|
Part 2: Cứ vui vẻ trong ánh sáng đi và chờ đợi sự trả thù
Seung Ho, JunSu gặp lại nhau, ánh mắt vui mừng nhưng ẩn chứa đau đớn khi tương phùng của họ khiến Susu không khỏi thắc mắc. Rảo bước bên cạnh JunSu, Seung Ho chốc chốc lại thở dài. Sự nặng nề trong hơi thở biến thành làn khói trắng trong khí trời lạnh giá lởn vởn trước mắt anh.
*Quá khứ, sao cứ đeo bám chúng tôi mãi thế* câu hỏi này chỉ trực chờ thoát ra từ đôi môi hai chàng trai.
Bước chân JunSu đột ngột dừng lại…trước mặt anh giờ đây là một chàng trai tuấn mỹ khác. *Il Woo phải không?!* môi JunSu khẽ thốt lên trước người con trai ấy. Il Woo trong chiếc áo trắng, khoác bên ngoài cái áo len đỏ mỏng manh đang đứng khoanh tay nhìn JunSu, cách ăn mặc sơ sài của anh ấy giữa mùa đông lạnh giá khiến Il Woo trở nên dị thường trong mắt mọi người. Thở hắt ra sau khi nghe Jun Su gọi tên mình, đôi mắt u uất, anh mỉm cười.
Nhận được điện thoại của Seung Ho, Il Woo đã đến ngay…
Một góc quán cà phê, ba chàng trai ngồi trầm tư, họ có quá nhiều chuyện để nói, quá nhiều nuối tiếc nhưng lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu, bắt đầu từ ngày họ gặp nhau, hay bắt đầu từ cái ngày định mệnh đó.
*Ngày mà chẳng ai muốn nhớ tới nữa nhưng thật ra trong tâm trí lại chưa từng quên.*
Susu ngồi ở một chiếc bàn khác chăm chú nhìn ba chàng trai. Trong đầu cô mang hai suy nghĩ, phần thắc mắc có chuyện gì đã xảy ra với họ, phần lại nghĩ sao có thể có một gia đình hoàn hảo với ba mỹ nam thế này. Cô thấy mình thật giống nữ chính trong phim Hàn khi một lúc có thể bên cạnh ba anh đẹp như hoa. Nhưng rất tiếc sự thật vẫn là sự thật, cô bị cho ra rìa, bị bắt ngồi riêng *haizzz…* Susu thở dài *Phim Hàn cái gì chứ, nữ chính cái gì chứ (nhìn vào ly kem) giờ ngồi một mình với kem có bi thảm không! Thiệt là giống tạt gáo nước lạnh vào mặt người ta mà, ít ra cũng ngó tới mình một chút chứ* Susu trút giận vào ly kem, cô ăn ngấu nghiến nó. Ly thứ 4…
****
Tuyết rơi mỗi lúc một dày đặt.
Nhiều giờ sau. Rời khu chợ Dong Dae Mun…
Sae rảo bước trong khuôn viên trường đại học. Cô tiến thẳng đến phòng hiệu trưởng. Không phải thời điểm này là lúc để cô đi học mà chỉ là theo lệnh Jae Joong. Sae buộc phải làm điều Jae Joong sai bảo, cô thật cũng chẳng biết anh ấy làm thế vì suy tính điều gì nhưng anh ấy có cách nghĩ của anh ấy, cô bây giờ không có quyền lựa chọn hay thắc mắc, chỉ biết thừa hành và cả đời phục tùng.
Sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ Jae Joong giao, Sae rời khỏi ngôi trường ấy, cô đi như một cái bóng, nhẹ nhàng và lặng lẽ, bước đi của cô một lần nữa biến mất sau màn tuyết trắng xóa.
Coffee – cake shop gần trường…
Bước đi của Sae đột ngột dừng hẳn lại, quay đầu nhìn qua tấm kính cửa quán, ba chàng trai đang ngồi đó, ba người con trai…anh, em, người cô để ý ngày còn nhỏ đều đang ở đây, họ đang vui vẻ, họ có biết cô cô đơn đến thế nào khi bị họ bỏ rơi không? Ánh nhìn của Sae càng sắc lạnh hơn khi nhìn sang Susu, cô gái ngồi cách đó không xa.
_Ba người cần cô em gái trong sáng lắm chứ gì, còn tôi vấy bẩn trong tội ác, các người ruồng bỏ chẳng muốn nhớ đến. Được, vậy để tôi vấy bẩn lên cô ấy, xem các người sẽ hận tôi đến thế nào. Chờ đó!_Sae mấp máy môi rồi rời đi với đôi tay nắm chặt.
Khoảnh khắc Sae rời đi, Il Woo bất giác quay nhìn ra cửa. Anh không biết anh đang trông đợi điều gì, chỉ là vừa rồi đột nhiên anh có cảm giác có thể gặp lại Sae một lần nữa, lần này nếu cô xuất hiện trước mắt anh, anh sẽ giữ chặt lấy cô, nhất định không cho cô vụt khỏi tầm tay. Nếu quả thật nhân duyên khiến anh và Sae gặp lại, thì Il Woo mong nó hãy mang Sae và Jae Joong trở về bên mọi người.
Sae bước đi quá vội vàng, cứ như đang chạy trốn. Vào xe, đập mạnh tay lên vô lăng, sau đó là gục đầu lên đôi tay mình. Tuy nhiên, không có giọt nước mắt nào chảy ra từ đôi mắt ấy cả. Sae từ từ nhắm mắt.
*Cộc cộc* có tiếng khỏ vội vã vào tấm kính xe cô. Sae ngẩng đầu nhìn ra. Một cô gái đang cõng đứa bé trên lưng gương mặt trắng bệch như đang cần giúp đỡ. Sae đưa tay giữ nút bấm hé nhẹ cửa.
- (Cô gái quýnh quáng) Chị ơi, chị làm ơn giúp em đưa đứa trẻ này đến bệnh viện với.
Không trả lời.
- Chị làm ơn đi, đứa bé bị mãnh kính cứa vào chân. Em không đón được taxi.
Sae vẫn im lặng. Cô bấm nút cửa cho tấm kính kéo lên đóng lại.
***
Cô gái bên ngoài thở dài *Sao có người vô tình đến như vậy*. Nhưng rồi cô tròn mắt ngạc nhiên. Sae bước ra khỏi xe, mở cửa sau cho cô còn giúp cô đỡ đứa trẻ vào.
- Sae (lạnh lùng): Mau vào đi.
- (cảm động) Cám ơn chị!
Trên đường đi cô gái không ngừng dỗ dành đứa nhỏ đang khóc rồi nhìn vào kính chiếu hậu trong xe. Gương mặt Sae vẫn lạnh như băng, không nói một lời.
Đến bệnh viện, cô gái bế đứa trẻ chạy thẳng vào. Đứa trẻ nằm yên vị trên giường để bác sĩ chăm sóc, còn cô gái đi đóng viện phí. Lúng túng, bối rối, cô gái trẻ không có đủ tiền vì đi quá vội để quên bóp. Đang không biết làm sao thì…
- Đây, tôi sẽ thanh toán (giọng nói lạnh lùng khi nãy, Sae xuất hiện)
- Ơ…chị chưa đi sao?
Sae vốn dĩ đã đi nhưng rồi không biết vì lý do gì cô lại quay lại và muốn xem đứa trẻ ấy có ổn không.
Sau khi đã làm xong việc cần làm, cũng biết được đứa trẻ không có vấn đề gì. Sae rời đi. Cô gái trẻ nói với theo
- Cám ơn chị thật nhiều, không có chị không biết em phải xoay xở làm sao. Chị tên là gì?
Im lặng bước đi.
- (nói lớn) Em tên là Hyang Ki nhé. Em mong sẽ gặp lại chị!
- (Sae dừng bước quay đầu lại, mỉm cười nhẹ) Sae! Đó là tên của tôi. Chăm sóc tốt cho đứa trẻ nhé và đừng bao giờ bỏ rơi nó. Con nít ghét sự cô đơn lắm.
Sau nụ cười nhạt Sae quay bước đi. Hyang Ki nhìn theo cũng mỉm cười.
*****
3 ngày sau…
Hôm nay trời không còn cái màu u ám của mưa tuyết, những cơn gió rét buốt cũng đỡ rít vào sâu trong da thịt. Seung Ho sau giấc mơ đêm qua – một cơn ác mộng, không tài nào chợp mắt lại được, mới sáng đã một mình đi dạo bộ tìm chút thư thái.
Seung Ho cứ đi, đi mãi. Anh không biết điểm dừng là đâu chỉ là đi với một cái đầu rỗng tuếch, mơ hồ.
Bước chân Seung Ho vô thức đưa anh đến một nơi, môt ngôi trường mẫu giáo nhỏ của các sơ nhà thờ mở ra giúp đỡ những cô nhi không nơi nương tựa. Hyang Ki đang làm thêm ở đây, không phải vì tiền là chính mà là vì tấm lòng yêu trẻ, dù là sinh viên rất bận rộn với việc học tập nhưng Hyang Ki vẫn giành khoảng thời gian ít ỏi còn lại của mình để vui đùa cùng những đứa bé sống ở đây. Cảnh đám trẻ con đang vui đùa bên nhau đập vào mắt Seung Ho. Anh thẫn thờ nhìn chúng, chúng thật vô tư, thật ngây thơ. Anh nhớ…tim anh lại đau.
Bỗng nhiên một cậu bé và một cô bé đánh nhau. Cô bé xô cậu bé nhỏ hơn ngã. Cậu bé òa khóc. Hyang Ki, Seung Ho vội chạy đến cùng một lúc. Seung Ho đỡ cậu bé đứng lên trong khi Hyang Ki thì phủi quần áo cho cậu và kiểm tra tay chân cậu bé có bị trầy sướt không.
- Hyang Ki (quay sang cô bé lớn hơn): Chẳng phải cô đã nói là chị em phải nhường nhịn sao, sao lại đánh em mình?
- Nó không phải em em. Em không có gia đình!
- Seung Ho bước đến trước mặt, ngồi xuống, nắm tay nhìn vào mắt cô bé: Anh hỏi em nhé, thế bây giờ anh nói anh đến đây để nhận nuôi và đưa nhóc ấy đi thì sao? Em sẽ không bao giờ gặp lại nữa. (Dứt lời Seung Ho đến nắm tay cậu nhóc, nháy mắt cùng Hyang Ki khiến Hyang Ki ngây người ra rồi kéo cậu nhóc đi)
Đi được một đoạn, đứa bé trai gào khóc: Chị à, em không đi, không chịu đâu. Đứa bé gái sau một lúc suy nghĩ chợt chạy đến níu tay đứa em giữ lại: Không được, anh đừng đưa em em đi. Seung Ho kéo hai đứa trẻ ra “Chẳng phải hai đứa không là gì à, ghét nhau như thế chi bằng để anh đưa một đứa đi, đứa kia sẽ vui vẻ một mình, không phải chia sẻ đồ chơi, cũng như đồ ăn”. Cả hai đứa vùng vằng cứ níu chặt lấy nhau.
Một lúc sau, anh mới phì cười và buông tay. Hai đứa trẻ ôm lấy nhau. Bấy giờ Seung Ho cúi xuống nhìn hai đứa.
- Hai em như vậy chính là gia đình đấy, đừng để vì lợi ích của riêng mình mà bỏ rơi anh em mình nhé, ruột thịt hay không không quan trọng. Gia đình không nhất thiết phải cùng một dòng máu, biết chưa.
- Dạ! (hai đứa bé ngoan ngoãn)
- (Seung Ho cười xoa đầu chúng) Ngoan lắm. Hy vọng hai em nhớ điều anh nói. Anh có cái này tặng hai đứa nè!
Seung Ho rút trong túi ra một miếng khăn giấy, anh xé ra thành từng sợi rồi vò lại trong lòng bàn tay giữ chặt. Xoay xoay bàn tay, đọc thần chú, đưa lên miệng thổi. Seung Ho xòe bàn tay ra. Mảnh khăn giấy đã biến mất và thay vào đó là 2 cây kẹo mút. Hai đứa trẻ miệng há hốc, mắt xoe tròn phấn khởi đón lấy hai cây kẹo từ Seung Ho.
- Cho hai đứa. Đi chơi ngoan nhé!
- Cám ơn anh. Anh hay quá!
- Cám ơn anh đẹp trai, sau này lớn lên em sẽ lấy anh (cô bé gái nói)
- (Seung Ho cười lớn, véo má đứa bé gái) Ừ, ráng ăn cho mau lớn, ngoan ngoãn để thành người tốt nhé, anh thích những cô gái tốt bụng, anh sẽ chờ.
- Dạ. Ngoéo tay.
- Ngoéo tay!
Hai đứa trẻ chạy đi.
Hyang Ki nãy giờ nhìn Seung Ho không chớp mắt, cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường vì chàng trai này. Nụ cười, ánh mắt của anh rất đặc biệt. Seung Ho quay nhìn Hyang Ki, lại mỉm cười, nụ cười nguy hiểm cho con tim cô.
Hyang Ki bước lại gần bên anh.
- Cám ơn anh nhé, vừa rồi anh làm em bất ngờ thật.
- Cô cũng hay nhỉ, biết tôi là ai mà dám tin tôi để tôi kéo học trò của cô đi.
- Nhìn mắt anh em tin anh là người tốt.
- Vậy sao? Tôi còn không tin mình nữa là. Mà cô giáo, cô tên gì?
- (Cười) Em chỉ làm phụ ngoài giờ thôi, mấy sơ mới là chính, nên đừng gọi em là cô giáo. Em là Hyang Ki. Anh tên gì?
- À, ra là vậy. Tôi là Seung Ho.
- Anh Seung Ho nè!
- Sao?
- Anh có thể biến ra kẹo cho mấy đứa còn lại luôn không? Cho 2 đứa vậy là không công bằng đâu.
- (cười lớn) Trời à, đâu ra chứ, thôi hôm khác nhé, tôi sẽ đền bù cho mấy nhóc còn lại. Tôi mua có 2 cây thôi, đào đâu ra nữa chứ. Đừng nói là cô cũng như hai nhóc kia tin tôi có thể làm ra kẹo từ tờ giấy nhé. Nó đây nè! (Seung Ho lôi trong túi áo ra mảnh khăn giấy bị xé nát khi nãy)
- (Hyang Ki phì cười) Biết rồi, chỉ là nói đùa anh thế thôi!
Đáp lại Hyang Ki, Seung Ho cũng cười, hai người họ nhìn nhau, mắt đối mắt, trong phút chốc cả hai ngượng ngùng.
*****
*Choang*
Tiếng kính vỡ xen lẫn tiếng nước chảy. Il Woo trong nhà tắm, toàn thân ứng sũng, nước từ vòi sen xối xuống khiến mái tóc anh lõa xõa nhỏ nước thấm đẫm đôi mắt đang nhìn chăm chăm vào gương với bàn tay đấm mạnh rỉ máu vẫn giữ nguyên hành động. Vết máu từ tay vương loang lỗ trên tấm kính.
- Mày là thằng tồi, là đứa nói được nhưng không làm được, chỉ biết hứa suôn. Lẽ ra mày nên dũng cảm và chết sớm đi một tí.
Il Woo rời nấm đấm, buông lõng tay, nhắm mắt, đứng yên dưới vòi sen đang chảy mạnh. Nước chảy từ mái tóc xuống khuôn mặt, rồi từ từ chảy xuống khắp người và bị nhuốm đỏ bởi máu từ bàn tay anh. Nước cuốn trôi tất cả…trong làn nước, Il Woo không cảm nhận được mình có rơi lệ hay không.
*****
Jae Joong ngồi một mình trong bóng tối, xung quanh không có lấy một ánh đèn. Từ khi nào không biết, Jae Joong cảm thấy yêu cái bóng tối tĩnh lặng cô đơn ấy hơn là cái ánh sáng giả tạo được con người tạo dựng nên. Chết là gì chứ, phải chăng khi chết cái màu nhìn thấy cũng chính là cái màu anh đang thấy bây giờ. Vậy có thực anh đang sống.
Jae Joong đưa bàn tay lên, ngọn lửa bừng cháy. Jae Joong nhìn đôi tay mình không chớp mắt. Đôi mắt đầy sự phẩn nộ, lương tâm đã bị gặm nhấm hết. Giọng chua cay và tàn độc, Jae Joong thì thầm:
- Tại các người mà Jae Joong này sống không bằng chết. Vậy thì từ từ mà nếm trải lại nhé. Các người không được chết dễ dàng mà phải từ từ hứng chịu hậu quả. Hahaha (cười lạnh lẽo) Ngày mai thôi, Jae Joong này sẽ danh chính ngôn thuận mà đi gặp các người, cái giá phải trả sẽ đến ngay thôi. Sae…con bé, đứa ruột thịt với các ngươi Jun Su, Seung Ho à, đứa mà ngươi nợ ân tình, Il Woo, nó sẽ vì ta mà ra tay với máu mủ của mình, thậm chí với cả người nó vẫn còn lưu luyến. Thật là thú vị, thú vị mà hahahaha (Jae Joong ngã đầu ra cười). |
Rate
-
Xem tất cả
|