|
10#
Tác giả |
Đăng lúc 21-10-2012 13:03:54
|
Xem tất
(tt)
Thời gian ấy hầu như trưa nào Ba cũng về nhà bà Trương, có lúc ngủ trưa, có lúc nói chuyện với Thu, có lúc anh mang trứng gà và thịt về để bà Trương làm thức ăn cho mọi người. Không biết anh lấy thịt và trứng ở đâu, vì những thứ đó đều bán theo tem phiếu, có lúc anh lại mang cả trái cây về, hồi ấy trái cây rất hiếm, cho nên mỗi lần anh mang về đều làm cả nhà vui.
Có lần anh bảo Thu cho anh xem những gì cô đã viết, anh nói:
- Đồng chí nhà văn, tôi biết các đồng chí không muốn cho ai xem ngọc ngà của mình, nhưng thứ các đồng chí viết không phải là ngọc ngà của mình, mà là lịch sử thôn này, có thể cho tôi xem được không?
Thu không thể từ chối, đành đưa cho anh xem. Anh xem rất nghiêm túc, trả lại cho Thu, nói:
- Văn chương không có gì phải bàn, nhưng mà, Thu viết những thứ này quả là lãng phí tài năng.
- Tại sao?
- Toàn là thứ văn chương ứng cảnh, không có ý nghĩa gì sất.
Thu giật mình, cảm thấy những lời anh nói rất phản động. Nhưng đúng là Thu không thích viết những thứ đó, nhưng không viết không còn cách nào.
Thấy Thu lo lắng viết lách, anh an ủi:
- Cứ viết đại đi, người ta bảo viết như thế nào thì cứ viết như thế. Viết những thứ này khỏi cần phải động não nhiều.
Những lúc không có ai, Tĩnh Thu hỏi anh:
- Anh bảo em viết những thứ này không cần phải động não nhiều, vậy thì viết gì mới cần động não?
- Viết những cái Thu cần viết, tức là phải tốn tâm tư. Thu đã viết truyện, làm thơ bao giờ chưa?
- Chưa. Em làm sao có thể viết nổi truyện?
Anh thấy hứng thú, hỏi Tĩnh Thu:
- Thu cảm thấy người như thế nào mới viết được truyện? Anh thấy Thu có tư chất làm một nhà văn, văn Thu viết rất hay, quan trọng hơn là, Thu có đôi mắt rất giàu chất thơ, có thể nhận ra chất thơ trong cuộc sống...
Tĩnh Thu lại thấy anh „văn vẻ“, liền truy hỏi:
- Anh luôn nói „chất thơ, chất thơ“, cuối cùng „chất thơ“ là gì?
- Theo cách nói trước kia, tức là „chất thơ“, còn theo cách nói ngày nay, tức là „lãng mạn cách mạng“.
- Anh biết nhiều quá, tại sao anh không viết truyện?
- Cái mà anh muốn viết sẽ không có ai in, còn cái có thể in được, chắc chắn đấy không phải là cái muốn viết. - Anh cười rồi nói tiếp: - Có thể Thu vừa đi học thì Cách mạng văn hóa bắt đầu, nhưng anh học đến trung học phổ thông thì bắt đầu Cách mạng văn hóa, anh bị ảnh hưởng của giai cấp tư sản chắc chắn sâu hơn Thu. Lúc đi học, anh cứ muốn thi lên đại học, vào đại học Thanh Hoa, nhưng vì chưa đến tuổi...
- Tại sao anh không đi học đại học Công Nông Binh?
Anh lắc đầu:
- Có ý nghĩa gì? Bây giờ ở đại học không học được gì. Thu tốt nghiệp trung học rồi chuẩn bị làm gì?
- Về nông thôn.
- Rồi sau đấy?
Thu rất buồn vì không thấy „sau đấy“ của mình. Anh trai Thu về nông thôn mấy năm nay, không làm sao về lại thành phố. Anh trai kéo violon rất giỏi, văn công huyện và đoàn văn công Hải Chính muốn nhận anh, nhưng đến khi thẩm tra lí lịch họ lại thôi. Thu hơi buồn, nói:
- Không có „sau đấy“ em về nông thôn nhất định sẽ không được về lại thành phố, vì gia đình em... thành phần không tốt.
Anh khẳng định:
- Không đâu, nhất định Thu sẽ được gọi về, chẳng qua muộn thôi. Đừng nghĩ nhiều, đừng nghĩ xa, thế giới thay đổi hàng ngày, biết đâu đến ngày ấy chính sách thay đổi, không phải về nông thôn nữa.
Thu cảm thấy tương lai thật xa vời, liệu có như thế được không? Nhất định anh đang động viên. Dù sao thì Thu có về hay không cũng không liên quan đến anh, anh chẳng việc gì phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình. Nói đến những chuyện ấy, Tĩnh Thu cảm thấy không còn gì để bàn với anh, anh bảo bố anh trước kia làm quan, tuy có bị chấn chỉnh, nhưng bây giờ không việc gì nữa, cho nên anh không phải về nông thôn, mà được vào thẳng đội thăm dò. Con người như anh khác hẳn với Thu, anh không thể hiểu nổi nỗi lo của Thu.
- Em phải viết đây.
Thu uể oải nói rồi giả bộ viết. Anh cũng không nói gì thêm, chỉ ngồi kia ngủ gật, thỉnh thoảng lại nói đùa với thằng Hoan, đến giờ anh về đi làm.
Một hôm, anh đem đến cho Thu một cuốn sách rất dày, hỏi:
- Thu đã đọc cuốn Jean Christophe (2) này chưa?
- Em chưa đọc.
Anh để cuốn sách lại, bảo đây chỉ là tập một, xem xong tập này anh sẽ cho mượn tập tiếp theo.
Về sau Tĩnh Thu hỏi:
- Tại sao anh có những sách này?
- Đều là của mẹ anh. Bố anh làm quan, nhưng mẹ thì không. Có thể Thu đã nghe nói, hồi đầu giải phóng ban hành luật hôn nhân mới, rất nhiều cán bộ bỏ vợ ở quê, tìm các cô nữ sinh trẻ đẹp, có học thức lấy làm vợ. Mẹ anh là một nữ sinh, một tiểu thư con nhà tư sản, có thể vì để thay đổi địa vị chính trị của mình, nên lấy bố anh.
- Nhưng mẹ cảm thấy bố không hiểu mẹ, cho nên trong lòng mẹ rất day dứt, dành phần lớn thời gian để đọc sách. Mẹ rất yêu sách, có rất nhiều sách, nhưng hồi Cách mạng văn hóa mẹ sợ, đốt rất nhiều. Anh và thằng em trai giấu đi. Cuốn này có hay không?
- Đây là của giai cấp tư sản, nhưng chúng ta có thể tiếp thu có phê phán... - Tĩnh Thu nói.
Anh lại nhìn Thu như nhìn một đứa trẻ:
- Đây là những tác phẩm nổi tiếng thế giới, hiện tại đang gặp vận nguy ở Trung Quốc, nhưng rồi danh tác vẫn là danh tác, không phải vì thế mà trở thành rác rưởi. Thu có muốn đọc nữa không? Anh vẫn còn, nhưng Thu không được đọc quá nhiều, nếu không, không viết xong tài liệu giáo khoa. Hay là... để anh viết giúp?
Anh viết giúp mấy đoạn, rồi nói:
- Lịch sử Tây Thôn Bình anh rất thuộc, viết trước mấy đoạn, để thầy giáo và các bạn học của Thu xem có được không, nếu không được anh sẽ viết lại.
Về sau, trong lúc thảo luận tổ, Tĩnh Thu đưa những đoạn đã viết mấy hôm nay cho mọi người xem, dường như không ai nhận ra những đoạn không phải Thu viết. Vậy là anh trở thành „nhà văn dự bị“ của Tĩnh Thu, cứ buổi trưa anh lại viết giúp tài liệu giáo khoa, trưa nào Thu cũng đọc sách của anh cho mượn.
(2) Tiểu thuyết của nhà văn Pháp Romain Rolland (1866 - 1944) – ND
|
|