|
Khoảng cách giữa hai thành phố tuy hơi xa nhưng lại có tuyến bay riêng, việc mua vé cũng không khó khăn lắm, cô chỉ việc lên máy bay, chợp mắt một lúc, tỉnh dậy là đã đến thành phố C.
Tiêu Dĩnh ăn cơm cùng bố mẹ chồng, hàn huyên tâm sự một hồi lâu rồi mới bắt xe về nhà.
Thời gian vẫn còn sớm, mới qua giữa trưa. Chiếc đèn chum pha lê trong phòng khách lấp lánh, rèm cửa màu trắng kem mở rộng, ánh mặt trời chiếu rọi tạo nên những vân sáng ánh kim đan chéo trên nền nhà. Căn phòng hơi lạnh, ngay cả tay nắm cửa cũng lạnh như băng, máy điều hòa đang chạy. Trong lòng hồ nghi, Tiêu Dĩnh đặt hành lí cạnh cửa, do dự một lát, cuối cùng vẫn tiến vào trong.
Cô bước trên nền nhà sáng bóng, lạnh lẽo, tiếng chân nhẹ đến mức chính cô cũng gần như không cảm nhận được. Thế nên, việc cô trở về chẳng hề làm kinh động đến người đang nằm trong phòng ngủ.
Diệp Hạo Ninh ở nhà! Cô lắp bắp vì kinh hãi, nhíu mày, đứng từ xa nhìn anh. Xem ra tin tức tình báo của cô thư kí đúng là có vấn đề.
Chiếc giường màu hồng phấn đặt cạnh cửa sổ, trước đây khi cô nhân viên cửa hàng trang trí nội thất chuyển đến, anh còn nói: “Thật là “tiểu tư sản”!”, thế mà giờ đây, anh đang nằm trên đó, bình yên say ngủ. Có vẻ như anh vừa tắm xong, trên người mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu đen, đai lưng không thắt chặt, khuy áo hơi hé mở, ngón tay thon dài rũ xuống, vẻ mặt rất thư thái. Tiêu Dĩnh không thể phủ nhận rằng, dù đang ngủ say, phong thái của Diệp Hạo Ninh vẫn vô cùng ung dung, tao nhã, thực sự rất rất hấp dẫn. Cứ nghĩ mình đã quá quen với những hình ảnh đó, nhưng lúc này đây, cô vẫn không khỏi ngây người. Một lúc sau, cô mới đắn đo, cân nhắc xem tối nay nên ngủ ở đây hay ở khách sạn.
Vì đột ngột quay đi nên vô tình cô đã gây ra tiếng động. Chỉ một giây sau, cô nghe thấy giọng nói vang lên từ phía sau lưng: “Định đi đâu thế?”.
Diệp Hạo Ninh không ngồi dậy, chỉ nghiêng đầu nhìn cô, từ đôi mắt sâu đen lóe lên ánh nhìn trong suốt, không hề có vẻ gì là lim dim ngái ngủ. Chẳng biết lúc trước anh ngủ thật hay chưa nữa.
“Không phải thư kí nói là anh không ở thành phố sao? Cả điện thoại cũng ném cho cô ấy cầm.”.
“Thế nên em mới chịu trở về?”.
Dường như họ luôn như vậy, chưa xong chuyện này đã chuyển qua chuyện khác. Không ai chịu trực tiếp đối thoại, hoàn toàn khác với lúc hai người mới quen nhau. Mà lúc mới quen nhau, họ như thế nào nhỉ? Dường như tất cả đã xa quá rồi, cô không còn nhớ rõ nữa, chỉ mơ hồ ý thức được, rằng đó là những kí ức tốt đẹp.
“Em về thăm bố mẹ”, cô nói, “Tiện thể em lấy mấy thứ”.
Diệp Hạo Ninh nhìn Tiêu Dĩnh bằng ánh mắt khó đoán rồi đứng dậy, lướt qua người cô, tiến thẳng đến chỗ tủ lạnh, lấy nước khoáng uống. Chưa ở lâu trong phòng lạnh nhưng tự nhiên Tiêu Dĩnh cảm thấy khát khô cả họng, cô liền bước qua đó.
“Anh mua à?”. Cô hỏi khi nhìn thấy mấy lon Coca Cola trong tủ lạnh, rõ ràng là cô đã uống hết trước khi đi.
Diệp Hạo Ninh đáp cộc lốc: “Ừ!”, như thể anh không đủ kiên nhẫn để nói nhiều hơn một từ.
Cô đứng thẳng người, không nhìn anh, chỉ nói: “Hôm nay mẹ nói là lâu rồi anh không đến đó!”. Thấy anh không trả lời, cô cũng chẳng để tâm, tiếp tục truyền đạt tinh thần của mẹ chồng đại nhân: “Hồi trưa mẹ bảo dì nấu một bàn đầy ắp thức ăn vì tưởng anh sẽ về cùng em”.
Cũng vì thế mà Tiêu Dĩnh nghiễm nhiên trở thành đối tượng duy nhất để mẹ chồng gặng hỏi. Cô lại không biết từ chối khéo hay đánh trống lảng, từ nhỏ đã vậy, cô luôn không nói dối. Thế nên, ăn một bữa cơm mà cô thấy vất vả vô cùng, biết chắc trong lời nói dối của mình có vô số lỗ hổng, hẳn đã bị Diệp mẫu tinh tường bắt thóp.
Diệp Hạo Ninh nhướng mày: “Ngàn dặm xa xôi, em thật có hiếu!”. Giọng anh thản nhiên như không.
Quá quen với kiểu nói này, cô quay người, không để ý gì đến anh.
Diệp Hạo Ninh vẫn đứng cạnh tủ lạnh, mắt nhìn xuống, chợt trông thấy làn da trắng nõn ẩn hiện sau những lọn tóc tơ đen nhánh và cả những đường cong tuyệt đẹp của Tiêu Dĩnh. Hương thơm dìu dịu phảng phất lan tỏa trong không khí. Anh mân mê nhè nhẹ khóe môi, bất giác lùi về phía sau. Thấy túi hành lí đặt cạnh sofa, ánh mắt anh tối sầm, im lặng hồi lâu mới nói: “Thiếu gì thì cứ mua, đem tới đem lui không thấy phiền toái sao?”. Rồi anh cười cười, ánh mắt dịu lại: “Em bây giờ không giống về nhà mà như đi du lịch vậy!”.
“Làm gì đến mức như anh nói chứ!”. Tiêu Dĩnh ngửa cổ hớp một ngụm lớn Coca Cola, nào ngờ, một luồng khí mạnh bất thình lình sộc lên, hơi ga nồng nghẹn ở mũi, mắt cay cay, nước mặt chực tuôn trào. Gương mặt Diệp Hạo Ninh trở nên mơ hồ, ánh mắt u ám nhìn không rõ.
Anh đột ngột đổi đề tài: “Em gọi cho anh có việc gì vậy?”.
“À”, lúc này cô mới tỉnh ra, thật thà nói: “Em lấy thẻ của anh, mua một vài thứ”. Cô nói trang trọng như thể đó là việc ngàn vạn lần không nên làm vậy.
Có cần phải xa lạ như thế không?
Diệp Hạo Ninh thấy buồn cười, ngồi xuống sofa, lấy hộp thuốc lá trên bàn, rút ra một điếu, chậm rãi châm lửa. Làn khói trắng nhạt mỏng mảnh bay lên, anh nheo nheo mắt nhìn cô: “Không cần thiết phải nói với anh đâu!”. Giọng anh bình thản, không chút kinh ngạc.
Cô cười mỉa mai, làm sao anh không hiểu chứ, trước đây, khi mọi chuyện còn tốt đẹp, cô cũng không tiêu tiền của anh hoang phí như thế, vậy nên hiện giờ cô càng cảm thấy ngại, trong lòng thấy áy náy không yên. Hứa Nhất Tâm nói đúng, xúc động là ma quỷ.
Đến chiều, Tiêu Dĩnh quyết định dọn dẹp nhà cửa. Tuy không có người ở thường xuyên nhưng cứ cách vài ngày, dì giúp việc làm theo giờ lại đến lau chùi quét dọn, thế nên, phòng ốc vẫn rất sạch sẽ. Cô chỉ có việc thay chăn ga gối.
Diệp Hạo Ninh ngồi xem tivi ở phòng khách, anh có vẻ như đang theo dõi rất chăm chú, chẳng những không có ý kiến gì về việc cô đang làm mà còn không them liếc lấy một cái. Tiêu Dĩnh thực sự thấy tò mò vì trước đây anh rất hiếm khi xem tivi, vậy mà mới có một tháng, anh đã thay đổi tâm tính nhanh như vậy. Đến khi ra ngoài, cô mới biết là anh đã ngủ từ lúc nào.
Lần này thì anh ngủ thật, hơi thở đều đều, có điều, do tư thế nằm không đúng, đầu ngoẹo sang một bên, tay buông thong xuống sàn, mày chau lại, vài lọn tóc đen rũ xuống trước trán, trông không thoải mái và thư thái chút nào.
Rõ ràng là bảo nghỉ phép, hóa ra lại trốn ở nhà nằm ngủ, một Diệp Hạo Ninh như vậy thật khiến người khác thấy vô cùng kinh ngạc.
Chẳng phải cuộc sống của anh lâu nay vốn rất phong phú và đa dạng hay sao? Nào là ăn cơm, nào là chụp hình, rồi còn lần lượt thay đổi nữ nhân vật chính đi cùng, quả thật vô cùng phong lưu. Hiếm khi được rảnh rỗi như vậy, sao lại lãng phí thời gian, ở nhà nằm khểnh cơ chứ?
Tiêu Dĩnh không hiểu mình đang bị làm sao nữa, nhìn dáng vẻ an phận của anh lúc này cô lại thấy không cam tâm, bèn lay anh: “Dậy, dậy đi!”.
Bị quấy rối, anh mở mắt ra, trông thấy vẻ mặt tươi cười của Tiêu Dĩnh, chân mày càng nhíu lại. “Muốn gì đây?”. Giọng anh khàn khan ngái ngủ.
Kì thực cô cũng chẳng biết bản thân muốn gì, nhưng vẫn giả vờ cười rất tươi: “Mặt trời sắp xuống núi rồi, nhắc nhở anh thôi, không lại lỡ mất buổi tiệc”.
Liếc cô một cái, rồi anh lại nhắm mắt, dường như cảm thấy cô thật sự vô vị, một lát sau anh mới thấp giọng nói: “Hôm nay anh không tiệc tùng”. Trông dáng vẻ anh rõ rang là ngủ không đủ giấc.
“Không hẹn hò với người đẹp sao? Phải công nhận cô gái lần trước em gặp trong thang máy rất đẹp. Lại còn người trong bức ảnh nữa, vừa duyên dáng, vừa nhã nhặn, cũng được đấy chứ!”. Tiêu Dĩnh dừng lại, nghiêng đầu suy nghĩ. Còn gì liên quan đến mấy bóng hồng quanh anh trong những tin tức giải trí gần đây không nhỉ?
Do mải mê nghĩ nên khi quay sang, cô chợt giật mình. Chẳng biết Diệp Hạo Ninh đã mở mắt từ lúc nào, đôi mắt đen sâu thẳm đang nhìn xoáy vào cô: “Thì sao nào?”. Nhìn vẻ kinh ngạc của cô, anh khẽ nhếch mép, mỉm cười: “Em cũng để tâm ư?”.
“Đương nhiên là không!”. Cô ngẩng mặt lên, thanh âm trong trẻo: “Em thật lòng nhắc nhở anh thôi, nếu lỡ hẹn thì không hay cho lắm!”.
Anh mím môi, khẽ “hừ” một tiếng, đột nhiên hứng chí véo nhẹ vào má cô, cười giòn: “Em thật có trách nhiệm”. Thái độ ấy vừa nhìn qua sẽ ngỡ là đang khích lệ nhưng thực chất giống như đang đối xử với một đứa trẻ, vừa miễn cưỡng lại vừa có nét châm chọc. Nói rồi anh đi thẳng về phía phòng thay đồ.
Năm phút sau, quay trở ra, anh thấy Tiêu Dĩnh vẫn ngồi xổm trên ghế sofa với bộ mặt đơ ra vì thất bại. Diệp Hạo Ninh lúc đó trái lại tâm trạng lại rất tốt. Cuộc thăm dò của cô lúc nãy giống như đang ghen tuông. Diệp Hạo Ninh trước nay không thích phụ nữ có những biểu hiện đó, nhưng lúc này, nhìn Tiêu Dĩnh như thế, anh lại cảm thấy có đôi phần hạnh phúc.
“Vào thay quần áo đi!”. Anh đến bên cạnh, bỏ qua ánh mắt thăm dò của cô, vui vẻ nói: “Đi ra ngoài ăn cơm”.
Chẳng lẽ con người này không thấy áy náy ư? Hay là thấy những lời nói của cô không đáng để giận? Ở đâu trưng ra cái khuôn mặt hớn hở, hòa nhã như đã quét sạch cả buổi chiều mây mù u ám vậy? Càng nghĩ càng không hiểu được, cô quả quyết: “Không đi!” rồi đứng dậy.
Nào ngờ ngồi lâu quá, chân trái bị tê, suýt chút nữa thì cô té ngã. Chỉ là “suýt chút nữa” thôi vì Diệp Hạo Ninh đã nhanh tay đỡ lấy cô. Anh nói: “Nhà không còn đồ ăn nhanh đâu”.
“Em biết…”. Cô hít một hơi, cảm giác ê ẩm tê dại ở chân nhanh chóng lan tỏa, cả người như bị kiến cắn kim đâm, thực sự không thoải mái chút nào. Ngẩng đầu lên, cô nói, giọng cứng cỏi: “Dù sao cũng chẳng thấy đói!”.
Khẽ liếc anh, cô không khỏi thầm ngưỡng mộ, con người này đúng là một cái “giá treo quần áo” bẩm sinh, bất luận là ăn mặc chỉnh tề hay đơn giản cũng đều toát lên vẻ thư thái, nhàn nhã. Chiếc áo sơ mi bằng vải lanh, màu xám nhạt, loại thông thường nhưng anh mặc vào trông vẫn anh tuấn hơn người. Mùi sữa tắm bạc hà mát lạnh thoang thoảng bên chóp mũi, Tiêu Dĩnh quay đầu sang chỗ khác, cố cử động chân trái, cô nghe anh nói: “Trương Bân và vợ sắp cưới mời cơm”.
Cô sửng sốt: “Sao anh không nói trước với em”, rồi hoài nghi, “Với lại, không phải lúc nãy anh nói là không có tiệc tùng gì cơ mà?”.
Vẻ mặt Diệp Hạo Ninh bỗng trở nên kì lạ, anh buông tay khỏi người cô: “Không còn sớm nữa, nhanh lên nào!”. Quay lưng lại đổi giày, trong lòng anh nghĩ, sao có thể nói thật với cô ấy được, vốn dĩ anh không có ý định ra ngoài, nhưng muốn nhân cơ hội này để đi cùng cô.
Lúc đến nhà hàng quen thuộc, vừa đẩy cửa vào thì năm sáu người trong phòng cùng quay lại, một người trong số đó nói lớn: “Chỉ còn thiếu hai người thôi đấy, bồi bàn, dọn thức ăn lên!”.
Một lúc sau, Tiêu Dĩnh chợt phát hiện, hóa ra giữa cô và Diệp Hạo Ninh cũng có khá nhiều điểm tương đồng, ngoài việc “có mới nới cũ” mà Hứa Nhất Tâm đã nói, bọn họ còn cùng rất coi trọng thể diện. Rõ ràng cuộc hôn nhanh của hai người đã hoàn toàn đổ vỡ, cho dù anh và cô thường xuyên xảy ra chiến tranh lạnh hay dùng biện pháp bạo lực nào đó để giải quyết vấn đề nhưng trước mặt mọi người, họ vẫn tỏ ra vô cùng ăn ý. Vậy nên bạn bè cô và bạn bè anh, không ai tỏ ra nghi ngờ gì.
Trương Bân là bạn, nói một cách chính xác là bạn nối khố của Diệp Hạo Ninh. Tiêu Dĩnh quen Diệp Hạo Ninh không lâu thì được anh giới thiệu với Trương Bân. Ấn tượng sâu đậm nhất trong cô về anh chàng này là một trí thức phong lưu, ăn chơi không ai sánh bằng. Không ngờ giờ đây, anh ta đã đính hôn, đó lại là một vị hôn thê thật xinh đẹp, nhu mì, ra dáng một tiểu thư đài các.
Đến tận bây giờ, Tiêu Dĩnh vẫn không sao quên được câu nói ngang tàn của Trương Bân ở lần gặp mặt đó. Hôm ấy, cả đám uống rượu hơi nhiều, ngay cả Diệp Hạo Ninh cũng đã ngà ngà say, nằm ngủ trên sofa. Cô đang định rời đi thì bị Trương Bân kéo vạt áo, lôi lại, ra hiệu bảo cô ngồi xuống, anh ta trầm ngâm một lúc, cặp mắt mơ màng nhìn Diệp Hạo Ninh rồi nói: “Tiểu tử này thật không trượng nghĩa mà, quên hết trước đây bọn mình đã nói gì với nhau rồi, kết hôn như tia chớp…”, sau đó anh ta mắng thêm một câu thô tục gì đó cô nghe chẳng rõ.
Từ “tiểu tử” thốt ra từ miệng anh ta tất nhiên là chỉ Diệp Hạo Ninh, Tiêu Dĩnh cảm thấy buồn cười, thuận miệng nói luôn: “Anh trước sau cũng có ngày đấy thôi!”
“Không…!”. Trương Bân vung tay loạn xạ, suýt trúng vào mặt Tiêu Dĩnh, ánh mắt coi thường, hùng hồn tuyên bố: “Hôn nhân là nấm mồ… tự mình tìm đến cái chết, chỉ có kẻ ngốc mới làm thế…!”.
Trên đường về nhà, khi Tiêu Dĩnh mỉm cười, tựa đầu vào cửa xe, cô nghe thấy tiếng nói bên cạnh: “Anh bị gọi là kẻ ngốc mà em vui đến vậy sao?”. Anh nói thong thả, giọng hơi khàn khan.
Cô quay đầu lại, rất đỗi ngạc nhiên: “Anh cũng nghe thấy ư?”.
Không trả lời cô, Diệp Hạo Ninh nhắm mắt lại. Ánh đèn neon bên ngoài xe không ngừng lướt qua trên khuôn mặt thanh tú của anh, tạo nên vô số vệt sáng đan chéo nhau.
“Sao anh giả vờ ngủ giỏi thế?”. Tiêu Dĩnh ngồi gần lại, lay anh: “Rõ ràng anh đang tỉnh mà lại giả vờ ngủ, em sắp bị anh ép chết rồi!”.
Anh khẽ “hừ” một tiếng. Thật ra trong hơi thở của anh vẫn còn mùi rượu, lại đau ngực nữa, tối nay anh đã uống quá nhiều nhưng chưa đến mức bất tỉnh nhân sự. Làm thính giả bất đắc dĩ của cuộc đối thoại không đầu không cuối giữa Trương Bân và Tiêu Dĩnh, anh thấy thật buồn cười. Nói chuyện với một kẻ không còn tỉnh táo mà vẫn hứng chí đến vậy, không chừng chỉ có Tiêu Dĩnh mới làm được việc này thôi.
Đêm hôn đó, nằm dưới cơ thể anh, trước khi toàn bộ ý thức bị sụp đổ, cô cố gắng tranh thủ khoảnh khắc tỉnh táo cuối cùng để hỏi anh: “Còn anh…? Vì sao lại tình nguyện tìm đến nấm mồ?”. Không nhận được câu trả lời, cô liền bị dẫn vào một thế giới tuyệt diệu và mãnh liệt, chẳng còn suy nghĩ thêm được gì nữa.
|
|