|
Chết! Sập bẫy rồi! - Chương 27
-------------------------------------------
Cuối cùng tôi vẫn ngồi xuống, anh đẩy đĩa ớt tới trước mặt tôi.
Nhân vật: đôi tình nhân cũ. Địa điểm: là nơi khởi đầu cho sự rạn nứt tình cảm hai người. Thời gian: sinh nhật nữ chính.
Ba yếu tố cơ bản để viết tiểu thuyết đã đầy đủ, thêm thắt mấy chi tiết nữa là có thể viết được rồi.
Tôi có cảm giác chuyện này mà phát triển nữa sẽ đi vào lối mòn.
Tôi im lặng cúi đầu gắp rau ăn, trong gian phòng, ngoài tiếng nồi lẩu sôi ùng ục thì có vẻ quá yên tĩnh, yên tĩnh tới độ không thể chịu nổi, thế nên tôi đành kiếm chuyện để nói: “Ha ha, em vẫn muốn tới đây nhưng cứ bận luôn, thế mà lúc tới đây rồi lại phát hiện ra đồ ăn cũng chẳng ngon như mình vẫn nhớ.”
Anh cười: “Ừ, thực ra có nhiều thứ người ta vẫn luôn theo đuổi nhưng lại không phải là thứ mà bản thân người đó muốn.”
Tôi có cảm giác như mình vừa chọc vào tổ ong vò vẽ, không dám nói thêm, chỉ yên lặng cúi đầu gắp rau ăn tiếp.
Nhưng anh cứ như được lên dây cót, nói tiếp: “Giống như một người đang đi trên đường, trong đầu cứ tâm niệm phải tới một nơi, nhưng mãi tới khi anh ta đến nơi rồi mới phát hiện ra, người cùng đi với mình trên đường mới là thứ đáng giá nhất.”
Em chỉ nói nồi lẩu này thôi, sao anh phải nghĩ xa tới thế chứ, nhưng nếu cứ nói thằng ra câu này, tôi không mở miệng nổi: “Là người anh gặp trên đường kia đã rẽ qua lối khác rồi, anh có quay lại cũng không gặp được nữa.”
Anh im lặng một lát rồi nói: “Anh đi tìm.”
Lần này là tôi im lặng.
Tờ giấy trúng tuyển đỏ thẫm trong tay anh như ẩn như hiện, tự nhiên tôi cảm thấy hơi khó chịu.
Tôi không thông minh, không thể nói một hiểu mười, càng không có chút tự tin nào của nữ chính, tự biết bản thân mình được bao nhiêu vệ tinh vây quanh theo đuổi. Tôi nhát gan, phản ứng chậm, tự biết thân biết phận nên cũng chẳng dám mơ mộng hão huyền. Nếu anh hối hận rồi, nếu anh muốn quay lại thì cứ nói thẳng ngay ra cho em biết, có đồng ý hay không là một chuyện, nhưng xin đừng dùng phép ẩn dụ ám chỉ gì đó, em không có dây thần kinh văn chương, cũng không có tầm nhìn xa tít tắp, em thực không hiểu, không dám tin.
Anh coi Tống Tử Ngôn người ta gọn gàng dứt khoát bao nhiêu, người ta có thể nói rõ ràng rành mạch rằng cô không đáng.
Sao Tô Á Văn nhà anh lại dùng dà dùng dằng như thế chứ, cứ cầm cả bó cỏ xanh tươi thỉnh thoảng đưa đưa trước mũi, thỉnh thoảng lại cọ cọ vào miệng người ta, nhưng quyết không để người ta được nếm thử.
Đừng bắt em phải đoán nữa, quy tắc thứ nhất trong đầu con lừa cứng cổ như em là, thứ không đưa được vào trong miệng không thể coi là thức ăn.
Tôi có cảm giác mặt mình đã chuyển sang cứng đờ rồi, thực sự là không muốn nghe nữa, bèn khua khua đũa nói lảng sang chuyện khác: “Đừng chỉ nói không thế, anh ăn đi.”
Khói bốc lên từ nổi lầu làm tôi không thể nhìn thấy rõ mặt anh, chỉ có âm thanh trầm thấp truyền tới: “Từ lúc mười hai tuổi, Tử Hàm đã là giấc mơ của anh rồi, cho nên lúc cô ấy gọi điện tới, anh gần như không hề do dự mà tới bên cô ấy.”
Càng kêu anh ăn thì anh càng nói nhiều, tự nhiên lại chọc chọc vào chỗ đau của người ta, làm tim tôi lại bị thương.
Nhưng thân là người bị hại, tôi chỉ có thể cúi đầu cắm cúi ăn, miệng đắng ngắt.
Giọng anh đều đều, như kể lại một câu chuyện bình thường: “Nhưng khi anh tới bên cô ấy, không phải không vui mừng, nhưng cũng không giống như những gì anh vẫn hay tưởng tượng. Anh vẫn luôn nhớ tới em, lúc đầu anh còn nghĩ đó là thói quen, sau này anh lại nghĩ có lẽ do mình xấu hổ mà thôi, rồi tới chính anh cũng tự ngạc nhiên với bản thân, cứ nhớ đến em mà chẳng cần có lý do gì.”
Đĩa tương vừng sóng sánh ra ngoài.
Anh thở dài: “Sau khi về nước, đã có lúc anh muốn đi xem lại nơi mình đã từng đưa em về, muốn nhìn lại những con đường chúng ta đã cùng đi qua. Rất muốn gặp em nhưng lại sợ phải gặp em, tới tận giờ anh vẫn không hiểu tại sao lại thế. Đến khi gặp em ở bệnh viện, nhìn em sợ hãi, bĩu môi, cau mày, giả bộ thương xót vì một người khác, anh mới hiểu ra. Trước đây, lúc Tử Hàm còn thích anh ba, anh đứng từ xa nhìn thấy ước ao lắm, nhưng tới hôm ấy, anh mới hiểu được cái gì gọi là ghen tị.” Anh nở một nụ cười: “Dùng cách nói của em thì là ghen tới đứt cả ruột gan rồi.”
Lúc nãy tôi còn oán người ta cứ vòng vo tam quốc, có giấy báo trúng tuyển còn cứ giấu đi, nhưng giờ người ta phơi bày tâm tư, đưa cả hai tay qua rồi, bỗng nhiên lại không muốn nghe nữa.
Dùng giấy mỏng mà bọc lấy lửa, quá nóng rồi.
Tôi siết chặt đôi đũa trong tay, yếu ớt đáp lại: “Đừng nói nhiều nữa, anh ăn đi!”
Anh gượng cười: “Anh biết em không muốn nghe, anh vốn dĩ cũng không định nói ra. Lúc Tử Hàm đi, anh bảo với cô ấy là phải ở lại đây thêm hai ngày, anh còn có việc. Bởi anh đã từng có lỗi với một người rồi, không thể lại có lỗi với người khác nữa. Mấy hôm trước gặp được em, anh cũng cố dằn lòng, bởi thấy em chăm sóc lo lắng cho anh ba tốt như thế, giống như em nói đó, em đã rẽ qua hướng khác rồi. Nhưng không phải hôm nay em đã quay trở lại chỗ này rồi sao? Trong lòng em vẫn còn thích anh phải không?”
Hai câu cuối của Tô Á Văn làm tôi choáng váng, vốn dĩ anh không định nói, hôm nay thấy em ở đây nên mới nổi hứng lên phải không? Xoay qua xoay lại, hóa ra lại là lỗi của tôi à? Tôi đứng bật dậy: “Tô Á Văn, anh đừng có bắt nạt người khác! Không phải anh đang ở cái đại học Thanh Hoa tốt lắm sao, có nhất thiết phải giả vờ thương nhớ như thế không? Phải, là em không ra gì, em không phải là trường đại học ra gì, không danh tiếng, không lâu đời, cũng chẳng là gì, nhưng nói sao thì chúng ta cũng quen nhau tới hai năm, kết quả là cái cô bé đại học Thanh Hoa vung tay một cái, anh đã cun cút chạy theo. Sao lúc ấy anh không nhớ tới em đi? Giống như Tiêu Tuyết nói ấy, hai năm đó anh chẳng có chút tình cảm gì với em cả, phải không?! Em yêu anh thật lòng thật dạ, em toàn tâm toàn ý tin tưởng anh, vậy mà anh đang tâm bỏ em đến với người tình mới, ngay tại căn phòng này, thế mà em còn rất vui vẻ dặn anh phải đi đường cẩn thận, về sớm một chút, anh vứt em đi tới mười ngày rồi quay về nói tạm biệt, đúng là rất thằng thắn mà. Giờ anh lưu luyến tình cũ, muốn nghỉ học ở đại học Thanh Hoa, không lẽ còn muốn em phải trải thảm đỏ mời anh tới sao? Em nói cho anh biết, em không phải là trường đại học ngoan ngoãn không có xúc cảm, em là người, em cũng có tình cảm, tình cảm là của em, tim cũng là của em, không phải thứ mà anh muốn thì có, muốn giày xéo cũng được đâu!”
Thân là đệ tử chân truyền của Quỳnh Dao, tôi bắn ra một tràng liên thanh, khí thế như đại tỷ xã hội đen.
Chỉ tiếc biểu tình của khuôn mặt hơi kém, nói như thành ngữ, phải là nước mắt đầm đìa mới phải. Sau đó giọng phải run rẩy, càng nói càng thấy không dễ dàng gì, sau đó là phải gào to lên.
Anh nhìn tôi, trong ánh mắt có những thứ tôi hiểu được, nhưng vẫn trầm mặc không nói.
Tôi vẫn ở tư thế đứng, xả hết tâm trạng xong rồi cũng thấy hơi xấu hổ, bắt đầu thấy hối hận, quát to như thế chi bằng đạp cửa ra đi ngay cho rồi, thế còn thấy khí thế tí. Chứ cứ như bây giờ, anh vẫn im lặng, tôi cũng chẳng thể gào thêm một trận nữa.
May là lúc này di động của tôi đặt trên bàn bắt đầu đổ chuông, chưa lúc nào tôi nghe được tiếng chuông di động mà vui đến thế.
…Tiếng chuông từ thiên đường.
Tay vừa với lấy cái di động, tôi đã đần ra.
Trên màn hình di động là ảnh một người nhếch môi lên vẻ rất sốt ruột.
Đây là bức ảnh của Tống Tử Ngôn tôi phải bức ép dụ dỗ lén chụp mới được.
…Tiếng chuông từ địa ngục.
Tay tôi chần chờ trên nút nhận, không dám bấm.
Không ai lên tiếng, chỉ có tiếng chuông vang lên hết lần này tới lần khác, Tô Á Văn đưa mắt nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh, cuối cùng ánh mắt lại rơi trên di động đang rung liên tục.
Thực ra tôi cũng đâu làm chuyện gì mờ ám, cứ không nhận điện thoại thế này thì hóa ra lại để lộ rằng tôi đang bất an sao, thế nên, tôi siết chặt tay, tính nhấn nút nhận.
Tô Á Văn nhoài người qua đè tay tôi lại, lắc đầu: “Đừng nhận.”
Di động trong tay tôi rung lên liên tục, lòng bàn tay rịn mồ hôi, trên mu bàn tay là mồ hôi từ tay Tô Á Văn.
Di động rung lên thật lâu rồi cũng nằm im.
Tôi có một loại ý thức bản năng, chỉ cần gặp tình huống hơi phức tạp thì ngay lập tức sẽ có phản ứng, chuồn.
Tôi rụt tay lại, bỏ di động vào trong túi, tạm biệt anh: “Cũng muộn lắm rồi, em về trước đây.”
Anh vẫn ngồi im không nói.
Tôi đứng dậy đi ra cửa, bỗng nhiên anh lao ra ôm chặt lấy tôi, vùi đầu lên vai tôi, thì thầm: “Đừng.”
Tay tôi khựng lại nơi cánh cửa, không quay đầu lại: “Buông ra.”
Anh lắc đầu, sợi tóc mềm mại cọ lên mặt tôi: “Không buông. Anh biết lúc em bước qua cánh cửa này thì sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa.”
Tô Á Văn, em đã từng yêu anh, thậm chí tới tận giờ vẫn còn yêu anh.
Nhưng em sẽ không quay đầu lại, chẳng liên quan gì tới chuyện có bước qua cánh cửa này hay không.
Đang định đẩy anh ra thì tiếng anh đã vang lên bên tai tôi: “Anh yêu em, cho anh một cơ hội nữa được không?”
Sức lực trong người tôi như bị rút đi hết.
Trước đây tôi từng đọc một quyển sách, ‘Pháo Đài Thượng Hải’ của Giang Nam, tên cặp nhân vật chính tôi không nhớ nữa, nhưng có một cảnh tôi mãi vẫn không thể quên được. Nam chính hỏi nữ chính tại sao yêu người khác. Nữ chính nói, bởi vì một câu nói của người kia.
Câu gì?
Anh yêu em.
Quả nhiên tôi cũng không phải là ngoại lệ, mà có lẽ toàn bộ phụ nữ trên đời này đều đang chờ đợi ba chữ ấy.
Không cần nghi ngờ, không cần bất an.
Bởi vì câu nói này là đáp án cho tất cả những câu hỏi.
Có cảm giác như trước giờ bản thân vẫn luôn mệt mỏi, nhưng nghe được ba chữ ấy thì cơ thể hoàn toàn thả lỏng, rồi tôi khóc.
Tô Á Văn xoay tôi lại, hôn lên nước mắt, hỏi: “Lần này đừng ai đi lạc, đừng ai hồ đồ nữa, về sau cứ như thế này thôi, được không em?”
Chúng tôi chậm rãi thả bộ đi về.
Trên trời có sao, ven đường có đèn, bên cạnh có người yêu.
Ừm, thật an tâm.
Tôi tự tâng bốc, cái này không gọi là tha thứ, cái này gọi là khoan dung. Dù sao anh không phản bội tôi, dù sao anh không lăng nhăng, trước khi anh phản bội và lăng nhăng đã nói cho tôi biết, sau đó mới bay vào vòng tay của người khác. Tỷ lệ của yêu đơn phương là bao nhiêu, tỷ lệ của tình yêu được hồi đáp là bao nhiêu? Tôi không phải đức mẹ, chỉ hy vọng rằng sau này lúc mồm móm mém, mặt nhăn nheo thì không phải ngồi than vãn, nếu năm đó mình XXX, thì giờ đã XXX, giờ chỉ có thể ngồi nhớ lại XXX thôi…
Chuyện quá phức tạp tôi không dám mó tới, chỉ cố đơn giản hóa mọi chuyện đi một chút mà thôi.
Tôi yêu anh, anh yêu tôi.
Không vi phạm pháp luật, không vi phạm đạo đức. Không e dè người khác.
Tại sao không thể yêu nhau?
Thậm chí giờ còn chẳng có tác nhân cản trở, tại sao bản thân cứ phải cố chấp tự ngăn cản mình chứ?
Tôi không phải Lưu Tường [1], tôi chỉ thích tìm con đường bằng phẳng nhất mà đi thôi…
Hai người chúng tôi không nói với nhau câu nào, kiểu xa nhau lâu năm giờ gặp lại có chút không quen, nhưng thứ tình cảm được trải qua một thời gian dài vẫn có thể cảm nhận được. Đã tới ký túc xá, tôi dừng lại nói: “Anh về trước đi, buổi tối lái xe không an toàn lắm đâu.”
Anh đưa tay lên sửa lại áo tôi: “Anh nhìn em đi vào.”
Tuy rất buồn nôn nhưng cũng rất hạnh phúc, mà dù có rất hạnh phúc nhưng vẫn buồn nôn như thường, giờ tôi đã là lão làng của cái trường này rồi, nhìn mấy đôi tình nhân trẻ đang đứng trước cửa ký túc xá lưu luyến chia tay anh anh em em, nghĩ ngược lại đến khuôn mặt già quắt của mình thì không kìm được, vội đẩy đẩy anh: “Anh về trước đi, em xấu hổ lắm.”
Anh đề nghị: “Không thì em đi trước, anh đi sau nhé?”
….Giống như gián điệp ấy, khóe miệng tôi giật giật: “Thôi đi, cứ công khai một lần, cho chúng nó thấy chúng ta già đầu còn cưa sừng làm nghé.”
Anh cười cười: “Được, vậy mang con nghé đực này đi hóe người nào.”
Vừa nghe thấy từ “hóe”, tự dưng tôi lại nhớ tới câu nói của Tiêu Tuyết: “Mang lão Tống nhà mày ra hóe chúng nó đi.”
Tự nhiên tâm trạng chùng xuống, nhưng tôi tự thấy mình chưa từng làm gì mắc nợ hắn, nghĩ thế mới thấy khá hơn đôi chút, nhưng tim tôi cứ trầm trầm xuống, có làm gì cũng không vực lên nổi.
Tôi cố không nghĩ nữa, mang bất an đi vào ký túc xá, bỗng nhiên cảm giác thân mình Tô Á Văn cứng lại, đứng như trời trồng ở đó, giọng hơi lạc đi: “Anh…anh ba.”
Một chiếc xe đậu trong góc tối nơi cổng ký túc xá, Tống Tử Ngôn tựa người cạnh xe, chỉ có một đốm lửa nhỏ giữa những ngón tay, ánh mắt tối đen lẫn vào bóng đêm.
Đã tự thấy mình không mắc nợ gì hắn, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại giật mình, khi đưa mắt qua thấy hộp bánh sinh nhật trên nắp xe thì cái giật mình đó lại trở thành nỗi khổ sở khó gọi tên.
Tôi vô thức lui ra sau lưng Tô Á Văn.
Ánh mắt Tống Tử Ngôn càng đáng sợ hơn, hắn đứng đó gọi tôi: “Qua đây.”
Chân tôi theo thói quen mà bước đi tới đó, nhưng Tô Á Văn đã kéo tôi lại.
Giọng anh nghe như đang cầu xin: “Anh ba, anh nghe em nói…”
Tống Tử Ngôn không nhìn anh, chỉ nhìn thằng vào tôi: “Qua đây.”
Tôi cúi đầu.
Có tiếng rất kỳ lạ, tôi đờ người ra nghe mãi mới nhận ra là Tống Tử Ngôn đang cúi đầu cười…hắn cười khó nghe thế sao.
Tôi rất sợ, thứ xúc cảm đang không ngừng tuôn lên trong lòng này chắc chắn là sợ hãi, tôi sợ hắn sẽ xông tới đây, nhưng hắn chỉ đứng đó nhìn tôi, vẫn bướng bỉnh nói một câu duy nhất: “Qua đây.”
Tôi không qua đó được, từ lúc anh nói tôi không đáng, tôi đã không bước qua đó được nữa rồi.
Có lẽ nên nói rằng, cho tới tận lúc này tôi vẫn chưa từng qua đó.
Tôi lúng túng nói: “Tổng giám đốc, anh…về trước đi, cũng muộn lắm rồi…”
Sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi, tôi tới nói cũng không nói nổi nữa, chỉ có thể cúi đầu im lặng.
Cánh tay đột nhiên nhói lên, hóa ra hắn đã qua chỗ tôi, Tô Á Văn cũng đờ người ra, mãi tới khi tôi bị kéo đi mấy bước mới giật mình, chạy tới chắn trước mặt hắn.
Đường chẳng phải hẹp, nhưng Tống Tử Ngôn cũng không muốn lách qua, chỉ nhìn Tô Á Văn nói: “Anh đưa cô ấy về.”
Tô Á Văn không nhân nhượng: “Em biết anh rất mạnh mẽ, nhưng cũng có những thứ không do anh quyết định, không thể làm theo cách của anh được. Anh có hỏi tới ý kiến cô ấy không?”
Tống Tử Ngôn hơi sững người, trầm mặc một lát rồi cúi đầu nhìn tôi: “Tôi chỉ hỏi em một câu, cũng là câu cuối cùng, có muốn theo tôi về nhà không?”
Giọng hắn rất nhẹ, rất dịu dàng, trong ánh mắt còn ánh lên tia khẩn cầu, còn tôi hôm nay như người bị bệnh tim, tim cứ nhói nhói lên khó chịu, nhưng nhìn dáng vẻ này của Tống Tử Ngôn, tim tôi thắt lại vô cùng đau đớn.
Nhìn sang Tô Á Văn đang đứng cạnh, tôi chậm rãi lắc đầu.
Sắc mặt Tống Tử Ngôn thoáng chuyển sang màu trắng bệch chỉ trong nháy mắt rồi trở lại như bình thường.
Là vẻ mặt lạnh lùng, thản nhiên, kiêu ngạo.
Hắn từ từ buông tay tôi ra.
Tôi nhìn theo bóng lưng hắn dần xa, trên cánh tay hãy còn lưu hơi ấm từ bàn tay hắn.
Bỗng nhiên hiểu ra câu nói của Tô Á Văn:
Khi em bước qua cánh cửa này, sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa.
Khi Tống Tử Ngôn buông tay tôi ra, sẽ không còn nắm lại nữa.
Nhìn sang Tô Á Văn đang đứng cạnh, trong đáy mắt anh dường như hiện lên nỗi tuyệt vọng. Đây là tình yêu bốn năm của tôi, giờ người con trai thẳng thắn thích cười như ánh nắng kia cũng yêu tôi.
Tâm trạng đó không nên xuất hiện trong ánh mắt của anh. Cắn chặt môi, tôi lắc đầu với Tống Tử Ngôn. Dù không thể tiếp tục, nhưng giữa tôi và hắn vẫn còn có quá khứ. Nhưng, hắn không thể cho tôi một tương lai đảm bảo. Mặt Tống Tử Ngôn thoáng chuyển sang màu trắng bệch chỉ trong nháy mắt rồi trở lại như bình thường. Lạnh lùng, thản nhiên, kiêu ngạo. Hắn từ từ buông tay tôi ra. Trên cánh tay còn hơi ấm của hắn, nhưng rất nhanh đã bị người khác xua tan.
Tô Á Văn ôm tôi, đi qua người Tống Tử Ngôn. Trước mặt hắn, đây là lần đầu tiên tôi dũng cảm chọn lựa, mà thứ tôi chọn là: Đi lướt qua nhau. "Mày vui à?". Đây là câu hỏi đầu tiên của Tiêu Tuyết. Tôi chống nạnh: "Vui, đương nhiên là vui, đặc biệt vui, vô cùng vui, vui tới mức không thể vui hơn được". Tôi quay đầu nhìn nó: "Mày có ý gì đây? Tao chờ đợi hai năm mới chờ được tới ngày này, sao tao lại không vui?".
Tiêu Tuyết cười, cười tới mức khinh bỉ, nó nhìn tôi bằng ánh mắt như hiểu thấu tất cả: "Tao chỉ hỏi một câu thôi, sao mày phải nói nhiều thế hả? Mày đang vui cho tao xem, hay tự nói cho bản thân nghe?". Nó ăn nói chẳng ra sao, tôi cũng mặc kệ, lúi húi bò vào giường, nằm vật ra, dang chân dang tay thành hình chữ đại: "Không nghe mày nói nữa, dù sao mày cũng chỉ cần biết hôm nay tao rất vui là được rồi". Nó cũng trèo lên giường mắng tôi: "Mày cứ vui đi, mai là hết hạn nghỉ phép rồi, tao coi tới lúc đó mày còn vui nổi không?".
Vừa nhắc tới chuyện phải đến công ty, tôi im lặng, rốt cuộc cũng không kìm nổi, ngồi dậy hỏi nó: "Mày nói coi... hôm nay Tống Tử Ngôn tới là mừng sinh nhật tao phải không?"Không phải." Tiêu Tuyết quả quyết. Tôi "ừm" một tiếng rồi nằm xuống. Tiêu Tuyết nói: "Lão ấy tuyệt đối không phải bỏ hết công chuyện từ ngàn dặm xa xôi về đây mừng sinh nhật mày đâu, là hôm nay đúng ngày lão ấy đi công tác về, rảnh việc nên lái xe đi lòng vòng, hừ, rồi vừa hay lại chạy ngang qua cửa hàng bánh, rồi rảnh hơi nên mua một cái bánh sinh nhật, lại vừa khéo chạy tới trường chúng ta, rồi lại rảnh hơi đứng chờ ở dưới ký túc xá, hừ, rồi lại chẳng may gặp phải mày không phải mày muốn nghe tao nói như thế sao? Đức mẹ tỷ tỷ, tao cho mày thỏa nguyện đó".
Tôi như người đánh đổ nồi lẩu, lòng cồn cào như có lửa đốt, chỉ có thể cao giọng nói với nó: "Tao bảo, hai năm liền tao phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo, khó lắm mới thoát ra được, sao có hôm nay mà mày cũng không tha cho tao đi, không định để tao tự sướng được một lát hả?". Tiêu Tuyết thản nhiên: "Tao chỉ sợ sau này mày lại khóc một mình thôi". Nó mỉa mai: "Mày thì chờ đợi cực khổ gì? Không phải mới đây thôi còn bảo đang trải qua giai đoạn tình cảm mãnh liệt à". Tôi chống chế: "Giống nhau sao?". "Sao lại không giống? Tao chán lắm rồi, sơn hào hải vị ê hề ra thì không thèm ăn, lại chạy đi ăn bánh ngô, mà bánh ngô thì còn đỡ, lại còn là thứ đã từng khiến mình bị ngộ độc". Tôi khó chịu: "Ối trời, sao mày không nói chuyện thực tế một chút đi, Tô Á Văn có phải là cái bánh ngô kinh dị thế không? Mà cho dù anh ấy là bánh ngô, còn làm tao ngộ độc, nhưng tao thích ăn lúc nào thì ăn, chẳng hơn cái loại đã ăn mà còn nơm nớp sợ ngày mai không có như sơn hào hải vị à?". Nó cười khùng khục: "Thế này cũng không giống mày".
Tôi tò mò: "Sao lại không giống tao". Nó chậm rãi phân tích: "Nếu là Tần Khanh trước đây thì chắc chắn sẽ nói tao thích ăn bánh ngô đấy, làm sao nào? Giờ mày cũng khá hơn nhiều rồi phải không? Ừm, khôn ra đấy. Trước nay tao vẫn nghĩ mày là đứa không có mắt, giờ cũng thấy mắt mày được rồi, chỉ là ngũ tạng lại thiếu mất hai thứ thôi".
Tôi ngẩn ra cả nửa ngày rồi mới nhận ra, bực mình: "Sao tao cứ có cảm giác mày đang chửi khéo tao là đồ không tim không phổi hả?". Nó ngơ ngác: "Có à? Tao là hạng người ấy à? Tao có chửi khéo màysao? Rõ ràng là tao đang chửi thẳng vào mặt mày đấy chứ?". Tôi thua, lại nằm vật xuống giường. Không có tiếng động. Căn phòng vô cùng yên tĩnh, mãi một lúc lâu sau tôi mới phát hiện mình có nhắm mắt cũng không ngủ được. Nhưng không giống lần đầu tiên hẹn hò vì hưng phấn và bất an mà mất ngủ, chỉ là không ngủ được.
Giọng Tiêu Tuyết lại vang lên trong bóng đêm, giống như đang nói mơ: "Tuy mày với Tô Á Văn đã thành ra thế này, nhưng tao vẫn không thể không trù chúng mày được". Tôi biết, nó biết tôi vẫn chưa ngủ, nhưng không đáp lời. Tiếng của nó vẫn đều đều đập vào tai tôi như muốn trêu ngươi: "Tao trù chúng mày, chỉ một người không cẩn thận thôi thì phải sống với nhau tới bạc đầu".
Mũi tôi cay cay, tôi biết nó không mong, thậm chí là ghét sự chọn lựa của tôi, nhưng vẫn thật lòng chúc phúc. Tôi cố nhắm hai mắt lại, không muốn để nước mắt rơi, không muốn để nó biết, nhưng vẫn không kìm được những tiếng nức nở. Tiêu Tuyết vẫn làm như không biết gì, trở mình, giọng nói vẫn bình thường: "Trong lòng có khổ sở gì thì cũng đừng giấu, cứ xả ra đi cho thoải mái. Khóc xong rồi thì đi trên con đường mày đã chọn đi, nhưng cũng đừng có mù quáng quá, nếu thực sự không đi nổi nữa thì quay đầu lại nhìn, người ta vẫn đứng ở lối rẽ chờ mày đấy".
Đường vẫn còn đó, cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn. Không phải cứ tới đoạn nối lại tình xưa, gương vỡ lại lành thì hình ảnh dừng cái roẹt ở đoạn hai người ôm nhau, rồi nhạc nổi lên, phụ đề chạy qua, thế là xong cảnh đại đoàn viên đâu. Trung Quốc hãy còn ở giai đoạn xây dựng chủ nghĩa xã hội, sức sản xuất còn chưa cao, lao động vẫn là điều kiện tiên quyết để nuôi sống chúng tôi, tôi vẫn phải cần cù, chăm chỉ đi làm. Bận rộn cả một buổi sáng, trưa tôi vẫn xuống căn-tin ăn cơm, ngó thấy bóng dáng Tóc Vàng đã lâu không gặp, từ sau khi tôi đi dự tiệc vẫn xin nghỉ luôn, cho nên không gặp được cậu ta.
|
|