|
Chap 10: Nước Mắt Thái Tử
Part 1:
Rạng sáng, Sae trở về…
Mọi người mừng rỡ. Không có chút thay đổi sắc diện hay ưu tư, Sae thản nhiên một cách lạ lùng, cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
- Sae: Chào cả nhà! Mọi người sao vậy?
- Dong Hae: Em không sao chứ? Đêm qua đi cả đêm…
- Sae: À! Em có chút việc cần xác minh. Giờ em về rồi tức không có chuyện gì nữa. Thông báo với mọi người, chúng ta chuẩn bị cùng trở về đi.
- Kyo (tay vẫn xoa đầu): Sao chứ! Sao thay đổi ý kiến xoành xoạch thế? Vì lo cho cô mà tôi ra thế này nè!
- Seung Ho: Đúng là, biết thế ở nhà chờ chị ấy về cho xong, theo đến tận đây. Aiiii (Seung Ho bị Hyang Ki cắn vào bắp tay) (quát) Em điên à? Sao cắn sảng thế?
- Hyang Ki: Nghĩ tâm trạng chị ấy sao mà nói thế hở?
- Jae Joong: Thôi, mình về thôi. Cũng đã biết về nơi này rồi. Nơi này là ký ức buồn với Sae nên đi cũng đúng. (nói rồi đưa tay xoa xoa trán, bây giờ Kyo đã ổn, Jae Joong mới nhận ra đầu mình cũng bị đau)
- Kyo (vội vã lao đến): Phu quân à, anh cũng bị thương ư. Xin lỗi! thiếp vô tâm quá.
- Jae Joong (dùng một ngón tay đẩy Kyo ra, nhăn nhó): Ăn nói gì nghe nổi hết cả da gà!
Seung Ho, Hyang Ki xoa xoa cánh tay minh họa lời Jae Joong nói. Dong Hae phì cười, Sae cũng nhẹ mỉm cười.
- Kyo (quát): Sao chứ, đây như là thời Josun mà, ăn nói như thế cũng hợp tình hợp lý chứ sao!
Jae Joong vội đặt ngón tay lên môi Kyo “Đừng có nói như thế nữa, còn nghe em nói cái kiểu như thế đầu anh đang đau sẽ nổ tung đấy!”. Nói rồi Jae Joong quay lưng đi, đưa tay ngoắc mọi người theo cùng.
- Kyo: Em biết rồi! Phu…
Jae Joong quay đầu lại *liếc*. Kyo im ngay lập tức, cắn môi cười, mắt *chớp chớp*. Sae bảo mọi người đến chỗ tấm gương thực tại ảo trước. Cô sẽ đến sau vì còn giải quyết một việc. Mọi người đồng ý đến đó trước đợi cô.
Khi mọi người lên xe ngựa đi khuất, thẳng hướng kinh thành. Sae nhìn ngôi nhà mình và mỉm cười. Nụ cười lạnh lùng, tàn nhẫn xen chút hoang dại.
Sae phóng hỏa đốt chính căn nhà gắn liền với tuổi thơ, với ký ức hạnh phúc với cả sự đau thương không thể nào nguôi của cô. Con búp bê gỗ, quyển sách của Dong Hae, vẫn nằm bên trong căn nhà ấy. Lửa bắt đầu lan ra.
Nhìn căn nhà bốc cháy lửa ngút trời, Sae mỉm cười: “Cát bụi, rồi cũng trở về với cát bụi. Mọi người đã có nơi ấm áp quen thuộc để về rồi, con sẽ sớm giết chết tên thái tử và đi gặp mọi người, ba, mẹ, các anh, Seung Ho…chờ Sae nhé”.
Tiếng cười lạnh lẽo vang lên sau câu nói, nụ cười của một linh hồn quỷ dữ hay của một trái tim nhân từ bị tổn thương nghiêm trọng.
Sae quay lung đi. Mặc tất cả ký ức cháy rụi sau lưng…
****
Thế giới thực tại…
Mọi người chui qua tấm gương và trở về nhà. Họ mệt mỏi ngã người trên ghế sofa. Sae hôm nay vui vẻ khác thường. Cô hết cười rồi nói. Thấy cả bọn mệt mỏi, Sae đi lấy nước cho mọi người giải khát.
Cô pha một bình nước chanh thật to, rồi rót đều cho tất cả. Mọi người nâng ly, Sae cũng nâng ly. Khi ai cũng đưa lên môi nốc một hơi, Sae liếc nhìn họ, ly nước chạm môi cô nhưng Sae không uống.
Mọi người vừa đặt ly xuống bàn. Chỉ chốc lát, toàn thân họ choáng váng, xây xẩm, toàn cảnh chao đảo rồi mờ dần. Cả bọn gục xuống, ngã dài trên ghế sofa. Lúc này Sae mới đặt ly nước xuống khỏi môi mình, nhìn họ - cô im lặng. Sự im lặng đáng sợ…
***
Trên sân thượng…vẫn nơi tụ họp lũ ma sói và ma cà rồng, gió thổi lạnh. Gương mặt trắng bệt, đôi mắt đỏ, mái tóc xõa ra tung bay che phần nào ánh nhìn lãnh đạm, Sae trong bộ đồ đen bó sát, khoanh tay, bắt chéo chân ngồi vắt vẻo trên gờ tường thành lan can nhìn xuống Seung Ho, Hyang Ki, Jae Joong, Dong Hae, Kyo đang bị trói gô trên nền.
Jae Joong và mọi người lúc này vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ mê mệt vì thuốc Sae bỏ trong nước chanh. Họ ngạc nhiên khi mình bị trói chặt như thế và càng ngạc nhiên hơn khi người làm tất cả chuyện này, ra tay với họ lại chính là Sae.
Sau khi thuốc họ ngủ say, Sae trói chặt cả bọn mang lên đây làm mồi cho lũ ma cà rồng. Họ thật không thể nào hiểu nỗi hay tưởng tượng ra cô gái này có thể làm chuyện ác độc với những người đã bên cạnh đã yêu thương cô như vậy.
*Chúng ngon quá!* Lũ ma cà rồng rít lên
Sae phá lên cười vang.
- Dong Hae: Sae! Em sao vậy?
- Kyo (vùng vẫy): Sao cái gì, cô ta đúng là một con quỷ dữ đội lốt người. Tôi không chịu chết sớm thế này đâu, còn chưa động phòng với Jae Joong, chưa kết hôn, không thể chết được…
Lũ ma cà rồng chợt nghiêm lại, phun nước miếng “Im đi, đừng nói mấy cái chuyện giao phối kinh tởm ấy trước mặt bọn ta…”
- Kyo (cãi lại): Giao phối…ngươi thì biết cái gì. Ai bảo kinh tởm!
- Hyang Ki (khịt mũi, sắp khóc): Kyo, hình như chị chưa hiểu ra vấn đề hả, chúng ta sắp chết đến nơi rồi mà chị còn tâm trạng nghĩ đến mấy cái chuyện đó rồi đi gây lộn với cái lũ ma muốn giết mình.
Lũ ma cà rồng cười hớn hở *chính xác! Con nhỏ này nói hay nè*
- Seung Ho: Trời ơi điên mất. (nhìn Sae, gào) vậy là sao????
- Jae Joong: Em có còn là em không đó!
*Sae chỉ mỉm cười*
- Jae Joong (vùng vẫy): Trả lời anh đi! Có thật là em không? Nếu còn chút gì là em thì giết anh thôi, tha cho tất cả đi.
- Kyo (trợn mắt): Không được, cô mà đụng đến anh ấy Kyo này sẽ vặt trụi lông cô, sẽ giết chết cô một cách từ từ bi thảm nhất, sẽ xé xác đem ngâm muối…sau đó tôi lột da cô, mỗi mảnh quăng mỗi chỗ. Có nhặt lại ráp cũng không bao giờ đủ !
- Dong Hae: (quát) KYO !!! Không được, không có ai chết cả. (nhìn Sae) Sae! Em tỉnh lại đi, người anh biết không phải thế này, em có chuyện gì rồi phải không? Nói anh nghe đi, anh dù nghe em nói xong có phải chết cũng không hối tiếc.
- Hyang Ki (thờ dài): Dong Hae đúng là nam nhân tốt!
- Seung Ho: Mà Kyo độc mồm độc miệng thật, cứ đà này anh nghi cô ta chết đầu tiên quá!!!
*Sae vẫn im lặng, cô lạnh lùng quay mặt đi*
Những con ma cà rồng bắt đầu bao vây anh em Jae Joong. Hai cô gái hét lên. Sae vẫn vô cảm. Bọn ma cà rồng xúm vào họ, tên bóp cổ, tên kề sát răng nanh nhọn hoắc vào. Cả bọn nhắm mắt lại, vùng vẫy chống cự, nhưng vô ích.
Tưởng đâu chết chắc thì ngay lúc ấy cứu tinh của cả bọn đã đến. Il Woo từ đâu xuất hiện, đôi mắt anh lấp lánh trong đêm, gương mặt sáng bừng bởi ánh trăng rọi vào. Il Woo rút súng, những con ma cà rồng không đáp trả mà lập tức bỏ chạy. Sae nhảy xuống, bước đến trước mặt Il Woo dùng đôi mắt sắc lạnh mà nhìn anh. Anh cũng nhìn cô chăm chăm, Il Woo vung tay cho tiêu mang bên người biến thành kiếm chém đứt dây trói cứu mọi người. Cả bọn thoát lập tức tránh sang bên nhìn hai người trước mặt.
- Sae (cười): Chào phu quân, anh khác trước nhiều quá đấy. Suýt thì nhận không ra, tôi lại đi yêu con người này chứ. Một con người, một gương mặt mà có thể quyến rũ tôi đến hai lần!
- Il Woo: Em hận anh nhiều lắm đúng không?
- Sae (cười): Nhìn thấy cả nhà tôi bỏ mạng, anh vui chứ, còn giả vờ chết cùng họ. (vỗ tay) Thật là một màn kịch hoàn hảo.
- Il Woo: Em thật cho anh là người như thế?
- Sae: Chứ anh nói tôi phải nghĩ sao về anh đây. Còn vờ vịt trước mặt tôi ở thế giới này. Cứu tôi làm gì, hay là lúc ấy anh nghĩ cứu sống tôi để rồi vờn tôi, hành hạ tôi, trêu đùa cái sự đau khổ, căm thù của tôi. Hôm nay tôi nhất định phải bắt anh nói ra tung tích tên thái tử, sẽ cho anh thấy thế nào là Sae sau bao mất mát.
- Il Woo: Anh chỉ có một hy vọng, là em được hạnh phúc, em mỉm cười thôi, em hiểu không. Em giết anh cũng được, nhưng em phải hạnh phúc thật sự. Đừng như thế này. Anh đã từng nói Dong Hae tốt hơn anh cả ngàn lần, anh đã từng lơ em, đã im lặng để em có thể yêu Dong Hae.
- Sae: IM ĐI! Giả dối!
Sae vung tay, con dao găm ma quái lại hiện lên trong tay cô, cô lao vào Il Woo ra đòn, cô thật sự cảm thấy nổi giận, căm thù, hụt hẫng và có cả đau đến nghẹt thở. Tim như sắp chết đến nơi, vỡ vụn vì người đứng trước mặt mình.
Il Woo dùng tay không, đánh trả. Anh tuyệt nhiên không muốn dùng vũ khí tổn thương Sae. Hai bên đánh nhau ác liệt.
- Il Woo (nói to): Mọi người chạy đi! Đừng ở đây nữa.
- Dong Hae: Nhưng mà…
- Il Woo: Chạy đi! Đừng nói nữa.
Dong Hae chưa kịp phản ứng gì thì mọi người đã kéo tay anh lôi đi. Thấy Il Woo dứt khoác như thế, chưa bao giờ cậu ta như vậy nên Jae Joong biết mình phải làm gì.
Trận đánh nhau giữa Il Woo và Sae khiến cho bầu trời nổi sấm chớp. Những lúc thế này ma lực là mạnh nhất nên Il Woo không thể đấu lại Sae. Bằng một động tác nhanh gọn, Sae đã tóm được cổ Il Woo và vung con dao găm sáng loáng ra trước mặt anh:
- Sae: Nói! Thái tử ở đâu?
- Il Woo (nhắm mắt): Em giết anh đi!
- Sae (mắt long lanh, hét): Tôi hỏi anh thái tử ở đâu?
- Il Woo: Giết chết anh rồi em sẽ biết tất cả!
- Sae: Anhhh….
*Ầm**Ầm* Sae nổi giận, ma lực từ người cô phát ra khiến cả hai văng ra khỏi nhau. Chưa bao giờ ma lực của Sae lại mạnh như vậy. Chính cô cũng tổn thương bởi năng lực của mỉnh. Sae phủi người đứng thẳng dậy, Il Woo cũng đứng thẳng người. Anh giơ thanh kiếm bạc ngang trước mắt.
- Il Woo: Nếu em không giết anh, anh sẽ giết em đấy!
- Sae: Được, bắt đầu vui rồi đó!
- Il Woo: Em biết thứ này đúng không?
- Sae: Tốt nhất anh nên đâm một nhát thật mạnh nhé, vì tôi không dễ chết đâu.
Hai người một lần nữa lao vào nhau. Sae thật lạ khi cô hoàn toàn có lợi thế nhưng cô lại từ bỏ biết bao nhiêu cơ hội để giết Il Woo. Sae đã không thể ra tay.
Đúng lúc ấy….*Phụt*
Tên quỷ sa tăng xuất hiện ngồi vắt vẻo trên thành lan can chỗ cũ Sae ngồi, hắn đong đưa chân cười khích bát.
- Sae: Ta chẳng phải đã nói ta và ngươi sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa sao!
*Ta chỉ đến giúp ngươi mau hoàn thành lời thề ma quỷ thôi, ngươi rõ là mù*
- Il Woo: Tên khốn! Vì ngươi cô ấy mới ra như thế.(Il Woo lao vào hắn, tên Sa Tăng biến mất, xuất hiện sau lưng Sae)
*haha ngươi nói sai rồi, là vì cô ấy muốn như thế, ta chỉ giúp đỡ cô ấy hoàn thành tâm nguyện thôi*
- Sae: Im đi! Ngươi nên biến đi. Đừng để ta dùng sức mạnh của ngươi chống lại ngươi.
*Thật là…cô vẫn ngu ngốc quá cô bé ạ, cô rốt cuộc tại sao không giết hắn, ta nói cho mà biết, hắn chính là thái tử mà cô đang tìm kiếm đó. (cười lớn) Giết đi! Giết hắn ngay, không thì cô sẽ chết thế mạng như chính lời thề của mình. Thân cô vốn bất tử, vậy mà vừa rồi khi cô giao động trước hắn, chẳng lẽ cô không nhận ra sức mạnh của cô đã tổn thương luôn cả cô sao? hahaha*
- Sae: Ngươi nói dối!
*Nhún vai*_Tin hay không thì tùy, bài bái, lần này không bao giờ gặp nữa hahaha_Tên quỷ sa tăng cười vang rồi biến mất.
Sae sau câu nói ấy chết đứng, nhìn Il Woo. Mọi thứ trước mắt cô bây giờ mới thực sự sụp đỗ. Giọt nước mắt lạnh lẽo trào ra từ đôi mắt đỏ và lăn dài xuống gương mặt. Sae nắm chặt con dao găm trong tay. Toàn thân cô run lên.
Il Woo mắt long lanh nhìn Sae. Rồi một giọt lệ từ khóe mắt anh cũng lạnh lẽo lăn xuống. thấm ướt cả gò má. Tay nắm chặt tiêu kiếm bạc…
Họ nhìn nhau…chẳng thể nói lên được lời nào…
Bọn độc ác ra tay chém đầu cả nhà Sae, đem bêu đầu mừng sinh nhật thái tử mà cô chỉ muốn băm vằm lại là ba mẹ của người cô yêu nhất.
Sae hận…
Hôn phu của cô, được cả gia đình cô yêu thương bảo bọc từ nhỏ…người cô đã yêu hơn chính bản thân mình…lại cam tâm nhìn cả nhà cô bị giết.
Il Woo…Sae không biết anh có hận cô như cô đã hận anh không?
Chính tay Sae cũng đã giết chết ba mẹ, sư phụ, biểu huynh, tỷ, muội toàn thể gia tộc nhà Il Woo trả thù, khiến máu nhuộm cả hoàng cung.
***
Il Woo vẫn đứng lặng nhìn Sae…Đôi mắt vô thần
Ngoại Truyện:
Câu chuyện xảy ra khi các chàng trai cô gái còn bé. Vào cái hôm Il Woo không đến nhà Sae chơi cùng mấy anh em như thường ngày.
- Il Woo! Phụ mẫu con đến đón con đây_Tiếng người dì mù lòa phân trần.
- IW: Dì nói dối, họ chết cả rồi, làm gì còn ai nữa mà đến. Hai người này con không quen.
- Il Woo, con phải tin ba mẹ, ba mẹ thật sự là ba mẹ của con. Chúng ta là vua và hoàng hậu, con là thái tử duy nhất của vương quốc này. Vì lời tiên tri, ta buộc phải giao con cho pháp sư bảo vệ, bây giờ bọn ta đến đón con đây. Bọn ta đã tìm được cách khác bảo vệ con.
- Pháp sư nào chứ? Các người muốn đưa tôi đi nên gạt tôi có phải không.
*Người dì mù lòa của Il Woo quỳ xuống, bây giờ trông bà ta không hề giống một người mù tí nào*
- Xin lỗi thái tử, thời gian qua đã bắt người chịu khổ, thần không phải là dì của người, mà thần là pháp sư bên cạnh hoàng thượng và hoàng hậu. Thần được hai người tin tưởng tín nhiệm giao tính mạng đứa con duy nhất cho thần bảo vệ. Thời gian qua thần không thể để người sống sung sướng. Vì như thế bọn “yêu” quỷ quyệt sẽ đoán ra và tổn hại người. Thần phải giả mù dối gạt người chỉ chờ đến ngày hôm nay.
- Il Woo: Dì à!
- Il Woo à, con đừng gọi pháp sư là dì nữa, con là thái tử, đã đến lúc con hồi cung rồi, ba mẹ sẽ đưa con đến nơi tốt đẹp hơn ở đây gấp nhiều lần.
- IW: Con không muốn. Con muốn ở bên cạnh bạn bè.
- Hoàng hậu: Cái đám nhóc ấy làm sao xứng với thân phận tôn quý của con.
- IW: Con không cần biết, không có họ con không đi đâu hết.
- Hoàng hậu: Connn…
- Xin lỗi hoàng thượng, hoàng hậu, thần đã không dạy bảo thái tử chu đáo. Thần cứ nghĩ không cho thái tử hòa đồng, thân phận của người càng bị nghi ngờ. Thật không ngờ thái tử lại trở nên như vậy.
- Hoàng thượng: Thôi không sao, khanh làm thế cũng đúng mà. Tính tình nó có phần cố chấp giống ta. Khanh không để thái tử tổn thương là tốt lắm rồi.
- Đa tạ hoàng thượng!
- Hoàng thượng (nhìn Il Woo): Vậy giờ ý con muốn thế nào mới chịu gọi ta là phụ hoàng và theo về đây?
- IW: Con muốn ở lại đây, bên cạnh gia đình Sae, con muốn có bạn bè.
- Hoàng hậu: Con thật quá đáng!
- IW: Vậy thì hai người đi đi. Con vốn là đứa mồ côi con không cần ai cả.
- Hoàng hậu (nổi giận): Con…
- Xin lỗi thần mạo muội nói, thái tử à! Chẳng phải thái tử luôn ước mình có ba mẹ để được cưng chiều, chăm sóc như đám nhóc ấy sao. Vậy mà giờ họ ở đây rồi, người lại nỡ chối bỏ họ. Người sẽ không ân hận chứ?
- IW: Con...
Hoàng hậu nhào đến ôm Il Woo vào lòng. Lần đầu tiên Il Woo cảm nhận được sự ấm áp trong lòng mẹ, cậu bé đã không còn ngang bướng nữa.
- Il Woo: Mẹ à!! Con thật không muốn rời xa họ đâu.
- Hoàng hậu: Mẹ biết, Il Woo của mẹ ngoan, đã chịu gọi mẹ rồi. Con hãy nói với phụ thân con đi!
- Il Woo: Ba à, ba là vua đúng không? Vậy nói gì cũng được, làm gì cũng được đúng không? Vậy có thể giúp con chứ.
- Hoàng thượng: Ta…(thở dài, suy nghĩ một lúc) Thôi được rồi, ta sẽ chiều ý con, nhưng con phải hứa với ta một chuyện. Con có giữ lời không?
Il Woo khẽ gật đầu.
- Con sẽ được ở lại đây nhưng phải bái pháp sư làm sư phụ, từ bây giờ pháp sư sẽ ở một nơi khác, hàng ngày con phải đến đó học cách tự bảo vệ mình. Còn nữa, không được cho bất kỳ ai biết về nơi đó. Nơi con sẽ gặp chúng ta và pháp sư. Hàng năm, sinh nhật con con cũng phải hồi cung cùng chúng ta một gia đình chung vui, xuất hiện trước mặt bá quan văn võ. Có làm được không?
- Il Woo: Dạ được!
- Hoàng hậu: Con trai, không ở cùng chúng ta con không hối hận chứ? Chúng ta còn bận rất nhiều việc, chưa chắc sẽ gặp con mỗi ngày được đâu.
- Il Woo: Con hiểu! con không hối hận.
- Hoàng thượng: Vậy thì được rồi. Nhớ lời hứa của con đấy!
Hoàng thượng, hoàng hậu ôm Il Woo một lần nữa rồi quay đầu bỏ đi, Il Woo nhìn theo, mắt rươm rướm nhưng vẫn không lay chuyển quyết định của mình. Pháp sư cúi đầu cung kính tiễn.
Từ lúc đó pháp sư (dì Il Woo) biến mất.
Thật ra bà ta đã đi qua tấm gương thực tại ảo được giấu trong nhà sang thế giới khác. Cái thế giới mà đức vua và hoàng hậu đã tìm được nhờ vào di thư của tiên hoàng từng xuyên không để lại. Họ đã định đưa Il Woo đến đó cho đến khi tất cả “yêu” đều bị tiêu diệt. Nhưng Il Woo quyết tâm ở lại đây.
Vì lới hứa với ba mẹ, và phải chịu trách nhiệm cho quyết định của mình, Il Woo sống một mình cô độc, không người chăm sóc dù chỉ mới 7 tuổi. Hàng ngày, cậu đều phải xuyên qua tấm gương thực tại ảo, đến thế giới khác học tập một cách chăm chỉ cùng pháp sư khoảng vài canh giờ. Sau đó mới được trở về.
Il Woo đã trở thành một đứa trẻ cô đơn, mang đầy tâm trạng khi tuổi còn rất bé. Mỗi khi cảm thấy buồn Il Woo hay ra gốc cây ngồi một mình. Đó chính là nơi cô bé Sae tìm thấy cậu nhóc đang nằm ngủ. Nhìn thấy giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt cậu bé xinh xắn và đã hôn cậu. Nụ hôn đầu tiên.
Ngày cậu buồn nhất chính là ngày Il Woo biết mình là thái tử, biết mình có cha mẹ, nhưng họ không phải là người nhân từ hệt như ba mẹ Sae mà Il Woo vẫn thường tưởng tượng ra, từ đây trở đi sẽ chỉ có một mình cậu trong căn nhà trống trải, đêm ngủ một mình, ngày cũng một mình. Vui cười một mình, buồn một mình. Chỉ có vài canh giờ để gặp pháp sư và ba mẹ. Nhưng ba mẹ không phải lúc nào cũng rãnh rỗi để hàng ngày có thể đến thế giới ấy xem cậu học.
Nhưng có Sae, có Dong Hae, Jae Joong. Seung Ho…có gia đình đầm ấm ấy, Il Woo cảm thấy không hề hối hận với lựa chọn của mình. Nụ cười của Sae khiến nỗi buồn của Il Woo tan biến. Được cõng Sae, đi dạo cùng cô bé, cô bé ôm cổ hát cho mình nghe, Il Woo biết mình đã không lựa chọn sai. Cậu bé chợt mỉm cười thật tươi. Từ bây giờ cậu sẽ coi gia đình Sae chính là gia đình thật sự của mình.
Il Woo dần dần đã sống luôn ở nhà Sae, thành một thành viên thật sự…
****
Il Woo hôm nay nhận được một niềm vui thật lớn. Ba của Sae đã đề cập đến chuyện hôn nhân cho cô và anh. Vì Sae vẫn chưa 18 tuổi nên tạm thời họ sẽ hứa hôn trước. Vào thời điểm thích hợp, cả hai sẽ tổ chức hôn lễ, vì Il Woo không có cha mẹ nên ba mẹ Sae sẽ thay thế luôn vừa là cha mẹ, vừa là nhạc phụ, nhạc mẫu đứng ra chủ trì hôn lễ cho anh.
Il Woo cảm thấy biết ơn vì gia đình này đã không miệt thị anh là đứa trẻ mồ côi. Anh có cha mẹ chứ, nhưng anh lại không thể nói ra mình là thái tử. Nếu nói ra liệu ba mẹ Sae có chập nhận anh bởi anh là con của hai người độc ác toàn vương quốc đang nguyền rủa. Còn ba mẹ anh nữa, khi biết chuyện họ có chấp nhận Sae là thái thử phi dễ dàng, không miệt thị cao thấp, sang hèn như ba mẹ Sae chấp nhận anh bây giờ không. Thời gian gặp ba mẹ, gần họ tuy không nhiều, nhưng Il Woo nhận ra ba mẹ mình không phải là những người có thể suy nghĩ lại, họ sẵn sàng vì con mình mà bất chấp tất cả, vì lợi ích gia tộc hoàng gia mà bỏ mặc sự sống của người khác. Nếu biết Il Woo lấy một cô gái dân đen, không chừng chính Sae sẽ gặp phải nguy hiểm.
Il Woo quyết định, anh sẽ không nói ra sự thật này. Anh sẽ hứa hôn cùng Sae. Sẽ bảo bọc, che chở cho cô cả đời.
Những tưởng mọi chuyện sẽ yên ổn nhưng vào ngày hai người hứa hôn. Đêm ấy Jae Joong lâm trọng bệnh. Những tưởng anh trai cả của Sae không qua khỏi. Nhưng sau trận bệnh thập tử nhất sinh ấy, Jae Joong khỏe mạnh trở lại, thay đổi rất nhiều. Biến thành một “yêu” y như mẹ Sae, sự thật về gia đình Sae được phơi bày.
Il Woo thật sự choáng váng, không phải anh lo sợ về lời tiên tri cho cái chết của mình mà anh lo sợ vì từ đây gia đình này có thể trở thành mục tiêu của ba mẹ anh và pháp sư bất cứ lúc nào. Anh càng phải ra sức bảo vệ họ. Sao lại có thể trớ trêu với anh như thế. Anh chỉ còn biết cầu xin một điều. Xin cho Sae đừng trở thành “Yêu”, đừng mang dòng máu đó như anh trai cô. Bởi nếu như thế Sae sẽ chẳng bao giờ có thể đường đường chính chính mang thân phận thái tử phi mà nhập cung. Ở cùng một nơi với pháp sư, vua và hoàng hậu, chắc chắn Sae sẽ bị bại lộ.
Nhưng điều duy nhất anh cầu xin đã không như mong muốn. Dong Hae không có năng lực làm cho Il Woo càng thêm hy vọng về Sae, càng hy vọng anh lại càng sụp đổ bởi không lâu sau đó Sae ốm nặng…và rồi…cô cũng có năng lực phi thường.
Seung Ho tiếp theo cũng y như thế…dường như chỉ có Dong Hae là người duy nhất thoát khỏi. Tất cả lần lượt đều trở thành “yêu”. Mà không…gia đình này vốn dĩ đã là yêu.
Il Woo từ lúc ấy luôn mang một mối lo âu, tâm trạng không lúc nào được thoải mái. Làm sao anh có thể bảo vệ được mọi người, anh yêu cái gia đình này còn hơn cả bản thân, yêu những anh em từ nhỏ đã luôn bên mình, yêu người con gái luôn xem mình là cả một thế giới.
Phải làm sao?????_Đó là câu mà hàng ngày Il Woo vẫn luôn tự đập vào ngực mình mà hỏi. |
|