|
CHƯƠNG 5: CHỜ ĐỢI
Từng cơn gió lạnh thấu xương thổi trùm lên Phó Nhiễm. Cô lạnh buốt người nhưn nó chẳng là gì so với những lời nói tổn thương của mẹ cô.
Phó Nhiễm siết tay đến đau đớn. Cô thả lỏng nắm đấm, bốn dấu móng tay hằn rõ nét lên da thịt cô. Phó Nhiễm xoay người dợm bỏ đi.
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa…”
Phó Nhiễm đột nhiên dừng chân. Người phụ nữ trong kia là mẹ của cô, cô không việc gì phải bỏ đi. Phó Nhiễm nở nụ cười gượng gạo, giơ cánh tay nặng nề lên đẩy cửa.
Hai người đang ngồi bên mép giường sững sờ. Gương mặt Phạm Nhàn bỗng chốc lúng túng, bà mất tự nhiên đứng dậy, “Tiểu Nhiễm, sao con lại về đây?”
Bà làm sao biết Phó Nhiễm vừa may mắn thoát khỏi nguy hiểm ở Minh gia vào sáng nay?
“Con về thăm ba mẹ.”
Phạm Nhàn cảm thấy hơi khó chịu. Cô gái ngồi cạnh bà đứng dậy, “Tiểu Nhiễm, chào chị.”
“Hôm nay, mẹ vô tình gặp Nhị Nhị ngoài đường, nên nhân tiện mời con bé về nhà dùng bữa. Để mẹ đi dặn vú Trần chuẩn bị thêm mấy món các con thích ăn”. Phạm Nhàn nhanh chóng rời khỏi phòng.
“Tiểu Nhiễm, gặp được chị em mừng lắm.”
Khác hẳn với cô ta, Phó Nhiễm lại vô cùng lạnh nhạt. Cô tiến vào thêm vài bước, dựa người vào bàn làm việc đặt cạnh cửa sổ, “Quen sống ở nhà bên kia chưa?”
“Có gì đâu mà quen hay không quen? Đây là số phận của em.”
Ánh mắt cô ta buồn bã. Bộ quần áo mà Phó Nhiễm đang mặc, bây giờ đối với cô ta mà nói, có dành cả tháng lương cũng mua không nỗi.
“Ra là cuộc sống của cô cũng không đến nỗi nào.”
Thần sắc cô ta không vui, “Chị nói vậy là có ý gì?”
“Phó Ứng Nhị, à không, Vưu Ứng Nhị, cuộc sống hiện naycủa cô chính là cuộc sống suốt hai mươi mấy năm qua của tôi.”
Vưu Ứng Nhị giàn giụa nước mắt. Cô ta cầm túi xách trên giường bước nhanh ra khỏi phòng.
Sau khi Phạm Nhàn căn dặn nhà bếp, bà quay lại thì thấy Vưu Ứng Nhị khóc bù lu bù loa chạy khỏi phòng. Bà vội vàng ngăn cô ta lại, “Nhị Nhị, sao con khóc? Xảy ra chuyện gì hả con?”
“Mẹ…” Vưu Ứng Nhị che miệng lắc đầu nguầy nguậy, mắt cô ta đỏ hoe, “Không dì, con… con về trước đây.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Phạm Nhàn đau lòng, bà không muốn nhìn thấy con gái mình khóc.
“Dì…”
Nghe cô ta gọi như vậy, Phạm Nhàn sao kìm được nước mắt.
Vưu Ứng Nhị vùng khỏi vòng ôm của bà, “Con đi đây.”
“Nhị Nhị…”
Lúc này, Phó Nhiễm mở cửa đi ra ngoài.
“Tiểu Nhiễm, con nói gì làm Nhị Nhịtrở nên như vậy?”
“Mẹ, con không nói gì quá đáng.” Quả thật cô chỉ nói có một câu mà thôi.
“Vậy sao con bé đau lòng như thế.”
Mặc dù Phạm Nhàn đang nổi giận đùng đùng nhưng cô cũng không muốn nhiều lời giải thích. Phó Nhiễm mở cửa một căn phòng khác, định bước vào trong.
"Đúng là thứ nhà quê, không giáo dục!" Đếnkhi Phạm Nhàn ý thức mình lỡ lời thì câu này đã truyền đến tai Phó Nhiễm. Cô đứng lặng người trước cửa. Do cô đứng trong góc tối nên Phạm Nhàn không nhìn thấy vẻ mặt của cô.
Phạm Nhàn hối hận, chỉ muốn cắn lưỡi mình.
"Tiểu Nhiễm..." Bà sốt ruột, nước mắt chực chào rơi.
“Mẹ…” Sóng mũi Phó Nhiễm cay cay. Cô quay sang hướng khác, che giấu đôi mắt đỏ hoe, “Nếu từ nhỏ con được ở với mẹ, được mẹ dạy dỗ tử tế, con nhất định làm được những điều mẹ trông mong.”
“Tiễu Nhiễm, mẹ không có ý như vậy.”
“Thành Hữu đang đợi con ở nhà hàng, con đến dùng bữa với anh ấy đây.”
“Gọi nó đến nhà đi, mẹ bảo vú Trần chuẩn bị mấy món con thích ăn.”
Phó Nhiễm đóng cửa phòng, “Không cần đâu mẹ. Con và Thành Hữu đã hẹn nhau trước rồi.” Cô nhìn Phạm Nhàn, “Sau này nếu có về, con sẽ gọi báo trước với mẹ.”
“Tiểu Nhiễm.”
Phó Nhiễm nói hết câu, liền cất bước rời đi.
Cô như chạy trốn, lao nhanh ra khỏi Phó gia. Phó Nhiễm nghe Phạm Nhàn gọi với theo sau nhưng cô cũng không quay đầu lại, tiếp tục bắt taxi rời đi.
Minh Thành Hữu nhận điện thoại, giọng điệu của hắn rất khó nghe, “Chuyện gì?”
“Khi nào anh về?”
“Cô quản lý tôi đấy à?”
“Tôi vừa từ nhà đi ra, giờ đang ở quảng trường Vạn Đạt.”
“Bây giờ là mấy giờ? Cô muốn phá hư chuyện của tôi nữa ư? Chờ tôi ở đó. Tôi ăntối xong sẽ gọi điện cho cô. Tôi cảnh cáo cô,cô mà còn phá hoại kế hoạch của tôi, về nhà sẽ không yên với tôi đâu.”
Hắn nhanh chóng ngắt điện thoại.
Thật là!
Phó Nhiễm đi lang thang khắp nơi. Rõ ràng cô có nhà nhưng lại biến mình thành kẻ vô gia cư không nơi nương náu. Chính cô còn thấy mình rất đáng thương.
Phó Nhiễm đến rạp chiếu phim, mua vé xem hết hai bộ phim cũng chỉ mới năm giờ. Cô ăn tùy tiện bên ngoài cho qua bữa, rồi cảm thấy gần đến giờ, cô lại đến quảng trường Vạn Đạt ngồi ở ghế đá chờ Minh Thành Hữu. Nhưng đợi đến bảy giờ, cô vẫn không thấy bóng dáng của hắn ở đâu.
Phó Nhiễm gọi vào số đi động của hắn, nhưng lại nhận được thông báo đã tắt máy.
Ở tầng mười của khu chung cư, Thẩm Ninh rốt cục cũng chịu buông tha điện thoại của Minh Thành Hữu. Cô ta cố tình lãng phí thời gian, ngồi chơi hết pin điện thoại của hắn. Dĩ nhiên cô ta không dám lộ liễu tắt nguồn điện thoại nên phải bày ra trò này.
Cô ta đi đến trước cửa của một căn phòng, bên trong truyền ra tiếng va chạm lanh lảnh của những trái bóng bi da. Cô ta chỉ thấy thắt lưng của Minh Thành Hữu gần như áp sát vào mặt bàn, hai chân của hắn đứng thẳng, đường nét trên gương mặt hắn đẹp như tranh toát ra thần sắc lạnh lùng.
Theo sự chuyển động của cánh tay hắn, vô số trái bóng trên bàn bi darơi chuẩn xác vào lỗ.
Thẩm Ninh vòng tay ôm thắt lưng Minh Thành Hữu từ đằng sau, “Thành Hữu, tối nay ở lại nhé.”
“Đừng làm rộn, anh đánh thêm vài phút nữa là xong rồi.”
Thẩm Ninh nghe lời, buông tay ra. Thành Hữu thích cô ta ở điểm này, cô ta rất biết nghe lời.
Tâm trạng của hắn khá tốt. Sau khi hắn đánh đến trái bóng cuối cùng, Thẩm Ninh lại ghé sát vào hắn, “Đêm nay, ở lại với em đi.”
“Mấy giờ rồi?”
“Còn sớm mà anh.”
Minh Thành Hữu ra khỏi phòng, quơ lấy điện thoại trên bàn.
“Em vừa chơi điện tử nênmáy hết pin rồi.”
Hắn để điện thoại lại chỗ cũ, gối đầu lên đùi Thẩm Ninh, “Anh nghỉ một chút, bảy giờ gọi anh dậy.”
“Dạ.”
Phó Nhiễm mua một ly đồ uống nóng, cô nhủ thầm chờchút nữa, Minh Thành Hữu sắp tới rồi.
Lúc này đã là cuối hè. Vào đêm, gió đầu thu se se lạnh thổi tới. Phó Nhiễm ôm chặt hai vai, cô đã lường trước Minh Thành Hữu sẽ cố tình tắt máy. Trừ khi hắn chủ động liên lạc, còn không cô có gọi đến hết pin cũng vô ích.
Minh Thành Hữu ngủ được một lúc. Khi hắn tỉnh dậy, hắnthấy Thảm Ninh đang ôm cổ hắn xem ti vi.
“Mấy giờ rồi?”
“A! Em quên để ý rồi.” Thẩm Ninh nhìn đồng hồ treo tường, “Mười giờ rồi.”
Minh Thành Hữu chống đùi ngồi dậy, hắn cầm điện thoại lên, Thẩm Ninh vội ôm chặt cánh tay hắn, “Anh về ư? Trễ lắm rồi, về cũng có một mình, anh ở đây với em đi.”
“Tối nay không ở lại được.”
Ánh mắt Thẩm Ninh không giấu nổi mất mát, “Thành Hữu…”
Hắn mặc áo khoác, nói vài từ qua loa, “Ngoan nào, nghe lời anh.”
Thẩm Ninh biết nói đến thế này mà vẫn tiếp tục níu kéo, hắn sẽ nổi giận. Thẩm Ninh đi tới cửa, “Lái xe chậm thôi, bên ngoài trời đang mưa.”
“Ừ.” Hắn bỏ lại một tiếng rồi biến mất trong thang máy.
Minh Thành Hữu lái xe rời khỏi khu chung cư. Giờ này cũng muộn rồi, có lẽ Phó Nhiễm đã về trước. Điện thoại di động của hắn hết pin, lúc này cũng thể trách cô bỏ về trước được.
Tới quảng trường Vạn Đạt, hắn tùy tiện nhìn lướt qua. Hai bên cửa sổ đều mờ mịt mưa rơi nhưng một bóng dáng quen thuộc bỗng đập vào mắt hắn. Minh Thành Hữu gấp gáp thắng xe.
Minh Thành Hữu mở cửa xe. Từng giọt mưa lạnh lẽo phả vào gương mặt hắn.
Phó Nhiễm vòng tay ôm chân, chống cằm lên đầu gối, hai chân cô run lẩy bẩy trong mưa. Cô không hề bniết có một người đang bước đến gần mình. Bên cạnh cô là một ly nước dở dang.
Minh Thành Hữu dừng trước mặt Phó Nhiễm, mái tóc của hắn cũng ướt sũng nước mưa.
Hết chương 5.
|
Rate
-
Xem tất cả
|