|
Danny rời khỏi nhà hàng đó, cố gắng ngẩng cao đầu, mặc dù việc đó huy động đến những gam ý chí cuối cùng của cô. Thật ra cô muốn bỏ chạy, hoàn toàn bị thôi thúc làm vậy, nhưng cô không nghi ngờ sẽ bị chặn lại, vì bỏ chạy sẽ khiến cô trông như có tội. Họ sẽ không thèm quan tâm tới việc cô chỉ muốn tìm một cái hố thật sâu để cuộn vào trong đó và khóc, cô đã quá thất vọng và hổ thẹn.
Cô đã từng có kinh nghiệm về thái độ hợm hĩnh đó trong quá khứ, khi đi tìm việc làm. Cô không nên để nó làm tổn thương như vậy. Nó đơn giản chỉ ra rằng kiếm một công việc tử tế sẽ khó khăn thế nào.
Mất một lúc để dẹp nỗi đau sang một bên. Khi rốt cuộc cô cũng làm được, nỗi buồn lại bị thay thế bởi sự căng thẳng, vì lần thứ hai trong vòng hai ngày, cô có cảm giác mình đang bị quan sát và theo dõi. Lần này có thể là người nào đó trong đám đông lúc trước, để bảo đảm rằng cô đã rời khỏi khu vực của họ.
Nhưng quay đầu nhìn lại, cô không thấy có gì bất thường, ít nhất, không gần chỗ cô. Một người vẻ quý tộc bước vào tòa nhà văn phòng. Một thằng bé đưa thư. Một Quý bà với một người hầu gái theo sau đang ngập trong đống những gói và hộp, vài cặp bước đi tay trong tay, một tá những người khác đang đi công việc của họ. Thêm hai dãy phố nữa, cảm giác đó vẫn không biến mất, nhưng mỗi khi ngoái nhìn qua vai, cô không thể hình dung ra đó là ai. Có quá nhiều người đi lại trên phố ở khu vực này của thành phố.
Cuối cùng cô chui vào một cửa hàng, rồi bị la hét khi tiếp tục đi vào, đi qua khu vực sau cửa hàng, nơi chỉ dành cho nhân viên, và ra ngoài theo bằng cửa sau. Cô chạy suốt mười phút tiếp theo, quay về lối cũ, qua những tòa khác, và cuối cùng, cảm giác đó biến mất. Nếu ai đó đang theo dõi cô, cô chắc chắn mình đã cắt đuôi hắn.
Đến quảng trường Grosvenor là cả một quãng đường dài. Đếm xuống trước khi cô tới được đó. Và trong suốt quãng đường cô đã qua, không có lấy một ngõ hẻm tử tế nào. Nhưng có công viên, rất nhiều công viên, vài cái lớn đến nỗi cô sợ sẽ tình cờ lang thang ra khỏi thành phố mất. Sau cùng cô cuộn mình trong một bụi cây chờ đến sáng để có thể tiếp tục cuộc hành trình.
Bình mình lại mang theo cơn đói, và theo đó cả sự bực tức. Nhưng tất cả bị gạt sang một bên khi cô nhìn xung quanh và nhận ra cái công viên nơi cô đã ngủ, tuy trong khoảnh kí ức hồi tưởng được thì cô chưa từng đến phần này của thành phố bao giờ. Tối qua cô đã hầu như không quan sát kĩ khu công viên, trời qua tối. Nhưng sáng nay, những băng ghế dọc theo lối đi dạo dưới bóng một cây sồi khổng lồ, đứa trẻ đang rải thức ăn giữa một bầy bồ câu, cười vang sung sướng. Cô nhấp nháy mắt, và đứa trẻ biến mất như chưa từng ở đó. Một kí ức!
Danny ngồi xuống, run rẩy tới tậm tâm can. Kí ức đầu tiên về quá khứ vừa quay trở lại với cô, và đó là vì đây là lần đầu tiên cô đến một nơi mà chắc hẳn cô đã từng đến khi còn là một đứa trẻ. Phải chăng cha mẹ cô đã từng sống tại khu vực này trong thành phố, hay họ chỉ ghé thăm? Có một khách sạn ở về một phía của công viên, trong khu vực dành cho các gia đình trung lưu, tuy nhiên cô đã nhìn thấy nhiều ngôi nhà lộng lẫy hơn ở phía bên kia khi cô đi về phía đó.
Cô cố gắng để nhớ lại nhiều hơn, để nhận ra những thứ khác nữa, nhưng không gì có thể khuấy động thêm chút kí ức nào, và còn mang đến cho cô một cơn đau đầu vì nỗ lực đó. Không, cơn đói lại đang trỗi dậy. Vậy nên cô bước nhanh hơn, phải hỏi đường vài người nữa, và rốt cuộc cũng đến được ngôi nhà của gia đình Malory vào giữa buổi sáng.
Đó là cả một tòa lâu đài! Tòa nhà đứng biệt lập, có hàng rào và thậm chí cả một thảm cỏ bao quanh, với nhiều hoa đẹp và bụi cây, hoàn toàn không giống cô đã hình dung. Cô cảm thấy hoảng sợ khi phải tiếp cận một tòa nhà như thế, đặc biệt sau những gì đã xảy ra tại nhà hàng hôm qua, nên đã mất thêm một khoảng thời gian để chờ ai đó ăn mặc giống người hầu đi ra. Đó là một phụ nữ trẻ, mặc một bộ đồng phục dành cho hầu gái - thực ra không hẳn là đồng phục, nhưng cũng không phải kiểu váy áo phụ nữ đẹp đẽ. Danny nắm lấy cơ hội đó và tiến về phía cô ta.
"Xin chào, thưa cô. Có phải Ngài Malory đẹp trai sống ở đây không?"
"Có nhiều lắm, cậu bé," người phụ nữ đáp với giọng nói bộc lộ bản chất hiền hậu. "Tất cả bọn họ đều đẹp trai."
"Có bao nhiêu Ngài Malory ở đây?"
"Trong nhà này, ba."
"Với mái tóc đen và-"
"Không, ngài Bá Tước sống ở đây, với hai người con trai, không ai tóc đen. Cậu chắc đang nói đến em trai ngài ấy, Ngài Anthony. Nhà ngài ấy ở phố Piccadilly. Hoặc cậu có thể nói đến cháu ngài ấy là Jeremy. Hai Quý ngài đó đều tóc đen."
"Tôi cần giao gói hàng này," Danny nói, vỗ vỗ cái hộp đựng thú cảnh của cô, lý do tốt nhất cô có thể nghĩ ra để tiếp cận Malory. "Đó là một Quý ngài trẻ đã yêu cầu, khoảng hai nhăm tuổi."
"Vậy đó là Jeremy Malory rồi. Sống với cha cậu ấy ở quảng trường Berkeley."
Danny đỏ mặt buộc phải nói dối lần nữa để hỏi đường. "Tôi mới đến thành phố. Cô có thể chỉ đường cho tôi tới Berkeley được không?"
Người phụ nữ đã chỉ giúp cô, và cũng không mất nhiều thời gian tới đó, nơi đang rất đông đúc vào giờ này buổi sáng với những khách bộ hành và người đánh xe đang ghìm cương ngựa để chờ hành khách của họ ra khỏi những ngôi nhà lộng lẫy. Vậy nên cô dễ dàng hỏi thăm được ngôi nhà cô cần đến. Nó không gây ấn tượng mạnh như căn nhà trước đó. Hiểu biết từ những lần xin việc làm trước đó đủ để cô đi vòng đến lối vào dành cho người hầu.
Nhưng hôm nay không phải ngày may mắn của cô, Danny đã bắt đầu lo sợ như vậy. Jeremy không còn sống ở đây nữa, đã chuyển ra sống ở nhà riêng của anh ở Park Lane từ tuần trước, gần nhà chị họ anh. Đó là thông tin thêm mà Danny kiếm được khi tặng cho cô nàng giúp việc trong bếp một cái huýt gió khi cô nàng cố hết sức tán tỉnh cô.
Thêm những chỉ dẫn, thêm quãng đường phải đi bộ. Liêu xiêu! Cô chưa từng đi bộ xa đến thế trong đời. Tuy nhiên, đó là một con phố đẹp khi cuối cùng cô cũng đến nơi, ít nhất là cô nghĩ thế, vì một bên phố là một công viên với đầy những bông hoa mùa hè đang nở rộ. Nhưng ngay cả khi đã đến đây sớm, cô mất thêm một tiếng đồng hồ nữa trước khi tìm được một người có thể chỉ cho cô đến đúng nhà. Vì Malory chỉ vừa mới chuyển đến, phần lớn những người hầu đang đi lại trên phố không biết ngôi nhà nào là của anh.
Giờ đây sau khi đã chạy quanh cả mấy ngày, cô không mong chờ sẽ tìm thấy Malory ở nhà. Với mức đọ may mắn hiện nay của cô, ngày mai hay thậm chí là ngày kia có lẽ sẽ tốt hơn. Điều đó có nghĩa là một hoặc hai đêm ngủ trong công viên nữa. Nhưng ít nhất có vẻ đêm nay sẽ như thế. Miễn là cô không mong đợi quá nhiều, ít nhất cô cũng có thể kiềm chế được cơn giận của mình. Nhưng Quý ngài trẻ đó chắc chắn sẽ nhận được một trận rủa xả đầy tai, khi - nếu - anh ta có bao giờ xuất hiện trước mặt cô lần nữa. |
|