|
SBD 40
Bài dự thi: Giấc mơ Giáng Sinh
Nick Kites: timbuondoncoi
Tiêu đề:
Có thật không... điều ước
Đã qua lâu lắm rồi cái tuổi mộng mơ, đã qua lâu lắm rồi cái thời yêu thích những câu chuyện thần tiên cổ tích. Có lẽ càng khôn lớn, càng nếm trải sự đời, con người ta càng biết chấp nhận sự thật và thôi mơ mộng... Vậy mà, có một sự thật đến bây giờ con vẫn chưa thể chấp nhận được... rằng con đã mất ba. Sao giờ đây con lại khát khao một điều ước nhiều đến thế...
7 tháng trước
Ba sụt cân nhiều, trước đó ba có tiền sử bệnh lao nhưng đã điều trị, uống thuốc Tây đúng 7 tháng và sau đó cả nhà vui mừng nhận được kết quả tái khám là ba hoàn toàn khỏi bệnh. Vậy mà dạo gần đây ba ốm nhiều, sụt cân liên tục, điều này làm cả nhà lo lắng và động viên ba đi kiểm tra sức khỏe một lần nữa. Đi hết bệnh viện này đến bệnh viện khác, kết quả vẫn nghiêng về bệnh lao... và khi đến bệnh viện Triều An kết quả chẩn đoán là nghi vấn K di căn ở phổi, bác sĩ khuyên ba điều trị tuyến trên tại BV Chợ Rẫy...
6 tháng trước
Trước đây ba làm trong ngành dược, nên kiến thức về y học và thuốc ít nhiều ba cũng có hiểu biết nhất định. Ba so sánh triệu chứng của mình và đọc các giai đoạn phát triển căn bệnh ung thư phổi từ các tài liệu trên internet, ba khẳng định bệnh của mình sớm lắm cũng đã giai đoạn 3...
Lúc kết quả chẩn đoán cuối cùng vẫn còn tranh tối tranh sáng, con đã không kìm được nước mắt khi nghe ba thầm van vái, thà để cho ba bị bệnh ung thư chứ đừng để ba bệnh lao... Căn bệnh nào cũng nguy hiểm như nhau, mà ung thư là không thể điều trị tận gốc và thời gian sống còn lại với những người mắc phải căn bệnh này là rất thấp, thế mà ba lại mong như vậy... Con hiểu ba, con biết được ba nghĩ gì khi thốt ra những lời này, tim con như se thắt lại và con khóc. Bởi lẽ khi tuổi đã về chiều thì ba càng muốn gần con gần cháu hơn... 7 tháng điều trị trước kia quả là một cực hình với ba rồi, nói chuyện với con ba không dám nhìn thẳng mặt, cũng không dám nói chuyện nhiều, ngồi cùng một bàn ăn thì lại phải dùng thức ăn riêng, càng cực hình hơn đối với ba là muốn ôm đứa cháu duy nhất vào lòng, muốn hôn khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu của cháu mình nhưng lại không dám...
ba và con trai
Con thì khác, lúc đó con đã thầm cầu xin ông trời cho ba đừng mắc phải căn bệnh ung thư quái ác này... nhưng có lẽ lời cầu xin của con không được nghe thấy hay do con chưa đủ thành tâm mà kết quả chẩn đoán cuối cùng tại BV Phạm Ngọc Thạch không phải là lao, mà là ung thư phổi đã di căn và lại là giai đoạn cuối cùng với thời gian sống trung bình là 6 tháng. Con nghe như sét đánh ngang tai, như trời đất đổ sụp dưới chân mình... Con không tin vào mắt mình, không tin vào tai mình khi đọc hồ sơ bệnh án và nghe bác sĩ hướng dẫn những cách thức điều trị trong giai đoạn này, đã quá muộn rồi, bây giờ không thể trị bệnh mà chỉ là điều trị triệu chứng, để cải thiện chất lượng cuộc sống cuối đời của bệnh nhân mà thôi... Con và mẹ đã khóc hết nước mắt, những ngày tháng trong BV Phạm Ngọc Thạch nặng nề trôi qua... Ở giai đoạn này và với bệnh của ba thì chỉ còn cách hóa trị. Để hoàn thành một đợt hóa trị phải mất 6 lần và thời gian kéo dài gần 4 tháng. Nếu quả thật ba chỉ còn sống được 6 tháng, con và mẹ thật sự không muốn những ngày tháng cuối đời ba phải nằm trên giường bệnh của bệnh viện, con muốn ba được trở về nhà, được nghe đứa cháu mà ba yêu quý thỏ thẻ, được ôm cháu vào lòng, được hôn cháu, con muốn nhiều, nhiều lắm... Bác sĩ cũng không nói được chính xác về thời gian sống còn lại nếu hóa trị, bởi lẽ còn tùy hình sức khỏe của bệnh nhân, không ai biết trước được, có thể kéo dài hơn 6 tháng hoặc cũng có thể ra đi nhanh hơn, bác sĩ không cho lời khuyên nào cả, chỉ để gia đình tự quyết định. Con và mẹ đầu óc rối bời...
Ba là người sống yêu đời, giao tiếp rộng, thích đi đây đi đó. Con không thể hình dung được những ngày tháng cuối đời ba phải nằm mãi trong bệnh viện, chịu những cơn đau đớn của hóa trị kéo dài, rồi kể cả rụng tóc, ba sẽ không thể ra đường, không thể gặp bạn bè, con không hình dung được ba sẽ buồn đến nhường nào... Nhà mình có ông Út và bà Út đều bị ung thư, nhưng bà Út sau khi điều trị hóa chất, khi nó di căn vào xương thì thời gian sống chỉ kéo dài 1 năm sau đó, lại không đi đứng được, tay chân không cử động, cơ xương hầu như mục nát... Ông Út thì không điều trị theo Tây Y mà uống thuốc Nam, ông sống được lâu hơn và cũng khỏe mạnh hơn bà và sau gần 4 năm thì ông cũng mất, nhưng những cơn đau không nhiều, không kéo dài đến lúc cuối đời, ông ra đi rất nhẹ nhàng trên giường bệnh... Con cũng là một trí thức, nhưng con biết rõ ràng với tình hình bệnh của ba giai đoạn này hầu như không thể cứu vãn được nữa rồi, tìm hiểu trên mạng, các bài thuốc Nam, thuốc Bắc, Đông Tây Y đều có đủ thậm chí có những phương pháp chỉ hoàn toàn ngồi thiền hay dựa vào tín ngưỡng cũng khỏi bệnh... Đọc các bài thuốc Nam, Bắc, các bài thuốc dân gian, con cũng thầm nuôi hy vọng, bởi những phương thuốc bài thuốc này thì có người uống hết, có người lại không, người ta gọi là phước thầy may chủ là thế! Đối với những vị thuốc, bài thuốc đó còn tùy thuộc vào cơ địa của mỗi bệnh nhân, chứ không phải với cùng một bài thuốc, cùng một loại bệnh, cùng giai đoạn ai uống vào kết quả cũng như nhau như thuốc Tây được. Nhưng con vẫn nuôi hy vọng, từ nấm lim xanh, linh chi, canh dưỡng sinh, uống lá đu đủ thay nước, gan cóc, tổ yến... rất nhiều bài thuốc khác con đều tìm hiểu và nhen nhóm hy vọng... Con biết đã vướng phải căn bệnh này là không thể nào trị khỏi, con chỉ mong kéo dài thêm sự sống cho ba, để ba sống vui vẻ với con cháu thêm vài năm lúc cuối đời con cũng đủ mãn nguyện rồi...
Lần nội soi thực quản cuối cùng để xác định gốc của căn bệnh ung thư này, ba đến BV Hòa Hảo và cầm kết quả chẩn đoán cuối cùng là ung thư 1/3 thực quản và đã di căn sang 2 phổi... Một đều trớ trêu là ba năm nào cũng khám sức khỏe định kỳ, lần khám gần đây nhất cũng ở BV Hòa Hảo, cũng nội soi thực quản và cũng chính bác sĩ ấy chẩn đoán nhưng 5 tháng trước thì không hề phát hiện bệnh vậy mà trớ trêu thay giờ đây là căn bệnh ung thư lại là giai đoạn cuối?! Cũng tương tự với phổi của ba, 3 tháng trước chụp hình chỉ là một đốm rất nhỏ bên phổi trái, và nghi vấn lao (?) nhưng hiện giờ thì các đốm ấy kín cả phổi trái và lan đầy sang phổi phải. Con không thể ngờ tiến triển bệnh của ba nhanh vậy... Con và mẹ cố gắng giấu ba về thời gian sống còn lại, không nói cho ba biết với hy vọng ba tiếp tục tin tưởng và sống lạc quan, bởi lẽ con cũng hiểu chính niềm tin và nghị lực, sự lạc quan chính là yếu tố quan trọng để kéo dài sự sống của bệnh nhân trong giai đoạn này. Và cuối cùng ba quyết định ra về, không chấp nhận hóa trị...
5 tháng trước
Về nhà, gia đình mình tìm mua nấm lim xanh, linh chi, hốt thuốc Nam, canh dưỡng sinh đủ các loại, kể cả ba còn đi bái sư để học nhân điện để điều trị bằng năng lượng sinh học. Một ngày ba uống thuốc nhiều hơn uống nước, thậm chí lấy thuốc nước để uống thuốc bột nữa, con biết ý chí của ba rất kiên cường, ba muốn tiếp tục sống với con cháu. Ngày nào ba cũng đi ngồi thiền, điều trị theo phương pháp nhân điện mà thực tế có rất nhiều người đã khỏi bệnh, nên ba tin tưởng và hy vọng vào phương pháp này nhiều lắm... Nhưng đáng tiếc là ba lại không ăn uống nhiều, ba ăn kiêng vì sợ ăn vào nuôi mình thì cũng nuôi theo khối u trong thực quản, mà nó càng lớn thì càng nuốt khó, bệnh càng nhanh phát triển... Con với mẹ khuyên hết lời ba nên ăn uống bình thường để có đủ sức khỏe chống bệnh tật nhưng ba vẫn không đồng ý, ba cứ lao vào ngồi thiền, nửa đêm không ngủ được ba cũng ngồi thiền, con và mẹ chỉ biết nhìn theo mà đau đớn.
Ba vẫn duy trì cuộc sống bình thường, vẫn đi họp giao ban khu phố, vẫn họp hội cựu chiến binh, vẫn gặp gỡ bạn bè trong các tiệc cưới hỏi chỉ có khác là ba chỉ tham dự chứ không ăn uống được gì...
Bác sĩ đã cho con và mẹ biết được diễn tiến của bệnh này, khối u từ từ lớn nó sẽ làm hẹp lòng thực quản, khó ăn và khó thở. Đầu tiên là nuốt khó, nuốt đau rồi khó thở, trường hợp xấu nhất là ngạt thở...
4 tháng trước
Ba không còn ăn cơm bình thường được nữa, bây giờ phải nấu nhão để ba ăn, mọi người khuyên nên xay thức ăn để cho đỡ đau nhưng ba không đồng ý, ba muốn thực quản mình vận động, để nó co bóp thì khối u kia chậm phát triển... Dù ở không xa ba lắm, cách có vài bước chân mà mỗi lần về thăm ba con lại không thể nào kìm lòng cho được... Ba ngày càng ốm, ngày càng xanh xao, ngồi vào bàn ăn thấy ba ăn chậm, ăn từ từ từng chút cơm đã nấu rất nhão mà con không kìm được nước mắt. Con tự dặn lòng không được khóc trước mặt ba, như thế sẽ làm ba buồn và lo lắng nhưng con không thể nào làm được, nước mắt cứ tuôn trào, càng cố kìm nước mắt càng tuôn rơi có khi bật ra thành tiếng... Con bỗng dưng lo sợ cái ngày con không còn được gọi hai tiếng ba ơi!
Những ngày chăm sóc ba con cũng thấy mẹ gầy đi thấy rõ, đôi mắt thức đêm canh chừng những cơn đau, những cơn khó thở của chồng, con thấy mẹ già đi nhiều quá... Con biết mẹ cũng nén nước mắt vào lòng, mỗi khi đến nhà con mẹ mới dám khóc, rồi cả hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở, con đã hơn một lần khấn nguyện xin cho con được giảm mười năm tuổi thọ hoặc nhiều hơn nữa để kéo dài cho ba sự sống, nhưng lời khấn nguyện kia nào thấu được trời cao!
3 tháng trước
Sức khỏe ba yếu nhiều, cơm không thể nuốt, bây giờ chỉ có thể húp cháo và uống sữa, thuốc sắc bây giờ ba cũng đã giảm bớt đi một vài loại vì nuốt nước giờ đây cũng đã rất đau rồi... Ngày mới về bệnh viện ba hy vọng bao nhiêu vào những bài thuốc này, cả con và mẹ cũng rất hy vọng vào nó thì bây giờ ba ngày càng mất dần niềm tin vào chúng. Bởi căn bệnh ngày càng diễn biến theo chiều hướng xấu, con và mẹ khuyên ba nên đi bệnh viện lần nữa hoặc hóa trị nhưng ba không đồng ý... Ba bắt đầu đi lại khó khăn, con đoán là nó đã di căn vào xương ba mất rồi, cảm giác mơ hồ ba sắp rời xa con vĩnh viễn làm tim con đau nhói... |
Rate
-
Xem tất cả
|