|
Cô thật sự rất khâm phục trí nhớ của Diệp Hạo Ninh, vì chính cô cũng suýt quên mất khoảng một năm trước đây, anh đã từng dẫn cô đi mua giày.
Chính vào lần đó, anh đã vô tình kể cho cô nghe về người phụ nữ cô gặp hôm nay.
Lúc đó, Diệp Hạo Ninh phải đi giải quyết công việc ở Hồng Kông. Tiêu Dĩnh nhiệt huyết dâng trào, xin nghỉ phép để đi cùng.
Khi máy bay sắp cất cánh, Diệp Hạo Ninh nói: “Đến đó có lẽ anh sẽ không có thời gian bên em, anh đưa em thẻ, em tự đi dạo phố nhé!”.
Cô chẳng buồn để tâm: “Không cần anh tháp tùng đâu, đàn ông các anh khi dạo phố sắm đồ thường ra vẻ mất kiên nhẫn như vậy, ảnh hưởng đến hứng thú mua sắm của phụ nữ lắm!”.
Diệp Hạo Ninh chỉ “hừ” một tiếng, rồi nói: “Có lẽ là vì em không may, thật ra cũng còn có nhiều người đàn ông đầy kiên nhẫn mà em chưa gặp đấy thôi”.
Cô cảm thấy mình thật sự không may, lúc nhỏ đã chứng kiến sự không – tình – nguyện – tháp – tùng hai mẹ con đi mua sắm của bố, thông thường phải mất năm lần bảy lượt hối thúc, ông mới miễn cưỡng ra ngoài. Đến cửa hàng, đợi chưa đến hai phút, ông đã vội vàng thúc giục đến cửa hàng tiếp theo, dường như chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng chấm dứt loại hình tra tấn đặc biệt này, khiến mẹ cô nổi trận lôi đình. Đến khi Tiêu Dĩnh lớn hơn một chút, chẳng cần miễn cưỡng kéo bố Tiêu Dĩnh đi nữa, hai mẹ con tay trong tay thoải mái hưởng thụ thế giới của hai người, mãi đến khi quán xá đóng cửa mới chịu về.
Tiếp đến là Trần Diệu. Bình thường anh nho nhã, cười như gió mùa xuân, lại rất chiều chuộng cô, song mỗi lần đi mua sắm, anh đều tỏ ra thiếu kiên nhẫn. Mặc dù vậy, Tiêu Dĩnh vẫn thích kéo anh đi cùng. Được đi bên cạnh dáng cao gấy của anh, chậm bước trên con phố rộng rãi và sạch sẽ, ngay cả lòng bàn chân cô cũng từng bước từng bước như nở hoa, những đóa hoa hạnh phúc.
Cuối cùng, có lẽ thật sự hết cách, anh đành nói: “Em vào chọn đi, anh đợi ở ngoài!”. Đặc biệt là lúc đi ngang qua cửa hàng trang sức, thấy một nhóm con gái chen chúc, ríu rít trong một căn phòng chật chội, anh không có hứng thú, lại cmar thấy bất tiện, thế là quyết đinh đứng đợi ở ngoài cửa, tự do, thoải mái ngắm phong cảnh.
Tiêu Dĩnh mua được khá nhiều thứ, lúc ra khỏi cửa hàng, thấy Trần Diệu hai tay đút vào túi quần, xem chừng có chút tiu nghỉu, không đành lòng, cô nói: “Sau này, anh không cần đi cùng em nữa, em sẽ rủ Hứa Nhất Tâm để khỏi phải mỗi lần đi, anh đều chán nản vô vị thế này. Còn anh muốn chơi bóng, muốn tự học thì tùy đấy!”.
Anh cảm thấy như được ân xá, liền cười nói: “Bị nói trúng tim đen rồi!”. Rồi anh đưa tay xoa xoa đầu cô.
Anh cao hơn cô mười mấy phân, là chân chủ lực trong đội bóng rổ của trường, chỉ cần một cú nhảy, anh có thể nhẹ nhàng chạm vào rổ, những cú nhảy ấy vẫn thường thu hút biết bao tiếng cổ vũ la hét của đám nữ sinh si tình. Lúc nhỏ, anh cũng không cao lắm, nhưng từ sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở thì như trổ giò, bỗng chốc cao vút lên. Từ đó, anh cứ ở trên cao nhìn xuống, những lúc yêu thương hay cao hứng, đều thích xoa nhẹ đầu cô.
Cô tỏ ra không phục: “Làm gì mà như nựng chó con vậy?”. Nhưng trong lòng lại thấy thật ngọt ngào và hạnh phúc khi được anh xoa xoa trên đầu.
Sau này, cô không tìm Trần Diệu đi dạo phố nữa vì nhận thức một cách rõ ràng rằng những việc phụ nữ cho là hưởng thụ và là niềm hứng thú vô bờ bến lại là sự tra tấn khủng khiếp nhất đối với cánh đàn ông.
Vậy nên, khi quen biết Diệp Hạo Ninh, thậm chí là cả sau khi cưới, Tiêu Dĩnh chưa từng chủ động mở miệng rủ anh cùng đi mua sắm, phần lớn đều do tài xế đưa cô đi. Anh cũng rất ít quan tâm đến chuyện cô đã mua những gì, dường như mãi mãi không có hứng thú với việc này.
Duy có một lần anh đã cùng cô đi mua sắm vật dụng bàn ăn, khi đó vẫn còn trong thời gian tuần trăng mật, hai người sang Bắc Âu chơi nửa tháng. Một hôm, đang đi dạo trên đường, cô bỗng thấy một tiệm nhỏ có bán đồ gia dụng tinh xảo, vừa đẩy cửa vào đã trông thấy trên tường treo đầy những đồ sành sứ, từng hàng từng hàng sắp sát cạnh nhau, lại toàn là những sản phẩm handmade. Chủ tiệm mặc bộ đồ lao động màu xám, ngồi trước bàn, đang cặm cụi phác họa hoa cỏ trên chiếc đĩa, dường như hết sức tập trung, ngay cả tiếng chuông gió lúc họ đẩy cửa vào cũng không làm phiền đến ông. Tiêu Dĩnh mua trọn cả bộ có hình cô gái Âu châu thời trung cổ. Để chạm khắc được lối ăn mặc phức tạp ấy thật vô cùng khó khăn, nhưng chủ tiệm thực sự là một nhà điêu khắc hàng thủ công mĩ nghệ tài bà, mỗi một nét bút, mỗi một vạch khắc đều cẩn thận, tỉ mỉ đến từng chi tiết, ngay cả nét mặt của cô gái cũng rất có hồn, vừa cao ngạo, kiêu kì lại vừa ngượng ngùng, e thẹn.
Mặc dù trong tiệm còn có rất nhiều mẫu khác để chọn và Tiêu Dĩnh trước nay vốn không “cảm” được những hình vẽ nhân vật, nào ngờ Diệp Hạo Ninh lại chỉ muốn mua nó.
Sau khi ra khỏi cửa hàng, cô nói: “Em cảm thấy bộ có hình hoa cỏ đẹp hơn”.
Diệp Hạo Ninh dừng bước: “Lúc nãy sao không nói? Hay là quay lại xem đi!”.
“Thôi!”. Giá cũng không phải là rẻ, và lại đó chỉ là hàng thủ công mĩ nghệ, sao có thể chuyên dùng để xới cơm, xúc thức ăn chứ? Sau đó, cô cười nói: “Không thể trách em lúc đó không nói mà là vì anh nhanh tay quá. Em còn chưa kịp ngắm nhìn xong, anh đã tính tiền rồi. Lẽ nào bình thường kí hợp đồng làm ăn với người ta anh cũng như thế?”.
“Thấy thích thì mua, có gì không đúng sao?”.
“Nhưng vẫn còn nhiều sự lựa chọn mà, có thể từ từ chọn, không phải ư?”.
“Cứ như em, xem hết mười phần thì đã tám phần hoa cả mắt, cuối cùng lại chẳng mua được gì!”.
Cô kinh ngạc: “Hê, việc này mà anh cũng biết nữa à? Có phải là kinh nghiệm rất phong phú không?”.
Anh cười như không cười, nhìn cô, không đáp trả.
Từ lần đó, Tiêu Dĩnh phát hiện ra thói quen và quan niệm mua sắm của hai người họ chẳng khác gì trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, nên càng không muốn để anh đi cùng.
Đến Hồng Kông, Diệp Hạo Ninh đúng là không có thời gian, mấy ngày liền đều đi sớm về muộn, để cô một mình ở trong khách sạn, hơn mười giờ mới ăn sáng, sau đó xách túi đi dạo phố, đến ba, bốn giờ chiều lại vào quán ngồi uống trà.
Gọi điện thoại cho Hứa Nhất Tâm, chỉ nghe thấy đầu dây bên kia khẳng định: “Cái này được gọi là tận hưởng cuộc sống đấy…”.
Nhưng Tiêu Dĩnh lại thấy thật vô vị, nhạt nhẽo, cô cứ tự hỏi, những người phụ nữ có gia đình danh tiếng này nọ hoặc những tình nhân của các ông chủ, ngày ngày sống cuộc sống như vậy mà không cảm thấy nhàm chán chút nào ư? Cô thì khác, chẳng có chút hứng thú nào với tình trạng này, bởi lẽ ngay cả người để nói chuyện cũng không có, Diệp Hạo Ninh cả ngày chẳng thấy tăm hơi, đến nửa đêm mới say khướt mò về, người sực nức mùi rượu. Tiêu Dĩnh bị đánh thức, trong lòng thật sự không vui, giơ tay đẩy anh ra, còn anh có lẽ đã uống quá nhiều nên thuận thế trở mình, ngẩng mặt lên, nằm bất động.
Con người này được cái trước này không tệ, uống say đến mấy cũng không mượn rượu giả điên, ngược lại àng thành thật và yên tĩnh.
Sáng ngày thứ hai, cô còn chưa hoàn toàn mở mắt thì anh đã ăn mặc chỉnh tề, tươm tất đứng bên giường, đôi mắt tinh tường, như thể người say rượu về nhà nửa đêm hôm qua không phải là anh. Cô mơ hồ trở mình, chán nản hỏi: “Anh lại ra ngoài à?”.
Cô ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ tỏa ra, chính là mùi kem cạo râu mà Diệp Hạo Ninh vẫn hay dùng. “Ờ, em định ngủ đến bao giờ nữa?”.
“Không biết…Đừng phá em!”.
“Buổi sáng đẹp trời thế này, sao lại lãng phí nằm trên giường chứ? Tối qua mấy giờ em mới ngủ?”.
“Ừm…”. Đêm qua, lúc anh về, cô phải mất một lúc lâu mới ngủ lại được. Trong lòng thầm nghĩ, con người này không phải muốn ra ngoài ư, sao vẫn còn ở đây nói linh tinh vậy chứ?
Không thấy có động tĩnh gì, Tiêu Dĩnh ôm chiếc chăn mềm mại trở mình, chợt nghe “xoach” một tiếng, ánh nắng chiếu thẳng vào mắt. Lúc này cơn buồn ngủ ngoan cố đã bị xua đuổi thành công.
“Diệp Hạo Ninh!”. Cô nổi cơn tam bành, ngồi bật dậy, trông thấy ai đó đã áo mũ chỉnh tề mỉm cười đứng tựa vào mép cửa sổ, tỏ vẻ nho nhã, vô tội.
Mười phút sau, đánh răng xong, cô hỏi: “Anh cảm thấy không công bằng à? Chưa thấy em ngủ nướng bao giờ sao?”. Thấy Diệp Hạo Ninh đang ngồi trên ghế sofa nghịch điều khiển từ xa, cô hiếu kì hỏi: “Anh không phải muốn ra ngoài ư, sao còn chưa đi?”.
“Đợi em đấy”. Con người bất lương ấy vừa xem thời sự vừa trả lời một cách thản nhiên.
Mãi đến khi hai người cùng tiến vào một cửa hàng hiệu, Tiêu Dĩnh vẫn còn nghi hoặc, cũng không hiểu vì sao Diệp Hạo Ninh hôm nay lại rảnh rỗi và “nổi hứng” cùng cô đi mua giày đến thế. Anh rõ ràng có việc khác để làm. Vì lúc trên đường đi, cô nghe thấy anh nói chuyện điện thoại, hình như một người bạn ở Hồng Kông mời dùng cơm, anh nói: “Thôi nhá, hôm nay bận rộn cả ngày rồi, để lần sau vậy!”.
Anh vừa ngắt điện thoại, cô liền hỏi: “Hôm nay anh còn bận việc gì nữa ư?”. Bận rộn trăm công nghìn việc mà còn đưa cô đi, thật không dễ dàng gì.
Diệp Hạo Ninh không nói gì, quay đầu nhìn cô, mắt khẽ hấp háy.
Tiêu Dĩnh rùng mình. Không hiểu sao cô lại nhớ đến một chi tiết trong bộ phim hoạt hình Slam Dunk, anh chàng tóc đen đẹp trai Kaede Rukawa đi trong sân, liếc qua liếc lại người có biệt danh “khỉ lông đỏ” rồi lạnh nhạt nói: “Đồ ngốc nghếch!”. Tuy hai chũ này Diệp Hạo Ninh nể mặt không nói ra nhưng cô vẫn cảm thấy ánh mắt anh lúc nãy giống hệt cái liếc mắt của Kaede Rukawa, mà cô đương nhiên là anh chàng Hanamichi Sakuragi – biệt danh “khỉ lông đỏ” – đang phải chịu sự coi thường, khinh miệt tột cũng đó. Cô uất ức, cúi xuống mân mê chiếc điện thoại di động, một lúc sau mới mím môi, khẽ mỉm cười.
Diệp Hạo Ninh ngẩn người: “Sao thế?”.
Cô ngẩng đầu, mặt có chút đắc ý, hỏi lại: “Có phải anh muốn dẫn em đi mua sắm không?”.
Diệp Hạo Ninh nheo mắt, hoài nghi: “Thế nên…?”.
“Không có gì”. Cô “hừ” một tiếng, trong lòng rất hăm hở, nhưng ngoài mặt thì cười ngây thơ, giọng cực kì dịu dàng: “Chút nữa anh không hối hận là được!”.
Lúc mua sắm, Tiêu Dĩnh thường xem xét, lựa chọn rất kĩ càng, hơn nữa, vì hiểu rõ thói quen mua sắm của Diệp Hạo Ninh nên khi bước vào cửa tiệm, cô cố ý lê bước chầm chậm. Mãi đến khi thử đến đôi giày thứ sáu mà vẫn chưa hài lòng, cô mới thờ ơ xoay đầu, quả nhiên trông thấy người bên cạnh đang chau mày.
“Thấy phiền phức quá hả?”. Đây có được coi là tự vác khổ vào thân không nhỉ? Hớ hớ, ai bảo anh dám coi thường cô, còn dùng ánh mắt mắng cô là khờ khạo, ngốc nghếch? Lần này coi như có cơ hội để tra tấn anh!
Nào ngờ Diệp Hạo Ninh chỉ liếc qua, dường như anh đã đoán được suy nghĩ của cô nên nói tỉnh bơ: “Không đâu!”.
“Ồ, vậy thì tốt!”. Cô có chút thất vọng, nhưng lại nghĩ, mọi cảm xúc buồn vui đau khổ trước nay không bao giờ biểu hiện trên khuôn mặt chẳng phải là sở trường của con người này sao? Nói không chừng. lúc này có kẻ đã không chịu được nữa nhưng ngoài mặt thì giả vờ như không để ý đến.
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh nói”Chị ơi, chị mang đôi này trông đẹp lắm!”.
“Thế à?”. Tiêu Dĩnh cúi đầu nhìn. Là kiểu dáng mới của thời trang xuân hè năm nay, đôi giày bằng da cừu màu trắng nhạt, phía trên đính hoa văn mờ mờ, kiểu dáng đơn giản nhưng rất tinh tế, làm lộ ra mắt cá chân cùng bàn chân nhỏ trắng trẻo nõn nà của cô.
Cô quay đầu lại trưng cầu ý kiến.
Diệp Hạo Ninh cũng nói: “Đẹp lắm!”.
“Ừm…”. Quả thật cô vẫn có chút do dự, không ngờ anh đã rút thẻ ra đưa cho nhân viên phục vụ rồi nói: “Không phải em đang cố tình tra tấn anh đó chứ?”. Chỉ tay vào mặt đồng hồ, anh nhắc nhở: “Đã đến giờ ăn cơm trưa rồi, em còn chưa ăn sáng, chẳng lẽ không thấy đói sao?”.
Bị vạch trần, Tiêu Dĩnh xỏ chân vào đôi giày của mình, không phục nói: “Ai bảo em cố ý tra tấn anh? Có người phụ nữ nào mà không mua sắm như thế chứ?”.
“Em cứ vơ đũa cả nắm, chí ít người bạn gái anh quen không phải như vậy!”.
“Ồ? Vậy cô ta như thế nào?”.
Diệp Hạo Ninh khẽ cụp mắt, dường như đang suy tư, lại có vẻ hối hận vì đã lỡ nhắc đến vấn đề này, một hồi sau, anh mới nói: “Tóm lại là người đó không thích thử giày, nói số giày rồi thấy đôi nào hợp mắt, ưng ý thì cà thẻ tính tiền, không phiền hà như em”. Nói xong, anh nhận lấy túi giày đã gói rồi nắm tay cô, sải bước ra khỏi cửa tiệm.
Tiêu Dĩnh nhớ lúc đó cô còn chòng ghẹo anh: “Xem ra “sống theo bầy đàn” nhỉ, người bạn đó thật giống anh”.
Diệp Hạo Ninh không thèm để ý đến cô.
Cô lại nói: “Người bạn đó của anh có phải nhà rất có tiền không? Nếu không thì là minh tinh rồi! Theo như anh mô tả thì động tác của cô ấy thật là oách! Đi vào cửa hiệu, tùy tiện giơ tay ra chỉ trỏ, nhân viên phục vụ vội vàng gói giày lại, quả là có khí chất của nữ hoàng!”. Rồi cô thật thà nói tiếp: “Khi nào có cơ hội thì giới thiệu cho em làm quen với, em thích nhất là gặp những mĩ nữ có khí chất như vậy đó!”.
“Thứ em thích thì nhiều lắm!”. Diệp Hạo Ninh bình thản nhìn cô, đẩy đĩa thịt ba chỉ nướng kiểu Hàn Quốc sang: “Đây cũng là món em thích này!”.
“Đương nhiên!”.
Họ chuyển luôn đề tài. Nào ngờ một năm sau, cô đã cầu được ước thấy.
Cùng Hứa Nhất Tâm gặp người phụ nữ đó trong tiệm giày quen thuộc đến lạ thường, ký ức mơ hồ ấy bỗng nhiên ùa về một lần nữa.
Thật giống như những gì cô tưởng tượng năm đó, vừa có khí chất lại có khí thế.
Mĩ nữ ấy lại còn đứng ngay trước mắt cô, cười nói trong điện thoại: “Em đang ở thành phố B, nào ngờ anh đã đi rồi…Thật không phải lúc”.
Cô nghe thấy tiếng người phụ nữ thì thầm, bên tai như vọng lại tạp âm mơ hồ của tiếng sấm rền rĩ trong tiết trời âm u, hoặc có thể là tiếng xe hơi đang từ từ chuyển động. Nhưng thực tế, trong cửa hàng mát mẻ, ánh nắng mặt trời gay gắt chiếu vào cánh cửa thủy tinh trong suốt, bầu trời sáng trong khác thường, xanh đến mức gần như biến thành màu trắng, trên phố cũng hoàn toàn vắng vẻ, không có bóng dáng xe cô hay bóng người nào.
Tiêu Dĩnh định thần, sao lại “không đúng lúc” nhỉ? Thế gian này nhỏ vậy, tính cả tấm hình trên mạng thì cô đã gặp cô ta hai lần.
Trùng hợp hơn nữa là…Cô chỉ không muốn tốn công sức đoán mò mà thôi.
|
|