|
- Để tôi kiểm tra cho cô trước, rồi mới đến những việc khác. Nhưng, dù sao chúng tôi cũng có thể tiến hành tiểu phẫu cho cô trong tuần này, nếu cô thấy cần thiết.
Rachel cười.
- Thế thì tuyệt.
Bác sĩ Elgin đứng dậy.
- Chúng ta đi sang phòng khác chứ? Để tôi gọi y tá mang đồng phục bệnh viện đến cho cô.
Mười lăm phút sau, cùng với một nữ y tá, bác sĩ
Elgin bắt đầu kiểm tra khối u trên ngực Rachel.
- Tôi đã nói rồi, bác sĩ. Đó chỉ là khối u nhỏ thôi.
- Vâng, nhưng để cho chắc chắn, tối muốn tiến hành sinh thiết. Tôi sẽ làm ngay tại đây.
Rachel cố gắng không nhăn mặt khi bác sĩ Elgin chọc cây kim nhỏ vào một bên ngực cô để rút ra một chút mỡ.
- Xong rồi. Cũng không đau lắm, phải không?
- Không. Bao giờ…
- Tôi sẽ gửi cái này xuống phòng thí nghiệm và sáng mai sẽ có báo cáo sơ bộ.
Rachel mỉm cười.
- Vậy thì được. Tôi sẽ về nhà chuẩn bị để đi Aruba.
Về đến nhà, việc đầu tiên Rachel làm là lấy ra hai chiếc vali và đặt chúng lên giường. Cô mở tủ và bắt đầu chọn quần áo để mang đi.
Jeanette Rhode, người dọn dẹp nhà cửa cho cô đi vào phòng ngủ.
- Cô Stevens, cô lại chuẩn bị đi à?
- Lần này cô đi đâu?
- Aruba.
- Nó ở đâu?
- Một hòn đảo xinh đẹp ở biển Caribbean, phía bắc Venezuela. Đó là thiên đường. Những bãi biển tuyệt vời, các khách sạn sang trọng và các món sơn hào hải vị.
- Tuyệt quá.
- Nhân tiện, Jeanette, trong thời gian tôi vắng nhà, tôi muốn bà đến đây ba lần một tuần.
- Không thành vấn đề.
***
Chín giờ sáng hôm sau, chuông điện thoại reo.
- Cô Stevens?
- Vâng.
- Tôi là bác sĩ Elgin.
- Chào bác sĩ. Khi nào thì cuộc tiểu phẫu có thể tiến hành?
- Cô Stevens. Tôi vừa có bản kết quả xét nghiệm tế bào đây. Tôi muốn cô đến văn phòng của tôi để…
- Không. Tôi muốn được nghe kết quả ngay, bác sĩ.
Một khoảnh khắc do dự ngắn ngủi:
- Tôi không muốn nói chuyện này qua điện thoại, nhưng bản báo cáo sơ bộ cho thấy cô đã mắc chứng ung thư.
***
Jeff đang ngồi trình bày cột tin thể thao thì chuông điện thoại reo. Anh nhấc máy:
- A lô?
- Jeff…- Cô đang khóc.
- Rachel, em đấy à? Chuyện gì thế? Chuyện gì xảy ra vậy?
- Em… em bị ung thư vú.
- Lạy Chúa. Nghiêm trọng đến thế sao?
- Em cũng không biết. Jeff, em không thể chịu đựng một mình được. Em biết là mình đang đòi hỏi quá nhiều, nhưng anh có thể đến đây không?
- Rachel, anh… e là…
- Chỉ một ngày thôi. Cho đến khi em… biết. - Cô lại bật khóc.
- Rachel…- Anh ứa nước mắt - Anh sẽ cố. Anh gọi cho em sau nhé. |
|