|
Tôi đã khóc rất nhiều ở kết thúc phim Journey to the West mặc dù đó là một tình tiết quá quen thuộc với tôi. Tôi không hiểu vì sao chi tiết ấy vẫn khiến tôi xúc động. Tôi buồn và đờ đẫn cả đến sau khi đã ra khỏi rạp và nghe rất nhiều tiếng cười đùa, bàn tán của những người vừa xem xong. Họ nói phim mắc cười quá, phim nhảm…Vậy mà những lời nói của họ vẫn không sao kéo tôi ra khỏi cơn đờ đẫn của mình. Rất lâu rồi tôi mới tìm lại được cảm xúc này. Tôi biết mọi người vẫn nói phim của Châu Tình Trì là phim hài nhảm. Thế nhưng, những lời bình luận "phim nhảm quá trời" mà tôi nghe được sau khi rời khỏi rạp lại khiến tôi cảm thấy thực sự tức tối trong lòng.
Tôi đã thay đổi một cái nhìn khác về Châu Tinh Trì sau khi xem Journey to the West. Tôi cảm thấy thích Châu Tinh Trì, thích lắm, thích vô cùng.
Thực ra, trước Journey to the West, tôi chưa từng xem trọn vẹn một phim nào của anh cả nên cũng không thể nói là thay đổi cái nhìn. Kí ức về phim Châu Tinh Trì của tôi rất mơ hồ. Hồi tôi học cấp hai và gần lên cấp ba, hai chị của tôi đã mở phim Kungfu Hustle. Hồi ấy, tôi chỉ xem được phân nửa đoạn đầu, tôi không nhớ vì sao mình không xem tiếp phân nửa đoạn sau, dường như tôi bận gì đó. Nhưng phân nửa đoạn đầu làm tôi có một cái nhìn xấu về Châu Tinh Trì. Tôi thấy phim nhảm quá, sao mà nhiều người thích, mặc dù tôi đã chẳng xem hết. Sau đó, tôi cũng biết phong cách của Châu Tinh Trì là hài nhảm. Thế là tôi đánh đồng giữa hài nhảm và vô giá trị. Tôi nghĩ phim người này không đáng xem. Từ đó tôi không xem phim nào của Châu Tinh Trì nữa. Dạo gần đây, tôi lại nghe nhắc đến Châu Tinh Trì trong một bài phỏng vấn Nguyễn Quang Dũng. Dũng nói rằng thần tượng của anh là Châu Tinh Trì và anh muốn hướng đến kiểu làm phim như Châu Tinh Trì: hài nhảm, mọi người ra rạp đều có thể giải trí thoải mái nhưng đó là những bộ phim giải trí chất lượng và vẫn đọng lại một vài bài học nho nhỏ.
Ban đầu, tôi không dự định xem Journey to the West của Châu Tinh Trì nhưng vì phim có Thư Kỳ nên tôi đã chọn xem. Thật ra cũng lâu rồi tôi không xem phim của nàng. Có lẽ không gặp nàng ít nhất là cũng 7 năm rồi. Đơn giản vì tôi chỉ mới xem ba phim nàng đóng mà thôi: So close, The transporter, Confession of pain. Kể cả phim mang tính nghệ thuật nhất mà nàng từng đóng: Three times, nhiều lần tôi đã định xem, cuối cùng tôi vẫn chưa xem. Tôi đã từng rất thích Thư Kỳ. Nàng là tình yêu năm cấp hai của tôi. Nhưng rồi cuộc sống mà. Có biết bao nhiêu diễn viên tài giỏi xinh đẹp xuất hiện khiến tôi quên mất nàng. Trong lòng tôi không còn nhớ nàng nữa, không còn cảm giác rạo rực mà nàng từng mang đến cho tôi hồi cấp hai khi tôi xem So close nữa. Có lẽ là vì vẻ đẹp của nàng không thể đơn giản thỏa mãn bằng cách ngắm hình, phải xem phim mới thấy nàng đẹp. Nàng thật lạ. Rõ ràng khuôn mặt của nàng rất thu hút trên phim, vậy mà lại... không thu hút trên hình. Có lẽ không chỉ mình tôi nghĩ như thế vì thời điểm tôi học năm cấp hai, tôi thấy xung quanh mình cũng rất nhiều người đồng tình với quan điểm này. Khi nhìn hình nàng, tôi chỉ thấy thân hình nàng đẹp; còn khuôn mặt thì có cá tính đấy, có gì đó ẩn chứa nỗi buồn trong đôi mắt nhưng vì sao nó không lung linh như trên phim? Thật là lạ... Và sau Confession of the pain, suốt bao nhiêu năm qua, tôi không còn xem một phim nào của nàng nữa. Ấn tượng về nàng trong tôi ngày càng nhạt nhòa. Tôi chỉ không quên một điều: cảm giác hụt hẫng ngày ấy. Khi xem phim So close, tôi thấy nàng đẹp lắm. Nhưng thời đó, nhà tôi làm gì có internet để dễ dàng lên mạng tìm và ngắm hàng trăm tấm hình một cách dễ dàng như bây giờ. Tôi chỉ biết lặn lội tìm mua những hình của nàng ở các chỗ bán đồ lưu niệm. Và tôi đã thất vọng. Về nhà, tôi thử caption lại hình nàng trong So close. Tôi lại thêm một lần ngạc nhiên nữa. Rõ ràng vẫn là nàng đấy, nhưng khi xem phim, nhìn khuôn mặt nàng xinh hơn nhiều và khi caption lại, dù vẫn là khoảnh khắc đó, nhưng sao dường như có gì đó không lung linh như khi nàng diễn, như khi nàng sống động... Vẻ đẹp của nàng chỉ hiển lộ khi nó sống động trong từng thước phim để ta theo dõi, đó không phải là vẻ đẹp bất động như tượng để ngắm nhìn trong những khuôn hình đông cứng lại sự sống. Vì lẽ đó, ngay từ sau lần đầu tiên ấy, tôi không ngắm hình nàng nhiều nữa. Vì không thể ngắm hình nàng, tôi khó mà duy trì tình cảm với nàng. Rồi nó nhạt dần. Vậy mà hôm nay, kí ức tuổi thơ trong tôi lại sống dậy... Tôi thầm cảm ơn Châu Tinh Trì. Cảm ơn Châu Tinh Trì rất nhiều. Trong phim, nàng đẹp biết bao.
Tôi thấy lạ khi tại sao phụ nữ ngày xưa lại ganh tị sắc đẹp của nhau rồi hủy hoại nhau như thế. Nếu không ganh tị, khi nhìn một người đẹp, người ta cũng thường có tâm lí tự ti. Có lẽ thời buổi bây giờ đã đổi khác. Tôi mong rằng không còn bất cứ vụ tạt axit vì đánh ghen nào diễn ra nữa, mong phụ nữ hiểu rằng nếu như người yêu có bỏ rơi mình thì chỉ đơn giản là vì người ấy không còn yêu mình nữa chứ không phải vì người phụ nữ kia đẹp hơn để rồi lại đi hủy hoại nhan sắc đối phương như thế. Trải qua nhiều chuyện trong cuộc sống, bây giờ, tôi đã hiểu rằng khi một người nào đó bước khỏi cuộc đời mình và đến với một cuộc đời khác, hãy cứ đơn giản là mỉm cười và chúc phúc cho người yêu, đừng níu kéo cũng đừng làm chuyện gì gây khó dễ cho người ấy, dù sao đó cũng đã từng là người mình yêu mà. Mỗi lần nhớ đến chuyện vũ nữ Cẩm Nhung ngày đó bị bà Năm Rađô tạt axit tôi vẫn còn thấy đau lòng. Đau lòng lắm. Tôi không biết lí do vì sao nhưng ngay từ khi còn nhỏ, lúc nhìn thấy người đẹp hơn tôi, tôi không hề có cảm giác ghen tị. Chưa bao giờ tôi có cảm giác ấy khi nhìn thấy một vẻ đẹp nào đó rồi nghĩ vì sao tôi lại không được như thế. Tôi xem bản thân mình như một người không khuôn mặt vì nhiều lúc tôi chợt không nhớ khuôn mặt tôi ra sao. Có lẽ đó là do tôi ít nhìn gương để xem khuôn mặt mình như thế nào. Tôi chỉ là nghĩ, khi gặp một vẻ đẹp nào đó, tại sao người ta không trân trọng nó, nâng niu nó mà lại muốn hủy hoại nó vì ghen tị? Chẳng phải trên đời này càng có nhiều người đẹp thì càng tốt sao.
A! Tôi đã đi lệch chủ đề quá rồi. Ban đầu, tôi muốn viết review về phim Journey to the West mà rốt cuộc lại say sưa viết về sắc đẹp phụ nữ như thế. Quay trở lại chủ đề chính thôi. Journey to the West là phim đầu tiên của Châu Tinh Trì mà tôi được xem trọn vẹn. Và phải nói thật là sau khi xem phim xong, tôi rất phục Châu Tinh Trì. Kịch bản phim được viết thật chắc tay, không một chi tiết nào thừa. Mọi chi tiết đưa ra đều mang tác dụng về sau. Set up và pay off rất hợp lí. Hơn nữa, hài trong phim lại rất có duyên. Tôi tưởng rằng từ lâu rồi, tôi không thể cười được nữa khi xem phim hài. Từ nhỏ, tôi cũng là đứa khó cười. Một câu chuyện cười thầy giáo kể cả lớp nghe, cả lớp cười rần rần, vậy mà mặt tôi vẫn tỉnh bơ. Khi tôi ra rạp xem những phim hài trước đây, tình trạng cũng tương tự như thế. Có những đoạn cả rạp cười rần rần mà tôi không cười được. Tôi không phải dạng ngay lúc ấy chưa cười vì chưa hiểu, sau đó về nhà mới hiểu ra và cười một mình dù cũng có vài trường hợp tôi bị như thế thật nhưng rất hiếm. Trong những tình huống ấy, tôi đã không cười chỉ đơn giản vì phim không chọc cười tôi nổi, vì độ hài hước của phim không chạm đến tôi. Nếu có phim hài nào đó làm tôi cười thì chỉ là ở một vài chi tiết chứ không phải hết cả phim như Journey to the West. Tôi thực sự nể phục anh.
Tôi nghĩ như thế này: việc hài bằng những câu thoại vô duyên có thể khiến người ta cười dễ dàng, việc viết ra nó cũng rất nhiều người có thể làm được. Một trong những phương pháp đó là troll. Phương pháp này khiến người xem nghĩ đáng lẽ nhân vật phải nói thế này, cuối cùng nhân vật lại nói theo kiểu không ai có thể ngờ tới và điều đó khiến họ cười. Châu Tinh Trì đương nhiên cũng sử dụng miếng hài đó. Troll là nền tảng cơ bản của hài, phim hài nào cũng có. Thế nhưng bên cạnh đó, Châu Tinh Trì đã rất thông minh khi nghĩ ra nhiều tình tiết hài không phải dựa vào troll mà chỉ dựa vào hành động của nhân vật. Ví dụ như đoạn giết con ngư tinh ở đầu phim: con cá nằm trên thanh gỗ ở tư thế bập bênh và rồi lần lượt từng người dân làng nhảy lên thanh gỗ để con cá bị tâng lên, cao trào là một em gái vóc người như sumo nhảy vào và con cá rơi lên cạn, thiếu nước chết tươi. Một cảnh hài rất có duyên và dễ thương. Cảnh ấy không chỉ hài mà còn thể hiện sự đoàn kết, đáng yêu của người dân làng. Họ có thể ban đầu nhút nhát, nhưng sau đó vì bảo vệ nhau, họ dần can đảm, họ có thể cùng nhau nỗ lực cố gắng kéo đứa bé ra khỏi nanh vuốt của con cá, và cuối cùng họ sẵn sàng... chơi trò nhảy bập bênh.
Ngay từ chi tiết hài đầu tiên nhất của phim, Châu Tinh Trì đã lập tức tạo được cảm tình với tôi. Đó là chi tiết người cha chọc đứa bé rồi làm trò cười khiến em khóc rồi lại cười. Cảnh phim ấy khiến tôi vui, tôi cười và thấy trong lòng có gì đó ấm áp. Tôi nhớ lại tuổi thơ đã xa của mình. Mỗi lần hai chị chọc ghẹo làm tôi khóc rồi sau đó lập tức làm tôi cười, thế nào tôi cũng sẽ bị chọc là "vừa khóc vừa cười ăn mười cục cứt." Thế đấy. Châu Tinh Trì khiến tôi hiểu ra rằng hài không chỉ là khiến người ta cười mà quan trọng hơn khi người ta cười, trong lòng có thấy ấm áp hay không. Kiểu cười của Châu Tinh Trì không phải là kiểu cười hạ nhục người khác để mua lấy tiếng cười cho thiên hạ. Không. Không phải là kiểu cười như thế. Đó là kiểu chọc cười sẽ chẳng bao giờ khiến tôi thấy xúc động. Ẩn dưới lớp vỏ có vẻ thô tục bề ngoài, nụ cười Châu Tinh Trì đem lại cho tôi lúc nào cũng có nắng trong lòng. Đó không phải là kiểu vừa cười vừa rủa thầm trong đầu (hoặc thốt lên thành tiếng): "Trời ơi! Sao nhảm quá." Đương nhiên, Châu Tinh Trì cũng có những đoạn hài chỉ để cười nhưng dù vậy, những đoạn hài ý nghĩa của anh vẫn đủ khiến tôi yêu thích cả bộ phim.
Nghệ thuật set up, pay off đỉnh cao của Journey to the West nằm ở câu thoại của Thư Kỳ: "Khi một người con gái nhắm mắt nghĩa là muốn được ai đó hôn." Trong phim, Trần Huyền Trang đã luôn từ chối làm theo yêu cầu này của nàng. Để rồi khi nàng chết đi, lúc đó nàng nhắm mắt, chàng mới nhớ đến câu nói đó và hôn nàng thắm thiết. Nhưng nàng không mở mắt ra nữa. Tôi đã khóc điên cuồng và buồn không sao tả xiết. Cái buồn như thể chính bản thân tôi cũng vừa mất mát đi một điều gì đó rất quan trọng. Cả mấy phân đoạn trước, chi tiết đó lặp đi lặp lại như một set up. Để rồi cuối cùng, nó tạo ra pay off quá tuyệt vời như thế. Đó là khoảnh khắc đỉnh điểm của cảm xúc và làm tôi bật khóc sau khi đã được nhiều phen cười hả hê ở suốt bộ phim.
Thế đấy, Châu Tinh Trì làm tôi quá hài lòng. Châu Tinh Trì làm tôi cười được, cười như điên loạn. Và rồi cũng làm tôi khóc, làm tôi buồn khôn cùng. Tất cả những điều ấy, Châu Tinh Trì làm dễ như trở bàn tay (ý là với tôi). Tôi luôn tự tin mình là người nghiện phim, đã xem quá nhiều phim rồi nên sẽ không thể nào dễ dàng bị đạo diễn điều khiển cảm xúc như con rối nữa. Nhiều lần, tôi đã được kiểm chứng sự tỉnh táo đó. Ở những phim khác, có nhiều đoạn người ta khóc hay cười còn tôi thì cứ bình thường như cân đường hộp sữa ngồi nghĩ xem đạo diễn xây tình tiết như thế này để làm gì? Đương nhiên, khi nhỏ tôi dễ dụ, bị đạo diễn xoay như chong chóng, sau này lớn lên đã ít dần. Lâu lắm rồi, lâu lắm rồi mới có một người nắm cảm xúc của tôi dễ dàng như người ta nắm compa rồi tha hồ xoay bao nhiêu vòng tròn cuồng loạn. Châu Tinh Trì đã làm được điều đó. Hiếm có phim nào tôi xem mà vừa khóc vừa cười như thế. Một bộ phim giải trí như thế là quá tuyệt vời rồi! Tôi không còn đòi hỏi gì hơn. Tôi phân biệt rất rạch ròi giữa phim nghệ thuật, phim giải trí và tôi không hề coi thường phim giải trí hơn phim nghệ thuật. Đó là hai thể loại khác nhau, nếu so sánh là không công bằng cho đạo diễn vì ngay từ đầu đạo diễn đã lựa chọn thể loại rồi. Do đó, khi so sánh, ta chỉ nên so sánh trong cùng thể loại. Một bộ phim giải trí tuyệt vời vẫn sẽ khiến tôi thích tương đương như một bộ phim nghệ thuật tuyệt vời.
Sau khi xem xong Journey to the West, tôi rút ra kết luận: so với thần tượng của mình, Nguyễn Quang Dũng vẫn còn kém xa lắm. Dù cùng làm phim giải trí, nhưng rõ ràng Châu Tinh Trì tạo dựng mạch cảm xúc rất tốt, kịch bản chặt chẽ, không phút nào xem phim thấy loãng hay làm mất tập trung của khán giản cả. Lúc xem Mỹ nhân kế, có nhiều cảnh tôi chăm chú nhưng cũng có nhiều cảnh tôi mất tập trung, thầm nghĩ rằng sao cảnh này không sớm kết thúc. Đặc biệt là phân đoạn cả Đường sơn quán say xỉn và hát bài Chờ người nơi ấy. Theo tôi, đoạn ấy rất vô duyên. Nó phá hỏng hết cảm xúc trước đó vốn là phân cảnh khá cảm động khi thuật lại tiệc cưới của Mai Thị. Các Thị đã lần lượt bộc lộ tâm trạng trong phân cảnh này. Tôi đang mênh mang với nỗi buồn của những người con gái ấy dù thú thật là tôi cũng không hoàn toàn chìm đắm trong cảm xúc mà lẽ ra tôi nên có (một phần lí do cũng vì diễn xuất của các diễn viên đều chưa tới) ở phân đoạn đó thì ngay khi cảm xúc chưa kịp thấm sâu trong tôi, đột nhiên phim chuyển ngay tắp lự đến màn say xỉn hát hò chẳng chút hòa điệu với đoạn trước đó khiến tôi bị mất hết cảm xúc. Không phải chỉ mỗi phân cảnh đó mà còn rất nhiều phân cảnh khác trong phim cũng như thế. Nguyễn Quang Dũng tự tạo ra tình huống gây một cảm xúc nào đó, chưa kịp đi hết cảm xúc thì chính anh đã phá hỏng nó, phá hỏng cảm xúc của người xem. Chưa kể là set up và pay off trong Mỹ nhân kế quá lỏng lẻo. Nhiều chi tiết đưa ra nhưng không được giải quyết đến cùng, hoặc không có tác dụng gì.
Journey to the West đã khiến khóc nhiều đến mức ra rạp thẫn thờ, rồi buồn thở dài và nghĩ: Việt Nam bao giờ mới có thể làm một phim giải trí tốt như thế này. Ở đây, tôi không bàn đến vấn đề kĩ thuật quay phim, bối cảnh, kĩ xảo vì kĩ xảo trong Journey to the West nhiều đoạn nhìn cũng rất giả. Vấn đề tôi muốn nói ở đây nằm ở kịch bản và tư duy điện ảnh của đạo diễn. Kịch bản Journey to the West khiến tôi thấy Châu Tinh Trì quá thông minh và tôi ngưỡng mộ sự thông minh đó. Tôi biết so với nhiều đạo diễn Việt Nam, Nguyễn Quang Dũng cũng giỏi và thông minh, tôi đã xem hết tất cả những phim chiếu rạp của anh nhưng chưa phim nào khiến tôi thực sự muốn thốt lên từ tận đáy lòng là: "Anh ấy thông minh quá!" Tôi đã hi vọng để rồi thất vọng. Dù sao, tôi vẫn sẽ đến rạp xem phim Việt Nam để ủng hộ điện ảnh nước nhà.
Cảm ơn Châu Tinh Trì vì đã làm bộ phim tuyệt vời như thế. Cuối phim, tôi rất muốn vỗ tay cho anh một tràng dài mà thấy cả rạp không ai vỗ nên tôi cũng không dám vỗ. Cảm ơn Thư Kỳ vì nàng đẹp, vì nàng diễn xuất hay, vì nàng làm sống lại tình yêu đẹp đẽ thời cấp hai của tôi. Tôi đã nhớ lại được thời cấp mình cuồng nàng như thế nào rồi. Bây giờ, tôi đã hiểu được tâm tư của cậu trai trong phim Trực nhật với Thư Kỳ. Tôi đã từng rất thắc mắc vì sao giữa biết bao nhiêu mỹ nữ, Đỗ Quốc Trung lại chọn Thư Kỳ làm hình tượng cho cái đẹp trong phim Trực nhật với Thư Kỳ. Bây giờ, theo ý tôi hiểu: đó là vì vẻ đẹp của nàng là vẻ đẹp của sự nổi loạn, trên hết là một vẻ đẹp đậm chất điện ảnh đúng nghĩa. Nàng chỉ đẹp khi nàng sống động trên phim chứ không phải khi chết đứng trong những khuôn hình chật hẹp. Đó là điều đặc biệt của nàng. Lẽ ra, tôi phải biết trân trọng. Vì sao ngày xưa tôi chỉ chăm chăm mỗi việc thấy nàng trong hình không đẹp như trong phim mà thất vọng nhỉ? Thật là tệ. Nghĩ lại, tôi thấy ngày ấy mình thật trẻ con. Thư Kỳ, nàng có sự đặc biệt của riêng nàng. Bởi vì vẻ đẹp thật sự chỉ xuất phát từ nội tâm con người, nó không nằm ở hình thức bên ngoài.
Link bài viết:
https://kodakifilmcorner.wordpre ... ourney-to-the-west/ |
|