Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: hamilk
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Hiện Đại] Ly Hôn 365 Lần | Lưỡng Khỏa Tâm Bách Thảo Đường ( DROP) - NXB Văn

  [Lấy địa chỉ]
31#
 Tác giả| Đăng lúc 13-12-2012 21:48:23 | Xem tất
CHƯƠNG 14: TỈNH LẠI



Trong khi chờ cứu hỏa, Chân Vượng đã dùng thân thể che chắn cho Khúc Phương khỏi đám cháy, đến khi cô được cứu ra ngoài. Còn Chân Vượng thì…

Dường như, ông Trời ở trên cao đang cười giỡn nhìn xuống Khúc Phương. Tại sao cô lại hèn yếu đến thế. Chính thời điểm hai người ở cùng một chỗ, cô mới nghiệm ra rằng: cô đã thích anh. Thích anh hàng ngày lạnh lùng ngồi uống rượu cùng cô. Thích cách anh bảo thủ cười nhạo mặc dù trong lòng lại rất quan tâm.  Thích câu nói trấn an của anh khi xảy ra chuyện: “ Không sao đâu, có tôi ở đây”. Trong không gian ngập tràn ánh lửa, anh nói đi nói lại một câu: “ Kiên trì một chút, lát nữa sẽ ổn thôi”.

Khúc Phương từng hy vọng họ sẽ sống sót. Nếu được thoát ra ngoài, Khúc Phương sẽ quên đi tất cả mọi phiền muộn trước kia để sống chung một chỗ với anh, chỉ sợ duy nhất một điều, anh chê cô nhiều tuổi. Mối quan hệ này không biết nên gọi là gì. Cô đã sống yếu đuối bấy lâu nay, không khác gì kẻ trộm bị giam trong ngục tù, ngày này qua ngày khác cho đến chết. Cô không muốn cô độc nữa, cô thật sự muốn đi tìm tình yêu cho chính mình. Nhưng, có sự thật nào tàn nhẫn như thế này không?

Một phụ nữ nhu nhược, cuối cùng đã biết bản thân muốn làm gì, cô đã đưa ra quyết định quan trọng của đời mình, muốn ở bên cạnh người mình cảm mến. Nhưng người đó lại không thể.

Tay Khúc Phương run rẩy mở tấm vải trắng, không thể ngờ người đàn ông đang nhắm nghiền mắt kia là Chân Vượng. Không, không thể, không thế thế được. Khúc Phương nhẹ nhàng lật toàn bộ tấm vải ra. Cơ thể trần truồng bị lửa đốt một cách thê thảm. Cô không nỡ nhìn anh, tay cũng không dám chạm vào. Đến giờ phút này cô vẫn không thể tin. Mới đó anh còn đang nói chuyện với cô, nói cô ngốc nghếch, khuyên cô nên kiên trì, cớ sao bản thân anh lại không kiên trì chờ đợi?

Khúc Phương bỗng nhiên như người điên chạy nhào tới bên anh, ra sức lay, giọng khản đặc: “ Anh đứng lên đi, tại sao có thể như vậy được?”. Cô kích động, cứ như vậy hôn mê bất tỉnh.

.............................

Buổi sáng đúng 6 giờ, đồng hồ báo thức vang lên. Khúc Phương bị tiếng chuông làm cho tỉnh giấc. Cô từ trên giường nhảy xuống nhìn xung quanh, đây là nhà cô. Vội vàng cầm lịch điện tử lên xem: ngày 22 tháng 12 năm 2012. Lòng cô phấn khích, chưa bao giờ thấy mình may mắn như lúc này, cô đã trở lại, thật sự trở lại rồi.

Cô còn nhớ rõ mộn một chuyện tối qua. Khúc Phương hơi khẩn trương kích động. Nếu cô đã trở lại thì Chân Vượng chắc cũng không sao, cô muốn đi tìm anh nói lời cảm ơn.

Thế nhưng cô phát hiện ra một điều, anh chưa bao giờ nói chuyện yêu đương với cô, ngoài tên ra thì cô cái gì cũng không biết, ngay cả số điện thoại cũng không lưu.

Lúc này, có điện thoại của Khúc Phương gọi tới, là chồng cô. Bình thường, Khúc Phương thấy số điện thoại đó  sẽ tỏ ra khó chịu nhưng hôm nay cô đang cảm thấy may mắn, đúng là cô đã quay về.

Cô không đập điện thoại mà nhấc máy lên nghe. Đầu bên kia, chồng cô như mọi khi nói anh ta đã đi công tác về, muốn cùng cô đi ăn trưa. Khúc Phương ngắt lời, hỏi: “ Ông xã, anh có tình nguyện vì em mà chết không?”. Chu Thần không thích đang nói chuyện thì bị ngắt lời. Nghe vợ hỏi không giải thích được, nghĩ cô có vấn đề. Anh ta nhẹ nhàng nói, giọng kéo dài: “ Khúc Phương, không phải em xem nhiều phim truyền hình đấy chứ. Anh đã nói rồi, nếu có thời gian thì chịu khó học hỏi đi, suốt ngày chỉ thích xem thể loại phim vớ vẩn, giờ còn lộn xộn cái gì?”.

“ Ông xã trả lời đi, anh có thể vì em mà chết không?”. Khúc Phương không để ý đến lời giễu cợt của anh ta, tiếp tục hỏi.

Nghe Khúc Phương hỏi một cách nghiêm túc, Chu Thần hơi nghĩ ngợi đáp: “ Khúc Phương, thực tế đi. Em có phải trẻ con đâu. Chuyện  này chỉ có trong tiểu thuyết ngôn tình thôi. Chúng ta còn phải tiếp tục sống với nhau, đừng nói đến vấn đề chết chóc nữa. Buổi trưa ra ngoài ăn, em chọn chỗ đi”.

Thực ra, Khúc Phương biết thừa đáp án của anh ta. Đối với anh ta, chết vì người khác thật buồn cười. Cuộc sống căn bản không tồn tại điều đó. Cô cúp điện thoại, tắt luôn máy.

Hình như mãi gần sáng cô mới ngủ, vừa chợp mắt đã sáu giờ. Cơ hồ cả đêm cô không ngủ, bây giờ đang tính đi gặp Chân Vượng. Chu Thần nói đàn ông vì phụ nữ mà chết chỉ có trong tiểu thuyết. Nhưng sự thật cô đã gặp được người như thế. Ngoại trừ quán bar, cô không biết anh đang sống ở đâu.

Trải qua một đêm “ đại hỉ - đại bi”, cô lại tiếp tục thói quen như trước kia, đi Spa làm đẹp, sau đó gặp bà Lý. Khúc Phương hết sức cảm kích. Nếu không phải vì bà Lý hôm qua kể lể khóc lóc chuyện chồng muốn ly hôn thì cô sẽ không phản ứng như vậy rồi đi uống với Chân Vượng, nói chuyện vài câu. Nếu như không xảy ra sự việc ngoài ý muốn thì cho dù có luân hồi cả đời, cô sẽ không có dũng khí làm chuyện như thế.

Cô nói chuyện phiếm với bà Lý như mọi khi. Vì cảm kích nên cô cố ý hỏi về chuyện tình cảm của bà với chồng. Khúc Phương hàng ngày nói chuyện linh tinh, giờ không như ban đầu có dụng ý khác là tìm hiểu tin tức. Cho nên bà Lý vô tình đem chuyện của mình ra kể, kêu khổ với Khúc Phương.

Khúc Phương yên lặng nhớ kỹ thông tin bà Lý nói, cuối cùng còn xin số điện thoại. Trước kia, cô tái diễn cuộc sống của mình một cách bi thương. Sau việc hôm qua, cô rút ra kinh nghiệm, cùng một ngày, cô có thể làm được nhiều việc. Người khác làm chuyện sai không thể sửa được, còn cô thì hoàn toàn có thể. Với lợi thế đó, tuy cô không thể cứu giúp thế giới nhưng ít ra có thể giúp đỡ được người bên cạnh.

Làm xong spa, Khúc Phương hào phóng hẹn bà Lý đi mua sắm. Cô sốt ruột muốn đi tìm Chân Vượng, muốn xác nhận xem anh còn sống hay không. Mặc dù hôm nay anh sẽ không nhận ra cô, nhưng bắt đầu từ bây giờ, cô hy vọng Chân Vượng sẽ nhìn ra dáng vẻ xinh đẹp của cô mà ấn tượng nhiều hơn. Nhất là hôm nay, đối với Khúc Phương như mới vừa trở về từ cõi chết.

Trước kia cô không quan tâm đến quần áo khi đến quán bar, trang phục thường tùy tiện. Còn hôm nay cô không biết mặc gì cho hợp. Vóc dáng cô khá chuẩn nên quần áo kiểu gì lên người cũng đẹp nhưng cô không để ý bởi lòng cô đang rất muốn nhìn thấy một người. Khi làm  việc quan trọng, cô thấy dường như mình mặc gì cũng không thích hợp, cũng không đẹp mắt. Làn da trắng muốt sau khi spa trông càng tỏa sáng, toàn thân trở nên nõn nà mượt mà.

Cô cùng bà Lý chọn quần áo một lúc lâu. Mãi sau mới lựa được cho mình một chiếc váy bút chì làm lộ đôi chân dài hoàn hảo. Kết hợp theo đó là chiếc áo sơ mi khiến cô trông thật thanh lịch, hoạt bát.

Bà Lý còn chọn giúp cô một đôi giày màu nâu kết hợp ăn ý cùng mái tóc  mà hôm nay cô đã cố tình uốn quăn, cả người tự nhiên quyến rũ vô cùng.

“ Khúc Phương, thẩm mĩ của tôi không tồi phải không? Cô mặc bộ này trông đẹp lắm”. Bà Lý thích thú khen ngợi, đồng thời tự khen chính mình. Khúc Phương hiểu rõ tính cách của bà. Mỗi lần đi mua sắm, bà chọn cho người khác món đồ gì thích hợp thì luôn tỏ ra đắc ý.

Mặc trên mình bộ váy tuyệt đẹp, Khúc Phương tự thấy mình khá hấp dẫn, bất chợt thấy mình trẻ trung hơn trước rất nhiều. Hơn nữa bộ váy này rất hợp với cô, càng khiến cô khẩn trương muốn đến gặp Chân Vượng.

Khúc Phương đến quán rượu từ sớm. Từ lúc cô đi vào đã thu hút không ít ánh nhìn. A Húc bất giác sửng sốt ngạc nhiên. Đúng là một cô gái đẹp. Hai mắt anh chàng sáng rực lên. Tuy trang phục cô đang mặc có màu tối nhưng không hề bị lu mờ dưới ánh đèn, ngược lại càng toát ra vẻ rực rỡ. Toàn thân không chỗ hở hang, chỉ để lộ ra cánh tay và bắp chân. Điều đó càng làm cô thêm gợi cảm.

Có thể nói nội tâm con người thay đổi là do ngoại cảnh tác động. Trước kia cô tới đây với bộ dáng cam chịu, quần áo tuy chỉnh chang nhưng là để che giấu vẻ tuyệt vọng bên trong. Điệu bộ đó làm người khác không dám lại gần. Nhưng hôm nay cô thật sự tràn đầy sức sống.

Khúc Phương vừa mới ngồi xuống, A Húc đưa cho cô ly rượu cười nói: “ Mời người đẹp một ly Rum nào”.

Khúc Phương không từ chối nói “ Cảm ơn”.

Khi Chân Vượng đi vào cũng là lúc phát hiện ra bạn mình đang cùng người đẹp nói chuyện rất vui vẻ. Chưa bao giờ thấy anh ta như vậy, A Húc cười, miệng ngoác đến tận mang tai.

Không biết vì sao nhìn sau lưng cô gái đó anh thấy có sự thân quen. Nhìn chăm chăm bọn họ cười nói anh thấy không thích hợp cho lắm. Vì thế, không chút khách khí, anh liền ngồi xuống bên cạnh Khúc Phương.

Bình luận

haha, đọc đoạn cuối mừng quá đi :)) gì mà thấy không thích hợp r ra ngồi cạnh luôn thế, chưa quen biết mà đã ghen rồi sao ?? :))  Đăng lúc 13-12-2012 11:52 PM
^ ^  Đăng lúc 13-12-2012 10:07 PM
tem !!!!!!!!!!!!!! ^^  Đăng lúc 13-12-2012 10:06 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

32#
 Tác giả| Đăng lúc 13-12-2012 22:08:49 | Xem tất
Chương này ngắn nên hôm nay post sớm. Tớ đang tính có làm tiếp chương mới đêm nay k?
Chương sau chị Khúc bắt đầu ra tay, mạnh dạn và quyết liệt để triệt hạ đối phương.
Xem ra Khúc Phương k hề ngốc nghếch. Chị ấy khéo léo cưa zai ra phết.

Bình luận

có. chị up luôn đi chị. muốn xem Khúc Phương có chiêu trò gì k?  Đăng lúc 13-12-2012 11:58 PM
dạ muốn!!!Đưa cả 2 chân hai tay luôn.....chị mần tiếp đi mà ..........hihiiiiiiiiii  Đăng lúc 13-12-2012 10:10 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

33#
 Tác giả| Đăng lúc 15-12-2012 00:23:04 | Xem tất
CHƯƠNG 15: TRÒ CHƠI



Ý định ban đầu của Chân Vượng là trêu tức A Húc. Nhưng vừa mới ngồi xuống, cô gái kia bỗng quay lại nhìn anh thẫn thờ, ánh mắt đỏ quạnh, nước mắt từng giọt lớn chảy xuống, nhào tới bên anh gào khóc. Hành động đó khiến Chân Vượng sửng sốt, không biết mình đã làm sai điều gì.

A Húc đứng bên cũng bị bất ngờ làm cho ngây ngốc. Nhìn Khúc Phương khóc thảm thiết, anh ta nghĩ chắc có điều gì đó uẩn khúc ở đây. Chân Vượng nhìn A Húc bằng ánh mắt lúng túng, không cách nào để giải thích sự việc. Còn cô gái vẫn đang ôm anh khóc đến “ tê tâm liệt phế”. Anh ngượng ngùng khẽ đẩy cô ra.

Khúc Phương thật sự rất kích động. Không ai có thể hiểu vì sao cô lại trở nên như vậy. Tối qua, chính mắt cô đã  chứng kiến cái chết của anh. Giờ anh vẫn sống và không hề nhận ra cô. Điều này quá đỗi đột ngột.

Khi thấy anh đứng sờ sờ trước mắt, tâm trạng cô kiềm chế không nổi. Cả ngày hôm nay đầu óc cô không một phút yên ổn. Mặc dù ngày Trọng sinh lại tái diễn nhưng khi chưa gặp được người mình cần gặp thì lòng thấp thỏm không yên, sợ một ngày mới sẽ đến mà người muốn gặp vẫn không thể gặp . Đã trải qua thời điểm sinh ly tử biệt không giống như lúc cô cầm dao cắt tay mình. Cô sợ sẽ không được gặp lại anh. Ngay cả lời cảm ơn cũng không có cơ hội để nói. Tất cả có lẽ là một giấc mơ.

Khúc Phương khóc một lúc lâu, cho đến khi cảm giác mình đang ôm một cơ thể cứng ngắc cô mới ngẩng đầu lên. Gương mặt anh  lộ vẻ kinh ngạc xen lẫn  tức giận.

“ Chúng ta quen nhau sao?” Chân Vượng thấy cô gái dường như khóc đã đủ rồi, thêm nữa bả vai bị nước mắt làm ướt mất một mảng vô cùng khó chịu muốn mắng vài câu. Anh chẳng khác gì anh chàng bảo mẫu nào đó.

Khúc Phương khóc đến nỗi mắt sưng mọng nhưng bên trong vẫn ánh lên vẻ vui mừng khôn xiết. Nghe Chân Vượng hỏi vậy cô liền buông anh ra, bối rối giơ tay lau khóe mắt, phát hiện nước mắt vẫn còn đọng lại. Có thể nói cô đã may mắn thế nào khi có cơ hội gặp lại anh. Nhưng lòng cô vẫn thấy buồn khi người đàn ông hôm qua mới tự nguyện vì mình mà chết, hôm nay lại không thể nhớ nổi cô là ai.

Nước mắt được lau thế nào cũng không sạch. Đã thế còn lem ra chiếc khăn tay, Khúc Phương hơi sửng sốt.  “ Cô khóc trông thật khó coi”. Chân Vượng thấy bộ dạng đó không khỏi bực mình liền kín đáo đưa cho cô chiếc khăn lụa. Khúc Phương bị sặc một cái, anh rõ ràng có ý tốt nhưng lời nói thốt ra luôn khiến người nghe thấy không thoải mái.

Trong tay có đến hai chiếc khăn, nếu là trước kia cô sẽ thấy rất mất thể diện, nói không chừng còn nhăn nhó chạy vào nhà vệ sinh. Nhưng vì đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tính cách mềm yếu cũng được rèn luyện ít nhiều, cô cứ thế tự nhiên lau khô nước mắt. Nhìn động tác đó của cô, Chân Vượng thấy khó xử.

Hết thảy lại bắt đầu từ đầu. Khúc Phương cất tiếng: “ Xin lỗi, tôi nhận nhầm người, anh và bạn của tôi trông rất giống nhau”. A Húc đứng cạnh khoa trương nói đùa: " Không phải chứ, đến tuổi này rồi mà cô còn dùng cách này để làm quen sao?". Chân Vượng thấy lạ, cau mày hỏi: “ Mối quan hệ của hai người rất tốt? Bây giờ anh ta đang ở đâu?”. Khúc Phương gật xong lại lắc đầu, cuối cùng ngẩng lên nhìn Chân Vượng, mặt không biến sắc: “ Anh ấy mất rồi”.  Vừa định trêu chọc vài câu, A Húc thấy mình đùa hơi quá đà. Nhìn cô trông rất chân thành, không có vẻ gì giả dối, không lẽ người yêu của cô đã mất thật?

Không khí bỗng trở nên lúng túng, Khúc Phương khóc xong tâm trạng  khá hơn. Dù sao cô đã được nhìn thấy Chân Vượng, mặc dù anh không biết cô nhưng vẫn còn sống, như vậy là đủ rồi.

Vốn đứng ở quầy rượu để uống, Khúc Phương mời luôn Chân Vượng một ly để xin lỗi. A Húc vội đi pha rượu, vì thế không khí càng trở nên trầm mặc. Chân Vượng đối với cô gái vừa ôm mình khóc có cảm giác kỳ lạ, tựa hồ có sự thân quen . Bình thường anh rất ghét phụ nữ kề sát cơ thể mình. Nhưng vừa rồi anh không có ý định đẩy cô ra. Đến bây giờ vẫn cảm nhận rõ ràng cơ thể mềm mại đứng dựa vào anh. Không những không thoải mái mà ngược lại tâm trạng anh có chút thích thú. Anh lắc đầu, bữa tiệc tối nay anh uống hơi nhiều nên sinh ra ảo giác. Chỉ cần quay đầu có thể nhìn thấy cô gái kia đang ngồi uống rượu, lại một lần nữa miên man, trong lòng rung động không nói ra lời.

Khúc Phương uống một ly rượu lớn, tâm tình mới bình phục trở lại, lúc này cô rất cần tỉnh táo. Đặt ly rượu xuống, quay đầu lại, đúng lúc thấy Chân Vượng đang nhìn mình. Ánh mắt hai người không hẹn mà gặp rồi vội vã quay đi.

Khúc Phương cười khổ, trước kia cô không chút am hiểu về người cùng mình nói chuyện. Cô không giả tạo được như Chu Thần, ai cũng có thể hàn huyên. Cô vốn dĩ khó khăn khi tìm chủ đề để nói. Giờ đây, hàng ngày đi Spa tám chuyện cùng các quý bà, cô đã biết cách gợi chuyện. Mặc dù không còn lúng túng như ngày xưa nhưng hiện tại phải đối mặt với người đàn ông vốn có cảm tình, cô không thể mở miệng. Tránh ánh mắt của Chân Vượng, uống một ngụm, ly rượu làm cô bạo dạn hơn, tự nhủ trong lòng: “ Khúc Phương cố lên”.

Sau đó cô bảo A Húc cho một ly Huyết Tinh Mã Lệ. A Húc dùng tốc độ nhanh nhất pha một ly màu đỏ tươi để trước mặt cô. Cô cầm lên đưa cho Chân Vượng, khẽ mỉm cười:

“ Chúc sức khỏe”

“ Chúc sức khỏe”

Chân Vượng và Khúc Phương cùng đồng thời mở miệng, sau đó nhìn nhau cười.

“ Tôi là Chân Vượng”. Chân Vượng nói lớn, là người đầu tiên cất tiếng giới thiệu.

“ Còn tôi là Khúc Phương”. Cô cười nói.

“ Cô thường đến đây à?” Chân Vượng hỏi.

“ Thỉnh thoảng. Còn anh?”.

“ Không thường xuyên lắm”. Chân Vượng đáp.

“ Tôi biết”. Khúc Phương chỉ vào cổ áo Chân Vượng: “ Anh mặc bộ quần áo này chắc vừa tan sở?”. Chân Vượng cúi đầu nhìn, quả nhiên anh vừa mới tham gia bữa tiệc công ty, trên người mặc bộ quần áo vừa vặn với nút áo cài cao. Chính chiếc áo này ngày hôm qua anh đã choàng lên người Khúc Phương. Khúc Phương mỉm cười, giơ tay khẽ chạm vào, Chân Vượng lập tức tránh ra, thái độ lúng túng.

“ Anh sợ à”. Khúc Phương khiêu khích.

“ Không phải”. Dù có đánh chết thì đời nào Chân Vượng chịu thừa nhận. Anh ngồi ngay ngắn lại, không tránh bàn tay Khúc Phương nữa. Cô thuận thế cởi bỏ hai chiếc cúc cổ áo sơ mi của anh ra, động tác hết sức nhẹ nhàng.

Cảm giác hành động của cô có ý tứ chân thành, không một chút dụng ý quyến rũ nhưng anh vẫn cảm thấy không thoải mái, quay đầu, miệng mấp máy. Khúc Phương hết sức khẩn trương, sau khi cởi cúc áo của anh cũng vội vàng ngồi đúng vị trí. Lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt anh, ánh mắt dài nhỏ một mí, lông mày đen và có thần. Đôi môi dày dặn, khi không cười nhìn hơi nghiêm túc, khi ngậm miệng lại có nét trẻ con. Da hơi tái nhợt nhưng hiện tại đang đỏ ửng, không biết vì ánh đèn hay vì điều gì.

Vì tránh để cho Chân Vượng phát hiện ra cô đang lúng túng, Khúc Phương mở miệng trước: “ Chúng ta chơi trò chơi đi?”. “ Cái gì?”. Chân Vượng rất nhanh khôi phục tinh thần, thấy có gì đó không thích ứng.

“ Anh thử đoán xem người đàn ông bên kia sẽ uống rượu gì? Nếu đoán sai phải trả lời một câu hỏi”. Khúc Phương nhìn thẳng Chân Vượng nói. Chân Vượng nghĩ thầm, đây  chỉ là trò chơi, không sợ Khúc Phương gian lận. Thêm nữa người đàn ông kia vừa mới vào quán, không thể thông đồng với cô. Anh liền gật đầu đồng ý.

Người kia mặc bộ âu phục, đầu tóc chải bóng mượt, Chân Vượng suy nghĩ một lát, đoán: “ Một ly rượu đỏ”.

“ Anh chắc chứ? Tôi đoán là một ly thanh ty”. (1)

Hai người vừa nói chuyện vừa ngó người đàn ông. Một lát sau, quả nhiên anh ta gọi một ly thanh ty. Chân Vượng vẻ mặt khoa trương ảo não: “ Cô hỏi đi”.

“ Số di động của anh?”. Khúc Phương làm bộ không để ý, hỏi.

Chân Vượng không bất ngờ trước yêu cầu của cô,  dù sao chỉ là trò chơi, lát nữa thế nào anh sẽ tìm cách làmhòa, nghĩ vậy nên anh thấy hứng thú hơn hẳn. Nhìn Khúc Phương dùng di động nhập số của anh nhưng không nháy máy lại thì có chút buồn bực, cô gái này đúng là...! Khúc Phương vừa mới hỏi số điện thoại của anh cơ mà, Chân Vượng toan tính nghĩ: thường ngày không thích tiếp xúc với phụ nữ nhưng gặp một cô gái ái mộ mình thì hơi tỏ ra đắc ý. Kết quả chuyện lại không như anh tưởng, không lẽ anh tự mình đa tình?

“ Chơi lại đi. Lần này để tôi ra câu hỏi. Cô đoán xem người tiếp theo vào quán là nam hay nữ?”. Anh không tin so với chuyện lúc nãy anh tiếp tục gặp xui xẻo. Khúc Phương suy đoán, giờ này hôm trước có người đến đây nữa không? Đúng rồi, có một phụ nữ mập mạp xông tới kéo một bé trai ra khỏi đám nữ sinh.

“ Tôi đoán là phụ nữ”.

Chân Vượng trả lời: “ Tôi cho rằng là đàn ông”. Muộn thế này đến quán bar hầu hết là nam giới, phụ nữ mà đến thì sẽ đi sớm hơn. Chân Vượng tin chắc sự lựa chọn của mình là đúng.

Thông qua trò chơi, tâm trạng hai người thấy thoải mái hơn. Trong lúc họ nói chuyện thì cửa quán bar mở ra, một phụ nữ rất to béo đi vào. Chân Vượng khẽ nhếch miệng nhìn người phụ nữ đó đi tới đám nam nữ kéo ra một đứa bé trai đi về.

“ Anh thua rồi. Trả lời tôi đi, anh thích kiểu phụ nữ như thế nào?”. Khúc Phương vẻ mặt thành thật hỏi.

Bình luận

ý em là những cụm từ ss không biết ss nên cop tiếng trung mọi người sẽ dễ tìm hơn chứ để nguyên từ trong bản cv thực sự là rất khó  Đăng lúc 15-12-2012 11:42 PM
ý em là những cụm từ ss không biết ss nên cop tiếng trung mọi người sẽ dễ tìm hơn chứ để nguyên từ trong bản cv thực sự là rất khó  Đăng lúc 15-12-2012 11:42 PM
cuối cùng cũng chờ được rồi  Đăng lúc 15-12-2012 12:49 AM
Bạn nào phát hiện ra lỗi thì ới tớ một câu nhé.  Đăng lúc 15-12-2012 12:32 AM
Hôm nay edit trong tình trạng mệt, buồn ngủ nên lúc đọc lại chương mới cứ thấy sao sao ấy.  Đăng lúc 15-12-2012 12:32 AM

Rate

Số người tham gia 1Sức gió +5 Thu lại Lý do
Pim + 5 Bài viết hữu ích

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

34#
 Tác giả| Đăng lúc 15-12-2012 11:06:46 | Xem tất
Liek gửi lúc 15-12-2012 01:05
Ý định ban đầu của Chân Vượng là trêu tức A Húc sau đó lại Vừa định trêu chọc v ...


- " Ý định ban đầu của Chân Vượng là trên tức A Húc" là đúng em nhé. Hầu hết mọi người đều lầm tưởng câu cuối của chương 14 khi Chân Vượng nhìn thấy KP và A Húc nói chuyện với nhau thấy " không thích hợp". Nếu đọc cả câu " Chân Vượng thấy mình nhìn chằm chằm vào A Húc và KP đang nói chuyện có vẻ không thích hợp cho lắm" k phải là anh ý đang ghen đâu. Anh Chân Vượng thấy hành động nhìn chăm chú của mình là không nên thôi. Chứ lúc này anh đang bắt đầu quay trở lại việc làm quen với KP , đã biết thế nào mà ghen-> Hôm qua bận quá nên khi thấy comment của mọi người về chi tiết này là anh Chân Vượng ghen, chị nghĩ là k phải nhưng k comm giải thích được.

- Tiếp theo chị đã bỏ sót 1 câu nói đùa của A Húc khi KP nói với Chân Vượng rằng anh giống người quen của cô. Chị đã bổ sung câu nói đó vào rồi. Thế nên đến đoạn sau, khi nghe KP nói người bạn đó của cô đã mất thì anh mới thấy câu đùa của mình vừa nãy là quá đà.( Hợp lý hơn chưa?)

- Ngày Trọng sinh đã xuất hiện nhiều lần ở các chương trước, k phải tên ai đó đâu Liek. Chị ghi rõ là " ngày Trọng sinh mà". Ngày trọng sinh chính là ngày 22/12 đó. Chị đã chỉnh từ " trở lại" thành " Ngày trọng sinh lại tái diễn" để em và mọi người hiểu đúng hơn.

- Hu hu, chị biết sao được. Tác giả tả anh Chân Vượng thế nào thì chị edit lại y như thế. Biết đâu em k thích các anh môi dày? Hay chị đổi lại nhé ^ ^. Đừng vì anh ấy không được như em tưởng mà bỏ đi chỗ khác kiếm zai đẹp hơn.

- Đến chương này thì  anh Chân Vượng cực kỳ cute. Tác giả miêu tả anh ấy lạnh lùng, nhẫn tâm, độc ác trên thương trường và sự nghiệp nhưng thực tế ( ít nhất đến đoạn này) anh CV rõ ràng cực kỳ ngây thơ. Ai đời động vào con gái một tí là xấu hổ. Lại còn bị chị Phương cho vào tròng thê thảm. Bị chị ấy " câu dẫn" rành rành như thế mà cứ tiếp tục  lọt hố. Anh ấy k những giàu trí tưởng bở ( cứ tưởng KP xin số của mình sẽ nhanh chóng nháy máy lại để được anh lưu số hóa ra cóc phải ^ ^). Chương sau chị KP mưu cao phết. Thích rành rành ra nhưng còn giả vờ ngó lơ làm Chân Vượng nhà ta tức xịt máu mũi luôn. He he, sì poi.

* Cả nhà: Tớ đã sửa sang lại chương 15 cho mượt mà hơn rồi nhé.

Bình luận

Em bé nào hả em? Nhóc con trong avatar của chị á?  Đăng lúc 18-12-2012 09:00 AM
em bé giống bố à chị?  Đăng lúc 15-12-2012 09:26 PM
^^ chị à.đây là truyện đầu tiên em mê vì nhân vật nữ đấy.thường thì vì nam chính cơ.truyện đặc biệt mà.bỏ sao nổi.Em chờ chap sau coi Vượng ca xịt máu mũi   Đăng lúc 15-12-2012 09:23 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

35#
 Tác giả| Đăng lúc 16-12-2012 16:18:04 | Xem tất
Chú ý: bài này đã bị đặt ẩn bởi Admin hoặc Mod
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

36#
 Tác giả| Đăng lúc 17-12-2012 23:32:47 | Xem tất
CHƯƠNG 17: VÔ TÌNH GẶP LẠI


Tâm lý Khúc Phương trở nên bấn loạn. Chẳng lẽ cô đã nói gì không đúng? Làm nhân viên tiếp thị nhiều năm nên lời nói ra không khiến ai tin? Nhìn Chân Vượng tự nhiên bỏ đi, cô chỉ muốn xông đến đạp cho anh một cái. Cho dù cô có hiền lành đến đâu thì cũng có chút bực tức. Cô vì muốn tốt cho anh, không thèm chấp nhặt chuyện anh không nhận ra cô, muốn giúp vậy mà còn bị anh nhìn một cách khinh bỉ. Đôi mắt sáng ngời khẽ híp lại nhìn ẩn chứa sự coi thường, thật làm cho người ta buồn bực, tức giận. Thế nên mới nói khi phụ nữ vướng vào chuyện tình cảm thì chỉ số thông minh tức khắc sẽ bị giảm đi. Cô hi vọng giúp Chân Vượng mua được chiếc chén đó, để anh không phải tiếc nuối nhưng lời nói ra không những khiến anh không thèm lưu tâm, đã thế còn coi cô như vật trưng bày.

Chủ quán thấy Chân Vượng bỏ đi  không thèm giữ lại vì trước mắt đang có một con cá khác to hơn. Ông ta giơ ngón cái lên tỏ ý tán dương: “ Cô đúng là có mắt nhìn. Tổ tiên của chiếc chén này có quan hệ thâm sâu với Kỷ Hiểu Lam, nếu không phải có duyên thì năm vạn tôi cũng không bán đâu”.

Da đầu Khúc Phương tê dại, muốn đi cũng không được. Chỉ tại cô vừa cất lời đã làm cho khách của ông ta bỏ đi, giờ không thể không mua. Dù sao trước đó cô đã biết món đồ này là xịn, có mua cũng không sao, chỉ sợ nhầm lẫn mua phải đồ rởm mang về mà thôi.

Khúc Phương không thôi ai oán quay đầu nhìn bóng lưng Chân Vượng. Chủ quán sợ Khúc Phương đổi ý, càng nhiệt tình mời chào. Trước kia cô sống cuộc sống không chút hi vọng, cho nên tùy tiện tiêu xài thỏa thích. Giờ đây cô đã có mục đích để theo đuổi, quay lại cuộc sống là chính mình nên muốn tiết kiệm được đồng nào hay đồng nấy. Cuối cùng cô mặc cả mua chiếc chén với giá bốn vạn tệ.  Biết là bị bắt chẹt nhưng không làm sao được. Vừa mở miệng cô đã biết mình hớ. Chủ quán vẫn kiên quyết không hạ giá. Thực ra ông ta mua lại được hơn 200 món đồ khá tốt. Thời buổi bây giờ mua được đồ thật còn khó hơn trúng xổ số. Nếu không ông ta chẳng dại mà bán giá đó. Khó khăn lắm mới gặp được vị khách coi tiền như cỏ rác, làm sao bỏ qua được.

Khúc Phương ôm chiếc chén giá bốn vạn một cách cẩn thận. Nếu đây là đồ giả xem ra cô trở nên ngu ngốc đến hai lần rồi. Cô cầm chiếc chén tới một hiệu đồ cổ khá lớn, hỏi người ta có muốn mua lại không. Chủ quán là một ông lão dáng dấp tròn trịa, đeo kính lão trông rất chuyên nghiệp. Thấy Khúc Phương đến liền hỏi: “ Tôi có mua. Thế vật có mang tới không?”. Khúc Phương không dám nói đây là gì, sợ không hiểu thành ra nói nhiều, nói sai nên chỉ cười cười lấy chén ra. Ông lão không đỡ mà để Khúc Phương tự đặt  lên bàn. Đây cũng là nguyên tắc trong giới, tránh khỏi sự va chạm. Ông lão đeo kính vào rồi xoay chén nhìn một vòng. Sau đó lại lấy kính lúp ra soi, qua hai lần kính có thể nhìn chiếc chén được chính xác hơn.

Một lúc lâu sau việc thẩm định mới xong, ông lão mở miệng nói: “ Chiếc chén này là thật. Cô định giá bao nhiêu?”. “ Vậy là được rồi, tôi không phải người thiếu tiền, nhờ ông xem kỹ lại cho”. Khúc Phương nhẹ nhàng trả lời. Vừa mới nhìn điệu bộ của ông lão, mặc dù ngoài miệng chưa nói tốt xấu thế nào nhưng cách ông cầm chiếc chén xoay vài vòng thể hiện rất rõ thái độ thích thú không thể che giấu. Vì vậy Khúc Phương không thấy lo lắng cho lắm.

“ Vật này đã được lưu truyền và bảo tồn, tiếc rằng chỉ còn một chiếc duy nhất. Tôi ra giá tối đa bằng này”. Sau đó ông ra dấu bằng tám ngón tay. Khúc Phương nghĩ thầm, không thể nào, mua bốn vạn, bán sang tay lãi gấp đôi thành tám vạn. Cô đã quen với việc làm tiếp thị và đàm phán nên khuôn mặt không để lộ vẻ hoan hỉ mặc dù trong lòng đang cực kỳ phấn khích.

Ông lão quay sang nhìn, đoán cô chắc là khách lạ, cách ăn mặc rất hợp thời, vẻ mặt hơi lạnh lùng. Trong thâm tâm ông đã thích chiếc chén, cuối tháng sẽ mang ra đấu giá, chắc không có thứ nào có thể tốt hơn. Nghĩ thế nên ông cắn răng nói thêm: “ 90 vạn, không thể cao hơn “. Khúc Phương líu lưỡi, nghĩ đến việc mình có một khoản tiền nhiều đến năm con số thì bất chợt cười khúc khích. Nếu không phải cô đã mang giấy tờ nhà đi thế chấp, nếu không phải đột nhiên được nhìn thấy nhiều tiền đến thế thì đã không khẩn trương như vậy. Thôi, coi như hôm nay cô tiêu tiền giúp người khác.

Khúc Phương nghĩ hôm trước đánh cuộc với Chân Vượng, mới qua một ngày anh đã không còn nhớ gì nữa. Trí nhớ tốt không bằng viết nhiều, miễn cưỡng có thể nhớ được chút ít. Giống như ai đó thích nhất ăn quả cherry và ghét nhất là cà chua. Nghĩ vậy, nhìn thời gian còn sớm, cô cầm theo khoản tiền lớn vừa nhận được đi mua. Bình thường hiếm khi cô mua loại đồ ăn đắt tiền nên không biết chỗ nào bán. Cô tính đến hiệu Spa hỏi các quý bà ở đó có khi họ lại biết.

Khúc Phương quyết định đến hiệu spa, vừa lúc gặp bà Vương, người mà cô rất có cảm tình.  Mặc dù đã ngoài năm mươi nhưng nhìn bà như mới ngoài ba mươi, nói chuyện ôn nhu, lại còn ăn chay và đặc biệt biết về các loại trái cây.

“ Tôi rất thích cherry, chị có biết chỗ nào bán không?”. Khúc Phương rất nhanh đã làm  quen với bà Vương. Còn bà Vương gặp cô cảm giác như có duyên, mới nói với nhau vài câu đã thấy hợp gu.

“ Cô hỏi đúng người đấy. Con trai tôi cũng thích loại này. Tôi thường giúp nó đi chọn. Bây giờ nó trưởng thành rồi, đòi ra ở riêng nên tôi không thể quan tâm được nữa”. Bà Vương tuy khẩu khí thốt ra có vẻ oán trách nhưng vừa nghe cũng biết bà là người mẹ hết sức thương con. Trong lúc nói chuyện phiếm, vô tình Khúc Phương được nghe kể rất nhiều về con trai bà. Khúc Phương cũng không có ý định hỏi thăm thân phận bà Vương. Vốn dĩ cô không phải là người có dã tâm. Cô sống ở thành phố bao năm nay nhưng bạn bè không nhiều. Mặc dù tới đây hàng ngày nhưng bà Vương ngày qua ngày coi như mới biết cô lần đầu. Càng tiếp xúc Khúc Phương càng thấy bà Vương thật đáng thương. Cho dù gia đình khá giả nhưng bà không thể cứu vãn được tuổi thanh xuân, càng không thể níu kéo được người chồng từng đồng cam cộng khổ với mình bao năm qua. Cuộc sống của cô tái diễn hàng ngày,  có cơ hội quan sát cuộc sống của người khác và ngẫm lại chính mình.

Sau khi làm spa mặt xong, tài xế nhà họ Vương cũng đến chờ ngoài cửa. Bà Vương lên tiếng muốn mời Khúc Phương đi cùng.

“ Tiểu lý, đến cửa hàng bán hoa quả đi”. Bà Vương nói với lái xe rồi quay ra nói chuyện với Khúc Phương.  Tâm trạng Khúc Phương hôm nay rất tốt, không như những ngày đầu mới Trọng sinh. Giờ đây cô đang vô cùng xao động, dọc đường đi hai người vừa nói vừa cười, bà Vương có cảm giác như mới tìm được người bạn tri âm.

Chẳng mấy chốc xe dừng, Khúc Phương và bà Vương đi xuống. “ Chúng ta đi đi. Dù sao cũng đã đến đây. Tôi cũng muốn mua một ít”. “ Được ạ, đúng là gây phiền toái cho chị rồi”. Khúc Phương lễ phép cảm ơn. Bà Vương mặc trang phục của D&G, váy in hoa với những nếp gấp hết sức tinh tế, khéo léo che vòng hai, lộ ra dáng vẻ đoan trang mà quý phái. Tài xế giúp hai người cầm túi xách và áo khoác. Trang phục của Khúc Phương vô cùng đơn giản. Bên ngoài là áo choàng,  bên trong là chiếc váy liền kết hợp dây lưng màu nâu làm nổi bật vóc người khá chuẩn.

Hai người nói cười đi vào. Khúc Phương lần đầu tiên tới đây. Quầy trái cây bày bán không khác gì một siêu thị lớn, bên trong điều chỉnh nhiệt độ ổn định, có các loại trái cây hoặc rau củ khác nhau. Tất nhiên giá cả cũng không rẻ. Mỗi loại sản phẩm đều có một thẻ, trên đó ghi rõ ngày tháng đóng hộp và hạn sử dụng. Khúc Phương vừa đến đã thấy thích. Nhìn trên giá đồ ăn và nước hoa quả trong veo, tràn đầy sinh lực , khiến tâm trạng trở nên tốt hơn.

“ Thần Thần, em muốn ăn hoa quả, chúng ta mua một ít đi”. Một giọng nói quen thuộc, ngọt ngào truyền đến. Khúc Phương ngỡ ngàng ngẩng đầu, cách đó không xa một phụ nữ trong trang phục màu đỏ khoác tay người đàn ông. Trên tay người đàn ông đó cầm chiếc giỏ, dáng điệu hết sức nhẹ nhàng,  ấm áp. Bàn tay Khúc Phương  bỗng dưng xiết chặt.

“ Cô sao vậy”. Bà Vương bắt gặp cô đang cầm nhành rau trong tay bị bóp đến nát bét, trông rất kích động. Khi bà Vương khẽ đẩy, Khúc Phương mới bừng tỉnh,  hơi bối rối. Cuộc sống của cô lặp đi lặp lại hàng ngày, vốn dĩ không muốn ngày nào cũng luân hồi rồi bị chồng hành hạ, bị mẹ chồng điện thoại trách mắng. Cô đã chìm đắm trong men rượu. Cho đến ngày gặp được Chân Vượng. Một chàng trai vì cô mà nhảy vào lửa khiến cô một lần nữa tìm được cuộc sống đích thực.  Chỉ sợ ngày qua ngày anh vẫn không thể nhận ra  nhưng cô  tự nguyện quyêt tìm cho mình một cơ hội.

Vậy mà vừa nhìn thấy Chu Thần, trong lòng cô chợt nổi lên cảm giác sợ hãi. Nhớ lại hình ảnh của mình ngày xưa: lúc nào cũng khúm núm, sợ sệt không dám phản kháng, bị anh ta lôi ra làm trò cười trước mặt người khác, tất cả vẫn lưu trong tâm trí.

Khúc Phương cúi đầu khổ sở: “ Người đàn ông mặc áo sơ mi hồng đằng kia là chồng tôi”. Bà Vương ngẩng đầu nhìn lên thấy đối diện là hình ảnh người đàn ông mặc sơ mi hồng tay trong tay với môt phụ nữ  khác trông rất thân mật.

Lúc này Chu Thần đã phát hiện ra Khúc Phương, tính kéo Molly tránh đi, bởi tình cảnh này khiến anh ta đuối lý nếu nói lời ly hôn. Molly chú ý đến hành động khác lạ của Chu Thần nên quay lại nhìn thì  thấy ngay Khúc Phương. Cô ta rất tức giận vì hôm nay Chu Thần nói rằng không gọi điện được cho vợ để nói việc ly hôn, hóa ra chỉ là cái cớ. Người trước mặt theo lời Chu Thần là một phụ nữ luống tuổi. Nhưng giờ phút này nhìn khí sắc rất tốt, lại có nét xinh xắn, nhất thời làm Molly mất hứng. Cô ta không kéo Chu Thần bỏ đi mà còn cầm tay tiến lên phía trước. Chu Thần tránh không được đành bước theo. Anh ta sửng sốt nhìn vợ mình, không biết từ bao giờ cô bỗng trở nên thời thượng xinh đẹp khiến người khác phải lóa mắt như thế này. Bị Molly kéo tay, thỉnh thoảng còn bấm bấm làm cho anh ta mãi mới nhớ ra hoàn cảnh hiện tại của mình.

Chu Thần lên tiếng phủ đầu: “ Hôm nay cô sao vậy? Tôi gọi điện nhiều lần sao  lại tắt máy?”. Molly vẫn không buông tay Chu Thần, đứng trước mặt Khúc Phương cười nói: “ Chị chính là vợ của Thần Thần phải không? Không ngờ chị lại theo dõi chúng tôi đến tận đây. Vậy mà Thần Thần còn nói chị là người tử tế. Tôi đã có thai, Thần Thần chưa nói với chị chuyện ly hôn sao? Cũng hay vừa lúc chúng ta gặp nhau”.

Khúc Phương bị hai người dùng lời lẽ trơ trẽn mắng nhiếc, bất giác nói không nên lời, cô mà lại đi theo dõi bọn họ ư? Cô đâu phải loại người ăn no rồi có tài cán đi làm chuyện như vậy. Trước kia chỉ có một mình, hôm nay vất vả lắm cô mới tìm được người bạn tâm giao. Cô không muốn trước mặt bạn bè bị đâm cho một nhát rồi vạch trần hết  những vết sẹo đau đớn, bà Vương nhất định sẽ xem thường cô, coi cô như loại phụ nữ yếu đuối.

“ Khúc Phương đi cùng tôi đến đây. Còn hai người là ai? Khách hàng đến đây có tư cách đạo đức ngày càng thấp, hạng người nào cũng được vào là sao?”. Khác hẳn với cách nói chuyện ôn nhu hàng ngày, bà Vương lúc này cũng đã đứng dậy.

Chu Thần nhìn thấy người phụ nữ này thì ngạc nhiên. Khúc Phương sống ở đây không có bạn bè, người này không phải là đồng nghiệp cùng công ty của cô sao? Vậy là bà ta cũng là nhân viên tiếp thị. Bị một nhân viên tiếp thị chế nhạo, anh ta cảm thấy nóng mặt, càng lớn giọng mắng Khúc Phương: “ Chuyện gì thế này? Cô kết giao bạn bè không nhìn cho rõ ràng. Bạn bè kiểu gì mà tỏ ra xằng bậy như vậy. Chẳng trách mẹ tôi luôn nói cô không hiểu chuyện. Chuyện chúng ta không cần nói nhiều, rõ ràng không hợp nhau. Vì vậy ly hôn đi”.

Molly vô cùng vui sướng nghe câu nói đó của Chu Thần, vừa lúc quay sang nhìn bà Vương đang đứng cạnh Khúc Phương, thái độ bỗng tỏ ra hoảng hốt, nhỏ giọng nói với Chu Thần: “ Anh từng nói vợ anh chỉ là loại đàn bà giỏi nội trợ? Tại sao bên cạnh cô ta lại là phu nhân của gia tộc Chân Thị ?…”.

Bình luận

Ghét nhưng vẫn còn phải gặp nhiều cậu ạ.  Đăng lúc 18-12-2012 10:43 PM
hứ, cặp đôi trơ trẽn, ta khinh  Đăng lúc 18-12-2012 01:45 PM
Tưởng Mèo nhận ra lâu rồi cơ.  Đăng lúc 18-12-2012 08:57 AM
^ ^ Hoaquynh hóng hớt nhé!  Đăng lúc 18-12-2012 08:57 AM
hoan hô có truyện ,kìa, he he  Đăng lúc 18-12-2012 12:17 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

37#
 Tác giả| Đăng lúc 18-12-2012 22:21:59 | Xem tất
CHƯƠNG 18: NGÀY MAI



Chu Thần đang định nói gì đó, thấy thái độ của Molly đành miễn cưỡng im lặng. Khúc Phương không biết thân phận của bà Vương nhưng Chu Thần vừa nghe nói liền hiểu ngay. Đây chính là phu nhân của gia tộc Chân Thị lừng lẫy. Nếu anh ta không quan hệ với Molly chắc chắn sẽ không biết điều này, Molly vốn là một nữ doanh nhân khá thành đạt nhưng so với Chân Thị thì quả là nhỏ bé hơn nhiều. Thường ngày Molly có  nhiều mối quan hệ, quen biết không ít người nhưng bà Vương từ đầu tới cuối lại không hề biết cô ta là ai. Quả là sự chênh lệch lớn. Khúc Phương vẫn đứng đó không hiểu nhân vật mọi người nhắc đến vốn là người có vai vế quan trọng như thế nào.

Ngay lập tức, ngữ khí của Chu Thần nhanh chóng thay đổi. Vừa nãy anh ta còn lớn tiếng mắng nhiếc Khúc Phương. Cô tỏ ra nhẫn nhịn chịu đựng, đến giờ phút này vẫn không chút tức giận.

“ Khúc Phương, vừa rồi chỉ là hiểu lầm. Thấy em không nghe điện thoại nên tôi giận quá mới trách móc. Thật xin lỗi, vị phu nhân này là bạn của em à? Hai người cứ từ từ đi dạo, tôi và bạn đi mua ít đồ, giờ có việc phải đi trước”. Chu Thần đảo mắt nói như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt hết sức chân thành.

Trước thái độ đột nhiên thay đổi của anh ta, Khúc Phương hơi ngạc nhiên, thấy bọn họ tỏ vẻ khúm núm lấy lòng bà Vương thì trong bụng dường như đã hiểu ra vấn đề. Việc tìm cách trả thù, tìm cách phản kháng bọn họ đối với cô vẫn thật sự khó khăn. Đã lâu không gặp lại nhưng lần này không khác mọi khi, bọn họ vẫn dùng cách cả vú lấp miệng em để đối xử với cô. Nếu hôm nay không có bà Vương, không biết cô còn phải chịu nhục nhã đến thế nào.

Cô đã tiêu hết tiền trong thẻ, còn ném vào mặt anh ta tờ giấy khám sức khỏe. Vậy mà anh ta không tức giận nhiều, ung dung ở cùng một chỗ với người phụ nữ kia. Đôi khi sự trơ trẽn hoàn toàn không có giới hạn. Nếu như lần trước, cô sẽ không có kinh nghiệm để sửa chữa lần thứ hai. Chu Thần là kẻ sĩ diện, có thù tất có trả, trước sau sẽ tìm cô tính sổ. Còn người đàn bà kia, gia thế tốt như vậy, chồng cô chấp nhận khuất phục sao? Nói không chừng là do anh ta tính toán mưu cầu, muốn tìm được chỗ dựa tốt cho bản thân. Cô hiểu quá rõ con người đó, khi còn yêu thương thì cái gì cũng tốt, khuyết điểm trở thành ưu điểm. Suy nghĩ tìm cách trả thù của Khúc Phương không còn nữa. Hôm nay một lần nữa gặp lại, Chu Thần vì Vương phu nhân mà tỏ thái độ khách khí khiến cô nhận ra một điều, cho dù làm mọi cách để trả thù cũng sẽ không có kết quả, mãi mãi không thể thay đổi. Trên thế giới còn có một loại mang tên quyền thế, không nhỏ bé bình thường như cô.

Rèn luyện đã lâu nên cô không tỏ ra vội vàng, khuôn mặt nhẫn nhịn, thậm chí cười nói: “ Vậy không làm phiền anh nữa. Hai người cứ tiếp tục”. Chu Thần cùng Molly vội vàng bỏ đi, để lại bà Vương đang nhìn Khúc Phương với ánh mắt mang nhiều suy nghĩ. “ Để cho phu nhân phải chê cười rồi. Thật xin lỗi”. Chứng kiến cuộc gặp mặt đầy vẻ lúng túng của Khúc Phương, bà Vương có ý cảm mến.

“ Cô là một cô gái tốt. Anh ta quả là không có mắt. Thôi, chúng ta đi chọn cherry tiếp nào”. Bà cười vỗ vai Khúc Phương lúc này vẫn đang đứng ngây bối rối.” Phụ nữ  nên biết yêu quý bản thân. Có những chuyện phải thông minh sáng suốt, tự mình đưa ra quyết định, không thể dựa dẫm tin tưởng đàn ông”. Bà Vương sợ Khúc Phương không hiểu liền giải thích. Khúc Phương gật đầu, khi gặp gỡ anh ta, cô giả bộ không để ý nhưng nghe bà Vương nói vậy cô đột nhiên nghĩ đến Chân Vượng. Cô đến đây mua cherry là vì anh, không lẽ họ không thể cùng nhau? Cô thấy mình giống một người phụ nữ đơn phương tình nguyện, vì bị chồng phản bội mà vội vàng tìm gấp chỗ dựa, không chỗ nương tựa mang lại cho cô sự sợ hãi. Cô đang luân hồi, thay đổi mục tiêu cuộc sống. Trước kia tìm mọi cách để giữ chồng, còn giờ đây lại tìm cách chinh phục người đàn ông khác, đây phải chăng là niềm hạnh phúc của cô?

Khúc Phương và Vương phu nhân cùng nhau chọn một ít cherry. Đến khi tính tiền, Khúc Phương tranh trả, vì không nhiều nên bà Vương không ngăn cản, trong lòng đối với Khúc Phương vốn có nhiều thiện cảm.

Buổi tối, do dự thật lâu, Khúc Phương mới bước vào quán rượu mang theo cherry đã được rửa sạch. Đợi rất lâu mới thấy Chân Vượng tới, Khúc Phương vội vàng ra vẻ như không biết, tiếp tục ngồi uống. Hôm nay là ngày đầu tiên Chân Vượng đến thu mua công ty, từ trưa đến giờ đã rất mệt mỏi, buổi tối còn tham gia tiệc rượu, tâm trạng không được thoải mái nên đến đây thư giãn. Vừa đến anh đã thấy một cô gái xinh đẹp ngồi ở quầy bar, mới chỉ nhìn thoáng qua đã thấy có nét quen thuộc. Chân Vượng chào hỏi A Húc rồi bảo anh ta làm một ly rượu đưa cho Khúc Phương. Khúc Phương quay lại, Chân Vượng sửng sốt kêu to: “ Là cô à?”. Trong nháy mắt, tim Khúc Phương bỗng đập nhanh gấp mấy lần, chẳng lẽ Chân Vượng đã nhớ ra cô là ai? Nếu đúng thế thì cô không còn phải luân hồi, không phải một mình cô đơn nữa.

“ Cô quên rồi à? Sáng nay ở Lưu Gia, cô mới mua chiếc chén Kim Long phải không?”. Chân Vượng nhắc lại, ba hồn bảy vía Khúc Phương lúc này mới quay trở về. Thâm tâm cực kỳ thất vọng, vậy mà cô cứ tưởng, hóa ra hôm nay vẫn không có gì thay đổi.

“ Thì ra là anh. Hôm nay tôi rất muốn cảm ơn anh”. Khúc Phương cười hào phóng.

Chân Vượng vốn đang buồn bực trong lòng, không nghĩ lại gặp được người ở Lưu Gia sáng nay. Lúc đó anh không có ý định mua, chủ yếu đi xem một số mặt hàng len dạ, chỉ là thuận đường xem qua chiếc chén chứ cũng không để tâm lắm. Sau đó nghe người ta nói có người đã “ tích đức” thay mình, ai ngờ ông chủ quán lại bán chiếc chén Kim Long với giá bốn vạn tệ cho cô. Không ít người vui sướng khi người khác gặp họa, có người thì cảm thán hỏi không biết ai mà vận tốt như thế. Chỉ có chủ quán – tên Lưu mặt rỗ là ảo não, tăng giá từ 200 đồng lên 4 vạn cũng coi như kiếm được kha khá. Tin tức cứ thế truyền đi, người đến cửa hàng ngày càng nhiều, coi như ông ta không bị lỗ vốn chút nào.

Chân Vượng lúc này mới biết người phụ nữ kia không phải tay cò mồi, đã thế còn  “tích đức” thay anh. Không nghĩ buổi tối họ lại có cơ hội gặp nhau trong quán bar này.

“ Không cần cảm ơn, là do cô có mắt nhìn, tôi lại không xác định được chiếc chén Kim Long đó có phải là thật hay không. Cũng tại tôi không có duyên, mắt nhìn của cô quả không sai”. Chân Vượng chịu thua buông lời khen ngợi. Ban ngày còn tưởng cô là người xấu nên giờ hơi ngượng ngùng, nói chuyện không được bình thường tự nhiên.

“ Cái chén Kim Long ấy, tôi chỉ cảm thấy anh cầm trên tay trông rất đẹp mắt, không ngờ anh thấy tôi tới thì bỏ đi. Ông chủ quán thấy việc giao dịch bị phá nên kiên quyết bắt tôi phải mua, không còn cách nào khác tôi đành chấp nhận”. Khúc Phương giải thích.

Chân Vượng trong lòng hơi buồn bực suy nghĩ, tình cảm của người ta như thế mà anh không hiểu lại còn ép cô phải “ sửa mái nhà dột”. Vì muốn giữ lại mặt mũi nên Chân Vượng chuyển đề tài: “ Thật ra đối với Phỉ Thúy tôi có nghiên cứu qua. Lúc sáng nghe nói ở khu Lưu Gia có rất nhiều mặt hàng len dạ nên đến xem sao. Chỉ là thuận đường ngắm qua chiếc chén mà thôi, chỉ tiếc tôi không có duyên với nó”.

Khúc Phương thấy biểu hiện của Chân Vượng thì trong lòng vui hơn, hết cả tức giận. Ai bảo người này buổi sáng dám coi thường cô, coi cô là người xấu, lại còn để mặc cô không thèm quan tâm, ngó lơ coi như nhìn thấy vật trưng bày.

Giống như trước kia, hai người có rất nhiều chuyện để nói, không ít đề tài để hàn huyên. Cô phát hiện ra Chân Vượng có nét vô cùng trẻ con. Khi Khúc Phương nói cô thích ăn cherry, hỏi anh thích gì. Anh cảm thấy nếu cũng nói thích giống cô thì mất thể diện quá nên tạm thời sửa lời định nói thành “ cà chua”. Khúc Phương ngạc nhiên, không phải anh nói ghét cà chua nhất sao? Hay anh lừa gạt cô? Bất quá, cô suy nghĩ một chút rồi nói giọng vẻ tiếc nuối: “ Tôi có mang theo ít cherry muốn mời anh ăn nhưng chắc là không được rồi. Tôi mới mua, ngon lắm, không biết  anh lại thích cà chua hơn”. Nói xong cô tự mình mở bọc đựng cherry ngồi ăn, thuận tay còn cho A Húc vài quả. Sau đó bảo anh ta làm một ly cốc tai vị cà chua đưa cho Chân Vượng.

Chân Vượng đúng là bị rơi vào hoàn cảnh bi thảm, anh ghét nhất trên đời rượu vị cà chua, hậm hực nhìn bạn tốt A Húc cùng người phụ nữ kia ăn món mình thích nhất. A Húc cao hứng, thấp giọng hỏi Khúc Phương: “ Chị Khúc, chị cố ý đấy à?”. Khúc Phương nháy mắt mấy cái, tiện thể đút vào miệng anh ta quả cherry. A Húc làm bộ dạng hạnh phúc ăn ngon lành, hả hê quay sang nhìn Chân Vượng.

Chân Vượng tức giận, cô cố ý sao? Mua mất chén Kim Long của anh, để anh uống loại rượu có vị  đáng ghét, mà cũng tại anh cố tình nói sai,  bảo mình thích ăn cà chua cơ.

Nhìn Chân Vượng mặt mày nhăn nhó uống hết ly rượu Kê Vỹ Tửu, tâm trạng Khúc Phương rất tốt. Tiếp xúc hàng ngày cô biết anh là người tuy mạnh miệng nhưng tâm tính thiện lương. Cuối cùng cô vẫn đưa cherry cho Chân Vượng, dù sao đây cũng là đồ cô đặc biệt mua cho anh.

Nói chuyện mãi đến lúc quán bar đóng cửa, Chân Vượng đề nghị: “ Để tôi đưa cô về”. Khúc Phương không từ chối, trong xe ánh đèn mập mờ, cả hai tựa hồ bắt đầu hi vọng, cứ như vậy đi mãi mà không có điểm kết thúc. Xe rất nhanh đến nơi, Chân Vượng lên tiếng: “ Ngày mai rảnh rỗi, chi bằng chúng ta đến Lưu Gia đi dạo?”. Khúc Phương sung sướng, u mê nhận lời, đây là lần đầu tiên anh chủ động hẹn cô. Chân Vượng thấy vậy cũng hết sức vui vẻ: “ Sáng mai tôi đến đón cô, không gặp không về”. Khúc Phương về đến nhà mới nhớ ra một điều, căn bản cô không có ngày mai. Vừa mừng rỡ, thoáng chốc chuyển sang tâm trạng bối rối, nếu ngày mai Chân Vượng không tới, cô phải làm sao đây?

Ngày mai, có thể chồng cô cũng sẽ quay lại, mặc dù anh ta đòi ly hôn với cô vô số lần nhưng không còn cách nào khác để thay đổi. Khúc Phương cứ như vậy bối rối mâu thuẫn, cô không dám ngủ, sợ rằng mình sẽ lỡ hẹn,  sợ đến ngày mai. Cô phát hiện hôm nay không phải ngày tốt, chỉ muốn nhanh bước sang ngày hôm sau, lúc đó cô sẽ phải làm gì đây.

Đồng hồ từng giây từng phút trôi đi, Khúc Phương hồi hộp ngồi trong phòng khách từ lúc 5 giờ sáng. Cô đứng cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trời vẫn tối, đèn đường đã tắt, cả thành phố chìm trong bóng đen. Không biết cô đứng như vậy bao lâu, đến khi quay lại đồng hồ đã chỉ 5 giờ 30’. Tim Khúc Phương đập loạn, mười phút đồng hồ trôi qua thật khó khăn. 5 phút 51 giây, 5 phút 56 giây, 5 phút 59 giây….Khúc Phương vẫn ngồi trên ghế sa lông….
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

38#
 Tác giả| Đăng lúc 19-12-2012 23:35:03 | Xem tất
CHƯƠNG 19: MẸ



Khi chỉ còn một phút đồng hồ, trước mắt Khúc Phương bỗng nhiên tối sầm. Lát sau mở mắt tỉnh lại,  thấy mình đang nằm trên giường. Cô nằm nhìn trần nhà, có hay không sẽ có một người đàn ông đứng chờ cô dưới sân ? Khúc Phương một đêm không ngủ, rời giường đi rửa mặt, mở tủ quần áo, cảm giác như nằm mơ. Cô đã sắm sửa không ít, đồ trang sức cũng rất nhiều nhưng trong tủ lúc này lại không có gì cả, chỉ còn lại duy nhất bộ quần áo ban đầu. Điện thoại di động vang lên, ngày mới đã tới, chồng cô sẽ đòi ly hôn, cô vẫn chưa gặp được Chân Vượng, nên xử lý thế nào đây? Cảm giác buồn chán, tâm trạng thống khổ ngập tràn trong lòng. Cô ấu trĩ dùng tiền để trả thù nhưng rốt cuộc cô không biết mình đang trả thù ai, bản thân thì không thấy vui vẻ. Thậm chí anh ta vẫn náo loạn tìm mọi cách để đòi chia tay, còn người đàn bà kia được thể càng tỏ ra hùng hồn, kiêu ngạo. Khi trước gặp gỡ Chân Vượng, cô đưa ra mọi phương án để đến gần, tìm hiểu con người anh, muốn được ở cùng chỗ với anh. Nhưng tối hôm qua, Khúc Phương mới phát hiện, cô rất sợ, sợ đến ngày mai vẫn như vậy, mọi việc lại trở nên hỏng bét. Ngày hôm nay lặp đi lặp lại đã lâu, cô trở nên nhát gan bởi mong chờ mãi vẫn không thể có ngày mai. Cho nên đối với mọi việc đã làm, cô không muốn chịu trách nhiệm. Cô không chút kiêng kỵ, có ý định chạy đi tìm người đàn ông trẻ tuổi đó để chấm dứt chuyện tình cảm đơn phương nhưng hành động đó khác nào đùa với lửa? Vương phu nhân từng nói: phụ nữ chỉ nên dựa vào chính bản thân. Thật ra cô không hiểu lắm những lời đó, bởi từ trước đến nay cô luôn sống phụ thuộc vào đàn ông.

Khúc Phương không đi spa, không đi mua sắm, mặc bộ quần áo bình thường, vô thức đến Lưu Gia. Cô không có mục đích đi dạo, chả là hôm qua mua chén ở đây cô thấy có rất nhiều người. Mặc dù chén đã bị mua mất, nhưng câu chuyện về người “ tích đức” vẫn được lưu truyền. Cô không cố gắng chen lấn, đến một góc  phố thấy trên nền đất chất đầy đá, chung quanh rất đông người. Khúc Phương đứng ở xa không tiến lên chờ đợi được nhìn thấy dáng dấp của ai đó.

Bỗng một tiếng la lớn vang lên: “ Mở ra, mở ra, đế vương lục”. Giọng nói thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người, Khúc Phương không hiểu “ đế vương lục” là gì chỉ lặng nhìn đám người điên cuồng kích động. Cô thấy có một tảng đá, trên đỉnh là một khối vàng xấu xí. Đám người tiếp tục la hét ra giá. Người đàn ông đứng giữa đặt giá 11 vạn, rất nhanh tảng đá xấu xí đó được một người mua lại với giá 850 vạn. Khúc Phương thấy nhiều người còn phấn khích hơn thế như thể họ không phải những kẻ cần tiền.

“ Thần Thần, em không biết đâu, nhất định em phải có viên ngọc bích đó, anh mua cho em đi”. Một phụ nữ trong trang phục đỏ lắc lắc tay người đàn ông bên cạnh làm nũng. Khúc Phương như nghe thấy ảo giác, không đứng đó nữa mà quay gót bỏ đi. Chu Thần thấy bóng lưng cô, thoáng đăm chiêu:

“ Molly, hình như anh vừa nhìn thấy Khúc Phương”.

“ Không thể nào, anh chẳng bảo hôm nay gọi điện cho cô ấy không được. Hay là anh vẫn lưu luyến, không muốn ly hôn? Không phải anh từng nói cô ta chỉ là loại phụ nữ nơi xó bếp sao, cô ta đến đây làm gì?”.

Molly nhìn theo ánh mắt của Chu Thần có chút ảo não, Chu Thần ở nơi này vẫn còn nhớ đến người đàn bà vô dụng đó sao?

Khúc Phương đi chưa xa, giọng nói của người đàn bà cùng chồng cô đến chết vẫn không thể quên được. Họ đã ngang nhiên qua lại với nhau nên đi đến đâu cũng thấy xuất hiện cùng nhau.

Buổi tối, Khúc Phương lần đầu tiên không đến quán bar. Cô mua rất nhiều rượu mang về nhà, vừa xem ti vi vừa uống. Trên ti vi, người dẫn chương trình đang thông báo kết quả sổ xố, tiết lộ người dành chiến thắng số tiền 1.908.870 tệ. Nhìn những quả bóng xoay vòng, Khúc Phương uống một hớp rượu lớn, tìm điều khiển ti vi để đổi kênh nhưng lâu quá không dùng được  mà cũng không biết cô đã vất ở đâu. Một lúc sau, người dẫn chương trình bắt đầu công bố: 04, 07, 08, 12, 19#06, 16 . Khúc Phương tìm thấy chiếc điều khiển ti vi dưới gầm ghế, đang định chuyển kênh thì nghe thấy dãy số này. Rất quen tai, chẳng phải ngày sinh của cô sao: ngày 07 tháng 12 năm 1984 và  kỷ niệm ngày cưới là 16 tháng 6. Cô cười, tiếp tục uống rượu đến nỗi đứng không vững, vào nhà vệ sinh bị ngã trên bồn cầu, cảm thấy lạnh nhưng bò dậy không nổi.

“ Bé con, bé con, dậy đi nào”. Khúc Phương mơ màng, hình như có người đang gọi cô. Mở mắt thì âm thanh nhẹ nhàng kia biến mất, chỉ có tiếng đồng hồ báo thức reo to, chiếc đồng hồ điện tử ghi rõ ngày 22 tháng 12 năm 2012. Gọi cô là bé con chỉ có mẹ. Khi còn bé cô luôn nghĩ lớn lên sẽ chăm sóc mẹ cẩn thận, sống cùng mẹ đến hết đời. Nhưng khi  bước chân vào đại học, vì người đàn ông khác mà cô đã rời xa mẹ mình. Ở quê có phong tục, con gái đi lấy chồng thì bố mẹ coi như không còn quan hệ. Nhưng vì sống ở thành phố nên cô không ngại vấn đề đó, nhiều lần mời bà đến chơi. Mẹ cô từng tới đây một lần. Hồi đó mẹ chồng cũng đến chơi, sai bảo và coi mẹ cô như người giúp việc. Đã thế cứ mở miệng là tỏ ý giễu cợt. Khúc Phương bị mẹ chồng sai bảo không sao nhưng thấy mẹ đẻ bị đối xử như vậy sau này không dám mời bà đến chơi thêm lần nào nữa.

Mẹ chồng cô từng nói một câu: “ Bà thông gia này, ông thông gia mất sớm, bà không phải vẫn còn con trai sao? Da mặt bà không dày đến mức đến đây ở để Chu Thần nuôi đấy chứ? Nó là con trai tôi, cho dù có bản lĩnh thì cũng không thể nuôi nổi người ăn không ngồi rồi”. Lúc đấy hai mẹ con Khúc Phương đang nấu cơm trong bếp, mẹ chồng ngồi ở phòng khách xem ti vi, đến đoạn quảng cáo liền chạy vào bếp khoa tay múa chân một hồi. Khúc Phương nghe vậy không lên tiếng, lặng lẽ nấu ăn, nước mắt trong khóe mắt chỉ trực trào ra, cô không dám để mẹ nhìn thấy. Bà ta nói một lúc rồi quay lại phòng khách, quảng cáo kết thúc, chương trình ti vi lại bắt đầu.

“ Con gái, ngày mai mẹ về. Định ở đây chơi hai ngày nhưng thế thì lâu quá, không muốn người khác nhìn vào rồi gây khó dễ cho con”. Mẹ Khúc Phương vừa đậy vung nồi vừa buồn bã quay sang phía con gái nói. “ Mẹ”, đến lúc này thì Khúc Phương nhịn không nổi òa lên, hai mẹ con đứng trong phòng bếp chật chội ôm nhau khóc.

“ Mẹ không sao đâu, con lập gia đình, là con gái nhà người ta, con phải sống tốt thì mẹ mới vui được”. Giọng bà khàn khàn vỗ lưng Khúc Phương căn dặn.

Đến bữa tối, Chu Thần thấy mắt Khúc Phương đỏ, hỏi tại sao. Cô chỉ nói tại cắt hành tây nên bị vậy. Mẹ chồng vừa xới cơm cho Chu Thần vừa cười: “ Thần Thần, con đau lòng thay cho vợ à? Vợ con có làm gì đâu mà kêu là cắt hành tây”. Chu Thần thấy mẹ xới cơm cho mình, nhất thời cảm động: “ Mẹ, mẹ cực khổ rồi, không dễ được dịp mẹ khỏe mạnh tới chơi, những chuyện như vậy lần sau đừng làm nữa”. Trong bữa cơm chỉ có chồng và mẹ chồng nói qua nói lại, còn cô và mẹ đẻ ngồi im không đáp lời. Ngày hôm sau Khúc Phương đưa mẹ về quê.

Trên máy bay, nghĩ lại chuyện vừa qua, nước mắt ngăn không được cứ chảy ra, cô hận bản thân mình. Sau khi kết hôn một năm, Chu Thần có về quê một lần. Lần đó Chu Thần và anh trai cãi vã một trận rùm beng, buổi gặp mặt không mấy vui vẻ, cô còn tỏ ý oán trách anh mình. Hàng năm cứ đến ngày Tết, Chu Thần muốn về nhà bố mẹ, cô phải đi cùng nên càng ít dịp về thăm mẹ đẻ. Mấy năm rồi, cô thấy mình thật ngu ngốc, vì người đàn ông mình yêu mà quên đi tất cả.

Mẹ chồng luôn nói cô mang tiền về cho bên ngoại. Bản tính hiền lành nên cô chỉ thấy xấu hổ. Sau khi kết hôn, cô chưa cho mẹ được đồng nào. Thậm chí lúc cô lấy chồng, mẹ còn cho cô hơn hai nghìn tệ làm của hồi môn.

Khúc Phương nhớ lại hàng loạt chuyện đã qua mà thấy đau lòng. Nhớ tới sự bạc tình của chồng cô tâm trạng càng thêm khổ sở. Hàng năm mẹ cô đều mong cô về nhà đón tết nhưng năm nào cô cũng lấy lý do để từ chối.

“ Cô ơi, cháu cho cô này”. Khúc Phương ngẩng đầu, thấy một bé gái đôi mắt mở to sáng lung linh đứng trước mặt, đưa cho cô một chiếc khăn.

“ Cảm ơn cháu”. Nhìn đôi mắt to tròn đấy cô không nỡ từ chối nên cầm lấy.

“ Cô à, sao cô lại khóc? Ba cháu nói chỉ có trẻ con mới khóc thôi. Cô đừng khóc nữa nhé”. Cô bé lên tiếng hỏi giọng điệu không khác gì người lớn.

“ Bởi vì cô đang nghĩ đến mẹ cô. Ba cháu nói đúng đấy, chỉ có trẻ con mới khóc nên cô sẽ không khóc nữa”. Khúc Phương nhớ đến hình ảnh ngày mình còn bé hay quấn lấy mẹ, mặc dù nói không khóc nữa nhưng không nhịn được nước mắt cứ thế tuôn rơi.

“ Cháu cũng nghĩ tới mẹ nhưng cháu không khóc đâu, cô cũng không được khóc nữa nhé. Cháu đi ra với ba đây”. Cô bé nói xong còn vươn tay kiễng chân vỗ vỗ bả vai Khúc Phương rồi mới rời đi. Khúc Phương thấy cô bé đi tới bên cạnh một người đàn ông trung niên, người đàn ông đó nhìn cô khẽ mỉm cười, Khúc Phương lúng túng cúi đầu. Vì quá chuyên tâm nghĩ chuyện của mình nên cô không phát hiện ra có người để ý.  Trông cô lúc này tâm trạng u sầu, trang phục trên người rất đỗi bình thường nhưng người khác vẫn có thể nhận ra sự khá giả, thanh lịch.

Máy bay hạ cánh, cô vội vàng muốn về nhà, muốn gặp mẹ, gặp anh trai, muốn tìm lại quãng thời gian đã mất của mình. Không như ở thành phố dễ dàng bắt xe. Xe buýt ở sân bay phải chờ hơn nửa tiếng mới có một chuyến, taxi đến bắt khách rồi nhanh chóng rời đi,  một số người thì có xe riêng đến đón. Cô không nói với mẹ là mình trở về, sợ bà lo lắng đã xảy ra chuyện gì. Khúc Phương tỉnh tỉnh mê mê cảm nhận không khí nóng ấm nơi đây. Đã bao lâu rồi cô mới trở lại, hai mắt nhắm nghiền,  hít một hơi thật sâu.

“ Cô ơi, bên này, bên này”. Giọng trẻ con có chút quen thuộc vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Khúc Phương. Cô mở mắt, cách đó không xa là một chiếc xe thời thượng, cô bé vừa cho cô chiếc khăn tay đang ra sức vẫy gọi. Lúc ở trên máy bay, cô định nói lời cảm ơn nhưng vì quá nhớ nhà nên vừa hạ cánh cô đã vội vàng đi ngay. Hơn nữa Khúc Phương cho rằng sẽ không gặp lại họ nên việc này thấy không cần thiết. Cũng có thể do người đàn ông kia trông rất ưa nhìn. Trên mặt anh ta có những sợi râu nhàn nhạt trông vô cùng nam tính. Khúc Phương theo bản năng cố gắng gạt bỏ. Cô đã tiếp xúc với vài người đàn ông. Chu Thần luôn tỏ ra lịch sự như ánh nắng. Chân Vượng có chút ít vẻ trẻ con. Với người đàn ông này, cô thấy có sự thuần thục, thậm chí có nét nguy hiểm. Mặc dù cô bé kia luôn nở nụ cười ngọt ngào nhưng cô vẫn thấy vô cùng bất an.

Cuối cùng, cô vẫn không thể từ chối được nụ cười và giọng nói dễ thương của cô bé mà lên xe.

“ Khúc tiểu thư đi đâu?”. Khúc Phương lên xe có chút khẩn trương, cô bé cũng phấn khích líu lo cùng cô nói chuyện. Cô bé tự giới thiệu về mình và ba, lại còn thân mật gọi cô lên xe, khi xe vừa rời đi, người đàn ông mới lên tiếng hỏi.

“ Chở tôi đến thị trấn là được rồi. Không dám làm phiền anh nữa”. Khi nói chuyện với Đan Đan, cô hết sức vui vẻ nhưng khi nói chuyện với người đàn ông này cô tỏ ra gấp gáp.

“ Địa chỉ cụ thể của cô ở đâu”. Chân mày anh ta không một chút nhăn, tiếp tục hỏi.

“ Đường Trung Sơn, đối diện cửa trường tiểu học thực nghiệm”. Khúc Phương vô dụng trả lời. Tiểu Đan quay sang làm mặt xấu: “ Cô Khúc đừng sợ, ba cháu trông dọa người vậy chứ thật ra tốt lắm đấy”. Khúc Phương bị cô bé nhìn thấu, lúng túng cười. Cũng may Tiểu Đan luôn miệng nói nên xóa tan không khí có chút e dè sợ hãi của Khúc Phương.

“ Khúc tiểu thư, số di động của cô là bao nhiêu”. Chẳng mấy chốc xe đến nơi. Vừa dừng lại, người đàn ông đó lên tiếng hỏi. Khúc Phương đối diện với tình huống này không biết trả lời ra sao.

“ Cô đừng để ý. Tôi đưa Đan Đan đến nhà bà ngoại, chiều phải quay về. Cảm ơn cô đã đi cùng với con bé nên muốn mời cô ăn cơm. Cô cho tôi số điện thoại để lưu lại”. Anh ta nói một cách bình thản.

Khúc Phương bị hai cặp mắt nhìn vào cảm giác như mình phạm tội nghiêm trọng, vội nghĩ cô sẽ không gặp lại bọn họ, hơn nữa cô biết chỉ có một ngày rồi tất cả sẽ kết thúc, hay là cho?

Xuống xe, anh ta đưa cho cô tờ danh thiếp màu vàng. Trên đó ghi tên Hác Kiến Hồng cùng một dãy số điện thoại. Khúc Phương suy nghĩ một chút, đem tờ danh thiếp đó ném vào thùng rác ven đường, sẽ không gặp lại nên cần gì phải liên lạc cơ chứ. Nghĩ đến đây cô bất giác dừng bước đứng nhìn.  Lúc này, trước mặt Khúc  Phương là một ngôi nhà cũ kỹ. Ngày bé cô cho rằng ngôi nhà này thật đẹp, thật mới. Giờ trông mới cũ kỹ, tồi tàn làm sao.

“ Mẹ, con đã về”.

Bình luận

anh này cũng thú vị lắm :)  Đăng lúc 20-12-2012 01:23 AM
hic nam chính chưa đến đâu mà nam phụ đã nhảy vô rầu, hik hik  Đăng lúc 20-12-2012 12:04 AM
Nam phụ xuất hiện. Xì poi là vô cùng nam tính và bá đạo. Sao cứ nghe đến bá đạo là tớ lại thích nhở> <  Đăng lúc 19-12-2012 11:55 PM
^ ^ ngủ muộn thế. Cho cậu giật tem thoải mái này.  Đăng lúc 19-12-2012 11:50 PM
tem, 19 chương 19, oh la lá, thank hamilk ghê cơ !!!  Đăng lúc 19-12-2012 11:47 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

39#
 Tác giả| Đăng lúc 20-12-2012 13:03:18 | Xem tất
cath_mouse79 gửi lúc 20-12-2012 07:00
Dù bận tối mắt nhưng vẫn phải sống chết com cho được vài câu để ủng hộ tinh thần ...


Thích nhất khi mới sáng sớm ( chính xác là 7 giờ) mở máy tính thấy ngay bài viết của cath_mouse79. Đã thế còn có những bình luận " thích- không thích" về truyện nữa chứ.

Theo tớ thì Chân Vượng hay Hác Kiến Hồng dù là nam chính hay nam phụ thì cũng chỉ là nhân vật đứng sau nhân vật nữ chính. Hai anh này dù hay ho, thú vị đến đâu thì cũng chỉ là cái nền để nữ chính của chúng ta nổi bật hơn mà thôi. 47 chương đất diễn của các anh ý rất ít, chủ yếu đi sâu vào khai thác tính cách, tâm trạng, sự biến đổi của Khúc Phương.

Theo tâm lý phái nữ chúng ta luôn hâm mộ mẫu đàn ông nam tính, bá đạo, ga lăng. Nếu không có những điểm này thì sao gọi là mẫu đàn ông ngôn tình?. Vì vậy, cảm nhận của cậu không khác gì tớ và có thể của cả những bạn đọc khác khi mới xuất hiện Hác Kiến Hồng đã thấy có một chút thích thú, cảm tình. Nếu như nhân vật chính của chúng ta có tính cách như HKH thì chắc chắn anh ấy không thể là người đàn ông mà chị KP yêu mãnh liệt như vậy.

Tác giả để KP yêu một chàng trai kém tuổi. Vì mới đi chưa được nửa truyện nên chưa thể lột tả được sự thú vị về nhân vật Chân Vượng. Thắc mắc của cậu giống thắc mắc của tớ. Tại sao tác giả phải lấy bối cảnh một đám cháy để thể hiện sự hi sinh có phần khiên cưỡng của Chân Vượng? Tại sao không phải một mô típ nào khác mà cứ bắt buộc anh ấy phải chết. Tớ nhớ bạn Hoaquynh đã từng nói về chi tiết này, đại loại tình yêu và sự hi sinh không chỉ xuất phát bởi tình yêu lâu năm. Có thể mới gặp nhau, chưa hiểu hết về nhau nhưng vẫn có thể chấp nhận chết đi bởi những cảm mến ban đầu. Đó là sự may mắn mà Khúc Phương nhận được khi bắt đầu bước vào con đường thay đổi bản thân. Chân Vượng dù ít tuổi hơn Khúc Phương nhưng ngay từ đầu cô đã cảm nhận được anh ấy là một người đàn ông thực sự, một người xứng đáng làm chỗ dựa cho cô nên vấn đề tuổi tác ở đây không phải là điều quan trọng. Tình yêu xuất phát từ hành động chứ k phải chỉ qua lời nói hoặc vẻ bề ngoài. Chương 19, Khúc Phương đã so sánh Chân Vượng khá trẻ con còn Hác Kiến Hồng ưa nhìn, thành thục và có nét " nguy hiểm". Cô biết mẫu người như HKH là mẫu người đàn ông phổ biến và dễ khiến phụ nữ lệch bước. Có lẽ đó là lý do mà cô tìm cách kiềm chế bản thân, khẩn trương khi tiếp xúc với HKH?

Tớ không nghĩ Khúc Phương " trải đời". Đến giờ phút này cô vẫn hết sức ngây ngô, vẫn tự ti, vẫn sợ sệt khi phải đối diện với hoàn cảnh thực tế. Cô vẫn cúi đầu, vẫn nhẫn nhịn khi gặp lại đôi tình nhân Molly. Đừng trách cô ấy hiền quá, đừng cổ vũ cô ấy tiếp tục trả thù hai con người đáng khinh kia. Bởi theo tớ dù có làm cho Chu Thần khuynh gia bại sản, làm hắn ta mất hết nhà cửa, sự nghiệp thì cái hắn mất đi vẫn chỉ là yếu tố vật chất. Cái mà tớ muốn và hi vọng là đến lúc nào đó hắn có thể nhìn ra bản chất tốt đẹp của Khúc Phương, thừa nhận và thật sự nâng niu con người cô.

Tớ đồng ý với KP, sống trên đời mà chỉ chăm chăm nghĩ cách trả thù thì sẽ hết sức mệt mỏi và vô nghĩa. Mấy chương trước tớ cực kỳ thích cách suy nghĩ của KP khi quyết định yêu Chân Vượng bằng cách thể hiện bản thân, thể hiện con người mà không chọn cách làm đẹp, khiến mình quyến rũ hơn chỉ bằng hình thức. Tớ luôn chờ đến lúc Chu Thần sẽ nhìn ra con người bên trong cô chứ không phải sự ngạc nhiên nhất thời mỗi khi có cơ hội gặp lại vợ mình lột xác từng ngày.

Tớ không xì poi nhiều nhưng không chỉ qua nhân vật KP chúng ta mới đưa ra được triết lý sống. Ngoài cô ra, còn rất nhiều nhân vật khác đã được tác giả khắc họa khéo léo. Qua câu chuyện của các nhân vật phụ, chắc chắn mọi người sẽ có thêm cái mà cậu gọi là " đạo lý làm người". Chúng ta chờ xem sao nhé.


Bình luận

Nghĩ cũng chỉ là nghĩ thế thôi vì mình máu chiến chứ chẳng hy vọng chị hứng thú trả thù đâu :D Hehe thực ra lúc đấy chỗ m là 1h sáng :D nên... k ngờ có cú như cta   Đăng lúc 21-12-2012 02:26 AM
Trọng sinh, trọng sinh mà cậu ơi. Quay lại sao được.  Đăng lúc 20-12-2012 11:29 PM
oài, khúc dếm tgian cứ nghĩ là sẽ ko qay lại nữa ai dèn đâu làm cái đùng qay lại từ đầu TT^TT  Đăng lúc 20-12-2012 09:16 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

40#
 Tác giả| Đăng lúc 20-12-2012 23:22:10 | Xem tất
Chú ý: bài này đã bị đặt ẩn bởi Admin hoặc Mod
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách