|
Chương 21
Và như vậy, Nhược Lan và thím Chu đã quay về lại Phúc gia trang.
Đó quả là một chuyện ngoài sự tưởng tượng của mọi người. Gia đình họ Bùi nghe nói cũng phải ngạc nhiên, họ kéo cả nhà sang thăm. Biết được Thảo Nhi là con gái của Nhược Lan và Nguyên Khải, là cháu nội của ông Phúc Chấn Đình, họ càng kinh ngạc hơn.
Quả là có trời có lắm điều kỳ diệu mới để cho chiếc lá non cuộn vèo thật xa rồi cũng quay về cội nguồn. Họ đến chúc mừng ông Chấn Đình và bà Tịnh Chi.
Nhưng từ ngày Thím Chu và Nhược Lan quay về Phúc gia trang, thì mọi thứ lại không giống như hai ông bà tưởng... Diễn biến sự việc đã làm cho họ thất vọng... không khí trở nên nặng nề hơn...
Nhược Lan trở lại chốn cũ mười năm trước, cái hoa viên quen thuộc, cái hòn giả sơn với những chú cá chép quẫy đuôi hữu tình, lại không khơi dậy... một chút tình cảm tích cực nào, không lay động gì chút gì tâm linh... Trái lại khi nhìn thấy cảnh cũ. Nhược Lan còn tỏ ra sợ hãi... Nàng ôm lấy thím Chu và hét:
- Mẹ ơi! Con sợ quá! con không thích ở lại đây đâu. Ở đây sao lại có lắm người thế này? Mình hãy quay về nhà của mình! Về đi mẹ, đừng có ở đây nữa.
Nguyệt Nương và bà Tịnh Chi đã hết lời giải thích khuyên nhủ. Hết lời chỉ cho Nhược Lan biết đây là "nhà" của nàng rồi, nhưng không hiểu sao Nhược Lan vẫn sợ, vẫn hốt hoảng... vẫn lo lắng. Nhược Lan không ôm thím Chu thì lại ôm chặt chiếc gối trong ngực, rồi rút hẳn lên một mép giường, ngồi bó gối ở đấy... có gọi thế nào cũng không chịu ra.
Không phải chỉ có Nhược Lan, mà ngay cả Thảo Nhi cũng đổi khác. Từ ngày Nhược Lan và thím Chu về, trong mắt nó hình như chỉ có hình ảnh của mẹ và ngoại nó. Sáng sớm vừa thức dậy, là nó chạy ngay đến phòng Nhược Lan... Nó lấy khăn ra cho mẹ nó rửa mặt rồi chảy đầu... rồi dùng điểm tâm với Nhược Lan và thím Chu. Nó cũng bắt chước Nhược Lan hát ru cho chiếc gối ngủ... Nó bỏ cả học, chứ không siêng năng như trước kia, ngày ngày đến trường. Nó gần như không thiết gì ngoài ngoại và mẹ nó, không giao tiếp với ai kể cả người bạn thân nhất của nó là Thiệu Văn.
Nó cũng có vẻ ngăn cách với Thanh Thanh và Thế Vỹ. Nó dồn hết tâm trí vào chuyện phục vụ mẹ nó... Mỗi ngày nhìn nó tận tụy chăm sóc từng thứ cho Nhược Lan mà ai cũng chua xót... Mặc dù... Nhược Lan chỉ như một cái xác vô hồn, chẳng biết cảm xúc, nhưng Thảo Nhi như chẳng cần biết chuyện đó, nó chỉ muốn đền bù lại những ngày không được có me...
Và chính vì chỉ nghĩ đến mẹ và ngoại mà gần như nó cũng quên bẵng cả sự hiện hữu của ông Chấn Đình và bà Tịnh Chi, những người sinh ra cha nó, không những thế nhiều lúc ông Chấn Đình có cảm thấy như nó cố tình muốn tránh mặt cả ông bà.
Có lần, Nguyệt Nương không dằn được, cô ta đã giữ tay Thảo Nhi lại nói:
- Ta không tin là Thảo Nhi dễ thương của ta, lại có thể hành động như vậy. Con là đứa con biết điều? Con biết lấy lòng người khác... Con gần như chinh phục được tình cảm của tất cả những người trong Phúc gia trang này... Thế sao bây giờ lại trở nên thờ ơ, lạnh lùng thật vậy? Chẳng lẽ con không biết tình cảm của ông bà ở đây dành cho con ư? Vậy mà... con lại vô tình. Ông nội bà nội gọi đích danh con vẫn tảng lờ. Con suy nghĩ gì thế? Làm như vậy có đúng không?
Thảo Nhi quay mặt về phía hòn giả sơn, chẳng nhìn mặt Nguyệt Nương, cũng không đáp.
Nguyệt Nương lắc lắc người con bé:
- Thảo Nhi này. Con có biết là, cái thái độ của con chỉ làm nội đau khổ. Con phải suy nghĩ để thấy là trước kia... Ông bà nội con không thừa nhận cũng như đuổi mẹ con đi chẳng qua là vì lúc đó... nội con vừa mất cha con... nội con đang đau khổ và căm phẫn tột đô... con còn nhỏ... con cần phải tập cái tính vị tha, khoan dung... và con cũng nên biết... nội con bây giờ đã hối hận mỗi khi nghĩ đến chuyện cũ... vì vậy... con cần phải bình tâm một chút... cư xử tốt với nội con một chút... phải biết vấn an người mới phải đạo.
Thảo Nhi vùng khỏi tay Nguyệt Nương. Thảo Nhi vẫn ngoan cố:
- Con không cần nghe! Con không cần biết gì cả.
Ông Lý Đại Hải cũng nắm lấy tay Thảo Nhi lại nói:
- Con không có quyền nói như vậy, nếu con không nhìn nội con, thì như vậy con đã ở không phải với cha ruột con rồi!
Thảo Nhi òa lên khóc và nói:
- Con không biết, bây giờ các vị hãy nói cho tôi biết đi, tôi phải làm thế nào để mẹ tôi nhận ra tôi? Tôi đã làm hết sức mình, đã chăm sóc lo lắng, mà mẹ vẫn không nhận ra tôi. Như vậy thì làm sao tôi nhận nội? Bao giờ mẹ tôi nhìn tôi, tôi sẽ nhận nội tôi sau!
Nói xong, Thảo Nhi quay người chạy nhanh về phía phòng Nhược Lan.
Chuyện Thảo Nhi không nhận nội, rồi Nhược Lan không nhận ra Thảo Nhi là bi kịch lớn của nhà họ Phúc... không biết, sẽ kéo dài đến bao giờ... Riêng về Thế Vỹ và Thanh Thanh... thì họ cũng không rảnh rỗi đâu để quan tâm nhiều đến chuyện nhà họ Phúc nữa, Vì họ sắp xa nhau.
Và rồi ngày tháng trôi qua. Mùa nghỉ Tết của học sinh đã đến. Những ngày này Thế Vỹ rất bận rộn, chuẩn bị hành lý, áo quần... Chuyện Thế Vỹ đi xa là chuyện chẳng đặng đừng, không phải chỉ có Thanh Thanh mà cả ông bà Chấn Đình cũng thấy quyến luyến, bức rức... Dù gì Thế Vỹ cũng đã ở đây một thời gian dài. Chỉ có Thảo Nhi, ngày xưa... Thảo Nhi lúc nào cũng sợ Thế Vỹ bỏ đi xa... Nó khóc lóc, năn nỉ... Nhưng còn bây giờ? Có lẽ vì nó đã có Nhược Lan... tất cả sự tập trung của nó hướng về phía Lan. Và thờ ơ với chuyện ra đi của Thế Vỹ. Thế Vỹ thấy vậy cũng... giảm bớt được sự lo buồn của một người.
Thảo Nhi biết Thế Vỹ sắp đi, nó chỉ nói:
- Anh phải hứa với em là, rồi anh sẽ quay về đây được không? Nếu anh mà không quay về, rồi chị Thanh Thanh sẽ ra sao? Trường học sẽ ra sao?
Thế Vỹ trịnh trọng nói:
- Vâng, anh hứa... Anh sẽ quay về đây. Qua tết là sẽ quay về ngay. Đừng nói Thanh Thanh với trường học mà cả ông nội và bà nội, và tất cả những người trong gia đình này... Thạch Lựu và Thiệu Khiêm khiến cho anh lưu luyến... vì vậy anh phải quay lại thôi.
Hoa Du Lâm thì thấy ngày về cận kề... tỏ ra rất phấn khởi, cái thái độ cuả cô ấy thật khó đoán, nhất là đối với Thế Vỹ. Chuyện ở Phúc gia trang. Du Lâm tỏ ra rất hòa hợp... Du Lâm gần như trở thành bạn của từng thành viên trong gia đình này, nhưng người mà Du Lâm thích nhất là Nguyệt Nương. Du Lâm đã nói với Thế Vỹ:
- Anh biết không, mỗi nhân vật ở Phúc gia trang này đều là một pho tiểu thuyết. Nhưng chỉ có chuyện của Nguyệt Nương là phong phú, nhiều bí ẩn. Hảy thử tưởng tượng xem, người đàn bà đó... suốt mười năm trời, tận tâm phục vụ cho người nữ chủ nhân mù. Bên cạnh đó lại thầm yêu ông chủ nóng nảy dữ dằn. Để rồi cuối cùng, cam tâm làm vợ lẽ, một lòng trung hậu với chủ. Người như Nguyệt Nương phải nói là trên đời hiếm thấy, bà ta tập trung gần như đủ cả tinh hoa truyền thống của phụ nữ phương đông thời phong kiến... lẳng lặng phục vụ chẳng khoa trương. Nhưng lại ảnh hưởng cả đến những người chung quanh... Vì vậy tôi rất khâm phục.
Thế Vỹ nhìn Du Lâm, không hiểu Du Lâm đã nói chuyện đó cho chàng nghe làm gì? Có dụng ý gì chăng?
Đối với Du Lâm. Thế Vỹ thật ra cũng không xác định được lòng mình. Người con gái có học kia, nhận thức nhiều khi khá sâu sắc, khó phù hợp với Thế Vỹ. Du Lâm như một tri kỷ, một người bạn tốt. Càng ở lâu bên cạnh Du Lâm, càng nhận ra nhiều ưu điểm. Lâm chẳng những đẹp vậy, một tình địch mạnh của Thanh Thanh làm sao Thanh Thanh lại không sợ cho được.
Và Thế Vỹ không dằn được lòng, hỏi:
- Du Lâm này. Cô là cô gái vừa thông minh, sâu sắc, nhạy bén như vậy. Thì đối với tôi, sau những ngày cô ở tại Phúc gia trang này cô đã có những nhận xét về con người tôi thế nào? Bây giờ chúng ta sắp quay về kinh đô. Cô dự tính sẽ làm gì để trả lời với gia đình hai bên chăng?
Du Lâm nhìn Thế Vỹ không đáp, mà hỏi ngược lại:
- Thế còn anh? Anh tính sao?
Thế Vỹ chợt lúng túng:
- Tôi à? Tôi cũng không biết thế nào nữa.
Du Lâm đi thẳng vấn đề.
- Có phải anh bức rức, vì phân vân? Anh vừa muốn từ bỏ cuộc hôn nhân đã đặt để kia nhưng lại sợ như vậy là chống đối lại cha mẹ, làm tự ái tôi tổn thương. Đúng không?
Rồi Du Lâm cười nói:
- Anh Thế Vỹ. Anh hãy yên tâm. Anh có biết vấn đề của anh là ở chổ nào không? Anh có cái bề ngoài cứng rắn, nhưng trái tim lại quá yếu mềm... anh không có tính cả quyết... Tôi công nhận anh là người thành thật... anh yêu mến quý trọng mọi người, anh không muốn xúc phạm một ai... Nhưng cái cư xử của anh lại vô tình làm đau khổ cho người khác, anh muốn làm vui vẻ cả làng. Kết quả là chẳng giải quyết được gì cả. Vì vậy... Anh Thế Vỹ, anh hãy suy xét kỹ đi. Bản thân anh cũng cần chuyển biến, bằng không sẽ tạo ra thêm nhiều rắc rối sau này.
Thế Vỹ như khựng lại:
- ý cô muốn nói là...
Du Lâm nói:
- Mọi chuyện bây giờ nói ra quá sớm... Chúng ta về đến kinh đô sẽ tính sau. Từ đây đến đấy còn cả chặng đường dài... Anh yên tâm trên đường đi đó tôi sẽ không âm mưu gì đâu... Bởi vì Hoa Du Lâm này là con người rất quang minh chính đại, nhưng cũng rất cương quyết, cái gì mà đã muốn thì không buông tha dễ dàng. Riêng anh thì tôi cũng đang đánh giá nên chưa quyết định. Tóm lại, cái chuyện hôn nhân gia đình của tôi và anh, đợi đó đi sẽ tính sau.
|
|