Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Xem: 3487|Trả lời: 9
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Tiểu Thuyết] Arcadia thức tỉnh | Kai Meyer | Chương 5: Mối thù

[Lấy địa chỉ]
Nhảy đến trang chỉ định
Tác giả
Đăng lúc 1-2-2013 15:40:56 | Xem tất Trả lời thưởng |Xem ngược lại |Chế độ đọc


Tên tác phẩm: Arcadia thức tỉnh
Tác giả: Kai Meyer
Thể loại: Hắc bang, nhân thú, tình cảm
Tình trạng sáng tác: Hoàn
Số chương: 54
Người dịch: camille




Văn án




Với Rosa Alcantara, cô gái đến từ New York, hòn đảo Sicily là một thế giới hoàn toàn xa lạ, nơi những gia tộc Mafia chưa trở thành truyền thuyết của quá khứ. Tình cờ cô quen Alessandro trên máy bay mà không hề biết đó là người thừa kế gia tộc đối nghịch với dòng họ cô từ nhiều đời nay. Hoàn cảnh bất đắc dĩ cuốn Rosa vào ân oán băng đảng xa hội đen, những bí mật của gia đình và truyền thuyết cổ xưa mà cô không bao giờ có thể tin là thật. Khi cô nhận ra tình cảm của mình với Alessandro thì cũng là lúc cô nhận ra rằng đằng sau vẻ ngoài đẹp đẽ của anh ta còn có một bí mật khác…





Chị ấy đã hy sinh cho em! Làm sao anh có thể nghĩ - "
"Nếu là anh, anh cũng sẽ làm như vậy", anh bình thản ngắt lời cô. "Ở trên ngọn núi đó, nếu là anh, anh cũng sẽ chết thay em."
...
"Nói bừa!"
"Đấy là sự thật." Anh quay lại nhìn cô. "Anh yêu em."
Cô do dự, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
"Thôi rồi", cô khẽ nói.



Xì poi: Anh này không phải là con trăn nha. Cái hình nói hơi lừa tình {:438:}



PS: Cái văn án này là mình tự chém nên nghe có vẻ hơi làu nhàu :''> Đây là lần đầu tiên mình dịch truyện nên chắc chắn không trách khỏi sai sót, mong các bạn ủng hộ.
Mình dịch truyện vì thích truyện nên muốn chia sẻ với các bạn. Mình nghĩ truyện có những tình tiết hay, gay cấn, đặc biệt nữ chính có thể gọi là nữ cường. Nam chính thì còn phải xem ý kiến mọi người đánh giá...



Lưu ý:
Mình chỉ đăng truyện ở đây. Xin các bạn đừng mang truyện đi post lại ở nơi khác.


Rate

Số người tham gia 3Sức gió +20 Thu lại Lý do
gaconlonton + 5 Ủng hộ phát
hoaquynh + 5 Cảm ơn bạn
greenrosetq + 10 Ủng hộ

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Sofa
 Tác giả| Đăng lúc 1-2-2013 15:56:01 | Xem tất

Chương 1       Chương 2       Chương 3.1          Chương 3.2            Chương 4                  Chương 5



Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Ghế gỗ
 Tác giả| Đăng lúc 1-2-2013 16:13:32 | Xem tất
Chương cuối

„Sẽ có một ngày“, cô nói, „em sẽ bắt lấy giấc mơ như bắt những con bướm.“
„Rồi sau đó?“, anh hỏi.
„Em sẽ đặt chúng giữa trang giấy của những quyển sách dày cộp rồi kẹp lại để chúng trở thành chữ.“
„Thế nếu có người chỉ luôn mơ về em?“
„Thế thì có lẽ cả hai chúng ta đều đã là những dòng chữ trong một cuốn sách. Hai cái tên giữa bao cái tên khác.“





Chương 1: Rosa

Lơ lửng giữa Đại Tây Dương, cô bị đánh thức bởi sự yên tĩnh. Cô nằm co chân trên ghế ngồi, cả người xiêu vẹo và co quắp đã năm tiếng đồng hồ. Trước cửa sổ máy bay là bóng tối, phần lớn những hành khách khác đều đang ngủ dưới một tấm chăn màu xám.
Không một giọng nói, không một tiếng động. Một lúc sau cô mới hiểu nguyên nhân.
Tai nghe của cô hoàn toàn yên lặng.
Nhìn vào màn hình Ipod cô mới biết: Tất cả đều đã bị xóa sạch, những bản nhạc và bài hát nhiều đến đủ để nghe trong mấy tuần liền cùng lúc đã biến mất hết. Chỉ còn lại một thể loại, một nghệ sĩ, một bài hát duy nhất. Bài hát này cô chưa từng nghe qua và chắc chắn rằng cũng không bao giờ ghi vào máy. Cô lại một lần nữa bấm qua danh sách.
Thể loại khác
Scott Walker.
My Death.

Ngoài ra chẳng còn gì cả. Tất cả đã mất hết.
Sự trống rỗng này thật hợp với khởi đầu mới trong cuộc sống của cô.
Cô dựa ra đằng sau, nhắm mắt lại và nghe My Death lặp đi lặp lại bất tận suốt ba tiếng đến khi hạ cánh ở Roma.


Ở sân bay Fiumicino Rosa được tin chuyến bay tiếp theo của cô đến Palermo bị hủy vì phi công bãi công. Năm tiếng rưỡi sau mới có chuyến bay khác. Cô mệt mỏi rã rời và giờ đây My Death đã lượn lòng vòng trong đầu cô mà không cần đến tai nghe nữa. Trong khi chờ cô phải chuyển nhà ga. Trong tay là hành lý cô đứng trên băng chuyền tưởng chừng vô tận, vừa đứng vừa buồn ngủ. Ngoài trời vẫn còn tối, mới 6 giờ sáng, hình ảnh hành lang sân bay sáng trưng in trên bề mặt những cửa kính to đùng. Rosa nhìn thấy chính mình trong đó, mái tóc vàng dài lúc nào cũng rối xù như tóc phù thủy, toàn thân một màu đen tuyền, quầng mắt quanh đôi mắt xanh băng giá thẫm đến mức người khác có thể tưởng cô đã kẻ mắt quá đậm. Thật ra cô hoàn toàn không trang điểm. Kể từ đêm đó một năm về trước cô không bao giờ động vào phấn son nữa.
Chiếc áo không tay làm nổi bật dáng người nhỏ nhắn của cô. Quá nhỏ bé và quá gầy với một cô gái 17 tuổi. Nhưng khi nhìn gia đình đang đứng phía sau trên băng chuyền, với những đứa trẻ quá cân và những hộp cơm trưa cũng quá cân nốt, cô lại cảm thấy thật may là cô sinh ra đã gầy lại khẩu vị không tốt, khác người và thật kén chọn.
Ở đằng trước cô là một người phụ nữ đang mang thai. Rosa giữ khoảng cách mà không tiến lại quá gần nhóm người phía sau. Trong máy bay có chật chội thật nhưng dù gì cô vẫn có chỗ ngồi riêng của mình và trong tưởng tượng cô đã tự xây cho mình một cái lồng sắt. Thế giới nhỏ bé của riêng cô bên cạnh ô cửa sổ. Nhưng bây giờ trở lại mặt đất tất cả đều trong chuyển động, quá là đông người, quá là hỗn độn để có thể vạch ra ranh giới rõ ràng.
Cô lại đeo tai nghe vào. Đúng là một bài hát kỳ lạ, làm người ta hồi tưởng đến một Châu Âu đen trắng, đến những bộ phim có phụ đề của các thập kỷ đã qua, những câu chuyện về những tên gangster mặc âu phục đen trên bãi cát nóng rát dọc bờ biển và các cô gái Pháp kiều diễm với chiếc mũ râm bị người yêu ghen tuông bóp cổ chết.
Không phải vì cái tên “My Death” mà bài hát đưa cô đến với những ý nghĩ như vậy. Có một thứ gì đó trong cái kịch tính dồn dập của giai điệu, trong thanh âm nam trầm lắng. Đó là nỗi khát khao cái chết pha với hương vị của rượu Martini buốt lạnh.

Cái chết chờ đợi
tựa như một chân lý kinh thánh
ở nơi tuổi xanh của tôi bị chôn vùi
Khóc thét lên vì lẽ đó
và vì dòng thời gian đang trôi qua (1)

Cô mơ về những giọt máu bị xóa mờ trên những chiếc thuyền buồm Địa Trung Hải trắng tinh, mơ về sự yên lặng đượm buồn giữa tình nhân dưới ánh mặt trời miền Nam.
Đường băng chuyền thả cô vào sảnh chờ đầy ắp người.
Có những người mang bên mình súng giật điện hay bình xịt cay để tự vệ. Còn Rosa lại mua một cái dập ghim trong cửa hàng đồ sắt ở phố Baltic Street, góc Clinton. Ý nghĩ của cô rất đơn giản: Bị điện giật rất khó chịu, nhưng không để lại di chứng gì. Còn nếu cô dập vào người kẻ tấn công mình hai, ba cái ghim sắt thì kẻ đó đầu tiên sẽ phải suy nghĩ liệu nên xử lý cô hay rút ghim ra trước. Đủ thời gian để cô cho hắn một đòn. Lần trước cô bị gãy móng tay khi đối phó với một tên. Thật rất khó chịu.
Cái dập ghim cô đã phải để lại trong va li cùng với đống hành lý ký gửi. Túi áo lồi ra của chiếc áo khoác màu đen cô vắt trên tay trái tiết lộ đó là nơi mà bình thường cô luôn giấu cái dập ghim. Nhìn cái túi rỗng cô cảm thấy thiếu gì đó. Nếu chị Zoe có ở đây, chị ấy sẽ nói cô bị loạn thần kinh. Rosa muốn nhét thứ gì khác vào cái túi rỗng. Ánh mắt của cô rơi vào một quầy hàng bánh kẹo ở bên rìa sảnh chờ. Người bán hàng đang dựa vào bức tường phía sau và ngủ gà ngủ gật, đôi mắt lim dim. Ngoài gia đình đứng đằng sau cô lúc ở trên băng chuyền ra không hề có ai mua gì trong nửa tiếng qua.
Rosa đứng dậy và thong dong bước lại gần. Mái tóc vàng hoe còn xù lên hơn thường ngày, hơi lõa xõa trước mặt cô và che đi đuôi mắt. Chiếc váy ngắn từng thuộc về Zoey và quá rộng, gấu váy dài đến đầu gối. Ánh mắt người bán hàng trượt xuống đôi chân mảnh khảnh của cô bọc trong quần tất màu đen, cuối cùng dừng lại trên đôi giày thô với khóa sắt mà cô thắt chặt dây. Cô không muốn trong trường hợp cô phải đá ai giày lại bay đi chỗ khác. Như thế thật sự sẽ rất bẽ mặt.
“Chào mừng cô đến nước Ý”, ông ta nói tiếng Anh nhuốm nặng giọng tiếng Ý. Ông ta đội chiếc mũ trông như một con thuyền giấy và mặc đồ trắng đỏ. Cô thật sự không hiểu chiếc mũ ngốc ngếch đó sao có thể quyến rũ khách hành mua nhiều sô-cô-la hơn, nhưng chắc một người nào đấy đã phải suy nghĩ kỹ về vấn đề này.
“Ciao(2). Làm ơn cho tôi cái này.” Cô chọn một thanh Sô-cô-la, loại này chỉ còn lại một thỏi cuối cùng, và để ý thấy sơn móng tay màu đen trên ngón trỏ đã bị tróc. Cô cố che đi bằng ngón giữa nhưng như thế cũng không tốt hơn là mấy. Hiển nhiên cô lại cạy gì đó lúc ngủ.
Người bán hàng có gương mặt hiền hòa và sự niềm nở của ông ta không hề gây cảm giác phiền hà. Ông ta cúi người xuống lấy thanh sô-cô-la sau quầy. Cô lợi dụng lúc đó để nhét bốn thỏi khác vào túi áo. Sau đó cô trả tiền cho thanh sô-cô-la mà ông ta đưa cô, tặng ông ta một nụ cười rồi quay trở lại chỗ ngồi giữa hàng ghế chật ních.
Một đứa trẻ của nhóm du lịch đang ngồi đó và cười cô nham nhở đầy thách thức. Giá mà giờ cô có cái dập ghim, cô không nói gì mà tìm một chỗ trống dưới cửa sổ. Cô ngồi thu chân trên chiếc áo khoác, kéo váy cho ngay ngắn, đẩy cái túi du lịch đen xuống dưới đầu rồi nhắm mắt.
Khi cô tỉnh lại thì trời đã sáng và sô-cô-la bị kẹp dưới người cô đã chảy. Cô vứt hết mấy thanh kẹo còn nguyên chưa mở, thanh mà cô đã trả tiền và bốn thanh ăn trộm được. Thằng bé ngồi trên chỗ của cô không thốt nên lời khi thấy đống kẹo mất hút trong thùng rác. Người bán hàng vẫy tay với cô lúc cô đi qua. “Mũ đẹp đấy”, cô nói.
Khi qua trạm kiểm tra ở cổng lên máy bay, một cô tiếp viên hàng không giữ cô lại. Theo giọng nói cho thấy cô ta đến từ miền Bắc nước Ý.
“Rosa Alcantara?” Người phụ nữ trang điểm quá đậm và có vẻ thuộc tuýp sau một cuộc hạ cánh khẩn cấp cô ta sẽ là người đầu tiên tìm chỗ nấp an toàn để… xịt thêm nước hoa.
Rosa gật đầu. “Đấy là cái tên đề ở đó không phải sao?”
Cô tiếp viên đọc vé máy bay, gõ gì đó vào vi tính rồi nhìn Rosa, trán nhăn lại.
“Đấy không phải là tôi”, Rosa nói.
Nếp nhăn trên trán càng sâu hơn nữa.
“Mấy quả lựu đạn trong va li của tôi. Chắc ai đấy muốn đổ thừa cho tôi.”
“Không buồn cười chút nào.”
Rosa nhún vai vẻ thờ ơ.
“Chúng tôi đã phải gọi cô qua loa.”
“Lúc đó tôi ngủ.”
Cô tiếp viên có vẻ đang suy nghĩ liệu có phải Rosa dùng thuốc gì không. Ở phía sau trong hàng người xếp hàng một đứa trẻ đang khóc. Người nào đó không kiễn nhẫn càu nhàu. Một cô tiếp viên thứ hai đưa những hành khách khác đi qua Rosa. Tất cả mọi người đều trừng mắt nhìn Rosa như thể cô bị bắt quả tang đang định cướp máy bay.
“Thế nào?”, Rosa hỏi.
“Va li của cô… “
“Tôi đã nói rồi mà.”
“… lỡ bị hỏng lúc vẫn chuyển. Bị hỏng nặng.”
Rosa chớp mắt. “Tôi có thể kiện các người không?”
“Không. Cái đó đã được nêu trong điều khoản thương mại.”
“Có nghĩa là tôi đến Sicily không có đến một bộ đồ sạch sẽ?” Và không có âm nhạc. Chỉ còn My Death.
“Công ty chúng tôi rất lấy làm đáng tiếc vì tổn thất của cô… “
Trông bà có vẻ đang đáng tiếc lắm nhỉ.
“… và tất nhiên cô sẽ được đền bù.”
“Đồ của tôi toàn là đồ đắt tiền kinh khủng đó.” Cô vuốt nhẹ chiếc váy cũ của chị mà cô đã mặc hai năm rồi.
Cô tiếp viên bữu môi, cằm cô ta nhăn nhúm cả vào, nó trông như hột quả đào.
“Chuyên gia của chúng tôi có thể đánh giá điều đó.” Với giọng điệu khoái trá cô ta bồi thêm: “Dựa trên những gì còn sót lại.” Cô ta đưa cho Rosa một tờ đơn. “Cô hãy gọi vào số điện đề ở đây, sẽ có người chỉ dẫn cô những bước tiếp theo. Dưới đây cô có thể điền thông tinh chi tiết về những gì có trong va li.”
“Bây giờ tôi lên máy bay được chưa?”
“Dĩ nhiên rồi.”
Khi người phụ nữ đưa cho cô vé máy bay, ngón tay của Rosa lướt qua cổ tay cô ta. “Cảm ơn.”
Trong xe buýt, bị kẹt chặt giữa những hành khách khác, cô mở bàn tay ra. Trong tay cô là một chiếc vòng tay bằng vàng. Rosa giấu nó vào túi áo của một người phụ nữ người Nhật rồi nhét tai nghe vào lỗ tai.



Máy bay đã cất cánh 45 phút, lúc này người đàn ông ngồi bên cạnh cô ấn nút gọi tiếp viên.
Bất ngờ, bất ngờ, Rosa nghĩ, khi cô tiếp viên ở cổng lên máy bay xuất hiện trên hành lang.
“Cô này không chịu kéo rèm che cửa sổ sang một bên”, ông ta nói. “Tôi muốn chiêm ngưỡng bầu trời.”
“Để cho ông có cơ hội vươn người sang chỗ tôi”, Rosa bình luận, “và ngó vào trong cổ áo của tôi.”
“Thật là nực cười!” Người đàn ông không thèm nhìn cô.
Ánh mắt tiếp viên đảo qua chiếc áo màu đen cô mặc đầy nghi hoặc.
“Rồi sẽ có”, Rosa cam đoan, “đừng lo.”(3)
“Tôi chỉ muốn nhìn thấy mây trời thôi mà”, người đàn ông lặp lại.
“Chỗ ngồi của tôi, rèm cửa của tôi.”
“Sai. Cửa sổ đó đâu có thuộc về chỗ ngồi của cô.”
“Còn mấy đám mây cũng không có trong chương trình giải trí.”
Người đàn ông muốn sùng lên, nhưng cô tiếp viên mỉm cười với vẻ ngọt ngào của một ma-nơ-canh(4). “Hai dãy nữa có một chỗ ngồi sát cửa sổ. Tôi có thể chuyển chỗ ngài đến đó. Vài phút nữa tôi sẽ mang rượu sâm-panh cho ngài. Xin ngài thứ lỗi vì sự phiền phức này.”
Người đàn ông bực mình mở khóa dây an toàn rồi vừa chen ra hành lang vừa lầm bầm chửi bới.
“Đàn bà chúng ta phải đồng tâm hiệp lực”, Rosa nói.
Cô tiếp viên hàng không nhìn ngó chung quanh, ngồi vào chiếc ghế vừa mới trống và hạ giọng. “Nghe này, ranh con. Tao biết những đứa như mày… Trả lại cái vòng ngay.”
“Vòng nào?”
“Cái vòng mà mày lấy trộm của tao. Bà ở hàng ghế cuối đã theo dõi mày làm.”
Rosa vươn người lên và nhìn về phía sau lưng. “Cái bà đeo khuyên tai kim cương à?”
“Đưa tao cái vòng và chúng ta sẽ quên việc này.”
Rosa ngồi xuống ghế. “Nếu bà đó tố cáo con gái cô ăn cắp đồ vớ vẩn gì đó, cô có tin không?”
“Đừng có cố tình… “
“Thế tại sao cô lại tin là tôi?”
Cô tiếp viên trừng mắt tức giận, yên lặng một lúc rồi đứng dậy. “Tao sẽ báo chuyện này với phi công trưởng. Khi xuống sân bay Palermo sẽ có Carabinieri(5) chờ mày.”
Trước khi Rosa kịp đáp trả thì một giọng nói từ dãy ghế trước đã vang lên: “Cái đó thì chưa chắc.”
Rosa và cô tiếp viên quay lại cùng một lúc. Một người thanh niên bằng tuổi Rosa xuất hiện từ đằng sau chiếc ghế và nhìn họ bằng ánh mắt nghiêm túc. “Tôi thấy có một cái vòng tay rơi ở cổng lên máy bay. Nó nằm ở dưới đất ngay chỗ mà cô đứng lúc trước.”
Rosa mỉm cười với cô tiếp viên. “Tôi đã bảo mà.”
“Thôi đi, đây là… “
“Lời khai đối chất với lời khai.” Anh ta xoa sống mũi. “Còn về chuyện cảnh sát – không đơn giản như vậy đâu. Phi công trưởng có thể giải thích thêm cho cô. Mà hình như quý ông kia vẫn đang chờ được uống sâm-panh thì phải.”
Cô tiếp viên mở miệng ra rồi lại ngậm vào như một con cá đang thoi thóp rồi đứng bật dậy và đi mất.
Chàng trai không quan tâm đến cô ta nữa mà quan sát Rosa một cách hiếu kỳ. Chờ đợi.
“Tại sao anh lại đi chõ mũi vào chuyện của người khác?”, cô hỏi, giọng điệu rất mực ôn hòa.



(1) Đoạn trích từ lời bài hát “My Death” của Scott Walker.
(2) Ciao: Từ chào hỏi trong tiếng Ý.
(3) Ý em này là bây giờ ngực em còn phẳng hơn sây bay nhưng rồi em sẽ có (ngực) ^^
(4) Ma-nơ-canh: Búp bê người mẫu bày trong cửa hàng quần áo.
(5) Carabinieri: Cảnh sát Ý

Bình luận

bản gốc là du bạn ạ  Đăng lúc 1-2-2013 04:59 PM
ja,nhg trg bản gốc là "du" hay "Sie"?  Đăng lúc 1-2-2013 04:47 PM
em thấy chỗ đó xưng hô vậy cũng ok mà chị :D  Đăng lúc 1-2-2013 04:46 PM
@Kurt ôi lúc dịch xong mình thấy buồn cười quá nhưng không biết sửa như thế nào. còn chính tả thì đành phải nhờ mọi người vì mình mới học tiếng việt đến   Đăng lúc 1-2-2013 04:46 PM
@sabina xưng hô thế vì cô này ghét rosa :''>  Đăng lúc 1-2-2013 04:45 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Tầng
 Tác giả| Đăng lúc 1-2-2013 16:48:08 | Xem tất
Cám ơn các bạn nhắc nhở. Mình sẽ cố gắng chỉnh sửa.
Dịch truyện đúng là khó thật. Đến khi dịch mới biết các bạn dịch phải vất vả cỡ nào.
Mình sẽ cố gắng. Mong rằng sau quyển này khả năng dịch sẽ tốt lên

Bình luận

trời sao lại phải khiêm tốn zị chứ ^^  Đăng lúc 2-2-2013 12:01 AM
@Kurt mình rất cảm ơn bạn!!! xin cứ chê nhiều vào để mình còn sửa :''>  Đăng lúc 1-2-2013 05:02 PM
xấu hổ quá mình đúng là học tiếng việt mới đến lớp 5 ;((((( hy vọng là dịch nhiều sẽ quen hơn  Đăng lúc 1-2-2013 05:01 PM
Hự, em đâu có chê, em cũng bảo dịch nh sẽ quen mà. Em cũng chỉ muốn bản dịch của bạn ấy mượt mà hơn thôi :D.  Đăng lúc 1-2-2013 05:00 PM
như thế này là khá rồi,Kurt cứ chê,phải xét là bạn này bảo bạn í mới học tV tới lớp 5,thế thì quá ok còn gì,dịch nhiều sẽ quen thôi,đừng lo  Đăng lúc 1-2-2013 04:53 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

5#
 Tác giả| Đăng lúc 3-2-2013 04:00:07 | Xem tất
Nam chính lên sàn


Chương 2: Alessandro



Công nhận anh ta rất bảnh trai.
Mặc dù đáng lẽ thực tế phải hoàn toàn ngược lại: Nếu may mắn gặp người sẵn sàng giúp đỡ bạn trong những tình thế như vừa rồi đi chăng nữa, người đó không bao giờ đẹp trai cả. Anh ta sẽ không phải là ngôi sao nhạc Pop của Na Uy, có khi cũng còn chẳng bằng chàng tiền vệ mặt đầy mụn trứng cá trong đội bóng trường trung học, mà chỉ là một gã đàn ông nào đó với mái tóc lâu ngày không gội và mùi hôi miệng.
Nhưng người này lại khác.
Rosa chăm chú đánh giá anh ta hai, ba giây rồi đứng dậy. “Chờ chút.”
Cô lướt qua hành lang và chầm chậm bước tới dãy ghế sau cùng. Người phụ nữ đeo đôi khuyên tai kim cương rời ánh mắt khỏi quyển tạp chí đang đọc.
“Một khi máy bay bị vỡ vụn lúc hạ cánh”, Rosa nói, giọng ngọt lịm, “thì sắc suất những người ngồi phía đuôi máy bay bị thiêu sống là 92:8.”
“Tôi không hiểu cô đang – “
“Chúng tôi ở đằng trước chắc sẽ sống sót. Đặc biệt là những kẻ xấu xa. Số phận vốn không công bằng mà, và cái chết là một thằng khốn. Dù sao vẫn chúc bà một chuyến bay vui vẻ.”
Trước khi bà ta có thể đáp lại thì Rosa đã quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Chàng trai vịn tay vào chỗ tựa đầu và quan sát cô. “Cô đã nói gì với bà ta?”
“Nói chúng ta sắp hạ cánh.”
Đôi mắt của anh ta có một màu xanh lục đậm hiếm thấy. Còn mắt cô là màu xanh băng hà, rất sáng. Nếu như anh ta dùng điều đó để bắt chuyện, cô sẽ phớt lờ, chỉ đơn giản coi anh ta như không khí. Thật nhàm chán.
“Tôi rất lấy làm tiếc về chuyện chiếc va li”, anh ta nói, nhưng nghe không có vẻ đồng cảm với cô cho lắm. “Lúc đó tôi cũng nghe thấy, tôi đứng ngay sau cô.”
“Chính anh làm hỏng va li của tôi à?”
“Không.”
“Thế thì anh cũng không cần cảm thấy đáng tiếc.”
Cô lại giám định anh ta một lượt, đơn giản vì anh ta không cho cô quyền lựa chọn nào khác. Việc treo màn ngăn giữa hai dãy ghế chưa có ai nghĩ ra. Mà anh ta lại càng không có ý định ngồi lại chỗ của mình.
Bề ngoài anh ta trông không thật sự như người đến từ Sicily, mặc dù trong phát âm có thể nghe ra rằng người này lớn lên trên hòn đảo. Cũng có lẽ anh ta cảm thấy mừng vì lại có cơ hội sử dụng ngôn ngữ này nên càng nhấn mạnh phương ngữ của dân bản xứ. Bây giờ cô mới nhớ ra, cô đã từng nhìn thấy anh ta ở sân bay New York. Có thể là một chuyến thăm họ hàng. Hay biết đâu anh ta vừa quay trở về sau khi du học. Có điều anh ta không hơn cô bao nhiêu tuổi. Vậy thì anh ta chưa thể học đại học ở Ý được. Không biết chừng thực ra là ngược lại: Anh học tập ở Mỹ và giờ về Ý thăm gia đình.
Gương mặt anh ta cô cảm thấy quen quen, tuy rằng cô không thể nói được đã gặp anh ta trước đây lần nào chưa. Sống mũi cao thẳng, lông mày đậm. Thỉnh thoảng lại lóe lên một tia sáng giễu cợt trong mắt anh ta, vờn quanh khóe môi như có như không. Trên má anh ta có lúm đồng tiền nhỏ ngay cả khi không cười. Làn da màu đồng của anh ta hoàn toàn đối lập với cô. Rosa sẽ không bao giờ trở nên ngăm đen, bất chấp việc bố cô là người Ý. Ngoài màu da sáng đặc trưng từ người mẹ lai Ai len – Mỹ, cô hy vọng mình không thừa hưởng bất kỳ điều gì khác từ bà.
Mái tóc nâu tối hơi rối, những lọn tóc xõa ôm quanh một khuôn mặt mà cô phải công nhận rằng có nét gì đó rất quý tộc. Thực ra cô chưa một lần gặp ai thuộc dòng dõi quý tộc ngoài xem trên ti vi. Nhưng chàng trai này bất giác làm cô liên tưởng đến hai chữ đó. Chỉ cần ngũ quan cân đối thêm một chút nữa, đây đó một tí tẹo hoàn hảo hơn, thì vẻ đẹp của anh ta sẽ trở thành thái quá, dù rằng trong hai, ba năm tới những đường nét ấy sẽ còn thay đổi và tăng thêm góc cạnh.
“Tôi có làm phiền cô đang đọc sách không?” Anh ta chỉ vào quyển tạp chí cuộn tròn kẹp bên cạnh tay vịn. Cô còn không biết nó tên gì nữa. Lúc lên máy bay cô đã tiện tay cầm theo một quyển từ chồng sách báo, chỉ đơn giản vì chúng nằm đó. Động tác ấy đã trở thành thói quen của cô.
“Không”, cô trả lời, dù vậy cô vẫn kéo quyển tạp chí ra rồi đặt lên đùi mình.
“Hay không?”
Trong mắt anh ta ánh lên ý cười, thấy thế cô nhìn lên bìa tạp chí. Cẩm nang cho đàn ông. ’10 kỹ thuật làm cô ấy vui sướng’ đề dưới bức ảnh của một cặp nam nữ, cả hai nhìn như thể được nặn từ sáp mà ra. Một dòng chữ in bé hơn: ‘Cô ấy sẽ không bao giờ thấy đủ’.
Rosa ngẩng đầu nhìn anh ta. “Tôi viết cho báo này, về mẹo vặt và kinh nghiệm từng trải. Cũng phải có ai đó làm những công việc này chứ.”
“Tôi nên để cho cô được yên, đúng không?”
“Tôi muốn nói: Anh hãy lo việc của mình đi thì hơn.”
Ánh mắt anh ta trầm xuống. Anh ta quay người về phía trước rồi định ngồi xuống.
“Này”, cô gọi.
Chàng trai hơi nghiêng đầu.
“Tại sao anh bay đến Sicily?”
“Việc gia đình.”
Sau đó anh ta hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của cô. Cô nghe tiếng anh ta điều chỉnh ghế. Cô cảm nhận lưng ghế đằng trước rung nhẹ khi chạm vào đầu gối mình và truyền đến đôi chân một cảm giác bồn chồn như kiến bò. Cùng lúc đó người cô nổi da gà. 
Cô mở quyển tạp chí ra rồi nghiên cứu 10 kỹ thuật trong đó. Cô không thấy mình vui sướng hơn chút nào.
–—__________________________________________________________________________________________________

Trong suốt thời gian hạ cánh ở Palermo cô ngó qua khẻ hở giữa hai chiếc ghế đằng trước và thấy mạch máu và gân trên mu bàn tay anh ta hiện rõ. Những ngón tay nắm chặt lấy tay vịn, đôi bàn tay rắm nắng với móng tay sạch sẽ. Bên cạnh chỗ anh ta ngồi phía cửa sổ ló ra một góc chiếc áo khoác da. Rosa không cần khó nhọc để mò được vào túi áo khoác.
Chớp mắt Rosa cầm trong tay một quyển hộ chiếu. Alessandro Carnevare. Anh ta hơn cô 8 tháng, vài tuần nữa là sinh nhật thứ 18 của anh ta. Sinh ra ở Palermo. Địa chỉ đề trong hộ chiếu rất đáng chú ý: Castello Carnevare. Genuardo. Không có tên phố hay số nhà. Genuardo, nơi này cô chưa từng nghe qua, nhưng điều đó không nói lên gì cả. Khi cô mới bốn tuổi mẹ cô đã đưa cô sang Mỹ. Từ đó trở đi cô không một lần quay lại Sicily.  
Alessandro Carnevare.
Cô bực mình vì anh ta chẳng nói chẳng rằng phớt lơ cô như vậy. Việc gia đình ư, cô cũng có. Lại còn không phải dạng đơn giản nữa.
Thay vì đặt quyển hộ chiếu về chỗ cũ cô ném nó lên một chỗ ngồi trống gần lối ra khi rời máy bay. Mặc kệ mấy nhân viên ở đó quyết định có trả lại anh ta hộ chiếu hay không. Cô không quan tâm.
Ánh mắt của mấy cô tiếp viên cháy bỏng lưng cô khi Rosa bước xuống cầu thang. Cô không quay lại.
Việc gia đình.
Cô tự hỏi liệu Zoe có thể đến đúng giờ dù chỉ duy nhất một lần trong đời không.
 
__________________________________________________________________________________________________

Tấp cửa kính trắng đục kêu rít rồi tách ra, đối diện là những dãy người đang ngồi chờ. Đang sau hàng rào chắn đường là bao nhiêu thế hệ gia đình Sicily, từ những bà lão lọm khọm trong váy áo màu đen – Mình sau 80 năm nữa cũng sẽ trông như thế, Rosa chán nản nghĩ – đến những đứa trẻ đang cầm bóng bay và kêu la om sòm. Những cô gái trẻ ăn diện sành điệu đang chờ chồng – hoặc người tình – đến đón. Các ông bố bà mẹ thấp thỏm mong ngóng chuyến thăm mỗi năm của những đứa con đã trưởng thành từ miền Bắc. Những người đàn ông mặc âu phục đeo kính râm, tay cầm tấm biển giấy ghi những cái tên nào đó.
Riêng Zoe không thấy đâu cả.
Rosa là người đầu tiên bước vào đại sảnh. Cô cũng chẳng còn quan tâm người ta ở Roma đã làm gì cái va li của cô nữa. Bây giờ cô mới để ý cô đã đánh mất tờ giấy với số điện thoại dịch vụ. Tiếc thật đấy vì lúc ngồi trên máy bay quá nhàm chán nên cô đã nghĩ ra cả một tá danh sách quần áo đầy trí tưởng tượng.
Bên ngoài là nhiệt độ cao bốc hỏa hoan nghênh cô, mặc dù bây giờ đã đầu tháng 10. Khu vực trước lối ra vào được che chắn bởi mái hiên bê tông, bên rìa đường có tắc xi đang đỗ. Một nhà ga ra thấp nằm phía bên kia đường. Nhìn qua những chấn song sắt của nó có thể thấy Địa Trung Hải, bọt biển trắng xóa trên những gợn sóng xanh biếc. Sân bay Falcone e Borsellino, được đặt tên theo hai vị thẩm phán bị xã hội đen ám sát, nằm trên một mũi đất.
Ở đây cũng không thấy mặt mũi Zoe đâu.
Chị gái cô hơn cô ba tuổi, từ một tháng trước tròn 20 tuổi. Hai năm trước chị ấy đã trở về đây từ nước Mỹ. Khi Zoe được bảy tuổi thì bố của họ, Davide, qua đời và mẹ các cô chống lại ý muốn của gia tộc Alcantara mà đưa cả hai sang Mỹ. Khác với Rosa, Zoe vẫn nhớ tới nhiều thứ. Tới ngôi biệt thự lâu đời giữa những tán cây xương rồng và ô lưu khô cong. Tới bác gái Florinda Alcantara, chị ruột của bố họ và hiện nay là người đứng đầu gia tộc.
Đối với Rosa, bác gái chỉ là một điểm mờ nhạt trong quá khứ, còn vô thực hơn cả bố cô và ngay cả ông cũng chỉ để lại trong cô cảm xúc mà không phải hình ảnh rõ ràng.
Xung quanh cô những dòng người cuồn cuộn chảy về hướng sân bay rồi ngược lại. Cô đứng đơn độc dưới ánh nắng chói chang, ngay giữa đám khói từ những chiếc xe tắc xi và xe buýt, cô bỏ thõng chiếc túi xách trước đầu gối và tìm trong tiềm thức cảm giác của một người hồi hương.
Nhưng cô không tìm thấy gì.
Đóng vai một người ngoài xa lạ không phải là mới với cô, cô đã có kinh nghiệm. Nhưng cô chỉ thấy lạ là sao cô hoàn toàn không cảm thấy gì cả như vậy.
Bên phía tay trái, đằng sau dãy tắc xi, đỗ một cái xe jeep quân sự, ở trong là vài người lính trang bị vũ khí đang có vẻ nhàm chán. Cô đã từng nghe qua ở Ý, quân đội có nghĩa vụ trợ giúp cảnh sát. Nhưng nhìn cảnh họ lộ liễu đứng đó, mình treo đầy súng máy đạn dược, thật sự không quen mắt. Một người đàn ông trẻ trong số đó trông thấy cô đứng một mình dưới nắng liền huých người bên cạnh. Hai người quân nhân kháo nhau cười.
„Đừng lo“, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng cô, „bọn họ chỉ nã súng vào xã hội đen thôi.“
Alessandro Carnevare bước tới đứng bên cạnh cô trên vỉa hè trước đại sảnh sân bay, trong tay là một chiếc va li màu đen. Chắc anh ta đã tìm được hộ chiếu nếu không anh ta đã khó có thể qua chạm kiểm tra nhập cảnh nhanh như vậy.
„Alessandro“, anh ta nói rồi chìa tay về phía cô. Ngón tay anh tay bây giờ không còn co quắp lại như lúc hạ cánh nữa mà đầy vẻ linh hoạt và mạnh mẽ.
„Rosa.“
„Có ai đến đón cô không?“
„Chị gái tôi. Với điều kiện chị ấy chưa quên.“
„Cô có thể đi cùng với chúng tôi.“
„Chúng tôi?“
Anh ta chỉ vào một chiếc xe limousine đen mới đến lúc này dừng gần lối ra vào. Rosa vừa kịp nhìn thấy giấu hiệu cấm đỗ xe vẽ trên đường giờ đã bị che khuất dưới xe. Không một ai để ý điều đó. Mấy quân nhân vừa nhai kẹo cao su vừa quan sát chiếc xe xa hoa với vẻ tò mò. Đứng đầu là xe hơi, sau đó mới đến đàn bà. Cô thấy rất may vì điều này.
„Thế nào?“, Alessandro hỏi.
„Zoe chắc sắp đến rồi.“
„Zoe?“ Anh ta nghiêng đầu. „Các cô là người Mỹ?“
„Sinh ra ở đây, lớn lên ở Brooklyn.“ Cô lùi lại nửa bước, không khí gần gũi này làm cô cảm thấy bối rối. Điều kỳ lạ là ngay trong lúc đó anh ta cũng làm động tác tương tự nên bỗng chốc họ cách nhau gần hai mét.
 „À!“, anh ta bất chợt hiểu ra. „Zoe Alcantara. Các cô là họ hàng với Florinda Alcantara đúng không?“
„Cháu gái. Người anh nói là bác gái chúng tôi.“
Cánh cửa chiếc limousine mở ra. Tất cả kính ô tô đều là kính một chiều (1). Người lái xe vừa bước xuống hóa ra còn rất trẻ. Tóc đen, trông khá là bù xù, tuổi anh ta chắc không quá 18. Áo sơ mi đen, tùy tiền bỏ ngoài quần, chiếc quần jeans cũng một màu đen. Một đôi mắt nâu nhìn thẳng cô chăm chú để rồi chớp cái đã hướng sang nơi khác. Anh ta sải bước lại gần, bắt tay Alessandro rồi định nhấc chiếc va li lên.
„Fundling(2)“, Alessandro giới thiệu. „Đây là Rosa Alcantara... Rosa, Fundling.“
Khi nghe nhắc đến họ của cô chàng trai mang cái tên lạ lùng nhướng mày, lơ đãng giơ tay hướng cô nhưng rút lại ngay tức khắc khi cô còn chưa kịp nắm lấy.
„Ciao“, anh ta từ biệt một cách ngắn gọn và chuyển hành lý của Alessandro vào khoang sau ô tô.
Cô nhìn theo anh ta bằng ánh mắt đầy ngạc nhiên, mặc dù cô không hề có ác cảm với xử sự của anh ta, nhưng lúc đó Alessandro lại giành lấy sự chú ý của cô.
„Cô đừng giận“, anh ta nói.
„Tôi không giận.“
„Chúng tôi sẽ đưa cô đến biệt thự của bác cô, nếu cô muốn. Cũng tiện đường thôi.“
 Cô vươn người ngó ngiêng xung quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng Zoe đâu.
Lần này cô đến Sicily là để tìm sự thanh thản. Để có thể được yên và suy nghĩ lại về một số chuyện. Làm quen với người khác không thật sự nằm trong số những mục tiêu hàng đầu của cô. Bây giờ mọi việc thành ra thế này đã vượt ngoài tầm kiểm soát của cô. Cô căm ghét điều đó. Trong lòng cô cố tìm lại bình tĩnh. Rosa, mày chỉ được làm những gì mày muốn. Đừng để bị gây sức ép.
„Đây tất nhiên là quyết định của cô“, anh ta mỉm cười. Anh ta hoàn toàn không biết câu nói đó có sức ảnh hưởng lớn thế nào với cô.
Xung quanh cô không khí chợt như đóng băng. „Không“, cô lãnh đạm từ chối. „Không cần đâu.“
Cô quay lưng rời đi và bước dọc theo dãy ô tô bên đường. Có trời biết cô ghét cay ghét đắng câu nói đó. 'Đấy là quyết định của con.' Một năm về trước cô đã phải nghe những lời này quá nhiều rồi.
Quyết định của cô. Giá mà thật là như vậy. Quyết định chỉ của riêng cô mà thôi.
Cô hơi thầm tưởng rằng Alessandro sẽ gọi cô lại, hoặc sẽ níu kéo cô. Nhưng anh ta không làm vậy. Cô cũng không quay đầu lại.
Vài phút sau chiếc limousine lướt thật chậm qua. Rosa không nhịn được mà nhìn vào trong xe. Nhưng rốt cuộc cô chỉ thấy chính mình trong hình ảnh phản chiếu trên kính, với cái váy ngắn màu đen và mái tóc xõa dài.
Sau đó chiếc xe đã đi qua, tăng tốc độ và rẽ về hướng xa lộ.
Cô cảm thấy hơi chóng mặt.
Từ xa lại vọng đến tiếng cười của mấy quân nhân.

 
 (1) Kính một chiều: Loại gương/kính này dùng trong: Việc ngăn phòng, cửa sổ nhà vệ sinh, nhà tắm...với chủ định: Người ở trong thì nhìn thấy bên ngoài, còn bên ngoài thì không.
 (2) „Fundling“ Cái tên này đúng là lạ vì ngoài anh này ra chắc chẳng còn ai trên thế giới này có tên như thế nữa. Mình không chắc chắn nhưng mình nghĩ nó được cải biên từ từ „tìm được“. Anh này có thể coi là „nhặt được“ mà. Chi tiết thế nào sau này sẽ rõ.




Tính cách của Rosa có lẽ hơi khó hiểu. Cô này toàn ăn trộm đồ nhưng thực ra không cần những thứ đó, không thích những chỗ đông người hay nói đúng hơn là không thích tiếp xúc với người ngoài. Đây là vấn đề tâm lý từ sau vụ một năm trước. Từ từ người đọc sẽ hiểu tại sao.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

6#
 Tác giả| Đăng lúc 5-2-2013 09:27:16 | Xem tất
Chương 3.1: Thị tộc



Chiếc túi tuột khỏi tay, cả người Rosa như muốn khụy xuống.
Ngay lúc này cô phát hiện ra Zoe. Chị bước nhanh đến trước mặt cô, nở một nụ cười thật tươi và nói gì đó nhưng vang đến tai Rosa chậm một nhịp, âm thanh bị dội lại như thể phát ra từ đĩa nhựa quá cũ. Cô dựa người vào cánh cửa tắc xi nóng rẫy tay, thở hồng hộc đau đớn – rồi đột ngột thế giới xung quanh cô trở lại bình thường. Những chiếc ô tô lướt qua dường như chạy nhanh hơn, lại có thể nghe được tiếng giao thông ồn ào, cảm giác choáng váng cũng biến mất.
Zoe ôm cô vào lòng. „Thật tốt quá, cuối cùng em cũng đến rồi.“
Rosa ngửi thấy mùi nước hoa trên người Zoe, là một loại khác hồi trước. Cô lảm nhảm vài điều mà cô nghĩ nên nói trong trường hợp này – rằng cô rất vui và đã trông mong chuyến đi này từng giờ từng phút. Này không thể gọi là nói dối mà chỉ là hơi phóng đại một chút.
Khi lùi lại Rosa mới có cơ hội nhìn chị gái mình kỹ hơn. Trong suốt hai năm qua cô chỉ trông thấy Zoe trên mấy tấm ảnh ít ỏi chị gửi. Chị cao hơn Rosa khoảng nửa cái đầu và điều này chắc sẽ không thay đổi nữa. Zoe có mái tóc vàng giống cô, dài đến ngang lưng tỉa nhiều tầng, mặc dù trông rất tự nhiên nhưng Rosa vẫn nhìn ra đó là nhờ vào tài cắt tóc khéo léo. Gương mặt Zoe cũng được trang điểm tinh tế, nhẹ nhàng nhưng vẫn ấn tượng. Trên trán và má không hề thấy dù chỉ một giọt mồ hôi mặc kệ ánh nắng mặt trời oi bức.
Rosa thì đổ nhiều mồ hôi đến mức cô cảm thấy như mình đang đứng trong một vũng nước. „Chị dạo này gầy đi.“, cô nhận xét. Thực ra nói đúng hơn là tong teo.
„Em mà không thế à?“ Zoe mỉm cười và phùng má thổi một sợi tóc xõa trước mặt. Rosa có cảm giác chị chỉ làm vậy để cô không chú ý đến gương mặt hốc hác của chị. Nhưng giờ có nhiều việc khác quan trọng hơn. Ví dụ như chuyến bay, sự mệt mỏi vì giờ giấc thay đổi, hay cái va ly bị hỏng.
Trước đây Zoe cũng đã rất giống mẹ, bây giờ ở độ tuổi 20 chị càng chứng thực phỏng đoán Gemma Alcantara – hay Gemma Farnham, cái tên mà bà hiện tại lại dùng – đã sinh ra một người giống mình như đúc. Ở Rosa sự tương đồng không rõ rệt đến mức đó. Khi còn bé cả hai chị em đều không tự hào vì điểm này và luôn ao ước giá mà dòng máu Ý của bố nổi trội hơn. Họ từng thường xuyên nhớ đến cội rễ của mình nơi hòn đảo Sicily xa xôi, mơ mộng về những chú ngựa của riêng họ, được cưỡi ngựa giữa những hàng cây cọ và xương rồng, những buổi dạ hội lộng lẫy trong đại sảnh nền cẩm thạch và những chuyến dã ngoại trên du thuyền buồm.
Zoe dẫn cô đến chỗ chiếc xe Nissan màu vàng nằm trong ga ra, cái nhãn trên cửa kính phía sau cho thấy chiếc xe này là Zoe đi thuê. Rosa đã quá mệt mỏi, không còn sức mà để tâm nữa. Cô ném túi xách lên hàng ghế sau, thả người xuống ghế phụ lái và cố gắng duỗi thẳng chân.
Một người đàn ông mặc một cái áo khoác da rắn xấu xí kéo va li đi qua trước xe họ rồi mất hút giữa những chiếc xe đang đậu. Khi Rosa cười cười nhìn theo ông ta thì Zoe lắc đầu nói khẽ: „Rắn thật chỉ giấu vẩy vào trong.“ (1)
Vài phút sau xe họ lao dọc xa lộ thẳng về hướng Nam. Bên trái là dãy núi đá dốc đứng sừng sững và những đồi nho, bên phải hiện ra mặt biển Tyrrhenus(2) lấp lánh đằng sau bãi biển bằng phẳng. Những khóm hoa trúc đào mọc lởm chởm dưới hàng rào chắn đường. Bây giờ là buổi trưa, ánh nắng từ vòm trời trong vắt chiếu thẳng xuống, cả vùng đất không một bóng râm mất hết đi đường nét hình thù. Những hàng cây cọ và lau sậy cao ngất vụt qua đằng sau tấm kính, những hình ảnh tan ra hòa quyện vào với nhau rồi trở nên mông lung.
Zoe kể triền miên không ngớt về tình yêu của chị với nơi này, nhưng không lâu sau Rosa đã ngủ gục. Cô nằm mơ thấy họ bị rượt đuổi và Zoe phải dùng mọi thủ đoạn né tránh ngoạn mục để cắt đuôi những chiếc xe kia. Khi cô tỉnh dậy, có lẽ mới chỉ vài phút trôi qua, chiếc xe Nissan đang chạy bên lề trái. Zoe vẫn có vẻ xúc động và vui mừng vì họ gặp lại.
„Nhìn này“, chị nói khi thấy Rosa đã tỉnh. „Cho em cái này.“ Chị đưa cho cô một chiếc hộp nhỏ có nơ. Một chiếc điện thoại di động mạ vàng nằm trong đó. Trên nút bấm đính hạt ngọc.
„Di động cũ của em ở đây không dùng được“, Zoe giải thích. „Tần số này khác với ở Mỹ. Em phải biết ơn chị đấy – điện thoại này là chị tự chọn cho em.“
„Nó mốt quá nhỉ.“ Lúc nói ra rồi cô mới hiểu, Zoe hoàn toàn nghiêm túc. Chị ấy thật sự cho rằng cái đồ này là đẹp. Một chút hối hận dậy lên trong lòng, cô vươn người sang thơm lên má chị. „Cám ơn chị. Chị thật tốt.“
Cô lấy điện thoại ra khỏi hộp, bật lên và phát hiện rằng Zoe để ảnh người bố quá cố của họ làm nền. Ông là một người đàn ông đẹp trai, tóc đen, đậm khí chất người miền Nam.
„Cám ơn“, cô nhắc lại lần nữa.
„Còn có thứ khác trong đó“, Zoe nói.
Rosa bỏ di động vào túi áo, cô tìm thấy chứng minh thư và bằng lái xe nằm dưới cùng trong chiếc hộp. Cả hai đều mang tên cô. Cô nhướng lông mày nhìn Zoe, thấy vậy chị cô cười. „Ngày sinh“, cô nói.   
Ngày 31 tháng 1, cái đó đúng. Chỉ có năm là sai. Trong cả hai tài liệu cô đều nhiều hơn một tuổi, vừa đúng tuổi thành niên.
„Cái đấy ở đây ai cũng có“, Zoe cười to. „Chẳng có gì đặc biệt cả đâu. Mà em cũng biết lái xe cơ mà, đúng không?“
Sau khi Zoe đi một thời gian ngắn, Rosa thi bằng lái xe năm 16 tuổi như đa số người Mỹ khác. „Em còn có thể ăn trộm ô tô nữa.“
„Chuyện đó ở đây có người khác làm“, Zoe giải thích nghiêm túc. „Ngoài ra còn một số chuyện khác. Người trong nhà không đụng tay vào mấy cái đó.“
Nhà. Tất nhiên rồi. Khi mẹ họ gả vào gia tộc Alcantara, bà hoàn toàn biết mình đang làm gì. Về sau Gemma Alcantara mới cắt đứt quan hệ với người họ Alcantara. Sau cái chết của Davide bà và hai cô con gái đã bắt đầu một cuộc sống mới ở Mỹ. Sự hoài nghi, cũng có thể là nỗi sợ hãi phải phụ thuộc đã không cho phép bà chấp nhận khoản trợ cấp của Florinda cho hai đứa con. Zoe và Rosa phải làm quen với việc tiền bạc càng ngày càng thiếu thốn. Gần đây Rosa mới biết thỉnh thoảng Florinda có ngầm gửi cho Zoe vài tấm séc, một phần trong số đó thực ra là dành cho cô, nhưng cô chưa bao giờ nhận được gì. Cô không giận chị. Tuy rằng hồi bé họ từng mơ mộng về sự giàu có như trong cổ tích của dòng họ Alcantara nhưng hiện tại Rosa đã không còn quan tâm đến tiền bạc hay danh vọng. Được mặc một vài những bộ đồ đẹp nhất của Zoey, với cô thế là đủ, lúc mười bốn mười lăm tuổi cô đã cảm thấy mình rất người lớn. Thế rồi một năm trước đây số mệnh đã để cô nếm trải cái gọi là „người lớn“ một cách chân thực nhất.
Để có một cuộc sống khác, một cuộc sống thoải mái hơn, Zoe đã quay về Sicily lúc 18 tuổi. Còn Rosa thì không hứng thú mấy với tiền hay đồ đạc xa hoa. Cô đến đây là để tìm lại chính mình, đó là điều cô tự nói với bản thân khi cao hứng. Những khi không cao hứng lắm thì cô biết mình đang chạy trốn.
Tiếng còi giật cô ra từ trong suy nghĩ. Zoe vừa vượt qua một xe vận tải chở gia súc. Những con đà điểu lông lá dựng đứng ngó nghiêng đằng sau chấn song gỗ. „Hay em gửi tin nhắn cho mẹ báo rằng em đã đến nơi bình an đi?“
„Lát nữa. Để xem đã.“

__________________________________________________________________________________________________

Họ ở trên xe còn chưa được nửa tiếng thì Zoe rời đường xa lộ, men theo một con đường làng ngoằn ngoèo dẫn qua đồi nho rồi cuối cùng rẽ vào một con hẻm đầy sỏi đá. Phía cuối con đường là một quả đồi trơ trọi.
Trên đó có một chiếc máy bay trực thăng đang đợi.
„Cái này ở đây ai cũng có sao?“ Rosa hỏi.
Zoe để chìa khóa trong ổ cắm và lấy túi của Rosa từ ghế sau. Họ cùng nhau bước đến chỗ máy bay trực thăng. Người phi công chào hỏi ngắn gọn rồi giúp họ lên máy bay. Zoe tặng anh ta một nụ cười mê hồn còn Rosa đã quá mệt để tỏ ra lịch sự. Hai người nhận lấy đồ che tai dày như tai nghe có đệm rồi thắt dây an toàn trước khi máy bay cất cánh.
Khi Rosa hướng ánh mắt xuống dưới cô nhìn thấy dải khói xe kéo dài từ phía con đường làng đến gần ngọn đồi. Một chiếc xe khác dừng lại bên cạnh cái Nissan. Một người đàn ông và một phụ nữ xuống xe, cả hai đều mặc áo da và đeo kính râm. Người đàn ông vừa gọi điện thoại vừa chỉ trỏ lên trời.
„Họ làm việc không hét sức mình gì cả“, Rosa phải hét to át đi tiếng ồn của máy bay.
Zoe lắc đầu. „Họ chỉ cần chúng ta biết họ đang theo dõi chúng ta. Hình như là chiến lược mới gì đấy của viện khởi tố. Xung quanh Palermo và Cantania là tệ nhất. Trong núi hay chỗ nào khác thì họ không dám láo vậy. Cái này có thể coi như một trò chơi – thực ra họ biết rõ chúng ta đang trên đường đi đâu.“
Rosa nhận ra rằng nhịp tim cô chỉ nhanh hơn một chút. Cô hoàn toàn rõ mình đang dấn thân vào nơi nào. Chuyến bay trên trực thăng còn giật gân hơn việc cảnh sát cùng với viện khởi tố đang quan sát manh động của người nhà Alcantara.
Lúc 12 tuổi cô bị cảnh sát tra khảo lần đầu tiên, mặc dù hồi đó đã 8 năm cô không hề liên lạc với họ hàng bên nội. Lần thứ hai là năm 14 tuổi, kể từ đấy mỗi năm đều lặp lại. Nếu mẹ cô có tiền để thuê một luật sư tử tế biết đâu ông ta đã có thể chấm dứt chuyện đó. Nhưng trong tình cảnh ấy họ chỉ có thể chịu đựng, dần dần cũng trở nên nhàm chán.
Giả sử họ thật sự có gì phải giấu giếm thì ít ra mọi chuyện cũng sẽ gay cấn hơn. Nhưng họ chỉ có thể trả lời mỗi câu hỏi bằng „Không“ và „Không biết“, ai đó đánh dấu vào một tờ giấy, còn người khác thì phiên dịch cho ông thẩm phán người Ý, cuối cùng ai đi đường người nấy.
Quả thật, trên đời này vô số thứ kinh thiên động địa hơn nhiều so với việc có một gia đình từ nhiều đời đã thuộc xã hội đen.




(1) Mình nghĩ ý nói là kẻ nguy hiểm thật sự sẽ không phơi bày sự nguy hiểm đó ra ngoài mà giấu ở bên trong.
(2) Một phần của Địa Trung Hải ở ngoài bờ phía tây của Ý
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

7#
 Tác giả| Đăng lúc 7-2-2013 06:30:27 | Xem tất
Chương 3.2



Trên tuyến đường họ bay qua là phong cảnh ngoạn mục với những vách núi chóng mặt, những khối đá gồ ghề mang đủ mọi hình thù, đây đó điểm lấm chấm những vệt nhỏ màu hổ phách, khi đến gần chúng hóa thành những ngôi nhà líu díu vào nhau. Những ngôi làng bám víu vào vách núi dốc cheo leo trông chẳng khác gì tổ chim đại bàng treo lủng lẳng ngay phía trên vực sâu không thấy đáy. Dưới thung lũng có thể nhìn thấy vô số những dẫy nho, vài đồn điền trồng đầy chanh, thỉnh thoảng cũng có những cánh đồng khô héo. Những con đường hẹp khúc khuỷu nối từ nơi này sang nơi khác,  cũng có lúc chúng kết thúc trong vô định. Càng tiến vào trung tâm hòn đảo sâu hơn vùng đất càng trở nên cháy nắng và trống trải. Đập vào mắt họ là đống tro tàn của những nông trại đã bị bỏ hoang từ lâu, di vật còn sót lại từ thời mà những người nông dân và công nhân của các chủ tá điền còn sống trong đó. Hiện tại nơi này đã sớm không một bóng người, cũng không ai buồn xóa đi hồi ức cuối cùng về một thời kỳ đã qua ấy. Đến một lúc nào đấy tất cả cũng sẽ bị mưa gió lấp vùi.
Rosa khuất phục trước vẻ đẹp tự nhiên chưa hề bị gọt giũa của hòn đảo này. Đôi khi họ nhìn thấy những biệt thự tiêu điều bên rìa ngôi làng trên núi, một vài cái được xây dựng theo kiến trúc pháo đài, bức tường thành bao quanh trang bị tháp phỏng thủ và lỗ châu mai, có cả nhà thờ và nghĩa trang riêng. Zoe phải cất cao giọng để át đi tiếng ồn máy bay khi chị kể về ảnh hưởng của văn hóa Ả Rập có thể nhận thấy trên những phế tích này. Đã có một thời gian Sicily nằm dưới sự chiếm đóng của người Ả Rập.
Họ bay qua những cây cột trụ rạn nứt và đống gạch vụn thuộc về một ngôi đền làm người ta liên tưởng đến thành phòng thủ của Athena(1), tiếp đến là khán đài cổ(2). Zoe nói, không một nơi nào khác quanh Địa Trung Hải cùng một lúc sỡ hữu nhiều tàn tích Hy Lạp cổ như ở đây. Hòn đảo này từng là thuộc địa Hy Lạp, không phải vô cớ mà có nhiều cuộc phiêu lưu của Odysseus(3) diễn ra gần bờ biển Sicily. „Em thấy đó, quái vật thì ở đây đã có từ trước rồi“, Zoe ghé vào tai Rosa nói, „đâu cần phải chờ đến Cosa Nostra(4).“
Một đoạn đường lâu sau cây cối lại um tùm hơn. Kim tước, trúc đào và xương rồng, rồi dần dần chuyển thành khu rừng thưa. Phi công ra hiệu cho họ, ngay sau đó độ cao máy bay giảm dần. Chiếc trực thăng lượn một vòng, phía dưới là triền dốc mọc đầy cây ô lưu.
Zoe mấp máy môi, ý nói đã đến nơi.
Rosa ép trán vào cửa kính và nhìn xuống đích dừng chân của họ. Đúng là thứ cô đang tìm. Rất vắng vẻ, rất hiu quạnh.
Biệt thự Alcantara.




(1) "Acropolis": thành phòng thủ của nữ thần Athena của Hy Lạp
(2) Khán đài đá hình phễu:


(3) Odysseus: theo thần thoại Hy Lạp ông là vua của xứ Ithaca và là một anh hùng trong sử thi Odyssey của Homer.
(4) Cosa Nostra là tên của tổ chức mafia ở Sicily.



Dịch phần tả cảnh của truyện này đến là khổ Tác giả đã từng đến Sicily nhiều lần nên có vẻ rất bấn chỗ này. Bối cảnh ở Sicily cũng là để làm tăng không khí kỳ bí cho truyện mà cũng là vì Sicily có một lịch sử đặc biệt. Cội rễ của tổ chức mafia bắt đầu ở đảo này (từ thế kỷ 19).
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

8#
 Tác giả| Đăng lúc 21-2-2013 18:53:57 | Xem tất
Chương 4: Động vật ăn thịt


„Hoan nghênh“, một người phụ nữ dáng dấp cao ráo cất giọng khi nhìn thấy hai chị em bước đến trên thảm cỏ, sau lưng họ tiếng động cơ máy bay ngừng lại.
Hình ảnh Florinda Alcantara đợi trước tòa biệt thự đậm phong cách baroque làm người ta liên tưởng đến một thời kỳ đã qua. Bà đứng trong bóng râm dưới tán cây hạt dẻ xum xuê. Chung quanh mọc vài chục cây hạt dẻ tạo thành một bức tường nâu thẫm chắn trước những cành ô liu vặn vẹo già cỗi.
Florinda đã khoảng hơn 40 và thừa hưởng bề ngoài đặc trưng của tổ tiên đến từ miền Nam nước Ý. Lông mày bà cong và đậm làm gương mặt bà mang nét nghiêm nghị, trong khi đôi môi đầy đặn lại có nét gì đó rất đỗi dụ hoặc. Bộ tóc vốn dĩ đen tuyền được nhuộm vàng óng. Ở chân tóc hiện ra màu tóc tự nhiên.
Sự chân thành toát ra từ vòng tay chào đón làm Rosa rất đỗi ngạc nhiên, và cả nụ hôn đặt trên trán cô cũng vậy. „Chúng tôi rất mừng vì cháu đến“, bà nói và đối diện nét mặt rạng ngời ấy Rosa phải vứt bỏ ấn tượng đầu. Nụ cười của Florinda rất ấm áp và dễ mến. Chỉ khi nào bà tỏ ra nghiêm nghị, trong đôi mắt liền ánh lên một sự u ám đầy áp bức. Lúc ấy người khác sẽ có cảm giác đã rất lâu rồi bà bị dằn vặt bởi nỗi lo lắng nào đó.
Trên đường đi vào nhà Rosa quay đầu nhìn lại chiếc trực thăng. Bây giờ cô mới phát hiện lớp sơn bị tróc rất nhiều mảng. Người phi công đang bận xem xét buồng máy sau, nơi có một ngọn khói mỏng bay lên. Anh ta đứng giạng chân trên bãi cỏ, hai tay chống hông, chăm chú kiểm tra chỗ hỏng hóc. Một lúc sau cô nghe thấy tiếng búa va đập với kim loại.
Sự lộng lẫy đã úa tàn từ những thế kỷ thuộc dĩ vãng vập vờn quanh trang viên gia tộc Alcantara. Ngôi nhà cao lớn ngả bóng mát trên mảnh sân dải sỏi, giữa sân mọc ra một đài phun nước đồ sộ. Không một giọt nước chảy ra từ miệng những con quỷ bằng đá. Khi đến gần Rosa nhìn thấy rất nhiều tổ chim trống rỗng nằm trong bồn chứa nước giờ khô cạn. Ai đó hẳn đã mang chúng xuống từ trên cây rồi chất đống ở đây.
Nổi bật nhất ở mặt trước tòa biệt thự là những ban công với lan can sắt. Bức tường được trang trí bởi những chi tiết chạm trổ nghệ thuật. Khuất trong hốc tường, những pho tượng màu nâu nhạt làm bằng đá tạo thành từ tro núi lửa như đang canh giữ cửa trước. Phần lớn những bức tượng điêu khắc đã bị bào mòn, gần như hết thảy đều phủ một lớp rêu xanh.
Florinda dẫn họ đi qua một vòm cung bán nguyệt nằm trong phần trước của tòa nhà. Phía cuối con đường hầm dài mười mét khá lạnh lẽo và ẩm mốc ấy hiện ra một khoảng sân đầy ánh sáng mặt trời. Chính giữa sân có một mảnh vườn nhỏ đầy cỏ dại, có vẻ đã lâu không được ai trông nom. Gian nhà chính của ngôi biệt thự cao hơn ba gian còn lại. Cũng những chi tiết chạm trổ, ban công lan can sắt và điêu khắc như ngoài mặt trước căn nhà. Hai cầu thang đá với tay vịn vững chắc hai bên trái phải dẫn bước lên lối vào nằm trên tầng một. Cổng chính mang hình vòng cung, một cánh cửa đã được mở sẵn.
Florinda hỏi thăm về chuyến bay và việc chuyển máy bay ở Rom, đối với bà những thủ tục phức tạp như vậy thật thái quá. Rosa cũng đồng quan điểm này.
„Chị của cháu kể với ta cháu ăn chay“, Florinda nói khi họ bước trên cầu thang hướng cửa ra vào. Lớp màu sơn trên cánh cửa đã sớm phôi phai. Một con thằn lằn bò trên phiến đá nóng dưới chân họ, thoắt cái đã mất hút trong nhà.
„Từ mấy năm nay rồi ạ.“
„Ta chưa từng nghe thấy có ai mang họ Alcantara mà lại không thích thịt.“
„Ít ra thì ở đây có ai đó không ưa chim chóc.“
Zoe liếc xéo Rosa. „Tiếng ríu rít của chúng làm Florinda khó chịu. Mấy người làm vườn có nhiệm vụ lấy tất cả tổ chim từ trên cây xuống, cứ vài tuần lại đốt hết một lượt trong bồn đài phun nước để lửa không lan ra ngoài. Ở đây nguy cơ cháy rừng tương đối cao. Trông xung quanh xanh mơn mởn thế thôi chứ mùa hè không khí trên hòn đảo rất khô, nhất là nếu có Scirocco từ châu Phi thổi qua biển.“
„Scirocco?“
„Gió nóng từ sa mạc. Nhiều khi nó mang theo cả cát của Sahara.“ Chị nhún vai. „Không tốt cho da.“
„Thế còn tổ chim - „
„Chỉ có tổ chim thôi“, cô bị bác ngắt lời. „Còn mấy con chim thì không việc gì.“ Giờ bà lại nở nụ cười dễ mến. „Ta đâu có phải kẻ độc ác.“
Họ bước vào tiền sảnh rất rộng nhưng tối tăm, đâu đâu cũng đầy dấu vết của sự tráng lệ đã sớm nhạt nhòa. Florinda rời đi trước để chuẩn bị bữa tối. Hiển nhiên bà tự tay nấu ăn. Zoe giải thích rằng ở Sicily người ta không ăn tối trước tám giờ.
Chị dẫn Rosa lên cầu thang đá trải một tấm thảm bạc màu, xuyên qua những hành lang dài đến phần sau của gian nhà chính. Trên đường họ không hề gặp ai.
„Em cứ tưởng ở đây có người giúp việc.“  
„Ít lắm“, Zoe trả lời. „Florinda không thích có người lạ trong nhà. Hình như người nhà Alcantara đều như thế, hồi ông bà và cả các cụ cũng đã như vậy rồi. Sáng sẽ có vài người phụ nữ từ ngôi làng sau núi đến dọn dẹp vệ sinh, nhưng không ai trong số họ sống trong nhà này. Hai người làm vườn làm việc khoảng mấy tiếng buổi chiều, thực ra thời gian đó không đủ để giải quyết những thứ cần thiết nhất.“
„Ví dụ như lượm tổ chim?“
Zoe nhún vai.
Rosa không ngờ cô lại được phân một căn phòng rất sáng sủa tràn ngập ánh nắng, thật ra quá lớn nếu chỉ một người ở. Ngoài chiếc giường công chúa với những cây cọc được chạm khắc tinh xảo và bộ tủ trang điểm cổ điển có mặt bàn bằng đá cẩm thạch ra thì căn phòng trống trơn. Riêng căn buồng nhỏ kế bên được dùng làm phòng thay đồ. Trên những bức tường đều lát vải gián tường đã cũ, bên cạnh cửa ra vào một mảng bị bong, lộ ra hoa văn phai màu ở dưới.
„Em nên bắt đầu dọn đồ vào thôi.“ Rosa ném túi xách vào phòng thay đồ, cử chỉ rất khoa trương, chiếc túi rơi vào giữa tủ quần áo và giá kệ còn trống.
Zoe tiếp tục kể lể không ngớt, về bà đầu bếp, rằng bà ta thỉnh thoảng nấu ăn một mình, nhưng phần lớn chỉ phụ giúp vì Florinda muốn tự tay chuẩn bị đồ ăn, về anh phi công lái trực thăng sống ở Pizza Armerina mà thực ra là thợ máy cơ khí. Chị kể về cả những người canh gác được Florinda giao nhiệm vụ đi tuần tra trong những cánh rừng o liu và rừng thông phụ cận.
„Thế có nghĩa là chín mươi phần trăm số phòng ở đây để trống?“
„Chín mươi lăm thì đúng hơn. Chỉ ban đêm người ta mới cảm giác phòng nào cũng có người ở. Chỗ nào cũng thấy kêu kẽo kẹt.“
Rosa thì thầm: „Sự thức tỉnh vo vọng của kẻ hút thuốc phiện từ trong u mê... Có lẽ em phải xem xét tường nhà kỹ hơn để chắc chắn rằng nó không bị nứt chỗ nào.“
„Em nói gì?“
„Edgar Allan Poe(1). The fall of the house of Usher. Người kể chuyện so sánh cảm nhận khi lần đầu tiên nhìn thấy ngôi nhà của Usher với sự thức tỉnh của một kẻ nghiện thuốc phiện. Cuối cùng ngôi nhà trở thành đống gạch vụn... Ở trường em từng phải học. Chị không biết đâu.“
Zoe nhăn trán. „Ở đây không có ma quỷ gì hết.“
„Madeleine Usher không phải là ma. Cô ta chỉ giả vờ chết và bị anh trai chôn sống, sau đó cô ta bò ra khỏi quan tài. À, mộ phần của gia đình nằm ở đâu vậy?“
Zoe nhìn móng tay sơn màu đen của Rosa có vẻ không hài lòng. „Em vẫn còn thích mấy cái chuyện ma quỷ vớ vẩn đấy.“
Rosa nhẹ nhàng đặt tay lên tay chị. „Chị chỉ cho em mộ của bố được không?“


Vẻn vẹn một tấm đá hoa cương khảm vào trong bức tường của người chết, một trong số bao nhiêu những tấm tương tự. Không có ảnh chụp, không hoa tươi, chỉ một ô vuông trên bàn cờ khắc những cái tên khác.
David Alcantara. Còn không có đến cả ngay sinh hay ngày chết.
Hầm mộ đặt trong một nhà thờ nhỏ nằm ngay cạnh gian nhà hướng đông của biệt thự. Có một cửa thông đến gian nhà chính, nhưng Rosa muốn đi con đường ngoài vòng trở lại.
Bên ngoài không khí mang hương thơm của kim tước pha lẫn oải hương. Ngôi biệt thự nằm trên một sườn dốc càng về hướng đông càng cao. Đằng sau hàng cây hạt dẻ là rừng thông trải dài đến tận triền núi. Khu rừng o liu nhỏ bắt đầu từ sườn núi bên phía tây trở xuống, từ vị trí họ đứng không thể nhìn thấy.
Thứ gì đó lôi kéo sự chú ý của Rosa lên phía trên nhà thờ. Một quả chuông bằng gang treo trong hốc tường bên trên cổng vào, trông thật cũ kỹ, bề mặt bám một lớp vỏ đen như thể nó từng trải qua một đám cháy.
„Có phải trong đó từng có chim làm tổ không?“
„Florinda không thích tiếng chim kêu. Em thì không thích gần người khác. Thế thì có sao đâu?“
„Ai cũng thích nghe chim hót.“
„Nhưng bác ấy không thích.“ Zoe gạt đi. „Mà không phải ai cũng thấy tiếng chim hót dễ nghe, tin chị đi.“
Một lần nữa ánh mắt Rosa hướng lên quả chuông, rồi chuyển sang lối vào nhà thờ vẫn còn mở. „Em hoàn toàn không biết gì về bố. Khác với chị.“
„Chị chắc ông là người tốt.“
„Thế thì tại sao ông ấy lại cưới mẹ?“
„Mẹ không tệ đến mức như em nghĩ đâu.“
„Lúc đó chị có ở đấy đâu.“
Ánh mắt Zoe chùng xuống. „Đúng, lúc đó chị không ở đó. Chị xin lỗi.“ Chị im lặng một lát. „Đáng lẽ chị phải giúp em.“ Nhưng qua giọng nói có thể thấy chị vẫn mừng vì hồi đó chị đang ở một nơi rất xa.
Rosa cầm tay Zoe. „Đi thôi, chị hãy dẫn em đi loanh quanh đây.“
Dưới tán lá hạt dẻ, họ cùng nhau đi một vòng chung quanh ngôi biệt thự. Giữ những cành cây họ có thể nhìn thấy ngôi nhà kính lấp lánh trong nắng như một ngón tay thủy tinh mọc ra từ phần sau biệt thự. Trước đó khi đứng trong phòng Rosa đã biết đến sự tồn tại của gian nhà kính vì nó nằm ngay dưới cửa sổ phòng cô.
Ở hướng tây, trên đoạn cuối rừng o liu phía dưới sườn núi, họ không hề bắt gặp người làm vườn hay đội canh gác nào. Rosa có cảm giác choáng váng như thể cô đang đi trên mây, nhưng cô biết mình sẽ không ngủ được nếu bây giờ có nằm lên giường đi nữa.
„Florinda muốn ngày mai chúng ta đi cùng bác ấy“, Zoe nói.
„Đi đâu?“
„Một buổi lễ trọng thể. Xét về mặt gia đình.“
„Cướp nhà băng?“
Một nếp nhăn hằn sâu giữa lông mày Zoe. „Chị đã nói rồi mà, chúng ta không liên quan gì đến mấy việc ấy.“
„Chúng ta chỉ thu gom tiền thuế từ những kẻ làm việc phạm pháp trong lãnh thổ của mình thôi chứ gì?“
„Bây giờ rất nhiều mối làm ăn của gia đình chúng ta có thể nói là 'nửa hợp pháp'. Em có biết Florinda mỗi năm kiếm một khoản rất khá bằng cách nào không? Nhờ vào tua bin gió. Chúng ở khắp mọi nơi trên Sicily trong những vùng núi. Bác ấy giao cho một trong những xí ngiệp thuộc sở hữu sản xuất tua bin gió và gom góp được hàng triệu tiền trợ cấp từ Roma, trong khi những tua bin gió đó không phát ra một oát điện nào, phần lớn còn chẳng thèm quay dù có bão đi chăng nữa.“ Khi phát hiện rằng Rosa không chú ý nghe mấy chị liền thở dài. „Ngày mai có một đám tang. Tất cả phải có mặt, mỗi gia đình đều cử người đại diện đến. Một trong số những ông trùm lớn đã chết. Luật danh dự đòi hỏi ai cũng phải đến bày tỏ lòng kính trọng một lần cuối cùng, ngay cả kẻ thù... vân vân.“
„Kẻ thù?“, Rosa hỏi. „Chúng ta là kẻ thù của ông ta à?“
„Dòng họ Alcantara và Carnevare đã đối chọi nhau từ lâu rồi. Nhưng hiện giờ đang có một kiểu hiệp định đình chiến giữa các bang phái mà không một ai dám phá vỡ.“
Đột nhiên Rosa đứng khựng lại. „Cái tên này...“
„Carnevare? Ngày mai là đám tang lão đại của họ: Bá tước Massimo Carnevare.“
Đám mây dưới chân Rosa hơi chùng xuống.
Việc gia đình, anh ta đã nói thế.




(1) Edgar Allan Poe là nhà văn, nhà viết kịch, nhà phê bình, nhà thơ Mỹ. Poe là ông tổ của thể loại truyện trinh thám, hình sự, truyện kinh dị và viễn tưởng. Ông có sự ảnh hưởng đến Charles Pierre Baudelaire, Fyodor Mikhailovich Dostoevsky, Sir Arthur Conan Doyle (tác giả của Sherlock Holmes). "The fall of the house of Usher" là một trong những tác phẩm mang màu sắc kinh dị.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

9#
 Tác giả| Đăng lúc 5-3-2013 20:08:32 | Xem tất
Thông báo tạm ngừng


Mình sẽ tạm ngừng post truyện đến khoảng hết tháng này vì mình phải đi thực tập và không có thời gian để dịch tiếp. Khi nào quay về trường mình sẽ tiếp tục đăng truyện. Rất mong các bạn thông cảm

Đáng lẽ hôm nay mình định post chương mới nhưng vì máy tính bị "tai nạn" nên mất hết chương đã dịch, mà mình lại không còn thời gian để dịch lại nữa. Mình thật sự xin lỗi
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

10#
 Tác giả| Đăng lúc 4-4-2013 13:34:21 | Xem tất
Chương 5: Mối thù



Cô ngủ đến gần trưa. Dùng bữa sáng trong phòng ăn xong cô đi dạo quanh ngôi nhà. Trên tầng hai – piano nobile – nơi có những gian phòng khách chứa vô số tranh tường bạc màu và phòng khiêu vũ đầy bụi, cô gặp một bà giúp việc, một trong số nhiều người được thuê đến để đối phó với tầng tầng lớp lớp bụi tích trữ qua hàng trăm năm, thời gian họ có chỉ vẻn vẹn vài tiếng đồng hồ. Người phụ nữ chào cô một tiếng rồi rất nhanh biến mất trong một căn phòng khác.

Piano nobile (Tiếng Ý: Tầng lầu quý tộc) thường để chỉ tầng hai của biệt thự theo phong cách kiến trúc phục hưng. Piano nobile còn được gọi là bel étage (Tiếng Pháp: Tầng lầu đẹp) vì trên tầng hai thường là phòng khách, cũng là những căn phòng lớn nhất và được trang trí đẹp nhất trong nhà.

Ở cuối dãy hành lang dài trên tầng ba cô phát hiện ra phòng làm việc của Florinda, một căn phòng rộng lớn, trên tường lát gỗ tối màu. Thay thế cửa ra vào là một vòm cung nên cô có thể từ ngoài nhìn thẳng vào chiếc bàn làm việc. Đứng trên ban công với lan can bằng sắt có thể bao quát được khoảng sân trong của biệt thự. Cánh cửa kính đang để mở. Ngoại trừ tiếng ve sầu phát ra từ bụi cỏ dại dưới sân thì bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh.

Một chiếc máy vi tính nằm trên bàn. Rosa đảo mắt một lượt và xác định rằng ở đây không có ai để phải xin phép nên cô bèn ngồi xuống trước màn hình. Cô di động chuột và màn hình bật sáng.

Cô tải „My Death“ từ một trang torrent về desktop của Florinda và cài đặt bài hát làm nhạc nền cho trang MySpace của mình. Đã hơn một năm cô không cập nhật thông tin cá nhân, danh sách bạn bè của cô giờ cũng vô dụng như những cái tên khắc trên bia đá trong hầm mộ dòng họ. Trên facebook cũng đồng cảnh ngộ. Cô kiểm tra twitter và email, tìm thấy một số tin nhắn của mấy người cô thỉnh thoảng liên lạc qua mạng – và chỉ qua mạng – nhưng vì không có hứng thú trả lời nên cô đóng cửa sổ trang web lại. Tiếp đó cô kéo bài hát vào thùng rác và xóa sạch các dữ liệu trong đó.

Lúc vừa định đi tiếp tục tham quan ngôi biệt thự thì cô chợt nhớ ra một chuyện. Lại một lần nữa mở trang MySpace ra, liếc qua thông tin cá nhân và bắt gặp câu “Mong ước trở nên tự tin như chị gái“. Cô có cảm giác như thể một thế kỷ đã qua kể từ thời điểm cô viết ra những lời này vậy, cô đắn đo có nên xóa chúng đi hay không, cùng với tất cả những thứ vô nghĩa khác hoàn toàn không còn liên quan gì đến cô nữa. Nhưng rồi cô lại nghĩ rằng hành động đó sẽ đồng nghĩa với việc xóa sổ cả một con người, cái „tôi“ trước đây của cô, một Rosa một năm trước vẫn còn tồn tại.

Dù những ý nghĩ đó có nực cười và trẻ con đi nữa, cô vẫn không đành lòng quét sạch mục thông tin cá nhân như quét một căn phòng đã quá lâu rồi không ai đặt chân vào. Cô sẽ không bao giờ mở cánh cửa dẫn vào căn phòng đó ra nữa. Đồng thời ý nghĩ này có cái gì đó cuốn hút cô: Con người Rosa trong quá khứ sẽ tiếp tục tồn tại trong thế giới ảo như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Như thể vào khoảnh khắc đó thời gian chưa từng dừng lại để rồi vận mệnh đánh một bước ngoặc theo một hướng đi hoàn toàn khác.

Bên tai nghe Scott Walker hát về cái chết, cô ngây người nhìn những dòng chữ kể về một người xa lạ, một bức ảnh chụp cô cố gắng tỏ ra ưu tư và thâm trầm. Cô lắc đầu bỏ tất cả lại nguyên hiện trạng, đóng trang web lần thứ hai và cảm nhận bản thân đang tự chôn sâu mình vào một tấm lưới, dưới một tảng đá hoa cương không rõ ngày chết.
Từ ngoài vọng đến tiếng sỏi đá lạo xạo dưới bánh xe, một chiếc ô tô đỗ ở sân trong. Có lẽ Florinda đã quay lại, buổi sáng Rosa không gặp bà trong biệt thự.

Cô gõ tên của ông nam tước đã qua đời vào máy tính. Massimo Carnevare. Để chắc ăn cô viết cả tên địa danh cô đọc được trong hộ chiếu của Alessandro. Genuardo.

Tiếng đóng cửa xe. Những bước chân vội vã.

Trên màn hình hiện lên vô số kết quả tìm kiếm, phần lớn đi kèm với tên các loại công ty. Nhìn chung chúng có vẻ đàng hoàng và tẻ nhạt. Công ty xây dựng, nhập khẩu thiết bị nông nghiệp, còn có cả một quỹ từ thiện, chuyên trợ giúp trẻ em có hoàn cảnh khó khăn đến từ những chung cư ở Parlemo và Catania. Nhưng đây đó cũng có tin tức báo trí về các phiên xử, xì căng đan tài chính trong dự án xây dựng công trình nhà nước và nghi ngờ về quan hệ với trùm thuốc phiện ở Bắc Phi. Tất cả những thông tin này không hề làm cô ngạc nhiên. Nếu thay tên của Florinda vào máy tìm kiếm cô hẳn sẽ nhận được những từ khóa tương tự. Và tua bin gió không bao giờ quay.

Cô xóa cái tên Massimo và thay thế bằng Alessandro.

Cô liếc về phía lối vào, lướt mắt qua vài phòng đến cuối bên kia dãy nhà. Không có ai.

Enter.

Mới một năm về trước Alessandro là thành viên trong đội tuyển điền kinh của một trường tư thục ở Hudson Valley, Mỹ. Từng tham dự hội thảo trao đổi dành cho luật sư kinh tế tương lai. Cô tưởng tượng hình ảnh anh ta trong một bộ âu phục xám đứng trên bục phát biểu, trước mặt là một chiếc laptop, và giảng giải cho những người cùng tuổi khác về sự kỳ diệu của số liệu kế toán giả.

Khi cô bắt đầu cảm thấy nhàm chán thì phát hiện ở mục thứ mười hay mười một có bài viết tường thuật buổi đại lễ quyên góp tổ chức tại Mailand (Thành phố lớn thứ hai của Ý). Trang web tải chậm kinh khủng; đường truyền dữ liệu nơi thôn dã xa nhà văn hóa này thật quá tệ. Bài viết xuất hiện đầu tiên, sau đó mấy tấm ảnh mới lần lượt hiện ra.
Alessandro mỉm cười sáng lạn, mái tóc cũng „khó trị“ không khác gì trên máy bay hôm đó. Vẻ ngoài của anh ta thật làm người ta hoa mắt, trong bộ âu phục màu sẫm trông anh ta sang trọng đến không ngờ. Ngay cả ánh chớp chói lòa từ máy ảnh cũng không thể ảnh hưởng đến anh ta. Trên cằm anh ta có một vết xước, chắc vì lúc cạo râu không cẩn thận. Lạy chúa, may là không có ảnh chụp cẳng chân của Rosa.

Người đàn ông đứng cạnh Alessandro có vẻ tầm năm mươi tuổi, trán cao, tóc đen tuyền, mày đậm và ông ta sở hữu nụ cười đông cứng của một chính trị gia.

Ở dưới đề dòng ghi chú: Nam tước Massimo Carnevare và con trai Alessandro.





Suốt quãng đường rời khỏi biệt thự, băng qua hàng cây hạt dẻ tạo thành một vòng tròn râm mát đến khi những bóng cây ô liu đầu tiên xuất hiện, cô không bắt gặp bất cứ ai. Cô mặc một chiếc váy ngắn màu đen, áo phông đồng màu in hàng chữ “Không có kẻ nói dối giỏi nhất, chỉ có kẻ nói dối giỏi hơn” (Nguyên văn: Lúc nào cũng có kẻ nói dối giỏi hơn), chân đi đôi giày có mũi kim loại. Lớp sơn nham nhở còn lại trên móng tay buổi sáng đã được cô tảy hết.

Cô còn tìm thấy một bài viết nữa nhắc đến Alessandro, dù là nội dung thật ra có vẻ xoay quanh ông bố và các vụ làm ăn của ông ta. Cô mới chỉ đọc được câu đầu tiên trong bài báo rồi phải thôi vì sợ bị phát hiện đã sờ vào máy tính của Florinda.

Riêng trong những năm tám mươi của thế kỷ hai mươi ở miền Nam nước Ý có mười ngàn người mất mạng dưới tay mafia – nhiều hơn ba lần so với số người chết trong cuộc nội chiến kéo dài suốt hai mươi lăm năm tại Bắc Ai Len (Ai Len = Ireland).

Cô không biết bao nhiêu trong số nạn nhân đó thuộc về công lao của dòng họ Carnevare và Alcantara. Hôm nay cô sẽ gặp rất nhiều người đàn ông và đàn bà chịu trách nhiệm cho những vụ thảm sát do cosa nostra (tổ chức mafia Ý) gây ra. Những người đã đưa ra quyết định và hạ lệnh hành động hồi đó. Điều này khiến cô có chút bồn chồn, như thể chiều nay cô được mời đến dự hội nghị thế giới của những kẻ giết người hàng loạt vậy.

Chúa ơi, mình nên mặc gì đây?

Cô thầm buồn cười vì chắc rằng đó chính là vấn đề Zoe băn khoăn mấy ngày nay.

Cô hiện đã tiến sâu vào khu rừng ô liu và thong dong lơ đãng giữa thân cây vặn vẹo, hướng theo sườn dốc xuống phía dưới. Người của Florinda hẳn phải đang đi tuần tra gần đây – họ nhất định không để tòa biệt thự dù chỉ một giây nằm ngoài tầm theo dõi  – có điều cô hoàn toàn chẳng thấy một người nào, điều này lại vừa đúng ý cô.

Tại sân bay Alessandro đã tỏ ý muốn chở cô đến biệt thự. Anh ta còn khẳng định là tiện đường. Đúng là nói nhảm. Đến giờ cô mới biết, ngôi làng có tên Genuardo, nơi ở của chính thức của dòng họ Carnevare, cách xa ngôi biệt thự khoảng một tiếng đồng hồ. Hay Alessandro định sử dùng cô làm cái cớ để đường đường chính chính tiến vào xào huyệt của địch rồi nhân cơ hội khoe khoang với con cháu của những ông trùm capi khác? Cô không thể tin tưởng anh ta.

Capi: Ông trùm mafia.

Trong khi đó vấn đề thật sự rõ ràng lại là việc cô còn không thể tin vào chính bản thân mình. Bài học này cô đã rút ra một năm về trước và từ đó cô bắt buộc phải học cách sống với nó. Chỉ đi ngờ vực người khác dễ hơn nhiều là nhìn vào gương, chịu đựng ánh mắt đầy trách móc từ đôi mắt thâm quầng và nói với chính mình: Mày đó. Vấn đề nằm ở chính mày.

Có cái gì đó chợt động đậy. Phía bên phải cô.

Cô đứng yên và căng mắt nhìn vào đống hỗn độn giữa bóng râm và ánh sáng mặt trời. Tiếng sột soạt rít lên qua những tán lá. Từ đằng sau khóm cây xương rồng lê gai vọng đến một tiếng gầm.

Cô cố gắng nhìn xem đó là cái gì. Nhưng vô ích. Chỉ có sự đối lập mạnh mẽ giữa sáng và tối, như thể cô đã vô tình chuyển từ kênh ti vi màu sang một kênh đen trắng.

Lại là tiếng gầm. Có vẻ không phải gió.

Từ những vạch kết giao sáng tối, một con hổ nhẹ nhàng bước ra.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách