Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: thoathan
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Cổ Đại] Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu | Phôi Phi Vãn Vãn (DROP tạm thời)

  [Lấy địa chỉ]
141#
 Tác giả| Đăng lúc 18-4-2013 05:14:48 | Xem tất
Chương 131: Chết không đáng tiếc [1]







Ta khẽ tránh sang một bên, hắn xông lên, quỳ gối trước long sàng của Hoàng Thượng, đầu gục xuống, hai tay đặt ở hai bên hung hắng nắm lại thành đấm, cắn răng chịu đựng, ngập tràn tức giận.

Ta bỗng nhiên cảm thấy muốn cười, thì ra, hắn cũng biết giận sao? Không thể nhìn mặt người thân lần cuối, hắn cũng nổi giận. Như vậy ta thì sao? Có ai quan tâm đến ta không?

Trong lòng rất khổ sở , đột nhiên đứng lên, tránh ra một mình đi ra phía ngoài.

Đám tần phi đều kinh ngạc nhìn ta, ta cũng không để ý tới, lập tức đi ra ngoài. Ánh mắt hắn dừng ở trên người ta, giống như mũi gai găm vào ta, nhưng mà ta sớm đã không còn cảm giác đau đớn nữa rồi .

Thấy hắn thống khổ, ta bắt buộc chính mình phải tỏ ra thật cao hứng.

Bên ngoài, mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời thản nhiên chiếu rọi xuyên qua bầu không khí nóng bức, trên mặt đất cũng tỏa một hương vị bức bối. Tay vịn lan can cẩm thạch khắc hoa , đột nhiên cảm thấy choáng váng.

Khẩn trương nắm chặt lan can trước mặt mới không có té ngã xuống, run rẩy đứng đó một lúc lâu, mới lại mở to mắt, trông về phía xa nhìn lại. Bên tai giống như lại nhớ tới lời nói của Hoàng Thượng, trong lòng dâng lên tâm tình phức tạp.

Kỳ thật, ở trong lòng Hoàng Thượng , sợ là sớm đã tinh tường biết được ta vốn không phải là Nhã phi mà ngài tâm tâm niệm niệm. Chỉ là ngài quên không được nàng, ngài thấy thẹn với nàng, cho nên ở thời điểm sai lầm gặp được ta đã cho rằng ta là nàng, mang theo tâm tình vui sướng vạn phần mà tiếp nhận ta. Đối với người chung quy không phải người thực, ngài không điều tra ta, ngài chính là lừa mình dối người.

Tôn quý như ngài, cũng sẽ có thời điểm đánh mất lý trí như vậy.

Nếu không, ngài đã đáp ứng với Nhã phi cả đời suốt kiếp ở bên ngài, chắc chắn sẽ không để ta một mình còn lại trên đời.

Ngài cho đến lúc chết, vẫn cứ ép bản thân phải tin tưởng, tin tưởng ta là Nhã phi của ngài.

Lấy điều này, đến gây mê chính mình.

Rồi sau đó, hạnh phúc chết đi.

Hoàng Thượng, cũng là người cả đời theo đuổi quyền lực.

Nghĩ đến điều này, ta ảo não mà cười rộ lên.

Cuối cùng thì sao? Ngài bỗng cảm thấy nực cười mà phát hiện ra, thì ra ngoài quyền lực, còn có người, còn có thứ càng khiến cho ngài quý trọng hơn. Tỷ như Nhã phi đã sớm mất đi .

Ta đột nhiên bi ai ý thức được, tân đế sắp đăng cơ, sẽ lại đi vào quỹ đạo như ngài.

Trong lòng khiếp sợ, xoay người chạy về phía thiên điện.

Một phen đẩy cửa điện ra, bên trong thái y cùng cung nữ kinh ngạc quay đầu nhìn ra, thấy là ta, vội hành lễ nói: “Tham kiến Nhã phi nương nương!”

Ta đi lên phía trước, mở miệng nói: “Ra ngoài cả đi.”

Trong mắt bọn họ rõ ràng lộ ra thần sắc kinh ngạc , ta lại nói: “Không nghe thấy lời bản cung nói sao? Đi ra ngoài!”

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

142#
 Tác giả| Đăng lúc 18-4-2013 05:16:13 | Xem tất
Chương 132: Chết không đáng tiếc [2]








Hẳn là chưa từng nhìn thấy ta tức giận bao giờ, bọn họ sợ run lên, rốt cục lui xuống.

Nếu để cho Hoàng Hậu biết ta không ở lại trong tẩm cung của Hoàng Thượng , mà chạy đến thăm Quân Ngạn, chắc chắn sẽ tức giận đến giết chết ta. Dù sao ta hiện tại là phi tử Hoàng Thượng , đã không còn là biểu muội của Quân Ngạn nữa. Chính là, ta đã không muốn suy nghĩ nhiều như vậy.

Nhìn thấy sắc mặt người nằm trên ghế mềm, lòng ta khẽ trầm xuống, người của Hoàng Hậu lại có thể xuống tay nặng như vậy sao? Đến tột cùng muốn hắn tổn thương đến độ nào nữa?

Bước nhanh đi qua, nhẹ nắm lấy cổ tay hắn, gọi hắn: “Biểu ca.”

Tay hắn rất lạnh, ta nhịn không được cúi đầu thổi hơi ấm cho hắn. Hắn không hề mở mắt, chỉ hơi nhíu mày, ta biết, hắn nghe thấy ta nói chuyện, nhưng là hắn không thể cử động được . Hoàng Hậu hẳn là lo lắng , cho nên nàng là muốn ra tay trước hòng chiếm thế thượng phong .

Ta bỗng nhiên cảm thấy rất khổ sở, thì ra nhiều năm như vậy hắn phải làm chuyện mà bản thân không muốn, đều là vì ta. Nay, lại tiếp tục bị bắt ép phải sống cuộc sống như vậy. Nhưng là ta......

Ta chưa bao giờ hiểu hắn, đã vậy còn khiến hắn tổn thương.

Nước mắt chảy xuống, rơi trên mu bàn tay hắn, cảm giác đầu ngón tay hắn run lên, thân mình thoáng động. Ta giật mình nâng mắt, nhìn thấy mặt mày hắn càng thêm nhăn lại, từ trong ngực phát ra tiếng rên nặng nề.

Hắn dường như muốn tỉnh.

Cho đến khi từ trong miệng hắn tràn ra tơ máu, ta mới vô cùng kinh hoảng. Cuống quít cúi người ôm lấy hắn, lắc đầu khóc lóc: “Đừng mà, biểu ca đừng mà......” Đừng lại vì ta mà bị thương, đừng thêm một lần nào nữa......

Ta gắt gao ôm lấy hắn, bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi. Ta chưa bao giờ biết tình yêu mà Quân Ngạn dành cho ta lại sâu đậm như thế, vì ta có thể không quan tâm tới an nguy của chính mình . Ta không muốn, lại nhìn thấy hắn bị thương chút nào nữa!

Ta chỉ là lo lắng cho hắn, hiển nhiên không chút phát giác có người đã đi tới phía sau lưng ta. Tiếp theo là thanh âm lạnh lùng truyền đến: “Hừ, thi thể Phụ Hoàng ta còn chưa lạnh, mà phi tử của người cư nhiên dám công khai có quan hệ với Hoàng Tử, thật sự là chết cũng không đáng tiếc!”

Bình luận

huhu..Quân Ngạn..tiếc cho huynh  Đăng lúc 18-4-2013 08:23 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

143#
 Tác giả| Đăng lúc 18-4-2013 05:17:51 | Xem tất
Chương 133: Quan hệ gì tới ngươi [1]






Cơ thể mạnh run lên, ngoái đầu nhìn lại, thấy Quân Lâm sắc mặt âm trầm, phẫn nộ đứng ở phía sau ta.

Ta chấn động, hắn làm sao có thể xuất hiện ở trong này?

Thân mình hắn khẽ động, thoáng cái đã tới gần bên cạnh ta, rất nhanh vươn tay ta, bàn tay to lớn tóm chặt lấy cổ ta, khẽ dùng sức.

“Ách......”

Ta theo bản năng muốn vặn bung tay hắn ra, nhưng là hắn dùng sức thật lớn.

Ánh sáng trong mắt rõ ràng nổi lên ghen tuông, ngay lập tức trong lúc đó, lại dấy lên lửa giận.

Hắn lạnh lùng nói: “Phụ Hoàng ta vừa mới băng hà, ngươi đã vội vã đi tìm ngọn núi khác để nương tựa nhanh đến vậy sao? Chậc chậc --” Hắn dừng một chút, lại nói, “Ta thật sự là hồ đồ không rõ, ngươi cùng hắn là có quan hệ gì? Biểu ca? Gọi thật thân thiết!”

“Không ngờ ngươi lại hợp tác với Hoàng Hậu tính kế với ta! Ngăn ta tiến cung? Phượng Loan Phi, giỏi lắm! Ngươi thật giỏi!”

Hắn nói ra, hàm răng đều nghiến chặt lại. Lực đạo trên tay cũng càng lúc càng lớn, dường như nhẫn tâm muốn bẻ gãy cổ ta làm hai.

Ta vô lực đánh tay hắn, hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn . Cảnh tượng trước mắt dần trở nên mơ hồ không rõ …

Gương mặt hắn vẫn tràn đầy vẻ ghê tởm, vẫn là những lời nói không thiện ý: “Ta thực nên giết chết ngươi! Đêm đó nên giết ngươi đi! Nói, Phụ Hoàng quy thiên có phải là do các ngươi ra tay hay không? Sợ người đem ngôi vị Hoàng Đế truyền cho ta, cho nên các ngươi mới thiết kế diễn xướng vở tuồng này, có phải hay không?”

Ta bị hắn lay lắc đến choáng váng mặt mày, nhưng là ta còn muốn cười. Hắn đến tột cùng có biết chính mình đang nói cái gì hay không? Hắn là ghen tị nổi cơn điên, hay thật sự là thương tâm quá độ ?

Cái chết của Hoàng Thượng, làm sao có thể liên quan tới ta?

Tay vô lực buông thõng xuống, trong mắt hắn tựa hồ hiện lên một tia kinh ngạc, giật mình sửng sốt, bàn tay to lớn run run buông lỏng ra. Ta lập tức té ngã ở bên ghế mềm, tay vuốt ve cổ họng đang kịch liệt ho khan.

Hai lần , hắn thiếu chút nữa bóp chết ta.

Chính là, vì sao đều không có thành công?
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

144#
 Tác giả| Đăng lúc 18-4-2013 05:19:25 | Xem tất
Chương 134: Quan hệ gì tới ngươi [2]







Nâng mắt nhìn hắn, lồng ngực hắn bởi vì phẫn nộ mà phập phồng mãnh liệt, đôi mắt mở lớn.

Muốn giết ta, lại không cam lòng.

Cái loại mâu thuẫn này đan xen với tâm tình phức tạp sâu sắc cứ thế kéo dài, bao trùm.

Ta ho khan, rồi lại chậm rãi cười rộ lên: “Khụ khụ, nếu hiện tại ngươi giết ta, vậy chờ nhìn hắn đăng cơ đi!” Ánh mắt dừng ở trên người Quân Ngạn , tàn nhẫn nói .

Quân Lâm ánh mắt căng thăng, lớn tiếng hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

Ta hừ khẽ một tiếng, cũng không trả lời. Ta nói cái gì, thông minh như hắn, làm sao lại không nghe hiểu chứ?

Hắn đứng ở phía sau ta, qua một lúc lâu, đưa tay tới trước mặt ta, cắn răng nói: “Đem di chiếu lấy ra đây!”

Trong lòng thoáng cái lạnh băng, ta ảo não cười nói: “Dựa vào cái gì?”

Hắn hẳn là còn không biết trên di chiếu viết cái gì, ta dù chưa thấy qua, nhưng bởi vì lời nói của Hoàng Thượng nên đã sớm biết nội dung. Xem ra, nếu như trên đó viết người được truyền ngôi không phải hắn, hắn cũng sẽ học theo cách làm của Hoàng Hậu.

Soán vị.

Thì ra với hắn, quyền lực thật sự quan trọng tới vậy.

Trái tim ta từng chút từng chút trĩu nặng.

Nói thực ra, ngôi vị Hoàng Đế vốn là của hắn .

Chính là, ta hiện tại, đột nhiên không muốn cho hắn.

“Đưa cho ta.” Hắn giơ tay, nhắc lại lần nữa.

Ta lắc đầu, cắn môi nói: “Giết ta đi!” Ta sẽ không lấy ra nữa , tuyệt đối không!

Trong mắt hắn dâng lên đau xót, ánh mắt dừng trên người Quân Ngạn , đè thấp thanh âm nói: “Tốt lắm.” Hắn nói rồi, bay nhanh về phía Quân Ngạn ra tay.

Ta chỉ cảm thấy máu trong người bắt đầu sôi trào, bản năng dùng thân thể bảo vệ hắn, oán hận nói: “Ngươi vô sỉ!” Cư nhiên lấy Quân Ngạn áp chế ta!

Hắn thu tay, cũng là suy sụp lui lại nửa bước, thẳng tắp nhìn ta, mở miệng: “Ngươi thật sự...... thương hắn sao? Thật...... nguyện ý vì hắn mà chết?”

“Quan hệ gì tới ngươi!” Lòng còn sợ hãi nhìn hắn, giọng nói vẫn bi phẫn như cũ.

Hắn bỗng nhiên giống điên phát điên mà tiến tới đây, gắt gao nắm lấy cổ tay ta, bi thống mở miệng: “Quan hệ gì tới ta...... Không quan hệ tới ta...... Vậy mà ngươi cũng có thể nói ra miệng!”




Anh Lâm lại bị hiểu lầm :(

Bình luận

uh..liên quan gì tới anh ấy nhỉ? Đá văng người ta rồi mà..thì ngta muốm ôm ai thì ôm thôi..kaka  Đăng lúc 18-4-2013 08:32 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

145#
 Tác giả| Đăng lúc 18-4-2013 05:21:31 | Xem tất
Chương 135: Thật thương hắn sao [1]








Trong mắt hắn, ngoài phẫn hận, đều là bi thương.

Cảm giác đau đớn này càng lúc càng nồng đượm lan tràn trong không khí, khuếch tán ra khắp cả hành lang, lại từng chút từng chút thấm vào cốt tủy.

Bị hắn dùng lực nắm lấy cổ tay, thật đau .

Nhưng, vì sao tim ta cũng đau đớn như vậy?

“Ngươi đến tột cùng, muốn thế nào?” Hắn nhìn ta, gian nan nói rõ từng chữ.

Ta giật mình.

Ta thực nhìn không hiểu hắn, vì sao mỗi lần đều hỏi ta vấn đề kỳ lạ như vậy?

Dùng sức muốn giãy thoát tay ra, ta cố ý không nhìn hắn, lạnh lùng thốt ra: “Buông tay!” Mới vừa rồi còn nói ta làm Hoàng Thi lại nảy sinh quan hệ với Hoàng Tử, vậy hắn bây giờ, được tính là gì đây?

Hắn giữ chặt lấy, tiếng hít thở nặng nề, sâu kín hỏi ta: “Ngươi thật thương hắn sao?”

Ta hiểu được, hắn chỉ là Quân Ngạn.

Ánh mắt dừng ở trên mặt người người nằm trên ghế mềm, nhìn thấy thần sắc thống khổ của hắn, trái tim như bị co rút.

Nhưng mà, từ “yêu” kia thủy chung không thể thốt ra khỏi miệng.

Sợ rằng, dù cho có muốn lừa hắn, cũng không được.

Khẽ khép hai mắt, ta cắn răng nói: “Đúng thì thế nào?”

“Thì ta sẽ giết hắn!” Hắn trả lời thật nhanh, tựa hồ là sớm đã chuẩn bị tốt đáp án.

Ta giật mình kinh hãi, bỗng dưng mở hai mắt ra, nâng mắt lên nhìn. Ở sâu dưới đáy mắt hắn dần dần trở nên mất bình tĩnh, ngoài sự cơ trí ngoan độc, mơ hồ , lại có thêm một chút mâu thuẫn, giằng co.

Ta bỗng nhiên nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Đối với ta, còn yêu sao?” Nếu không, vì sao phải như thế?

“Không yêu!” Hắn nói ra thật quyết tuyệt, bàn tay cầm tay ta mạnh mẽ run lên.

“Haha.” Ta nhịn không được cười đến ra tiếng , “Nếu như thế, ta yêu ai, cũng không liên quan gì đến ngươi.” Chậm rãi, thu hồi ánh mắt, cúi mặt xuống không nhìn hắn nữa.

“Nhưng, nếu hôm nay ngươi muốn động tới hắn, vậy hãy giết ta trước đi!”

“Ngươi!”

Ta dường như đã chọc giận hắn, tự giễu cười, hắn sợ là sẽ thật sự giết chết ta. Nhưng là, vì sao ta một chút cũng không sợ, ngược lại cảm thấy như sắp được giải thoát rồi? Haha, Phượng Loan Phi, ngươi không phải rất sợ chết sao?

Bình luận

phải làm thế với anh để anh càng mâu thuẩn thì mới dễ bộc lộ tình cảm.  Đăng lúc 18-4-2013 08:37 AM
lượm được con tem nè.........  Đăng lúc 18-4-2013 07:49 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

146#
 Tác giả| Đăng lúc 19-4-2013 01:36:15 | Xem tất
Chương 136: Thật thương hắn sao [2]

Editor: nhocoi
Beta: thoathan







Thứ gì đó ấm áp từ khóe mắt chảy ra, ta bỗng nhiên thấy hận, vì sao ta cuối cùng lại vô dụng như vậy, muốn bảo vệ ai, đều không có năng lực? Lục ca, Vị Ương, hiện tại là Quân Ngạn.

Mơ hồ có cảm giác tay hắn chậm rãi buông lỏng, ta có chút khiếp sợ.

Thật lâu sau, mới nghe hắn nói: “Ngươi nghĩ rằng ta không có di chiếu, ngươi cùng Hoàng Hậu có thể muốn làm gì thì làm ? Phượng Loan Phi, ngươi luôn ngây thơ như vậy!” Hắn giận dữ xoay người, rất nhanh rời đi.

Ta mặt không chút thay đổi nhìn bóng dáng hắn, không tự chủ được xụi lơ ở bên giường Quân Ngạn.

Ta không rõ, hắn thật sự có thể dễ dàng buông tha ta như vậy , hắn thật sự không giết ta......

Ta còn tưởng rằng, hắn hận ta hận đến tận xương tủy, hắn hận không thể giết ta trăm ngàn lần. Vẫn lắc lắc đầu, ta không ngờ mình sai lầm rồi. Ta tựa hồ, trí nhớ càng ngày càng tệ.

Không lâu sau, một người từ bên ngoài chạy vào, vội vã kêu: “Chủ tử!”

Là Thập Hạ.

Hắn thấy ta, rõ ràng chấn động, sợ run một hồi, mới lẩm bẩm: “Bát...... Bát tiểu thư......”

Bát tiểu thư.

Bao lâu rồi không có người gọi ta như thế ?

Lâu đến nỗi ta không nhớ rõ nữa.

Chua xót cười, ta từ lâu đã không còn là bát tiểu thư rồi. Mắt hắn dừng trên trang phục của ta, sắc mặt hiện lên khiếp sợ.

Đúng rồi, ta thế nào lại quên, trên người ta là trang phục phi tần.

Dù sao hắn cũng là người theo Quân Ngạn đã lâu, rất nhanh đối mặt với sự thật, nghĩ tới việc chính nói: “Nương nương lúc này sao lại ở nơi đây , Hoàng Hậu đang phái người tìm ngài khắp nơi.”

Một tiếng “Nương nương”, đã mạnh dạn đem quan hệ đời đời kiếp kiếp giữa chúng ta chỉ ra rõ ràng.

Hắn đã đoán ra được thân phận mới của ta. Nói Hoàng Hậu đang tìm ta, haha, những cung nô bị ta quát xong rời đi không phải là người của Hoàng Hậu sao? Nàng là người rõ ràng nhất ta giờ phút này ở nơi nào. Nàng làm như thế, chẳng qua là không muốn để người khác biết rằng nàng biết ta đang ở đâu thôi. Ta bỗng nhiên cảm thấy run rẩy, như vậy việc Quân Lâm đến, có phải Hoàng Hậu cũng biết trước rồi không? Hoặc là, do nàng cố ý !

Hai tay nắm thành đấm, run lên nhè nhẹ, có lẽ, ta biết nguyên nhân vì sao Hoàng Hậu đột nhiên quyết định không giết ta .

Bình luận

nói thiệt chứ m không nhớ nổi Thập Hạ là ai..xuất hiện lúc nào nữa  Đăng lúc 20-4-2013 09:50 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

147#
 Tác giả| Đăng lúc 19-4-2013 01:38:08 | Xem tất
Chương 137: Huynh muốn cưới muội [1]

Editor: nhocoi
Beta: thoathan







Thập Hạ sửng sốt một lúc lâu, mới đột nhiên hoàn hồn, vòng qua ta chạy tới bên ghế mềm, dừng bên Quân Ngạn, trên gương mặt lạnh lùng nổi một tầng sương, do dự một chút, mới nâng tay điểm khai huyệt đạo cho Quân Ngạn.

“Chủ tử.” Hắn nhẹ gọi.

Quân Ngạn hơi hừ một tiếng, đột nhiên mở hai mắt, ánh mắt dừng ở trên mặt của ta, hắn mới nhẹ nhàng thở ra. Chống thân mình ngồi dậy, Thập Hạ định dìu hắn, lại bị hắn ngăn lại.

“Loan Phi!” Hắn vội vàng giữ chặt tay ta, lặng yên nhìn khắp xung quanh, quay lại nói, “Muội làm sao lại quan biết hắn? Hắn...... Hắn mới vừa rồi đến tột cùng muốn làm cái gì!”

Ta giật mình, hắn quả nhiên, đều nghe thấy được.

Cắn môi, ta nên giải thích như thế nào? Qua hết tất cả, đều rất phức tạp. Hắn giả thành công tử Giang gia vô hại, thiết lập bẫy làm cho ta từng bước một lún sâu. Rồi sau đó, hủy cả  nhà của ta.

Lại mỉm cười nạp ta làm thiếp......

Nghĩ nghĩ, hốc mắt đỏ lên. Thì ra, ta vẫn là không chịu nổi một kích.

Ánh mắt Quân Ngạn chợt đau nhức, hắn chần chừ một hồi lâu, mới nắm lấy một tay ta đem tiến vào trong lòng, cắn răng nói: “Muội sao lại ngốc như vậy, nếu vừa rồi hắn không thu tay, thì phải làm sao? Đến tột cùng phải làm cái gì bây giờ! Đáp ứng ta, sau này, nhất định vạn lần không được mạo hiểm vì ta, đáp ứng ta......” Hắn chính là lo lắng an nguy của ta, ta cùng với Quân Lâm như thế nào, hắn không hề truy vấn.

Chần chờ, hai tay run run xoa lưng hắn, nghẹn ngào : “Được...... Muội đáp ứng huynh......”

Bên ngoài, âm thanh càng ngày càng nhiều, tiếng nhạc buồn bã chậm rãi vang lên lan tỏa khắp hoàng cung, làm rung chuyển cả tòa hoàng thành như muốn lung lay bay lên.

Tay hắn cầm tay ta có hơi cứng ngắc, ta rốt cục nghĩ tới chuyện Hoàng Thượng băng hà, còn có chuyện Hoàng Hậu công bố trong tay có nắm di chiếu.

Nhẹ nhàng đem ta buông ra, ánh mắt hắn vẫn kiên định như cũ: “Huynh muốn mang muội đi.”

“Chủ tử!” Thập Hạ kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

148#
 Tác giả| Đăng lúc 19-4-2013 01:39:49 | Xem tất
Chương 138: Huynh muốn cưới muội [2]

Editor: nhocoi
Beta: thoathan







Hắn không nhìn, đứng lên, lôi ta đi nhanh ra ngoài. Ta cắn răng giữ chặt hắn lại, hắn có chút kinh ngạc ngoái đầu lại nhìn ta, ta chần chừ một chút, rồi mới nhỏ giọng nói: “Biểu ca, nếu cô cô đã nói trong tay nàng có di chiếu, chẳng lẽ huynh còn không minh bạch sao?” Chỉ cần hắn không đi, ngôi vị Hoàng Đế sẽ là của hắn .

Hắn hơi sửng sốt, sắc mặt trầm xuống, sau một lúc lâu mới nói: “Nếu còn là lúc trước, huynh tất nhiên muốn ngồi trên long ỷ kia, như vậy, muội chính là hoàng hậu được chọn. Nhưng là nay, muội đã không thể làm hậu. Thậm chí......” Âm thanh hắn từ từ nhỏ đi, ta hiểu được ý tứ của hắn.

Nay ta cùng với hắn, ngay cả quang minh chính đại cùng một chỗ, cũng không có khả năng .

Nếu hắn đăng cơ, như vậy ta chính là thái phi.

Nghe qua, thực khiến cho người ta cảm thấy bi thương.

“Biểu ca......” Có gì đó ấm áp từ trong khóe mắt chảy ra, ta nửa cười hỏi hắn, “Không hối hận sao?”

“Chưa bao giờ hối hận.” Hắn nhìn ta, nhấn mạnh từng chữ, “Loan Phi, huynh muốn cưới muội.”

“Huhu --” Nhịn không được mà khóc lên, lắc đầu, “Muội sẽ thương tổn huynh......”

Hắn cũng không để ý, chỉ cười nói: “Huynh đã đợi mười sáu năm rồi.”

“Muội sẽ...... thương tổn huynh......” Khi đó ta đã vô tình như vậy mà đẩy hắn ra, nay ta, làm sao còn có thể thương hắn! Ta không xứng với hắn, từ lâu đã không còn xứng với hắn .

Hắn gắt gao cầm lấy tay của ta, nhìn ta đầy mong đợi, rõ ràng nói: “Huynh đây cầu xin muội, thương tổn huynh được không......”

Ngực đau quá.

Cho dù, cho dù biết rõ nhất định sẽ bị tổn thương, cũng không nguyện ý buông tay sao?

Chuyện ta cùng với Quân Lâm, cho dù ta không nói, hắn nhất định cũng đã đoán được mấy phần.

Nhưng hắn vẫn ......

Biểu ca, ta có tài đức gì mà có thể......

Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, làm cho chính mình tỉnh táo lại. Mở miệng: “Như vậy, huynh về trước phủ đi, dưỡng thương cho tốt.” Ánh mắt lướt qua vai hắn, nhìn đến Thập Hạ đang đứng phía sau, hơi nháy mắt. Ta biết, với tính tình của hắn, nhất định là sẽ không nghe lời ta . Nhưng mà, đêm nay, cho dù hắn có ba đầu sáu tay, cũng vô phương đem ta ra ngoài. Huống chi, hắn còn bị thương.

Ta không muốn, cũng không nhẫn tâm nhìn hắn đi mạo hiểm.

Ánh mắt Thập Hạ hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức hiểu được ý của ta, một chưởng bổ vào sau gáy hắn, lại nhanh tay đỡ thân mình hắn xụi lơ ngã xuống, cắn răng nói: “Thuộc hạ đa tạ bát tiểu thư.”

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

149#
 Tác giả| Đăng lúc 19-4-2013 01:41:30 | Xem tất
Chương 139: Số mệnh bản thân [1]

Editor: nhocoi
Beta: thoathan






Ta ứa lệ lắc đầu, cảm tạ ta làm chi? Nếu không phải do ta, hắn làm sao có thể rơi vào kết cục thế này?

Hắn vốn nên, là Đại Tuyên hoàng tử tôn quý nhất!

Thập Hạ thật cẩn thận đem Quân Ngạn đặt ở trên lưng, đi vài bước về phía cửa trước, bỗng nhiên dừng lại, tựa như mâu thuẫn do dự và đấu tranh rất lớn, mới quay đầu, mở miệng nói: “Bát tiểu thư, kỳ thật......”

Hắn nhìn ta, đáy mắt thật là thống khổ, tiện đà lại cắn răng, còn lại cũng không nói ra lời.

Ta chỉ cảm thấy tim bị giật thót thật mạnh, theo thần sắc của hắn, ta đọc ra một loại hương vị làm người ta hoảng hốt.

Bọn họ, giấu diếm ta cái gì sao?

Run run vịn vào ghế mềm đứng lên, mở miệng hỏi hắn: “Kỳ thật cái gì?”

Thập Hạ giống như giật mình hoàn hồn, trên mặt có chút kinh hoảng, mở miệng nói: “À, thuộc hạ là nói, chúng ta đi ra ngoài, ngài làm sao bây giờ?”

Ta run run, lắc đầu nói: “Ta không sao, ngươi mau dẫn hắn đi.” Ta biết, lời nói mới vừa rồi hắn muốn nói không phải ý này, nhưng mà, nếu đã có thể im miệng, tất nhiên sẽ không nói cho ta biết. Ta chỉ là, không thể lại làm cho Quân Ngạn kẹt ở trong này .

Ta không hy vọng, sẽ hủy hắn như vậy.

Ta bỗng nhiên cảm thấy chính mình thật sự ích kỷ, đây là kết quả mà Quân Ngạn muốn sao?

Không, lo sợ không yên lắc đầu, tuyệt đối không phải.

Hắn nói, cầu ta thương tổn hắn......

Ta làm sao không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, hắn chính là muốn cùng ta chung sống bên nhau, cho dù là chết, cũng sẽ không buông tay. Nếu ta cũng thương yêu hắn sâu nặng, thì sẽ không một chút nhíu mày.

Mà ta hiện tại, muốn Thập Hạ đưa hắn đi, làm như vậy không phải sẽ làm tổn thương hắn rất nhiều sao. Thương tổn như vậy, hắn nhất định sẽ không thể chấp nhận được.

Ô ô --

Khóc nấc lên, lấy tay che miệng lại, tức tưởi khóc nức nở, ta thật sự không phải người tốt. Ta thẹn với nhiều người lắm......

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

150#
 Tác giả| Đăng lúc 19-4-2013 01:43:24 | Xem tất
Chương 140: Số mệnh bản thân [2]

Editor: nhocoi
Beta: thoathan







Đứng dựa vào ghế mềm thật lâu thật lâu, ta mới có khí lực nhấc chân từng bước. Lắc lư đi đến cửa trước, dùng sức lực đẩy cửa điện ra.

Gần đến hoàng hôn, bầu trời phía tây nhuộm một màu lửa đỏ rực rỡ, thật chói mắt vô cùng.

Hoàng Thượng băng hà, nhiều chuyện cũng sẽ không giống như trước nữa.

Hoàng Hậu cầm quyền nội đình, Quân Lâm cùng Thừa Tướng chuẩn bị phản kháng thật kỹ càng.

Quan sát cẩn thận, Tiết Tùng Ninh, đứng ở một bên.

Ta cảm thấy may mắn là, Tiết Vị Ương ở trong tay Quân Ngạn, chứ không phải Hoàng hậu.

Ngơ ngẩn trở về Vân Lạc cung, vừa tới đã thấy không ổn, không thấy một người nào ra nghênh đón ta. Tâm trầm lặng xuống, bước nhanh về phía trước, chưa kịp đi vào, liền nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn, trong lúc mờ mờ ảo ảo tiếng khóc của cung nữ hỗn loạn.

Ta nhanh đi vào, thấy Vân Lạc cung đầy kín người quỳ dưới đất, Ngự Lâm quân đang lục trái tung phải, trong phòng đã là một đống hỗn độn.

Trong lòng cười lạnh không thôi, ta biết bọn họ muốn tìm cái gì.

Hoàng Hậu khoanh tay đứng đó, tuy là đưa lưng về phía ta, nhưng vẫn như xưa ta đều có thể nhìn ra được thần sắc của nàng. Nhất định là đang không cam lòng cùng phẫn nộ.

Cung nữ nhìn thấy ta đi vào, trên mặt tái nhợt hiện lên một tia vui sướng, run giọng nói: “Nương nương......”

Hoàng Hậu quay phắt lại, ánh mắt dừng trên người của ta, nhịn xuống, lập tức nói: “Vật kia đâu?”

Vật kia.

Lời nói thật mơ hồ. Nàng vì sao không nói thẳng hỏi thẳng di chiếu ở nơi nào?

Ta nhìn thẳng nàng, không nói một câu.

Sắc mặt của nàng lạnh lùng, thoáng đưa mắt nhìn thị vệ đứng bên cạnh, chỉ thấy thị vệ kia thân hình thoắt cái chớp động. Ta chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy tiếng cung nữ kêu lên thảm thiết, ngay sau đó ngã vào vũng máu.

“Ngươi......” Ta chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, dựa vào cánh cửa sau lưng mới không xụi lơ ngã xuống. Thân mình ức chế không được mà run rẩy.

Ta hiểu rõ ràng, chuyện này, mới chỉ là bắt đầu.

Hoàng Hậu đi về phía ta, sắc mặt không chút thay đổi mở miệng: “Ngươi trời sinh tính cách nhu nhược, từ nhỏ ngay cả một động vật nhỏ cũng không nhẫn tâm thương tổn, huống chi nay là người” Nàng rất hiểu ta, lập tức có thể đem ta ăn tươi nuốt sống.

“Nương nương tha mạng! Nương nương tha mạng!”

Một đám nô tì bắt đầu dập đầu cầu xin tha thứ, một đám hiện ra thần sắc thất kinh. Không biết đến tột cùng là cầu ta, hay là cầu nàng......

Bình luận

lại có chương mới rồi cơ à, nàng năng suất quá...^^  Đăng lúc 19-4-2013 01:05 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách