Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: Yuki_Hooseki
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Shortfic] [Shortfic | MA] True Love | Yuki_Hooseki | Nichkhun - Taecyeon - Chansung - Joo

[Lấy địa chỉ]
41#
 Tác giả| Đăng lúc 14-6-2012 22:03:37 | Xem tất


Tạm biệt em, tình yêu của anh
Những ký ức trong lòng không thể nào nói ra
Có lẽ giờ đây anh phải quên hết thôi


Sau khi Victoria chuyển sang công ty khác thì Nichkhun cũng dần như hoàn toàn thay đổi… Suốt ngày anh chỉ tự nhốt mình trong phòng làm việc chau đầu vào mớ hồ sơ lộn xộn kia… Mọi người trong công ty đều rất lo lắng cho anh nhưng không ai dám vào trong khuyên can hay ngăn cản cả bởi vì họ biết rõ, Nichkhun thường ngày có thể nói là một con người rất dễ chịu và thoải mái nhưng khi anh đã có chuyện gì không vui trong lòng là sẽ sẵn sàng la mắng, thậm chí là đánh bất kì người nào dám làm phiền anh…

- “Khun hyeong à…” – Nhưng dường như có một người dường như không hề hay biết gì về tình trạng của Nichkhun hiện giờ cả… và người đó chính là Chansung…

Anh chàng vui vẻ cầm một cái bánh to bước vào phòng làm việc của Khun dưới sự ngỡ ngàng và lo lắng của rất nhiều người trong công ty…

- “Ông anh yêu quý của em…”

- “Có chuyện gì?” – Nichkhun ngừng làm việc và ngước lên nhìn Chansung với đôi mắt chẳng mấy gì thiện cảm

- “Em có chuyện muốn nhờ…” – Nhưng Chansung vẫn cười tươi nói với Nichkhun

- “Nếu có chuyện muốn nói thì chờ về nhà hẵng nói, anh bận lắm…” – Thế nhưng Nichkhun lại chẳng quan tâm đến điều đó chút nào cả

- “Nhà á? Hyeong à… hyeong có biết là bao nhiêu lâu rồi hyeong chưa về nhà không vậy?” – Đến lúc này Chansung mới nghiêm mặt lại nói

Nghe Chansung hỏi Nichkhun chợt khựng lại… bản thân anh cũng không biết đã bao nhiêu ngày rồi mình chưa bước chân về nhà nữa… Từ khi Victoria ra đi thì anh cũng chỉ quẩn quanh trong căn phòng này thôi… chẳng có được một lần bước chân ra khỏi công ty huống chi là về nhà…

- “Em muốn nói chuyện với hyeong lâu lắm rồi, nhưng từ khi bà chị ấy chuyển sang SM thì em cũng chẳng còn thấy hyeong nữa… thế nên hôm nay em bắt buộc phải đến tận đây nè… Hyeong sao rồi? Không có chuyện gì chứ?” – Chansung lo lắng hỏi

- “Nói là không thì có quá đáng không nhỉ?” – Nichkhun khẽ cười nói

- “Quá quá đáng ấy chứ, mới mấy hôm mà hyeong ốm đi thấy rõ kìa”

- “Làm cậu lo rồi... hyeong xin lỗi…”

- “Em cũng hiểu, hai người quên nhau bao nhiêu năm rồi, giờ đột ngột mỗi người một nơi như vậy cũng rất đáng tiếc… Mà thôi, không nhắc nữa, ăn ít bánh nhé, ăn chút đồ ngọt thì tâm trạng sẽ tốt hơn đó” – Chansung mở chiếc bánh đưa ra trước mặt Nichkhun

- “Cám ơn nha, chỉ có cậu là quan tâm tới anh thôi… chứ tên kia…” – Nichkhun lắc đầu ngao ngán khi nghĩ đến Taecyeon

- “Hyeong nói Taec hyeong à? Nếu như mấy ngày nay hyeong ở lì ở công ty thì người ấy lại trốn trong phòng mà uống rượu đấy…”

- “Lại có chuyện gì à?” – Khi nghe Chan nói, Nichkhun lại bắt đầu cảm thấy lo lắng cho cậu em trai của mình, tuy là hay nói móc và trách mắng Taecyeon là thế nhưng thật tâm Nichkhun vẫn rất quan tâm Taec và cả Chansung nữa

- “Nghe Junho hyeong nói là hình như bị thất tình rồi” – Chansung thở dài nói

- “Cô gái đó… bỏ nó rồi sao?”

- “Hyeong biết người đó sao?”

- “Trong lúc cậu đi tập huấn, hyeong và Taec có đi du lịch với nhau và nó đã dẫn cô ta theo…”

- “Á hóa ra đi du lịch mà không cho em đi, mấy người nhớ nha” – Chansung ra vẻ giận dỗi khi nghe đến điều đó

- “Lúc này không phải là lúc nói chuyện đó đâu... nhưng cô ta đi cũng là một chuyện tốt” – Nichkhun cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe nói rằng Fany đã chia tay với Taecyeon

- “Hyeong không thích người đó sao?”

- “Thôi đừng hỏi nữa... cậu tới đây là muốn hỏi chuyện gì?”

- “Lẽ ra có chút chuyện nhờ hyeong nhưng để sau cũng được, giờ em muốn hyeong cùng em về nhà… hyeong ở đây lâu quá rồi… sẵn tiện phụ em “lôi” cái tên to xác kia ra luôn”

- “Phải về thật sao?”

- “Giờ một là hyeong về cùng với em… hai là không còn anh em gì hết…”

- “Được rồi, về thì về…” – Nichkhun miễn cưỡng đứng dậy theo Chansung ra khỏi công ty và trở về nhà

--------------------------------------------------

Còn về phía Taecyeon, sau khi Fany ra đi, anh đã cố đi khắp nơi tìm kiếm cô nhưng đều không gặp… khi quay trở về căn biệt thự kia thì tình cờ anh lại nhìn thấy một bức thư được đặt trên bàn, phía trên chính là chiếc hộp đựng sợi dây chuyền mà anh tặng cô ngày nào…

‘Taec à, em xin lỗi vì đã ra đi mà không nói với anh lời nào như thế này… và em cũng rất xin lỗi vì không giữ được lời hứa của mình… Em thấy bản thân mình thật sự không xứng đáng với anh… Anh nói đúng, nếu không có em thì anh vẫn có thể sống tốt, anh vẫn có nhiều cô gái khác ở cạnh anh và chăm lo cho anh… Đừng đi tìm em… à mà không, chắc anh cũng chẳng đi tìm em đâu nhỉ? Còn sợi dây chuyền này… em trả lại cho anh… và xin anh… hãy xem như chúng ta chưa từng gặp nhau nhé, coi như em chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời anh… và hãy tìm một cô gái khác tốt hơn em… anh nhé!!!
Tiffany’

Thế là những ngày sau đó anh đều tự nhốt mình trong phòng với những chai rượu nằm vương vãi khắp nơi…

- “Taec hyeong à, mở cửa đi, em có chuyện muốn nói với hyeong” – Chansung gõ cửa phòng Taecyeon một cách gấp gáp – “Hyeong à, ra đây đi, hyung ở trong đó mấy ngày nay rồi…”

- “Nó vẫn không chịu ra sao?” – Nichkhun ngồi ủ rũ trên ghế nhìn sang Chansung

- “Nè, em đếm đến 3 mà huyng không ra là em phá cửa đó… 1, 2, 3… rầm…” – Chansung dùng chân đạp mạnh vào cửa phòng của Taecyeon… vừa bước vào phòng, Chansung đã nhìn thấy Taecyeon nằm dài trên sàn, xung quanh anh là không biết bao nhiêu vỏ chai rỗng… - “Làm cái gì thế này? Hyeong à, dậy đi…”

- “Đi ra ngoài đi… đừng có làm phiền anh mà…” – Taecyeon hét lên khi Chansung bước vào

- “Thật là, hyeong nhìn lại mình xem giống cái gì hả? Em thật không hiểu nỗi hai người rồi… 1 người thì suốt ngày ủ rũ, còn 1 người thì như cái xác không hồn… Chỉ là đàn bà thôi mà… không có người này thì còn người khác, đâu phải hai người không có khả năng chứ? Vậy sao cứ tự hành hạ mình vậy?”

- “Cậu chưa thật sự rơi vào tình cảnh đó thì làm sao cậu hiểu được chứ?”

- “Em đã từng bị, nhưng có lẽ em may mắn hơn hai anh vì cô ấy đã quay lại với em… thế nhưng…”

- “Chính vì người cậu yêu quay lại với cậu nên cậu mới không cảm nhận được nỗi đau mà anh phải chịu…” – Nichkhun đứng phắt dậy nói một cách giận dữ rồi bỏ ra ngoài

- “Nè… đừng đi mà… cực khổ lắm em mới lôi anh về đây được mà… chưa gì đã đi là sao?”

- “Cậu cũng ra ngoài đi, đừng có làm phiền anh nữa…” – Vừa nói dứt câu thì Chansung cũng bị Taecyeon “đạp” luôn ra khỏi phòng

- “Hai người… thiệt hết nói nỗi mà…” – Quá bất lực với hai ông anh của mình… Chansung cũng không biết làm gì hơn nên đành đi ra ngoài để tìm “cứu tinh” vậy

--------------------------------------------------

Hôm nay Joo lại một mình lang thang trên phố. Từ lúc gặp Fany đến giờ cô cứ mãi suy nghĩ về những lời mà Fany đã “góp ý” cho mình, lời Fany nói là đúng, nếu như cô thật sự cảm thấy Chansung không phải là mẫu người lý tưởng của cô vậy sao cô còn cứ mãi dối lòng mình và gạt luôn cả Chansung chứ? Danh vọng đối với cô có thật sự là tất cả không? Nếu không thể đứng trước máy quay để diễn xuất thì cô vẫn có thể làm nhiều việc khác kia mà… Thế sao cô lại cứ phải cố chấp thế kia chứ???

Rồi bỗng nhiên Joo nhìn thấy đồng hồ đã điểm 8:00PM, lúc này cô mới chợt nhớ ra Junsu đang ở nhà 1 mình… có lẽ giờ này anh đang chờ cô về nấu cơm rồi… Nghĩ thế nên Joo lập tức chạy thật nhanh về nhà… Nhưng khi về đến nơi… Joo lại nhìn thấy Chansung đang ngồi đợi ngay trước cổng…

- “Ơ… anh… sao không vào nhà mà lại ngồi đây thế này?”

- “Uhm, cửa không mở, hình như thầy Junsu không có ở nhà” – Chansung chỉ tay về phía cánh cửa mà nói

- “Sao ạ? Không có nhà?” – Joo mở to mắt ngạc nhiên khi nghe Chansung nói

- “Uhm, anh thấy cửa khóa mà…”

- “Chết em rồi…” – Joo vội chạy đến trước cửa để kiểm tra lời Chan nói

- “Sao vậy?”

- “Em không có chìa khóa… trời ơi… làm sao đây” – Vừa nói Joo vừa lấy điện thoại ra gọi cho Junsu – “Oppa à, anh đi đâu vậy?

- “Joo à, anh đi dự buổi hội thảo với trường, hôm qua anh nói với em rồi mà em không nghe sao?”

- “Hội thảo? Vậy… chừng nào anh về?” – Mặt Joo dần tái xanh khi nghe Junsu nói

- “Sớm lắm thì cũng chiều mai anh mới về đó…”

- “Chiều… chiều mai ạ?”

- “Sao hả? Có chuyện gì à?”

- “À… dạ không ạ… anh đi đường cẩn thận đó” – Joo lắc đầu rồi cúp máy

- “Sao rồi?”

- “Em… tiêu rồi, chiều mai anh ấy mới về lận… giờ không có chìa khóa làm sao em vào nhà chứ?” – Joo như muốn khóc thét lên nói

- “Vậy sao lúc nãy em không nói với thầy là em không có chìa khóa?”

- “Nói làm gì… anh ấy có giải quyết được đâu, chỉ tổ làm anh ấy lo thêm thôi…” – Joo xụ mặt xuống nói

- “Vậy giờ sao đây?” – Chan hỏi

- “Hông biết mà…” – Joo lắc đầu thiểu não

- “Vậy… nếu em không ngại thì… về nhà anh nhé” – Chansung ngập ngừng nói

- “Hả??? Về… nhà anh sao?” – Joo mở to mắt ra nhìn Chan đầy ngạc nhiên

- “Hay em muốn vào khách sạn hả?” – Áp sát mặt mình vào mặt Joo, Chan mở một nụ cười gian hỏi

- “Anh… em giết anh bây giờ… nhưng mà nhà anh… có ai không vậy?” – Joo đạp mạnh vào chân Chan  nói

- “Thông thường thì có 2 ông anh trai của anh, nhưng hôm nay nhà có chút chuyện nên một người tự nhốt mình trong phòng còn người kia thì cũng đi đâu mất rồi”

- “Vậy hóa ra là nhà anh có chuyện nên anh mới đến đây đúng không?”

- “Uhm, lẽ ra định tìm em cho tâm trạng tốt hơn một chút nhưng không ngờ…”

- “Thôi không sao đâu… nếu tâm trạng không tốt thì… đi ăn kem nha, hôm nay em đãi anh… coi như tiền trọ phòng vậy…” – Joo khoác tay Chansung nói một cách vui vẻ

- “Ha… hôm nay có tiền nữa cơ à?” – Chansung quay sang nhìn Joo rồi cười lớn

- “Bộ anh tưởng em không có sao? Hôm kia Junsu oppa mới lãnh lương mà, em mè nheo được đó” – Joo vui vẻ xòe sấp tiền ra trước mặt Chansung

- “Giỏi nhỉ? Dạo này anh thấy em mè nheo nhiều lắm đó nha... nhưng mà... chỉ được làm vậy trước mặt anh với thầy Junsu thôi đó” – Chansung búng nhẹ vào trán Joo nói

- “Biết rồi... mà nè, anh gọi anh hai là hyeong luôn đi, thầy thầy thầy hoài nghe mệt lắm...” – Đột nhiên Joo dừng lại và quay sang nói với Chansung

- “Nhưng mà...”

- “Em cũng gọi cô Fei là eonni mà...”

- “Uhm, hyeong thì hyeong...” – Chan gật đầu đồng ý

- “Ngoan, vậy thôi, đi nhanh lên nào... em muốn ăn kem lắm rồi...” – Joo mỉm cười rồi chạy nhanh đi bỏ mặc Chansung lại phía sau

- “Nè, chờ anh...”

--------------------------------------------------

Tại nhà Chansung

- “Suỵt… nhẹ nhẹ thôi…” – Chansung ra hiệu cho Joo

- “Uhm, biết rồi… mà phòng anh ở đâu vậy?” – Joo khẽ gật đầu nói

- “Bên này…”

- “Chan à… về rồi hả?” – Bỗng nhiên tiếng Taecyeon từ trong phòng vọng ra

- “À… vâng… em về rồi…” – Chansung giật mình vội trả lời Taec – “Vào đi… nhanh lên…” – Đồng thời cũng nhanh tay đẩy Joo vào trong phòng nhưng do quá vội nên Chansung đã đẩy Joo vào nhầm phòng của Nichkhun…

- “Làm gì vậy? Bộ gặp ma à?” – Taecyeon đứng trước cửa phòng mỉm cười hỏi Chansung, anh chàng này đã say đến mức không còn biết mình đang làm gì nữa rồi

- “Hyeong còn hơn cả ma ấy… Sao hả? Say rồi thì vào trong ngủ đi chứ?”

- “Say đâu mà say… nè, bên cậu còn chai rượu nào không?” – Taec đặt tay lên vai Chan hỏi

- “Gì… hyeong muốn uống nữa sao? Thôi đi mà… cả tuần nay hyeong uống nhiều lắm rồi còn gì?”

- “Còn không cho anh đi…” – Taec ôm chầm lấy Chan nói

- “Yah, em đã nói không có là không có mà… anh say đến mức này rồi mà còn…”

- “Không cho anh hả? Vậy anh ra ngoài mua đó…” – Ngước mặt lên nhìn Chansung với đôi mắt giận dỗi, Taec loạng choạng đẩy Chan sang một bne6 rồi bước ra ngoài

- “Nè… đứng còn không nỗi thì đi đâu được nữa chứ? Nghe lời em vào phòng ngủ đi mà…” – Thấy Taec đi như sắp ngã nhào xuống đất nên Chansung vội chạy đến đỡ Taec và lôi anh vào trong phòng

--------------------------------------------------

Cùng lúc đó, ở phía trong phòng của Nichkhun… do tò mò nên Joo đã đi một vòng tham quan… và tình cờ cô phát hiện được rất nhiều giấy tờ liên quan đến công ty JYP nằm trên bàn, cùng những tấm hình chụp của 3 anh em… điều đó giúp Joo khẳng định rằng việc Chansung là em trai của Nichkhun – chủ tịch công ty JYP là thật…

Đứng lặng yên trước các bàn làm việc của Nichkhun, Joo đã tự đấu tranh với suy nghĩ của mình… và rồi, cô đã quyết định, bỏ mặc tất cả, cô muốn trở thành một diễn viên nỗi tiếng và được nhiều người hâm mộ… vì thế… cô không thể từ bỏ Chansung – người có thể giúp cô hoàn thành giấc mơ đó…

- “Không được buồn nữa, mày phải chứng minh cho anh ta thấy rằng không chọn mày là sai lầm của anh ta…”

Chợt cánh cửa đột nhiên mở ra khiến Joo giật mình…

- “Này… ra được rồi đấy” – Chansung thò đầu vào và kêu Joo ra

- “Người lúc nãy… là anh trai anh à?”

- “Uhm… là anh ba của anh…”

- “Anh ấy… bị sao vậy?”

- “Thất tình ấy mà… Thôi kệ anh ta đi… vào đây nhanh lên…” – Chansung vội kéo Joo vào phòng của mình để tránh trường hợp Nichkhun lại đột xuất trở về…

- “Em xin lỗi nha…” – Joo nói ngay khi vừa vào phòng

- “Vì chuyện kem sao? Đâu phải lỗi của em… tại cửa tiệm ấy đóng của sớm thôi mà…”

- “Nhưng mà rõ ràng lúc nãy còn nói là muốn đãi anh ăn kem… kết quả lại chẳng được gì…”

- “Em vẫn còn muốn ăn kem sao?”

- “Uhm…”

- “Vậy ngồi đây chờ anh, trong tủ lạnh nhà anh còn ít kem, để anh đi lấy…”

- “Uhm, vậy anh đi nhanh nha” – Joo khẽ nói với Chansung, sau đó cô nhìn quanh một lượt căn phòng của Chansung, phải nói thế nào nhỉ? Tuy nó không dơ nhưng lại khá là lộn xộn, đồ đạc thì cứ vứt lung tung… Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Joo đột nhiên lại cảm thấy khó chịu vì tính cô vốn ưa sạch sẽ và ngăn nắp nên cứ nhìn thấy chỗ nào lộn xộn là phải bắt tay vào làm việc ngay…

Nghĩ là làm, Joo bắt đầu đứng dậy sắp xếp lại tủ quần áo cho Chansung… trong lúc đang loay hoay sắp xếp đồ thì Chansung mang kem vào…

Cạch… Đột nhiên cốc kem rơi xuống sàn ngay khi Chan vừa nhìn thấy Joo đang sắp xếp đồ cho anh…

- “Anh sao vậy? Sao có thể bất cẩn thế chứ… may mà không sao đó” – Joo vội chạy đến nhặt hai cốc kem lên

- “Em… làm gì vậy?”

- “Sắp đồ cho anh chứ làm gì… đồ đạc gì mà lung tung…” – Joo biểu môi nói trong khi cầm hai cốc kem tiến về phía giường

- “Sao em có thể tự tiện như vậy chứ? Mấy cái đồ ấy là đồ của con trai mà… có những thứ… em…” – Chansung cũng theo sau Joo nói

- “Sao hả? Ý anh nói là mấy cái đồ lót của anh chứ gì?” – Joo vẫn tỉnh bơ và xem như không có chuyện gì, cô ngồi xuống giường và thưởng thức cốc kem 1 cách ngon lành

- “Em… thấy rồi sao?” – Chansung mở to mắt và há hốc mồm ra nhìn Joo ngạc nhiên

- “Chẳng những thấy mà em còn chạm vào nữa đó” – Joo lém lỉnh nói

- “Chạm vào?” – Chan như đóng băng trước câu nói của Joo, bởi vì anh không nghĩ rằng một cô gái như Joo lại không hề mắc cỡ khi nhìn thấy đồ của anh

- “Uhm… không chạm vào thì làm sao sắp xếp được chứ?”

- “Em gan thật đó… Con gái gì mà…” – Chansung lúc này mới ngồi xuống cạnh Joo và giật phắc cốc kem từ tay cô

- “Nè… trả lại cho em đi…” – Joo cố chồm sang phía Chansung để giành lại cốc kem nhưng do tay cô quá ngắn so với tay Chan nên dù có cố đến thế nào cũng không thể lấy được…

Rồi đột nhiên Joo mất đà và ngã nhào lên người Chansung…

- “Nè… Em… thèm kem hay… thèm anh vậy?” – Chansung liếc nhìn sang cốc kem vẫn đang cầm trên tay rồi lại nhìn về người con gái đang nằm đè lên người anh

- “Anh… điên sao… gì mà… thèm anh chứ?” – Mặt Joo đỏ bừng lên khi nghe câu hỏi của Chansung, cô lập tức ngồi dậy và nhanh chóng gật lại cốc kem từ tay Chan…

Chansung cũng vội ngồi dậy, một bầu không khí kì lạ bao trùm lấy căn phòng… có lẽ vì đây là lần đầu tiên mà họ ở bên nhau trong một căn phòng mà lại là vào ban đêm như thế này… Sự ngượng ngùng lộ rõ trên gương mặt Joo, còn đối với một tên playboy như Chansung thì sao nhỉ? Có lẽ chuyện này sẽ là khá bình thường đối với một con người như Chan nhưng không hiểu sao ngày hôm nay bản thân anh cũng thấy ngượng ngùng đến kì lạ…

Cả hai ngồi cạnh nhau mà chẳng nói bất cứ lời nào… cho đến khi Chansung định lên tiếng thì bất chợt lại cảm nhận được có cái gì đó đang đè lên tấm lưng rộng lớn của anh… quay đầu nhìn lại thì Chansung mới phát hiện Joo đã ngủ mất rồi… Chansung nhẹ nhàng quay người lại và đặt Joo nằm ngay ngắn trên giường mình… Ngồi bên cạnh giường ngắm nhìn gương mặt Joo, trong lòng Chansung giờ đây đột nhiên ấm lên một cách kì lạ… Chan cảm thấy giờ đây mình không còn là một gã playboy khét tiếng ngày nào nữa mà chỉ là một tên ngốc, một tên ngốc chỉ nhìn thấy và yêu mỗi mình Joo mà thôi…

--------------------------------------------------

Còn Taec thì nằm dài trên chiếc giường của mình… Taecyeon cũng không biết rằng giờ đây anh đang say hay đang tỉnh… những thứ anh có thể nhận thức được ngay lúc này cũng chỉ có thể là những kí ức về cô gái tên Tiffany kia mà thôi…

Gác tay lên trán và lại suy nghĩ về Fany, anh nhớ lại cái ngày đầu tiên anh và cô mới gặp nhau… Tuy lần đó là anh vô tình cứu cô khỏi một tên yêu râu xanh nhưng khi đó cô lại chẳng để lại trong anh chút ấn tượng nào cả vì cái tát của Yuri đã khiến anh phát cáu lên và không màn tới trời trăng gì nữa… Lần thứ hai thì anh lại say bí tỉ đến nỗi chả nhớ được những gì mình đã làm đối với cô… thế nhưng thứ duy nhất còn động lại trong tâm trí anh chính là đôi mắt ấy - cái đôi mắt đẫm lệ vì sợ hãi khiến anh chùn bước. Lần thứ 3, khi gặp nhau trong một cửa hàng nhỏ, Taec lại nhận ra rằng Fany là một cô gái với vẻ ngoài cứng rắn nhưng bên trong lại thật sự rất mềm yếu, nội chuyện cô khóc sướt mướt khi bị anh bỏ lại giữa đường cũng đã đủ chứng minh điều đó rồi… Những lần sau đó nữa, dường như mỗi lần gặp là mỗi lần anh khám phá ra thêm một khía cạnh khác trong con người Fany… Tuy cô không thể nhớ về quá khứ của mình nhưng cô lại có tất cả những ưu điểm mà một cô gái bình thường có… cô xinh đẹp, hiền lành, lại thấu hiểu và biết cách chia sẽ với người khác và quan trọng hơn, cô không vì tiền mà bán đi cái sự trinh trắng của mình như những cô gái trước kia luôn quay quanh anh để vòi vĩnh… Chính vì thế mà không biết tự lúc nào anh đã cảm nhận được trái tim mình bắt đầu lỗi nhịp khi nhìn thấy người con gái này…

Và rồi những chuỗi ngày hạnh phúc đã thật sự đến với Taecyeon khi Fany chấp nhận làm “người tình” của anh… Tuy lúc nào cũng luôn miệng nói cô chỉ là người tình và cứ hết lần này đến lần khác dặn dò cô tuyệt đối không được yêu anh nhưng thật sự từ giây phút Taec ngõ lời, anh đã xem cô là bạn gái của anh và thật sự hiểu rõ rằng anh cần cô đến nhường nào…  

Thế nhưng vì cái “tôi” trong anh quá lớn hay do chính bản thân anh quá nhút nhát không dám chấp nhận sự thật rằng anh đã yêu Fany… Cứ mãi lần tránh cô và luôn làm cô đau khổ… để giờ đây khi cô đã bỏ đi thì sự tiếc nuối trong anh lại lớn dần lên theo từng ngày… Đối với Taecyeon bây giờ chỉ còn lại 2 từ “giá như”… giá như ngày ấy anh chịu nói ra sự thật, giá như lúc ấy anh chịu gọi điện cho cô thì tất cả sẽ không ra nông nỗi này…

- “Fany à, anh sai rồi… xin em… trở về đi được không?” – Và rồi những giọt nước mắt của người đàn ông mạnh mẽ kia chợt tuôn rơi… lần đầu tiên… vì người con gái ấy… Nhưng dù giờ đây Taecyeon có làm thế nào đi nữa thì bản thân anh cũng phải chấp nhận một điều rằng… anh đã hoàn toàn đánh mất người con gái mà anh yêu thương nhất mất rồi…
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

42#
 Tác giả| Đăng lúc 25-6-2012 23:12:46 | Xem tất
Preview chap 10 - Part 1


- “Anh biết, nhưng cậu thật sự đã vất vả rồi… thế nên… giờ là lúc cậu nên nghỉ ngơi một thời gian đi Taec à…”

- “San Francisco? Tại sao?”

- “Vì có người nhìn thấy người cậu cần tìm đang ở nơi đó…”

--------------------------------------------------


- “Vic à, em định làm thế đến bao giờ đây?”

- “Hết hôm nay thôi mà eonni, hôm nay đã là ngày cuối của hợp đồng giữa em và SM rồi còn gì…”

- “Em tin chắc rằng sang hôm sau sẽ có người từ công ty khác đến bàn hợp đồng mới với em sao?”

- “Chị cứ chờ đi, em nói không sai đâu mà...”

- “Ngốc à, sao đến giờ vẫn chưa gọi cho em chứ?”

- “Thật ra em có chuyện muốn nói với anh… nhưng mà…”

- “Chuyện gì em cứ… à… mà anh xin lỗi, ngày mai, chúng ta gặp nhau và nói chuyện có được không? Bây giờ bạn gái anh đang ở đây… anh… thật sự không tiện lắm…”

- “Chị muốn em thay chị làm quản lý cho Victoria…”

--------------------------------------------------

- “Nè, lúc nãy em trả lời kiểu gì vậy hả?”

- “Chứ anh muốn em trả lời sao đây? À thật ra tôi không muốn điều đó xảy ra chút nào cả vì anh ấy là của tôi à?”

- “Uhm, thì nói thế đó…”

- “Anh điên sao… hay là muốn bị Nichkhun oppa giết chết nhỉ?”

- “Anh bỏ cái mặt playboy đó của anh đi nghe chưa…”

- “Cũng phải ha, lâu rồi hình như chưa cho em thấy bộ mặt playboy của anh thì phải... Tối nay... em có muốn thấy lại bộ mặt đó không?”

- “Yah… em đã bảo anh thế nào hả? Em đã nói là không cho anh leo lên đây mà sao anh vẫn cứ làm thế chứ?”

- “Này… con bé này… đau quá… em bình tĩnh lại coi… em xem thử xem là anh mò lên giường của em hay là em tự bò xuống ôm anh vậy hả?”

--------------------------------------------------

- “Này, nhớ cho rõ đi, chủ tịch của Tiffany & Co là cậu chứ không phải tớ, tớ chỉ là một trưởng phòng thiết kế thôi với lại cậu thừa biết tớ không thích những nơi ồn ào đông đúc ấy mà…”

- “Fany à, cậu thật sự không biết ba đứa bé là ai sao?”

- “Tớ không biết gì đâu, cậu đừng có hỏi tớ mà…giờ tớ đang rối lắm… đừng có hỏi tớ nữa…”

- “Fany à, tớ thành thật xin lỗi cậu, chỉ lần này thôi, cho tớ ích kỉ lần này nữa thôi, sau này tớ nhất định sẽ đối xử tốt với cậu… tha lỗi cho tớ nhé”


--------------------------------------------------

- “5 năm rồi… em trốn tôi đã 5 năm rồi, giờ em còn định lơ tôi nữa hay sao?”

- “Xin lỗi nhưng thật sự anh đã nhầm người rồi… tôi không phải Fany gì đó của anh… Tên tôi là Stephanie”

Tung preview rùi nè mn ui... kkk

còn chap mới tung sớm hay muộn thì còn tùy vào lượt cmt của mn nhé :P (chú ý, ko spam nha, mỗi người cmt 1 lần thui ý:)

thanks
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

43#
 Tác giả| Đăng lúc 26-6-2012 21:20:17 | Xem tất
Chap 10 - Part 1

Cơ hội mới... liệu có được bắt đầu?




Lời anh hứa khi ấy rồi một ngày nào đó cũng sẽ trở thành hiện thực
Anh muốn được cho em thấy
Em sẽ không còn phải cô đơn đâu thế nên đừng sợ hãi nữa
Vì anh sẽ không bao giờ buông tay em ra đâu


5 năm sau

5 năm đối với đời người không phải là một khoảng thời gian dài nhưng khoảng thời gian ấy đủ để khiến con người thay đổi cuộc sống của bản thân, đủ cho họ có thể suy nghĩ nhiều hơn về thế giới này nhưng liệu có đủ để ai đó quên đi một người trong trái tim?

“Nếu như một con người đã muốn ra đi thì dù cho bản thân mình có muốn níu kéo cách nào thì cũng không bao giờ có thể giữ lại được… Thà rằng tự hành hạ bản thân vì một sự thật không thể nào thay đổi thì tại sao không tự đứng dậy và tìm cho mình một lối thoát tốt hơn?”

Sau một khoảng thời gian dài chật vật trong những dòng rượu cay nồng kia thì cuối cùng Taecyeon cũng nhận ra được cái chân lí đó… chính vì thế mà anh đã cố gắng làm việc, cố gắng thay đổi bản thân mình với suy nghĩ rằng nếu lỡ như sau này có tìm được một ai khác thì chắc chắn anh sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm như khi còn ở bên Fany… anh sẽ không bao giờ phải để cô gái mình yêu chịu đau khổ và bỏ đi vì anh nữa…

Tuy nói là vậy, nhưng 5 năm đã trôi qua mà Taecyeon vẫn chưa tìm được bất cứ cô gái nào khác cho bản thân mình… Xung quanh anh không bao giờ thiếu các mỹ nữ thuộc đủ mọi tầng lớp… gia giáo có, tri thức có, giàu sang có, buông thả có… nhưng chẳng một ai có thể khiến trái tim Taecyeon rung động… Có lẽ vì trong Taecyeon vẫn còn 1 thứ duy nhất không bao giờ thay đổi… đó chính là sự cứng đầu, cố chấp của anh… Taecyeon đã cố chấp giữ lấy cái tôi của mình, cố chấp tự nói với bản thân rằng nên tìm kiếm một người con gái khác và cố chấp ép buộc bản thân quên đi một người… nhưng Taecyeon chưa bao giờ chịu thừa nhận điều đó dù chỉ là một lần… dù cho con tim anh đã có những cảm nhận rõ ràng như thế nhưng chưa bao giờ anh chấp nhận sự thật rằng bản thân mình vẫn chưa quên được người con gái tên Tiffany kia…

Còn về phía Nichkhun, nhờ có Yuri lúc nào cũng ở bên cạnh an ủi và động viên, nên dần dần anh cũng có thể trở về với cuộc sống thường ngày… Mọi thứ dường như chẳng có gì thay đổi ngoài việc bên cạnh anh giờ đây không còn là một Victoria hay giận hờn và lúc nào cũng tự quyết định mọi việc nữa mà đã là một Yuri luôn biết lắng nghe và quan tâm đến cảm xúc của người khác… Tuy Yuri quả thật có một quá khứ không mấy gì tốt đẹp nhưng khi ở bên Yuri lâu ngày, Nichkhun chợt nhận ra được nhiều thứ… trong đó có cả việc đừng nên bao giờ đánh giá một con người qua nghề nghiệp hay quá khứ bên ngoài của họ khi chưa thật sự tiếp xúc nhiều với họ… Thế nên càng quý trọng và biết ơn Yuri hơn… anh còn thể hiện điều đó bằng cách hứa với Yuri rằng sẽ không quan tâm cũng như theo dõi bất cứ tin tức gì về Victoria nữa… và từ đó đến nay Nichkhun cũng chưa một lần thất hứa…

Ngoài ra, vẫn còn một chuyện luôn khiến Nichkhun cảm thấy có lỗi với Taecyeon… đó chính là việc anh đã bảo Fany tránh xa Taec ra vì nếu như ngày đó anh không kì thị công việc của Fany và nghĩ cô đến với Taecyeon chỉ vì tiền thì có lẽ Taec đã không phải khổ sở 1 thời gian dài vì chuyện Fany bỏ đi…

Còn về phía Chansung, có lẽ anh chàng này vẫn là người hạnh phúc nhất trong ba anh em, vì giờ đây anh đã là một ca sĩ được rất nhiều người hâm mộ, có thể nói vị trí của anh bây giờ chẳng khác gì Victoria ngày ấy cả. Còn Joo thì sau khi được Chansung giới thiệu vào JYP thì cô được sự hướng dẫn tận tình của các bậc tiền bối mà khả năng diễn suất của Joo tiến bộ một cách rõ rệt… Hiện tại tuy chỉ mới debut và tham gia vài vai phụ cũng như thứ chính nhưng Joo cũng rất được nhiều người yêu mến…

Còn về chuyện tình cảm của hai người họ thì vẫn còn nằm trong vòng bí mật vì họ không muốn ảnh hưởng đến công việc hiện tại của đối phương, nên càng ngày khoảng thời gian họ dành cho nhau cũng không còn nhiều như trước nữa… Liệu… Chansung và Joo có thể đi theo con đường ngày trước của Victoria và Nichkhun hay không?

--------------------------------------------------

Công ty JYP

- “Hyeong tìm em à?” – Taecyeon bước vào phòng làm việc của Nichkhun

- “Uhm, cậu ngồi xuống đi…”

- “Chuyện gì vậy?” – Taecyeon tò mò hỏi vì cũng đã lâu rồi anh không bị Nichkhun “triệu tập” đột xuất thế này

- “Đầu tiên, anh muốn xin lỗi cậu…” – Nichkhun nói với vẻ mặt rất kì lạ

- “Gì chứ? Sao hôm nay lại như vậy? Anh có chuyện gì à?” – Taecyeon hơi lo khi nghe Nichkhun nói những lời lạ lùng như vậy… Không phải… anh đang mắc bệnh gì chứ?

- “Cũng không có gì, anh không sao… Chỉ là… anh thấy mình nợ cậu một lời xin lỗi… 5 năm qua, nếu không nhờ cậu một mình gánh vác cái công ty này thì anh nghĩ nó đã không thể tồn tại cho đến bây giờ… cậu vất vả rồi…” – Nichkhun mỉm cười nói

- “Nói gì vậy? Công ty này là của chúng ta, em cũng có một phần trong đó mà…”

- “Anh biết, nhưng cậu thật sự đã vất vả rồi… thế nên… giờ là lúc cậu nên nghỉ ngơi một thời gian đi Taec à…”

- “Sao hả? Muốn đuổi em sao?” – Taecyeon nhướng mày lên nhìn Nichkhun

- “Nói gì khó nghe vậy? Đuổi gì chứ?”

- “Nói chơi thôi, nhưng nếu em thật sự nghỉ ngơi một thời gian thì… không sao chứ?” – Dù Nichkhun đã cho phép anh nghỉ ngơi nhưng Taecyeon dường như vẫn còn rất lo lắng cho công ty

- “Yên tâm đi, giờ công ty đã có Joo và Chansung, anh nghĩ hai đứa nó gánh nỗi mà…”

- “Vậy là cho em nghỉ thật á?”

- “Uhm…” – Nichkhun gật đầu

- “Ah… tốt thật… vậy từ giờ phải nên suy nghĩ xem phải đi đâu mới được…” – Taec vỗ tay reo lên một cách vui vẻ

- “Không cần suy nghĩ đâu, anh chọn dùm cậu rồi… Hãy đến San Francisco đi” – Vừa nói Nichkhun vừa đưa cho Taecyeon một tấm vé máy bay

- “San Francisco? Tại sao?” – Cầm tấm vé trên tay, Taecyeon thắc mắc

- “Vì có người nhìn thấy người cậu cần tìm đang ở nơi đó…” – Nichkhun ngồi tựa lưng vào ghế nói với Taecyeon

- “Người em cần tìm? Ai chứ? Em đâu có cần tìm ai đâu?” – Taecyeon hiểu những gì Nichkhun muốn nói, nhưng anh lại vờ như không biết

- “Đừng gạt hyeong nữa Taec à và cũng đừng dối lòng mình nữa… anh biết là cậu vẫn chưa quên được cô gái đó…”

- “Hyeong đang nói tới ai vậy? Thật sự em không hiểu” – Khẽ mỉm cười, Taecyeon đặt tấm vé máy bay xuống bàn, đôi mắt anh nhìn bâng quơ về một nơi nào đó để tránh ánh mắt của Nichkhun

- “Nghe hyeong nói đây… thật ra… ngày ấy… Fany bỏ đi… có lẽ cũng là một phần lỗi ở hyeong…” – Nichkhun ngồi thẳng dậy đối diện với Taecyeon và nói một cách ấm úng…

- “Hyeong nói gì? Liên quan gì đến hyeong chứ?” – Vừa nghe lời Khun nói, Taec vội quay lại và nhìn thẳng vào mắt anh

- “Cậu có nhớ lúc chúng ta cùng nhau đi du lịch… hyeon đã có một khoảng thời gian  riêng với Fany không? Lúc đó, tình cờ hyeong biết được cô ấy làm việc trong quán bar… và hyeong nghĩ rằng Fany cũng giống những người khác chỉ vì tiền mà quen cậu nên hyeong…”

- “Hyeong đã bảo cô ấy bỏ em đúng không?”

- “Hyeong xin lỗi… lúc đó hyeong chỉ muốn tốt cho cậu thôi”

- “Hyeong có biết là nếu như cách đây 5 năm mà hyeong nói với em những lời này thì chắc chắn em sẽ đánh hyeong không?”

- “Hãy làm nếu nhứ cậu muốn… dùy sao thì đó cũng là lỗi của  hyeong mà…”

- “Em chỉ nói nếu như là 5 năm trước thì em sẽ làm vậy thôi, còn bây giờ thì không cần thiết đâu… vì… em đã quên mất cô ta là ai rồi…” – Dù Nichkhun có nói thế nào thì Taecyeon vẫn cố chấp không chịu thừa nhận

- “Vậy sao? Vậy thì thôi, hãy cứ đi đến bất cứ nơi nào cậu muốn… Hyeong không có ý kiến nữa đâu, trả cái vé máy bay đây…” – Nichkhun thật chẳng còn cách nào để khiến cậu em trai của mình mở lòng ra nữa nên anh đành dùng kế cuối cùng là đòi lại chiếc vé máy bay từ tay Taec

- “Vậy thôi đúng không, vậy em đi làm nốt những công việc còn lại đây…” – Taecyeon đập mạnh xuống bàn rồi đứng dậy… Trước khi ra khỏi phòng, anh ta còn cầm tấm vé máy bay trên tay và nói với Nichkhun một câu – “Cám ơn hyeong…”

- “Cái thằng này, luôn luôn là vậy…”

--------------------------------------------------




Lúc này cô ấy mới chính là bạn gái của anh
Liệu cô ấy có nghe thấy điều đó lúc này?
Có phải anh vừa nói em chẳng có nghĩa gì với anh không?
Đó chẳng thể nào là sự thật, thế nên đừng nói dối em nữa…


Cùng lúc đó tại trụ sở của công ty SM

- “Tôi đã nói với anh là tôi không đóng những loại phim rẻ tiền này nữa mà” – Victoria quăng mạnh xấp kịch bản xuống sàn nhà trước mặt chủ tịch của cô

- “Vic à, em đừng như vậy mà…” – Kahi cố ngăn Victoria lại

- “Rẻ tiền à? Cô nói những kịch bản mà tôi chọn cho cô là rẻ tiền sao? Vậy cô nghĩ đi… nhờ ai mà cô có thể từ một ca sĩ thần tượng trở thành một diễn viên đoạt giải Daesang hả? Không phải là nhờ vào những thứ kịch bản mà cô cho là rẻ tiền này sao?”

- “Anh còn dám nói, nếu không phải nhờ anh bỏ tiền ra mua giải cho tôi thì tôi có thể đoạt giải được sao? Đã vậy còn là đồng giải nữa… anh nghĩ tôi vui khi đứng trên cái sân khấu nhận giải ấy hả? Bộ anh tưởng tôi bị điếc hay bị mù mà không nghe thấy người ta chửi tôi diễn dở, rêu rao khắp các mặt báo là tôi bỏ tiền ra mua giải chứ?”

- “Tôi làm tất cả cũng vì cô thôi, không phải cô thích mấy thứ danh dự ảo như vậy sao? Nếu không thì cô cũng không rời khỏi JYP mà qua đây đâu…”

- “Anh… được rồi… tôi nói cho anh biết, bản hợp đồng tiếp theo, tôi sẽ không kí nữa…” – Victoria bực tức quay lưng bước ra ngoài

- “Vic à…” – Kahi vội chạy theo sau cô… - “Em làm cái gì vậy? Bộ hết muốn làm diễn viên rồi hay sao mà dám nói với chủ tịch như vậy hả?”

- “Eonni à, em chịu hết nỗi rồi, em không thể cứ sống mà suốt ngày hết bị người này chê diễn dở, người kia nói em mua giải được nữa…”

- “Vậy em tính sao?”

- “Chị đừng lo, bây giờ em vẫn đang nổi mà, có tin em chấm dứt hợp đồng với SM thì chắc chắn sẽ có nhiều công ty đến mời em thôi, lúc đó chúng ta có thể lựa chọn mà…”

- “Chị chỉ sợ mọi chuyện không dễ dàng vậy thôi” – Kahi lo ngại nói với Victoria vì cô biết rõ SM sẽ không để cô đi dễ dàng như vậy đâu…

--------------------------------------------------

Những ngày sau đó, Victoria tự nhốt mình trong nhà để tránh mặt báo chí cũng như công ty quản lý của cô…

- “Vic à, em định làm thế đến bao giờ đây?” – Kahi lo lắng hỏi Vic nhưng cô vẫn ung dung ngồi xem TV

- “Hết hôm nay thôi mà eonni, hôm nay đã là ngày cuối của hợp đồng giữa em và SM rồi còn gì…”

- “Em tin chắc rằng sang hôm sau sẽ có người từ công ty khác đến bàn hợp đồng mới với em sao?”

- “Chị cứ chờ đi, em nói không sai đâu mà...” – Victoria nói chắc chắn như đinh đóng cột

- “Cô không cần chờ đâu... Sẽ không có công ty nào dám đến mời cô kí hợp đồng mới đâu trừ khi là họ muốn chết...” – Đột nhiên chủ tịch SM xuất hiện ngay phía sau lưng Victoria và Kahi

- “Anh... ý anh là sao chứ?” – Vic liếc nhìn sang phía chủ tịch SM

- “Đâu phải cô không biết SM mạnh đến mức nào, những công ty khác... làm sao mà sánh nỗi chứ... ngoan ngoãn kí bản hợp đồng mới này đi, nếu cô kí thì tôi sẽ coi như những ngày vừa qua không có chuyện gì xảy ra... còn không...”

- “Còn không thì sao?”

- “Thì coi như cuộc đời nghệ sĩ của cô chấm dứt rồi đó...”

- “Được thôi... tôi không tin là không có SM thì tôi không sống nổi đâu”

- “Vậy thì tôi chúc cô may mắn vậy” – Chủ tịch SM cười lớn trước câu trả lời của Victoria rồi bỏ ra về

Nhưng Victoria dường như không hề lo lắng với lời hăm dọa ấy lắm… Cô vẫn dửng dưng tiếp tục xem TV mà không hề hay biết rằng những ngày tháng đen tối sắp đổ ấp xuống cuộc đời cô…

Và quả đúng như lời chủ tịch SM nói, sau khi hợp đồng giữa Vic và SM kết thúc, tin tức cũng được nhanh chóng loan truyền qua các phương tiện truyền thông nhưng đã qua hai tuần rồi mà vẫn không có ai đến ngỏ ý muốn mời Vic về công ty cả… Kahi thì lo lắng đứng ngồi không yên trong khi Victoria vẫn một mực bình chân như vại, ngay cả một chút lo lắng cũng không hề hiện lên trên gương mặt Victoria… bởi lẽ… trong lòng Vic không hề muốn bất cứ công ty nào khác đến cả ngoại trừ “công ty” ấy…

- “Ngốc à, sao đến giờ vẫn chưa gọi cho em chứ?” – Đêm nay đã là không biết đêm thứ mấy Victoria ôm điện thoại mà ngủ rồi, suốt những ngày này, mặc cho đêm đen hay trời sáng, Victoria cũng luôn giữ khư khư chiếc điện thoại bên mình vì cô vẫn đang mong chờ “anh” sẽ gọi đến… nhưng… chờ mãi cũng không nhận được bất cứ cú điện thoại nào cả… và dường như Victoria cũng không thể chờ đợi hơn được nữa nên dù là đã hơn 3 giờ sáng nhưng cô vẫn quyết định gọi cho “người đó”…

- “Yeoboseyo” – Nichkhun uể oải nhấc máy…

- “Yeo… yeoboseyo”

Vừa nghe tiếng Victoria, Nichkhun liền bật dậy… dường như anh không tin rằng Victoria đang gọi cho anh…

- “Vic… là em à?” – Nichkhun nhìn sang bên cạnh thấy Yuri vẫn ngủ say nên anh đã nhẹ nhàng rời khỏi phòng và ra phòng khách nói chuyện với Vic

- “Vâng… là em…”

- “Có chuyện gì mà em gọi cho anh giờ này thế?” – Khun ngạc nhiên hỏi Vic vì anh không hề biết rằng hợp đồng của Victoria và SM đã chấm dứt

- “Thật ra em có chuyện muốn nói với anh… nhưng mà…”

- “Chuyện gì em cứ… à… mà anh xin lỗi, ngày mai, chúng ta gặp nhau và nói chuyện có được không? Bây giờ bạn gái anh đang ở đây… anh… thật sự không tiện lắm…” – Nichkhun đang định hỏi chuyện Vic thì đột nhiên anh nhìn thấy Yuri đang đứng trước cửa phòng và nhìn anh… dù biết là Yuri sẽ không ghen khi biết anh nói chuyện với Victoria, nhưng thử hỏi trong tình cảnh như thế này, một người con gái liệu sẽ suy nghĩ thế nào khi bạn trai mình nói chuyện điện thoại với bạn gái cũ vào lúc 3 giờ sáng cơ chứ?

- “Bạn gái anh sao?” – Một cảm giác hụt hẫng mà nói đúng hơn là đau khi Vic nghe từ miệng Nichkhun nói lên 3 từ ấy “bạn gái anh”… Cô có thể tin điều đó hay không chứ? Anh đã có bạn gái mới và cô tin chắc rằng người đó chính là Yuri… thế mà… bấy lâu nay Victoria vẫn mãi hy vọng rằng Nichkhun sẽ chờ đợi cho đến lúc cô quay về… Mà cũng phải thôi, người bỏ đi trước là cô, người nhờ Yuri chăm sóc Nichkhun cũng chính là cô… thế nên cô còn cái quyền gì mà đòi hỏi nơi Nichkhun nữa chứ? Giờ đây người con gái ấy mới là bạn gái của anh… là Yuri chứ không phải là Victoria, Vic chỉ là quá khứ còn Yuri mới là hiện tại… nhưng… sao anh lại có thể nói thẳng ra như zậy chứ? Lẽ nào cô chẳng còn là gì đối với anh sao?

- “Uhm… anh xin lỗi nhé, mai anh sẽ gọi cho em sớm… vậy nha” – Nichkhun cúp máy xong vội vàng đi đến chỗ Yuri – “Yul à, anh xin lỗi… thật sự anh không…”

- “Em không sao” – Yuri khẽ lắc đầu nói

- “Không phải đâu, là lỗi của anh, anh đã hứa với em là…”

- “Khun à… em thật sự không sao mà… Anh nghe em nói đi, anh ở bên cạnh em thế này là tốt lắm rồi… nên anh cứ thoải mái đi… những chuyện đó em không bận tâm đâu” – Vừa nói Yuri vừa đi vào phòng lấy ra một tờ báo – “Anh xem cái này đi…”

- “Cái này…” – Nichkhun ngạc nhiên nhìn vào dòng tít to đùng trên tờ báo ‘NỮ CA SĨ KIÊM DIỄN VIÊN VICTORIA ĐÃ CHẤM DỨT HỢP ĐỒNG VỚI CÔNG TY QUẢN LÝ HIỆN TẠI CỦA CÔ VÀO NGÀY HÔM NAY’

- “Em biết là anh vì em nên cố tình không quan tâm hay theo dõi tin tức của cô ấy… nhưng, mấy hôm nay em nghe nhiều nhân viên nói là SM đang khống chế các công ty khác, buộc họ không được mời Vic kí hợp đồng… mục đích là muốn Victoria kí tiếp hợp đồng với SM…” – Yuri nắm lấy tay Khun và nói cho anh biết những thông tin mà mình đã nghe được trong những ngày qua

- “Vậy sao?” – Khun cúi gầm mặt xuống như không có chuyện gì xảy ra khi nghe những điều đó nhưng thật ra trong lòng anh đang rất lo cho Victoria

- “Nhưng mà… em còn nghe nói, bản thân Vic không muốn ở bên đó nữa nên mấy hôm nay trốn đâu mất tiêu rồi… nếu như lúc nãy cô ấy gọi cho anh thì… em nghĩ là cô ấy muốn quay về đây đó…”

- “Vậy em muốn anh làm thế nào đây?” – Nichkhun ngước mặt lên hỏi Yuri với anh mắt vô hồn

- “Em không biết... Anh muốn thế nào cũng được, miễn là anh biết rằng... dù anh quyết định thế nào thì em cũng sẽ luôn ủng hộ anh...” – Yuri nhẹ nhàng ôm lấy Nichkhun… - “Vậy thôi... anh cũng ngủ đi, mai sẽ còn rất nhiều việc phải làm đó”

Dù bảo Khun đi ngủ để có sức làm việc cho ngày mai nhưng Yuri lại không ngủ được tí nào cả... Bản thân cô bắt đầu cảm thấy lo sợ rồi... vì cô biết rõ Nichkhun thế nào cũng sẽ mang Victoria quay về JYP... đến lúc đó... cô biết phải làm thế nào đây chứ? Mặc dù hiện tại cô đang ở bên Nichkhun với thân phận là bạn gái anh và Nichkhun cũng rất tốt với cô nhưng Yuri hiểu rõ... tất cả những điều ấy chỉ là sự cảm kích, anh cảm thấy mình mang ơn cô nên mới đối xử với cô như thế... Không lẽ... cái ngày mà cô lo sợ nhất cũng đến rồi sao?
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

44#
 Tác giả| Đăng lúc 26-6-2012 21:22:22 | Xem tất


Ở cuối con đường mang tên gọi cô đơn kia
Dẫu có thét gào em vẫn mãi chìm trong sự đơn độc
Nhưng anh đã đến bên em như một phép màu
Vì thế hôm nay em sẽ yêu anh nhiều hơn, nhiều hơn cả ngày hôm qua

Tại đài truyền hình KBS

- “Này… đừng có lo nữa mà… tay anh lạnh hết rồi này…” – Joo nắm tay Chansung nói khi cả hai cùng nhau ngồi trong phòng chờ của một chương trình radio về đêm

- “Không run sao được, đây là lần đầu tiên anh làm DJ đó…” – Chansung nhìn chầm chầm vào những lời thoại được biên soạn sẵn trên tay

- “Em ở đây mà… Không sao đâu, em sẽ ủng hộ tin thần cho anh” – Joo vỗ mạnh vào vai Chansung nói

- “Aida… đau, em làm gì đánh mạnh vậy?”

- “Tới giờ phát thanh rồi, mời hai người sang phòng thu” – Ngay lúc ấy một nhân viên vào thông báo

- “À vâng, chúng tôi biết rồi” – Cả Joo lẫn Chansung đồng thanh nói

- “Được rồi, bình tĩnh nhé, em sẽ đứng ngoài xem anh một lúc, lát nữa em sẽ vào…” – Joo đi đằng sau Chansung và đấm nhẹ vào lưng cổ vũ

- “Vào luôn với anh đi…”

- “Không được, anh phải làm cho thật tốt thì em mới vào… nhanh đi…” – Joo vừa nói vừa đẩy nhẹ Chansung vào phòng thu

Tính tong… chiếc đèn phía trên cánh cửa phòng thu được bật lên báo hiệu cho việc ghi hình bắt đầu…

- “Xin chào tất cả mọi người, tôi lè… à… tôi là DJ mới của chương trình radio ngày hôm nay – Hwang Cha… Chansung…” – Vì là lần đầu thử sức trong công việc này nên Chansung có một chút hồi hộp, anh cứ liên tục nói vấp trong phần giới thiệu của mình… nhưng cái cách Chansung nói thật sự rất có duyên, dù phạm lỗi nhưng cũng khiến cho người ta bật cười chứ không hề thấy chán ghét… điều đó cũng khiến Joo bớt lo lắng phần nào…

- “Em vào được rồi đấy” – Một nhân viên khác nói nhỏ với Joo

- “À vâng” – Và rồi cuối cùng cô nàng cũng bước vào phòng thu, lúc này Chansung mới thật sự thở phào nhẹ nhõm… Anh lập tức giới thiệu

- “Vâng, vì đây là chương trình radio đầu tiên của tôi, nên tôi đã mời một người bạn đến đây để giúp tôi bớt căn thẳng… và người đó chính là Joo – nữ diễn viên đang rất được yêu thích hiện nay… hú hú…”

- “Vâng xin chào mọi người tôi là Joo ạ…”

- “Theo anh biết thì em vừa hoàn thành xong vai diễn trong bộ phim “Dream High” thế mà em còn chịu đến đây giúp anh thế này… a… thật sự cám ơn em nhiều lắm”

- “Oppa đừng nói vậy mà… giúp đõ bạn bè cũng là chuyện đương nhiên thôi…”

- “Mà hình như vai diễn trong bộ phim lần này của em là một vai phản diện đúng không?”

- “À vâng, vai diễn ấy là một vai diễn cực kì đáng ghét… nhưng mọi người ơi, xin đừng ghét tôi nhé, vì dù sao đó cũng chỉ là vai diễn xuất thôi ạ…”

- “Anh thấy nhiều người ghét em thì càng tốt chứ sao? Như vậy chứng tỏ em diễn xuất tốt mà”

- “Oppa này, sao anh cứ chọc em hoài vậy?”

Sự tung hứng của Chansung và Joo rất tự nhiên khiến cho buổi phát thanh trở nên thoải mái và vui tươi hơn… Suốt quá trình phát thanh, Chansung và Joo đã cố tình không nhắc đến những chuyện hẹn hò hay yêu đương gì đó để tránh một trong hai người buộc miệng lỡ lời thì không hay… nhưng oái ăm thay, đa số thính giả lại tò mò về chuyện tình cảm của cả hai nên cứ liên tục nhắn tin đến đài phát thanh…

- “Chansung oppa à, thật sự anh có bạn gái chưa vậy?”

- “Em thấy anh rất hợp với HyunA noona đó, anh có thấy vậy không?”

- “Joo eonni à, có phải chị đang hẹn hò với anh chàng Doo Joon đóng chung với chị trong phim không vậy?”



Nhưng câu hỏi như thế cứ liên tục được gửi đến khiến Joo và Chansung bối rối… thế là họ đành chọn ra một câu hỏi để trả lời…

- “Vâng, tôi thấy có một tin nhắn được gửi tới từ Park Soohye-nim, câu hỏi thế này ‘Em thấy anh rất hợp với HyunA noona đó, anh có thấy vậy không?’, a… quả là một câu hỏi khó trả lời nhỉ vì tuy HyunA là một cô gái dễ thương, nhảy rất đẹp và còn rất sexy nữa nhưng tôi lại chưa bao giờ nghĩ đến việc hẹn hò với cô ấy cả… Joo à, em thấy sao?”  - Chansung nhìn sang Joo với ánh mắt dò ý

- “Anh hỏi em hả? Thật ra thì… em thấy được đấy chứ? Anh hãy làm vậy đi” – Joo tinh nghịch trả lời

- “Gì hả? Em nói chơi với anh phải không?”

- “Thử đi mà…”

- “Ok, có lẽ sau hôm nay tôi phải suy nghĩ về điều này rồi… keke”

- “Vâng và phần thứ nhất của chương trình đã trôi qua rồi, chúng ta hãy cùng nhau đến với bài hát “Love Rain” của ca sĩ Kim Tae Woo nhé… hẹn gặp lại mọi người sau ít phút nữa…”

- “Nè, lúc nãy em trả lời kiểu gì vậy hả?” – Chansung quay sang hỏi Joo ngay khi vừa bỏ chiếc phone xuống

- “Chứ anh muốn em trả lời sao đây? À thật ra tôi không muốn điều đó xảy ra chút nào cả vì anh ấy là của tôi à?” – Với lấy chai nước trên bàn, Joo vừa uống vừa trả lời

- “Uhm, thì nói thế đó…” – và đương nhiên anh chàng Chansung lập tức gật đầu đồng ý

- “Anh điên sao… hay là muốn bị Nichkhun oppa giết chết nhỉ?”

- “Biết là vậy nhưng em cũng đâu cần thế?”

- “Em thích vậy đó, anh làm gì em nào…” – Joo thè lưỡi ra trêu chọc Chansung

- “Giỏi nhỉ? Hôm nay còn dám chọc anh à?” – Chansung chồm người sang cốc vào đầu Joo một cái rõ đau

- “Em méc anh hai cho coi, anh đánh em nè…” – Joo vừa xoa đầu vừa nói

- “Anh thách em méc đó… haha”

Cứ thế mà Chansung với Joo cứ tự nhiên đùa giỡn với nhau mà không để ý rằng có rất nhiều người đang đứng xung quanh nhìn họ, chẳng những thế còn có một vài camera đang ghi lại tất cả những hình ảnh ấy nữa…

- “Vâng, thật tiếc là chương trình ngày hôm nay đã kết thúc rồi, mọi người ơi, mọi người thấy tôi làm DJ như thế nào ạ? Tuần sau hãy cho tôi biết câu trả lời nhé, và bây giờ thì… Tạm biệt…” – Chansung vui vẻ chào khán giả rồi bước ra khỏi phòng thu

-“Bọn em về nhé, cám ơn mọi người nhiều ạ…” – Joo và Chansung cúi chào các nhân viên rồi ra về

Sau khi rời khỏi phòng thu, Chansung và Joo quyết định đi tản bộ một vòng rồi mới trở về nhà… Cả hai mặc những bộ quần áo bình thường và đội nón để tránh gây sự chú ý với mọi người xung quanh…

- “Đã lâu lắm rồi anh và em không nắm tay nhau đi giữa phố thế này nhỉ?”

- “Vâng…”

- “Mà này… câu trả lời của em trên radio lúc nãy… có thật không đấy?” – Đột nhiên Chansung quay sang hỏi Joo làm phá đi bầu không khí lãng mạn hiện có

- “Câu nào? Nãy trả lời nhiều câu lắm sao em nhớ”

- “Câu về HyunA đó…”

- “À… anh còn để bụng chuyện đó sao? Đó đương nhiên chỉ là câu trả lời cho qua chuyện thôi… chứ thật ra thì…”

- “Thật ra thì sao?”

- “Thật ra thì lúc đó em muốn hét lên anh ấy là của tôi… được chưa…”

- “Được” – Chansung vừa trả lời vừa nở một nụ cười trên môi

- “À mà… hình như tuần trước Yuri noona có đưa cho em xem tập 1 kịch bản mới của chị ấy phải không?” – Rồi đột nhiên Chansung nhớ ra cái kịch bản mà Yuri đưa cho Joo vào mấy ngày trước

- “À đúng rồi, anh nhắc em mới nhớ đó… Kịch bản ấy hay lắm luôn đó… mà sao anh biết vậy?” – Joo thắc mắc hỏi Chansung

- “Anh biết là chuyện đương nhiên vì vai nam chính sánh đôi với vai nữ chính của em là anh mà…” – Chansung cười một cách thích thú

- “Cái gì? Không phải chứ?”

- “Bộ em không xem phía sau tờ kịch bản ấy sao? Có tên anh đấy…”

- “Thật ra thì em mới xem sơ qua thôi… mà em không tin đâu… sao là anh được chứ?” – Joo vẫn không tin là người sẽ diễn chung với cô lại là Chansung

- “Không tin thì em về nhà lấy ra mà coi đi”

- “Không thể nào… về thôi… nhanh lên…” – Dù Chansung nói thế nào thì Joo vẫn không tin nên cô nhất mực kéo Chansung về nhà mình

--------------------------------------------------

Tại nhà của Joo và Junsu

- “Ơ, hôm nay anh hai lại không có ở nhà sao?” – Joo nói khi phát hiện trong nhà chẳng có ai dù kim đồng hồ đã điểm hơn 2 giờ sáng rồi

- “Hyeong ấy đi công tắc nữa à?”

- “Chắc không, anh ấy đâu nói gì với em… Mà thôi kệ, em phải xem tờ kịch bản ấy trước đã… lý nào lại có tên anh được cơ chứ?” – Joo vội chạy vào phòng lấy tờ kịch bản và ngồi phịch xuống giường đọc nó

- “Bác sĩ Go Joonyoung (Nữ chính): Jung Minjoo - Bác sĩ Kim Doyoon (Nam chính): Hwang… Chan… Sung…. Chuyện gì thế này…” – Sau khi nhìn thấy bản phân vai tạm thời ở cuối trang Joo vội hét lớn lên

- “Sao hả? Đúng chứ?” – Chansung tựa lưng vào cửa vừa nhóp nhép nhai chocolate vừa nói

- “Anh còn nói… à mà… cái đó… anh lấy đâu ra vậy?” – Joo thắc mắc với nhìn bịch chocolate trên tay Chansung

- “Mới lục trong tủ nhà em chứ đâu” – Chansung tỉnh bơ nói

- “Yah… chết anh rồi, của Junsu oppa đó…”

- “Vậy thì sao? Hyeong ấy cũng thường bảo hyeong ăn mà…”

- “Nhưng cái này thì không được đâu… anh ấy quý nó đến mức bản thân còn không dám ăn đó… anh muốn chết hay sao mà lấy ăn vậy hả?” – Joo vội chạy đến giật lại bịch chocolate từ tay Chansung – “Hix, anh ăn gì mà nhanh vậy?” – Joo nhìn bịch chocolate than thở

- “Anh đói mà, biết sao giờ…”

- “Đói sao không nói em… hix… lát anh ấy về mà nhìn thấy chắc giết anh mất thôi…”

- “Vậy giờ sao? Hay để anh ra ngoài mua bịch khác thế vào vậy”

- “Cái này hình như là chocolate người ta tự làm ở nhà đó… anh mua sao được hả?” – Joo lắc đầu nói với vẻ khó chịu

- “Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, giờ em muốn anh sao đây?”

- “Làm lại cái khác bỏ vào thôi chứ sao? Dù sao anh ấy cũng không ăn… nên chắc không để ý đâu… Trong tủ còn mấy thanh chocolate kìa, anh lấy ra nấu chảy trước dùm em đi, em đi kiếm cái khuôn…”

- “Uhm… anh biết rồi…”

Đang loay hoay trong nhà kho để tìm những cái khay thì đột nhiên Joo ngửi thấy mùi khét và khi quay lưng lại thì cô nhìn thấy khói bốc lên khắp nhà…

- “Chansung à, anh làm gì vậy?” – Joo hét lớn hỏi Chansung

- “Anh… anh có biết đâu, em bảo anh làm tan chảy chocolate nên anh đem chocolate bỏ vào chảo nè… mà không biết sao nó không chảy ra mà nó còn cháy hết thế này…” – Chansung bối rối chỉ tay vào cái chảo đang bốc khói trên bếp kia

- “Anh… không đem nó đun cách thủy mà là… bỏ trực tiếp vào chảo như vậy sao?” – Joo vội chạy đến tắt bếp

- “Ohm uhm…”

- “Hì… anh…” – Joo nở một nụ cười nhìn Chansung và rồi… - “Anh đi chết đi… chỉ được có cái mặt đẹp với dáng cao thôi chứ anh chả được gì hết á” – Joo đánh liên tục vào người Chansung…

- “Nè… coi chừng…” – Trong lúc đánh Chansung, Joo đã không để ý rằng ngay phía sau lưng Chansung là chiếc chảo nóng cháy khét lúc nãy… Nghe Chansung hét lên cô mới nhìn thấy và lúc ấy cô mới dừng tay

- “Kêu anh làm chút chuyện thôi lại thành ra thế này… rõ chán… lại bắt em phải dọn dẹp rồi…” – Joo vừa nói vừa ủ rủ mặt mày cầm cái chảo lên bỏ vào trong bồn rửa chén

- “Thôi được rồi, để anh làm cho…” – Thấy Joo như vậy nên Chansung cũng muốn chuộc lỗi bằng cách giành làm với cô

- “Anh làm? Anh mới mém làm cháy nhà em rồi đó, giờ còn tính làm gì nữa hả? Không cho anh làm đâu, ra kia ngồi dùm em đi…”

- “Em sợ anh làm hư chuyện của em nữa hay là vì thương anh, sợ anh làm mệt nên không muốn anh làm hả?” – Chansung nhếch mép cười hỏi Joo

- “Anh bỏ cái mặt playboy đó của anh đi nghe chưa…”

- “Cũng phải ha, lâu rồi hình như chưa cho em thấy bộ mặt playboy của anh thì phải... Tối nay... em có muốn thấy lại bộ mặt đó không?” – Chansung áp sát mặt mình vào Joo và hỏi một cách khiêu khích

- “Anh... nè... anh... anh làm gì vậy hả?” – Giọng Joo mỗi lúc một lớn hơn khi Chansung dần dần ép sát cô vào tường – “Nè, em không giỡn đâu nha, anh hai mà về lúc này thì...” – Nhưng Joo chưa kịp nói dứt câu thì đôi môi Chansung đã dính chặt vào môi Joo...

- “Sao hả? Mùi chocolate… ngọt chứ?” – Chansung cười một cách thích thú khi nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Joo sau nụ hôn - “Em thật là... quen nhau bao nhiêu năm rồi mà sao lần nào anh hôn em em cũng như vậy chứ hả?”

- “Em... không nói với anh nữa... em đi ngủ đây” – Joo dùng dằng bước vào phòng, trèo lên giường nằm và trùm kín chăn lại... Nhưng rồi đột nhiên Joo cảm thấy có một vòng tay đang nằm phía bên kia giường và ôm lấy cô...

- “Thích thật đó...” – Chansung cười tít mắt khi ôm Joo vào lòng như thế này

- “Anh...” – Joo chui đầu ra khỏi chăn nhìn Chansung với ánh mắt hình viên đạn

- “Sao?”

- “Anh còn chưa về nữa... ở đây làm gì? Em muốn đi ngủ”

- “Khuya rồi, về giờ này anh sợ lắm...” – Vừa nói Chansung vừa lấy tay che ngực mình lại tỏ vẻ sợ hãi

- “Sợ... gì chứ?”

- “Sợ có người bắt cóc anh đấy... đâu phải em không biết anh đẹp trai thế này, dễ bị mấy cô khác bắt đi lắm...”

- “Anh ở đây em còn sợ hơn đó... đi về đi...” – Joo xuống nước năn nỉ Chan

- “Không” – Nhưng dù có nói thế nào thì Chansung cũng nhất quyết không chịu về

- “Vậy làm sao em ngủ?”

- “Nhưng anh không muốn về đâu, anh không yên tâm để em một mình thế này mà...”

- “Vậy... xuống dưới đó ngủ đi...” – Hết cách với Chansung nên Joo đành chỉ tay xuống sàn nhà, chỗ cạnh giường của cô

- “Dưới đất sao?”

- “Không chịu thì anh qua phòng Junsu oppa mà ngủ, bên ấy có giường đó...”

- “Thôi được... ngủ dưới đất thì ngủ... nhưng cũng phải cho anh gối chứ?”

- “Chờ đó đi... em lấy cho...” – Joo bỉu môi nói

- “Keke cám ơn em, baby”

- “Nè... của anh đó, an phận mà ngủ dưới đó đi, anh mà mò lên đây thì đừng trách em…” – Joo quăng mạnh một cái gối và một cái chăn xuống cho Chan

- “Được rồi, anh hứa mà…”

- “Hứa rồi đó, vậy thôi, giờ em ngủ đây…” – Joo nằm xuống giường nhắm mắt lại nói

- “Uhm, biết rồi…”

- “Mà nè…”

- “Hả?”

- “Ngủ ngon…” – Joo có nhịn cười nói sau đó quay lưng về phía Chansung

- “Uhm, em cũng ngủ ngon” – Chansung nở một nụ cười mãn nguyện rồi cũng dần chìm vào giấc ngủ…

--------------------------------------------------

Sáng hôm sau…

Lăn lăn lăn… bộp…

Chansung bị đánh thức bởi vì có một cái gì đó đang ôm lấy người anh rất chặt khiến anh nghẹt thở… Mở mắt dậy và nhìn sang bên cạnh… Chansung ngạc nhiên khi nhìn thấy Joo đang ngủ say trong lòng anh…

- “Con bé này, tối qua còn bảo mình là không được mò lên giường… thế mà sáng nay lại tự lăn xuống đây đấy à?”

- “Uhm…” – Rồi đột nhiên Joo mở mắt dậy và nhìn thấy trước mặt mình là Chansung… theo phản xạ, cô hét lên thất thanh và liên tục lấy gối đánh mạnh vào người Chansung – “Yah… em đã bảo anh thế nào hả? Em đã nói là không cho anh leo lên đây mà sao anh vẫn cứ làm thế chứ?”

- “Này… con bé này… đau quá… em bình tĩnh lại coi… em xem thử xem là anh mò lên giường của em hay là em tự bò xuống ôm anh vậy hả?”

- “Hả?” – Giật mình khi nghe lời Chansung nói, Joo ngừng việc đánh Chansung lại và bắt đầu nhìn sang xung quanh… quả thật cô đang ngồi dưới sàn nhà… như vậy… có nghĩa là cô mới thật sự là người “xâm phạm” Chansung trước… Giờ đây dáng vẻ “hung dữ” của Joo đã không còn nữa mà thay vào đó là vẻ mặt xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống trốn mà thôi…

Joo bắt đầu trèo ngược lại lên giường và lấy chăn trùm kín người lại…

- “Này… sao vậy?” – Chansung bật cười khi thấy cảnh tượng đó, anh bắt đầu trêu chọc cô bằng cách leo lên giường và dùng tay kéo tấm chăn ra khỏi người Joo…

- “Yah, đừng có phá em, để em yên” – Nhưng Chansung cố giật tấm mềm ra bao nhiêu thì Joo càng cố kéo nó lại bấy nhiêu…

- “Thôi được rồi… không giỡn nữa… hết vui rồi…” – Rồi đột nhiên Chansung đứng phắt dậy nói với giọng bực bội – “Em làm cho rõ đi, anh mới là người bị hại đó, quá đáng…”

- “Anh giận hả? Em xin lỗi mà… em…” – Joo hé mở chiếc chăn ra nhìn Chansung và dùng tay lay lay vạt áo anh…

- “Muốn anh hết giận không?” – Chansung quay lại và áp sát mặt mình vào mặt Joo

Không nói gì Joo chỉ khẽ gật đầu

- “Vậy thì trả lãi cho anh đi…”

- “Thế nào chứ?”

- “Cho anh…”

- “Joo à… em làm gì mà nhà bếp lộn xộn vầy nè…” – Chansung chưa nói hết câu thì đột nhiên cả hai nghe được tiếng Junsu vọng từ bên ngoài vào…

- “Chết rồi… anh hai… anh hai về rồi…” – Joo hốt hoảng nói với Chansung

- “Về… sao về nhanh thế không biết… chết rồi, anh ấy mà thấy anh ở đây chắc giết anh mất” – Chansung cũng hoảng không kém gì Joo…

- “Joo à, em chưa dậy sao?” – Không nghe tiếng trả lời, từ bên ngoài Junsu vẫn tiếp tục hỏi

- “À, vâng, em dậy rồi…” – Bất đắc dĩ Joo phải trả lời – “Giờ em ra ngoài đánh lạc hướng anh ấy, anh tìm cách chuồn đi… rõ chưa?” – Nói xong Joo vội bước ra ngoài… Còn mình Chansung trong phòng, anh vội nhắn tin cho Changmin – quản lý của anh – đến đón rồi cũng lập tức nhảy ra ngoài theo lối cửa sổ

--------------------------------------------------


Trong khi đó, Yuri thức dậy nhưng lại không thấy Nichkhun bên cạnh mình, cô vội bước xuống giường và đi một vòng quanh nhà tìm kiếm nhưng cũng không thấy... Vậy là những điều cô suy nghĩ tôi qua không phải là dư thừa... Nichkhun đã thật sự đi tìm Victoria...

- “Chị dâu, hôm nay dậy sớm vậy?” – Chansung từ ngoài cửa bước vào

- “Ơ, Chan à... giờ này cậu mới về à?” – Yuri giật mình bởi sự xuất hiện của Chansung

- “À, dạ, tối qua em có một show truyền hình thực tế nên sáng nay mới xong...” – Chansung cố tìm cớ biện minh cho sự “mất tích” của mình tối qua

- “Em vất vả quá… ăn gì không để chị ấy cho…”

- “À dạ thôi… em đi ngủ chút đây... ủa mà Khun hyeong đi làm rồi à? Sớm thế?” –Chansung quay sang hỏi Yuri khi không nhìn thấy Nichkhun

- “Uhm, đi rồi... hôm nay có tí việc ấy mà...” – Yuri thoáng buồn đáp lại Chansung - “Mà thôi, em đi nghỉ đi, chị ra ngoài mua chút đồ đây…”

- “Dạ… mà nè…” – Chansung nhìn thấy Yuri ra ngoài với hai bàn tay không nên anh định kêu cô lại nhưng cô đã nhanh chân đi mất rồi – “Bà chị này hôm nay sao vậy? Ra đường mà không mang theo gì hết sao?”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

45#
 Tác giả| Đăng lúc 26-6-2012 21:25:55 | Xem tất


Giờ đây anh đang lặng lẽ bước một mình
Và chỉ cần một bước nữa thôi là anh có thể nhìn thấy em
Anh không thế mất em như thế này được
Nhưng anh lại chẳng thể làm gì ngoài việc gạt đi dòng nước mắt kia


San Francisco

- “Thật tình, sao lại đến đây không biết nữa…” – Taecyeon tỏ vẻ bực bội khi đang đi trên một con phố đông đúc tại thành phố này…

Dù ngoài mặt nói rằng không còn quan tâm và sẽ không đến nơi này nhưng bên trong Taecyeon lại không phải vậy… Ngay khi nghe Nichkhun nói là có người nhìn thấy Fany ở đây thì trong lòng Taec dường như được nhóm lên một tia hy vọng… và thế là sau khi rời khỏi phòng Nichkhun thì anh đã cố hoàn thành các bản hợp đồng CF một cách nhanh nhất để có thể đến được nơi này tìm cô…

5 năm qua dù rất muốn đi tìm Fany nhưng Taec lại không thể, công việc không cho phép anh làm điều đó, JYP gần như muốn sụp đổ vì sự ra đi của Victoria và nếu lúc đó mà cả Taecyeon cũng không cố sức làm việc nữa thì coi như cái tên JYP sẽ không bao giờ còn có thể tồn tại trong làng giải trí nữa rồi… Thế nên trong những tháng ngày đó Taecyeon chỉ biết bán mạng mà làm việc… cũng chính vì thế mà không biết bao nhiêu lần anh đã bị thương ở tay và chân… Tuy vậy Taec vẫn gắng làm việc thật chăm chỉ để mong chờ đến ngày hôm nay mà thôi…

Vậy mà sao đã hơn 1 tuần nay rồi, ngày nào anh cũng rong ruổi khắp các con phố trong cái thành phố này nhưng sao vẫn không gặp được cô… không lẽ… người bạn của Nichkhun đã nhìn nhầm sao?

Đang trong lúc tuyệt vọng và mệt mỏi nhất thì đột nhiên anh nhìn thấy một bóng dáng lướt ngang qua… một bóng hình quen thuộc khiến anh không thể tự chủ và đuổi theo ngay lập tức…

- “Fany…” – Taecyeon kéo tay cô gái ấy lại và hy vọng rằng anh không nhìn nhầm, hy vọng rằng cô gái ấy chính là Tiffany mà anh hằng mong nhớ bấy lâu nay… nhưng… tất cả mọi thứ đã sụp đỗ khi người con gái ấy không phải là Fany mà tình cờ lại là Jessica…

- “Ơ… Taecyeon, anh làm gì ở đây vậy?” – Jessica ngạc nhiên hỏi khi nhìn thấy Taecyeon

- “Jessica à, vậy mà tôi cứ tưởng…” – Taec hụt hẫng nói

- “Anh nhầm em với ai à?”

- “À uhm, tôi đang tìm một người quen thôi, mà sao cô lại ở đây? Tôi tưởng là cô ở Newyork chứ?”

- “À… em được sinh ra ở đây mà, về lấy chút đồ thôi” – Jessica nói

- “Vậy à?”

- “Vâng, còn anh… đến đây tìm ai à?”

- “Uhm, tôi đi du lịch thôi… nghe nói là có người bà con ở đây nhưng tìm cả tuần nay không thấy…”

- “Tiếc thật, tối nay em lại phải về Newyork để chuẩn bị cho buổi tiệc hóa trang của công ty rồi… nếu không phải vậy thì em sẽ đi tìm phụ anh…” – Jessica thở dài tỏ vẻ tiếc nuối nói

- “Uhm, mà cũng không cần thiết lắm đâu… tôi cũng sắp phải đi đến nơi khác rồi…”

- “Anh định đi đâu?”

- “Tôi cũng chưa biết nữa”

- “Vậy anh có muốn đến Newyork tham gia buổi tiệc hóa trang của công ty em không? Sau đó nếu anh có thời gian thì em sẽ tình nguyện làm hướng dẫn viên miễn phí cho anh…” – Jessica đưa ra đề nghị

- “Vậy có làm phiền cô không?”

- “Cũng không phiền lắm đâu”

- “Uhm, vậy cũng được, dù gì tôi cũng không có chỗ đi, vậy có phải khi đến Newyork và cứ đến công ty Tiffany & Co thì sẽ tìm được cô không?”

- “Anh đến đó bao nhiêu lần rồi mà còn hỏi em câu ấy chứ? Số điện thoại ở Newyork của em anh cũng biết mà…”

- “Uhm… thì là vậy nhưng theo phép lịch sự cũng phải hỏi cô một câu trước chứ…”

- “Vâng, vậy khi nào đến anh cứ gọi cho em một tiếng là được… Thôi chết… em trễ rồi, em đi trước nha, cứ vậy nhé” – Do có việc bận nên Jessica đã vội chạy đi. Taecyeon cũng quay lưng trở về khách sạn, anh cũng quá mệt mỏi với việc tìm kiếm tại nơi này rồi, có lẽ đến Newyork vài ngày để giải khoây cũng tốt thôi…

--------------------------------------------------

Trong khi đó tại nhà của Victoria

Nichkhun đang đứng phân vân trước cổng nhà Victoria thì đột nhiên cánh cửa mở ra

- “Khun... sao cậu lại...” – Kahi ngạc nhiên khi thấy Nichkhun đang đứng trước cổng

- “Noona, xin chào, lâu quá không gặp rồi” – Nichkhun khẽ cúi chào Kahi

- “Cậy đang làm gì ở đây vậy?”

- “Chuyện này thì...” – Khun khẽ liếc nhìn sang sấp hồ sơ mà anh đang cầm trên tay

- “À... chị hiểu rồi, thôi em vào nhà đi, chị đi ra siêu thị mua tí đồ” – Nhìn thấy điều ấy thì Kahi cũng đủ hiểu lý do mà Nichkhun đến đây là gì, nên cô khéo léo tránh mặt đi nơi khác

- “Vâng” – Nichkhun gật đầu rồi bước vào trong nhà

- “Eonni à, lấy hộ em cái đĩa với” – Vừa bước vào nhà Nichkhun liền nghe thấy tiếng nói của Victoria vọng ra từ bếp

- “Cái này được không?” – Nichkhun với tay lên tủ và lấy một cái đĩa đưa cho Victoria

- “Ơ... anh...” – Victoria như bị đóng băng khi nhìn thấy Nichkhun

- “Cái này... đúng chứ?” – Khun đưa chiếc đĩa cho Vic với vẻ mặt ngượng ngùng…

- “Uhm... đúng rồi, cám ơn... Anh... anh ra ngoài đó đợi em tí đi...”

Nichkhun nghe theo lời Victoria ra ngoài phòng khách ngồi đợi cô... Victoria thì cũng lập tức tắt bếp và ra ngoài ngay sao đó

- “Sao anh đột ngột đến đây vậy?” – Vic ngồi xuống chiếc ghế đối diện Khun mà hỏi

- “Không phải sáng nay em gọi anh sao?” – Nichkhun bình thản hỏi Vic

- “Uhm... chuyện đó...”

- “Kí vào ngay cho anh đi” – Không để cho vic nói hết câu, Khun đã vội lôi trong sấp hồ sơ ra hai bản hợp đồng mà anh đã kí tên và đóng dấu sẵn

- “Gì vậy?” – Victoria nhìn hai tờ giấy mà không khỏi ngạc nhiên

- “Hợp đồng mới đó... em kí vào ngay cho anh đi” – Đặt hai tờ giấy xuống bàn trước mặt Victoria

- “Cái này... anh không cho em coi sơ qua rồi mới kí sao?” – Vic cầm bản hợp đồng lên nói với giọng bông đùa với Khun

- “Tất cả những điều khoảng trong đó đều được viết theo hướng có lợi nhất cho em, ngoài ra... anh có thêm một điều khoảng nữa... là ‘HỢP ĐỒNG SẼ ĐƯỢC CHẤP DỨT BẤT CỨ LÚC NÀO MÀ VICTORIA MUỐN’, em kí được rồi chứ?” – Nhưng Nichkhun thì dường như lại rất nghiêm túc trong chuyện này

- “Sao lại như vậy được chứ? Em...” – Vừa nghe những lời Khun nói vừa nhìn sơ qua bản hợp đồng Victoria chợt giật mình vì đúng như lời Khun nói, bản hợp đồng được soạn ra với các điều khoảng đều hướng về phía có lợi cho cô… nó còn tốt hơn bản hợp đồng cũ gấp trăm ngàn lần nữa

- “Em kí ngay cho anh đi...” – Đột nhiên Nichkhun gằng giọng khiến Victoria giật mình

- “Anh hôm nay sao vậy? Được rồi em kí... Nè...” – Bị Nichkhun quát như vậy Victoria cũng không biết phải làm gì ngoài việc ngoan ngoãn kí vào bản hợp đồng ấy

- “Được rồi, từ bây giờ em là nhân viên của công ty anh... ngày mai, nhớ đến công ty đúng giờ, sẽ có một cuộc họp giới thiệu em với mọi người, chi tiết thì anh sẽ bàn với Kahi noona sau... Vậy nhé” – Nichkhun nói một tràn rồi vội đúng dậy quay lưng đi

- “Anh đến đây... chỉ để nói những lời như vậy thôi sao?” – Victoria ngồi đó nhìn theo Nichkhun và hỏi

Một câu hỏi tuy rất nhẹ nhàng nhưng không hiểu sao lại khiến lòng Nichkhun dậy lên một cơn sóng dữ dội, trái tim anh như thắt lại bởi câu hỏi của Victoria... Khẽ nắm chặt bàn tay lại để trấn an bản thân, Khun không muốn vì một phút nông nỗi mà anh lại làm nên chuyện có lỗi với Yuri... anh từ từ quay sang nhìn Victoria với ánh mắt đỏ hoe...

- “Vậy... em còn muốn anh nói gì với em nữa?”

- “Em thật sự có rất nhiều chuyện muốn nói với anh và em nghĩ anh cũng thế... nhưng không ngờ... thôi, không sao đâu... nếu như anh không có... thì anh cứ về đi, mai em sẽ đến công ty đúng giờ mà...” – Khẽ mỉm cười trước câu hỏi của Nichkhun, Victoria dường như sắp khóc đến nơi vậy… tại sao… tại sao Khun có thể hỏi cô một câu hỏi như thế chứ?

- “Được rồi, vậy chào em” – Nichkhun gật đầu chào Victoria rồi bỏ ra về mà không hề hay biết rằng những giọt lệ đang rơi trên gương mặt cô…

--------------------------------------------------

Sau khi rời khỏi nhà Victoria, Nichkhun lập tức trở về công ty của mình... Vừa về đến nơi là anh lập tức vào phòng làm việc của mình và định gọi cho Yuri... nhưng không ngờ Yuri đã có mặt trong văn phòng của anh từ lúc nào rồi

- “Yuri… anh còn tính gọi cho em đây”

- “À, tại sáng nay em thấy anh đi sớm quá nên em hơi lo, tối qua anh ngủ đâu có nhiều đâu”

- “Anh ổn mà, rất khỏe là đằng khác…” – Nichkhun mở to mắt ra rồi chớp chớp chứng tỏ với Yuri rằng anh rất ổn

- “Anh cứ như con nít vậy… mà, anh định gọi cho em có chuyện gì?” – Yuri chợt nhớ ra lời nói lúc nãy của Nichkhun nên cô vội hỏi

- “À, thật ra anh muốn hỏi em về chuyện kịch bản của bộ phim mới ấy mà…”

- “Kịch bản ấy em vẫn đang viết… nhưng sao, có chuyện gì à?”

- “Cũng không có gì quan trọng, anh chỉ muốn hỏi em là, em có thể nào... cho thêm 1 vai nữ chính vào trong ấy không?”

- “Cái gì? Anh muốn thêm 1 vai nữ chính vào sao? Như vậy...”

- “Anh biết là bộ phim này em đo ni đóng giày cho Chansung và Joo... nhưng anh... anh muốn giúp cô ấy... Em biết đó, cô ấy đang ở trên đỉnh vinh quang, nêu như tạm ngưng hoạt động một thời gian thì...”

- “Em hiểu rồi... Nhưng mà... tại sao phải nhất định là bộ phim này của em chứ?”

- “Vì anh tin em, anh tin kịch bản của em sẽ có thể đưa cả 3 người đó tỏa sáng hơn cả bây giờ...”

- “Vậy còn Joo thì sao? Anh nói với con bé chưa?”

- “Anh tính ngày mai trong cuộc họp giới thiệu Victoria, anh sẽ nói luôn…”

- “Tùy anh… em không ý kiến đâu, em chỉ lo… không biết kịch bản phải sửa thế nào thôi” – Yuri dường như đang đau đầu khi phải sửa lại toàn bộ kịch bản mà cô đã viết

- “Em có thể làm được mà… cố lên” – Nichkhun chồm người đến và đặt lên má Yuri một nụ hôn để động viên cô

- “Biết rồi… vậy giờ em về nha, còn phải suy nghĩ về kịch bản nữa…” – Cuối cùng Yuri cũng chịu nở một nụ cười thật sự trước hành động của Nichkhun

- “Này… khoang đi mà…” – Ngay khi Yuri vừa định đứng dậy thì đã bị Khun kéo xuống ghế trở lại

- “Sao nữa?”

- “Đi ăn với anh nha, anh đói…” – Nichkhun vòng ra phía trước và ôm lấy Yuri từ phía sau

- “Kệ anh… đang trong giờ làm việc đó… đàng hoàn chút đi” – Yuri cười tười rồi quay đầu lại và búng yêu vào mũi Khun

- “Đi đi mà, anh đói thật đó” – Chưa dừng lại ở đó, Nichkhun còn vùi đầu vào tóc Yuri mà nhõng nhẽo

- “Nè…”

- “Xin lỗi tôi có làm phiền hai người không nhỉ?” – Ngay lúc đó cửa phòng đột nhiên mở ra và Kahi bước vào

- “Ơ noona…” – Vừa nhìn thấy Kahi thì Nichkhun và Yuri lập tức tách nhau ra

- “Em xin phép ra ngoài” – Yuri ngượng ngùng bỏ ra ngoài

- “Bạn gái của em sao?” – Kahi nhìn theo Yuri và hỏi

- “À vâng” – Nichkhun cũng gật đầu xác nhận

- “Vì thì gây rồi” – Kahi thở dài nói

- “Chuyện gì ạ?” – Nichkhun nhìn thái độ của Kahi mà không khỏi ngạc nhiên

- “Thật ra chị vừa nghe Vic nói là em vừa kí hợp đồng mới với Vic đúng không?”

- “Vâng…”

- “Vậy chị có chuyện muốn nhờ em được không?” – Kahi

- “Chuyện gì ạ?”

- “Chị muốn em thay chị làm quản lý cho Victoria…”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

46#
 Tác giả| Đăng lúc 26-6-2012 21:27:01 | Xem tất
Newyork – mấy ngày sau

- “Đi đi mà Fany… cậu là chủ tịch mà không lẽ không nể mặt đến vậy sao?” – Jessica ngồi trước bàn làm việc của Fany mà năn nỉ

- “Này, nhớ cho rõ đi, chủ tịch của Tiffany & Co là cậu chứ không phải tớ, tớ chỉ là một trưởng phòng thiết kế thôi với lại cậu thừa biết tớ không thích những nơi ồn ào đông đúc ấy mà…” – Fany buông cây bút đang cầm trên tay xuống và nghiêm khắc nói với Jessica

- “Cậu cứ vậy hoài thì làm sao mà tìm được bạn trai chứ? Làm ơn đi, cậu cũng đâu còn nhỏ nhoi gì nữa…”

- “Nghe đồn cậu cũng bằng tuổi tớ mà cũng có anh nào đâu chứ?” – Fany đưa mắt hình viên đạn về phía Jessica

- “Gì, chẳng qua là tớ không thèm để ý thôi, chứ nếu tớ muốn thì thiếu gì chứ”

- “Uhm, nói thì hay lắm…”

- “Vậy là cậu đi ha…”

- “Không là không, đừng có tốn hơi năn nỉ tớ nữa… vô ích thôi” – Dù Jessica có năng nỉ thế nào thì Fany vẫn lắc đầu mà thôi

- “Fany…” – Trong lúc Jessica đang cố năng nỉ Fany đi đến buổi tiệc tối nay của công ty thì đột nhiên điện thoại của cô reo lên – “Hello, ai vậy?”

- “Là tôi, Taecyeon đây, tôi đang trong phòng làm việc của cô này nhưng không thấy cô nên…”

- “À vâng, em sẽ về ngay, em đi lấy chút hồ sơ ấy mà…” – Vừa nghe giọng Taecyeon thì Jessica đột nhiên mừng húm lên, cô vội lấy tay che điện thoại lại và cúi xuống thì thầm với Fany – “Thôi, tớ về phòng đây, có người tìm tớ rồi… đồ thì tớ chuẩn bị cho cậu hết rồi đó, tối nay cậu nhất định phải đi, không là không còn chị em gì nữa đâu nha”

- “Đấy, thèm chồng gần chết rồi mà còn xạo, nếu người vừa gọi cho cô không phải là con trai thì tôi đi bằng đầu đấy cô ạ” – Fany phì cười nói thầm khi nhìn thấy thái độ của Jessica rồi lại tiếp tục với công việc của mình – “Nhưng mà… liệu có người đàn ông nào còn chấp nhận mình nữa chứ?

*Flash back*

- “Fany à, cậu thật sự không biết ba đứa bé là ai sao?” – Jessica lo lắng hỏi Fany khi cô vừa cùng Fany trở về từ bệnh viện

- “Tớ không biết gì đâu, cậu đừng có hỏi tớ mà…giờ tớ đang rối lắm… đừng có hỏi tớ nữa…” – Fany mệt mỏi thở dài nói với giọng gắt gỏng…

- “Không lẽ là của anh ta sao?” – Chợt Jessica nhớ ra chuyện gì đó và thầm nói

- “Cậu nói gì?”

- “À không, cậu lên phòng nghỉ đi, chuyện này chúng ta sẽ giải quyết sau…” – Jessica vội đưa Fany lên phòng nằm nghỉ, còn bản thân cô thì trở về phòng của mình và lấy ra một chiếc điện thoại được giấu trong ngăn tủ…

Đó là chiếc điện thoại mà sau khi cùng Fany trở về Newyour thì Jessica đã tình cờ phát hiện được trong vali của Fany, và cô cũng tình cờ phát hiện được những tấm hình mà Fany đã chụp lén Taecyeon trong điện thoại của cô…

Lúc đó Jessica rất bối rối, cô không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào, thật ra mối quan hệ giữa Fany và Taecyeon là gì chứ? Nếu như họ thật sự là tình nhân thì cô biết phải làm thế nào đây? Vì Jessica đã thầm yêu Taecyeon từ rất lâu rồi, cô không thể nhường Taecyeon lại cho Fany như vậy được dù cho Fany có là người bạn thân nhất của mình…

Lúc này đây, ngồi lặng yên trên giường, Jessica mới hiểu ra tất cả mọi chuyện và chắc chắn rằng giữa Fany và Taecyeon có một mối quan hệ không bình thường, hơn thế nữa…  ba của đứa bé trong bụng Fany chính là Taecyeon chứ không thể là ai khác…

Trước đây, trong lúc tình cơ gặp được Taecyeon ở Nhật, Taecyeon đã hỏi Jessica rằng liệu cô có thể nhận  một người vào Tiffany & Co làm việc được không, anh cho cô xem một vài bản phát thảo của người đó, lúc ấy cô đã rất ngạc nhiên vì sao mà phong cách và nét vẽ của các bản tác phẩm ấy lại giống của Fany đến vậy, ban đầu cô không nghĩ nhiều đến vậy nên đã gật đầu đồng ý với Taecyeon… thế mà không thể ngờ tới người ấy lại chính là Fany…

Cô phải làm sao đây, cô không thể để Fany sinh đứa bé ra được, vì nếu như vậy thì dù sau này cô có được Taecyeon thì anh cũng sẽ vì đứa bé đó mà quay lại với Fany mà thôi… Cô không thể để chuyện đó xảy ra được… nhất định không…

- “Ơ, Fany, sao cậu lại ở đây?”  - Vừa mở cửa phòng thì Jessica đã giật mình khi nhìn thấy Fany

- “Uhm, mình không ngủ được… tính sang hỏi cậu xem có viên thuốc an thần nào không thôi…”

- “Cậu điên à, cậu có biết là cậu đang mang thai không? Đang mang thai thì làm sao có thể uống thuốc bậy bạ như vậy được” – Jessica giả vờ tức giận trước câu nói của Fany

- “Haiz, biết rồi, nói có 1 câu mà làm gì phản ứng dữ vậy?”

- “Không phản ứng mới lạ, nếu khó ngủ thì uống ly sữa ấm đi, sẽ dễ ngủ hơn đó, lại còn tốt cho đứa bé nữa…”

- “Uhm, biết rồi” – Fany ậm ừ gật đầu rồi quay lưng bước xuống cầu thang…

Jessica đứng đó nhìn theo Fany… ánh mắt của cô ấy lúc này không bình thường chút nào cả… chần chừ vài giây rồi cuối cùng Jessica quyết định bước theo sau Fany và giả vờ trượt chân ngã xuống, theo phản xạ, Fany đưa tay ra đỡ Jessica nhưng không ngờ cô ta thừa lúc này đẩy luôn Fany ngã xuống cầu thang… 1 vòng rồi 2 vòng, Fany cứ thế mà lăn dài xuống đến chân cầu thang…

- “Fany à…” – Jessica ngồi sững người trên cầu thang cùng với vẻ mặt hốt hoảng  mà hét lớn nhằm gây sự chú ý với những người trong nhà

Thế là mọi người vội chạy đến và đưa Fany vào bệnh viện… Fany vẫn bình an sau cú ngã ấy nhưng đứa bé trong bụng thì không thể giữ được nữa rồi… Mọi người trong nhà đề nghĩ đó là một tai nạn, bản thân Fany cũng nghĩ thế nên cô chẳng hề nghi ngờ Jessica bất cứ điều gì… Cô còn cho đó là ý trời, đứa bé mất đi họa may cũng là một điều tốt vì như thế Fany cũng sẽ chẳng còn phải lo lắng hay suy nghĩ bất cứ điều gì về cha của đứa bé nữa cả…

- “Fany à… tớ xin lỗi, nếu không phải do tớ hậu đậu vấp ngã thì cậu cũng sẽ không phải đỡ tớ và nếu như thế thì…” – Jessica khóc lóc xin lỗi Fany

- “Đừng vậy mà… Đó không phải là lỗi của cậu...”

- “Fany à…”

- “Đừng khóc nữa mà… Tớ không sao đâu”

- “Nhưng mà…”

- “À… mà cậu có thể giúp tớ một chuyện không?”

- “Chuyện gì?”

- “Cậu có thể thay tớ… giữ chức chủ tịch Tiffany & Co luôn không?”

- “Cài gì? Fany à… công ty đó là của ba cậu mà… sao tớ có thể…”

- “Dù gì thì cậu cũng thay tớ giữ cái chức ấy bao nhiêu năm qua rồi còn gì… vả lại, tớ cũng không rành mấy chuyện quản lý đó mà…”

- “Không được đâu Fany à…”

- “Hứa với tớ đi… đâu phải cậu không biết ngoài thiết kế ra thì tớ đâu còn biết làm gì… cậu gánh dùm tớ chức chủ tịch ấy nhé…”

- “Thôi được rồi, nhưng chỉ là tạm thời thôi đấy… Khi nào cậu muốn thì cứ nói tớ, nhất định tớ sẽ trả lại chức ấy cho cậu…”

- “Uhm, vậy cũng được… Thôi, tớ mệt rồi, cậu cũng về đi…” – Fany mỉm cười nói với Jessica   

- “Fany à, tớ thành thật xin lỗi cậu, chỉ lần này thôi, cho tớ ích kỉ lần này nữa thôi, sau này tớ nhất định sẽ đối sử tốt với cậu… tha lỗi cho tớ nhé” – Ngay khi vừa ra khỏi phòng bệnh của Fany, những giọt nước mắt của Jessica lại rơi xuống, cô biết là do cô quá ích kĩ nhưng cô không còn sự lựa chọn nào khác nữa rồi…

*End flash back*


--------------------------------------------------

Tại buổi tiệc hóa trang của công ty Tiffany & Co

Taecyeon đang trò chuyện với vài người cùng với Jessica thì đột nhiên anh thấy hơi mệt nên lịch sự xin phép ra ngoài một chút… Nói một cách đúng hơn là Taecyeon đang rất chán nản, những người đó toàn dân nhà giàu thích khoe khoang đủ thứ, anh không thích điều đó nên khéo léo rút lui… Đứng tựa lưng vào góc phòng, cầm ly rượu trên tay, xoay nhẹ rồi nhìn lướt quanh một vòng nơi đây… tình cờ… ánh mắt anh chạm vào một ánh mắt của một người con gái… Ánh mắt đó dường như rất thân quen và dường như cũng đã lâu lắm rồi anh không được nhìn thấy…

- “Fany…” – Khẽ thốt lên tên của người con gái mà anh hằng yêu thương, vội bỏ ly rượu đang cầm trên tay xuống, Taecyeon chạy thẳng về phía người con gái đó nhưng cô đã đi khỏi nơi đó mất rồi… Một chút hụt hẫn vì nghĩ mình lại nhìn nhầm, Taecyeon chậm rãi bước ra khỏi cái nơi đông đúc đó… và rồi anh tìm đến khuôn viên phía sau vườn… nơi yên tĩnh nhất lúc bấy giờ…

Về phía Fany, dù thật lòng không muốn đến nhưng do Jessica đã nói thế vả lại cô nàng còn chuẩn bị rất nhiều thứ cho cô nên thôi đành đến đây một chút cũng không sao… Nhưng quả thật bầu không khí ồn ào trong đó khiến cô không thể nào chịu nỗi nên Fany đành bỏ ra đây ngồi ngắm trăng sao và hát vu vơ mà thôi…

Thế rồi… hình ảnh Fany đang co mình ngồi bên cạnh chiếc bồn phun nước và đang ngân nga bài hát “My love will get you hom” ấy lại vô tình hiện ra trước mặt Taecyeon… giữa cái không gian huyền ảo ấy, Taec không còn biết rõ hình ảnh ấy là thật hay chỉ là ảo giác của anh vì người con gái đó chính là cô gái lúc nãy anh vừa gặp trong buổi tiệc và Taec chắc chắn rằng đó chính là Fany…

Nhưng Taecyeon không vội đến bên cạnh cô, anh vẫn đứng đó và quan sát từng hành động và cử chỉ của cô để có thể chắc chắn một làn nữa là cô chính là Fany của anh… Và dường như cảm giác được có ai đang nhìn mình nên Fany đã quay đầu lại khi chưa hát xong bài hát… rồi một lần nữa ánh mắt họ lại chạm vào nhau…

- “Xin chào…” – Taecyeon giơ tay lên chào người con gái đó nhưng cô ấy không hề có phản ứng gì – “5 năm rồi… em trốn tôi đã 5 năm rồi, giờ em còn định lơ tôi nữa hay sao?” – Taecyeon nhìn cô gái rồi nói với giọng lạnh lùng

- “Xin lỗi nhưng có lẽ anh nhầm người rồi” – Fany ngơ ngác nhìn Taecyeon, cô không hiểu những điều Taecyeon đang nói với mình là gì, cứ ngỡ Taec say và nhận nhầm người nên cô định quay lưng đi cho yên chuyện

Nhưng với một người như Taecyeon thì anh không thể nào để cô đi dễ dàng như thế được… Taec chạy đến và ôm chầm lấy cô từ phía sau…

- “Em có biết là anh nhớ em đến mức nào không Fany… trong 5 năm qua không ngày nào là anh không nghĩ đến em… Làm ơn đừng trốn tránh anh nữa mà, anh biết rõ em là Tiffany, làm ơn đừng nói với anh là em không phải…” – Những giọt nước mắt bắt đầu rơi trên gương mặt của Taecyeon… Sau bao nhiêu năm cố gắng kìm nén, cuối cùng những giọt nước mắt ấy lại tuôn rơi vì chính người con gái này… Taec yêu Fany là điều không thể chối cãi nhưng cái tôi trong anh lại không cho anh mở lời, rồi khi đánh mất cô thì anh mới hiểu rằng bản thân không thể sống mà thiếu đi người con gái ấy

Bản thân Fany thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô vội gỡ bỏ đôi bàn tay đang siết chặt lấy cơ thể bé nhỏ của mình ra với vẻ mặt khó chịu

- “Xin lỗi nhưng thật sự anh đã nhầm người rồi… tôi không phải Fany gì đó của anh… Tên tôi là Stephanie” – Sở dĩ Fany nói như vậy là vì thật sự tên trên giấy tờ của cô là Stephanie, bất cứ ai cũng gọi cô bằng cái tên ấy trừ những người trong gia đình và Jessica mà thôi

- “Nếu như em nói em không phải Fany của anh, vậy em có dám thử một lần không?” – Taecyeon không hề biết rằng Fany lúc này đây không hề có chút kí ức gì về anh, anh cứ ngỡ rằng cô đang cố lẫn tránh anh nên mới nói thế

- “Anh muốn thử gì chứ?” – Fany nhăn mặt lại hỏi Taec

Chẳng chờ thêm giây phút nào nữa, sau câu hỏi của Fany, Taecyeon lập tức bước đến đứng trước mặt cô, vòng tay qua eo cô và kéo cô áp sát vào mình… Taecyeon bắt đầu cúi xuống và hôn lên đôi môi Fany một cách mãnh liệt… Quá bất ngờ với hành động của Taecyeon nhưng Fany lại không thể kháng cự, vòng ta của Taec ôm cô quá chặt khiến cô không thể nào thoát ra… thêm vào việc nụ hôn ấy như có bùa chú vậy, nó khiến cô chìm đắm trong đó…

- “Anh… tôi đã bảo anh nhận nhầm người rồi cơ mà…” – Phải khó khăn lắm Fany mới có thể tìm lại lý trí của mình, cô vội đẩy Taecyeon ra và tán anh một bạt tai như trời giáng… Sau đó cô vội quay bước và chạy ra khỏi buổi tiệc… Cô vội lên taxi và trở về nhà… trên đường đi, sau khi đã bình tĩnh trở lại, chợt Fany đưa tay lên chạm vào môi mình… mắt cô nhìn xa xăm như đang suy nghĩ về điều gì đó…

- “Nụ hôn đó… sao lại quen thuộc đến vậy chứ?”

Taecyeon như bị đóng băng sau cái tát của Fany, anh không hiểu vì sao cô lại có thể đối xử với anh như thế…

- “Em thật sự ghét anh đến thế sao?”

Và ở gần đó cũng có một người đang lặng yên chứng kiến những sự việc vừa xảy ra…

- “Tại sao cậu cứ nhất định muốn giành với tớ chứ?”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

47#
 Tác giả| Đăng lúc 5-7-2012 22:37:54 | Xem tất
Preview chap 10 - Part 2


- “Cô có nhớ lần trước tôi gặp cô ở San Francisco không? Lúc ấy tôi có nói với cô là tôi cần tìm người và ngày hôm qua tôi đã tình cờ gặp được người đó trong buổi tiệc của cô…”

- “Cái đó… không có đâu ạ, vì nhân viên nào chuẩn bị khâu gì thì ai cũng biết nên công ty không có lưu lại danh sách đâu…”

- “À không sao đâu mà… vậy giờ anh… định đi luôn à?”

- “Uhm, tôi có chút chuyện… à mà phải rồi, tôi cũng nên đãi cô một bữa chứ nhỉ? Coi như lời cám ơn…”

- “Đưa ly của tôi cho cô ấy đi, tôi chọn loại khác cũng được”

- “Không cần đâu… tôi…”

- “Anh trả tiền rồi, em cứ cầm lấy đi…”

- “Trở về với anh đi được không?”

- “Anh vẫn chưa hết say hay sao? Hay là anh không nhớ những gì tối qua tôi nói hả?”

- “Fany à…”

- “Là Stephanie”

- “Anh sẽ chờ em ở đây… nếu em có chuyện muốn nói với anh thì cứ đến… anh nhất định sẽ đợi em”

- “Em không sợ anh là người xấu sao?”

- “Tôi không biết, tôi đã suy nghĩ rất nhiều trước khi đến đây… nhưng cuối cùng tôi quyết định đánh liều một lần…”

- “Vì sao?”

- “Vì tôi muốn tìm lại khoảng thời gian tôi đã bị đánh mất…”

--------------------------------------------------


- “Uhm, anh không nghĩ phản ứng của Joo lại mạnh như vậy”

- “Thôi mà, dù sao mọi chuyện cũng đã lỡ rồi… chúng ta không làm gì khác được đâu… cứ để Chansung an ủi Joo đi…”

- “Vậy em có cần người an ủi không?”

- “Xin lỗi… Hyemi không cố ý đụng chú đâu… Hyemi xin lỗi”

- “À… không có gì… nhưng mà… bộ anh già lắm sao Yul?”

--------------------------------------------------


- “Gặp tiền bối mà cũng không chào lấy một tiếng… cô có nghĩ điều đó quá đáng không?”

- “Nếu như người đó là một tiền đối đáng để tôi kính trọng thì dù có kêu tôi quỳ xuống chào họ tôi cũng làm nhưng nếu như bắt tôi chào một người mà chỉ biết dùng mối quan hệ mới có được ngày hôm nay thì xin lỗi, tôi thấy không cần thiết”

- “Cô cũng mạnh mồm lắm đấy… cô còn tức chuyện tôi giành mất vai chính của cô sao?”

- “Phải đó… thì đã sao? Rõ ràng chị nhờ vào mối quan hệ với Nichkhun… à không chủ tịch nên mới có được vai diễn ấy… rõ ràng là chị cướp vai của tôi mà…”

- “Vậy sao? Vậy chắc cô không có nhỉ?”

--------------------------------------------------


- “Anh còn hỏi? Vì anh không nghe máy của mẹ nên mẹ mới gọi cho em này…”

- “Lại chuyện đó nữa sao?”

- “Chứ còn gì nữa… anh hai à, anh làm ơn đi, có bạn gái rồi thì mau mau đám cưới đi cho mẹ an lòng, anh cứ vầy hoài ai mà chịu cho nỗi chứ?”

- “Em nghĩ anh không muốn sao? Anh cầu hôn 8 lần rồi mà Fei có chịu đâu chứ? Mới bị từ chối xong đây này…”

--------------------------------------------------


- “Rồi đó, giờ ở đây không có ai… có chuyện gì thì nói đi…”

- “Người gây sự là chị mới đúng đó… tôi chỉ không chào chị thôi, thế mà chị đổ nguyên ly nước vào người tôi là sao chứ?”

- “Đó là sự trừng phạt thích đáng cho cô mà…”

- “Được rồi… Joo à… nếu vì chuyện đó mà em giận Vic… thì coi như anh thay cô ấy xin lỗi em vậy”

- “Sao anh lại phải làm thế chứ?”

- “Không phải anh đã nói lúc nãy rồi sao…”

- “Anh đang rất hạnh phúc?”

- “Đương nhiên…”

--------------------------------------------------


- “Cô Victoria, tôi không quan tâm đến người khác nói gì, tôi chỉ cần biết nếu là người mà Nichkhun chọn thì chắc chắn không sai… tôi tin tưởng anh ấy tuyệt đối đó”

- “Vậy thì tôi cũng sẽ chứng minh cho cô thấy, anh ấy đã không sai lầm khi chọn tôi đâu…”

--------------------------------------------------


- “Em thật sự không biết hay đang cố giả vờ không biết vậy? Gương mặt anh treo khắp nơi từ trong ra ngoài công ty em thế mà em không biết sao?”

- “Mặt anh… treo… khắp nơi sao?”

- “Anh không biết em có phải là nhân viên của công ty không nữa…”

- “Anh muốn theo đuổi em…”

- “Hả?”

Xin thông báo với mọi người một chút là do hiện giờ au đang rất phân vân giữa 2 couple Khunri và Khuntoria, nên sau khi mn xem preview hôm nay thì pm lại cho au biết mọi người muốn chọn couple nào nhé (có thêm lý do càng tốt), nhanh nhanh nha mn vì au còn phải biết đa số muốn theo cp nào để au viết tiếp á... à mà ai mún Khun alone thì cũng put your hands up lun đi... kkk

Thanks :P

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

48#
 Tác giả| Đăng lúc 10-7-2012 20:51:01 | Xem tất
Chap 10 - Part 2

Cơ hội mới... liệu có được bắt đầu?




Dù cho anh đã có quên em
Nhưng anh lại không thể, anh vẫn chỉ mãi là một tên ngốc khi chỉ biết rơi lệ vì em
Anh quả thật là một tên ngốc
Vì anh chỉ muốn yêu mãi một mình em


Tối hôm đó Taecyeon cứ mãi trằn trọc về người con gái đã gặp ở buổi tiệc kia, anh vẫn không hiểu sao Fany lại có thể đối xử với anh như thế hay quả thật anh đã nhìn nhầm người… Không… không thể nào như thế được, dù cho đến ngày anh rút đi hơi thở cuối cùng của đời mình thì anh cũng chẳng bao giờ quên được gương mặt ấy… từ ánh mắt đến bờ môi và cả cái cảm giác khi ôm trọn cô trong vòng tay nữa… Taecyeon chắc chắn người con gái ấy chính là Tiffany của anh… nhưng còn việc tại sao cô lại đối xử với anh như vậy thì anh vẫn không thể nào hiểu nỗi… thế nên Taec đã quyết định đến Tiffany & Co để tìm Jessica với hy vọng rằng sẽ tìm được cô trong danh sách khác mời tại buổi tiệc của ngày hôm qua…

Công ty Tiffany & Co sáng hôm sau…

- “Thưa chủ tịch, có ngài Hwang Taecyeon cần gặp ạ…” – Thư kí báo tin vào văn phòng của Jessica

- “Cho anh ấy vào đi” – Vừa nghe đến tên Taecyeon thì Jessica còn mừng hơn cả việc lượm được vàng, dù đang bù đầu với đống công việc nhưng cô cũng bỏ mặc và lập tức cho mời anh vào…

- “Xin lỗi, tôi có làm phiền cô không?” – Taecyeon bước vào và hỏi Jessica

- “Dạ không ạ… mà anh đến tìm em sao?” – Jessica nở một nụ cười thật tươi hỏi Taecyeon

- “Uhm, xin lỗi vì mới sáng sớm thế này mà đã làm phiền cô… thật ra tôi muốn hỏi là… cô có thể cho tôi mượn danh sách khác mời của buổi tiệc ngày hôm qua không?”

- “Anh muốn mượn danh sách ấy làm gì chứ?”

- “Cô có nhớ lần trước tôi gặp cô ở San Francisco không? Lúc ấy tôi có nói với cô là tôi cần tìm người và ngày hôm qua tôi đã tình cờ gặp được người đó trong buổi tiệc của cô…”

- “Vậy sao? Thế thì may quá” – Jessica reo lên vui mừng và lập tức kêu người đem bản danh sách vào cho Taecyeon… Sở dĩ Jessica làm vậy cũng vì cô biết rõ dù có lật ngược cả cái danh sách đó lên thì Taec cũng không bao giờ tìm thấy tên Fany trong đó cả…

- “Quái thật… sao lại không có trong này chứ?” – Taecyeon đặt danh sách xuống bàn và thở dài nói

- “Không có sao? Tất cả các danh sách đều nằm ở đây hết rồi, nếu không có thì em cũng không biết sao nữa…” – Jessica thầm vui mừng trong lòng nhưng lại tỏ vẻ tiếc nuối trước câu nói củ Taec

- “À mà… hình như nếu là nhân viên ở đây thì sẽ không có tên trong danh sách đúng không?” – Rồi đột nhiên Taecyeon lại nhớ ra rằng trong buổi tiệc ấy còn có cả nhân viên nữa chứ không riêng gì khách mời

- “Sao… sao ạ? Nhân viên?” – Jessica chợt giật mình khi nghe câu hỏi của Taecyeon

- “Uhm, không biết là có danh sách của nhân viên không vậy?”

- “Cái đó… không có đâu ạ” – Jessica lắc đầu nói

- “Vậy sao… nếu vậy thì tôi sẽ tự tìm vậy, xin lỗi vì đã làm phiền cô quá” – Taecyeon kéo gếh đứng dậy nói

- “À không sao đâu mà… vậy giờ anh… định đi luôn à?” – Jessica nhìn Taec với ánh mắt chờ đợi

- “Uhm, tôi có chút chuyện… à mà phải rồi, tôi cũng nên đãi cô một bữa chứ nhỉ? Coi như lời cám ơn…” – Taec gật đầu nhưng chợt nhận ra cũng nên làm cái gì đó để cảm ơn Jessica

- “Em… em không có ý đó đâu mà…” – Jessica xua tay nói

- “Không sao, chuyện nên làm mà, vậy trưa nay cô không bận gì chứ?”

- “À không…”

- “Vậy khi nào xong việc thì cô hãy gọi cho tôi nhé”

- “Vâng, chào anh ạ, hẹn gặp anh vào trưa nay” – Jessica cúi chào Taec khi anh ra khỏi cửa – “Yes… Sica à, mày nhất định phải nắm lấy cơ hội này đó… hahaha… tạ ơn chúa” – Jessica nhảy cỡn lên vui sướng vì được Taecyeon chủ động mời đi ăn…

------------------------------------------------

Còn Taecyeon, sau khi rời khỏi phòng làm việc của Jessica thì anh cũng không biết phải đi đâu và làm gì tiếp theo nên anh đành đến tiệm coffee kế bên công ty Tiffany & Co để giết thời gian

- “Cho tôi một ly Cappuccino” – Taecyeon tiến đến quầy phục vụ và gọi 1 cốc coffee

Cũng không biết tự bao giờ mà Taecyeon lại yêu thích thức uống này đến lạ… Có thể là sau khi Fany đi… cuộc sống của Taecyeon trở nên vô vị nên anh muốn tìm một thứ gì đó ngọt ngào và ấm áp để lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn anh… và rồi cái thức uống đăng đắng nhưng lại xen lẫn vị ngọt ấm nồng ấy đã vô tình bước vào cuộc sống của Taec… Anh chỉ uống nó khi trái tim anh cảm thấy lạnh lẽo và cô độc… đó cũng chính là lúc anh cảm nhận được rằng trái tim mình đang nhớ đến Fany…

- “Làm ơn một ly Cappuccino mang về” – Trong lúc Taec đang đợi lấy coffee của mình thì một giọng nói từ quầy kế bên vang lên

- “Xin lỗi quý khách, quý khách có thể chọn loại coffee khác không ạ? Vì thành phần làm Cappucino vừa hết, chỉ còn một ly mà vị khách kia đã mua trước rồi” – Nhân viên xin lỗi vị khách đó

- “Đưa ly của tôi cho cô ấy đi, tôi chọn loại khác cũng được” – Từ quầy bên kia Taecyeon lên tiếng vì không khó để Taec nhận ra cô gái đang đứng kế bên anh chính là Fany

- “Là anh sao?” – Fany ngạc nhiên khi nhận ra người định đưa ly coffee cho cô lại chính là cái anh chàng đáng ghét hôm qua

- “Vậy… ly coffee này…” – Cùng lúc đó ly coffee cũng đã được mang ra

- “Tiền đây, cô đưa cho cô ấy đi…” – Taecyeon trả tiền và nói

- “Không cần đâu… tôi…”

- “Anh trả tiền rồi, em cứ cầm lấy đi…”

- “Tôi không thích, anh đã trả tiền rồi thì nó là của anh mà” – Liếc nhìn sang Taecyeon cùng ly coffee trên bàn, Fany quay lưng bỏ đi

- “Này, chờ anh…” – Taecyeon vội chạy theo sau Fany

- “Anh muốn gì đây?” – Fany dừng lại và quay sang hỏi Taec

- “Trở về với anh đi được không?”

- “Anh vẫn chưa hết say hay sao? Hay là anh không nhớ những gì tối qua tôi nói hả?” – Fany thở dài và hỏi Taecyeon với vẻ mặt bực bội

- “Fany à…”

- “Là Stephanie” – Fany xác định lại một lần nữa tên mình với Taecyeon

- “Sao em lại trở nên như thế chứ?”

- “Anh… tôi thật sự không hiểu anh đang nói gì… nhưng tôi nhắc lại cho anh lần nữa… tên của tôi… là Stephanie và tôi cũng chẳng quen anh… anh rõ chưa?” – Fany dường như muốn phát điên lên với sự lì lợm của Taec, cô một lần nữa khẳng định với anh tên của mình rồi bỏ đi

- “Chúng ta đã ở bên nhau lâu như thế mà em thật sự không nhớ gì hết sao?”

Khi nghe đến 2 tờ “không nhớ”, Fany chợt khựng lại… Phải, đúng là trong ký ức của Fany đã đánh mất một khoảng thời gian, đó chính là từ lúc cô gặp nạn cho đến khi gặp lại Jessica… 2 năm trời… cô không thể nhớ rõ được mình đã làm gì khi đó…. Không lẽ… trong khoảng thời gian ấy cô đã gặp anh ta?

- “Anh sẽ chờ em ở đây… nếu em có chuyện muốn nói với anh thì cứ đến… anh nhất định sẽ đợi em”

------------------------------------------------

Sau khi rời khỏi tiệm coffee, Fany trở về công ty của mình… Ngồi vào bàn làm việc nhưng tâm trí của Fany lại không thể nào tập trung được, cô cứ mãi suy nghĩ về những lời nói của Taecyeon… Có lẽ nào Taec không nhận nhầm người, người anh ấy tìm thật sự là cô và cô đã quen anh ấy trong khoảng thời gian bị đánh mất kia… Vả lại… giấc mơ vào tối hôm qua cũng khiến cô cảm thấy bối rối… trong giấc mơ đó… Fany chỉ nhìn thấy thấp thoáng một bóng người đàn ông cao lớn… và anh ta chỉ nói với Fany duy nhất một câu… “Em là người tình của tôi”… Liệu… người đó và Taecyeon có phải là một người hay không?

- “Fany… Fany à…” – Jessica hươ hươ tay trước mắt Fany

- “Hả? Gì vậy? Cậu… cậu vào khi nào thế?” – Fany giật mình khi nhìn thấy Jessica

- “Tớ vào nãy giờ rồi đấy, làm gì mà ngồi thừ người ra vậy hả?” – Jessica ngồi xuống hỏi Fany

- “Sica à, cậu thật sự không biết trong khoảng thời gian ở Hàn Quốc tớ đã làm gì à gặp ai sao?” – Nhưng Fany chẳng những không trả lời mà còn hỏi ngược lại

- “Bản thân cậu còn không biết thì làm sao tớ biết được, có chuyện gì, nói tớ nghe xem”

- “Tối qua tớ nằm mơ thấy vài chuyện thôi, tớ nghĩ là nó có liên quan đến khoảng thời gian tớ ở Hàn Quốc…”

- “Cái gì? Cậu… cậu… nhớ ra gì sao?” – Sắc mặt Jessica đột nhiên tái xanh lại khi nghe những điều Fany vừa nói

- “Không… chỉ là có cảm giác gì đó…” – Fany dường như đang cố suy nghĩ ra điều gì đó

- “À… mà thôi, đừng suy nghĩ nữa… Không phải cậu nói là hôm nay có bản thiết kế mới cho tớ xem sao?” – Thế nhưng Jessica đã cố tình tìm chuyện khác để đánh lạc hướng Fany

- “Cậu không nhắc tớ cũng quên mất… đây nè…” – Fany đưa cho Jessica một vài bản thiết kế mới của cô

- “Wow, đẹp thật đó… Vậy cám ơn nha… tớ đem về phòng gửi cho bên chế tác làm mẫu…” – Vừa nói xong là Jessica lập tức đứng dậy và chạy ra khỏi phòng

- “Nè, làm gì gấp vậy chứ?”

- “Thì đang bận nên gấp mà…” – Jessica đống sầm cửa lại mà trong lòng có chút lo lắng… cô lo sợ nếu như lúc này Fany nhớ lại thì sao chứ? Không được, nếu như Fany nhớ lại ngay lúc này thì mọi kế hoạch của Jessica sẽ hỏng hết… thế nên cô cần phải đẩy nhanh tiến độ mối quan hệ của mình với Taecyeon mà thôi…

Khoảng thời gian còn lại, Jessica đã cố gắng làm cho xong công việc của mình để có thể đi ăn với Taecyeon nhưng không ngờ khi cô gọi điện thoại cho anh thì anh lại xin lỗi vì có việc bận đột xuất khác… Jessica thở dài thất vọng… nhưng cũng đành chịu vì Taec đã nói thế thì cô biết sao giờ…

------------------------------------------------

Hàn Quốc

- “Anh sao rồi, còn đau đầu chuyện lúc nãy à?” – Yuri hỏi Nichkhun khi cả hai đang cùng nhau đi dạo trên con phố sau cuộc hợp giới thiệu Victoria với các nhân viên công ty

- “Uhm, anh không nghĩ phản ứng của Joo lại mạnh như vậy” – Nichkhun buồn bã nói

- “Thôi mà, dù sao mọi chuyện cũng đã lỡ rồi… chúng ta không làm gì khác được đâu… cứ để Chansung an ủi Joo đi…”

- “Vậy còn em?” – Nichkhun dừng lại và quay sang nhìn Yuri

- “Sao ạ?”

- “Anh thấy em mấy hôm nay không ngủ rồi, có phải vì kịch bản không?” – Khun đưa tay khẽ chạm vào đôi mắt thâm quầng của Yuri

- “Uhm… vì thật tình là em không có nghĩ ra hướng nào để thêm một nhân vật vào cả… em không muốn bỏ đi những gì em đã viết… nhưng nếu không bỏ đi thì lại…” – Yuri thở dài nói

- “Này, ăn chút đi cho thư giãn, em nghĩ nhiều quá cũng không ổn đâu…” – Trong lúc Yuri đang mãi mê suy nghĩ thì Nichkhun đã chạy vào một tiệm ven đường mua kem cho cô

- “Anh mua hồi nào vậy?”

- “Mới mua ở bên kia kìa…” – Khun mỉm cười nói

- “Thật là… mà sao hôm nay anh không ăn vani?” – Yuri cũng bật cười vì hành động quá ư là đáng yêu của Nichkhun nhưng cô lại nhận ra là hôm nay anh không anh loại kem mà ăn vẫn hằng yêu thích

- “Uhm… thì cô chủ nói cái này là loại mới nên bảo anh ăn thử” – Nichkhun vừa mở bao bọc kem vừa nói

- “Sao anh dễ dụ vậy?”

- “Uhm thì anh… ái da…” – Đang nói chuyện với Yuri thì đột nhiên Nichkhun bị một cô gái va phải

- “Xin lỗi… Hyemi không cố ý đụng chú đâu… Hyemi xin lỗi” – Cô gái đó hối hả cúi đầu xin lỗi Nichkhun

- “À… không có gì… nhưng mà… bộ anh già lắm sao Yul?” – Khun quay sang hỏi Yuri khi nghe cô gái ấy gọi mình bằng chú

- “Không…” – Yuri lắc đầu nói

- “A… kem này… là vị mới đúng không? Chú à… chú mua nó ở đâu vậy?” – Cô gái nhìn chằm chằm vào cây kem của Khun hỏi

- “Bên… bên kia kìa…”

- “Hyemi cám ơn chú, cám ơn chị, Hyemi đi mua kem đây… tạm biệt chú, tạm biệt chị…”

- “Này… cô gái đó… có phải bị gì không?” – Nichkhun nhìn theo cô gái mà ngạc nhiên hỏi… Vì nhìn kĩ thì cô gái này cũng trạc bằng tuổi Yuri nhưng cách ăn mặc lại rất giống trẻ con, thêm vào đó… cách nói của cô ấy cũng y như cách nói của mấy đứa bé lên 6 lên 7 vậy

- “Cô ấy có phải bị chậm phát triển về trí tuệ không?” – Yuri cũng nhìn theo cô gái đó và thầm nói

- “Em nói mấy người tuy đã lớn nhưng trí não vẫn là của đứa trẻ 5, 6 tuổi ấy hả?”

- “Bệnh… bác sĩ… Khun à… em nghĩ ra rồi…”

- “Nghĩ ra cái gì?”

- “Em nghĩ ra kịch bản nên viết thế nào rồi… về nhà nhanh lên…” – Dường như đã nghĩ ra được ý tưởng gì đó rất hay cho kịch bản thế nên Yuri đã vội kéo Nichkhun về nhà

------------------------------------------------

Trong khi đó tại công ty

- “Em bình tĩnh chút được không Joo?” – Chansung nói với Joo khi cả hai đang trong phòng làm việc của Changmin – quản lý của Chansung

- “Anh bảo em bình tĩnh, em phải bình tĩnh sao đây? Tại sao Nichkhun oppa lại có thể làm thế được chứ? Tại sao anh ấy lại cho chị ta đóng phim này chứ?” – Joo bực tức nói

- “Joo à, thật sự anh cũng không biết nói với em thế nào nữa, nhưng anh có thể hiểu được những gì mà Khun hyeong đang làm…” – Chansung khẽ nắm tay Joo nói như một lời giải thích

- “Vậy anh nói cho em nghe đi, tại sao anh ấy lại làm vậy chứ?”

- “Thật ra thì… trước đây khi Victoria noona chưa rời khỏi JYP thì hai người họ đã là một đôi…”

- “Ý anh là… vì chị ấy là bạn gái cũ của Nichkhun oppa nên anh ấy làm thế sao?”

- “Uhm, nên, em coi như anh ấy vì tình nghĩa nên mới làm vậy đi có được không?”

- “Nhưng tại sao phải là bộ phim của chúng ta chứ?”

- “Cái đó thì anh không biết… Thôi ngoan nào, bình tĩnh đi được không?”

- “Nhưng… dù gì đó cũng là bộ phim đầu tiên em đóng vai chính… lại còn được đóng cặp với anh… giờ tự nhiên lại bị cắt vai, em thấy không đáng tí nào cả” – Dù Chansung có nói thế nào đi nữa thì Joo vẫn cảm thấy có chút thất vọng

- “Đâu phải là cắt vai em, Khun hyeong và Yuri noona chỉ nói là cho thêm 1 vai vào thôi mà…” – Chansung khoác vai Joo nói

- “Thì cho thêm 1 vai vào, anh nghĩ người vừa đoạt giải daesang như chị ấy chịu đóng vai phụ sao?”

- “Dù sao cũng phải chờ Yuri noona sửa lại kịch bản mà… yên tâm đi…”

------------------------------------------------

Một lúc sau, Chansung do bận lịch làm việc nên phải đi trước, Joo một mình đến căn tin của công ty lấy chút nước uống và đã vô tình gặp Victoria ở đó

Tuy biết rõ Vic là tiền bối của mình nhưng do vẫn còn ấm ức chuyện vai diễn của mình bị Vic cướp mất nên Joo cũng giả vờ như không thấy Vic

- “Gặp tiền bối mà cũng không chào lấy một tiếng… cô có nghĩ điều đó quá đáng không?” – Vic lên tiếng khi Joo vừa đi ngang qua cô

- “Nếu như người đó là một tiền đối đáng để tôi kính trọng thì dù có kêu tôi quỳ xuống chào họ tôi cũng làm nhưng nếu như bắt tôi chào một người mà chỉ biết dùng mối quan hệ mới có được ngày hôm nay thì xin lỗi, tôi thấy không cần thiết” – Joo đáp trả mà không nhìn sang Vic

- “Cô cũng mạnh mồm lắm đấy… cô còn tức chuyện tôi giành mất vai chính của cô sao?” – Vic khẽ mỉm cười nhìn Joo nói

- “Phải đó… thì đã sao? Rõ ràng chị nhờ vào mối quan hệ với Nichkhun… à không chủ tịch nên mới có được vai diễn ấy… rõ ràng là chị cướp vai của tôi mà…” – Joo bực tức nói

- “Vậy sao? Vậy chắc cô không có nhỉ?” – Vic bước lại gần Joo và áp sát mặt mình vào mặt cô

- “Ý chị là sao chứ?”

- “Tôi được biết là cô vào được công ty này cũng là do Chansung giới thiệu và tình cảm của hai người cũng trên mức bình thường… như vậy thì có thể gọi là nhờ vào mối quan hệ với ai đó mà được như hôm nay không?” – Vic lùi lại và rót cho mình một ly nước ép đầy

- “Chị…”

- “Tôi không rảnh mà cãi với cô nữa đâu… tôi còn phải đi kiếm Nichkhun oppa của tôi đây… còn nữa… cái này… là coi như tôi dạy dỗ cô, lần sau gặp tiền bối thì tốt nhất nên chào một tiếng đi” – Vừa nói Victoria vừa hất nguyên ly nước đang uống dở của mình vào người Joo…

- “Á… chị…” – Bất ngờ với hành động của Victoria, Joo không biết phải làm gì ngoài việc đứng đó và hậm hực nói – “Victoria, tôi tuyệt đối không để chị yên đâu”

------------------------------------------------

Tối hôm đó, Joo vừa về đến nhà thì có một cuộc gọi gọi đến cho cô

- “Eomma ạ? Mẹ kiếm anh hai sao lại gọi cho con chứ?” – Joo mệt mỏi ngồi xuống sofa nói

- “Thì chính vì mẹ không gọi được cho nó nên mới gọi cho con đây này…”

- “Không phải là không gọi được mà là anh ấy muốn trốn mẹ thôi…”

- “Làm gì phải trốn mẹ chứ?”

- “Chứ không phải lần nào mẹ gọi cho anh ấy cũng hỏi về chuyện chừng nào kết hôn hay sao? Anh ấy sợ là phải rồi… Thôi được rồi, con biết rồi, còn sẽ nói anh ấy gọi cho mẹ… vậy được chưa? Vậy nhé, con bận lắm, vâng, chào mẹ…” – Joo cúp máy một cách mệt mỏi… - “Haiz, thiệt tình, đang bực mình mà còn gặp chuyện gì đâu không…”

- “Anh về rồi đây…” – Ngay lúc ấy Junsu trở về nhà với trạng thái vô cùng thiểu nảo

- “Anh hai, anh về thì hay lắm…” – Vừa thấy Junsu về là Joo vội chạy ngay ra cửa

- “Chuyện gì?” – Junsu ngước mặt lên hỏi Joo trong lúc anh đang tháo đôi giày của mình ra

- “Mẹ vừa gọi cho em này…” – Cầm chiếc điện thoại đưa cho Junsu, Joo nói với giọng khó chịu

- “Gọi cho em? Làm gì?” – Junsu ngạc nhiên hỏi Joo

- “Anh còn hỏi? Vì anh không nghe máy của mẹ nên mẹ mới gọi cho em này…”

- “Lại chuyện đó nữa sao?” – Khẽ thở dài, Junsu nói

- “Chứ còn gì nữa… anh hai à, anh làm ơn đi, có bạn gái rồi thì mau mau đám cưới đi cho mẹ an lòng, anh cứ vầy hoài ai mà chịu cho nỗi chứ?” – Joo dùng dằng theo sau Junsu khi anh vào trong nhà

- “Em nghĩ anh không muốn sao? Anh cầu hôn 8 lần rồi mà Fei có chịu đâu chứ? Mới bị từ chối xong đây này…” – Junsu ngồi phịch xuống sofa vò vò đầu nói

- “Thì anh cứ… mà cái gì? Anh mới nói ai không chịu hả?” – Joo định nói điều gì đó với Junsu nhưng chợt khựng lại

- “Thì Fei chứ ai”

- “Anh nói… Fei… là cô giáo Fei sao?” – Lúc này đến lượt Joo ngạc nhiên

- “Uhm… chứ còn ai vào đây…” – Junsu gật đầu xác nhận

- “Anh hai…” – Đột nhiên Joo hét lớn lên

- “Gì?”

- “Em hỏi anh, em là gì của anh hả?” – Rồi sau đó cô lại lại hỏi những câu dường như chẳng-liên-quan-gì đến vấn đề mà hai anh em đang nói nãy giờ

- “Thì là em gái duy nhất của anh… hỏi gì lạ vậy?”

- “Uhm… là em gái duy nhất tức là ở đời chỉ có hai anh em… vậy mà anh hẹn hò với Fei eonni cũng không nói em biết sao?” – Joo lấy gối đánh mạnh vào người Junsu

- “Bộ anh chưa nói với em sao? A… vậy chắc là bận quá nên anh quên mất rồi… nhưng nếu anh không nói thì làm sao em biết anh đang hẹn hò chứ?”

- “Thì đoán qua thái độ của anh thôi… anh hay đi về trễ, với lại… bịch chocolate trong tủ lạnh anh còn quý hơn vàng… không đoán cũng biết là do cô nào tặng anh rồi… thế nhưng em lại không ngờ được người đó lại là Fei eonni” – Joo chỉ tay về phía tủ lạnh nói

- “Tại sao không thể là Fei?”

- “Vì eonni ấy quá chính chắn còn anh thì… haha dù anh là anh trai em cũng phải nói thôi, anh tưng tủng muốn chết hà…” – Joo thè lưỡi ra trêu Junsu… có vẻ như cuộc nói chuyện này giúp cô thư giản được phần nào

- “Yah… nói gì vậy hả?” – Junsu lớn tiếng hỏi trong khi cô nàng đứng dậy bỏ về phòng

- “Hihi, em nói thật đó…” – Joo nói sau đó thì đóng sầm cửa lại

- “Yah, con nhỏ này… coi chừng anh đó…” – Junsu quăng mạnh chiếc gối về phía cửa phòng Joo

- “À mà còn nữa… Anh mà để mẹ gọi cho em lần nữa thì biết tay em đó” – Bất chợt cửa phòng lại bật mở, Joo thò đầu nói với vẻ mặt hăm dọa Junsu…
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

49#
 Tác giả| Đăng lúc 10-7-2012 20:53:18 | Xem tất


Mỗi khi anh chợt nhớ về em
Đôi mắt ngây thơ và trong sáng đó
Bỗng xuất hiện trên bầu trời cao lơ lửng cùng ánh trăng kia


Còn về phần Fany, thì cô vẫn miệt mài ngồi trong phòng làm việc của mình cùng với những bản vẽ về trang sức, nhưng cô cứ vẽ rồi lại vứt đi, vẽ rồi lại vứt… chẳng một bản vẽ nào ra hồn cả… Thoáng nhìn qua cửa sổ, lúc này đây Fany mới phát hiện ra rằng mặt trời đã lặn đi từ lúc nào rồi… phía ngoài kia chỉ còn lại một bầu trời đêm ảm đạm… không một ánh sao mà chỉ có một bóng trăng mờ ảo treo lơ lững giữa không trung mà thôi…

Thấy trời đã tối nên Fany đành xếp gọn lại bàn làm việc của mình rồi ra về, vì dù gì từ sáng đến giờ cô cũng có làm được cái gì đâu…

Lái xe ra khỏi công ty, khi đi ngang qua tiệm coffee lúc sáng, Fany chợt nhìn thấy Taecyeon vẫn ngồi đợi ở đó…

- “Cái tên này… vẫn còn ngồi ở đó sao chứ?” – Fany thầm nghĩ… nhưng cô không hề có ý định dừng xe lại... bởi vì cô thật sự không biết Taecyeon là ai và anh đang muốn gì nơi cô… lỡ như anh ta là người xấu thì sao? Nhưng… còn nếu như… những lời anh ta nói là thật thì có thể anh sẽ biết được cái quá khứ mà cô đã bị đánh mất…

Cộp cộp cộp…

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần chiếc bàn Taecyeon đang ngồi… Taec vội ngẫng mặt lên nhìn…

- “Xin lỗi quý khách, chúng tôi đến giờ đóng cửa rồi…” – Một nhân viên nói với Taecyeon

- “À vâng, tôi biết rồi…” – Hơi hụt hẫng vì Taec cứ nghĩ đó là Fany, buồn bã rời khỏi chỗ ngồi của mình, Taecyeon bước ra ngoài với vẻ mặt mệt mỏi… - “Em thật sự không quay lại sao Fany?” – Taecyeon ngước lên nhìn ánh trăng lơ lững trên cao kia… chợt nụ cười và ánh mắt của Fany lại xuất hiện trước mắt anh… lung linh và rạng ngời đến kì lạ…

- “Này…” – Một chiếc xe dừng trước mặt Taecyeon

- “Cuối cùng em cũng nghĩ ra có chuyện muốn nói với anh rồi sao?” – Taec ngước mặt xuống nhìn và phát hiện ra người trong xe là Fany… Tuy rất vui mừng nhưng cái bản tính của Taecyeon trước giờ vẫn không thay đổi nên anh cố giữ vẻ mặt bình thản hỏi Fany

- “Lên xe đi… tôi có chuyện muốn hỏi anh” – Fany mở cửa xe ra nói

- “Em không sợ anh là người xấu sao?”

- “Tôi không biết, tôi đã suy nghĩ rất nhiều trước khi đến đây… nhưng cuối cùng tôi quyết định đánh liều một lần…” – Fany nhìn thẳng vào mắt Taecyeon nói

- “Vì sao?” – Taecyeon thắc mắc hỏi Fany

- “Vì tôi muốn tìm lại khoảng thời gian tôi đã bị đánh mất…”

Fany lái xe đưa Taecyeon đến một nơi vắng người, bước xuống xe và tựa lưng vào cửa xe, mắt Fany nhìn về một nơi xa xăm nào đó

- “Em nói em muốn tìm lại khoảng thời gian bị đánh mất là có nghĩa gì?” – Taecyeon bước xuống xe theo sau Fany

- “Anh có chắc rằng người anh đang tìm là tôi không?” – Fany quay sang hỏi Taec

- “Em…” – Taec sững người trước câu hỏi của Fany

- “Có phải tôi và anh đã từng gặp nhau trước đây không?” – Fany tiếp tục hỏi mà không nhận ra rằng trong lòng Taecyeon đang đau đến mức nào

- “Sao em lại hỏi những câu như thế chứ?”

- “Tôi hỏi anh lần nữa, trả lời tôi đi, anh có chắc chắn người anh cần tìm là tôi không?”

- “Chắc chắn” – Taecyeon trả lời với ánh mắt cương quyết

- “Anh dựa vào đâu mà chắc chắn như vậy chứ?” – Nhưng Fany vẫn chưa tin hoàn toàn lời Taec nói

- “Anh dựa vào cái này…” – Vừa nói Taec vừa xoay người lại và xiết chặt lấy Fany trong vòng tay mình… rồi anh nhìn sâu vào mắt Fany… một nụ hôn nhẹ nhàng được gửi đến cho người con gái ấy….

Và cũng như bao lần khác, Fany lại bị nụ hôn của Taecyeon mê hoặc… dù cho là ngày trước hay hiện tại… Fany cũng chưa bao giờ thoát khỏi bùa chú của nụ hôn ấy cả… dù chỉ là một lần…

- “Anh chỉ cần dựa vào cảm giác này thôi…” – Taecyeon ôm chặt Fany và nói sau nụ hôn đó

- “Anh… chỉ dựa vào 2 điều đó thôi sao?” – Fany đứng yên trong vòng tay Taecyeon, cô không phản kháng cũng không đáp trả lại bằng bất cứ hành động nào

- “Uhm, chỉ vậy thôi…” – Taecyeon khẽ nhắm mắt và tựa đầu mình lên vai Fany

- “Vậy… tôi với anh… quen nhau như thế nào chứ?” – Khẽ đưa mắt nhìn sang Taecyeon, Fany nói với giọng run rẩy… Giọng Fany dần trở nên nặng nề hơn vì tuy cô chưa thật sự biết rõ Taec là ai và những lời anh nói liệu có đáng tin hay không nhưng trong cơ thể cô lại có một cảm giác rất lạ… một thứ gì đó khiến tim cô đập mạnh liên hồi… rõ ràng là cô có cảm giác với người đàn ông này… nhưng… anh ta thật sự là gì đối với cô?

- “Em đang muốn giỡn với anh có phải không hay em muốn thử xem anh đã quên em chưa?”

- “Trả lời tôi đi…”

- “Được rồi... lần đầu tiên anh gặp em là ở trong một quán bar, nơi đó là do bạn của em – Taeyeon mở, lúc ấy anh đến đó chơi và vô tình đã cứu em khỏi một lão già xê xòm đáng chết” – Taecyeon ngẩn đầu lên và lùi ra sau, anh trở về với vị trí ban đầu của mình… đứng cạnh bên Fany và tựa lưng vào xe… mắt nhìn lên bầu trời u ám kia và bắt đầu kể lại mọi chuyện cho Fany

- “Quán bar sao?” – Đột nhiên Fany quay sang hỏi khi Taecyeon đang nói giữa chừng

- “Uhm… Có gì sai à?” – Taecyeon gật đầu đáp lại

- “Xin lỗi nhưng có lẽ tôi phải về đây… lời nói của anh… tôi không thể tin được rồi…” – Taec vừa nói dứt câu thì Fany đã vội mở cửa xe ra

- “Anh chưa nói xong mà…” – Nhưng Taecyeon đã nhanh tay chặn cô lại

- “Xin lỗi nhưng thật sự tôi không muốn nghe nữa…” – Fany dùng chân mình đá mạnh vào chân Taec sau đó leo lên xe chạy mất… trước khi đi, cô cũng không quên nhắn lại với Taec 1 câu – “Bar… là nơi mà tôi ghét nhất đó… và tôi còn ghét những kẻ đến đó chơi hơn nữa…”

- “Này… em… em học đâu ra cái thói đó vậy hả? Quay trở lại đây Tiffany… em quăng anh ở đây vậy à? Tiffany…” – Taecyeon vừa đứng ôm châm một cách đau đớn vừa gọi với theo

Mặc cho Taecyeon có gọi theo đến thế nào thì Fany cũng không thèm lái xe quay lại… trong suốt quãng đường về nhà, Fany cứ mãi suy nghĩ về những gì Taec nói nhưng thật sự cô không hề nhớ chút nào về những chuyện đó cả… Cái cảm giác được Taecyeon ôm trọn trong vòng tay và cả nụ hôn ấy nữa… cô có thể cảm nhận nó… nhưng cô lại hoàn toàn không thể nào tin là cô đã gặp anh trong một nơi mà mình ghét cay ghét đắng như thế được…

------------------------------------------------

Sáng hôm sau

- “Eonni, lâu rồi không gặp” – Joo tươi cười chào Fei khi cô vừa bước vào tiệm nước gần trường

- “Coi bộ hôm nay hai đứa rảnh nhỉ?” – Fei nhìn Joo và Chansung nói

- “Vâng, em đang trong thời gian chờ kịch bản mới nên rảnh lắm ạ…”

- “Nhưng anh đâu có rảnh?” – Chansung quay sang nói với Joo

- “Anh ngồi yên cho em”

- “Hai đứa thật là… có chuyện gì, nói nhanh đi, chị còn phải lên lớp mà…” – Khuấy nhẹ cốc nước trước mặt, Fei nói

- “Uhm… vậy em nói thẳng nhé… chị không định kết hôn với anh hai em sao?” – Joo không lòng vòng nữa mà nói thẳng vào vấn đề chính

- “Anh ấy nhờ em đi hỏi chị à?” – Fei chớp mắt hỏi Joo

- “Không… anh ấy không biết đâu… chỉ tại dạo này… mẹ em cứ hay gọi điện hỏi về chuyện đó… anh ấy thì không dám nghe máy nên mẹ cứ suốt ngày gọi cho em…”

- “Ra là vậy…”

- “Chị… thật sự không định đám cưới với anh em thật sao?”

- “Không phải là chị không muốn… nhưng mà… anh hai của em đó… mỗi lần cầu hôn là mỗi lần bày trò này nọ… chẳng nghiêm túc gì cả… chị làm sao biết anh ấy có thật sự muốn kết hôn hay không chứ?” – Khẽ thở dài, Fei nói

- “À… hóa ra là do cách cầu hôn không đúng sao?” – Chansung gật gù nói

- “Vậy nếu như anh ấy chịu nghiêm túc cầu hôn với chị thì chị sẽ đồng ý chứ?” – Joo chớp chớp mắt nhìn Fei

- “Uhm…” – Fei đỏ mặt gật đầu

- “Ok… vậy em biết rồi, vậy thì… chị chờ ngày làm chị dâu em đi nha…” – Joo cười tươi cầm lấy tay Fei

- “Em đừng có nói với anh em đó nghe chưa… thật là, không biết sao lại đi nói với hai đứa nữa… thôi, chị vào trường đây, đến giờ dạy rồi…” – Fei cầm túi xách và đi vội ra ngoài, có lẽ là do cô quá ngượng chăng…

- “Vâng, chị đi vui vẻ ạ” – Joo cười một cách thích thú nói

- “Em ma lanh thật đó, còn đi làm thám tử dùm người ta sao?”

- “Người ta gì chứ… là anh hai em đó…”

- “Mà này…” – Rồi đột nhiên Chansung huých nhẹ vào tay cô… dường như anh có điều gì đó muốn nói – “Joo…” – Nhưng Joo lại không để ý đến điều đó… mắt cô cứ dán chặt vào hai người vừa bước vào – “Đó không phải là Victoria eonni và Khun hyeong sao?” – Chansung nhìn theo hướng Joo nhìn và nhận ra hai người ấy là Nichhun và Victoria

- “Về thôi…” – Joo nghiêm mặt lại nói với Chansung

- “Qua đó chào hỏi một tiếng rồi mới về chứ?” – Chansung kéo Joo sang bàn mà Vic và Khun đang ngồi – “Xin chào”

- “Ủa… hai đứa làm gì ở đây vậy?” – Nichkhun ngạc nhiên khi nhìn thấy Joo và Chansung ở đây

- “Vâng, bọn em mới hẹn gặp cô giáo cũ ở đây, định về thì gặp hai người này” – Chansung mỉm cười đáp trả

- “Joo…” – Nhưng đột nhiên gọi to tên Joo

- “Vâng…”

- “Hôm nay em sao vậy?” – Nichkhun nhìn thấy điều gì đó kì lạ từ phía Joo nên anh đã hỏi cô

- “Dạ không có gì… Chẳng qua là em không muốn nói chuyện với ai đó thôi” – Joo liếc nhìn sang Vic nói

Lúc này Nichkhun cũng nhìn sang Vic… thấy thái độ của Joo như thế, Vic thì lại tỏ ra không quan tâm nên anh đoán là cả hai người đã có xích mích gì với nhau rồi… thế nên anh quyết định cùng 3 người đó trở về công ty



Làm sao anh có thể trở nên ngu ngốc như vậy?
Tại sao anh lại trở nên như thế này?
Anh tự hứa với bản thân là sẽ không như vậy nữa
Nhưng tại sao anh vẫn cứ quay trở về bên em?


Tại công ty JYP

- “Rồi đó, giờ ở đây không có ai… có chuyện gì thì nói đi…” – Nichkhun hỏi khi đã kêu Chansung ra ngoài

- “Em đã nói không có rồi mà…” – Joo vẫn không thèm nhìn sang Vic lấy một lần

- “Là cô ấy gây sự với em trước…” – Lúc này Vic mới lên tiếng

- “Gây sự? Joo à, em đã làm gì vậy?” – Nichkhun ngạc nhiên bởi lời nói của Victoria, anh quay sang hỏi Joo

- “Gây sự gì chứ? Chỉ là em không thích chị ta giành mất vai diễn của em nên khi gặp chị ta em không chào thôi mà…” – Joo liếc nhìn sang Vic mà nói lớn

- “Đó còn không phải là gây sự sao?” – Victoria nghếch mép cười một cách khinh bỉ nói

- “Người gây sự là chị mới đúng đó… tôi chỉ không chào chị thôi, thế mà chị đổ nguyên ly nước vào người tôi là sao chứ?” – Bực tức đến mức không thể nhịn được nữa nên Joo đã đứng hẳn dậy để nói chuyện với Vic

- “Đó là sự trừng phạt thích đáng cho cô mà…” – Vic cũng đập mạnh tay xuống bàn rồi đứng lên cãi lại Joo

- “Hai người thôi đi… ngồi xuống…” – Chịu không nỗi sự cãi vả của Joo và Vic nên Khun đành lên tiếng – “Vic… em có làm việc đó không?” – Khun nghiêm mặt quay sang hỏi Vic

Không nói gì, Victoria chỉ khẽ gật đầu

- “Được rồi… Joo à… nếu vì chuyện đó mà em giận Vic… thì coi như anh thay cô ấy xin lỗi em vậy” – Vừa nói Nichkhun cầm lấy ly coffee trên bàn và tự đổ vào người mình

- “Khun à…”

- “Oppa… em… ý em không phải là vậy đâu mà…” – Joo hốt hoảng nói khi nhìn thấy hành động của Nichkhun

- “Sắp tới hai người sẽ phải đóng phim cùng nhau, nên anh không muốn vì những chuyện nhỏ này mà hai người lại trở thành kẻ thù của nhau, điều đó không tốt cho bộ phim chút nào cả… vả lại, đó là tâm huyết của Yuri, của anh và cả của công ty nữa… nên hai người tốt nhất là làm hòa với nhau đi…”

- “Xin xin lỗi… em sai rồi” – Joo cúi gầm mặt xuống nói

- “Anh đâu cần làm vậy chứ?”

- “Vic à, Joo là hậu bối của em, còn bé còn rất nhiều điều chưa biết… điều em phải làm là giúp đỡ dạy dỗ con bé chứ không phải làm những hành động đó đâu… Còn Joo nữa… anh biết việc thêm Vic vào bộ phim khiến em rất khó chịu, nhưng em cũng không thể hành động như vậy… Em chỉ mới nổi tiếng một chút thôi mà đã như vậy rồi thì sau này sẽ như thế nào đây? Nếu như ai đó làm em phật ý thì em sẽ không thèm hợp tác với họ sao? Như vậy là không được đâu… em hiểu chứ?”

- “Vâng… em hiểu rồi ạ…” – Đến lúc này Joo cũng nhận ra phần nào lỗi của mình

- “Còn em…” – Khun lại quay sang hỏi Vic

- “Em biết rồi… anh mau đi thay đồ đi, không lại bệnh đó…” – Victoria khoanh tay trước ngực nói cho qua chuyện

- “Vậy thì được rồi, không còn chuyện gì nữa đúng không? Vậy thì em đi làm việc của mình đi Joo”

- “Vâng… vậy em xin phép… chào anh em đi…” – Joo cúi chào Khun rồi khựng lại vài giây khi quay sang nhìn Victoria – “Chào chị em đi…” – Rồi cuối cùng cô nàng cũng chịu cúi đầu chào Vic…

- “Con bé này không phải là không thể dạy…” – Khun nói khi Joo vừa ra khỏi cửa

- “Sao anh lại phải làm thế chứ?” – Chờ Joo ra khỏi phòng rồi Vic mới quay sang nói ý như trách móc Khun

- “Không phải anh đã nói lúc nãy rồi sao…” – Khun vừa nói vừa rời khỏi chỗ ngồi của mình, tiến đến tủ quần áo và lấy ra một bộ vest khác

- “Không còn lý do nào khác sao?”

- “Em còn muốn lý do nào chứ? Thôi ra ngoài đi, anh phải thay đồ…” – Cầm bộ quần áo vừa lấy trong tủ ra, Khun nói

- “Lúc nào trong phòng làm việc của anh cũng có sẵn đồ thế này à?” – Vic ngạc nhiên khi nhìn thấy điều đó vì trước đây phòng Khun làm gì có sẵn những thứ như vậy

- “Uhm, là Yul chuẩn bị cho anh… cô ấy nói đôi khi anh làm việc cả đêm ở công ty, nếu sáng ra mà không có đồ thay thì không tiện lắm nên cô ấy đã chuẩn bị vài bộ cho anh…”

- “Anh đang rất hạnh phúc?” – Victoria khẽ đứng dậy

- “Đương nhiên…” – Vừa nới lỏng chiếc caravat ra Nichkhun vừa nói

- “Cô ấy… chắc chắn tốt hơn em nhỉ?” – Vic nở một nụ cười nhẹ nói trước khi rời khỏi phòng…

Rầm…

Ngay khi cánh cửa được đóng lại, Khun bỏ bộ đồ đang cầm trên tay xuống ghế và nhìn theo hướng cánh cửa một cách tiếc nuối… Sau đó anh lại buồn bã nhìn vào tấm hình chụp chung của anh và Yuri trên điện thoại…

- “Anh xin lỗi… Yul à… anh xin lỗi…”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

50#
 Tác giả| Đăng lúc 10-7-2012 20:56:40 | Xem tất
Trong khi đó về phía Joo

- “Mọi chuyện giải quyết xong rồi phải không?” – Chansung hỏi Joo khi cô bước ra khỏi phòng làm việc của Nichkhun

- “Uhm…” – Joo gật đầu

- “Tâm trạng thoải mái hơn rồi chứ?” – Chansung bước theo sau Joo và tiếp tục hỏi

- “Uhm, thì cũng tốt hơn một chút… mà anh nghe lén hết rồi còn hỏi chi nữa…”

- “Anh lo cho bạn gái anh thôi, em có chuyện anh cũng đâu vui được… phải không?” – Chansung bước nhanh hơn về phía trước và đi nược lại nói với Joo

- “Anh chỉ giỏi cái miệng thôi… chứ có làm được gì nữa đâu…”

- “Vậy em muốn anh làm gì hả?”

- “Ai biết đâu, em không biết…” – Joo lắc đầu nói

- “Vậy… em lấy anh nha Joo” – Chansung đột nhiên quỳ xuống

- “Anh… anh… nè, đứng dậy đi, đang ở công ty đó…” – Joo hốt hoảng vừa nói vừa nhìn xung quanh xem có ai không

- “Em nói muốn anh làm thì giờ anh làm rồi nè, lấy anh nha…” – Chansung nắm lấy tay Joo và nói một lần nữa

- “Anh bị nhiễm tính của Junsu oppa hồi nào vậy hả? Bộ hồi nãy không nghe Fei eonni nói gì sao?”

- “Fei noona với Junsu hyeong thì khác, còn anh, đó giờ anh lịch sự chu đáo với em rồi, giờ cầu hôn mà theo mô tuýp lãng mạn nữa thì có gì đặc biệt đâu chứ…”

- “Đành là vậy… nhưng mà… cũng đâu cần sơ xài đến mức này chứ? Anh cầu hôn người ta mà chỉ nói miệng xuông thế thôi hả?” – Joo khoanh tay lại nói

- “Chứ giờ muốn sao đây?” – Chansung đứng dậy và hỏi Joo

- “Anh tự suy nghĩ đi... em đi tìm cách cho anh hai cầu hơn Fei eonni đây...” – Nhưng Joo lại không muốn trả lời anh và cứ thế mà chạy đi mất

- “Yah, em đi tìm cách cho người ta còn chuyện của mình em không lo à?”

- “Anh tự lo đi... ngốc à…”

------------------------------------------------




Mọi thứ anh đều dành cho em, em biết rõ em có thể nương tựa vào anh mà
Anh sẽ mãi ở bên cạnh em và em sẽ luôn là tình yêu duy nhất của anh
Anh có thể làm mọi thứ, tất cả những gì em muốn
Dù thế nào đi nữa thì anh vẫn mãi là người đàn ông của em


- “Em là người tình của tôi”

- “Á…” – Fany lại giật mình tỉnh giấc vì giấc mơ kia… không biết vì lý do gì mà dạo gần đây cô cứ mãi mơ thấy một giấc mơ… khi giật mình tỉnh dậy thì Fany lại chẳng thế nhớ trong giấc mơ mình đã thấy những gì ngoại trừ câu nói của một người đàn ông… Điều đó càng khiến cho Fany nghi ngờ hơn về lời nói của Taecyeon cũng như thân phận của anh… có thể anh chính là người trong giấc mơ đó… nhưng có một chút khác biệt… cách xưng hô và thái độ của anh không hề giống với người đàn ông kia chút nào cả…

Giờ đây Fany lại muốn gặp Taecyeon một lần nữa để có thể hiểu rõ hơn nhưng… sau lần ấy thì anh như mất tích khỏi cái thế giới này vậy… Phải làm sao thì mới có thể gặp lại anh chàng đó được đây?

Còn về phía Taecyeon, sau lần nói chuyện ấy với Fany này thì Taecyeon đã có thể xác định được rằng cô không phải là cố ý quên anh mà thật sự đã không còn nhớ anh là ai… có thể sau khi cô rời bỏ anh thì đã có chuyện gì đó xảy ra với cô…

Những ngày sau đó, Taec không đến tìm Fany vì anh đang đấu tranh tư tưởng với chính bản thân mình… thoạt đầu, Taec nghĩ rằng anh nên nhắc cho Fany nhớ về quá khứ hay không, những gì mà cả hai đã từng trải qua… thế nhưng… một dòng suy nghĩ trái chiều xuất hiện khiến anh phân vân bởi vì những kí ức trong quá khứ của cả hai vui thì ít mà buồn thì nhiều, toàn là anh làm cho cô đau khổ, nếu như khiến cô nhớ lại quá khứ đau buồn ấy thì có phải là quá tàn nhẫn hay không, trong khi cuộc sống hiện tại của cô đang rất vui vẻ và hạnh phúc…

Sau nhiều ngày suy nghĩ cuối cùng Taec cũng đã quyết định rằng anh sẽ không nhắc đến quá khứ với Fany nữa… từ ngày mai anh sẽ tiếp cận Fany như một người đàn ông xa lạ muốn theo đuổi cô, anh muốn tạo cho cô một kí ức mới tốt đẹp hơn… anh muốn cô chôn vùi đi quá khứ đau khổ ấy…và cùng anh bước vào một tương lai mới vui vẻ và hạnh phúc hơn

Sang ngày hôm sau, Taecyeon đã tìm và thuê hẵn một căn nhà để ở vì anh đã quyết định ở lại Newyork này lâu dài… Sau khi mua sắm và dọn hết đồ đạc vào nhà mới, Taecyeon bắt đầu kế hoạch của mình… kế hoạch theo đuổi Fany 1 lần nữa…

Một buổi sáng tại công ty Tiffany & Co

- “Fany à, cậu đang ở đâu vậy?” – Jessica hỏi Fany với giọng gấp gáp

- “Tớ hả? Tớ đến dưới công ty rồi nè, chờ chút lên ngay đây… Á…” – Fany bước xuống xe nhưng đột nhiên cô lại thất thanh la lên

- “Chuyện gì vậy?” – Jessica khi nghe tiếng hét của Fany cũng giật mình hỏi

- “Bản phát thảo mất tiêu rồi… không biết có phải tớ để nó ở nhà không nữa…” – Fany lục tung chiếc xe lên nhưng vẫn không thấy bản phác thảo

- “Không phải chứ? Lát tớ cần nó để họp đấy…”

- “Được rồi, tớ về nhà lấy cho cậu ngay đây… chờ tớ chút nhá”

- “Uhm, mà đi đường cần thận đó…”

- “Biết rồi biết rồi” – Fany vội quay trở vào trong xe để về nhà lấy bản phát thảo cho Jessica

Cạch…

Rồi đột nhiên cửa xe phía bên kia của Fany mở ra, một người đàn ông bước vào và ngồi xuống chiếc ghế trống cạnh cô

- “Anh làm gì vậy?” – Fany giật mình hét lên khi nhận ra người đó là Taec

- “Cho anh quá gian một đoạn được không?” – Taec mỉm cười quay sang nói với Fany

- “Tôi với anh chỉ mới gặp nhau 2 lần thôi, hình như không thân lắm đâu… thế nên… làm sao cho anh quá gian được, anh xuống mau đi, tôi đang có chuyện gấp đấy, anh không xuống là tôi gọi bảo vệ đó…” – Bị Taecyeon làm cho giật mình cộng với việc cần về nhà gấp để lấy bản thảo nên Fany đã quên mất chuyện mình muốn hỏi Taec

- “Thích thì em cứ gọi” – Taec nói trong khi vẫn giữ nụ cười ấy

- “Anh gì đó ơi, làm ơn…” – Fany bực tức kéo kính xe xuống và gọi một người bảo vệ đứng gần đó

- “Vâng, xin hỏi có chuyện gì vậy?” – Người bảo vệ tiến lại gần xe và hỏi Fany

- “Anh có thể…”

- “Anh có thể cho tôi hỏi Công Viên Trung Tâm nằm ở đâu vậy?” – Fany chưa kịp nói hết câu thì Taecyeon đã cướp lấy lời nói của cô

- “Oh, ngài Hwang, ngài cũng ở đây sao?” – Người bảo vệ nhận ra Taecyeon nên mừng rỡ nói

- “Chào anh” – Taecyeon cũng nở nụ cười đáp trả lại mà không hề hay biết rằng Fany đang trố mắt ra nhìn anh một cách khó hiểu

- “Rất vui được gặp ngài, ngài hỏi Công Viên Trung Tâm phải không ạ, cứ đi thẳng qua hai cái ngã tư rồi quẹo sang bên trái, đi chừng 1Km là sẽ thấy nó thôi”

- “Được rồi… cám ơn anh…”

- “Vâng không có gì ạ” – Nói rồi anh chàng bảo vệ cũng trở về với vị trí làm việc của mình

- “Em nghe rõ rồi thì đi đi…” – Taecyeon huých nhẹ vào vai Fany khi cô cứ ngơ người ra nhìn anh

- “Anh… thật ra anh là ai vậy? Sao cả bảo vệ còn thân với anh hơn cả tôi thế?” – Fany thắc mắc hỏi

- “Em không cần quan tâm đâu… mà… bộ em không thấy gương mặt anh treo khắp nơi từ trong ra ngoài công ty em thế mà em không biết sao?” – Taec chỉ vào mặt mình nói

- “Mặt anh… treo… khắp nơi sao?” – Nghe Taecyeon nói, Fany vội nhìn sang tấm poster lớn nhất được treo phía trên cao của công ty cô, lúc này, Fany mới nhận ra người trong tấm poster ấy chính là Taecyeon… như thế… có nghĩ anh chính là người đại diện cho công ty của cô sao? – “Anh là người mẫu đại diện cho các dòng sản phẩm của Tiffany & Co hả?”

- “Anh không biết em có phải là nhân viên của công ty không nữa…” – Taec thở dài nói – “Anh làm người đại diện hơn 5 năm nay rồi mà em không biết là sao?”

- “Làm sao tôi biết được chứ? Tôi có quan tâm mấy chuyện đó đâu, việc của tôi chỉ là thiết kế thôi chứ có phải làm bên bộ phận PR đâu chứ?” – Fany quay sang hét lớn vào mặt Taecyeon – “Không biết ai mời cái tên điên này làm người đại diện nữa, kì này phải đuổi anh ta thôi… làm ô uế hết mấy bộ trang sức của mình…” – Fany nghiến răng nói thầm

- “Em nói gì vậy?” – Taecyeon mỉm cười quay sang hỏi Fany

- “Tôi bảo anh xuống xe đó, dù anh là người đại diện thì cũng đâu có nghĩa là anh có quyền lên xe tôi chứ? Anh cứ xuất hiện rồi biến mất cứ như hồn ma vậy… Thật ra anh muốn gì đây?”

- “Anh muốn theo đuổi em…” – Taecyeon nghiêm chỉnh nói với Fany

- “Hả?”

- “Em nghe không rõ sao? Anh nói là anh muốn theo đuổi em...”

- “Anh… anh… anh... muốn… theo đuổi tôi?” – Quá bất ngờ trước câu nói của Taec, Fany ấm úng không nói nên lời

- “Từ giờ em hãy cứ coi anh là người hoàn toàn xa lạ đi, cứ coi như anh và em chưa từng quen biết nhau… Và em hãy cứ nghĩ rằng anh đã bị trúng tiếng sét ái tình vào tối hôm đó thế nên hôm nay anh quyết định rằng anh sẽ theo đuổi em… vậy được chưa?” – Taecyeon vừa nói vừa thắt dây an toàn

- “Anh mất trí thật rồi… tôi không rảnh mà điên với anh đâu, xuống xe đi tôi có chuyện gấp phải đi thật đó…”

- “Em cứ coi như anh không có trên xe là được rồi, cứ tự nhiên đi…” – Taec quay sang nhăn răng cười với Fany

- “Anh… tôi hết nói nổi anh rồi” – Dù rất muốn đạp Taecyeon ra khỏi xe mình nhưng do Taec cứ mãi ngồi lì ra trên xe mà bản thân Fany thì lại cần bản phác thảo kia gấp nên cô đành nhẫn nhịn và cho xe chạy vì dù sao cô cũng biết rõ Taec không phải người xấu – “Anh đến Công Viên Trung Tâm phải không?”

- “Không… đã bảo em cứ coi anh như người vô hình là được mà, không cần quan tâm đến anh đâu” – Taecyeon vừa lục lọi đồ trong xe vừa nói

- “Anh thật là, anh muốn đi đâu thì cứ nói đi, tôi đưa anh đi, chứ không lẽ anh cứ theo tôi cả ngày hay sao?” – Fany khẽ đánh nhẹ vào tay Taec

- “Thì anh đã nói rồi mà, anh muốn theo đuổi em, nên đi theo em cả ngày là việc anh cần phải làm mà…”

- “Trời đất ơi… mặt anh… quả thật cũng dày lắm rồi đấy…” – Fany quay sang nhìn chằm chằm vào Taecyeon

- “Em tập trung lái xe đi, đừng có nhìn anh nữa, anh biết là anh đẹp mà…” – Taec dùng tay đẩy đầu Fany thẳng về phía trước tỏ ý trêu chọc cô

- “Tôi sợ anh rồi đó, tôi không nói nữa đâu..” – Fany giờ đây đã thật sự hết cách với Taecyeon nên cô cũng chỉ còn biết im lặng và lái xe mà thôi…

Sau khi trở về nhà lấy bản thảo, Fany cho xem quay lại công ty Tiffany & Co, và đương nhiên, người ngồi cạnh cô trong xe vẫn là anh chàng cà chớn Taecyeon kia

- “Anh định theo tôi thật sao?” – Fany hỏi khi chiếc xe đã dừng lại trước cổng công ty

- “Đúng”

- “Nhưng giờ tôi phải làm việc mà…”

- “Thì có sao đâu, anh theo em lên đó được mà… Nào, đi thôi” – Taecyeon vừa nói vừa mở cửa xe ra

- “Anh còn muốn theo tôi lên văn phòng luôn sao?” – Nhưng Fany lại kéo anh lại

- “Uhm, anh định là sẽ cùng em lên đó, em ngồi làm việc, anh ngồi ngắm em, sau đó đến giờ ăn trưa thì mình cùng đi ăn, sau đó thì lại…”

- “Thôi… cho tôi xin đi… tôi sợ anh lắm rồi… giờ tôi phải làm sao thì anh mới chịu tha cho tôi đây? Anh không thể lên văn phòng tôi và ngồi lì ở đó được đâu?”

- “Vậy đưa số điện thoại của em cho anh… nếu em đưa thì anh sẽ không theo em lên đó nữa…”

- “Không được, sao tôi có thể đưa số điện thoại cho anh chứ?” – Fany lắc đầu nói

- “Ngại gì chứ? Chẳng phải nhà em anh cũng biết rồi sao?”

- “Không đưa… có được không?”

- “Được thôi vậy anh theo em lên đó” – Một lần nước Taec đưa chân bước ra khỏi xe

- “212-108-2712… được chưa?” – Fany hét lên khi thấy Taec định ra khỏi xe

- “Chưa, chờ anh nhá máy đã… Ok, máy em reo lên rồi vậy là không phải số giả… Anh giữ đúng lời hứa với em… anh không phiền em nữa, làm việc vui vẻ nhé…” – Taecyeon nở một nụ cười mãn nguyện rồi bước xuống xe – “Mà này…” – Đột nhiên Taecyeon quay lại – “Chuyện này em không được nói với ai đâu đó và cũng đừng có mà đi bêu rếu anh… không thì… anh sẽ bám chặt em hơn nữa đó…”

- “Hôm nay tôi gặp anh đã là điều xui xẻo nhất rồi còn vui vẻ nỗi gì chứ?” – Fany thò đầu ra khỏi xe và nói với theo Taecyeon

--------------------------------------------------

Fany trở về phòng làm việc mà tâm trạng không tốt tí nào cả, cô cứ bực tức về cái tên lúc nãy mà thôi… người gì đâu mà kì cục đến thế cơ chứ?

- “Fany à, cậu có trong đó không?” – Jessica gõ cửa hòi

- “Có, vào đi” – Fany trả lời một cách cọc lóc

- “Sao vậy? Hôm nay ai chọc đại tiểu thư của tôi bực thế này?” – Nhận ra sự bực tức trên gương mặt Fany nên Jessica hỏi

- “À… cậu đến đúng lúc lắm, vào đây tớ có chuyện muốn nói với cậu…” – Fany ngước lên nhìn Jessica nói với giọng hối hả

- “Chuyện gì vậy?”

- “Cái tên đang làm đại diện cho công ty chúng ta ấy…”

- “Cậu nói Taecyeon oppa á?”

- “Hắn tên Taecyeon hả?”

- “Uhm, mà có chuyện gì?” – Jessica gật đầu

- “Đuổi hắn đi, kiếm người mẫu đại diện khác” – Fany nói ra một câu mà khiến Jessica như đóng băng

- “Hả?” – Jessica giật mình khi nghe lời nói của Fany, cô lấy tay mình áp vào trán Fany – “Đâu có sốt… cậu có bệnh đâu mà nói sảng vậy hả Fany… Đuổi là đuổi thế nào chứ? Chúng ta có hợp đồng đàng hoàn với người ta mà… sao tự nhiên đuổi được?”

- “Tớ không biết, hủy hợp đồng, bồi thường hay gì đó cũng được, nói chung là cậu đuổi anh ta đi ngay cho tớ…”

- “Cậu có thù với anh ta hay sao vậy?” – Jessica thận trọng hỏi

- “Anh ta có vấn đề thần kinh đó, cậu đuổi ngay dùm tớ đi, không tớ không biết anh ta còn làm cái trò gì nữa…” – Fany thở dài lắc đầu nói

- “Anh ấy làm gì cậu sao?” – Jessica hốt hoảng hỏi Fany

- “Thì lúc nãy đó, sau khi cậu gọi cho tớ, tớ vừa vào xe để về nhà lấy bản thảo thì hắn ta… hắn ta…” – Vừa định nói cho Jessica biết thì Fany lại chợt nhớ về “lời cảnh cáo” của Taecyeon “Chuyện này em không được nói với ai đâu đó và cũng đừng có mà đi bêu rếu anh… không thì… anh sẽ bám chặt em hơn nữa đó…” nghĩ đến đó Fany lại chợt rùng mình…

- “Anh ấy làm gì hả?”

- “À… hắn ta từ trong phóng xe ra suýt đụng vào xe tớ... làm tớ sợ gần chết...”

- “Vậy cậu có sao không đó?”

- “Có sao thì giờ đâu ngồi đây nói chuyện với cậu được”

- “Nếu cậu không sao thì thôi, bỏ qua đi, nhiều khi anh ấy có việc gấp mà...” – Jessica cười trừ nói với Fany

- “Làm gì bênh hắn vậy? Bộ cậu và hắn ta có gì hả?” – Fany đưa ánh mắt hình viên đạn nhìn về phía cô bạn thân của mình

- “Hì... không có gì...”

- “Khai ra mau...” – Fany đập mạnh xuống bàn chất vấn Jessica

- “Thật sự không có gì đâu…”

- “Không có hả? Ohm, vậy thôi…” – Fany giả vờ giận dỗi và cúi xuống làm tiếp công việc của mình

- “Này, giận hả?”

- “Không có gì”

- “Này…”



- “Thôi được rồi… thật ra thì… tớ thích anh ấy đó…”

- “Biết ngay mà…” – Fany nhìn Jessica với anh mắt thất vọng - “Thôi, bản thảo nè, lấy đi họp đi

- “Uhm, biết rồi… cám ơn nha…” – Jessica cười tươi cầm lấy bản thảo của Fany rồi bước ra ngoài – “Phù… may thật… anh ấy vẫn chưa thấy Fany…” – Jessica thầm nói khi vừa ra khỏi phòng

- “Người gì đâu kì lạ thật, thích ai không thích lại đi thích cái tên cà chớn ấy chứ?” – Fany nhìn theo Jessica mà lắc đầu một cách chán nản

-----------------------------------------

Buổi tối trước ngày bấm máy đầu tiên

- “Hyeong à, không phải ngày mai là bấm máy quay rồi sao? Vậy sao còn hẹn bọn em đi uống như thế này chứ?” – Chansung ngạc nhiên hỏi Nichkhun

- “Thì chính vì ngày mai bấm máy nên hôm nay mới muốn mời mọi người một chầu để có thể hiểu nhau hơn, làm việc với nhau cũng dễ nói chuyện hơn mà… đúng không?”

- “Vâng…” – Cả Joo và Chansung đồng thanh nói

- “Ơ, mọi người đến rồi à? Xin lỗi nhé, vì kẹt xe nên em đến trễ chút” – Yuri xin lỗi mọi người rồi ngồi xuống vị trí kế bên Nichkhun

- “Hôm nay đông đủ vậy thì chúng ta cũng nên uống một chút nhé…” – Yuri vừa ngồi xuống bàn thì Victoria đã rót một ly bia đầy và đặt trước mặt Yuri - “Tôi nghe nói cô từng làm ở bar nên chắc tửu lượng cũng không tồi nhỉ?”

- “Vic…” – Nichkhun sợ Vic sẽ khơi lại chuyện buồn của Yuri nên ngăn cô lại

- “Vâng, cũng không đến nỗi nào” – Yuri chẳng những không giận mà còn tươi cười đáp trả Vic

- “Vậy thì uống đi…” – Vừa dứt câu thì Victoria đã tự động cầm ly bia của mình lên và uống hết trong một hơi

Yuri cũng không nghĩ gì nhiều nên cô cũng lập tức cầm ly của mình lên và uống cạn

- “À… mở màn như vậy cũng được rồi, giờ chúng ta vào vấn đề chính đi nào…” – Nichkhun giật lấy ly bia từ tay Yuri và nói

- “Anh làm gì vậy? Sợ cô ấy say sao?” – Vic quay sang hỏi Khun

- “Không, chỉ là… mới mở màn mà đã say thì không tốt lắm…”

- “Có sao đâu chứ? Cô ấy nói là uống được mà… phải không Yuri?”

- “Uhm” – Yuri khẽ gật đầu

- “Vậy tôi kính cô một ly nữa nhé… vì thật sự tôi rất thích những tác phẩm trước của cô… tôi hoàn toàn không ngờ tới cô lại có thể viết ra được những tác phẩm hay đến vậy đó” – Victoria tiếp tục rót bia vào ly cho Yuri

- “Tác phẩm trước? Vậy còn làn này?”

- “À… phải nói sao nhỉ? Có lẽ vì lần này là do tôi diễn nên tôi cảm thấy thích nó nhất đấy… ý tưởng rất lạ… cô chị gái là bác sĩ khoa thần kinh nhưng lại có cô em mắc bệnh chậm phát triển về trí tuệ… thật sự rất lý thú đó…” – Uống đi, đến lượt cô rồi

- “Thật sự rất cám ơn vì cô đã đọc nó kĩ như vậy… tôi thấy những vai diễn cô đóng cũng rất đạt mà…” – Yuri cũng không ngần ngại uống hết ly bia ấy

- “Đạt á? Bộ chị không đọc báo hay lên mạng xem tin sao? Người ta chửi tôi om xòm trên ấy kìa… họ bảo tôi diễn dở đó… vậy mà chị còn muốn giao vai ấy cho tôi sao? Chị không sợ tôi phá hỏng bộ phim của chị à…”

- “Cô Victoria, tôi không quan tâm đến người khác nói gì, tôi chỉ cần biết nếu là người mà Nichkhun chọn thì chắc chắn không sai… tôi tin tưởng anh ấy tuyệt đối đó” – Yuri vừa nói vừa nhìn sang Nichkhun

- “Vậy thì tôi cũng sẽ chứng minh cho cô thấy, anh ấy đã không sai lầm khi chọn tôi đâu…”

- “Hai người này… không phải là đang gây nhau đấy chứ?” – Joo quay sang thì thầm vào tai Chansung

- “Em không thấy vẻ mặt của Khun hyeong sao? Anh ấy đơ ra rồi… kẹt giữa 2 bà chị này đúng là… khó thoát đó…”

- “Vậy em với anh có nên rút trước không?”

- “Anh nghĩ là không… vì nếu như mình bỏ lại Khun hyeong ở đây chịu trận thì có vẻ không tốt lắm nhỉ?”

- “Cũng phải, vậy anh với em ngồi đây làm tượng vậy…”

Và cứ thế, Yuri và Victoria cứ mãi mời nhau uống hết ly này đến ly khác mà không hề quan tâm những người xung quanh đang lo cho họ như thế nào… Và rồi cuối cùng Vic cũng gục xuống… tửu lượng của cô… có vẻ như không thể sánh bằng Yuri rồi…

- “Yuri eonni làm em sợ thật ý… uống hết bấy nhiêu đó bia mà vẫn tỉnh bơ thế kia” – Joo vừa nói vừa nhìn sang Yuri trong khi Nichkhun đang cỗng Vic trên vai vì cô đã say đến nỗi không biết trời trăng là gì nữa rồi

- “Chansung à, em cho chị quá giang nhé” – Yuri sau khi mở của xe cho Khun thì bước sang nói với Joo và Chansung

- “Sao ạ? Chị không về với Nichkhun oppa sao?” – Joo ngạc nhiên hỏi

- “Anh ấy phải chở Victoria về nên chị…”

- “Em sao vậy? Lên đây đi, anh chở Vic về rồi mình cùng về chung”

- “Thôi anh à, hôm nay em muốn qua nhà Taeyeon, hồi chiều cô nàng ấy nhắn tin cho em là có chuyện gì đó nên kêu em rảnh thì sang với cô ấy”

- “Eonni à, chị đâu làm vậy được, lỡ họ có chuyện gì thì sao? Chị nên đi theo đi, có gì thì Nichkhun oppa chở chị sang đó luôn”

- “Chị lỡ hứa với Tae lùn rồi… với chị tin Khun mà… Thôi nhanh đi, không Tae lùn không thấy chị qua nó lại la ầm lên nữa…”

- “Tùy chị thôi… nhưng em nói rồi đó, chị cẩn thận chút đi… em thấy lần này chị ấy trở về không bình thường đâu” – Joo bước lên xe mà vẫn không khỏi cằn nhằn Yuri

- “Chị biết rồi mà…” – Yuri xoa đầu Joo rồi cũng yên vị phía ghế sau của xe Chansung

- “Em không đi với anh thật à Yul?” – Nichkhun hỏi khi thấy Yuri nhất quyết kên xe của Chansung

- “Anh đưa cô ấ về đi, em không sao…”

- “Vậy em đi cần thận nhé, sáng mai anh sẽ qua rước em…”

- “Không cần đâu anh… mai em tự về được mà…”

- “Đừng cứng đầu nữa mà… mai anh nhất định qua đón em…”

- “Vậy thôi… tùy anh vậy…” – Yuri khẽ mỉm cười trước sự cố chấp của Nichkhun

- “Hai người xong chưa thế? Giờ chúng ta đi nhé… Em về trước nha hyeong” – Chansung vẩy tay chào Nichkhun rồi cho xe chạy mất

Bên này, sau một hồi loay hoay thắt dây an toàn cho Vic xong thì Khun cũng chở cô về nhà…

- “Oáp… mệt quá” – Victoria bổng nhiên ngồi bật dậy trong khi Nichkhun vẫn đang trên đường chở cô về nhà

- “Ơ, em không say à?” – Nichkhun giật mình hỏi Vic

- “Say đâu mà say, em diễn giỏi lắm đấy mà không hiểu sao ai cũng nói em diễn dở…” – Vic lấy trong túi ra chiếc gương để chỉnh lại mái tóc của mình

- “Sao em lại làm vậy chứ?”

- “Ít nhiều gì cũng phải giữ chút sỉ diện cho cô ấy chứ… Không phải mục đích ngày hôm nay của anh là muốn cho diễn viên và biên kịch hòa thuận với nhau sao?” – Vic quay sang hỏi Khun

Khun không nói gì mà chỉ lẳng lặng lái xe đưa Vic về sau câu hỏi của cô…

Vừa đến nơi, Nichkhun ấn nút mở cửa xe cho Vic

- “Đến nơi rồi, em vào trong đi…”

- “Anh không vào trong một lát sao?”

- “Không đâu… anh còn phải về…”

- “Tối nay Yuri đâu có ở nhà, anh về cũng đâu có việc gì làm chứ? Vào trong uống ly rượu với em nha”

- “Em còn muốn uống sao? Lúc nãy chả phải em đã uống nhiều rồi sao?”

- “Anh lo cho em à?” – Vic quay sang hỏi Khun

- “Em là người của công ty anh nên anh phải có trách nhiệm lo cho em chứ”

- “Chỉ thế thôi sao?”

- “Vic à, anh hiểu em đang muốn nói tới điều gì… nhưng giữa anh và em đã là quá khứ rồi… chúng ta không thể quay lại đâu…”

- “Vậy tại sao anh vẫn còn kí hợp đồng với em làm gì? Còn cho em tham gia dự án phim này ngay khi em vừa trở về chứ?”

- “Đó là cái nghĩa anh dành cho em… thế nên em đừng nghĩ nhiều nữa… và tốt nhất cũng đừng nói những câu khiến Yul đau lòng… em nghe rõ chưa?”

- “Nếu anh đã nói vậy thì thôi… bắt đầu từ mai em sẽ không hỏi anh những câu như vậy nữa đâu… Ngủ ngon nhé” – Victoria bước ra khỏi xe với vẻ mặt bình thản – “Em không bỏ cuộc dễ thế đâu Khun à… anh vẫn mãi là người đàn ông của em…” – Vic nhìn theo xe Khun và nói khi anh đã lái xe đi khỏi…

---------------------------------------------

Trong khi đó, tại nhà Taeyeon

- “Lúc trước cậu cứ trách mắng Fany, đó giờ nhìn lại bản thân cậu xem có khác gì Fany lúc đó không hả?”

- “Uhm, thì không khác… tớ là một con ngốc đúng không? Đã nhìn thấy Fany như vậy mà còn đi theo vết xe đổ của cậy ấy…”

- “Yul à, nhưng nói sao thì nói, tớ thấy Nichkhun không hẳn giống Taecyeon đâu mà… cô Victoria đó trở về thì sao chứ? Nếu Nichkhun không chấp nhận thì cô ta cũng đâu là gì?”

- “Anh ấy lúc nào cũng bảo vệ và bênh vực tớ trước mặt cô ta nhưng tớ biết rõ… người luôn ở trong trái tim anh ấy là Victoria chứ không phải tớ… Tớ chỉ là…”

- “Này, đừng có đánh giá bản thân thấp như vậy chứ? Yuri mạnh mẽ của tớ đâu rồi? Sao lại cứ như vậy? Cứng rắn lên đi, cậu không thể thua…”

- “Đừng an ủi tớ nữa… tớ thật sự thua rồi… thua chắc rồi…” – Yuri uống nốt ly rượu còn lại trên tay mình rồi từ từ gục xuống bàn một cách vô vọng
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách