|
SBD: 05 Bài dự thi "Kỷ niệm tuổi học trò"
Nick Kites:
Tiêu đề: THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY...
Tặng các cậu, những người đã cùng tớ đi qua cơn mưa rào ấy, tặng những ai đã , đang và sẽ đi qua cơn mưa rào ấy...
THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY...
“… Niên thiếu là một cơn mưa rào, dù biết sẽ bị cảm, vẫn muốn quay lại để được đằm mình thêm lần nữa…”
(Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi – Cửu Bả Đao)
Có lẽ… chúng ta nên trở lại điểm bắt đầu…
Trở lại điểm bắt đầu…
Tớ nhắm mắt lại, hít thật sâu, mở cánh cửa ấy ra… tớ có nên mở mắt ra không? Tớ sẽ mở chứ, tớ quay lại là vì điều này mà… Và rồi tớ nhìn thấy các cậu, ở đó, rạng rỡ… Các cậu cười, vậy là, chúng ta đã quay trở lại rồi, đúng không?
Trở lại, đó là một động từ, một động từ trong từ điển Tiếng Việt, nhưng đối với bất cứ ai đã đi qua cơn mưa rào của tuổi niên thiếu ấy, đó lại luôn là một điều gì đó đặc biệt hơn nhiều, rất nhiều… là điều mà mỗi cô cậu nhỏ của những năm tháng ấy luôn dành cho “trở lại” một chỗ riêng trong tim mình, những cô cậu nhỏ của ngày ấy sẽ đem “trở lại” cất vào một chiếc túi, cột thật chặt lại, và để dưới gối…
Vậy là bọn mình đã trở về, và các cậu vẫn ở đó, tròn trĩnh và rạng rỡ như các cậu cách đây 5 năm…
Vẫn còn đó con đường đá vào trường, con đường nhỏ ngập nắng vàng của những buổi sáng Đà Lạt nắng trong veo… Bọn mình bước đi, sương sớm nhè nhẹ đậu lên vai áo len xanh và tà áo dài trắng nhỏ xíu… Tớ thấy các cậu cười, ngẩng mặt hít đầy những lá phổi nhỏ cái không khí trong lành và đáng yêu ấy…
Con đường nơi tớ nhìn thấy anh ấy lần đầu tiên, và tớ biết, tim tớ cho đến bây giờ vẫn dành cho anh ấy một góc nhỏ thật đặc biệt… Con đường tớ và cậu ấy đã ngại ngùng bước bên nhau, con đường khi trời mưa, cậu ấy chạy vội lên phía trước xách cặp cho cậu trong tiếng cười khúc khích của bọn tớ ấy…
Con đường mỗi trưa tan học tớ và cậu vẫn luyên thuyên nói tiếng Anh với nhau trong hai hàng những cô cậu khác cũng đang đều tăm tắp bước ra cổng trường, mặc kệ những ánh mắt khó chịu và mấy tiếng xì xầm “Hai con nhỏ đó ra vẻ…”…Vì đó là niên thiếu của bọn mình,vì đó là cơn mưa rào mà bọn mình sẵn sàng bị ướt vì nó, nên cậu và tớ, cả hai đứa mình đều không ngại đúng không?
Con đường đó, suốt 3 năm và thậm chí là nhiều hơn nữa, luôn có ba tớ đứng cuối đường, và mỉm cười khi nhìn thấy con gái bước ra trong tà áo dài trắng “Chào ba con đi học về…”
Con đường đó, bọn mình đã bước những bước đầu tiên vào thời niên thiếu, và cũng chính nó, ở phía sau, nhìn bọn mình bước trở ra, bước những bước đầu tiên là người lớn… Bọn mình lớn lên, và bọn mình bước vào đời…
Cảm ơn cậu, con đường nhỏ đầy nắng… Con đường niên thiếu của bọn tớ…
Tớ lại bước tiếp, tớ thấy các cậu, đang xếp hàng trước sân, mặt mày méo xệch… Chỉ có bọn con trai là cười, mấy thằng quỷ nhỏ đó, tụi nó phải biết là bọn con gái ghét cái môn ném tạ với nhảy xa đó như nào chứ? Tớ thấy tụi nó ôm bụng cười ngặt nghẽo khi cậu khởi động nhảy xa và đáp đất một cách rất chi đáng yêu, mông cậu đáp đất trước, và không thèm nhìn đến cái bọn ấy một tẹo nào, cậu nằm dài ra luôn, kiểu mấy Miss bãi biển trong một cái photo shoot ấy… Cậu quả nhiên rất đặc biệt, cho đến bây giờ cậu vẫn rất đặc biệt, cậu chưa bao giờ cho là mình đã 23 tuổi cả, là một bà mẹ trẻ, cậu vẫn là cô bé đặc biệt đó, 16 tuổi… Và cậu vẫn luôn nói với bọn tớ như vậy, phải rồi, thời niên thiếu ấy của bọn mình, cơn mưa rào ấy, đi qua rồi, bọn mình vẫn là những cô nhỏ 16 tuổi thôi…
Tớ thấy thầy hét bọn mình… Chạy nhanh lên, nhanh lên nữa… Tớ, đôi chân ngắn ngủn của tớ, cố gắng lắm cũng chỉ có thể chạy được như vậy thôi… Thế nhưng ngẩng đầu lên và nhìn thấy ở cuối đường, các cậu ở đó, hò hét “Cố lên móm! Chạy nhanh, nhanh nữa lên…”… Tớ cười và tớ chạy về đến đích… Để cho đến bây giờ, mỗi khi cảm thấy cả thế giới này quay lưng lại với mình, mỗi khi đôi chân ngắn ngủn nhỏ bé của tớ mềm nhũn đi, mệt đến không bước nổi, tớ lại ngẩng đầu lên, hít một hơi dài và chạy tiếp, vì tớ biết, các cậu vẫn luôn ở đó, cho tớ… Để mỗi khi tớ bị khựng lại giữa cách vách đá cuộc đời này, tớ biết các cậu vẫn ở đó… “Cậu làm được, leo cao lên nữa đi, cao lên nữa, cậu làm được…”… Để tớ lại thấy mình vỡ òa trong tay các cậu, ngay cả cái thằng hay giựt tóc và đánh bồm bộp vào đầu tớ nó cũng chạy lại “Mày thở từ từ thôi, đừng ngồi xuống, đi qua đi lại và hít thở đều, đúng rồi, đúng rồi…” và để tớ lại cảm thấy cái vỗ vai nhẹ nhàng của thầy “Làm tốt lắm, con gái!”… Để tớ học được rằng, không cần biết sẽ thế nào, chỉ cần luôn mỉm cười và tin rằng “Kỳ tích chính là tên gọi khác của sự nỗ lực…”… Các cậu và thời niên thiếu ấy của bọn mình, cơn mưa rào ấy đã dạy tớ hãy cứ bước về phía trước, thành công ở xung quanh và vinh quang ở phía trước.
Cảm ơn các cậu, vì đã là thành công của tớ, là cơn mưa rào ấy của tớ…
Cảm ơn cậu, khoảng sân trường, mà mỗi khi ngồi bên nhau và ngẩng mặt lên, bọn tớ thấy một khoảng trời xanh ngắt những ngày nắng và cả một khoảng trời đầy mây những ngày Đà Lạt nhỏ bé chuyển mưa… Bọn tớ thấy mình ở đó, giữa một khoảng sân đầy những nụ cười… Đơn giản vậy thôi…
Các cậu, lại ở đó, khi tớ bước tiếp… Hogwarts kìa… Hogwarts của bọn mình!
Ngôi trường cổ kính nằm giữa đồi thông đó vẫn luôn mãi là Hogwarts của bọn mình, là tòa lâu đài phép thuật mà chỉ riêng bọn mình, những cô cậu pháp sư nhỏ này mới biết hết những ngỏ ngách và cả những “Phòng chứa bí mật” mà chẳng ai nghĩ đến.
Tớ đi dọc hành lang, và tớ thấy cậu ấy, loay hoay trong canteen giữa những hộp kẹo… Cậu ấy mua kẹo nhiều vậy nhỉ? Tớ lại thấy cậu, cũng loay hoay với tớ giấy trên tay, mà tớ biết trên đó không viết gì khác ngoài danh sách những món ăn hôm đấy bọn tớ muốn ăn, và cậu là người đi mua.. Bên trong tớ cũng lại thấy các cậu, đang lấy đũa gõ cóc cóc lên đầu cái thằng ngốc ngồi bàn thứ 4 trong lớp… “Ngố quá, nếu mày thích con bé thì phải nói chứ? Cứ như thế thằng khác nó cua mất thì phải làm thế nào?”… Tớ cười không ngậm mồm lại được khi nghe đứa nào đó trong các cậu rú lên giữa một gắp mỳ “Gì cơ? Con hâm, mày muốn chuyển từ tình cảm trai gái sang tình cảm chị em chắc?” và một đống giấy gói đồ ăn vặt bay tới tấp vào mặt cái đứa đó…
Tớ bước tiếp lên cầu thang, cái cầu thang cũ, hôm nào cúp điện là tối om om ấy… Và tớ vẫn lại thấy các cậu ở đó, chen nhau chạy lên lầu khi chuông reng trong lúc các cậu vẫn còn đang nhai nhồm nhoàm và bận bàn chuyện “Sao bọn con trai lớp mình tình duyên nó lận đận vậy không biết…”
Mỗi năm, số bậc cầu thang mà bọn mình phải leo lên lại tăng lên, lớp 10, lớp 11, rồi lớp 12… Bọn mình lên tới lầu 3 rồi… Tớ cũng đã bước lên đến lầu 3 rồi này…
Tớ bước chậm lại, và nhìn vào căn phòng quen thuộc đó, tớ nghe tiếng tim tớ đập rất to, nếu không có tiếng các cậu cười ở bên trong, tớ nghĩ chắc cả trường cũng đều nghe tiếng tim tớ đập chứ không đùa đâu, tớ hồi hộp quá… Vậy là các cậu vẫn ở đó đúng không? Vẫn ở đó đúng không? Nếu tớ đầy cửa bước vào, tớ vẫn sẽ thấy các cậu đúng không? Tớ nhắm mặt lại, đưa tay ra đẩy cửa…
Và thì…
“Cái này cho ấy nè, tớ… tớ… cho ấy nè…”
Ai đó đang nói rất gần chỗ tớ… Tớ giật mình và quay sang bên cạnh, cậu đứng đó, gãi đầu gãi tai và khuôn mặt đẹp trai đó đỏ ửng… Cậu nhét vào tay tớ đống kẹo và một tờ giấy nhỏ rồi chạy mất… Cậu vẫn vậy, vẫn rất đẹp trai và cười rất hiền… “Tớ thích cậu…”… tờ giấy viết như vậy, và tớ biết, đó là chữ của cậu, chữ viết tay của một cậu nhỏ 17 tuổi… Ra là kẹo cậu mua ban nãy trong canteen à? Tớ cười, nhưng cậu à, bọn con gái là mấy đứa ngớ ngẩn mà, dù cậu có đứng đó và cười thật hiền, thì hình ảnh anh ấy, người đó trong trái tim bé bỏng của nó cũng ngăn không cho nó nắm lấy tay cậu đâu…
Rồi có gì đó chạy xẹt qua đầu tớ, tớ chạy xuống lầu, băng qua dãy hành lang và lại leo lên một cầu thang khác nữa… Hội trường, phải rồi, tớ quên mất hội trường, tớ ráng nhón chân nhìn vào bên trong những cửa sổ kính lớn đó… Và tớ lại thấy các cậu, cả tớ nữa, bọn mình ở đó… Và đó là tiệt mục nhạc kịch của bọn mình, nhạc kịch “Cinderella Musical”… Tớ vừa bị cái thằng hoàng tử áo trắng đó quăng một phát không thương tiết khi lấy đà bay lên kìa… Rõ ràng, ngay từ lúc bắt đầu, tớ chưa bao giờ là Lọ lem cả, với nó, thằng bạn láu cá đó và cả với các cậu, tớ mãi vẫn chỉ là con chim cánh cụt của A3zoo thôi…
Tớ lại đứng trước cửa lớp, một lần nữa, lần này tớ nghe tiếng cô ở bên trong, tớ nhón chân, nhưng cái chân ngắn ngủn này lại chống lại tớ rồi, tớ chả thấy gì cả cho đến khi tớ tìm được một cái ghế để leo lên và nhìn vào bên trong, cô đang đứng giảng bài và các cậu thì đứng… Sao vậy? Các cậu vừa đứng vừa chép bài à? Này các cậu chả nghiêm túc gì cả, cô thì giảng, các cậu thì bị phạt đứng mà tớ lại thấy thằng mập kia và cái đám sau cái cột đang nhai chóp chép và cười hí hửng thế kia là thế nào? Tớ nhớ vì lo mặc áo mưa, đội mũ bảo hiểm cho tớ và bắt tớ cầm dù rồi đứng ở cuối lớp như nghệ sĩ đường phố để các cậu chụp hình chung nên các cậu khóa cửa lại và bận cười đến nỗi không nghe cả tiếng chuông reng vào tiết cơ mà, cô đứng gọi 5 phút ngoài cửa mới tá hỏa ra mở cửa cơ mà? Sao lại hí hửng vậy?
Này tớ đang bị nấc cụt đấy, đừng có mà chọc tớ để tớ nín thở cho nó mau hết xem? Gì, để tớ yên chứ! Tớ đang nấc... cụt… đây… này… Đừng… có… “Rồi, con bé kia, con trả lời thầy xem, ý nghĩa của hình ảnh Vợ nhặt là gì?” … “Ý… nghĩa… của… vợ…nhặt…ạ? Là… là.. là… con… đang… bị… nấc… cụt…” … Gì nữa, cười gì nữa, tớ đâu phải là trò vui rẻ tiền của các cậu chứ?... “Thầy ơi, con có học bài mà, tại con bị nấc cụt mà tụi nó còn chọc con…
Tớ đẩy cửa, lần này thật nhanh, vì tớ biết, các cậu chắc chắn ở trong đó rồi! Và tớ thấy tớ, úp mặt trên bàn, vai tớ đang run lên… Tớ đang khóc sao? Phải rồi, tớ đang khóc đấy, và cậu thì cứ một tí lại quay xuống ngó chừng tớ với ánh mặt không thể không ái ngại hơn… Cho đến khi cậu tròn xoe mắt vì hãi khi thấy tớ ngẩng mặt lên, đầu tóc bù xù và mặt mày thì nhoèn nhoẹt… “Mày tao khóc xong rồi, bây giờ thì tao rất là đói…”… Kết quả, tớ và cậu, hai đứa tọng vào họng hết 2 tô mỳ, và tuy mắt tớ vẫn còn sưng húp vì khóc lóc, nhưng tớ đã có thể cười toe toét, vì tớ biết, chỉ cần khóc xong, tớ vẫn sẽ lại có thể cười thật tươi, vì cậu bảo tớ phải cười thật tươi, nên tớ sẽ cười thật tươi, dù điểm của tớ thấp hơn tớ nghĩ, dù đó là môn học tớ chưa bao giờ bị dưới điểm 9, thì đó cũng là điều tớ phải học, tớ phải học rằng đôi khi tớ sẽ không có được những gì tớ muốn, nhưng chỉ cần tớ biết, mình đã cố gắng hết sức, chỉ vậy thôi là tớ đã có thể mỉm cười.
Tớ phải học cách ngẩng cao đầu và bước về phía trước, vì đó là việc mà mỗi Công chúa đều làm, cậu đã bảo với tớ vậy mà…
Đúng không?
Vì cậu bảo với tớ rằng tớ phải cười thật tươi, nên tớ sẽ cười thật tươi…
Và vì tớ đã nắm lấy tay các cậu mỗi khi tớ cảm thấy “Nếu không nắm lấy tay một ai đó, tớ nghĩ tớ sẽ đi lạc mất..”… Vậy nên, cơn mưa rào đó của tớ là các cậu…
Vậy nên những giọt nước mắt và những cái ôm của ngày cuối cùng hôm đó là cơn mưa rào của bọn mình, là thời niên thiếu của bọn mình…
Vậy nên, ngôi trường đó, hàng cây đó, con đường đó, khoảng trời đó là thời niên thiếu của bọn mình, là cơn mưa rào của bọn mình…
Vậy nên, mỗi bước đi trong cuộc đời vốn dĩ trôi tuột đi rất nhanh của ngày hôm nay, tớ biết, tớ vẫn sẽ cất giữ từ “trở về” thật kỹ, để có thể như bây giờ, quay trở về mỗi khi chúng ta muốn…
Vậy nên, giữa hai thế giới song song này, tớ vẫn là tớ, và các cậu vẫn là các cậu, 16 tuổi và trong veo như cái cách mà bọn mình vẫn vậy…
5 năm kể từ ngày bọn mình bước ra khỏi cánh cổng của ngôi trường ấy và chính thức bước vào đời, bọn mình vẫn vậy, vẫn là những đứa trẻ của ngày hôm đó, dù cuộc đời này có trôi tuột đi nhanh đến thế nào đi nữa, cơn mưa rào này, các cậu và tớ, bọn mình vẫn đeo trên vai mỗi ngày, vẫn giữ thật cẩn thận trong hành trang chuẩn bị cho những chuyến đi dài sau này…
Tớ biết, 5 năm không phải là một khoảng thời gian ngắn, cũng không phải là một khoảng thời gian dài, nhưng thời gian thay đổi, con người phải lớn lên, những đứa trẻ của ngày đó phải lớn lên… Thế nhưng tớ tin, cơn mưa rào đó, chỉ cần bọn mình nắm tay nhau và quay trở lại, dù chỉ là trong một lúc thôi, vẫn có thể mà… Đúng không? Vì bọn mình vẫn đang ở bên nhau, dù có đứa đang ở tận London sương mù… Nhưng bọn mình vẫn ở bên nhau, ở góc nhỏ nơi ngực trái ấy, vậy nên bọn mình vẫn đang tạo nên những hồi ức đó, cơn mưa rào đó, nhắm mắt lại, đều có thể nhìn thấy mà…
Vậy nên, dù cả thế giới này vẫn đang mở ra thì thời niên thiếu đó vẫn sẽ đi cùng bọn mình đến nơi tận cùng mà những bước chân nhỏ bé của chúng ta có thể bước tới…
Vậy nên, hồi ức của một ai đó, ngồi trước một ai đó trong lớp, hối tiếc vì đã bỏ lỡ một điều gì đó đặc biệt, vì đã không kịp một cơn mưa rào khi ngồi sau lưng xe đạp của ai đó… Chúng ta rồi cũng sẽ nhận ra đó chính là thời niên thiếu của mình…
Vậy nên, cơn mưa rào ấy, sẽ có một cô dâu trẻ nào đó hạnh phúc bước vào lễ đường với chú rể của mình mỉm cười đứng ở cuối đường nhưng vẫn sẽ muốn quay trở lại với cơn mưa rào ấy một lần, dù chỉ để nắm lấy tay cậu ấy một lần và nói “Cảm ơn cậu…”… Chỉ vậy thôi, và bước tiếp những bước cuối cùng để nắm lấy tay của người sẽ đi tiếp cùng cô ấy cho đến cuối đời…
Vậy nên, cơn mưa rào ấy, vẫn mãi mãi là một cơn mưa rào mà những đứa trẻ của ngày hôm đó luôn hạnh phúc vì mình đã đi qua, đã được một lần ướt vì nó, vì được là chính mình, để trở thành chính mình của ngày hôm nay…
Cơn mưa ấy đã nhìn những đứa trẻ ấy lớn lên, và nhìn chúng khô ráo bước đi… Tớ đã từng nói tớ rất ghét mưa, nhưng cơn mưa này, tớ thật sự không thể ghét được…
Vì đơn giản thôi… “Nếu chúng ta gặp lại nhau lần nữa, anh nhất định sẽ ôm em thật chặt trong vòng tay mình… Và nắm chặt lấy sự can đảm mà anh đã chẳng bao giờ có đủ để bày tỏ được… Anh đã từng mơ về việc chiến thắng cả thế giới… Nhưng cuối cùng thì, anh cũng nhận ra… Em chính là tất cả mọi thứ trên thế gian này…” – Trích Những năm tháng ấy – Hồ Hạ…
Cảm ơn cậu, thời niên thiếu không thể quay trở lại của bọn tớ…
Cảm ơn cậu, cơn mưa rào mà bọn tớ vẫn luôn muốn quay trở về để được ướt một lần nữa…
Tớ đang quay trở lại, nhưng là trở lại hiện tại, tớ sẽ lại quay về, vì tớ rất nhớ cậu… Tớ sẽ rất nhớ cậu… Cậu vẫn vậy, các cậu ấy vẫn vậy, như cách đây 5 năm về trước… Tớ đang bước đi trên con đường nhỏ đầy nắng đó… Tớ sẽ không khóc như con nhỏ những ngày này của 5 năm về trước, vì tớ biết, những hồi ức đó tớ là một phần của cậu, và cậu mãi là một phần của tớ…
Niên thiếu à, cậu vẫn tròn trĩnh và vẹn tròn y như các cậu ấy…
Tớ sẽ quay trở lại, mỗi ngày, khi tớ đặt tay lên tim mình niên thiếu à…
“… Niên thiếu là một cơn mưa rào, dù biết sẽ bị cảm, tớ vẫn sẽ quay lại để đằm mình thêm lần nữa, mỗi khi bọn mình gặp lại nhau…”
18 Tháng Năm, một tuần trước kỷ niệm 5 năm ngày ra trường.
|
|