|
Chap 10 (phần 1)
- Dạ thưa Tổng giám đốc, đây là bản kế hoạch tháo dỡ thôn Đào Hoa đây ạ - David trịnh trọng đặt trên bàn ông chủ của mình một bản kế hoạch có độ dày chừng hơn mười trang, bên ngoải được bao bọc bởi lớp bìa màu xanh.
- Được rồi, David, anh đi ra ngoài đi. Tôi muốn yên tĩnh ở đây nghiên cứu bản kế hoạch này một mình. – Thiên Kỳ nghiêm nghị nói.
David khẽ gục đầu rồi cuối chào quay đi, nhưng đột nhiên anh dừng lại. Quay đầu về phía Thiên Kỳ.
- Anh có chuyện gì muốn nói sao ? – Thiên Kỳ như đọc được suy nghĩ của David.
- Vâng, đúng là tôi có chuyện cần hỏi, nhưng thực sự tôi không dám hỏi.
- Tại sao lại không dám, anh luôn là trợ lý mà tôi tin tưởng nhất, giữa chúng ta ngoài quan hệ chủ tớ còn quan hệ bạn bè mà.
- Được rồi, nếu Tổng giám đốc đã nói như vậy, thì David tôi đây muốn hỏi là tại sao, dự án phá dỡ này anh đã ngưng lại nhưng tại sao bây giờ lại muốn tiến hành trở lại vậy ?
- Tôi biết, thế nào anh cũng thắc mắc điều này. Nhưng tôi làm gì đều có lý do của tôi cả. Vậy anh còn thắc mắc gì nữa không ?
- Vâng, tôi hiểu rồi thưa Tổng giám đốc, tôi cáo lui ạ. Anh cứ ở đây làm việc, cần gì cứ gọi tôi, tôi ở ngay phòng bên cạnh .
- Ừh. – Thiên Kỳ đáp ngắn gọn.
Anh dán chặt mắt vào bản kế hoạch đó..một bản kế hoạch mà trước khi về nước anh đã luôn ấp ủ để thực hiện. Nhưng sau khi đến thôn Đào Hoa vài lần, cảnh vật nơi đây đã khiến anh từ bỏ dự định này. Thế nhưng, bây giờ cũng chính vì cảnh vật và con người nơi ấy lại khiến anh quyết định tái thực hiện quyết định này.
« Tiểu Bối à, tôi sẽ đánh cược với số phận một ván cờ. Nếu như em chính là định mệnh của tôi, em sẽ ngăn chặn được kế hoạch này. Còn nếu như ngược lại..thì có lẽ, tôi đã nhận định sai lầm. Tôi sẽ một lần thử chơi trò cá cược này vì em và cũng vì bản thân tôi ».- Thiên Kỳ nghĩ thầm.
.........................................
.................................................................
- Ôi thật là thoải mái, nằm viện mới có mấy hôm mà đã thấy trong người khó chịu rồi, giờ ra viện thật là thoải mái- Tiểu Ngư vừa vươn vai, vừa nở nụ cười hớn hở nói .
- Con đừng có chủ quan, bác sĩ bảo con chưa bình phục hẳn đâu. Đừng vận động quá nhiều – Mỹ Tú vẫn còn chút lo lắng nói..
- Con không sao đâu mà, con là Tiểu Ngư mà, là con cá của biển mà, một chú cá mạnh mẽ rắn chắc mà, có đúng không Tiểu Bối- Tiểu Ngư vừa nói, vừa quay sang nhìn Tiểu Bối đang đi bên cạnh mình.- Tiểu Bối, em sao vậy ?
- Sao ạ, anh nói gì hả Tiểu Ngư – Lúc nãy giờ Tiểu Bối dường như chẳng nghe thấy Tiểu Ngư nói gì, cô hình như đang đắm chìm trong những suy nghĩ miên man.
- Em đang nghĩ gì vậy, có chuyện gì mà em không cho anh biết đúng không ?- Tiểu Ngư nhìn thái độ của Tiểu Bối lo lắng hỏi..
- À không, có gì đâu anh. Tại em đang nghĩ nên nấu món gì để tẩm bổ cho anh sau khi ra viện thôi mà..- Tiểu Bối đáp...
- Vậy à...anh thì món gì Tiểu Bối nấu cũng đều ngon cả.
- Vâng !, em biết rồi – Tiểu Bối nhìn Tiểu Ngư cười trừ.. « Tiểu Ngư à, em phải làm sao đây, em không biết mình liệu có đủ khả năng để dấu anh sự thật hay không. Nếu như anh biết, mình không phải là con ruột của cô Mỹ Tú anh sẽ như thế nào đây ». Dứt dòng suy nghĩ, cô lại quay sang nhìn chằm chằm vào Mỹ Tú..ánh nhìn ấy của Tiểu Bối khiến Mỹ Tú linh cảm được điều gì đó rất bất an.. « Tại sao hôm nay Tiểu Bối nó lại nhìn mình như vậy, con bé hằng ngày vốn rất hay cười nói, sao hôm nay lại trầm ngâm đến vậy ? lẽ nào nó biết được chuyện gì sao ? không, mình không tin...có lẽ mình nghĩ quá nhiều rồi chăng.. »
Tiểu Ngư nhìn sang hướng mẹ mình, cũng thấy mẹ dường như cũng đang chìm trong những suy nghĩ ngổn ngang. Anh cũng cảm thấy rất lạ, hai người phụ nữ mà anh yêu thương nhất lại đang làm anh cảm thấy bất an..Nhưng Tiểu Ngư đã cố gắng kìm nén, không hỏi lấy một câu. Anh theo bước họ. Ra đến cổng bệnh viện và đón xe trở về..
...................................
...................................................
Bãi biển tại thôn Đào Hoa, buổi chiều khi hoàng hôn dần buông xuống. Tiểu Ngư và Tiểu Bối đang ngồi cạnh nhau..
- Hoàng hôn đẹp quá ! – Mấy ngày rồi anh mới lại được ngắm hoàng hôn.- Tiểu Ngư nói.
- Vâng, hoàng hôn rất đẹp, không nơi nào có thể ngắm hoàng hôn đẹp như trên bãi biển của thôn Đào Hoa chúng ta Tiểu Ngư nhỉ..
- Ừm. Anh nghe người ta nói, nếu một đôi tình nhân yêu nhau, khi cùng nhau ngắm hoàng hôn, thì họ sẽ nghe được nhịp thở và tiếng lòng của nhau..
- Trời đất, anh mới đi bệnh viện về có mấy hôm không lẽ lại thay não rồi. Sao bỗng nhiên lại trở nên lãng mạn thế - Tiểu Bối láu lỉnh châm chọc Tiểu Ngư..
- Ừm, cứ cho là vậy đi. Tại mấy hôm ở bệnh viện được Tiểu Bối chăm sóc nên anh đã được thay não chăng, những ngày qua với anh thật là hạnh phúc đó. Nếu nằm viện mà được Tiểu Bối chăm sóc như thế thì anh nằm lâu hơn cũng được. – Tiểu Ngư nói trong niềm hạnh phúc.
- Anh..anh đừng có suy nghĩ ngốc nghếch như vậy có được không. Nếu anh nghĩ như vậy, thì lỡ như có một ngày không có em bên cạnh, một ngày nào đó em không thể ở bên anh nữa thì anh phải làm sao ? – Tiểu Bối hét toáng lên.
Chính tiếng hét ấy của Tiểu Bối, khiến Tiểu Ngư lo lắng không yên. Rõ ràng là có chuyện gì xảy ra rồi. Nếu không Tiểu Bối sẽ chẳng phản ứng như thế này..
- Tiểu Bối, sao em lại nói những điều như thế. Tại sao lại nói nếu một ngày em rời xa anh là sao ?
- Em...em....em xin lỗi anh. Em không nên nổi nóng với anh như thế. Chỉ là em muốn anh đừng có những suy nghĩ vẩn vơ như vậy thôi mà. Em đâu muốn anh phải vào bệnh viện đâu – Tiểu Bối lại nói dối.
- Lý do chỉ có vậy thôi sao, anh không tin. Nhất định có điều gì em dấu anh đúng không, Tiểu Bối à, anh và em từ nhỏ lớn lên bên nhau, em như thế nào anh đều hiểu..- Tiểu Ngư nhẹ nhàng gặng hỏi.
- Không có, không có thật mà..Hoàn toàn không, anh phải tin em chứ..- Tiểu Bối đáp..Nếu anh không tin em, em sẽ buồn lắm..
- Thôi được rồi. Anh tin mà, anh tin Tiểu Bối sẽ không bao giờ dấu anh bất cứ chuyện gì..- Tiểu Ngư vội vàng dỗ dành Tiểu Bối khi nhìn thấy vẻ bối rối của cô. Anh đưa tay hất nhẹ đầu cô vào vai mình. Vòng tay anh ôm lấy cô..
“ Tiểu Ngư à, em thực sự xin lỗi..nhưng em cảm thấy rất bất an..cái ngày em và anh không còn được bên nhau nữa, liệu sẽ thành sự thật hay không?”
……………………………………
…………………………………………………..
Hôm đó, Mỹ Lệ từ khách sạn Hào Lệ trở về với gương mặt đượm buồn..điều đó đã khiến cho Tiểu Bối hết sức lo lắng.
- Mẹ ơi!..mẹ sao vậy?
Vẫn là một không gian tĩnh lặng bao trùm căn phòng khách đơn sơ…Mỹ Lệ ngồi đó bất động.
- Mẹ có chuyện gì vậy, mẹ nói cho con biết đi, nếu không con sẽ lo lắng chết mất – Tiểu Bối đến ngồi bên cạnh mẹ và giục…
- Có chuyện không hay xảy ra rồi con à ..- Mỹ Lệ bấy giờ mới lên tiếng..
- Chuyện không hay? Là chuyện gì hả mẹ???
- Hôm nay, mẹ nghe được một tin dữ, đó là Tổng giám đốc khách sạn nơi mẹ làm việc, cái người mà con đã gặp đó..anh ta sẽ cho tiến hành tháo dỡ thôn Đào Hoa để làm một hệ thống khách sạn liên hợp..anh ta cho thời hạn là một tháng, người dân trong thôn chũng ta phải dời đi..
Tiểu Bối nghe xong mà cô cảm thấy điếng người, cô dường như không hể tin vào tai mình được nữa. Chuyện gì sắp xảy ra vậy? Cô sắp phải rời xa thôn Đào Hoa ư? Cô sắp phải rời bỏ nơi cô đã sinh ra và lớn lên với những kỉ niệm tuổi thơ sao?. Tại sao lại có chuyện này xảy ra. Và tại sao, người làm điều này lại chính là anh ta, người mang cái tên Hạng Thiên Kỳ…
- Không..không thể nào. Cái tay nhà giàu đó hắn muốn làm gì vậy? Hắn điên rồi sao. Có nhiều nơi khác để chọn tại sao lại nhắm vào thôn Đào Hoa của chúng ta chứ. Không được, con sẽ ngăn không cho hắn làm chuyện này..- Tiểu Bối hậm hực nói..
- Tiểu Bối à, con bình tĩnh, không có được làm gì lung tung. Người ta có tiền lại có quyền nên họ muốn làm gì không được hả con. Những người nghèo như chúng ta thì đành chấp nhận theo sự sắp đặt của họ thôi- Mỹ Lệ nghẹn ngào…
- Không được!..tại sao chúng ta lại phải nghe theo lời cái tên nhà giàu đáng ghét đó. Cái đồ máu lạnh đó, hắn lúc nào cũng chỉ biết có tiền thôi, không được con phải sang nhà Tiểu Ngư tìm anh ấy. Tiểu Ngư thông minh như vậy nhất định anh ấy sẽ có cách- Tiểu Bối nói rồi định chạy đi..
- Con đứng lại đó, không được đi đâu cả ?- Mỹ Lệ lớn tiếng ngăn cản..
- Sao..sao mẹ lại cản con, sao mẹ không cho con đi tìm Tiểu Ngư chứ. Lúc cấp bách thế này chỉ có Tiểu Ngư mới có thể nghĩ ra cách thôi mẹ à..
- Mẹ bảo con đứng lại thì con đứng lại cho mẹ. Con đừng lúc nào cũng một tiếng Tiểu Ngư, hai tiếng Tiểu Ngư như vậy. Nó ….nó…chắc chắn sẽ không giúp được chúng ta đâu…- Mỹ Lệ sốt ruột nói.- Mẹ nghĩ con cũng nên, hạn chế lại tình cảm với nó đi.
Những lời nói của Mỹ Lệ khiến Tiểu Bối vô cùng kinh ngạc..rốt cuộc..linh cảm của cô đã đúng, điều cô lường đoán đã xảy ra, chỉ là không ngờ nó xảy ra quá nhanh. Mẹ cô, đã nói ra điều bấy lâu nay bà vẫn muốn nói..đó là ngăn cản tình cảm của cô và Tiểu Ngư.
- Tại sao hả mẹ, trước giờ mẹ luôn ủng hộ con và Tiểu Ngư mà. Chẳng phải mẹ luôn coi anh ấy như con trai của mẹ sao. Tình cảm của gia đình chúng ta và gia đinh Tiểu Ngư vẫn rất tốt mà mẹ..
- Ừm..thì tốt…nhưng mà…nhưng Tiểu Ngư nó …nó vốn không thuộc về nơi đây…- Mỹ Lệ cuối cùng chẳng còn cách nào khác..đã nói ra điều mà bấy lâu nay bà luôn cố gắng kìm nén..
Tiểu Bối nghe xong thì trời đất quay cuồng, cô dù đã biết trước sự thật, nhưng Tiểu Bối vẫn luôn hi vọng đó là một sự nhầm lẫn, rằng cô đã nghe nhầm, rằng đó chẳng qua là cô đang mơ..
Nhưng tất cả lại là sự thật…
Một không khí căng thẳng bao trùm…
Mỹ Lệ với đôi mắt ướt đẫm…nhìn Tiểu Bối…
Cuối cùng Tiểu Bối cũng đã biết sự thật về thân thế của Tiểu Ngư. Rằng anh không phải là con ruột của Mỹ Tú, anh là một đứa bé bị ba mẹ cho đi..và cho đến gần đây ba mẹ ruột của anh đã đến tìm và họ có thể mang anh đi bất cứ lúc nào..
Không những thế, anh không phải là con của một gia đình bình thường, anh thuộc tầng lớp thượng lưu…anh thuộc về một thế giới khác, mà thế giới đó cô không thể bước chân vào…
Nhưng..vẫn có một điều duy nhất mà Tiểu Bối không biết..chắc là vì mẹ cô cũng nghĩ cô có biết cũng chẳng làm gì nên không nói cho cô..
Nhưng đối với Tiểu Bối chừng này điều đối với cô là đã quá khủng khiếp rồi. Bản thân cô, còn không thể chấp nhận được sự thật này, thì làm sao Tiểu Ngư có thể..
Lại thêm chuyện của thôn Đào Hoa sắp bị tháo dỡ ..sao mọi chuyện không may mắn cứ thay nhau ập đến thế này..
Đêm đó..Tiểu Bối không ngủ…cô nằm khóc lặng lẽ.
…………………………………………………………………………………………
…………………………………………………….
Tiểu Ngư cũng không thể ngủ được, anh vẫn cứ mãi thao thức. Trong anh, đột nhiên cảm thấy có điều đó rất bất an. Thái độ của Tiểu Bối từ lúc anh ở bệnh viện trở về rất lạ, cả cách hành động và ứng xử của cô cũng khác, cô ít cười hơn, ít nói hơn..hơn nữa, cô lại luôn nhìn mẹ Mỹ Tú của anh bằng một ánh nhìn gì đó không giống như lúc trước..
………………………………………..
………………….
Sáng sớm…
Bãi biển thôn Đào Hoa đã rộn rã tiếng của những ngư dân chuẩn bị cho những chuyến ra khơi náo nhiệt cả một bến cảng..
Âm thanh tíu tít của tiếng chim…
Bình minh trên biển Đào Hoa cũng thật là đẹp..
Tiểu Ngư rất thích nhìn ngắm bình minh của biển như thế này. Anh và Tiểu Bối cũng đã cùng nhau ngắm bình minh trên biển như thế rất nhiều lần…ở bên cạnh cô, bình minh mang đến cho Tiểu Ngư cảm giác ấm ápvà hạnh phúc..
Nhưng mỗi khi đi mua hàng cho mẹ, anh lại chỉ có thể ngắm bình minh một mình. Khi đó, Tiểu Ngư sẽ dành cho mình những phút giây lắng đọng…
Cũng giống như Tiểu Bối…thôn Đào Hoa là nơi Tiểu Ngư đã lớn lên cùng với những khoảnh khắc tuyệt vời của tuổi thơ. Anh yêu lắm cảnh và người của làng chài mộc mạc này…
Theo thói quen hằng ngày, Tiểu Ngư sau khi đứng ngắm bình minh một lúc…thì anh lại đến đọc bảng thông báo những sự kiện sẽ xảy ra trong ngày của thôn..
Mắt Tiểu Ngư dừng lại khi anh đọc thấy một tờ giấy với dòng chữ “ Tập đoàn Hào Lệ thông báo”..và khi Tiểu Ngư khi đọc những dòng bên dưới hiện ra trước mặt anh là dòng chữ “ Tháo dỡ thôn Đào Hoa…”
Hết chap 10 phần 1…
Chúc cả nhà đọc fic vui vẻ
|
|