Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: mozilla199
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Lãng Mạn - Xuất Bản] A Walk To Remember ( Đoạn Đường Để Nhớ ) | Nicholas Sparks

[Lấy địa chỉ]
21#
Đăng lúc 12-10-2011 10:08:43 | Chỉ xem của tác giả
Một câu chuyện buồn
Mình chưa đọc kỹ vì chưa có nhiều thời gian rảnh. mới đọc lướt thôi mà đã thấy buồn rồi
Ôi tình yêu, chuyện gì cũng có thể xảy ra với tình yêu cả
Mặc dù buồn nhưng cái kết như vậy là có hậu, tuy 2 người không ở được với nhau lâu nhưng như thế cũng là mãn nguyện rồi
Mình đọc đoạn này mà cảm động quá
Đúng như nàng mong muốn, nhà thờ chật cứng người. Khi chúng tôi làm lễ cưới vào ngày 12 tháng Ba năm 1959, trong nhà thờ có hơn hai trăm người tới dự, và ở bên ngoài còn đông hơn. Vì lễ cưới chỉ được báo trước trong một thời gian ngắn như vậy, nên không có thời giờ để chuẩn bị nhiều, và mọi người xuất hiện để khiến ngày hôm đó trở nên đặc biệt nhất có thể, chỉ bằng cách đơn giản là có mặt để ủng hộ chúng tôi. Tôi nhìn thấy tất cả những người tôi biết – cô Garber, Eric, Margaret, Eddie, Sally, Carey, Angela, thậm chí cả Lew và bà cậu ta – và không có lấy một đôi mắt nào không ướt lệ trong nhà thờ khi nhạc lễ cất lên. Mặc dù Jamie rất yếu và đã hai tuần rồi không hề ra khỏi giường, nàng vẫn khăng khăng đòi bố nàng dắt đi giữa hai hàng ghế. “Landon, điều đó rất quan trọng với em,” nàng nói. “Đó là một phần giấc mơ của em, nhớ không?” Mặc dù cho điều đó là không thể, tôi chỉ gật đầu. Tôi không thể không sửng sốt trước đức tin của nàng.

Tôi biết nàng định mặc chiếc váy mà nàng đã mặc ở Nhà hát đêm công diễn vở kịch. Đó là chiếc váy trắng duy nhất có sẵn trong thời gian ngắn ngủi đến thế, mặc dù tôi biết nàng mặc sẽ bị rộng hơn so với trước đây. Trong khi tôi đang băn khoăn không biết Jamie trông như thế nào trong chiếc vày đó thì bố đặt tay lên vai tôi khi chúng tôi đứng trước giáo đoàn.

“Bố tự hào về con, con trai.”

Tôi gật đầu. “Con cũng tự hào về bố.”

Đó là lần đầu tiên tôi nói những lời ấy với ông.

Mẹ tôi ở hàng đầu tiên, chấm khăn tay lên mắt khi bảnWedding March cất lên. Cửa mở ra và tôi nhìn thấy Jamie, ngồi trên xe lăn, cô y tá bên cạnh. Với toàn bộ sức lực còn lại, Jamie run rẩy đứng dậy khi Hegbert đỡ nàng. Rồi Jamie và Hegbert chầm chậm bước giữa hai hàng ghế, trong lúc tất cả mọi người trong nhà thời ngồi yên lặng kinh ngạc. Được nửa đường, Jamie đột nhiên có vẻ mệt mỏi, và họ ngừng lại trong lúc nàng lấy hơi. Mắt nàng nhắm lại, và trong một khoảnh khắc tôi không nghĩ nàng có thể tiếp tục. Tôi biết chỉ mới chưa đến mười hay mười hai giây trôi qua thôi, nhưng tôi có cảm giác như lâu hơn nhiều, cuối cùng nàng khẽ gật đầu. Rồi Jamie và Hegbert tiếp tục bước đi, và tôi thấy trái tim mình trào dâng niềm tự hào.

Tôi nhớ mình đã nghĩ đó là đoạn đường khó khăn nhất đối với bất cứ ai.

Bình luận

Phim hay tuyệt vời đó. Xem xong không có cảm giác buồn nhưng không nặng nề mà thoải mái.  Đăng lúc 12-10-2011 01:24 PM
@mozilla199: Đúng rồi em, phim Mỹ ko buồn kiểu Hàn đâu, nhưng ss xem vẫn tháy buồn lắm, như phim Love Story ấy, ss ấn tượng đến giờ vẫn ko quên được  Đăng lúc 12-10-2011 01:17 PM
e cũng sợ phim buồn lắm, nhưng quả thực cách làm phim của Mỹ & Hàn rất khác nhau, xem phim của Mỹ ko thấy buồn & đau đớn như của Hàn, nhưng rất ý nghĩa :)   Đăng lúc 12-10-2011 01:12 PM
@mozilla199: Thanks em, để ss down rồi xem, nhưng nói thật ss sợ phim buồn lắm, vì xem xong cứ bị ám ảnh  Đăng lúc 12-10-2011 11:28 AM
phim nè ss : http://kst.net.vn/thread/-2002-a-walk-to-remember-vietsub-completed--171-1-1.html  Đăng lúc 12-10-2011 11:23 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

22#
Đăng lúc 20-10-2011 22:45:59 | Chỉ xem của tác giả
Mình đã xem phim này
nhung chưa đọc chuyện
đây là bộ phim nước ngoài đầu tiên mình xem mà khóc rưng rức
đúng là một câu chuyện tình buồn rất đẹp rất cảm động
nhất định sẽ phải đọc chuyện này

Bình luận

:x :x :x thanks ... :-* 20/10 vui vẻ nha :x  Đăng lúc 20-10-2011 11:03 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

23#
Đăng lúc 30-11-2011 14:20:49 | Chỉ xem của tác giả
mozilla199 gửi lúc 10-10-2011 15:29
Tác giả

Thì ra tác giả này là con trai, cứ ngỡ là nữ nhà văn cơ chứ. Nhìn gia tài đồ sộ ấy thật khâm phục, toàn tác phẩm dựng thành phim nổi tiếng cơ chứ. Nhận thấy rằng hầu hết nhưng tiểu thuyết lấng mạn đều do các nhà văn nam hết
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

24#
Đăng lúc 1-12-2011 16:11:26 | Chỉ xem của tác giả
mình không chỉ ham hố truyện
ham hố phim mà còn cả bài Only hope nữa
*một bộ truyện để nhớ*
ủng hộ:))
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

25#
Đăng lúc 11-12-2011 19:01:46 | Chỉ xem của tác giả
Pasta gửi lúc 12-10-2011 10:08
Một câu chuyện buồn
Mình chưa đọc kỹ vì chưa có nhiều thời gian rảnh. mới đọc lư ...

Truyện này em đọc lâu gòi, lúc đưa bạn em ra sân bay, nó đưa lại quyển này cho em vì ko tha theo dc.
Lúc đầu em chú ý vì cái bìa và cái tên, rồi đọc sơ qua theo thứ tự thường làm: lời dẫn, nhận xét v...v...
Sau đó bắt đầu đọc dần dần
Em thích văn phong của tác giả này, nhẹ nhàng sâu sắc, đúng như lời dẫn đầu truyện đã nói, ko hề khoa trương.
Đây là 1 trong số ít những quyển sách mà em thấy hay trong thời gian vừa rồi. Lúc đọc xong thì đúng là hơi hẫng, nhưng mà ko hề buồn ss ạ ^^
Đọc để biết có những chuyện tình sâu sắc và nhẹ nhàng đến thế. Đôi khi, trong cuộc sống, có những kỉ niệm vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại sâu sắc và đi theo ta đến cuối của chặng đường

Bình luận

ss thì thấy buồn, vì chuyện tình đẹp vậy mà lại có cái kết buồn :((  Đăng lúc 11-12-2011 08:24 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

26#
Đăng lúc 4-1-2014 14:38:50 | Chỉ xem của tác giả
Mình đã xem phim này nhưng chưa mua được truyện vì mấy chỗ mình ra toàn hết hàng =="
phim cảm động trong từng chi tiết nhỏ luôn, đây là phim bi duy nhất mà mình giữ lại cho đến hôm nay
quá ngưỡng mộ tình yêu của 2 bạn trẻ trong phim
thích nhất câu kết phim, tình yêu giống như 1 ngọn gió, bạn không thể chạm đc chúng nhưng lại có thể cảm nhận đc
anw, cảm ơn bạn đã post truyện nhé
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách