|
The seventh story
NAGGING
Em sẽ chẳng nói ra những lời đó nếu như em không yêu anh
Em nói ra những lời đó từ tận đáy lòng mình vì em lo cho anh hơn ai khác
Hãy dừng mọi chuyện lại đi
Chỉ cần ta luôn tin vào cảm xúc của mình mà thôi
Buổi chiều tại nhà hàng Star Kit
- “Xin chào mọi người, em là đầu bếp mới đến, mong mọi người giúp đõ ạ” – Joo lẽ phép cúi đầu chào tất cả mọi người trong gian bếp kia
- “Minjoo phải không? Thay đồ rồi bắt tay vào việc đi…” – Bếp trưởng quay sang nhìn Joo và nói
- “Ah vâng, em sẽ ra ngay ạ…” – Joo vội vả vào trong thay đồ, khi cô bước ra thì không khí trong gian bếp này có chút gì đó khiến cô choáng ngộp hay nói đúng hơn là ngạc nhiên… Bởi vì giờ này chưa đến giờ mở cửa của nhà hàng nhưng không hiểu sao ai nấy lại hối hả chạy tới chạy lui chuẩn bị nhiều thứ như thế kia…
- “Cho em hỏi… chưa đến giờ mở cửa mà sao mọi người lại…” – Joo ấp úng đến bên 1 chị phụ bếp hỏi
- “À, vì hôm nay cậu chủ sẽ đến đây dùng bữa, cậu ấy đến trước khi mở cửa nên từ bây giờ chúng ta đã phải chuẩn bị rồi, em qua đó phụ mọi người đi…” – Người phụ bếp giải thích trong khi vẫn cắm cúi rửa các loại rau trong bồn nước…
- “Cậu chủ đến rồi, mọi người chuẩn bị đi…” – Trong lúc vẫn đang lơ ngơ không biết phải làm những gì thì người bồi bàn từ bên ngoài chạy vào thông báo
- “Đến… đến rồi sao?” – Tất cả mọi người dường như đều hốt hoảng khi nghe cậu chủ đã đến
- “Mọi người tập trung đi, tôi ra lấy thực đơn vào” – Vị bếp trưởng bước ra ngoài 1 cách không mấy thoải mái
- “Bộ cậu chủ… đáng sợ đến vậy sao?” – Joo thầm nói
- “Không những đáng sợ mà còn rất kì lạ nữa, những món cậu ấy yêu cầu toàn không có trong thực đơn…” – Người đứng kế bên Joo nghe thấy lời Joo nói nên giải thích với cô
- “Thế ạ?”
- “Uhm… nên mỗi lần cậu ấy đến là cái nhà bếp này y như địa ngục vậy…”
- “Đúng là thứ con nhà giàu chảnh chọe… cầu cho anh ngày nào đó bị trúng thực…” – Joo thầm nghĩ…
Ngay sau đó, bếp trưởng bước vào cùng với gương mặt còn khó coi hơn lúc đi ra…
Cả gian bếp dường như nín thở để lắng nghe xem thực đơn hôm nay là gì…
- “Thực đơn hôm nay… Joo… cô phụ trách các món salad đúng không?” – Bếp trưởng nhìn vào tờ thực đơn rồi quay sang nhìn Joo
- “Ah… vâng…” – Joo khẽ gật đầu
- “Vậy được rồi, mọi người chuẩn bị cho việc mở cửa hôm nay đi, còn Joo, cái này giao cho cô, làm cho cẩn thận vào…” – Nói rồi bếp trưởng dúi vào tay Joo tờ thực đơn rồi quay đi chỗ khác kiểm tra vài thứ thực phẩm…
- “Gì đây?” – Joo mở to mắt nhìn tờ thực đơn – “Salad hỗn hợp, không dầu ô liu, nhiều cà chua, các thành phần mỗi thứ dùng ½, không nước ép bưởi, thêm vào cà rốt, bắp cải tím, rau diếp và chuối… CHUỐI á?” – Joo hét lên sau khi đọc xong tờ thực đơn – “Anh ta ăn cái quái gì vậy?” – Joo thở dài rồi bước đến chỗ bếp phó – “Bếp trưởng đâu rồi ạ?”
- “Có chuyện gì? Sao không lo đi làm món salad đi?”
- “Nhưng mà thực đơn này quả thật không thể nào làm được… nó… nó là cái gì đó hỗn tạp chứ không phải salad đâu ạ… Nếu có làm ra cũng chẳng ngon lành gì đâu” – Joo giải thích
- “Sở thích của cậu chủ trước giờ là vậy mà… cô cứ làm theo đi… nếu không lại to chuyện đó…”
- “Vâng, em hiểu rồi…” – Joo ủ rủ nói rồi quay bước về chỗ làm việc của mình, lần đầu tiên trong đời cô thấy việc nấu ăn lại khó khăn đến vậy, công thức và nguyên liệu không đâu vào đâu, vả lại với tư cách 1 người đầu bếp thì làm sao cô có thể làm ra 1 món mà trong khi biết chắc nó không ngon cơ chứ?
Thế rồi sau 1 hồi suy nghĩ, Joo quyết định làm theo cách riêng của mình, làm theo những gì mà cô đã được học chứ không phải theo yêu cầu điên rồ của cái tên cậu chủ kia…
- “Xong rồi đây ạ?” – Joo mỉm cười với tác phẩm của mình và đưa nó cho bồi bàn
- “Món salad của cậu chủ đây ạ” – Người bồi bàn đặt đĩa salad xuống bàn 1 cách thận trọng, sau đó anh vội quay đi như thể có 1 trái bom sắp nổ tung tại nơi này vậy
- “Khoan đã…” – Nhưng chưa kịp bước đi thì vị thiếu gia kia đã gọi anh ngược trở lại
- “Vâng… cậu chủ… còn có yêu cầu gì ạ?”
- “Cái này là gì vậy? Nó hoàn toàn không phải là món salad tôi yêu cầu… Ai làm ra nó vậy?”
- “À, cái đó thì…”
- “Cô làm cái gì vậy hả? Sao không làm theo thực đơn mà cậu chủ yêu cầu chứ?” - Bếp trưởng quát mắng Joo ngay khi có phản hồi từ bên ngoài
- “Nhưng mà thưa bếp trưởng, thực đơn mà anh ta yêu cầu… chẳng những không ngon mà còn không ăn được đâu ạ…”
- “Nhưng tôi thích ăn như thế thì đã sao?” - Vị thiếu gia kia đột nhiên xuất hiện ngay sau lưng bếp trưởng khiến mọi người giật mình… - “Cô chỉ là 1 đầu bếp mới, sao dám có ý kiến nhiều vậy? Không phải nhiệm vụ của cô chỉ là làm theo những gì thực khách yêu cầu thôi sao? Mau làm lại đĩa khác cho tôi, tôi sắp đói chết rồi đây này…” - Vị thiếu gia đó liếc nhìn Joo bằng 1 ánh mắt sắc lạnh rồi quay lưng đi
- “Anh thật sự muốn ăn salad theo công thức của anh sao?” - Joo nói với theo
- “Phải, thì đã sao?” - Vị thiếu gia quay lại hỏi
- “Được thôi, nhưng nếu nó không ngon thì anh đừng có mà đổ thừa tôi đó…”
- “Căn cứ vào đâu mà cô dám bảo là không ngon hả?”
- “Theo cái công thức quái đảng của anh thì có làm kiểu gì cũng không ngon đâu, tôi dám cá đó…”
- “Cô không làm chứ gì? Được thôi…” - Vị thiếu gia kia nhìn chằm chằm vào Joo rồi gọi lớn – “Quản lý đâu?”
- “Vâng, cậu chủ cần gì ạ?” - Vị quản lý hối hả chạy từ ngoài vào bếp
- “Đuổi việc cô ta cho tôi NGAY-LẬP-TỨC”
- “Anh… được thôi… nếu thích ăn theo kiểu đó thì tự anh đi mà nấu đi… còn tôi, tôi nói cho anh biết là bây giờ tôi tự nghỉ việc… không cần anh đuổi đâu” - Nói rồi Joo tháo tạp dề và nón ra trước mặt vị thiếu gia kia rồi bỏ đi…
--------------------------------------------------
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Joo chán nản lê từng bước trên con phố… Cô không dám về nhà lúc này bởi vì biết giải thích thế nào cho người nhà cô hiểu đây… Ai đời lại bị đuổi việc ngay ngày đầu đi làm cơ chứ?
Lúc này đây Joo cảm thấy dường như cuộc đời màu hồng của mình đã bị 1 tên cực kì đáng ghét tạt nguyên xô mực đen xì vào vậy, và tên đó chính là cái tên cậu chủ đáng ghét kia… Joo tự thề với lòng mình rằng nếu còn gặp hắn ta 1 lần nữa thì chắc chắn cô sẽ khiến anh ta sống không được mà chết cũng không xong đâu…
--------------------------------------------------
Trở lại nhà hàng, sau khi đuổi Joo rồi thì vị thiếu gia kia trở lại bàn của mình và tiếp tục chờ đợi món salad kia…
- “Thưa cậu chủ, salad mà cậu yêu cầu đây ạ…” – Người bồi bàn 1 lần nữa đặt đĩa salad xuống bàn
- “Được rồi…” – Vị thiếu gia vừa nói vừa ra hiệu cho người bồi bàn rút lui – “Dám chê món mình yêu cầu không ngon hả? Chính cô là người…” – Vừa nói, vị thiếu gia đó vừa cho 1 nĩa salad lên miệng nhưng ngay lập tức lại vội nuốt nó và cầm ly nước lên uống – “Tệ đến vậy thật sao?” – Anh chàng nhăn nhó nhìn đĩa salad rồi lắc đầu đứng dậy bỏ đi…
--------------------------------------------------
Vài ngày sau
- “Cái gì chứ? 2 tuần nữa ba sẽ từ Mỹ về sao?” – Chansung ngạc nhiên khi nghe lời nói của mẹ mình
- “Phải, chắc con cũng vui lắm đúng không? Ba con nói kì này ông ấy sẽ về đây luôn, và còn… ông ấy muốn bữa ăn đầu tiên sẽ được ăn những món do chính tay con nấu đó…” – Mẹ Chansung vui vẻ nói với anh
- “Vâng… chuyện đó thì…”
- “Thôi, mẹ đi mua vài thứ để trang trí lại nhà cửa để đón ba con đây…”
- “Chết rồi… sao về nhanh vậy chứ?” – Chansung bối rối ngồi thừ xuống ghế nói…
Thật ra thì, ba của Chansung là 1 người đầu bếp nổi tiếng và chính ông cũng là người lập ra nhà hàng Star Kit thế nhưng do muốn tìm hiểu thêm nhiều cách nấu ăn ngon và mới lạ nên ông thường xuyên đi khắp nơi trên thế giới… Và vì chỉ có 1 cậu con trai duy nhất là Chansung nên ông muốn con trai nối nghiệp mình nên đã dặn dò Chansung phải theo bếp trưởng của Star Kit học hỏi… thế nhưng những lần anh chàng đến Star Kit ngoài việc đòi ăn ra thì còn làm gì khác đâu cơ chứ… thế nên khi nghe mẹ anh nói rằng ba anh muốn ăn những món do chính tay anh làm khiến Chansung đau đầu vô cùng…
- “Junho à, tìm gấp cho tớ 1 đầu bếp giỏi nhưng không phải là người có tên tuổi trong giới ẩm thực nghe chưa vì bọn họ nhẵn mặt tớ hết cả rồi…” – Chansung lấy điện thoại ra và gọi cho Junho, anh bạn thân nhất của anh để nhờ cậu ấy giúp
- “Gì? Tớ biết tìm ở đâu chứ? Cần gấp không?” – Junho ngạc nhiên hỏi
- “Ngay tối nay và liê tục trong 2 tuần, tìm gấp cho tớ đi…”
- “Thôi được rồi, để tớ tìm thử xem sao…” – Junho nói rồi cúp máy, đặt chiêc điện thoại xuống bàn 1 cách đầy lo âu… biết đi đâu mà kiếm người như thế về cho Chansung cơ chứ?
Và rồi đột nhiên Junho nhớ đến bạn gái anh, không phải cô nàng từng học nấu ăn tại 1 trường nổi tiếng sao…
- “Eunnie à…” – Junho quay đầu lại và gọi bạn gái anh khi cô đang ở trong phòng
- “Vâng?” – 1 giọng nói dịu dàng vọng ra từ phía sau cánh cửa…
- “Có phải em từng đi học thêm nấu ăn hồi còn ở trường trung học không?”
- “Uhm, mà anh hỏi chi vậy?” – Yeeun từ trong phòng bước ra hỏi Junho với ánh mắt tò mò…
- “À… vì anh có 1 thằng bạn đang cần người dạy nấu ăn cho nó trong 2 tuần và bắt đầu từ tối nay… em làm được không?” – Junho hỏi Yeeun
- “Cái đó thì…”
--------------------------------------------------
Chiều ngày hôm đó
- “Đi cẩn thận nha Joo”
- “Vâng, con biết rồi ạ” – Joo đáp trả khi mẹ cô nói với theo ngay khi cô bước ra khỏi cửa… - “Haiz, hôm nay lại biết phải đi đâu đây…” – Joo thở dài khi vừa đi được vài bước…
Rồi bỗng nhiên điện thoại của cô vang lên…
- “Yeoboseyo”
- “Joo à… tớ có việc cho cậu làm rồi này, muốn làm không?” – Đầu dây bên kia 1 giọng nói vang lên báo tin vui cho Joo biết
- “Thật á?”
--------------------------------------------------
- “Số 520 đường Kangnam… Đây rồi” – Joo lần theo địa chỉ mà bạn mình đưa để đến nơi làm việc mới của mình…
Joo đứng trước nơi ấy mà không khỏi ngạc nhiên bởi cái vẻ sang trọng và hào nhoáng của nó… Cô không nghĩ rằng nơi này thích hợp cho việc học nấu ăn tí nào cả…
Nhưng thôi kệ, thích hợp hay không dù gì cũng không phải là chuyện của cô mà, nhiệm vụ của cô chỉ là dạy thôi còn gì…
Kính kong…
Joo đứng trước chiếc cổng to đùng và nhấn chuông 1 cách thận trọng…
- “Cho hỏi ai đấy ạ?” – 1 giọng nói phát ra từ chiếc chuông trên cổng
- “À vâng tôi có hẹn với anh Hwang Chansung ạ…” – Joo trả lời
- “Vâng, tôi biết rồi, phiền cô đợi chút ạ…”
Khoảng 2 phút sau lời nói ấy, có 1 cô hầu gái bước ra và mở cổng dẫn Joo vào nhà…
- “Cậu chủ đang ở trên phòng chờ cô, giờ tôi có chút việc nên phiền cô tự lên đó nhé…” – Người đó nói với Joo rồi lui xuống
- “Vâng…” – Joo khẽ gật đầu rồi bước lên chiếc cầu thang dài ngoằng kia… và rồi cuối cùng cô cũng đến được nơi cần đến
Cốc cốc cốc…
Joo đứng trước cửa phòng gõ cửa nhưng dường như chẳng thấy tín hiệu trả lời…
Cứ thế mà tiếng gõ cửa mỗi lúc 1 dồn dập hơn…
Nhưng mãi cho đến 10 phút sau cánh của vẫn in lìm như thế nên Joo quyết định bỏ về
- “Làm gì mà gõ cửa dữ vậy hả?” – Ngay khi Joo vừa quay lưng đi thì đột nhiên cánh cửa mở ra và đứng ngay sau cánh cửa đó là Chansung…
- “Ai bảo anh…” – Joo định quay sang trách móc Chansung vì đã để cô chờ quá lâu nhưng không ngờ vừa quay lại Joo đã nhận ra Chansung chính là tên làm cô mất việc mấy hôm trước…
- “Yah… cô…” – Chính Chansung cũng không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy Joo ở đây – “là Junho kêu cô đến à?” – Sau 1 khoảng thời gian Chansung mới bắt đầu lên tiếng
- “Là Yeeun, bạn gái của Junho oppa bảo tôi đến…” – Joo lùi lại đứng trước mặt Chansung nói 1 cách trống không bởi cô vẫn chưa thể nào chấp nhận được cái sự thật là trong 2 tuần tới cô sẽ phải dạy nấu ăn cho cái tên đáng ghét này
- “Thật là… sao cái trái đất này lại tròn thế không biết…” – Chansung bắt đầu than thở… vì thật sự anh cũng chẳng muốn Joo dạy cho mình tí nào cả nhưng quả thật anh chẳng còn thời gian để đi tìm người khác nữa rồi
- “Cái này người ta gọi là nghiệp chướng đó anh có biết không? Đó là cái nghiệp mà Junho oppa phải làm bạn và nghe anh nhờ vả, là cái nghiệp của tôi khi làm bạn thân với cô bạn gái của anh bạn thân của anh… vì thế mà tôi phải dạy anh đây này…” – Joo nói xong thì quay lưng lại để bưng chiếc hộp các-tông đựng 1 số đồ làm bếp của mình
- “Cô đúng là đồ độc miệng mà…” – Chansung nhếch môi nói
Cạch…
Sau khi nghe câu nói của Chansung, Joo quyết định bỏ cái thùng các-tông ấy xuống và quay vào nói với anh ta…
- “Anh đem nó vào đi…” – Joo chỉ tay về phía chiếc thùng ấy nói
- “Sao lại là tôi? Đồ của cô thì cô tự đem vào đi chứ?”
- “Anh không đem á? Vậy tôi đi về…” – Joo có vẻ như nhận ra sự cần thiết của mình đối với Chansung thông qua lời nói của Yeeun và thái độ của anh hiện giờ nên cô quyết định thực hiện lời thề của mình… đó chính là hành hạ Chansung đến mức sống cũng không được mà chết cũng không xong…
- “Khoan đã…” – Chansung kéo Joo lại khi cô vừa quay lưng đi, điều đó khiến cho cô đắt thắng hơn bao giờ hết – “Coi như tôi sợ cô đi…” – Nói rồi Chansung giật lấy hộp các-tông từ tay Joo rồi bỏ và phòng… Cô nàng cũng nở 1 nụ cười chiến thắng rồi cũng theo anh chàng vào trong - “Rồi… chúng ta bắt tay vào việc được chưa?” – Chansung hỏi sau khi đặt chiếc thùng lên bàn
- “Chưa…” – Joo lắc đầu nói
- “Còn gì nữa?” – Chansung chóng 2 tay lên hông và hỏi Joo với giọng khó chịu
- “Tiền lương… tôi muốn biết là anh sẽ trả cho tôi bao nhiêu để tôi dạy anh trong suốt 2 tuần này…”
- “Nhiêu đây được chưa?” – Chansung lấy viết ghi con số 100.000 won lên tờ giấy trên bàn – “Tôi sẽ trả cô nhiêu đây 1 ngày”
- “Nhiêu đây á? Vậy xin lỗi nha…” – Joo cầm chiếc hộp trên bàn lên và lại bỏ đi
- “Ya… vậy rốt cuộc cô muốn bao nhiêu hả?”
- “Gấp đôi con số đó… chắc cũng không quá đáng chứ?” – Joo ở 1 nụ cười tươi quay sang nhìn Chansung
- “Cô đang thừa cơ cắt cổ tôi đấy hả?”
- “Cắt cổ anh á? Cái đó là tôi tính cả tiền anh khiến tôi mất việc làm đó chứ ở đó mà nói…” – Con mắt cười của Joo giờ đã chuyển sang hình viên đạn nhìn chằm chằm vào Chansung
- “Được rồi, vậy cô về đi… tôi không cần nữa…” – Quá bực tức với thái độ của Joo nên Chansung đã không thể nào nhịn nữa và đuổi cô về
- “Là anh nói đó, lỡ như anh có thay đổi ý định kêu tôi lại thì sẽ không còn giá đó nữa đâu…” – Joo cũng bực tức không kém Chansung, qua “phán” cho anh 1 câu xanh rờn rồi đóng sầm cửa lại – “Cái tên đáng ghét…” – Joo thầm nói trong khi đang bước xuống cầu thang
- “Cái tên Junho này, bộ hết người kiếm rồi hay sao chứ?” – Chansung đứng dựa lưng vào cửa sổ thầm nói trong khi đang chờ Junho bắt máy… - “Chết rồi…” – Và rồi đột nhiên Chansung thốt lên khi nhìn thấy xe của mẹ anh đang dần tiến vào cửa… - “Để mẹ thấy con nhỏ đó thì mình chết chắc…” – Chỉ nghĩ đến cảnh tượng mẹ anh bắt gặp Joo đang đi xuống và cô nàng sẽ khai ra mọi chuyện khi mẹ anh hỏi thì Chan đã cảm thấy lạnh xương sống rồi… anh thật sự không dám nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra sau đó nữa… thế nên anh vội chạy ra khỏi phòng và kéo Joo lại…
- “Theo tôi…”
- “Yah… anh làm gì vậy hả?” – Joo bị giật mình vì đột nhiên Chansung chạy tới và kéo cô ngược lên lầu
- “Im lặng đi, bị nghe được là chết đó” – Chansung lấy tay che miệng Joo lại nhưng cô nàng cứ í ới không thôi – “300.000 won chắc giá… OK?”
- “Uhm…” – Nghe đến đó thì Joo không còn la lối gì nữa, cô chỉ khẽ gật đầu rồi ra hiệu cho Chansung bỏ tay ra…
--------------------------------------------------
Trong phòng Chansung
- “Rồi, vậy hôm nay anh muốn làm món gì đây?”
- “Uhm… tôi muốn trong 2 tuần sẽ có thể nấu được 1 bữa ăn hoàn chỉnh gồm 1 món khai vị 3 món chính và 1 món tráng miệng… đủ thời gian chứ?”
- “Cái đó còn phải tùy người học nữa…” – Joo nhếch mép cười trong khi đang lấy vài thứ từ trong chiếc thùng kia ra…
- “Yah cô…”
- “Nhìn thấy anh như vậy thì tôi cũng đủ biết anh thuộc dạng chỉ biết anh không biết làm rồi thế nên tôi sẽ chỉ cho anh những món dễ làm nhưng lại rất đặc biệt… OK?”
- “Thật chứ?”
- “Thật… nhưng mà… anh có thể nói cho tôi biết vì sao anh muốn học gấp như vậy không?” – Joo nghiên đầu qua hỏi Chansung
- “Đó không phải chuyện của cô, lo mà dạy tôi đi…” – Nhưng anh chàng lại lạnh lùng đẩy đầu cô sang 1 bên rồi tự mình đi đến bên tủ lạnh
- “Xì… không nói thì thôi” – Joo chu mỏ nói rồi cũng đi theo anh sang phía đó… - “Uhm, vậy hôm nay làm salad nha…” – Joo nói khi nhìn thấy trong tủ lạnh nhà Chansung có khá nhiều rau củ
- “Gì hả?” – Chansung liếc sang nhìn Joo vì nghĩ cô có ý muốn đá đểu anh chuyện hôm trước
- “Gì là gì chứ? Tủ anh toàn rau thế này… không làm salad thì làm gì được…” – Joo đáp trả
- “Được rồi…” – Thấy Joo nói cũng đúng nên Chan đành nghe theo…
Tối hôm đó Joo đã rất kĩ càng dạy Chansung từng chút từng chút 1 từ việc thái rau, cắt củ quả thế nào cho đều và còn cả cách pha nước sốt theo tỉ lệ sao cho ngon nữa…
Nhưng cái anh chàng vụn về này thì lại chẳng làm được gì cho ra hồn cả, thái rau thì bị đứt tay, cắt củ quả thì cắt ra đủ thứ hình dạng khác nhau, còn pha nước sốt thì tiêu đường mắm muối cứ cho loạn cả lên…
- “Này, anh tập trung dùm tôi chút được không? Món này là món dễ nhất rồi đó…” – Joo nói với Chansung sau hơn 4 tiếng đồng hồ vật lộn với mớ rau củ kia…
- “Biết thế nào được, lúc tôi làm nó cứ loạn cả lên…” – Chansung thảy mạnh thau trộn salad xuống bàn mà nói
- “Này… chính vì vậy mà anh không thể nào làm ra được 1 món ăn ngon đó anh có biết không? Người ta nói từng cọng rau từng trái ớt đều có linh hồn, nếu anh nấu nó bằng cả tấm lòng và sự tỉ mỉ thì chắc chắn nó sẽ ngon, còn nếu anh cứ thế này thì tôi dám cá với anh luôn đó, ngàn đời anh cũng không thể nấu ra bất cứ thứ gì đâu…” – Joo thất vọng nhìn Chansung rồi nhìn sang thau rau nói – “Công thức với trình tự làm tôi ghi ra đây hết cho anh rồi, anh xem nó cộng thêm lời chỉ dẫn của tôi lúc nãy rồi tự tập làm lại đi chứ giờ cũng khuya rồi tôi phải về đây… Số điện thoại của tôi tôi cũng ghi trong này rồi, có gì gọi tôi… được chứ?”
- “Nè, cô chưa dạy tôi xong mà…” – Chansung hỏi Joo
- “Tôi nói rồi… anh phải tự suy nghĩ lại xem anh thật sự muốn học nấu ăn là vì cái gì, chứ nếu như anh cảm thấy việc học nấu ăn này là bị ép buộc thì dù tôi có dạy anh thế nào cũng không được đâu… vậy nha… tôi về à…”
- “Nè, vậy còn tiền công hôm nay…”
- “Hôm nay tôi chẳng dạy anh được gì nhiều nên thôi, tiền hôm nay tôi không lấy đâu… vậy nha…”
Sau khi Joo rời khỏi thì 1 mình Chansung đứng lặng yên mà suy nghĩ về những lời cô nói… Quả thật Joo nói không sai, đã đến lúc anh phải thật sự suy nghĩ đến việc rằng anh muốn học nấu ăn thật sự vì cái gì rồi…
--------------------------------------------------
5 giờ sáng hôm sau
Joo đang yên giấc trong phòng thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên in ỏi làm cô tỉnh giấc…
- “Gì vậy? 5 giờ sáng?” – Joo đưa tay mò lấy chiếc đồng hồ trên bàn và giật mình khi nhìn thấy cây kim đồng hồ mới chỉ chỉ đến số 5 – “Yeoboseyo” – Nhưng dù thế thì Joo vẫn cố gắng nghe máy…
- “Joo à, không ổn rồi, cô sang đây giúp tôi nhanh lên…”
- “Chansung?”
--------------------------------------------------
1 lát sau tại nhà Chansung
- “Xin lỗi vì làm phiền cô vào giờ này…” – Chansung nhẹ nhàng mở cửa và dẫn Joo vào trong nhà 1 cách cẩn trọng
- “Nhưng có chuyện gì chứ?” – Joo ngạc nhiên hỏi
- “Suỵt, lát vào trong rồi cô sẽ biết” – Chansung đưa tay lên miệng và ra hiệu cho Joo nói nhỏ tiếng
- “Thật ra là chuyện gì?” – Joo vừa ngáp vừa hỏi Chansung khi cả 2 vào phòng…
- “Nè, tôi theo công thức của cô làm hết rồi, cũng bỏ công sức cả đêm ra làm nhưng sao vẫn không được vậy? Làm ơn nói cho tôi biết” – Chansung đặt đĩa salad ra trước mặt Joo …
- “Anh… đã thức cả đêm để làm nó sao?” – Joo lại ngạc nhiên hỏi Chansung
- “Uhm… tôi làm y chang cách cô chỉ rồi nhưng ăn vào… kì kì sao á…” – Chansung ngồi xuống đối diện Joo nói
- “Anh có làm đúng theo những gì tôi chỉ không đó?”
- “Không sai 1 li, tôi làm y chang rồi còn gì… Hay là cô dạy sai nên nó mới như thế chứ?”
- “Anh… thôi đi… để tôi xem thế nào, có sai cái gì là anh chết với tôi…” – Joo cầm nĩa lên và găm lấy 1 miếng salad lên dùng thử… nhưng… có cái gì đó không ổn ở đây… tại sao cái nĩa lại nặng đến vậy chứ? Joo tò mò nâng chiếc nĩa lên và phát hiện ra 1 khoanh chuối to đùng đang nằm ngay dưới nĩa của cô… - “Yah… anh…” – Joo ngước lên nhìn Chan… - “Tôi nhớ là trong cái công thức của mình đâu có cái thứ tên C-H-U-Ố-I này đâu chứ hả?” – Joo nhấn mạnh từng chữ hỏi Chansung
- “À… cái đó…” – Chansung cười trừ nhìn Joo
- “Cái này thì sao hả?”
- “Thì tôi thích nên cho nó vào thôi mà… có gì sai chứ?” – Chansung cố cãi lại
- “Anh hai của tôi ơi, đâu phải cái gì anh thích anh cũng có thể cho vào được chứ? Chả nhẽ anh thích thuốc chuột rồi anh cũng cho vào để người khác ăn à?”
- “Cô nghĩ tôi khùng sao mà thích thuốc chuột hả? Mà phải rồi, nếu tôi có thật sự thích thuốc chuột thì người đầu tiên tôi cho ăn là cô đó…”
- “Vậy cám ơn lòng tốt của anh nha… cho tôi xin đi… Bây giờ làm ơn vào trong đó và làm lại đĩa khác cho tôi… nhớ là tuyệt đối không được cho bất cứ thứ gì khác vào… nhất là cái trái này nghe chưa…” – Joo cầm trái chuối trên bàn đưa qua đưa lại trước mặt Chansung
- “Được rồi!” – Chansung cầm đĩa salad lên rồi bước vào bếp
- “Nhớ đó…” – Joo vẫn ngồi yên đó nói với theo
Cứ thế Chansung cứ cặm cụi loay hoay làm theo công thức của Joo, có thể nói từ bé đến nay chưa bao giờ anh làm 1 điều gì đó mà lại chăm chú đến thế này… Liệu có phải cô bé đó đã thành công bước đầu tiên trong việc thay đổi con người anh hay không?
- “Nè… xong rồi nè… ngon lắm đó… cô…” – Chansung reo lên 1 cách vui mừng khi vừa nếm thử 1 miếng và cảm thấy nó rất ngon nhưng chợt anh nhận ra rằng Joo đã ngủ gục trên ghế sofa từ bao giờ bao rồi… Cũng phải thôi, ai mà có thể tỉnh táo nổi khi bị gọi dậy vào lúc 5 giờ sáng cơ chứ… Thế nên Chansung đã cho đĩa salad vào tủ lạnh và bế Joo vào giường của mình trong khi bản thân anh thì dọn dẹp những thứ còn sót lại trên bếp kia…
|
|