Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: Yuki_Hooseki
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Series] [Series | K] In The Night Sky | Yuki | Complete

[Lấy địa chỉ]
21#
 Tác giả| Đăng lúc 9-12-2012 05:36:13 | Xem tất
The seventh story
NAGGING




Em sẽ chẳng nói ra những lời đó nếu như em không yêu anh
Em nói ra những lời đó từ tận đáy lòng mình vì em lo cho anh hơn ai khác
Hãy dừng mọi chuyện lại đi
Chỉ cần ta luôn tin vào cảm xúc của mình mà thôi


Buổi chiều tại nhà hàng Star Kit

- “Xin chào mọi người, em là đầu bếp mới đến, mong mọi người giúp đõ ạ” – Joo lẽ phép cúi đầu chào tất cả mọi người trong gian bếp kia

- “Minjoo phải không? Thay đồ rồi bắt tay vào việc đi…” – Bếp trưởng quay sang nhìn Joo và nói

- “Ah vâng, em sẽ ra ngay ạ…” – Joo vội vả vào trong thay đồ, khi cô bước ra thì không khí trong gian bếp này có chút gì đó khiến cô choáng ngộp hay nói đúng hơn là ngạc nhiên… Bởi vì giờ này chưa đến giờ mở cửa của nhà hàng nhưng không hiểu sao ai nấy lại hối hả chạy tới chạy lui chuẩn bị nhiều thứ như thế kia…

- “Cho em hỏi… chưa đến giờ mở cửa mà sao mọi người lại…” – Joo ấp úng đến bên 1 chị phụ bếp hỏi

- “À, vì hôm nay cậu chủ sẽ đến đây dùng bữa, cậu ấy đến trước khi mở cửa nên từ bây giờ chúng ta đã phải chuẩn bị rồi, em qua đó phụ mọi người đi…” – Người phụ bếp giải thích trong khi vẫn cắm cúi rửa các loại rau trong bồn nước…

- “Cậu chủ đến rồi, mọi người chuẩn bị đi…” – Trong lúc vẫn đang lơ ngơ không biết phải làm những gì thì người bồi bàn từ bên ngoài chạy vào thông báo

- “Đến… đến rồi sao?” – Tất cả mọi người dường như đều hốt hoảng khi nghe cậu chủ đã đến

- “Mọi người tập trung đi, tôi ra lấy thực đơn vào” – Vị bếp trưởng bước ra ngoài 1 cách không mấy thoải mái

- “Bộ cậu chủ… đáng sợ đến vậy sao?” – Joo thầm nói

- “Không những đáng sợ mà còn rất kì lạ nữa, những món cậu ấy yêu cầu toàn không có trong thực đơn…” – Người đứng kế bên Joo nghe thấy lời Joo nói nên giải thích với cô

- “Thế ạ?”

- “Uhm… nên mỗi lần cậu ấy đến là cái nhà bếp này y như địa ngục vậy…”

- “Đúng là thứ con nhà giàu chảnh chọe… cầu cho anh ngày nào đó bị trúng thực…” – Joo thầm nghĩ…

Ngay sau đó, bếp trưởng bước vào cùng với gương mặt còn khó coi hơn lúc đi ra…

Cả gian bếp dường như nín thở để lắng nghe xem thực đơn hôm nay là gì…

- “Thực đơn hôm nay… Joo… cô phụ trách các món salad đúng không?” – Bếp trưởng nhìn vào tờ thực đơn rồi quay sang nhìn Joo

- “Ah… vâng…” – Joo khẽ gật đầu

- “Vậy được rồi, mọi người chuẩn bị cho việc mở cửa hôm nay đi, còn Joo, cái này giao cho cô, làm cho cẩn thận vào…” – Nói rồi bếp trưởng dúi vào tay Joo tờ thực đơn rồi quay đi chỗ khác kiểm tra vài thứ thực phẩm…

- “Gì đây?” – Joo mở to mắt nhìn tờ thực đơn – “Salad hỗn hợp, không dầu ô liu, nhiều cà chua, các thành phần mỗi thứ dùng ½, không nước ép bưởi, thêm vào cà rốt, bắp cải tím, rau diếp và chuối… CHUỐI á?” – Joo hét lên sau khi đọc xong tờ thực đơn – “Anh ta ăn cái quái gì vậy?” – Joo thở dài rồi bước đến chỗ bếp phó – “Bếp trưởng đâu rồi ạ?”

- “Có chuyện gì? Sao không lo đi làm món salad đi?”

- “Nhưng mà thực đơn này quả thật không thể nào làm được… nó… nó là cái gì đó hỗn tạp chứ không phải salad đâu ạ… Nếu có làm ra cũng chẳng ngon lành gì đâu” – Joo giải thích

- “Sở thích của cậu chủ trước giờ là vậy mà… cô cứ làm theo đi… nếu không lại to chuyện đó…”

- “Vâng, em hiểu rồi…” – Joo ủ rủ nói rồi quay bước về chỗ làm việc của mình, lần đầu tiên trong đời cô thấy việc nấu ăn lại khó khăn đến vậy, công thức và nguyên liệu không đâu vào đâu, vả lại với tư cách 1 người đầu bếp thì làm sao cô có thể làm ra 1 món mà trong khi biết chắc nó không ngon cơ chứ?

Thế rồi sau 1 hồi suy nghĩ, Joo quyết định làm theo cách riêng của mình, làm theo những gì mà cô đã được học chứ không phải theo yêu cầu điên rồ của cái tên cậu chủ kia…

- “Xong rồi đây ạ?” – Joo mỉm cười với tác phẩm của mình và đưa nó cho bồi bàn

- “Món salad của cậu chủ đây ạ” – Người bồi bàn đặt đĩa salad xuống bàn 1 cách thận trọng, sau đó anh vội quay đi như thể có 1 trái bom sắp nổ tung tại nơi này vậy

- “Khoan đã…” – Nhưng chưa kịp bước đi thì vị thiếu gia kia đã gọi anh ngược trở lại

- “Vâng… cậu chủ… còn có yêu cầu gì ạ?”

- “Cái này là gì vậy? Nó hoàn toàn không phải là món salad tôi yêu cầu… Ai làm ra nó vậy?”

- “À, cái đó thì…”

- “Cô làm cái gì vậy hả? Sao không làm theo thực đơn mà cậu chủ yêu cầu chứ?” - Bếp trưởng quát mắng Joo ngay khi có phản hồi từ bên ngoài

- “Nhưng mà thưa bếp trưởng, thực đơn mà anh ta yêu cầu… chẳng những không ngon mà còn không ăn được đâu ạ…”

- “Nhưng tôi thích ăn như thế thì đã sao?” - Vị thiếu gia kia đột nhiên xuất hiện ngay sau lưng bếp trưởng khiến mọi người giật mình… - “Cô chỉ là 1 đầu bếp mới, sao dám có ý kiến nhiều vậy? Không phải nhiệm vụ của cô chỉ là làm theo những gì thực khách yêu cầu thôi sao? Mau làm lại đĩa khác cho tôi, tôi sắp đói chết rồi đây này…” - Vị thiếu gia đó liếc nhìn Joo bằng 1 ánh mắt sắc lạnh rồi quay lưng đi

- “Anh thật sự muốn ăn salad theo công thức của anh sao?” - Joo nói với theo

- “Phải, thì đã sao?” - Vị thiếu gia quay lại hỏi

- “Được thôi, nhưng nếu nó không ngon thì anh đừng có mà đổ thừa tôi đó…”

- “Căn cứ vào đâu mà cô dám bảo là không ngon hả?”

- “Theo cái công thức quái đảng của anh thì có làm kiểu gì cũng không ngon đâu, tôi dám cá đó…”

- “Cô không làm chứ gì? Được thôi…” - Vị thiếu gia kia nhìn chằm chằm vào Joo rồi gọi lớn – “Quản lý đâu?”

- “Vâng, cậu chủ cần gì ạ?” - Vị quản lý hối hả chạy từ ngoài vào bếp

- “Đuổi việc cô ta cho tôi NGAY-LẬP-TỨC”

- “Anh… được thôi… nếu thích ăn theo kiểu đó thì tự anh đi mà nấu đi… còn tôi, tôi nói cho anh biết là bây giờ tôi tự nghỉ việc… không cần anh đuổi đâu” - Nói rồi Joo tháo tạp dề và nón ra trước mặt vị thiếu gia kia rồi bỏ đi…

--------------------------------------------------

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Joo chán nản lê từng bước trên con phố… Cô không dám về nhà lúc này bởi vì biết giải thích thế nào cho người nhà cô hiểu đây… Ai đời lại bị đuổi việc ngay ngày đầu đi làm cơ chứ?

Lúc này đây Joo cảm thấy dường như cuộc đời màu hồng của mình đã bị 1 tên cực kì đáng ghét tạt nguyên xô mực đen xì vào vậy, và tên đó chính là cái tên cậu chủ đáng ghét kia… Joo tự thề với lòng mình rằng nếu còn gặp hắn ta 1 lần nữa thì chắc chắn cô sẽ khiến anh ta sống không được mà chết cũng không xong đâu…

--------------------------------------------------

Trở lại nhà hàng, sau khi đuổi Joo rồi thì vị thiếu gia kia trở lại bàn của mình và tiếp tục chờ đợi món salad kia…

- “Thưa cậu chủ, salad mà cậu yêu cầu đây ạ…” – Người bồi bàn 1 lần nữa đặt đĩa salad xuống bàn

- “Được rồi…” – Vị thiếu gia vừa nói vừa ra hiệu cho người bồi bàn rút lui – “Dám chê món mình yêu cầu không ngon hả? Chính cô là người…” – Vừa nói, vị thiếu gia đó vừa cho 1 nĩa salad lên miệng nhưng ngay lập tức lại vội nuốt nó và cầm ly nước lên uống – “Tệ đến vậy thật  sao?” – Anh chàng nhăn nhó nhìn đĩa salad rồi lắc đầu đứng dậy bỏ đi…

--------------------------------------------------

Vài ngày sau

- “Cái gì chứ? 2 tuần nữa ba sẽ từ Mỹ về sao?” – Chansung ngạc nhiên khi nghe lời nói của mẹ mình

- “Phải, chắc con cũng vui lắm đúng không? Ba con nói kì này ông ấy sẽ về đây luôn, và còn… ông ấy muốn bữa ăn đầu tiên sẽ được ăn những món do chính tay con nấu đó…” – Mẹ Chansung vui vẻ nói với anh

- “Vâng… chuyện đó thì…”

- “Thôi, mẹ đi mua vài thứ để trang trí lại nhà cửa để đón ba con đây…”

- “Chết rồi… sao về nhanh vậy chứ?” – Chansung bối rối ngồi thừ xuống ghế nói…

Thật ra thì, ba của Chansung là 1 người đầu bếp nổi tiếng và chính ông cũng là người lập ra nhà hàng Star Kit thế nhưng do muốn tìm hiểu thêm nhiều cách nấu ăn ngon và mới lạ nên ông thường xuyên đi khắp nơi trên thế giới… Và vì chỉ có 1 cậu con trai duy nhất là Chansung nên ông muốn con trai nối nghiệp mình nên đã dặn dò Chansung phải theo bếp trưởng của Star Kit học hỏi… thế nhưng những lần anh chàng đến Star Kit ngoài việc đòi ăn ra thì còn làm gì khác đâu cơ chứ… thế nên khi nghe mẹ anh nói rằng ba anh muốn ăn những món do chính tay anh làm khiến Chansung đau đầu vô cùng…

- “Junho à, tìm gấp cho tớ 1 đầu bếp giỏi nhưng không phải là người có tên tuổi trong giới ẩm thực nghe chưa vì bọn họ nhẵn mặt tớ hết cả rồi…” – Chansung lấy điện thoại ra và gọi cho Junho, anh bạn thân nhất của anh để nhờ cậu ấy giúp

- “Gì? Tớ biết tìm ở đâu chứ? Cần gấp không?” – Junho ngạc nhiên hỏi

- “Ngay tối nay và liê tục trong 2 tuần, tìm gấp cho tớ đi…”

- “Thôi được rồi, để tớ tìm thử xem sao…” – Junho nói rồi cúp máy, đặt chiêc điện thoại xuống bàn 1 cách đầy lo âu… biết đi đâu mà kiếm người như thế về cho Chansung cơ chứ?

Và rồi đột nhiên Junho nhớ đến bạn gái anh, không phải cô nàng từng học nấu ăn tại 1 trường nổi tiếng sao…

- “Eunnie à…” – Junho quay đầu lại và gọi bạn gái anh khi cô đang ở trong phòng

- “Vâng?” – 1 giọng nói dịu dàng vọng ra từ phía sau cánh cửa…

- “Có phải em từng đi học thêm nấu ăn hồi còn ở trường trung học không?”

- “Uhm, mà anh hỏi chi vậy?” – Yeeun từ trong phòng bước ra hỏi Junho với ánh mắt tò mò…

- “À… vì anh có 1 thằng bạn đang cần người dạy nấu ăn cho nó trong 2 tuần và bắt đầu từ tối nay… em làm được không?” – Junho hỏi Yeeun

- “Cái đó thì…”

--------------------------------------------------

Chiều ngày hôm đó

- “Đi cẩn thận nha Joo”

- “Vâng, con biết rồi ạ” – Joo đáp trả khi mẹ cô nói với theo ngay khi cô bước ra khỏi cửa… - “Haiz, hôm nay lại biết phải đi đâu đây…” – Joo thở dài khi vừa đi được vài bước…

Rồi bỗng nhiên điện thoại của cô vang lên…

- “Yeoboseyo”

- “Joo à… tớ có việc cho cậu làm rồi này, muốn làm không?” – Đầu dây bên kia 1 giọng nói vang lên báo tin vui cho Joo biết

- “Thật á?”

--------------------------------------------------

- “Số 520 đường Kangnam… Đây rồi” – Joo lần theo địa chỉ mà bạn mình đưa để đến nơi làm việc mới của mình…

Joo đứng trước nơi ấy mà không khỏi ngạc nhiên bởi cái vẻ sang trọng và hào nhoáng của nó… Cô không nghĩ rằng nơi này thích hợp cho việc học nấu ăn tí nào cả…

Nhưng thôi kệ, thích hợp hay không dù gì cũng không phải là chuyện của cô mà, nhiệm vụ của cô chỉ là dạy thôi còn gì…

Kính kong…

Joo đứng trước chiếc cổng to đùng và nhấn chuông 1 cách thận trọng…

- “Cho hỏi ai đấy ạ?” – 1 giọng nói phát ra từ chiếc chuông trên cổng

- “À vâng tôi có hẹn với anh Hwang Chansung ạ…” – Joo trả lời

- “Vâng, tôi biết rồi, phiền cô đợi chút ạ…”

Khoảng 2 phút sau lời nói ấy, có 1 cô hầu gái bước ra và mở cổng dẫn Joo vào nhà…

- “Cậu chủ đang ở trên phòng chờ cô, giờ tôi có chút việc nên phiền cô tự lên đó nhé…” – Người đó nói với Joo rồi lui xuống

- “Vâng…” – Joo khẽ gật đầu rồi bước lên chiếc cầu thang dài ngoằng kia… và rồi cuối cùng cô cũng đến được nơi cần đến

Cốc cốc cốc…

Joo đứng trước cửa phòng gõ cửa nhưng dường như chẳng thấy tín hiệu trả lời…

Cứ thế mà tiếng gõ cửa mỗi lúc 1 dồn dập hơn…

Nhưng mãi cho đến 10 phút sau cánh của vẫn in lìm như thế nên Joo quyết định bỏ về

- “Làm gì mà gõ cửa dữ vậy hả?” – Ngay khi Joo vừa quay lưng đi thì đột nhiên cánh cửa mở ra và đứng ngay sau cánh cửa đó là Chansung…

- “Ai bảo anh…” – Joo định quay sang trách móc Chansung vì đã để cô chờ quá lâu nhưng không ngờ vừa quay lại Joo đã nhận ra Chansung chính là tên làm cô mất việc mấy hôm trước…

- “Yah… cô…” – Chính Chansung cũng không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy Joo ở đây – “là Junho kêu cô đến à?” – Sau 1 khoảng thời gian Chansung mới bắt đầu lên tiếng

- “Là Yeeun, bạn gái của Junho oppa bảo tôi đến…” – Joo lùi lại đứng trước mặt Chansung nói 1 cách trống không bởi cô vẫn chưa thể nào chấp nhận được cái sự thật là trong 2 tuần tới cô sẽ phải dạy nấu ăn cho cái tên đáng ghét này

- “Thật là… sao cái trái đất này lại tròn thế không biết…” – Chansung bắt đầu than thở… vì thật sự anh cũng chẳng muốn Joo dạy cho mình tí nào cả nhưng quả thật anh chẳng còn thời gian để đi tìm người khác nữa rồi

- “Cái này người ta gọi là nghiệp chướng đó anh có biết không? Đó là cái nghiệp mà Junho oppa phải làm bạn và nghe anh nhờ vả, là cái nghiệp của tôi khi làm bạn thân với cô bạn gái của anh bạn thân của anh… vì thế mà tôi phải dạy anh đây này…” – Joo nói xong thì quay lưng lại để bưng chiếc hộp các-tông đựng 1 số đồ làm bếp của mình

- “Cô đúng là đồ độc miệng mà…” – Chansung nhếch môi nói

Cạch…

Sau khi nghe câu nói của Chansung, Joo quyết định bỏ cái thùng các-tông ấy xuống và quay vào nói với anh ta…

- “Anh đem nó vào đi…” – Joo chỉ tay về phía chiếc thùng ấy nói

- “Sao lại là tôi? Đồ của cô thì cô tự đem vào đi chứ?”

- “Anh không đem á? Vậy tôi đi về…” – Joo có vẻ như nhận ra sự cần thiết của mình đối với Chansung thông qua lời nói của Yeeun và thái độ của anh hiện giờ nên cô quyết định thực hiện lời thề của mình… đó chính là hành hạ Chansung đến mức sống cũng không được mà chết cũng không xong…

- “Khoan đã…” – Chansung kéo Joo lại khi cô vừa quay lưng đi, điều đó khiến cho cô đắt thắng hơn bao giờ hết – “Coi như tôi sợ cô đi…” – Nói rồi Chansung giật lấy hộp các-tông từ tay Joo rồi bỏ và phòng… Cô nàng cũng nở 1 nụ cười chiến thắng rồi cũng theo anh chàng vào trong - “Rồi… chúng ta bắt tay vào việc được chưa?” – Chansung hỏi sau khi đặt chiếc thùng lên bàn

- “Chưa…” – Joo lắc đầu nói

- “Còn gì nữa?” – Chansung chóng 2 tay lên hông và hỏi Joo với giọng khó chịu

- “Tiền lương… tôi muốn biết là anh sẽ trả cho tôi bao nhiêu để tôi dạy anh trong suốt 2 tuần này…”

- “Nhiêu đây được chưa?” – Chansung lấy viết ghi con số 100.000 won lên tờ giấy trên bàn – “Tôi sẽ trả cô nhiêu đây 1 ngày”

- “Nhiêu đây á? Vậy xin lỗi nha…” – Joo cầm chiếc hộp trên bàn lên và lại bỏ đi

- “Ya… vậy rốt cuộc cô muốn bao nhiêu hả?”

- “Gấp đôi con số đó… chắc cũng không quá đáng chứ?” – Joo ở 1 nụ cười tươi quay sang nhìn Chansung

- “Cô đang thừa cơ cắt cổ tôi đấy hả?”

- “Cắt cổ anh á? Cái đó là tôi tính cả tiền anh khiến tôi mất việc làm đó chứ ở đó mà nói…” – Con mắt cười của Joo giờ đã chuyển sang hình viên đạn nhìn chằm chằm vào Chansung

- “Được rồi, vậy cô về đi… tôi không cần nữa…” – Quá bực tức với thái độ của Joo nên Chansung đã không thể nào nhịn nữa và đuổi cô về

- “Là anh nói đó, lỡ như anh có thay đổi ý định kêu tôi lại thì sẽ không còn giá đó nữa đâu…” – Joo cũng bực tức không kém Chansung, qua “phán” cho anh 1 câu xanh rờn rồi đóng sầm cửa lại – “Cái tên đáng ghét…” – Joo thầm nói trong khi đang bước xuống cầu thang

- “Cái tên Junho này, bộ hết người kiếm rồi hay sao chứ?” – Chansung đứng dựa lưng vào cửa sổ thầm nói trong khi đang chờ Junho bắt máy… - “Chết rồi…” – Và rồi đột nhiên Chansung thốt lên khi nhìn thấy xe của mẹ anh đang dần tiến vào cửa… - “Để mẹ thấy con nhỏ đó thì mình chết chắc…” – Chỉ nghĩ đến cảnh tượng mẹ anh bắt gặp Joo đang đi xuống và cô nàng sẽ khai ra mọi chuyện khi mẹ anh hỏi thì Chan đã cảm thấy lạnh xương sống rồi… anh thật sự không dám nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra sau đó nữa… thế nên anh vội chạy ra khỏi phòng và kéo Joo lại…

- “Theo tôi…”

- “Yah… anh làm gì vậy hả?” – Joo bị giật mình vì đột nhiên Chansung chạy tới và kéo cô ngược lên lầu

- “Im lặng đi, bị nghe được là chết đó” – Chansung lấy tay che miệng Joo lại nhưng cô nàng cứ í ới không thôi – “300.000 won chắc giá… OK?”

- “Uhm…” – Nghe đến đó thì Joo không còn la lối gì nữa, cô chỉ khẽ gật đầu rồi ra hiệu cho Chansung bỏ tay ra…

--------------------------------------------------

Trong phòng Chansung

- “Rồi, vậy hôm nay anh muốn làm món gì đây?”

- “Uhm… tôi muốn trong 2 tuần sẽ có thể nấu được 1 bữa ăn hoàn chỉnh gồm 1 món khai vị 3 món chính và 1 món tráng miệng… đủ thời gian chứ?”

- “Cái đó còn phải tùy người học nữa…” – Joo nhếch mép cười trong khi đang lấy vài thứ từ trong chiếc thùng kia ra…

- “Yah cô…”

- “Nhìn thấy anh như vậy thì tôi cũng đủ biết anh thuộc dạng chỉ biết anh không biết làm rồi thế nên tôi sẽ chỉ cho anh những món dễ làm nhưng lại rất đặc biệt… OK?”

- “Thật chứ?”

- “Thật… nhưng mà… anh có thể nói cho tôi biết vì sao anh muốn học gấp như vậy không?” – Joo nghiên đầu qua hỏi Chansung

- “Đó không phải chuyện của cô, lo mà dạy tôi đi…” – Nhưng anh chàng lại lạnh lùng đẩy đầu cô sang 1 bên rồi tự mình đi đến bên tủ lạnh

- “Xì… không nói thì thôi” – Joo chu mỏ nói rồi cũng đi theo anh sang phía đó… - “Uhm, vậy hôm nay làm salad nha…” – Joo nói khi nhìn thấy trong tủ lạnh nhà Chansung có khá nhiều rau củ

- “Gì hả?” – Chansung liếc sang nhìn Joo vì nghĩ cô có ý muốn đá đểu anh chuyện hôm trước

- “Gì là gì chứ? Tủ anh toàn rau thế này… không làm salad thì làm gì được…” – Joo đáp trả

- “Được rồi…” – Thấy Joo nói cũng đúng nên Chan đành nghe theo…

Tối hôm đó Joo đã rất kĩ càng dạy Chansung từng chút từng chút 1 từ việc thái rau, cắt củ quả thế nào cho đều và còn cả cách pha nước sốt theo tỉ lệ sao cho ngon nữa…

Nhưng cái anh chàng vụn về này thì lại chẳng làm được gì cho ra hồn cả, thái rau thì bị đứt tay, cắt củ quả thì cắt ra đủ thứ hình dạng khác nhau, còn pha nước sốt thì tiêu đường mắm muối cứ cho loạn cả lên…

- “Này, anh tập trung dùm tôi chút được không? Món này là món dễ nhất rồi đó…” – Joo nói với Chansung sau hơn 4 tiếng đồng hồ vật lộn với mớ rau củ kia…

- “Biết thế nào được, lúc tôi làm nó cứ loạn cả lên…” – Chansung thảy mạnh thau trộn salad xuống bàn mà nói

- “Này… chính vì vậy mà anh không thể nào làm ra được 1 món ăn ngon đó anh có biết không? Người ta nói từng cọng rau từng trái ớt đều có linh hồn, nếu anh nấu nó bằng cả tấm lòng và sự tỉ mỉ thì chắc chắn nó sẽ ngon, còn nếu anh cứ thế này thì tôi dám cá với anh luôn đó, ngàn đời anh cũng không thể nấu ra bất cứ thứ gì đâu…” – Joo thất vọng nhìn Chansung rồi nhìn sang thau rau nói – “Công thức với trình tự làm tôi ghi ra đây hết cho anh rồi, anh xem nó cộng thêm lời chỉ dẫn của tôi lúc nãy rồi tự tập làm lại đi chứ giờ cũng khuya rồi tôi phải về đây… Số điện thoại của tôi tôi cũng ghi trong này rồi, có gì gọi tôi… được chứ?”  

- “Nè, cô chưa dạy tôi xong mà…” – Chansung hỏi Joo

- “Tôi nói rồi… anh phải tự suy nghĩ lại xem anh thật sự muốn học nấu ăn là vì cái gì, chứ nếu như anh cảm thấy việc học nấu ăn này là bị ép buộc thì dù tôi có dạy anh thế nào cũng không được đâu… vậy nha… tôi về à…”

- “Nè, vậy còn tiền công hôm nay…”

- “Hôm nay tôi chẳng dạy anh được gì nhiều nên thôi, tiền hôm nay tôi không lấy đâu… vậy nha…”

Sau khi Joo rời khỏi thì 1 mình Chansung đứng lặng yên mà suy nghĩ về những lời cô nói… Quả thật Joo nói không sai, đã đến lúc anh phải thật sự suy nghĩ đến việc rằng anh muốn học nấu ăn thật sự vì cái gì rồi…

--------------------------------------------------

5 giờ sáng hôm sau

Joo đang yên giấc trong phòng thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên in ỏi làm cô tỉnh giấc…

- “Gì vậy? 5 giờ sáng?” – Joo đưa tay mò lấy chiếc đồng hồ trên bàn và giật mình khi nhìn thấy cây kim đồng hồ mới chỉ chỉ đến số 5 – “Yeoboseyo” – Nhưng dù thế thì Joo vẫn cố gắng nghe máy…

- “Joo à, không ổn rồi, cô sang đây giúp tôi nhanh lên…”

- “Chansung?”

--------------------------------------------------

1 lát sau tại nhà Chansung

- “Xin lỗi vì làm phiền cô vào giờ này…” – Chansung nhẹ nhàng mở cửa và dẫn Joo vào trong nhà 1 cách cẩn trọng

- “Nhưng có chuyện gì chứ?” – Joo ngạc nhiên hỏi

- “Suỵt, lát vào trong rồi cô sẽ biết” – Chansung đưa tay lên miệng và ra hiệu cho Joo nói nhỏ tiếng

- “Thật ra là chuyện gì?” – Joo vừa ngáp vừa hỏi Chansung khi cả 2 vào phòng…

- “Nè, tôi theo công thức của cô làm hết rồi, cũng bỏ công sức cả đêm ra làm nhưng sao vẫn không được vậy? Làm ơn nói cho tôi biết” – Chansung đặt đĩa salad ra trước mặt Joo …

- “Anh… đã thức cả đêm để làm nó sao?” – Joo lại ngạc nhiên hỏi Chansung

- “Uhm… tôi làm y chang cách cô chỉ rồi nhưng ăn vào… kì kì sao á…” – Chansung ngồi xuống đối diện Joo nói

- “Anh có làm đúng theo những gì tôi chỉ không đó?”

- “Không sai 1 li, tôi làm y chang rồi còn gì… Hay là cô dạy sai nên nó mới như thế chứ?”

- “Anh… thôi đi… để tôi xem thế nào, có sai cái gì là anh chết với tôi…” – Joo cầm nĩa lên và găm lấy 1 miếng salad lên dùng thử… nhưng… có cái gì đó không ổn ở đây… tại sao cái nĩa lại nặng đến vậy chứ? Joo tò mò nâng chiếc nĩa lên và phát hiện ra 1 khoanh chuối to đùng đang nằm ngay dưới nĩa của cô… - “Yah… anh…” – Joo ngước lên nhìn Chan… - “Tôi nhớ là trong cái công thức của mình đâu có cái thứ tên C-H-U-Ố-I này đâu chứ hả?” – Joo nhấn mạnh từng chữ hỏi Chansung

- “À… cái đó…” – Chansung cười trừ nhìn Joo

- “Cái này thì sao hả?”

- “Thì tôi thích nên cho nó vào thôi mà… có gì sai chứ?” – Chansung cố cãi lại

- “Anh hai của tôi ơi, đâu phải cái gì anh thích anh cũng có thể cho vào được chứ? Chả nhẽ anh thích thuốc chuột rồi anh cũng cho vào để người khác ăn à?”

- “Cô nghĩ tôi khùng sao mà thích thuốc chuột hả? Mà phải rồi, nếu tôi có thật sự thích thuốc chuột thì người đầu tiên tôi cho ăn là cô đó…”

- “Vậy cám ơn lòng tốt của anh nha… cho tôi xin đi… Bây giờ làm ơn vào trong đó và làm lại đĩa khác cho tôi… nhớ là tuyệt đối không được cho bất cứ thứ gì khác vào… nhất là cái trái này nghe chưa…” – Joo cầm trái chuối trên bàn đưa qua đưa lại trước mặt Chansung

- “Được rồi!” – Chansung cầm đĩa salad lên rồi bước vào bếp

- “Nhớ đó…” – Joo vẫn ngồi yên đó nói với theo

Cứ thế Chansung cứ cặm cụi loay hoay làm theo công thức của Joo, có thể nói từ bé đến nay chưa bao giờ anh làm 1 điều gì đó mà lại chăm chú đến thế này… Liệu có phải cô bé đó đã thành công bước đầu tiên trong việc thay đổi con người anh hay không?

- “Nè… xong rồi nè… ngon lắm đó… cô…” – Chansung reo lên 1 cách vui mừng khi vừa nếm thử 1 miếng và cảm thấy nó rất ngon nhưng chợt anh nhận ra rằng Joo đã ngủ gục trên ghế sofa từ bao giờ bao rồi… Cũng phải thôi, ai mà có thể tỉnh táo nổi khi bị gọi dậy vào lúc 5 giờ sáng cơ chứ… Thế nên Chansung đã cho đĩa salad vào tủ lạnh và bế Joo vào giường của mình trong khi bản thân anh thì dọn dẹp những thứ còn sót lại trên bếp kia…


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

22#
 Tác giả| Đăng lúc 9-12-2012 05:39:21 | Xem tất


Anh đã đặt tất cả trái tim mình vào câu trả lời của em
Anh đã nói cho em biết tất cả nỗi lòng của mình trong giây phút ấy
Nên xin hãy cho anh biết
Có phải chỉ mình anh đơn phương trong tình yêu này hay không?


Những ngày sau đó, Joo vẫn tiếp tục đến nhà Chansung và dạy cho anh những món ăn khác nhau…

Khoảng thời gian ấy, Joo đã dạy cho Chansung rất nhiều thứ, ngoài các công thức và cách nấu ăn ra thì cô còn dạy cho anh về ý nghĩa của chúng…

Từ những món ăn đơn thuần ấy mà cô có thể nói cho anh biết được rằng cuộc sống này tuy việc được ăn uống ngon miệng là thoải mái nhất nhưng việc nấu ra những món ngon cho người khác thưởng thức còn khiến mình thoải mái và hài lòng hơn rất nhiều…

Một món ăn khi được dọn ra, có thể người ăn sẽ không thể nào cảm nhận được hết hương vị cũng như tấm lòng của người nấu nhưng chẳng sao cả, miễn sao người nấu cảm thấy hài lòng với những gì mình đã làm và người ăn cảm thấy ngon là được…

Điều đó cũng giống như việc khi mình đã yêu mến 1 ai đó thì chỉ cần làm tất cả thật tốt để mong cho người đó hạnh phúc mà chẳng cần biết rằng người đó cảm nhận được hay đáp trả lại không…

Chẳng những thế, Joo còn kể cho anh nghe rất nhiều câu chuyện về đời sống hằng ngày, về những con người không có cơm để ăn hay những con người phải làm lụm vất vả lắm mới có được 1 bữa cơm đạm bạc… Mỗi lần như thế là mỗi lần Joo luôn bảo Chansung rằng không nên bỏ bữa hay phí phạm thức ăn nữa bởi vì tất cả đều rất quý giá…

Ở bên cạnh Joo, Chansung cảm nhận được rằng dường như mình đang ở trong 1 thế giới hoàn toàn khác lạ vậy… Không những lời nịn hót, không những thứ xa hoa và cầu kì, không 1 chút âm thanh của những bản nhạc… tất cả chỉ đơn thuần là tiếng thái rau, nướng thịt, đánh trứng… những âm thanh riêng đặc trưng của không gian bếp cùng với tiếng cằn nhằn mỗi ngày của Joo nhưng sao nó lại khiến anh cảm thấy vui và thanh thản đến lạ… Dần dần anh cởi mở tấm lòng của mình hơn đối với Joo và anh tiết lộ với cô rằng thật ra anh muốn học nấu anh là vì 1 người đặc biệt và người ấy vài hôm nữa sẽ từ Mỹ trở về đây…

Còn Joo thì qua từng ngày cô cũng đã cảm nhận được vài thay đổi nơi Chansung, tuy nó không lớn lắm nhưng ít ra cũng giúp cô nhận thấy rằng Chansung của ngày hôm nay không còn giống như anh chàng thiếu gia mà ngày đầu tiên cô gặp nữa… Trái tim Joo qua từng ngày đã cảm nhận được những nhịp đập mạnh mẽ hơn nhưng Joo luôn phủ nhận điều đó bởi vì cô không muốn làm người thứ 3 chen vào chuyện của Chansung…

Thế nhưng chuyện  gì đến cũng sẽ đến, dù Joo có cố gắng phủ nhận đi thứ tình cảm đang ngày càng lớn dần trong cô thì cô cũng không thể nào thay đổi cái thứ cảm giác đang len lỏi vào trái tim của Chansung… Liệu… sau khoảng thời gian ngắn ngủi đó… trái tim của cả 2 người sẽ có chung 1 nhịp đập hay không?

Ngày thứ 13 tại nhà Chansung

- “Chị ơi cho tôi hỏi…” – Joo bước xuống nhà hỏi 1 cô hầu gái

- “Ơ cô Joo, sao cô lại xuống đây… chẳng phải cậu chỉ dặn cô ở trên phòng sao?”

- “Tôi biết… nhưng mà sao đến giờ này Chansung-ssi còn chưa về, tôi còn phải về nhà nữa…” – Joo nhìn sang đồng hồ mà nói

- “Chắc cậu ấy hôm nay có chuyện gì rồi, hay là cô về trước đi, khi nào cậu ấy về thì tôi sẽ nói lại cho…”

- “Uhm, đành vậy thôi, vậy tôi lên lấy túi xách, lát phiền cô mở cửa cho tôi nhé…”

- “Vâng”

Nghe cô người hầu nói thế thì Joo cũng đành chịu, cô trở về phòng và lấy túi xách của mình và rồi đột nhiên Chansung không biết từ đâu xuất hiện, anh đứng ngay lối cửa ra vào khiến Joo giật cả mình…

- “Chansung-ssi, sao giờ này anh mới về vậy? Anh đã đi đâu vậy? Uống rượu á?” – Joo nhìn Chansung bằng 1 ánh mắt lo lắng và tới tấp hỏi anh

- “Uh, ngày mai người ấy về rồi, tôi vui quá nên… Mà sao cô cứ suốt ngày cằn nhằn và hỏi tôi nhiều thứ thế hả? Cô là gì của tôi chứ?” – Vì có chút men rượu trong người nên Chansung chẳng thể nào kiểm soát được lời nói của mình và bản thân anh cũng không biết rằng lời nói trong cơ say ấy lại khiến Joo buồn đến thế nào…

- “Uhm… thì tôi chẳng là gì của anh cả nhưng ít nhất anh phải biết tôn trọng tôi chứ… nếu anh không thể về hôm nay thì có thể gọi điện cho tôi khỏi chờ anh mà…” – Nét buồn thoáng hiện lên trên gương mặt Joo nhưng cô tự nhủ rằng quả thật cô chẳng là gì của Chansung cả, bạn gái anh ta ngày mai cũng về rồi còn gì… thế nên cô đâu có lý do gì để buồn nữa cơ chứ?

- “Là tại cô ngốc thôi… nếu như không thấy tôi về thì không biết gọi hỏi tôi hay là đi về trước à… cần gì chờ tôi đến giờ này chứ?” – Chansung loạn choạng bước đến gần phía Joo hỏi

- “Tôi… thì dù gì tôi cũng đã nhận tiền của anh rồi nên… nên…” – Bị Chansung bắt trúng tim đen, Joo cũng không biết giải thích thế nào nữa rồi

- “Chứ không phải cô thích tôi sao?” – Ngay khi vừa dứt câu nói thì Chansung đã ghì chặt Joo vào tường, gương mặt anh gần sát gương mặt cô đến nỗi họ có thể cảm nhận thấy hơi nóng tỏa ra từ hơi thở của đối phương…

- “Không phải… tôi chỉ là…” – Joo quay mặt sang nơi khác để tránh ánh mắt của Chansung lúc này…

- “Nói đi… có hay không?” – Chansung vẫn giữ nguyên vị trí đó mà hỏi Joo

- “Tôi… tôi…” – Và rồi thừa lúc Chansung sơ hở, Joo đã cầm lấy túi xách của mình và chạy đi mất…

Trong lòng Joo hiện giờ rất rối, chưa bao giờ cô cảm thấy trái tim mình đập nhanh và mạnh đến thế này… cô biết điều này chứng tỏ rằng cô đã thật sự thích anh… nhưng cô không thể… làm thế nào mà cô có thể xen vào chuyện tình cảm của người khác được chứ? Minjoo à, hãy nhớ mày chỉ là người dạy anh ta nấu ăn, hết hợp đồng thì mày cũng không còn là gì nữa đâu… Hãy tỉnh táo lại đi Minjoo à…

Trong khi đó, Chansung dường như đã cảm nhận được rằng mình đã lỡ lời, anh bước xuống nhà uống cốc nước để lấy lại bình tĩnh và đột nhiên anh nhìn thấy 1 bản tin về khuya trên TV đề gặp đến việc gần đây có vài cô gái bị hại trên đường đi học hoặc đi làm về… Đặc điểm chung của họ là thường về nhà rất khuya và bị hại tại 1 con hẻm nhỏ ở đường Kangnam…

- “Kangnam… chẳng lẽ…” – Nghe đến đó Chansung lại chợt nghĩ đến Joo, bây giờ cũng đã qua 12 giờ đêm rồi con gì… Anh vội chạy lên lầu và cầu mong rằng cô vẫn đang bình an…

Chụp ngay chiếc điện thoại rơi trên sàn, Chansung nhấn số gọi cho Joo và dường như là cô bắt máy ngay lập tức…

- “Chansung à…” – Giọng Joo như muốn khóc qua điện thoại

- “Joo, cô không sao chứ?” – Chansung lo lắng hỏi

- “Tôi… tôi sợ lắm… hình như từ nãy đến giờ có ai đó cứ đi phía sau lưng tôi… tôi không biết phải làm thế nào nữa…”

- “Cô đang ở đâu vậy?”

- “Tôi… tôi vừa đi qua ngã tư gần nhất ở nhà anh đó…”

- “Cô cứ đi từ từ thôi, chờ tôi… tôi đến ngay đây…” – Không 1 chút chần chừ, Chansung lập tức ra khỏi nhà và chạy theo hướng Joo nói…

Chansung cứ chạy chạy mãi, trên đường đi không biết anh đã va phải bao nhiêu thứ khiến cho tay chân mình bị chảy máu nhưng anh cũng mặc kệ vì bây giờ đối với anh chẳng có gì quan trọng hơn Joo…

- “Joo à…” – Chansung hét lớn khi nhìn thấy cô… Anh vội chạy đến và ôm lấy cô từ phía sau…

- “Chansung à…” – Lúc này đây Joo đã thật sự bật khóc, cô cũng không biết bản thân mình khóc vì sợ hay là vì vui mừng khi Chansung đã đến nữa…

- “Xin lỗi vì tôi đã đến trễ, xin lỗi…”

Ngay khi Chansung vừa đến thì người đi theo sau Joo từ nãy đến giờ cũng lặng lẽ rút lui…

Sau đó thì Chansung đưa Joo về nhà của cô, trên đường đi, Joo cứ nức nở khóc khiến Chansung chẳng còn biết làm gì ngoài việc ôm cô vào lòng mà an ủi…

Khi đến trước của nhà Joo thì cũng là lúc cô nàng đã thôi khóc…

- “Vào nhà đi…” – Chansung nói rồi khẽ quay lưng đi

- “Khoan đã…” – Nhưng không hiểu vì sao Joo lại lấy tay anh và kéo lại

- “Chuyện gì?”

- “Tay anh… sao bị thương vậy, còn cả chân nữa… lúc nãy đâu có chứ?” – Giờ lại đến phiên Joo lo lắng ngược lại cho Chansung

- “Tôi không sao đâu mà…” – Chansung rút tay mình ra khỏi tay Joo

- “Thật sự không sao chứ?”

- “Sao hả? Cảm thấy có lỗi sao?” – Đột nhiên nụ cười ma mãnh lại trở về trên gương mặt Chansung

- “Uhm… thì…hơi hơi…”

- “Hơi hơi là thế nào?” – Càng lúc anh lại càng tiến sát về phía Joo hơn

- “Uhm thì có… được chưa?” - Joo bối rối gật đầu

- “Vậy thì được rồi… ngày mai… là ngày cuối đúng không nhỉ?”

2 từ “ngày cuối” được thốt ra từ miệng Chansung khiến cho cả 2 rơi vào trạng thái im lặng 1 lúc lâu… có lẽ dường như cả Joo lẫn Chansung đều cầu mong cho ngày này sẽ không đến… Nhưng sự thật thì không ai có thể điều khiển cho thời gian đứng yên lại cả… Bản thân Joo hiểu điều đó nên cô cũng khẽ gật đầu trả lời anh 1 cách buồn bã…

- “Uhm…”

- “Vậy mai… cô đến sớm 1 chút nha… Vì người quan trọng nhất của tôi về rồi…, tôi nhất định sẽ tận dụng những gì cô đã dạy để làm ra những món ăn thật ngon bằng cả tấm lòng mình nhưng tôi chưa đủ tự tin lắm nên tôi muốn cô đến giúp tôi 1 tay…”

- “Vậy tiền công cho ngày mai là bao nhiêu?” - Joo tinh nghịch hỏi Chansung

- “Ngày mai vẫn chưa hết thời hạn 2 tuần mà… Mà thôi sao cũng được… Nếu cố thích thì… là 1 giá đặc biệt đó, cô nhất định sẽ không lỗ đâu nên nhớ đến đó…” - Nói rồi Chansung đi khỏi nơi đó…

- “Giá đặc biệt… thật ra là gì chứ?” - Joo đứng đó nhìn theo Chansung mà thầm nghĩ

--------------------------------------------------


Ngày hôm sau

- “Tôi đến rồi đây” - Theo đúng lời dặn của Chansung, Joo đến đó sớm hơn thường ngày 1 chút

- “Cô Joo đến rồi ạ… cậu chủ chờ cô trên lầu đấy ạ…” - Và cũng như những ngày khác, cô người hầu đáp trả Joo bằng 1 nụ cười trên môi

- “Cám ơn nhé” - Joo cũng mỉm cười rồi đi 1 mạch lên lầu – “Hử… anh làm xong hết rồi sao?” - Joo bước vào phòng và không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy Chansung gần như đã hoàn thành xong mọi thứ…

- “Tới rồi hả?”

- “Uhm… mà anh đã làm xong hết thế này thì bảo tôi đến làm gì?” - Joo thắc mắc

- “Thật ra thì tôi…”

- “Chansung à…” - Đang định nói điều gì đó với Joo thí đột nhiên mẹ Chansung về đến nơi và tìm anh…

- “Chết rồi… cô trốn dưới gầm bếp đi, nhanh lên…” - Chansung kéo Joo trốn trong khoảng trống dưới chân mình trong khi bản thân thì giả vờ vẫn đang làm bếp

- “Chansung à…” - Ngay lúc đó mẹ anh bước vào

- “Dạ?”

- “Mẹ vừa đi đón người đó về xong, vừa về là bảo đói và muốn ăn những món con nấu rồi kìa…” - Mẹ Chan cười tươi nói

- “Vâng con biết rồi, sắp xong rồi mẹ nói ba chờ con chút…” - Chansung cười tươi đáp trả lại mẹ anh

Và khi chắc chắn mẹ mình đã đi khỏi thì Chansung mới khom người xuốn chỗ Joo đang nấp

- “Nè, mẹ tôi đi rồi… cô ra đi…” – Chansung nắm tay Joo để kéo cô ra nhưng đột nhiên cô lại giật tay lại

- “Anh đi lo cho người ta đi, không cần lo cho tôi đâu…” – Joo thu mình vào trong cái góc nhỏ bé đó và nói

- “Này nói gì vậy?”

- “Đi đi, lát nữa tôi tự biết tìm đường ra mà…”

- “Gì chứ? Ai nói là cho em về chứ?” – Chansung thay đổi cách xưng hô cũng như biểu hiện gương mặt anh khiến Joo ngạc nhiên – « Thật ra, lý do hôm nay anh kêu em đến đây làn vì muốn em trả lời anh 1 câu hỏi… »

- “Câu hỏi gì?”

- “Câu hỏi ngày hôm qua anh hỏi em… em… có thích anh không?”

- “Anh đừng có giỡn với tôi nữa mà… bạn gái anh đang ở dưới nhà đó, lỡ cô ấy nghe được thì…” – Joo chưa kịp nói dứt câu thì đôi môi của Chansung đã nhanh chóng cướp lấy môi cô… nó mãnh liệt đến nỗi như muốn nói với cô rằng anh thật sự đã yêu cô mất rồi vậy…

- “Hóa ra mấy hôm nay em luôn tránh anh là vì chuyện đó sao?” – Dời môi mình ra khỏi môi của Joo, Chansung nhìn vào đôi mắt cô và mỉm cười hỏi

- “Giờ không phải là lúc để anh cười như vậy đâu… anh có biết anh làm như vậy khiến tôi khó xử lắm không hả?” – Joo bắt đầu khóc khi nói điều đó với Chansung

- “Em nói như vậy có nghĩa là không phải mình anh yêu đơn phương đúng không?”

- “Anh đừng có nói nữa… tôi không muốn nghe đâu mà…” – Joo dùng đôi tay của mình bịt chặt lỗ tai của mình lại để không phải nghe theo bất kì lời nào của Chansung nữa

- “Ngốc à… đi theo anh…” – Và rồi Chansung mạnh tay kéo Joo ra khỏi chỗ đó

- “Anh đưa tôi đi đâu chứ? Nè…” – Joo vội lau đi những giọt nước mắt của mình và hỏi Chan

- “Đưa em đến nói rõ ràng với người đó…” – Chansung cứ thế mà kéo Joo đi xuống nhà…

- “Nè…”

- “Thưa ba mẹ…” – Chansung dừng lại ngay trước bàn ăn của ba mẹ mình

- “Ba mẹ?” – Joo ngạc nhiên khi Chansung đưa cô đến gặp ba mẹ anh thay vì bạn gái

- “Chan, các món ăn của con đâu? Còn cô gái này…?” – Ba của Chansung hơi ngạc nhiên hỏi

- “Trước tiên là con muốn thú nhận với ba mẹ điều này… Khoảng thời gian ba đi nước ngoài, con ở Hàn Quốc ngoài chuyện chơi bời ra thì chẳng còn làm gì khác đâu ạ… đến khi nghe mẹ nói 2 tuần nữa ba sẽ về, lúc đó con mới vội tìm 1 người về dạy nấu ăn cấp tốc cho con… Con xin lỗi vì đã giấu ba mẹ chuyện đó… nhưng… có lẽ đây cũng là ý trời khi cho con tìm được 1 “cô giáo” tốt như vậy… Cô ấy không những dạy con nấu ăn mà còn dạy con cách làm người và nhiều điều khác nữa…” – Chansung nở 1 nụ cười mãn nguyện khi nói đến điều đó trong khi tay anh vẫn nắm chặt tay Joo

- “Và còn cả về tình yêu nữa đúng không?” – Ba của Chansung cũng mỉm cười khi nhìn thấy điều đó

- “Dạ?” – Joo bối rối và xấu hổ đến nỗi mặt cô đã chuyển sang màu cà chua…

- “Vâng ạ… thế nên, con có 1 thỉnh cầu là… bắt đầu từ ngày mai, cả con và Joo có thể cùng vào Star Kit làm không ạ?”

- “Chuyện 2 đứa yêu nhau ta không cấm, nhưng còn việc vào Star Kit thì ta còn phải xem lại tay nghề của cả 2 đứa nữa…”

- “Joo thì ba đừng lo, cô ấy lẽ ra đã trúng tuyển vào Star Kit rồi, chỉ tại lúc đó con nông nỗi khiến cô ấy mất việc thôi…” – Chansung giải thích

- “Vậy sao? Thế còn con?”

- “Ba muốn thử tay nghề của con ạ? Được thôi…” – Vừa nói Chansung vừa ra hiệu cho người hầu mang những món anh đã làm ra

- “Chà… nhìn cũng được chứ nhỉ phải không ông xã…” – Mẹ Chansung ngồi kế bên âm thầm ủng hộ con trai mình…

- “Màu sắc và mùi thì có vẻ ổn đấy… nhưng mà… cậu Hwang à, cậu có thể cho tôi biết cái này là gì không?” – Vừa nói ba Chansung vừa gấp khoanh chuối lên và hỏi anh

- “Chuối á?” – Joo hét lớn khi nhìn thấy cái thứ mà cô đã bao lần dặn anh là tuyệt-đối-không-được-bỏ-vào kia và quay sang nhìn anh với ánh mắt hình viên đạn – “Không phải em đã nói với anhbao nhiêu lần là đừng cho vào rồi sao?”

- “Nhưng anh cũng nhiều lần nói với em là anh thích rồi còn gì?”

- “Anh thích cũng không nên bỏ bào chứ?”

- “Yah… Nhưng lần này anh nếm thừ rồi, nó thật sự ngon mà…”

- “Hay nhỉ? Ngon vậy sao ba anh không ăn chứ?”

- “…”

Chansung và Joo cứ thế mà tiếp tục cuộc khẩu chiến của mình, họ thậm chí còn không biết đến rằng có 2 vị “khán giả bất đắc dĩ” kia đang chăm chú nhìn họ và 1 mỉm cười 1 cách hài lòng…

- “Anh nghĩ anh vào nấu món khác cho em ăn thì tốt hơn…” – Ba của Chansung quay sang nói với mẹ anh

- “Những món khác mà Chan nó nấu cũng đâu tệ…”

- “Không tệ á, em nhìn kĩ đi, có món nào nó không cho chuối vào không… thiệt tình…” – Ba Chansung lắc đầu 1 cách ngao ngán

- “Phải ha… cái thằng này, nó ghiền chuối đến vậy sao chứ?” – Mẹ Chansung lúc này mới để ý kĩ những món anh mà anh làm

- “Thôi, chúng ta ra Star Kit đi, anh sẽ nấu cho em ăn, còn thằng Chan thì… cứ để con bé đó “dạy dỗ” lại cũng được…” – Ba Chansung rời khỏi bàn ăn của mình

- “Vậy là anh đồng ý chọn con bé đó làm dâu nhà mình rồi chứ gì?” – Mẹ anh cũng vội đi theo sau

- “Sao em dễ đồng ý quá vậy?”

- "Anh nghĩ rằng em thật sự không biết gì về chuyện con bé hay ra vào nhà mình trông suốt thời gian qua sao, mỗi động tĩnh của thằng nhóc đó em đều biết rõ mà... và con bé là người thế nào thì em cũng cho điều tra hết rồi, anh khỏi phải lo đi..." - Mẹ Chansung quay lại nhìn Joo và Chan mỉm cười trước khi rời khỏi nhà

2 bậc phụ mẫu đã rời khỏi nhà từ lúc nào rồi mà ở bên trong, ngay trước bàn ăn ấy vẫn còn 2 con người đang tranh luận với nhau về 1 đề tài khá đặc biệt kia…


~The end~


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

23#
 Tác giả| Đăng lúc 16-5-2013 20:41:39 | Xem tất
The last story
Go Back




Author: Yuki_Hooseki

Pairing: Nichkhun, Taecyeon (2PM) - Tiffany (SNSD)

Disclaimer: Câu chuyện và nhân vật thuộc về au

Ost: Go Back (2PM)

Rating: K

Category:

Summary: Nếu có 1 điều ước. bạn có bao giờ ước rằng sẽ có thể quay lại ngày mà. bạn chưa gặp ai đó không?

Casting


Ok Taecyeon




Xin lỗi vì anh không thể làm chủ trái tim mình
Xin lỗi vì anh đã luôn bên cạnh em như thế
Nhưng giờ anh đã nhận ra rằng.
Đã đến lúc anh nên buông tay!


Hwang Miyoung - Tiffany




Có phải em đã cho anh quá nhiều hy vọng hay không?
Hay do bản thân em đã vô ý tạo nên sự hy vọng ấy?
Em xin lỗi, em cư xử như thế đều là vì.
Anh là người bạn thân nhất của em


Nichkhun





Cậu không thể làm chủ trái tim mình và tớ cũng thế
Tớ yếu cô ấy và cậu cũng biết rõ mà đúng không?
Tớ không trách cậu vì bất cứ chuyện gì. thế nhưng. nếu có thể.
Xin cậu hãy buông tay đi

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

24#
 Tác giả| Đăng lúc 17-5-2013 23:40:42 | Xem tất
The last story
Go Back




Ít nhất là hôm nay, hãy quên anh đi, xin em đấy, hãy để anh ra đi
Anh sẽ nhớ cảm giác của sự chờ mong, không phải em thì anh cần ai đó để yêu
Anh muốn quay lại, lúc này đây anh xin lỗi
Nhưng thật sự anh muốn quay lại, quay lại khoảng thời gian anh chưa quen biết em


1 ngày hè nóng bức giữa lòng thành phố Seoul…

- “Mát quá đi…” – 1 cơn gió thổi qua khi Tiffany đang đi dạo trên dường khiến cô nàng thích thú hét lên…

Trong khi đó, phía bên cạnh, Taecyeon vẫn như mọi khi. anh chẳng nói lời nào cả mà chỉ lặng lẽ nhìn cô mà thôi…

- “Hôm nay ăn trưa sẽ là gì nhỉ?” – Tiffany quay sang hỏi Taecyeon

- “Món Thái đi, hôm qua anh nghe Khun nói là cậu thấy thèm món Thái ý” – Taec nhún vai nói

- “Không… em hỏi anh cơ… hôm nay anh ấy có rảnh đâu…” – Gương mặt Tiffany thoáng hiện lên nét buồn khi nói về điều đó

Tiffany buồn bã là thế, nhưng cô đâu hề biết rằng trên gương mặt của Taecyeon cũng chẳng có gì gọi là vui cả…

Đã bao lần như thế này rồi cơ chứ? Cứ mỗi khi Nichkhun bận là cô đều gọi anh ra để đi cùng mình… Nhiều người nói rằng anh là thằng ngốc vì Tiffany chỉ coi anh là người thay thế mà thôi chứ thật sự chẳng có gì với anh đâu…

Ừ thì Taecyeon biết rõ chứ… và anh cũng đã bao giờ nói rằng Tiffany thích anh đâu nhỉ? Thế nhưng Taecyeon cũng không thể nào phủ nhận chuyện anh thích Tiffany, và anh cũng đã từng tự trách bản thân mình vì đã gián tiếp làm mai cho cô và Nichkhun… thế nhưng… giờ có hối hận hay tự trách thì có làm gì được đâu chứ? Điều duy nhất anh có thể làm chính là cùng cô đi loang quanh khắp các nẻo đường mỗi khi cô buồn chán hay gây gỗ với Nichkhun mà thôi…

Còn vì sao anh phải làm vậy à?

Ừ thì… là vì anh là BẠN THÂN của cô…

- “Oppa” – Tiếng Tiffany vang lên khiến Taec giật mình

- “Hả?”

- “Em hỏi là anh muốn đi ăn ở đâu?” – Tiffany chớp mắt nhìn anh

- “À… tùy em… anh sao cũng được mà…”

- “Vậy thì… cửa tiệm kia nha” – Tiffany nhanh chóng kéo tay Taecyeon đi đến 1 cửa tiệm màu hồng gần đó… - “Ơ… không phải tiệm ăn à?” – Tiffany có chút hụt hẫn khi đứng trước cửa tiệm ấy vì đó thật chất là 1 tiệm hoa chứ không phải nhà hàng hay tiệm ăn gì cả

- “Tại em cứ thấy cái gì màu hồng là cứ bay đến chả thèm dòm ngó gì cả… Cuồng thì cũng cuồng vừa thôi chứ?” – Taecyeon vừa nói vừa nhìn xunh quanh xem có tiệm ăn hay nhà hàng nào khác không

- “Thôi kệ đi, vào xem thế nào…” – Nhưng rồi Tiffany lại bị cái màu hồng của cửa tiệm kia làm mờ mắt và rồi bước luôn vào trong đó

- “Nè…”

- “Woa… đẹp thật đó…” – Tiffany cười tít cả mắt khi nhìn thấy rất nhiều loại hoa được trưng bày bên trong cửa tiệm màu hồng xinh xắn ấy

- “Anh chị muốn mua gì ạ? Hôm nay cửa tiệm chúng tôi mới nhập về nhiều loại hoa mới lắm, hay anh chị xem thử nhé?”

- “Đẹp ghê…” – Không biết từ khi nào mà Tiffany đã đứng trước 1 những đóa hoa hồng đỏ rực rỡ… - “Oppa~” – Và rồi cô hướng mắt về Taecyeon trong khi tay thì cứ chỉ chỉ vào những đóa hoa ấy…

- “Anh nghĩ không thích hợp đâu… Hay là… lấy chậu này đi…” – Taec vừa nói vừa với tay lấy chậu hoa anh thảo muộn nằm gần tay mình

- “Nhưng em thích hoa hồng mà…” – Tiffany bỉu môi nói

- “Cái gì cũng có ý nghĩa riêng của nó… thế nên… lấy chậu hoa này đi…” – Taecyeon nói với Tiffany rồi quay sang nói cô bán hàng gói chậu hoa ấy lại cho anh

- “Nhưng mà… hình như bạn gái anh có vẻ không vui thì phải… Thật ra thì giá của 2 loại này không chêch lệch bao nhiêu đâu ạ?” – Cô nhân viên bán hàng tưởng Taecyeon sợ mua hoa hồng mắc nên mới ép Tiffany mua loại hoa khác

- “Tiền bạc không phải là vấn đề… chỉ là… tôi không thích hoa hồng…” – Taecyeon đặt tiền lên bàn rồi cầm chậu hoa ra ngoài

- “Nè… anh mua nó thật đó hả?” – Tiffany vội chạy theo sau nói

- “Cầm đi, anh tặng em đó…”

- “Nhưng em không thích…” – Tiffany lắc đầu nói

- “Thích hay không mặc em… giữ lấy đi… vì nó thật ra là…” - Taecyeon đưa chậu hoa cho Tiffany và định nói với cô ý nghĩa thật sự của việc làm này thế nhưng ngay lúc ấy điện thoại của Tiffany lại reo lên

- “Honey! Em á? Đang đi với Taecyeon oppa…” – Tiffany tươi cười khi Nichkhun gọi đến… - “Bây giờ ạ? Được thôi, em sẽ qua đó ngay…” – Tiffany kết thúc cuộc trò chuyện trong khi vẫn giữ nụ cười hạnh phúc ấy trên môi – “Hì… Oppa à…” – Sau đó cô quay sang kéo kéo vạt áo của Taecyeon

- “Biết rồi… đi thôi” – Tiffany chẳng cần nói nhiều thì Taecyeon cũng đủ hiểu rõ là nhiệm vụ của anh lúc này không gì khác ngoài việc đưa Tiffany đến gặp Nichkhun

- “Oppa à… anh vào ăn chung với bọn em luôn nha…” – Tiffany khom người xuống hỏi khi Taecyeon chở cô đến nơi

- “Không cần đâu… công ty anh hôm nay có cuộc họp… cũng sắp bắt đầu rồi… anh phải về đây” – Taecyeon nói rồi cho xe chạy đi mất

Taecyeon phóng xe đi rất nhanh, cứ thể như anh chưa bao giờ được chạy 1 cách tự do như thế cả… các bánh xe cứ quay tròn quay tròn theo quỹ đạo vốn có của nó và mỗi lúc 1 nhanh hơn. dường  như Taec đang muốn chạy trốn 1 điều gì đó thì phải…

Taecyeon không hề đến công ty như lời anh đã nói với Tiffany, mà thay vào đó anh đã lái xe về nhà và sau đó lại chạy lên sân thượng… đứng tại nơi cao nhất ấy, Taecyeon đã hét lên rất to… Lúc này đây bao nhiêu chất chứa trong lòng anh đều 1 lần nói ra hết với hư không… Đến lúc này Taecyeon mới thật sự nhận ra rằng mình ngốc đến cỡ nào… Không phải anh ngốc theo kiểu mà những người bạn mình hay nói mà là anh đã quá ngốc nghếch khi tự cho mình rằng trái tim anh sẽ có thể bình yên khi ở bên Tiffany…

Thế nhưng… câu nói của cô bán hàng lúc nãy đã khiến Taecyeon nhận ra rằng anh chưa bao giờ có thể tự điều khiển trái tim mình theo ý muốn cả… Mỗi khi đi bên cạnh Tiffany thì trái tim anh lại đập nhanh đến lạ và khi nghe cô bán hàng nói rằng Tiffany là bạn gái mình thì anh cũng không hề có chút ý định phủ nhận… Bởi chính sâu thẳm trong anh, anh luôn mong điều đó là sự thật… nhưng… điều mà Taec mong muốn ấy mãi mãi không thể thành hiện thực vì bên cạnh Tiffany còn có Nichkhun… và Nichkhun cũng như Tiffany luôn là bạn thân của anh… Anh không thể làm điều gì khiến họ tổn thương được…

1 mình đứng ngắm nhìn thành phố từ trên cao… Taecyeon nhìn thấy ngôi trường mà trước đây anh từng học… Nơi đó ẩn chứa rất nhiều kỉ niệm đối với Taecyeon và nơi đó… cũng chính là nơi đầu tiên anh gặp Tiffany… Chợt trong đầu Taecyeon hiện lên suy nghĩ rằng… Liệu ngày hôm đó… nếu như anh không gặp cô thì mọi chuyện chắc sẽ không như thế này đâu nhỉ?

Taecyeon ngồi gục xuống sàn và rồi lại nhìn lên bầu trời cao vời vợi kia… Lúc này đây, anh thật sự muốn quay trở lại… ngày mà anh chưa từng quen biết Tiffany… chỉ có như thế thì trái tim anh mới thôi đau và lý trí của anh sẽ không còn phải khó xử như thế này nữa…

Và rồi… tiếng chuông nơi điện thoại Taecyeon lại reo lên…

- “Yeoboseyo?”

- “Oppa… Nichkhun oppa lại bận việc nữa rồi…” – Tiếng Tiffany vang lên ở đầu dây bên kia, lúc này cô đang ngồi 1 mình buồn chán trong phòng sau khi Nichkhun bỏ dở bữa ăn và đưa cô về nhà

- “Vậy em…” – Taecyeon theo thói quen định sẽ nói với Tiffany rằng hãy chờ anh và anh sẽ đến ngay nhưng… Taec chợt khựng lại… chẳng phải vừa rồi anh muốn buông tay hay sao? Mà nếu như thế thì lúc này anh càng không nên đến bên cạnh Tiffany làm gì…

- “Yeoboseyo… oppa à…” – Tiffany lên tiếng hỏi khi thấy Taecyeon đột nhiên im lặng

- “Fany à…” – Taec chậm rãi nói

- “Vâng?”

- “Ít nhất là hôm nay… em hãy quên anh đi nhé…” - Taecyeon lập tức cúp máy ngay sau câu nói kì lạ đó

- “Oppa… oppa… Yeoboseyo… oppa?” – Tiffany có gọi nhưng tín hiệu từ đầu dây bên kia đã không còn…

Tiffany không biết thật sự chuyện gì đang xảy ra cả… Cô ngồi thừ người trong phòng 1 cách buồn bã và rồi cô đưa mắt nhìn về chậu hoa mà lúc nãy Taecyeon đã mua cho cô…

- “Cái gì cũng có ý nghĩa riêng của nó… thế nên… lấy chậu hoa này đi…”

Và rồi Tiffany chợt nhớ đến lời Taecyeon nói, cô gọi điện thoại cho 1 người bạn thân của mình – Yuri, 1 nhà nghiên cứu về thực vật…

- “Yul à… cậu có biết gì về hoa anh thảo muộn không?” – Tiffany hỏi

- “Sao tự nhiên hôm nay quan tâm đến hoa lá vậy?”

- “Biết thì nói tớ nghe đi… tớ cần biết gấp lắm”

- “Tớ không rành đâu, nhưng tớ sẽ thử hỏi các đồng nghiệp xem có ai biết không” – Nói rồi Yuri cúp máy…

Và chưa đầy 3 phút sau thì cô đã gọi lại cho Tiffany

- “Sao rồi?” – Tiffany vội vàng hỏi

- “Các tiền bối của tớ nói hoa ấy mang ý nghĩ tình yêu thầm lặng ấy…”

- “Là sao?”

- “Là nếu như có anh chàng nào đó tặng cho cậu thì nghĩa là anh ta muốn ám chỉ anh ta đang yêu thầm cậu đó ngốc à… Sao hả? Có ai đang theo đuổi cậu à?”

- “À… không… chỉ là… có người bạn nhờ tớ hỏi dùm thôi, cám ơn cậu nhé… lần sau khi nào rảnh tớ sẽ đãi cậu 1 chầu”

- “Uhm được rồi…”

Sau khi cúp máy, Tiffany lại ngồi tựa đầu vào góc tường suy nghĩ về Taecyeon…

Liệu có phải cái “ý nghĩa” mà Taecyeon nói ấy có đúng là cái “ý nghĩa” mà Yuri nói vừa nãy không? Nếu như điều đó thật sự đúng thì cô biết phải làm thế nào đây? Từ trước đến nay cô không hề nghĩ đến điều đó và chỉ đơn thuần xem anh là bạn… cô biết phải làm thế nào đây?

--


Suốt 1 tuần sau đó, không ngày nào là Tiffany không tìm Taec nhưng anh lại chẳng chịu nghe máy của cô… đến nhà tìm thì cửa luôn khóa chặt… Thật sự thì Taecyeon đã đi đâu và anh muốn gì cơ chứ?

- “Fany à…” – Nichkhun gọi Tiffany khi cô đang ngồi như người mất hồn trong xe anh

- “À vâng…” – Tiffany giật mình quay sang đáp trả

- “Tới nơi rồi…” – Nichkhun vẫn dùng thái độ như mọi ngày nói với Tiffany

- “Tới nơi? Không phải anh nói chúng ta đi ăn sao? Vậy sao lại đến sân bay?” – Tiffany ngạc nhiên hỏi Nichkhun

- “Cả tuần nay anh thấy em cứ như là người mất hồn vậy, và anh đoán được em đang nghĩ gì nên mới đưa em đến đây… Vào trong đi, Taecyeon sắp đi rồi…”

- “Đi? Anh ấy đi đây vậy?”

- “Taec không nói với anh… nhưng anh nghĩ lần này sẽ rất lâu cậu ấy mới quay về…”

- “Anh không ghen hay nghĩ rằng em với Taecyeon oppa có gì với nhau sao?”

- “Nếu anh như thế thì anh đã không đưa em đến đây… Anh tin tuyệt đối vào em và anh yêu em… chính vì vậy mà anh không muốn em cứ mãi buồn bã hay suy nghĩ về bất cứ điều gì… thế nên… hãy vào đó tìm câu trả lời cho em đi… anh sẽ chờ em ở đây…”

- “Được rồi… vậy em vào tìm anh ấy rồi sẽ trở ra ngay…” – Nói rồi Tiffany bước vội xuống xe…

Tiffany cứ thế mà chạy loanh quanh khắp nơi tìm Taecyeon và rồi cuối cùng cô cũng tìm thấy anh đang chuẩn bị vào trong khu cách ly

- “Oppa à…” – Tiffany gọi lớn để níu chân Taecyeon lại

- “Fany? Sao em lại đến đây?” – Taecyeon hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Tiffany

- “Anh sao vậy? Sao đột nhiên lại đi chứ? Anh muốn bỏ mặc em thế này sao?”

- “Fany à… đừng như thế nữa… anh đã quyết định rồi…”

- “Đừng đi mà… em xin anh đó…” – Tiffany nắm chặt lấy tay Taec

- “Nếu vậy thì… em sẽ đi cùng anh chứ?”

- “Anh sao vậy? Đi với anh là sao chứ? Chẳng lẽ đúng như ý nghĩa của chậu hoa kia sao?” – Bàn tay Tiffany dần dần buông xuống khỏi tay Taecyeon…

- “Em đã biết ý nghĩa của nó rồi đúng không? Phải… anh yêu em… từ rất lâu rồi… nhưng anh thật sự không thể nói cho em biết bởi vì bên cạnh em còn có Nichkhun… anh không muốn cản trở hay làm hại tình yêu của 2 người thế nên bấy lâu nay anh chỉ yêu em 1 cách thầm lặng như thế thôi… nhưng giờ… anh nghĩ là đã đến lúc anh phải dừng lại… vì nếu cứ tiếp tục ở bên cạnh em thế này… anh không nghĩ rằng anh sẽ còn là chính mình đâu…”

- “Oppa à… thật sự em… Em xin lỗi… em đã không biết tấm lòng của anh… nhưng dù thế nào đi nữa thì xin anh đừng đi mà…” – Tiffany cúi đầu xuống như suy nghĩ điều gì đó rồi lại ngước mắt lên nhìn Taecyeon cầu xin

- “Vậy thì hãy cầm vé máy bay này mà đi cùng anh đi…” – Taecyeon đưa ra 1 chiếc vé máy bay nữa cho Tiffany

- “Em… em xin lỗi…”

- “Vậy thì để anh đi đi. Anh không phải là người em mong muốn và em cũng chẳng thể nào trao trái tim em cho anh, thế thì tốt nhất hãy để anh đi tìm 1 ai khác yêu thương anh, được không em?”

Tiffany đứng lặng yên nơi đó, cô cúi đầu nhìn xuống đất 1 cách vô vọng… thật sự Tiffany không muốn để Taecyeon đi vì với cô, Taec có 1 ý nghĩa vô cùng đặc biệt thế nhưng… Taecyeon nói đúng… cô không thể yêu anh thì hà cớ gì cứ phải giữ lấy anh bên cạnh chứ? Cô không thể nào mang lại hạnh phúc cho anh thì cớ sao lại không để anh tự đi tìm hạnh phúc khác cho riêng mình?

- “Hãy cứ để anh đi như thế này… đây là cách duy nhất để con tim anh không còn cảm thấy đau khi ở bên em nữa… em hãy cứ coi như để anh quay trở lại ngày trước, cái ngày mà anh chưa biết em ấy… khi đó anh sẽ thoải mái chọn cho anh 1 người thích hợp hơn…” – Taecyeon vừa nói vừa cầm tấm vé máy bay dành cho Tiffany xé bỏ ngay trước mặt cô

- “Oppa… em xin lỗi…” – Bất giác Tiffany ôm chặt lấy Taecyeon mà khóc… có vẻ như cô thật sự chưa sẵn sàng để anh ra đi

- “Ngoan đi… người em cần là Nichkhun… cậu ấy đã hứa với anh là sẽ giảm lượng công việc của mình lại và dành nhiều thời gian cho em… nên đừng như thế nữa…” – Phải mất 1 lúc Taec mới có thể dỗ cho Tiffany nín và thuyết phục cô để anh lên máy bay…

Nơi sân bay ấy, có 1 người đang lặng lẽ bước ra về với những dòng suy nghĩ…

- “Em đã quá ích kỉ khi chỉ nghĩ đến bản thân mình, phải… nếu như em đã không thể yêu anh thì em nên để anh đi tìm 1 ai đó để yêu… Taecyeon à… thế thì cả em và anh… hãy cùng nhau quay lại ngày đó đi nhé… ngày mà chúng ta chưa hề quen biết nhau… Cái ngày mà… 2 chúng ta vẫn còn là người xa lạ… như thế chắc sẽ tốt hơn đúng không anh?”

Và chuyến bay kia cũng cất cánh mang theo suy nghĩ của 1 người…

- “Trái tim anh giờ đây thật sự rất đau, có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian hoặc thậm chí cả đời để anh học cách quên em… thế nhưng… dù thế nào thì anh vẫn phải ra đi vì không phải em thì anh vẫn cần 1 ai đó để yêu mà… đúng không? Anh hy vọng rằng mình sẽ không hối hận vì quyết định này và em cũng như thế…”


- “Xin lỗi… anh có thể nhích chân ra 1 chút dược không? Ghế của tôi ở bên trong…” – Taecyeon đang mãi mê với những suy nghĩ của mình thì đột nhiên có 1 cô gái đến nhờ anh trách sang 1 chút để cô ấy có thể ngồi vào ghế của mình

- “À… xin lỗi…. tôi vô ý quá…” – Taecyeon xin lỗi rồi vội đứng lên để cô gái kia có thể dễ dàng vào chỗ ngồi

- “À không sao đâu…” – Cô gái mỉm cười rồi ngồi vào vị trí của mình… - “Anh cũng đến Nhật du lịch à?” – Ngay sao đó cô gái ấy bắt đầu bắt chuyện với Taecyeon

- “À không… tôi chỉ.”

Cứ như thế mà trên chuyến bay ấy, cuộc trò chuyện của họ cứ kéo dài… kéo dài mãi…


Thật khó để có thể nói ra bất kì điều gì với câu chuyện cuối cùng này.
Thất vọng, chán nản và quyết định buông tay là những gì au cảm nhận được
Đồng thời au cũng biết rằng đây chính là lúc để từ bỏ vì dù có cố chấp níu kéo cũng không có ích lợi gì cả.
"Họ" có quyền riêng tư của "họ" và mình thì chẳng làm được gì ngoài việc ngồi trù cho "họ" chia tay :))
Sẽ có người hiểu au đang muốn nói gì nhưng cũng có người sẽ không thể hiểu
Thế nên, hãy cứ cảm nhận nó theo cách của bạn đi.
Xin lỗi vì những dòng này nhưng thật sự bản thân mình cũng không biết mình đang viết gì nữa.
Chỉ là. I WANNA GO BACK~

Bình luận

e sẽ đi pha cốc nước xấu..từ từ đọc fic này..e mà tức phun nước vào màn hình hỏng máy thì sẽ tìm c tính sổ đó  Đăng lúc 26-5-2013 12:09 AM
ừ,,thì cứ câu đi ,,,tui đi tu tiếp đây ,,mụ cứ ở đấy mà đợi thượng đế sẽ làm duyên nhá :)))))))))  Đăng lúc 25-5-2013 11:01 PM
hị hị,,mà bà còn rảnh để xem phim nữa hả ,cho cái lịch ra hàng đi ,cứ để người ta ngày nào cũng thấp thỏm vào dòm ngó :))  Đăng lúc 25-5-2013 10:58 PM
cái đấy thì tùy bạn ..mình ko có ý kiếm ,,hị hị :">  Đăng lúc 25-5-2013 10:54 PM
lúc cần thiết thì thành hiệp nữ trừ gian diệt ác,,mà bà cứ hành động như cái go back này thì ko cẩn thận tôi thành ma nữ cho bà coi ,,  Đăng lúc 25-5-2013 10:52 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách