Bài dự thi "Người phụ nữ của tôi"
Nick Kites: vidic15
Bạn thuộc nhà: Man Utd, Ao cá, Bộ gia
Bài dự thi: Mẹ là niềm tự hào của con!
Gửi gió mang chút mưa của Sài Gòn nói con nhớ vòng tay mẹ
Gửi vào hạt mưa chút ướt át nói con đang khóc vì nhớ mẹ
Gửi những ca từ tuyệt vời và giai điệu ngọt ngào nhất của Sleepsong tặng cho mẹ những nụ hồng tươi thắm mà con gửi vào ngàn lời yêu thương nhất tri ân những tháng ngày vất vả của mẹ.
Mẹ của con!
Bao năm qua, thu đến thu đi, lá xanh rồi lại lá vàng, thế sự có bao nhiêu đổi thay, con ngày một lớn hơn và tóc mẹ ngày thêm vài sợi bạc.
Đôi khi giữa đường đời nhiều chông gai, con cảm thấy lạc lõng nơi đất khách quê người, đôi khi con ước con vẫn ở quê nhà, được ở bên mẹ, bên gia đình ta.
Ngày còn bé, con nhớ mỗi sáng trên chiếc xe đạp cũ kỹ mẹ đưa con đến quán xôi gần trường bón cho con ăn từng muỗng rồi lại cọc cạch đưa con đến trường. Đến trưa, khi tan trường, con ra cổng ngơ ngác ngóng tìm bóng hình quen thuộc, kìa, mẹ đang đứng chờ con ở góc đường quen thuộc, con ào tới, con vui vì sau nửa ngày ở trường con gặp lại mẹ, nửa ngày, con thấy nhớ mẹ rồi, năm đó con lớp một.
Cứ thế được nửa năm lớp một, mãi đến một buổi sáng, con thức dậy, xung quanh không có ai cả, không có bố, không có mẹ, chỉ mình con, con sợ và con òa khóc. Bà ngoại nghe tiếng con khóc chạy vào dỗ con, ngoại bảo mẹ đi bệnh viện sinh em rồi. Ô, thế là con đã có em rồi à. Con không khóc nữa, tự xuống giường vệ sinh cá nhân, mặc quần áo rồi ông ngoại đưa con đi học. Hôm đó con rất vui, vì con thấy mình đã lớn, con đã có em, làm chị rồi đó.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, con học lớp 3, vẫn trên chiếc xe đạp ấy mẹ đưa con đi học thêm, mẹ bảo con học xong phải đứng yên ở nhà cô đợi mẹ đến đón. Nhưng lúc ra về, có một đứa bạn gần nhà rủ con về cùng, con nghĩ đi chung cho vui nên theo nó đi bộ về nhà mình, con về tới nhà, cả nhà ai nấy đều ngạc nhiên. Bà ngoại bảo mẹ đi đón con rồi mà, sao lại tự ý về nhà, lúc đó con cứ nghĩ miễn sao về đến nhà được rồi, mẹ tới không thấy mình thì quay về thôi. Mãi nửa tiếng sau mẹ mới về nhà, giữa trưa nóng bức mẹ đạp xe đi tìm con, mãi đến lớn con mới hiểu tâm trạng mẹ khi đó, lúc đó mẹ lo cho con lắm nhỉ!? Bởi mẹ không bao giờ nghĩ con dám tự đi một mình về nhà. Khi vào nhà, mắt mẹ đỏ rồi, lúc đó con không hiểu sao lại thế, vừa nhìn thấy con, mẹ sửng sốt, vừa mừng vừa giận, bây giờ ngẫm lại, đúng là thế, nhưng lúc đó con chỉ nghĩ là mẹ giận vì con không nghe lời, hôm đó con bị trận đòn nhớ đời.
Con học lớp sáu, con tự thấy mình lớn rồi, mẹ mua cho con chiếc xe đạp để con tự đi học, mẹ vẫn đi chiếc xe đạp ấy, đôi khi con hỏi mẹ, sao nhà mình có xe máy mẹ không đi cho khỏe, mẹ bảo vì ngày xưa mẹ đi xe máy không cẩn thận bị té một lần, điều đó ám ảnh mẹ tới sau này, mẹ không dám đi xe máy nữa. Ra là thế, thế mà có đôi khi con mặc cảm vì các bạn khác được mẹ đưa đi học bằng xe máy còn mẹ sao lại đi xe đạp thế này. Con thật hư phải không mẹ? Mùa trung thu năm đó, con được trường tổ chức chọn đi dự lễ trung thu và cũng là tuyên dương học sinh có thành tích tốt, con háo hức và mẹ cũng tự hào vì điều đó. Cô giáo dặn năm giờ chiều phải có mặt ở trường để thầy cô dẫn lên địa điểm tổ chức nhưng mới bốn giờ hai mẹ con đã chuẩn bị gần xong rồi, con đến trường gần như là sớm nhất. Tất cả tập trung đông đủ bắt đầu chuẩn bị đi thì thật không may, giầy con lại bị đứt mẹ ạ. Con sợ lắm, vì thầy cô sắp đi rồi, con tức tốc đạp xe về nhà để thay đôi giầy khác, lúc quay lại trường thì không còn ai cả, các bạn và thầy cô đi hết rồi, con lủi thủi về nhà và òa khóc. Mẹ dỗ dành an ủi con hỏi tại sao, mẹ hỏi trường tổ chức ở đâu, mẹ đưa con đến. Hôm đó, bố đi về quê ăn giỗ nên chỉ có hai mẹ con với đứa em nhỏ ở nhà, mẹ gửi em nhà hàng xóm rồi lấy xe đạp đưa con đến nơi tổ chức hội Trung thu. Hôm đó đường phố rất đông, các đoàn lân chen chúc nhau chật kín các con đường, vất vả lắm hai mẹ con mới đến kịp giờ, mẹ dắt tay con lần lượt qua từng dãy ghế để tìm đúng đơn vị trường mình xong mẹ mới an tâm đi về, đó là đêm Trung thu con nhớ nhất mãi cho đến sau này.
Sau này dần lớn khôn, con dần muốn thoát khỏi sự bảo bọc của bố mẹ để tự do bay đi, con không cần ai đưa đón nữa cả, con có xe đạp, con muốn tự đến trường. Nhiều khi trước khi ra khỏi nhà, mẹ cứ dặn này dặn nọ, con nghe như thuộc hết, con tự hỏi sao mẹ cứ nói mãi những câu như thế. Nhưng có phải chăng đối với mẹ, dù con có khôn lớn thế nào, con có đang học lớp mười hai, con đã mười tám tuổi thì con mãi vẫn là đứa con bé bỏng của mẹ!? Chắc là thế mẹ nhỉ? Làm sao mẹ có thể yên tâm thả con đi khi mẹ biết thế giới bên ngoài con chưa hiểu hết đúng không mẹ? Làm sao mẹ có thể không quan tâm con khi đối với mẹ con luôn là đứa trẻ khờ dại luôn lèo nhèo hỏi mẹ này nọ đúng không mẹ? Nhưng lúc đó con nào có hiểu được lòng mẹ ra sao, con chỉ muốn chứng tỏ là con đã lớn, đã có thể tự lập rồi. Năm lớp mười hai, con quyết tâm học thật tốt để thi đỗ đại học, muốn trải nghiệm một lần sống xa nhà như thế nào. Ngày cầm trên tay tấm giấy báo trúng tuyển, bố mẹ thật vui vì con thi đỗ, con còn vui hơn vì ước mơ của con đã thành sự thật, con sắp bước vào một hành trình mới với đầy trải nghiệm thử thách.
Nhưng tất cả không phải như con nghĩ mẹ à. Tháng đầu tiên xa nhà, con đang sống tại đất Sài Gòn đông đúc, nơi ngày xưa con rất muốn đến thì giờ con cảm thấy quá ngột ngạt, con cảm thấy mình thật nhỏ bé giữa thành phố rộng lớn, con nhớ mẹ.
Cứ đêm về, con lại nghe tiếng khóc thút thít của mấy đứa bạn cùng phòng, có lẽ chúng cũng như con, cũng đang nhớ về gia đình mình chăng!? Nhưng con không cho phép mình khóc mẹ ạ, bởi vì đây là quyết định của con, là mong muốn của con, con phải biết tự chấp nhận để tự mình thích nghi. Quả thật, đối với con, thời gian đầu của năm nhất sức ép quá lớn, một mình con tự lo mỗi bữa ăn, tự mình đến trường, tự chăm lo tất tần tật mọi sinh hoạt thường ngày mà không có mẹ hay có bố ở bên con nữa. Đôi khi con muốn ngay lập tức chạy về nhà, bỏ mặc tất cả để về với mẹ nhưng con hiểu điều đó là không thể. Rồi con cũng dần quen mẹ ơi, con tự bảo mình phải cố gắng không được từ bỏ con đường mà mình đã chọn và quan trọng hơn con không muốn phụ lòng mong đợi mọi người ở nhà. Giờ con đã là sinh viên năm cuối, nhanh quá ha mẹ, con sắp ra trường, thật sự tự bước đi với chính đôi chân của mình mà không có sự nâng đỡ của bố mẹ. Nhưng những kỷ niệm từ ngày ấu thơ cho đến lúc lớn con sẽ không bao giờ quên, con luôn nhớ nơi quê nhà luôn có mẹ, có những người con yêu thương, luôn bên con mỗi khi con vấp ngã.
Con biết những dòng con đang viết mẹ sẽ không đọc được và con cũng không bao giờ dám nói với mẹ những lời như thế, bao năm nay, thật sự ai nói con bất hiếu con cũng chấp nhận vì mỗi ngày lễ con chưa bao giờ gọi điện chúc mừng hay hỏi thăm mẹ, vì con ngượng, con không biết phải bắt đầu từ đâu và nói với mẹ thế nào, thôi thì con cứ im lặng và sống đúng như mẹ mong muốn và kỳ vọng về con nhé mẹ, con hứa sẽ không bao giờ làm mẹ thất vọng vì con đâu, yên tâm nha mẹ!
Mẹ, Mẹ là dòng suối dịu hiền
Mẹ, Mẹ là bài hát thần tiên
Là bóng mát trên cao
Là mắt sáng trăng sao
Là ánh đuốc trong đêm khi lạc lối
Mẹ, Mẹ là lọn mía ngọt ngào
Mẹ, Mẹ là nải chuối buồng cau
Là tiếng dế đêm thâu
Là nắng ấm nương dâu
Là vốn liếng yêu thương cho cuộc đời (Bông Hồng Cài Áo - Nhạc Phạm Thế Mỹ, thơ Thích Nhất Hạnh)
Trải lòng được thế này con thấy rất thải mái, bao năm nay, có bao điều con muốn nói với mẹ nhưng hôm nay con không thể vết ra hết, chỉ biết rằng đối với con thật tuyệt với khi có mẹ bên con.
Không phải lễ Vu Lan, không phải ngày của mẹ, chỉ đơn thuần là Ngày Phụ nữ Việt Nam 20/10 nhưng cho con gửi đến mẹ ngàn lời yêu thương nhất, con hạnh phúc khi được là con của mẹ. Con vui sướng và ấm lòng biết bao khi mỗi dịp Lễ Vu Lan con được cài lên áo mình bông hồng đỏ thắm.
Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc.
Đừng để buồn lên mắt Mẹ nghe không ? |