|
Chương 62
Cung điện của Mộng Phi đặc biệt náo nhiệt còn Vũ Hiên các lại lạnh lẽo, thanh vắng.
Lam Nhi run rẩy bưng tới một chén rượu, tay nàng giữ không vững:“Tiểu thư, hoàng thượng ban thưởng rượu.”
“Cứ để xuống đi.” Ngồi trên ghế cao, Vũ Tình vừa đọc sách vừa nhìn thoáng qua chén rượu kia, nở nụ cười sâu xa. Hắn nói từ bỏ chính là như thế này sao? Có lẽ, đây chính là kết cục tốt nhất: “ Lam Nhi, hôm nay là ngày lập hậu phải không, đây là rượu mừng của bọn họ sao?” Thật châm chọc! Khắp chốn vui mừng náo nhiệt nhưng nàng không cách nào hòa hợp được.
“Đúng vậy, tiểu thư.” Lam Nhi đặt rượu xuống nhưng Vũ Tình vẫn còn cảm giác được thân thể nàng đang run rẩy.
“Mộng Phi nhất định là rất đẹp đúng không?” Vũ Tình thản nhiên nói.
“Vâng.” Mộng Phi từ trước đến nay vốn là một mỹ nhân, không hiểu vì sao nghe tiểu thư nói vậy nàng lại cảm thấy rất đau lòng, có lẽ tiểu thư khóc ra còn tốt hơn.
“Nàng và Hoàng Thượng nhất định rất xứng đôi, giống như kim đồng ngọc nữ vậy.” Vũ Tình thản nhiên cười nhưng Lam Nhi lại cảm thấy lòng nàng như đang rỉ máu vậy.
“Tiểu thư, ngươi đừng cố quá nữa, ngươi muốn khóc thì cứ khóc đi, tiểu thư…” Nàng chính là không muốn nhìn thấy bộ dáng này của tiểu thư, rõ ràng rất đau nhưng lại cứ bắt mình phải cười. Đúng là hoàng đế chưa lo mà thái giám đã lo, đương sự không sao mà Lam Nhi nàng lại khóc như chính mình gặp chuyện vậy.
“Khóc? Tại sao phải khóc? Hôm nay là ngày vui, không phải sao? Ta hẳn là nên cười mới đúng.” Vũ Tình nở nụ cười gần như tự giễu. Tươi cười có thể giả bộ nhưng ánh mắt không thể lừa được người khác. Lam Nhi nhận thấy trong mắt nàng chợt vụt qua một tia đau khổ.
“Đó là ngày vui của Mộng Phi, không phải của ngươi. Chỗ ngồi đó, vị trí đó vốn là của ngươi. Là ta không tốt, đều tại ta mà tiểu thư mới bị…”
Vũ Tình ngắt lời nàng: “ Lam Nhi ta kể cho ngươi nghe một chuyện xưa, tên là Chí Tôn Hồng Nhan. Ngày xưa, có một đôi tỷ muội tốt, một người tên Vũ Mị Nương, một người tên Từ Doanh Doanh, nhưng sau này đã xảy ra một chuyện khiến Từ Doanh Doanh tìm đủ trăm phương nghìn kế để hãm hại Vũ Mị Nương, muốn dồn nàng vào chỗ chết. Vũ Mị Nương không hề biết rằng người tỉ muội mình tin tưởng nhất chính là người vẫn hại nàng. Lòng người thật khó dò, ngươi nói có đúng không, Lam Nhi…”
Lam Nhi hình như rất sợ hãi, thiếu chút nữa thì làm đổ bình rượu, ấp úng nói: “ Có lẽ….có lẽ…Doanh Doanh có nỗi khổ riêng, không thể nói ra…”
“Đúng vậy, Lam Nhi, ngươi thử nói xem nàng ấy có nỗi khổ gì?” Ánh mắt Vũ Tình nóng rực nhìn chằm chằm nàng tựa hồ muốn nhìn thấu, nắm bắt mọi biểu hiện của nàng. Thực ra Vũ TÌnh sớm đã có đáp án nhưng sâu tận đáy lòng nàng vẫn mong đây không phải là sự thật.
Lam Nhi vân vê ngón tay mình: “ Có lẽ…có lẽ nàng bị thân tình ràng buộc, có một người khiến nàng không thể không giúp.”
“Vì thế mà có thể hãm hại tỷ muội tốt của nàng sao? Quan hệ huyết thống thực sự quan trọng như vậy sao? Vì một người xa lạ chỉ có quan hệ huyết thống mà nàng ta có thể làm tổn thương đến người tỷ muội tốt không cùng huyết thống sao?”
Lam Nhi quỳ gối trước ghế Vũ Tình: “ Tiểu thư, Lam Nhi sớm đã coi tiểu thư như người thân của mình, Lam Nhi cũng là bất đắc dĩ. Hai người đều rất quan trọng với ta, nương ta bảo ta đừng hận họ, bảo ta tha thứ cho họ, muốn ta cùng họ trở thành người một nhà. Lam Nhi bị ép đến điên rồi. Tiểu thư, Lam Nhi thực xin lỗi ngươi…”
Khinh Mộng Các náo nhiệt, khí thế ngất trời. Mộng phi đứng thẳng người, tùy ý để các cung nữ mặc quần áo cho nàng, Hôm nay, nàng chính là nhân vật quan trọng nhất, bách quan trong triều quỳ gối trước nàng, hô to hoàng hậu nương nương thiên tuế, ánh mắt hoàng thượng cũng chỉ tập trung vào nàng, Nhìn mũ phượng hoàng hậu, Mộng phi đắc ý nở nụ cười.
Tỷ tỷ, ta rốt cục cũng ngồi được lên ngôi vị hoàng hậu, hoàn thành nguyện vọng của ngươi rồi. Ta sẽ thay ngươi chăm sóc hoàng thượng thật tốt, từ nay về sau trong lòng hoàng thượng chỉ có hai chúng ta, không còn hình bóng của Tiêu Phi nữa. Từ hôm nay trở đi, ta chính là hoàng hậu, dưới một người, trên vạn người. Hậu cung đều do ta cai quản, mọi người ai gặp ta cũng phải cung kính, ta có thể hô phong hoán vũ, tỷ tỷ ngươi cũng hy vọng như vậy mà…ha ha ha…
Qua khoảnh khắc mừng như điên, trong lòng Mộng phi lại mơ hồ nổi lên chút bất an. Nhưng niềm vui mừng cực độ này sớm đã gạt bỏ tia bất an kia. Dù sao nàng cũng đã có chuẩn bị, Tiêu Vũ Tình kia vốn không có cơ hội thay đổi mọi chuyện.
“Ninh Nhi đâu?” Mộng phi đột nhiên nhận thấy trong phòng thiếu đi tỳ nữ bên người nàng.
“Bẩm Quý phi nương nương, Ninh Nhi tỷ tỷ đi mua cho nương nương ít đồ dùng.” Ninh Nhi tỷ tỷ mấy ngày trước nói phải mua một ít đồ dùng giúp nương nương, đến giờ vẫn chưa trở về, không biết có xảy ra chuyện gì không?”
“Ngươi gọi bản cung là gì?” Mộng phi trừng mắt liếc nàng một cái.
Tiểu cung nữ sợ tới mức quỳ rạp trên mặt đất, nhanh trí nói: “ Nô tỳ nói hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Đám cung nữ xung quanh cũng hô to: “ Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế…” Theo gương tiểu cung nữ, mọi người cũng tranh thủ nịnh bợ chủ nhân tương lai của hậu cung một chút, vận mệnh mình đều bị nàng nắm trong tay.
“Gọi hay lắm, gọi hay lắm…” Mộng phi vui vẻ đáp.
Trái với Mộng phi đang vui mừng như điên, hoàng đế có thể nói là sầu mi khổ kiểm. Chính hắn cũng không hiểu, Mộng phi vốn là người hắn đã sớm an bài làm hoàng hậu, hôm nay rốt cục cũng thực hiện được lời hứa, hắn không phải nên vui vẻ sao? Nhưng giờ đây, hắn không hề vui vẻ chút nào, trong đầu luôn hiện lên khuôn mặt, đôi mắt kia, chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ của hắn. Hắn muốn đến bên nàng, hắn muốn từ bỏ tôn nghiêm đế vương kia, từ bỏ thù hận, chỉ cần nàng ở lại. Nhưng hắn không thể làm như vậy, hôm nay là ngày hắn bái đường thành thân với một nữ nhân khác. Rốt cục, hắn đã quyết định buông tay.Namtừ hán đại trượng phụ, muốn cắt đứt sẽ cắt đứt được.
“ Hoàng thượng, giờ lành đã tới, phải đi tới tiền đường rồi!” Lý công công cẩn thận nói. Có thể nhận ra tâm tình chủ nhân hôm nay không tốt.
“Nhanh vậy ư?” Nói thật, đại lễ lập hậu hôm nay, hắn một chút hứng thú cũng không có, thậm chí những người thân nhất của hắn cũng không có mặt. Thái hậu tâm trạng không vui nên không đến. Dật vương nói hắn muốn đi tìm người đẹp, thưởng thức mỹ nữ trong thiên hạ, nói trừ phi hoàng hậu là hoàng tẩu của hắn nếu không hắn sẽ không đến. Về phần Cẩn vương thì càng không cần phải nói, Chính Hiên biết hắn sẽ không đến. Tại sao u Dương gia từ lớn đến nhỏ đều yêu mến Tiêu Vũ Tình? Chính Hiên cười khổ một chút, giờ đây, cả người cả thần đều phẫn nộ với hắn. Là hắn làm sai sao? Chuyện của Vũ Tình không phải hắn không hoài nghi, mà chính là hắn sợ hãi sự thật. Hắn không muốn gặp Mộng phi vì lòng hắn luôn nhớ thương một khuôn mặt khác.
“Đúng vậy, hoàng thượng. Buổi lễ sắp bắt đầu rồi!” Lý công công vừa nói vừa quan sát sắc mặt của hoàng thượng.
“Vậy…Vậy đi thôi.” Rốt cuộc vẫn không tránh được, hoàng đế quyết định đối mặt. Lúc trước hắn có thể lập con gái của gian thần mà hắn không hề quen biết là Nguỵ Doanh Hoàn làm hậu thì bây giờ cũng có thể lập Mộng phi làm hậu, thậm chí còn dễ dàng hơn kia mà?
Lý công công xoay người dẫn đường, trước mặt xuất hiện một người: “ Ôi, là ai vậy?” Cảm nhận được không khí lạnh như băng xung quanh, hắn không cần ngẩng đầu cũng biết là ai: “ Ồ, hóa ra là Cẩn vương gia.”
“Cẩn đệ, ngươi đến rồi!” Hoàng thượng vui vẻ hẳn lên, thật tốt quá, rốt cục cũng có người chúc phúc cho hắn. Cẩn Hiên đến khiến hắn cảm thấy có chút bất ngờ.
“Hoàng huynh, thần đệ có việc muốn nói với ngươi.” Vẻ mặt Cẩn Hiên ngưng trọng, nói.
“Có chuyện gì thì chờ sau đại lễ lập hậu rồi nói.” Chính Hiên có dự cảm không tốt.
“Phải nói bây giờ, nếu không sau này ngươi nhất định sẽ hối hận.” Sắc mặt Cẩn Hiên ngày càng thêm nghiêm trọng.
“Trẫm nói, chờ sau khi đại lễ qua trẫm sẽ cùng ngươi uống sảng khoái ba ngày ba đêm, ngươi muốn nói cái gì thì trẫm sẽ nói cùng ngươi.” Chính Hiên mơ hồ đoán được Cẩn Hiên muốn nói gì.
“Hai lựa chọn, hoặc nghe bây giờ hoặc vĩnh viễn chôn dấu nó.”
“Ngươi đang uy hiếp trẫm sao?” Hai ánh mặt lợi hại trừng nhau, một bên là khí phách vương giả, một bên tràn đầy hơi thở quý tộc, hai người giương cung bạt kiếm.
“Không dám, nghe hay không là tùy hoàng huynh quyết định.”
“Nói đi, có cái gì thì nói cái đó.” Nếu đối tượng không phải Tiêu Vũ Tình thì hắn sẽ không sợ hãi rụt rè như vậy. Nếu không thể trốn tránh thì nên đối mặt, đây mới là khí phách của bậc nam tử hán.
“ Đây là lời khai của Lục Hữu Thiên, bạn tốt của Nam Cung Quân, người xem xong sẽ hiểu.” Cẩn Hiên mặt không chút thay đổi, đưa ra mấy tờ giấy giao cho hoàng thượng, thái độ bình tĩnh làm người ta có chút sợ hãi.
Chính Hiên nhìn tờ khai của Lục Hữu Thiên, sắc mặt càng thêm âm u,trong mắt lóe lên tia lửa giận không gì có thể ngăn cản, kìm nén giọng nói: “Những điều viết trong này là sự thực sao? Mộng Nhi là ai?” Chính Hiên liếc mắt một cái là hiểu ngay trọng điểm của vấn đề.
“Tin rằng trong lòng hoàng huynh đã biết rõ. Thần đệ mang đến cho ngươi một người.”
Y Hàn áp giải một cung nữ tiến vào, cung nữ kia đầu tóc rối bời, thân thể run rẩy, vết thương trên mặt cho thấy nàng ta đã chịu qua vô số hình phạt.
“Nô tỳ tham kiến hoàng thượng.”
“Ninh Nhi?” Chính Hiên rốt cục cũng nhìn rõ diện mạo người này.
“Hoàng thượng……” Ninh Nhi khóc sướt mướt không dám nhìn hoàng đế.
“Ninh Nhi, nói lại từ đầu đến cuối những lời ngươi nói với bổn vương cho hoàng thượng nghe.”
“Dạ dạ dạ…” Một câu nói đơn giản của Cẩn vương đủ để dọa nàng sợ mất mật. Nàng vô cùng sợ hắn, mọi người đều nói bộ Hình rất khủng bố, nàng bây giờ mới hiểu được thế nào là cực hình. Phương thức tra tấn của Cẩn vương thực đáng sợ. Ngày đó Cẩn vương bắt nàng, không thẩm vấn ngay lập tức mà lôi luôn nàng đến đại lao bộ Hình, mỗi ngày phải chịu đủ mọi khổ hình, đáng sợ nhất chính là bọn phạm nhân trong lao coi nàng giống như chúng. Nàng tuy chỉ là nô tỳ nhưng cũng là tâm phúc của Mộng phi, quan viên trong triều thấy nàng cũng không dám vênh mặt hất hàm sai bảo, nàng cũng không phải chịu khổ gì nhiều. Lúc đầu là thế nhưng nàng bị ép đến phát điên rồi. Ban đầu, nàng không chịu nói nhưng sau thật sự không chịu nổi nên đã khai hết mọi chuyện, thiếu chút nữa thì ngay cả tổ tông mười tám đời nhà nàng cũng nói.
“ Hoàng Thượng, Tiêu phi nương nương bị oan, là nương nương nhà nô tỳ đã hãm hại nàng.”
“Ngươi nói cái gì?” Hoàng đế bình tĩnh hỏi, không dám tin những gì mình nghe thấy là sự thật.
“Hoàng thượng, những điều nô tỳ nói đều là sự thật. Người Nam Cung thiếu gia yêu không phải Tiêu phi mà là Mộng phi. Trước lúc tiểu thư vào cung thì hai người bọn họ đã yêu nhau, sau khi tiểu thư tiến cung thì Nam Cung thiếu gia liền từ quan. Ngày đó, Nam Cung thiếu gia đột nhiên trở về, tiểu thư vô cùng sợ hãi, đã đi tìm Nam Cung thiếu gia, cầu xin Nam Cung thiếu gia giúp nàng hãm hại Tiêu phi. Ban đầu Nam Cung thiếu gia không chịu nhưng thấy tiểu thư đau khổ cầu xin cuối cùng cũng đồng ý. Cho nên Hoàng Thượng mới nhìn thấy màn kịch kia.”
“Nam Cung Quân võ công không cao, hắn sao có thể đi vào tẩm cung của Tiêu phi? Trừ phi có người đưa hắn vào.” Giọng nói của hoàng đế trở nên run rẩy, hắn thật sự đã nghĩ oan cho Tình Nhi!
“ Là…Là Lam Nhi đuổi mọi người đi rồi để Nam Cung thiếu gia đi vào.”
“Tại sao Lam Nhi lại làm như vậy?” Tình Nhi coi nàng như tỷ muội tốt, sao nàng ta có thể làm như vậy?
“Nô tỳ không biết.” Từ sau khi Lam Nhi đến, tiểu thư đối với nàng ta rất tốt khiến nàng không phục.
“Lam Nhi là muội muội cùng cha khác mẹ của Mộng phi.” Cẩn Vương chậm rãi mở miệng. Mấy hôm trước khi hắn biết cũng thấy giật mình, không ngờ Lam Nhi lại chính là con gái của Lam Điệp – một trong tứ đại hoa khôi danh chấn thiên hạ năm đó. “ Hoành huynh, người hẳn không thể ngờ đêm trước ngày Nam Cung Quân đưa ngươi vật mà hắn gọi là đính ước với Vũ Tình thì Mộng phi đã đến đại lao.”
“Nàng ta bày mưu cho Nam Cung Quân làm vậy sao?” Không ngờ trẫm lại đi tin tưởng Mộng phi mà không tin Tình Nhi, còn đối xử với nàng như vậy. Trẫm sai rồi, quá sai rồi. Mộng phi còn hiểu rõ Tình Nhi hơn cả trẫm, trẫm thực không xứng có được tình yêu của nàng.
“Hoàng thượng, việc Dung phi sinh non lúc trước cũng là do tiểu thư gây ra. Vương thái y cũng đã bị tiểu thư diệt khẩu!.” Nếu không thể che giấu thì tốt hơn là khai ra hết. Nói không chừng họ sẽ niệm tình nàng nói ra sự thật mà tha mạng cho nàng. Ninh Nhi thầm nghĩ!
“Hoàng huynh, đây là thứ thần đệ tìm được khi lẻn vào Nam Cung gia đêm qua, là giao thư giữa Mộng phi và Nam Cung Quân.” Đường đương là một Vương gia mà lại đi làm trộm, nếu bị bắt không biết sẽ ra sao nữa?
Hoàng đế nhận lấy tập thư, mỗi khi xem xong một phong cơn tức giận lại càng tăng lên. Hắn không phải ghen, cũng không phải vì lúc trước đã hiểu lầm Tiêu Vũ Tình có tình cảm với loại người này. Hắn giận, giận chính mình không tin vào nhân cách của Tình Nhi, giận mình không điều tra rõ chân tướng khiến Tình Nhi phải chịu khổ nhiều như vậy. Khoảnh khắc biết rõ chân tướng bầu trời của hắn như sụp xuống, hắn biết mình đã mất Vũ Tình. Vũ Tình vốn là một nữ tử quật cường cao ngạo, nàng cũng từng nói nếu hoàng đế phụ bạc nàng nàng nhất định sẽ ra đi không chút lưu luyến. Vũ Tình nói được là làm được! Hắn thật sự mất đi nàng rồi, chỉ là liệu Vũ Tình có nguyện ý cho hắn một cơ hội chuộc lỗi không? Bọn họ còn có thể cứu vãn được không?
“Tiện nhân!” Hoàng đế cả giận nói, tay hung hăng giáng một chưởng lên mặt bàn. Vẻ mặt lập tức chuyển qua lo lắng, lẩm bẩm nói: “ TÌnh Nhi……” rồi lao ra khỏi tẩm cung. Tình Nhi, ngươi phải đợi trẫm, đừng ngay cả một cơ hội chuộc lỗi cũng không cho trẫm, cầu xin ngươi, chờ trẫm!
Chính Hiên vọt tới chính đường, bách quan lao ra nói: “ Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng, chúc hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương đầu bạc răng long, như cổ cầm sắt, hoa khai tịnh đế(1)…” Bách quan nói những câu cát tường liên miên không dứt, mong có cơ hội khoe khoang tài văn chương trước mặt thánh thượng, hy vọng có thể một bước lên mây. Không ai nhận thấy vẻ mặt hung ác nham hiểm của hoàng đế hoàn toàn không hợp với cung điện đỏ thẫm huy hoàng.
“Tránh ra.” Hoàng đế lớn tiếng quát khiến văn võ bá quan sợ tới mức vội chạy ra xa, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Cung điện náo nhiệt nhất thời lặng ngắt như tờ. Không hiểu vào ngày vui thế này sao hoàng thượng lại nổi cơn thịnh nộ? Bọn họ chưa từng thấy hoàng thượng tức giận đến thế này bao giờ.
“ Hoàng thượng…” Mộng phi thấy tình thế không tốt, muốn tạo uy tín cho mình trước mặt bá quan, yểu điệu đi tới, nhu tình vạn trượng gọi một tiếng. Vốn tưởng rằng hoàng đế sẽ nguôi giận nào ngờ lại phải nhận một cái tát thật mạnh của hoàng đế, đánh cho nàng ngã ngồi trên mặt đất, khóe miệng đã rớm máu.
Bách quan hít một ngụm khí lạnh, hoàng thượng ngay trong đại lễ lập hậu, trước mặt văn võ bá quan đánh tân hoàng hậu, chuyện này…Đây là chuyện chưa từng có trước đây, rốt cục tân hậu đã làm gì khiến hoàng thượng tức giận như vậy? Bách quan bắt đầu phỏng đoán.
“Hoàng thượng…”Mộng phi bị đánh mà không hiểu vì sao. Vào cung đã hơn hai năm, hoàng thượng ngay cả mắng nàng một câu cũng không có. Thật vất vả mới đợi được đến khi hoàng thượng sắc phong nàng làm hậu, hắn lại đánh nàng vào đúng ngày hôm nay.
“Tiện nhân! Không ngờ ngươi dám hãm hại Tiêu phi…” Hoàng đế giận giữ trừng mắt nhìn nàng, hận không thể giết nàng, máu nóng bốc lên.
“Hoàng thượng, hoàng thượng…” Mộng phi đi tới ôm lấy chân hoàng thượng, khóc nói: “ Hoàng thượng, nô tỳ bị oan, nô tỳ bị oan…”
Hoàng đế không chút lưu tình một cước đá văng nàng ra: “Tiện nhân, ngươi còn dám kêu oan, là chính mồm tỳ nữ bên người ngươi đã nói hết rồi…” Cái gì mà một ngày vợ chồng trăm ngày ân ái, vứt hết đi. Bây giờ hắn chỉ một lòng một dạ hướng về Vũ Tình.
“Ninh Nhi?” Mộng phi giống như bóng cao su xẹp hơi, thẫn thờ ngồi dưới đất, cái gì mà uy nghi, cái gì mà hình tượng, tất cả đều không còn: “ Hoàng thượng, nô tỳ không cố ý hãm hại Tiêu phi, xin hoàng thượng hãy bỏ qua cho nô tỳ, lần sau nô tỳ không dám nữa.” Thẳng thắn thú nhận sẽ được khoan hồng, hoàng thượng nể tình tỷ tỷ nhất định sẽ bỏ qua cho ta.
“Lần sau? Ngươi cho là ngươi còn có lần sau sao?” Hoàng đế cười nhạt nói. Nếu không phải hắn muốn tự tay Vũ Tình xử lý nàng ta thì lúc này nàng ta còn có thể mở miệng nói chuyện sao?
“Hoàng thượng, chẳng lẽ người một chút tình cảm cũng không còn sao? Hoàng thượng hãy vì tỷ tỷ của nô tỳ…” Mộng phi vẫn không tin hoàng đế thực sự sẽ tuyệt tình như vậy.
“Câm miệng. Đừng nhắc tới tỷ tỷ ngươi nữa, trẫm chính vì rất tin tưởng ngươi nên mới hiểu lầm Tình Nhi hết lần này đến lần khác. Nếu ngươi chỉ phạm một tội nhỏ thì trẫm còn có thể niệm tình tỷ tỷ ngươi mà bỏ qua cho ngươi, nhưng ngươi sai gì không sai lại đi đụng đến Tình Nhi. Đừng nói ngươi là muội muội của Tinh Nhi mà cho dù ngươi là Tinh Nhi thì trẫm cũng tuyệt đối không tha.” Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hoàng thượng…” Mộng phi ngây người, lần này bất luận thế nào hoàng đế nhất định cũng sẽ không bỏ qua cho nàng. Mộng phi dường như đã nhìn thấy tử thần tới đón nàng.
Hoàng đế phất tay áo chuẩn bị đi tìm Vũ Tình thì một viên quan tóc hoa râm bước ra, người này chính là Tư Đồ Vân, phụ thân của Mộng phi: “Hoàng thượng, vậy đại lễ lập hậu này…” Không thể ngờ Mộng Nhi lại làm những chuyện thế này, hắn vô cùng đau lòng! Tư Đồ Vân hắn cả đời thanh liêm chính trực lại dạy dỗ ra một đứa con gái như vậy. Nhưng Mộng phi này nói cho cùng thì vẫn là con gái của hắn, nếu ngay tại lễ lập hậu trước mặt văn võ bá quan bị hoàng thượng ruồng bỏ thì những ngày tháng sau này con gái hắn biết phải sống thế nào? Hắn không hề biết rằng, hoàng thượng căn bản sẽ không để nàng có những ngày tháng về sau.
“Hủy bỏ.” Hoàng đế đi tới cửa, quay người lại nói: “Hoàng hậu của trẫm chỉ có một người, chính là Tiêu Vũ Tình, ngoài nàng ra trẫm vĩnh viễn không lập ai khác.” Nói xong, lòng như lửa đốt tiến về phía Vũ Hiên các!
Vũ Hiên các
“Lam Nhi, chén rượu này thực sự là do hoàng thượng ban cho sao?”
Lam Nhi khó khăn gật đầu, mắt đẫm lệ.
“Hoàng thượng ban rượu, ta sao có thể không uống?” u Dương Chính Hiên, ngươi thật tuyệt tình! Một ly rượu độc, chấm dứt trần duyên. Được, tốt thôi! Như vậy có lẽ là kết cục tốt nhất, ta không cần phải tiếp tục bi thương, tan nát cõi lòng vì ngươi nữa. Ngươi có thể tiếp tục làm ngôi vị hoàng đế cao quý của ngươi, tiếp tục tận hưởng mỹ nữ trong thiên hạ. Ta với ngươi coi như chưa từng quen biết, chúng ta sẽ trở lại xuất phát điểm ban đầu.
Khi chén rượu đưa đến gần miệng, Lam Nhi lại gọi nàng: “Tiểu thư, đừng…” Lam Nhi nhẹ lắc đầu, nắm lấy tay nàng.
“Lam Nhi, ta không hề hối hận khi được quen biết với ngươi. Ngươi vĩnh viễn là một tiểu cô nương đơn thuần trong sáng. Ngươi hãy đi tìm hạnh phúc của mình đi, đừng lưu lại hoàng cung này nữa…” Vũ Tình gạt cánh tay Lam Nhi đang ngăn nàng ra.
“Tiểu thư…”
“Khi nhân duyên đã hết, tất cả lại trở về điểm xuất phát của nó. Năm đó khi Chân Mật uống rượu độc liệu có tâm trạng giống như ta bây giờ không? Ít nhất, nàng cũng được chết trong vòng tay của người yêu và trượng phu, còn ta, chỉ có sự lạnh lẽo cô độc. Người ta yêu lúc này hẳn là đang nhận những lời chúc mừng của mọi người, ôm lấy mĩ nhân của hắn, căn bản không nhớ rằng nơi này còn có ta. Ha ha ha, ngươi có cảm thấy ta thật đáng buồn không? Ha ha ha, u Dương Chính Hiên, từ nay về sau ta và ngươi, ân đoạn nghĩa tuyệt!” Nói xong, Vũ Tình đột nhiên uống cạn chén rượu, rơi một giọt lệ cuối cùng! Ý thức của nàng dần mơ hồ nhưng vẻ đẹp của nàng vẫn khuynh quốc khuynh thành như vậy…
(1): như cổ cầm sắt: hoà hợp như đàn cầm và đàn sắt
Hoa khai tịnh đế: hoa nở rồi lại tàn
Ý chung là chúc sống vui vẻ hoà thuận lâu dài.
Vài ngày sau, Y Thiên, Y Hàn đều đã trở lại.
“Có thu hoạch được gì không?” Thật ra hắn cũng không ôm hy vọng quá lớn vì chỉ có mỗi manh mối là Nam Cung Quân.
Y Thiên đáp:“Bẩm báo vương gia, thuộc hạ đã điều tra, Nam Cung Quân từ quan vào năm thứ hai sau khi hoàng thượng đăng cơ, chức Lễ bộ thị lang, lúc ấy Nam Cung gia quyền cao chức trọng, địa vị ngang hàng với Ngụy gia. Hắn có thể nói là tiền đồ sang lạn, lại vào ngay lúc thăng chức đang rất nhanh mà từ quan, làm người ta không thể hiểu nổi. Hắn và Tiêu cô nương từng học cũng trường tư thục, giao tình cũng coi như không tệ.”
“Nếu bổn vương nhớ không lầm thì năm thứ hai hoàng huynh đăng cơ là lần đầu tiên hắn tuyển phi? Việc Nam Cung Quân từ quan có thể có liên quan gì đến chuyện này không?”
“Đúng vậy, vương gia! Hôm sau khi hoàng thượng tuyển tú xong, Nam Cung Quân từ quan. Hắn vốn là một công tử trăng hoa, nhưng sau lại nghe nói yêu một nữ tử, từ đó về sau không hề lưu luyến ai khác.”
Nếu nữ tử kia là Tiêu Vũ Tình thì hắn căn bản không cần thiết phải từ quan vì Vũ Tình chưa vào cung. Mà Nam Cung gia quyền thế giàu có, Tiêu Tề Uyên lúc ấy chỉ là một viên quan nhỏ, Nam Cung Quân nếu thật sự yêu Vũ Tình như vậy thì nạp nàng làm thiếp cũng được cơ mà? Hắn cần gì phải đến nơi đất khách rồi đợi đến lúc Vũ Tình làm phi tử, hai người liều chết nối lại. Cho nên nữ tử kia tuyệt đối không phải Tiêu Vũ Tình, hẳn là một người được chọn trong đợt tuyển tú kia. Nhưng nhiều người như vậy muốn tìm ra không phải dễ dàng, mỗi người đều có khả năng.
“Vương gia, thuộc hạ tìm được bạn tốt lúc ấy của Nam Cung Quân là Lục Hữu Thiên, hắn có thể biết gì đó, đang ở bên ngoài chờ.”
“Truyền.”
“Thảo dân tham kiến vương gia, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Lục Hữu Thiên là con một phú hào trong kinh thành, ngày thường đi đàn đúm cùng một đám bạn nhậu, không có việc làm. Dù sao trong nhà có nhiều tiền, hắn cũng không cần phải lo lắng.
“Bình thân.”
“Tạ ơn vương gia.” Đây là Cẩn vương gia đại danh đỉnh đỉnh trong truyền thuyết? Hắn vẫn muốn được chiêm ngưỡng phong thái của Cẩn vương gia, không kìm được lén ngắm một chút.
“Lục Hữu Thiên, ngươi có biết năm đó Nam Cung Quân hay qua lại với một nữ tử nào không?”
“Aizz, tên Nam Cung Quân kia thích nhiều nữ nhân nắm……” Lục Hữu Thiên bỗng phát hiện mình nói chuyện với vương gia quá mức vô lễ, nhanh chóng ngừng câu chuyện, cung kính hồi đáp:“Bẩm vương gia, Nam Cung Quân từng có rất nhiều hồng nhan tri kỷ, nhưng không biết vương gia đang nói đến người nào?”
“Người mà hắn thích nhất.”
“Người thích nhất? A, có một người như vậy, Nam Cung Quân vì nàng mà từ bỏ tất cả những nữ tử khác, còn từ quan nữa. Nàng kia làm phi tử, Nam Cung Quân quá đau lòng bỏ sang dị quốc.” Sao vương gia lại quan tâm đến chuyện của Nam Cung Quân như vậy?
“Nàng kia tên gọi là gì, là Tiêu Vũ Tình sao?”
“Tiêu cô nương? Ồ, không, không phải, Nam Cung Quân đã từng theo đuổi Tiêu cô nương nhưng Tiêu cô nương không chấp nhận. Nam Cung Quân liền đổi mục tiêu, nô tài chưa từng gặp nữ tử kia nhưng có nghe Nam Cung Quân gọi nàng là Mộng Nhi. Nô tài chỉ biết đến thế.”
“Mộng phi?” Cẩn Hiên không khỏi hoài nghi đó là Mộng phi. Nói ra thì đúng là khi đó Mộng phi đã trúng tuyển, còn là phi tử cao nhất lúc ấy.
Lục Hữu Thiên lui ra xong, Cẩn Hiên hỏi Y Hàn:“Y Hàn.”
“Dạ, vương gia! Vào ngày Tiêu cô nương gặp chuyện không may đó, trong cung đúng là có chút quái dị. Bảo vệ cửa cung Tiêu cô nương luôn rất nghiêm ngặt nhưng vào ngày hôm đó đã có người điều hết thái giám cung nữ đi.”
“Y Hàn, đi điều tra xem những người thân cận bên cạnh Vũ Tình có gì bất thường không. Hơn nữa, thị nữ Lam Nhi của nàng, hãy đi điều tra hoàn cảnh xuất thân của nàng ta.”
“Vâng, vương gia.” Sao vương gia lại nghi ngờ Lam Nhi cô nương, một cô nương lương thiện như vậy? Dù thế nào đi nữa, lời vương gia nói nhất định có lý riêng.
“Y Thiên, bắt thị nữ Ninh Nhi của Mộng phi đến đây.”
“Vương gia, chuyện này……” Nàng là người của Mộng phi, vô duyên vô cớ bắt nàng sao được? Đánh chó phải ngó mặt chủ mà!
“Không cần hỏi nhiều.”
“Vâng, vương gia.” Phán đoán của vương gia tuyệt đối sẽ không sai, đây là chân lý mà hắn đã công nhận ngay từ nhỏ.
Cẩn Hiên đi đến phía trước cửa sổ, thở dài một hơi với trời xanh mây trắng. Hắn mới đi chưa được mấy ngày đã xảy ra mấy chuyện này, nếu hắn trở về sớm một chút thì Vũ Tình đã đỡ phải chịu khổ hơn rồi. Lúc trước lẽ ra hắn không nên đi! Vũ Tình, ngươi yên tâm, ta nhất định trả lại trong sạch cho ngươi.
Trong hoàng cung, Chính Hiên trong lòng buồn bực thật lâu không thể giải toả, chẳng làm nổi chuyện gì, đi tới đi lui lại đi đến Vũ Hiên các. Nơi này có những kỉ niệm đẹp nhất của bọn họ, nhưng cũng ở trong này đã xảy ra chuyện làm cho hắn phẫn nộ nhất. Không khỏi lắc đầu, nay đã là cảnh còn người mất . Đang muốn đi thì tiếng đàn từ bên trong như có một loại ma lực hấp dẫn hắn khiến hắn không kìm lòng nổi mà bước vào.
“Sao không chơi nữa?” Chính Hiên vừa vào cửa chợt nghe thấy tiếng thở dài của Vũ Tình.
Vũ Tình đối mặt với hắn bây giờ chỉ có một cách đó chính là im lặng. Chính Hiên đã không còn quá tức giận với thái độ này của nàng nữa.
“Trẫm đã lâu không được nghe ngươi chơi đàn dương cầm. Chơi một bản nữa cho trẫm nghe!” Đây có lẽ sẽ là lần cuối cùng, dù hắn vẫn còn muốn giữ nàng thì chỉ sợ không được nữa rồi. Hắn không muốn ép nàng đến phát điên, Tiêu Vũ Tình nay chẳng khác gì một con rối. Còn nhớ lúc trước nàng dùng một khúc đàn dương cầm thể hiện quốc uy của Long Hiên, giải quyết một cuộc tranh chấp vô vị. Khi đó, bọn họ mới thật hạnh phúc làm sao!
Tiêu Vũ Tình ngồi một lúc, nhẹ nhàng đặt tay lên phím đàn. Nàng đàn “đoạn trường mộng”, khúc này lấy tiết tấu chậm làm chủ đạo. Dưới điệu múa của hai bàn tay kia quay vòng từng nốt từng nốt nhạc hờ hững, phác hoạ một nên hình ảnh bầu trời lạnh lẽo như nước, từ đấu đến cuối đều là âm điệu chậm rãi.
Nàng khẽ hé đôi môi, hát lên: “Đa tình tự cổ thương ly biệt, canh na kham lãnh lạc thanh thu tiết, kim tiêu tửu tỉnh hà xứ, dương liễu ngạn, hiểu phong tàn nguyệt. Đa tình tổng bị vô tình thương, chích thán thái si uổng, như mộng như ảo huyễn dĩ thành không……Thượng cũng Bích Lạc hạ Hoàng Tuyền, bất đáo hoàng tuyền vật tương kiến……”.(1)
Vũ Tình rốt cuộc không đàn nổi mà cũng không hát nổi nữa, ngồi yên lặng rơi lệ.
Hoàng đế ngồi ngay ngắn trên đài, bị sự đa cảm của nàng cuốn hút. Hai người như có thần giao cách cảm trong lòng cùng rơi những giọt nước mắt buồn…
“Thượng cũng Bích Lạc hạ Hoàng Tuyền, bất đáo hoàng tuyền vật tương kiến.” Hoàng đế thì thầm, đứng lên. Hắn đã quên mình không khóc bao lâu rồi, Vũ Tình ngươi sao mà nhẫn tâm quá. Đi đến trước mặt Vũ Tình, hai người hai mắt đẫm lệ đối mặt nhau, Chính Hiên bi thương nói:“Tiêu Vũ Tình, ngươi thật sự muốn vĩnh viễn không gặp lại ta.” Nàng làm chuyện có lỗi với hắn, hắn vẫn không từ bỏ nàng, mà một câu “chưa đến hoàng tuyền chưa gặp lại” của Tiêu Vũ Tình lại chấm dứt mọi thứ giữa bọn họ.
“Gặp lại…chi bằng…đừng gặp.” Vũ Tình nức nở nói.
“Được, tốt thôi! Ngươi cũng biết, trẫm sẽ lập hậu.” Nếu Tình Nhi không đồng ý, nếu nàng từ bỏ Nam Cung Quân, có lẽ… Không, trẫm đã hứa với Mộng phi, không thể đổi ý.
“Chúc mừng hoàng thượng.” Nàng có tư cách nói “không” sao?
Hoàng đế bi thương cười. Nàng một chút cũng không để ý, từ trước tới giờ đều là trẫm tự mình đa tình, đơn phương tình nguyện. Trẫm còn tưởng rằng nàng sẽ đáp lại, hắn làm hoàng đế thật sự quá bi ai!
Chính Hiên lặng lẽ xoay người, khi đi tới cửa lại nói:“Trẫm sẽ để ngươi xuất cung!”
Bóng dáng hắn thật lẻ loi, thật cô độc, nước mắt Vũ Tình tựa như chiếc vòng trân châu bị đứt, bọn họ đã kết thúc rồi…
(1): ơ rất lạ nhé, đoạn từ đầu đến “dương liễu ngạn hiểu phong nguyệt tàn” là trong bài hát nhưng đoạn sau lại ko phải >”< mấy câu đầu trong bài With tearful eyes to see.
4 câu sau có nghĩa là: người đa tình luôn bị kẻ vô tình làm tổn thương, chỉ trách đã quá si tình lầm người. Sống cùng sống vui vẻ, chết cùng xuống suối vàng, chưa xuống suối vàng chưa gặp được nhau.(by Tiu Ú ~) ý chung là hẹn cũng sống cùng chết. Ở đây ý Vũ Tình lại là khi hai người sống không thể ở bên nhau, đành hẹn đến khi xuống suối vàng gặp lại.
|
|