Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: Hss2105
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Series] [Series | T] Con đường thời gian | Hss2105 | Nhiều couple

  [Lấy địa chỉ]
11#
 Tác giả| Đăng lúc 15-12-2012 06:01:55 | Xem tất
Câu chuyện 9 : Tại sao..trái tim em mãi mãi không thuộc về anh ?



http://static.mp3.zdn.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin8.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMi8wNC8yNy9kLzkvInagaMEZDk1Mjk4YzmUsICyMDBlYjmUsIC5NjZmZmQ2ZTk5MTY4M2IzNzAdUngWeBXAzfFNvInagaMEWeBGVkYWQgLSBXZXN0WeBGlmZSAcUIbaBIHdlmUsIC3RsaWZlfC0gV2VzdGxpZmUgLSB3ZXN0WeBGlmZXwxfDU

Author: Hss2105
Pairing:  IuSeob
Ost:   Soledad - Weslife
Rating: T
Summary: Cuộc đời họ được gọi là không biết có bên nhau được không?
=============================================.================================


Gần 12 giờ đêm, Yoseob vừa về tới nhà, cậu cởi bỏ cà vạt và đặt lên thành ghế, từ từ đi tới giường ngồi phịch xuống. Cậu đưa tay lấy khung hình trên cái tủ cạnh giường. Hình Ji Eun đang mỉm cười, cậu có tấm hình này từ mẹ cô cách đây mấy năm trước. Cậu tự mỉm cười một mình, nâng niu bức hình, ôm vào lòng và rồi thở dài.

Ji Eun vẫn chưa thật sự biết cậu là người từng hứa hôn với cô. Mà chả phải là cậu và Seulong đã đồng ý việc không nhắc lại chuyện ấy rồi sao?

Yoseob thở dài, cậu đưa tay lên làm rối tóc khi nhớ về lúc gặp Ji Eun ở đồn cảnh sát, cậu tự hỏi sao cô lại đến đồn cảnh sát? Cậu ngã lưng xuống giường rồi lại thở dài. Cậu nhìn lên trần nhà, những ngôi sao dạ quang lấp lánh.

Và cậu thiếp đi lúc nào cũng không biết được nữa. Cánh cửa phòng cậu nhẹ nhàng mở ra, vị quản gia già nhẹ nhàng bước vào , kéo chân cậu đặt lên giường, cởi giày cậu ra rồi đắp chăn cho cậu chủ. Ông già nhìn cậu khẽ lắc đầu rồi bước tới vặn đèn. Ông nhìn thấy cạnh tủ là bức hình của Ji Eun . Ông đi ra cửa đóng lại và khẽ lầm bầm.

_” Cậu chủ vẫn mãi yêu cô bé ấy đến thế sao?” – vị quản gia già đi trên hành lang ánh sáng đã làm dịu đi –“ thật là, cứ thế mãi..”

If only you could see the tears in the world you left behind
If only you could heal my heart just one more time
Even when I close my eyes
There's an image of your face
And once again I come I'll realise
You're a loss I can't replace

Ngày hôm sau, Yoseob từ chối việc đi làm, từ chối việc mặc những bộ vest thường ngày, cậu vận trang phục của một thanh niên với chiếc áo trắng bên trong, bên ngoài là kiểu áo shirt kẻ sọc ca rô kèm quần short và đôi giày thể thao. Cậu đội nón bảo hiểm và chào tạm biệt vị quản gia khi leo lên chiếc xe đạp phóng ra đường.

Trời nắng sưởi ấm cơ thể cậu, Yoseob hít một hơi và phóng xe xuống con dốc rồi lại lên đèo. Cậu đạp xe suốt đến khi trời nắng gắt hơn. Cậu dừng lại ở khu đồi vắng cát đỏ, rồi lại đạp xe thật nhanh xuống bãi biển. Biển california lúc nào cũng đông khách, có gần hàng đống người tắm nắng, lũ trẽ tung tăng chạy nhảy, mấy đứa nhỏ hơn đang chơi trò xây lâu đài trên bụng ba bọn chúng. Yoseob nhìn khắp một lượt, cậu đạp tới chỗ quầy nước và gọi ly nước ép. Cậu lấy khăn lau mặt và nhanh như chớp giật cái bàn tay đang len lén đi trên cánh tay cậu.

_” Anh chàng đẹp trai làm gì dữ vậy?”- một cô nàng lạ hoắc với mái tóc nâu dài, làn da trắng nháy mắt khi thấy thân hình cậu.

_” Nước của anh đây.”- người phục vụ đưa ly nước ép cho Yoseob.

Cô nàng vẫn nhìn cậu chăm chú nhưng Yoseob uống ực ực rồi tạm biệt đạp xe đi. Đằng sau cậu là tiếng la của cô nàng đó, cậu cười. Trên con đường, những đôi yêu nhau đang ôm nhau, hôn nhau làm cậu ngượng ngùng rẽ bánh và quẹo lên khu chợ. Con đường tắt cậu cùng Wooyoung hay đi hôm nay bỗng nhiên cũng khá đông đúc. Yoseob rất giỏi trong việc luồng lách và quá đơn giản khi tiếp đất thành công sau khi chạy trên thành vịn.  Vì quá hả hê với sự tiến bộ mình đạt được, cậu đã tông thẳng xe vào một cô gái mà trong giây lát cậu đã đâm vào cô…

Ji Eun..

Soledad
It' s a keeping for the lonely
Since the day that you were gone
Why did you leave me


Trong hoàn cảnh lúc này, Yoseob đang cực kỳ mất cảm giác đau, cậu đang đè lên Ji Eun và đôi môi cậu đang đặt ở cổ cô gái ấy. Ji Eun mở trợn mắt lên nhìn. Chỉ giây lát thôi.. sau khi định hình lại mọi việc.

_” Ối, cho anh xin lỗi.”- Yoseob đứng dậy đỡ lấy Ji Eun.

Ji Eun phủi phủi bụi trên cái váy của mình rồi nhìn Yoseob chăm chăm, cô mỉm cười rồi xòe tay ra.

_” Cái gì cơ?”- Yoseob ngu ngơ.

_”TIỀN..BỒI THƯỜNG.”- Ji Eun đọc to từng chữ.

_”Cái gì?”- Yoseob –“ Tiền gì chứ?”

Ji Eun nhăn mặt nhìn Yoseob rồi chỉ vào cái cổ hơi ửng đỏ.

_” Nãy môi và răng anh phập vào đây này.”- Ji Eun chỉ chỉ.

_” Ối..”- Yoseob đỏ mặt. Đúng vậy, ban nãy cậu hôn lên cổ cô, và răng cậu có hơi nhe ra một tí. Thật sự cậu không phải ma cà rồng tính hút máu người đâu.

_” Để anh bù em kem trộn nha.”- Yoseob.

_” Lớn già đầu rồi còn kem, không thích.”- Ji Eun.

_” Thôi mà, chúng ta cũng gặp nhau vài lần rồi mà..”- Yoseob.

_” Hừm, có à? Sao em không nhớ nhỉ?”- Ji Eun thắc mắc , tay làm dấy tích đưa lên cằm suy nghĩ rồi gật gật – “ Ừ, cũng có gặp vài lần. ”

Yoseob mắt sáng rỡ nhưng rồi lại ỉu xìu ..

_” Nhưng anh tên gì ấy nhỉ?”- Ji Eun.

_” Yo.. à không Seob “ – Yoseob nói.

_” Yo-antue-Seob à ?”- Ji Eun.

_” Seob “- Yoseob lắp bắp.

_”  May quá “ – Ji Eun thở phào.

_” Sao may ?” – Yoseob nói.

Hai người đi trên con đường, nắng đã lên cao hơn rồi. Bên cạnh họ là lũ trẻ thích thú với chú hề to tướng đang nhảy bài gangnam style.

_” May quá anh không tên là Yoseob”- Ji Eun bật cười.

_” Sao lạ thế?”- Yoseob giật bắn mình.

_” Em ghét cái tên Yoseob lắm, vì hắn mà ba mẹ em..”- Ji Eun nói dở

_” Ba mẹ em, làm sao cơ?”- Yoseob.

_”Chuyện dài dòng lắm.”- Ji Eun –“ Mà anh bảo đền bù cho em mà.”

_” Uh, quán kem đá bào ở kia ha”- Yoseob.

_” Uhm, tuyệt.”- Ji Eun.

Niềm hạnh phúc của Yoseob, ước muốn của cậu cũng trở thành sự thật bởi vì ngay lúc này đây.. cậu nhìn sang bên cạnh mình. Cả hai đang ngồi trên thành gỗ ngăn con đường với bãi biển với hàng trăm, hàng ngàn người. Ở kia, một đôi đang đùa vui nghịch nước. Ở bên này, hai người yêu nhau vừa thắng bạn họ trong trò bóng chuyền. Rồi ngay tại đây Ji Eun đang mỉm cười dịu dàng và măm măm ly đá bào siro dâu của mình. Hạnh phúc, thật sự hạnh phúc đã đến với cậu rồi hay sao ? Nhưng..không..

Reng reng reng, bản nhạc It’s not goodbye vang lên và Ji Eun xin lỗi Yoseob trước khi nghe máy.

_” Alo, oppa à.”- Ji Eun

Yoseob nhìn ra ngoài kia, rồi lại nhìn trời.

_” Xin lỗi anh, em phải về.”- Ji Eun rối rít xin lỗi vội đứng dậy.

_” Để anh đưa em đi.”- Yoseob.

_” Không sao đâu anh”- Ji Eun mỉm cười –“ Hẹn gặp lại anh khi khác nhé!”

Yoseob đứng im trong giây lát khi Ji Eun vội chạy đi.

Yoseob dắt xe về, điện thoại cậu reo lên…

Soledad

In my heart you were the only
And your memory lives on
Why did you leave me
Soledad

Bản nhạc Soledad vang lên trong quán cà phê, Wooyoung đang ngồi trước mắt cậu với đôi mắt buồn. Ban nãy, Yoseob đến công  ty của bạn mình và vực anh chàng tham công việc này thoát khỏi đống giấy tờ đó. Họ cãi nhau vì việc Wooyoung cứ mãi nghĩ về Suzy, vợ sắp cưới của anh chàng, người đã mất trong một vụ tai nạn mà bạn cậu luôn tự trách mình về những gì đã xảy ra. Im lặng, Yoseob nhìn người phục vụ, khẽ gọi tách cà phê rồi nhìn anh bạn của mình. Lại im lặng. Yoseob không thể chịu đựng được hơn nữa.

_” Cậu nghĩ những lời nói của tớ là sai sao?”- Yoseob.

_” Không..”- Wooyoung cũng mở miệng, khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng, đôi mắt buồn – “ Cậu nói hoàn toàn chính xác.”

_” Vậy, thì sao ?”- Yoseob.

_” Hừm, tớ nghĩ là Suzy cũng không muốn tớ như thế này.”- Wooyoung.

Cậu gật gù. Trong suy nghĩ của cậu, Suzy là cô bạn tốt, tất nhiên cậu và Suzy không thân nhau như Ji Yeon với cậu cho lắm nhưng mà Suzy thật sự là cô gái tốt. Cô nàng tài giỏi, xinh đẹp và hát rất hay. Nếu không phải vì trong tim cậu luôn có hình bóng của Ji Eun thì có lẽ cậu đã đổ Suzy từ lâu rồi. Từ lúc Wooyoung giới thiệu với cậu Suzy là người yêu và không lâu sau đó là vợ sắp cưới. Đời, ai biết được. Tiếc cho số phận của Suzy, cậu nhìn Wooyoung cậu cũng nghĩ về mình.

Ji Eun, Ji Eun, Ji Eun.

Walking down the streets of Nothingville
Where our love was young and free
I can't believe just what an empty place
It has come to be
I would give my life away
If it could only be the same
Cause I conceal the voice inside of me
That is calling out your name


_” Cậu lo cho tớ, vậy cậu thì sao?”- Wooyoung.

_”Tớ, khi có cơ hội.”- Yoseob – “ Tớ không muốn làm anh bạn của mình đau lòng khi thấy tớ có người yêu đẹp tuyệt vời đâu.”

_” Hahaha, thằng này.”- Wooyoung bật cười. –“ Thế là người yêu cậu tên gì? Xinh không?”

_” Xinh cực xinh, tên cực đẹp.”- Yoseob –“ Lee Ji Eun là tên cô ấy.”

Cậu đâu có biết rằng Wooyoung khẽ giật mình và ngơ ngác nhìn cậu. Wooyoung thở dài một cái nhỏ và bảo " Không có gì."

Buổi tiệc cà phê kết thúc, họ trở lại công ty. Yoseob thấy Wooyoung dừng chân lại và đứng im.

Một giọng nói quen thuộc đối với Yoseob vang lên và cái bóng rất quen chạy tới ôm lấy Wooyoung sau khi thấy cậu ấy.

_” Wooyoung “- Ji Eun ôm chặt Wooyoung trong sự ngỡ ngàng của cậu.

Ji Eun, quen Wooyoung sao? Nhưng, ..làm thế nào..?

Không lẽ quen ở đồn cảnh sát ?

Wooyoung gỡ tay cô ấy ra rồi Ji Eun cười tủm tỉm đưa cái túi xách cho Wooyoung. Wooyoung đưa tay và lấy ra, bên trong là chiếc hộp cơm được để cẩn thận cùng bình giữ nhiệt và cả hộp trái cây mà Ji Eun bảo tự tay cô làm. Đầu Yoseob lúc này như quay cuồng, cậu chóng mặt quá.

_” Ah, anh Seob “- Ji Eun mỉm cười –“ Lại gặp anh rồi nè.”

Wooyoung với Yoseob im lặng.

_” Đây là bạn trai của em”- Ji Eun vừa nói vừa khoác tay Wooyoung.

Wooyoung và Yoseob đều ngạc nhiên.  Wooyoung cố gắng gỡ bỏ cái khoác tay ấy.

_” Không..không phải như vậy đâu.”- Wooyoung.

_” Sao lại không phải, chẳng phải cậu nhớ về quá khứ của tụi mình rồi hay sao?”- Ji Eun.

_” Nhưng..”- Wooyoung.

Yoseob mỉm cười gật đầu, chào tạm biệt họ và nhanh chóng đi vào công ty của mình.

Soledad
It's a keeping for the lonely
Since the day that you were gone
Why did you leave me
Soledad
In my heart you were the only
And your memory lives on
Why did you leave me
Soledad


Trong không gian tĩnh lặng, Yoseob nằm gục lên bàn làm việc của mình. Vị quản gia già khi nghe thư ký báo cáo vội chạy vào phòng và ngỡ ngàng với căn phòng bừa bộn. Tất cả đều bể nát. Bàn kính cũng bị tanh bành, những sấp tài liệu rơi tung tóe. Yoseob đang chảy máu khi cầm trên tay khung hình của Ji Eun.

_” Cậu chủ à”- Vị quản gia già.

_” Ông mặc kệ tôi..”- Yoseob nói chầm chậm – “ Mặc kệ tôi đi, đi đi..”

_” Cậu chủ, có chuyện gì xảy ra thế?”- Vị quản gia già.

Đằng cửa có những tiếng bước chân. Wooyoung xuất hiện, anh từ từ bước vào.

_” Yoseob à, chuyện không như cậu nghĩ đâu.”

_” Không như cậu nghĩ đâu, ý cậu là gì đây?”- Yoseob đập bàn đứng dậy gầm gừ.

_” Thật, không như cậu nghĩ đâu mà.”- Wooyoung.

Yoseob tức tối đi tới chỗ Wooyoung, giơ nắm đấm lên và bụp một phát vào mặt Wooyoung.

_” Ngừng. ngừng lại đi cậu chủ.”- vị quản gia nói nhưng vô ích.

Hai chàng trai đã lao vào nhau, vị quản gia chạy ra kêu thư ký gọi bảo vệ lên nhưng Nichkhun xuất hiện và bảo để anh.
Hai anh chàng trong căn phòng làm việc của Yoseob vẫn đang đấm đánh. Một người thì gào lên.

_” Tại sao? Tại sao khi tớ bảo Lee Ji Eun, cậu không hề nói gì?” – Yoseob

Một người vừa chặn lại cú đánh của Yoseob vừa nói.

_”Tớ không nghĩ chuyện sẽ xảy ra như thế này, đồ ngốc.”- Wooyoung.

_” Ừ, tớ là thằng ngốc nên để thằng bạn thân chơi khăm như thế sao?”- Yoseob.-“ Thằng khốn.”

_” Tớ không phải là người yêu của Ji Eun.”- Wooyoung.

_” Cậu thật ghê gớm,  tớ tưởng cậu vẫn mãi buồn về Suzy ai dè, thật không ngờ.”- Yoseob đấm một phát làm Wooyoung té xuống, cậu ngồi lên người Wooyoung oánh oánh.

_”Tại sao, nói đi..tại sao?”- Yoseob.

_” ĐÓ là một câu chuyện dài, nhưng..”- Wooyoung với khuôn mặt bầm dập – “ Trước đây, tớ với Ji Eun từng yêu nhau nhưng trong tim tớ lúc này chỉ có Suzy.”

_”Làm sao tôi tin được cậu ?”- Yoseob đập một phát mạnh vào đất cạnh khuôn mặt Wooyoung. Yoseob bật khóc.
Nichkhun xuất hiện kéo Yoseob ra.

_” HAI ĐỨA THÔI ĐI”- Nichkhun.

Yoseob khóc, tay cậu máu chảy be bét. Vị quản gia và cô thư ký chạy vào tức tốc đóng cửa lại. Cô thư ký lấy hộp cứu thương đưa cho vị quản gia và theo lệnh ông lau vết máu trên mặt Wooyoung.

Yoseob ngồi dựa vào tường.

Nichkhun thở dài.

_” Hai đứa em bị gì mà đánh nhau thế hả?”


Cả Wooyoung lẫn Yoseob đều im lặng, không nói gì. Yoseob nhìn ông anh rồi lắc đầu. Cậu lừ đừ đứng dậy nhặt bức hình của Ji Eun.

Time will never change the things you told me
After all we're meant to be love will bring us back to you and me
If only you could see


_” Tại sao ? Tại sao .. trái tim mãi mãi không thuộc về anh hả Ji Eun?”

Wooyoung đứng dậy đi tới chỗ bạn mình, đặt tay lên vai Yoseob.

_” Tớ sẽ kể cậu nghe mọi chuyện, tất cả..tất cả mọi chuyện.”

Soledad
In my heart you were the only

Bình luận

cái này đc coi là tiền câu chuyện 1 nhỉ ,yoseob tội quá, đoc xong cái này mới hiểu thế nào yêu nhưng ko thể yêu  Đăng lúc 2-7-2013 01:22 PM
noái chung là ss ghép s cũng dc! bất ngờ càng tốt! e vẫn lun ủng hộ ss dù ss làm e cry mỗi khi read! e sẽ revenge cho mà coi! ss đợi đấy!  Đăng lúc 15-12-2012 07:59 PM
ok lun =))))))))))))))  Đăng lúc 15-12-2012 07:34 PM
ai cũng dc! miễn có tí sad là ok! nhưng thấy xốp dc hơn, ông phệ thì có vẻ hợp với vai dc yêu đáp lại hơn ông xốp!  Đăng lúc 15-12-2012 07:14 PM
lnn
Buồn ss San ạ :((  Đăng lúc 15-12-2012 03:56 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

12#
 Tác giả| Đăng lúc 16-12-2012 11:29:31 | Xem tất
Fic này mình viết tặng những ai ủng hộ couple Ssangchu, Kim Hyun Joong và Hwang Bo. Ban đầu mình cũng không biết đến họ, mình chỉ biết đến KHJ qua phim BOF và thích anh này với vẻ thư sinh của mình. Ss Thảo đã bảo mình viết fic về đôi này, lúc đầu mình cảm thấy khó khăn khi viết về họ khi mình chưa hiểu sâu về họ. Và mình đã đọc fic viết về họ, một fic chưa hoàn thành từ rất lâu nhưng rất hay, rất chân thật đến nỗi mình vẫn khóc ròng vì không thể đọc tiếp.. quá buồn. Mình đã dành cả 1 tuần để suy nghĩ và xây dựng fic. MÌnh hy vọng mọi người sẽ thích fic này, đôi lúc mọi người sẽ tự hỏi liệu fic này sẽ có vai trò gì trong cái mớ bòng bong của các nhân vật trước. Mình xin thông báo các bạn tin vui là fic này đóng vai trò rất quan trọng, hai nhân vật ở fic này sẽ tạo dựng lên câu chuyện tình cảm động dẫn đến những câu chuyện khác sau này của con đường thời gian. Những chi tiết ở fic này sẽ là một vài bí ẩn và sẽ được giải đáp ở tương lai. Các bạn hãy đợi nhé, nhưng trước hết hãy đọc và ủng hộ mình.


Câu chuyện 10 : Chưa thử sao mà biết không được?


Author: Hss2105
Pairing:  KHJ-HwangBo
Ost:  For the first time – Kenny Loggins
Rating: T
Summary: Cuộc đời họ liệu  có thể bên nhau được không?
==================================.====================================
Chiếc máy bay từ New York đang trên đường bay về Hàn, ở trên chuyến bay với rất nhiều loại người. Những người dân thường đến những người công việc tốt hơn sẽ ngồi ở khoang thương gia. Hwang Bo chắc mẩm rằng hôm nay sẽ khá đông khách ở khoang VIP ngay từ lúc bước vào phòng chờ dưới sân bay nhưng giờ nhìn xung quanh, chả thấy ai. Cô thở dài ngồi dựa đầu vào ghế, gác chân lên.

Đã ba năm rồi cô không quay về đây, Hwang Bo đưa tay lên tấm kính của chiếc máy bay và chồm người nhìn ra. Suốt 2 năm, cô bị lừa gạt, cô thật ngu ngốc khi mà sẽ có anh chàng đẹp trai đến hỏi cưới chỉ sau vài lần gập ở các quán bar qua những cuộc vui chơi thâu đêm. Rồi họ đến với nhau như những người cần một đối tác. Và một sinh linh bé nhỏ ra đời, nhưng.. mà, cô không thể chăm sóc cho nó.

Hwang Bo lại thở dài, cô thật tàn nhẫn mà..

Hắn đã có vợ, một cô vợ vì đã mang thai cho hắn cả thảy 3 nhóc tì. Cô thật ngu dốt khi nghĩ rằng ở cái lứa tuổi quá 29 này vẫn có thể có người còn để ý và yêu cô.

Thật sai lầm mà.

Con à, mẹ xin lỗi.

Cập cập..Hwang Bo quay lại khi nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nói nho nhỏ của cô tiếp viên bảo ai đó lên lầu trên, tức là không gian quanh cô lúc này. Hwang Bo chăm chú xem ai sẽ lên đây? Bản tính tò mò, cô nhìn và ồ lên trước nét đẹp của một anh chàng đẹp trai như hoa với mái tóc vàng nâu theo style các model từ phim gì hot hot của Hàn ấy. Bữa trước khi về cô có tình cờ đọc báo thấy sự phát triển đến chóng mặt của phim hàn, bộ phim bị chê khá nhiều vì diễn xuất của các diễn viên chưa tốt, còn gượng gạo nhưng lại được khen vì cảnh quay đẹp và dàn cast đều lung linh. Cô để ý thấy rằng có bốn chàng trai và chàng trai vừa bước lên và ngồi ghế đối diện với cô là một trong số họ.

Có thể cô lầm , nhưng thật chứ, nhìn giống lắm mà. Cô nghĩ thế đó.

Chàng trai quay sang nhìn cô và cô khẽ giật mình, đỏ hết cả mặt nhưng rồi nhận ra, ở cái tuổi này cũng đâu có hạnh phúc gì khi thấy trai. Cô tự cười trong lòng rồi quay ra nhìn cửa sổ. Bầu trời xanh mát, chiếc máy bay vừa lướt qua một đám mây to, bên dưới cô thấy những đám mây nối đuôi nhau gợn sóng. Cô lấy đống báo trước mặt ra đọc.

Cô vui vì thấy những tác phẩm của mình đều được đăng lên tạp chí Vogue. Cô nhìn sang anh chàng bên cạnh, chàng trai trẻ đang nhâm nhi ly cam vắt. Xém chút nữa cô đã bật cười khi nghĩ rằng sao lạ thường quá,  bởi vì những người đàn ông cô gặp để làm việc hay những anh chàng người mẫu khi giải lao họ đều xin ly cà phê nóng hay capuchino, latte hay gì đó nhưng cam vắt thì thật lạ.

Hwang Bo nhìn vào đồng hồ mình rồi lấy ra tập giấy vẽ, cô đang tìm nguồn cảm hứng sau hơn 3 tháng bí ý tưởng và dường như giờ này, phút này, cô đang tràn trề ý tưởng. Nhưng để phác họa lên các mẫu thiết kế sang trọng và đầy tinh tế, cô cần một chút gì đó,..một chút gì đó..

Cô lại đưa mắt nhìn qua chàng trai, cô nhìn chàng từ mái tóc đến sóng mũi rồi đến đôi môi. Chàng trai quay qua nhìn cô với khuôn mặt lạnh lùng và không thèm buông một lời nói nào. Cô nhìn khẽ cười cười rồi cúi xuống vẽ một bộ vest trắng, kiểu hơi quái quái với một chùm lông ở bên tay trái và hàng nút được kéo sang phải một tí. Có phải cô đang liên tưởng đến cảnh anh chàng đây mặc bộ vest này không? CÓ.

À không, ý cô là không.

Nhưng thật sự là có đấy, Hwang Bo ngốc à.

Cô tự cóc đầu mình một cái, tự kêu lên “ Ây Da” làm chàng trai nhìn rồi lại không nói gì.

Cô nghĩ, “ Uhm, cứ kệ vậy. Đó chắc hẳn là chàng trai lạnh lùng. Cô chỉ thích người vui tính thôi.”

Mà chết nỗi cái tên quỷ xứ ấy lại là một người vui tính, cô đổ hắn cũng vì sự hài hước nhưng có lẽ mẫu hình lý tưởng của cô nên thay đổi. Trước khi đến 31 tuổi, cô hy vọng sẽ cưới được chồng và sinh con. Nhưng nếu không thì cặt, omma cô giết cô mất. Bà từng khóc lóc khi nghe cô tự thề rằng trước 31 mà không có chồng sẽ đi tu.

Thật không? Thật chứ, cô tự tin là mình sẽ có chồng nhưng rồi sao? Đó chỉ là cái mục đích mà cô luôn cố gắng chạy tới nhưng mỗi khi đến gần thì nó lại càng xa hơn cô. Cô lao mình vào công việc sau khi sinh con và gửi con cho cô nhi viện, lúc ấy  cô từ bỏ quê hương để đến đất nước của sự tự do, không còn phải đi đến những những ký ức đau buồn tồn đọng trong cô, không còn những hình ảnh của những quán bar. Cô lao đầu vào nộp đơn và đi phỏng vấn. Chỉ chưa đầy 1 năm 10 tháng, cô đã thăng chức và giờ làm giám đốc điều hành của Vogue. Kể mà sao nghe ngưỡng mộ bản thân cô quá. Cô nhìn đồng hồ. Vẫn còn một tiếng nữa mới kết thúc chuyến bay dài đằng đẳng này…

Chả hiểu sao mà trong giấc mơ, chàng trai xuất hiện mỉm cười dịu dàng đưa cô vào những điệu xoay, xoạt rồi quay vòng vòng. Cô tự mỉm cười mãn nguyện và có gì đó lôi kéo cô.

Are those your eyes, is that your smile
I've been lookin' at you forever
But I never saw you before
Are these your hands holdin' mine


_” Dậy đi bà chị ơi.”- Chàng trai nhìn cô nói.

_”Hử hử, có gì hử? “- Cô nhìn cậu chớp chớp mắt.

_” Máy bay sắp rơi rồi.”- Chàng trai nói.

_”Hả?”- Cô nhìn cậu rồi nhìn xung quanh, cô tiếp viên kia cười khúc khích ở góc.

_”Hahaha”- Chàng trai bật cười trước vẻ mặt ngơ ngác của cô. –“ HỪm, bà chị làm gì mà kéo tôi nhảy một vòng rồi lại nằm xuống ngủ thế?”

_”Hả?”- Cô ngỡ ngàng.

_”Hừm.”- Chàng trai lại phán một câu đầy ớn lạnh rồi ngồi xuống ghế.

Ting tong tiếng của cơ trưởng vang lên thông báo còn 5 phút nữa sẽ hạ cánh xuống sân bay Hàn Quốc. Hwang Bo nhìn ra ngoài, ôi ..nhà…

Bước xuống sân bay, ngay cổng ra ngoài hàng trăm người la hét ầm ỹ Kim Hyun Joong. Cô nhận ra chàng trai ấy tên là Kim Hyun Joong. Họ đứng đợi cùng nhau để lấy hành lý.

Hwang Bo bất chợt lên tiếng. “ Tôi xin lỗi.”

Now I wonder how I could of been so blind
For the first time I am looking in your eyes
For the first time I'm seein' who you are
I can't believe how much I see


Kim Hyun Joong ấy nhìn cô rời cười, nụ cười thật đẹp, như một nhân vật bước ra từ truyện tranh. Chàng trai tưởng chừng ga lăng ấy lại làm hành động đáng ghét khi quay mặt lại với fan hâm mộ , le lưỡi làm mặt xấu với cô và nói một câu “ Tạm biệt bà chị nhí nhố “

“Hử?”- Hwang Bo.

Chàng trai vẫy tay chào tạm biệt cô rồi kéo hành lý ra ngoài cổng. Fan bắt đầu hú hét, hò hét inh ỏi, các bảo vệ phải chạy tới cản đường những cô bé chạy ra ôm thần tượng. Kim Hyun Joong lúc này bị giam trong biển người. Hwang Bo từ từ ra ngoài, chiếc xe trắng mui trần đã đợi cô từ lâu.

_” Xin lỗi cô đợi lâu không ạ?”- Anh lái xe.

_” Không lâu đâu.”- Cô cười.

Và cô nhìn về biển người khi đã ngồi yên vị trên xe. Hyun Joong ấy vẫn đang bị kéo giật qua giật lại bởi fangirl. Cậu ngước lên nhìn người phụ nữ gặp trên máy bay, người mơ ngủ khi kéo cậu nhảy vòng vòng trên khoang nhất và giờ này đang ở trước mặt cậu. Khẽ trêu đùa cậu, mi gió, và giơ tay thích thú, khẩu hình miệng của cô ta là “ Tạm biệt nha nhóc con. “

“Grừ..”- Kim Hyun Joong vẫn bị giành giựt đến nỗi cậu cảm thấy chóng mặt nhưng vì fan mà, cậu vẫn cười tươi bắt tay họ rồi được quản lý chạy tới kéo lên xe đi về.

When you're lookin' back at me
Now I understand why love is
Love is for the first time
Can this be real, can this be true


Thời gian trôi qua đi, cũng hơn 1 tuần sau đó, Kim Hyun Joong đến chỗ chụp ảnh cho hợp đồng với Vogue. Không biết có phải duyên trời định hay sao mà, đang gay cấn chụp ảnh. Ngước mặt, ánh sáng, nở nụ cười với bộ vest khoác và bên trong là cởi áo sơ mi chỉ để lại vài nút của cậu làm cho các nữ nhân viên ồ lên thích thú. Cậu tự hào với chính mình.

_” Chụp lại đi, tôi không ưng chút nào.”

Giọng nói làm cậu nhớ lại chuyến bay tuần trước, và đúng vậy. Bà chị đó đang đứng cùng vị nhiếp ảnh gia thì thầm gì đó. RỒI..chụp thì chụp.

Bà chị ấy nhìn cậu đầy thách thức. Cậu tạo dáng trước ống kính nhưng mà tại sao cậu cứ phải tìm kiếm bà chị ấy nhỉ? Dường như trong cậu có gì đó không ổn.

_” Hừm, thay trang phục đi.”- Bà chị đó lại nói để rồi buổi chụp hình tốn gần cả 1 ngày và 6 tiếng.

Cậu vừa ngáp sau khi ra khỏi nhà vệ sinh với khuôn mặt ướt nhem. Các nhân viên nữ kéo cậu vào ghế và lau khô mặt cho cậu, đánh phấn lên khuôn mặt cậu. Bà chị đi tới nhìn cậu rồi toét miệng cười.

_” Cũng đẹp trai phết ấy nhỉ nhóc.”- Chị ta véo má cậu không khác gì một người hay nựng đôi má các đứa nhóc. Cậu không phải là thằng nhóc, thật đó, cậu đã là một người trưởng thành. Cậu cố gạt đôi tay của bà chị đó ra nhưng vô ích. May phước cho cậu là một nhân viên gọi tên “ Hwang Bo” và kéo chị ta đi.

Cậu mơ màng nhìn đồng hồ sau khi kết thúc buổi chụp hình, bây giờ đã là buổi tối của ngày hôm sau, vâng chính xác là 6 giờ tối. Cậu tạm biệt mọi người rồi bước ra khỏi cửa và nhanh chóng nghe điện thoại của đám em nhỏ SS501 ở nhà mè nheo “ ĐÓI BỤNG QUÁ HYUNG”. Làm một người đội trưởng cũng có cái hại và cực khổ. Bao nhiêu công việc đè lên người cậu làm cậu bị khủng hoảng tinh thần cực kỳ.

_” Được rồi đi ăn”- Hyun Joong thở dài trong khi đó lũ em ở nhà thì.

_” Vạn tuế vạn tuế.. vạn vạn tuế hyung”- 4 đứa em loi nhoi như có tiệc nhảy làm Hyun Joong bật cười nhưng rồi lại lạnh lùng.

Họ lâu lắm rồi mới đi ăn ở một quán sang trọng. Kim Hyun Joong cùng mấy đứa em của mình bước vào làm mọi người trầm trồ thán phục rồi bất chợt họ ngồi gần bàn của bà chị đó. Cậu nhìn người đi cạnh bà chị đó, một người đàn ông lịch lãm đang mỉm cười gượng gạo nhưng dường như bà chị đó không để tâm và cố gắng tránh ánh mắt của người đó.

Kyu Jong nhìn huyng rồi lay anh mình.

_”Hử?”- Hyun Joong nói rồi bảo mọi người tự nhiên gọi món, hyung bao làm Yong Saeng, Jung Min lẫn hyung Joon ngạc nhiên vì trước đây anh ít khi nào trả tiền lắm.

_”Sao hyung lạ thế? NÓng trong người?”- Hyung Joon.

_”Uống trà nhân sâm.”- Young Saeng ngâm nhi ly bia vừa được đem ra.

Ở bàn bên này, câu chuyện diễn ra căng thẳng và không hề vui chút nào. Hwang Bo muốn thoát ra khỏi cái thế giới đầy ngột ngạt này. Cô thật ngu ngốc khi đồng ý gặp cái tên đã phản bội, lừa dối cô nhưng tại sao cô vẫn cố chấp bản thân mình thế nhỉ? Cô nhìn người đàn ông trước mặt mình, người cô từng yêu và nhớ lại một đêm mùa đông khi mà cô lặng lẽ đặt đứa con mới chào đời trên bệ cửa của viện mồ côi. Cô bấm chuông và chạy núp vào bụi rậm khóc một mình.

Lạnh giá và cô đơn.

Áy náy và đầy tội lỗi…

Cô khóc và xin lỗi đứa con trai vì không thể nuôi con khôn lớn.

Tiếng khóc của con làm tim cô đau đớn nhưng mà con ơi, mẹ không thể…

Người đàn ông ấy đưa tay xoa xoa tay cô nhưng cô rút lại.

_”Đừng như vậy nữa mà, anh đã chia tay vợ rồi, anh li dị rồi..”- Người đàn ông đó nói.

Làm như cô ngu lắm vậy, cô nhìn thấy chiếc nhẫn lấp ló trong túi áo của hắn cơ mà.

_”ĐỪng có mơ rằng tôi sẽ yêu anh.”- Cô đứng dậy và hất nước vào mặt anh ta trước sự chứng kiến của nhiều người.

Cô toan đi nhưng người đàn ông kéo cô lại và nói rằng “ Mãi yêu cô.”

_”Thôi đi, tôi với anh không còn quan hệ gì hết.”- Cô lạnh lùng nói nhưng vẫn bị giữ lại.

_” Em đừng như thế nữa mà.”- Lại thế nữa, đừng tưởng cô sẽ xiu lòng.

Ở bàn của Hyun Joong, mấy đứa em đang nhâm nhi sashimi mặc cho trời đất có nổ tung. Hyun Joong đứng dậy.

_” Hyung đi đâu thế ?” – Kyu Jong

Hyun Joong không nói gì rồi đi đến chỗ bà chị Hwang Bo.

_” Hyung.”- Yong Saeng.

Hyun Joong từ từ kéo tay Hwang Bo ra khỏi cái tên đó.

_”Nhóc?”- Hwang Bo.

_”Mày là ai?”- tên kia nói.

_”Không phải chuyện của ông.”- Hyun Joong-“ Buông tay cô gái này ra.”

_”Không.”- tên kia.

Hyun Joong giật tay Hwang Bo và dõng dạc tuyên bố.

_” Buông tay khỏi cô gái của tôi.”- Hyun Joong.

Am I the person I was this morning
And are you the same you
It's all so strange how can it be
All along this love was right in front of me


_”Cái gì?”- tên kia, cả Hwang Bo, cả đám em cũng đồng thanh.

Hyun Joong kéo tay Hwang Bo ra khỏi quán ăn rồi tống vào xe của mình chạy đi.

_”Này này..”- Hwang Bo nói –“ Nhóc tính đưa tôi đi đâu?”

_”Hài thật, một lời cảm ơn cũng không có sao?”- Hyun Joong.

_”Cám ơn.”- Hwang Bo

_”Tốt lắm”- Hyun Joong cười tự mãn và két chiếc xe dừng lại ở sông Hàn.

Hwang Bo mở cửa bước xuống xe và bước đi.

_”Ê, này”- Hyun Joong đứng ở cửa xe nói.

_”Gì?”- Hwang Bo quay người lại.

_” Lúc chị giận trông rất đẹp.”- Hyun Joong toét miệng cười.

_”Cậu đang đùa tôi đó sao?”- Hwang Bo không thể tin những lời nói đó đâu.

Cô đi trở lại chiếc xe, hai người cách nhau bởi chiếc xe hơi và Hyun Joong cười. Lại nụ cười quyến rũ ấy.

_”Thôi đùa đi.”- Hwang Bo.

For the first time I am looking in your eyes
For the first time I'm seein' who you are
I can't believe how much I see
When you're lookin' back at me


_” Tại sao phải đùa?”- Hyun Joong nói.

Cậu đang làm cái quái gì thế này? Cậu không biết? Cậu có cảm giác như mình đã thinh thích cái bà chị đứng trước mặt cậu. Có thể cậu chưa bao giờ yêu nhưng thật chứ? Tại sao lại thích bà chị đó? Trong đầu cậu đang bùng nổ.

_” Cậu thấy tôi như thế nên muốn trêu chứ gì?”- Hwang Bo.

_”Tôi không phải là một thằng khốn.”- Hyun Joong ghé sát người trên mui xe.

_” Thôi, tôi đi đây, tôi không thích đùa vui với những chàng trai như cậu. Cậu đi đi”- Hwang Bo quay lưng bỏ đi.

Cô nghĩ rằng mình lạnh lùng thế chắc thằng nhóc ấy sẽ thôi nhưng rồi cô nghe được.

_” Tôi thích chị.”- Hyun Joong hét lớn.

Hwang Bo giật mình, cô dừng lại ngước nhìn lên trời rồi nắm chặt hai lòng bàn tay lại.

“ Làm gì có chuyện đó chứ?”

_” Làm gì có chuyện đó chứ? Không thể nào.”- Hwang Bo

_” Tôi thích chị, chúng ta hẹn hò đi.”- Hyun Joong.

_” Không, không được.”- Hwang Bo.

_” Chưa thử sao biết là không được?”- Hyun Joong.

Now I understand why love is
Love is for the first time
Such a long time ago
I had given up on findin' this emotion ever again


Hwang Bo quay lại nhìn, Hyun Joong đã tiến sát đến gần cô tự lúc nào. Cậu cao hơn cô một chút và lại giở cái bùa phép thôi miên của mình. Cô giật mình khi cậu cúi xuống, mũi chạm mũi.

_” Làm sao chị biết rằng không được?”- Hyun Joong.

_”Mới gặp nhau có 3 lần mà cậu nghĩ rằng mình đã yêu hay thích rồi sao? Vô lý.”- Hwang Bo.

But you live with me now
Yes I've found you some how
And I'VE never been so sure
And for the first time I am looking in your eyes

Hyun Joong cúi xuống hun phớt lên đôi môi của Hwang Bo trước sự ngỡ ngàng của cô.

_”Tôi sẽ làm cho chị thích tôi. Yêu tôi.”- Hyun Joong.

Cậu vẫy tay quắc xe taxi cho cô rồi chạy đi, trước khi cô leo lên xe.

Hyun Joong la lớn rằng “ Chị đợi đấy, chúng ta sẽ còn gặp nhau dài dài.”

Hwang Bo đỏ mặt ngồi vào xe, cô nhìn sau xe và thấy Hyun Joong cũng vừa vào xe mình nhưng vẫn chưa khởi động xe. Cô lại quay người rồi ngồi yên vị nhìn bên ngoài những màu sắc của ban đêm. Cô đỏ mặt, người cô như lửa sắp bùng cháy, sắp sốt. ÔI..

Cô cũng đâu có biết rằng ở trong chiếc xe hơi đen kia, Kim Hyun Joong đang tự đập đầu vào vô lăng.

Cậu làm sao thế này? Cậu sao thế này?

Tim cậu vẫn đập thình thịch, cậu..ngước nhìn lên bầu trời đầy sao, lấp lánh. Tim cậu vẫn đập, vẫn réo inh ỏi..

For the first time I'm seein' who you are
Can't believe how much I see
When you're lookin back at me
Now I understand why love is
Love is for the first time


End fic

Bình luận

hay! :x  Đăng lúc 29-3-2013 12:01 AM
ko sao, nếu có ng đọc 5 6 lần như ss chắc mới phát hiện ra, hehe, e ơi ss muôn đọc tiếp quá, nhưng ko thể hối e đc đúng ko, ok, ss sẽ chờ  Đăng lúc 16-12-2012 07:02 PM
thế sao lại có câu này hả cưng? " Cô lao mình vào công việc sau khi sẩy thai"  Đăng lúc 16-12-2012 06:54 PM
ko có j! e khoái fic của ss mà  Đăng lúc 16-12-2012 06:07 PM

Rate

Số người tham gia 3Sức gió +14 Thu lại Lý do
Joongbo + 5 Ủng hộ 1 cái!
yool_bluespill + 4 tuyệt ghê em à
linhgiang + 5 :x

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

13#
 Tác giả| Đăng lúc 16-12-2012 12:41:14 | Xem tất
hoathachthao28 gửi lúc 16-12-2012 12:34
San ơi *chấm chấm nước mắt*

ss có cảm giác story này cưng viết dành cho ss ý

hehe ss thấy thế nào ạ ;))

Hy vọng ss thích fic này vì nó sẽ còn kéo dài lắm trước khi đôi MyungZy xuất hiện kekeke

Cái đoạn chụp ảnh, em cũng muốn nói nhiều hơn nhưng không biết nói gì nữa ss ơi :(((

Đoạn tỏ tình em cũng ngất ngây mất thui, em xem phim DJA và nghĩ ra ý tưởng này ss ạ;)) ss thấy phải không ss? Đoạn tỏ tình em cũng thích trong DJA luôn kekeke

mà sông hàn nhìu kí giả nên fic sau mới có chuyện vui để xem chứ ss ;))

Bình luận

e nghe bài của Hwang Bo mà trưa nay ss đưa chưa, nhạc Hàn nhưng có vietsub  Đăng lúc 16-12-2012 07:08 PM
e ơi ss bảo, đọc kĩ lại thì có đoạn ss ko hiểu, rốt cuộc là HB sảy thai hay là sinh con rồi gửi cô nhi viện vậy?  Đăng lúc 16-12-2012 06:46 PM
uh, thích cực luôn, ss đọc đi dọc lại mấy lần rồi hehe  Đăng lúc 16-12-2012 02:59 PM
qua đọc thử xem thế nào rồi góp ý ss nhá, chỗ blog ý  Đăng lúc 16-12-2012 12:46 PM
Ồ ồ, ss hiểu, ra thế, ôi yêu cưng quá đi mất, ss cũng đang định viết fic cho Joongbo nhưng chưa có ý tưởng và tgian, có 1 đoạn đầu ss viết trên tường ss  Đăng lúc 16-12-2012 12:45 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

14#
 Tác giả| Đăng lúc 18-12-2012 21:12:22 | Xem tất
Câu chuyện 11 : Thiên thần của anh

http://static.mp3.zdn.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin1.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMi8wOS8yOC8zL2UvInagaMEM2UwMTNjYTY3NmE4MDmUsIC5MDZiZjhjMDQ0MjU5NmI3YmYdUngWeBXAzfExpa2UgQSBSWeB3NlfEExfDF8Mg

Author: Hss2105
Pairing:  Khuntoria
Ost:  Like A rose- A1
Rating: T
Summary: Cuộc đời họ được định là sẽ bên nhau mãi mãi..

================================================/========================

Trong căn phòng đàn nhạc, bản nhạc River Flows in you vẫn vang lên. Victoria tựa đầu lên vai Nichkhun và thở dài.

_” Sao thế em?”- Nichkhun.

_”Mọi người bảo rằng chỉ thấy rằng em có quan tâm đến anh, thích anh nhưng anh thì không biểu hiện gì. Nên..nên..”- Victoria.

_”Nên em muốn hỏi rằng lý do vì sao anh thích em phải không?”- Nichkhun.

_”Vâng..”- Victoria lí nhí.

_”Hừm,vậy hãy nhắm mắt lại vào chìm vào câu chuyện của anh nào.”- Nichkhun dịu dàng nói, tay cậu lướt trên phím đàn, bản nhạc nhẹ nhàng cất vang theo đó là giọng nói trầm ấm của cậu bắt đầu bằng câu chuyện khi kể cho hai đứa em Yoseob và Wooyoung nghe để ru chúng đi ngủ.

“ Ngày xửa ngày xưa, có một cậu bé người Thái bị lạc đến Trung Quốc …

Victoria tựa đầu vào vai Nickhun khẽ rung người thích thú, câu chuyện tiếp tục…

*flashback*

Cậu bé 15 tuổi ngơ ngác nhìn xung quanh mình, những con người vội vã trên đường đi làm việc vừa băng ngang qua cậu không hỏi thăm lấy một lời. Nichkun thấy lạ lẫm, cậu nhìn lên phía sau mình là Thiên An Môn to lớn mà cậu thường hay thấy trên phim. Nichkhun trầm trồ thán phục tài nghệ điêu khắc của các nghệ sĩ thời bấy giờ. Cậu nhóc Nichkhun muốn chụp cho bản thân những bức ảnh vì thế cậu cố gắng đưa tay thật dài ra nhưng tấm này được mặt cậu đẹp trai nhưng lại mất một cánh cửa, cái kia thì xấu nhưng phía sau thì cực kỳ đẹp. Cậu bực hình quá, cậu suy nghĩ thì một giọng nói vang lên làm cậu giật mình.

_” Để em giúp anh.”- Một cô bé với hai cái bím xoăn mỉm cười kéo cái điện thoại của Nichkhun ra.

_” ơ này ....”- Nickhun lắp bắp.

_” Gì cơ?”- cô bé vẫn mỉm cười dù trong bất cứ hoàn cảnh nào chắc.

_”Cám..cám… xie xie..”- Nichkhun.

Cô bé gật đầu mỉm cười

And as I look into your eyes
I see an angel in disguise
Sent from God above
For me to love
To hold and idolize


Tách..

Cô bé nhí nhảnh trả lại cái điện thoại cho cậu rồi chạy tung tăn đi trước khi Nichkhun có thể mở lời cám ơn. Cô bé ấy có vẻ nhỏ hơn cậu, mà thấp hơn, chắc tầm 13-14 gì đó nhỉ? Nichkhun suy nghĩ. Lúc cậu ngẩn ngơ và phách.. hai thanh niên chạy xe máy vừa lao lên khỏi làn xe và giật cái điện thoại đang không được đảm bảo an toàn trên tay cậu.

_” Này, này, ăn cướp…”- Nichkhun chạy vội theo nhưng vô ích. Họ phóng xe quá nhanh đến nỗi mà cảnh sát còn không biết chuyện gì vừa xảy ra luôn. Nichkhun may phước còn giữ cặp với …

Không..

Chiếc cặp mất tích đâu rồi, Nichkhun nhìn quanh quất nhưng chẳng thấy gì.. Cậu ngỡ ngàng, tay trắng…

Nichkhun thở dài nhìn trời dần tối, cậu lê bước trên con đường nào đó. Cậu chạy đi khi mưa rào đổ xuống và đứng run cầm cầm dưới trạm xe buýt. Trời mưa to gió lớn quá nên xe không đến, Nichkhun lạnh cả người ngồi xuống băng ghế và nhìn sang cửa hàng dối diện. Cửa hàng trà sữa thơm nức nở, mùi ca cao, mùi bí đao, mùi thơm của quýt..

HÍt hít, ngửi ngửi…

Thơm quá, bụng cậu réo cồn cào.

Nichkhun không quen với thời tiết này, cậu không biết chuyện gì xảy ra nữa khi mà cơn mưa ngày càng nặng hạt và không thể dừng lại. Nichkhun đau đầu quá, tay xoa trán và có giọng nói la lớn.

_” Ê, này..”- cô bé đó kêu cậu, quắc cậu đến quán trà sữa.

And as I hold your body near
I'll see this month through to a year
And then forever on
Till life is gone
I'll keep your loving near

Nichkhun chưa kịp định thần thì cô bé đã nhanh chóng mặc áo khoác rồi cầm dù chạy kéo cậu vào cửa hàng của mình.
Đối với Nickhun, giờ thật may mắn quá vì được ở nơi ấm cúng, không lạnh bằng ngoài kia nữa. May quá. Cậu nghe tiếng cô bé nói với ba mình, tiếng hoa, uh cậu không hỉu hai người ấy nói về gì nhưng có lẽ nói về cậu. Ông bố nhìn cậu chầm chầm rồi nhìn con gái, hai tay đặt lên vai con, cô bé nhõng nhẽo lắc đầu không chịu rồi bố an ủi. Hehehe có lẽ cậu cũng hiểu sơ sơ về tiếng Trung rùi đó.

Một tiếng sau, ông bố bước tới chỗ cậu nói gì đó. Cậu nhìn sang cô bé, cô bé mỉm cười.

_”Bố đồng ý cho anh ở lại đó.”

Cậu cười gật đầu, rồi ông bố giơ ngón tay ra như nhắc nhở.

_”Nhưng nhớ phải làm việc phụ ta đó.”

Cô bé như một thông dịch viên tiếng anh cho cậu vậy. Cậu thấy may mắn khi tìm thấy những con người tốt bụng.

_”Nhưng anh không có tiền để trả..”- Nichkhun thở dài.

_” Thì anh phụ việc cho gia đình em”- cô bé mỉm cười kéo anh vào trong quán khi thấy cặp đôi khách ra về.

And now I've finally found my way
To lead me down this lonely road
All I have to do
Is follow you
To lighten off my road


*end flashback*

Nichkhun thở dài, khi điện thoại reo lên.” Alo”

_”Haizzz”- Victoria

_” Bây giờ phải họp hội đồng, anh đi nhé.”- Nichkhun.

_” Ơ nhưng mà..”- Victoria-“ Anh chưa kể hết cho em nghe mà.”

_”Ngoan nào.”- Nichkhun hun lên má Victoria rồi vội lấy áo khoác đi ra khỏi phòng và leo lên tầng trên.

Trong căn phòng chỉ còn mình Victoria, cô đi đến bệ cửa sổ ngồi. Nhớ trước đây chuyện cô từng gặp một người Thái, với mái tóc xù xù, đeo kính cận, ngố nhưng rất tốt.

*flashback*

_” Em tên là Tống Thiên, nên sau này có gì anh cứ gọi thế nhé.”- Victoria dịu dàng nói khi đem dĩa cải chua ra.

_” Tống tống?”- anh chàng mà cô cứu giúp.

_”Tống Thiên, Tống Thiên.”- Victoria nhăn mặt.

_”Tống Nhiên?”- anh chàng đó.

_” HAHAHAHAHA”- ông bố đem dĩa mì xào ra bật cười với cách gọi của chàng trai lạ mặt.

_” Không, Tống Thiên cơ.”- Victoria.

_”Tống Thiên”- Anh chàng đó

_”Hoan hô”- Victoria nhảy cẫng lên ôm ba của mình.

Tối hôm đó, Victoria nhận được tin nhắn của Bảo Bảo, nói nhỏ nha, Bảo Bảo là người cô bé thầm yêu. Sau bao năm đợi chờ cuối cùng cũng có hồi đáp. Tay Victoria run run đi ra ngoài hiên hít hơi và mở điện thoại lên.

_” Nin hao Tống Thiên, mốt sinh nhật tớ, cậu đến nhà tớ cùng vui nhé.”

Ôi, thật sao, Victoria nhảy lên thích thú.

Đằng sau có một vòng tay ôm chặt cô, la lớn “ Em bị điên hả?”

_”Hở, điên gì?”- Victoria-“ Mà anh buông em ra đi, dê em đấy à.”

_” Không , KHÔNG không..”- anh chàng đó –“ Anh lo em nhảy xuống dưới, nhà em cách mặt đất 15 tầng đấy.”

Từ đâu ông bố chạy ra, trên tay cầm cái chảo và phang.

_”Không..papa”- Victoria.

Anh chàng lão đão ngã xuống.

_” Mày với nó làm cái quái gì thế hả?”- bố.

_”Không mà, con nghe điện thoại vui quá nên la, ảnh tưởng con tính nhảy lầu.”- Victoria nói rồi lườm papa của mình một cái.

_” Ối”- Ông bố bụm miệng, lấy tay che miệng –“ Ui…”

_” Papa phụ con đem ảnh lên ghế nào.”- Victoria.

_” Uhn ”- Ông bố.

*end flashback*

Trong phòng họp, thầy Park đang ngâm nhi về việc thay đổi cách dạy học và thuyết trình về đề tài xây dựng Đại Học xanh, nhu cầu của xã hội hiện nay.

Nichkhun lấy ra cái điện thoại, bên trong hình hai bố con Victoria làm dáng hình trái tim, cậu vẫn nhớ về ngày đó. Ngày cậu bị lạc đến Trung Quốc, thật ra là cậu lạc đoàn. Nói ra thấy thật xấu hổ, nhưng Tống Thiên rất tốt bụng. Cậu nhớ lần cậu gặp Victoria lần đầu tiên, cậu đã nhận ra cô là Tống Thiên rồi. Nhưng cô không nhớ cậu khi cô chuyển đến đây, có lẽ thời gian 7 năm cũng khá lâu để nhận thấy sự thay đổi ở cậu. Mái tóc hết bù xù, phẫu thuật mắt,.. yên tâm Tống Thiên à, anh sẽ nói ra cho em biết khi thời cơ thích hợp.

You treat me like a rose
You give me room to grow
You shone the light of love on me
And gave me air so I can breathe
You open doors that close
In a world where anything goes
You give me strength so I stand tall
Within this bed of earth
Just like a rose


*flashback*

Nichkhun tỉnh lại mơ màng, hai bên cậu là Tống Thiên và ba cô ấy. Bác có vẻ lo lắng, tay luôn xoa xoa đầu cậu và lẩm bẩm gì đó.

_”Anh tỉnh rồi à?”- Victoria cười với anh.

_” Uhm Có chuyện gì sao?”- Nichkhun.

_” Không ạ, anh chỉ bị ngã thôi.”- Victoria nói rồi nhìn ba của mình.

Bác đưa anh chén canh hầm bảo ăn.

Nichkhun thinh thích cô nàng rồi nhưng mà không dám nói ra, và rồi Bảo Bảo xuất hiện, anh nhận ra mình không nên nói ra thì tốt hơn..

Mấy ngày sau, khi đi chợ cùng Victoria, người của đoàn đã tìm thấy anh.

Họ ra sân bay và Nichkhun lưu hình họ trước khi lên máy bay.

_” Goodbye”- Nichkhun.

_” Mạnh khỏe nhá anh.”- Tống Thiên mỉm cười, ông bố ôm anh rồi tạm biệt..

Nichkhun đi vào vẫn quay đầu lại, Victoria la lớn " Bảo trọng nhé anh."

*End flashback*

_”Nichkhun, Nichkhun”- Jyp nhích tay vào Nichkhun.

_”Hở?”- Nichkhun-“ Có chuyện gì hả thầy?”

_”Hiệu trưởng nhìn kìa.”- JYP

Lúc này cậu mới nhận ra mình đang bị hàng chục con mắt nhìn mình.

_” Con xin lỗi các thầy, các cô.”- Nichkhun đứng dậy cúi người xin lỗi.

_” Hừm”- Thầy Hiệu trưởng nói tiếp phần của mình.

Cuối buổi họp, JYP đi tới chỗ Nichkhun. “ Nãy cười gì thế?”

_” dạ không có gì thưa thầy.”- Nichkhun đỏ mặt chạy đi.

Cậu chạy đi tìm Victoria nhưng ở phòng đàn không thấy, chạy khắp nơi.

“ Victoria..” .. trong lòng cậu đập liên hồi, lo lắng. Cô ấy đâu rồi, hay về nhà ?

Cậu chạy leo lên xe phóng đi nhưng vừa chạy ra đến cổng thì két.

_”Victoria?”

Victoria hí hửng chạy tới cốc cốc bảo mở cửa xe vào. Cô vào ngồi hít hơi.

_”Em đi đâu thế hả?”- Nichkhun lớn giọng.

_”Anh làm gì mà lớn giọng với em thế?”- Victoria.

_”Anh lo.”- Nichkhun.

_”Em mua đồ ăn cho anh đây, chắc anh đói lắm, cá chiên, tokkbokki nè”- Victoria giơ lên thành tích đi bộ gần 2 tiếng đồng hồ.

Họ ngồi bên nhau ở công viên.

_”Vic này.”- Khun nói.

_”Sao hở anh?”- Victoria.

_”Có chuyện này anh muốn hỏi em.”- Khun.

_”Sao thế Khunnie?”- Victoria

_” Em từng thích ai chưa?”- Nichkhun.

_” Em thích 1 anh bạn học chung trường hồi cấp 2, nhưng giờ em thích anh thui.”- Victoria dựa đầu lên vai Khunnie.

And when I feel like hope is gone
You give me strength to carry on
Each time I look at you
There's something new
To keep our loving strong
I hear you whisper in my ear
All of the words I long to hear
Of how you'll always be
Here next to me
To wipe away my tears


Nichkhun bật cười. Cậu lấy trong túi ra cặp kính mà đã lâu không sử dụng và đeo lên, hình ảnh của ánh sáng làm mắt cậu nhòa đi. Victoria sững sờ..

_” Anh chàng người Thái..”- Victoria.

_” Giờ em mới nhận ra anh sao, Tống Thiên?”- Nichkhun.

_”Nhưng..nhưng..”- Victoria.

_”Người ta bảo có duyên sẽ gặp lại nhau mà.”- Nichkhun bật cười.

Cậu ngâm nghi hát bài Like A rose cho Victoria nghe trước khi họ trở về gặp bố của cô.

And though the seasons change
Our love remains the same
You face the thunder
When the sunshine turns to rain
Just like a rose


Và sau bao năm xa cách, ba người cùng ngồi bên nhau. Lúc này ông bố tên thật là Vạn Huy đã nói rành tiếng anh lẫn tiếng Hàn.

_” Bác xin lỗi vì hồi đó đánh cháu.”- Bác Huy nói.

_” Đánh á?”- Khun

_”Ba.”- Victoria đá mắt nhắc khéo gì đó.

_” Ối, ta lỡ lời rồi.. cháu ăn đi “- Bác Huy.

_” Vâng, cám ơn bác.”- Khun

_”Ta không ngờ chúng ta lại có thể gặp nhau như thế này, cháu lại là bạn trai con bé nữa chứ.”- Bác Huy.

_”hí hí ba.”- Victoria.

You treat me like a rose
You give me room to grow
You shone the light of love on me
And gave me air so I can breathe
You open doors that close
In a world where anything goes
You give me strength so I stand tall
Within this bed of earth
Just like a rose

_” Tạm biệt em, chúc em ngủ ngon.”- Khun nói.

_” Anh cũng thế nhé.”- Victoria.

Khun nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên môi Victoria dịu dàng rồi leo lên xe, vẫy chào. Cô quay vào nhà và nhận thấy trên bàn ăn là một chiếc hộp nhỏ xinh xinh được gói xinh xắn. Victoria nhẹ nhàng mở hộp ra, bên trong là sợi dây chuyền với hai cái cánh thiên thần. Một mẩu giấy vàng nhỏ được nhét  cùng, và khi mở ra Victoria nhận được dòng chữ..

“ Thiên thần của anh.”

Bình luận

lộ liễu quá hả =))))  Đăng lúc 18-12-2012 09:43 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

15#
 Tác giả| Đăng lúc 19-12-2012 16:57:44 | Xem tất
Câu chuyện 12 : Hãy nói cho anh biết khi nào em thuộc về anh



Author: Hss2105
Pairing:  KHJ-Hwang Bo
Ost: Quando quando quando - Michael Buble ft. Nelly Furtado
Rating: T
Summary: Cuộc đời họ được không biết có thể bên nhau được không?
============================================.==================================
Hyun Joong lái xe trở về kí túc xá của mình, vừa đi vừa lái thích thú đưa tay ra ngoài để tận hưởng làn gió đêm. Chẳng biết sao khi nãy tim cậu đập thình thịch hồi hộp, không biết Hwang Bo thấy thế nào chứ cậu tuy là người chủ động nhưng mà cậu cũng muốn xỉu tại chỗ. Nghĩ đi nghĩ lại thấy mình thật kỳ lạ, từ lần gặp gỡ đầu tiên. Cậu nghĩ bà chị này bị tưng tửng nhưng mà sao cậu lại chấp nhận nhảy cùng. Rồi lần gặp thứ 2, họ cãi nhau nảy lửa ở buổi chụp hình. Nào là bà chị để ý từng li từng chút cách cậu mặc trang phục, trong một buổi chụp hình, phải làm hơn 15 kiểu tóc làm cậu chóng mặt thấy ớn.

Mà sao ký ức đáng yêu của bà chị lại luôn hiện hữu trong cậu sâu đậm đến thế?  

Ngay cả những thứ đáng ghét của bà chị ấy cũng làm cậu thích thú đến thế?

Và ngay lần thứ 3, tuy không thể gọi là yêu nhưng mà tại sao cậu lại chắc chắn thế?

Cậu muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân cơ mà, vậy tại sao cậu lại tỏ tình thế chứ?

À mà khoan..

Cậu tỏ tình đúng không?

“ Uh đúng rồi”


Kim Hyun Joong bật cười, nụ cười tự mãn. Chiếc xe lao vào màn đêm , cậu đâu biết rằng đằng sau những đám Paparazzi đang thích thú với những thứ mình vừa có được trong tay.

Tell me when will you be mine
Tell me quando quando quando
We can share a love divine
Please don't make me wait again


Trên chiếc xe taxi, Hwang Bo đang đỏ mặt cực kỳ. Người cô nóng ran, nhất là ở hai bên má và tim cô như muốn nhảy khỏi lòng ngực. Cô nghĩ về Hyung Joong và những gì nhóc con ấy nói. Hừm, làm sao cô có thể tin lời nói ấy của một tên con trai khác được chứ? Chẳng phải cô đã tự hứa với bản thân là kiếp này sẽ sống vì công việc, cống hiến hết mình cho công việc sao?

Hwang Bo đưa đầu ra ngắm thành phố dưới ánh đèn lấp lánh lung linh. Chiếc xe đưa Hwang Bo lên ngọn đồi khá cao và dừng lại. Hwang Bo trả tiền rồi bấm chuông để cổng mở ra và bước vào. Ngôi nhà biệt thự  với những ánh đèn lấp lánh. Những tưởng bên trong sẽ là thiết kế sang trọng với những đồ nội thất đầy tinh tế nhưng bên trong rất trống rỗng. Thật đấy!
Trong căn nhà chẳng có gì cả, Hwang Bo thích sự đơn giản và không gian thoáng. Cô đi vào nhà tắm, tự ngẫm nghĩ về hình ảnh của Kim Hyun Joong. Đứng dưới vòi sen, cô đập tay vào tường. Tại sao cậu nhóc đó lại làm như thế chứ? Tại sao cô cứ nghĩ mãi về cậu nhóc ấy thế?

Thời gian trôi đi, Hwang Bo đứng tựa vào vòi hoa sen đã khá lâu. Cô bật khóc khi lại nghĩ về hình ảnh lúc mới yêu, vui vẻ, hồn nhiên và ung dung. Cô đâu nghĩ rằng nó sẽ đau đớn đến thế, những dòng nước mắt lăn trên đôi má của cô hòa cùng dòng nước từ vòi chảy xuống…

When will you say yes to me
Tell me quando quando quando
You mean happiness to me
Oh my love please tell me when


Kim Hyun Joong bấm chuông, bên trong là sự ồn ào và khi tiếng chuông vang lên có vẻ khá im ắng.

Cạch..

_”Hyung”- đám em loi nhoi.

_”Sao hử?”- Hyun Joong.

Cậu đi vào, để giày vào kệ rồi bước chân lên bậc vào nhà. Cả ba đứa em kia đang ngồi bụm miệng không nói gì trên sofa . Trên đùi nhóc Hyung Jun là chiếc laptop đã đóng lại. Nhóc Hyung Jun nhìn anh đầy .. nói sao ta, đôi mắt nhóc long lanh có vẻ lo lắng, muốn mở miệng gì đó. Hai nhóc Jung min và Kyu Jong thì chỉ biết im lặng và bụm môi tiếp. Hyun Joong nhìn sang nhóc đang đứng cạnh mình Yong Saeng.

_” Có chuyện gì sao?”- Hyun Joong.

Cả 4 đứa đều lắc đầu. Đôi chân của Hyung Jun rung lên bần bật, cậu đứng dậy và nói trong sự vội vã.

_” Hyung xem này.”- Hyung Jun.

_” Suỵt.”- Jung Min và Kyu Jong một đứa kéo Hyung Jun ngồi xuống, một đứa che miệng lại.

_” Xem gì cơ?”- Hyun Joong lạnh lùng bước vào nhưng bị Yong Saeng kéo lại.

_” Hyung đi nghỉ ngơi đi, khuya rồi ạ. “- Yong Saeng.

_” Có chuyện gì?”- Hyun Joong quát lên.

Cả bốn đứa em đều giật mình và rồi ở góc phòng, chiếc điện thoại bàn vang lên…

_” Chết rồi.”- Jung Min

Kyu Jong liếc mắt nhìn Hyung Jun như coi chừng đấy, đừng có động vào. Tiếng chuông điện thoại cứ vang lên rồi vang lên liên hồi. Hyung Jun lo lắng ra mặt, cậu chàng nhấc điện thoại lên và Alo trong sự bất lực của Kyu Jong.  Jung Min bị Yong Saeng nhìn trách móc.

_” Vâng..” – Hyung Jun đáp lại rồi đưa điện thoại cho Hyun Joong – “ Của huyng đấy”

Hyun Joong cầm chiếc điện thoại lên và bên đầu dây một tràng la lớn của vị quản lý của nhóm. Cậu điềm tĩnh không đáp lại và ra hiệu cho Hyung Jun bật máy tính lên. Hình ảnh cậu đứng gần Hwang Bo, rõ nhất là cảnh hai khuôn mặt chạm nhau và nhìn xa tưởng lầm là hôn nhau. Cậu tìm kiếm và cũng may mắn là hình của Hwang Bo không rõ khuôn mặt. Cậu thở dài và đáp cụt lủng “ Xin lỗi quản lý. Em sai.”

Bên đầu dây cứ tiếp tục “ Em sai là như thế nào? Việc này mà mai lên trang nhất báo là cậu tiêu tùng. Ối trời ơi, sao cậu lại không đến nơi khác?”

Hyun Joong bật cười “ Em thấy nơi đó đẹp.”

“ Cái thằng quỷ xứ này, mày tin anh mày đang lên cơn đau tim không vậy mà còn nói như thế nữa hả? Cái cái gì? Cười được nữa hả..”

Hyun Joong cúp máy. Cậu đâu biết rằng bên kia, quản lý đang giậm chân nhảy tưng tửng “ Còn dám cúp máy anh nữa hả KIM HYUN JOONG??????????”

Chỉ sau 15 phút sau cuộc trò chuyện đầy thú vị với vị quản lí, dưới khu căn hộ kí túc xá của SS501, hàng trăm fan đã xuất hiện dù trời đã khuya. Các cô học sinh, sinh viên đang cầm bảng. “ Đả đảo người tình của Kim Hyun Joong.” Các cô cậu ấy còn la lớn “ KIM HYUN JOONG LÀ CỦA CHÚNG TÔI.”

Đám em he hé rèm nhìn xuống và lắc đầu ngao ngán, Hyun Joong vừa bước ra khỏi nhà tắm vừa ra lệnh cho đám em nhỏ về phòng đi ngủ. Cậu tắt đèn và đám fan im lặng bỏ về.

Every moments a day
Every day seems a lifetime
Let me show you the way
To a joy beyond compare


Sáng hôm sau, SS501 đến công ty trình diện, quản lý lẫn giám đốc đang bực tức vì ngay khi tin tức lan truyền, bộ phim Playful kiss bị tụt dốc về rating. Trên các trang báo mạng, tin tức nóng hổi của cậu đang là đề tài được bàn tán nhiều nhất.

_” CÁI NÀY LÀ SAO ĐÂY?”- Vị giám đốc nhìn Kim Hyun Joong.

_” Thần tượng cũng là con người, không thể vì là thần tượng mà nhất quyết không được yêu, không được hạnh phúc.”- Hyun Joong đáp lại.

_” YA! Cái thằng này!”- Vị giám đốc nhìn cậu gay gắt.

_” Kìa, hyung.”- Yong Saeng khẽ huých cùi chỏ vào người Hyun Joong.

_” Thần tượng cũng cần có cuộc sống riêng của họ chứ, chẳng phải vì là thần tượng mà nhất quyết phải nghe lời fan sao?”- Hyun Joong vẫn tiếp tục.

_” Vậy thì cút khỏi SS501 ngay cho ta.”- Giám đốc đập bàn điên tiết chỉ thẳng vào mặt Hyun Joong.

_” Vâng.”- Hyun Joong đáp rồi quay lưng bước ra khỏi văn phòng.

_” Hyung”- đám em quay lại nhìn nhưng Hyun Joong vừa đi vừa ra hiệu cho quay đầu lại đi.

Hyun Joong bước ra khỏi tòa nhà với áo trùm và khẩu trang. May phước là đám paparazzi không có ở đây, cậu leo lên xe và cởi bỏ khăn bịt mặt. Cậu lái xe và dừng trên đường. Điện thoại cậu reo inh ỏi số của đạo diễn quay CF.

_” Alo? Nhóc ở đâu rồi, không đến quay CF sao?”- Hwang Bo đầy lo lắng.

_” Hwang Bo đi ra chỗ này chút với Hyun Joong được không?”- Hyun Joong.

_” Có chuyện gì sao?”- Hwang Bo.

_” Xin Hwang Bo đó, đến đây với Hyun Joong đi.”- Hyun Joong.

_” Rồi..ok..ok đến đây?”- Hwang Bo.

_”Để Hyun Joong nhắn tin cho Hwang Bo, số này nhé.”- Hyun Joong.

_” Không, nhắn vào số Hwang Bo nhắn vào số này cho.”- Hwang Bo.

Hyun Joong cười. “ OK”

I can't wait a moment more
Tell me quando quando quando
Say its me that you adore
And then darling tell me when


Hyun Joong đeo chiếc mặt nạ đứng ở cổng chờ làm du khách nhìn cậu chăm chú, chà, chắc không đeo mặt nạ thì không nhìn đâu ta. Từ xa, Hwang Bo đi đến. Tim cậu nhảy lên vui sướng như thấy thiên thần, có nói quá không nhỉ? Cậu đưa tay lên nhìn đồng hồ.

_” GẦN 50 PHÚT MỚI ĐẾN LÀ SAO?”- Hyun Joong quát Hwang Bo.

_” Vậy thôi tôi về”- Hwang Bo tính bỏ đi nhưng bị Hyun Joong kéo lại và đẩy vào cổng. – “ Ấy ấy”

_” kekeke “- Hyun Joong

Họ đi vào cổng và Hyun Joong luôn miệng nói.

_” Em yêu thích ăn bông gòn không? Em yêu thích chơi trò nào trước đây nè?”

_” Này này, ăn nói cho đàng hoàng đi nha. Tôi hơn cậu 6 tuổi đó.”- Hwang Bo.

_” 6 tuổi thì sao? Yêu nhau thì quan trọng tuổi tác làm gì hở em yêu.”- Hyun Joong nháy mắt.

À mà quên, đeo cái mặt nạ này không biết Hwang Bo biết không? Thật là Hwang Bo biết cậu đấy.

_” Chẳng ai lại đi đeo cái mặt nạ tinh tinh như cậu thế này đâu nhóc à”- Hwang Bo vừa đi vừa nói.

Hyun Joong chơi trò ném vòng, thua lần một. Hwang Bo từ một bà chị bỗng trở thành con nít khi thấy con gấu bự chà bá và đòi cho bằng được. OK. Hyun Joong sẽ ra tay vì tình yêu của mình. Lần 2 cậu cũng thua. Đám thanh niên cười ngặt nghẽo trước con tinh tinh. Hyun Joong bực bội móc trong túi ra đặt tiền lên bàn rồi nhận đám vòng, thẩy vào nấc cao nhất. Hwang Bo hồi hộp lo lắng cầu nguyện và ăn may , Hyun Joong thắng. Con gấu to kia thuộc về Hwang Bo.

_” Tặng em.”- Hyun Joong nói khiến cho Hwang Bo đỏ mặt cực kỳ.

Họ đi chơi trò chơi tàu lượn.

_” Nhớ nhé, nhớ đến khúc cua đằng kia nhớ cười nhé.”- Hyun Joong nhắc khéo Hwang Bo khi họ leo lên tàu và bé gấu ngồi ở giữa.

Nhưng Hwang Bo thì khi tàu vừa lên tới đỉnh điểm, và rơi xuống. Cô chỉ biết nhắm mắt, miệng thì la to thật to. Hyun Joong bật cười cũng la rồi nắm lấy tay Hwang Bo giơ lên cao cùng la. Tấm hình chụp ra, Hwang Bo vẫn lão đão đi. Họ dừng chân ở quán nước. Lúc này Hyun Joong cởi bỏ cái mặt nạ ra và nhâm nhi coca.

Every moments a day
Every day seems a lifetime
Let me show you the way
To a joy beyond compare


_” Tấm ảnh này hài thiệt hahaha”- Hyun Joong nhận hình từ quầy rồi đưa Hwang Bo xem.

_” Hôm nay cậu sao thế?”- Hwang Bo.

_” Có chuyện không vui.Xin đừng nhắc đến nữa.”- Hyun Joong.

_” Nhưng..”- Hwang Bo.

Đằng sau họ, trong quán cà phê, những nhân viên nhận ra Hyun Joong và cô gái lạ mặt. Họ chụp hình và chạy vào quầy tiếp tân up ảnh lên.

_” Nói cho tôi nghe đi mà..”- Hwang Bo đưa tay đặt lên tay của Hyun Joong.

Tim cô cũng đập liên hồi, Hyun Joong đỏ mặt nhìn cô âu yếm nhưng khẽ lắc đầu. Chỉ trong vài phút sau, đám paparazzi xuất hiện. Hyun Joong nhận ra họ và đeo mặt nạ cho Hwang Bo.

_” Cậu làm gì thế này?”- Hwang Bo.

_” Có người theo dõi chúng ta.”- Hyun Joong nói rồi kéo Hwang Bo chạy vào mê cung.

Họ chạy mãi chạy mãi đến khi nhận ra mình đã lạc.

_”Giờ phải làm sao đây?”- Hwang Bo

I can't wait a moment more
Tell me quando quando quando
Say its me that you adore
And then darling tell me when


_” Ở trong này chắc đám paparazzi đang ráo riết tìm, chúng ta chạy thôi.”- Hyun Joong kéo Hwang Bo đi và họ tìm đường mãi.

Không được.. vẫn không được.

May mắn thay khi chân họ bắt đầu đau đớn thì cánh cổng đã xuất hiện.

Hyun Joong đưa Hwang Bo về công ty. Cô tạm biệt cậu.

Hwang Bo lên văn phòng và thư ký kéo cô lại. “ Chị ơi, có chuyện nghiêm trọng rồi.”

_” Sao hở em, chuyện gì cơ?”- Hwang Bo.

_” Một ông xưng làm giám đốc của SS501 đến đòi gặp chị.”- Thư ký lí nhí.

_” Để chị xem nào.”- Hwang Bo mỉm cười

Cô đi vào phòng và đẩy cửa ra.

_” Xin lỗi vì để ngài đợi lâu.”- Hwang Bo cúi người.

_” Cô và Hyun Joong có quan hệ như thế nào?”- Giám đốc nhìn cô với khuôn mặt giận dữ.

_” Thật sự thưa ngài, chúng tôi không có gì với nhau cả.”- Hwang Bo điềm tĩnh đáp trả.

_” Vậy tại sao cô lại cùng nó đi với nhau ở sông Hàn lẫn khu vui chơi?”- Giám đốc ném những bức hình lên bàn của Hwang Bo.
Hwang Bo đi vào bàn làm việc của mình nhìn vào và nhìn giám đốc.

_” Cái này..”- Hwang Bo tự thầm trong mình “ Bình tĩnh nào Hwang Bo ơi”

_” Tôi muốn cô biến khỏi cuộc đời Kim Hyun Joong.”- vị giám đốc nói.

_” Tôi đã kí hợp đồng với quản lý của ông, Hyun Joong làm đại diện cho công ty chúng tôi.”- Hwang Bo.

_” Không hợp đồng hợp điếc gì nữa hết, tôi đuổi Hyun Joong ra khỏi SS501 rồi.”- giám đốc nhướng mày nhìn Hwang Bo.

_” Nhưng tôi vẫn sẽ ký hợp đồng riêng với cậu ấy.”- Hwang Bo chắc chắn.

_” Hừm, cô nghĩ như thế sẽ tốt với một thằng nhóc tài năng ấy sao? “- Giám đốc – “ Nghề người mẫu không thể giúp được nó, trước đây khi nó đến với tôi nó đòi rằng phải được nổi tiếng.”

Ông ta vừa dứt câu vừa đưa cái đĩa cho Hwang Bo

_” Hãy tự xem đi.”

Ông ta bỏ đi, Hwang Bo ngồi bịch xuống. Cô mau chóng bỏ đĩa vào xem.

HÌnh ảnh cậu nhóc 14-15 tuổi đang nhảy và đàn hát bài Quando quando quando. Cuộc phỏng vấn giữa vị giám đốc còn trẻ và cậu nhóc ấy.

_” Tại sao con muốn thi vào công ty chúng ta?”

_” Con muốn làm người nổi tiếng, con muốn mọi người biết đến con.”

Hyun Joong lúc nhỏ hùng hồn đáp. Cô lấy tờ báo bên cạnh mà thư ký để sẵn, cô cầm lên và bật khóc..

Ding Doong..


_ “ Anh đã nói là mình sẽ không trở về với SS501 mà, em đừng đến nữa Yong Saeng à.”- Hyun Joong la lớn và mở cửa ra..
Hwang Bo đứng trước cửa, cô nhìn anh khẽ mỉm cười.

_” Sao thế, nhóc không mời tôi vào nhà sao?”- Hwang Bo

_” Hwang Bo à”- Hyun Joong.-" Có chuyện gì sao?"


Hwang Bo mỉm cười.

_” Tôi đến đây để nói tạm biệt.”- Hwang Bo.

_” Saoooo?”- Hyun Joong –“ Ý chị là sao?”

_” Trưa hôm nay tôi sẽ bay về Mỹ.”- Hwang Bo

_” Nhanh thế sao?”- Hyun Joong –“ Tại sao chị đi?”

_” Tôi nghĩ lại rồi, tôi sẽ về làm cho chi nhánh ở Chicago.”- Hwang Bo bật cười rồi đưa con gấu mà ban sáng Hyun Joong tặng cô.

_” Tôi không nhận đâu”- Hyun Joong giật tay ra.

_” Đừng như thế mà”- Hwang Bo nói rồi đặt con gấu ở góc.

Cô quay lưng đi rồi bước ra khỏi căn hộ đó. Cô bước đi đến thang máy, Huyn Joong vẫn không chạy theo. Hwang Bo khóc đau lòng khi bước vào thang máy. Cô đâu biết rằng Hyun Joong chạy ra sau đó ít phút và bấm nút thang máy rồi cậu leo xuống cầu thang thoát hiểm. Hwang Bo đi ra xe taxi và bị chặn lại bởi vòng tay từ đằng sau của Hyun Joong.

_” Chị đừng đi mà”- Hyun Joong.

Hwang Bo khóc.

_” Chị xin lỗi nhóc.”

Hyun Joong kéo Hwang Bo lại, đặt một nụ hôn lên môi cô. Sâu lắng..

Hwang Bo cũng ôm lấy Hyun Joong, cô không muốn xa rời cậu.. nhưng nghĩ đến hình ảnh cậu bé đứng lên dõng dạc tuyên bố muốn làm diễn viên, hay ca sĩ nổi tiếng, được mọi người công nhận và biết đến làm cô chảy nước mắt rưng rưng


Và Hwang Bo đẩy cậu ra, cậu loạng choạng ngã nhào.

_” TẠI SAO?”- Hyun Joong la lớn.

Hwang Bo nhanh chóng lên xe, bảo xe đi. Hyun Joong ngã bên dưới và nhìn theo chiếc xe taxi vàng đã đi xa…

Whoa lover tell me when
Oh darling tell me when
Oh come on tell me when
Yea tell me when


Chỉ mình cậu ở nơi đây, những bác hàng xóm nhìn cậu không nói gì rồi đi tiếp. Hyung Jun đi tới với cái giỏ sách từ siêu thị.

_” Hyung?”- Hyung Jun.

Hyun Joong thẫn thờ lẩm bẩm lời hát..

“Hãy nói cho anh biết khi nào em thuộc về anh
Hãy nói đi em…
Ta có thể trao nhau tình yêu diệu ngọt
Xin em đừng để anh đợi chờ lần nữa”


-        Quando quando quando lời dịch-
Hyun Joong được Yong Saeng đỡ dậy, Hyun Joong bỏ đi vào trong lặng lẽ..

Cậu như kẻ mất hồn..

Vị giám đốc gọi cho cậu:

_” Ta đã xây dựng kế hoạch khác cho cậu, trở về làm leader SS501 đi.”- ông giám đốc.

Đáp lại lời ông là chuỗi âm thanh của gió, Hyun Joong bỏ điện thoại của mình vào ngăn tủ. Cậu đi vào nhà tắm, mở vòi sen và ngồi xuống khóc..

Vẫn luôn miệng hát.

“Khi nào em sẽ nói đồng ý với anh?
Em hãy nói cho anh biết hỡi em…
Em là nguồn hạnh phúc của anh
Ôi, tình yêu của anh, xin em hãy nói rõ”


end story 12

Bình luận

hí hí, đã đọc lúc chiều, giờ vô đọc lại ;))  Đăng lúc 19-12-2012 10:43 PM
thấy cũng zui mà! có mấy cảnh khá hay ^^ miễn ko ai chết là dc òi  Đăng lúc 19-12-2012 08:29 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

16#
 Tác giả| Đăng lúc 21-12-2012 14:32:14 | Xem tất
Câu chuyện 13 : Set you free



http://static.mp3.zdn.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin10.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMi8wNC8wNC80L2UvInagaMENGU2ZjNkNTRjNTQ5MjQ2Y2Q0NTMxZDJlZjNhNjI0ZmUdUngWeBXAzfFNldCBZWeB3UgRnJlZXxNWU1QfDF8NQ
Author: Hss2105
Pairing:  Milky
Ost: Set you free - MYMP
Rating: T
Summary: Cuộc đời họ được không biết có thể bên nhau được không?
============================================.==================================
Wooyoung trở về căn hộ của mình sau khi có cuộc nói chuyện thẳng thắng giữa bạn thân của mình. Chắc hẳn giờ này cậu ấy rất đau lòng, Wooyoung lắc đầu buồn bã. Yoseob thật sự yêu Ji Eun sâu đậm, vậy còn mình?

Khi màn đêm buông xuống, bác hàng xóm đang ngáy khò khò bên cạnh. Đối diện là buổi tiệc mừng qua tận thế của những anh,chị hề tung tăng nhảy quanh phòng, nâng cốc. Wooyoung thả mình vào sự trống rỗng, giờ đây cậu phải làm gì đây? Bíp bíp, tiếng kèn xe, tiếng những chiếc xe đua nhau vụt qua những vũng nước mưa. Wooyoung cố gắng nghĩ đến việc mình đang đứng dưới thác nước chảy ầm ầm, cậu ngồi xuống và thở dài trên tảng đá lớn.

Cậu nhìn theo dòng nước chảy, hình ảnh cậu và Ji Eun khi bé đùa vui cùng nhau. Lần đầu tiên Ji Eun tập bơi, Wooyoung nghĩ đến đã bật cười. Nhưng rồi cậu lại nghĩ đến lần đầu cậu tỏ tình với Suzy, đó là lần đầu tiên hai người đi cắm trại chung. Suzy ngã xuống  hồ và cậu cứu cô lên, nụ hôn đầu tien của cậu là dành cho cô ấy. Nghĩ mãi nghĩ mãi…

Wooyoung bật người dậy, vò đầu bức tóc, giờ..cậu phải làm sao đây?

Bên bạn bên người mà trước đây cậu từng thích.

Cốc cốc cốc

_”Ai đó?”- Wooyoung.

_”Anh đây, Nichkhun.”-Nichkhun.

Wooyoung đứng dậy mở cửa cho anh mình, Nichkhun nhìn quanh căn phòng trong bóng đêm. Anh bật đèn và kéo ghế ngồi xuống đối diện Wooyoung.

_”Anh đến đây làm gì?”- Wooyoung ngồi bệt xuống giường.

_” Anh lo cho cậu.”- Nichkhun.

_” Em ổn, anh không cần phải lo đâu. “- Wooyoung lắc đầu thở dài.

_” Hừm, đi vào nhà tắm và nhìn cái mặt bây giờ của mình chưa?”- Nichkhun nói chậm trãi.

_” Em nghĩ mình không nên xem thì tốt hơn.”- Wooyoung cười.

_”Còn cười được ha. Giỏi!”- Nichkhun.

Wooyoung ngã xuống giường, đôi mắt cậu nhìn lên trần nhà trắng chớp chớp.

_” Em nghĩ mình biết nên làm gì chưa?”- Nichkhun.

Wooyoung suy nghĩ về những lời ông anh mình nói, cậu thở dài.

_” Em không biết.”- Wooyoung.

_”Bây giờ, trong tim em giờ là Ji Eun hay Suzy?”- Nichkhun.

Wooyoung bật dậy.

_”Suzy.”

_” Tốt, anh chỉ cần biết nhiêu đó.”- Nichkhun gật đầu.

_” Nhưng anh à, em đã hứa với Suzy là sẽ không sống mãi với hình bóng của cô ấy.”- Wooyoung.

_” Ừm, em nghĩ gì về Yoseob ?”- Nichkhun.

_” Yoseob là người bạn thân tốt nhất của em.”- Wooyoung.

_” Ji Eun?”- Nichkhun.

Wooyoung nhắm mắt nghĩ về những kỉ niệm trước đây mà họ có nhưng cũng không thể lấy lại được. Quá khứ đã là chuyện của quá khứ, giờ ..

_” Ji Eun là người em từng rất thích, em không muốn thấy cô ấy đau khổ.”- Wooyoung – “ Tụi em gặp nhau trong phòng giam và khi thấy cô ấy khóc, em lại nhớ được.. đáng ra em không nên nhớ để rồi Yoseob phải buồn lòng, đáng ra..”

Nichkhun gõ gõ vào ghế để cho Wooyoung chú ý mình.

_” Đừng bao giờ trốn chạy khỏi quá khứ Woo à, anh nghĩ rằng dù em có quên đi thì khi Yoseob biết chuyện hai đứa từng quen nhau thì vẫn xãy ra chuyện ban trưa thôi. Với lại, yêu là một chuyện và thích là một chuyện khác. Tình yêu của hai đứa khi ấy là phát triển từ tình bạn, nhưng hai đứa đã xa nhau một thời gian, với lại so với khi ấy thì lúc em hỏi cầu hôn Suzy đã là câu trả lời cho tất cả rồi.”- Nichkhun.

_” Em yêu Suzy..”- Wooyoung buồn bã – “ Em không biết phải ..”

_” Hãy làm theo những gì trái tim em mách bảo ấy.”- Nichkhun nói – “ Giả sử khi một con tàu sắp chìm mà lúc ấy trên đó chỉ có Yoseob, Em và Ji Eun. Em sẽ cứu ai?”

_” Em sẽ cứu cả hai và tự nguyện..”- Wooyoung.

_”Ừm.”- Nichkhun quan sát Wooyoung chăm chú.

_”  Em phải ra đi sao?”- Wooyoung.

_” Anh không nói thế, chỉ ý của anh là nếu em thực sự yêu Ji Eun thì hãy chấp nhận con bé. Dẫu sao thì suốt bao năm nó vẫn nhớ đến em. Nhưng nếu em không yêu mà đến với Ji Eun thì không chỉ em làm đau khổ con bé mà còn làm đau khổ cả chính mình nữa.”- Nichkhun.

_” Yoseob thì sao anh?”- Wooyoung.

_”Thằng bé sẽ cần làm những gì mà thằng bé cần, anh cũng không muốn nói về chuyện này. Anh muốn em hạnh phúc.”- Nichkhun –“  Và anh nghĩ nếu em cần thời gian, thì hãy ra ngoài kia làm những gì mà trước đây mình chưa từng làm ấy.”


We often fool ourselves
And say that it's love
Only cause when it's gone We end up being lonely
So how are we to know That it just isn't so
That we just have to let each other go
There were many times
When we shared precious moments
But later realized they were only stolen moments
So how are we to know That it just wasn't so
That we just had to let each other go


Trong căn phòng của mình, Ji Eun lặng lẽ đi tới chiếc hộp và lấy ra sợi dây chuyền mà Wooyoung tặng cô. Cô đã tìm được Wooyoung nhưng mà sao anh ấy cứ khác lạ so với những gì cô từng biết. Wooyoung không hề đùa, không hề cười thoải mái như trước. Cậu ấy có vẻ sợ những gì cô làm cho, cậu ấy trốn tránh cô, vậy là sao?

_” Ji Eun à, mở cửa cho Oppa.”- Seulong.

_” Oppa.”- Ji Eun.

_” Oppa mang cho em bánh.”- Seulong.

_” Chà, nóng hổi thơm quá.”- Ji Eun.

Hai người ngồi xuống giường. Ji Eun quay sang nhìn anh mình khẽ nói.

_” Oppa này, nếu như người con trai luôn cư xử lạ lùng, không thoải mái và luôn trốn tránh mình thì đó có phải là sự từ chối không?”- Ji Eun.

_” Uhm, đúng rồi.”- Seulong –“ Mà sao em hỏi thế?”

_”Không..không có gì ạ…”- Ji Eun.

_” Nếu thằng Wooyoung làm gì em thì ..”- Seulong.

_” Không đâu oppa ạ, không phải do cậu ấy đâu.”- Ji Eun.

_” Uhm, vậy em ngủ đi. À oppa có quà mừng giáng sinh cho em đây.”- Seulong chìa ra một món quà nhỏ được lấy ra từng đằng sau lưng mình.

_” Quà gì thế ạ?”- Ji Eun.

_” Kekeke, anh nghe mấy đồng nghiệp bảo cuốn sách này rất hay nên anh nghĩ em gái anh sẽ thích”- Seulong mỉm cười và đóng cửa lại.

Trong phòng chỉ còn lại mình Ji Eun, cô nhẹ nhàng gỡ bọc quà ra. Cuốn sách “  Tình bạn và tình yêu - những điều còn chưa thể nói hết “ tự truyện của Park Ji Yeon. Ji Eun lật ra trang thứ nhất.

“ Gửi những người bạn và tình yêu còn chưa nói của tôi.”

Ji Eun nhẹ nhàng lật trang và đọc lời nói đầu. Cô đọc và đọc rồi dừng ở dòng chữ.

“ Trước khi tôi hoàn thành bộ tự truyện này, một người bạn của tôi đã bị tai nạn nghiêm trọng và qua đời. Chồng sắp cưới của cô ấy là người bạn tốt nhất của tôi và họ sắp sửa làm đám cưới nhưng trớ trêu thay định mệnh đã an bày rằng họ không thể đến được bên nhau. Tình cảm họ dành cho nhau sâu đậm làm tôi ở ngoài cuộc cũng có lúc vui buồn, cùng khóc với họ. Nếu cho tôi thêm thời gian, tôi sẽ không bỏ lỡ trước khi quá muộn…

Gửi Jang Wooyoung, hy vọng cậu sẽ vực dậy và trở thành người mạnh mẽ.  Bạn tôi nhé! “

Ji Eun vội vàng gấp quyển sách lại, cô suy nghĩ, gắn kết các chi tiết với nhau…


If loving you is all that means to me
When being happy is all I hope you'd be
Then loving you must mean
I really have to set you free


Trong quán cà phê ở góc đường, nơi những bản nhạc nhẹ vang lên. Hôm nay quán khá vắng vẻ, Wooyoung  vừa uống một ngụm cà phê đen nóng hổi. Cà phê nóng và bánh quy. Wooyoung nhìn ra ngoài kia, những con người hối hả, dòng người tấp nập. Xa xa là một đám người đang bu quanh cửa tiệm mì tương đen. Họ gào thét inh ỏi.

Ting tong.. cánh cửa mở ra, Ji Eun bước vào và tìm kiếm Wooyoung.

_” Ở đây.”- Wooyoung vẫy tay gọi Ji Eun.

_” Wooyoung.”- Ji Eun.

Cô đi tới chỗ Wooyoung và ngồi xuống.

_” Chào cậu.”- Wooyoung.

_”À, Chào cậu.”- Ji Eun.

Họ nhìn nhau rồi không nói gì, nhân viên quán đến hỏi rồi Ji Eun xin ly cam ép. Họ định mở lời nhưng cùng lúc.

_” Wooyoung này,..”- Ji Eun.

_” Ji Eun này,..”- Wooyoung.

_” Thôi, cậu nói trước đi.”- Ji Eun.

_” Nhường cậu.”- Wooyoung.

Ji Eun mỉm cười, cô nhìn ra ngoài. Đám đông lúc này đã giải tán, dàn running man vừa rời khỏi.

_” Cậu nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?”- Ji Eun.

_” Nhớ.”- Wooyoung.

_” Lúc tranh giành cậu tuột.. haha..”- Ji Eun cười gượng gạo

_” Uhm”- Wooyoung mỉm cười – “ lúc đó cậu rất nóng tính.”

_” Uhm, đúng, và giờ tớ vẫn thế.”- Ji Eun.

Quán vừa chuyển sang bài nhạc khác.

Each day remains my love for you
Keeps growing stronger But everytime we meet
Makes leaving you so much harder
So how are we to know That this just wasn't so
That we just have to let each other go


Họ ngồi cùng nhau hơn 1 tiếng đồng hồ. Ji Eun chợt im lặng rồi ngước nhìn Wooyoung. Cô lấy túi ra và đặt trên bàn.

_” Trả cho cậu.”- Ji Eun.

_” Gì cơ?”- Wooyoung.

_” Đây là những món quà mà cậu tặng tớ, giờ tớ sẽ trả lại cho cậu.”- Ji Eun.

_”Cậu sắp đi đâu sao?”- Wooyoung.

_” Tớ không biết, nhưng mà suốt đêm qua tớ đã suy nghĩ rất nhiều..”- Ji Eun –“ Tớ suy nghĩ về quá khứ, nơi bắt đàu tình bạn của chúng ta, rồi khi chúng ta chia tay và gần 5 năm sau, chúng ta gặp lại nhau.. thật sự tớ đã suy nghĩ rất nhiều và tớ nghĩ là đã đến lúc sẽ tự hứa rằng sẽ quên đi những ký ức ấy.”

Wooyoung lắng nghe chăm chú từng lời Ji Eun nói, cậu đêm qua cũng suy nghĩ rất nhiều. Sau khi anh Nichkhun ra về, cậu đã ngồi nghĩ lại tất cả.

_” Tớ cũng muốn chúng ta bắt đầu lại.”- Wooyoung.

Ji Eun nhìn cậu.

_” Như những người bạn.”- Wooyoung.

Ji Eun biết mà, cô biết Wooyoung sẽ nói thế.

_” Bởi vì Suzy?”- Ji Eun.

_” Sao cậu biết về cô ấy?”- Wooyoung.

_”Tớ đọc quyển tự truyện của Park Ji Yeon.”- Ji Eun –“ Và tớ đã hiểu vì sao cậu lại luôn tránh mặt tớ, gượng gạo khi tớ quấn quít lấy cậu.”

Wooyoung nhìn Ji Eun với đôi mắt tội lỗi.

_” Tớ xin lỗi Ji Eun, ký ức của cậu trong tớ thú thật rất quan trọng và tớ biết trước đây tớ thật ngu ngốc khi không tỏ tình sớm hơn với cậu.”- Wooyoung –“ Nhưng mà khi tớ gặp tai nạn, tớ đã chết đi và sống lại, tất cả kí ức của tớ đã mất hết và khi mà tớ gặp Suzy lần đầu, tất cả sự tin tưởng, hy vọng của tớ đã dồn hết cho cô ấy.”

_” Uhm, tớ hiểu mà.”- Ji Eun mỉm cười.


If loving you is all that means to me
When being happy is all I hope you'd be
Then loving you must mean
I really have to set you free
Letting go is not an easy task
When smiling feels like
I must wear this lonely mask
It hurts deep inside And I just cannot hide
That there's anguish at the thought
That we should have to part


_”Cậu có thể trách móc tớ, nhưng Ji Eun à, xin cậu đừng vì tớ mà đánh mất những hạnh phúc mà mình xứng đáng nhận được hơn.”- Wooyoung.

_” Tớ cũng muốn nói với Wooyoung là, từ khi hay tin cậu đã mất từ ba mẹ tớ, tớ đã luôn tự dằng vặt mình và sống trong đau đớn, mang một cảm giác tội lỗi. Tớ nhớ đến cậu không phải vì tình yêu nữa mà tớ nhớ đến cậu vì cậu Jang Wooyoung đã ám ảnh tớ suốt những năm tháng đó.”- Ji Eun. –“ Giờ thì tớ có thể thở phào được rồi.”

Ji Eun đứng bật dậy và chào tạm biệt. Cô đã nói hết những gì mình cần nói, cô để tiền lên bàn rồi bước ra khỏi quán. Wooyoung chạy theo, họ đứng giữa ngã tư đường.

_”Ji Eun.”- Wooyoung.

_” Tớ cũng mong cậu sẽ được hạnh phúc, Suzy ở thiên đàng sẽ chắc vui lắm vì có người yêu cậu ấy như cậu vậy.”- Ji Eun cười trong nước mắt.

Wooyoung ôm lấy Ji Eun.

Cô nấc lên đẩy Wooyoung ra.

_” Tớ sẽ không theo đuổi cậu nữa, tớ sẽ chấp nhận số phận đã an bày cho mình.”- Ji Eun.

_” Ji Eun à, tớ xin lỗi..”- Wooyoung.

_”  Giờ tớ trả tự do cho cậu đó.”- Ji Eun lau nước mắt, cười.

Wooyoung im lặng không biết nói gì, Ji Eun đã quyết tâm rồi. Vậy cậu cũng chẳng còn cách nào hơn ..

_” Tạm biệt, Wooyoung, người mà tớ từng thích.”- Ji Eun mỉm cười với đôi mắt rưng rưng.

_” Tạm biệt, Ji Eun, người mà tớ từng thích.”- những dòng nước mắt chảy trên đôi má của Wooyoung.

Ji Eun nhón chân và lau nước mắt cho cậu. “ Cậu khóc..xấu lắm..đừng khóc.”

Họ tạm biệt nhau, mỗi người rẽ một hướng khác nhau.

Cuộc chia tay kết thúc tại góc đường ấy.

Nơi mà trước đây 5 năm  về trước là khuôn viên của sân vui chơi, nơi có cây cầu tuột, nơi tình bạn của họ bắt đầu và cũng là lời nơi kết thúc cho chuyện tình của họ.…


If loving you is all that means to me
When being happy is all I hope you'd be
Then loving you must mean
I really have to set you free


end story 13

Bình luận

thì e noái nhầm mà =)) mai e thi xong môn toán òi là chiều sẽ đánh máy chap 20^^ haizzzz còn mai nữa là khỏe  Đăng lúc 21-12-2012 06:28 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

17#
 Tác giả| Đăng lúc 22-12-2012 21:45:33 | Xem tất
Câu chuyện 14 : Tạm biệt !




Author: Hss2105
Pairing:  IUSeob
Ost:  The call – Regina spektor
Rating: T
Summary: Cuộc đời họ được gọi là không biết có bên nhau được không?

==================================.====================================

Ji Eun buồn bã vừa đi vừa khóc, hết rồi..thế là hết rồi..

“ Tạm biệt Wooyoung người tớ thương, xin chào Wooyoung người bạn tốt.”

Ji Eun cố gắng cười nhưng sao mà đau lòng quá. Cô vẫn không thể nào không nghĩ về những gì mình đã luôn nhớ, luôn mong, luôn đợi suốt 5 năm. Nếu như cô không gặp thì tốt hơn. Nhưng mà nếu như thế thì cô vẫn cứ dằn vặt mình mãi thôi. Gặp lại Wooyoung, cô như tìm thấy trái tim của mình, nó bị tan nát khi biết trái tim Wooyoung giờ đây đã không thuộc về cô nữa.

Wooyoung à, nếu như thời gian quay trở lại liệu cậu và tớ sẽ đi cùng nhau chứ?

Ji Eun lắc đầu, cô nhận ra mình thật ích kỉ và thấy tự hào với chính bản thân khi  đối mặt với Wooyoung. Cô biết mình muốn bên Wooyoung đến mức nào, tình yêu trong cô là sự ám ảnh, dù thời gian có trôi qua đi nhưng mà những hình ảnh của Wooyoung luôn hiện hữu ngay trong tim cô.

Làm sao..làm sao  cô có thể để Wooyoung đi được chứ?

Cô nghĩ về những gì mà oppa mình từng nói “ Ji Eun à, em là một cô gái mạnh mẽ.”

Anh Seulong bảo hãy chấp nhận sự thật và sống tốt thay vì cứ níu kéo những gì không thể có lại được vì thời gian đã làm cho những kỷ niệm và tình cảm của con người thay đổi dù nhiều hay ít.

Ji Eun lau nước mắt cho mình, nhưng sao cô vẫn cứ khóc mãi.

Không thể dừng được.

Uh, thì khóc đi Ji Eun ạ, khóc hết những gì mình cần khóc đi.

Ji Eun vừa đi, vừa nhớ lại từ quyển tự truyện của diễn viên múa Park Ji yeon.

“ Chia tay không có nghĩa là kết thúc, bởi vì khi đó bạn đã xóa bỏ quá khứ và xây dựng một tương lai mới cho mình. Vì thế hãy mạnh mẽ lên, phía trước bạn là một cuộc sống mới đang đợi bạn. Đừng tự dày vò mình trong căn phòng chỉ với bốn bức từng. Hãy sống những gì bạn xứng đáng được có..”

Liệu có đúng như thế không?

Ji Eun suy nghĩ về những ước mong của mình. Cô lật đật chạy về nhà và tìm kiếm những quyển sổ lưu bút của mình.

_” Tìm thấy rồi.”- Ji Eun cười tươi.

Cô ngồi xuống, đọc từng trang. Một mẩu giáy được trang trí xinh xắn rơi ra.

_” 3 điều Ji Eun phải làm khi 20 tuổi.”

Bên ngoài có hai chú chim hót, bông hoa trên kệ khẽ rùng mình bởi cơn gió. Ji Eun nhìn xuống tờ giấy và đọc nó.

“ Thứ nhất, Ji Eun phải là một cô nàng xinh đẹp.”

Ji Eun đi tới gương và ngắm nghía mình trong gương. Sau cuộc phẫu thuật, khuôn mặt cô đã trở lại, xinh đẹp hơn. Seulong gõ cửa bước vào, bất chợt Ji Eun nhìn anh cười.

_” Oppa thấy em xinh không?”

_”Xinh”- Seulong cười cười.

Seulong bất ngờ nhưng rồi nhìn kĩ hơn, cậu nhận có điều gì đó ở Ji Eun.

_” Em khóc sao?”- Seulong.

_” Em ổn mà.”- Ji Eun mỉm cười gượng gạo.

_” Kể cho oppa nghe nào.”- Seulong kéo ghế ngồi xuống nhìn Ji Eun.

Ji Eun hít sâu và kể lại đầu đuôi câu chuyện..

“ Thứ hai, dũng cảm tâm sự với oppa chuyện tình cảm.”

It started out as a feeling
Which then grew into a hope
Which then turned into a quiet thought
Which then turned into a quiet word


Yoseob ngồi trong căn phòng đầy nắng, bàn làm việc, đồ đạc bể tung tóe. Hậu quả từ trận đánh với Wooyoung. Cậu vẫn không có ý định cho người ta vào phòng mình. Yoseob đưa tay đón lấy những tia nắng rọi vào phòng qua ô cửa kính. Cậu như một loài cây, cố vươn người tìm kiếm ánh nắng và hít thở thật sâu.

Wooyoung bảo với cậu rằng, cậu và Ji Eun chẳng có gì cả. Tất cả chỉ là quá khứ, vậy thật sao? Đúng thật không?

Điện thoại cậu reo lên.

_” Alo!”- Yoseob thều thào.

Wooyoung gọi cho cậu, họ hẹn gặp ở quán bar.

_” Sao cậu gọi tớ ra đây?”- Yoseob.

_” Phải có chuyện mới gọi bạn thân sao?”- Wooyoung cười  dù trong lòng cậu cũng không vui gì –“ Cho 2 ly martini táo.”
Trong tiếng nhạc xập xình, Wooyoung vừa nhâm nhi ly rượu của mình vừa nói.

_” Hôm nay, JI Eun và tớ đã chính thức chia tay chuyện từ quá khứ rồi.”- Wooyoung.

_” Ý cậu là sao?”- Yoseob ngạc nhiên bỏ ly tonic của mình xuống.

_” Chúng tớ sẽ là bạn, không hơn không kém.”- Wooyoung .

_”Nhưng..?”- Yoseob.

_" Ký ức giữa tớ và Ji Eun là những ký ức đẹp, chúng tớ đã kết thúc nó và mở ra một chương mới, xây dựng tình bạn thay vì tình yêu. Vì cả hai đều biết rằng, trong trái tim tớ lúc này là hình bóng của người khác.. cậu cũng biết đó."- Wooyoung nháy mắt.

_ Uhm - Yoseob

_” Quyết định của Ji Eun.”- Wooyoung –“ Tớ không muốn thấy cô ấy buồn, nên Yoseob à, ráng lên!”

Wooyoung vừa nói vừa vỗ lên vai bạn mình.

_” Tớ không biết nữa, Woo à, tớ không biết nữa.”- Yoseob.

_” Sao vậy?”- Wooyoung.

_” Cô ấy mà biết được tớ thật sự là Yoseob, người mà từng đính hôn với cô ấy thì cô ấy sẽ ghét tớ mất.”- Yoseob lắc đầu.

_” Nói thật còn hơn giấu kín, khi mà bị phát giác thì cậu sẽ bị ghét nhiều hơn đấy.”- Wooyoung bắt đầu loạng choạng.


And then that word grew louder and louder
'Til it was a battle cry


Bụp, cuốn nhật ký của Ji Eun rơi xuống. Cô cúi xuống nhặt lên và để lên bàn. Cô leo lên giường. Hôm nay là một ngày không có từ nào có thể diễn tả được.

Hy vọng.

Reng reng reng.

_” Alo?”- Ji Eun.

_” Ji Eun à, Seob oppa đây.”- Yoseob vừa nghe điện thoại vừa nhún nhảy khi cơn gió lạnh thổi qua.

Bác tài vừa tới, bác ấy đang giúp Wooyoung leo lên xe. Yoseob nhìn lên bầu trời đầy sao.

_” Có chuyện gì không oppa?”- Ji Eun.

_” Anh gọi vì chỉ muốn nghe giọng nói của em thôi.”- Yoseob bật cười.

Ở bên này Ji Eun thấy vui vui.

_” Hihi”-Ji Eun.

_” À mà nè, mai chúng ta có thể gặp nhau được không?”- Yoseob.

_” Vâng a.”- Ji Eun.

_” Uhm, ở công viên nhé.”- Yoseob.

_” Vâng.”- Ji Eun.

I'll come back
When you call me
No need to say goodbye


Ji Eun ngồi run cầm cập, mùa đông đến nhanh nhỉ. Yoseob xuất hiện đưa cho cô tách cà phê nóng.

_” Năm nay, đông về sớm ha.”- Yoseob

Ji Eun ngạc nhiên khi thấy Yoseob dường như đọc được suy nghĩ của mình.

_” Mà, oppa có chuyện gì muốn nói với em vậy?”- Ji Eun.

_” Uhm, trước đây khi còn nhỏ, Oppa được ba mẹ cho đính hôn với con gái của đối tác.”- Yoseob –“ Lúc đầu oppa không chịu nhưng khi gặp cô ấy qua khe cửa, thấy nụ cười của cô ấy oppa đã bị hớp hồn.. ngày nào oppa đi học về cũng bám theo sau cô ấy.”

_” Oppa đáng yêu thế ạ?”- Ji Eun cười.

_” Hì, nhưng rồi gia đình kia rút lại việc đính hôn và oppa rất buồn. Oppa biết tin cô bé ấy bị tai nạn..”- Yoseob

_” Cô ấy bị chết ạ?”- Ji Eun.

_” Không,..”- Yoseob –“ Cô ấy bị phỏng nghiêm trọng ở mặt và phải luôn đeo một tấm màn mỏng trước mặt..”

Yoseob vừa dứt câu, trong tim Ji Eun đập thình thịch..
Chuyện này là sao? Tại sao, liệu đó có phải là cô không?

_” Anh là Yang Yoseob?”- Ji Eun đứng bật dậy.

_” Ji Eun à!”- Yoseob cũng đứng dậy theo.- “ Nghe anh giải thích”

_” Em..không..Em cần thời gian để suy nghĩ”- Ji Eun nói - " Chào anh"

Cô nhanh chóng rời khỏi nơi đó, cô chạy đi nhưng Yoseob rượt theo. Cô cố vùng vẫy khỏi cậu nhưng khó khăn quá. Ji Eun đẩy Yoseob ngã nhào và chạy băng qua đường.

_” Ji Eunnnnnnnnnnnnnnnn”- Yoseob gào lên.

Ji Eun không biết chuyện gì xảy ra khi cô bị tiếng pin pin của xe làm tỉnh nhưng lúc ấy chiếc xe đang lao đến cô. Cô không thể nhúc nhích, cô không thể động đậy được gì nữa. Cô nhớ về 5 năm trước, khi mà một chiếc xe…

Te tò te tò te tò te…

I'll come back
When you call me
No need to say goodbye


_” Oppa phải tỉnh, hứa với em đi, oppa phải tỉnh.”- Ji Eun nắm chặt lấy tay Yoseob.

Người cậu be bét máu đang được vận chuyển vào bệnh viện. Họ nhanh chóng chạy đến phòng cấp cứu. Trong lúc ấy, Yoseob vẫn đưa tay lên nhìn Ji Eun. Nếu bây giờ cậu chết đi thì ai sẽ chăm sóc thiên thần này bây giờ.Họ chạy đến phòng cấp cứu.

_” Xin lỗi, cô không được vào.”- y tá.

_” nhưng..”- Ji Eun.

_” Xin lỗi, xin cô đợi ở đây.”- y tá nói rồi chạy vào phòng.

Ji Eun bật khóc tựa vào tường, từng chút từng chút ngồi bệt xuống. Từng phút từng phút trôi qua, các y tá cũng chạy tới chạy lui. Họ đem vào những bịch máu, rồi đến những thứ gì đó. Ji Eun nhìn đôi tay mình, dính be bét máu..

_” Ji Eun.”- Wooyoung la lớn chạy đến.

_” Wooyoung à”- Ji Eun ôm lấy Wooyoung khóc nức nở.

Cũng lúc đó, Seulong oppa chạy đến.

_” Oppa”- Ji Eun.

_” Không sao..giờ ổn rồi..”- Seulong ôm chặt lấy em mình – “ Oppa ở đây rồi.”

Just because everything's changing
Doesn't mean it's never
Been this way before


Gần 5 tiếng đồng hồ, Yoseob lẫn bác sĩ vẫn chưa xuất hiện. Ji Eun lẫn Wooyoung đều lo lắng hỏi han các cô y tá nhưng các cô ý lắc đầu. Ji Eun lo lắng nhưng Seulong an ủi. Wooyoung đi tới đi lui trước mặt cô.

_” Wooyoung à”- Có một giọng nữ vang lên.

Ji Eun nhìn về hướng phát ra tiếng gọi đó, cô nhận ra Park Ji Yeon. Cô gái đã viết quyển tự truyện đó..

_” Yoseob sao rồi?”- Ji Yeon hỏi nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu của Wooyoung.

Họ lại im lặng.

Nửa tiếng sau, bác sĩ đi ra và thông báo rằng Yoseob đã qua cơn nguy kịch.Mọi người reo lên thích thú. Ji Eun ôm chặt lấy oppa của mình, may quá, may phước quá. Ít phút sau đó, Yoseob được chuyển về phòng đặc biệt để tiện chăm sóc.
Wooyoung bảo mọi người ra về nhưng Ji Eun muốn ở lại.

_” Ngày mai hẵng tới, Ji Eun đã ở đây suốt rồi. Kẻo bệnh đó.”- Wooyoung nói.
_” Nhưng..”- Ji Eun

_” Phải đó, chúng ta về thôi Ji Eun.”- Seulong oppa.

Cô khẽ gật đầu đi theo.

Pick a star on the dark horizon
And follow the light
You'll come back
When it's over
No need to say good bye


Một tuần sau,

_” Wooyoung, wooyoung, tay Yoseob động đậy rồi kìa.”- Ji Yeon reo lên vui sướng.

_” Để tớ gọi bác sĩ..”- Wooyoung mừng rỡ.

Bác sĩ đến khám vừa lúc Yoseob tỉnh dậy.

_” Cậu ấy đỡ rồi, nhưng phải ở lại viện để theo dõi đấy nhé.”

Yoseob nhìn khắp xung quanh. Câu đầu tiên cậu thốt ra là “ Ji Eun.”


_” Cô ấy vẫn ổn, không sao đâu.”- Wooyoung –“ Lo cho cậu trước nào.”

_” Phải đấy, lo cho cậu trước đi.”- Ji Yeon.

_” Nhưng..tớ muốn gặp cô ấy, tớ muốn nói..”- Yoseob vùng vẫy.

_" Ji Eun trở về nhà rồi, suốt một tuần cô ấy luôn đến chăm sóc cho cậu."- Wooyoung.

_" Vậy tí nữa tớ có gặp cô ấy không?"- Yoseob nhìn hai người bạn của mình.

Cậu để ý thấy họ nhìn nhau, Ji Yeon bặm môi lo lắng. Wooyoung không nói gì.

_" Có chuyện gì à?"- Yoseob- " Nói cho tớ nghe đi"

_” Ấy coi chừng những kim tiêm.”- Ji Yeon nói rồi nhìn Wooyoung –“ Đưa cho cậu ấy đi.”

_” Nhưng mà nếu..”- Wooyoung.

Yoseob nhìn Wooyoung.

_” Ok..”- Wooyoung lấy trong tủ ra lá thư được dán cẩn thân. Và chiếc khăn tay hình chú chim xanh..

Now we're back to the beginning
It's just a feeling and now one knows yet
But just because they can't feel it too
Doesn't mean that you have to forget
Yoseob run run mở phong bì, lấy lá thư ra..


“  Gửi Yoseob,

Anh có nhớ lần chúng ta gặp nhau hởi đại hội âm nhạc ở trường không?  anh đã cho em khăn tay hình chú chim xanh. Giờ em đã hiểu lý do vì sao rồi anh ạ. Em như một chú chim xanh, từng giam giữ bản thân trong một chiếc lồng mình tự tạo ra, và giờ có lẽ chú chim cần tung cánh bay đi khi đã nhận ra mình cần sự tự do anh ạ. Khi anh đọc bức thư này, em đang trên máy bay đến Úc du học.Em biết chắc khi anh đọc tin này sẽ sốc lắm nhưng đây là ước nguyện của em, một trong ba điều em tự hứa rằng mình phải làm bằng được. Em thấy rất có lỗi khi là nguyên nhân gây ra tai nạn cho anh, em thấy mình thật xấu xa anh à. Vì thế em không dám đối mặt với anh khi anh tỉnh dậy. Em biết mình là người độc ác, phải không anh?

Em chưa biết người đính hôn với em là ai hết, em đã từng rất hận người tên Yoseob- giờ em mới biết anh là Yang Yoseob đấy. Hì, em xin lỗi vì đã nổi nóng. Em đã rất buồn khi ba mẹ bắt đính hôn với người xa lạ vì lúc đó em đang thích một người. Nhưng giờ em nhận ra người đó không còn thích em nữa, nên em lại có thêm động lực để theo đuổi ước mơ dang dở của mình. Em phải cám ơn anh vì những gì anh đã làm cho em. Em đã nghe anh Seulong kể sự thật, em thấy có lỗi khi không có gì để đền đáp cho anh.

Thật là hài khi em lại gây nên những đau đớn về thể xác cho anh mỗi khi chúng ta gặp nhau thế này. Em thành thật xin lỗi anh. Em muốn mở lòng với anh lắm nhưng lúc này những gì em cần nhất thì đó chính là thời gian anh ạ. Em không thể thay đổi được tình cảm của mình trong một thời gian ngắn ngủi được. Anh cũng như thế mà phải không?

Em muốn đến thăm anh nhưng em lại sợ khi gặp anh, em lại không thể nào nói lời tạm biệt được. Những lúc anh ngủ thật đáng yêu, như một thiên thần vậy. Thiên thần này có nụ cười rất đẹp, em hy vọng nó sẽ không mất đi, hứa với em nhé. Những quả cam em gửi anh, nhớ ăn nhé. Nếu có duyên, hy vọng chúng ta sẽ được gặp lại nhau, anh ha. Đến lúc đó, em hy vọng sẽ thấy một anh chàng khỏe mạnh và cười tươi. Ôi, nghĩ đến lúc ấy chắc vui lắm đây.

Em giờ không biết viết gì nữa đâu, nhiều thứ để nói trong khi em lại không thể viết ra hết được.

Tạm biệt anh nhé, Yoseob. Người từng tặng chiếc khăn tay chú chim xanh cho em. Và giờ em trả lại anh, đừng buồn anh nhé. Nhất định những ký ức về anh, em sẽ luôn giữ mãi.

Lee Ji Eun”


Yoseob bật khóc, cậu cúi gầm mặt xuống ra giường. Wooyoung và Ji Eun đến an ủi cậu.

“ Dù 2 năm, 3 năm hay 5 năm hay 10 năm hay 20 năm, anh vẫn nhất quyết tìm được em. Lee Ji Eun à”

Yoseob nắm chặt trong tay chiếc khăn, bên ngoài cửa sổ trời mưa đổ ào xuống lấn át tiếng khóc nức nở của cậu. Trên chuyến bay đến Úc, Ji Eun vẫn chắp tay nguyện cầu.

_" Xin thượng đế hãy phù hộ cho Yoseob mau khỏe.."

Let your memories grow stronger ans stronger
'Til they're before your eyes
You'll come back
When they call you
No need to say good bye

Bình luận

mai mần sau, bi h e đi ngủ cái đã^^  Đăng lúc 22-12-2012 10:26 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

18#
 Tác giả| Đăng lúc 23-12-2012 16:49:47 | Xem tất
Mình viết fic này mừng noel, chúc cả nhà giáng sinh vui vẻ. Mai mình bận thi rồi, nên mình sợ không up được kekeke

Câu chuyện thứ 15 : Only reminds me of you




http://static.mp3.zdn.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin9.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMS8wNy8xNS84LzIvInagaMEODI2ODU4Mjg5MDk4NDRiMWUxODBmMzY5YTFkNmQ5MDMdUngWeBXAzfE9dUngWeBHkgmUsICmVcUIbaBaW5kmUsICyBcUIbaBZSBvInagaMEZiB5WeB3V8TVlNUHwxfDI


Author: Hss2105
Pairing:  Joongbo
Ost: [URL= http://mp3.zing.vn/bai-hat/Only- ... -MYMP/ZWZCBIO7.html]Only reminds me of you - MYMP[/URL]
Rating: T
Summary: Cuộc đời họ được gọi là không biết có bên nhau được không?

==================================.====================================

Trong thang máy với chục người, Hwang Bo đang gật gù với cô thư ký về những kế hoạch, những cuộc họp và những buổi kí kết hợp đồng mà cô phải tham gia. Chỉ trong vòng 1 năm rưỡi, cô lại làm việc cật lực hơn bao giờ hết. Có lẽ vì những kỉ niệm về Hyun Joong làm cô có thêm động lực để làm việc. Cô mong rằng cậu vẫn sống tốt và nổi tiếng như ước mơ từ thuở bé của mình. Hừm, nghĩ về phần cô, Hwang Bo à, cô đó, phải mạnh mẽ hơn và chăm chỉ hơn nào.

_” Chị ơi lát nữa 12 giờ phải đi ăn trưa với  Tyra Banks của American’s next top model ạ.”- cô thư ký lẽo đẽo chạy theo cô khi cánh cửa thang máy vừa mở ra.

Hwang Bo vừa đi vừa xoa đầu, dạo gần đây cô thấy khó chịu trong người. Chắc do làm việc căng thẳng nên thế.  Cô bước vào văn phòng của mình, ngồi xuống. Như một thói quen, cô đưa tay lấy tờ báo được đặt trên bàn. Công ty cô hay cho mọi người xem sản phẩm của chính công ty để tự kiểm duyệt lại những gì đã làm được và những gì không làm được. Hwang Bo lật lật rồi đặt xuống, mở cái laptop ra và đọc tin tức. Chả hiểu sao từ khi tạm biệt Hyun Joong, cô cứ hay vào các trang báo hàn để cập nhật thông tin về cậu lẫn nhóm của cậu.

Cô xem bức hình của Hyun Joong nhảy Lucky Guy cùng nhóm vũ công  , cả đoạn clip mà thấy ghen tị lắm luôn nhưng mà biết làm sao được. Cô đã quyết tâm ra khỏi cuộc đời cậu rồi, vả lại giờ cô phải sống vì  công việc tiếp thoi.

I see you, beside me
It's only a dream
A vision of what used to be
The laughter, the sorrow
Pictures in time
Fading to memories


Cũng lúc đó, chiếc phi cơ riêng chở SS501 cùng quản lý đến New York để tham gia concert của mình. Hyun Joong vừa lên máy bay đã dùng bịt mắt che lại và ngủ lăn quay. Mấy đứa em của chàng xì xầm và tưởng rằng chàng không nghe được chắc? Thật sự che mắt đi chỉ là một hành động để che mắt mọi người.

Chàng nghĩ về Hwang Bo, suốt một năm và 6 tháng 10 ngày , cậu không thể nào quên được Hwang Bo. Bà chị tưng tửng. HÌ, cậu nghĩ về Hwang Bo với một cảm giác nhớ nhung. Khác với những cảm giác khi cậu đối mặt với các fan nữ, hay những đứa em gái trong công ty. Cậu tự hỏi liệu đó có phải là tình yêu? Người ta hay bảo tình yêu sét đánh, nhưng mà cậu lần đầu gặp bà chị ấy không yêu được, cứ ngượng nghịu vậy mà nghĩ lại cũng phục bản thân. Tỏ tình .

Cậu từng tỏ tình, uh có đấy nhưng mà trong phim cơ mà. Bộ phim đóng với Hye Sun, cậu cũng yêu một người hơn tuổi nhưng mà cậu đã từng cười về vấn đề đó. Trước đây, cậu chưa từng nghĩ rằng yêu một bà chị là tốt nhưng mà cái quan niệm đó của cậu giờ dần thay đổi. Liệu tình yêu chị em có được chấp nhận hay không? Liệu có khả năng sẽ sống tốt bên nhau mãi mãi nếu họ đến được với nhau hay không?

How could I ever let you go
Is it too late to let you know


Sau cuộc gặp gỡ với Tyra để bàn về những mẫu trang phục của các nhà thiết kế trong công ty cô, Hwang Bo đi dạo phố. Cô đi ngang qua những con phố tấp nập, hương thơm thoang thoảng của bánh hot dogs, hay hương thơm của mùi bánh kem từ mấy tiệm cupcake, bánh pháp. Hương cà phê ngào ngạt làm bụng cô lăn tăn, cô thấy đói nhưng đầu cô lại dở chứng. Đau quá!

Đầu óc quay cuồng, Hwang Bo ngã xuống. Mọi nguời gần đó bu tới hỏi han, có người còn la lớn để kêu mọi người đến giúp đỡ. Rồi một người ráng chen vào đám đông. “ I’m a doctor. Let’s me see her.” Và họ tản ra để vị bác sĩ đó ngồi xuống bế cô lên. Cô có thể lờ mờ đoán được chuyện, một người không an tâm nên đã đi theo họ. Khi chắc chắn rằng họ đến bệnh viện, người đó vỗ vai bác sĩ bảo làm tốt nhé rồi đi. Trong tim cô thầm cảm ơn người xa lạ đó, và cô đang từ từ nhắm mắt lại..
Hai ngày sau đó, bác sĩ Eric luôn đến công ty cô để kiểm tra sức khỏe và mời cô đi ăn cơm trưa cùng. Đâu ai ngờ rằng trên đất Mỹ, hai người đồng hương gặp nhau. Bác sĩ Eric nhìn đẹp trai ga lăng và rất là xuất sắc. Và họ đi dự kpop concert cùng nhau ở quảng trường thời đại. Khi Hyun Joong xuất hiện và hát Lucky guy, tim Hwang Bo như ngừng đập. Cậu đang ở đây, ngay trước mặt cô..

Hyun Joong vừa nhảy vừa hát, vừa đi thẳng theo kiểu sân khấu chữ T. Cậu đã thấy được ánh mắt quen thuộc, cậu nhìn chăm chú, đứng im và hát bài hát của mình. Trong loa ở tai, vị quản lý cùng đạo diễn đang la lói om sòm. Cậu mặt kệ, cứ hát, cứ nhìn, có phải chị đấy không Hwang Bo?

Hwang Bo nhận ra rằng Hyun Joong đang thực sự nhìn mình, cô vội lảng tránh và kéo Eric đi..

I tried to run from your side
But each place I hide
It only reminds me of you
When I turn out all the lights
Even the night
It only reminds me of you


_” Em ổn chứ, Hwang Bo?”- Eric.

_” Uhm vâng ạ, em ổn. Em thấy đói tí thôi.”- Hwang Bo.

_” Ghé quán tủ của anh ăn nhé. Món Cari ấn, ok ?”- Eric.

_”Ok”- Hwang Bo.

Họ đâu biết rằng, đằng sau họ, Hyun Joong vừa hát xong đã vội lao xuống chạy đi tìm nhưng không thấy được. Quản lý cùng mấy bảo vệ chạy theo kéo cậu về, Hyun Joong gào lên trong tuyệt vọng.

_” HWANG BOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO”

_” Cái thằng quỷ này.”- Quản lí.

Và khi concert gần kết thúc, Hyun Joong cùng nhảy với nhóm so tài mỗi thành viên. Và rắc.. Hyun Joong được nhanh chóng đưa vào bệnh viện. Cậu đau đớn. Bác sĩ và Hwang Bo chạy đến.

_” Hwang Bo?”- Hyun Joong.

_” Cậu bị đau ở đâu, nói tôi biết nào?”- Bác sĩ Eric.

_” Chân.. Hwang Bo à.”- Hyun Joong nói.

_” Em biết anh bạn này sao?”- Bác sĩ Eric quay qua nhìn Hwang Bo.

_” Chúng em từng hợp tác ở hàn quốc.”- Hwang Bo cười rồi đi ra –“ Em không làm phiền đâu, em ra ngoài nha.”

_” Ok, anh xin lỗi.”- Bác sĩ Eric.

_” Hwang Bo không được đi.”- Hyun Joong gào lên.

_” Sao không?”- Hwang Bo quay lại nheo mắt nhìn cậu.

Và rặc..rặc.

_” Đau quá.”- Hyun Joong gào lên.

_” Chắc phải bó bột rồi.”- bác sĩ Eric nói với cô y tá.

_”Thôi, em đi đây anh.”- Hwang Bo mỉm cười rồi tạm biệt bác sĩ Eric.

_” Ok, mai gặp nhé.”- Bác sĩ Eric –“  7h ở quán Sushi Mode nha.”

_” Vâng.”

“ Hừm”- suy nghĩ của ai đó, đau đớn mà cũng hóng chuyện không à.

I needed my freedom
That's what I've thought
But I was a fool to believe
My heart lied while you cried
Rivers of tears
But I was too blind to see


_” Ok, để tôi check cậu xem thế nào nào…”- Bác sĩ gõ gõ vào cái chân được bó bột của Hyun Joong.-“ Có vẻ ổn đấy.”

_” Không ổn đâu bác sĩ ơi, đau lắm.”- Hyun Joong.

_” Uống thuốc là xong thôi, không sao. Tạm thời nghỉ ngơi đi nhé.”- Bác sĩ Eric cười rồi quay sang y tá –“ Cô chăm sóc anh bạn này cẩn thận nha, tôi đi chút việc.”

_” Vâng.”

HỪm, thời gian trôi nhanh quá vậy, mới đây đã gần 6 giờ rồi sao? Không được, không cho phép. Hyun Joong chồm dậy và nghiêng người ngã xuống giường.

_” ÂY DA ĐAU QUÁ.”- Hyun Joong.

_” Ấy, anh có sao không?”- cô ý ta chạy tới –“ Bác sĩ ơi, phụ tôi với.”

_” Rồi..rồi”- Eric chạy lại đỡ lấy Hyun Joong lên.- “ Cậu thấy trong người thế nào? Bị đau nữa không?”

_” Đau nhiều chỗ lắm bác sĩ ơi, đau quá bác sĩ ơi.”- Hyun Joong.

Rồi một y tá chạy vào phòng la lên bảo cấp cứu, bác sĩ Eric chạy ra, Hyun Joong có thể nghe thấy bác sĩ Eric vừa gọi cho Hwang Bo bảo rằng hủy cuộc hẹn. Hahaha, Ông trời đã giúp Hyun Joong ta sao? May quá đi, hạnh phúc quá đi. Trời ơi, Hyun Joong ôm lấy cái gối thích thú. Ai đi ngang cũng nhìn cậu và nghĩ rằng anh chàng bị mát.

Hyun Joong nằm xuống thích thú, quản lý với mấy đứa em cũng vừa xuất hiện hỏi thăm rồi đem theo một đống truyện tranh cho cậu. Cậu đang đọc Naruto, tuyệt ấy chứ nhỉ. Khi đám em vừa đi khoảng 10-15 phút, có những tiếng bước chân của đôi cao gót. Hwang Bo xuất hiện và bước đi vào phòng cậu.

_” Ah, chị đến thăm em à?”- Hyun Joong.

_” Cậu phá đám cuộc hẹn của tôi sao?”- Hwang Bo nhìn cậu.

_” Không, ai lại đi phá đám chứ.”- Hyun Joong.

_” Anh Eric bảo rằng cậu tự động ngã xuống nên anh ấy đến trễ và giờ anh ấy không xuất hiện luôn.”- Hwang Bo.

_” Do trời chứ có phải do em đâu.”- Hyun Joong cười nham nhở hô hố hố.

_” Grừ, tên quỷ xứ.”- Hwang Bo chộp cái gối đánh nhẹ vào Hyun Joong.

_” A, á, đau quá đau quá… bớ người ta, giết người kìa.”- Hyun Joong la lên.

_” Suỵt.” – Hwang Bo bịt miệng cậu lại.

Lòng Hyun Joong thấy vui vui lắm cơ, hạnh phúc. Cậu muốn gào lên thích quá.

Everything we've been through before
Now it means so much more
I tried to run from your side
But each place I hide
It only reminds me of you
When I turn out all the light
Even the night
It only reminds me of you


Hwang Bo kéo ghế tới và ngồi xuống cạnh giường của Hyun Joong.

_” Một năm qua, cậu..à uhm, cậu sống tốt chứ?”- Hwang Bo.

_” Chị nói sai rồi, chính xác là một năm 6 tháng và 10 ngày, á không, tính luôn hôm nay là 15 ngày.”- Hyun Joong.

_” Uhm”- Hwang Bo.

Cô cũng vui khi gặp lại cậu, nhưng mà nhìn bộ dạng của cậu, cô đang thực sự cố gắng kìm nén cơn buồn cười của mình đây. Mà sao cậu ta nhớ chính xác thế, đếm từng ngày sao? Hwang Bo nhìn Hyun Joong  chăm chú, những cảm giác đang được dâng lên sao?

Hyun Joong nhìn Hwang Bo rồi phì cười.

_” Chị đang đơ ra đấy.”- Hyun Joong.

_” Uhm, nhóc được lắm.”- Hwang Bo.

_” Tôi không còn là nhóc, tôi là thằng đàn ông trưởng thành cơ.”- Hyun Joong nhõng nhẽo.

_”Như con nít mà đòi làm người trưởng thành. Xì.”- Hwang Bo.

_” Đỡ hơn chị, vừa già vừa xấu.”- Hyun Joong nói ra và nhận ra mình đã nói sai..

Hwang Bo chợt lạnh lùng, đứng dậy và bỏ đi.

_” Hwang Bo à, Hwang Bo.”- Hyun Joong la lên nhưng cô đã bỏ đi rồi.

Hwang Bo nghĩ về mình, uh, mình già mình xấu mà. Hwang Bo nhanh chóng leo lên xe. Hyun Joong lén chạy ra với một đôi chân như bay. Thật ra cậu leo lên chiếc xe lao sàn rồi phóng ra, vội đi xuống những bậc thang. Các cô y tá rượt theo nhưng không kịp. Hyun Joong leo lên taxi và bảo chạy theo chiếc xe của Hwang Bo.

Cậu đến nhà của Hwang Bo mà thấy áy náy vô cùng.

_” Hwang Bo à, Hyun Joong xin lỗi mà.”- Hyun Joong gào lên khi thấy Hwang Bo bước ra cửa sổ ở tầng 5 khu chung cư.
Hwang Bo đóng rèm lại nhưng cậu vẫn thấy bóng của cô do ánh đèn. Hyun Joong đứng như trời trồng, trời bắt đầu đổ mưa. Lạnh cóng nhưng không, cậu không đi đâu. Cậu phải gặp Hwang Bo để nói lời xin lỗi cơ.

Only you...

So come back to me
I'm down on my knees
Boy can't you see...
How could I ever let you go
Is it too late to let you know


Suốt gần 1 tiếng, Hyun Joong vẫn gào lên xin lỗi Hwang Bo. Cô có thể nghe thấy tiếng mấy người hàng xóm la lối Hyun Joong. Cô nhẹ nhàng kéo rèm ra, cậu vẫn đứng đó. Trời mưa vẫn không dứt, rồi cậu ngã nhào xuống.

_” Hyun Joong.”- Hwang Bo

Cô đỡ Hyun Joong vào tòa nhà, đi bộ lên từng bậc thang và về căn hộ của mình. Cô đặt anh trên giường, nhẹ nhàng cởi bỏ áo rồi quần cho anh. Cô kiếm trong tủ đồ bộ quần áo định mua cho ba rồi mặc vào cho anh. Cô nhẹ nhàng đắp chăn rồi đưa tay lên trán, chết rồi, sốt ..

Hwang Bo thức cả đêm chăm sóc cho Hyun Joong, cô dùng khăn lau tay, người cho anh. Đắp khăn lên trán rồi khi nó đã nóng, lại ngâm vào nước, vắt nước rồi làm tiếp..cứ thế cứ thế..cô thiếp trên tay anh lúc nào không biết.

Điện thoại rung báo hiệu đã 4 giờ sáng, Hwang Bo vội vàng thức dậy đi ra cửa hàng tiện dụng mua gạo rồi ít thịt và hành với sữa về. Hwang Bo vào bếp nấu nồi cháo thịt rồi  pha ly sữa nóng cho Hyun Joong, cô nhìn vào phòng thấy Hyun Joong vẫn mơ màng ngủ. Hwang Bo lấy khăn lau khắp người Hyun Joong, hy vọng anh đỡ sốt hơn. Rồi cơn buồn ngủ lại tới, Hwang Bo thiếp đi lần nữa.

Hyun Joong tỉnh dậy, cậu nhìn đồng hồ. Đã hơn 8 giờ, cậu nhìn bên cạnh Hwang Bo đang ngủ ngon lành, tay cô gác trên giường. Suốt đêm qua Hwang Bo ngủ ngồi như thế sao? Cô sẽ mệt lắm. Hyun Joong nhẹ nhàng đứng dậy, bế Hwang Bo lên giường. Cậu đi ra ngoài và thấy bàn ăn được che lại, cậu tò mò mở ra.

Bát cháo hành cùng thịt và ly sữa đã  nguội. Hyun Joong lấy đi hâm và măm măm. Hwang Bo tỉnh dậy, cô bất ngờ khi thấy mình nằm trên giường. Cô chạy ra thấy Hyun Joong đang chiên món gì đó thơm phức.

_” Ah, Yeobo ngủ ngon chứ?”- Hyun Joong quay ra cười.

_” Cái gì ? Yeobo gì ở đây.”- Hwang Bo.

Hyun Joong tắt bếp rồi đi tới với đôi chân cà nhắc, kéo cô ngồi và bàn với cái dĩa trước mặt, phía trên là ly sữa nóng. Cậu nhanh chóng trở lại với cái chảo trên tay rồi múc món ốp la để trên dĩa cho cô.

_” Ốp la mặt trời cho ngày tươi đẹp.”- Hyun joong cười tươi.

_” Làm saoo mà?”- Hwang Bo.

_” À, Seobang thấy trong tủ lạnh có trứng với sữa nên Seobang làm cho Yeobo đó. Yeobo ăn đi.”- Hyun Joong.

_” Hở?”- Hwang Bo bất ngờ trước cách gọi của Hyun Joong.

Eric cùng Hwang Bo đang uống cà phê gần quảng trường. Trên màn hình to ở nơi đó, buổi phỏng vấn giữa MTV và SS501 được chiếu trực tiếp.  Hyun Joong và mọi người đang nói chuyện cùng nhau.

_” Bạn em thật thú vị, có vẻ thích em đó.”- Eric.

_” Anh nói sao cơ?”- Hwang Bo –“ Chắc không đâu ạ.”

_” Hừm, nếu không thích sao lại giơ tấm bảng đó?”- Eric nói rồi chỉ tay lên màn hình.

Hwang Bo quay lại, bốn thành viên trong nhóm SS501 giơ mỗi người một tấm bản “ Will..you..marry ..me?” Hyun Joong nói tiếng hàn.

_” HWANG BO À, ANH YÊU EM.”
===============================.======================
Kết thúc buổi phỏng vấn, điện thoại reo lên, mọi người nhìn nhau. Quản lí lấy ra và nói “ CHÚNG TÔI SẼ TỰ lẬP, BÁI BÁI KHÔNG HẸN GẶP LẠI.”

Cả  đám em hò reo thích thú, hoan hô.

Lúc này, Hwang Bo đang đỏ mặt chạy về tòa nhà Vogue. Mọi người nhân viên vỗ tay chúc mừng cô, cô ngạc nhiên và thư ký cười ẩn ý mở cửa cho cô vào văn phòng. Kim Hyun Joong đang đứng đó..ý nhầm, cậu quỳ xuống. Hwang Bo bất ngờ đi tới, Hyun Joong nắm lấy tay cô, lấy trong túi chiếc nhẫn bạc.

_” Cưới anh nhé, Hwang Bo?”- Hyun Joong.

Nhân viên ồ lên thích thú. Hwang Bo quay lại nhìn chằm chằm răn đe, họ bụm miệng cười. Cô quay lại rồi nhìn Hyun Joong.

_” Uhm”- Hwang Bo mỉm cười gật đầu, Hyun Joong đeo nhẫn vào ngón áp út rồi đứng dậy bế cô dù chân cậu vẫn đang bị bó bột.

Đằng sau họ, cả đám em SS501 lẫn vị quản lý cùng bác sĩ Eric đang vỗ tay, tất cả nhân viên nữa.

end story 15

Bình luận

thanks!  Đăng lúc 24-12-2012 10:03 AM
ah ra vậy! thôi để e đợi tuần sau nữa vậy! =))  Đăng lúc 23-12-2012 05:44 PM
tem  Đăng lúc 23-12-2012 05:30 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

19#
 Tác giả| Đăng lúc 15-1-2013 10:08:21 | Xem tất
Câu chuyện 16 : Hạnh phúc thật sự


http://static.mp3.zdn.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin1.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMS8wMy8wOC80LzIvInagaMENDJlNDdiMGJhZDQxMDdkNTI2NmE2OGRmOWRhMDmUsICxNDMdUngWeBXAzfEV2ZXJ5ZGF5IEkgTG92ZSBZWeB3V8Qm95em9dUngZXx8Mg

Author: Hss2105
Pairing:  khuntoria - JoongBo
Ost:  Everyday I love you - Boyzone
Rating: T
Summary: Cuộc đời họ được gọi là sẽ mãi mãi bên nhau.
=======================================.======================================

_” Điều đó có ổn không Hyun Joong?”- Hwang Bo đưa mắt nhìn cậu nhóc mà bây giờ đã là người yêu của cô.

Cả hai đang ngồi ở quán cà phê đối diện phòng làm việc của Hwang Bo sau khi cô này trở về Hàn Quốc, Hyun Joong đã cho ra mắt solo mới dù không được thành công lắm cùng với bộ phim City Hunter phần 2. Bộ phim đã từng gây tiếng vang lớn cho Lee Min Ho – anh bạn từng đóng chung BOF với cậu. Giờ đây sự nghiệp của Hyun Joong giảm sút nhưng  mà cậu không buồn đâu bởi vì..

_” Ổn mà.”- Hyun Joong mỉm cười nhìn Hwang Bo nâng cốc cà phê của mình lên nhâm nhi. –“ Sao em cứ lo cho anh hoài thế, lo cho em đi.”

_” Đồ ngốc à.”- Hwang Bo bật cười –“ Tôi không lo cho cậu thì lo cho ai đây?”

_” Đã nói là đã yêu nhau thì gọi anh em đi”- Hyun Joong chống cằm nhìn Hwang Bo đỏ mặt gượng giụ.

_” Thôi, ngại lắm nè.” – Hwang Bo mỉm cười tươi.

I don't know but I believe
That some things are meant to be
And that you'll make a better me
Everyday I love you


Những nữ nhân viên cứ nhìn họ chăm chú, họ bàn tán xôn xao về Hyun Joong, thở dài khi thấy Hyun Joong cứ nhìn cô bạn gái già của mình mãi. Mấy nàng xem họ mà đố kỵ, tiếc cho một nam diễn viên kiêm ca sĩ đẹp trai như thế.

_” Tí lại phải đi quay tiếp phim hở ?”- Hwang Bo

_” Uhm..dù bộ phim vẫn đạt rating thấp nhưng phải cố gắng hoàn thành nó với tâm huyết để tặng fan mà.”- Hyun Joong vừa gọi thêm món bánh ngọt chia đôi với Hwang Bo.

_” Thôi, Hyun Joong ăn đi lát đóng phim đói thì sao?”- Hwang Bo

_” Không mà. Trưa nay nếu em thích thì đem cơm hộp đến cho anh đi.”- Hyun Joong nháy mắt nói rồi điện thoại cậu reo tít tít.

_” Đến giờ phải đi rồi sao?”- Hwang Bo

_” Uhm, anh đi nhé.”- Hyun Joong đứng dậy hôn lên má Hwang Bo –“ Để anh trả tiền cho.”

Cậu đi ra quầy trả tiền và đi mất. Hwang Bo đỏ mặt đưa tay lên xoa nơi mà Hyun Joong hôn lên. Hạnh phúc, thật sự hạnh phúc đã đến với cô rồi.

Ở gần đó, Nichkhun và Victoria đang ngồi cùng nhau. Nichkhun đang soạn bản thảo cho tiết học của mình lâu lâu còn ngước lên nhìn Victoria.

_” Sao nhìn em rồi cười thế hở thầy?”- Victoria

_” Có cái gì xấu hoắc dính trên mặt kìa.”- Nichkhun nói rồi quay trở lại đống tài liệu của mình.

_” Hở, dính gì cơ?”- Victoria nói rồi xoa xoa mặt, dùng  gương điện thoại ra xem. – “ Xạo hoài, có dính gì âu.”

_” Có, check lại xem.”- Nichkhun nháy mắt.

_” Nói là không có mà.”- Victoria vẫn dùng tay xoa xoa mặt mình trong nụ cười đầy ẩn ý của Nichkhun.

_” Haha đôi môi của em đấy”- Nichkhun.

I never thought that dreams came true
But you showed me that they do
You know that I learn somethng new
Everyday I love you


_” Grừ..”- Victoria

_” Hey, Bro.”- Yoseob đi tới vỗ lên vai của Nichkhun làm cả hai người giật mình.

_” Nhóc làm chị dâu sợ kìa.”- Nichkhun nói rồi chỉ sang Victoria đang ngỡ ngàng.

_” Hahaha, Yoseob xin ra mắt chị “- Yoseob nghiêm trang chào chị dâu Victoria rồi ngồi xuống đối diện cả hai sau khi Victoria đổi chỗ cho cậu.

_”Mà dạo này Wooyoung thế nào rồi?”- Nichkhun nhìn Yoseob

_” Cậu ấy đã lên tàu Invincible Youth và khởi hành đi vòng quanh thế giới rồi anh ơi.”- Yoseob.

_” Ah, cậu Yoseob đây nhìn đẹp trai thật nhỉ?”- Victoria nói rồi ngắm nhìn Yoseob làm Nichkhun dùng chân khẽ đụng nhẹ vào cô khiến cô bật cười.

Cuộc trò chuyện của ba người náo nhiệt và vui vẻ. Nichkhun đưa ra thiếp mời cho Yoseob .

_” Cuối cùng anh trai tôi đã sắp lên xe bông rồi ha.”- Yoseob nhìn Victoria nháy mắt cười.

_” Uhm, em có thể làm phụ rể cho anh được không?”- Nichkhun.

_” Yoseob đáng yêu làm phụ rể cho anh chị nhé.”- Victoria cười tươi rói

Yoseob nhìn hai anh chị của mình rồi nghỉ về việc sẽ sang Úc tập trung cho việc tập đoàn của cậu mở rộng chi nhánh sang Úc và đi tìm Ji Eun. Liệu cậu từ chối thì có phải là tội lỗi không nhỉ? Hay cậu nên dành chút thời gian để giúp đỡ người đã quan tâm cậu từ bé. Mà nghĩ lại, anh mình cơ mà.

_” Vâng, em sẵn lòng ạ.”- Yoseob nháy mắt nhận tấm thiệp mời của Nichkhun.

_” Vậy tầm tuần sau chúng ta đi may y phục nhé.”- Nichkhun nói rồi nhìn Victoria –“ Tụi anh làm xong sẽ qua chỗ em, được chứ?”

_” Vâng, em với Amber sẽ đi cùng nhau đến tiệm áo cưới trước ha anh.”

Lúc này Hwang Bo đứng dậy và trở về phòng làm việc của mình, vừa đi vừa nghĩ lại những gì mà Hyun Joong nói ban nãy. Cơm hộp ư? Cô chưa bao giờ làm cơm hộp cả, bản thân cô toàn ăn ngoài đường thôi chứ có bao giờ lo cho bản thân đâu.
Cô đứng nghĩ ngợi trong lúc thang máy di chuyển, cơm hộp..cơm hộp.

Ding doong..

Hwang Bo đi vào văn phòng của mình, mọi người mỉm cười với cô. Hwang Bo đến phòng mình thì quay sang nhìn cô thư ký mỉm cười.

_” Em biết làm cơm hộp không?”

_” A..sao hở chị?”- Cô thư ký ngạc nhiên – “ Vâng..em biết ạ.”

_” Hôm nay chỉ chị làm nhé.”- Hwang Bo nháy mắt –“ Đi theo chị.”

'Cos I believe that destiny
Is out of our control (don't you know that I do)
And you'll never live until you love
With all your heart and soul.


Cô dắt thư ký của mình ra khỏi văn phòng và nhanh chân leo lên xe. Xe của Hwang Bo dừng trước siêu thị to lớn nhưng cô thư ký bảo rằng thức ăn của siêu thị sẽ không ngon như khi mua ở chợ 5 ngày. Hwang Bo mỉm cười. Bạn có tưởng tượng được không? Một cô gái luôn sống vì công việc, với đôi cao guốc đi trên con đường hai bên là những thím bán hàng rao hàng. Họ dừng chân mua ít kim chi và đến cửa hàng gạo.

_” Gạo này là gạo chất lượng năm bờ oăn đấy nhá.”- cô bán hàng vừa nói vừa giơ ngón cái lên như chắc chắn rằng gạo cô bán là số một.

Hwang Bo đưa tay vào và lấy lên một nắm nhỏ, thơm, gạo thơm lắm. Cô đang tự hỏi, sao trước đây mình lại bỏ qua cơ hội làm nội trợ như thế này vậy nè. Họ rời khỏi và đến quầy thịt gà, nhờ sự giúp đỡ của thư ký mà Hwang Bo đã biết cách chọn thịt ngon. Hwang Bo cũng biết cách lựa rau củ nữa. Và ta da..

Họ nhanh chóng trở về căn hộ của Hwang Bo và bắt tay vào việc nấu món cà ri gà. Lần đầu khoác lên cái tạp dề, Hwang Bo thấy thật kỳ lạ. Trước đây cô luôn sợ hãi khi mẹ kéo cô vào bếp, nhưng giờ tay cô lại như mẹ, lại vò cơm rồi áp tay xuống canh mực nước. Thư ký giúp đỡ cô rất nhiều, cắt sao cho chuẩn nè, canh sao cho vớt bọt ra kịp lúc và canh sao để cơm không bị cháy nè.

Buổi trưa hạnh phúc của Hyun Joong trước sự trầm trồ của ekip quay phim, Hwang Bo cũng làm thêm nhiều phần để mọi người ăn cùng. Mọi người trong đoàn làm phim cứ nhắc kéo hai người ra nơi vắng vẻ mà ăn cho thân mật nhưng Hwang Bo lắc đầu từ chối. Cô không muốn mọi người thấy rằng cô muốn khoảng riêng tư cho mình. Bởi lẽ..Hwang Bo thích nhộn nhịp kể từ khi yêu Hyun Joong. Căn nhà của Hwang Bo ở Gangnam cũng đã thay để ở căn hộ, nơi đông đúc. Điều mà Hwang Bo thích nhất là khi vào cửa thang máy, nhiều người đứng kêu cô nhanh chân lên trước khi thang máy đóng lại. Hay những lúc đang đi dạo trong công viên giữa khu chung cư, cô bắt gặp những cô bé cậu bé cùng chú chó của mình đùa vui với nhau.
Nếu con trai cô..thì chắc đã lớn như những em bé ấy.

Liệu con có sống tốt và hạnh phúc không con?
Mẹ luôn cầu chúc con may mắn và hạnh phúc mỗi ngày.
Sống mạnh khỏe nhé con trai.

It's a touch when I feel bad
It's a smile when I get mad
All the little things I am
Everyday I love you
Everyday I love you boy
Everyday I love you


_” Ngon không mọi người.”- Hwang Bo

_” Ngon lắm..ngon lắm.”

Hyun Joong nhìn Hwang Bo mỉm cười dịu dàng, trong lúc mọi người không để ý, Hyun Joong nhẹ nhàng hun lên má Hwang Bo cái chụt.

_” Ối này.”- Hwang Bo đưa tay đẩy nhẹ Hyun Joong ra đỏ mặt.

_” Thấy rồi nhaaaaaaaaaaa”- mấy người ngồi xung quanh trêu đùa…

Cứ thế và cứ thế..một tuần sau đó, tại tiệm áo cưới. Ở bên, Hyun Joong và Nichkhun ngồi cùng Yoseob và Amber đang đợi hai cô dâu của mình. Họ cùng lúc bước ra trước sự ngỡ ngàng của hai chú rể. ( Hai người ngồi 2 khu khác nhau)

'Cos I believe that destiny
Is out of our control (don't you know that I do)
And you'll never live until you love
With all your heart and soul


_” Em xinh không anh?”- Victoria nháy mắt nhảy tưng tưng quanh một vòng.

_” Không.”- Nichkhun cười tươi.

Ở bên kia, Hwang Bo chỉ đứng im một chỗ nhìn Hyun Joong. Cô nhìn cậu, cậu nhìn cô chớp chớp mắt rồi không nói gì nè.

_” Sao hở?”- Hwang Bo

_” Đẹp…đẹp…”- Hyun Joong –“ Đẹp ..lắm..”

_” Uhmmm…”- Hwang Bo cười tươi

Cô nhìn ra ngoài cửa thấy mấy đứa em trai SS501 đã đứng ngoài cửa gõ gõ nhìn vào. Họ vẫy tay ra hiệu cho cô nhìn, cô mỉm cười chào họ. Hyun Joong cũng quay ra ngạc nhiên.

_” Chị dâu đẹp lắm.”- Kyu Jong nói và mấy đứa em khác cũng gật đầu tán thành.

Và đến ngày trọng đại, lễ cưới diễn ra trong sự tán thưởng của mọi người. Yoseob mỉm cười nhìn anh chị mình đứng đối diện nhau trao nhẫn cho nhau hạnh phúc.

If I asked would you say yes?
Together we're the very best


_” Hai bạn sẽ mãi bên nhau, dù bệnh hoạn hay ốm đau chứ?”

_” Vâng.”- Cả hai đồng thanh -" Con đồng ý"

Khán phòng vỡ òa, tung bay những bong bóng. SS501 bế chị dâu của mình chạy tưng tưng khắp phòng ăn trong sự cỗ vũ của mọi người. Hyun Joong ngồi im lặng nhưng lòng cậu đang ghen tị " Vợ tôi mà, có phải vợ mấy đứa đâu mà bế nhau thế hử?"

Buổi tiệc tối diễn ra trước khi cả đôi vợ chồng mới cưới lên cùng thang máy lên tầng để dự đêm tân hôn.

_”  Ối..tôi xin lỗi.”- Nichkhun vội nhích người ra khi Hwang Bo kéo Hyun Joong đi vào.

_” Hihi, không sao. Cám ơn.”- Hwang Bo –“ Phiền cậu bấm lầu 17”

_” Vâng.”

Nhưng chuyện đâu dễ dàng như thế, một khách sạn 4 sao mà làm gì có chuyện như thế chứ ha? Nói vòng vo mãi, chuyện là bỗng thang máy dừng lại, tắt đèn tối thui nhưng khiến hai cặp đôi cưới hoang mang và lo sợ. Nhưng mà lại có điện như thường.

Cả bốn thở dài vừa bước ra nhưng mà hành lang tối thui. Vô tình hay sao ấy mà… nắm tay nhau về phòng thì có điện. Hyun Joong toan quay sang nhìn người yêu à không nhìn vợ của mình.

_” E hèm..”- Hwang Bo la lên

I know that I am truly blessed
Everyday I love you
And I'll give you my best
Everyday I love you


Victoria đỏ mặt nhìn Hyun Joong đang sốc, Nichkhun đứng cạnh cũng phì cười khi Hyun Joong trợn tròn mắt.

_” Ối..”- Hyun Joong. –“ Xin lỗi”

Và bạn biết gì không, ở họ không chỉ có mối nhân duyên đó đâu. Một năm sau, cả hai cùng sinh em bé.

_” Hai đứa trẻ này thật dễ thương nhỉ?”- Hwang Bo đứng  nhìn con của mình bên cạnh Victoria.

_” Vâng. Hai đứa sau này thân nhau thì may lắm.”- Victoria gật đầu.

Ở trong lồng kính, hai đứa trẻ mỉm cười bên nhau.
Diêm vương và vợ mình đứng giữa những lồng kính trẻ em. Vợ ngài diêm vương thích thú với những tiếng cười tiếng khóc của mấy em bé.

_” Suzy à, Myungsoo à, mau chóng thân nhau nhé.”- Vợ ngài mỉm cười đưa tay vuốt nhẹ lồng kính của hai đứa bé – “ Chúng ta cầu chúng cả hai hạnh phúc.”

_” Đi thôi em”- Diêm vương nói rồi nhìn hai đứa trẻ -“ Dù không đến trước, nhưng đừng vì thế mà bỏ cuộc nhé chàng trai tốt bụng mà tôi biết.”

It's a touch when I feel bad
It's a smile when I get mad
All the little things I am
Everyday I love you
Everyday I love you boy
Everyday I love you
'Cos I believe that destiny


End fic 16

Bình luận

ss hiểu mà, vậy mới nói ss hiểu ý em chuyện vai trò JoongBo, 2 đôi này sau làm thông gia vs nhau rồi ha ;))  Đăng lúc 15-1-2013 09:04 PM
TEM XINH NHA^^  Đăng lúc 15-1-2013 07:05 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

20#
 Tác giả| Đăng lúc 18-1-2013 19:03:27 | Xem tất
Câu chuyện 17 : Em khỏe chứ?


http://static.mp3.zdn.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin1.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMC8xMS8wNS8xLzMvInagaMEMTM2ODZlNWE4M2NlMmNjZGYxNjZhNjRjZjY2NzRiYmYdUngWeBXAzfEFsWeBCBUaGF0IEkgTmVlZHxCWeB3l6WeB25lfDF8Mg
Author: Hss2105
Pairing:  Iu sEOB
Ost:  All that i need - Boyzone
Rating: T
Summary: Cuộc đời họ cuối cùng cũng mãi bên nhau như thế.
=======================================.======================================

Kể từ ngày Ji Eun rời xa cậu, đã gần 1 năm rồi. Yoseob vẫn luôn nghỉ về người mà cậu yêu. Yoseob cũng vừa tạm biệt Nichkhun và vợ của anh ấy để ra Úc tiếp tục công việc của mình. Trên chuyến bay, Yoseob nằm im và nghỉ ngợi.

*Flashback*

Lúc Yoseob cầm trên tay bức thư của Ji Eun.

Yoseob run run mở phong bì, lấy lá thư ra..

“  Gửi Yoseob,

Khi anh đọc lá thư này, cũng là lúc em đang trên máy bay đến Úc du học. Em biết chắc khi anh đọc tin này sẽ sốc lắm nhưng đây là ước nguyện của em, một trong ba điều em tự hứa rằng mình phải làm bằng được. Em thấy rất có lỗi khi là nguyên nhân gây ra tai nạn cho anh, em thấy mình thật xấu xa anh à. Vì thế em không dám đối mặt với anh khi anh tỉnh dậy. Em biết mình là người độc ác, phải không anh?

Em chưa biết người đính hôn với em là ai hết, em đã từng rất hận người tên Yoseob- giờ em mới biết anh là Yang Yoseob đấy. Hì, em xin lỗi vì đã nổi nóng. Em đã rất buồn khi ba mẹ bắt đính hôn với người xa lạ vì lúc đó em đang thích một người. Nhưng giờ em nhận ra người đó không còn thích em nữa, nên em lại có thêm động lực để theo đuổi ước mơ dang dở của mình. Em phải cám ơn anh vì những gì anh đã làm cho em. Em đã nghe anh Seulong kể sự thật, em thấy có lỗi khi không có gì để đền đáp cho anh.

Thật là hài khi em lại gây nên những đau đớn về thể xác cho anh mỗi khi chúng ta gặp nhau thế này. Em thành thật xin lỗi anh. Em muốn mở lòng với anh lắm nhưng lúc này những gì em cần nhất thì đó chính là thời gian anh ạ. Em không thể thay đổi được tình cảm của mình trong một thời gian ngắn ngủi được. Anh cũng như thế mà phải không?

Em muốn đến thăm anh nhưng em lại sợ khi gặp anh, em lại không thể nào nói lời tạm biệt được. Những lúc anh ngủ thật đáng yêu, như một thiên thần vậy. Thiên thần này có nụ cười rất đẹp, em hy vọng nó sẽ không mất đi, hứa với em nhé. Những quả cam em gửi anh, nhớ ăn nhé. Nếu có duyên, hy vọng chúng ta sẽ được gặp lại nhau, anh ha. Đến lúc đó, em hy vọng sẽ thấy một anh chàng khỏe mạnh và cười tươi. Ôi, nghĩ đến lúc ấy chắc vui lắm đây.

Em giờ không biết viết gì nữa đâu, nhiều thứ để nói trong khi em lại không thể viết ra hết được.
Tạm biệt anh nhé, Yoseob. Người từng tặng chiếc khăn tay con bướm cho em.
Lee Ji Eun”

Yoseob bật khóc, cậu cúi gầm mặt xuống ra giường. Wooyoung và Ji Eun đến an ủi cậu.

“ Dù 2 năm, 3 năm hay 5 năm hay 10 năm hay 20 năm, anh vẫn nhất quyết tìm được em. Lee Ji Eun à”

*end flashback*

_” Ừ, nhất định, anh phải tìm được em.”- Yoseob nắm chặt tay mình lại chắc chắn.

I was lost and alone
Trying to grow, making my way down that long winding road
Had no reason, no rhyme

Ở trường học của mình, Ji Eun đang chăm chú nghe bài giảng của giáo sư về Romeo và Julliet, liệu cô có tình yêu bất diệt như chuyện tình của họ không nhỉ? Mà nghĩ lại, cuộc tình nào chẳng tan buồn. Đúng không ?  

_” Lee Ji Eun? Lee Ji Eun?”- thầy giáo

_” Vâng.”- JI Eun đứng bật dậy khi nghe gọi tên mình.

_” Trò đang lơ đễnh đấy. Tập trung nào.”- thầy giáo

_” Vâng ạ, em xin lỗi.”- Ji Eun.

Reng reng reng.

Kết thúc buổi học, Ji Eun lại đi dọc khuôn viên trường, đầy cây cỏ dịu êm ấm áp. Hương thơm của mùa xuân vừa đến, những chồi non xanh vừa mọc lên.

Cô luôn thích ngồi ở khu nhà hát Opera ngắm nhìn mọi người đi ngang qua.  Sydney, thành phố mộng mơ. Nhăm nhăm bánh Taco - giờ đây Ji Eun rất thích nhìn khắp một lượt. Ánh sáng mặt trời cùng làn gió thổi tóc cô tung bay. Ở xa kia, công ty của Yoseob. Ừ, công ty anh đã phát triển vượt bật. Vậy anh có tìm cô không?

Reng reng reng

_” Alo, oppa.”- Ji Eun

_” Em đang ở đâu thế, oppa lo đó.”- Seulong.

_” Em đang hóng gió ở nhà hát”- Ji Eun

_” Về mau nhé, anh lo.”- Seulong căn dặn kĩ càng.

_” Vâng”- JI Eun.

Lúc này một người mặc áo gấu cầm chùm bóng bay đi tới chỗ Ji Eun làm chắn những tia nắng đang rọi vào cô.

_” Ơ này”- Ji Eun.

Chú gấu nhẹ nhàng đưa chùm bóng cho Ji Eun làm cô ngạc nhiên.

_” For me?”- Ji Eun chỉ vào mình và chú gấu gật đầu đáng yêu.

_” Thank you.”- Ji Eun đứng dậy nhận lấy chùm bóng rồi ôm chầm gấu đáng yêu.

Ji Eun toan bước đi thì chú gấu nắm lấy tay cô kéo lại. Ji Eun quay lại nhìn chú gấu, nhưng giờ chú gấu đã hiện rõ nguyên hình.

_” Yoseob”- Ji Eun ngạc nhiên.

_” Em khỏe không?”- Yoseob mỉm cười ôm lấy Ji Eun.

_” CƠ mà..sao anh tìm được em thế?”- Ji Eun.

_” Suỵt… bí mật.”- Yoseob

_” Giờ anh em muốn em về nhà rồi, khi khác gặp lại anh nhé.”- Ji Eun.

_” Để anh chở em về.”- Yoseob

Trên chiếc xe, không khí im lặng.

_” Suốt một năm qua, em sống tốt chứ?”-  Yoseob

_” Em ngồi đây khỏe mạnh là em sống tốt mà anh.”- Ji Eun cười tươi trước câu hỏi của anh chàng ngồi cạnh cô lúc này.

_” Ò ha..Yoseob anh sao ngốc quá”- Yoseob cười tươi.

Quả thật sao mà thấy lâng lâng, vui vui như thế này. Khi mà gặp lại anh, cô không biết mình sung sướng đến như thế nào đâu. Hạnh phúc, chưa hẳn cơ mà. Nghĩ lại thì suốt những năm qua, Yoseob luôn nhớ đến cô. Họ dừng chân trước cửa nhà của Ji Eun.

_” Mai đi ăn với anh nhé.” – Yoseob nói vọng ra cửa.

_” Vâng.”- Ji Eun mỉm cười rồi đi vào nhà.

Tối đó có phải là tối hạnh phúc của Ji Eun lẫn Yoseob không thì mình không rõ nhưng mà điều đầu tiên mà cả hai làm khi về phòng mình là sung sướng, đỏ mặt, ngại ngùng.

_” Tại sao mình lại không nói gì với Ji Eun nhỉ?”- Yoseob –“ Ây gu, mình đã đợi lâu như thế mà giờ vẫn không thể mở lời nói một điều nào sao?”

Yoseob đứng dậy đi loay hoay trong căn hộ của mình. Cậu ngồi xuống chiếc ghế sofa và nhắm mắt nghĩ ngợi. Ji Eun giờ vẫn thế, vẫn là Ji Eun cậu yêu. Bật tivi lên, Yoseob nhìn thấy một điều kì diệu mà cậu tin chắc rằng nó sẽ là tác nhân cho tình yêu cả hai phát triển thêm một level mới.

To let go of love and break all the rules
Girl when you walked out that door
left a hole in my heart
And now I know for sure


Ji Eun nhìn lên trần nhà, con mèo của cô vừa len lên và ùa vào lòng cô.

Meow..meoww.

_” Bé cưng”- Ji Eun –“ Hôm nay một người đã đến gặp chị, liệu người ấy có yêu chị không? “

Meow..meoww.

_” Haizz..”- Ji Eun –“ Thôi ngủ nào.”


cộc cộc

_" Oppa"0 Ji Eun

_" Oppa nghe em nói chuyện với mèo nữa hẻn, lần này là anh chàng nào tỏ tình với em gái anh nữa đây?"- Seulong nhìn em nghi ngờ

Khổ cái là Ji Eun ở trường luôn được các chàng trai tìm cách tỏ tình không à, làm ông anh cũng đứng ngồi không yên.

_" Yo.."- Ji Eun ngập ngừng -" Yoseob oppa ạ"

_" Uhm, anh có nghe bảo yoseob qua đây rùi. Mà..kiếm em rồi sao?"- Seulong -" Cái tên này"

_" Oppa đừng làm khó ảnh nữa được hem?"- Ji Eun

_" Uhm..nghe lời em gái đấy, được chưa?"- Seulong.

Ngày hôm sau, Ji Eun vận trang phục áo đầm đen nữ tính với mái tóc uốn xoăn của mình làm Yoseob xao xuyến nhìn mãi trong buổi ăn tối.

_” Sao nhìn em mãi thế hở?”- jI Eun.

_” Không em”- Yoseob –“ Hehe, anh ăn mà”

Tưởng chừng như họ hạnh phúc như thế đấy nhưng mà đâu có ai ngờ là một người mến mộ Yoseob đi qua và ngã vào lòng Yoseob như dĩ nhiên rồi, đây là bạn trai tôi.

_” Krystal, em làm gì ở đây?”- YoSEOB

_” Oppa, em nhớ oppa lắm. Bữa nào ra quán karaoke cùng hát Love Day đi oppa.”- Krystal

_” Xin lỗi, cô là ai thế?”- Ji Eun.

_” Bạn gái anh Yoseob, được không?”- Krystal nhìn Ji Eun –“ Còn cô là ai?”

_” Tôi..tôi..”- Ji Eun.

_” Ji Eun à, Krystal giỡn ấy, không phải là bạn gái anh đâu.”- Yoseob nói.

Ji Eun lại mắc sai lầm, cô nhìn hai người thân thiết với nhau thế kia vậy mà còn bảo không ?

_”Thôi đủ rồi, em về truóc. Xin phép ạ.”- Ji Eun buông muỗng xuống, đứng dậy bỏ đi.

Krystal nhìn cô gái bỏ đi, nhếch mép cười. Cô ngồi xuống chỗ của Yoseob thích thú.

_” Oppa, mình ăn gì tiếp đi”-  Krystal.

_” Không. Tự ăn một mình đi.”- Yoseob đứng dậy bỏ chạy theo Ji Eun.

_” Oppa…oppa”- Krystal gọi vọng theo nhưng vô ích.

Cô cười rồi quay trở lại bàn ăn cùng với bạn mình. Lúc này, Yoseob  chạy ra bên ngoài nhưng không thấy Ji Eun. Ji Eun à, em đi đâu mất tiêu rồi. Yoseob ra hiệu cho lái xe đến và leo lên xe đi tìm Ji Eun. Trời bắt đầu mưa tầm tã, mưa như trút nước. Lạnh ..chắc Ji Eun giờ lạnh lắm.

You're the air that I breathe
Girl you're all that I need
And I wanna thank you, lady
You're the words that I read
You're the light that I see
And your love is all that I need

Về phần Ji Eun, những giọt mưa rơi xuống trên má của cô như khóc thay cho những dòng nước mắt chưa lăn xuống. Thật tệ, cô mãi không bao giờ có được tình yêu đâu nhỉ? Đúng không? Ji Eun à, sao số của mày hẩm hiu như thế, yêu ai cũng bị từ chối như thế hở Ji Eun. Sao hở Ji Eun?

_” Ji Eun”- Yoseob lao xuống khỏi xe và ôm lấy Ji Eun khi toàn thân cô ướt nhem cả.

_” Buông em ra đi.”- Ji Eun nói trong khi cố gắng vùng vẫy tránh Yoseob.

_” Không..nhìn anh này..nhìn anh này..anh không hề có người yêu.”- Yoseob-“ Em hiểu lầm rồi.”

_” Em không hiểu lầm gì hết, em thấy mệt nên muốn xin về thôi.”- Ji Eun.

_” Không, anh sẽ không cho em đi đâu hết á”- Yoseob cố gắng ôm lấy Ji Eun.

_” Không..không .”- Ji Eun –“ Buông em ra đi Yoseob. ĐỪng có nói nữa Yoseob.”

_” Không.”- Yoseob –“ Anh yêu em mà Ji Eun.”

Yoseob hôn lên đôi môi đang rung lên của Ji Eun, cô rung người vì lạnh và họ ôm lấy nhau khi cơn mưa vừa tạnh.
_” Thật là không phải người yêu không?”- Ji Eun nhìn Yoseob với đôi mắt đỏ hoe vì mưa.

_” Thật, không phải người yêu mà.”- Yoseob.

Nụ hôn thứ hai được trao nhau như thế đó…

I was searching in vain
Playing a game
Had no-one else but myself left to blame
You came into my world
No diamonds or pearls
Could ever replace what you gave to me girl


Điều mà họ làm là gì nhỉ? Yoseob đưa Ji Eun đến cửa hàng tóc để sấy khô và thay quần áo. Ji Eun có vẻ như vẫn còn giận cậu. Mà hem sao, Yoseob nháy mắt tinh nghịch. Sẽ mau thôi, Ji Eun.

Chiếc xe lăn bánh, họ đi trên con đường nhiều xe nối đua nhau chạy, những ánh đèn như bỏ lại phía sau. Chiếc xe dừng ở công viên giải trí, mọi người đang vui đùa. Yoseob dẫn Ji Eun đến khu nhảy bungee, Ji Eun ngỡ ngàng khi thấy một sợi dây dài từ trên độ cao xuống gần cái thuyền bên dưới.

_” Đi nào Ji Eun.”- Yoseob

_” Ối..không không..”- Ji Eun đỏ mặt –“ SỢ lắm oppa.”

_” Không được nói không nà, oppa có quà cho em.”- Yoseob cười tươi.

Sau một hồi vùng vằng, họ cũng lên được đến đỉnh. Người quản lý buộc những vật dụng bảo hộ cho cả hai.

_” Nhớ nhé, anh yêu em.”- Yoseob nói.

_” Sợ lắm ấy, cao quá như thế này mà anh còn nói được hử?”- Ji Eun đấm đấm vào người Yoseob.

_” Nào..1…2…3 “- Yoseob

Just like a castle of sand
Girl, I almost let love slip right out of my hands
And just like a flower needs rain
I will stand by your side through the joy and the pain

Ji Eun mỉm cười ôm lấy Yoseob và cả hai cùng nhau rơi tự do xuống.

_” AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”- Ji Eun.

_” HAAAAAAAAAAAAAAAA”- Yoseob.

Cả hai rơi xuống với tốc độ cực nhanh và sợi dây giật bắn cả hai bay lên rồi lại rơi xuống tưng tưng. Người chèo thuyền tới đỡ họ xuống. Yoseob với Ji Eun lăn đùng ra thở gấp.

_” Ôi thật kinh dị quá.”- Ji Eun cười.

_” Nào, giờ là phần thưởng cho sự can đảm của Ji Eun.”- Yoseob đứng dậy đỡ lấy Ji Eun.

Cả hai nhìn lên một cái khoang được cột vào sợi dây ở giữa không trung. Ji Eun nhìn Yoseob nghi ngờ, cô đưa tay và kéo xuống. Từ trên đỉnh Bungee, một banner rơi dọc xuống dòng chữ “ WILL YOU MARRY ME?”

_” Ôi..”- Ji Eun ngạc nhiên.

Cô quay lại nhìn và thấy Yoseob đã quỳ xuống, trên tay cậu là chiếc nhẫn đang đợi JI Eun trả lời.

_” Vâng..”- Ji Eun.

Yoseob luồng nhẫn vào bàn tay mảnh khảnh của Ji Eun. Cả hai ôm lấy nhau hạnh phúc….

You're all that I need, girl
You're the air that I breathe, yeah
And I want to thank you
(and I want to thank you, lady)




End fic 17


HẾT THẾ HỆ ĐỜI TRƯỚC, KÌ SAU SẼ LÀ THẾ HỆ ĐỜI SAU

Bình luận

đời sau lại là tiểu Iuseob nhá...đừng thiên vị Zy nha, cho IUseob nhìu nhìu xí ik :P  Đăng lúc 20-1-2013 08:53 PM
u'r welcome^^  Đăng lúc 18-1-2013 07:36 PM
lại tem nhá  Đăng lúc 18-1-2013 07:21 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách