Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: kadaj97
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Cổ Đại] Trăng Lạnh Như Sương | Phỉ Ngã Tư Tồn

  [Lấy địa chỉ]
71#
 Tác giả| Đăng lúc 10-4-2013 12:09:16 | Chỉ xem của tác giả
sunny_trinh gửi lúc 9-4-2013 19:56
oa lại hố mới nhà literature nhà ta nè,mình sinh năm 88 không để thông tin vì n ...

Ơ, vậy em xin gọi tỷ tỷ thui ạ^^
rất vui vì tỷ đã vào ủng hộ và xin thông báo là tỷ hãy chuẩn bị cho đủ 1 tá thuốc trợ tim đi ạ, SE+ngược tâm điên đảo TT
nhưng mà nó hay, càng đọc về sau càng thấm
p/s: à mà bộ này cũng sắp hoàn, cả nhà chuẩn bị {:297:} để ngốn trọn bộ nha^^
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

72#
 Tác giả| Đăng lúc 12-4-2013 21:17:21 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 4

Ca kỹ dừng múa, lại chuốc rượu liên tay. Đạt Nhĩ hãn vương bắt đầu cảm thấy hoa mắt, e rằng đã chuếnh choáng say.

Trong chén, rượu “Lê hoa bạch” có màu trắng tựa hoa lê, ban đầu uống vào cảm giác giống mật, tác động của nó chậm mà mạnh đột ngột, không biết tự bao giờ bỗng khiến người ta mê man. Đạt Nhĩ Hãn vương uống quen loại rượu cay nồng chiết xuất từ lúa mì Thanh Khoa[1] của vùng quan ngoại, không ngờ rằng loại chất lỏng ngòn ngọt như mật này cũng say lòng người đến vậy. Lúc bấy giờ nheo nheo đôi con mắt, chỉ thấy vạt áo tơ lụa mỏng manh của cô vũ nữ tựa như một vệt sáng lung linh, làm dậy lên trên mặt hồ những làn nước sóng sánh hoa lệ mỹ miều.

Vườn Thượng Uyển có vô số lầu gác lộng lẫy tinh xảo, điểm xuyết trong đó là non xanh nước biếc, tiếng trúc ti ca thổi cất lên bồng bềnh bay bổng giữa làn mưa xuân rả rích như mê ly, như hút hồn người.

Khung cảnh sông nước như vầy, chẳng trách sẽ khiến người ta uể oải lười nhác.

Đạt Nhĩ hãn vương thầm nghĩ, Duệ Thân Vương đang ngồi trên ghế cao phía tây kia, thần sắc mệt mỏi chán chường, tựa như đối với vạn vật trên thế gian đều không có nửa điểm hứng thú. Thân là vương gia cao quý của Thiên triều, xuất thân danh giá, lại chẳng có chút hào khí mạnh mẽ của một đấng nam nhi. Con người như thế rốt cũng chỉ là cái loại vô công rồi nghề, không khỏi khiến cho kẻ suốt đời cưỡi trên lưng ngựa như Đạt Nhĩ hãn vương cảm thấy khinh bỉ. Quả thực không đáng so với một Dự Thân Vương tuổi trẻ tài cao, đối nhân xử thế hào hoa phong độ, thật khiến người người nể phục.

Mái ngự thuyền đã gần chạm đến gầm cầu, có một tên nội đang quan quỳ nơi cầu son, theo đó là hơn mười mỹ nữ thảy đều tha thướt một màu vàng nhạt pha lẫn sắc lá mạ xinh tươi, vô cùng bắt mắt. Hoàng đế trông thấy, thuận miệng hỏi viên thái giám trông quản ban Ti Lễ là Triệu Hữu Trí đang đứng phía sau, mới biết thì ra là mười hai cung nữ được tuyển chọn để ban thưởng cho Đạt Nhĩ hãn vương, hôm nay đến Minh Nguyệt Châu để cử hành lễ ban thưởng, trên đường lại gặp được ngự thuyền. Hoàng đế cũng chẳng mấy lưu tâm, ngự thuyền đã chậm rãi lướt qua gầm cầu, hướng vào sâu bên trong hồ Ngọc Thanh. Trên bờ cầu thái giám ban Ti Lễ thấp giọng ra hiệu mọi người đứng dậy.

Như Sương khẽ cắn chặt hàm răng, thành bại cả cuộc đời chính là ở cơ hội duy nhất này mà thôi.

Nếu không muốn chết đi một cách hèn mọt, vậy, nàng phải sống một cuộc đời thật oanh liệt!

Mọi người còn chưa đứng thẳng, nàng đã bật dậy, lướt nhanh đến bên thành cầu, không để cho ai  kịp mở miệng kêu, đã lập tức phi thân nhảy xuống hồ. Chỉ nghe “Ùm” một tiếng, nước hồ xanh biếc lạnh lẽo bắn tung tứ phía, tựa như một tấm vải lụa màu xanh cực lớn phất lên, quấn chặt lấy bầu không khí.

Ai nấy đều thét chói tai, xa xa dội về những tràng âm thanh vang vọng.

Ánh sáng mờ ảo trên mặt hồ sao quá xa xôi, nước ộc thẳng vào trong khoang mũi và miệng, cảm giác nghẹt thở một lần nữa lại lan ra khắp cả tứ chi. Luồng  sáng trên đỉnh đầu đã dần lẩn khuất, sắc sáng xanh dần được thay bằng màu đen hắc ám, ý thức của nàng cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.

Lại trở về cái ngày hôm ấy, dải lụa trắng lạnh như băng sít chặt lấy cổ họng, không thể nào hít thở, ý thức dần rời đi, để rồi sau cuối là tiếng bước chân hỗn loạn.

Nàng nhất định sẽ được đền bù như mong muốn.

Tựa như rất lâu rất lâu sau đó, trước ngực thình lình bị đè nén nặng nề, đau thắt xương tủy. Nàng theo bản năng muốn mở miệng kêu đau, lại bị sặc nước, ho khan kịch liệt, rồi lại sặc ra nhiều nước hơn nữa. Có một người nào đó nhỏ giọng nói:

“Tốt lắm, không sao rồi.”

Nàng ho đến nỗi không mở nổi mắt, toàn thân run lên mãnh liệt, nhổ ra một ngụm nước. Có người dùng ống tay áo vụng về lau mặt cho nàng, lúc này nàng  mới nhấc nổi hai mí mắt, thì ra bản thân đã nằm trên sàn ngự thuyền, bên cạnh có mấy người toàn thân sũng nước vây quanh, nom trang phục đều là thị vệ. Thị vệ cầm đầu thấy nàng dần dần thanh tỉnh, khe khẽ thở phào. Nháy mắt, mọi người đều khoanh tay khom mình cáo lui.

Một góc áo hoàng bào lộ ra từ phía sau bọn thị vệ, chậm rãi tiến đến gần, cuối cùng đứng cách nàng không quá gang tấc. Ô lọng thật lớn cũng theo sau người nọ đi tới, che đi hết thảy lớp lớp mưa bụi bay không ngớt trên đỉnh đầu. Nàng thấy rõ mũi giày bọc vàng đính ngọc tỉ mỉ, ghép thành những hoa văn vạn thọ, cách nàng gần như vậy, cả nước trên áo nàng cũng đã thấm lên giày của người ấy rồi.

Nàng không đừng được lại một trận ho khan, toàn thân run bắn lên và khó thở, hơi ẩm lạnh như băng dấp dính trên mặt nàng, nước theo áo lụa mỏng manh tí tách rơi xuống. Nàng có lẽ đã kiệt sức mất rồi, chỉ nằm co quắp ở đó phì phò thở dốc.

Chợt có bàn tay vươn đến, hoa văn cửu long dát vàng, cổ tay áo thêu hoa văn kim tuyến xếp dầy, ngón tay tựa như không chút hơi ấm, nâng cằm nàng. Nàng chậm rãi ngẩng đầu, cuối cùng trông thấy một đôi mắt thẳm sâu hun hút, tựa như đã từng quen biết. Có vẻ trong nháy mắt nhìn thấy dung nhan của nàng, con ngươi kia bất chợt lóe lên một tia sáng dị thường, giống như là kinh ngạc, giống như là không tin nổi. Ánh mắt kia dường lưỡi dao bén khoét trong nàng từng cơn đau đớn, tựa hồ nàng còn nghe được cả mạch đập của mình nảy lên một nhịp, đột nhiên như có một dòng nước ngập tràn máu nóng ào ạt tuôn vào trong lồng ngực, là người ấy!

Làm sao có thể là chàng? Làm thế nào lại là chàng? Thế nhưng đúng thực là chàng!

Trong chớp mắt đất trời đều sụt lở, nàng trợn tròn hai tròng mắt, bên tai vẫn như vang vọng tiếng thét chói tại kinh hoàng của mẹ:

“Sương nhi!!”

Huyết hải thâm cừu của cả gia đình, máu chảy nhiều như vậy, bắn tóe lên đầy trời, trong tầm mắt chỉ toàn mênh mông một biển máu đỏ rực, cha, mẹ, anh trưởng, các chị em . . . nhiều người như vậy, nhiều máu như vậy. . . Mộ thị cả nhà hơn trăm mạng người, máu giăng đầy trời, luôn luôn muốn xô lại, muốn bắn lên. . .

Nàng đột nhiên rút phắt cây trâm bạc, vận hết sức mà đâm thẳng hướng hắn.

Dự Thân Vương hét lớn một tiếng "Bảo vệ Hoàng thượng!" , thoắt cái đã vọt tới che chắn trước mặt Hoàng đế. Thị vệ  xông đến càng lúc càng  nhiều, vô số người tiến lại lôi nàng đi.

Nàng giãy giụa như điên, cây trâm trong tay khua lên loạn xạ, bọn thị vệ chộp lấy đoạt đi, mũi trâm mài cực sắc bén không may đâm nàng bị thương, nhưng nàng chẳng thấy đau. Từng giọt từng giọt lách tách rơi xuống, không biết là nước mưa hay là nước hồ, nàng như con thú  cùng đường, chỉ muốn cắn xe hết tất thảy mọi thứ.

“Bốp!”

Luồng lực mạnh đập vào mặt, có người đã giáng cho nàng một bạt tai, nàng đứng không vững, cả người ngã về phía sau, vô số bàn tay túm nàng lại, rồi có bàn chân còn đá nàng. Nàng thấy mình đã thành một cái bao vải cũ kỹ, còn nghe được cả tiếng sợi dây quấn quanh đứt lìa từng đoạn. Ngay tại thời khắc như điện xẹt ấy, chợt nghe một tiếng hét to:

“Buông nàng ấy ra!!”

Bọn thị vệ như đụng phải than hồng, lập tức đồng loạt buông tay. Trên đầu nàng đã bị ăn một đạp đau điếng, nửa khuôn mặt bên phải nóng rát, con mắt trái phù lên không sao mở nổi, chỉ mờ mờ thấy trên vạt áo bản thân loang lổ đầy những vệt máu, mới hay mu bàn tay đã bị cây trâm rạch sâu một vết dài, máu đang nhỏ xuống từng giọt. Trái tim kia vẫn đập lên cuồng loạn từng hồi.

Giết hắn! Nhưng làm sao mà giết được hắn! Chẳng sợ tan xương nát thịt, nhưng làm sao mà giết được hắn?!

Chàng bất ngờ vươn rộng hai cánh tay về phía nàng, như muốn ôm nàng vào lòng. Dự Thân Vương xông lên trước toan cản lại, chàng lại trở tay đẩy Dự Thân Vương một cái làm lảo đảo, tay kia vẫn cố vươn về phía nàng.

Nàng bắt lấy cánh tay chàng, dùng hết sức cắn một cái thật mạnh. Chàng sững lại trong nháy mắt, rồi lại không chút nề hà ôm chặt nàng vào lòng. Cách lớp quần áo, trong khoang miệng cuối cùng cảm giác được vị ngọt của máu, chàng cũng không nhúc nhích, chỉ đơn giản là ôm nàng thật chặt, mà nàng thì như muốn cắn luôn một miếng thịt của chàng. Hận ý mãnh liệt khiến nàng dùng hết toàn bộ sức lực, rồi lại cào xé lung tung vạt áo trước ngực chàng, càng lúc càng cắn ác liệt.

Dự Thân Vương lại kêu một tiếng “Hoàng thượng”, nhưng chàng vẫn không động đậy. Nhìn khuôn mặt cô đơn lãnh đạm kia, Dự Thân Vương muốn nói điều gì rốt cuộc lại thôi, thật lâu sau khoang tay chậm rãi lui lại. Nội quan cùng thị vệ vây quanh phía xa xa, chẳng dám tiến lên nửa bước.

Mưa bụi dày hạt, chậm rãi thấm ướt vạt áo chàng, long bào kim tuyến quý báu, không một tiếng động thẫm lại thành màu tro, quần áo ẩm ướt dính trên người rét run, nhưng trái tim ở trong lồng ngực lại bắt đầu đau âm ỷ.

Chàng thở dài, dùng tay còn lại vỗ nhẹ lên lưng nàng.

Bỗng, một giọt lệ, một giọt thật lớn chậm rãi từ khóe mắt chảy ra, “tách” một tiếng vỡ tan, máu pha loãng cùng nước mưa, cũng giọt giọt rơi xuống. Nàng cuối cùng gục ngã, sức cùng lực kiệt nhả ra khớp hàm, trên ống tay áo hoàng bào nhanh chóng hiện rõ một vệt máu hình vầng trăng khuyết. Chàng lại vòng tay ôm nàng, giọng điệu ôn tồn như đương thủ thỉ:

“Có ta ở đây.”

Đầu nàng bị chàng ép chặt vào ngực, nàng nghe được cả tiếng tim chàng đập, cảm nhận được hơi thở vừa quen thuộc vừa xa lạ của chàng pha lẫn hơi mưa thanh thanh và hương Long não ngọt đắng. Nàng đột nhiên thấy trong lòng buông lỏng, cả người buông lỏng trước nay chưa từng có. Vòng tay chàng ấm áp mà vững chắc, tựa như có thể che chắn hết thảy, siết chặt lấy nàng. Cả thân chàng mình đồng da sắt, nhưng trong ánh mắt lại dần dần trở nên mềm mại, giống như một tảng băng thô cứng, chầm chậm tan chảy thành nước tuyết.

Không ngờ lại có một ngày này, tự đáy lòng Dự Thân Vương âm thầm than thở, đúng là oan nghiệt! Trong lòng chàng nảy sinh lo lắng, đi tới chỗ khoang trước có diềm mái uốn, qua khung cửa sổ hé nửa cánh, chỉ thấy Duệ Thân Vương nhoài trên mặt bàn, chén rượu thừa nghiêng đổ, thấm ướt hơn phân nửa ống tay áo, đã say túy lúy rồi.

...

Như Sương bệnh một thời gian lâu, có lẽ khoảng bảy tám ngày, mà cũng có khi hơn mười ngày, mỗi ngày đều mê man, sốt cao, ngẫu nhiên tỉnh lại, luôn luôn có biểu cảm kinh sợ.

Ba bốn ngự y thay phiên nhau bắt mạch, từng bát thuốc to đắng nghét dốc vào rồi, rốt cũng chẳng thấy chút hiệu nghiệm. Về sau Hoàng đế sai người phi ngựa về kinh, cho triệu viên thái y đứng đầu Thái y viện là Tể Xuân Vinh đến, chậm rãi điều dưỡng, tinh thần mới dần hồi phục.

Chờ được lúc nàng có thể xuống giường thì tháng tư đã gõ cửa, cảnh xuân phai nhạt, ngay ngoài cửa sổ đã bắt gặp cây mận lá xanh đua mọc xum xuê. Thù nhi – cung nữ do chủ quản hậu cung là Hoa phi đặc biệt cử đến hầu hạ Như Sương, chậm rãi dìu nàng ngồi xuống trước bậc thềm, lại nói:

“Để em giúp cô nương chải đầu nhé.”

Nàng cũng không trả lời, Thù nhi cầm chiếc lược bằng sừng tê, chậm rãi chải mái đầu đen cho nàng.

Bởi vì uống thuốc, tóc mỗi ngày đều rụng không ít, mà lúc này đây lại rụng càng nhiều. Thù Nhi không tỏ vẻ gì, một tay chậm rãi chải, một tay nhẹ nhàng ấn, động tác linh hoạt, đã nhanh nhẹn gom tóc rơi xuống thu vào trong áo, không để cho nàng nhìn thấy.

Thân hình trong gương gầy gò tựa đóa hoa phơi đầu ngọn gió, chỉ cần một cái đụng nhẹ cũng sẽ tan xương nát thịt. Tuy rằng mình hạc xương mai đấy, thế nhưng kỳ lạ một điều lại không hề tiều tụy, làn da ngược lại nhờ nhờ màu xanh như ngọc, trên gương mặt mệt mỏi vẫn ửng hồng, thậm chí đỏ hây hây như trát phấn. Nhìn vào chiếc gương đồng, thấy đôi mắt ướt đen tuyền như nước sơn, theo ngày tháng màu sơn thẫm lại, sáng bóng chẳng vương một hạt bụi. Trong lớp lớp áo gấm quần lụa, nàng giống như một người gỗ không chút sinh khí.

Thù nhi giúp nàng bối lại tóc, chọn từ trong hộp trang sức ra một cây trâm "bộ diêu"[2] ngọc bích, chuỗi ngọc thật dài tỉa tót kỳ công theo đầu ngón tay khẽ đong đưa, so so ở trước tóc mai nàng. Thấy nàng lắc lắc đầu, Thù nhi chỉ đành cất lại.

Như Sương tự mình đứng dậy, vạt váy dài không một tiếng động lướt qua sàn nhà trơn bóng như gương. Một thời gian không đi lại, chân bước có phần hụt hẫng, thế nhưng nàng vẫn đi rất vững vàng.

Từ rày về sau bước đường gian khổ, nàng dù có phải đi chậm, nhưng phải là những bước chậm mà chắc.

Vầng dương rọi qua khung cửa sổ từng luồng nắng tinh mịn, bên trong mỗi luồng thật nhiều những hạt bụi nhỏ cứ không ngớt xoay vòng. Trên khung cửa chạm trổ hươu sao và hạc trắng, bao quanh đều là tường vân thụy thảo(cây cỏ tượng trưng cho điềm lành) quấn quýt, tỉ mỉ điêu khắc bên cạnh hàng chữ nổi sơn vàng đẹp lộng lẫy: “Lục hòa đồng xuân”.

Nàng hơi nhếch khóe miệng, sau cùng lên tiếng:

“Ta không ở chỗ này.”

Nhiều ngày qua, lần đầu tiên Thù nhi  nghe nàng mở miệng nói chuyện, thanh âm khàn khàn thô rát. Thù nhi lắp bắp kinh hãi, thầm nghĩ một mỹ nhân tố chất thanh khiết là thế, tại sao lại mang giọng nói khó nghe đến vậy; song, trước mặt nàng vẫn cười khanh khách:

” Cô nương đang sống tốt như vầy, sao đột nhiên lại nói không muốn ở chỗ này? Nơi đây diện tích rộng rãi, quan trọng nhất là gần “Phương nội yến an”(phòng nghỉ) của Hoàng thượng, hà tất còn muốn chuyển đi đâu?”

Vẻ mặt nàng không chút biểu cảm, cũng chẳng buồn mở miệng thêm, đến bên cạnh bàn trà có chiếc bình tạo dáng mỹ nhân đang đỡ trên vai sắc lựu hồng, khẽ phất tay.

“Choang” một tiếng, trên mặt đất đã đầy những mảnh sứ vỡ nát.

Nàng hờ hững bước qua, gót chân nhẹ như bay, giày vải sa tanh bị mảnh sứ bén ngọt cắt vào, mỗi bước chân đi đều nở ra một đóa sen đỏ rực.

Thanh âm khẽ khàng phát ra, mảnh sứ bị đạp nghiền thành nhỏ vụn.

Nàng thản nhiên đi về phía trước, sàn nhà đen mà trong như gương chảy tràn những vệt máu càng trở nên thẫm lại, vô thanh vô tức, như bàn tay em bé, chậm rãi bò ra khắp bốn phương tám hướng. Mà nàng dường không hay biết, chỉ đi lại một cách nhẹ nhàng.

Thù nhi bị dọa đến trắng mặt, lấy tay che miệng, một lúc sau mới phát tiếng kêu to, gọi thêm nhiều cung nữ đến kiên quyết đở nàng quay trở lại giường. Một mặt cho truyền ngự y, một mặt cũng không dám mở mồm khuyên một câu nào nữa.

Chuyện như vầy đương nhiên không có khả năng giấu giếm. Đến cuối ngày thắp nến lên, làn khói nhẹ nhàng lan tỏa khắp thâm cung vắng vẻ; Hoàng đế thường chọn thời điểm này vào thăm nàng, sau khi biết được sự tình thì nổi cơn thịnh nộ.

Như Sương chẳng nói chẳng rằng, nàng vốn không ưa nói chuyện, lần đó trong phủ Duệ Thân Vương lại bị thắt cổ, tuy rằng cuối cùng được cứu, nhưng dây thanh quản đã bị thương, giọng nói cũng hỏng rồi, thành ra lại càng kiệm lời hơn, chẳng khác nào một kẻ câm điếc.

Trên chân phải quấn gạc, nàng nằm xiêu vẹo trên giường, trước giường có một cây đèn cầy đang cháy, chim phượng hoàng bằng đồng đỏ ánh sắc vàng kim bao bên ngoài chao đèn bằng vải lụa. Ngọn lửa mông lung đỏ sậm, từa tựa một quả tim yếu ớt cứ chốc chốc nảy lên nhè nhẹ.

Ánh đèn mịt mịt chiếu trên mặt nàng, thoáng trông có vẻ hồng hào, song nhan sắc ấy cũng là giả, chỉ như phủ một lớp lụa mỏng, tùy thời có thể biến mất, lộ ra bên dưới là vẻ nhợt nhạt.

Sam y mỏng manh nhuốm sắc anh đào tươi tắn, khoác trên người nàng e vẫn còn rộng. Cổ áo thêu những cánh hoa đỏ nhạt, từng cặp từng cặp khéo léo tinh tế, chắc chỉ cần thổi nhẹ một hơi, sẽ thấy hoa rơi lả tả, lác đác như mưa vương từng hạt trên áo. Mà căn bản dung mạo như hoa kia, đầu mày cuối mắt cũng chỉ còn đọng lại một vẻ lạnh nhạt hững hờ, Hoàng đế có phát tác trận lôi đình như sấm vang chớp giật, nàng cũng chẳng mảy may bận lòng.

Trong lòng nàng lạnh lùng  nghĩ, đối xử với nàng tốt nhường này, chẳng lẽ thật sự là vì Lục tỷ?

Đã lâu như vậy đến giờ, nàng cũng chưa có một lần nhớ tới Lục tỷ. Lục tỷ là do Địch phu nhân – một người vợ khác của cha – sinh ra. Trong nhà nhiều chị em như thế, mọi người đều có a hoàn vú em riêng. Dù rằng tuổi tác xấp xỉ nhau, hồi Lục tỷ còn chưa xuất giá, cả hai cũng không hề thân thiết; cẩn thận nghĩ lại, ngay cả khuôn mặt của chị đối với nàng cũng chỉ mơ hồ như một quầng sáng mềm mại.

Thời điểm tin Lục tỷ qua đời được truyền đến trong ngục, sắc mặt cha biến đổi không thôi, song người một câu cũng chẳng nói.

Hoàng đế dạy dỗ xong cung nữ, quay sang trừng mắt nhìn nàng, chẳng nói gì. Nàng hơi cúi thấp khuôn mặt, cả thân hình bỗng nhiên đã lọt thỏm trong lòng chàng.

Tuy rằng hai mươi mấy ngày qua đều gặp nhau hằng ngay, nhưng luôn trên giường bệnh, cũng chưa hề trao đổi một lời. Ngẫu nhiên lúc này tiếp xúc, hơi thở đạm bạc thanh khiết trên người nàng vẫn khiến cho chàng giật thót, theo bản năng muốn rời ra, nhưng lại không đành lòng.

Cơ thể nàng ấm áp mềm mại, yếu ớt vô lực, tâm Hoàng đế bỗng nhiên mềm nhũn, tựa như một tảng băng cứng gặp ngọn lửa nóng cháy, không chút dấu hiệu nào đã bị tan chảy.

Cánh tay chậm rãi nâng lên, đặt nơi thắt lưng nàng.

Biết rõ đây là bùa mê, là độc dược, sợ rằng thịt nát xương tan, cũng không cách nào cưỡng lại được, bất chấp mà nuốt vào.

Qua một hồi lâu, khẽ thở dài, nói với nàng:

“Nếu không muốn ở đây, sai người chuyển đi nơi khác là được, tội gì phải như thế?”

Giọng điệu thật ôn hòa, mang theo chút buồn bã bất lực.

Như Sương nói:

“Ta muốn chàng ở đây.”

Ta muốn chàng ở đây. . .

. . . Có một luồng gió bất ngờ xẹt qua.

Thật lâu trước kia, vào một đêm mưa rơi gió cuốn, chàng cô độc ngồi trên khung cửa lầu Thái Bình.

Không trăng, không sao, bóng đêm ngập tràn như nước, tiếng mưa xối ào ào đập trên mái hiên lầu thành, hơi ẩm lạnh giá qua làn áo thấm vào da thịt.

Sau lưng là tử cấm thành với những đền đài lặng ngắt nối tiếp, dưới chân là Tây Trường kinh với hàng vạn những ngôi nhà sáng đèn. Sáng tối lẫn lộn, tựa như trăm ngàn viên ngọc minh châu giữa trời, trong mưa gió mông lung nối thành một dải sáng dài.

Trong cung vang lên tiếng chuông điểm canh ba, có một ánh đèn lập lòe dần tiến lại gần, người cầm đèn mặc bộ đồ đen, vô số hạt nước từ trên người chảy xuống. Triệu Hữu Trí toàn thân ướt như chuột lột, như thể vừa mới lao ra từ trong ao nước, lẳng lặng hành lễ với chàng.

“Là một hoàng tử bé nhỏ. . .” Làn hơi mờ ảo bay ra từ trong miệng, nháy mắt liền bị gió cuốn đi, chẳng còn chút hơi ấm. “Lúc sinh ra thì đã không còn thở. . . Hoàng quý phi ra đi thực yên tĩnh, về cuối thần trí không rõ, chỉ luôn miệng kêu tục danh của
Hoàng thượng nói rằng “Ta muốn chàng ở đây.”

Chàng ghì chặt trên tường thành lạnh như băng, cạnh đá rất cứng hằn sâu vào lòng bàn tay, vô vàn hạt mưa luồn lách chảy từ cổ tay về phía khuỷu.

Chẳng phải đau đớn, nhưng đã chết lặng trong cơn choáng váng.

Có những sợi tơ rất nhỏ rất nhỏ cứ chậm rãi trườn lên, quấn quít thành một lớp kén dày bao lấy con tim tê dại. Chỉ là chiếc kén kia ngỡ trùng trùng vấn vít, kỳ thực nháy mắt thôi sẽ nát tan thành bột mịn.

Gió bấc càn quét thốc tấm áo hoàng bào, thẩm thấu vào trong người chàng thứ hơi lạnh buốt. Áo choàng bay phất phơ trong bóng đêm, toàn thân chàng dãi dầm mưa gió đã lạnh thấu, lạnh dường đã chìm trong tấc sâu hồ nước băng ngày đông buốt giá, rốt cuộc vẫn chẳng thể chờ được đến ngày băng tan. . .

Nàng chưa từng đòi hỏi nơi chàng bất cứ điều gì, cho đến tận thời khắc cuối cùng của sự sống, nàng mới thốt ra một lời như vậy.

Mà chàng đã không ở đó.

Vạn dăm phồn hoa đèn dầu rực rỡ dưới chân, chậm rãi hóa thành ngàn muôn sao sáng, mỗi một vì tinh tú đều vẽ nên trước tầm mắt một đường cung lửa mờ nhạt, sau cùng đều ngưng lại thành một tầng hơi mỏng; để rồi nháy mắt mưa gió lạnh lùng sẽ cuốn băng đi hết thảy.

Dung nhan trước mắt dần trở lại sắc nét, phảng phất là ánh đèn nhỏ nhoi vượt màn đêm mưa sa gió cuốn tỏa ấm mặt người. Khuôn trăng nhợt nhạt yếu đuối kia sở hữu một đôi ngươi sáng quắc đến kinh người, ánh nhìn như băng tựa tuyết hẳn có khả năng đâm thẳng vào lòng người.

Quá khứ, đều đã sụp đổ.

Chàng quay mặt đi, đoạn thản nhiên nói:

"Nên nghỉ đi thôi, ngày mai trẫm lại đến thăm nàng."
~O~


[1]Lúa mì Thanh Khoa: giống lúa trồng ở vùng Tây Tạng, Thanh Đảo, Trung Quốc
[2]"Bộ diêu": là một loại trang sức của phụ nữ ngày xưa, bởi vì lúc đi thường lúc lắc dao động nên lấy đặc điểm mà đặt tên (bộ-bước, diêu-rung). Loại trang sức này phải dùng rất nhiều vàng bạc ghép thành hoa văn long phượng, dùng châu ngọc tô điểm thêm.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

73#
Đăng lúc 15-4-2013 15:25:18 | Chỉ xem của tác giả
Mình đã bảo là sợ tác phẩm của mẹ kế nhưng khi nhìn thấy tên tác phẩm lại không kìm nén được mà nhày vào. Hi vọng tác phẩm này là HE chứ nếu không thì mình đau tim mà chết mất thôi. Cám ơn bạn đã giới thiệu tác phẩm này. Mới đọc mà mình thấy phải chuẩn bị khăn giấy và nước uống rôi. Kiều gì cũng có cảnh khiến mình khóc nức nở và cần uống thêm nước để bổ sung.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

74#
 Tác giả| Đăng lúc 15-4-2013 16:51:06 | Chỉ xem của tác giả
chaoem gửi lúc 15-4-2013 15:25
Mình đã bảo là sợ tác phẩm của mẹ kế nhưng khi nhìn thấy tên tác phẩm lại không k ...

cảm ơn bạn đã ủng hộ
mẹ kế có cái hay của mẹ kế mà
hì, công nhận là người ta sợ đau tim nhiều thật(mình cũng thía) cơ mà vì hay quá nên vẫn đâm đầu vào thui^^
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

75#
Đăng lúc 17-4-2013 14:55:22 | Chỉ xem của tác giả
ôi mẹ kế, đích xác là rất mẹ kế. hu hu hu. sao mà mới đọc mà tỷ thấy đau lòng quá r. hix.
thế nên mới nói tu luyện được của Nhất Độ Quân Hoa đã là bậc cao, tu luyện củ Phỉ Ngã Tư Tồn thì đỉnh cao của đỉnh cao
hix. buồn quá. thế nên mới hít hà mãi mới dám đọc, đọc xong đau lòng ghê. hix. không biết đến mấy chương sau thì thê nào nữa. hix
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

76#
 Tác giả| Đăng lúc 19-4-2013 10:30:02 | Chỉ xem của tác giả
sunny_trinh gửi lúc 17-4-2013 14:55
ôi mẹ kế, đích xác là rất mẹ kế. hu hu hu. sao mà mới đọc mà tỷ thấy đau l ...

hi, nói chung là cảm giác buồn man mác đi dọc theo toàn bộ cốt truyện mừ tỷ^^
đúng chất mẹ kế lun
mà em thấy mẹ thường viết đoạn đầu thì cứ kiểu chơi chơi lan man, đến chừng giữa là bắt đầu dạ dày co rút à nha, càng sau càng tâm lý dồn dập mà càng hay, hì^^
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

77#
 Tác giả| Đăng lúc 21-4-2013 19:13:47 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 5: GIÓ LẠNH VỪA QUA HƯƠNG TỎA NỒNG

Trời mưa.

Tháng tư cuối xuân, một vài trận mưa đi qua, sắc xanh thêm đậm mà sắc hồng càng phai, trước mắt thấy cảnh xuân đã dần tàn.

Trong tách trà như băng như ngọc có nắp đậy là trà mới xanh biếc, hương thơm lượn lờ, quả nhiên là loại trà Phong Sơn Ngọc Bích vừa được cống. Rất nóng, Hoa phi nhẹ nhàng thổi, lại đặt xuống, đoạn bâng quơ mở lời:

“E rằng lại thêm một yêu nghiệt nữa rồi.”

Hàm phi dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, lúc cười thì lộ ra hai lúm đồng tiền bên má, trong giọng nói nhàn nhã không thiếu một phần mỉa mai:

“Chị nói mới thực chí lý, không chừng thật sự là yêu nghiệt, chứ không tại sao rơi xuống hồ rồi còn chưa chịu chết, mà đến lúc vớt lên, Hoàng thượng chỉ mới nhìn thoáng qua mà sắc mặt cũng biến đổi?”

Hoa phi nói:

“Nói cho cùng thì cũng chỉ là một đứa con gái của tội thần, cái loại nô tì ti tiện, có gì mà cứ suốt ngày giận dỗi cơ chứ. Hoàng thượng xem ra cũng chỉ vì Hoàng quý phi, cho nên đối xử mới có phần đặc biệt.”

Hàm phi lại nói:

“Em chẳng sợ gì khác, chỉ là vừa rồi Mộ gia xảy ra đại biến, lỡ may ả ta mà có tâm địa tính toan gì, rồi lại làm ra cái việc đại nghịch bất đạo. Hiện tại còn cho ả ở trong “Phương nội yến an”, loại người như vậy ở bên cạnh Hoàng thượng, rốt cuộc không khỏi làm người ta sợ hãi. Chi bằng thỉnh Thất gia khuyên nhủ Hoàng thượng, hiện thời cũng chỉ có Thất gia nói Hoàng thượng mới nghe lọt tai.”

Dự Thân Vương là con trai thứ bảy của Hưng Tông, là anh em sớm tối thân cận nhất với Hoàng thượng, người trong cung đều gọi chàng một tiếng “Thất gia”. Hoa phi lắc đầu nói:

“Khuyên là khuyên thế nào? Hiện tại Hoàng Thượng ngay cả danh phận cũng chưa cho ả, thậm chí còn chưa lâm hạnh ả, Thất gia dù không phải người ngoài cũng không cách nào đi khuyên, nói rằng không nên giữ một cung nhân bên người?”

Hàm phi chợt thốt lên:

“Ả ta vốn là cung nữ ban thưởng cho Đạt Nhĩ hãn vương mà, chi bằng bảo Thất gia khuyên Hoàng thượng cứ theo như cũ ban cho hãn vương là được.”

Hoa phi bật cười một tiếng:

“Đã bắt được trong tay, lẽ nào còn để cho đi? Chị khuyên cô em, tốt hơn là an phận thủ thường, cho nó yên cái thân đi.”

Hàm phi còn muốn nói, bị Hoa phi dùng thái độ ôn hòa ngăn cản, đành nuốt lại, chỉ nở một nụ cười, nói vài câu bâng quơ rồi cáo về.

Cô ở cách chỗ Hoa phi không xa, cho nên vẫn không dùng kiệu, nội quan dùng ô lớn bằng giấy dầu che, cô vịn vào vai cung nữ, chậm rãi dạt hoa nâng liễu dọn đường mà đi.

Đến chỗ cầu Song Kính, thấy bên cầu có người, tưởng là mấy đứa cung nữ tránh mưa, cũng không để ý lắm. Lúc đi lại gần, vài cung nữ cuống quýt lạy chào, chỉ có duy nhất một người nhan sắc mỹ miều đang dựa bên thành cầu, ngẩn ngơ ngắm mặt hồ xanh biếc, ngay cả đầu cũng chẳng buồn quay lại.

Nội quan bên cạnh Hàm phi cao giọng quát lên:

“Con nô tì lớn mật, thấy nương nương đến mà còn ngồi ngông nghênh ở đó, chán sống rồi chăng?”

Người nọ bấy giờ mới ngoảnh lại, Hàm phi chấn động trong lòng , chẳng phải là xinh đẹp phi thường, song dung nhan như tuyết, con ngươi lạnh như băng, có một loại ánh mắt khiến cho người ta không dám nhìn gần, song lại không thể dời mắt đi được. Hàm phi thầm nghĩ trong lòng, một đôi con ngươi như vậy, chỉ có thể là Mộ phi đã quá cố. Thù nhi quỳ gối dưới đất đã cười nịnh nọt nói:

“Xin nương nương thứ lỗi, Mộ cô nương vì trong người có bệnh nên không thể hành lễ.”

Hàm phi nghe đến ba chữ ” Mộ cô nương” thì bất giác cười lạnh. Cô là mẹ đẻ con trưởng của Hoàng thượng, thường ngày trong cung đến Hoa phi còn phải nhường nhịn ba phần, thật không khỏi mỉa mai một tiếng, nói:

“Đã có bệnh mà trời mưa còn muốn đi dạo, ta xem thấy bệnh cũng chả có gì nặng. Ta vào cung bao năm, thế nhưng chưa từng nghe qua bị bệnh là có thể không giữ quy củ, ngay cả tôn ti cao thấp cũng chẳng biết.”

Thù nhi cười cười nói:

“Nương nương bớt giận, hôm nay Hoàng thượng đặc chỉ, muốn Mộ cô nương ra ngoài giải sầu, định ra một tí, ai ngờ về lại gặp trời mưa, cũng không phải cố ý đụng chạm nương nương. Mộ cô nương vốn tính như thế, vào cung cũng không bao lâu, ngay cả Hoàng thượng thường ngày cũng không có trách phạt.”

Một câu nói cuối cùng như gió thoảng mây bay, thế nhưng qua tai Hàm phi chướng tai vô cùng, không khỏi giận dữ:

“Ngươi luôn miệng lấy Hoàng thượng ra dọa ta. Thấy bản cung, cô ta lại ngồi yên chẳng nhúc nhích, đó là quy củ gì? Một đứa nghiệt chủng của tên loạn thần tặc tử, cho cô ta sống đến hôm nay là ân huệ lắm rồi, lại còn không biết điều, lôi ả xuống đánh chết, cho đi bồi cái đám Mộ gia tiện nghi hơn người đó đi!”

Nghe cô ta sỉ nhục họ Mộ, đáy mắt Như Sương lóe lên ánh lạnh lẽo, khó chịu quay đầu đi, nhìn về phía hồ mười dặm đang tỏa khói sóng. Thanh âm của nàng vốn thô rát lại nói không lớn, chỉ nhấn mạnh rõ ràng rành mạch từng chữ, âm lượng đủ để cả người đứng trên lẫn kẻ quỳ dưới cầu đều nghe rõ rành rành ba chữ lạnh nhạt:

“Cô không dám.”

Hàm phi giận tím mặt, Như Sương lại như chẳng thèm để ý, tự mình nhón lấy một cành liễu rủ vắt qua thành cầu, ngắt một nhánh thưởng thức, lại tiện tay vân vê phiến lá nõn thả xuống nước, câu dẫn cá hồng tụ lại.

Hàm phi tức đến run bần bật:

“Ta không dám? Ngươi bảo ta không dám? Chẳng lẽ ta lại trị không nổi một đứa yêu nghiệt nhà ngươi?”

Quay phắt người lệnh cho nội quan:

“Đi lấy gậy! Lôi con tiện tì này xuống, đánh cho mạnh tay vào, đánh cho đến khi ta dạy được nó biết tôn ti trật tự mới thôi!”

Nữ quan đi theo nghe nói muốn đánh người, vội vàng khẽ túm lấy ống tay áo của Hàm phi. Hàm phi thốt ra một câu, Thù nhi lại dập đầu một cái, thái độ vẫn kính cẩn như trước:

“Thỉnh Hàm phi nương nương hãy cân nhắc, Mộ cô nương không giống với những người khác.”

Những lời này nói còn chưa dứt đã cảm thấy như đổ thêm dầu vào lửa, trong lòng Hàm phi càng bùng giận, lời nói lại càng ác ý:

“Lấy gậy cho ta! Cả con nô tì này cũng đánh nốt!”

Thù nhi thấy biến động thì nảy ra ý, liên tiếp nháy mắt, ra hiệu cho một cung nữ lặng lẽ chuồn đi báo tin, ai ngờ bị Hàm phi bắt gặp, gọi giật lại:

“Tất cả đều phải thành thật đứng nguyên tại chỗ cho ta, kẻ nào dám bước xuống cầu nửa bước, ta đánh gãy chân lập tức, xem đứa nào còn muốn dài mỏ nhọn mồm!”

Đoạn thét lệnh nội quan lên túm lấy hai người, có một tên lập tức đi lấy gậy hành hình. Như Sương không giãy giụa phản kháng, để mặc người lôi đi, Hàm phi bỗng nhiên nảy ra một ý, kêu lên:

“Chậm đã.”

Khóe miệng nhếch một nụ cười lạnh:

“Đánh ngay tại đây đi.”

Gậy trong cung đình không giống với ngoài cung, dài không quá một trượng hai(một trượng tính theo thước mộc là 1.7m), đường kính không quá bảy phân(tầm 4 cm), được làm từ gỗ cây táo, phần thịt đặc, một gậy giáng xuống thì xương cốt cũng đứt.

Thù nhi quỳ xin:

“Nương nương xưa nay tâm địa như bồ tát, cầu nương nương nghĩ cho bệnh tình của Mộ cô nương, chỉ cần dạy dỗ nô tì là đủ rồi.”

Hàm phi nở nụ cười, nói:

“Con nha đầu trung thành ngươi khá lắm, nhưng cũng chẳng phải lo, hai đứa bay thiếu một đứa cũng không xong.”

Cô ta có ý muốn cho Như Sương phải biết sợ hãi mà cầu xin, chỉ chỉ vào Thù nhi:

“Đánh con này trước đi. Đánh thật sự cho ta.”

Phạt đánh trong triều đình có hai loại, một cái gọi là “đánh nương tay” thì vẫn còn đường sống, còn cái mà gọi là “đánh thật sự” thì chỉ có đánh cho đến chết thôi.

Nội quan hành hình động tác rất nhanh nhẹn, lập tức ấn dúi Thù nhi ngã xuống, dùng dây đay hạch đào để bịt miệng, lúc giơ lên thì thật cao, lúc nện xuống thì dốc hết toàn bộ sức lực, nghe “bốp” một tiếng nặng nề. Thù nhi đau đến nỗi mồ hôi túa ra đầy đầu, ấm ức khóc ô ô. Như Sương bị áp giải ở một bên, vẫn bình thản như không có chuyện gì.

Chỉ nghe thái giám hô đếm:

“Một gậy. . .hai gậy . . . ba gậy . . .”

Đếm đến năm gậy, Thù nhi đã ngất lịm vì đau, kêu không ra tiếng nữa.

Hàm phi nom nét mặt Như Sương không hề dậy sóng, âm thầm cảm thấy kỳ dị, cho là nàng bị dọa đến hồn phi phách tán mất rồi; hất mặt một cái, nội quan liền tiến lại ấn Như Sương xuống, cũng lấy đay hạch đào nhét vào miệng, nàng quay ngoắt sang bên theo phản xạ, mặt tỏ vẻ ghét cay ghét đắng. Hàm phi lúc này mới thấy trong lòng có chút khoái trá, cười nói:

“Thì ra là ngươi cũng biết sợ hả?”

Như Sương không nói một lời, ánh mắt ngạo nghễ khinh khỉnh, trực tiếp nhìn về phía sau lưng cô ta.

Hàm phi còn chưa biết gì, đang toan nói tiếp, cung nữ bên người đã ào ào quỳ xuống. Hàm phi trong lòng trầm xuống, giật mình quay lại, quả nhiên, nhìn thấy ô lọng thêu rồng vàng quý giá hứng đầy con gió, Hoàng đế khoanh tay mà đứng, Triệu Hữu Trí theo sau, một bức tường loan giá nghi thức xa lệ đứng bảo vệ xung quanh, nối tiếp trong vòng hơn mười bước, lặng yên không một tiếng động. Nhiều người như thế, vậy mà không một chút động tĩnh, chẳng biết đã đứng ở đó tự bao giờ.

Sự việc phát sinh bất ngờ, Hàm phi chỉ đành vội vàng hành lễ:

“Thần thiếp  thỉnh Hoàng thượng vạn phúc kim an.”

Hoàng đế cười lạnh:

“Vạn phúc? Người của trẫm không phải bị ngươi đánh chết?  Xem ra cũng thật vạn phúc!”

Triệu Hữu Trí nháy mắt, lập tức có người bước lên đỡ Như Sương dậy. Hoàng đế thấy tóc mai nàng nhẹ buông xõa, thái độ lạnh lùng, nhìn qua cũng chưa có bị thương, song trông Thù nhi bị đánh cho chết ngất ở đấy, nếu bản thân chậm một bước, chỉ e hậu quả khôn lường. Trong lòng không khỏi thấy rợn, khẽ nhíu mày:

“Còn không có dưỡng bệnh cho tốt, lại ra đây làm gì?”

Như Sương khẽ nhấc khóe miệng, mặt vẫn lãnh đạm như trước:

“Không phải ngài bảo ta ra ngoài đi dạo sao?”

Giọng điệu cực kỳ xấc xược vô lễ, không phải là loại khẩu khí kẻ bề dưới nên có. Hoàng đế đang nổi nóng, lòng càng phẫn nộ, quay mặt nhìn phía Hàm phi, ánh mắt buốt giá như băng.

Hàm phi vừa kinh sợ vừa khó tin, vạn lần không thể tưởng tượng được chỉ vì một cung nữ mà Hoàng thượng lại tức giận đến như vậy. Bởi vì sự hãi, trong lời nói run rẩy chực khóc:

“Hoàng thượng, cung nữ này vô lễ như vậy, thần thiếp chỉ theo quy định trong cung mà dạy dỗ, mong Hoàng thượng hiểu cho. Thần thiếp mặc dù hiểu biết nông cạn, song cũng không có ngoài tổ tông gia pháp mà làm việc.”

Con mắt dài của Hoàng đế liếc qua, khuôn mặt anh tuấn thoắt ẩn ý cười:

“Tổ tông gia pháp? Ngươi còn có gan đem tổ tông gia pháp ra uy hiếp trẫm? Cái gì mà tổ tông gia pháp, chẳng lẽ các ngươi bày kế sau lưng trẫm, cũng gọi là tổ tông gia pháp?”

Nụ cười tắt lịm, cơn thịnh nộ đã sắp bùng nổ, giọng nói lạnh lùng nghiêm khắc:

“Lập tức đưa Hàm phi trở về kinh. Trường Ninh cung nếu không vừa ý cô ta, ngày hôm sau lập tức theo nhóm các thái phi ở Vạn Phật đường tu tâm dưỡng tính. Không có ý chỉ của trẫm, không được để cô ta bước qua cửa nửa bước. Ai muốn đến thăm, chỉ cho vào, không cho ra, ở bên mà chăm sóc cô ta cả đời luôn mới tốt.”

Vạn Phật đường vốn là nơi các thái phi trong cung ăn chay niệm phật, quạnh quẽ đìu hiu, là chốn đèn nhang đất phật cổ xưa.

Hàm phi không ngờ Hoàng đế tức giận đến vậy, lập tức mặt hoa thất sắc, toàn thân run lẩy bẩy. Triệu Hữu Trí khom mình nhỏ giọng khuyên nhủ:

“Vạn tuế gia, Hàm phi nương nương làm việc quả thực không hay, song thỉnh Hoàng Thượng xem xét đến trưởng hoàng tử. . .”

Hoàng đế cười gằn một tiếng:

“Một người đàn bà ngoan độc âm hiểm nhường kia, còn xứng đáng làm mẹ hay sao, chẳng chốc mà làm hỏng cả hoàng tử của trẫm. Càng đưa y thị vào Vạn Phật Đường sớm, càng giúp cho thị nhanh nhanh sám hối tội lỗi.”

Cục tức còn chưa tiêu, lại bồi thêm một câu:

“Cả trưởng hoàng tử cũng không cho đến thăm.”

Hàm phi che mặt khóc òa. Hoàng đế từ xưa đến nay ghét cay ghét đắng đàn bà con gái nỉ non, bèn quay mặt nhìn Như Sương, thấy ánh mắt của nàng mông lung, đang nhìn về phía hồ xa xa nơi khói sóng tỏa mù trên mặt nước, không biết là đang nghĩ cái gì, đối với những lời đối đáp hỗn loạn nãy giờ dường như chẳng để lọt tai; mà nếu có nghe, thì cũng chẳng để trong lòng, thái độ vẫn lạnh lùng xa cách như ngày thường.

Hoàng đế vốn đang nghỉ trưa tại “Phương nội yến an”, bị Triệu Hữu Trí đánh thức, vội vội vàng vàng tới đây, giờ lại đang cáu kỉnh, giấc ngủ trưa đương nhiên đi đời, đành khởi giá quay trở lại.

“Phương nội yến an” là một trong bốn mươi sáu cảnh Thượng Uyển, là nơi nghỉ ngơi chính của Hoàng đế tại Thượng Uyển, quy mô cũng giống như ở điện Chính Thanh trong cung.

Chính điện theo lệ thường dùng để triệu kiến những vương công đại thần thân cận, người ta gọi là nơi “Nội triều”. Hoàng đế ở trong điện phía sườn đông, điện này treo tấm biển đề hai chữ “Tĩnh hư” do chính Cảnh Tông tự tay thảo, vì thế được gọi là Tĩnh Hư Thất(phòng)- là ngự tẩm(chỗ nghỉ ngơi) nội điện chính thức. Tĩnh Hư Thất dù nói là phòng, song mấy cái điện bình thường khác còn xa mới sánh bằng. Hoàng đế xưa nay thích yên tĩnh, khắp căn phòng đều được trải những tấm thảm dày cả vài tấc.

Lúc này chỉ phất tay một cái, cung nữ trong nháy mắt đều lặng lẽ thối lui sạch.

Dưới cửa sổ có một cái sạp êm, Như Sương lúc này có lẽ đã mệt, thần sắc trông uể oải, nhìn thấy cái giường y như bị hút hồn, chẳng thèm để ý Hoàng đế ở kế bên, cứ như chẳng còn khái niệm về cung quy lễ chế.

Giữa điện đặt một cái vạc dát vàng thật lớn, bên trong đốt hương Tô Hợp[1], làn khói trắng nhờ nhờ nhẹ tựa tơ, từng sợi tản mạn luồn vào nơi sâu thẳm nhất của gian điện. Nơi giường nhỏ bằng gỗ trắc trải gấm thêu hoa hải đường màu đỏ, Như Sương nằm ở đó, viền ống tay áo uốn lượn, lớp lớp áo váy trườn thẳng xuống bên dưới tấm thảm lông cừu đỏ, tựa như khói ráng trời chiều bên chốn cực lạc tây phương huy hoàng rực rỡ.

Thật đúng là cuối xuân uể oải, ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, rèm châu là loại vóc cũng màu ráng chiều mới được cống nạp, từ dưới bậc thềm thấp thoáng hoa lan đượm cùng hương cỏ huyên thơm ngát, chút ánh màu xanh lục chiếu trên khuôn mặt nàng, càng làm cho hai gò má trông như ngọc.

Hai hàng lông mày của Hoàng đế dần nới lỏng, qua một hồi lâu mới phì cười:

“Lần sau cũng không được vô lễ như vậy nữa đấy.”

Như Sương chậm rãi mở mắt, bình tĩnh nhìn chàng chốc lát. Hoàng đế nói:

“Trong cung lắm thị phi, riêng các cung nữ phi tần cũng không phải dễ đối phó. . .”

Như Sương quay mặt đi, làm như không nghe thấy. Hoàng đế dần dần thu lại nụ cười:

“Con bé Thù nhi có lẽ đã bị đánh cho thành tàn phế rồi, nếu trẫm mà chậm một bước, nàng phải làm sao bây giờ?”

Như Sương nhếch khóe miệng, nói:

“Con bé đó đáng bị như thế.”

Hoàng đế mắt sáng như đuốc, chăm chăm nhìn nàng. Như Sương giọng điệu vẫn thờ ơ lạnh nhạt như cũ:

“Nó là người của Hoa phi, hôm nay là do nó ở giữa cố ý khiêu khích.”

Hoàng đế ra chiều hơi bất ngờ, không khỏi nói:

“Thì ra là nàng cũng biết rồi . . . vậy, nếu trẫm thật sự đến muộn thì sao?”

Như Sương mệt mỏi không buồn nói nữa, nhưng bị ánh mắt của Hoàng đế nhìn mãi, cực chẳng đã phun ra ba tiếng:

“Sẽ không muộn.”

Làm sao mà sẽ muộn cho được?? Triệu Hữu Trí tuy là thái giám chấp bút trong ban Ti Lễ, thực tế cũng là người đứng đầu cả đội cai quản cung điện, đứng đầu tất cả cung nhân nội thần, trong Thượng Uyển cung từng bông hoa từng cái cây, từng ngọn gió thổi lá bay, có cái nào lọt nổi mắt lão. Lão đương nhiên sẽ đánh thức Hoàng thượng đi giải vây cho nàng, huống chi...

Lại lười suy nghĩ tiếp, bởi vì Hoàng đế vươn tay đến. Đầu ngón tay chàng thật lạnh, mang theo một luồng hơi thở thoang thoảng hương Long não ngọt đắng tựa có dường không, thấp thoáng thấm vào người. Chàng dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng vuốt hai gò má không có chút máu của nàng, dịu giọng nói:

“Trẫm sẽ không để cho nàng phải chịu tủi thân lần nữa.”

Tủi thân? Nàng cười lạnh trong lòng, hận thù xương máu lại chỉ dùng có hai chữ “tủi thân” mà xóa bỏ?

Thế nhưng thân mình nghiêng nhẹ, đã tựa vào đầu vai của chàng, hô hấp tràn ngập hơi thở của chàng, nàng bỗng có chút ngẩn ngơ.

Đạt được quá dễ dàng, lại khiến cho người ta có cảm giác không chân thực, tựa như bước hụt nấc thang, trong lòng không hiểu sao chột dạ.

Mạch đập bắt đầu trở nên gấp gáp,  nện dồn dập vào thẳng trong tim, ngực như muốn vỡ tung ra, nháy mắt nàng đã thấm ra vài giọt mồ hôi lạnh. Hoàng đế cảm thấy khác thường, bèn hỏi:

“Làm sao vậy?”

Nàng không đè nén được khí huyết quay cuồng, tuồng như chỉ mở miệng thôi lập tức hộc ra một ngụm máu tươi. Nàng phải cố dùng hết sức mới nuốt lại được vị ngọt trong cổ, duy trì vẻ lãnh đạm trên khuôn mặt chỉ nói hai chữ:

“Mệt mỏi.”

Hoàng đế đã quen nàng xưa nay tiếc lời, ngón tay mơn trớn bên thái dương lạnh băng ướt đẫm của nàng, giọng điệu ôn hòa:

“Còn ra cả mồ hôi lạnh đây này, đi xuống đi nghỉ đi.”

Nàng lui xuống. Nàng vốn ở trong căn phòng sau hành lang Tĩnh Hư Thất, ra khỏi điện đi xuyên qua hành lang dài thì đến. Đi một đoạn mấy chục bước, toàn thân nàng ra đầy mồ hôi, chật vật trở về phòng. Vừa đóng cánh cửa lại, vội vàng lấy ra từ dưới gối lọ thuốc, nuốt xuống một viên, cả người đã mềm nhũn không leo nổi lên giường, chỉ đành ngồi nhoài dưới chân sạp, nửa quỳ nửa bò bên thành giường. Sau một hồi lâu thuốc mới phát huy công hiệu, cuối cùng cũng hít thở được một hơi.

Ngoài cửa sổ mưa đã tạnh, những giọt nước còn đọng lại tí tách rỏ xuống từ mái hiên, xa xa ở trên điện cao treo một quả chuông đồng, bị gió thổi lắc lư rung động, ngẫu nhiên phát ra một tiếng vọng, truyền đi rất xa, lọt vào trong tai, gợi về cảm giác bên chốn chùa cổ tĩnh mịch hoang vu.

Nàng nằm bẹp bên mép giường, trên trán vẫn mả mướt mồ hôi lạnh toát.

Nàng còn chưa chết được, con đường tương lai xa vạn dặm, nàng ngay cả bước đầu tiên còn chưa đến, tuyệt đối không thể chết được.

Nàng nhớ tới khuôn mắt trắng bệch như tử thi của Thù nhi, một cô gái như hoa như ngọc, lúc này chỉ e đang nằm dài chờ chết. Đây là kết cục của một bước đi sai lầm. Ở bên nàng còn chưa quá mười ngày nửa tháng, lại đã nóng lòng muốn mượn đao giết người, kết quả là gậy ông đập lưng ông.

Nàng hờ hững nghĩ trong lòng, Hàm phi cho mình là cái đồ yêu nghiệt, Hoa phi cũng vậy, thế nhưng họ căn bản còn chưa hiểu rõ, chỉ cần một ngày còn có Hoàng đế đỡ lưng, bọn họ muốn động đến nàng e chẳng đơn giản đến vậy.

Hôm nay Hoàng đế còn giáng trọng tội cho mẹ đẻ của hoàng trưởng tử là Hàm phi, bắt tống về giam lỏng trong cũng, có lẽ lại chẳng ít người nữa cùng gán cho nàng cái danh "yêu nghiệt".
~O~


[1]Hương Tô Hợp: chiết xuất từ cây Tô Hợp. Đầu hạ dùng vật cứng đánh vào thân cây hoặc dùng dao khoét sâu vào tận phần thịt để cho nhựa chảy ngấm vào vỏ cây. Đợi đến mùa thu bóc vỏ cây xuống, ép lấy nhựa, phần bã tiếp tục đun sôi rồi ép tiếp. Đem nhựa thơm hòa với cồn, sau đó chưng lọc cồn đi thì thành hương Tô Hợp tinh chế.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

78#
Đăng lúc 4-5-2013 12:17:19 | Chỉ xem của tác giả
truyện của mẹ kế nên cũng khoái, mà truyện mẹ truyện nào cũng bồn nẫu ra
như Đông Cung ý, lúc đầu rộn ràng bao nhiêu lúc sau vừa đọc vừa khóc
mới đọc mấy chương bộ này, nhưng sao thấy có đôi chỗ k hiểu cho lắm
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

79#
 Tác giả| Đăng lúc 5-5-2013 14:38:39 | Chỉ xem của tác giả
gd_bb12345 gửi lúc 4-5-2013 12:17
truyện của mẹ kế nên cũng khoái, mà truyện mẹ truyện nào cũng bồn nẫu ra
như Đông  ...

haiz, thì ĐC nó lừa tềnh thía mà^^ nhưng như vậy mới đặc sắc(dù đọc đi đọc lại mấy lần nhưg sắp tới ra truyện cũng phải đi mua)
nếu thấy khó hiểu chỗ nào bạn cứ hỏi, mình ko gth đc thì ta hỏi editor :">
p/s: tks bạn đã đọc nha, tớ thấy bộ này rất hay, nhiều thơ, mà cả một kho mô tả lun ý^^ nv ít khi bộc lộ ý nghĩ trực tiếp nhưng vẫn cảm nhận đc cái xót xa, haiz mà nói thực tình tiết cũng hơi rối răm
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

80#
Đăng lúc 6-5-2013 16:19:48 | Chỉ xem của tác giả
mà nói thực tình tiết cũng hơi rối răm

ừ, tớ cũng thấy thế đấy, có nhiều đoạn đan xen quá khứ hiện tại
như là "màn mưa của ngày hôm đó"  gì gì đấy rồi lại quay về thực tại ngay nên nhiều lúc chả biết đường nào mà lần
rồi Duệ Thân vương rồi Dự Thân Vương ai cũng dc gọi là "chàng" đâm ra càng xoắn tợn

Bình luận

rồi thêm 1 anh Thập Nhất gia vs em Trục Hà có ngoại hình giống Như Sương nữa...má ơi, ngất  Đăng lúc 6-5-2013 07:42 PM
chính thế, chính thế, cái đoạn đó ta còn chẳng biết "nàng" là như sương hay Hoàng quý phi nữa, sủi cả não  Đăng lúc 6-5-2013 06:24 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách