|
- Lạy Chúa.
- Mấu chốt là cả ba đều có động cơ mạnh mẽ để tiến hành việc trả thù. - Dana thở dài chán nản. - Nhưng tôi chẳng thể chứng minh được cái gì.
Roger Hudson nhìn Dana:
- Vậy Taylor Winthrop có thật sự làm những điều tồi tệ ấy không?
- Vấn đề này hoàn toàn không có câu trả lời, Roger. Tôi đã nói chuyện với những người đó. Con người giấu mặt sau những vụ sát nhân đã sắp đặt thật khéo léo. Không hề có một manh mối nào. Mỗi vụ đều được thực hiện theo một cách thức riêng, không có kiểu mẫu nào. Mọi chi tiết đã được họ tính toán hết sức tỉ mỉ, không bỏ sót bất cứ điều gì. Và tệ nhất là các vụ này đều không có một nhân chứng nào.
- Tôi biết điều này nói ra thì không được tự nhiên lắm, nhưng… có khả năng họ liên kết với nhau để trả thù Taylor Winthrop không?
Dana lắc đầu.
- Tôi không tin chuyện đó. Tất cả những người tôi gặp đều rất có quyền lực. Một mình họ cũng thừa sức thực hiện rồi. Chỉ một người trong số đó đã ra tay thôi.
Nhưng là người nào?
Dana chợt nhìn đồng hồ của mình.
- Tôi xin lỗi. Tôi đã hứa đưa Kemal đi ăn tối, và tôi phải làm việc này trước khi đi làm.
- Dĩ nhiên, - Pamela nói. - Chúng tôi rất hiểu. Cảm ơn vì đã ghé qua đây.
Dana đứng dậy.
- Và cảm ơn hai người về buổi uống trà tuyệt vời này, cũng như sự ủng hộ về mặt tinh thần quý báu của các vị.
***
Sáng thứ hai, trên đường đưa Kemal đến trường, Dana nói:
- Cô đã quên làm việc này, nhưng bây giờ thì lại đâu vào đấy.
- Cháu rất vui. - Kemal ngáp một cái.
Dana nhận ra nó đã ngáp suốt từ lúc bắt đầu thức giấc. Nàng hỏi:
- Đêm qua cháu ngủ có ngon không?
- Có. Cháu đoán vậy. - Nó lại ngáp.
- Ở trường cháu làm những gì? Dana hỏi.
- Ý của cô là ngoài giờ lịch sử và tiếng Anh chán ngắt à?
- Cháu đá bóng.
- Cháu không chơi quá nhiều đấy chứ, Kemal?
- Không.
Nàng liếc nhìn tấm thân mỏng mảnh đang ngồi cạnh mình. Dường như tất cả năng lượng của Kemal đã đi đâu hết. Nó có vẻ trầm lặng một cách thiếu tự nhiên.
Dana tự hỏi không biết có nên đưa nó đi khám không.
Có lẽ nàng phải tìm vài loại thuốc bổ để tăng cường sinh lực cho thằng bé. Dana nhìn đồng hồ. Nửa giờ nữa là đến buổi họp chuẩn bị cho bản tin tối rồi.
Buổi sáng trôi qua một cách êm ả và Dana cảm thấy thoải mái khi được quay lại với thế giới của mình. Lúc về văn phòng, nàng thấy một chiếc phong bì dán kín có đề tên mình nằm trên bàn làm việc. Nàng mở nó ra.
Bên trong viết:
"Cô Evans. Tôi đang có tin tức cô cần. Tôi đã đặt phòng cho cô tại khách sạn Soyuz ở Moscow. Sang ngay lập tức. Không được nói với ai về chuyện này".
Bức thư không ký tên. Dana đọc lại lần nữa, không tin nổi. Tôi đang có tin tức cô cần.
Chắc hẳn đây chỉ là một kiểu bịp bợm. Nếu ai đó ở Nga có câu trả lời mà nàng đang tìm kiếm, tại sao họ không cho nàng biết ngay khi nàng còn ở bên đó? Dana nghĩ đến cuộc gặp giữa nàng với Sash Shdanoff và em trai ông ta, Boris. Boris tỏ ra rất muốn nói với nàng nhưng Sasa đã ngăn ông ta lại. Dana ngồi vào bàn suy nghĩ. Làm sao mà bức thư đến đây được. Hay nàng đang bị theo dõi.
Mình phải quên chuyện này đi, Dana quyết định. Nàng nhét bức thư vào túi. Về đến nhà mình sẽ xé nó đi.
Dana dành cả buổi chiều chơi với Kemal. Nàng nghĩ nó sẽ rất hứng thú với bộ trò chơi điện tử mới nàng mua ở Moscow, nhưng nó lại tỏ ra thờ ơ. Đến chín giờ thì mắt nó bắt đầu díp lại.
- Cháu buồn ngủ quá, cô Dana. Cháu đi ngủ đây.
- Cũng được. - Dana nhìn nó vào phòng và nghĩ, nó thay đổi nhiều quá. Dường như nó đã trở thành một người khác. Thôi, kể từ bây giờ chúng ta đã luôn ở bên nhau. Nếu có gì làm nó phiền muộn, thì mình phải tìm cho ra. Đã đến giờ nàng phải trở lại trường quay.
Người đàn ông trong căn hộ kế bên vừa nhìn vào màn hình vừa nói vào chiếc máy ghi âm đặt bên cạnh.
- Mục tiêu đã đến trường quay. Thằng bé đã đi ngủ. Người giúp việc đang ngồi khâu vá.
- Bắt đầu. Đèn đỏ của máy quay bật sáng.
***
Giọng của phát thanh viên vang lên.
"Xin chào quý vị và các bạn. Sau đây là bản tin mười một giờ của WTN với Dana Evans và Richard Metton.
Dana mỉm cười vào máy quay:
"Xin chào quý vị và các bạn. Tôi là Dana Evans.
Bên cạnh nàng, Richard Melton nói:
"Và tôi là Richad Melton.
Dana bắt đầu "Mở đầu bản tin tối nay là một tấn bi kịch khủng khiếp ở Malaysia…
Mình thuộc về nơi này, Dana nghĩ, chử không phải chạy vòng quanh thế giới để lùng sục những cái hoang đường Bản tin kết thúc, Dana về đến nhà thì Kemal đã ngủ say. Sau khi tạm biệt bà Daley, Dana lên giường, nhưng nàng không tài nào ngủ được.
Tôi đang có tin tức cô cần. Tôi đã đặt phòng cho cô tại khách sạn Soyuz ở Moscow. Sang ngay lập tức. Không được nói với ai về chuyện này.
Đây là một cái bẫy. Sẽ thật là ngớ ngẩn nếu mình quay lại Moscow, Dana nghĩ. Nhưng nếu nó là sự thật thì sao? Ai dám dính vào tất cả những sự phiền phức này Và tại sao? Lá thư này chỉ có thể là của Boris Shdanoff Có phải ông ta thực sự biết được điều gì?
Nàng thao thức cả đêm đó.
Đến sáng, Dana gọi điện cho Roger Hudson và kể cho ông ta nghe về bức thư.
- Lạy Chúa. Tôi không biết phải nói gì bây giờ. Thế nghĩa là có người sẵn sàng nói sự thật về Taylor Winthrop với cô.
- Tôi biết.
- Dana, chuyện này có thể sẽ rất nguy hiểm. Tôi thật sự không muốn cô tiếp tục nữa.
- Nhưng nếu tôi không đi, chúng ta sẽ không bao giờ biết được sự thật.
Ông ta lưỡng lự:
- Tôi cho là cô nói đúng.
- Tôi sẽ cẩn thận, nhưng tôi phải đi.
Rogèr Hudson nói một cách miễn cưỡng:
- Đành vậy.
- Tôi hy vọng cô thường xuyên giữ liên lạc với tôi.
- Tôi hứa, Roger.
***
Dana tới đại lý lữ hành mua một vé khứ hồi đi Moscow. Hôm đó là thứ ba. Hy vọng là mình sẽ không đi quá lâu Dana nghĩ. Nàng để lại lời nhắn cho Matt kể về những việc đã xảy ra.
Khi Dana về nhà, nàng nói với bà Daley:
- Tôi e là tôi lại phải đi xa. Khoảng vài ngày thôi. Mong bà trông nom Kemal cẩn thận cho.
- Không phải lo lắng gì cả, cô Evans. Chúng tôi không có vấn đề gì đâu!
Người đàn ông ở căn hộ bên cạnh vội rời khỏi tivi và gọi một cú điện khẩn.
***
Trên chuyến bay của hãng hàng không Aeroflot tới Moscow, Dana nghĩ, có lẽ mình đã mắc phải một lỗi lầm to lớn. Đó có thể là một cái bẫy. Nhưng nếu câu trả lời đúng là ở Moscow, mình sẽ tìm thấy nó.
Sáng hôm sau khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Sheremetyevo II, giờ đây đã trở nên quen thuộc, Dana lấy túi xách và bước ra ngoài, nơi cơn bão tuyết đang hoành hành. Một dãy dài hành khách đang đứng chờ taxi. Dana đứng trong cơn gió lạnh buốt, thầm yên tâm vì đã mặc đủ ấm. Bốn mươi lăm phút sau khi đến lượt Dana, một người đàn ông cố chen lên phía trước nàng.
- Không? - Dana cương quyết nói - Đây là xe của tôi. - Rồi nàng chui vào trong.
Người tài xế hỏi:
- Cô muốn đi đâu.
- Khách sạn Soyuz.
Anh ta quay lại nhìn nàng và nói bằng thứ tiếng Anh ngọng nghịu. - Có chắc là cô đến đấy không? |
|