Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: ht_216
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Tiểu Thuyết] Bầu Trời Sụp Đổ | Sidney Sheldon

[Lấy địa chỉ]
41#
 Tác giả| Đăng lúc 12-11-2011 23:10:26 | Chỉ xem của tác giả
- Rachel?


- Tôi xin lỗi.


Cảnh quay lại bắt đầu.


Vào lúc kết thúc công việc, cô đã đưa ra hai quyết định: Cô không thuộc về Hollywood. Và cô muốn li dị…


Giờ đây, nằm một mình ở Rio, lên cơn sốt và kiệt sức Rachel nghĩ:


- Mình đã sai lầm. Mình không nên, không bao giờ nên li dị Jeff.


                                    ***


Lúc Kemal tan học vào ngày thứ ba, Dana dẫn nó đến gặp ông bác sĩ. Cánh tay giả này trông như thật hoạt động rất tốt, nhưng Kemal hãy còn khó khăn để quen thuộc với nó, cả về khía cạnh vật chất lẫn tâm lý.


- Cháu sẽ có cảm giác là phải gắn với một vật thể xa lạ, - ông ta giải thích với Dana. - Công việc của chúng tôi là làm cho cháu chấp nhận nó như một phẩn của cơ thể mình. Cháu sẽ phải quen với việc mình có hai tay như trước kia. Thường là giai đoạn này mất từ hai đến ba tháng. Tôi phải nhắc nhở cô rằng đây sẽ là quãng thời gian rất khó khăn đấy.


- Chúng tôi sẽ cố gắng vượt qua, - Dana quả quyết.


Nhưng mọi chuyện không phải dễ đến thế. Sáng hôm sau Kemal ra khỏi phòng mà không có cánh tay giả.


- Cháu xong rồi.


Dana ngạc nhiên nhìn nó.


- Cánh tay đâu, Kemal?


Kemal bướng bỉnh giơ tay trái lên.


- Nó vẫn ở đây.


- Cháu biết cô muốn nói gì mà. Cánh tay giả đâu?


- Khó chịu lắm. Cháu sẽ không đeo nó nữa.


- Cháu sẽ quen với nó thôi. Cô thề đấy. Cháu phải cho mình một cơ hội chứ. Cô sẽ giúp cháu…


- Không ai giúp được cháu hết. Cháu là một thằng què.


                                    ***


Dana lại đến gặp thanh tra Marcus Abrams. Khi nàng bước vào, ông ta đang ngồi hoàn tất các báo cáo.


Marcus Abrams ngước mắt lên với vẻ cau có.


- Cô có biết tôi ghét cái công việc khốn kiếp này ở điểm nào không? - Ông ta chỉ vào đống giấy tờ. - Đây này. Tôi chỉ có thể suốt ngày lê la ngoài phố bắn giết mà thôi. Ồ, tôi quên mất. Cô là phóng viên phải không? Đừng trích dẫn những gì tôi nói nhé.


- Quá muộn rồi.


- Và hôm nay tôi có thể giúp gì cho cô, cô Evans?


- Tôi đến hỏi về vụ Sinisi. Đã khám tử thi chưa?


- Như thường lệ thôi mà, - ông ta lấy từ ngăn kéo bàn ra mấy tờ giấy.


- Có gì đáng nghi không?


Nàng nhìn thanh tra Abrams xem qua bản báo cáo.


- Không có chất cồn… không ma tuý… không. - Ông ta ngước lên. - Có vẻ như người phụ nữ này chán nản và đi đến quyết định kết liễu đời mình. Thế thôi!


- Thế thôi, - Dana nói.


Tiếp theo Dana sang văn phòng của thanh tra Phoenix Wilson.


- Chào thanh tra Wilson.


- Cơn gió nào thổi cô đến đây thế?


- Không biết có tin tức gì mới về vụ ám sát Gary Winthrop không nhỉ?


Thanh tra Wilson thở dài và đưa tay lên gãi mũi.


- Chẳng có cái quái gì cả. Tôi đã nghĩ rằng đến lúc này thì một trong những bức tranh đó sẽ phải xuất hiện rồi. Đó là thứ mà chúng tôi đang trông chờ.


Dana định nói: "Tôi sẽ không nghĩ thế nếu tôi là ông", nhưng nàng kìm lại.


- Không có bất kỳ manh mối nào sao?


- Không hề. Bọn khốn nạn đó đã biến mất tăm tích. Chúng tôi không xử lý nhiều vụ trộm cắp các tác phẩm nghệ thuật nhưng tôi biết tất cả đều có những quy luật nhất định. Đó là vấn đề đáng ngạc nhiên.


- Ngạc nhiên?


- Ừ. Vụ này thì lại khác.


- Khác… thế nào?


- Bọn tội phạm nghệ thuật không giết những người không có vũ trang, và cũng không có lý do gì để chúng hạ sát Gary Winthrop một cách tàn nhẫn như vậy. - Ông ta dừng lại. - Cô có hứng thú đặc biệt với vụ này đấy nhỉ?


- Không, - Dana nói dối. - Chỉ là tôi tò mò thôi. Tôi…


- Được rồi, - thanh tra Wilson nói. - Cứ giữ liên lạc nhé.


                                       ***


Kết thúc cuộc họp trong văn phòng tướng Booster ở tổng hành dinh FRA, ông ta quay sang Jack Stone và hỏi:


- Con mụ Evans hiện đang làm cái gì?


- Cô ả đi các nơi hỏi thăm tin tức, nhưng tôi nghĩ cũng không có hại gì. Không phải bất cứ chỗ nào cô ta cũng có thể đến được.


- Tôi không muốn thấy nó cứ rình mò lung tung. Bảo nó thôi ngay cái trò đó đi.


- Khi nào thì ông muốn làm việc này?


- Hôm qua.


                                    ***


Dana đang chuẩn bị cho bản tin tiếp theo thì Matt Baker đi vào và ngồi phịch xuống ghế.


- Tôi vừa nhận được một cú điện thoại liên quan đến cô.


Dana nhẹ nhàng nói:


- Người hâm mộ không thể chịu được tôi nữa à?


- Chỉ riêng người này không thể chịu nổi cô.


- Ồ?


- Cú điện thoại từ FRA. Họ yêu cầu cô ngừng điều tra vụ Taylor Winthrop. Không chính thức. Như lời họ nói thì đây chỉ là một lời khuyên tử tế. Có vẻ như họ muốn cô quan tâm đến công việc của mình nhiều hơn.


- Thế à? - Dana nói. - Chuyện này làm ông thắc mắc phải không? Tôi không lui bước chỉ vì một vài quan chức Chính phủ muốn tôi làm thế đâu. Sự việc bắt đầu ở Aspen, nơi Taylor và vợ bị chết trong đám cháy. Vậy thì tôi sẽ đến đó trước. Và nếu có phát hiện gì ở đó thì đây sẽ là một sự khởi đầu tuyệt vời cho Đường dây tội ác.


- Cô cần bao nhiêu thời gian?


- Khoảng một đến hai ngày.


- Vậy hãy đi đi.


Chú thích:
Ý anh ta là không có bà con gì với Henry Ford người sáng lập ra hãng xe Ford nổi tiếng thế giới



--------------HẾT CHƯƠNG 10---------------
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

42#
 Tác giả| Đăng lúc 12-11-2011 23:13:43 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 11:



Phải cố gắng lắm Rachel mới động đậy nổi chân tay. Nội việc đi từ phòng nọ sang phòng kia trong căn nhà ở Florida thôi cũng đã làm cô mệt lử. Cô không nhớ nổi mình đã có lần nào mệt đến thế chưa. Có lẽ mình bị cúm hay gì đó. Jeff nói đúng. Mình nên đến gặp bác sĩ. Tắm nước nóng sẽ làm mình thoải mái…


Lúc Rachel đang nằm dài trong làn nước ấm áp, tay cô bất giác đưa lên ngực và chạm phải một cục u.


Phải ứng đầu tiên của cô là choáng váng. Rồi phủ nhận. Không phải là ung thư. Mình không hút thuôc. Mình tập thể dục và chăm sóc cơ thể đều đặn. Gia đình mình không ai bị ung thư cả. Mình sẽ đi khám bác sĩ, nhưng đó không phải là ung thư.


Rachel ra khỏi bồn tắm, lau người và gọi điện thoại.


- Cơ quan đại diện người mẫu Betty Richman.


- Cho tôi gặp Betty Richman. Nói với bà ấy tôi là Rachel Stevens.


- Rachel, rất vui vì cô đã gọi điện. Cô vẫn khoẻ chứ?


- Dĩ nhiên. Sao bà lại hỏi thế?


- Cô ngừng buổi chụp ảnh ở Rio, và tôi nghĩ có thể…


Rachel cười:


- Không, không. Tôi chỉ hơi mệt thôi, Betty. Tôi đã sẵn sàng làm việc trở lại.


- Tin này thật tuyệt. Tất cả mọi người đều tranh nhau mời cô.


- Tốt. Tôi ổn cả rồi. Lịch làm việc thế nào?


- Cô chờ một lát.


Một phút sau bà ta trở lại.


- Có một đợt ở Aruba. Tuần sau bắt đầu. Cô sẽ có nhiều thời gian chuẩn bị. Họ đang yêu cầu có cô đấy.


- Tôi thích Aruba. Bà xác nhận cho tôi.


- Được. Tôi mừng là cô đã khoẻ lại.


- Tôi cảm thấy rất tuyệt.


- Để tôi gứi tất cả chi tiết đến cho cô.


Vào lúc hai giờ chiều hôm sau, Rachel hẹn gặp với bác sĩ Graham Elgin.


- Chào bác sĩ Elgin.


- Tôi có thể giúp gì cho cô?


- Tôi có một khối u nhỏ bên ngực phải và…


- Ồ cô đã đi kiểm tra chưa?


- Chưa, nhưng tôi biết đó là cái gì. Đó chỉ là một khối u nhỏ. Tôi biết rõ cơ thể mình mà. Tôi muốn ông tiến hành một cuộc tiểu phẫu để làm cho nó biến mất. - Cô mỉm cười. - Tôi là người mẫu, và tôi không thể chịu nổi việc có một vết sẹo trên người. Một vết mờ mờ nho nhỏ thì tôi còn có thể trang điểm để giấu nó đi. Tuần sau tôi đi Aruba rồi, vậy tôi muốn ông thu xếp làm cho tôi ngày mai hoặc ngày kia, được không?


Bác sĩ Elgin yên lặng nhìn cô. Cân nhắc tình hình, ông ta nhận thấy cô có vẻ bình tĩnh một cách giả tạo.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

43#
 Tác giả| Đăng lúc 12-11-2011 23:14:53 | Chỉ xem của tác giả
- Để tôi kiểm tra cho cô trước, rồi mới đến những việc khác. Nhưng, dù sao chúng tôi cũng có thể tiến hành tiểu phẫu cho cô trong tuần này, nếu cô thấy cần thiết.


Rachel cười.


- Thế thì tuyệt.


Bác sĩ Elgin đứng dậy.


- Chúng ta đi sang phòng khác chứ? Để tôi gọi y tá mang đồng phục bệnh viện đến cho cô.


Mười lăm phút sau, cùng với một nữ y tá, bác sĩ


Elgin bắt đầu kiểm tra khối u trên ngực Rachel.


- Tôi đã nói rồi, bác sĩ. Đó chỉ là khối u nhỏ thôi.


- Vâng, nhưng để cho chắc chắn, tối muốn tiến hành sinh thiết. Tôi sẽ làm ngay tại đây.


Rachel cố gắng không nhăn mặt khi bác sĩ Elgin chọc cây kim nhỏ vào một bên ngực cô để rút ra một chút mỡ.


- Xong rồi. Cũng không đau lắm, phải không?


- Không. Bao giờ…


- Tôi sẽ gửi cái này xuống phòng thí nghiệm và sáng mai sẽ có báo cáo sơ bộ.


Rachel mỉm cười.


- Vậy thì được. Tôi sẽ về nhà chuẩn bị để đi Aruba.


Về đến nhà, việc đầu tiên Rachel làm là lấy ra hai chiếc vali và đặt chúng lên giường. Cô mở tủ và bắt đầu chọn quần áo để mang đi.


Jeanette Rhode, người dọn dẹp nhà cửa cho cô đi vào phòng ngủ.


- Cô Stevens, cô lại chuẩn bị đi à?


- Lần này cô đi đâu?


- Aruba.


- Nó ở đâu?


- Một hòn đảo xinh đẹp ở biển Caribbean, phía bắc Venezuela. Đó là thiên đường. Những bãi biển tuyệt vời, các khách sạn sang trọng và các món sơn hào hải vị.


- Tuyệt quá.


- Nhân tiện, Jeanette, trong thời gian tôi vắng nhà, tôi muốn bà đến đây ba lần một tuần.


- Không thành vấn đề.


                                 ***


Chín giờ sáng hôm sau, chuông điện thoại reo.


- Cô Stevens?


- Vâng.


- Tôi là bác sĩ Elgin.


- Chào bác sĩ. Khi nào thì cuộc tiểu phẫu có thể tiến hành?


- Cô Stevens. Tôi vừa có bản kết quả xét nghiệm tế bào đây. Tôi muốn cô đến văn phòng của tôi để…


- Không. Tôi muốn được nghe kết quả ngay, bác sĩ.


Một khoảnh khắc do dự ngắn ngủi:


- Tôi không muốn nói chuyện này qua điện thoại, nhưng bản báo cáo sơ bộ cho thấy cô đã mắc chứng ung thư.


                                          ***


Jeff đang ngồi trình bày cột tin thể thao thì chuông điện thoại reo. Anh nhấc máy:


- A lô?


- Jeff…- Cô đang khóc.


- Rachel, em đấy à? Chuyện gì thế? Chuyện gì xảy ra vậy?


- Em… em bị ung thư vú.


- Lạy Chúa. Nghiêm trọng đến thế sao?


- Em cũng không biết. Jeff, em không thể chịu đựng một mình được. Em biết là mình đang đòi hỏi quá nhiều, nhưng anh có thể đến đây không?


- Rachel, anh… e là…


- Chỉ một ngày thôi. Cho đến khi em… biết. - Cô lại bật khóc.


- Rachel…- Anh ứa nước mắt - Anh sẽ cố. Anh gọi cho em sau nhé.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

44#
 Tác giả| Đăng lúc 12-11-2011 23:16:21 | Chỉ xem của tác giả
Cô nức nở đến không nói nổi nên lời.


Khi Dana đi họp về, nàng nói:


- Olivia, đặt cho tôi một chỗ vào chuyến bay sáng mai đi Aspen, Colorado. Đặt luôn khách sạn cho tôi. À, tôi còn muốn thuê xe nữa!


                                    ***


- Vâng. Ông Connors đang đợi cô trong văn phòng.


- Cảm ơn. - Dana đi vào trong. Jeff đang đứng nhìn ra cửa sổ.


- Chào, anh yêu.


- Dana.


Có cái gì đó lạ lùng trên mặt anh. Dana nhìn anh với vẻ quan tâm.


- Anh không sao chứ?


- Đó là câu hỏi kép, - anh nặng nề nói. - Có và không.


- Anh ngồi đi, - Dana nói. Nàng ngồi xuống đối diện với anh. - Có chuyện gì thế?


Anh thở dài.


- Rachel bị ung thư vú.


Nàng thấy hơi choáng váng.


- Em… em rất tiếc. Cô ấy sẽ không sao chứ?


- Cô ấy gọi điện cho anh sáng naý. Họ sẽ cho cô ấy biết mức độ nghiêm trọng của căn bệnh. Cô ấy đang hoảng loạn. Cô ấy muốn anh đến Florida để giúp cô ấy đối diện với sự thật. Anh nghĩ mình phải nói trước với em.


Dana đến bên Jeff và choàng tay qua người anh.


- Dĩ nhiên là anh phải đi. - Nàng nhớ lại bữa trưa cùng Rachel và sự tuyệt vời của cô ấy.


- Một hoặc hai hôm thôi anh sẽ về.


Jeff vào văn phòng của Matt Baker.


- Tôi có việc khẩn, Matt. Tôi muốn nghỉ làm vài hôm.


- Anh có sao không, Jeff.


- Không. Đó là Rachel.


- Vợ trước của anh?


Jeff gật đầu.


- Cô ấy mới biết mình bị ung thư.


- Tôi rất tiếc.


- Dù sao cô ấy cũng cần sự ủng hộ về tinh thần. Tôi muốn bay đi Florida ngay chiều nay.


- Anh cứ đi đi. Tôi sẽ bảo Mary Falstein làm thay anh. Cho tôi biết mọi chuyện ra sao nhé.


- Vâng. Cảm ơn ông, Matt.


Hai tiếng sau Jeff đã ngồi trên máy bay tới Miami.


                                         ***


Vấn đề quan trọng nhất đối với Dana chính là Kemal. Mình không thể đi Aspen mà không nhờ ai đó tin cậy đến đây trông chừng nó. Nàng nghĩ. Nhưng mà có ai vừa quét dọn lau nhà vừa để mắt được đến ông nhóc ngỗ nghịch nhất thế giới này cơ chứ.
Nàng gọi diện cho Pamela Hudson.


- Xin lỗi vì đã làm phiền bà, nhưng tôi phải đi công tác một thời gian và tôi cần có ai đó đến trông chừng Kemal. Không hiểu bà có biết một người giúp việc tử tế nào có được lòng kiên nhẫn của một vị thánh không ạ?


Một khoảnh khắc yên lặng.


- Cũng may là tôi biết. Bà ta tên là Mary Rowane Daley, và bà ta đã làm cho chúng tôi nhiều năm nay rồi. Đó là của hiếm đấy. Để tôi bảo bà ta gọi đến cho cô.


- Cảm ơn bà, - Dana nói.


Một giờ sau Olivia thông báo:


- Dana, có bà Mary Daley gọi điện cho cô.


Dana nhấc máy lên.


- Bà Daley phải không ạ?


- Vâng, tôi đây. - Giọng nói ấm áp đặc sệt chất Ailen. - Bà Hudson bảo tôi cô đang cần một người đến chăm nom con mình?


- Đúng vậy, - Dana nói. - Tôi phải đi công tác một hoặc hai ngày. Tôi không biết liệu bà có thể đến chỗ tôi vào sáng mai… lúc bảy giờ… để chúng ta cùng nói chuyện không?


- Tôi chắc là được. Cũng may là lúc này tôi đang rỗi.


Dana đọc địa chỉ cho bà ta.


- Tôi sẽ đến đúng giờ, cô Evans.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

45#
 Tác giả| Đăng lúc 12-11-2011 23:17:51 | Chỉ xem của tác giả
Đúng bảy giờ sáng hôm sau Daley đến nơi. Bà ta khoảng ngoài năm mươi tuổi, người béo lùn, điệu bộ vui vẻ và có nụ cười tươi tắn. Dana bắt tay bà ta.


- Rất vui được gặp cô, cô Evans. Tôi thường xem cô trên TV mỗi khi có thể.


- Cảm ơn bà.


- Và cậu bé đâu rồi?


Dana gọi to:


- Kemal.


Một lát sau Kemal bước ra khỏi phòng. Nó nhìn bà Daley và nét mặt thì như muốn nói Quái vật.


Bà Daley mỉm cười.


- Kemal phải không? Tôi chưa bao giờ gặp ai tên Kemal cả. Trông cháu cứ như một chú tiểu quỷ vậy. Cháu nhớ cho tôi biết cháu thích ăn những gì nhé. Tôi là một đầu bếp cừ đây. Chúng ta sẽ có quãng thời gian vui vẻ bên nhau, Kemal.


- Tôi hy vọng là vậy, Dana nghĩ. - Bà Daley, bà có thể ở đây cùng Kemal khi tôi đi xa chứ.


- Dĩ nhiên, thưa cô Evans.


- Vậy thì tuyệt, - Dana nói với vẻ biết ơn. - Tôi e là ở đây không có nhiều phòng. Chỗ ngủ của bà là…


Bà Daley mỉm cười.


- Cô không cần phải lo. Chiếc ghế bành này là tốt lắm rồi.


Dana thở phào nhẹ nhõm. Nàng nhìn đồng hồ.


- Tại sao bà không đi cùng tôi đưa Kemal đến trường. Rồi đón nó lúc một giờ bốn lăm.


- Thế cũng tốt.


Kemal quay sang Dana.


- Cô sẽ trở về, phải không, Dana?


Dana choàng tay qua người nó.


- Dĩ nhiên, cô sẽ về với cháu mà.


- Khi nào?


- Vài ngày nữa cô sẽ về. - Với vài câu trả lời.


Khi Dana đến trường quay, trên bàn làm việc của nàng có một gói nhỏ xinh xắn được bọc cẩn thận. Nàng tò mò nhìn nó rồi mở ra. Bên trong là một chiếc bút máy vàng rất đẹp. Còn trên tấm thiệp viết: "Dana thân mến, chúc cô thượng lộ bình an". Ở dưới ký tên, Tổ chức.


Thật là chu đáo. Nàng nhét nó vào túi xách.


Đúng vào lúc Dana lên máy bay, một người đàn ông mặc đồng phục nhấn chuông cửa căn hộ nhà Whartons cũ. Cánh cửa bật mở và người chủ mới nhìn anh ta, gật đầu rồi đóng cửa lại. Anh ta sang trước căn hộ của Dana và bấm chuông.
Bà Daley ra mở cửa. - Có chuyện gì thế?


- Cô Evans gọi tôi đến sửa TV.


- Thế thì được. Vào đi.


Bà Daley nhìn anh ta đi đến cạnh chiếc TV và bắt đầu làm việc.


---------------HẾT CHƯƠNG 11---------------
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

46#
 Tác giả| Đăng lúc 12-11-2011 23:20:40 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 12:


Rachel Stevens đã chờ sẵn ở sân bay quốc tế Miami lúc máy bay của Jeff hạ cánh. Chúa ơi, cô ấy vẫn đẹp quá, Jeff nghĩ thầm.


Mình không tin được là cô ấy lại đang bệnh. Rachel vòng tay qua người anh.


- Ồ, Jeff! Cảm ơn vì anh đã đến đây.


- Trông em tươi tắn quá, - Jeff trấn an cô. Họ đi ra chiếc limousine đang chờ bên ngoài.


- Tất cả những thứ này rồi cũng thành tro bụi thôi.


- Rồi anh xem.


- Dĩ nhiên.


Trên đường về nhà, Rachel hỏi:


- Dana thế nào rồi?


Anh lưỡng lự. Với bệnh tình của Rachel thế này, anh cũng không tiện nói ra niềm hạnh phúc riêng của mình.


- Cô ấy vẫn bình thường…


- Anh thật may mắn có được cô ấy. Anh có biết là em đã lên lịch đi Aruba vào tuần tới không?


- Aruba!


- Vâng! - Cô tiếp tục - Anh có biết tại sao em lại nhận đến đấy không? Vì chúng ta đã hưởng tuần trăng mật ở đấy. Tên khách sạn mà chúng ta ở là gì nhỉ.


- Oranjestad.


- Nó thật đẹp, phải không anh? Và tên của ngọn núi mà chúng ta thường leo?


- Hooiberg.


Rachel mỉm cười và dịu dàng nói:


- Anh vẫn không quên, đúng không anh?


- Mọi người thường không ai quên tuần trăng mật của mình, Rachel.


Cô đặt tay lên cánh tay Jeff.


- Đó là thiên đường, phải không? Em chưa từng thấy bãi biển nào có cát trắng như ở đấy.


Jeff mỉm cười:


- Và em sợ bị rám nắng. Em quấn mình như xác ướp ấy.


Một thoáng im lặng. - Đó là sự hối hận sâu sắc nhất của em, Jeff ạ.


Anh nhìn cô, không hiểu.


- Gì cơ?


- Chúng ta không… không có gì. - Cô nhìn anh và khẽ nói - Em thích được cùng anh ở Aruba.


Jeff lảng đi:


- Đó là một nơi tuyệt vời. Câu cá này, lướt ván này, lặn này, tennis, golf này…


- Và chúng mình cũng chẳng có thời gian mà chơi mấy trò ấy, phải không?


Jeff cười:


- Ừ.


- Sáng nay em phải làm xét nghiệm. Em không muốn ở đó một mình. Anh đến đó với em nhé?


- Dĩ nhiên!


Rachel về đến nhà Rachel, Jeff mang túi của mình để vào phòng khách rồi nhìn quanh.


- Đẹp. Đẹp quá.


Cô vòng tay qua người anh.


- Cảm ơn anh, Jeff.


Anh có thể cảm thấy cả người cô đang run lên.


Cuộc xét nghiệm được tiến hành tại Tower Imaging ở trung tâm Miami. Jeff chờ ngoài hành lang trong khi một y tá dẫn Rachel vào phòng thay quần áo bệnh viện và đưa cô tới phòng chiếu tia X.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

47#
 Tác giả| Đăng lúc 12-11-2011 23:23:09 | Chỉ xem của tác giả
- Việc này sẽ mất mười lăm phút đấy, cô Rachel. Cô sẵn sàng chưa?


- Rồi. Bao lâu thì cô có kết quả?


- Cái này còn tuỳ vào bác sĩ của cô. Có lẽ là ngày mai.


Ngày mai.


                               ***


Ông bác sĩ đó tên là Scott Young. Jeff và Rachel vào văn phòng ông ta và ngồi xuống.


Ông ta nhìn Rachel một thoáng rồi nói:


- Tôi rất tiếc phải báo cho cô một tin xấu, cô Stevens.


Rachel bóp chặt tay Jeff:


- Ồ?


- Kết quả cho thấy cô đã bị ung thư biểu bì.


Mặt Rachel trắng bệch.


- Thế… thế nghĩa là sao?


- Tôi e là cô phải cắt bỏ bên ngực có khối u.


- Không! ông không thể… ý tôi là, còn có cách khác.


- Tôi sợ là, - bác sĩ Young nhẹ nhàng nói - đã hết hy vọng.


Rachel yên lặng một lát.


- Tôi không thể làm điều đó ngay lúc này. Ông biết không, tôi đã lên lịch đi Aruba vào tuần sau. Tôi sẽ làm sau khi về.


Jeff nhìn vẻ lo lắng trên mặt ông bác sĩ.


- Theo ông thì cô ấy nên làm vào lúc nào, thưa bác sĩ?


Ông ta quay sang Jeff.


- Càng sớm càng tốt.


Jeff nhìn Rachel. Cô đang cố nén tiếng khóc cứ chực bật ra. Khi cất tiếng, giọng cô rung lên.


- Tôi chọn ý kiến thứ hai.


- Dĩ nhiên.


Bác sĩ Aarow Cameron nói:


- Tôi e là cũng có kết luận như bác sĩ Young.


Rachel cố giữ giọng bình thản:


- Cảm ơn bác sĩ. - Cô cầm tay Jeff. - Em đã đoán thế rồi, phải không anh?


Bác sĩ Young đang đợi họ.


- Có vẻ như ông nói đúng. Tôi chỉ không thể… - Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Rachel thì thầm - Cũng được. Nếu ông cảm thấy chắc chắn là… là cần thiết.


- Chúng tôi sẽ cố gắng làm chơ cô cảm thấy dễ chịu nhất, - bác sĩ Young nói. - Trước khi tiến hành phẫu thuật, tôi sẽ mời một bác sĩ thẩm mỹ đến để bàn về việc tái tạo lại bộ ngực cho cô. Chúng ta có thể tiến hành ngay hôm nay.


Jeff vòng tay qua người Rachel, còn cô thì oà lên khóc.


                                        ***


Không có chuyến bay trực tiếp nào từ Washington D.C tới Aspen. Dana đi máy bay của Delta Airlines tới Denver, và ở đây nàng đổi sang đi của hãng United Express. Sau đó nàng không còn nhớ gì đến chuyến đi nữa. Đầu óc nàng toàn nghĩ về Rachel và nỗi bất hạnh mà cô ta phải chịu đựng. Mình rất mừng là Jeff đã ở đó giúp đỡ cô ta. Và Dana lại lo lắng về Kemal. Nếu bà Daley bỏ việc trước khi mình về thì sao? Mình…


Giọng cô chiêu đãi viên vang lên: "Chúng ta sắp hạ cánh xuống sân bay Aspen trong vài phút nữa. Xin quý khách trở về đúng chỗ ngồi và thắt dây an toàn lại".


Dana bắt đầu tập trung suy nghĩ về những gì sắp xảy ra.


                                   ***


Elliot Cromwell vào văn phòng của Matt Baker.


- Theo tôi được biết thì Dana không xuất hiện trong bản tin đêm nay.


- Đúng vậy. Cô ấy đi Aspen.


- Tiếp tục cái giả thuyết của cô ấy về Taylor Winthrop à? Nhớ báo cáo cho tôi nhé.


- Được! - Matt nhìn theo Cromwell đi ra và nghĩ, ông ta thực sự thích Dana rồi đây.


                                          ***


Xuống máy bay, Dana đi thẳng tới quầy cho thuê xe. Ở đó, bác sĩ Carl Ramsey đang nói với người nhân viên ngồi sau quầy:
- Nhưng tôi đã đặt một chiếc xe vào tuần trước rồi.


- Tôi biết, thưa bác sĩ Ramsey, nhưng tôi e là đã có sự nhầm lẫn nào đó. Chúng tôi không còn một chiếc xe nào. Trạm xe buýt ở ngay ngoài kia, hay để tôi gọi taxi…
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

48#
 Tác giả| Đăng lúc 12-11-2011 23:24:38 | Chỉ xem của tác giả
- Không sao, - ông bác sĩ nói và bỏ đi.


Dana tiến đến trước quầy:


- Tôi đã đặt trước, - nàng nói - Dana Evans.


Anh ta mỉm cười:


- Vâng, cô Evans. Chúng tôi đang chờ cô. - Anh ta đưa nàng tờ đơn để ký và chìa khoá xe.


- Chiếc Lexus trắng ở bãi đỗ xe một.


- Cảm ơn. Vui lòng cho tôi biết đường tới khách sạn Little Nell? -


- Nó ở ngay giữa thị trấn. Số sáu bảy năm, đại lộ East Durant. Tôi chắc là cô sẽ thích nó.


- Cảm ơn. - Dana nói.


Người nhân viên nhìn theo Dana bước ra. Có chuyện quái gì xảy ra thế nhỉ? Anh ta tự hỏi.


Khách sạn Little Nell được xây theo kiểu biệt thự nhỏ thanh nhã, nép mình vào chân dãy núi Aspen hùng vĩ.


Ngay tại đại sảnh là một lò sưởi cao tới trần nhà với ngọn lửa bập bùng ấm áp suốt mùa đông, những cửa sổ lớn nhìn ra ngọn Rocky tuyết phủ trắng xoá. Đám khách mặc quần áo trượt tuyết đang ngồi thư giãn trong những chiếc ghế bành rộng rãi. Dana nhìn quanh và nghĩ, Jeff sẽ thích nơi này. Có thể chúng mình sẽ đến đây…


Khi Dana làm xong thủ tục nhận phòng, cô hỏi nhân viên:


- Anh có biết ngôi nhà của Taylor Winthrop ở đâu không?


Anh ta nhìn nàng lạ lẫm.


- Nhà của Taylor Winthrop? Nó không còn nữa. Nó đã cháy trụi rồi.


Dana nói:


- Tôi biết. Tôi chỉ muốn xem…


- Bây giờ ở đó còn toàn tro thôi, nhưng nếu cô vẫn muốn xem thì hãy đi đến phía đông thung lũng sông Conundrum. Cách đây khoảng sáu dặm.


- Cảm ơn! - Dana nói. - Anh vui lòng mang giùm túi xách của tôi lên phòng.


- Vâng, cô Evans.


Dana quay trở ra xe.


Bao quanh khu vực nhà của Taylor Winthrop ở thung lũng sông Connumdrum là đất đai của rừng quốc gia. Căn nhà hai tầng được làm bằng đá tự nhiên và gỗ đỏ nằm trong một khu vực hẻo lánh với một cái ao rộng và có một con sông nhỏ chảy qua. Phong cảnh ở đây đẹp tuyệt vời Và giữa một nơi như vậy, phần bị cháy nham nhở còn lại của căn nhà nơi hai người đã chết đứng sừng sững như một vết sẹo bẩn thỉu.


Dana đi vòng quanh nó, cố hình dung ra những gì đã từng tồn tại ở đây. Căn nhà nhất định phải có rất nhiều cửa sổ và cửa ra vào ở tầng trệt. Vậy mà Winthrop không thể thoát ra được. Tốt nhất là đến hỏi thăm sở cứu hoả.


Lúc Dana bước vào sở cứu hoả, một người đàn ông tiến lại phía nàng. Anh ta trạc ba mươi tuổi, cao, rám nắng, dáng thể thao. Có lẽ người này trượt tuyết suốt ngày, Dana nghĩ.


- Tôi có thể giúp gì cho cô?


Dana nói:


- Tôi đọc báo thấy nhà của Taylor Winthrop bị cháy và tôi tò mò muốn biết đôi điều.


- Vâng. Chuyện đã một năm rồi. Có lẽ đó là đỉều tồi tệ nhất đã từng xảy ra ở thị trấn này.


- Nó bị cháy vào lúc nào trong ngày?


Anh ta nhận thấy câu hỏi của nàng hơi kỳ quặc.


- Đó là khoảng nửa đêm. Chúng tôi nhận được điện thoại lúc ba giờ sáng. Mười lăm phút sau chúng tôi có mặt nhưng đã quá muộn. Căn nhà đã bùng cháy như một bó đuốc. Chúng tôi không biết có ai trong nhà cho đến khi dập tắt ngọn lửa và tìm thấy hai cái xác. Đó quả là giây phút đau lòng.


- Anh có biết ngọn lửa bắt đầu từ đâu không?


Anh ta gật đầu.


- Ồ, có. Hệ thống điện có vấn đề.


- Vấn đề gì?


- Chúng tôi không rõ lắm, nhưng một ngày trước đám cháy, ai đó đã gọi thợ điện đến sửa.


- Nhưng anh không biết đó là sự cố gì?


- Tôi nghĩ là hệ thống cấp báo hoả hoạn bị hỏng ở đâu đó.


Dana cố tỏ ra bình thản.


- Người thợ điện được gọi đến sửa ấy… anh có biết tên anh ta không?


- Không. Tôi cho là bên cảnh sát biết.


- Cảm ơn anh.


Anh ta tò mò nhìn Dana.


- Sao cô lại có vẻ hứng thú với vụ này thế?


Dana trả lời với vẻ nghiêm túc.


- Tôi đang viết bài về những vụ cháy ở các khu trượt tuyết trên khắp đất nước.


Đồn cảnh sát Aspen là toà nhà một tầng xây bằng gạch đỏ, cách khách sàn nơi Dana ở sáu dãy nhà.


Viên sĩ quan ngồi ở bàn làm việc ngước mắt và thốt lên:


- Cô là Dana Evans, phát thanh viên truyền hình! Tôi là đại uý Tumer. Tói có thể giúp gì cho cô, cô Evans?
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

49#
 Tác giả| Đăng lúc 12-11-2011 23:26:39 | Chỉ xem của tác giả
- Tôi muốn biết đôi điều về đám cháy ở nhà Taylor Winthrop.


- Lạy Chúa, đó quả là một bi kịch. Dân chúng ở đây vẫn còn bị sốc về vụ đó.


- Tôi hiểu.


- Vâng. Quá tệ là người ta đã không cứu nổi họ.


- Tôi được biết là đám cháy bắt nguồn từ một sự cố về hệ thống điện?


- Đúng vậy.


- Có thể nào là một sự cố ý không?


Đại uý Turner cau mày.


- Cố ý? Không, không. Đó là hệ thống điện bị hỏng.


- Tôi muốn nói chuyện với người thợ điện đã đến đó sửa chữa một ngày trước hôm cháy. Ông có biết tên anh ta không?


- Chắc là nó vẫn còn trong hồ sơ. Cô cần tôi kiểm tra không?


- Vâng.


Đại uý Turner nhấc điện thoại, nói vắn tắt, rồi quay lại hỏi Dana.


- Cô đến Aspen lần đầu hả?


- Vâng.


- Nơi này rất tuyệt đấy. Cô có trượt tuyết không?


- Không. - Nhưng Jeffthì có. Khi lần sau chúng mình đến đây…


Một cảnh sát viên xuất hiện và đưa cho đại uý Turner một tập giấy. Ông ta đưa nó cho Dana. Trên đó viết Công ty điện Al Larson, Bill Kelly.


- Họ ở ngay phố này thôi!


- Cảm ơn ông nhiều, đại uý Turner.


- Không có gì.


Khi Dana ra hỏi đồn cảnh sát, một người đàn ông băng qua phố và rút điện thoại di động ra.


Công ty điện Al Larson là một toà nhà gạch màu xám. Một người đàn ông trông rất giống người mà nàng gặp ở sở cứu hoả ngồi ở bàn. Anh ta đứng lên lúc Dana bước vào.


- Chào anh, - Dana nói. - Tôi muốn gặp Bill Kelly.


Anh ta càu nhàu.


- Tôi cũng vậy.


- Anh nói gì cơ?


- Kelly. Anh ta đã biến mất gần một năm nay rồi.


- Biến mất?


- Vâng. Bỏ đi. Không nói một lời. Thậm chí không buồn lĩnh lương.


Dana chậm rãi nói:


- Anh có nhớ chính xác thời gian không?


- Có. Đó là buổi sáng hôm xảy ra đám cháy. Đám cháy to. Cô biết chứ, đám cháy đã giết chết ông Winthrop ấy?


Dana thấy ớn lạnh.


- Tôi híểu. Và anh không biết Kelly ở đâu?


- Vâng. Tôi đã nói rồi, anh ta biến mất.


                                      ***


Suốt cả buổi sáng, tiếng máy bay hạ cánh cứ rì rầm trên bầu trời của một hòn đảo hẻo lánh ở chót Nam Mỹ.


Đã đến lúc vào họp. Hai mươi vị khách ngồi trong một toà nhà mới xây được canh gác cẩn thận và cũng đã bị hẹn giờ phá huỷ ngay sau khi cuộc họp kết thúc. Người phát ngôn tiến lên trước căn phòng.


- Chào mừng các vị. Tôi rất vui vì được thấy những gương mặt quen thuộc và một vài người bạn mới ở đây. Trước khi chúng ta bắt đầu, vài người trong các vị đang được quan tâm về những vấn đề mới phát sinh. Một kẻ phản bội đang ngồi giữa chúng ta, âm mưu vạch trần chúng ta. Chúng ta còn chưa biết kẻ đó là ai. Nhưng tôi đảm bảo rằng kẻ đó sẽ nhanh chóng bị tóm cổ, và hắn sẽ phải chịu chung số phận của những tên phản bội. Không ai và không cái gì có thể tồn tại và ngáng trở trên con đường của chúng ta.


Có tiếng rì rầm ngạc nhiên từ phía đám đông.


- Bây giờ, chúng ta bắt đầu đấu giá. Hôm nay có mười sáu kiện. Hai tỷ là giá khởi điểm. Ai trả giá đầu tiên? Vâng. Hai tỷ đô la. Có ai trả ba tỷ không?


-------------HẾT CHƯƠNG 12--------------------
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

50#
 Tác giả| Đăng lúc 12-11-2011 23:28:39 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 13:


Chiều hôm đó khi Dana trở về phòng, nàng chợt đứng sững lại. Mọi thứ vẫn y nguyên, và chưa… nhưng nàng vẫn có cảm giác có cái gì đó đã thay đổi. Đồ đạc của nàng đã bị lục lọi? Có lẽ mình hơi man man, nàng hài hước nghĩ. Nàng nhấc điện thoại lên và gọi về nhà.


Bà Daley trả lời máy:


- Nhà cô Evans.


May quá, bà ấy vẫn còn ở lại.


- Bà Daley à?


- Cô Evans?


- Chào bà. Kemal thế nào rồi?


- À cậu ấy có phá phách một chút, nhưng tôi còn quản nổi. Các con tôi cũng thế mà.


- Vậy là mọi thứ… vẫn ổn?


- Ồ vâng.


Dana thấy nhẹ cả người.


- Làm ơn cho tôi gặp nó.


- Vâng. - Dana nghe thấy bà ta gọi - Kemal, mẹ cháu gọi điện về này.


Một lát sau là giọng của Kemal:


- Chào Dana.


- Chào Kemal. Cháu thế nào rồi?


- Tốt.


- Còn ở trường?


- Cũng bình thường.


- Và cháu không cô gì với bà Daley chứ?


- Bà ấy cũng tốt.


Còn hơn cả tốt, Dana nghĩ. Bà ấy là một điều kỳ diệu.


- Khi nào thì cô về, Dana?


- Ngày mai cô về đến nơi. Cháu ăn tối chưa?


- Rồi. Cũng không tệ lắm.


Dana suýt nữa thì nói "Là cháu à, Kemal". Nàng ngạc nhiên trước sự thay đổi của nó.


- Vậy thì tốt. Ngày mai gặp lại. Ngủ ngon.


- Ngủ ngon, Dana.


Lúc Dana chuẩn bị đi ngủ, chuông điện thoại di clộng của nàng chợt kêu vang. Nàng cầm nó lên.


- A lô?


- Dana à?


Nàng cảm thấy niềm vui tràn ngập.


- Jeff! Ồ, Jeff!


Nàng thầm cảm ơn cái ngày mình đã đăng ký dịch vụ điện thoại di động toàn cầu.


- Anh phải gọi điện để cho em biết là anh nhớ em hết được.


- Em cũng rất nhớ anh. Anh đang ở Florida à?


- Mọi việc thế nào?


- Không được tốt lắm. - Nàng thấy giọng anh có vẻ do dự - Sự thực là khá tồi tệ. Ngày mai Rachel sẽ phải làm phẫu thuật cắt bỏ một bên ngực.


- Ô, không.


- Cô ấy không được ổn lắm.


- Em rất tiếc!


- Anh biết. Em yêu, anh không thể chờ đến ngày về gặp.


- Anh có bao giờ nói là anh đang phát điên vì em chưa? Em cũng đang phát điên vì anh đây, anh yêu.


- Em có cần gì ở đó không, Dana?


- Không!


- Kemal thế nào rồi?


- Nó bình thường. Em vừa tìm được một người giúp việc mới mà nó thích.


- Đó là điều tốt đấy Anh không thể đợi đến lúc chúng ta cùng nhau nữa rồi.


- Em cũng vậy.


- Em nhớ giữ gìn nhé.


- Vâng. Và em phải nói em rất tiếc về chuyện của Rachel.


- Anh sẽ nói lại với cô ấy. Ngủ ngon nhé, em yêu.


- Ngủ ngon.


Dana mở vali và lôi ra chiếc áo sơmi của Jeff mà nàng đã mang theo từ nhà. Nàng mặc nó vào trong áo ngủ. Ngủ ngon, anh yêu.


                                        ***


Sáng hôm sau Dana bay về Washington. Nàng tạt qua nhà trước khi đến văn phòng và được chào đón bởi bà Daley vui vẻ.
- Rất tuyệt được gặp lại cô, cô Evans. Cậu con cô làm tôi mệt quá. - Nhưng bà ta lại vừa nói vừa nháy mắt.


- Hy vọng là nó không mang lại nhiều phiền toái cho bà.


- Phiền toái? Không hề. Tôi rất vui vì những gì cậu ấy làm được bằng cánh tay mới của mình.


Dana ngạc nhiên nhìn bà ta.


- Nó chịu đeo vào à?


- Dĩ nhiên. Cậu ấy đeo nó đi học rồi.


- Tuyệt quá. Tôi rất vui. - Nàng nhìn đồng hồ. - Tôi phải đến văn phòng. Chiều nay tôi sẽ về gặp Kemal!


- Cậu ấy sẽ rất mừng khi gặp cô. Cậu ấy nhớ cô lắm, cô biết đấy. Cô cứ đi đi. Để tôi cất đồ đạc cho.


- Cảm ơn bà Daley.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách