CHAP 21 - PART 4
BẮT ĐẦU MỘT KẾT THÚC
Xin anh đừng rời bỏ em lúc này
Em sẽ chẳng tin vào câu nói anh sẽ quay lại đâu
Nóng bỏng hơn ánh mặt trời rực lửa kia
Đừng khiến em phải khóc vì tình yêu này nữa
Sáng hôm sau tại nhà Nichkhun
- “Uhm…” – Victoria bị những tia nắng chói chang xuyên qua khung cửa sổ đánh thức, khẽ trở mình và đưa tay sang bên cạnh để tìm kiếm 1 ai đó, tự mỉm cười khi nhận ra người đàn ông của mình vẫn đang vùi đầu trong chăn ngủ 1 cách say mê. Nhẹ nhàng bước xuống giường, nhặt vội chiếc áo sơ mi và khoác vào người, Victoria bước vào nhà tắm để làm vệ sinh cá nhân… Sau 30 phút, cô bước ra khỏi phòng tắm với một chiếc váy màu xanh đơn giản. Liếc nhìn đồng hồ… đã hơn 9 giờ sáng vì thế cô quyết định kêu “con sâu lười” đang ngủ trên giường kia dậy – “Khun à, sáng rồi, dậy đi anh… chúng ta còn phải vào bệnh viện thăm bà nữa mà” – Vic lay Khun dậy
- “Uhm…” – Nichkhun ngồi dậy dụi dụi mắt, vẻ mặt còn ngái ngủ… rồi anh từ từ quay sang nhìn Victoria rồi lại nhìn quanh khắp căn phòng… - “Tôi… đang ở đâu vậy?”
- “Anh… anh sao vậy Nichkhun? Anh đừng có giỡn với em mà…” – Vic dùng tay áp sát vào má Khun và quay mặt anh hướng về phía cô
- “Giỡn gì chứ? Thật ra đây là đâu… còn cô là ai vậy?” – Nichkhun nghiêm mặt hỏi Vic
- “Anh… không lẽ… cái ngày ấy đến rồi sao?” – Vic nói thầm
- “Cô thật là… sao không trả lời tôi?” – Khun bắt đầu gắt lên khi Victoria không trả lời anh
- “Đây là nhà của anh, còn anh là Nichkhun… Anh thật sự không nhớ gì sao?” – Victoria bắt đầu lo sợ khi nhìn thấy biểu hiện của Khun
- “Đây là nhà tôi?” – 1 lần nữa Nichkhun lại nhìn quanh căn phòng – “Nhưng tại sao tôi không có chút kí ức nào vậy?”
- “Chuyện này dài dòng lắm… anh thay đồ rồi làm vệ sinh cá nhân đi, em ra ngoài 1 lát rồi sẽ vào kể cho anh nghe” – Victoria buồn bã bước ra khỏi phòng… để lại mình Khun ngơ ngác ngồi trong phòng và nhìn cảnh vật xung quanh
Ngay khi vừa ra khỏi phòng, nước mắt Vic bắt đầu rơi… cô không nghĩ mọi chuyện lại có thể xảy ra nhanh như vậy… Tại sao chứ? Không phải tối hôm qua cả 2 đều rất hạnh phúc bên nhau sao? Không phải anh đã hứa dù thế nào đi nữa thì anh vẫn mãi là Nichkhun của cô sao? Vậy mà chỉ qua 1 đêm… tất cả đều tan biến, anh nhìn cô như người xa lạ… ai có thể nói cho cô biết hay không?
Trong khi đó… ở trong phòng thì lại có 1 người đang mỉm cười rất vui vẻ
*Flash back*
- “Bà, bà không sao chứ?” – Nichkhun lo lắng hỏi khi thấy bà của anh nằm trên giường bệnh
- “Cháu về rồi đấy à?” – Bà mừng rỡ nhìn Khun
- “Vâng, cháu về rồi đây” – Khun vừa nói vừa đở bà anh ngồi dậy – “Bà không sao chứ ạ? Bà làm cháu lo lắm đó”
- “Bà không sao” – Bà Khun xua tay nói – “Khun à… cháu… còn giận bà không?”
- “Làm gì có ạ… thật ra thì cháu…” – Nichkhun lắc đầu nói
- “Sống bấy nhiêu năm rồi mà cho đến tận bây giờ khi gần về với ông bà bà mới nhận ra rằng bà thật sự là 1 người cố chấp…” – Bà Khun đột nhiên cắt ngang lời Khun nói – “Cố chấp đến nỗi phá tan hạnh phúc của bản thân mình, suýt nữa còn khiến cho cháu đánh mất luôn hạnh phúc nữa…”
- “Bà… bà nói vậy là sao?” – Nichkhun ngạc nhiên hỏi bà mình nhưng trong lòng anh thật ra đã hiểu được phần nào ý bà anh muốn nói
- “Cách đây vài ngày, bà vô tình gặp lại cô ta – cái người mà bà đã cho là cướp mất ông của cháu từ tay bà… nhưng sau 1 hồi nói chuyện thì bà mới nhận ra rằng thì ra ngày đó bà đã hiểu lầm ông của cháu… thì ra hai người đó thật sự không có gì, họ chỉ đơn thuần là bạn… vậy mà bao nhiêu năm nay bà lại căm hận hai người họ 1 cách mù quán đến vậy”
- “Vậy có phải bà ấy là người Trung Quốc và cũng chính vì thế nên bà mới không chấp nhận Victoria?”
- “Phải… vì thế ngay sau khi gặp cô ta, bà đã suy nghĩ rất nhiều… và cuối cùng bà quyết định… bà chấp nhận cho Victoria làm dâu nhà ta…”
- “Bà nói thật chứ ạ?” – Nichkhun mừng rỡ nói
- “Bà nói thật… vì bây giờ thật sự bà không còn lý do gì để ngăn cấm hai đứa nữa… nhưng… bà muốn thử thách Victoria lần cuối cùng… bà muốn biết con bé đó có yêu cháu thật lòng và có khả năng mang lại hạnh phúc cho cháu hay không?”
- “Bà à, thôi mà, cháu và Victoria yêu nhau thật lòng mà, bà không cần thử đâu” – Nichkhun mỉm cười nói
- “Không được, bà nhất định phải kiểm tra nó lần cuối, ngoan đi mà, bà muốn chắc chắn rằng con bé đó có thể mang lại hạnh phúc cho cháu của bà” – Bà Khun xoa đầu anh và nở 1 nụ cười hiền nói
- “Thôi được rồi, cháu đồng ý… nhưng mà bà đừng có làm gì quá đó nha, cháu sẽ đau lòng lắm đó” – Nichkhun bắt đầu mè nheo với bà mình
- “Cái thằng nhóc này… thật là… Vậy bây giờ… hãy làm theo lời bà nói… Được không?”
*End flash back*
- “Vic à… anh xin lỗi nhé” – Khun nói thầm
---------------------------------------------
Và rồi những ngày tiếp theo ở Thái Lan là 1 chuỗi những ngày Victoria phải sống trong đau khổ bởi vì Nichkhun lúc nào cũng tỏ thái độ khó chịu với cô, anh bảo cô phiền phức vì lúc nào cũng bám theo anh, mỗi lần cô đưa cho anh xem những tấm hình hay những tin nhắn ngọt ngào của hai người thì anh đều vất sang 1 bên với những lời nói tương tự nhau “Tại sao tôi có thể làm những điều ớn lạnh này với cô được chứ?”
Vic đau lắm nhưng cô cương quyết ở cạnh Nichkhun dù cho anh có xua đuổi hay nói nặng lời với cô đi chăng nữa… Bởi vì cô thật lòng yêu anh và nguyện sẽ ở bên anh chăm sóc và lo lắng cho anh dù anh có xảy ra chuyện gì đi nữa…
Còn về phần Nichkhun anh cũng khó xử lắm… nói ra 1 câu xua đuổi hay trách mắng Victoria đối với anh đâu phải là điều dễ dàng… Khun cũng rất đau lòng khi nhìn thấy Victoria len lén trốn vào phòng để khóc… những lúc ấy anh chỉ muốn chạy đến ôm lấy cô và nói rằng anh xin lỗi, tất cả chỉ là trò mà gia đình anh bày ra để thử thách cô nhưng anh không thể… Chỉ 7 ngày thôi mà sao dài còn hơn cả 1 thế kỉ, bắt anh dày vò người anh yêu như thế này chẳng khác nào kêu anh tự giết bản thân…
- “Victoria, xin em hãy cố chịu đựng nhé… chỉ cần qua khỏi 7 ngày này thì anh và em sẽ được mãi mãi ở bên cạnh nhau mà không bị bất cứ ngăn cản nào”
---------------------------------------------
Vài ngày sau tại Hàn Quốc
7:00AM tại nhà họ Lee
- “Joo à” – Gain cầm tờ báo từ dưới nhà vội vã chạy lên phòng của Joo và IU
- “Uhm… gì vậy eonni? Mới sáng sớm mà…” – Joo dụi dụi mắt hỏi Gain với vẻ mặt uể oải
- “Em dậy mà coi cái này” – Gain đưa tờ báo cho Joo
Đang lơ mơ vì chưa hoàn toàn tỉnh giấc nhưng rồi chợt nhìn thấy dòng tít to đùng trên tờ báo khiến mắt Joo mở to hết cỡ… “CÔNG TY KAL HWANG TUYÊN BỐ PHÁ SẢN VÀO SÁNG SỚM HÔM NAY”
- “Chuyện gì thế này? Sao tự nhiên lại?” – Joo đọc nội dung tờ báo rồi quay sang hỏi Joo
- “Chị cũng không biết nữa, sáng thấy tờ báo để trên bàn, chị cũng giật mình… Mà bộ em không biết gì sao?” – Gain hỏi Joo
- “Em không biết… mấy hôm nay đâu nghe Chansung oppa nói gì đâu” – Joo lắc đầu nói
- “Uhm… mà công ty đó phá sản như vậy… có ảnh hưởng gì đến Chansung không?” – Gain e ngại nhìn sang Joo
- “Để em gọi điện thoại hỏi anh ấy coi sao” – Nói rồi Joo lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Chansung nhưng không ai bắt máy
- “Sao vậy?” – Gain tò mò hỏi
- “Anh ấy không bắt máy” – Joo nhìn Gain với vẻ mặt lo lắng
- “Để chị gọi hỏi Jo Kwon xem sao” – Thế rồi Gain cũng lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Jo Kwon – “Yeobo…”
- “Bà xã đáng yêu, mới sáng sớm gọi cho anh có chuyện gì vậy? Nhớ anh hả?” – Đầu dây bên kia lập tức trêu chọc
- “Ông xã à, anh thiệt là, ai thèm nhớ anh chứ?” – Gain lập tức trả lời lại với giọng đáng yêu nhất có thể
- “Không nhớ anh sao? Nói thật chứ?” – Đầu dây bên kia tiếp tục đùa cợt
- “Đương nhiên rồi… ai mà thèm nhớ chứ?” - Gain cười tít mắt nói
- “Không nhớ thì thôi… đáng ghét…” – Giọng Jo Kwon bắt đầu chùn xuống, có vẻ anh chàng đang giả vờ hờn giận đây…
- “Ya, sao vậy? Dỗi rồi à, em mới nói thế thôi mà…” – Gain mỉm cười khi nhận ra Jo Kwon đang cố ý làm nũng
- “Hứ, không biết, không nhớ thì thôi, tôi cúp máy”
- “Ya, được rồi… nhớ, em nhớ anh nhiều lắm…” – Dù biết Jo Kwon không giận thật nhưng Gain vẫn xuống nước để năn nỉ Jo Kwon…
- “Tha cho em đó, à mà em ăn sáng chưa?” – Jo Kwon cười lớn khi nghe Gain nói
- “Em…”
- “Eonni!” – Đột nhiên Joo ngồi bên cạnh hét lên – “Em nhờ eonni gọi điện hỏi Chansung oppa của em đâu mà… ai nhờ eonni gọi điện để tâm sự với Jo Kwon oppa đâu chứ?” – Joo bắt đầu càu nhàu
- “Hi hi, sorry, eonni quên mất” – Gain cười trừ khi quay sang nhìn Joo
- “Này chuyện gì vậy?” – Jo Kwon thắc mắc hỏi
- “Chuyện của mình để lát nói tiếp nha, thật ra em gọi cho anh để hỏi xem Chansung có ở nhà không?” – Giọng Gain nghiêm lại
- “Chan á? Anh không biết tại sáng nay anh đi làm sớm… mà em kiếm thằng nhóc đó chi vậy?”
- “Bộ anh chưa đọc báo sáng nay sao?”
- “Báo?”
- “Uhm, báo sáng nay đăng tin là Kal Hwang – công ty nhà Chansung tuyên bố phá sản rồi, anh không biết gì sao?”
- “Cái gì? Phá sản sao?” – Jo Kwon ngạc nhiên khi nghe Gain nói
- “Uhm”
- “Thật tình anh cũng không biết gì hết á…”
- “Uhm, vậy thôi, em cúp máy nha, có gì lát em gọi cho anh sau”
- “Sao rồi eonni?” – Joo hỏi ngay khi Gain vừa cúp máy
- “Kwon không biết tại sáng nay anh ấy đi làm sớm…” – Gain lắc đầu
- “Vậy sao đây? Hay gọi cho Seulong oppa… À mà quên, tối qua Seulong oppa trực ở bệnh viện mà…” – Định gọi cho Seulong nhưng Joo chợt nhớ ra tối qua Seulong thay ca cho Fany ở trong bệnh viện chăm sóc Taecyeon nên cô đã không gọi nữa
- “Hay là em qua nhà bên đó coi thử đi…”
- “Chắc phải vậy thôi…” – Joo gật đầu rồi vội bước xuống giường thay đồ…
---------------------------------------------
Xin em đừng quên rằng trái tim anh thuộc về em
Anh muốn em biết rằng anh sẽ bảo vệ em với tình yêu vĩnh hằng này
9:00AM tại công ty On Air
- “Chủ tịch” – 1 nhân viên hối hả chạy vào phòng ông Lee
- “Có chuyện gì vậy?” – Ông Lee ngạc nhiên hỏi
- “Nhà… nhà soạn nhạc Kim… xuất hiện rồi” – Nhân viên đó nói không ra hơi
- “Thật sao? Vậy giờ ông ấy ở đâu?” – Ông Lee vui vẻ hỏi
- “Dạ, ông ta chờ chủ tịch ngoài phòng khách ạ”
Thế rồi ông Lee vội vã ra phòng khách…
---------------------------------------------
3:00PM
- “Này… bộ hôm nay rảnh lắm sao mà bắt anh chở đi chơi vậy?” – Seulong quay sang hỏi IU khi cả hai đang trên đường đến 1 nơi nào đó
- “Hì, thì tại hôm nay là ngày cuối cùng em được nghỉ ngơi mà, từ mai lại phải lao đầu vào làm việc rồi…” – IU nói
- “Ngày cuối cùng… vậy là… vụ đạo nhạc… giải quyết xong rồi sao?” – Mắt Seulong mở to ngạc nhiên quay sang nhìn IU
- “Uhm, sáng nay nhà soạn nhạc Kim đã đến công ty của em, ông ta giải thích rõ mọi chuyện rồi…”
- “Ông ta tự đến sao?”
- “Là Junsu và Junho oppa đưa ông ta đến”
- “Junsu, Junho? Vậy là ba của Chansung chịu buông tay rồi sao?” – Seulong cảm thấy nhẹ lòng khi nghe điều đó
- “Uhm, em nghe nói là sáng nay công ty Kal Hwang chính thức tuyên bố phá sản rồi…”
- “Vậy có nghĩa là sắp tới anh sẽ không còn được gặp em thường xuyên nữa rồi…” – Mặt Seulong xụ xuống
- “Thôi mà… Công việc của em là thế, biết sao được” – IU quay sang nhéo yêu vào má Seulong
- “Anh biết rồi, anh nói vậy thôi chứ không có ý gì đâu mà… anh đâu giống mấy đứa kia”
- “Hì, em biết anh là tốt nhất mà… nhưng mà… hôm nay anh định đưa em đi đâu vậy?” – IU nhìn quanh hai bên đường hỏi Seulong
- “Cứ đi thôi… chứ anh cũng chưa biết đi đâu nữa…” – Seulong lắc đầu nói
- “Gì chứ? Anh giỡn sao? Anh có biết thời gian của em quý báu lắm không hả? Sao anh có thể như vậy chứ?” – IU liếc sang Seulong và bắt đầu đánh vào người anh
- “Nhưng thật sự anh không biết đi đâu mà… mà cũng tại em cả thôi, ai bảo gọi anh ra gấp quá làm gì, làm anh bỏ luôn công việc… thế nào tối nay về cũng nghe thằng Jo Kwon nó lãi nhãi cho mà coi…” – Seulong nhăn mặt quay sang nói với IU
- “Chứ hồi đó khi quen với chị Min Ah anh không dẫn chị ấy đi đâu chơi à?” – IU chu mỏ cãi lại
- “Không hẵn là không có nhưng… em biết tính anh rồi, cục mịch lắm nên không biết lấy lòng con gái đâu nên anh chỉ dẫn cô ấy đi vài nơi thôi, nếu không là công viên giải trí thì là vườn hoa trong nhà kính ở Inhan đó..”
- “Vườn hoa trong nhà kính?” – Mắt IU mở to khi nghe Seulong nhắc đến nơi này
- “Uhm… Em không biết chỗ đó sao?” – Seulong quay sang hỏi IU
- “Lần đầu tiên em nghe đến đó… vậy anh chở em đến đó đi…” – IU thích thú nói
- “Không” – Nhưng đáp trả lại sự thích thú đó lại là 1 cái lắc đầu lạnh lùng từ Seulong
- “Sao vậy?” – IU xụ mặt xuống và tỏ ra ngạc nhiên
- “Bộ em không sợ… đến đó anh lại nhớ đến Min Ah noona sao?” – Thấy được nỗi thất vọng nơi IU, Seulong liền quay sang nói
- “Haha tưởng gì, em cá là có cho tiền anh cũng không dám” – Đột nhiên IU cười lớn rồi lại véo vào má Seulong 1 cái rõ đau
- “Sao em dám chắc vậy chứ?” – Seulong dùm tay xoa lên chỗ IU vừa véo
- “Vì bây giờ anh là bạn trai của em!” – Mỉm cười thật tươi, IU nói với giọng tự tin
Lúc này Seulong không nói gì, anh chỉ khẽ mỉm cười rồi cho xe đến nơi mà IU muốn vì anh biết rằng anh đã không lựa chọn sai, ngay bây giờ anh đang rất hạnh phúc với người con gái đang ngồi kế bên anh đây… 1 người con gái xinh đẹp, tài giỏi và rất hiểu ý anh…
---------------------------------------------
Trong khi đó tại bệnh viện Seoul
- “Taecyeon à, chuyện của Yoona em đã thay anh giải quyết xong hết rồi… nên anh đừng lo nhé…” – Fany ngồi cạnh giường bệnh của Taecyeon và nắm chặt lấy tay anh
- “Mẹ Mi Young” – Ok Yub và Geum Ji từ ngoài cửa chạy vào
- “Hử? Ok Yub, Geum Ji? Sao giờ này hai đứa lại ở đây? Chưa đến giờ ra về mà?” – Fany ngạc nhiên khi nhìn thấy hai đứa con của mình
- “Hôm nay cô giáo của chúng nó bệnh nên cho hai đứa nó về sớm đó” – Bà Lee theo sau hai đứa nhóc
- “Mẹ… Vậy là nhà trường gọi cho mẹ ạ?” – Lại 1 lần nữa Fany ngạc nhiên nhìn mẹ mình
- “Không, họ gọi về nhà ấy chứ, may mà lúc đó mẹ về nhà lấy chút đồ nên sẵn ghé qua rước tụi nó luôn”
- “Thế ạ? Mà… sao mẹ không cho hai đứa nó về nhà ạ? Trong này nhiều vi khuẩn lắm, lỡ bệnh thì khổ nữa…” – Fany nhìn sang hai đứa bé rồi lại nhìn sang mẹ mình
- “Mẹ biết nhưng bây giờ ở nhà không có ai hết, với lại mẹ phải về công ty ngay bây giờ… nên đành đưa hai đứa nó vào đây với con thôi” – Bà Lee nói
- “Thôi được rồi, mẹ cho hai đứa ở lại đây nhưng hứa với mẹ là không được chạy lung tung… nghe chưa?” – Nghe mẹ mình nói thế Fany cũng không biết làm gì hơn, cô khom người xuống nét mặt có chút khó chịu nói với hai đứa con của mình
- “Dạ, tụi con biết rồi” – Ok Yub và Geum Ji ngoan ngoãn gật đầu
- “Vậy là được rồi phải không? Mẹ về công ty nha” – Bà Lee cũng mỉm cười nói
- “Dạ, mẹ đi cẩn thận ạ” – Fany nói với theo khi bà Lee ra khỏi cửa
- “Bà ơi, bà đi cẩn thận đó” – Hai đứa nhóc cũng nói theo
Rồi đột nhiên Geum Ji buông tay Fany ra và đi thẳng đến bên cạnh giường bệnh của Taecyeon
- “Geum Ji à, con…”
- “Mẹ ơi, sao ba ngủ lâu quá vậy?” – Geum Ji tựa mình lên giường và chống hai tay lên cằm hỏi Fany
- “Phải đó, Ok Yub muốn ba làm ngựa cho Ok Yub cưỡi, mẹ kêu ba dậy đi…” – Thằng bé Ok Yub cũng lắc lắc tay Fany
- “Hai đứa ngoan, ba mệt nên mới phải ngủ nhiều thôi… khi nào ba hết mệt thì ba sẽ dậy mà…” – Thấy hai đứa con hỏi như thế nên mắt Fany cũng bắt đầu rưng rưng vì thật sự cô không biết phải giải thích như thế nào cho hai đứa hiểu và quan trọng hơn cô cũng không biết khi nào Taecyeon mới có thể tỉnh lại
- “Thật sao ạ?” – Ok Yub ngây thơ hỏi
- “Uhm… Thôi, giờ hai đứa ngoan ngoãn ngồi đây, mẹ vào nhà vệ sinh 1 lát… nhớ là không được chạy nhảy đó lung tung đó…” – Fany bế hai đứa nhóc ngồi lên giường dặn dò rồi đi nhanh vào nhà vệ sinh để hai đứa nhóc không thấy được những giọt nước mắt sắp rơi xuống của cô
- “Dạ”
- “Noona” – Ngay khi Fany vừa vào nhà vệ sinh thì Ok Yub dùng tay khều khều Geum Ji
- “Gì hả?” – Geum Ji nói mà mắt vẫn không rời khỏi ba của mình
- “Không biết chừng nào ba mới dậy nữa… Em muốn ba dẫn em đi chơi” – Ok Yub chu mỏ lên hỏi Geum Ji
- “Đồ ngốc, sao em mau quên vậy? Không phải mẹ vừa nói là khi nào ba hết mệt thì ba sẽ dậy sao?” – Geum Ji lập tức nhăn mặt quay sang nhìn Ok Yub
- “Nhưng mà khi nào ba mới hết mệt chứ?” – Ok Yub nói trong khi áp sát gương mặt mình vào mặt Taec
- “Cái đó làm sao chị biết được?” – Geum Ji lắc đầu nói – “Này, mà em làm gì vậy?”
- “Ba à, mau dậy đi, Ok Yub muốn đi chơi, ba mà không dậy là Ok Yub giận ba luôn đó…” – Cậu bé bắt đầu nói nhỏ vào tai ba mình
- “Nè, em làm vậy ba sẽ dậy sao?”
- “Thì không phải mẹ cũng hay kêu chị em mình dậy vào mỗi buổi sáng bằng cách này sao?” – Ok Yub nói – “Ba à, ba dậy đi mà… Noona, sao ba không dậy vậy?” – Ok Yub xụ mặt xuống rồi hỏi Geum Ji
- “Xí, em kêu như vậy làm sao ba dậy chứ? Đứng đó nhìn chị này…” – Geum Ji đẩy Ok Yub sang 1 bên rồi đặt lên má Taecyeon 1 nụ hôn
- “Chị làm gì vậy?” – Ok Yub khó hiểu nhìn Geum Ji
- “Thì giống như mấy câu chuyện cổ tích mà mẹ Min Ah hay kể đó, công chúa sẽ tỉnh dậy nếu được hoàng tử hôn”
- “Chị coi ba là công chúa sao?” – Ok Yub tròn xoe mắt nhìn Geum Ji
- “Không… ba là hoàng tử, chị là công chúa, công chúa hôn hoàng tử cũng được mà…”
- “Xì, chị mà là công chúa gì chứ? Mà ba cũng đâu có dậy đâu?” – Ok Yub khoanh tay lại nói với Geum Ji
- “Em im đi, chắc công chúa hôn 1 cái chưa đủ…”
- “Thôi chị tránh ra đi, để Ok Yub kêu ba dậy cho mà…” – Thế rồi hai đứa nhóc cứ tranh nhau việc gọi Taecyeon dậy… Rồi đột nhiên…
- “Noona…” – Ok Yub dừng việc cãi nhau với Geum Ji lại
- “Chị đã nói là để chị mà…”
- “Ba… ba dậy rồi”
- “Nói xạo… ba có mở mắt đâu mà nói ba dậy chứ?” – Geum Ji nói khi vẫn thấy Taecyeon nhắm mắt
- “Em nói thật đó… ba dậy rồi” – Thằng bé Ok Yub vẫn cương quyết nói là Taecyeon đã tỉnh
- “Hai đứa làm gì mà ồn ào ngoài này vậy?” – Fany từ trong nhà vệ sinh bước ra…
- “Mẹ ơi, ba dậy rồi” – Ok Yub nhìn sang Fany nói
- “Ok Yub nói xạo đó mẹ” – Geum Ji lại cố cãi cho bằng được
- “Em không nói xạo mà…” – Ok Yub lắc đầu
- “Được rồi hai đứa, yên lặng nào, có chuyện gì vậy?” – Fany không hiểu hai đứa nhóc đang nói chuyện gì
- “Mẹ ơi, Ok Yub nó nói nó gọi được ba dậy kìa, nó nói dối”
- “Ok Yub không có nói dối, không tin chị nhìn đi, ba đang nắm tay Ok Yub mà…” – Ok Yub nhìn xuống bàn tay mình, quả thật tay của Taecyeon đang khẽ nắm lấy bàn tay bé nhỏ kia
- “Taecyeon à… Anh… Bác sĩ…” – Fany nhìn thấy điều đó… cô vui mừng đến độ không nói nên lời… sau vài giây bất động… cô lập tức chạy đi gọi bác sĩ…
---------------------------------------------
Trở lại với Seulong
- “Này… anh sao vậy? Từ lúc đến đây cứ ậm ừ… Đừng nói với em là anh… nhớ Min Ah eonni nha?” – IU ngồi xuống cạnh Seulong hỏi
- “1 chút” – Seulong nói
- “Anh thiệt là…” – IU cúi đầu xuống và nhìn chằm chằm dưới đất
- “Ya… con bé này… Giận sao?” – Seulong cũng cúi mặt xuống nhìn IU
- “Giận gì chứ?” – IU ngước mặt lên nhìn sang Seulong – “Nếu như anh thật sự nói là không nhớ thì em mới giận anh đó… vì Seulong mà em biết là 1 người rất coi trọng tình nghĩa mà… em yêu anh cũng vì thế thôi” – IU mỉm cười nói
- “Con bé này thiệt tình… mà… đó giờ anh tưởng em yêu anh vì anh đẹp trai chứ?” – Seulong nheo mắt lại chọc IU
- “Gì chứ? Anh nghĩ em là loại người gì hả? Bộ em giống hạng người mê trai đẹp lắm sao? Em nói cho anh biết nha, em mà như anh nói thì em đã chọn Nichkhun oppa rồi, chọn anh làm gì chứ? Ông chú…” – IU cố tình chọc ngược lại Seulong… thế rồi sau câu nói đó cô lập tức đứng dậy và bỏ chạy
- “Ya… Lee Ji Eun, em kêu ai bằng ông chú vậy hả?” – Seulong cũng lập tức đứng dậy và chạy theo cô
- “Em kêu anh đó… Ông chú à…” – IU vẫn tiếp tục chạy và Seulong vẫn cố đuổi theo cô xung quanh những luống hoa trong nhà kính…
Sau 1 hồi rượt đuổi, cuối cùng Seulong cũng bắt được IU nhưng lúc đó cô lại mất đà ngã xuống đất và đương nhiên điều đó cũng khiến Seulong ngã theo và đè lên người cô…
- “Ai da…”
- “Em không…” – Ngay khi vừa ngã xuống Seulong đã định đứng dậy nhưng lúc ấy mặt anh vô tình đã đối diện với mặt của IU, rất gần…
Cả hai cứ ở cái tư thế đó nhìn nhau rất lâu… rồi đột nhiên IU quay sang 1 bên để tránh ánh mắt của Seulong… và cô chỉ tay đại vào 1 cái cây phía ngoài để phá tan cái không khí ngượng ngùng này…
- “Hoa đó… là hoa gì vậy?”
- “Hử?” – Seulong nhìn theo hướng tay IU – “À… Tường Vi” – Seulong trả lời
- “Nó… có ý nghĩa gì không?” – IU vẫn tiếp tục hỏi khi nhận ra Seulong không hề có ý định rời khỏi người mình
- “Anh yêu em… mãi mãi…” – Khẽ mỉm cười, Seulong quay lại đối diện với mặt IU và nói
- “Gì… gì chứ? Em hỏi anh hoa chứ có…” – IU ngượng chín cả mặt khi nghe Seulong nói
- “Thì hoa tường vi có nghĩa là anh yêu em mãi mãi mà… Chứ em nghĩ gì hả?”
- “Hả? À không… chỉ là em tưởng anh…”
- “Mà nói thật, đó cũng là điều anh muốn nói với em mà…” – Vừa nói dứt câu Seulong đã cúi xuống và hôn IU, 1 nụ hôn say đắm và cuồng nhiệt…
|