Vấn đề của IU chưa được giải quyết thì 1 vấn đề khác lại được báo giới và tin tức đưa tin… Đó chính là lời nói vô tình mà Seulong đã nói ra trong lúc nôn nóng muốn giải cứu cho IU. Chỉ 1 lời nói “Tôi bảo các người tránh xa bạn gái tôi ra mà!” thôi đã nhanh chóng tạo thành scandal và lan truyền với tốc độ chóng mặt… Chính vì điều này mà khiến tất cả những ai có liên quan trong công ty đều nhức cả đầu, cuộc họp cũng chính vì thế mà kéo dài mãi đến tận chiều tối vẫn chưa xong…
Không khí trong phòng họp thì căn thẳng là thế nhưng không hiểu sao vẫn có 2 con người đang thờ ơ suy nghĩ về điều gì đó xa xăm…
- “Thôi được rồi, mọi người về nhà đi, cuộc họp kết thúc ở đây, giờ cứ ngồi như thế này hoài cũng chẳng ít gì, mọi người cứ về đi, mai chúng ta tính tiếp” – Ông Lee đóng mạnh tập hồ sơ trên bàn lại rồi bảo mọi người ra về
Mọi người đều nghe theo lời chủ tịch của mình, khoảng 5 phút sau tất cả mọi người đã rời khỏi phòng, trong phòng họp bấy giờ chỉ còn lại mỗi IU, Seulong và Lee Bum Soo mà thôi
- “IU à, con ra ngoài pha dùm ba ly coffee được không?” – Ông Lee cố tình đuổi khéo IU
- “Dạ vâng” – IU không chút nghi ngờ rời khỏi phòng
- “Cháu xin lỗi… vì cháu mà mọi chuyện trở nên rắc rối thế này…” – Seulong lên tiếng sau 1 khoảng thời gian dài im lặng
- “Cậu không cần xin lỗi tôi đâu, giờ tôi chỉ muốn biết mối quan hệ của cậu và con bé IU nhà tôi là như thế nào thôi” – Ông Lee nghiêm mặt hỏi Seulong
- “Xin bác đừng hiểu lầm, cháu và Ji Eun từ trước đến giờ chỉ có mối quan hệ là bạn thân thôi, còn câu nói lúc đó chỉ là do cháu quá vội, cháu chỉ muốn giải vây cho Ji Eun khỏi đám phóng viên đó thôi” – Seulong giải thích
- “Thật sự là cậu không có chút tình cảm gì với con bé nhà tôi sao?” – Ông Lee hỏi với giọng nghi ngờ
- “… Thật sự không ạ” – Seulong ngập ngừng đôi chút rồi trả lời, sở dĩ anh không trả lời ngay là vì khi nghe ông Lee nhấn mạnh câu hỏi rằng anh thật sự có chút tình cảm gì với IU không?... thì trong đầu anh chợt khựng lại vài giây, ngay chính lúc ấy anh cũng đang tự hỏi lòng mình rằng có chút tình cảm gì với cô hay không?
Xoảng… tiếng cốc thủy tinh rơi xuống và vỡ tan trước cửa phòng họp… Vội nhìn ra ngoài cửa thì Seulong thấy IU vừa quay lưng bỏ đi, toan đứng dậy chạy theo cô nhưng trước khi anh rời đi… ông Lee đã nói với anh rằng
- “Chuyện cậu có thích con bé nhà tôi hay không thì chỉ có mình cậu biết nhưng tôi dám chắc với cậu rằng cậu là người duy nhất trên thế giới này kêu con bé nhà tôi bằng tên thật đó… Hãy tự nhìn nhận lại chính con tim của cậu đi…”
Vừa nghe dứt câu nói của ông Lee, Seulong đã lập tức chạy như tên bắn ra khỏi phòng… Vừa chạy Seulong vừa suy nghĩ về lời nói của ông Lee và về câu trả lời của con tim mình… Cuối cùng anh nhận ra rằng câu trả lời… là CÓ nhưng anh lại phủ nhận điều đó với ông Lee bởi vì anh nhận thấy giữa anh và cô có quá nhiều điều khác biệt với nhau… Cô xinh đẹp lại được lớn lên trong 1 gia đình gia giáo – còn anh chỉ là 1 đứa mồ côi từ nhỏ, cô là 1 ca sĩ nỗi tiếng, được nhiều người biết đến và yêu quý – còn anh chỉ mãi là 1 người quản lý quèn ở cái công ty 2AM bé nhỏ mà thôi, chưa hết, khoảng cách tuổi tát cũng là 1 vấn đề đối với anh… anh bây giờ 30 còn cô thì chỉ mới 23, cái khoảng cách 7 tuổi ấy là một gánh nặng đối với anh rồi và vấn đề quan trọng nhất là Woo Young trước khi rời khỏi thế giới này đã nhờ anh chăm sóc IU, dù anh biết ý của Woo Young là bảo anh hãy thay cậu ấy chăm sóc IU cả cuộc đời – điều ấy đồng nghĩa với việc là kêu anh và IU hãy kết hợp thành 1 đôi nhưng chính cái sự nhờ vả ấy lại khiến anh không thể tiến hơn 1 bước nào nữa với cô…, vì anh biết Woo Young yêu IU rất nhiều và IU cũng thế… nếu anh bước thêm 1 bước đến bên cạnh cô thì chẳng khác nào anh đang phản bội lại đứa em họ của mình… Còn IU, liệu cô có chấp nhận điều đó hay là tát cho anh 1 cái rồi mắng vào mặt anh là tên đốn mạt, thừa nước đục thả câu?
Dứt khỏi suy nghĩ của bản thân, anh cứ chạy theo IU, chạy mãi, chạy mãi vừa chạy anh vừa kêu to tên cô nhưng cô không nghe thấy và cũng chẳng hề dừng lại… cứ thế cô cứ chạy và anh vẫn cứ mãi đuổi theo cho đến khi cô vấp phải cục đá và ngã xuống đất…
- “Ji Eun!” – Seulong vội chạy đến đỡ IU – “Em không sao chứ?”
- “Em không sao, anh bỏ em ra đi…” – IU vùng tay ra khỏi Seulong, cô định đứng lên rồi chạy tiếp nhưng do chân cô đã bị thương do ngã lúc nãy nên vừa đứng dậy cô lại khụy xuống
- “Chân em bị thương rồi, đưa anh xem…” – Seulong nắm lấy chân IU lên xem
- “Không cần anh lo đâu mà… Bây giờ không có Min Ah eonni ở đây, anh không cần đối xử tốt với em như thế đâu” – IU rút chân lại rồi quay lưng về hướng Seulong
- “Haiz!” – Seulong thở dài rồi cũng ngồi quay lưng lại với IU, lưng anh bắt đầu dựa vào tấm lưng nhỏ bé ấy… ngước nhìn lên trời rồi nói – “Cô bé ngốc, bộ từ trước đến giờ khi nào có mặt Min Ah noona anh mới đối xử với em như thế sao hả? Thật ra thì anh…” – Nói đến đây bỗng Seulong ngừng lại
- “Anh sao?” – IU quay mặt lại hỏi
- “Anh biết nếu anh nói ra điều này thì anh sẽ cảm thấy có lỗi với Woo Young suốt cuộc đời này… nhưng mà… anh nghĩ là… ANH THÍCH EM… Ji Eun à, anh thật sự thích em mất rồi” – Seulong hét lớn 3 từ “Anh thích em”, làm như anh sợ IU không thể nghe thấy điều đó vậy
- “Anh… anh…” – IU ấp úng không nói nên lời, điều này khiến Seulong cảm thấy lo sợ… Liệu có phải cô sẽ cho anh 1 cái bạt tai và mắng anh hay không?
- “Anh biết là lẽ ra mình không nên nói điều này với em vì chắc em sẽ nghĩ anh là 1 tên đốn mạt, thừa nước đục thả câu nhưng anh đã suy nghĩ kỹ rồi, ba em nói đúng, anh nên làm theo con tim mình tốt hơn là cứ mãi suy nghĩ và làm theo cái lý trí ngu ngốc ấy… Chính vì nó mà anh đã đánh mất Min Ah noona, giờ đây anh không muốn phạm thêm bất kì 1 sai lầm nào nữa… Anh không muốn mất em… Ji Eun à” – Seulong nhẹ nhàng quay người lại và kéo IU xoay lại đối diện với mình…
IU lúc này không nói gì cả, cô cứ cuối gầm mặt xuống… Rồi cô ngước lên nhìn Seulong với đôi mắt đỏ hoe… Thấy thế Seulong thầm nghĩ là lần này mình ăn tát là cái chắc rồi… IU bắt đầu giơ bàn tay mình lên… và theo phản xạ Seulong nhắm tịt mắt mình lại… Và rồi… bộp… Seulong sửng sốt mở mắt ra… không phải là 1 cái tát đau điếng mà lại là 1 nụ hôn ngọt như kẹo giữa ánh hoàng hôn rực rỡ… Hai tay IU giữ chặt lấy má Seulong như sợ nếu buông tay ra thì anh sẽ biến mất khỏi cô vậy… 1, 2, 3 giây sau đó, IU vội rút tay mình ra khỏi mặt Seulong cùng nụ hôn ấy… dù nó chỉ nhẹ nhàng và thoáng qua nhưng cũng đủ để Seulong hiểu được câu trả lời của IU là gì rồi…
Cách đó không xa, có 1 người đàn ông trung niên đã chứng kiến được câu chuyện tình trẻ con mà cũng không kém phần lãng mạn ấy. Ông thầm vui vì cuối cùng con gái mình đã tìm được bến đỗ… nhưng bên cạnh đó ông cũng không giấu được nỗi lo lắng là liệu từ đây con gái ông sẽ có được hạnh phúc trọn vẹn hay lại gặp trắc trở như những cô chị của mình? Khẽ thở dài rồi ông lại quay lưng cất bước về căn phòng làm việc ngột ngạt của mình…
---------------------------------------------
Nhà họ Lee
- “Ba về rồi đây” – Ông Lee mệt mỏi nói
- “Ông xã về rồi à” – Bà Lee vội vã chạy ra đón chồng mình
- “Uhm, anh… sao em lại ở nhà? Không phải anh nói em ở trong bệnh viện vài hôm nữa hay sao?” – Ông Lee nói lớn khi thấy bà Lee ở nhà
- “Em khỏe rồi mà, mà thôi dẹp cái chuyện đó sang 1 bên đi, chuyện của IU sao rồi?” – Bà Lee lo lắng hỏi
- “Chuyện đạo nhạc thì chưa tìm ra cách giải quyết, nhưng còn vụ kia thì chắc có lẽ xong rồi” – Ông Lee tháo carvat ra rồi ngồi phịch xuống ghế
- “Chuyện kia? Chuyện kia là chuyện gì?” – Bà Lee thắc mắc
- “Em không coi tin tức trưa nay sao?” – Ông Lee quay sang hỏi bà Lee
- “Không có, trưa nay vừa về là lo cho hai đứa nhỏ đến giờ nên không có xem tin tức” – Bà Lee lắc đầu nói
- “Hai… hai đứa nhỏ?”
- “À, quên nói với anh nữa, Fany nó về rồi, nó về với Taecyeon và cả Ok Yub và Geum Ji đó”
- “Fany nó về rồi sao? Nó đâu rồi?” – Ông Lee nhìn quanh hỏi
- “Fany và Taecyeon thì đi mua đồ ăn rồi, còn Chansung và Joo thì nói là đi nhờ người điều tra vụ của IU” – Bà Lee ngồi xuống cạnh ông Lee nói – “À mà… anh nói chuyện kia là chuyện gì?”
- “Em tự đi mà hỏi hai đứa nó kìa” – Ông Lee nhìn sang chỗ IU và Selong đang đứng
- “Này, hai đứa đang làm gì vậy?” – Bà Lee hỏi khi nhìn thấy IU đang đưa tay chạm vào mặt Seulong
- “Dạ? À… mặt anh ấy dính bụi thôi mà” – IU vội rút tay lại rồi thè lưỡi nói
- “Con với cái, dạo này hay thật đấy… Scandal lo chưa xong mà lại…”
- “Bọn con về rồi đây…” – Fany và Taecyeon về đến
- “Ba!” – Fany lên tiếng khi nhìn thấy ông Lee
- “Cuối cùng cũng chịu về rồi đó hả?” – Ông Lee nghiêm mặt nhìn Fany
- “Ba… xin lỗi, con sai rồi…” – Fany nhìn ba mình mà hai mắt đỏ hoe
Ông Lee đứng dậy, rời khỏi chiếc ghế đang ngồi và tiến thẳng về phía Fany
- “Cái con bé đáng chết này…” – Ông Lee đưa tay lên cao khiến cho bà Lee và Taecyeon hoảng sợ - “… tại sao bây giờ mới chịu về hả? Con có biết ba lo cho con lắm không?” – Ông Lee ghì chặt Fany vào lòng mình…
- “Ba à, con xin lỗi… con thật sự xin lỗi…” – Fany cũng ôm lấy ba mình khóc nức nở
Cuộc trùng phùng sau 3 năm xa cách khiến ai cũng nghẹn ngào không nói thành lời, chỉ có những tiếng xin lỗi và tiếng khóc được phát ra trong 1 khoảng thời gian… Nhưng… họ khóc không phải vì đau khổ mà là vì hạnh phúc và những giọt nước mắt của hạnh phúc ấy dù có rơi bao nhiêu đi nữa thì cũng rất xứng đáng, những giọt nước long lanh rơi từ khóe mi như phần nào bù đắp lại sự đau khổ mà những con người này phải chịu đựng trong 1 khoảng thời gian dài…
---------------------------------------------
Không có em, anh không thể biết hạnh phúc là gì
Anh biết rằng bây giờ anh đang yêu em
Cảm ơn em vì đã dạy cho anh biết tình yêu quý giá và giá trị nhường nào, cảm ơn em
Từ nay trở về sau, anh sẽ yêu em thật nhiều
Trong khi đó, Chansung và Joo đang cùng nhau ngồi ở trong công viên
- “Oppa à, hay là chúng ta…” – Joo ngập ngừng nói
- “Không được!” – Không để Joo nói dứt câu, Chansung lạnh lùng nói như đoán được ý Joo muốn nói gì
- “Nhưng mà…” – Joo vẫn ngập ngừng nhìn sang Chansung
- “Anh đã nói không là không em nghe rõ chưa?” – Chansung tức giận quát lên – “Em quên là hôm qua em đã hứa gì với anh sao?”
*Flash back*
- “Joo à, nói cho anh nghe đi, có phải hôm đó anh đã…” – Chansung đau xót nhìn Joo hỏi
- “Anh đừng có hỏi nữa… tôi không biết gì hết… anh cho tôi đi đi…” – Joo vẫn ngồi đó ôm chặt đầu mình và hét lên
Chansung thật sự không biết phải xử lý tình huống này như thế nào, nhưng nhìn thái độ của Joo thì cũng đủ khiến anh hiểu rằng anh đã gây ra 1 lỗi lầm rất lớn với cô và làm cho cô phải chịu nỗi ám ảnh trong suốt 3 năm qua. Nhìn Joo gào thét và khóc như điên dại trước mặt mình, Chansung rất đau lòng nhưng giờ phút này anh không thể nào tìm ra bất kì câu nói gì khiến Joo có thể bình tĩnh… và cuối cùng, cách anh chọn chính là dùng hành động thay cho lời nói… Anh nhẹ nhàng ôm Joo vào lòng, dùng tay mình vuốt nhẹ lên mái tóc cô rồi cuối cùng là đặt lên môi cô 1 nụ hôn… không mãnh liệt và cuồng dại như nụ hôn trước mà thay vào đó là 1 sự nhẹ nhàng như 1 cơn gió…
Gió thổi qua sẽ khiến tâm hồn con người thanh thản hơn vì nó xóa tan đi nỗi ám ảnh, cuốn đi những phiền muộn và khó khăn trong lòng Joo… Dần dần cô đã lấy lại được bình tĩnh và cảm giác sợ hãi khi đối diện với Chansung cũng không còn… Joo bắt đầu đáp trả lại nụ hôn ấy, từ nhẹ nhàng rồi dần chuyển sang mãnh liệt lúc nào không hay…
Và dường như khi con tim đã lên tiếng thì không có gì có thể ngăn cản hai con người đang say đắm trong cái thứ được gọi là tình yêu đó cả…Dù cho ngoài trời những hạt mưa đang thi nhau rơi xuống mặt đất một cách vội vã, những cơn sấm chớp đang nổ rần trời cũng không thể khiến họ tách rời nhau… ít nhất là lúc này…
- “Em… ổn chứ?” – Chansung hỏi trong khi đưa tay lên lau những giọt mồ hôi trên trán Joo
- “Em nghĩ là em cảm thấy tốt hơn so với lần trước…” – Joo khẽ mỉm cười nói
- “Anh xin lỗi vì đã khiến em phải chịu đựng nhiều như vậy” – Chansung nhẹ nhàng kéo tấm chăn lên đắp cho cả hai
- “Anh không cần xin lỗi em đâu, xét cho cùng thì từ đầu đến cuối tất cả lỗi đều là do em… Ai bảo em không thể từ bỏ anh và cứ mãi bám theo tên nát rượu như anh làm gì… Mà khi người ta đã say rồi thì đâu ai biết được họ sẽ làm gì đâu?” – Joo vùi đầu vào lồng ngực của Chansung nói – “Nhưng mà… bây giờ nghĩ lại thì em cảm thấy rất vui đấy” – Joo ngước lên mỉm cười với Chansung
- “Vui? Sao lại là vui chứ? Anh nghĩ rằng em đang hối hận thì có” – Chansung nhìn Joo nói
- “Không phải… em vui là vì… người ngày hôm đó đến với anh và bị anh “làm hại” là em… chứ nếu ngày hôm đó là 1 cô gái khác thì…”
- “Thì sao?”
- “Thì nỗi đau mà em chịu sẽ gấp trăm ngàn lần cái nỗi đau mà em đã từng gánh chịu trong 3 năm qua…”
- “Thật sao?”
- “Uhm, anh không biết đâu, mặc dù lúc trước em luôn cảm thấy lo sợ khi đối diện với anh… nhưng khi nhìn thấy anh đi chung và thân mật với Sulli thì em lại cảm thấy rất khó chịu, rồi khi anh quay lưng đi thì tim em lại nhói lên và em đã khóc rất nhiều khi em ở 1 mình vì khi ấy em cảm nhận được rằng… em rất nhớ anh… Em thật sự không thể từ bỏ anh dù cho anh có làm em tổn thương hay đau khổ thế nào đi nữa… Chansung à, thật sự… em rất yêu anh”
- “Anh cũng rất yêu em, Joo à. Vậy từ bây giờ em có thể hứa với anh 1 điều không?”
- “Điều gì?”
- “Hãy luôn ở mãi bên cạnh anh, dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa hay ông ta có dùng thủ đoạn gì khác để ép em ra khỏi cuộc đời anh… có được không?” – Chansung đưa ngón tay út của mình lên
- “Được… em hứa!” – Và Joo đã lồng ngón tay út nhỏ nhắn của mình vào ngón tay to lớn ấy của Chansung như 1 bản hiệp ước bất thành văn giữa hai người
*End flash back*
- “Oppa à, nhưng mà anh cũng phải hiểu rõ 1 điều chuyện bây giờ không còn là của riêng em và anh nữa… Bây giờ nó còn liên quan đến sự nghiệp và cuộc sống của IU sau này”
- “Anh biết, anh biết điều đó, nhưng không lẽ em định rời bỏ anh lần nữa vì ông ta sao?” – Hai mắt Chansung bắt đầu đỏ lên vì giận dữ
- “Em…”
*Flash back*
- “Các cậu tìm ra được gì không?” – Chansung hỏi ngay khi vừa đến nhà của Junho và Junsu
- “Uhm, thật ra thì… tớ không nói thì chắc có lẽ cậu cũng biết vụ này là do ai làm mà… đúng không?” – Junho nói với Chansung
- “Là ông ta thật sao? Tại sao chứ? Tại sao ông ta cứ mãi làm phiền tớ vậy chứ?” – Chansung tức giận đập vỡ ly nước đang cầm trên tay
- “Oppa, tay anh chảy máu rồi kìa” – Joo hốt hoảng la lên – “Để em đi lấy bông băng cho anh… Junsu oppa à, nó ở đâu vậy?” – Joo quay sang hỏi Junsu
- “Bên này” – Rồi Junsu đứng dậy chỉ cho Joo chỗ cất băng gạc
- “Chansung, cậu bình tĩnh nghe tớ nói, chuyện này không có cách nào giải quyết đâu, chắc cậu cũng biết rõ tính ba cậu, đến cả việc bắt cóc Joo mà ông ta còn dám làm thì không chuyện gì là không thể xảy ra cả. Với lại việc này không còn là chuyện riêng của hai người, trước đây ông ấy liên kết với ba của Yoona để hại 2PM, giờ khi ông Im rút khỏi cuộc chơi thì ông ta lại chuyển hướng sang IU và rất có thể sau này sẽ còn ảnh hướng đến nhiều người khác nữa…Tớ nói thật, cậu có nghĩ là sẽ đàm phán với ông ta lần nữa không?”
- “Đàm phán? Cậu nghĩ ông ta sẽ nghe sao? Nếu tớ đàm phán được thì bây giờ đâu đến nỗi này?”
- “Nếu cậu nói vậy thì thật sự chúng ta hết cách rồi…” – Junho lắc đầu nói
- “Cách thì chúng ta vẫn còn, nhưng tớ nghĩ là Chansung sẽ không thể thực hiện được thôi” – Junsu cùng Joo từ trong bước ra
- “Cách gì?” – Chansung hỏi
- “Chúng ta có 2 cách, cách thứ nhất là chúng ta sẽ đem đống hồ sơ và bằng chứng này đến sở cảnh sát tố cáo ông ta chủ mưu vụ bắt cóc Joo và điều này đồng nghĩa với việc ông ta sẽ vào tù. Mà theo như tớ thấy thì dù như thế nào cậu cũng không muốn điều đó xảy ra đúng không?”
- “Còn cách thứ 2?” – Chansung cúi gầm mặt xuống hỏi trong khi Joo đang băng bó vết thương cho anh
- “Cách thứ 2 là… cậu và Joo không nên ở cạnh nhau nữa…”
Junsu vừa dứt lời thì Chansung đã bật dậy và bước ra khỏi nhà
- “Oppa!” – Joo gọi với theo
- “Joo à, anh biết anh nói vậy sẽ khiến cho cả em lẫn Chansung đều rất khó xử, nhưng em thử nghĩ đi, em muốn bảo vệ em gái và gia đình mình, Chansung nó cũng muốn bảo vệ cho ba của nó… Vậy thì không phải sẽ toàn vẹn cả đôi đường khi hai đứa chia tay sao?”
*End flash back*
- “Em thật sự không muốn rời khỏi anh lần nữa đâu, nhưng Chansung à, cả hai chúng ta đều muốn bảo vệ người thân của mình, vậy tại sao anh và em không…”
- “Đừng nói nữa Joo à, anh xin em đó” – Joo chưa nói dứt lời thì Chansung đã ôm chầm lấy cô, anh nói với giọng khẩn cầu – “Anh xin em, xin em đừng rời khỏi anh nữa… 3 năm qua, không có em, anh đã phải chịu đựng khổ sở đủ lắm rồi, vì vậy anh xin em, đừng rời xa anh lần nữa… có được không? Anh hứa với em, chuyện của IU, anh nhất định sẽ tìm được cách giải quyết… em cho anh thời gian đi mà…”
|