này gọi là *cọc đi tìm trâu* hay là *đuổi cùng giết tận* đây không biết.
Mà nếu nói lần đầu cởi quần áo người ta là do kẻ dưới sơ suất hiểu nhầm ý nữ hoàng, chứ lần sau cởi áo người ta thì rõ là nàng chủ động á


Bình luận

là xem phim nhiều hẳn lên, đếm sơ sơ cũng phải hơn chục bộ drama và vài chục movie, chả biết tại sao lại xem được thế nữa :|  Đăng lúc 10-2-2012 11:17 AM
Mà kể ra kiểu đó thì ai kể ra cũng lắm việc như thế hết ý mà =)) nhưng khi tổng kết lại thì đúng là trong vòng 1 năm vừa rồi biết đến kst một cái  Đăng lúc 10-2-2012 11:16 AM
=)) ham chơi mà =)) Đùa đấy thôi, kể thì nhiều nhưng ngày chỉ có 24h, làm sao hôm nào cũng làm đủ từng ấy việc được, thế nên mới cái nọ đẩy cái kia.  Đăng lúc 10-2-2012 11:15 AM
ôi trời ơi, sao chị lắm việc thế này, 1 ngày có 24, mà trong đó đã mất 6-8h cho việc ngủ rồi, sợ chị quá ấy :P  Đăng lúc 10-2-2012 11:05 AM
@@ Tùy hứng mà mỗi cái thời gian nhiều hay ít, cái này đẩy cái kia á em. Chap7 lên kế hoạch trong tuần này nè  Đăng lúc 9-2-2012 05:34 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách