Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Xem: 20817|Trả lời: 60
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Tiểu Thuyết - Xuất Bản] Ai Nói Tuổi Trẻ Không Thể Lầm Lỡ | Hà Tiểu Thiên

[Lấy địa chỉ]
Nhảy đến trang chỉ định
Tác giả
Đăng lúc 11-4-2012 23:14:19 | Chỉ xem của tác giả Trả lời thưởng |Xem thứ tự |Chế độ đọc


Tên tác phẩm: Ai Nói Tuổi Trẻ Không Thể Lầm Lỡ
Tác giả: Hà Tiểu Thiên
Dịch giả: Trịnh Thị Huệ
Độ dài: 56 chương + Kết
Thể loại: Tiểu thuyết, Văn học đương đại Trung Quốc
Tình trạng sáng tác: Đã hoàn thành
Nguồn: http://www.e-thuvien.com/forums/showthread.php?t=32833
Type: mai_phuong_nga, sun1911 và các bạn
Ebook: http://www.e-thuvien.com/forums/ ... 87&d=1286438554
Người làm ebook: sun1911

Giới thiệu sơ lược:

“ Ai nói tuổi trể không thể lầm lỡ” là tác phẩm thứ hai nói về tuổi trẻ của Hà Tiểu Thiên (Tác phẩm thứ nhất là “ Đi qua thời niên thiếu phong hoa tuyết nguyệt”) đoạt giải nhì cuộc thi văn học Tân Lãng lần thứ hai bằng tiếng Hoa.

Truyện nói về cuộc sống sôi động của thanh niên Trung Quốc thời sinh viên và cả sau này. Cổ động thanh niên hãy làm những gì mình thích, đừng ngại ngần để không cảm thấy hối tiếc vì mình đã đi qua một thời tuổi trể lặng lẽ (Cái này là mình nghiệm ra).

Ba sinh viên trong truyện, mỗi người một tính cách, một quyết định khác nhau khi đối mặt với vấn đề của mình. Các bạn hãy đọc để xem các nhân vật của Hà Tiểu Thiên đã sống và ra quyết định như thế nào nhé.

Trích:

Quý Ngân Xuyên không thấy tôi nói gì liền hỏi: “Này, cậu đang nghĩ gì đấy?”

“Tớ đang nghĩ lại sắp đến kì thi rồi” – Tôi nói

Ngô Vũ Phi chen vào: “Lần trước tớ hỏi cậu tham gia dạ hội liệu có ảnh hưởng đến việc học không, chẳng phải cậu đã ngạo mạn nói rằng: “Có biết không, việc học phải phụ thuộc vào gia tốc, cậu xem những tên mọt sách đó, ngày nào cũng lên phòng tự học, nhưng đó đều là vận động đều, còn tớ là vận động tăng tốc, có tin là trong một tuần tớ có thể vượt qua bọn họ hay không?”

Tôi nói: “Nhưng mà, nhưng mà…học vật lí thì biết , cho dù cậu có tăng tốc nhanh như thế nào thì cũng cần có bước lấy đà để tăng tốc, nếu không thì nguy rồi”

“Được thôi, ngày mai bọn mình đến phòng tự học cùng đại ca!” – Quý Ngân Xuyên đề nghị

“Ai là đại ca” – Tôi vặn hỏi

“Là cậu đó, họ của cậu đứng đầu trong Trương Vô Kỵ” – Quý Ngân Xuyên cười gian xảo

LỜI MỞ ĐẦU

Trên thế gian này, bạn gặp ai, quen biết ai, bỏ lỡ ai, tất cả đều đã được sắp đặt. Thời khắc của vụ nỗ vũ trụ đã định sẵn vận tốc của tất thảy các nguyên tử kể từ thời điểm đó và mãi cho đến tận hôm nay. Vì thế, chúng ta không nên oán than, không cần phải giả thiết và cũng đừng giả định “nếu như”. Thầy giáo logic học từng nói với chúng tôi rằng: một mệnh đề chỉ cần tiền đề của nó là giả thì kết luận của nó dù vô lý thế nào thì cả mệnh đề đó đều đúng

Ví dụ như bạn nói “nếu mặt trời mọc ở phía Tây thì tôi sẽ như thế này, sẽ như thế kia…” Tôi tuyệt đối tin vào câu nói đó của bạn. Cho dù bạn có nhận mình là hoàng tử đến từ sao Hỏa còn Tôi là công chúa sao Hỏa đến Trái Đất để vì muốn chạy trốn cuộc hôn nhân và lí do bạn đến Trái Đất là để bắt Tôi về thành thân

Bởi thế, Tôi chưa bao giờ nói nếu như năm xưa Tôi cùng đến Bắc Kinh với Quý Ngân Xuyên và Ngô Vũ Phi thì hôm nay mọi việc đã khác như thế nào…

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

61#
Đăng lúc 3-7-2012 14:06:41 | Chỉ xem của tác giả
Mình rất rất thích tác phẩm này. Mình gọi nó là tác phẩm hơn là tiểu thuyết vì sau tất cả những gì nhân vật chính tua lại về thời kỳ đại học của mình, chính là một ý nghĩa lơn, thôi thúc người trẻ tuổi tìm kiếm đâu là nơi dành cho mình, phù hợp với mình và tính cách của mình.

TVL là mẫu người nổi loạn trong tư tưởng nhưng lại bị khuôn phép gò bó. Dám nghĩ, dám sống hết mình trong tư tưởng nhưng ko dám làm, ko dám đưa vào thực tế.

QNX bàng quan tư lự với cuộc đời, thích là nhích đó là một hình ảnh mà TVL mong muốn nhưng ko dám chính bởi vì sự kèm cặp từ phía gia đình. TVL ko dám 1 mình tiến đến chân trời mơ ước của mình, anh chọn quay đầu lại là bờ, ko dám dong thuyền ra xa mặc cho ở đấy anh nhìn thấy VP chính là một bờ bến tốt đẹp, anh ko dám đến bến bờ tình yêu chỉ vì sợ giông bão. TVL chính là mẫu người sống theo lối sống an toàn.

Con giun xéo mãi cũng quằn. Sự lối mòn suy nghĩ sống an toàn của TVL che giấu 1 con người muốn nổi loạn, nuối tiếc cảnh chơi bời, cảnh xum vầy, quậy phá cùng bạn bè, đến một ngày, buổi họp mặt như là một chất kích thích mạnh, đi kèm đó là những hành động, câu chuyện lời nói của VP và bác sĩ tâm lý TT là một chất xúc tác khiến bản chất con người của TVL bộc lộ, anh thoát khỏi cái khuôn khổ bố mẹ anh dạy cho anh từ đầu, để có một TVL mới, thật tự do, thật hạnh phúc.

Hạnh phúc là cái đích con người ta hướng tới. Tác giả muốn nhắn nhủ rằng cái ý nghĩa của cuộc sống không phải con đường bạn đi cho đến cuối đời nên bằng phẳng mà chính là bạn đi con đường chông gai, bước qua mỗi cái gai bạn có thể đau nhưng sau từng bước chân của bạn bạn có thể ngoảnh lại và nhìn thấy ở vị trí đó, nơi trước đó là gai, nơi bạn dẫm chân vào nó đã nở hoa :).

à, tiện thể, mình vẫn nghĩ người yêu đi nước ngoài về của TT là QNX, vì ám hiệu hành động cấp 5 chỉ có mỗi TVL QNX và VP biết. Những gì diễn biến ở chương trước có chăng là trò lừa của VP và TT để đánh thức con người thật của TVL mà thôi.

Bình luận

^^  Đăng lúc 3-7-2012 08:51 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

60#
 Tác giả| Đăng lúc 1-5-2012 16:20:22 | Chỉ xem của tác giả
hanguyen20820 gửi lúc 1-5-2012 07:50
Truyện hay, nhẹ nhàng, từng lời văn như đi vào lòng người.
Mình đã đọc đi đọc  ...


Hì, chào bạn

Lúc đầu khi mình đọc cái kết cũng không biết ai là người yêu của Tiểu Tuyết nữa.

Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi thì mình nghĩ người yêu của Tiểu Tuyết phải là Quý Ngân Xuyên, cũng tức là Trương Văn Lễ.

Tại vì đoạn kết của truyện kể lại đêm tốt nghiệp mà từ đầu câu truyện thì Trương Văn Lễ nói rằng buổi họp mặt vắng Quý Ngân Xuyên nên mình nghĩ rằng anh chàng mà Tiểu Tuyết nói tới ở cuối truyện cũng tức là người yêu của Tiểu Tuyết chính là Quý Ngân Xuyên.

Không biết mình giải thích kiểu này có hợp ý bạn không nhưng theo mình nghĩ là vậy.

Dù sao thì cũng cảm ơn bạn vì đã yêu thích truyện này. ^^


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

59#
Đăng lúc 1-5-2012 07:50:19 | Chỉ xem của tác giả
tam_9x gửi lúc 12-4-2012 00:44
KẾT

Truyện hay, nhẹ nhàng, từng lời văn như đi vào lòng người.
Mình đã đọc đi đọc lại cái kết nhưng vẫn thắc mắc bạn trai Tiểu Tuyết có phải là Quý Ngân Xuyên?
Nếu như vậy thì Tiểu Tuyết và Vũ Phi dàn dựng tất cả để lừa Trương Văn Lễ à?
Thanks bạn đã post truyện.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

58#
 Tác giả| Đăng lúc 12-4-2012 00:44:31 | Chỉ xem của tác giả
KẾT


Ngày mồng 6 tháng 6 một năm sau đó, tôi và Ngô Vũ Phi đang trên đường ra sân bay. Mai là ngày đính hôn của tôi và Ngô Vũ Phi, chúng tôi ra sân bay đón Dương Tiểu Tuyết và cậu bạn trai người nước ngoài của cô ấy

Tôi ngồi trên xe nhìn ngắm thành phố Bắc Kinh phồn hoa đang lướt qua bên ngoài cửa kính, chợt thấy uể oải, nghĩ lại một năm qua cảm thấy thật khó tả.

Sau khi đến Bắc Kinh, trước hết tôi dành sau tháng cho việc ôn thi đại học, đó là thời gian tôi mãi khắc cốt ghi tâm, mặc dù tôi biết mình luôn dàng điểm cao nhất trong các kì thi, nhưng lần này tôi vẫn dốc hết sức bởi đây là mục tiêu đầu tiên trong chuỗi ngày tự do của mình.

Có những khi trong màn đêm tĩnh lặng, một mình thao thức, tôi lại băn khoăn việc từ bỏ cuộc sống, tiểu tư sản thoải mái để đến đây chịu khổ liệu có phải là quyết định đúng đắn. lúa đó tôi nghe thấy trong tim mình có hai người tí hon đang tranh luận, một người là Trương Văn Lễ trong quá khứ, người chính là Quý Ngân Xuyên trong dĩ vãng, Trương Văn Lễ đưa ra hàng đống lý do, còn Quý Ngân Xuyên Thì chỉ cần một câu : “ Lo cái quái gì, cứ làm trước rồi tính sau”.

Quý Ngân Xuyên luôn mạnh hơn, bởi thế cuối cúng trong hai người Quý Ngân Xuyên luôn giành phần thắng, mỗi lần mất ngủ tôi luôn nhủ thầm:” Lo cái quái gì, cứ làm trước rồi tính sau”. Thực tế cho thấy nó rất hữu hiệu.

Sau đó tôi thi đậu vào lớp nghiên cứu sinh khoa Trung văn của Bắc Đại. Hôm nhận được giấy báo nhập học, tôi gọi điện báo cho mẹ. bố cũng bắt đầu nhớ tôi, bởi tết vừa rồi tôi không về nhà mà cùng Ngô Vũ Phi đến Trương Gia Giới mỹ lệ của Hồ Nam.

Từ sau khi nhập học ở Bắc Đại là khoảng thời gian tự do nhất trong đời tôi, ban ngày tôi học, buổi tối đi xem phim cùng Vũ Phi, sau đó viết tiểu thuyết cho cô ấy, viết theo tính cách của cô ấy. Không lâu sau, tiểu thuyết của tôi đã nhận được phản ứng rất tốt ở trên mạng, cũng có nhà xuất bản đến mời tôi kí hợp đồng. C thế, những khi tôi viết được, tôi lại nghe thấy Quý Ngân Xuyên trong tim mình đang quơ tay bực bội:” Lo lắng cái quái gì, cứ viết đi rồi tính nào.:

Trong buổi tuyên truyền trước khi tiểu thuyết được xuất bản, toi đã làm một việc hết sức nực cười. tôi lại tuyên bố giống ông gì gì dó một năm trước:” Ai đọc xong không khóc cứ đến tìm tôi:.

Khi tôi đang đắm mình trong viễn cành tươi đẹp rằng cuốn tiểu thuyết bán rất chạy ,Ngô Vũ Phi cười tươi như hoa đến bên nói:”Anh đang nghĩ gì vậy, anh yêu, anh biết không, hôm nay anh gặp rắc rối rồi đó?”.

“ Rắc rối gì thế? Không phải cưới em chứ?”- Tôi hỏi.

“Hứ, việc đó mà là rắc rối à? Anh còn nhớ không?”- Cô ấy véo tôi một cái rồi nói-“ Chẳng phải anh từng nói ai đọc tiểu thuyết của anh xong mà không khóc thì đến tìm anh đúng không?”

“Em yêu, đúng là anh từng nói thế, nhưng sao vậy? Anh thật không nghĩ ra ai có thể có trái tim sắt đá đến thế, đọc một câu chuyện cảm động đến vậy mà không khóc chứ”.
Ngô Vũ Phi nói:” Ừ, có người máu lạnh không khóc đấy, anh ta nói anh ấy bị lừa rồi, phải đến tính sổ với anh.đó ; là bạn trai của Tiểu Tuyết, anh ấy nói đến đây không phải vì đám cưới của tụi mình, mà để đến tính sổ với anh đó.”

Tôi cười rồi nói:”Thật sao? Anh cũng muốn xem tên máu lạnh này ra sao đấy”.
Ngô Vũ Phi mặt đầy bí hiểm, không nói gì nữa. cô ấy cũng giống như Tiểu Tuyết vậy, thích mập mờ , khó hiểu .

Chúng tôi vội vã chạy đến cửa sân bay, cố tìm Tiểu Tyết và người ban trai giữa dòng
người. Do Ngô Vũ Phi học hành không chuyên tam nên mắt vẫn rất tinh. Một lát sau, cô ấy mừng rỡ chỉ về một phía “Kia rồi, kia rồi”

Tôi đưa mắt nhìn theo, thấy Tiểu Tuyết kiều diễm nổi bật trong đám người đông đúc.
Nhưng ngay lập tức tôi sững người, bởi bên canh Tiểu Tuyết còn có một người khác, một hình dáng rất quen thuộc, một chàng trai đứng cô lập trong đám đông nhìn chúng tôi cười bí hiểm.

Tư duy tôi bỗng trì trệ bất thường, đám ngưới xung quanh và tiếng huyên náo đều biến mất, tôi cảm thấy tện thế giới này chỉ có sự tồn tại của bốn người chúng tôi.
Tiếp đó, cậu ta đưa tay ra ám hiệu với tôi và Ngô Vũ Phi , tôi vẫn còn nhớ ý nghĩa của ám hiệu đó:”Hành động cập sao thành công”.

Hành động cấp 5 sao, hành động cấp 5 sao nào chứ?, tôi cố lục lọi trí nhớ, trí nhớ của tôi như một bộ phim bị tua ngược lại…

Từng đợc hành động cấp 5 sao lại hiển hiện trước mắt tôi , tôi vẫn cảm thấy lần cuối cùng nghe thấy từ “hành động cấp 5 sao” là vào thời điểm đó rất quen thuộc…
Bộ phim được tua ngược thật nhanh trước mắt tôi. Từ từ, dừng lại đã!
Là tôi nói lúc tiễn Vũ Phi lên máy bay?

Không phải.

Hay là lúc Vũ Phi nói với tôi lúc đón tôi ở nhà ga Vũ Xương?

Cũng không phải .

Thời gian được tiếp tục quay ngược trở lại, cuối cùng tôi đã nhớ ra, đúng rồi, nhất định là lúc đó, cảnh phim dừng lại ở một buổi chiều ánh nắng vàng rực rỡ.

Lúc ấy,cô đồng nghiệp- người đưa lá thư cho tôi- thé giọng gọi:” Trương Văn Lễ, thư của cậu, thư xủa cậu này”. Nói rồi cô ta quẳng vào tay tôi một lá thư dày cộp. toi mở thư ra xem, bên trong là mấy tấm ảnh và một chiếc lông gà. Cô đồng nghiệp đứng bên cạnh tôi , ánh mắt vốn tinh lẹ nhìn chiếc lông một cách hiếu kỳ và càng bị thu hút bởi những tấm hình..

Đó là một tập những bức ảnh tuyệt đẹp: tấm biển” Đại học quốc lập Vũ Hán” bên những cánh hoa đào bay bay, là núi Lô Gia mờ mờ ảo ảo, là thư viện cổ kính mộc mạc nhưng vẫn mang nét riêng độc đáo , còn cả rừng phong sắc đỏ trải dài… thật không hổ danh là ngôi trường đại học đẹp nhất cả nước .

Mấy người đồng nghiệp nhìn thấy liềm xúm lại, ríu rít truyền nhau những bức hình đẹp, còn tôi chỉ chú ý mặt sau của chiếc lông gà,trên đó có dòng chữ nhỏ xíu như những chữ giáp cốt được viết bằng mục nước:

Lệnh thượng khẩn

Gửi đồng chí Trương Văn Lễ

Ngô Vũ Phi lên kế hoạch họp mặt lớp tại trường vào ngày Quốc tế Lao Động, dự tính trong 3 ngày, mời đồng chí nhanh chóng thu xếp công việc. sau khi nhận được thư này hãy nhanh chóng liên lạc với ban tổ chức: Đây là hành dộng cấp 5 sao…



THE END


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

57#
 Tác giả| Đăng lúc 12-4-2012 00:41:57 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 56


Cô MC Ngô Vũ Phi vẫn giữ thói quen của nhiều năm trước , dù bận rộn thế nào, cứ đến cuối tuần cô lại đi xem phim. Đây là thói quen hình thành từ thời đại học, lúc đó, cô ấy không như bây giờ đơn độc ngồi lẫn giữa đám ngưới huyên náo, khi đó có người bạn tốt nhất luôn cùng cô chia ngọt sẻ bùi, cả nụ cười vá nước mắt .

Cô ấy đeo chiếc kính râm, mặc chiếc áo gió, rồi rời nhà bước qua con đường dài, bước qua gió đêm , bước qua ánh tịch dương còn sót lại trêm đám lá, Cũng giống như mấy năm trước cô cùng Trương Văn Lễ đi qua vườn đào, vườn quế, vườn phong, vườn mai tuyệt đẹp rồi đến thư viện xem một bộ phim kinh điển. Đó cũng là một buổi chiều hoàng hôn ánh nắng chiều rơi rớt, cánh chim chao liệng, không khí thoang thoảng một mùi hương thật khó diễn tả, họ cứ thế hào hứng đi xem câu chuyện của người khác, thế nhưng ai sẽ chứng kiến câu chuyện của chính họ?

Cô bước và rạp, rồi ngồi trong bóng tối. Cứ mỗi lần như vậy, cô luôn cảm thấy anh vẫn đang bên cạnh nhìn cô, giống như mấy năm trước vẫn hay lén nhìn cô. Mỗi lần xem phim cô đều hi vọng có một tiếng nói thì thầm bên tai, nói với cô diễn biến tiếp theo sẽ ra sao, tiếp sau đó sẽ xuất hiện người nào, có việc gì đó xảy ra. Nhưng đã ba năm rồi, đó chỉ là âm thanh vọng lại từ miền kí ức

Hôm nay cô tìm được chỗ ngồi rẩt nhanh, bởi chẳng có mấy người, chính xác thì chẳng có người nào khác. Chắc chắn cô ấy đang buồn, hôm nay phải chăng không chiếu phim? Đương lúc đang buồn bộ phim bắt đầu được chiếu, nhưng không phải bộ phim giới thiệu bên ngoài mà được quay bởi chiếcn máy quay DV gia đình, mặc dù tay nghề còn non nớt nhưng cảnh quay rất đẹp và hài hước. Trong phim có hai nhân vật chính, trong đó có một chàng trai luôn coi trong mình có hai con người, luôn luôn lừa dối bản thân và lừa dối cả cô gái đó, tất cả đều quen thuộc đến thế, sự hợp tác ăn ý trong đêm dạ hội, từng câu nói tiếng cười trên tàu, cảnh pháo hoa trong đêm trước ngày tốt nghiệp, sau màn pháo hoa hai người cô đơn mỗi người một nơi..



Đương nhiên phần trên đều do tôi tưởng tượng, trí tưởng tượng của tôi vốn rất tốt. Bây giờ ngồi trong hậu trường chờ đợi bộ phim kết thúc. Tôi hơi căng thẳng, nhưng giờ đây cứ khi nào căng thẳng tôi đều có liệu pháp, tôi coi mình là Quý Ngân Xuyên thì mọi việc sẽ OK thôi

Bộ phim đến đoạn cao trào nhất bỗng có tiếng nhạ cất lên, tôi bước ra, đứng dưới ánh đèn. Cảm giác lúc đó giống như câu nói mở đầu trong tác phẩm “Trăm năm cô đơn” mà tôi thích nhất

Nhiều năm sau khi đứng dưới ánh đèn sân khấu, tôi đều nhớ lại buổi tối tuyệt vời khi Ngô Vũ Phi lần đầu tiên lôi được tôi lên sân khấu, cũng nhớ lại đêm pháo hoa rực rỡ trước ngày tốt nghiệp, nhớ lại lúc chia tay ở sân bay Ngô Vũ Phi muốn tôi hát một bài cho cô ấy nghe nhưng bị tôi từ chối..

Tôi cất giọng hát bài hát đã vang lên trong lòng tôi hàng ngàn hàng vạn lần, mặc dù đã trễ mất ba năm:

Tâm trạng của em thường bay bổng

Muốn bay bổng khắp chốn

Mong chớp lấy một chút an ủi

Em thường thích quanh quẩn giữa đám đông

Em sợ nhất cảm giác cô đơn

Con tim em mong manh thế, vừa chạm đã vỡ

Chỉ sợ làn gío thổi

Em muốn có nhiều người bên cạnh

Em sợ nhất bóng đêm đen mỗi ngày

Nhưng rồi trời vẫn tối và người rồi sẽ đi xa

Không ai có thể mãi mãi ở bên một người

Và cảm giác cô đơn, ai cũng phải đối mặt

Sự kiệt quệ không chỉ có hai đứa mình cảm nhận thấy

Đang hát bỗng mắt tôi nhòa đi, giọng nghẹn lại, ảo giác mơ hồ dần hiện lên trong đầu tôi, đưa tôi về thời điểm nhiều năm trước, cũng trong một hội trường giống như thế này, tôi trốn trong cánh gà, đợi nửa kia của mìnhQuý Ngân Xuyên uể ỏai ngồi trên sân khấu, cầm míc hát. Anh chàng lãng tử đó bỗng nhiên lại là một phần sinh mạng của toio ! Nếu không có bức thư đó của Ngô Vũ Phi, có lẽ cả đời tôi cũng không dám đứng trên sân khấu cầm mic hát với cô gái tôi yêu, có lẽ suốt đời tôi sẽ không phạm sai lầm, sống một cuộc sống mẫu mực, có lẽ cả đời này tôi sẽ nhốt mình trong chiếc lồng không dám ước mơ đến khoảng trời xanh bên ngòai..

Tôi thấy Ngô Vũ Phi ngồi dưới cũng lặng người đi, chắc chắn cô ấy đang nhớ ra điều gì,nhớ lại mỗi tiếng cười trong chuyến du lịch cuối khóa của chúng tôi, nhớ hôm ba đứa bị mất ba lô lang thang trên đường phố Tô Châu lúc nửa đêm, nhớ lại lúc cô ấy ngồi canh tôi đang bị nhốt ở trên nhà, nhớ đêm tốt nghiệp cô ấy dựa vào lòng tôi, cùng tôi uống say..

“Phi Phi, anh hứa sẽ yêu em gấp bội, phần của anh và của cả “Quý Ngân Xuyên” nữa

Trong phút chốc mọi thứ như trở lại năm 2001, trên đòan tàu xuyên qua núi cao đồng bằng, trở lại đêm pháo hoa rực rỡ trên nền trời đen tuyền, trở về đêm đầy cảm xúc với ca khúc cách mạng vang vọng núi đồi, trở lại buổi tối khi Alexander bị đánh đến nổi phải quỳ xuống xin tha..

Sau cùng khuôn mặt tuấn tú của anh chàng Quý Ngân Xuyên võ vụn dần, tan thành tàn tro nhưng khuôn mặt xinh đẹp của Ngô Vũ Phi lại hiển hiện rõ ràng hơn

Tôi lại nghẹn ngào hát:
..
Khi cô đơn em nhớ đến ai
Em có muốn tìm một người ở bên cạnh
Niềm vui, nổi buồn của em chỉ có anh hiểu thấy
Hãy để anh lại được cùng em sánh bước trên đường đời


Bây giờ tôi mới hiểu anh chàn Quý Ngân Xuyên trong tưởng tượng của tôi hát bài hát này không phải dành tặng cho Ngô Vũ Phi mà là cho chính tôi, thực ra bản thân tôi mới là người sợ sự cô độc, người muốn bay bổng khắp chốn, tôi mới là người có trái tim mong manh..

Tôi vừa hát vừa từng bước tiến về phía Ngô Vũ Phi , tôi thấy cô ấy đã khóc, tôi vẫy vẫy tay, nói khẽ: “Juliet”

Vũ Phi cố nở nụ cười, nhẹ nhàng nói : “Romeo”

Tôi nói: “Giờ anh đến đáp ứng nguyện vọng thứ ba của em đây. Nói rồi tôi vất chiếc micro đi, ôm chặt cô ấy vào long

Ngô Vũ Phi thì thầm bên tai tôi: “Micro bị anh ném hỏng rồi kìa”

“Lo cái quái gì chứ”.


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

56#
 Tác giả| Đăng lúc 12-4-2012 00:39:39 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 55


Hôm đi tôi không nói với mẹ, bởi tôi sợ bà buồn. lần trước tiễn tôi đi Vũ Hán bà cũng nước mắt nước mũi giàn giụa. tôi sợ lần này bà sẽ đau lòng hơn, lỡ mà bà ôm lấy tôi không cho tôi đi thì thật là khó xử, không khéo trở về lại bị bố tổng công kích bằng gạt tàn ấy chứ. Lần này tôi lên Bắc Kinh với một ý chí quyết thắng, không vào Bắc Địa không về.

Ở Thượng Hải tôi không có bạn thân nào cả, chỉ có Tiểu Tuyết đến tiễn. cô ấy đưa cho tôi tấm bản đồ Bắc Kinh tích kín những nơi trong kinh thành mà Ngô Vũ Phi đã từng đến, rồi nói với tôi:” Chúc cậu thành công!”.

Trước khi lên máy bay, tôi chỉ nói với cô ấy hai chữ:”Cảm ơn”.

Tiểu Tuyết cười :”Đợi đến ngày vui của câu và Phi Phi , tớ nhất định sẽ tới”.

“Chắc chắn đấy nhé”- Tôi hỏi

“Chắc chắn rồi”

Tôi lại quay đầu nói thêm:” Nhớ dẫn theo câu bạn trai người nước ngoài của cậu đấy”.

Cô ấy cười :”Nhất định”.

Máy bay đã cất cánh , bay vào khoảng không cao vời vợi,nhìn hàng đèn dài tít tắp bên dưới, mặt đất nhấp nhô, khung cảnh thật hùng vĩ. Tôi thấy mình thật hào hứng, trái tim dường như đang thầm hát. Tôi nghĩ sự hào hứng này chỉ có những chú chim từng khao khát được tự do bay lượn mới hiểu được, chú chim sắp bắt đầu cuộc hành trình vô định, mới thấy được mặt đất tráng lệ ở phía dưới.

Đúng lúc này, tôi nghe thấy Quý Ngân Xuyên trong tôi lên tiếng:

“Ai nói tuổi trẻ không thể lầm lõ, còn trẻ ranh thì… con mẹ nó,đủ thứ…”


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

55#
 Tác giả| Đăng lúc 12-4-2012 00:37:37 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 54


Hôm định thưa chuyện với bố, tôi vẫn lo lắng rất lâu, nhưng nghĩ tới Quý Ngân Xuyên đang ở trong cơ thể tôi, tôi không còn lo gí nữa.

Lúc ăn cơm xong, tôi bình ti4nh nói:” Bố, con có một chuyện muốn thưa với bố”. Bố tôi ngồi trước ti vi vừa xem thời sự vừa nói:” Có chuyện gì vậy?”

Tôi vãn bình tĩnh :” Con xin thôi việc rồi”.

Bố tôi vẫn chưa hiểu, ông nói:” Sao vội vậy, thế cơ quan chỗ Lý Lê thì sao rồi?”

“ Không phải, con không làm chỗ đó, À đúng rồi, con báo với bố chuyện này nữa”.

“Cái gì?”

“ Con và Lý Lê chia tay rồi”.

Một chiếc gạt tàn bay về phía tôi, rất nhanh và rất chuẩn, chính xác như tên lửa đạn đạo lưu độngp phục vụ chiến tranh của Mỹ. tôi không né đi, nó rơi trúng đầu, đau điếng.

“ Cái thằng nghịch tử này!”- Bố tôi tức giận quát.

Mẹ nhìn thấy chiến sự xảy ra, liền chạy tới chắn cho tôi, như dáng điệu của đồng chí Huỳnh Kế Quang năm nào. Bà nói:” Có đau không con?”

Tôi nói :”Không sao ạ, mẹ, thực sự không sao đâu, để con giải thích với bố”.

“Tao không nghe mày giải thích gì cả, mày cút đi ngay cho tao”- Bố chỉ ra cửa và nói.

"Con không đi”. Nói xong câu này, tôi cũng thấy hơi buồn cười.

Nhưng bố tôi thì không hề cười, ông nói:” Được rồi, mày không đi thì tao đi”

Ông bỏ về phòng mình, đóng sầm cửa lại. mẹ vôi chạy đi lấy d6au Hồng Hoa cho tôi. Tôi xoa dầu, vẫn còn rất cứng, không sao cả, chỉ là a chạm một chút thôi mà, cái gạt tàn đó đã vỡ nhưng đầu tôi vẫn chua vỡ, xem ra sau khi Quý Ngân Xuyên hợp thành một quả nhiên rất cứng cáp.

Mẹ tôi vừa xoa dầu Hồng Hoa cho tôi vừa xót xa mắng bố , mốt lúc sau, toi6lay16 số tiền tiết kiệm mấy năm nay mà tôi vừa rút ở Ngân hàng về, tất cả là 6 vạn tệ, tôi đưa hết cho mẹ rối nói:”Mẹ, có lẽ con phải rời Thượng Hải”.

Mẹ tôi đang xoa dậu Hồng Hoa, bỗng buôn g tay , ngạc nhiên đến mức không thốt được ra lời nào. Mẹ lặng người chẳng nói chẳng ràng, rồi bà ôm lấy tôi. Đây cũng là lần đầu tiên từ khi tôi lớn bà ôm chặt tôi thế này. Một lúc sau, bà nói: “Thằng con quý tử của mẹ, chuyện của con còn đặc sắc hơn phim truyền hình dài tập vậy! Có thật là con quyết định đi rồi sao?”

Tôi vừa thấy ấm áp vừa buồn cười:” Con thực sự phỉa đi mẹ ạ, con thật có lỗi với cô gái đó”.

Câu trả lời của mẹ giúp tôi hiểu được bà thực sự còn lãng mạn hơn tôi. Bà nói:” Mẹ
ủng hộ con, thế nhưng không đượ cho bố con biết, mấy ngày nay mẹ đã làm thay việc của ông ấy rồi”.

Thực ra tôi không định giải thích cho bố, cũng không mong có sự thông cảm của ông. Tôi nghĩ có nói gì cũng vô ích , chỉ đến khi tôi thành công thì ông mói hiểu được, trên đời có rất nhiều người như vậy. Cái thế giới TMD này, có lẽ tôi đã nhìn thấu .

Mẹ lại ôm tôi rất lâu rồi mới để tôi đi xuống , hơn thế lúc đi, mẹ lại lấy ra 2 vạn trong số tiền tôi đưa bà rối nói:”Số tiền còn lại của con mẹ cũng không cần đâu, mẹ sẽ giữ giúp con, sau này con đến đó học cao học nhớ phải giữ gìn sức khỏe”.

Vì câu nói này của mẹ, tôi nghĩ bằng mọi cách tôi phỉa thể hiện mình cho mấy người kia thấy .

Sau khi xuống lầu, tôi không gọi xe về khu tập thể ngay mà chạy tới cái xích đu trong vườn hoa. Có cô bé với bím tóc nhỏ ngồi bên nhìn tôi, nhìn hồi lâu rồi cất giọng non nớt:” Chú ơi, chú già vậy rồi còn thích chơi xích đu ạ?”.

Vừa nghe câu nói này tôi suýt chút nữa gã nhào từ trên xích đu xuống, không nhâm thì tôi mới 24 tuổi thôi mà. Đúng là một cô bé dễ thương!Tôi hỏi:” Cháu bé, cháu mấy tuổi rồi?”.

Cô bé nũng nụi nói:” Cháu nói vời chú nè, cháu 7 tuổi rồi đó!”.

Tôi bắt chước giọng cô bé :” Được rồi. thế sao cháu lại ở bên ngoài một mình thế này, buổi tối phải trở về nhà chuẩn bị làm bài tập chứ”.

Cô bé nói tiếp:” Cháu làm xong rồi, bây giờ là giờ chơi, cháu không chơi một mình đâu, Tiểu Minh, Tiểu Cường đều đang xem hoạt hình ở nhà, cháu ở đây đợi các bạn ra chơi”.

Vừa nghe đã biết cô bé này đã nhiễm toán học ứng dụng bậc tiểu học, đến gọi tên cũng phải Tiểu này, Tiểu kia. Trong sách toán bậc tiểu học thường thế này:” Tiểu Minh có hai chiếc bút chì, Tiểu Cường có ba chiếc bút chì, hỏi hai bạn có bao nhiêu chiếc bút chì?”

Tôi lại tiếp tục hưởng thụ cảm giác ngồi trên xích đu mà lúc nhỏ chưa từng được cảm nhận. Cô bé đó đột nhiên nói:” Chú ơi, chú xem các bạn ấy đến kìa!”.

Tôi nhìn theo, ồ, hai cậu bé đầu củ cải kia chắc là Tiểu Minh và Tiểu Cường mà cô bé vừa nhắc.

Cô bé nhày từ trên xích đu xuống, kéo tay hai cậu bạn rồi nói:” Chú ơi, chú ơi, đây là Tiểu Cường, còn đây là Tiểu Minh”.

Sau đó cậu bé tên Tiểu Cường đó bỗng kêu lên:” Chú ơi, sao đầu chú bị thương vậy”.

Tôi sờ lên đầu, có miếng gạt mẹ vừa giúp tôi dán. Cậu nhóc bên cạnh nói chen vào:” Chú ơi, hình như chú là Tiểu Bạch đại ca ở phố kia phải không?”

Tôi cười, búng mũi cậu bé rồi nói :”Đây là bị kẻ xấu đánh đấy”.

Cô bé hỏi :” Kẻ xấu nào hả chú?”

“ Một người tốt , chỉ hơi xấu thôi. Chú phỉa đi đây, các cháu đừng chơi muộn quá nhé, buổi tối dễ có kẻ xấu đó.

“ Không sao đâu”- Cô bé sụt sì nước mũi-“ Tiểu Cường và Tiểu Minh sẽ bảo vệ cháu , tạm biệt chú nhé.”

“Nhóc ạ, tạm biệt cháu”.

Tôi ngước lên nhìn ành đèn hắt lên từ cửa sổ nhà mình. “Tạm biệt, tạm biệt ông bố xấu tính của con, tạm biệt người mẹ tốt nhất trên đời”. Nói xong tôi mỉm cười vui vẻ rời vườn hoa. Vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn ba bạn nhỏ đang chơi đùa, đột nhiên tôi thấy cay cay mũi, vừa vui vừa muốn khóc, bởi tôi thấy ba cháu bé chơi với nhau rất vui, rất giống như giấc mơ đã qua của tôi.


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

54#
 Tác giả| Đăng lúc 12-4-2012 00:36:16 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 53


Nghe nói tôi bỏ học để đi Bắc Kinh thi cao học, Dương Tiểu Tuyết ngạc nhiên hỏi:

“Cậu điên rồi sao?”

Cô ấy kéo tôi đến bên chiếc cửa kính lớn, chỉ vào dòng người phía dưới tôi rồi nói: Cậu nhìn họ xem, nhìn những người ăn mày, những người nghệ sĩ kia, những người hát rong kia kìa, họ đang ngưỡng mộ, ao ước được như cậu, còn cậu thì muốn nhảy xuống từ tầng lầu mà hàng vạn ánh mắt đang mơ ước này, mặc dù lúc đầu cũng có cảm giác bay lượn đấy, nhưng tôi nói với cậu, rồi có một ngày cậu sẽ rơi xuống mặt đất, thịt nát xương tan, mặt mày biến dạng..”

“Tôi không quan tâm, tôi đã nghỉ rồi” – Tôi nói rất nhanh và kiên định, cảm giác như những câu nói này chưa qua bộ não của tôi đã được phát ra ngoài rồi, có lẽ là Quý Ngân Xuyên ở trong tôi đang nói

Tiểu Tuyết cười phá lên, giọng điệu cũng thay đổi: “Thật không ngờ hai ngày nay cậu thay đổi nhiều đến vậy, nhưng yên tâm đi, mình nhất định sẽ giữ bí mật cho cậu, bác sĩ chúng tôi luôn có đạo đức nghề nghiệp mà”

“ Cảm ơn cậu, hôm nay tôi đến đây vẫn còn một việc muốn nhờ cậu”

“Có việc gì cậu cứ nói đi”

“Cậu giúp tớ tổng hợp lại các số điện thoại và địa chỉ gần đây của Ngô Vũ Phi cùng thời gian biểu mà cậu cũng đừng nói tất cả những gì liên quan đến tớ với cô ấy, cũng đừng nói với Phi là tớ muốn đi Bắc Kinh tìm cô ấy”

Dương Tiểu Tuýêt vui vẻ nhận lời , còn nói bất cứ lúc nào tôi muốn đều có thể liên lạc với cô ấy và trước khi đi sẽ giao mấy thứ kia cho tôi

Tôi vui vẻ đi xuống, nhưng không may vừa xuống dưới chân tôi lại phát hiện ra cái biển số xe đó, lần này không đợi cô ấy hối thúc tôi đã tự mở cửa bước lên xe

Lần này tôi là người lên tiếng trước: “Đặc vụ này của em..”

Cô ấy vừa thấy tôi căng thẳng, bỗng trở nên chanh chua, mắng tôi không tiếc lời: “Hai người…đôi gian phu dâm phụ !”

“Cô nói gì?”

“Đại học Vũ Hán của các người đúng là nơi sản sinh ra các đôi gian phu dâm phụ!”

Bốp!

Một cái bạt tai, từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên một thằng hiền như tôi tát người khác, xem ra cũng là lần đầu tiên Lý Lê bị ăn tát, đều là lần đầu. Cô ấy thẫn thờ, dường như không dám tin một thằng mọt sách như tôi lại có thể đánh cô ấy

Tôi quay người bước đi, một lúc sau có tiếng cô ấy hét phía sau lưng: “Anh cút ngay đi cho tôi, cho khuất mắt tôi, cái tên Vũ Đại đáng chết..”

Tôi lại quay đầu lại, cô ấy tưởng tôi định ra tay liền làm động tác phòng thủ, thật nực cười:

Tôi chỉ nhấn mạnh từng chữ: “Đi mà mua bằng thạc sĩ ở trường đại học “danh giá của cô”.

Lúc quay lưng bước đi tôi lại cảm giác thấy Quý Ngân Xuyên, cậu ta trong tim tôi đang cổ vũ cho tôi.


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

53#
 Tác giả| Đăng lúc 12-4-2012 00:34:52 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 52


Sáng ngày thứ tư tôi dậy rất sớm, chải chuốt chỉnh tề, lúc soi gương có mấy lần tôi hoa mắt thấy mình thành Quý Ngân Xuyên. Trước khi ra khỏi cửa tôi còn nghe bài hát của Hứa Ngụy

Không gì có thể ngăn cản

Bạn hướng về tự do

Một cuộc sống ngao du

Trong lòng bạn không có gì vướng bận

Đi xuyên qua những tháng ngày u tối

Cũng có khi bạn cảm thấy do dự

Trong khoảnh khắc bạn cuối đầu xuống

Mới phát hiện ra con đường ở dưới chân

Một thế giới tự do trong tim

Cao xa và trong suốt đến thế

Nở rộ những bông sen xanh không bao giờ lụi tàn



Sau đó tôi ngẩng đầu bước tới công ty, trong lòng luôn nghĩ Quý Ngân Xuyên và Hứa Ngụy giống nhau, hai người họ giống như những cao tăng tu hành hàng nghìn năm, đứng trên cao nguyên, trên những tầng mây, mỉm cười nhìn mọi vật..

Vừa đến công ty, quẹt thẻ bước qua cửa, rất nhiều đồng nghiepẹ đã nhìn tôi với ánh mắt khác thường, dường nhưhọ biết tôi bị tâm thần phân liệt. Đáp lại nụ cười thân thiện của họ tôi vẫn giữ thái độ lạnh lùng băng giá như mọi khi, đi thẳng đến chỗ của tôi, ngồi xuống và bắt đầu việc đầu tiên của mình

Tổi mở máy tính, tìm số di động của một người và nhắn tin đi, 10 phút sau, tôi gửi tất cả những thứ trong máy ông Ngưu trong máy tôi vào hòm thư của người đó, rồi bắt đầu xóa những thứ thuộc về cá nhân tôi, tắt máy và thu dọn vật dụng cá nhân – Tôi vẫn giữ cả những bức thư Ngô Vũ Phi gửi cho tôi từ khắp nơi trong cả nước

Việc thứ hai là viết đơn xin thôi việc. Vừa gõ xong đơn xin thôi việc, một nữ đồng nghiệp bước đến bên tôi tỏ vẻ thông cảm: “Ba hôm nay cậu đi đâu vậy, sao không xin phép lấy một tiếng, giám đốc Ngưu tuyên bố sẽ đuổi việc cậu đấy”

“Thế thì đúng lúc đấy” – Tôi nói luôn

“Cậu điên à, mau đi nói vài câu với ông Ngưu, may ra còn cơ hội cứu vãn”

“Ừ, cảm ơn!”

Tôi đi đến phòng giám đốc Ngưu, ông ta cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục xem các giấy tờ. Tôi gõ vào bàn nói: “Này, ông tìm tôi có việc gì mau nói đi”

Ông ấy king ngạc nhìn tôi, dường như không tin vào mắt mình, nhìn hồi lâu rồi nói:

“Cậu đã nghỉ ba ngày không có lí do”

“Ừm” – Tôi nói, vẫn cái tính khí trầm lặng như bao năm nay

“Cậu bị công ty sa thải”

“Ừm” – Tôi vẫn vậy

Ông ta hết sức ngạc nhiên. Có lẽ trong tưởng tượng của ông ấy tôi phải khổ sở van xin ông ta, lần trước lúc ông ấy đuổi một đồng nghiệp, người đó suýt bật khóc gọi ông ta là bố , hôm nay chắc hẳn ông ta thấy rất bất ngờ, nhưng ông ta không biết được rằng thời khắc bất ngờ nhất vẫn còn ở phía sau

“lát nữa kết tóan xong, dọn sạch đồ là cậu có thể đi”

“Ừm, cảm ơn” – Lần này tôi nói thêm hai từ, còn ông ấy nhất đinh nghỉ tôi điên rồi

Tôi về chỗ, ôm những vật dụng của mình giao cho bảo vệ kiểm tra, sau đó đi đến các phòng làm nốt thủ tục rồi ra về. Tôi ôm những đồ vật của mình bước vào thang máy xuống tầng một. Cửa thang máy vừa mỏ ra, đột nhiên xuất hiện một ánh sáng chói mắt, còn thêm một phụ nữ trung niên sát khí đằng đằng

Tôi biết phen này Ngưu thủ thảm rồi.


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách