|
Ngay lúc đó, một sự kiện lịch sử trong Phúc gia trang xảy ra. Làm chấn động cả mọi người. Không phải chỉ có những người trong gia đình ông bà Chấn Đình, Tịnh Chi, Nguyệt Nương mà còn làm bàng hoàng cả Thanh Thanh, Thế Vỹ và Thảo Nhi.
Đó là chuyện... Lý Đại Hải trở về.
Buổi trưa hôm ấy, trong một khung cảnh yên tĩnh.
Đột ngột, ông Trường Quý từ ngoài cổng chạy băng qua vườn hoa, vào thẳng phòng khách. Vừa chạy vừa thông báo.
- Lão gia! Thái Thái ơi! Lý Đại Hải đã về! Về rồi!
Ông Chấn Đình, Tịnh Chi, Nguyệt Nương, Thảo Nhi, Thế Vỹ, Thanh Thanh từ các phòng riêng nghe tin đó, đổ xô về phía phòng khách. Người mừng nhất có lẽ là Thảo Nhi bởi vì, con bé chờ đợi như vậy đã gần năm trời. Trời ơi! Bác Hải! Lúc nó đi đến sân trước, thì đã trông thấy bác Hải của nó đầy vẻ phong trần, khuôn mặt phờ phạc. Bác Hải đang đứng nói chuyện với ông Chấn Đình.
Thảo Nhi nghe ông Chấn Đình nói lớn:
- Này Đại Hải! Ta đã cho người đến khắp nơi tìm ngươi. Họ tìm một cách gian nan sao không thấy? Mi ác thật! Mi có cãi nhau với ta thế nào. Xong chuyện thì thôi, bỏ đi làm gì? Mi làm khổ nhiều người. Kể cả đứa cháu gái của ngươi nó đã đến đây tìm. Nó ở đây đợi hơn nửa năm chỉ để gặp ngươi mà cũng không gặp được, mi ác thật!
Ngay lúc đó, Thảo Nhi chạy đến, nó nắm lấy cánh tay khẳng khiu của Lý Đại Hải, òa lên khóc:
- Bác Hải! Trời ơi Bác Hải! Con đây này! Thảo Nhi đây này! Bác biết không, con và chị Thanh Thanh đến đây tìm, mà bác lại đi đâu mất tiêu. Sao bác không đến xã Đông Sơn thăm con chứ?
Lý Đại Hải nhìn thấy Thảo Nhi, chợt há hốc miệng kinh hãi:
- Trời ơi. Thảo... Thảo Nhi.
Rồi ông run rẩy đưa bàn tay sờ lấy mặt con bé:
- Tại sao con lại ở đây? tại sao... không lẽ...
Thảo Nhi ôm ghì lấy đôi chân ông Lý Đại Hải, vừa khóc vừa cười nói:
- Vâng, con đây mà... Con ở đây lâu lắm rồi. Cả năm trời nay lận, bác không biết ư?
Bà Tịnh Chi cũng bước tới:
- Vâng. Thảo Nhi của ngươi nó đã ở đây lâu lắm, nó là một con bé thật dễ thương. Nó tạo cảm tình với mọi người. Và không ai ghét bỏ nó được. Nó cũng giúp được nhiều thứ, ngay cả đôi mắt ta đây có sáng lại được cũng là nhờ nó. Nó là cục cưng của cả Phúc gia trang đấy.
Ông Lý Đại Hải gần như quá xúc động, ông loạng choạng như sắp ngã đến nơi. Ông tựa người vào thân cây rồi nhìn ông Chấn Đình, Tịnh Chi, Nguyệt Nương, Thảo Nhi... Ông dụi mắt như không tin những gì mình nhìn thấy. Rồi đột nhiên ông quỳ xuống lạy trời đất, ông ngước lên vừa khóc lớn vừa nói:
- Đúng là trời xanh có mắt. Nên mới để cho lá rụng về cội, châu về hợp phố. Nguyên Khải thiếu gia ơi. Người có linh thiêng xin hãy phù hộ cho chúng tôi. Tôi biết đây cũng là tất cả công lao của người. Người đã đưa đường dẫn lối. Để cho con mình, dù gặp khó khăn nhiều gian truân rồi cũng về đến được với máu thịt của nó.
Đám đông có mặt ở đấy chợt bàng hoàng, ngẩn ra, nhất là bà Tịnh Chi, bà nắm lấy đôi vai của Lý Đại Hải lắc mạnh, run rẩy hỏi:
- Mi... Mi nói gì thế... Tại sao lại đột nhiên nhắc đến Nguyên Khải. Nguyên Khải nó dính líu gì đến chuyện này chứ?
Lý Đại Hải đẩy Thảo Nhi đến trước mặt bà Tịnh Chi:
- Lão gia, thái thái ơi! Cái con bé Thảo Nhi này, đó đích thực là cháu ruột của bà đó. Tôi giữ kín cái bí mật này trên mười năm nay. Tôi phải mang nó đi gởi cho một người bà con xa nuôi dưỡng. Nó ở đấy cũng gần chín năm. Và bao nhiêu thứ phải ngậm đắng nuốt cay. Lão gia ơi... Cả cái chuyện ăn cắp tiền trong công ty của lão gia, cũng là chuyện chẳng đặng chừng. Tôi không thể làm sao khác hơn được, khi có một thằng em họ, chuyên môn làm tiền tôi. Nó cứ hăm dọa là... sẽ mang chuyện này tố cáo ra. Và để cho nó kín miệng. Tôi đành phải... Lão gia, bây giờ người đã hiểu ra rồi chứ? Lão gia hãy nhìn cho kỹ con bé này xem. Chẳng lẽ không tìm thấy một nét quen thuộc nào ư? Khi nó là con ruột của thiếu gia Nguyên Khải và Nhược Lan đấy
Bà Tịnh Chi nghe nói, loạng choạng suýt ngã. Nguyệt Nương phải vội vã bước tới đỡ, ông Chấn Đình còn ở trạng thái thê thảm hơn. Ông gần như chết điếng người. Thật lâu ông mới lên tiếng được:
- Này Đại Hải! Mi nói gì vậy? Mi có biết là mi đang nói gì kia không chứ?
Lý Đại Hải vội nói:
- Dạ biết chứ... lão gia và thái thái đã nhìn thấy, cái lần Nhược Lan quay về đây. Cô ấy đã từng mang Thảo Nhi về, cũng ở tại đây đây này. Ngay chính cái nơi tôi đã quỳ đây, Nhược Lan quỳ bên cạnh cỗ áo quan chứa thân xác của thiếu gia. Trên tay là một đứa bé mới đẻ, Lúc đó Nhược Lan cũng định mang con về cho nó nhận tổ quy tông. Nhưng mà... có lẽ lúc đó lão gia đang ở trong trạng thái cực kỳ bi thương, giận dữ người không thừa nhận đứa nhỏ. Lời nói của người lúc đó còn rõ ràng trong tai tôi, người nói: "Tôi không thừa nhận cuộc hôn nhân của chúng bây, thì cũng đương nhiên không thừa nhận giọt máu này... ".
Còn hơn cả tiếng sấm, tiếng sét từ trời cao vang xuống, ông Chấn Đình quờ quạng. Chợt nhiên ông không còn đứng vững, ông muốn ngã người ra sau. Gia nhân phải chạy đến đỡ hai bên. Nhưng ông không chịu đứng yên đó. Ông chỉ về phía Thảo Nhi, ý ông muốn đến gần nó, và ông đã toại nguyện. Ông ngắm kỷ con bé, rồi Lý Đại Hải, bà Tịnh Chi.
Lúc bấy giờ Thảo Nhi bị cái khung cảnh chung quanh hớp hồn, nó có vẻ hoảng hốt, nó cũng nhìn mọi người, rồi tái mặt nói với Lý Đại Hải:
- Bác Hải! Bác Hải ơi... chuyện gì thế... Bác nói gì mà nghe dễ sợ như vậy. Bác đừng có dối tôi... tôi là con cháu của bác. Tôi mồ côi không cha không mẹ Bác nói đi đúng như vậy không? Tại sao bác lại nói khác những gì bác nói chứ?
Bà Tịnh Chi bây giờ như bình tĩnh hơn cả, bà đưa hai tay ra ôm ghì lấy Thảo Nhi. Nước mắt bà chảy như mưa:
- Con ơi! Con ơi! Thì ra con là núm ruột của Nguyên Khải, là cháu nội của ta. Mãi bây giờ ta mới biết. Thì ra ta đã có linh cảm này từ lâu rồi. Ta thắc mắc tại sao, bất cứ một lời nào con nói ra đều làm rung động lòng ta. Thì ra đó là thiên tánh. Vì mối dây huyết thống. Thảo Nhi ơi! Thảo Nhi, cháu gái của tôi!
Nhưng Thảo Nhi vùng ra, nó lắc đầu:
- Không! Không! không thể như vậy được. Bác Hải! Báic Hải nói đi!
Ông Lý Đại Hải đặt tay trên vai Thảo Nhi nói:
- Đó là sự thật cháu ạ. Thảo Nhi này, cha con trước khi chết lúc nào cũng dặn dò, phải làm thế nào... đừng để con nó không biết được tổ tông. Bây giờ mặc dù có muộn hơn mười năm. Nhưng dù gì lá cũng rụng về cội. Con hày mau đến lạy ra mắt ông bà nội con đi!
Ông Chấn Đình đau khổ nhìn Thảo Nhi. Những thước phim đời cũ, như đang quay trở ngược trong đầu. Trước mặt ông là cảnh áo quan của Nguyên Khải, rồi Nhược Lan, bà Chu, mẹ của Nhược Lan. Trên tay Nhược Lan là một đứa bé sơ sinh, trùm kín trong khăn vải. Họ đã khóc hết nước mắt, vật vờ như những hồn ma. Nhưng ông thì vừa tức vừa giận. Ông không chấp nhận sự thật đó. Ông lớn tiếng ra lệnh cho gia nhân phải mở ngay nắp áo quan ra. Và rồi khi chiếc nắp hòm được mang xuống. Nguyên Khải của ông rõ ràng đang nằm trong đấy. Mọi thứ tiêu tan. Hạnh phúc cũng trở thành bọt nước. Ông đã đứng như pho tượng đồng, trong khi Nhược Lan với đứa con trên tay, đã vật vã:
- Chồng con đã chết con vô cùng ân hận. Anh ấy ra đi chẳng để lại gì ngoài đứa con gái này. Mặc dù nó là gái, nhưng con nghĩ. Nó cũng là máu mủ của nhà họ Phúc. Tội cha mẹ nó làm, nhưng con trẻ vô tội, xin ông bà hãy nghỉ đến Nguyên Khải, mà nuôi nó nên người dùm...
Con gái? đúng... nhưng phải bấy giờ nó là đứa con trai thì có lẽ ông Chấn Đình đã không tuyệt tình. Chuyện mất một đứa con, là cả một nỗi đau không dứt, bây giờ lại đánh đổi thằng con trai đó bằng một đứa cháu gái chưa rời được vú mẹ. Có vô lý lắm không? Có tương xứng không? Trong cái rối bời đau khổ đó. Ông Chấn Đình đã vừa lùi ra sau, vừa giận dữ hét:
- Không! Không! Mi đã cưỡng đoạt thằng con trai của ta, mi lại giết nó chết. Bây giờ còn đem cái thứ đỏ hỏn này đến đây bắt ta thừa nhận. Hừ không được! Không dễ dàng như vậy được. Cái con bé này, dù gì nó cũng có mang cả dòng máu của ngươi, mà ngươi là thủ phạm, là nguyên nhân làm cho gia đình ta tan nát, không, Không được! Ta không thừa nhận gì cả. Trước kia đã không công nhận cuộc hôn nhân của ngươi và Nguyên Khải, thì bây giờ đương nhiên ta cũng không công nhận hòn máu này.
Chuyện xãy ra đã mười năm, mà như vẫn còn rành rành trước mặt. Bây giờ nhớ lại, nó lại giống như những tiếng sét đánh bên tai.
Ông Chấn Đình nhìn bé Thảo Nhi chợt cảm thấy tim mình như đang vỡ thành từng mảnh. Và không dằn được, ông run rẩy nói:
- Thảo Nhi này, ta thật có lỗi với con. Ta đã để con lưu lạc gần mười năm nay. Mười năm đó con gần như không hề biết cái ấm cúng của gia đình là gì. Ta bậy quá. Có lẽ đó là tất cả những gì mà trời muốn hại ta. Muốn ta phải trả giá. Bây giờ, ta hối hận lắm, con biết không?
Thảo Nhi nhìn lên, chợt nhiên nó cảm thấy tủi thân, nó vừa khóc vừa nói:
- Ông từ đầu đã không nhận con, ông cũng không cần con. Ông đã đuổi cả cha và mẹ con đi. Bây giờ con mới biết mặc dù ông là nội của con, nhưng ông nào có thương yêu gì con đâu. Chỉ có bác Hải, bác ấy không phải là ruột thịt, nhưng tình cảm của bác ấy dành cho con thật hết lòng.
Và rồi nó khóc lớn hơn nữa.
- Con không tin. Bây giờ con chẳng tin ai nữa. Những người lớn nói chuyện sao bất nhất vậy? Lúc thì nói thế này, lúc lại nói khác đi. Tôi không thích. Tôi không muốn nghe ai nữa. Tôi chỉ biết là mình chỉ là một đứa con côi. Đúng như chị Thanh Thanh?
Và Thảo Nhi nhoài người về phía Thanh Thanh, nó ghì lấy nàng nói:
- Bây giờ em chỉ còn tin có một mình chị, thương một mình chị thôi.
Ông Chấn Đình thở dài:
- Báo ứng! Đúng là báo ứng! Lúc xưa ta đã không thừa nhận con, bây giờ con không thừa nhận ta. Cũng phải thôi, tất cả oan nghiệt này do ta tạo ra thì ta phải gánh.
Bà Tịnh Chi bước tới gần Thảo Nhi:
- Thảo Nhi này! Từ nào tới giờ... ta biết là... con một mực yêu ta. Bây giờ con đã biết ta chính là bà nội của con, con vẫn yêu ta chứ?
Thảo Nhi vừa khóc vừa nói:
- Không! Không! Con không cần biết. Nếu mấy người muốn tôi nhận là ông bà. Vậy thì, mẹ tôi đâu, mẹ Nhược Lan của tôi bây giờ ở đâu chứ?
ông Lý Đại Hải bước tới:
- Thảo Nhi! Thảo Nhi này, nghe bác nói đây. Mẹ Nhược Lan của con hiện nay vẫn còn sống, con hãy tin bác. Có điều mẹ con hiện nay sống rất khổ sở. Sống mà không bằng chết con ạ. Hãy tin bác, mẹ con vẫn còn sống.
Lời của ông Hải vừa tuôn ra. Không khí chợt như ngưng đọng. Thảo Nhi cũng ngừng khóc, ông Chấn Đình và bà Tịnh Chi cũng nhìn nhau, chẳng ai nói thêm một lời nào. |
|