|
CHƯƠNG 4
Ca kỹ dừng múa, lại chuốc rượu liên tay. Đạt Nhĩ hãn vương bắt đầu cảm thấy hoa mắt, e rằng đã chuếnh choáng say.
Trong chén, rượu “Lê hoa bạch” có màu trắng tựa hoa lê, ban đầu uống vào cảm giác giống mật, tác động của nó chậm mà mạnh đột ngột, không biết tự bao giờ bỗng khiến người ta mê man. Đạt Nhĩ Hãn vương uống quen loại rượu cay nồng chiết xuất từ lúa mì Thanh Khoa[1] của vùng quan ngoại, không ngờ rằng loại chất lỏng ngòn ngọt như mật này cũng say lòng người đến vậy. Lúc bấy giờ nheo nheo đôi con mắt, chỉ thấy vạt áo tơ lụa mỏng manh của cô vũ nữ tựa như một vệt sáng lung linh, làm dậy lên trên mặt hồ những làn nước sóng sánh hoa lệ mỹ miều.
Vườn Thượng Uyển có vô số lầu gác lộng lẫy tinh xảo, điểm xuyết trong đó là non xanh nước biếc, tiếng trúc ti ca thổi cất lên bồng bềnh bay bổng giữa làn mưa xuân rả rích như mê ly, như hút hồn người.
Khung cảnh sông nước như vầy, chẳng trách sẽ khiến người ta uể oải lười nhác.
Đạt Nhĩ hãn vương thầm nghĩ, Duệ Thân Vương đang ngồi trên ghế cao phía tây kia, thần sắc mệt mỏi chán chường, tựa như đối với vạn vật trên thế gian đều không có nửa điểm hứng thú. Thân là vương gia cao quý của Thiên triều, xuất thân danh giá, lại chẳng có chút hào khí mạnh mẽ của một đấng nam nhi. Con người như thế rốt cũng chỉ là cái loại vô công rồi nghề, không khỏi khiến cho kẻ suốt đời cưỡi trên lưng ngựa như Đạt Nhĩ hãn vương cảm thấy khinh bỉ. Quả thực không đáng so với một Dự Thân Vương tuổi trẻ tài cao, đối nhân xử thế hào hoa phong độ, thật khiến người người nể phục.
Mái ngự thuyền đã gần chạm đến gầm cầu, có một tên nội đang quan quỳ nơi cầu son, theo đó là hơn mười mỹ nữ thảy đều tha thướt một màu vàng nhạt pha lẫn sắc lá mạ xinh tươi, vô cùng bắt mắt. Hoàng đế trông thấy, thuận miệng hỏi viên thái giám trông quản ban Ti Lễ là Triệu Hữu Trí đang đứng phía sau, mới biết thì ra là mười hai cung nữ được tuyển chọn để ban thưởng cho Đạt Nhĩ hãn vương, hôm nay đến Minh Nguyệt Châu để cử hành lễ ban thưởng, trên đường lại gặp được ngự thuyền. Hoàng đế cũng chẳng mấy lưu tâm, ngự thuyền đã chậm rãi lướt qua gầm cầu, hướng vào sâu bên trong hồ Ngọc Thanh. Trên bờ cầu thái giám ban Ti Lễ thấp giọng ra hiệu mọi người đứng dậy.
Như Sương khẽ cắn chặt hàm răng, thành bại cả cuộc đời chính là ở cơ hội duy nhất này mà thôi.
Nếu không muốn chết đi một cách hèn mọt, vậy, nàng phải sống một cuộc đời thật oanh liệt!
Mọi người còn chưa đứng thẳng, nàng đã bật dậy, lướt nhanh đến bên thành cầu, không để cho ai kịp mở miệng kêu, đã lập tức phi thân nhảy xuống hồ. Chỉ nghe “Ùm” một tiếng, nước hồ xanh biếc lạnh lẽo bắn tung tứ phía, tựa như một tấm vải lụa màu xanh cực lớn phất lên, quấn chặt lấy bầu không khí.
Ai nấy đều thét chói tai, xa xa dội về những tràng âm thanh vang vọng.
Ánh sáng mờ ảo trên mặt hồ sao quá xa xôi, nước ộc thẳng vào trong khoang mũi và miệng, cảm giác nghẹt thở một lần nữa lại lan ra khắp cả tứ chi. Luồng sáng trên đỉnh đầu đã dần lẩn khuất, sắc sáng xanh dần được thay bằng màu đen hắc ám, ý thức của nàng cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Lại trở về cái ngày hôm ấy, dải lụa trắng lạnh như băng sít chặt lấy cổ họng, không thể nào hít thở, ý thức dần rời đi, để rồi sau cuối là tiếng bước chân hỗn loạn.
Nàng nhất định sẽ được đền bù như mong muốn.
Tựa như rất lâu rất lâu sau đó, trước ngực thình lình bị đè nén nặng nề, đau thắt xương tủy. Nàng theo bản năng muốn mở miệng kêu đau, lại bị sặc nước, ho khan kịch liệt, rồi lại sặc ra nhiều nước hơn nữa. Có một người nào đó nhỏ giọng nói:
“Tốt lắm, không sao rồi.”
Nàng ho đến nỗi không mở nổi mắt, toàn thân run lên mãnh liệt, nhổ ra một ngụm nước. Có người dùng ống tay áo vụng về lau mặt cho nàng, lúc này nàng mới nhấc nổi hai mí mắt, thì ra bản thân đã nằm trên sàn ngự thuyền, bên cạnh có mấy người toàn thân sũng nước vây quanh, nom trang phục đều là thị vệ. Thị vệ cầm đầu thấy nàng dần dần thanh tỉnh, khe khẽ thở phào. Nháy mắt, mọi người đều khoanh tay khom mình cáo lui.
Một góc áo hoàng bào lộ ra từ phía sau bọn thị vệ, chậm rãi tiến đến gần, cuối cùng đứng cách nàng không quá gang tấc. Ô lọng thật lớn cũng theo sau người nọ đi tới, che đi hết thảy lớp lớp mưa bụi bay không ngớt trên đỉnh đầu. Nàng thấy rõ mũi giày bọc vàng đính ngọc tỉ mỉ, ghép thành những hoa văn vạn thọ, cách nàng gần như vậy, cả nước trên áo nàng cũng đã thấm lên giày của người ấy rồi.
Nàng không đừng được lại một trận ho khan, toàn thân run bắn lên và khó thở, hơi ẩm lạnh như băng dấp dính trên mặt nàng, nước theo áo lụa mỏng manh tí tách rơi xuống. Nàng có lẽ đã kiệt sức mất rồi, chỉ nằm co quắp ở đó phì phò thở dốc.
Chợt có bàn tay vươn đến, hoa văn cửu long dát vàng, cổ tay áo thêu hoa văn kim tuyến xếp dầy, ngón tay tựa như không chút hơi ấm, nâng cằm nàng. Nàng chậm rãi ngẩng đầu, cuối cùng trông thấy một đôi mắt thẳm sâu hun hút, tựa như đã từng quen biết. Có vẻ trong nháy mắt nhìn thấy dung nhan của nàng, con ngươi kia bất chợt lóe lên một tia sáng dị thường, giống như là kinh ngạc, giống như là không tin nổi. Ánh mắt kia dường lưỡi dao bén khoét trong nàng từng cơn đau đớn, tựa hồ nàng còn nghe được cả mạch đập của mình nảy lên một nhịp, đột nhiên như có một dòng nước ngập tràn máu nóng ào ạt tuôn vào trong lồng ngực, là người ấy!
Làm sao có thể là chàng? Làm thế nào lại là chàng? Thế nhưng đúng thực là chàng!
Trong chớp mắt đất trời đều sụt lở, nàng trợn tròn hai tròng mắt, bên tai vẫn như vang vọng tiếng thét chói tại kinh hoàng của mẹ:
“Sương nhi!!”
Huyết hải thâm cừu của cả gia đình, máu chảy nhiều như vậy, bắn tóe lên đầy trời, trong tầm mắt chỉ toàn mênh mông một biển máu đỏ rực, cha, mẹ, anh trưởng, các chị em . . . nhiều người như vậy, nhiều máu như vậy. . . Mộ thị cả nhà hơn trăm mạng người, máu giăng đầy trời, luôn luôn muốn xô lại, muốn bắn lên. . .
Nàng đột nhiên rút phắt cây trâm bạc, vận hết sức mà đâm thẳng hướng hắn.
Dự Thân Vương hét lớn một tiếng "Bảo vệ Hoàng thượng!" , thoắt cái đã vọt tới che chắn trước mặt Hoàng đế. Thị vệ xông đến càng lúc càng nhiều, vô số người tiến lại lôi nàng đi.
Nàng giãy giụa như điên, cây trâm trong tay khua lên loạn xạ, bọn thị vệ chộp lấy đoạt đi, mũi trâm mài cực sắc bén không may đâm nàng bị thương, nhưng nàng chẳng thấy đau. Từng giọt từng giọt lách tách rơi xuống, không biết là nước mưa hay là nước hồ, nàng như con thú cùng đường, chỉ muốn cắn xe hết tất thảy mọi thứ.
“Bốp!”
Luồng lực mạnh đập vào mặt, có người đã giáng cho nàng một bạt tai, nàng đứng không vững, cả người ngã về phía sau, vô số bàn tay túm nàng lại, rồi có bàn chân còn đá nàng. Nàng thấy mình đã thành một cái bao vải cũ kỹ, còn nghe được cả tiếng sợi dây quấn quanh đứt lìa từng đoạn. Ngay tại thời khắc như điện xẹt ấy, chợt nghe một tiếng hét to:
“Buông nàng ấy ra!!”
Bọn thị vệ như đụng phải than hồng, lập tức đồng loạt buông tay. Trên đầu nàng đã bị ăn một đạp đau điếng, nửa khuôn mặt bên phải nóng rát, con mắt trái phù lên không sao mở nổi, chỉ mờ mờ thấy trên vạt áo bản thân loang lổ đầy những vệt máu, mới hay mu bàn tay đã bị cây trâm rạch sâu một vết dài, máu đang nhỏ xuống từng giọt. Trái tim kia vẫn đập lên cuồng loạn từng hồi.
Giết hắn! Nhưng làm sao mà giết được hắn! Chẳng sợ tan xương nát thịt, nhưng làm sao mà giết được hắn?!
Chàng bất ngờ vươn rộng hai cánh tay về phía nàng, như muốn ôm nàng vào lòng. Dự Thân Vương xông lên trước toan cản lại, chàng lại trở tay đẩy Dự Thân Vương một cái làm lảo đảo, tay kia vẫn cố vươn về phía nàng.
Nàng bắt lấy cánh tay chàng, dùng hết sức cắn một cái thật mạnh. Chàng sững lại trong nháy mắt, rồi lại không chút nề hà ôm chặt nàng vào lòng. Cách lớp quần áo, trong khoang miệng cuối cùng cảm giác được vị ngọt của máu, chàng cũng không nhúc nhích, chỉ đơn giản là ôm nàng thật chặt, mà nàng thì như muốn cắn luôn một miếng thịt của chàng. Hận ý mãnh liệt khiến nàng dùng hết toàn bộ sức lực, rồi lại cào xé lung tung vạt áo trước ngực chàng, càng lúc càng cắn ác liệt.
Dự Thân Vương lại kêu một tiếng “Hoàng thượng”, nhưng chàng vẫn không động đậy. Nhìn khuôn mặt cô đơn lãnh đạm kia, Dự Thân Vương muốn nói điều gì rốt cuộc lại thôi, thật lâu sau khoang tay chậm rãi lui lại. Nội quan cùng thị vệ vây quanh phía xa xa, chẳng dám tiến lên nửa bước.
Mưa bụi dày hạt, chậm rãi thấm ướt vạt áo chàng, long bào kim tuyến quý báu, không một tiếng động thẫm lại thành màu tro, quần áo ẩm ướt dính trên người rét run, nhưng trái tim ở trong lồng ngực lại bắt đầu đau âm ỷ.
Chàng thở dài, dùng tay còn lại vỗ nhẹ lên lưng nàng.
Bỗng, một giọt lệ, một giọt thật lớn chậm rãi từ khóe mắt chảy ra, “tách” một tiếng vỡ tan, máu pha loãng cùng nước mưa, cũng giọt giọt rơi xuống. Nàng cuối cùng gục ngã, sức cùng lực kiệt nhả ra khớp hàm, trên ống tay áo hoàng bào nhanh chóng hiện rõ một vệt máu hình vầng trăng khuyết. Chàng lại vòng tay ôm nàng, giọng điệu ôn tồn như đương thủ thỉ:
“Có ta ở đây.”
Đầu nàng bị chàng ép chặt vào ngực, nàng nghe được cả tiếng tim chàng đập, cảm nhận được hơi thở vừa quen thuộc vừa xa lạ của chàng pha lẫn hơi mưa thanh thanh và hương Long não ngọt đắng. Nàng đột nhiên thấy trong lòng buông lỏng, cả người buông lỏng trước nay chưa từng có. Vòng tay chàng ấm áp mà vững chắc, tựa như có thể che chắn hết thảy, siết chặt lấy nàng. Cả thân chàng mình đồng da sắt, nhưng trong ánh mắt lại dần dần trở nên mềm mại, giống như một tảng băng thô cứng, chầm chậm tan chảy thành nước tuyết.
Không ngờ lại có một ngày này, tự đáy lòng Dự Thân Vương âm thầm than thở, đúng là oan nghiệt! Trong lòng chàng nảy sinh lo lắng, đi tới chỗ khoang trước có diềm mái uốn, qua khung cửa sổ hé nửa cánh, chỉ thấy Duệ Thân Vương nhoài trên mặt bàn, chén rượu thừa nghiêng đổ, thấm ướt hơn phân nửa ống tay áo, đã say túy lúy rồi.
...
Như Sương bệnh một thời gian lâu, có lẽ khoảng bảy tám ngày, mà cũng có khi hơn mười ngày, mỗi ngày đều mê man, sốt cao, ngẫu nhiên tỉnh lại, luôn luôn có biểu cảm kinh sợ.
Ba bốn ngự y thay phiên nhau bắt mạch, từng bát thuốc to đắng nghét dốc vào rồi, rốt cũng chẳng thấy chút hiệu nghiệm. Về sau Hoàng đế sai người phi ngựa về kinh, cho triệu viên thái y đứng đầu Thái y viện là Tể Xuân Vinh đến, chậm rãi điều dưỡng, tinh thần mới dần hồi phục.
Chờ được lúc nàng có thể xuống giường thì tháng tư đã gõ cửa, cảnh xuân phai nhạt, ngay ngoài cửa sổ đã bắt gặp cây mận lá xanh đua mọc xum xuê. Thù nhi – cung nữ do chủ quản hậu cung là Hoa phi đặc biệt cử đến hầu hạ Như Sương, chậm rãi dìu nàng ngồi xuống trước bậc thềm, lại nói:
“Để em giúp cô nương chải đầu nhé.”
Nàng cũng không trả lời, Thù nhi cầm chiếc lược bằng sừng tê, chậm rãi chải mái đầu đen cho nàng.
Bởi vì uống thuốc, tóc mỗi ngày đều rụng không ít, mà lúc này đây lại rụng càng nhiều. Thù Nhi không tỏ vẻ gì, một tay chậm rãi chải, một tay nhẹ nhàng ấn, động tác linh hoạt, đã nhanh nhẹn gom tóc rơi xuống thu vào trong áo, không để cho nàng nhìn thấy.
Thân hình trong gương gầy gò tựa đóa hoa phơi đầu ngọn gió, chỉ cần một cái đụng nhẹ cũng sẽ tan xương nát thịt. Tuy rằng mình hạc xương mai đấy, thế nhưng kỳ lạ một điều lại không hề tiều tụy, làn da ngược lại nhờ nhờ màu xanh như ngọc, trên gương mặt mệt mỏi vẫn ửng hồng, thậm chí đỏ hây hây như trát phấn. Nhìn vào chiếc gương đồng, thấy đôi mắt ướt đen tuyền như nước sơn, theo ngày tháng màu sơn thẫm lại, sáng bóng chẳng vương một hạt bụi. Trong lớp lớp áo gấm quần lụa, nàng giống như một người gỗ không chút sinh khí.
Thù nhi giúp nàng bối lại tóc, chọn từ trong hộp trang sức ra một cây trâm "bộ diêu"[2] ngọc bích, chuỗi ngọc thật dài tỉa tót kỳ công theo đầu ngón tay khẽ đong đưa, so so ở trước tóc mai nàng. Thấy nàng lắc lắc đầu, Thù nhi chỉ đành cất lại.
Như Sương tự mình đứng dậy, vạt váy dài không một tiếng động lướt qua sàn nhà trơn bóng như gương. Một thời gian không đi lại, chân bước có phần hụt hẫng, thế nhưng nàng vẫn đi rất vững vàng.
Từ rày về sau bước đường gian khổ, nàng dù có phải đi chậm, nhưng phải là những bước chậm mà chắc.
Vầng dương rọi qua khung cửa sổ từng luồng nắng tinh mịn, bên trong mỗi luồng thật nhiều những hạt bụi nhỏ cứ không ngớt xoay vòng. Trên khung cửa chạm trổ hươu sao và hạc trắng, bao quanh đều là tường vân thụy thảo(cây cỏ tượng trưng cho điềm lành) quấn quýt, tỉ mỉ điêu khắc bên cạnh hàng chữ nổi sơn vàng đẹp lộng lẫy: “Lục hòa đồng xuân”.
Nàng hơi nhếch khóe miệng, sau cùng lên tiếng:
“Ta không ở chỗ này.”
Nhiều ngày qua, lần đầu tiên Thù nhi nghe nàng mở miệng nói chuyện, thanh âm khàn khàn thô rát. Thù nhi lắp bắp kinh hãi, thầm nghĩ một mỹ nhân tố chất thanh khiết là thế, tại sao lại mang giọng nói khó nghe đến vậy; song, trước mặt nàng vẫn cười khanh khách:
” Cô nương đang sống tốt như vầy, sao đột nhiên lại nói không muốn ở chỗ này? Nơi đây diện tích rộng rãi, quan trọng nhất là gần “Phương nội yến an”(phòng nghỉ) của Hoàng thượng, hà tất còn muốn chuyển đi đâu?”
Vẻ mặt nàng không chút biểu cảm, cũng chẳng buồn mở miệng thêm, đến bên cạnh bàn trà có chiếc bình tạo dáng mỹ nhân đang đỡ trên vai sắc lựu hồng, khẽ phất tay.
“Choang” một tiếng, trên mặt đất đã đầy những mảnh sứ vỡ nát.
Nàng hờ hững bước qua, gót chân nhẹ như bay, giày vải sa tanh bị mảnh sứ bén ngọt cắt vào, mỗi bước chân đi đều nở ra một đóa sen đỏ rực.
Thanh âm khẽ khàng phát ra, mảnh sứ bị đạp nghiền thành nhỏ vụn.
Nàng thản nhiên đi về phía trước, sàn nhà đen mà trong như gương chảy tràn những vệt máu càng trở nên thẫm lại, vô thanh vô tức, như bàn tay em bé, chậm rãi bò ra khắp bốn phương tám hướng. Mà nàng dường không hay biết, chỉ đi lại một cách nhẹ nhàng.
Thù nhi bị dọa đến trắng mặt, lấy tay che miệng, một lúc sau mới phát tiếng kêu to, gọi thêm nhiều cung nữ đến kiên quyết đở nàng quay trở lại giường. Một mặt cho truyền ngự y, một mặt cũng không dám mở mồm khuyên một câu nào nữa.
Chuyện như vầy đương nhiên không có khả năng giấu giếm. Đến cuối ngày thắp nến lên, làn khói nhẹ nhàng lan tỏa khắp thâm cung vắng vẻ; Hoàng đế thường chọn thời điểm này vào thăm nàng, sau khi biết được sự tình thì nổi cơn thịnh nộ.
Như Sương chẳng nói chẳng rằng, nàng vốn không ưa nói chuyện, lần đó trong phủ Duệ Thân Vương lại bị thắt cổ, tuy rằng cuối cùng được cứu, nhưng dây thanh quản đã bị thương, giọng nói cũng hỏng rồi, thành ra lại càng kiệm lời hơn, chẳng khác nào một kẻ câm điếc.
Trên chân phải quấn gạc, nàng nằm xiêu vẹo trên giường, trước giường có một cây đèn cầy đang cháy, chim phượng hoàng bằng đồng đỏ ánh sắc vàng kim bao bên ngoài chao đèn bằng vải lụa. Ngọn lửa mông lung đỏ sậm, từa tựa một quả tim yếu ớt cứ chốc chốc nảy lên nhè nhẹ.
Ánh đèn mịt mịt chiếu trên mặt nàng, thoáng trông có vẻ hồng hào, song nhan sắc ấy cũng là giả, chỉ như phủ một lớp lụa mỏng, tùy thời có thể biến mất, lộ ra bên dưới là vẻ nhợt nhạt.
Sam y mỏng manh nhuốm sắc anh đào tươi tắn, khoác trên người nàng e vẫn còn rộng. Cổ áo thêu những cánh hoa đỏ nhạt, từng cặp từng cặp khéo léo tinh tế, chắc chỉ cần thổi nhẹ một hơi, sẽ thấy hoa rơi lả tả, lác đác như mưa vương từng hạt trên áo. Mà căn bản dung mạo như hoa kia, đầu mày cuối mắt cũng chỉ còn đọng lại một vẻ lạnh nhạt hững hờ, Hoàng đế có phát tác trận lôi đình như sấm vang chớp giật, nàng cũng chẳng mảy may bận lòng.
Trong lòng nàng lạnh lùng nghĩ, đối xử với nàng tốt nhường này, chẳng lẽ thật sự là vì Lục tỷ?
Đã lâu như vậy đến giờ, nàng cũng chưa có một lần nhớ tới Lục tỷ. Lục tỷ là do Địch phu nhân – một người vợ khác của cha – sinh ra. Trong nhà nhiều chị em như thế, mọi người đều có a hoàn vú em riêng. Dù rằng tuổi tác xấp xỉ nhau, hồi Lục tỷ còn chưa xuất giá, cả hai cũng không hề thân thiết; cẩn thận nghĩ lại, ngay cả khuôn mặt của chị đối với nàng cũng chỉ mơ hồ như một quầng sáng mềm mại.
Thời điểm tin Lục tỷ qua đời được truyền đến trong ngục, sắc mặt cha biến đổi không thôi, song người một câu cũng chẳng nói.
Hoàng đế dạy dỗ xong cung nữ, quay sang trừng mắt nhìn nàng, chẳng nói gì. Nàng hơi cúi thấp khuôn mặt, cả thân hình bỗng nhiên đã lọt thỏm trong lòng chàng.
Tuy rằng hai mươi mấy ngày qua đều gặp nhau hằng ngay, nhưng luôn trên giường bệnh, cũng chưa hề trao đổi một lời. Ngẫu nhiên lúc này tiếp xúc, hơi thở đạm bạc thanh khiết trên người nàng vẫn khiến cho chàng giật thót, theo bản năng muốn rời ra, nhưng lại không đành lòng.
Cơ thể nàng ấm áp mềm mại, yếu ớt vô lực, tâm Hoàng đế bỗng nhiên mềm nhũn, tựa như một tảng băng cứng gặp ngọn lửa nóng cháy, không chút dấu hiệu nào đã bị tan chảy.
Cánh tay chậm rãi nâng lên, đặt nơi thắt lưng nàng.
Biết rõ đây là bùa mê, là độc dược, sợ rằng thịt nát xương tan, cũng không cách nào cưỡng lại được, bất chấp mà nuốt vào.
Qua một hồi lâu, khẽ thở dài, nói với nàng:
“Nếu không muốn ở đây, sai người chuyển đi nơi khác là được, tội gì phải như thế?”
Giọng điệu thật ôn hòa, mang theo chút buồn bã bất lực.
Như Sương nói:
“Ta muốn chàng ở đây.”
Ta muốn chàng ở đây. . .
. . . Có một luồng gió bất ngờ xẹt qua.
Thật lâu trước kia, vào một đêm mưa rơi gió cuốn, chàng cô độc ngồi trên khung cửa lầu Thái Bình.
Không trăng, không sao, bóng đêm ngập tràn như nước, tiếng mưa xối ào ào đập trên mái hiên lầu thành, hơi ẩm lạnh giá qua làn áo thấm vào da thịt.
Sau lưng là tử cấm thành với những đền đài lặng ngắt nối tiếp, dưới chân là Tây Trường kinh với hàng vạn những ngôi nhà sáng đèn. Sáng tối lẫn lộn, tựa như trăm ngàn viên ngọc minh châu giữa trời, trong mưa gió mông lung nối thành một dải sáng dài.
Trong cung vang lên tiếng chuông điểm canh ba, có một ánh đèn lập lòe dần tiến lại gần, người cầm đèn mặc bộ đồ đen, vô số hạt nước từ trên người chảy xuống. Triệu Hữu Trí toàn thân ướt như chuột lột, như thể vừa mới lao ra từ trong ao nước, lẳng lặng hành lễ với chàng.
“Là một hoàng tử bé nhỏ. . .” Làn hơi mờ ảo bay ra từ trong miệng, nháy mắt liền bị gió cuốn đi, chẳng còn chút hơi ấm. “Lúc sinh ra thì đã không còn thở. . . Hoàng quý phi ra đi thực yên tĩnh, về cuối thần trí không rõ, chỉ luôn miệng kêu tục danh của
Hoàng thượng nói rằng “Ta muốn chàng ở đây.”
Chàng ghì chặt trên tường thành lạnh như băng, cạnh đá rất cứng hằn sâu vào lòng bàn tay, vô vàn hạt mưa luồn lách chảy từ cổ tay về phía khuỷu.
Chẳng phải đau đớn, nhưng đã chết lặng trong cơn choáng váng.
Có những sợi tơ rất nhỏ rất nhỏ cứ chậm rãi trườn lên, quấn quít thành một lớp kén dày bao lấy con tim tê dại. Chỉ là chiếc kén kia ngỡ trùng trùng vấn vít, kỳ thực nháy mắt thôi sẽ nát tan thành bột mịn.
Gió bấc càn quét thốc tấm áo hoàng bào, thẩm thấu vào trong người chàng thứ hơi lạnh buốt. Áo choàng bay phất phơ trong bóng đêm, toàn thân chàng dãi dầm mưa gió đã lạnh thấu, lạnh dường đã chìm trong tấc sâu hồ nước băng ngày đông buốt giá, rốt cuộc vẫn chẳng thể chờ được đến ngày băng tan. . .
Nàng chưa từng đòi hỏi nơi chàng bất cứ điều gì, cho đến tận thời khắc cuối cùng của sự sống, nàng mới thốt ra một lời như vậy.
Mà chàng đã không ở đó.
Vạn dăm phồn hoa đèn dầu rực rỡ dưới chân, chậm rãi hóa thành ngàn muôn sao sáng, mỗi một vì tinh tú đều vẽ nên trước tầm mắt một đường cung lửa mờ nhạt, sau cùng đều ngưng lại thành một tầng hơi mỏng; để rồi nháy mắt mưa gió lạnh lùng sẽ cuốn băng đi hết thảy.
Dung nhan trước mắt dần trở lại sắc nét, phảng phất là ánh đèn nhỏ nhoi vượt màn đêm mưa sa gió cuốn tỏa ấm mặt người. Khuôn trăng nhợt nhạt yếu đuối kia sở hữu một đôi ngươi sáng quắc đến kinh người, ánh nhìn như băng tựa tuyết hẳn có khả năng đâm thẳng vào lòng người.
Quá khứ, đều đã sụp đổ.
Chàng quay mặt đi, đoạn thản nhiên nói:
"Nên nghỉ đi thôi, ngày mai trẫm lại đến thăm nàng."
~O~
[1]Lúa mì Thanh Khoa: giống lúa trồng ở vùng Tây Tạng, Thanh Đảo, Trung Quốc
[2]"Bộ diêu": là một loại trang sức của phụ nữ ngày xưa, bởi vì lúc đi thường lúc lắc dao động nên lấy đặc điểm mà đặt tên (bộ-bước, diêu-rung). Loại trang sức này phải dùng rất nhiều vàng bạc ghép thành hoa văn long phượng, dùng châu ngọc tô điểm thêm. |
|