|
Đến lúc này thì ko còn nghi ngờ gì nữa, Yaya khẳng định là Nadech đã cho làm chúng. Cô nhẹ nhàng chạm nhẹ vào bụng mình-“Thì ra cha con yêu con như vậy! Con vẫn chưa ra đời mà cha con đã lo tất cả rồi đây”! nói đến đây Yaya nghe mặt mình nóng hổi, cô đã khóc nhưng trên môi lại nở 1 nụ cười hạnh phúc.Cô biết hàng đêm Nadech vẫn vào phòng sau khi cô đã ngủ, trong cơn mơ cô còn cảm nhận đc vòng tay ấm của anh, ngửi đc mùi hương quen thuộc trên ng anh và nghe những lời anh thì thầm cùng cô. Những lúc đó, cô rất mún ôm anh, dựa vào ngực anh mà thổn thức...thế nhưng mỗi khi nghĩ đến Wanat quá cố, cô lại cảm thấy làm vậy thật là có lỗi, vì cô mà anh gặp bất hạnh, cô ko xứng đáng để có đc hạnh phúc! Yaya tự nhủ sau này cô sẽ sống tất cả vì con, vì cô rất sợ và ko dám tin vào tình yêu nữa rồi.
Sau khi rời khỏi phòng, Yaya nghe tiếng của Mala nên biết chị mình đã về, cô định đi xuống lầu chờ họ. Khi vừa đặt chân xuống cầu thang thì, từ bụng của cô phát ra từng cơn đau dữ dội, cô dừng lại nắm chặt tay vịn cầu thang, tay còn lại ôm bụng, dạo gần đây cô rất hay bị đau như thế này, bình thường chỉ cần nghỉ 1 chút là sẽ hết, nhưng hôm nay cơn đau lại kéo dài và hình như càng lúc càng đau làm Yaya phải nhăn mặt xuýt xoa. Cô bắt đầu thấy cơ thể mình ko ổn, cô đau tới nỗi tai ù lên và mắt nhòa đi. Khi cơn đau đạt lên đỉnh điểm, Yaya chịu ko nổi ngã quị xuống, cô mơ hồ cảm thấy có 1 dòng nc chảy từ cơ thể của mình ra ngoài, hoảng hốt với những ý nghĩ đang hiện lên trong đầu mình, cô ngẩng lên tìm ng cầu cứu, nhưng cô đau đến nỗi ko còn chút sức lực nào nữa rồi! Trc mắt cô chỉ còn hình ảnh mơ hồ của Mala và Samie, đang mặt mày hoảng hốt lao tới bên cạnh cô! Rồi sau đó cô ngất đi trong cơn đau tê dại.
Trong căn phòng leo lét ánh đèn mờ ảo, Nadech ngồi giữa 1 đống vỏ chai rượu trống rỗng và trên tay còn cầm 1 ly rượu đầy. Đôi mắt thì đăm đăm nhìn về chiếc bàn trc mặt, trên đó có 1 chiếc lọ nhỏ với những viên thuốc màu trắng đục, trên vỏ chai đề dòng chữ “Mifepristone and Misoprostol”. Chỉ là cái tên thuốc thông thường nhưng ai cũng sẽ phải ngạc nhiên khi đc bác sĩ cho biết về công dụng của nó -dừng việc phát triển của thai nghén – và, Nadech đã tìm thấy nó trong phòng của Yaya!
Trc nay anh luôn khinh thường những kẻ mượn rượu giải sầu, nhưng hnay, 9 anh lại làm việc này, mượn rượu để quên đi nỗi đau đang giằn xé trong anh. Thế nhưng dù đã uống rất nhiều, thì anh vẫn ko thể quên đc những lời bác sĩ nói với anh sáng nay....
-“Chúng tôi rất tiếc ko thể giữ lại đứa bé, vì có lẽ thai nhi đã chết lưu trong bụng mẹ đc 1 thời gian rồi ạh”! vị bác sĩ già aí ngại thông báo.
-“Chết lưu? Sao lại như vậy đc chứ”? Mala như ko tin vào tai mình nữa.
Nadech dường như đã mất bình tĩnh khi nghe bác sĩ nói, anh hét lên-“Các ng hãy cố hết sức đi chứ, tôi ko mún nghe kết quả này”!
Mark tới kéo anh ra. Cú shock này đúng là ko nhẹ với Nadech.
-“Thưa Chao khun! Chúng tôi đã cố gắn hết sức, nhưng như tôi đã nói, thai nhi đã chết lưu trong bụng mẹ đc 1 thời gian rồi, khi đưa đến đây đã ko còn sự sống nữa”!
-“Thai nhi sao lại chết lưu hả bác sĩ? Khi mà cô ấy đc chăm sóc rất chu đáo”! Mark bình tĩnh hỏi han, tay vẫn giữ chặt vai Nadech đang đứng im như pho tượng.
-“Thai lưu khi mà cơ thể ng mẹ quá yếu dẫn tới tử cung ko đủ sức giữ thai nhi, hoặc có thể bị té ngã gây tổn thương vùng bụng, và cuối cùng là do tác dụng của… thuốc phá thai…”.
Suy đoán cuối cùng của bác sĩ làm cho mọi ng đều sững sốt. Ai cũng bít, từ khi Yaya mang thai tuy có đôi lúc cô ko chịu ăn uống nhưng sau này đã đc cải thiện và việc té ngã lại càng ko thể khi mà mỗi bc đi của cô đều có ng nâng đỡ, vậy thì…
-“Và trong trường hợp của phu nhân, chúng tôi đã kiểm tra và phát hiện ra trong cơ thể của cô ấy có 1 lượng thuốc phá thai nhất định. Tuy là 1 lượng ko lớn nhưng nếu dùng trong 1 khoảng thời gian dài thì sẽ ảnh hưởng xấu gây lưu thai. Và khi đến lúc, tử cung sẽ đẩy thai nhi ra ngoài. Đến lúc đó chúng tôi ko thể làm gì đc nữa”!
Từng lời của bác sĩ thật sự khẳn định mối nghi ngờ của mọi ng. Nhất là giờ đây Nadech còn tìm thấy thứ này trong phòng của Yaya. Trong lòng anh bây giờ là 1 sự đau đớn khó tả. Anh ngửa cổ uống hết số rượu còn lại trong ly mà như đag nuốt những giọt nước mắt đắng chát của bản thân vậy, rồi anh thẳng tay ném nó ra xa, trong màn đêm thanh vắng, tiếng ly va vào tường vỡ toang trở thành thứ âm thanh thật đáng sợ, nhưng cũng ko đáng sợ bằng dáng vẻ của ng đàn ông trc mặt. Ng ta thường nói, ko có nỗi đau nào bằng nỗi đau của sự mất mát - ko có nỗi hận nào bằng nỗi hận khi bị phản bội! và khi đau đớn cùng hận thù kết hợp với nhau thì sức mạnh của nó có thể biến thiên thần thành ác quỉ! Và Nadech sắp sửa biến mình thành ác quỉ bởi chính những suy nghĩ tiêu cực chứa đầy thù hận của mình.
Yaya nằm trên giường bệnh với đôi mắt đầy nước, nỗi đau thể xác đag dày vò cô nhưng cũng ko thể sánh với nỗi đau trong lòng hiện giờ của cô. Tay cô cứ vô thức xoa xoa nơi bụng, cô cảm giác như mình đã mất đi 1 thứ gì đó vô cùng quan trọng- 1 bộ phận của cơ thể mình! Khi nghe Samie thông báo lại, cô đã ko thể tin đó là sự thật. Con của cô đã mất! Tại sao lại như vậy chứ? Cô đã rất yêu quí nó, xem nó như 1 phần của mình, nửa đời sau cô còn phải dựa vào nó nữa mà, cô đã rất cẩn thận, nghe lời mẹ khuyên ăn uống nghỉ ngơi, đi đứng nhẹ nhàng, bớt cáu giận…để con cô đc khỏe mạnh, vậy mà nay nó lại rời bỏ cô 1 cách đột ngột như vậy là tại vì sao chứ? Tại sao???
Nỗi đau làm cô trở nên mềm yếu hơn bao giờ hết, ngay lúc này cô ước có sự xuất hiện của anh-Nadech- bất chấp những hiểu lầm đang có giữa 2 người, anh đang ở đâu? Cô thật sự muốn đc khóc trong vòng tay anh, đc anh an ủi bằng những lời ngọt ngào âu yếm! nhưng từ khi cô tỉnh đến giờ vẫn ko thấy anh đâu. Con ko cần em, giờ đến anh cũng ko cần em nữa sao?..Yaya thầm nghĩ trong nỗi tủi thân tột độ…
Cửa đột nhiên xịch mở, ng vừa bc vào như 1 phép màu đối với Yaya! Nadech đến thăm cô, nhưng chưa kịp vui mừng thì thái độ của anh làm cô phải hoảng sợ. Ánh mắt đó đang nhìn cô đầy căm hận chứ ko phải là 1 ánh mắt dịu dàng an ủi mà cô mong đợi.
Nadech đóng cửa phòng, từ từ tiến lại phía Yaya, anh đột nhiên đưa tay ra tóm lấy cổ cô và bóp mạnh. Sự tấn công của anh làm Yaya vừa hoảng sợ vừa đau, cô vùng vẫy đưa tay nắm lấy bàn tay anh và cố gỡ nó ra-“Anh…anh…muốn làm gì….mau buông ra…” Nadech dùng sức làm Yaya nói ko ra lời!
Cảm tưởng như mình sắp tắt hơi, Yaya quơ tay tìm đường thoát, bỗng tay cô cầm trúng con dao gọt trái cây đặt trên bàn, cô liều mình dùng nó chém vào tay Nadech. Bị trúng dao đột ngột, anh buông cô ra ôm tay mình và quắt mắt nhìn cô!
-“Anh điên rồi, anh đang muốn giết tôi sao? Anh đúng là tàn nhẫn, giết Wanat còn chưa đủ giờ lại muốn giết luôn cả tôi” Yaya vừa hít thở vừa ko ngừng nói.
Lời nói của cô dường như đã đụng đến nỗi đau của Nadech, anh ko quan tâm tới bàn tay đag chảy máu của mình, vẫn muốn tóm lấy Yaya. Cô hoảng sợ nhảy xuống khỏi giường chạy quanh phòng-“Rốt cuộc anh nổi cơn điên gì vậy”? cô cứ nghĩ anh đến để an ủi mình, có ngờ đâu…
-“Cô…dù cho tôi có độc ác thì cũng ko bằng cô, ng đàn bà tàn nhẫn dám giết cả con mình”, Nadech vừa tiến lại gần cô vừa gằn từng tiếng. những lời của anh làm Yaya ngớ ng, cô đứng bất động. thừa dịp đó Nadech lao tới tóm chặt cô trong tay mình.
-“Giết con? Anh đang nói điên khùng gì đó”? Yaya vừa vùng vẫy vừa hỏi.
Nadech giữ chặt 2 tay cô bằng 1 tay rồi dùng tay còn lại kéo mặt Yaya đối mặt với mình-“Cô giỏi lắm, cô dùng cách này trả thù tôi phải ko? Cô giả vờ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng bên trong cô lén bỏ thuốc vào đồ ăn của mình, cô giết chết con tôi. Cô muốn trả thù cho hắn phải ko, HẢ”? càng nói anh càng căm tức, mắt đã hằn lên vô số tia máu đỏ.
Càng nghe Yaya càng cảm thấy mơ hồ, anh ta điên rồi- sao có thể nghĩ mình tự hại con mình chứ-“Anh điên rồi, sao anh có thể nghĩ vậy đc. Sao tôi lại giết con mình chứ”.
-“Vì cô hận tôi, cô muốn trả thù cho Wanat. Nên đã tự bỏ thuốc vào thức ăn, hổ dữ ko ăn thịt con, còn cô lại vì đàn ông mà tự phá thai, cô còn ghê tởm hơn cả tôi nữa…”
-“Anh thật sự điên rồi nên nghĩ ai cũng độc ác như anh. Con tôi, tôi yêu thương nó còn ko kịp, dựa vào đâu anh nói tôi giết nó”?
-“Dựa vào đâu àh! Cô còn có gan hỏi tôi câu đó sao” rồi Nadech đưa tay vào túi áo lấy ra 1 vật đưa tới trc mặt Yaya.
-“Dựa vào nó đây này”!
Yaya nhìn vào thứ mà Nadech vừa lấy ra, 1 lọ thuốc. Cô giật mình khi đọc tới dòng công dụng của nó! Cô nhìn lại Nadech bằng ánh nhìn khó hiểu.
-“Cô ko còn gì để nói nữa phải ko, ko ngờ chứ gì? Tưởng việc làm lén lút của cô có thể giấu đc mọi ng àh. Nhưng sự ác độc của cô ko thể che giấu lâu đc. Tôi đã tìm thấy nó trong phòng của cô đấy, hừ”! càng nói Nadech càng siết chặt Yaya trong tay hơn.
Nhìn vào mắt Nadech, Yaya biết rằng giờ đây cô có nói gì thì cũng vô dụng. Anh sẽ ko tin cô. Nhưng cô ko hiểu sao lọ thuốc lại ở trong phòng mình, với cô nó hoàn toàn xa lạ! gục đầu xuống thể hiện sự bất lục tột cùng, trong tình huống này Yaya thật sự ko còn gì để nói, cô muốn khóc cũng ko khóc đc. Cô vừa mất đứa con và chồng cô lại nghi ngờ 9 cô đã ra tay giết nó! Đúng là ko còn ch gì có thể khôi hài hơn. Trong phút chốc 1 ý nghĩ thoáng qua đầu khiến Yaya quyết định dằn lòng, cô dùng ánh mắt dứt khoát nhìn Nadech.
-“Nếu anh đã nghĩ tôi tàn nhẫn như vậy thì… Hoặc là anh giết chết tôi, còn ko thì chúng ta hãy ly dị đi”.
-“Haahaahaahaa…” Nadech bỗng buông cô ra và cười lớn, giọng cười làm cho ng đối diện ko rét mà run.
-“Urassaya Sperburn! Cô nghĩ là tôi sẽ toại nguyện cho cô dễ dàng vậy sao?” anh nâng cằm cho cô đối diện với mình. 2 ánh mắt lạnh lùng nhìn nhau.
-“Cô nằm mơ đi! Giết chết cô thì quá dễ cho cô rồi! còn li dị để cô tự do thì càng ko thể”. Rồi anh hất tay làm gương mặt Yaya quay hẳn sang 1 bên. Sau đó buông từng chữ.
-“ Lúc mới đến đúng là tôi mún giết chết cô, nhưng giờ tôi đổi ý rồi. cô đã hại chết con tôi thì phải đền lại 1 đứa khác cho tôi. Đừng mơ cô sẽ đc tự do. Cô sống- là ng của nhà Kukimiya, chết- là ma của nhà Kukimiya, cả-đời-cũng-đừng-mong-thay-đổi”.
Rồi ko để Yaya nói thêm 1 lời nào nữa, Nadech bc ra ngoài sau cái sập cửa thật mạnh. Còn lại Yaya, cô ko biết mình nên làm gì, có lẽ ông trời thấy cô còn chưa đủ khổ nên muốn cho cô thêm sự thử thách. Thôi thì đành phó mặc cho số phận, muốn cô sống thì cô sẽ sống, còn nếu muốn cô chết thì cô sẵn sàng chết! Yaya nằm úp mặt xuống giường, để mặc cho nước mắt của mình tuông rơi.
Hiện giờ đã là đầu tháng 7, là lúc những bông hoa trứng gà nở rộ khắp nơi trên đất nc Thái Lan. Loài hoa này tuy ko phả là 1 loài cao quý nhưng nó mang 1 vẻ đẹp bình dị và có 1 sức sống mãnh liệt, dù phải trãi qua bao nhiu mưa gió bão bùng thì nó vẫn vươn mình nở rộ. cũng có thể vì tính chất đó mà loài hoa này đã chọn thời gian mà thời tiết khắc nghiệt nhất trong năm để khoe sắc. Tháng 7 cũng là tháng mưa nắng thất thường, cũng như hôm nay vậy, buổi sáng trời vẫn trong xanh mà giờ lại đổ mưa như trút. Trời mưa mù mịt làm cho tâm trạng con ng cũng ko đc thoải mái. Samie vừa ngồi ngắm những đóa hoa trứng gà đag đc cơn mưa gột rửa vừa luôn tay đag 1 chiếc áo em bé. Trò đan lát này cô đã học của Mala, định là sẽ làm 1 món quà tặng cho baby của Nadech và Yaya… nhưng mà… nghĩ tới đây cô lại thở dài. Từ khi Yaya bị nạn mất thai, ngôi nhà vốn mới ấm lên đc 1 chút lại trở về với vẻ lạnh lẽo cố hữu của nó, thậm chí còn có phần hơn. Ngày ngày nhìn thấy Yaya bùn rầu, tự giam mìh trong phòng cô rất đau lòng. Còn Nadech dường như đã trở thành 1 con ng khác, trc kia dù anh lạnh lùng nhưng ko khiến cho ng khác sợ mà chỉ là nể, nhưng giờ đây…anh thật sự đáng sợ. Mãi nghĩ, Samie ko hay mưa đã tạnh, đến khi nghe thấy tiếng xe dừng lại, biết Nadech đã về, cô vội thu dọn chạy ra phòng khách.
Vừa ra tới, cô thấy Nadech đi trc, áo khoác ngoài đã bị rách nát, còn chiếc áo trắng mặc bên trong thì dính 1 vệt máu lớn. tuy nhiên anh ko có vẻ gì là bị thương cả. cô ko dám hỏi khi thấy Nadech im lặng đi thẳng lên lầu, cô đưa mắt nhìn sang Mark, hy vọng có câu trả lời. Nhưng Mark chẳng có vẻ gì cho thấy cô sẽ tìm thấy câu ch ở Mark.
Đúng, Mark làm gì còn tâm trạng mà kể ch, anh đag vô cùng lo lắng cho Nadech! Ng chủ và cũng là ng bạn của anh. Hnay, ở công ty phát hiện ra nội gián của Boy! Nếu bình thường Nadech chỉ cho ng tra tấn hay đánh 1 trận rồi bỏ qua, nhưng lần này anh đã chính tay xử lí nội gián, khi thấy hắn ta ko chịu khai Nadech đã ban cho anh ta 3 phát đạn, con ng Nadech thay đổi trở nên thật đáng sợ. Thù hận đã làm cho anh mù quáng.
Im lặng khiến Samie khó chịu, cô chuẩn bị lên tiếng hỏi Mark cho ra lẽ thì 1 giọng con gái trong trẻo vag lên.
-“Markkkk! Anh tệ lắm nhá, nó đến tìm ng ta mà thất hứa làm ng ta chờ ở khách sạn mãi lun”! Mint õng ẹo đi vào vừa cặp tay Mark vừa nói.
Mark hơi hoảng hồn nhìn sang Samie, địh gỡ tay Mint ra thì nhận đc cái nháy mắt của cô. Nhớ lại kế hoạch anh trấn tĩnh-“Ah, em yêu! Cho anh xin lỗi nhé, vì mãi bận việc mà anh quên mất”.
Mint suýt phì cười vì cách nói của Mark. Nhưng cô nhịn lại, vừa trả lời vừa quan sát khuôn mặt của Samie-“Hư, miệng ngọt như vậy thì ai mà giận anh cho đc chứ. Nhưng mà phải đền cho ng ta gắp đối mới đc àh nha”!
Nhìn 2 ng ngọt ngào mà Samie cảm thấy có cái gì đó ngẹn ở cổ, những lời mún nói trôi ngc lại vào trong. Sắc mặt ngày càng trắng ra, 2 tay vô thức nắm chặt lại. những biểu hiện của cô ko thoát khỏi sự quan sát của Mint, cô khẽ cười, tiếp tục nhõng nhẽo.
-“Anh yêu, em đói quá àh, đưa em đi ăn đi”.
-“Đc đc, thế em mún ăn gì nào” Mark cũng hùa theo.
-“Mình vừa đi vừa nghĩ nha, đi anh”. Mint vừa nói vừa kéo Mark đi.
Đến lúc này Samie hoàn toàn sụp đổ, cô ngồi phịch xuống sofa, đưa tay chạm vào trái tim đag đập nơi ngực, tự hỏi mình-“Sao chỗ này lại đau như vậy chứ”?
|
|