Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: bichvan.jj
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Hiện Đại] Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái l Trùng Tiểu Biển - Chương 43 - Hoàn

[Lấy địa chỉ]
51#
Đăng lúc 23-9-2013 16:14:22 | Chỉ xem của tác giả
Dozu gửi lúc 23-9-2013 14:17
pas y chang như vậy a. chắc ở đó dơ quá nên ss bị dị ứng a. Nhìn như heo lun á, chán ...

này bạn kia, bạn đừng có nói xấu nàng chủ thớt như vạy chứ
mà em ila xinh xắn thía kia sao lại lôi em nó vào cuộc chiến của bạn vậy chứ
nhảy hố này là vì truyện hay với muốn ủng hộ chủ thớt đó, té ghể giề chứ
chắc là bạn làm chuyện xấu nên bị người ta bụp cho sưng mặt chứ dị ứng cái giề
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

52#
Đăng lúc 23-9-2013 16:28:59 | Chỉ xem của tác giả
em là ma mới gia nhập đại gia đình kites ạ, xin chào mọi người
em la lượn bên hố văn học sau vào đây vì cái tên của truyện "Mọi người đều nói ta biến thái"
và đọc văn án xong em thật sự lọt hố luôn, cảm ơn ss đã đưa truyện hay như vậy cho mọi người đọc ạ
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

53#
Đăng lúc 24-9-2013 07:04:22 Từ di động | Chỉ xem của tác giả
HoaTieuVu gửi lúc 23-9-2013 16:28
em là ma mới gia nhập đại gia đình kites ạ, xin chào mọi người
em la lượn bên hố vă ...

Cái mẹc ta nó tệ lắm rầu mà em còn làm ta té ghế=)) Nghĩ sao lại lôi đàn em của ta ra dìm hàng ta vậy chời=))
Bữa nay 2 mắt ss sưng húp giống như vụ cô gái bị dị ứng mà thành bà già lun á. huhu. Ss sợ quá gọi 3g cho bs quen của ss á. Lão nhìn mà còn giật mình lun vậy á. Mắt sưng nên lúc nào cũng bùn ngủ hếtá. Đau lòng quá đi!:((
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

54#
Đăng lúc 24-9-2013 12:41:54 | Chỉ xem của tác giả
Dozu gửi lúc 24-9-2013 07:04
Cái mẹc ta nó tệ lắm rầu mà em còn làm ta té ghế=)) Nghĩ sao lại lôi đàn em của t ...

bạn ơi, lúc về bạn phải cảm ơn và hậu tạ cái người đã nuôi lớn bọn mình như vậy nhé
còn cái mặt của bạn thì thật là ba trấm quá đi mất mà, bạn chụp lại cái hình hôm sau có mà
bị táo bón á, thì bạn lôi ra mà ngắm nhìn nhá, hiu hiu, thật là một lời khuyên hết sức chân thành à
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

55#
Đăng lúc 24-9-2013 13:33:47 | Chỉ xem của tác giả
Dozu gửi lúc 24-9-2013 07:04
Cái mẹc ta nó tệ lắm rầu mà em còn làm ta té ghế=)) Nghĩ sao lại lôi đàn em của t ...

hiu hiu, ss ới, ss cũng lọt hố này của bạn cú em ợ, hố này đọc mà té ghế luôn ss ha
mà mặt mày của ss sao òi, đã đơn hơn chút nào chưa, em lo cho ss quá à hiu hiu
mà ss thấy mấy cái áo của các cờ nhon như thế nào, có đáng yêu không???
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

56#
 Tác giả| Đăng lúc 28-9-2013 12:13:34 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 24

BẠN GÁI TIN ĐỒN


Editor: docke



Sự tình sau này, ta cùng Nghiêm Tử Tụng đem xe đạp về trước, bởi vì nó rất đáng thương. Lớn tuổi rồi, ngay cả cái khóa để làm bạn cũng không có.

Hoàng Nhung biểu đệ nhìn thấy hai chúng ta thì rất ngạc nhiên. Nói hai chúng ta đã đói bụng rồi mà còn tìm việc để làm. Ta cười, đối đáp lại hai câu. Về phần Nghiêm Tử Tụng, sau khi nói với ta câu đó xong liền hoàn toàn rơi vào trầm mặc.

Sau đó, ta nghĩ con đường phải đi vẫn còn rất xa, nói sẽ bắt xe buýt. Nghiêm Tử Tụng cũng không có ý kiến gì khác, cứ vậy đưa ta ra xe. Ta nghĩ, hắn cũng là người nói được thì làm được, cho nên chắc cũng sẽ đưa ta về đến nhà.

Trên xe rất ít người, nhưng máy điều hòa bật nhiệt độ rất thấp, lại thêm quần áo ướt sũng làm cho ta đột nhiên rùng mình một cái, nhất thời cảm thấy rất lạnh. Ta xoa xoa hai tay, sau đó tùy ý tìm một vị trí ngồi xuống. Nhưng hắn lôi kéo bắt ta đứng lên, rồi đột nhiên mở miệng nói một câu: “Đổi đi, chỗ này máy điều hòa phả xuống rất lạnh.”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện năm sáu người khác trên xe cũng đang vụng trộm nhìn hắn. Những thứ xinh đẹp quả nhiên luôn khiến con người yêu thích. Đột nhiên có vài phần tự hào, cũng có vài phần ấm áp nữa.

Tìm một cái ghế đôi rồi cùng nhau ngồi xuống. Nghiêm Tử Tụng không để ý đến ta nữa, nhẹ nhàng dán cái trán lên cửa kính xe, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bởi vì không khí ẩm thấp, lại thêm sự chênh lệch nhiệt độ trong và ngoài xe, trên tấm kính thủy tinh bị phủ một màng sương trắng. Cả đôi mắt của hắn cũng có rất nhiều sương mù. Ta biết, có lẽ hắn đang suy tư chuyện gì đó, nhưng ta không hỏi. Hiện tại, với hắn mà nói, có lẽ ta chỉ là một người đột nhiên xâm nhập vào tầm mắt của hắn mà thôi. Sau đó, ta rụt vai, nghĩ nghĩ một hồi liền thoải mái ngả đầu, gối lên vai hắn.

Hắn hơi chựng lại một chút, nhưng không có hành động gì, cũng không hề mở miệng.

Ta nhắm mắt lại, sau đó hỏi: “Nghiêm Tử Tụng, bình thường anh có hay đón xe buýt không?”

Sau khi trầm mặc một khoảng thời gian đáng kể, mới nghe thấy giọng nói của hắn nhẹ nhàng vang lên: “Ít lắm, chỉ đi bộ.”

“Ồ, vậy anh có bị lạc đường không?”

Lại trầm mặc, sau đó đầu vai của hắn theo tiếng nói của hắn mà hơi hơi phập phồng, “Sẽ không.”

“Thật vậy sao?” Ta cười cười: “Vậy nếu em lạc đường, anh có đi tìm em không?”

Ngay sau đó, ta rõ ràng cảm nhận được sự chần chờ của hắn. Hắn đột nhiên di chuyển thân hình, nhẹ nhàng đẩy ta ra rồi nói: “Tôi không thấy rõ lắm…”

Sẽ không ư? Ta vẫn còn đang nhắm mắt, trong lòng thở dài. Cảm thấy hôm nay lực kháng đả kích thật sự bị giảm đi rất nhiều. Nhưng không sao, không trải qua mưa gió làm sao thấy được cầu vồng. Hít vào một hơi, sau đó trả thù bằng cách dùng sức đụng đầu vào vai hắn, “Không sao! Em sẽ không lạc đường đâu, sẽ luôn luôn đứng ở nơi mà anh có thể nhìn thấy được!”

Những người đón xe, thật ra cũng là như vậy đó. Mặc dù đứng chờ xe ở cùng một trạm, lên cùng một chuyến xe, chuyến xe này cũng có chung một điểm đến, nhưng chúng ta vẫn như trước, không bao giờ dám nói là chúng ta đi đến cùng một chỗ.

Bởi vì cái gọi là chung một điểm đến, thường thường là chỉ trạm dừng mà chúng ta lựa chọn sẽ xuống xe.

Cũng không có vấn đề gì, ta nghĩ, ít nhất thì bây giờ, nơi hắn và ta muốn đi, là cùng một chỗ.

Đến lúc đó ta sẽ tìm một ngày làm cho Nghiêm Tử Tụng và ta ngồi chung trên một chuyến xe buýt có lộ trình dài nhất. Từ khi bắt đầu lên xe ở cùng một chỗ, cho đến khi xuống xe cũng ở cùng một chỗ. Như vậy đền đáp lại, có lẽ sẽ mơ hồ cảm nhận được chúng ta bắt đầu có điểm chung…

Chỉ có điều, ta quả nhiên là tai nạn thể chất (sao chổi). Khụ, đại khái là xe buýt đang lúc chạy ngang qua một tuyến đường khá đông đúc, gặp phải một tình huống bất ngờ, tài xế hung hăng đạp phanh một cái. Theo quán tính, chúng ta tự động đều nghiêng người về phía trước, sau đó lại bắn mạnh ra phía sau. Ngay sau đó, phía trước chúng ta có một cô bạn mập mạp, có lẽ vì sắp đến trạm dừng rồi nên đã đứng lên, giờ phút này đột nhiên ‘A’ một tiếng, thét lên chói tai…

Toàn bộ áo váy của cô ta bị vướng vào một vật gì đó. Chỉ nghe “te rẹt”, cô bạn béo núc ních ‘ầm’ một tiếng ngã xuống đất, phơi bày cái mông tròn vo.

“Oa…” Hai đứa bé ngồi ở hàng ghế bên phải ta đồng thời kêu lên đầy cảm thán.

“Ai ui!” Ông lão kêu đau phụ cho cô ta.

Cái ghế ngồi chếch bên trái có một người nãy giờ vẫn đang say ngủ, giờ phút này vẻ mặt kinh hoảng, hoàn toàn mờ mịt.

Bất thình lình bị ngoại lực cùng thị giác tác động mạnh mẽ khiến ta tỉnh táo hẳn, cảm thấy cô nàng béo ú kia có phong cách tiếp đất mang đầy tính nghệ thuật! Còn Nghiêm Tử Tụng, cái trán đang dán trên tấm kính rít lên một tiếng ma sát kỳ quái.

Một lúc lâu, cô nàng béo ú ra sức đứng lên. Phản ứng đầu tiên là nhanh chóng nhặt lấy phần váy bị xé rách, che phủ lên phần cơ thể đã bị phơi bày một cách nghiêm trọng. Sau đó ồn ào nói “A a, không được nhìn, không được nhìn!” Sau đó nhìn quanh một lượt, đổi lại là bầu không khí yên lặng giả vờ giả vịt trong xe…

Nhưng mà, ánh mắt hung hăng nhỏ bé đó không sao ngăn cản được tinh thần ham học hỏi của đông đảo quần chúng. Mọi người vẫn tiếp tục dùng dư quang khóe mắt bắn phá không ngừng, mãi cho đến khi cô nàng xuống xe. Ta không phúc hậu chút nào, khóe miệng co rút. Quay đầu qua, lại phát hiện tầm mắt của Nghiêm Tử Tụng bất ngờ dừng lại ở chỗ cô nàng kia xuống xe. Ta không nhịn được, tò mò hỏi: “Anh nhìn thấy sao?”

“Ồ…” Hắn tằng hắng, quay đầu lại nhìn cửa kính, “Thịt…”

Oa oa, Yêu quái đại nhân, không phải ngài đói bụng đấy chứ…

***

Sau hôm đó ta liền bị cảm. Hơn nữa, hôm đó còn khóc rất nhiều rất nhiều, cho nên bị đau đầu, đau mắt, đau cổ họng. Mũi còn chảy nước không ngừng, đến mức chuyển sang nghẹt luôn. Nằm trên giường hai ngày, mẹ ta vẫn còn nói kháy ta. Nói mấy ngày nay ta ngủ một ngày một đêm, tiếng ngáy cuồn cuộn không dứt, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến thính giác của bà.

Chậc chậc, mẹ ta quả nhiên lấy chuyện đả kích người khác làm lạc thú của bản thân. Sao không biết ngẫm lại, vì phòng của ta quá cũ rồi, hiệu quả cách âm không tốt, lúc phòng ngủ của bọn họ (nằm sát vách với phòng ta) phát ra những tiếng ừ a a, ta ở trong phòng ngay cả đánh rắm cũng phải nín không dám đánh! Hơn nữa, từ nhỏ đến lớn ta đều là bé khỏe tiêu chuẩn, bọn họ cũng giảm bớt được không ít tiền thuốc men. Bao nhiêu ủy khuất dâng trào, chép chép miệng, dùng ánh mắt coi khinh nghìn lực sĩ…

Nhưng ngẫm lại thấy cũng phải. Cha mẹ ta đơn giản chỉ trách ta lớn rồi mà tự dưng còn để mình ướt trở về, hại bản thân bị cảm. Cái này gọi là tự làm bậy, không thể sống. Tiếp theo mẹ vừa nấu cơm vừa làm bộ như vô tình hỏi: “Con gái à, cái cậu hôm bữa đưa con về nhà là ai vậy?” Xong rồi còn sợ ta không chịu nói, thòng thêm một câu: “Dáng vẻ rất yêu nghiệt!”

Mẹ ta cho rằng, phàm là con trai mà có ngoại hình đẹp hơn cả con gái, chính là một loại yêu nghiệt tà ác. Chậc chậc, hôm đó rõ ràng người cứ nhìn chằm chằm vào mặt con trai người ta, không phải cũng là bà đó sao!

Nhưng ngay cả ta cũng không thể ngờ được, Nghiêm Tử Tụng lại hòa hợp với tiệm bánh bao nhà ta như vậy – Hắn chỉ mới đứng ở cửa tiệm cầm cái bánh bao cắn hai miếng, kết quả, người qua đường tò mò không biết bánh bao nhà ai mà trông ngon lành quá thể. Chiều hôm đó bất ngờ bán thêm được một khối lượng lớn!

So với thời kỳ ta làm đại diện quảng cáo quả nhiên có một khoảng cách rất lớn. Yêu quái đại nhân vừa mới nâng bánh bao lên, toàn bộ không gian đã tràn ngập nhiệt tình yêu thương đối với bánh bao, ăn vào liền cảm nhận được hương vị của bánh! Không sai không sai, sau này nếu chúng ta kết thành vợ chồng rồi, vậy chẳng phải là thiên hạ vô địch sao!

Nghiêm Tử Tụng ăn xong còn lấy một bịch lớn mang về. Lúc ra về tựa hồ cũng có chút suy nghĩ, nhăn mặt nói: “Nấu cơm làm gì, không cần nữa.” Sau đó nhìn trời, “No rồi…”

Nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, ta nghĩ, thành thật cũng là một loại ưu điểm…

Kế tiếp, ta nằm trên giường bắt đầu suy ngẫm lại. Vì sao hôm đó đầu óc giống như bị nước mưa làm hỏng rồi thì phải, bị virus thao túng, hệ thống nước mắt cứ mở van cho chảy mãi không ngừng. Sau đó, ta cầm chén cháo mẹ ta nấu cho mà ngẩn người. Bán cao! Có lẽ so với trong tưởng tượng, ta càng thích Nghiêm Tử Tụng hơn!

Ồ, ta lại phân tích thêm một chút trạng thái tinh thần hiện giờ của mình. Không ngờ kết quả lại là, hơn phân nửa đã bị Nghiêm Tử Tụng chiếm cứ. Chứ không phải giống như câu nói kia – Yêu, không cần tìm ra lý do hợp lý; Không yêu, hạ bút thành văn có đến ngàn vạn lý do.

Thích và yêu, ít nhất cũng sống chung trong cộng đồng tình cảm.

Nhưng ta lại nghĩ, ta bắt đầu có chút không thỏa mãn, muốn được đáp lại. Nhưng cũng dự đoán trước được, chưa đến ngày vào học trở lại, hắn cũng chưa xuất hiện…

Kỳ nghỉ lễ quốc khánh của ta cũng đã chấm dứt trong đợt bệnh cảm mạo. Ta xoa xoa cái mũi, lấy theo hai bao giấy vệ sinh lớn, đi nhờ xe trở về trường học.

Sau khi về trường, Tiểu Mễ cũng rất mốt, du lịch xong còn về nhà một chuyến, lĩnh nhận laptop. Trong máy tính chứa đầy hình ảnh người bạn trai thân mật ‘Rất có khả năng’ của cô ta.

Ta ngắm nghía. Ngoại hình cũng không có gì trở ngại, ít nhất cũng đẹp trai hơn đám nam sinh trong khoa Lịch Sử. Vừa nhìn còn có thể quật khởi được cảm xúc ‘kinh diễm’ nữa. Chỉ có điều, so với Yêu quái đại nhân nhà ta thì còn kém rất xa. Nhưng vì bệnh cảm bất đắc dĩ kéo dài, nên cũng không có hứng thú trêu chọc. Đang nằm trên giường chán đến mức ngây ngốc, chẳng bao lâu sau Tiểu Mễ đột nhiên mở miệng, “Bạn gái tin đồn…” Rồi bỗng nhiên ồn ào: “Tiểu Mạn, cậu lên diễn đàn của trường nè!”

Ta nhào qua xem, quýnh…

Không ngờ lại là bức ảnh chụp hôm tập huấn quân sự, Đại thần bế ta… Bởi vì được chụp từ di động, khoảng cách cũng hơi xa, cho nên mặt ta bị chụp theo phái trừu tượng, mang theo vẻ đẹp mông lung, nhưng tương đối vẫn có thể nhận ra được Đại thần. Có lẽ vì ngoại hình của hắn có tính khái niệm, đặc thù rõ ràng.

Bên cạnh còn ghi rõ tư liệu tổng quát về Đại thần cùng một ít sự tích nhậm chức quang vinh. Tiếp theo lại nói về chuyện năm đó, hắn ở nơi công cộng tỏ vẻ đã có đối tượng như thế nào, bây giờ rốt cuộc cũng đã xuất hiện, vân vân. Phía dưới là một đống bình luận, cảm thán kiểu: “Dáng người tương đối, khuôn mặt cũng bình thường, vì sao soái ca lại thích một cô gái bình thường.”

Dãy phòng học của khoa Lịch Sử chúng ta vốn nằm ở một nơi hoang vắng nhất đại học Z, được xưng là vùng hoang mạc biên giới chim không sinh trứng. Cho nên tin tức luôn luôn bị phong bế. Xem ra tin tức được tung lên trước kỳ nghỉ quốc khánh. Vậy mà đương sự là ta lại chẳng biết cái gì.

Nếu không phải bạn trai vạn năng của Tiểu Mễ xếp hàng đóng phí mở được tài khoản online, thì cũng chẳng thể nào lên mạng được nhanh như vậy. Ta nhíu nhíu mày, cảm thấy việc này không thể bỏ mặc như vậy được. Trước kia khi còn nhỏ, ta còn có thể mắt nhắm mắt mở cho rằng lời đồn chỉ dành cho trí giả, dù sao cũng chẳng có ảnh hưởng gì nhiều. Nhưng hiện tại, không thể cứ gánh lấy cái danh bạn gái của người nào đó mãi được.

Cho dù là trong truyền thuyết cũng không được!

Ồ, nghĩ một hồi đột nhiên lại cảm thấy đau đầu. Sinh nhật của Đại thần sắp đến rồi, ta còn chưa nghĩ ra nên tặng quà gì. Nhưng cái điện thoại dự định được trả về cho hắn, ta cũng cầm về lại rồi, bây giờ cũng chẳng thèm sạc pin… Ồ, ta đoán mình cũng có chút tàn nhẫn, cho nên mỗi ngày đi trên đường, Đại thần nhìn thấy ta cũng coi như không quen biết. Ta tuyệt đối cũng không bất ngờ.

Thấy ta trầm mặc, Tiểu Lâm lại cho rằng ta cảm thấy khó chịu vì mấy lời bình luận kia bèn an ủi ta vài câu. Ồ, mấy lời đánh giá về những gì ta đã làm của người ngoài, ta chưa bao giờ để tâm đến. Chỉ là sau bữa cơm chiều có uống hai viên thuốc cảm, hơi buồn ngủ mà thôi.

Một lúc sau mơ hồ nghe được tiếng điện thoại trong phòng vang lên, mơ hồ nghe thấy Tiểu Mễ nói ‘cô ta bị cảm’ linh tinh gì đó, nhưng không muốn đứng lên, bèn nghiêng người qua, tiếp tục ngủ.

Ngày hôm sau bò khỏi giường thì phòng đã đi học cả rồi. Nhìn thấy trên bàn có đặt một bình giữ nhiệt, mùi hương tỏa ra khiến ta còn chưa kịp rửa mặt đánh răng đã muốn mở ra xem là cái gì. Là cháo hoa hành gừng, bên cạnh còn có hai tờ giấy. Một cái viết: Cháo hoa tình yêu, ăn xong nghỉ ngơi cho tốt nhé – Tiểu Lâm Tử.

Tờ kia được gấp lại, mở ra mới thấy: Ăn xong nhớ đem trả bình giữ nhiệt.

Nét chữ này ta đã thuộc nằm lòng, là của Vương Đình Hiên.

Ăn hay là không ăn, đó là một vấn đề.

Ta vừa tự hỏi vấn đề này, vừa đút cháo hoa vào miệng.

Cháo nấu rất nhừ, rất dẻo, nhưng hình như bỏ hơi nhiều hành.

Trong đầu còn thường xuyên xuất hiện hình ảnh Đại Thần đang ngồi xổm bên nồi cơm điện, tay cầm cái thìa khuấy khuấy chờ cháo chín, cảm thấy vô cùng quỷ dị. Đây chính là hiệu quả trị liệu thần kỳ chỉ có Đại Thần mới có… Công hiệu. Heiz, mới tỉnh ngủ nên đầu óc vẫn còn có chút choáng váng, nhưng lại cảm thấy Đại Thần chắc hẳn sẽ không làm mấy chuyện như vậy. Nói không chừng đã đi mua cháo ở mấy quán ăn sáng quanh trường học ấy chứ.

Ta mới mơ hồ nghĩ, có lẽ cuộc điện thoại tối qua là của hắn. Ta nghĩ hắn mất hứng, nên gọi điện thoại đến khởi binh hỏi tội. Dù sao mấy ngày nghỉ lễ quốc khánh ta cũng không thèm theo đề nghị của hắn, tắt máy điện thoại. Hắn không bức bách ta đứng lên tiếp điện thoại, xem ra vẫn còn có lương tâm.

Còn về cái bình giữ nhiệt này, vỏ ngoài màu hồng phấn ánh ánh kim tuyến, còn khắc hoa đào bông nụ bông nở, có khuynh hướng cảm xúc vàng son. Vừa nhìn đã biết đây chính là một vật sa sí phẩm, cảm thấy thẩm mỹ của Đại thần… Ồ, thật thần kỳ.

Ăn xong lại leo lên giường nằm, quyết định dưỡng mình thành một con heo. Ưu điểm lớn nhất của heo chính là thông minh mà giả ngu, hơn nữa lại rất thích ngủ ngày.

***

Sau lễ quốc khánh, tất cả hội đoàn sinh viên trong trường chính thức bắt đầu đi vào hoạt động. Khắp toàn trường đều có thể nhìn thấy các áp phích chiêu sinh. Cảm giac hình như mọi người đều hưng trí cao vút, háo hức được tham gia thử.

Hội sinh viên của khoa Lịch Sử rất cô độc. Nghe nói các hoạt động cơ bản chỉ là hoạt động cấp lớp. Trên cơ bản tranh cử làm lớp trưởng, cũng chính là vào ban nòng cốt của khoa. Nhưng nói thật lòng, một chút hứng thú ta cũng không có. Gần đây là vì thiếu mất một người lãnh đạo trực tiếp anh minh giống như Đại Thần, thứ hai là vì ta muốn tự mình làm lãnh đạo.

Có lẽ Đại Thần là lực lượng nòng cốt của khoa bọn hắn, cho nên mấy ngày nay phải vội vàng chiêu mộ tân sinh viên, mà cũng bởi vì ta bị cảm nên muốn để yên cho ta nghỉ ngơi, vì vậy cũng không đến tìm ta. Nhưng liên tục mấy ngày liền, sáng nào ta thức dậy đều có một phần cháo hoa. Ta cũng thật biến chất, một bình giữ nhiệt cũng chưa từng trả lại. Đến nay, trên bàn của ta đã chất đống ba, bốn cái bình giữ nhiệt màu sắc khác nhau. Trước mắt, còn đang trên đà tích lũy không ngừng…

Về vấn đề cháo hoa, ta thật đau đầu. Tiểu Lâm cứ mỉm cười ngây ngô, nói không cần khách sáo với cô ta, khuyên can không có hiệu quả. Mà vấn đề mấu chốt ở đây là, ta không hiểu người như Đại Thần sao có thể làm mấy chuyện như thế này, còn giống như rất si tình…

Không thể nhịn được nữa, ta bấm số gọi điện thoại cho Đại Thần.

Điện thoại của hắn vẫn như trước, âm thanh lão thần khắp nơi. Ta cũng theo thói quen trưng ra bộ mặt tươi cười, chào hỏi trước: “Chào sư huynh! Đúng rồi, bệnh cảm của em đã khỏe lại rồi ~”

“Ồ…” Hình như hắn đang bận rộn chuyện gì, đầu dây bên kia cũng khá ồn ào. Tiếp theo, hắn lại bàn bạc hai câu với ai đó, xong mới tiếp tục đáp lại ta: “Chúc mừng.”

Không ngờ lại là lời khách sáo. Ta chựng lại một chút, sau đó thẳng thắn đi vào chủ đề: “Cái đó, cháo hoa là do sư huynh đưa tới sao?”

“Không phải.”

Câu trả lời quá mức sảng khoái làm cho câu cám ơn của ta đột nhiên bị trôi tuột vào trong cổ họng, “Oái, vậy đó là do anh kêu Tiểu Lâm đưa tới sao?”

“Không phải.”

“…” Ta chần chờ một chút. “Không phải anh?” Phải nói là Đại Thần khinh thường không thèm nói dối ta đâu ha…

Hắn đột nhiên cười cười, lại nói: “Tương Hiểu Mạn, anh đang bận.”

“Ồ, vậy…” Không quấy rầy…

“Có chuyện gì sau này hãy nói nhé.” Lại bị hắn trực tiếp cắt ngang. Giọng nói rõ ràng vẫn ôn hòa trước sau như một. Ta lại có thể cảm nhận được giấu trong giọng nói của hắn có điều gì đó là lạ, nhưng hắn vẫn cười cười, “Tạm biệt.”

Ồ.

Sau đó trong điện thoại truyền đến tiếng cúp máy.

Tút tút tút…

Không thể phủ nhận, ta đột nhiên có chút vỡ mộng, sau đó bật cười. Đại Thần đang chèn ép phẩm chất tốt đẹp của ta sao? Ta rất trì sủng sinh kiều (được cưng chiều đâm ra kiêu ngạo) sao?

Tiếp theo, ta nhìn năm bình giữ nhiệt còn mới nguyên đặt trên mặt bàn, lại lấy trong ngăn kéo ra tờ giấy ngày ấy. Ta thề, đó thật sự là chữ viết của Đại Thần…

Nếu ta nói ta không có cảm giác đó thì nhất định là lừa ngươi thôi. Thật ra, hắn hoàn toàn không để ý tới ta, ta lại chẳng thấy sao cả. Nhưng nay, lại làm cho lòng ta giống như bị ai gãi ngứa, cứ cảm thấy có gì đó đâm đâm vào cổ, rất không được tự nhiên.

Ta hỏi Tiểu Lâm, rốt cuộc là ai đưa cho cô ta mấy cái bình này. Cô ta nói nhận được điện thoại, đối phương là một nam sinh rất thành khẩn, nói muốn cô ta giúp một chút việc, cô ta đồng ý. Dù sao thì cho đến giờ, vẫn là cô quản lý ký túc xá đem mấy thứ đó đưa cho cô ta.

Tiếp theo lại trưng ra một khuôn mặt cực kỳ ái muội, nói cô ta mới là người phải hỏi là ai.

Hay cho kế vòng vo tam quốc…

Ngay cả ta cũng hiểu được, không phải do Đại Thần làm.

Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vẫn nên đích thân đi điều tra một chuyến.

Con người của ta ghét nhất là nói mà không làm. Ngày hôm sau, tiết ba, bốn không có lớp học, ta trở về ký túc xá mang theo năm cái bình giữ nhiệt, cầm đến nỗi mười đầu ngón tay đều phải căng ra để treo đồ, trực tiếp đi đến phòng học của khoa Luật.

Thời khóa biểu của các lớp đều có thể tra được trên trang mạng của trường, cho nên ta cũng không cần đi đường vòng, quả nhiên đến đúng lúc bọn họ đang lên lớp.

Ta vụng trộm từ ngoài cửa sổ liếc mắt nhìn vào bên trong. Lúc Đại Thần đi học vẫn cẩn thận tỉ mỉ như trước, chỉ là tầm mắt luôn luôn dán chặt vào vị giáo sư kia không rời…

Ta liền dựa lưng vào bức tường ngoài phòng học của Đại Thần. Cảm thấy sau khi khỏi bệnh, cảm giác hô hấp thông suốt thật sự rất sảng khoái. Trời đã lạnh, lại còn liên tục mưa dầm, cảm giác ngay cả chính mình cũng sắp lên men rồi. Vẫn nên thư giãn gân cốt một chút trước. Nghĩ vậy, liền cố ý đi qua đi lại bên ngoài phòng học

Đi được hai vòng liền dụ được Đại Thần đi ra.

Hắn dẫn ta đi qua một bên. Đến chỗ rẽ cầu thang, cả hai đứng lại. Ta híp mắt nhìn hắn lấy lòng. Hắn như cười như không nghễ ta, cũng không chịu mở miệng nói câu đầu tiên. (nghễ: kiểu nhìn khinh khỉnh, nhìn bằng nửa con mắt)

Ta nhún nhún vai, nâng cả hai bàn tay treo đầy bình giữ nhiệt lên. Hắn đưa mắt nhìn, cười cười, “Sao?”

“Có vay có trả, mượn lại không khó!”

Hắn khẽ nhíu mày, “Em cảm thấy mấy cái này là của anh?”

Ồ… Ta lại buồn bực, nhíu mày: “Anh viết thư cho em.”

Hắn lại cười, “Không có ấn tượng.” Cũng lười tiếp nhận mấy cái bình đủ mọi sắc màu trong tay ta, “Sau đó?”

“…” Ta cũng cười cười, “Hôm nay không phải sinh nhật của em.” Sinh nhật ta là cá tháng tư nha! Sao cứ cảm thấy hắn cố ý đem ta ra đùa bỡn trong lòng bàn tay thế nhỉ…

“Ồ, Tương Hiểu Mạn,” Hắn đột nhiên hơi nghiêm túc nhìn ta, “Anh đưa cho em thứ gì, có cần em trả lại hay không?”

Hình như không có…

Ta nhìn hắn. Nhưng thật ra vừa rồi ta chỉ nói là hắn viết thư cho ta, chưa nói gì đến nội dung bên trong. Dương dương tự đắc nói: “Hình như anh biết nội dung bên trong tờ giấy.”

“Ừm, xác thực.”

“… Anh vừa mới nói không có ấn tượng.”

“Vậy thì sao?”

“…” Đại Thần tính làm cho ta bị suy nhược thần kinh, sau đó thừa cơ đánh vào sao?

Thấy ta trầm mặc, hắn đột nhiên mỉm cười, “Em cảm động à?”

Có. Ta gật gật đầu, “Giới hạn cho lần đầu tiên.”

“Ừm.” Hắn nâng cổ tay nhìn đồng hồ, “Anh còn có lớp, em về trước đi.”

“…” Nhận thấy hắn rõ ràng đang đuổi người, ta hít một hơi, nhếch miệng cười, “Tóm lại, cám ơn!” Sau đó duỗi thẳng hai tay ra, “Cái này…”

“Bye!” Hắn đột nhiên lại giơ tay lên xoa xoa đầu ta.

“Sư huynh!” Ta còn chưa điều tra được gì mà. Nâng mắt lên nhìn hắn, ta ngưng cười. Sau đó cúi người xuống, đem mấy cái bình giữ nhiệt trên tay sắp xếp thành một hàng dọc theo bờ tường. Ngẩng đầu lên thấy hắn vẫn còn đứng đó, ta mở miệng nói: “Em không phải là bạn gái tin đồn của anh.” Xưng hô như vậy, dù sao cũng rất ái muội.

“Anh biết.” Biểu tình rất ôn nhu, “Anh cũng đang cố gắng.”

Cố gắng… “Không phải, em muốn nói là…” Ta đang muốn nói thêm, hắn lại cười cười: “Nói em tạm thời không tiếp nhận anh. Anh biết.”

Nhìn bộ dáng của hắn giống như không hề khổ sở chút nào, “Bye.” Nói xong hắn lập tức xoay người lên cầu thang, bỏ lại một mình ta, không khỏi bi thiết…

o(╯□╰)o Công lực của Đại Thần có phải đã bay lên thêm một cấp rồi không…

Hắn nói hắn đang cố gắng cái gì?

Lần đầu tiên ta không thể hoàn toàn lý giải được Đại Thần. Nhưng ngẫm lại, ta còn thật sự chui đầu vô lưới, chạy tới tìm hắn. Nhớ đến lúc hắn vừa mới từ phòng học đi ra, biểu tình chẳng có gì là ngạc nhiên cả…

Toát mồ hôi, vì sao ta cứ cảm thấy mình đang bị người ta bẫy như bẫy thú thế nhỉ, đột nhiên cảm giác da đầu đang run lên.

Về phần mấy cái bình giữ nhiệt, nói thật ra, sự sống chết của các ngươi không liên quan gì đến ta, là chủ nhân chân chính của các ngươi đã vứt bỏ các ngươi!

Tạm biệt!

***

Một mình đi dạo quanh trường, cảm thấy vẫn không có biện pháp nào tiêu tan. Quả nhiên, liên quan đến chuyện tình cảm ta vẫn có chút quýnh. Sau đó không tự chủ được, không ngờ lại đi đến hồ nước trước ký túc xá của Nghiêm Tử Tụng.

Thật ra ta cũng có chút hờn dỗi.

Cảm giác này, đến rất bất ngờ, rất khó tả.

Có lẽ là hờn dỗi với chính mình. Bởi vì thật ra, ta vẫn luôn chờ mong hắn có thể đáp lại ta một chút.

Đột nhiên nhớ tới bài hát đó: Yêu em bởi vì em cuồng dại dứt khoát, em vì một người không yêu em mà đau lòng rơi lệ.

Nhưng tình yêu đơn phương đến thế hệ của chúng ta, sớm đã quá xa lạ.

Về phần tiết mục này, trước kia cảm thấy rất thú vị, bây giờ lại cảm thấy… xác thực, lòng chua xót.

Nhưng ta vẫn không cam lòng, càng không muốn buông tay.

Luyến tiếc.

Ta lại nhớ đến nước mắt ngày hôm đó, lại cảm thấy mình thật mất mặt. Cơn sóng nhỏ bất ngờ, nước mắt bất ngờ, hiện giờ trong lòng tuy nói vẫn còn cảm xúc ấy, nhưng ta bây giờ, thật sự quá thất thường…

Làm hắn sợ rồi.

Ngồi ở vị trí ngày đó, hồi tưởng lại dáng vẻ hắn cho cá vàng ăn.

Sờ sờ khóe miệng, ngày đó ta còn hôn hắn một cái…

Khóe miệng dương dương tự đắc, coi như ta cũng có thể hiện trực quan – kinh thế hãi tục.

Sau đó thoáng dừng, Đại Thần bất ngờ hiện lên trong đầu, đột nhiên làm cho ta có chút bất an.

Bởi vì, ta nhìn thấy hắn thật sự đang…

Cũng không biết đã ngồi bao lâu, bên tai lại vang lên tiếng bước chân rất quen thuộc.

Mới đầu còn rất nhẹ, nhưng dần dần từ xa lại gần.

Dần dần rõ ràng.

Ta quay đầu, nhìn thấy Nghiêm Tử Tụng.

Tâm tình đột nhiên trở lên phức tạp.

Lại gặp hắn.

Bộ dáng của hắn đã sớm khắc thật sâu vào trái tim ta.

Ngẫm lại, cũng đã mấy ngày rồi không được gặp hắn.

Ta nhớ hắn.

Mấy ngày qua lúc nằm ở trên giường, nghĩ đến nhiều nhất, là hắn.

Nhưng không có ta, một mình hắn vẫn cứ sống tốt.

Quả nhiên, vẫn thản nhiên tự đắc như trước nay.

Hắn đi đến bên hồ nước, chậm rì rì ném đồ ăn xuống cho cá.

Trong chớp mắt, ta đột nhiên rất muốn đẩy hắn xuống hồ, cho hắn chết đuối luôn đi.

Hắn vẫn như trước, không hề phát hiện ra ta.

Thở dài, ta đứng dậy. Đây coi như là hình thức cố định giữa ta và hắn.

Nhẹ nhàng chạy đến phía sau hắn, đứng lại. Sau đó đột nhiên mở miệng, giọng nói mang chút oán giận, “Mấy ngày nay em bị cảm đó, Nghiêm Tử Tụng.”

Hai chúng ta gặp nhau, hồi tưởng lại thì đa phần đều là bất thình lình, giống như hiện tại.

Trong lẽ thường, nhưng lại ngoài ý liệu.

Hắn rõ ràng chần chờ một chút, không quay đầu lại, cũng không mở miệng.

Ta nhìn đàn cá đang tranh nhau đớp mồi trên mặt ao, đột nhiên hỏi hắn: “Anh cô đơn ư?”

Hắn tiếp tục ném mồi, có vẻ rất bình tĩnh, sau đó nói: “Cô đơn?”

“Em muốn hỏi, anh có nhớ em không?”

Trầm mặc.

Ta nhún nhún vai, “Nghiêm Tử Tụng, em làm bạn gái của anh nha.”

“Không được.”

“Vậy anh làm bạn trai của em đi.”

“Không được.”

“Từ nay về sau em biến mất trước mặt anh được không.”

Hắn vẫn cho cá ăn, tựa hồ muốn hé răng, cuối cùng lại là trầm mặc.

Ta cười cười, có chút bất đắc dĩ, “Nghiêm Tử Tụng,” Sau đó nói tiếp, “Vương Đình Hiên đang theo đuổi em.”

Hắn lại hơi chựng lại một chút, biểu tình vẫn không có biến hóa gì lớn, nói: “Thật vậy sao?”

Ta gật gật đầu, sau đó cười cười: “Em bây giờ có hơi tức giận, giận anh.” Liền trực tiếp đưa tay nhéo một miếng thịt trên cánh tay hắn, hung hăng xoắn nhéo.

Sau đó ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nghiêng của hắn, “Bây giờ không tức nữa, nhưng không muốn để ý đến anh nữa. Bye.”

Ta bỏ đi, lần này không hề quay đầu lại.

Ta nghĩ, cố gắng đến mấy, căn bản là hắn sẽ không để ý đến.

Trở lại ký túc xá, trên mặt bàn có một tấm thiệp mời, là tiệc sinh nhật, rất chính thức.

Sinh nhật hai mươi mốt tuổi của Đại Thần.

Hai mươi mốt, hóa ra chúng ta vẫn còn trẻ tuổi như vậy.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

57#
Đăng lúc 28-9-2013 12:39:45 | Chỉ xem của tác giả
Tình hình là ss có chú ý cái hố này rồi em vanjj à, mà vì nó chưa hoàn nên ss ngại lọt hố. Có thấy cái tên em là ng post nên đã đánh dấu để dành đọc mừ nói thiệt là nó hoàn ss mới dám nhào vô {:309:}
Đặt gạch ngồi đây ủng hộ tinh thần đem tác phẩm hay giới thiệu cho bà con của chủ thớt!
Chúc thớt đắt khách nhé!
Đọc truyện hài cho tâm hồn vui vẻ!

Bình luận

cảm ơn ss nhé, nhưng mà hoàn thì chắc còn lâu à ><  Đăng lúc 28-9-2013 03:39 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

58#
Đăng lúc 28-9-2013 17:13:54 | Chỉ xem của tác giả
Hi cú em, nãy giờ đọc gái nhà em mà chết cười với sự biến thái và tự kỷ của nàng ý.
Khoái cái câu:" Một biến thái chân chính, không bao giờ nói mình biến thái.
Cảnh giới biến thái cao nhất chính là: Người khác không dám nói ngươi biến thái, nhưng cứ nghĩ đến ngươi là toàn thân rúng động"
Khoái anh Vương Đình Hiên, chắc sau này chỉ có ảnh trị nổi nàng biến thái này.

Cảm ơn em đã repost truyện ha! {:176:}

Bình luận

cảm ơn ss đã ủng hộ cú em nhé, yêu ss tóa ^^  Đăng lúc 4-10-2013 07:50 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

59#
Đăng lúc 1-10-2013 18:40:10 Từ di động | Chỉ xem của tác giả
Nhờ ơn anh bs đẹp chai mà mẹc ss đã xấu lại như xưa=)) Hơi tiếc là ko được trắng hồng như lúc ấy, ai cũng nói giống mẹc bầu bầu lại đỏ hồng như gái đà lạt =))
Hôm ấy mẹ ss hay tin kêu thằng em lôi ss vìa. Vừa lúc cty nhận hợp đồng lớn nên rút ss về lun! Mẹc sưng 3 ngày, đi đâu cũng đeo khẩu trang, mất tự tin ghê gớm!
Cái bình giữ nhiệt ko phải của Đại thần chẳng nhẽ của lão Nghiêm nhà ta?=)) Còn nếu thật thì tội Đại thần quá ^^!
Hóng chap mới của Tình kiếp, mở đầu khá, hy vọng nhá em đông khách! Thừa thắng xông lên tung fic JJ lun đi

Bình luận

ss ơi, chừng nào về vậy, em nuôi mấy nhon kia lên trăng òi đó, giả lại cho ss đóa ^^  Đăng lúc 5-10-2013 01:10 PM
chẹp, xấu hơn xưa nữa ợ OMG, fic kia đã viết xong đâu mà tung chứ ss >< mà khi nào ss về với bọn em đóa  Đăng lúc 4-10-2013 07:52 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

60#
 Tác giả| Đăng lúc 10-10-2013 10:11:45 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 25

KỲ HẠN YÊU

Editor: docke



Nói thế nào cũng có với Đại Thần mấy năm tình ý, vốn chỉ cần hắn nói một câu, ta không dám không đến. Bây giờ lại đưa thiệp mời tới đây, trịnh trọng như vậy đúng là chuyện lạ. Nếu ta không đi, có lẽ sẽ trực tiếp biến vô tâm vô phế thành lang tâm cẩu phế mất thôi.

Lại thấy thời gian đã cận kề, đại khái còn cách ba bốn ngày nữa. Ta phải đi dạo quanh mấy tiệm bán quà lưu niệm xem thử. Lại cảm thấy Đại Thần thật sự cái gì cũng không thiếu. Trước kia, sinh nhật hắn ta đều tặng một món đồ chơi chọc người. Kết quả, có lần tặng cho hắn một cây bút điện. Hắn bị điện giật xong vẫn như trước, gặp biến không sợ hãi. Ta liền cảm thấy nếu còn tiếp tục tặng mấy trò đó nữa thì chính là sỉ nhục chỉ số thông minh của ta.

Từ tiệm bán quà lưu niệm trở về, ta phát hiện mình rất có tài. Đơn giản đến chợ trời đồ gốm tìm một cái sạp thủ công mỹ nghệ mua về một cái chai hình dạng quái lạ, sau đó dùng bút gỗ khắc lên trên đó mấy chữ “Kính dâng lên Vương đại tiên”, phía dưới còn ký: “Tiểu sư muội – tùy tùng chân chó vĩnh viễn của ngài”. Xong xuôi, bản thân cũng thấy đắc ý. Con bà nó, nhìn không ra ta còn có đào nghệ (tài làm gốm) trời cho!

Ngày mười bảy tháng mười, đúng giờ, ta đi đến hiện trường.

Đại Thần bao trọn một gian nhà hàng tiệc đứng bên cạnh trường học. Ánh đèn có chút mờ tối, đông tây đều chất đống thức ăn trông rất ngon lành. Bây giờ ta mới chính thức ý thức được cái gì gọi là giàu nghèo chênh lệch.

Nhưng ta cứ cúi thấp người mà đi, lặng yên không tiếng động. Sau đó nghĩ thầm, thiệp mời dường như căn bản chẳng có công dụng gì.

Nghe nói sáu giờ là bắt đầu rồi. Bởi vậy lúc ta đến, khách khứa đã rất đông. Trong tay mỗi người đều cầm theo một cái đĩa đựng đầy đồ ăn.

Ta cũng chẳng chịu thua kém. Bị bỏ đói đã ba ngày, hôm nay đến đây chủ yếu là muốn được ăn no.

Mắt thấy trong đĩa đựng thức ăn chỉ còn lại một miếng thịt bò, ta nuốt phần thức ăn trong miệng xuống rồi liếm liếm môi. Vừa mới định gắp lấy miếng đó thì một chiếc nĩa bạc đã được nâng lên, vận sức chờ phát động, tựa hồ sẽ nhắm thẳng vào chiếc đĩa trước mặt ta mà đâm mạnh xuống.  Ta vội vàng ‘A’ lên một tiếng, chỉ một ngón tay: “Nhìn bên kia kìa!”

Sau đó dùng tình cảm mãnh liệt nhất mà đâm nĩa xuống câu lấy tảng thịt bò. Chim vì tham ăn mà chết, trong lòng có chút đắc ý.

Gào khóc, thịt bò ơi là thịt bò, sao nhìn ngươi ngon lành béo ngậy thế không biết!

Quay đầu lại, nữ sinh kia trầm mặc mất hai giây, có vẻ như không biết nói gì, ngậm nĩa trong miệng. Đột nhiên nhìn ta, bất ngờ mở miệng nói: “Người bạn gái tin đồn…”

Ta đang hí mắt nhìn, lại nghe thấy cô ta nói tiếp, “Không biết bộ dáng cô ta thế nào nhỉ?”

Khụ.

Thì ra là thế. Nỗi cảm khái trong lòng ta liền hạ xuống, cắn một miếng vào tảng thịt bò, nhai nhai, “Để mình nhớ lại một chút.”

Trước khi ra khỏi nhà cũng từng nhìn vào gương rồi ha!

Lúc này lại có một người chen vào, “Tôi đến chỗ lão cửu, cũng không thấy có ai đứng bên cạnh hắn. Lời đồn đó không phải là giả đấy chứ!”

“Rất nhanh sẽ thành giả thôi.” Ta cười cười, chép chép miệng.

Bên thứ ba chen vào, “Là giả thật sao? Lời đồn nghe rất thật mà.”

Ta chóp chép cắn thêm một miếng nữa. “Không sai không sai, đầu năm nay chuyện xấu ùn ùn. Mua phải thuốc giả cũng được tuyên truyền rất mơ hồ.” Nhất là thuốc tráng dương, chỉ thiếu điều muốn dùng tới lưu truyền muôn đời nữa thôi.

Người thứ tư tiến lên, “Tôi nói này, tôi đã từng gặp cô gái trong bức ảnh rồi đó.”

Mọi người đồng thanh, “Thật sao?”

Ta vội vàng tước tảng thịt bò, chậm mất nửa nhịp. “Thật sao?”

“Bộ dáng thế nào?”

Người nọ nheo mắt nhìn mọi người, đột nhiên chăm chú quan sát ta một hồi rồi chỉ thẳng vào người ta, “Tương tự cô gái này nè!”

Mọi người lại đồng thanh, “Thật sao?”

Ta lắc đầu, “Sai rồi,” Sau đó xắn ra một miếng thịt bò nho nhỏ, cắn một miếng đầy hàm súc, cười cười, “Là giống nhau y chang!”

Ngay sau đó lại thoáng nhìn thấy Đại Thần rốt cuộc cũng đưa mắt về phía ta liền mỉm cười, giơ giơ tảng thịt bò trong tay, mở miệng bật hơi: Sinh nhật vui vẻ.

Hắn lập tức cất bước đi về phía ta.

Ta cảm khái cười, miệng còn dư hương.

Là dư hương của tảng thịt bò.

Trong tay còn cầm một món quà, chính là điện thoại di động. Ta gói lại đem cất vào túi. Ngẫm lại cũng rất oách, ta lấy điện thoại di động từ trong hộp ra.

Hắn gật đầu mỉm cười chào mọi người bên cạnh ta rồi nhẹ nhàng nhướng mày, “Tới rồi à?”

Ta đã nhìn ra nửa câu sau sẽ là: Sao không nói một tiếng?

Ta tùy tiện nâng ly nước trái cây lên nhấp một ngụm, cười cười, hắng giọng nói: “Chào sư huynh! Chúc sư huynh sinh nhật vui vẻ!”

Sinh nhật thôi mà, làm gì phải tổ chức long trọng như thế, đúng là kẻ có tiền có khác!

Mấy nữ sinh bên cạnh đang tính tiến lên chúc mừng Đại Thần thì đột nhiên có một người từ đâu nhảy ra, vỗ vỗ vai ta.

Ta quay đầu lại, một bó hoa hồng to tướng xuất hiện ngay trước mặt, ngứa đến mức ta chỉ muốn hắt xì hơi. Còn Đại Thần vẫn đang vén vòng vây của những người chúc mừng, tiếp tục đi đến gần ta.

Một giọng nói cợt nhả cất lên, “Này bạn gì đó ơi, nhận hoa đi, dũng cảm tiến lên đi!”

Ta phát hiện ra, vụ án cháo hoa mấy ngày nay hình như đã có manh mối mới.

Trầm mặc một lúc, ta ngẩng đầu nhìn Đại Thần, dùng ánh mắt nói cho hắn biết, ta chuẩn bị làm sáng tỏ.

Chỉ thấy Đại Thần đột nhiên nhàn nhạt mở miệng. “Tôi có nói là cô ta sao?”

“…”

Câu nói bất ngờ đã khiến cho cái tên cợt nhả kia đột nhiên không biết phải làm sao.

Thì ra, Đại Thần chưa từng nói là ta…

Đại Thần ơi Đại Thần, ngài quả là cao thủ. Quỳ bái, vĩnh viễn tôn sùng!

Sau đó, Đại Thần khe khẽ thở dài, lại cười cười. “Tôi sẽ giới thiệu một chút”. Hắn đi đến, khoát tay lên vai ta. “Vị này là tiểu sư muội thân nhất của tôi từ thời sơ trung, Tương Hiểu Mạn.”

Sư muội, ta chú ý đến cách dùng từ của hắn.

Sau đó liền phản ứng cấp tốc, phất phất tay chào mọi người, “Chào mọi người!” Còn cười híp cả mắt.

Ồ, sớm biết thế thì vừa rồi đã không mạo danh thế thân rồi…

Đại Thần đúng là sảng khoái!

Đại Thần cũng không thèm để ý, đột nhiên tiếp nhận bó hồng không biết phải giải quyết thế nào kia, “Em tính xử trí thế nào?”

Ta cười cười, “Đem giết, chặt hết tứ chi, giữ lại đầu, ngâm trà!”

“Có sáng kiến.” Đại Thần tiếp tục cười.

Ta liếc nhìn hắn. Hai đứa nhìn nhau cười.

Nghĩ, hai chúng ta cứ tiếp tục giả ngu, tiếp tục mỉm cười, vĩnh viễn sánh cùng thiên địa đi.

Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên có một người bước vào. Vừa vào đã gây ra một trận rối loạn. Thoáng nhìn, không ngờ lại là Nghiêm Tử Tụng.

Điều này khiến ngay cả ta cũng bị chấn động, hắn đến đây làm gì?

Chúc mừng sinh nhật của Đại Thần sao?

Ồ, cảm giác rất quỷ dị.

Chỉ thấy Nghiêm Tử Tụng chẳng thèm bắt chuyện với ai, hai tay nhét túi, bước từng bước chậm rì rì đi đến dãy bàn đựng đồ ăn, lấy một cái đĩa từ chồng đĩa trên bàn, sau đó bắt đầu lấy thức ăn.

Hành động chẳng liên quan gì đến ai của hắn thế nhưng vẫn khiến cho không ít người chú ý.

Một ít người vốn đang vây xem, tự nhiên cũng vì vậy mà phân tâm. Tuy hành vi đột ngột, nhưng trước sự gặp gỡ bất ngờ của tình địch (?), còn rất phù hợp với phong thái của Nghiêm Tử Tụng, vẫn phát sáng rạng rỡ như trước!

Đại Thần bảo trì trầm mặc mất một lúc lâu.

Sau đó, hắn buông lỏng vai ta ra.

Ta ngẩng đầu, phát hiện hắn vẫn chưa nhìn ta, chỉ nhẹ nhàng mở miệng. “Tương Hiểu Mạn, chúng ta về đi.”

Về đi?

Ta dừng một chút, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại chẳng thể nói gì.

Ngay sau đó, ngoài cửa lại có một người tiến vào, là Vương Đình Đình.

Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, chị vừa đi vào lập tức gây cho người ta cảm giác trước mắt sáng ngời.

Quay lại tự phong, phong trần mệt mỏi.

Tầm mắt của chị lia đến chỗ Nghiêm Tử Tụng đang đứng ăn rồi đi thẳng đến chỗ Đại Thần.

Ánh mắt đầu tiên, Đình tỷ nhìn thấy ngay Đại Thần, sau đó mới nhìn thấy ta, cong môi cười cười. “Chị đến xem em sẽ tặng cho em trai của chị món quà gì.”

Sau đó, chị tự động thò tay vào túi xách của ta lấy gói quà ra.

Nhìn ngắm một hồi, trực tiếp đi hai bước, ném vào cái thùng rác cạnh đó.

Xung quanh có người nhẹ giọng ồ lên.

Ta giật mình, khụ, thật ra ta còn muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi chị ấy nữa cơ.

Dù sao thì đào nghệ của ta thực sự rất khó coi, rất có phong cách dã thú, tựa như điện thoại di động kia…

Ngay sau đó, Đình tỷ nắm chặt lấy cánh tay ta, “Em theo chị ra đây, chị có vài lời muốn nói với em!”

Nhân đó, ta theo chị đi ra ngoài.

Trời đã tối rồi.

Ngũ quan xinh xắn của Đình tỷ bị ẩn trong bóng tối. Chị nhìn ngó xung quanh xem có ai không. Lần này chị không cười, rất nghiêm túc nói: “Tương Hiểu Mạn, chị rất nghiêm túc hỏi em, em thật sự thích Nghiêm Tử Tụng ư?”

Ta liếc mắt nhìn chị, sau đó có rất nhiều hình ảnh chợt lóe lên trong đầu, trả lời, “Dạ.”

“Tên yêu quái kia quả thật rất yêu nghiệt, hoàn cảnh cũng rất đáng thương.” Từ ngữ mà Đình tỷ dùng để hình dung Nghiêm Tử Tụng, không ngờ lại giống hệt với ta. Rồi chị nhìn ta, thở hắt ra, “Chỉ là, chị cũng yêu thương em trai của chị.”

“Tuy rằng nó không biểu hiện ra ngoài, nhưng mấy ngày lễ quốc khánh vừa qua, nó luôn ở một mình ngắm nghía chiếc điện thoại. Nguyên nhân là vì em đúng không.” Vừa nói vừa nhìn ta.

Ta chỉ có thể trầm mặc, chỉ thấy Đình tỷ đột nhiên nói tiếp. “Chị và Đình Hiên đã quen biết Nghiêm Tử Tụng từ khi còn bé, chuyện này em có biết không?”

Ta lắc đầu.

“Tuy không rõ lắm tình huống cụ thể thế nào, nhưng nghe nói cha hắn đã bị chính mẹ hắn bức tử. Những chuyện sau này đích xác cũng chẳng tốt đẹp gì. Nhưng chị vẫn mong em biết, hắn là người đã từng chịu tổn thương. Em đến giúp hắn chữa thương, quả thật là chính xác. Bởi vì thích, nên mới tiếp cận hắn.”

“…” Ta nhìn Vương Đình Đình. Nếu không phải do chị nói ra, ta cũng không biết được những chuyện này. Sau đó chú ý đến hai chữ ‘chữa thương’, suy nghĩ, ồ…

“Chị cũng đồng tình với hắn, cũng rất thưởng thức khuôn mặt của hắn. Thế nhưng, hắn là đứa trẻ duy nhất mà trong suốt thời niên thiếu, chị không thể hiểu nổi, ngay cả khi đã tìm không ít cách để hòa đồng với hắn.” Chị đột nhiên cười cười. “Chị nghĩ em cũng không hiểu thế nào là ‘Mọi người đều có thể’. Đó là một cách đối xử tuyệt đối bình đẳng.”

“Hôm nay chị đã nói với hắn, em trai chị mở tiệc mừng sinh nhật, đến chơi đi. Vậy mà hắn cũng đến. Hắn không hề để ý đến ánh mắt của mọi người, cũng sẽ không quan tâm đến lời dị nghị của người khác. Em có hiểu không?” Sau đó, chị tiếp tục chăm chú nhìn ta. “Em cho rằng em là người đặc biệt ư.”

Trầm mặc một lúc sau, ta cũng nhẹ nhàng nhếch môi, cười. “Chị thật đúng là người gây sự a.”

Chị ra vẻ là một người thông minh, không cần nhiều lời, “Chị là người làm ăn, đã nỗ lực thì luôn muốn được đáp lại. Nhưng thật ra, chị cũng rất thích em.” Chị nhướng mày, “Cũng thật sự mong muốn em sẽ trở thành em dâu của chị.”

Ta vẫn mỉm cười, không đáp lời.

“Vương Đình Hiên nói rất có quyết tâm theo đuổi em tới cùng. Bây giờ đây, thành thật mà nói chị lại càng hoảng sợ. Nhưng ngẫm lại, chị nghĩ,  hay là … chuyện này cùng lắm cũng chỉ là lời nói vui đùa mà thôi, Chỉ là tâm tư của thằng nhóc đó đã bắt đầu có chút không thể khống chế. Thật ra, trong chuyện tình cảm, hắn cũng rất khờ khạo. Chị tin tưởng em cũng biết, có vài thứ, không chiếm được mới là tốt.”

Ta suy nghĩ về người phụ nữ trước mặt, quả là một cô gái khôn khéo đến mức tận cùng.

“Chị tuyệt không phản đối em theo đuổi điều em cho là hạnh phúc.” Chị lại không để ý đến ta, tiếp tục nói, “Nhưng em làm vậy, bị ảnh hưởng sẽ là ba người. Là em, cái tên kia, và em trai chị. Chị cũng không cam tâm nhìn thấy cục diện như vậy.”

“Em cũng vậy.”

“Thật ra em hẳn là đã phát hiện em trai chị thật là tốt. Nhưng em không được kết thúc chuyện này ở đây, nó sẽ vĩnh viễn trở thành cái gai trong lòng em. Cho nên, Tưởng Hiểu Mạn…” Chị nhìn ta. “Đuổi theo hắn đi. Mặc kệ hắn cự tuyệt em thế nào, không nhìn em ra sao đều không cần lo lắng. Hãy cố gắng hết sức mình đi.”

Sau đó chị thoáng dừng một chút, “Nhưng, chỉ mong em hãy cho mình một kỳ hạn.”

“Kỳ hạn?”

“Đúng vậy, là kỳ hạn. Trong khoảng thời gian này, chị sẽ bảo em trai chị không được đi tìm em. Đau một lần còn hơn đau cả đời. Chị tin rằng nó sẽ hiểu. Nếu như em thành công, chị sẽ chúc phúc cho em.” Chị ấy hơi ngẩng đầu, thông suốt quyết đoán, “Nhưng nếu như thất bại, sẽ không thể cho mình bất cứ cơ hội nào để quay đầu lại.”

“Ngược lại, thử tiếp thu em trai chị, thật tình thật ý. Đương nhiên…” Chị bổ sung một câu, coi như để lại đường lui, “Nếu như nó có thể chờ em cho đến lúc đó…”

Ta đưa mắt nhìn chị, trầm mặc. Đột nhiên tiến lên nắm chặt lấy cánh tay chị, cười cười, “Đêm nay có bánh ga – tô hay không?”

Chị cũng trầm mặc, sau đó lắc đầu cười, khôi phục lại dáng dấp như lần đầu tiên gặp mặt, “Thằng nhóc nhà chị không thích đồ ngọt.”

“Thật thế ư?” Vậy hắn có cả khối thứ không thích ăn rồi.

Còn nữa, vì sao Nghiêm Tử Tụng lại trở về?

***

Ta đang suy nghĩ, nếu như lập ra một kỳ hạn yêu, có thể trở nên vì cái trước mắt mà thấp thỏm không yên hay không.

Điều ta sợ chính là cảm giác này, có thể sẽ không còn thuần túy nữa…

Bình luận

haizzz, ss đã trở vìa đây, quá mệt!!!!  Đăng lúc 11-10-2013 08:26 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách