|
CHƯƠNG 8 KHÔNG NHƯ MONG MUỐN
Phòng khách rộng rãi, sang trọng, bên ngoài vườn hoa có vài người đang bận rộn cắt tỉa, tiếng máy cắt cỏ không lớn lắm, ồn lắm cũng chỉ ở mức thường thường.
Phó Nhiễm không quen ăn sáng kiểu Tây, chỉ cần bát cháo trắng, ngược lại MinhThành Hữu ăn uống cầu kì hơn nhiều, hai lát bánh mì, trứng chần chín năm phần và vài miếng thịt xông khói, hắn chỉ ăn một nhãn hiệu thịt duy nhất, thói quen đúng là khó chữa.
Minh Thành Hữu hớp một ít sữa, quản gia Tiêu sai người bày biện này nọ lên bàn.
Người giúp việc của Minh gia ngoại trừ quản gia Tiêu, thì hầu hết đều ở khu nhà phụ. Do Lý Vận Linh cứ khăng khăng giữ lại, chứ không hắn đã cho quản giaTiêu đi luôn rồi.
“Tam thiếu, tối hôm qua ngủ ngon không ạ?” quản gia Tiêu buột miệng hỏi han.
Chí có tiếng dao nĩa lách cách, nước sốt màu vàng nhạt văng lên mu bàn tay Phó Nhiễm, bình hoa bách hợp đặt giữa bàn ăn đột nhiên bị chấn động, rung lên, “Mới sáng sớm mà đã ầm ầm như vậy, ai mà ăn cho được? Mau chạy đi sai người dừng ngay, nếu không tôi lấy máy cắt cỏ cạo cho trọc đầu.”
Quản gia Tiêu giật mình, bình thường cũng dọn cỏ giờ này, đâu có mắc nạn như vậy?
“Là tôi, tôi bảo bọn họ dọn dẹp đấy.”
Phó Nhiễm cầm chiếc khăn bên cạnh, lau tay, tiếp tục ăn bữa sáng.
“Cô ăn uống ngon miệng quá nhỉ?”
Minh Thành Hữu giở giọng châm chọc, cười như không cười nhìn chằm chằm cô.
Đêm hôm qua hắn có ý tốt nằm sát cô, thầm nghĩ hai nhà Minh Phó kết thành thông gia, quan trọng nhất không phải là bắt buộc có con hay sao? Nhưng thật ra có con hay không có con, hắn không nghĩ xa như vậy, thầm nghĩ hai người cả ngày nằm trên một chiếc giường, tốt xấu gì cũng phải tăng thêm tình cảm chứ nhỉ? Minh Thành Hữu tự thấy mình mặt mày tuấn tú, dáng người đẹp đẽ, tùy tiện đứng ở đâu đó đã làm cho người người điên đảo, ai ngờ sau khi nghe xong mấy lời đó của hắn, Phó Nhiễm lại cười lăn lộn, “Minh Thành Hữu, anh đang nói mớ phải không?”
Nháy mắt, lòng kiêu hãnh sụp đổ, công tử như hắn phụ nữ gặp được còn phải la hét, nhưng lại có người nhẫn tâm xem thường, chắc chắc là đầu có vấn đề mà.
Nghĩ xem, Minh Tam thiếu sao không tức tối cho được?
Phó Nhiễm không biết vì sao tâm trạng hắn lại buồn bực như vậy, “Đương nhiên là ngon miệng rồi, tôi đâu có đau ốm .”
Tiếng nói lạnh lùng của người đàn ông lại vang lên lần thứ hai, hắn đẩy ghế, đứng dậy, nhét vào miệng Phó Nhiễm một muỗng cháo đầy, chẳng mảy may bỏ lại hai chữ, “ Thùng cơm.”
Vườn hoa đã trở lại vẻ yên tĩnh, đầy những tia sáng mặt trời đang nhảy múa.
Lời nói của Minh Thành Hữu vẫn không ảnh hưởng gì đến khẩu vị của Phó Nhiễm, ăn xong bữa sáng, theo thói quen, cô đi dạo một vòng quanh vườn hoa rồi về phòng.
Minh Thành Hữu ở góc khuất, tay trái đút vào túi quần, vài tia sáng chiếu lên mái tóc đen, hắn đứng trước cửa số sát đất, phảng phất ánh nắng chói chang phía trước, “Đừng nhắc tới Thẩm Ninh nữa, cậu khi nào thích dài dòng giống bà tám thế…Muốn nghe thì nghe đây, cô ta không có thai, tiệc đính hôn loạn như vậy chẳng qua là do tôi cùng cô ta diễn một màn kịch mà thôi, ai bảo bọn họ tự ý quyết định…”
Minh Thành Hữu xoay lại thì thấy Phó Nhiễm đang đi đến, “Câu xếp chỗ trước đi, vẫn giờ cũ, 8 giờ.”
Dường như đối phương đã hẹn xong thời gian, hắn lập tức ngắt điện thoại. Sắc mặt Minh Thành Hữu vẫn chưa có gì thay đổi, Phó Nhiễm đương nhiên là chưa nghe thấy.
“Tối nay mẹ tôi tham gia tiệc từ thiên, nên sẽ không tới đây, tôi cũng có việc, không ở nhà ăn cơm, còn nữa,…” Minh Thành Hữu giơ tay lên chạm nhẹ vào Phó Nhiễm, “Với tính tình của mẹ tôi thì cò lẽ tối này bà sẽ gọi điện thoại, cô cứ nói là tôi ngủ rồi, hiểu chưa? Lần này cô mà phá hỏng chuyện tốt của tôi nữa, tôi tuyệt đối không tha cho cô đâu!”
Phó Nhiễm gật đầu, “Ừ.”
Cô và Minh Thành Hữu đã giao kèo, đương nhiên cô sẽ nhắm một mắt mở một mắt.
Mê tính là tập đoàn giải trí nổi tiếng lừng lẫy, đừng nghĩ rắng nơi này ai cũng có thể vào, chỉ cần nhìn bãi đỗ xe cũng thấy được vẻ xa hoa nơi đây, người ra kẻ vào ở đây không phú thì qúy, bình thường sao có thể dính dáng đến nơi này, đến nỗi người ta còn đồn, đây là nơi ăn chơi xa hoa bậc nhất .
Phòng VIP, cửa bị đẩy ra, mọi người đã đến khá đông đủ , thấy Minh Thanh Hữu đến, vài người đúng dậy nhường ghế sofa cho hắn, “Tam thiếu dạo này ít tới, sau khi đính hôn cuộc sống không giống dạo trước nhỉ, đắm chìm trong lòng mỹ nhân, không nỡ đi sao?”
“Sao lại chỉ có trong lòng, tục ngữ chẳng phải có câu “Nhuyễn ngọc ôn hương” sao?”
Nhuyễn ngọc ôn hương [软玉温香] : “Nhuyễn” [软] : Dịu dàng ; “Ngọc” [玉], “Hương” [香] : cách gọi khác dành cho con gái. Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp
“Ôi, thân thể phụ nữ thật mềm mại.”
“Nhìn cái miệng bẩn thỉu của hắn xem, mới tới Viện kiểm sát làm có vài ngày, học gì không học, lại đi học nói chuyện về thân thể không ai sánh bằng.” Minh Thanh Hữu vòng qua bàn trà, dẫm chân lên thảm đi tới ghê sô pha bên trong ngồi xuống, tay khoác lên vai người đàn ông vừa nói chuyện ban nãy, “Huống Tử, cha mẹ cậu mà biết cậu bên ngoài giở giọng lưu manh, còn không phải tức đến râu ria lộn ngược cả lên? Trực tiếp lấy sung bắn rớt của quý của cậu?”
“Cậu thôi đi, từ nhỏ trong viện đã hay ức hiếp tôi, vất vả lắm mới thoát khỏi nanh vuốt của cậu, thế mà lúc này đây mới gặp mặt được có nửa ngày lại muốn sỉ vả tôi.”
Ai chẳng biết Minh tam thiếu từ nhỏ đã ngang ngược, mà giờ, lại được nuông chiều, một tay che trời cũng không ai dám đụng vào.
Ngồi trước bàn tròn xung quanh Minh Thành Hữu có khoảng 20 người, Huống Tử ra hiệu cho nhân viên phục vụ gắp thức ăn. Minh Thành Hữu đương nhiên nhận ngay ngồi vào vị trí chủ tọa.
Phó Nhiễm dùng xong bữa tối, vừa mới ngồi vào sô pha ở phòng khách, thì nghe được tiếng còi ô tô từ xa đến. Cô tưởng Minh Thành Hữu về, đứng lên nhìn, sợ tới mức biến sắc, “Mẹ?”
Lý Vận Linh mặc lễ phục dạ hội màu vàng nhạt, tóc bới cao, bộ trang sức bằng ngọc lục bảo càng tôn lên vẻ cao quý, thanh lịch, bà đi vào phòng khách, đảo mắt xung quanh, “Thành Hữu đâu?”
“Công ty anh ấy bây giờ đang có cuộc họp.” Phó Nhiễm kéo Lý Vận Linh ngồi vào sô pha, “Mẹ, đã trễ thế này rồi sao mẹ còn tới đây?”
“Ba các con đúng lúc có việc trong quân đội, mẹ ở nhà nhàn rỗi, sau khi buổi từ thiện kết thúc mẹ không nán lại lâu, nghĩ lo lắng cho con với Thành Hữu, nên đến xem thế nào.”
Quản gia Tiêu bưng nước đến cho Lý Vận linh, “Phu nhân, trả đây ạ.”
"Tiêu quản gia, đêm nay tôi ở lại đây."
"Vâng.”
Phó Nhiễm nhíu mày, Lời cảnh cáo của Minh Thành Hữu lúc gần đi như vẫn còn vang bên tai cô, Lý Vận Linh cầm ly nước, kín đáo nhìn con dâu, "Tiểu nhiễm, Thành Hữu chừng nào mới về?"
“Mẹ, anh ấy nói có khi bận họp tới khuya, mẹ đi ngủ trước đi ạ .”
“Gần đây, có phim nào hay không? Lên lầu tìm giúp mẹ vài cuốn phim.”
Phó Nhiễm trong đầu đang nghĩ làm thế nào mới có báo cho Minh Thành Hữu biết, Lý Vận Linh đã đến trước một bước nắm tay cô, dắt lên lầu, điện thoại không có bên người , ở đây vài ngày, cô cũng biết sơ sơ về căn biệt thự này, Lý Vận Linh đẩy cửa một gian phòng bên trong chứa một loạt những cuốn phim điện ảnh, đây đúng là một rạp chiếu phim gia đình. Phó Nhiễm cúi đầu nhìn, thừa dịp Lý Vận Linh còn đang loay hoay, dừng lại nói, “Mẹ, con quay về phòng một lát nhé.”
“Khó khăn lắm mới có cơ hội con giúp mẹ một việc, vậy mà còn muốn trốn tránh hay sao?”
"Không phải như vậy."
“Được, cái này.”
Máy chiếu đang phát một cuốn phim cũ, kinh kịch nhàm vô cùng, Phó Nhiễm chán muốn chết, cô và Minh Thành Hữu đang trong thời kì sống chung, nếu hắn không thải mái, đương nhiên cũng sẽ chẳng cho cô sống yên ổn được.
Khoảng nửa giờ sau, Phó Nhiễm vẫn còn ngồi ở đó, tay khẽ vuốt đầu gối , “Mẹ, con đi toilet một chút.”
Lý Vận Linh không hề chớp mắt, vẫn nhìn màn hình lớn, vừa rồi còn gần gũi, giờ lại rất nghiêm túc, bà như cuốn theo nhịp của đoạn kinh kịch, đầu hình như hơi cúi xuống, vẫn tập trung vào phim.
Phó Nhiễm đã chịu đựng nhiều như vậy, không còn cách nào khác, cô đành đứng dậy bỏ đi.
Không lâu sau, quản gia Tiêu đi vào phòng, “Phu nhân.”
Lý Vận Linh vỗ nhẹ ghế dựa bên cạnh, ý bảo bà ta ngồi xuống.
“Phu nhân, e là thiếu phu nhân đã gọi điện thoại cho Tam thiếu.”
Lí Vận Linh tìm tư thế thoải mái nằm xuống, bà quả nhiên tính đúng thời gian, lúc này nói không chừng bên kia đã nháo nhào cả lên, “Giờ cô ta có gọi cũng không kịp nữa rồi, quàn gia Tiêu, phim này thật không tệ, cùng ta xem trò vui đi.”
“Phu nhân, tôi sợ…Tam thiếu mà về sẽ gây ầm ĩ.”
Lí Vận Linh đan hai bàn tay vào nhau, ngón trỏ hơi bấm lại, bà thở dài, ánh mắt có phần tức giận, “ Cô ta nghĩ rắng giúp Thành Hữu là có thể bảo vệ được mình? Cô ta muốn tránh xa, không biết rằng trên đời này còn có bốn chữ, gọi là không được như ý.”
______________________
Hết Chương 8
|
|